PHONG VÂN NỔI – 12
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Hai dân bách loạn vấp ngã bởi hai con ẩn chương đột nhiên trồi ra, thấy họ sắp bị con thú khổng lồ đầu như hổ như sư tử giẫm lên, một đạo kiếm khí xẹt qua, Triệu Cầm Đan ngự kiếm bay xuống, linh phù đánh ra cách không gian và bắn thú khổng lồ đi mấy thước.
Sau đó, chim tây phong lang đập cánh như diều bị nàng kéo xuống cách không, dân bách loạn trên lưng chim tới tấp vươn tay kéo bạn lên lưng chim trước khi con linh thú váng đầu kia xông tới.
– Các ngươi trốn ở đây trước, ta kêu Lục Ngô đến tiếp ứng. – Hề Bình dặn Triệu Cầm Đan một câu, nhấc chân tiến vào, tiện tay gửi vị trí của bí cảnh Triệu thị cho Lục Ngô.
– Tiền bối!
– À, đúng. – Chu Doanh không đợi hắn nói xong đã nhớ ra – Đốt trước khi đến Tiềm Tu tự rồi. Chậc… thu dọn sạch những thứ này hộ ta, thay đồ.
Tây phong lang xác to gan bé, bình thường nghe thấy một chút động tĩnh là chạy còn nhanh hơn gió, không ngờ lúc này bị phù chú đè đầu làm vật cưỡi, cũng là gặp vận xui tám đời. Nó ngửa đầu lên trời và phát ra tiếng lợn kêu khiếp sợ bằng dáng vẻ của côn bằng, đôi cánh kinh hoảng phành phạch làm Triệu Cầm Đan thoáng lảo đảo và tránh được một con thú dữ vồ về phía nàng trong gang tấc, nàng ngự kiếm tới giữ không trung gần như không đứng vững, một đám chim thực linh mỏ dài như đao vừa vặn bổ nhào xuống từ trên núi.
– Đến hầu phủ một chuyến, dọn ra dẹp… – Chu Doanh nói đến đây thì dừng, sửa lại – dồn hết lại một chỗ, niêm phong đi.
Đám tây phong lang vừa bay vừa thở không ra hơi rì rầm, bỗng tập thể bị sức mạnh vô hình bóp miệng, cổ họng chỉ còn tiếng xì hơi. Một trận cuồng phong ập tới, mười mấy con chim lớn bị cơn gió kia cuốn theo tăng tốc đột ngột, nhanh như sao băng.
Hề Bình nhìn Lê Mãn Lũng một cái rất nhanh, Lê Mãn Lũng lập tức nói:
Cái miệng dài của chim thực linh có thể đập nát linh thạch, khi hoảng sợ chúng sẽ tấn công tu sĩ có linh khí trên người theo bản năng, một khi thành đàn, đâm chết cả mớ Trúc Cơ là chuyện nhỏ. Triệu Cầm Đan ở huyện Đào tám năm, lâu lắm rồi không đánh nhau với người khác, nhất thời không kịp phản ứng.
Cảm giác phiêu bạt rời nước nhớ quê trong lời ông đâm thủng nỗi nghi hoặc chợt lóe của Triệu Cầm Đan, khiến hốc mắt nàng nóng lên.
Lúc này, họ đã đến rìa bãi linh thú, vùng cực nam ven biển của dãy Lăng Vân.
Hình dạng bí cảnh ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là nhân tạo, hơn nữa tuyệt đối không phải loại thông thường – với thần thức Thăng Linh của Hề Bình, nếu khu vực kia không được linh khí to lớn gột rửa và nổi rõ, hắn cũng suýt nữa bỏ sót.
Chỉ nghe một tiếng gió dữ lướt “vụt” qua, nàng vô thức thụp người, một con tây phong lang kêu tiếng quỷ nữa bay tới từ sau lưng nàng, thân hình khổng lồ đâm vào bầy chim thực linh.
Tây phong lang xác to gan bé, bình thường nghe thấy một chút động tĩnh là chạy còn nhanh hơn gió, không ngờ lúc này bị phù chú đè đầu làm vật cưỡi, cũng là gặp vận xui tám đời. Nó ngửa đầu lên trời và phát ra tiếng lợn kêu khiếp sợ bằng dáng vẻ của côn bằng, đôi cánh kinh hoảng phành phạch làm Triệu Cầm Đan thoáng lảo đảo và tránh được một con thú dữ vồ về phía nàng trong gang tấc, nàng ngự kiếm tới giữ không trung gần như không đứng vững, một đám chim thực linh mỏ dài như đao vừa vặn bổ nhào xuống từ trên núi.
Lê Mãn Lũng cưỡi trên lưng chim, ném một cuộn đồ vàng rực cho Triệu Cầm Đan, thứ khi vừa mới chạm vào Triệu Cầm Đan đã lập tức mở rộng thành một bộ giáp vàng.
Hề Bình dễ dàng quét một vòng bí cảnh với thần thức Thăng Linh trong hoàn cảnh không làm kinh động bất kỳ ai – dưới mặt đất có một kho linh thạch khổng lồ nhưng đã bị dọn sạch một nửa, mấy tu sĩ Trúc Cơ đang canh giữ một cách cảnh giác ở đó, có người Uyển, và cả người Mật A.
Hề Bình xua “sóng” theo hướng linh phong, vốn muốn tìm một nơi tương đối an toàn để thả bọn Triệu Cầm Đan xuống, ánh mắt bỗng khựng lại – rìa bãi linh thú có một khu vực linh khí đột ngột trống không.
– Tiên khí vượt cấp, – Lê Mãn Lũng cao giọng bảo – tu sĩ cấp thấp hoặc người phàm mặc vào, chỉ cần có linh thạch là có thể cản một lần đả thương trí mạng cấp Thăng Linh, tiểu thư giữ lấy phòng thân!
– Lê lão, lấy từ đâu vậy?
Triệu Cầm Đan kinh ngạc nói:
– Tranh gì? – Bạch Lệnh hỏi.
– Không sao đâu tiền bối, đây là cửa hông, – Triệu Cầm Đan vô thức đè thấp giọng – để tránh con cháu người phàm và bán tiên đánh mất chìa khóa minh văn và không thể vào nhà khi nguy hiểm, bí cảnh trong tộc có thể xác minh huyết thống để vào trong, vai vế của ta chỉ có thể đi cửa hông… ngược lại thì động tĩnh không lớn lắm.
