VE BẤT BÌNH – 10
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Phiên chợ lớn của Dã Hồ hương bắt đầu từ mười lăm tháng sáu, kết thúc vào mồng bảy tháng bảy.
Tuy đã hận không thể trở thành một ngày lễ của địa phương, nhưng “chợ đen” rốt cuộc vẫn là “chợ đen”, phiên chợ lớn của Dã Hồ hương toàn vào buổi tối.
– Phải, cả nhà ta đều chết trong tay người Sở. Nhưng đó đều là quan binh nước Sở do Kỳ Lân vệ dẫn theo làm, không liên quan đến dân thường. Mấy thằng Kỳ Lân vệ kia quá không ra gì, làm ra được cả việc bóc lột người phàm.
Báo cáo theo thông lệ lại càng cẩn thận hơn cả cẩn thận, có ít nhất ba bốn người hộ pháp, đã dùng tới bộ minh văn mã hóa bậc hai mang đi để dự phòng, ngày nào cũng đổi pháp trận và địa điểm.
Đêm trăng tròn mười lăm tháng sáu, tiên cung Xà vương bắt đầu tổ chức “dạ yến”, mỗi ngày giới hạn năm mươi người vào. Trong tiệc, ngoài thực đơn, mỗi vị khách sẽ được nhận thêm một phần “bảo đơn”, bên trên liệt kê rõ những bảo bối được bán hôm nay. Khách vừa ý món nào thì sẽ gạch ra thứ mình muốn, đặt linh thạch cùng bảo đơn vào trong giới tử đựng đồ do dạ yến chuẩn bị, bỏ bao nhiêu tiền thì tự xem mà làm.
Sao chuyện này còn phải chọn ngày tốt giờ lành?
Tu sĩ Khai Minh xuất thân dân thường như Từ Nhữ Thành đây luôn đếm số lượng khi dùng linh thạch, không nhịn được quy đổi linh thạch thành vàng bạc tiền đồng trong đầu, rồi lại tự động hiện ra số tiền này phải bán sức lao động mấy trăm năm trong công xưởng, đủ cho mấy miệng ăn của một hộ gia đình sống sung túc trong bao nhiêu năm.
– Chủ thượng, ghi ngày tháng có tác dụng gì?
Đợi dạ yến kết thúc, con rối hình người phục vụ sẽ trả giới tử cho các vị khách, nếu thống nhất mua bán xong thì đồ đã ở trong giới tử, nếu giá đưa ra không bằng người khác thì sẽ hoàn trả đủ số linh thạch. Người mua và người bán không gặp mặt nhau, những người mua trong tiệc cũng không cần đấu giá đến đỏ mặt tía tai, tuy như vậy số tiền Xà vương có thể bòn rút từ người trong đây không cao bằng đấu giá, nhưng có thể giảm bớt rất nhiều tranh chấp.
Chu Doanh thờ ơ nói:
Điều này khó nói, phụ thuộc vào việc hỏi ai, giá niêm yết của mạng mỗi người mỗi khác.
– Lâm đã đến Nam Hải, ả sẽ đến.
Bỏ ít tiền là có thể mua trước bảo đơn của dạ yến – chỉ là chưa chắc đã hoàn chỉnh, có vài món đồ của người bán không thể lộ ngoài ánh sáng, thường chỉ lộ ra khi đã vào dạ yến.
Đến trung tuần tháng sáu, đám người bán lục tục “vào cửa” bắt đầu gửi “giấy nhắn” đến tiên cung – bọn họ tự chọn hôm nào treo biển hành nghề, ai chiếm được trước thì là của người ấy, bảo đơn hôm đó đã đầy thì sẽ hoãn lại về sau theo thứ tự. Nếu “giấy nhắn” muốn trả trước tiền đặt cọc cho Xà vương, trước dạ yến hôm treo biển sẽ phải giao đồ cho tiên cung kiểm hàng, nếu hàng không đúng bảng thì sẽ bị loại khỏi bảo đơn. Tiền cọc đại khái sẽ không được trả lại, dùng để bù cho phí vào tiệc của những người mua chọn vật này.
Thái Tuế sốt ruột nói:
Phí vào cửa đêm đó sẽ dao động cao thấp tùy theo việc có “món lớn” hay không, bình thường là một hai lượng bích chương.
Người đàn ông trên ghế mây – Chu Doanh gật đầu một cái gần như không thể nhìn thấy với hắn, nghe Bạch Lệnh thuật lại nội dung bức thư.
Đến trung tuần tháng sáu, đám người bán lục tục “vào cửa” bắt đầu gửi “giấy nhắn” đến tiên cung – bọn họ tự chọn hôm nào treo biển hành nghề, ai chiếm được trước thì là của người ấy, bảo đơn hôm đó đã đầy thì sẽ hoãn lại về sau theo thứ tự. Nếu “giấy nhắn” muốn trả trước tiền đặt cọc cho Xà vương, trước dạ yến hôm treo biển sẽ phải giao đồ cho tiên cung kiểm hàng, nếu hàng không đúng bảng thì sẽ bị loại khỏi bảo đơn. Tiền cọc đại khái sẽ không được trả lại, dùng để bù cho phí vào tiệc của những người mua chọn vật này.
Mấy ngày nay, bất kể hắn đốt hương thế nào, tà thần đều không buồn để ý đến hắn, Từ Nhữ Thành hiếm khi nghe thấy hắn nói chuyện, đợi lão Điền vừa đi, liền vội vã hỏi ngay:
Lão Điền nhắc khéo léo:
Đây đều là mua bán lớn, ngoài ra còn có mua bán nhỏ.
