THÁI TUẾ – CHƯƠNG 77

VE BẤT BÌNH – 11

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Hai mươi ngày từ cuối tháng sáu đến đầu tháng bảy kéo dài qua một tiết khí từ hạ đến thu – thậm chí toàn bộ huyện Đào rõ ràng không mưa không gió, thế mà đang yên đang lành đột nhiên lạnh một đợt, ngay cả hơi sương trên sông Hạp cũng loãng đi.

Đối với người bình thường thì đây vẫn coi như không sao, đại khái cũng thấy áng mây bay tới mang theo gió lạnh, mắt nhắm mắt mở một cái là hết một ngày. Hôm nay được gọi là “tháng sáu” hay “tháng bảy” không ảnh hưởng đến mọi người ngày hai bữa ăn gì.

Thái Tuế vừa đi dạo trong chuyển sinh mộc toàn huyện như hóng gió, vừa nghiền ngẫm về “chuông Kiếp”, bỗng, linh cảm hắn khẽ động.

Nhưng những người vừa vặn kẹt trên lằn ranh “sinh tử” thì lại mù mịt.

– Mả cha nó, con mẹ họ Thu uy phong như thế, sao ta lại lộn xộn thành cái bộ dạng này?

Người cận kề cái chết thần không biết quỷ không hay biến mất: tất cả vật dụng thường ngày đều ở nguyên vị trí, kẻ có chỗ ở thì trong chăn còn dấu vết hình người, chỉ mỗi người là không còn.

Không dễ để giở trò trên không gian, dù làm được thì ả cũng không thể tránh khỏi ông trùm “Xà vương” này, nhưng trước mắt hiển nhiên là ả không làm được, vậy thì chỉ có thể xử lý thời gian – ả cố ý báo giá trước, không đợi phiên chợ lớn bắt đầu đã hẹn trước mồng bảy tháng bảy, cũng đã xác thực phỏng đoán này.

Thái Tuế đã dời từ chuyển sinh mộc vừa bị bổ sang một cái cây khác xa hơn chút – may mà mấy năm Xà vương ở đây, việc trồng chuyển sinh mộc đã phổ biến trong dân địa phương, giờ hắn mới có chỗ trống để xê dịch. Tên ma lem xấu hoắc kia cũng không phải toàn làm việc xấu.

– Đồ, bỏ, đi.

Người sắp sửa ra đời ngã vào nhân gian không chút chuẩn bị: phụ nữ sắp sinh ngủ một giấc dậy, con không biết đã ra kiểu gì, thậm chí còn mở cả mắt, vừa vặn trợn mắt nhìn nhau với mẹ chúng.

Cảm giác đó thật khó diễn tả, không phải sức mạnh trói buộc hắn không còn nữa, mà là liên hệ giữa hắn và bản thể xa xôi đã đứt, hắn không còn nơi để về, nhưng cũng đã “tự do” trong một phạm vi nhất định.

Lưỡi Từ Nhữ Thành còn chưa duỗi thẳng, nói lơ mơ:

Còn đối với huyền môn, ngày tháng quá sức quan trọng.

Nguyên nhân nhắc Từ Nhữ Thành viết ngày tháng rất đơn giản: một người không thể can dự vào cả môn phái Tam Nhạc, ả dám đến Dã Hồ hương thì ắt đã chuẩn bị sẵn việc bị đánh hội đồng. Bị một đám người có tu vi tương tự đánh, lối nghĩ đơn giản nhất chính là kiểm soát tốt số lượng địch, đảm bảo mình chỉ đối phó với đối thủ có thể đối phó, không được để họ tập hợp. Và có hai cách để đối phương không thể tập hợp: hoặc là tách đối phương trong không gian, hoặc là làm chênh lệch thời gian.

Chỉ thấy một “tháp sắt” nữ đang đứng đối diện cô nương nam trang kia, Thái Tuế ở trong cây, ánh mắt vậy mà vừa vặn ngang tầm với ả, đối diện với đôi mắt yêu dị kia, Thái Tuế hiểu ngay kẻ chặn tầm nhìn của hắn là ai: thì ra người này chính là Thu Sát!

Một thoáng một chốc của thiên địa vũ trụ đều sẽ ảnh hưởng đến linh khí nhân gian, linh tướng của con người luôn liên hệ rất nhiều đến sinh thần bát tự. Đan dược, tiên khí vân vân ra lò vào lúc nào và ở đâu đều có giới hạn nghiêm ngặt, tuyệt đối không được rối loạn, một vài minh văn đặc thù thậm chí còn phải tinh chỉnh theo ngày, nên mọi người đa phần đều mang “lịch bài” theo bên người.

Thiên cẩu* đạo à?*Chó săn của Hậu Nghệ, liếm linh dược Vương mẫu thưởng Hậu Nghệ nên biến lớn và nuốt chửng cả mặt trăng.

Từ Nhữ Thành – bán tiên không dám đả tọa nhập định dưới mũi Kỳ Lân vệ và cao thủ nội môn Tam Nhạc buộc lòng phải trùm đầu đi ngủ như người phàm – vừa mở mắt đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Một đám tu sĩ mất phương hướng trong tiên cung còn chưa rửa ráy xong, đèn lồng dạ yến ngoài cổng đã sáng!

Không đợi hắn tỉnh cơn ngủ gật, giọng nói xa xăm của Thái Tuế đã truyền tới bên tai:

Từ Nhữ Thành – bán tiên không dám đả tọa nhập định dưới mũi Kỳ Lân vệ và cao thủ nội môn Tam Nhạc buộc lòng phải trùm đầu đi ngủ như người phàm – vừa mở mắt đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Vừa nói, hắn vừa chạy ù té ra ngoài, lấy ra một quả pháo hiệu ném lên trời, một chùm pháo hoa lớn đỏ rực như lửa nổ ra trong tiếng rít lanh lảnh – đây là tín hiệu sơ tán người khẩn cấp của tiên cung, muốn người không phận sự lập tức né tránh.

– Vừa nãy ta đang nghĩ không biết có phải mời cửu thiên thần lôi đến mới có thể đánh thức ngài dậy. Được đấy bảo bối A Từ, kim cương còn không bền bằng giấc ngủ này của cưng.

– Cục cưng ngốc, xem lịch bài của cưng kìa.

Lưỡi Từ Nhữ Thành còn chưa duỗi thẳng, nói lơ mơ:

– Kiếm Tu La của Hạng sư huynh!

– Tiền bối…

– Tiền bối có gì phân phó?