Hề Bình không nhìn nàng, chỉ nói:
– Lê lão, lấy từ đâu vậy?
Hề Bình giơ tay ngăn nàng lại, thần thức bản thân thò vào quét một vòng trước.
Lâm Tông Nghi bịt miệng, không lên tiếng.
– Vật cũ của Nam Hạp ta, – Lê Mãn Lũng nói – năm đó ông chủ Ngụy lạc vào bí cảnh của Thu Sát và lấy được rất nhiều đồ trong tay vị kia, cô ấy chia hết cho bọn ta những thứ người phàm dùng được.
Trên đỉnh Phi Quỳnh lặng phắc như tờ, chỉ có cuồng phong cuốn tuyết bay đi hơi xa.
Ngay sau đó, hư ảnh của Ti Hình Lâm Tông Nghi bước vào Biển Sao.
– Thế sao các ông không tự mình dùng? – Triệu Cầm Đan hỏi.
Cứ như thể… khi biết linh sơn lung lay chực đổ, sẽ có người vượt ngoài dự liệu liên hệ với y vậy.
Chương Giác bèn nhắm hai mắt, nói chậm rãi:
Mặc vào thì chẳng phải sẽ không cần nơm nớp lo sợ khi vào khu phong tỏa nữa sao?
Hề Bình quay qua Triệu Cầm Đan:
– Chỉ có thể dùng được một lần, bọn ta không nỡ, cũng không xứng. – Giọng nói lanh lảnh của Lê Mãn Lũng cơ hồ bị cơn gió vù vù quật nát – Đó là thứ Đại Hạp ta lưu lại mà!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1fg
Đồng thời, rất nhiều nghi vấn cũng lóe lên trong đầu nàng: quả thực có một số tiên khí người phàm cũng dùng được, nhưng gần như đều là cấp Khai Khiếu, hơn nữa đều không cần linh khí “khởi động”, tương tự những thứ đeo bên người như hộ tâm liên. Nhưng “cản một lần đả thương trí mạng cấp Thăng Linh”, vừa nghe đã biết thứ này cần huy động một lượng lớn linh khí, người phàm dùng được kiểu gì? Trừ khi trong tiên khí kia có Thăng Linh sống gọi là đến.
Ai ngờ Triệu Cầm Đan ngự kiếm nhanh hơn cả chim đã lao xuống trước một bước.
Và, nàng đã nghe đại khái một chút về truyền thuyết của vãn thu hồng và vĩnh xuân cẩm – Thu Sát sẽ tiện tay tặng đồ của Huệ Tương Quân cho người khác sao? Nếu thứ này không phải Huệ Tương Quân làm, thì tại sao chỗ Thu Sát lại có “rất nhiều” vật cũ của Lan Thương Nam Hạp?
Vì nhật thực, tháp Thanh Long cách đó không xa sáng đèn giữa ban ngày, Nhân Gian Hành Tẩu mang phù chú tiềm hành tới tăng viện và tăng cường phòng bị.
– Chỉ có thể dùng được một lần, bọn ta không nỡ, cũng không xứng. – Giọng nói lanh lảnh của Lê Mãn Lũng cơ hồ bị cơn gió vù vù quật nát – Đó là thứ Đại Hạp ta lưu lại mà!
– Thế sao các ông không tự mình dùng? – Triệu Cầm Đan hỏi.
Cảm giác phiêu bạt rời nước nhớ quê trong lời ông đâm thủng nỗi nghi hoặc chợt lóe của Triệu Cầm Đan, khiến hốc mắt nàng nóng lên.
Minh văn trên phiến đá lần lượt kích hoạt rồi tách ra tứ phía, một lối đi co đất thành tấc hiện ra trước mắt hắn, linh khí dày đặc trộn lẫn mùi tanh của biển truyền tới, chứng tỏ nơi đây thông đến Nam Hải.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của những người dân bách loạn vang lên phía xa, đó là mấy dân bách loạn già tự phát ở lại đoạn hậu.
– Họ nói gì vậy? – Triệu Cầm Đan hỏi.
– Sóng thú tới rồi, – Lê Mãn Lũng vừa giục tây phong lang bay về phía bạn già của ông, vừa nói với Triệu Cầm Đan – Triệu tiểu thư, cô mang trước…
Người đến chính là Hề Duyệt.
Đó là một chữ minh văn được giữ trong một bình lưu li nhỏ, nó vốn chìm trong bột thanh khoáng trong bình, lúc này bỗng sáng lên như bị thứ gì đó thu hút và lao về phía bí cảnh kia.
Và, nàng đã nghe đại khái một chút về truyền thuyết của vãn thu hồng và vĩnh xuân cẩm – Thu Sát sẽ tiện tay tặng đồ của Huệ Tương Quân cho người khác sao? Nếu thứ này không phải Huệ Tương Quân làm, thì tại sao chỗ Thu Sát lại có “rất nhiều” vật cũ của Lan Thương Nam Hạp?
Ai ngờ Triệu Cầm Đan ngự kiếm nhanh hơn cả chim đã lao xuống trước một bước.
Hề Duyệt biết y có thể nhìn xuyên qua phù chú tiềm hành, hành lễ từ xa với y khi đáp lên tháp Thanh Long.
Khi lướt sát qua người ông, nàng tháo giáp vàng kia xuống và ném vào lòng Lê Mãn Lũng:
Thư phòng bình thường không dính một hạt bụi nhanh chóng bị y lục ra đủ thứ đồ linh tinh, Bạch Linh cũng không nhận ra trong ngóc ngách để nhiều đổ như vậy: có túi thơm đựng trong hộp, vừa nhìn đã biết là đồ thêu trưởng bối nữ tặng; có sách bị trẻ con nghịch ngợm vẽ đầy hình nguệch ngoạc, đồ chơi nhỏ Bạch Lệch cũng quên mất nguồn gốc; còn có dao nhỏ Bắc Lịch hầu gia đi xa mang về, thư từ, phù chú vẽ tay vụng về của tiểu bán tiên mới nhập môn nào đó…
Triệu Cầm Đan đi theo nhìn bên mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn mà rùng mình, há miệng nhưng rốt cuộc không nói gì, chỉ quay đầu đi.