– Ngày tháng?
Phần lớn mọi người không chơi nổi giao dịch dạ yến, trong thời gian phiên chợ lớn, mỗi ngày mặt trời vừa xuống núi, ven đường Dã Hồ hương sẽ có chợ đêm, trong chợ đêm vàng thau lẫn lộn, mua bán đủ loại đồ lặt vặt đầu thừa đuôi thẹo, cũng có người dân địa phương rao bán đặc sản nước Sở. Mỗi chủ quán đều phải mua “văn điệp chợ quỷ” năm đó từ trong tay Xà vương để chiếm chỗ và bảo kê, giá khác nhau từ một hai lượng bạc đến một viên bích chương.
– Không phải hôm nay.
Món tiền nhỏ thì tính toán chi li, gài được văn nào hay văn ấy, mua bán lớn lại nhận thua ngay thẳng, thà không kiếm được lời cũng tuyệt đối không dám tham, Xà vượng làm giàu nhờ hãm hại lừa gạt, một tay gây dựng Dã Hồ hương, cũng coi như có chút trò – nếu tên ngốc Từ Nhữ Thành kia không đánh bậy đánh bạ đấm chết voi, Lục Ngô muốn thâm nhập vào e rằng thật sự phải mất mấy năm.
Lúc này trời chiều ngả về tây, y đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Một con diều đứt dây rơi xuống từ trên trời, vừa vặn rơi vào khoảng sân nhỏ.
Từ Nhữ Thành im lặng giây lát:
Năm nay Dã Hồ hương sôi động sớm bất ngờ, mới bắt đầu tháng sáu, chưa đợi dạ yến mở tiệc, các quầy hàng khắp ngả đã lục tục đến. Từ Nhữ Thành ra ngoài tản bộ một vòng cũng cảm nhận được linh khí bức người. Hắn nhất thời không khỏi thêm lo âu, lén bàn bạc với đồng liêu lão Điền rằng:
Lúc này trong một khoảng sân nhỏ nhà nông ở Du Châu Đại Uyển, một người đàn ông trắng bệch đến mức gần như trong suốt đã phơi nắng cả một ngày trong sân.
Chu Doanh nghe xong ngẩn người, vậy mà hơi ngồi thẳng người:
– Có thể nghĩ cách gì đó để người phàm rút khỏi chỗ này — chẳng may ai đó hiện thân thật, cao thủ Thăng Linh đánh nhau ở đây, những tà ma cần tài nguyên không cần mạng kia thì thôi, người dân trấn Thập Thất Lý làm phải làm sao mới được?
– Thư đến là nét chữ và ngữ khí của Tiểu Từ. – Bạch Lệnh nói – Chủ thượng,Thu Sát không còn liên hệ với chúng ta kể từ lá thư kia. Trước mắt phiên chợ lớn sắp bắt đầu, các phần khác nhau của linh cốt Hạng Triệu lại xuất hiện ở khắp nơi trong nước Sở, rốt cuộc ả tính làm gì?
Lão Điền nhắc khéo léo:
– Chủ thượng, hay là ta qua sông xem thử?
– Dân trấn Thập Thất Lý là người Sở, ta tưởng huynh đệ tới từ Du Châu hận người Sở nhất?
Phiên chợ lớn của Dã Hồ hương bắt đầu từ mười lăm tháng sáu, kết thúc vào mồng bảy tháng bảy.
Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi còn nhớ mình là mật thám nước khác không?
Kỳ lạ là sau đó người vào huyện Đào như biến mất vào hư không vậy, bất kể Trúc Cơ hay là Thăng Linh, vừa vào là bặt vô âm tín.
Từ Nhữ Thành im lặng giây lát:
Từ Nhữ Thành nghe xong cũng thấy có lý, ngập ngừng gật đầu, lại nghi ngờ nói:
– Không bè không đảng cũng là tin tức ả tự tung ra, người này khi thần bí thì quá là thần bí, khi phách lối lại quá là phách lối, không thể tin hết lời đồn. Nhưng nội môn Tam Nhạc dù sao cũng là danh môn chính phái, khác với đám Kỳ Lân vệ không coi trọng đạo tâm kia, cao thủ nội môn nước nào cũng kiêng kị ảnh hưởng đến dân thường, đến lúc đó cho dù thật sự xảy ra xung đột thì bọn họ cũng sẽ khống chế chiến trường trong giới tử, ngươi không thấy những tà ma kia cũng dám đến góp vui sao? Huyện Đào quỷ tha ma bắt này trồng gì cũng không lớn, đánh cá trên sông cũng phải nhìn trời, dựa vào Dã Hồ hương mới coi như có chút khởi sắc, những tiểu thương và người bán hàng rong kia phải dùng tháng này để kiếm sinh hoạt phí cho cả nhà lớn nhỏ, ngươi không cho họ đến, những ngày còn lại bảo người ta đi uống gió tây bắc?
– Đưa ta xem thử. – Chu Doanh nói rất hứng thú – Lục Ngô viết thư này là ai?
– Phải, cả nhà ta đều chết trong tay người Sở. Nhưng đó đều là quan binh nước Sở do Kỳ Lân vệ dẫn theo làm, không liên quan đến dân thường. Mấy thằng Kỳ Lân vệ kia quá không ra gì, làm ra được cả việc bóc lột người phàm.