Thu Sát hắng giọng, bắt chước người bán hàng rong nọ hét rằng:

– Cục cưng ngốc, xem lịch bài của cưng kìa.

– Đợi đã, tiền bối, vừa nãy là ngươi? Ngươi… ngươi có thể sử dụng phù chú?

Từ Nhữ Thành ngơ ngác ngẩng đầu theo lời hắn, thấy trên tấm lịch vốn phải là “mười sáu tháng sáu” kia bất thình lình viết “mồng bảy tháng bảy”!

Lạ thật… “chuông Kiếp” là gì ấy nhỉ? Sao thứ này lại đột nhiên trồi lên trong đầu hắn.

Một cây chuyển sinh mộc ngoẹo cổ cành lá thò thụt sét đánh không kịp bưng tai thò ra một dây leo cuốn lấy người bán hàng rong sợ vãi đái kia lại rồi ném ra xa, khó khăn lắm mới liệng người ra ngoài kiếm phong.

– Không muốn sống thì đi tìm cái xà nhà mà treo cổ không có thể diện à, cứ nhất định phải bị bọn họ phân thây?!

Từ Nhữ Thành: …

– Tiền bối có gì phân phó?

Tấm lịch này uống lộn thuốc gì rồi?

Thái Tuế:

– Tiền bối…

Người sắp sửa ra đời ngã vào nhân gian không chút chuẩn bị: phụ nữ sắp sinh ngủ một giấc dậy, con không biết đã ra kiểu gì, thậm chí còn mở cả mắt, vừa vặn trợn mắt nhìn nhau với mẹ chúng.

– Yêu nhân ngươi dám!

– Suỵt, ngậm miệng!

Ai ngờ đây hình như căn bản không phải ảo ảnh.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Js

Hắn vừa định nói chuyện đã bị Thái Tuế quát im, chỉ thấy một đồng liêu Lục Ngô y quan gần như không ngay ngắn xông vào phòng ngủ hắn:

Thân cây to bằng người ôm và xe ba bánh cùng bị dư ba của kiếm khí quét gãy, bánh nướng trộn với đồ chấm lăn lóc đầy đất.

– Lịch bài của ngươi… ô, vừa nãy ngươi đang nói chuyện à?

Từ Nhữ Thành hơi giật mình, tỉnh hẳn: Đợi đã, không phải người ngoài không nghe thấy hắn và Thái Tuế nói chuyện sao?

Hắn ngừng cả thở, chỉ kịp nâng đao bổ củi lên theo bản năng và ôm lấy đầu.

Thái Tuế bỗng bắt được một giọng nữ quen thuộc, nói rằng:

May mà đồng liêu nhanh chóng dời sự chú ý lên lịch bài của hắn:

Thu Sát chửi hắn xong phá lên cười ầm ĩ, tiếng cười như sấm vang vọng khắp bầu không cả huyện Đào, dọa một đám trẻ con vốn nên ở trong bụng mẹ òa khóc… cùng với mẹ đứa trẻ.

– … Chỗ ngươi cũng là mồng bảy tháng bảy.

– Ngươi thế này còn không bằng Hạng Triệu đâu, xem ta đây.

– Sao?

Thăng Linh Tam Nhạc đóng giữ ở tiên cung cũng là kiếm tu, chưa dứt lời, một kiếm sáng như tuyết như trăng đã vọt xuống phủ đầu Thu Sát.

– Non nửa số pháp trận trong tiên cung vốn không cần thêm linh thạch lại “chết” vì cạn kiệt linh thạch, còn có không ít minh văn vô cớ hư hại, mấy con linh thú Xà vương nuôi tự dưng biến mất, hoa thước kiều thanh khoáng bồi đắp trong hậu viện hôm qua còn chưa mọc nụ, hôm nay lại nở nhiều hoa khiến mọi người sởn hết gai ốc… thứ đó hôm Thất tịch mới nở mà! Đây rốt cuộc là sao, chúng ta vô duyên vô cớ bỏ mất hai mươi ngày?

– … Giờ là lúc nghiên cứu ta à?

– Non nửa số pháp trận trong tiên cung vốn không cần thêm linh thạch lại “chết” vì cạn kiệt linh thạch, còn có không ít minh văn vô cớ hư hại, mấy con linh thú Xà vương nuôi tự dưng biến mất, hoa thước kiều thanh khoáng bồi đắp trong hậu viện hôm qua còn chưa mọc nụ, hôm nay lại nở nhiều hoa khiến mọi người sởn hết gai ốc… thứ đó hôm Thất tịch mới nở mà! Đây rốt cuộc là sao, chúng ta vô duyên vô cớ bỏ mất hai mươi ngày?

Từ Nhữ Thành: …

Từ Nhữ Thành và đồng liêu đưa mắt nhìn nhau giây lát, đột nhiên kêu một tiếng “không ổn”, vén chăn chạy luôn.

Cổng lớn vừa thu mình vừa khí thế kia của tiên cung được ả tôn lên, gần như có hơi nhỏ nhắn về độ cao, nếu cất bước qua ngưỡng cửa, e rằng ả sẽ phải hơi cúi đầu!

Bảo đơn! Mồng bảy tháng bảy, đó không phải là lúc Thu Sát muốn lộ diện sao!

Bản thân Từ Nhữ Thành cũng đã phát hiện, lập tức rụt tay lại.

Lục Ngô, Kỳ Lân vệ… thậm chí cao thủ tới từ nội môn Tam Nhạc, không một ai từng thấy tình cảnh này, họ trở tay không kịp, nhất thời loạn thành một mớ hỗn độn.

– Suỵt, ngậm miệng!

Thực ra Thái Tuế mới là người chú ý đến dị trạng sớm nhất – không phải bằng cách nhìn lịch bài.

Thái Tuế lại đột ngột nhíu mày, phi một đạo linh khí ra khỏi chuyển sinh mộc, đánh tan một đạo phù chú của Từ Nhữ Thành.

Sau khi nhặt về thần thức còn sót lại trên túi lưới của Từ Nhữ Thành, hắn mới nhớ ra mình cũng từng là người, cùng với ký ức, hắn còn có một cảm giác đè nén kỳ lạ: bản thể của hắn đang ở một nơi tuyệt mật nào đó, quy tắc không thể chống lại trói buộc hắn, như muốn xóa bỏ sự tồn tại của hắn, trừ người có nhân quả dây dưa thì không một ai có thể nhắc đến hắn.

Vòng Phá Pháp?