– Ta cũng không nỡ!
– Bao năm nay hắn ở bên ngoài chưa từng trộm thiên thời, cũng chưa từng làm chuyện không thể vãn hồi, thà thu nhận về núi Huyền Ẩn còn hơn để thế gian có thêm một tà ma… ngươi nói xem người như thế nào mới suýt nữa thất thủ linh đài vì bị người ta vạch trần tên mình?
– Mười bốn năm trước sao sa, việc linh sơn xáo động đã ngã ngũ, giờ đây đại kiếp bắt đầu từ lục địa tây, không ai có thể trốn thoát. Yêu tà bốn phía xuất hiện dồn dập đương nhiên không dằn lại được, ta và ngươi còn muốn tiếp tục cố thủ “ranh giới”, ranh giới cũng sẽ cứng quá thì gãy. Đến lúc đó muôn dân có tội tình chi?
– Triệu tiểu thư! – Lê Mãn Lũng nóng ruột – Cả tộc bọn ta sinh ra ở vùng đất bách loạn, người lớn tuổi muốn trải đường bọc hậu cho lớp trẻ, sống chết có số, cô không cần…
– Những thứ đó không phải đã…
– Họ nói gì vậy? – Triệu Cầm Đan hỏi.
Kiếm chưa đáp Triệu Cầm Đan đã nhảy xuống, xé bỏ mặt nạ linh tướng, thân hình nàng vươn dài trong phút chốc và biến lại thành đại tiểu thư trường thân ngọc lập. Nàng đưa tay quắp một dân bách loạn lên cách không, phù chú đưa người lên trời và đập lên lưng chim tây phong lang, sau đó nàng nâng kiếm chém một con linh thú mình không biết rồi lại bay vút về phía một dân bách loạn khác.
Người giấy lờ bọn họ đi, điềm nhiên như không tản ra tuần tra, Hề Bình lướt đến tầng sâu hơn dưới lòng đất, giật một giới tử che lấp động tĩnh của mình và nhanh chóng khắc minh văn nhìn thấy khi sưu hồn lên phiến đá trống trên mặt đất.
Hề Bình không hề là tiền bối của nàng, vậy nên lặng im không nói.
Nhưng, sóng thú cuồng loạn sẽ chẳng hề bị ngăn cản bởi lòng dũng cảm của một bán tiên nhỏ bé, chúng tràn tới như lũ quét.
Lúc này, Triệu Cầm Đan luôn bị hắn vừa lôi vừa dắt đi bỗng “a” một tiếng, một thứ gì đó rơi khỏi người.
Thấy họ sắp bị “thủy triều” nhấn chìm, hai mắt Lê Mãn Lũng sắp nứt ra.
Chương Giác thở dài:
– Ngươi có thể…
Đúng lúc này, chỉ nghe “ong” một tiếng đàn, tất cả xung quanh như đều chậm lại.
Chu Doanh không nói gì thêm, bỗng dặn bảo:
Bóng dáng đàn ông như ma quỷ tiến lên ngược dòng, trong tay là một cây đàn dài hẹp mảnh, đàn kêu ba tiếng vang tận tầng mây, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đáp xuống trước mặt Triệu Cầm Đan và dân bách loạn.
– Tĩnh Trai, – Chương Giác đưa giọng vào – ta đã bảo vệ đứa trẻ đó thay ngươi, an tâm tu hành, đừng phân tâm nữa.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1fg
– Thái Tuế!
Lâm Tông Nghi cởi bịt miệng, nói ngắn gọn:
Triệu Cầm Đan nghe xong, một hồi lâu không lên tiếng, như thể nhất thời không tiêu hóa nổi chuyện này.
– Tiền bối Thái Tuế, rốt cuộc…
Cái miệng dài của chim thực linh có thể đập nát linh thạch, khi hoảng sợ chúng sẽ tấn công tu sĩ có linh khí trên người theo bản năng, một khi thành đàn, đâm chết cả mớ Trúc Cơ là chuyện nhỏ. Triệu Cầm Đan ở huyện Đào tám năm, lâu lắm rồi không đánh nhau với người khác, nhất thời không kịp phản ứng.
Hề Bình xua tay, ngắt lời nàng:
– Chủ thượng, núi Lăng Vân…
– Ta không ngờ tới, xin lỗi, Triệu cô nương.
– Bảo Lục Ngô nghe lời thế tử nhà ngươi, cục diện Nam Thục đã định rồi. Ngươi xuống thu dọn giúp ta ít đồ cũ.
Ngoại trừ người kia, Hề Duyệt tuyệt đối không để người khác đụng vào một đao này, đến mức trong số mấy người được việc của Bàng Tiển ở Thiên Cơ các tổng bộ Kim Bình, cậu là một trong số không nhiều người chỉ có tu vi Khai Khiếu.
Triệu Cầm Đan sững người trong một chốc ngắn ngủi, bỗng dưng cảm thấy dường như Thái Tuế “già” rồi.
– Đây là khu linh điền linh thảo chuyên cung cấp cho nội môn sử dụng, pháp trận thay linh thạch định kỳ là được, không bán, bởi vậy cũng không cần giữ người lại trông nom thu hoạch, chỉ có đan tu nội môn tới thu thập vật liệu.
Nàng biết chắc chắn hắn đã đeo mặt nạ linh tướng và đội một khuôn mặt trung lão niên, hành vi cử chỉ thi thoảng sẽ không ăn khớp và toát ra một chút linh hoạt không thể che giấu. Nhưng lúc này nàng cảm thấy cả người hắn bỗng trở nên trầm uất, tiếng đàn không thành giai điệu như một con thú tới bước đường cùng bị vây khốn.
Khi lướt sát qua người ông, nàng tháo giáp vàng kia xuống và ném vào lòng Lê Mãn Lũng:
Hề Bình không nhìn nàng, chỉ nói:
Chẳng ngờ gặp được thật, người Triệu gia thế mà lại sống dửng dưng dưới chân núi Lăng Vân.
Quả thực đã có quá nhiều Lục Ngô chết trong tay người Triệu gia.
– Đi.
– Bí cảnh Triệu gia!
Triệu Cầm Đan biết thiệt hơn, nhanh chóng khều mấy dân bách loạn đoạn hậu và kéo họ lên tây phong lang. Chim lớn chở họ bay vút lên trời.