Bạch Lệnh sững người:
Nhưng đúng là không chỉ có một nhóm Lục Ngô lẻn vào Dã Hồ hương, còn còn một số người ngay cả bọn Từ Nhữ Thành cũng không biết trà trộn trong tà ma phổ thông hành động riêng biệt. Cho dù bọn Từ Nhữ Thành bại lộ thân phận bị người ta diệt gọn, thì vì sao những Lục Ngô khác cũng để lộ một chút tin tức nào?
Tuy bản thân điện hạ làm người chẳng ra gì, nhưng nhìn người vẫn rất sâu cay, Bạch Lệnh tự biết không bằng, không khỏi tự hoài nghi, không dám nói gì thêm, chỉ hỏi:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-HV
Tu sĩ dân gian đến từ các nước ở vùng huyện Đào này rất nhiều, người phàm làm ăn đều có chút linh thạch trong tay dù ít dù nhiều, cứ cách một khoảng thời gian Kỳ Lân vệ sẽ thu mua thống nhất, nghe nói giá không bằng một nửa giá thị trường của linh thạch. Không muốn bán cũng được, đừng thấy Kỳ Lân vệ mắt nhắm mắt mở với tà ma, bọn họ giám sát rất nghiêm những người phàm mưu toan đến chợ đen bán linh thạch.
Tu sĩ dân gian đến từ các nước ở vùng huyện Đào này rất nhiều, người phàm làm ăn đều có chút linh thạch trong tay dù ít dù nhiều, cứ cách một khoảng thời gian Kỳ Lân vệ sẽ thu mua thống nhất, nghe nói giá không bằng một nửa giá thị trường của linh thạch. Không muốn bán cũng được, đừng thấy Kỳ Lân vệ mắt nhắm mắt mở với tà ma, bọn họ giám sát rất nghiêm những người phàm mưu toan đến chợ đen bán linh thạch.
Chu Doanh cười bảo:
Lão Điền bèn nói:
Bạch Lệnh: …
Năm nay Dã Hồ hương sôi động sớm bất ngờ, mới bắt đầu tháng sáu, chưa đợi dạ yến mở tiệc, các quầy hàng khắp ngả đã lục tục đến. Từ Nhữ Thành ra ngoài tản bộ một vòng cũng cảm nhận được linh khí bức người. Hắn nhất thời không khỏi thêm lo âu, lén bàn bạc với đồng liêu lão Điền rằng:
– Không sao, – Thái Tuế nói chậm rãi – cho ngươi một biện pháp miễn phí nhé, bắt đầu từ hôm nay, tốt nhất là ngươi nên viết ngày tháng khi gửi thư cho chủ thượng ngươi.
– Yên tâm đi, ả đánh tiếng sớm như thế, quả thực chưa chắc sẽ đến — đến thì chẳng phải tự chui đầu vào rọ? Gần đây chúng ta nhận được tin tức đáng tin rằng tung tích của vị đó đã xuất hiện tại mấy nơi ở nước Sở, cao thủ nội môn Tam Nhạc đang truy nã toàn quốc ả. Ta cảm thấy ả giương đông kích tây, khả năng cao có mưu đồ khác.
Đây đều là mua bán lớn, ngoài ra còn có mua bán nhỏ.
Mười bảy tháng sáu, mười tám… ròng rã ba ngày, các Lục Ngô như đã chết hết trong vòng một đêm, không truyền ra đôi câu vài lời nào cả.
Bỏ ít tiền là có thể mua trước bảo đơn của dạ yến – chỉ là chưa chắc đã hoàn chỉnh, có vài món đồ của người bán không thể lộ ngoài ánh sáng, thường chỉ lộ ra khi đã vào dạ yến.
Từ Nhữ Thành nghe xong cũng thấy có lý, ngập ngừng gật đầu, lại nghi ngờ nói:
– Tên là Từ Nhữ Thành, nhân sĩ Du Châu… – Bạch Lệnh có thể đọc thuộc lòng cuộc đời của mỗi Lục Ngô, được hỏi bèn nói sơ qua về xuất thân lai lịch của Từ Nhữ Thành với y.
– Ghi ngày tháng… sao hắn nghĩ ra được? Tiểu Bạch, tốp Lục Ngô ngươi huấn luyện này không đơn giản.
– Không phải nói kẻ kia không bè không đảng à? Sao lại có thể phân thân khắp nơi?
– Có thể nghĩ cách gì đó để người phàm rút khỏi chỗ này — chẳng may ai đó hiện thân thật, cao thủ Thăng Linh đánh nhau ở đây, những tà ma cần tài nguyên không cần mạng kia thì thôi, người dân trấn Thập Thất Lý làm phải làm sao mới được?
Lão Điền lắc đầu:
Chỉ có một đơn trơ trọi lẻ loi đăng ký vào mồng bảy tháng bảy: Một bộ linh cốt tiện tu Thăng Linh, hàng luyện khí cao cấp, tổng cộng định giá bạch linh ngàn cân ta, xương nặng hai mươi cân sáu lạng ta*, chia theo trọng lượng để bán.*~10,375kg.
– Có chuyện gì vậy? Không phải vừa nhận được đơn báo giá của Thu… kẻ kia sao?