Nhưng ngay vừa rồi, thứ cảm giác trói buộc đè nén kia đã tan biến.

Từ Nhữ Thành thừa dịp người khác đều đang kinh sợ vì tiếng cười kia và không rảnh chú ý đến chỗ hắn, nhanh chóng hỏi nhỏ:

Cảm giác đó thật khó diễn tả, không phải sức mạnh trói buộc hắn không còn nữa, mà là liên hệ giữa hắn và bản thể xa xôi đã đứt, hắn không còn nơi để về, nhưng cũng đã “tự do” trong một phạm vi nhất định.

Không đợi Thái Tuế nhìn rõ, một kẻ lỗ mãng rất quen thuộc đã chạy ra khỏi tiên cung.

Nơi mũi kiếm đi qua, Thu Sát biến thành gió cát và tản ra khắp nơi trong giới tử:

Một phần thần thức trốn ra của hắn nằm trên tượng thần trong tay Xà vương, một phần ở di vật của A Hoa – cũng chính là túi lưới kia, nên hắn vốn chỉ có thể tới hai nơi này.

– Phải đó, – Thu Sát cười bảo – ta ăn rồi, kiếm Tu La giờ thuộc về ta.

Sau khi Từ Nhữ Thành hủy hết thần bài, mọi người gặp khó khăn sẽ không nói ngoài miệng, nhưng trong lòng vẫn sẽ kêu “Thái Tuế phù hộ”, thứ quan hệ này lại càng thêm yếu ớt, ngay cả thần thức của hắn cũng không thể hút tới, chỉ tương đương với một chút tạp âm bên tai.

Ngoài việc này ra, thần thức của Thái Tuế chỉ có thể lưu chuyển trên cơ thể người sống: khi mọi người tín Thái Tuế và cầm thần bài thì thầm với hắn, họ sẽ hút thần thức của Thái Tuế lên người mình, vì bản thân việc thăm bái cũng là một thứ “quan hệ” nhưng yếu ớt hơn, dù sao thì “Thái Tuế” cũng là tự tưởng tượng trong miệng những người kia. Trong thứ quan hệ yếu ớt này, Thái Tuế chỉ có thể đơn phương cảm nhận niềm vui, nỗi đau và thỉnh cầu của họ mà không cách nào đáp lại, cũng không thể tự chủ.

Khá lắm!

Sau khi Từ Nhữ Thành hủy hết thần bài, mọi người gặp khó khăn sẽ không nói ngoài miệng, nhưng trong lòng vẫn sẽ kêu “Thái Tuế phù hộ”, thứ quan hệ này lại càng thêm yếu ớt, ngay cả thần thức của hắn cũng không thể hút tới, chỉ tương đương với một chút tạp âm bên tai.

Còn lúc này, Thái Tuế đột nhiên phát hiện, thần thức của mình có thể tùy ý di chuyển trong chuyển sinh mộc giống như trong ký ức mơ hồ rồi!

Đáng tiếc ả căn bản không biết hai chữ “cúi đầu”, gặp gỡ đèn lưu ly ở cổng, ả phất tay áo một cái, sau một tiếng động lớn, cổng đá của tiên cung tan rã sụp đổ, minh văn bậc ba cũng không chịu được một phát tát của ả, tập thể tan thành tro bụi.

Và điều tốt hơn di chuyển trong ký ức là chẳng những có thể tùy ý đi lại, mà hắn còn có thể điều khiển chuyển sinh mộc như thân thể của mình.

Từ Nhữ Thành hơi giật mình, tỉnh hẳn: Đợi đã, không phải người ngoài không nghe thấy hắn và Thái Tuế nói chuyện sao?

Hắn có thể cử động rồi!

Tượng thần cô độc này lâu lắm rồi không biết “tự chủ” có mùi vị gì, hắn duỗi “tay” duỗi “chân” trong chuyển sinh mộc, hận không thể chạy mấy vòng tại chỗ, nhất thời hí hửng không để ý nhổ cả rễ một cây chuyển sinh mộc, suýt chút đè vào nhà thôn dân bên cạnh, bấy giờ mới không dám tùy tiện buông thả nữa.

– Sao?

Điều khá bất tiện duy nhất chính là hắn không còn là sự tồn tại “không thể nhắc” nữa, nếu còn không kiêng nể gì mà nói chuyện với Từ Nhữ Thành, e rằng tên ngốc to xác kia sẽ bị người ta coi là đồ đần thật.

Thái Tuế chưa kịp trả lời, cao thủ Thăng Linh có thể súc địa thành thốn, chỉ trong thời gian hai câu nói, Thu Sát đã đáp xuống trước cổng tiên cung.

Thái Tuế có một cảm giác, nếu lúc này lại có người cầm thần bài nói chuyện với hắn, có lẽ hắn có thể trực tiếp trả lời… sợ là sẽ hù người khác – nhân dân huyện Đào hôm nay đã chịu đủ kinh hãi rồi, vì thế vẫn chưa có thời gian thử nghiệm.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Js

Thần thức của hắn xoay một vòng xung quanh trong một chớp mắt, phát hiện biên giới của tự do chỉ giới hạn trong huyện Đào.

Hai mươi ngày từ cuối tháng sáu đến đầu tháng bảy kéo dài qua một tiết khí từ hạ đến thu – thậm chí toàn bộ huyện Đào rõ ràng không mưa không gió, thế mà đang yên đang lành đột nhiên lạnh một đợt, ngay cả hơi sương trên sông Hạp cũng loãng đi.

Gần như cùng lúc đó, một Thăng Linh Tam Nhạc khác đóng giữ tiên cung đã ra tay, một hạt giới tử khổng lồ cấp bậc Thăng Linh trải rộng trong chớp mắt, bao kiếm khí và mấy Thăng Linh vào trong giới tử trước khi một kiếm long trời lở đất kia đáp xuống, đề phòng bọn họ san phẳng cả huyện Đào thành bình địa.

Có thứ gì đó đã ngăn cách huyện Đào với bên ngoài.

Bản thân hắn cũng rất kinh ngạc.

Lục Ngô, Kỳ Lân vệ… thậm chí cao thủ tới từ nội môn Tam Nhạc, không một ai từng thấy tình cảnh này, họ trở tay không kịp, nhất thời loạn thành một mớ hỗn độn.

“Thu Sát này có thứ gì đó.” – Thái Tuế thầm nghĩ.

Ả thật sự xáo trộn thời gian ở huyện Đào!