– Vậy Chu Doanh nên nhập đạo thanh tịnh.
Hề Bình cấp tốc kết một pháp trận, đơn giản thô bạo dựng một hàng rào tạm thời bằng linh khí và cưỡng chế ngăn chặn linh thú chạy loạn. Hắn không theo đạo ngự thú, thứ này không giữ vững được bao lâu. May mà một tiếng đàn của hắn chắc chắn đã kinh động đến núi tiên Lăng Vân, bọn họ sẽ phái người tới thu dọn nhanh thôi.
– Vật cũ của Nam Hạp ta, – Lê Mãn Lũng nói – năm đó ông chủ Ngụy lạc vào bí cảnh của Thu Sát và lấy được rất nhiều đồ trong tay vị kia, cô ấy chia hết cho bọn ta những thứ người phàm dùng được.
Sóng thú cũng được, sóng biển cũng thế, còn có thể chặn chúng lại bằng sức của tu sĩ, vậy thế đạo ùn ùn thì sao?
Hề Bình liếc nhìn theo làn gió tanh đám linh thú mặt mũi dữ tợn, quay người đuổi theo bọn Triệu Cầm Đan.
– Ngươi còn giữ chìa khóa minh văn của bí cảnh Triệu gia?
Sóng thú cũng được, sóng biển cũng thế, còn có thể chặn chúng lại bằng sức của tu sĩ, vậy thế đạo ùn ùn thì sao?
Đám tây phong lang vừa bay vừa thở không ra hơi rì rầm, bỗng tập thể bị sức mạnh vô hình bóp miệng, cổ họng chỉ còn tiếng xì hơi. Một trận cuồng phong ập tới, mười mấy con chim lớn bị cơn gió kia cuốn theo tăng tốc đột ngột, nhanh như sao băng.
Mãi đến lúc này, hắn mới chợt ý thức được có gì đó không thích hợp… muôn thú tràn lên, tâm trạng hắn dao động dữ dội, nhất thời không thể để ý thứ khác – tam ca bị hắn đẩy thần thức ra ngoài trong lúc hốt hoảng vì sao sau đó mãi không lên tiếng hỏi xem hắn có bình an không?
Uy lực của Thăng Linh bao phủ, đám tây phong lang còn không dám đánh rắm.
Bạch Lệnh đón lấy hộp gấm y ném qua:
– Tiền bối!
Triệu Cầm Đan sững người trong một chốc ngắn ngủi, bỗng dưng cảm thấy dường như Thái Tuế “già” rồi.
– Một khi bí cảnh Nam Hải bị tà ma chiếm cứ, linh sơn của lục địa tây sẽ sụp đổ. – Hề Bình giải thích vài câu ngắn gọn với Triệu Cầm Đan – Trước tiên tiện đường đưa các ngươi tới nơi an toàn, ta sẽ đến Nam Hải.
Triệu Cầm Đan nghe xong, một hồi lâu không lên tiếng, như thể nhất thời không tiêu hóa nổi chuyện này.
Thần thức Chu Doanh bị Hề Bình đẩy về phủ Trang vương ở Kim Bình, trên mặt lại không hề có vẻ gì là bất ngờ.
Mệnh số Chi Tu đang biện đạo với đất trời hỗn độn khó phân tích, Biển Sao không nhìn ra hướng đi.
Nam Thục bên đây thì thê thảm vô cùng, cách biển không tiếp giáp, rất nhiều tin tức qua lại không kịp thời, trước khi Hề Bình rảnh tay giúp họ lập xong thương đội, tám phần mười Lục Ngô nhập mộ chôn di vật bằng biệt hiệu ở “rừng bia ti Khai Minh” đều chết ở đây.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1fg
Không biết qua bao lâu, truyền âm mảnh như kim của nàng mới được gửi đến trong cuồng phong:
Hư ảnh Lâm Tông Nghi biến mất dưới đáy Biển Sao.
– Bầu trời này đè lên chúng ta, bởi vậy chúng ta bó tay bất lực, chúng ta bó tay bất lực, cho nên không chịu nổi trời sập… thần tiên ăn thịt người, yêu ma cũng ăn thịt người, ha, vậy chúng ta phải thế nào? Tiền bối, có phải một số người nên tự sát từ khi sinh ra không?
Nhưng, sóng thú cuồng loạn sẽ chẳng hề bị ngăn cản bởi lòng dũng cảm của một bán tiên nhỏ bé, chúng tràn tới như lũ quét.
Hề Bình không hề là tiền bối của nàng, vậy nên lặng im không nói.
Hề Bình liếc nhìn theo làn gió tanh đám linh thú mặt mũi dữ tợn, quay người đuổi theo bọn Triệu Cầm Đan.
– Sóng thú tới rồi, – Lê Mãn Lũng vừa giục tây phong lang bay về phía bạn già của ông, vừa nói với Triệu Cầm Đan – Triệu tiểu thư, cô mang trước…
Lúc này, họ đã đến rìa bãi linh thú, vùng cực nam ven biển của dãy Lăng Vân.
Không biết qua bao lâu, truyền âm mảnh như kim của nàng mới được gửi đến trong cuồng phong:
Hề Bình xua “sóng” theo hướng linh phong, vốn muốn tìm một nơi tương đối an toàn để thả bọn Triệu Cầm Đan xuống, ánh mắt bỗng khựng lại – rìa bãi linh thú có một khu vực linh khí đột ngột trống không.
Núi Huyền Ẩn, Ti Mệnh trưởng lão phất phất tay, cây chuyển sinh mộc con biến mất tại chỗ, không biết đã bị ông di thực đi đâu.
Nơi đó trông bình thường không có gì lạ, nhưng lại như có một tảng đá khổng lồ ẩn hình chặn linh khí tuôn trào lại.
Nàng biết chắc chắn hắn đã đeo mặt nạ linh tướng và đội một khuôn mặt trung lão niên, hành vi cử chỉ thi thoảng sẽ không ăn khớp và toát ra một chút linh hoạt không thể che giấu. Nhưng lúc này nàng cảm thấy cả người hắn bỗng trở nên trầm uất, tiếng đàn không thành giai điệu như một con thú tới bước đường cùng bị vây khốn.
Bên rìa địa mạch núi tiên Lăng Vân, có một… bí cảnh nhỏ ẩn hình?