– Không bè không đảng cũng là tin tức ả tự tung ra, người này khi thần bí thì quá là thần bí, khi phách lối lại quá là phách lối, không thể tin hết lời đồn. Nhưng nội môn Tam Nhạc dù sao cũng là danh môn chính phái, khác với đám Kỳ Lân vệ không coi trọng đạo tâm kia, cao thủ nội môn nước nào cũng kiêng kị ảnh hưởng đến dân thường, đến lúc đó cho dù thật sự xảy ra xung đột thì bọn họ cũng sẽ khống chế chiến trường trong giới tử, ngươi không thấy những tà ma kia cũng dám đến góp vui sao? Huyện Đào quỷ tha ma bắt này trồng gì cũng không lớn, đánh cá trên sông cũng phải nhìn trời, dựa vào Dã Hồ hương mới coi như có chút khởi sắc, những tiểu thương và người bán hàng rong kia phải dùng tháng này để kiếm sinh hoạt phí cho cả nhà lớn nhỏ, ngươi không cho họ đến, những ngày còn lại bảo người ta đi uống gió tây bắc?
– Yên tâm đi, ả đánh tiếng sớm như thế, quả thực chưa chắc sẽ đến — đến thì chẳng phải tự chui đầu vào rọ? Gần đây chúng ta nhận được tin tức đáng tin rằng tung tích của vị đó đã xuất hiện tại mấy nơi ở nước Sở, cao thủ nội môn Tam Nhạc đang truy nã toàn quốc ả. Ta cảm thấy ả giương đông kích tây, khả năng cao có mưu đồ khác.
Mạng quan trọng hay tiền quan trọng?
Bạch Lệnh nói:
Lão Điền lắc đầu:
Điều này khó nói, phụ thuộc vào việc hỏi ai, giá niêm yết của mạng mỗi người mỗi khác.
Nhưng bắt đầu từ ngày mười sáu tháng sáu, các Lục Ngô trong Dã Hồ hương đột nhiên bặt vô âm tín.
Lấy được bảo đơn, Từ Nhữ Thành nhìn một lúc mà tê cả người: gì mà gân giao long định giá trăm lượng bích chương, đan dược thượng hạng ba chục lượng lam ngọc, giáp hộ thân sợi vàng chục lượng bạch linh…
Từ Nhữ Thành quá rõ đạo lý này, nghe vậy bèn thở dài, đành không nhắc nữa.
– Ngươi nghe hay không thì tùy.
Gửi thư đi hắn liền hối hận, hoài nghi Bạch tiên sinh sẽ thấy đầu óc hắn có vấn đề.
Cùng với mười lăm tháng sáu tới gần, nhóm Lục Ngô bọn họ còn không dám đả tọa theo giờ mỗi ngày nữa, vì trong tiên cung có hẳn mấy chục Kỳ Lân vệ cải trang giả dạng chiếm giữ, tính riêng từ những gì Từ Nhữ Thành nhìn thấy, thì có mười mấy Trúc Cơ nội môn và bốn năm kẻ nghi là Thăng Linh. Mặt trong lớp da rắn dán trên người Từ Nhữ Thành có minh văn suốt ngày nóng phỏng đau rát cả người, không đến mức vạn bất đắc dĩ, không ai dám sử dụng linh khí.
Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi còn nhớ mình là mật thám nước khác không?
Báo cáo theo thông lệ lại càng cẩn thận hơn cả cẩn thận, có ít nhất ba bốn người hộ pháp, đã dùng tới bộ minh văn mã hóa bậc hai mang đi để dự phòng, ngày nào cũng đổi pháp trận và địa điểm.
Mười bốn tháng sáu, trăng xanh trên trời chỉ còn cách trăng tròn một nét. Bảo đơn của dạ yến ngày đầu tiên đã tuồn ra trước, phí vào cửa xào đến một viên lam ngọc.
– Chủ thượng, Lục Ngô báo.
Từ Nhữ Thành quá rõ đạo lý này, nghe vậy bèn thở dài, đành không nhắc nữa.
Hắn còn cảm thấy Từ Nhữ Thành rất đơn giản, cậu chàng kia mũi rộng mắt to, đến miệng cũng rộng hơn người khác một cỡ, có chút suy nghĩ gì trong lòng là lọt hết ra ngoài ngũ quan, tính tình quá sức trung nghĩa thành tâm, thực ra không hợp lẻn sang nước khác làm “tà ma” lắm. Chỉ là Bạch Lệnh thấy hắn gánh huyết hải thâm thù quá đáng thương, nên mới đặc cách cho hắn cơ hội này… chẳng lẽ nhìn nhầm rồi?
Ngoài hoạt động thường ngày thì tiên cung của Xà vương cơ bản đã bị Kỳ Lân vệ khống chế, bảo đơn, danh sách khách đều qua tay Kỳ Lân vệ trước rồi mới đến lượt “Xà vương” Từ Nhữ Thành này.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày mười lăm tháng sáu, theo lý mà nói thì tiên cung của Xà vương hẳn đã bề bộn thành một mớ bòng bong, nhưng thư của Từ Nhữ Thành hình như còn được gửi sớm hơn bình thường một chút. Hắn kể hết tất cả sự tình bất kể lớn nhỏ như tình hình dạ yến hôm đầu tiên, bố phòng của Kỳ Lân vệ nước Sở, dạ yến có vẻ vô cùng suôn sẻ, không có gì bất thường.
Người đàn ông trên ghế mây mở mắt, thấy một mảnh giấy trắng bay xuống từ trên con diều rơi kia rồi biến thành hình người:
Không đơn giản á?
Tu sĩ Khai Minh xuất thân dân thường như Từ Nhữ Thành đây luôn đếm số lượng khi dùng linh thạch, không nhịn được quy đổi linh thạch thành vàng bạc tiền đồng trong đầu, rồi lại tự động hiện ra số tiền này phải bán sức lao động mấy trăm năm trong công xưởng, đủ cho mấy miệng ăn của một hộ gia đình sống sung túc trong bao nhiêu năm.