Nguyên nhân nhắc Từ Nhữ Thành viết ngày tháng rất đơn giản: một người không thể can dự vào cả môn phái Tam Nhạc, ả dám đến Dã Hồ hương thì ắt đã chuẩn bị sẵn việc bị đánh hội đồng. Bị một đám người có tu vi tương tự đánh, lối nghĩ đơn giản nhất chính là kiểm soát tốt số lượng địch, đảm bảo mình chỉ đối phó với đối thủ có thể đối phó, không được để họ tập hợp. Và có hai cách để đối phương không thể tập hợp: hoặc là tách đối phương trong không gian, hoặc là làm chênh lệch thời gian.

Thái Tuế vốn cho rằng “mồng bảy tháng bảy” là chướng nhãn pháp, có lẽ trong tay ả có loại tiên khí cao minh nào đó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác về mặt thời gian, bấy giờ mới tiện miệng nhắc nhở một câu, bảo Từ đại ngốc nhớ đánh dấu ngày tháng khi liên hệ với bên ngoài để đề phòng.

Không dễ để giở trò trên không gian, dù làm được thì ả cũng không thể tránh khỏi ông trùm “Xà vương” này, nhưng trước mắt hiển nhiên là ả không làm được, vậy thì chỉ có thể xử lý thời gian – ả cố ý báo giá trước, không đợi phiên chợ lớn bắt đầu đã hẹn trước mồng bảy tháng bảy, cũng đã xác thực phỏng đoán này.

Còn đối với huyền môn, ngày tháng quá sức quan trọng.

Thái Tuế vốn cho rằng “mồng bảy tháng bảy” là chướng nhãn pháp, có lẽ trong tay ả có loại tiên khí cao minh nào đó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác về mặt thời gian, bấy giờ mới tiện miệng nhắc nhở một câu, bảo Từ đại ngốc nhớ đánh dấu ngày tháng khi liên hệ với bên ngoài để đề phòng.

– Thái… Thái Tuế?

Ai ngờ đây hình như căn bản không phải ảo ảnh.

Còn lúc này, Thái Tuế đột nhiên phát hiện, thần thức của mình có thể tùy ý di chuyển trong chuyển sinh mộc giống như trong ký ức mơ hồ rồi!

Ả thật sự xáo trộn thời gian ở huyện Đào!

Phù chú kia mới thế mà đã đánh ra sức mạnh của Trúc Cơ, thật sự rơi lên cơ thể người phàm thì sẽ không phải đẩy người ra, mà là ép dẹt họ.

Nếu đây cũng là tiên khí, vậy nó phải có cấp bậc nào? Thiền Thuế? Hay là thần khí trấn núi, cấp bậc như kiểu chuông Kiếp?

Lạ thật… “chuông Kiếp” là gì ấy nhỉ? Sao thứ này lại đột nhiên trồi lên trong đầu hắn.

Thực ra Thái Tuế mới là người chú ý đến dị trạng sớm nhất – không phải bằng cách nhìn lịch bài.

Thái Tuế vừa đi dạo trong chuyển sinh mộc toàn huyện như hóng gió, vừa nghiền ngẫm về “chuông Kiếp”, bỗng, linh cảm hắn khẽ động.

Điều khá bất tiện duy nhất chính là hắn không còn là sự tồn tại “không thể nhắc” nữa, nếu còn không kiêng nể gì mà nói chuyện với Từ Nhữ Thành, e rằng tên ngốc to xác kia sẽ bị người ta coi là đồ đần thật.

Một khoảng rừng chuyển sinh mộc không gió tự lay theo ý hắn, tập thể ngửa tàng cây “nhìn quanh” lên trời, chỉ thấy sắc trời mới vừa hửng sáng thay đổi nhanh chóng, mặt trời mọc đằng đông như lắp động cơ hơi nước sau mông, “chạy” một mạch như thiêu như đốt sang bầu trời phía tây, thả người nhảy xuống đường chân trời, để lại ngân hà đầy trời như gột rửa.

Chỉ thấy đại yêu tà kia thò ra một ngón tay dài hơn người khác một khớp xương ra vạch mí mắt mình, làm mặt quỷ với hắn:

Một đám tu sĩ mất phương hướng trong tiên cung còn chưa rửa ráy xong, đèn lồng dạ yến ngoài cổng đã sáng!

– Nghe kìa, đây là lời “tà ma” nên nói sao? Ngươi không sợ cái… Nam Uyển gọi là cái gì ấy nhỉ? À, “Thiên Cơ các” — nhân sĩ ngoài biên chế không nhận lương bổng gì đó của Thiên Cơ các à?

Thái Tuế bỗng bắt được một giọng nữ quen thuộc, nói rằng:

Thần thức Thái Tuế vừa quét đã tìm thấy cô nương thần bí bán ngân bàn thải hôm đó, cấm chế ngăn cản tầm nhìn của hắn trên người nàng đã biến mất cùng với thời gian rối loạn của huyện Đào.

Sau đó Từ Nhữ Thành giẫm một chân lên đao bổ củi của mình, ngự đao bay đi sơ tán đám đông xung quanh, bay được trăm trượng hắn mới muộn màng nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói:

– Vị trí của vòng Phá Pháp cần một quy tắc làm điểm ngắm, điểm ngắm của nơi này là “Thu Sát sẽ hiện thân trong dạ yến Dã Hồ hương mồng bảy tháng bảy”. Ngoài điều này ra, mọi thứ ở đây mặc cho số phận, ngươi tự cầu thêm phúc.

Vòng Phá Pháp?

Thần thức Thái Tuế vừa quét đã tìm thấy cô nương thần bí bán ngân bàn thải hôm đó, cấm chế ngăn cản tầm nhìn của hắn trên người nàng đã biến mất cùng với thời gian rối loạn của huyện Đào.

Chỉ thấy một “tháp sắt” nữ đang đứng đối diện cô nương nam trang kia, Thái Tuế ở trong cây, ánh mắt vậy mà vừa vặn ngang tầm với ả, đối diện với đôi mắt yêu dị kia, Thái Tuế hiểu ngay kẻ chặn tầm nhìn của hắn là ai: thì ra người này chính là Thu Sát!

– Cái này không rộng rãi sáng sủa hơn. – Thu Sát cười bảo, quay đầu vẫy vẫy tay với người bán hàng rong sợ ngây người cách đó không xa – Dạ yến đêm nay không giới hạn số người, không đến góp vui à?

– Cảm ơn, tự trốn cho kỹ, ngươi chết không quan trọng, đừng làm hỏng chuyện của bà. – Thu Sát nói.