Đan tu núi Lăng Vân…
Hình dạng bí cảnh ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là nhân tạo, hơn nữa tuyệt đối không phải loại thông thường – với thần thức Thăng Linh của Hề Bình, nếu khu vực kia không được linh khí to lớn gột rửa và nổi rõ, hắn cũng suýt nữa bỏ sót.
Bên rìa địa mạch núi tiên Lăng Vân, có một… bí cảnh nhỏ ẩn hình?
Lúc này, Triệu Cầm Đan luôn bị hắn vừa lôi vừa dắt đi bỗng “a” một tiếng, một thứ gì đó rơi khỏi người.
Bạch Lệnh ngẩn người:
Đó là một chữ minh văn được giữ trong một bình lưu li nhỏ, nó vốn chìm trong bột thanh khoáng trong bình, lúc này bỗng sáng lên như bị thứ gì đó thu hút và lao về phía bí cảnh kia.
Bán ngẫu đương nhiên cũng có thể trúc cơ, nhưng cách trúc không giống người lắm, bán ngẫu tinh thông pháp trận bình thường có thể tự sửa đổi pháp trận cho mình, nhưng trận khi trúc cơ cần chủ nhân tự tay làm, dùng đạo tâm chủ nhân để trấn giữ linh đài bán ngẫu khi đổi kinh mạch đúc chân nguyên, cũng sẽ quyết định bán ngẫu có thể đi con đường như thế nào.
Hai tu sĩ nhìn nhau trong nháy mắt, gần như mở miệng cùng lúc.
Uy lực của Thăng Linh bao phủ, đám tây phong lang còn không dám đánh rắm.
– Bí cảnh Triệu gia!
Lâm Tông Nghĩ khẽ cụp mắt, như thở dài.
– Ngươi còn giữ chìa khóa minh văn của bí cảnh Triệu gia?
Tám năm trước Triệu thị tản đi khắp bốn nước, Lục Ngô lấy đây làm danh nghĩa để tăng thêm rất nhiều nhân thủ ra nước ngoài. Nhưng ngoài hàng xóm tốt bụng Sở với nội chính rối tinh rối mù thì Bắc Lịch và Nam Thục đều không mấy suôn sẻ – Bắc Lịch quá đỗi đất rộng người thưa, lại bài ngoại, chêch lệch tướng mạo và phong tục của người Uyển và người Lịch cũng lớn, Hề Bình nghe nói hình như mấy năm gần đây họ mới vớ được một chút manh mối.
Nơi đó trông bình thường không có gì lạ, nhưng lại như có một tảng đá khổng lồ ẩn hình chặn linh khí tuôn trào lại.
Nam Thục bên đây thì thê thảm vô cùng, cách biển không tiếp giáp, rất nhiều tin tức qua lại không kịp thời, trước khi Hề Bình rảnh tay giúp họ lập xong thương đội, tám phần mười Lục Ngô nhập mộ chôn di vật bằng biệt hiệu ở “rừng bia ti Khai Minh” đều chết ở đây.
Bên phía Bắc Lịch, Triệu thị nhập cảnh rõ ràng có sự đồng ý ngầm của núi Côn Luân, Triệu thị Tây Sở thì trực tiếp gia nhập đỉnh Tây Tam Nhạc theo Dư gia, chỉ có chi người Triệu gia đến nước Thục này. Nghe nói có một phần gia tộc ở Ninh An cũng ở đây, nội tình sâu nhất nhưng lại hết sức kín tiếng, mới đầu còn có chút động tĩnh, sau này thì như không qua lại gì với núi Lăng Vân nữa.
Hề Bình xua tay, ngắt lời nàng:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1fg
Nếu không có Lục Ngô vùi xương ở đây, chi người Triệu gia này như chỉ tìm một nơi để ẩn cư mà thôi. Tám năm qua, Lục Ngô biết bọn họ ở ngay tại vùng ven biển tây nam lục địa tây thông qua manh mối để lại nhưng mãi không tìm được người… lần này Hề Bình đưa Triệu Cầm Đan tới, giúp nàng trúc cơ là một mặt, mặt khác quả thực cũng không thể không nói có ý thử vận may.
– Thiên mệnh xưa nay treo cao khó giải. – Chương Giác nói khẽ – Ti Hình, giờ ngươi đã biết vì sao ta phải bảo vệ hắn chưa?
Chẳng ngờ gặp được thật, người Triệu gia thế mà lại sống dửng dưng dưới chân núi Lăng Vân.
Hề Bình nhìn Lê Mãn Lũng một cái rất nhanh, Lê Mãn Lũng lập tức nói:
– Bầu trời này đè lên chúng ta, bởi vậy chúng ta bó tay bất lực, chúng ta bó tay bất lực, cho nên không chịu nổi trời sập… thần tiên ăn thịt người, yêu ma cũng ăn thịt người, ha, vậy chúng ta phải thế nào? Tiền bối, có phải một số người nên tự sát từ khi sinh ra không?
– Đây là khu linh điền linh thảo chuyên cung cấp cho nội môn sử dụng, pháp trận thay linh thạch định kỳ là được, không bán, bởi vậy cũng không cần giữ người lại trông nom thu hoạch, chỉ có đan tu nội môn tới thu thập vật liệu.
– Đứa trẻ kia có thể trúc cơ rồi.
Đan tu núi Lăng Vân…
– Một khi bí cảnh Nam Hải bị tà ma chiếm cứ, linh sơn của lục địa tây sẽ sụp đổ. – Hề Bình giải thích vài câu ngắn gọn với Triệu Cầm Đan – Trước tiên tiện đường đưa các ngươi tới nơi an toàn, ta sẽ đến Nam Hải.
Thảo nào chi người Triệu gia này mang theo một món tiền lớn mà lại không đến cậy nhờ núi Lăng Vân, thảo nào Mật A có tiền lén bồi dưỡng tu sĩ Trúc Cơ và Thăng Linh của mình, thảo nào tu sĩ Mật A nội môn phản bội bỏ trốn có thể im hơi lặng tiếng như vậy, mâu thuẫn của Tu Dực và Mật A mấy năm nay trở nên gay gắt nhanh như vậy – xem ra tuyệt đối không chỉ vì báo cỏ.