Cuối tháng sáu, ngay cả Lâm Sí cũng lên bờ từ Nam Hải, đi một mình tới trấn Thập Thất Lý huyện Đào.
Chỉ cách một con sông Hạp, hai nơi Sở Uyển không sống cùng một ngày hay gì.
Lấy được bảo đơn, Từ Nhữ Thành nhìn một lúc mà tê cả người: gì mà gân giao long định giá trăm lượng bích chương, đan dược thượng hạng ba chục lượng lam ngọc, giáp hộ thân sợi vàng chục lượng bạch linh…
Đương nhiên Thái Tuế cũng không nhất định phải nhìn, không cho nhìn thì dẹp, lòng người ở Dã Hồ hương có lo sợ hơn nữa cũng chẳng vướng bận đến hắn. Hắn vốn định thu hồi thần thức tiếp tục dưỡng thần. Ai ngờ khi phiên chợ lớn của Dã Hồ hương đến gần, có thứ gì đó đột nhiên đâm mạch vào linh cảm hắn, hắn nghi ngờ nếu mình là người, lúc này mí mắt đã nháy thành một khúc “Thập diện mai phục” rồi.
Bạch linh! Mẹ ơi, hắn còn chưa sờ vào bạch linh bao giờ!
Tất cả bảo đơn của người bán đều dồn đống mấy ngày đầu của dạ yến, sợ giai đoạn sau đụng phải nhân vật lớn áp chót.
Tất cả bảo đơn của người bán đều dồn đống mấy ngày đầu của dạ yến, sợ giai đoạn sau đụng phải nhân vật lớn áp chót.
Tuy Từ Nhữ Thành khó hiểu, nhưng quỷ thần xui khiến, hôm đó hắn vẫn viết ngày tháng vào góc theo lời tà thần.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-HV
Chỉ có một đơn trơ trọi lẻ loi đăng ký vào mồng bảy tháng bảy: Một bộ linh cốt tiện tu Thăng Linh, hàng luyện khí cao cấp, tổng cộng định giá bạch linh ngàn cân ta, xương nặng hai mươi cân sáu lạng ta*, chia theo trọng lượng để bán.
*~10,375kg.
Món tiền nhỏ thì tính toán chi li, gài được văn nào hay văn ấy, mua bán lớn lại nhận thua ngay thẳng, thà không kiếm được lời cũng tuyệt đối không dám tham, Xà vượng làm giàu nhờ hãm hại lừa gạt, một tay gây dựng Dã Hồ hương, cũng coi như có chút trò – nếu tên ngốc Từ Nhữ Thành kia không đánh bậy đánh bạ đấm chết voi, Lục Ngô muốn thâm nhập vào e rằng thật sự phải mất mấy năm.
Chữ Sở và chữ Uyển tương tự nhau, không ít văn tự đều thông dụng, đơn báo giá của người bán này viết bằng chữ Sở, nhưng Từ Nhữ Thành vừa nhìn đã biết đây là bút tích của người dùng tiên khí của hắn hôm đó.
Đúng lúc này, lão Điền chạy tới nói với hắn:
Từ hai mươi tháng sáu, tu sĩ Tam Nhạc truy nã Thu Sát khắp nơi đổ xô tới tập hợp tại huyện Đào từ bốn phương tám hướng, chuẩn bị vây quét đại yêu tà gan to bằng trời kia.
– Thăng Linh ở tiên cung vừa đi mất một nửa.
Đúng lúc này, lão Điền chạy tới nói với hắn:
– Ồ? – Lúc này, giọng của tà thần Thái Tuế kia đột nhiên vang lên bên tai Từ Nhữ Thành – Mồng bảy tháng bảy?
Từ Nhữ Thành vội hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Không phải vừa nhận được đơn báo giá của Thu… kẻ kia sao?
– Ngươi cứ đợi đấy.
– Thăng Linh chết xong, linh cốt tách ra ít nhất mấy trăm cân ta, không thể chỉ có một ít thế này. Nghe nói là tung tích linh cốt Hạng Triệu đột nhiên xuất hiện khắp nơi, chắc hẳn nội môn Tam Nhạc không đủ nhân thủ… Quá bất thường, người này quá bất thường, chẳng lẽ vây cánh dưới tay ả còn nhiều hơn cao thủ nội môn Tam Nhạc? Ngươi nhất định phải nhớ bẩm báo việc này với chủ thượng. – Lão Điền nói.
– Vâng… chủ thượng, sao thế? – Bạch Lệnh hỏi.
– Thăng Linh ở tiên cung vừa đi mất một nửa.
– Ồ? – Lúc này, giọng của tà thần Thái Tuế kia đột nhiên vang lên bên tai Từ Nhữ Thành – Mồng bảy tháng bảy?
Mấy ngày nay, bất kể hắn đốt hương thế nào, tà thần đều không buồn để ý đến hắn, Từ Nhữ Thành hiếm khi nghe thấy hắn nói chuyện, đợi lão Điền vừa đi, liền vội vã hỏi ngay:
Chu Doanh gật đầu tùy ý, cũng không biết nghe lọt được mấy chữ:
Lão Điền bèn nói:
– Tiền bối, ngày này có gì không ổn?
Mà các Lục Ngô ở trong mắt bão lúc này chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ, trong Dã Hồ hương, trọn vẹn hai mươi ngày từ mười sáu tháng sáu đến mồng sáu tháng bảy đã biến mất.
Thái Tuế im lặng một lúc.
Tuy đã hận không thể trở thành một ngày lễ của địa phương, nhưng “chợ đen” rốt cuộc vẫn là “chợ đen”, phiên chợ lớn của Dã Hồ hương toàn vào buổi tối.