“Thu Sát này có thứ gì đó.” – Thái Tuế thầm nghĩ.

Một khoảng rừng chuyển sinh mộc không gió tự lay theo ý hắn, tập thể ngửa tàng cây “nhìn quanh” lên trời, chỉ thấy sắc trời mới vừa hửng sáng thay đổi nhanh chóng, mặt trời mọc đằng đông như lắp động cơ hơi nước sau mông, “chạy” một mạch như thiêu như đốt sang bầu trời phía tây, thả người nhảy xuống đường chân trời, để lại ngân hà đầy trời như gột rửa.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Js

Cô nương nam trang kia lại gọi ả lại bảo:

Bảo đơn! Mồng bảy tháng bảy, đó không phải là lúc Thu Sát muốn lộ diện sao!

– Cẩn thận, – Thái Tuế nói – huyện Đào hiện tại có lẽ không chỉ có thời gian rối loạn.

– Đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện gì với ta, ta kệ xác ngươi muốn săn giết Thiền Thuế hay là muốn chém “Điểm Kim thủ”, chọc thủng trời cũng là chọc mảnh trên đầu chính ngươi, không được ảnh hưởng đến người vô tội.

Đúng lúc này, một đạo phù chú rất có nét đặc sắc của Tây Sở xuất hiện từ hư không chắn trước mặt hắn, vừa vặn đánh tan và tiêu trừ một sợi linh khí Thăng Linh kia.

– Vừa nãy ta đang nghĩ không biết có phải mời cửu thiên thần lôi đến mới có thể đánh thức ngài dậy. Được đấy bảo bối A Từ, kim cương còn không bền bằng giấc ngủ này của cưng.

Thu Sát “chậc” một cái giả tạo:

– Xương sườn giá rẻ đây, năm trăm lượng bạch linh một cân —

– Nghe kìa, đây là lời “tà ma” nên nói sao? Ngươi không sợ cái… Nam Uyển gọi là cái gì ấy nhỉ? À, “Thiên Cơ các” — nhân sĩ ngoài biên chế không nhận lương bổng gì đó của Thiên Cơ các à?

– “Tà ma” là tên bọn họ ép ta phải nhận, ta không thể kiểm soát người khác nghĩ thế nào, nhưng ta cho rằng mình không phải tà ma, vì sao phải nói lời của tà ma? – Cô nương nam trang kia nói – Ngươi là cao thủ Thăng Linh, lời nói ra ghi vào đất trời, cả gan bội ước, cẩn thận vòng Phá Pháp cắn ngược.

Tên Từ Nhữ Thành kia đã lột bộ da Xà vương trên người, cải trang qua loa tùy tiện một chút và đổi sang quần áo của hạ nhân tiên cung.

– Đánh rắm to lên, rõ dông dài. – Thu Sát bỏ lại câu này, quay người đi luôn.

Ả liếm môi, đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng như sói đói, cả người biến thành bão táp cuốn qua một cách phách lối, hất tung cả nửa tán chuyển sinh mộc bên cạnh.

Khá lắm!

Thái Tuế trốn trong chuyển sinh mộc nghe lén hết lời tán thưởng, có ảo giác như bị ả giật trọc đầu ngay tại chỗ, “đỉnh đầu” từ xanh mơn mởn biến thành lạnh hun hút.

Ngôn ngữ cử chỉ của người này giống y hệt đại yêu quái trong truyền thuyết dân gian. Thái Tuế nghe cô nương nam trang kia nói “săn giết Thiền Thuế”, “chém Điểm Kim thủ” gì đó, cũng không biết là thật hay là tiện miệng khoa trương, nghe mà cây cũng phải nổi da gà.

Hắn còn chưa bao giờ thấy Thiền Thuế sống đâu!

Ngoài việc không thể co cẳng chạy, những cây chuyển sinh mộc này vậy mà giống như cơ thể thực thụ vậy, có thể cho phép hắn sử dụng linh khí!

Giọng nói chỉ sợ thiên hạ không loạn của Thái Tuế vang lên bên tai Từ Nhữ Thành:

Thái Tuế không chút do dự xuyên qua chuyển sinh mộc um tùm bên đường và đuổi theo.

Nhưng một đôi mắt lại lộ ra trong bão táp, như cười như không quay qua, nhìn một cái về phía những cây chuyển sinh mộc không gió tự động kia.

Thái Tuế sợ Từ đại ngốc đứt ở đây – người này có thể được gọi là bảo vật quý hiếm, không dễ để tìm thêm một kẻ thiếu thông minh thế này – thần thức theo sát hắn, thấy hắn liên tục gào to và đuổi theo, dùng hết cả phù chú, liều mạng xua những tiểu thương và người bán hàng rong không kịp di tản ra xa.

Chỉ thấy đại yêu tà kia thò ra một ngón tay dài hơn người khác một khớp xương ra vạch mi mắt mình, làm mặt quỷ với hắn:

Ngoài việc này ra, thần thức của Thái Tuế chỉ có thể lưu chuyển trên cơ thể người sống: khi mọi người tín Thái Tuế và cầm thần bài thì thầm với hắn, họ sẽ hút thần thức của Thái Tuế lên người mình, vì bản thân việc thăm bái cũng là một thứ “quan hệ” nhưng yếu ớt hơn, dù sao thì “Thái Tuế” cũng là tự tưởng tượng trong miệng những người kia. Trong thứ quan hệ yếu ớt này, Thái Tuế chỉ có thể đơn phương cảm nhận niềm vui, nỗi đau và thỉnh cầu của họ mà không cách nào đáp lại, cũng không thể tự chủ.

Chưa bao lâu, vài Lục Ngô khác bị hắn ảnh hướng cũng đi tới theo.

Đối với người bình thường thì đây vẫn coi như không sao, đại khái cũng thấy áng mây bay tới mang theo gió lạnh, mắt nhắm mắt mở một cái là hết một ngày. Hôm nay được gọi là “tháng sáu” hay “tháng bảy” không ảnh hưởng đến mọi người ngày hai bữa ăn gì.

– Đồ, bỏ, đi.

Kiếm tu Tam Nhạc kia đột ngột lùi lại mấy bước:

Thái Tuế: …

– “Tà ma” là tên bọn họ ép ta phải nhận, ta không thể kiểm soát người khác nghĩ thế nào, nhưng ta cho rằng mình không phải tà ma, vì sao phải nói lời của tà ma? – Cô nương nam trang kia nói – Ngươi là cao thủ Thăng Linh, lời nói ra ghi vào đất trời, cả gan bội ước, cẩn thận vòng Phá Pháp cắn ngược.