– Tiền bối Thái Tuế, rốt cuộc…
Nếu không có Lục Ngô vùi xương ở đây, chi người Triệu gia này như chỉ tìm một nơi để ẩn cư mà thôi. Tám năm qua, Lục Ngô biết bọn họ ở ngay tại vùng ven biển tây nam lục địa tây thông qua manh mối để lại nhưng mãi không tìm được người… lần này Hề Bình đưa Triệu Cầm Đan tới, giúp nàng trúc cơ là một mặt, mặt khác quả thực cũng không thể không nói có ý thử vận may.
Hề Bình quay qua Triệu Cầm Đan:
– Tiên khí vượt cấp, – Lê Mãn Lũng cao giọng bảo – tu sĩ cấp thấp hoặc người phàm mặc vào, chỉ cần có linh thạch là có thể cản một lần đả thương trí mạng cấp Thăng Linh, tiểu thư giữ lấy phòng thân!
– Ngươi có thể…
Triệu Cầm Đan không nói hai lời, chỉ cười khổ một cái và ngự kiếm đuổi xuống theo minh văn rơi kia.
Triệu thị Du Châu và Triệu thị Nam Thục không cùng một chi, chìa khóa minh văn của Triệu Cầm Đan không khớp, nó chỉ gõ nhẹ một cái ở lối vào rồi rơi ra. Triệu Cầm Đan thoáng do dự rồi cắn rách ngón giữa, vẽ một kí hiệu đặc biệt lên lối vào trong hư không kia bằng máu đầu ngón tay. Máu từ từ thấm vào, giây lát sau, một cánh cửa nhỏ chỉ có thể cho một người vào xuất hiện trên một cây cổ thụ bên cạnh.
Hề Bình giơ tay ngăn nàng lại, thần thức bản thân thò vào quét một vòng trước.
Hề Bình chui vào như một bóng ma, chấm một cái vào linh đài tu sĩ đứng đầu kia và trực tiếp sưu hồn.
– Không sao đâu tiền bối, đây là cửa hông, – Triệu Cầm Đan vô thức đè thấp giọng – để tránh con cháu người phàm và bán tiên đánh mất chìa khóa minh văn và không thể vào nhà khi nguy hiểm, bí cảnh trong tộc có thể xác minh huyết thống để vào trong, vai vế của ta chỉ có thể đi cửa hông… ngược lại thì động tĩnh không lớn lắm.
Triệu Cầm Đan kinh ngạc nói:
May mà Triệu gia xuất thân Huyền Ẩn, bất luận ra sao, theo thanh quy giới luật của Huyền Ẩn, tu sĩ cấp cao nhất định phải tu trên linh sơn. Năm ấy khi Triệu gia phản loạn, Thăng Linh trở lên của Triệu thị bị các đại trưởng lão phong ở linh sơn, kẻ chạy thoát cùng lắm là vừa trúc. Không có kì ngộ, thời gian tám năm có lẽ vừa đủ cho kì đầu Trúc Cơ củng cố cảnh giới.
Triệu Cầm Đan biết thiệt hơn, nhanh chóng khều mấy dân bách loạn đoạn hậu và kéo họ lên tây phong lang. Chim lớn chở họ bay vút lên trời.
Nắm thẻ bài chuyển sinh mộc trong tay vuốt ve giây lát, y không liên hệ với Hề Bình nữa, phong thẻ gỗ vào giới tử và đi tới cửa sổ thư phòng phía nam.
Hề Bình dễ dàng quét một vòng bí cảnh với thần thức Thăng Linh trong hoàn cảnh không làm kinh động bất kỳ ai – dưới mặt đất có một kho linh thạch khổng lồ nhưng đã bị dọn sạch một nửa, mấy tu sĩ Trúc Cơ đang canh giữ một cách cảnh giác ở đó, có người Uyển, và cả người Mật A.
Mấy tu sĩ kỳ đầu Trúc Cơ không mảy may phòng bị, thần thức đột nhiên bị chấn động một cái, chưa kêu một tiếng đã bị đánh ngã tập thể.
Hề Bình chui vào như một bóng ma, chấm một cái vào linh đài tu sĩ đứng đầu kia và trực tiếp sưu hồn.
Triệu Cầm Đan đi theo nhìn bên mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn mà rùng mình, há miệng nhưng rốt cuộc không nói gì, chỉ quay đầu đi.
Quả thực đã có quá nhiều Lục Ngô chết trong tay người Triệu gia.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1fg
Hề Bình nhanh gọn như Bào Đinh mổ trâu, thuần thục lật ngược đến tận đáy thần hồn một đám tu sĩ Trúc Cơ, sau đó trực tiếp phất tay áo hủy thi diệt tích, một mớ người giấy bay ra từ tay áo, đáp đất biến thành dáng vẻ của mấy tu sĩ Trúc Cơ kia.
Hai dân bách loạn vấp ngã bởi hai con ẩn chương đột nhiên trồi ra, thấy họ sắp bị con thú khổng lồ đầu như hổ như sư tử giẫm lên, một đạo kiếm khí xẹt qua, Triệu Cầm Đan ngự kiếm bay xuống, linh phù đánh ra cách không gian và bắn thú khổng lồ đi mấy thước.
Bóng dáng đàn ông như ma quỷ tiến lên ngược dòng, trong tay là một cây đàn dài hẹp mảnh, đàn kêu ba tiếng vang tận tầng mây, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đáp xuống trước mặt Triệu Cầm Đan và dân bách loạn.
Người giấy lờ bọn họ đi, điềm nhiên như không tản ra tuần tra, Hề Bình lướt đến tầng sâu hơn dưới lòng đất, giật một giới tử che lấp động tĩnh của mình và nhanh chóng khắc minh văn nhìn thấy khi sưu hồn lên phiến đá trống trên mặt đất.
Minh văn trên phiến đá lần lượt kích hoạt rồi tách ra tứ phía, một lối đi co đất thành tấc hiện ra trước mắt hắn, linh khí dày đặc trộn lẫn mùi tanh của biển truyền tới, chứng tỏ nơi đây thông đến Nam Hải.
Chương Giác trầm mặc giây lát, gật đầu:
Các tu sĩ Mật A câu kết với Triệu thị đã chạy từ đây.