Cô nương người Uyển thần bí bán tấm ngân bàn thải trống không kia xong liền biến mất khỏi tầm mắt hắn, lúc trước hắn vừa nghĩ đến là có thể tìm được nàng, nhưng giờ bất kể hắn lùng tìm thế nào đều như bị che một lớp gì đó trước mắt, có người đang làm nhiễu tầm mắt hắn.
Cô nương người Uyển thần bí bán tấm ngân bàn thải trống không kia xong liền biến mất khỏi tầm mắt hắn, lúc trước hắn vừa nghĩ đến là có thể tìm được nàng, nhưng giờ bất kể hắn lùng tìm thế nào đều như bị che một lớp gì đó trước mắt, có người đang làm nhiễu tầm mắt hắn.
Ngoài Chu Doanh, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi nổi nữa.
Đương nhiên Thái Tuế cũng không nhất định phải nhìn, không cho nhìn thì dẹp, lòng người ở Dã Hồ hương có lo sợ hơn nữa cũng chẳng vướng bận đến hắn. Hắn vốn định thu hồi thần thức tiếp tục dưỡng thần. Ai ngờ khi phiên chợ lớn của Dã Hồ hương đến gần, có thứ gì đó đột nhiên đâm mạch vào linh cảm hắn, hắn nghi ngờ nếu mình là người, lúc này mi mắt đã giật thành một khúc “Thập diện mai phục” rồi.
– Không sao, – Thái Tuế nói chậm rãi – cho ngươi một biện pháp miễn phí nhé, bắt đầu từ hôm nay, tốt nhất là ngươi nên viết ngày tháng khi gửi thư cho chủ thượng ngươi.
– Vì sao? – Từ Nhữ Thành nghi hoặc hỏi.
Tiên khí truyền tin lớn như vậy, bình thường thêm bớt mấy chữ thì thôi, một lần không viết hết thì có thể gửi thêm mấy phong thư nữa tùy theo mức độ nặng nhẹ cũng được. Nhưng gần đây tất cả Lục Ngô đều cụp đuôi cẩn thận hành sự, tận lực giảm bớt thư từ qua lại, mỗi lần gửi thư, mấy người bọn họ đều phải vắt hết óc để nhét thêm tin tức vào độ dài có hạn – làm gì còn chỗ viết ngày tháng?
Chỉ cách một con sông Hạp, hai nơi Sở Uyển không sống cùng một ngày hay gì.
Mà những người đứt liên hệ với cơ sở ngầm trong Dã Hồ hương hiển nhiên không chỉ có nhóm bọn họ.
Thái Tuế sốt ruột nói:
– Ngươi nghe hay không thì tùy.
Vị “thần quân” này đặc biệt không ra gì, chỉ khi gạt hắn chơi hoặc cần sai bảo hắn là việc mới nói chuyện tử tế, bình thường chính là đức hạnh này.
Từ Nhữ Thành muốn hỏi lại, bên kia lại không còn động tĩnh.
Từ Nhữ Thành muốn hỏi lại, bên kia lại không còn động tĩnh.
Tuy Từ Nhữ Thành khó hiểu, nhưng quỷ thần xui khiến, hôm đó hắn vẫn viết ngày tháng vào góc theo lời tà thần.
Gửi thư đi hắn liền hối hận, hoài nghi Bạch tiên sinh sẽ thấy đầu óc hắn có vấn đề.
– Mấy ngày nay sương mù trên sông Hạp rất dày, sương mù kia rất cổ quái, ta cũng không nhìn rõ tình hình bờ bên kia… Lục Ngô ở bên kia không chú ý đến huyện Đào có dị tượng gì à?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-HV
Lúc này trong một khoảng sân nhỏ nhà nông ở Du Châu Đại Uyển, một người đàn ông trắng bệch đến mức gần như trong suốt đã phơi nắng cả một ngày trong sân.
Tiết hè Du Châu nóng bức lại ẩm ướt, mặt trời tháng sáu đặc biệt cay độc, người đàn ông kia lại như bị đóng băng từ băng tuyết mấy ngàn năm, ánh năng thiêu đốt không để lại một chút dấu vết trên người y, trong tiếng ve rát cổ bỏng họng, y còn không đổ một giọt mồ hôi.
– Không có gì… à, không biết vì sao mà Tiểu Từ lại viết ngày tháng hôm nay tại phần kết.
Lúc này trời chiều ngả về tây, y đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Một con diều đứt dây rơi xuống từ trên trời, vừa vặn rơi vào khoảng sân nhỏ.
Chu Doanh đối xử với mọi người hờ hững như nhau, chưa bao giờ phí tâm “vô ích” – y căn bản cũng chẳng có mấy lạng tim. Chỉ khi tính toán người khác y mới quan tâm người khác nghĩ gì. Lục Ngô giao cho Bạch Lệnh, y thấy ổn thỏa vô cùng, bình thường cứ thế là dùng, nếu Bạch Lệnh không ngăn, y có thể đặt cho mỗi Lục Ngô một con số làm biệt hiệu, đây vẫn là lần đầu tiên có hứng thú hỏi thăm ai đó.
Lòng Bạch Lệnh không khỏi bồn chồn: thế này là bại lộ rồi? Xảy ra chuyện rồi?
Người đàn ông trên ghế mây mở mắt, thấy một mảnh giấy trắng bay xuống từ trên con diều rơi kia rồi biến thành hình người:
– Chủ thượng, Lục Ngô báo.