Không phải chứ, ông đây đi ngang xem náo nhiệt thôi, chọc gì vào ngươi?

Thu Sát chửi hắn xong phá lên cười ầm ĩ, tiếng cười như sấm vang vọng khắp bầu không cả huyện Đào, dọa một đám trẻ con vốn nên ở trong bụng mẹ òa khóc… cùng với mẹ đứa trẻ.

Giọng nói chỉ sợ thiên hạ không loạn của Thái Tuế vang lên bên tai Từ Nhữ Thành:

Thái Tuế không chút do dự xuyên qua chuyển sinh mộc um tùm bên đường và đuổi theo.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Js

– Yên quái đến rồi, gọi đồng liêu của ngươi, trốn xa một tý.

Từ Nhữ Thành thừa dịp người khác đều đang kinh sợ vì tiếng cười kia và không rảnh chú ý đến chỗ hắn, nhanh chóng hỏi nhỏ:

– Tiền bối, rốt cuộc là làm sao?

Hắn ngước mắt nhìn chiến trường Thăng Linh trước mặt, nhất thời tức giận bất bình sinh ra “điệu chậm”:

– Tiền bối, rốt cuộc là làm sao?

Thái Tuế chưa kịp trả lời, cao thủ Thăng Linh có thể co đất thành tấc, chỉ trong thời gian hai câu nói, Thu Sát đã đáp xuống trước cổng tiên cung.

Cổng lớn vừa thu mình vừa khí thế kia của tiên cung được ả tôn lên, gần như có hơi nhỏ nhắn về độ cao, nếu cất bước qua ngưỡng cửa, e rằng ả sẽ phải hơi cúi đầu!

Hắn còn chưa bao giờ thấy Thiền Thuế sống đâu!

Còn chưa gào dứt câu, đã nghe một giọng nói thét lên cắt ngang:

Đáng tiếc ả căn bản không biết hai chữ “cúi đầu”, gặp gỡ đèn lưu ly ở cổng, ả phất tay áo một cái, sau một tiếng động lớn, cổng đá của tiên cung tan rã sụp đổ, minh văn bậc ba cũng không chịu được một phát tát của ả, tập thể tan thành tro bụi.

“Một đạo phù chú của mình đánh tan dư ba của linh khí Thăng Linh… rồi bản thể còn bị phong ở nơi nào đó không thể nhắc?” Thái Tuế thầm nghĩ, “Không phải mình cũng là đại yêu tà giậm chân một cái là đất rung núi cũng lung lay đấy chứ?”

Kiếm là pháp khí bản mệnh của Hạng Triệu, kiếm pháp là kiếm pháp Tu La không thể giả được… khoảnh khắc vừa rồi, hắn gần như tưởng rằng người đối chiêu với mình là Hạng Triệu!

– Cái này không rộng rãi sáng sủa hơn. – Thu Sát cười bảo, quay đầu vẫy vẫy tay với người bán hàng rong sợ ngây người cách đó không xa – Dạ yến đêm nay không giới hạn số người, không đến góp vui à?

Sao cái gì cũng ăn được, còn ăn gì bổ nấy?

Người bán hàng rong ra ngoài từ sớm tinh mơ, căn bản không để hôm nay có gì khác bình thường, giẫm chân lên chiếc xe ba bánh nhỏ bán điểm tâm sáng như thường lệ, kết quả chưa khai trương thì trời đã tối, hắn còn tưởng mình đang nằm mơ. Lúc này bất thình bị đại yêu tà điểm danh, người bán hàng rong giẫm một phát đạp xích xe xuống, sợ đến mức dùng cả hai chân xoay liên tiếp trên mặt đất, kéo xe chạy mất bằng sức người.

Nhưng một đôi mắt lại lộ ra trong bão táp, như cười như không quay qua, nhìn một cái về phía những cây chuyển sinh mộc không gió tự động kia.

Có thứ gì đó đã ngăn cách huyện Đào với bên ngoài.

Thu Sát hắng giọng, bắt chước người bán hàng rong nọ hét rằng:

Người bán hàng rong ngã ra xa mấy trượng, một tiếng phàn nàn ghét bỏ loáng thoáng vang lên bên tai:

Ngay sau đó, gió cát cuốn thành một lốc xoáy, một đạo kiếm khí hung tàn bức người bùng lên hướng thẳng tới kiếm tu Tam Nhạc kia. Kiếm tu lộ vẻ kinh ngạc, nâng kiếm gác lên trong lúc hốt hoảng, một tiếng “keng” ngâm dài, kiếm bản mệnh kia của hắn vậy mà bị sứt mất một mảnh!

– Xương sườn giá rẻ đây, năm trăm lượng bạch linh một cân —

Hắn vừa định nói chuyện đã bị Thái Tuế quát im, chỉ thấy một đồng liêu Lục Ngô y quan gần như không ngay ngắn xông vào phòng ngủ hắn:

Còn chưa gào dứt câu, đã nghe một giọng nói thét lên cắt ngang:

– … Chỗ ngươi cũng là mồng bảy tháng bảy.

Người bán hàng rong đầu óc choáng váng ngơ ngác ôm một khúc chuyển sinh mộc, lăn lộn trên mặt đất với khuôn mặt đầy máu, lẩm bẩm:

– Yêu nhân ngươi dám!

Thăng Linh Tam Nhạc đóng giữ ở tiên cung cũng là kiếm tu, chưa dứt lời, một kiếm sáng như tuyết như trăng đã vọt xuống phủ đầu Thu Sát.

– Không phải, – Từ Nhữ Thành chật vật lăn khỏi biên giới chiến trường Thăng Linh – chợ đêm ở Dã Hồ hương chỉ bắt đầu khi mặt trời xuống núi, nên những người buôn bán nhỏ xung quanh kia sáng sớm dọn hàng, trời tối mới đi. Ai ngờ cái ngày quỷ quái hôm nay tối sớm như vậy, bọn họ không kịp phản ứng!

Một kiếm kia quả thực như chém cả trấn Thập Thất Lý, không nói đến nơi mũi kiếm chĩa vào, chỉ riêng nơi dư ba của kiếm khi đi qua cũng để khiến Từ Nhữ Thành cùng một đám bán tiên đều bị ép sử dụng tới pháp khí hộ thân.

Tay bán hàng rong xui xẻo ban nãy còn chưa chạy xa!