– Các ngươi trốn ở đây trước, ta kêu Lục Ngô đến tiếp ứng. – Hề Bình dặn Triệu Cầm Đan một câu, nhấc chân tiến vào, tiện tay gửi vị trí của bí cảnh Triệu thị cho Lục Ngô.
Mãi đến lúc này, hắn mới chợt ý thức được có gì đó không thích hợp… muôn thú tràn lên, tâm trạng hắn dao động dữ dội, nhất thời không thể để ý thứ khác – tam ca bị hắn đẩy thần thức ra ngoài trong lúc hốt hoảng vì sao sau đó mãi không lên tiếng hỏi xem hắn có bình an không?
Lê Mãn Lũng cưỡi trên lưng chim, ném một cuộn đồ vàng rực cho Triệu Cầm Đan, thứ khi vừa mới chạm vào Triệu Cầm Đan đã lập tức mở rộng thành một bộ giáp vàng.
Đúng lúc này, chỉ nghe “ong” một tiếng đàn, tất cả xung quanh như đều chậm lại.
Cứ như thể… khi biết linh sơn lung lay chực đổ, sẽ có người vượt ngoài dự liệu liên hệ với y vậy.
Núi Huyền Ẩn, Ti Mệnh trưởng lão phất phất tay, cây chuyển sinh mộc con biến mất tại chỗ, không biết đã bị ông di thực đi đâu.
Ngay sau đó, hư ảnh của Ti Hình Lâm Tông Nghi bước vào Biển Sao.
Các tu sĩ Mật A câu kết với Triệu thị đã chạy từ đây.
Kiếm chưa đáp Triệu Cầm Đan đã nhảy xuống, xé bỏ mặt nạ linh tướng, thân hình nàng vươn dài trong phút chốc và biến lại thành đại tiểu thư trường thân ngọc lập. Nàng đưa tay quắp một dân bách loạn lên cách không, phù chú đưa người lên trời và đập lên lưng chim tây phong lang, sau đó nàng nâng kiếm chém một con linh thú mình không biết rồi lại bay vút về phía một dân bách loạn khác.
– Thiên mệnh xưa nay treo cao khó giải. – Chương Giác nói khẽ – Ti Hình, giờ ngươi đã biết vì sao ta phải bảo vệ hắn chưa?
Lâm Tông Nghi bịt miệng, không lên tiếng.
Thảo nào chi người Triệu gia này mang theo một món tiền lớn mà lại không đến cậy nhờ núi Lăng Vân, thảo nào Mật A có tiền lén bồi dưỡng tu sĩ Trúc Cơ và Thăng Linh của mình, thảo nào tu sĩ Mật A nội môn phản bội bỏ trốn có thể im hơi lặng tiếng như vậy, mâu thuẫn của Tu Dực và Mật A mấy năm nay trở nên gay gắt nhanh như vậy – xem ra tuyệt đối không chỉ vì báo cỏ.
Chương Giác bèn nhắm hai mắt, nói chậm rãi:
– Mười bốn năm trước sao sa, việc linh sơn xáo động đã ngã ngũ, giờ đây đại kiếp bắt đầu từ lục địa tây, không ai có thể trốn thoát. Yêu tà bốn phía xuất hiện dồn dập đương nhiên không dằn lại được, ta và ngươi còn muốn tiếp tục cố thủ “ranh giới”, ranh giới cũng sẽ cứng quá thì gãy. Đến lúc đó muôn dân có tội tình chi?
Chỉ nghe một tiếng gió dữ lướt “vụt” qua, nàng vô thức thụp người, một con tây phong lang kêu tiếng quỷ nữa bay tới từ sau lưng nàng, thân hình khổng lồ đâm vào bầy chim thực linh.
Lâm Tông Nghĩ khẽ cụp mắt, như thở dài.
– Bao năm nay hắn ở bên ngoài chưa từng trộm thiên thời, cũng chưa từng làm chuyện không thể vãn hồi, thà thu nhận về núi Huyền Ẩn còn hơn để thế gian có thêm một tà ma… ngươi nói xem người như thế nào mới suýt nữa thất thủ linh đài vì bị người ta vạch trần tên mình?
Người có thân phận, người có vướng bận, người có gốc.
Chương Giác thở dài:
Tám năm trước Triệu thị tản đi khắp bốn nước, Lục Ngô lấy đây làm danh nghĩa để tăng thêm rất nhiều nhân thủ ra nước ngoài. Nhưng ngoài hàng xóm tốt bụng Sở với nội chính rối tinh rối mù thì Bắc Lịch và Nam Thục đều không mấy suôn sẻ – Bắc Lịch quá đỗi đất rộng người thưa, lại bài ngoại, chêch lệch tướng mạo và phong tục của người Uyển và người Lịch cũng lớn, Hề Bình nghe nói hình như mấy năm gần đây họ mới vớ được một chút manh mối.
– Hắn sẽ trở về.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của những người dân bách loạn vang lên phía xa, đó là mấy dân bách loạn già tự phát ở lại đoạn hậu.
Lâm Tông Nghi cởi bịt miệng, nói ngắn gọn:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1fg
– Vậy Chu Doanh nên nhập đạo thanh tịnh.
Chương Giác trầm mặc giây lát, gật đầu:
Triệu Cầm Đan không nói hai lời, chỉ cười khổ một cái và ngự kiếm đuổi xuống theo minh văn rơi kia.
– Cũng tốt, linh cảm quá nhạy, dễ tìm lối khác thường, thanh tĩnh chưa hẳn không có lợi với y.
Hư ảnh Lâm Tông Nghi biến mất dưới đáy Biển Sao.
– Ta cũng không nỡ!
Chương Giác đưa thần thức tới đỉnh Phi Quỳnh, nay Phi Quỳnh phong chủ nửa Thiền Thuế, ngay cả đại trưởng lão cũng đã không thể nhìn ngó vị trí của bản thể y.
– Cũng tốt, linh cảm quá nhạy, dễ tìm lối khác thường, thanh tĩnh chưa hẳn không có lợi với y.
Mệnh số Chi Tu đang biện đạo với đất trời hỗn độn khó phân tích, Biển Sao không nhìn ra hướng đi.
Hề Bình cấp tốc kết một pháp trận, đơn giản thô bạo dựng một hàng rào tạm thời bằng linh khí và cưỡng chế ngăn chặn linh thú chạy loạn. Hắn không theo đạo ngự thú, thứ này không giữ vững được bao lâu. May mà một tiếng đàn của hắn chắc chắn đã kinh động đến núi tiên Lăng Vân, bọn họ sẽ phái người tới thu dọn nhanh thôi.