Phần lớn mọi người không chơi nổi giao dịch dạ yến, trong thời gian phiên chợ lớn, mỗi ngày mặt trời vừa xuống núi, ven đường Dã Hồ hương sẽ có chợ đêm, trong chợ đêm vàng thau lẫn lộn, mua bán đủ loại đồ lặt vặt đầu thừa đuôi thẹo, cũng có người dân địa phương rao bán đặc sản nước Sở. Mỗi chủ quán đều phải mua “văn điệp chợ quỷ” năm đó từ trong tay Xà vương để chiếm chỗ và bảo kê, giá khác nhau từ một hai lượng bạc đến một viên bích chương.
Người đàn ông trên ghế mây – Chu Doanh gật đầu một cái gần như không thể nhìn thấy với hắn, nghe Bạch Lệnh thuật lại nội dung bức thư.
– Thư đến là nét chữ và ngữ khí của Tiểu Từ. – Bạch Lệnh nói – Chủ thượng,Thu Sát không còn liên hệ với chúng ta kể từ lá thư kia. Trước mắt phiên chợ lớn sắp bắt đầu, các phần khác nhau của linh cốt Hạng Triệu lại xuất hiện ở khắp nơi trong nước Sở, rốt cuộc ả tính làm gì?
Ngoài hoạt động thường ngày thì tiên cung của Xà vương cơ bản đã bị Kỳ Lân vệ khống chế, bảo đơn, danh sách khách đều qua tay Kỳ Lân vệ trước rồi mới đến lượt “Xà vương” Từ Nhữ Thành này.
Chu Doanh thờ ơ nói:
– Lâm đã đến Nam Hải, ả sẽ đến.
Chữ Sở và chữ Uyển tương tự nhau, không ít văn tự đều thông dụng, đơn báo giá của người bán này viết bằng chữ Sở, nhưng Từ Nhữ Thành vừa nhìn đã biết đây là bút tích của người dùng tiên khí của hắn hôm đó.
Bạch Lệnh nói:
Phí vào cửa đêm đó sẽ dao động cao thấp tùy theo việc có “món lớn” hay không, bình thường là một hai lượng bích chương.
– Giờ Tam Nhạc đã phái một đám Thăng Linh truy nã ả khắp nơi, Bắc Lịch và Nam Thục cũng đều có người đến, quá nửa là mưu đồ di vật của Huệ Tương Quân chứ không phải để giúp ả, thuộc hạ thật sự không nghĩ ra ả định thoát thân thế nào.
Chu Doanh trầm ngâm giây lát:
Cùng lúc đó, khắp nơi trong nước Sở đều truyền ra tin tức tìm thấy một phần di cốt của Hạng Triệu, linh cốt kiếm tu Thăng Linh giá trị liên thành kia bị Thu Sát vứt bừa khắp nơi, chắp vá gom góp vừa vặn thiếu hai mươi cân sáu lạng ta.
– Mấy ngày nay sương mù trên sông Hạp rất dày, sương mù kia rất cổ quái, ta cũng không nhìn rõ tình hình bờ bên kia… Lục Ngô ở bên kia không chú ý đến huyện Đào có dị tượng gì à?
Bạch Lệnh suy xét cẩn thận, kiểm tra lại một lượt lá thư của Từ Nhữ Thành:
– Không có gì… à, không biết vì sao mà Tiểu Từ lại viết ngày tháng hôm nay tại phần kết.
Đợi dạ yến kết thúc, con rối hình người phục vụ sẽ trả giới tử cho các vị khách, nếu thống nhất mua bán xong thì đồ đã ở trong giới tử, nếu giá đưa ra không bằng người khác thì sẽ hoàn trả đủ số linh thạch. Người mua và người bán không gặp mặt nhau, những người mua trong tiệc cũng không cần đấu giá đến đỏ mặt tía tai, tuy như vậy số tiền Xà vương có thể bòn rút từ người trong đây không cao bằng đấu giá, nhưng có thể giảm bớt rất nhiều tranh chấp.
Chu Doanh nghe xong ngẩn người, vậy mà hơi ngồi thẳng người:
Bạch Lệnh không nhịn được bảo với Chu Doanh:
Mạng quan trọng hay tiền quan trọng?
– Ngày tháng?
Từ Nhữ Thành vội hỏi:
– Vâng… chủ thượng, sao thế? – Bạch Lệnh hỏi.
Bạch Lệnh suy xét cẩn thận, kiểm tra lại một lượt lá thư của Từ Nhữ Thành:
– Đưa ta xem thử. – Chu Doanh nói rất hứng thú – Lục Ngô viết thư này là ai?
Chu Doanh đối xử với mọi người hờ hững như nhau, chưa bao giờ phí tâm “vô ích” – y căn bản cũng chẳng có mấy lạng tim. Chỉ khi tính toán người khác y mới quan tâm người khác nghĩ gì. Lục Ngô giao cho Bạch Lệnh, y thấy ổn thỏa vô cùng, bình thường cứ thế là dùng, nếu Bạch Lệnh không ngăn, y có thể đặt cho mỗi Lục Ngô một con số làm biệt hiệu, đây vẫn là lần đầu tiên có hứng thú hỏi thăm ai đó.
– Tên là Từ Nhữ Thành, nhân sĩ Du Châu… – Bạch Lệnh có thể đọc thuộc lòng cuộc đời của mỗi Lục Ngô, được hỏi bèn nói sơ qua về xuất thân lai lịch của Từ Nhữ Thành với y.
Bạch linh! Mẹ ơi, hắn còn chưa sờ vào bạch linh bao giờ!