Một cây chuyển sinh mộc ngoẹo cổ cành lá thò thụt sét đánh không kịp bưng tai thò ra một dây leo cuốn lấy người bán hàng rong sợ vãi đái kia lại rồi ném ra xa, khó khăn lắm mới liệng người ra ngoài kiếm phong.

Một thoáng một chốc của thiên địa vũ trụ đều sẽ ảnh hưởng đến linh khí nhân gian, linh tướng của con người luôn liên hệ rất nhiều đến sinh thần bát tự. Đan dược, tiên khí vân vân ra lò vào lúc nào và ở đâu đều có giới hạn nghiêm ngặt, tuyệt đối không được rối loạn, một vài minh văn đặc thù thậm chí còn phải tinh chỉnh theo ngày, nên mọi người đa phần đều mang “lịch bài” theo bên người.

Thân cây to bằng người ôm và xe ba bánh cùng bị dư ba của kiếm khí quét gãy, bánh nướng trộn với đồ chấm lăn lóc đầy đất.

Người bán hàng rong ngã ra xa mấy trượng, một tiếng phàn nàn ghét bỏ loáng thoáng vang lên bên tai:

– Shh, huynh đài, mấy hôm nay ngươi hơi thượng hỏa nhỉ.

Nhóm Lục Ngô này của Từ Nhữ Thành mặc dù não không ở trong sọ nhưng trình độ phù chú vẫn tương đối ổn định, hẳn đã ra sức bỏ công huấn luyện trước khi đến. Nhưng lúc này, phù chú những người này đánh ra lúc linh lúc không, thi thoảng còn có trình độ vượt cấp khó bề tưởng tượng.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Js

Người bán hàng rong đầu óc choáng váng ngơ ngác ôm một khúc chuyển sinh mộc, lăn lộn trên mặt đất với khuôn mặt đầy máu, lẩm bẩm:

– Thái… Thái Tuế?

Gần như cùng lúc đó, một Thăng Linh Tam Nhạc khác đóng giữ tiên cung đã ra tay, một hạt giới tử khổng lồ cấp bậc Thăng Linh trải rộng trong chớp mắt, bao kiếm khí và mấy Thăng Linh vào trong giới tử trước khi một kiếm long trời lở đất kia đáp xuống, đề phòng bọn họ san phẳng cả huyện Đào thành bình địa.

Nơi mũi kiếm đi qua, Thu Sát biến thành gió cát và tản ra khắp nơi trong giới tử:

– Đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện gì với ta, ta kệ xác ngươi muốn săn giết Thiền Thuế hay là muốn chém “Điểm Kim thủ”, chọc thủng trời cũng là chọc mảnh trên đầu chính ngươi, không được ảnh hưởng đến người vô tội.

Sau khi nhặt về thần thức còn sót lại trên túi lưới của Từ Nhữ Thành, hắn mới nhớ ra mình cũng từng là người, cùng với ký ức, hắn còn có một cảm giác đè nén kỳ lạ: bản thể của hắn đang ở một nơi tuyệt mật nào đó, quy tắc không thể chống lại trói buộc hắn, như muốn xóa bỏ sự tồn tại của hắn, trừ người có nhân quả dây dưa thì không một ai có thể nhắc đến hắn.

– Ngươi thế này còn không bằng Hạng Triệu đâu, xem ta đây.

Ngay sau đó, gió cát cuốn thành một lốc xoáy, một đạo kiếm khí hung tàn bức người bùng lên hướng thẳng tới kiếm tu Tam Nhạc kia. Kiếm tu lộ vẻ kinh ngạc, nâng kiếm gác lên trong lúc hốt hoảng, một tiếng “keng” ngâm dài, kiếm bản mệnh kia của hắn vậy mà bị sứt mất một mảnh!

Kiếm tu Tam Nhạc kia đột ngột lùi lại mấy bước:

– Kiếm Tu La của Hạng sư huynh!

Kiếm là pháp khí bản mệnh của Hạng Triệu, kiếm pháp là kiếm pháp Tu La không thể giả được… khoảnh khắc vừa rồi, hắn gần như tưởng rằng người đối chiêu với mình là Hạng Triệu!

Gió cát ngưng tụ thành thân hình phụ nữ cao lớn, ả vẫy tay một cái, một thanh trường kiếm đen nhánh rơi vào lòng bàn tay ả.

Thái Tuế trốn trong chuyển sinh mộc nghe lén hết lời tán thưởng, có ảo giác như bị ả giật trọc đầu ngay tại chỗ, “đỉnh đầu” từ xanh mơn mởn biến thành lạnh hun hút.

– Phải đó, – Thu Sát cười bảo – ta ăn rồi, kiếm Tu La giờ thuộc về ta.

Thái Tuế đã dời từ chuyển sinh mộc vừa bị bổ sang một cái cây khác xa hơn chút – may mà mấy năm Xà vương ở đây, việc trồng chuyển sinh mộc đã phổ biến trong dân địa phương, giờ hắn mới có chỗ trống để xê dịch. Tên ma lem xấu hoắc kia cũng không phải toàn làm việc xấu.

Nhưng đại yêu tà này tu đạo gì?

Thái Tuế: …

Thiên cẩu* đạo à?
*Chó săn của Hậu Nghệ, liếm linh dược Vương mẫu thưởng Hậu Nghệ nên biến lớn và nuốt chửng cả mặt trăng

– Shh, huynh đài, mấy hôm nay ngươi hơi thượng hỏa nhỉ.

Thần thức của hắn xoay một vòng xung quanh trong một chớp mắt, phát hiện biên giới của tự do chỉ giới hạn trong huyện Đào.

Sao cái gì cũng ăn được, còn ăn gì bổ nấy?

Tượng thần cô độc này lâu lắm rồi không biết “tự chủ” có mùi vị gì, hắn duỗi “tay” duỗi “chân” trong chuyển sinh mộc, hận không thể chạy mấy vòng tại chỗ, nhất thời hí hửng không để ý nhổ cả rễ một cây chuyển sinh mộc, suýt chút đè vào nhà thôn dân bên cạnh, bấy giờ mới không dám tùy tiện buông thả nữa.

Không đợi Thái Tuế nhìn rõ, một kẻ lỗ mãng rất quen thuộc đã chạy ra khỏi tiên cung.

– Đánh rắm to lên, rõ dông dài. – Thu Sát bỏ lại câu này, quay người đi luôn.

Tên Từ Nhữ Thành kia đã lột bộ da Xà vương trên người, cải trang qua loa tùy tiện một chút và đổi sang quần áo của hạ nhân tiên cung.