Bạch Lệnh đang bị giày vò sứt đầu mẻ trán bởi đủ loại tin tức Lục Ngô Nam Thục truyền đến, bỗng nghe thấy chủ thượng nhà mình nói không đầu không đuôi:
– Tĩnh Trai, – Chương Giác đưa giọng vào – ta đã bảo vệ đứa trẻ đó thay ngươi, an tâm tu hành, đừng phân tâm nữa.
Trên đỉnh Phi Quỳnh lặng phắc như tờ, chỉ có cuồng phong cuốn tuyết bay đi hơi xa.
Thần thức Chu Doanh bị Hề Bình đẩy về phủ Trang vương ở Kim Bình, trên mặt lại không hề có vẻ gì là bất ngờ.
Đồng thời, rất nhiều nghi vấn cũng lóe lên trong đầu nàng: quả thực có một số tiên khí người phàm cũng dùng được, nhưng gần như đều là cấp Khai Khiếu, hơn nữa đều không cần linh khí “khởi động”, tương tự những thứ đeo bên người như hộ tâm liên. Nhưng “cản một lần đả thương trí mạng cấp Thăng Linh”, vừa nghe đã biết thứ này cần huy động một lượng lớn linh khí, người phàm dùng được kiểu gì? Trừ khi trong tiên khí kia có Thăng Linh sống gọi là đến.
Nắm thẻ bài chuyển sinh mộc trong tay vuốt ve giây lát, y không liên hệ với Hề Bình nữa, phong thẻ gỗ vào giới tử và đi tới cửa sổ thư phòng phía nam.
Vì nhật thực, tháp Thanh Long cách đó không xa sáng đèn giữa ban ngày, Nhân Gian Hành Tẩu mang phù chú tiềm hành tới tăng viện và tăng cường phòng bị.
Thấy họ sắp bị “thủy triều” nhấn chìm, hai mắt Lê Mãn Lũng sắp nứt ra.
Người đến chính là Hề Duyệt.
Hề Duyệt biết y có thể nhìn xuyên qua phù chú tiềm hành, hành lễ từ xa với y khi đáp lên tháp Thanh Long.
Chu Doanh bèn gật đầu với cậu, đưa mắt nhìn bán ngẫu Hề gia đi vào tháp Thanh Long.
Bạch Lệnh đang bị giày vò sứt đầu mẻ trán bởi đủ loại tin tức Lục Ngô Nam Thục truyền đến, bỗng nghe thấy chủ thượng nhà mình nói không đầu không đuôi:
– Phải rồi, ngươi còn nhớ ta để mấy bức tranh kia đâu cả rồi không? – Chu Doanh nói.
– Đứa trẻ kia có thể trúc cơ rồi.
Bạch Lệnh phản ứng chậm nửa nhịp:
– Hả, gì cơ?
Chu Doanh bèn gật đầu với cậu, đưa mắt nhìn bán ngẫu Hề gia đi vào tháp Thanh Long.
Bán ngẫu đương nhiên cũng có thể trúc cơ, nhưng cách trúc không giống người lắm, bán ngẫu tinh thông pháp trận bình thường có thể tự sửa đổi pháp trận cho mình, nhưng trận khi trúc cơ cần chủ nhân tự tay làm, dùng đạo tâm chủ nhân để trấn giữ linh đài bán ngẫu khi đổi kinh mạch đúc chân nguyên, cũng sẽ quyết định bán ngẫu có thể đi con đường như thế nào.
– Ta không ngờ tới, xin lỗi, Triệu cô nương.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1fg
Ngoại trừ người kia, Hề Duyệt tuyệt đối không để người khác đụng vào một đao này, đến mức trong số mấy người được việc của Bàng Tiển ở Thiên Cơ các tổng bộ Kim Bình, cậu là một trong số không nhiều người chỉ có tu vi Khai Khiếu.
Chu Doanh không nói gì thêm, bỗng dặn bảo:
– Bảo Lục Ngô nghe lời thế tử nhà ngươi, cục diện Nam Thục đã định rồi. Ngươi xuống thu dọn giúp ta ít đồ cũ.
Bạch Lệnh khó hiểu, không biết chủ thượng bị trúng gió ở cổng nào, bên đó loạn thành một mớ bòng bong cả rồi, cục diện đã định gì chứ?
– Chủ thượng, núi Lăng Vân…
Chu Doanh mất kiên nhẫn xua xua tay, tự mình bắt tay lục lọi khắp thư phòng phía nam.
Thư phòng bình thường không dính một hạt bụi nhanh chóng bị y lục ra đủ thứ đồ linh tinh, Bạch Linh cũng không nhận ra trong ngóc ngách để nhiều đổ như vậy: có túi thơm đựng trong hộp, vừa nhìn đã biết là đồ thêu trưởng bối nữ tặng; có sách bị trẻ con nghịch ngợm vẽ đầy hình nguệch ngoạc, đồ chơi nhỏ Bạch Lệch cũng quên mất nguồn gốc; còn có dao nhỏ Bắc Lịch hầu gia đi xa mang về, thư từ, phù chú vẽ tay vụng về của tiểu bán tiên mới nhập môn nào đó…
– Phải rồi, ngươi còn nhớ ta để mấy bức tranh kia đâu cả rồi không? – Chu Doanh nói.
– Tranh gì? – Bạch Lệnh hỏi.
– Chẳng phải ta đã học vẽ mấy hôm với Đường Hoa Triệu thị à, ta đã tiện tay vẽ không ít chó mèo để đối phó tạm thời.
Bạch Lệnh ngẩn người:
– Những thứ đó không phải đã…
– À, đúng. – Chu Doanh không đợi hắn nói xong đã nhớ ra – Đốt trước khi đến Tiềm Tu tự rồi. Chậc… thu dọn sạch những thứ này hộ ta, thay đồ.
– Đi.
Bạch Lệnh đón lấy hộp gấm y ném qua:
– Làm gì? Đi đâu?
– Đến hầu phủ một chuyến, dọn ra dẹp… – Chu Doanh nói đến đây thì dừng, sửa lại – dồn hết lại một chỗ, niêm phong đi.