Và điều tốt hơn di chuyển trong ký ức là chẳng những có thể tùy ý đi lại, mà hắn còn có thể điều khiển chuyển sinh mộc như thân thể của mình.

Tên xúi quẩy này mới đến cửa đã vừa vặn trúng một chưởng của Thu Sát tại giới tử mở rộng kia, giới tử bỗng chốc nới lỏng, linh khí hãi người chỉ rò ra một sợi cũng như một ngọn núi phủ đầu nện xuống đối với bán tiên như Từ Nhữ Thành.

Hắn ngừng cả thở, chỉ kịp nâng đao bổ củi lên theo bản năng và ôm lấy đầu.

Đúng lúc này, một đạo phù chú rất có nét đặc sắc của Tây Sở xuất hiện từ hư không chắn trước mặt hắn, vừa vặn đánh tan và tiêu trừ một sợi linh khí Thăng Linh kia.

Giọng Thái Tuế truyền tới bên tai Từ Nhữ Thành:

– Không muốn sống thì đi tìm cái xà nhà mà treo cổ không có thể diện à, cứ nhất định phải bị bọn họ phân thây?!

– Không phải, – Từ Nhữ Thành chật vật lăn khỏi biên giới chiến trường Thăng Linh – chợ đêm ở Dã Hồ hương chỉ bắt đầu khi mặt trời xuống núi, nên những người buôn bán nhỏ xung quanh kia sáng sớm dọn hàng, trời tối mới đi. Ai ngờ cái ngày quỷ quái hôm nay tối sớm như vậy, bọn họ không kịp phản ứng!

– Cảm ơn, tự trốn cho kỹ, ngươi chết không quan trọng, đừng làm hỏng chuyện của bà. – Thu Sát nói.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Js

Vừa nói, hắn vừa chạy ù té ra ngoài, lấy ra một quả pháo hiệu ném lên trời, một chùm pháo hoa lớn đỏ rực như lửa nổ ra trong tiếng rít lanh lảnh – đây là tín hiệu sơ tán người khẩn cấp của tiên cung, muốn người không phận sự lập tức né tránh.

Sau đó Từ Nhữ Thành giẫm một chân lên đao bổ củi của mình, ngự đao bay đi sơ tán đám đông xung quanh, bay được trăm trượng hắn mới muộn màng nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói:

Một phần thần thức trốn ra của hắn nằm trên tượng thần trong tay Xà vương, một phần ở di vật của A Hoa – cũng chính là túi lưới kia, nên hắn vốn chỉ có thể tới hai nơi này.

– Đợi đã, tiền bối, vừa nãy là ngươi? Ngươi… ngươi có thể sử dụng phù chú?

Thái Tuế:

– … Giờ là lúc nghiên cứu ta à?

Bản thân hắn cũng rất kinh ngạc.

Hắn nhìn thấy phù chú kia trong lúc vô tình, “phù pháp minh” của Tam Nhạc Đông Hành hơn hẳn thiên hạ, ba đại môn phái còn lại có nhiều chỗ không bằng. Bên này mặc kệ tu sĩ chính tà, ít nhiều đều sẽ có ít phù chú pháp trận cổ quái. Thái Tuế trà trộn vào Dã Hồ hương, thấy nhiều nên cũng vô tình ghi nhớ không ít. Tuy hắn đã quên rất nhiều việc, nhưng dường như biết cách sử dụng linh khí theo bản năng, vừa nãy nhất thời cấp bách, vậy mà thật sự đánh ra được một đạo phù chú.

Thái Tuế có một cảm giác, nếu lúc này lại có người cầm thần bài nói chuyện với hắn, có lẽ hắn có thể trực tiếp trả lời… sợ là sẽ hù người khác – nhân dân huyện Đào hôm nay đã chịu đủ kinh hãi rồi, vì thế vẫn chưa có thời gian thử nghiệm.

Ngoài việc không thể co cẳng chạy, những cây chuyển sinh mộc này vậy mà giống như cơ thể thực thụ vậy, có thể cho phép hắn sử dụng linh khí!

“Một đạo phù chú của mình đánh tan dư ba của linh khí Thăng Linh… rồi bản thể còn bị phong ở nơi nào đó không thể nhắc?” Thái Tuế thầm nghĩ, “Không phải mình cũng là đại yêu tà giậm chân một cái là đất rung núi cũng lung lay đấy chứ?”

Hắn ngước mắt nhìn chiến trường Thăng Linh trước mặt, nhất thời tức giận bất bình sinh ra “điệu chậm”:

– Mả cha nó, con mẹ họ Thu uy phong như thế, sao ta lại lộn xộn thành cái bộ dạng này?

Thái Tuế sợ Từ đại ngốc đứt ở đây – người này có thể được gọi là bảo vật quý hiếm, không dễ để tìm thêm một kẻ thiếu thông minh thế này – thần thức theo sát hắn, thấy hắn liên tục gào to và đuổi theo, dùng hết cả phù chú, liều mạng xua những tiểu thương và người bán hàng rong không kịp di tản ra xa.

Chưa bao lâu, vài Lục Ngô khác bị hắn ảnh hướng cũng đi tới theo.

Từ Nhữ Thành và đồng liêu đưa mắt nhìn nhau giây lát, đột nhiên kêu một tiếng “không ổn”, vén chăn chạy luôn.

Thái Tuế lại đột ngột nhíu mày, phi một đạo linh khí ra khỏi chuyển sinh mộc, đánh tan một đạo phù chú của Từ Nhữ Thành.

Phù chú kia mới thế mà đã đánh ra sức mạnh của Trúc Cơ, thật sự rơi lên cơ thể người phàm thì sẽ không phải đẩy người ra, mà là ép dẹt họ.

Nhóm Lục Ngô này của Từ Nhữ Thành mặc dù não không ở trong sọ nhưng trình độ phù chú vẫn tương đối ổn định, hẳn đã ra sức bỏ công huấn luyện trước khi đến. Nhưng lúc này, phù chú những người này đánh ra lúc linh lúc không, thi thoảng còn có trình độ vượt cấp khó bề tưởng tượng.

Bản thân Từ Nhữ Thành cũng đã phát hiện, lập tức rụt tay lại.

Tay bán hàng rong xui xẻo ban nãy còn chưa chạy xa!

– Cẩn thận, – Thái Tuế nói – huyện Đào hiện tại có lẽ không chỉ có thời gian rối loạn.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s