Chu Doanh gật đầu tùy ý, cũng không biết nghe lọt được mấy chữ:
– Thăng Linh chết xong, linh cốt tách ra ít nhất mấy trăm cân ta, không thể chỉ có một ít thế này. Nghe nói là tung tích linh cốt Hạng Triệu đột nhiên xuất hiện khắp nơi, chắc hẳn nội môn Tam Nhạc không đủ nhân thủ… Quá bất thường, người này quá bất thường, chẳng lẽ vây cánh dưới tay ả còn nhiều hơn cao thủ nội môn Tam Nhạc? Ngươi nhất định phải nhớ bẩm báo việc này với chủ thượng. – Lão Điền nói.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-HV
– Ghi ngày tháng… sao hắn nghĩ ra được? Tiểu Bạch, tốp Lục Ngô ngươi huấn luyện này không đơn giản.
Bạch Lệnh: …
Không đơn giản á?
~10,375kg.
– Dân trấn Thập Thất Lý là người Sở, ta tưởng huynh đệ tới từ Du Châu hận người Sở nhất?
Hắn còn cảm thấy Từ Nhữ Thành rất đơn giản, cậu chàng kia mũi rộng mắt to, đến miệng cũng rộng hơn người khác một cỡ, có chút suy nghĩ gì trong lòng là lọt hết ra ngoài ngũ quan, tính tình quá sức trung nghĩa thành tâm, thực ra không hợp lẻn sang nước khác làm “tà ma” lắm. Chỉ là Bạch Lệnh thấy hắn gánh huyết hải thâm thù quá đáng thương, nên mới đặc cách cho hắn cơ hội này… chẳng lẽ nhìn nhầm rồi?
Tuy bản thân điện hạ làm người chẳng ra gì, nhưng nhìn người vẫn rất sâu cay, Bạch Lệnh tự biết không bằng, không khỏi tự hoài nghi, không dám nói gì thêm, chỉ hỏi:
– Chủ thượng, ghi ngày tháng có tác dụng gì?
Chu Doanh cười bảo:
Mười bốn tháng sáu, trăng xanh trên trời chỉ còn cách trăng tròn một nét. Bảo đơn của dạ yến ngày đầu tiên đã tuồn ra trước, phí vào cửa xào đến một viên lam ngọc.
– Ngươi cứ đợi đấy.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày mười lăm tháng sáu, theo lý mà nói thì tiên cung của Xà vương hẳn đã bề bộn thành một mớ bòng bong, nhưng thư của Từ Nhữ Thành hình như còn được gửi sớm hơn bình thường một chút. Hắn kể hết tất cả sự tình bất kể lớn nhỏ như tình hình dạ yến hôm đầu tiên, bố phòng của Kỳ Lân vệ nước Sở, dạ yến có vẻ vô cùng suôn sẻ, không có gì bất thường.
Đêm trăng tròn mười lăm tháng sáu, tiên cung Xà vương bắt đầu tổ chức “dạ yến”, mỗi ngày giới hạn năm mươi người vào. Trong tiệc, ngoài thực đơn, mỗi vị khách sẽ được nhận thêm một phần “bảo đơn”, bên trên liệt kê rõ những bảo bối được bán hôm nay. Khách vừa ý món nào thì sẽ gạch ra thứ mình muốn, đặt linh thạch cùng bảo đơn vào trong giới tử đựng đồ do dạ yến chuẩn bị, bỏ bao nhiêu tiền thì tự xem mà làm.
Nhưng bắt đầu từ ngày mười sáu tháng sáu, các Lục Ngô trong Dã Hồ hương đột nhiên bặt vô âm tín.
Mười bảy tháng sáu, mười tám… ròng rã ba ngày, các Lục Ngô như đã chết hết trong vòng một đêm, không truyền ra đôi câu vài lời nào cả.
Lòng Bạch Lệnh không khỏi bồn chồn: thế này là bại lộ rồi? Xảy ra chuyện rồi?
Nhưng đúng là không chỉ có một nhóm Lục Ngô lẻn vào Dã Hồ hương, còn còn một số người ngay cả bọn Từ Nhữ Thành cũng không biết trà trộn trong tà ma phổ thông hành động riêng biệt. Cho dù bọn Từ Nhữ Thành bại lộ thân phận bị người ta diệt gọn, thì vì sao những Lục Ngô khác cũng để lộ một chút tin tức nào?
Bạch Lệnh không nhịn được bảo với Chu Doanh:
Tiết hè Du Châu nóng bức lại ẩm ướt, mặt trời tháng sáu đặc biệt cay độc, người đàn ông kia lại như bị đóng băng từ băng tuyết mấy ngàn năm, ánh năng thiêu đốt không để lại một chút dấu vết trên người y, trong tiếng ve rát cổ bỏng họng, y còn không đổ một giọt mồ hôi.
– Chủ thượng, hay là ta qua sông xem thử?
Chu Doanh xua tay:
– Không phải hôm nay.
Bạch Lệnh sững người:
– Không, không phải hôm nay? Thế là hôm nào?
Sao chuyện này còn phải chọn ngày tốt giờ lành?
– Giờ Tam Nhạc đã phái một đám Thăng Linh truy nã ả khắp nơi, Bắc Lịch và Nam Thục cũng đều có người đến, quá nửa là mưu đồ di vật của Huệ Tương Quân chứ không phải để giúp ả, thuộc hạ thật sự không nghĩ ra ả định thoát thân thế nào.
Mà những người đứt liên hệ với cơ sở ngầm trong Dã Hồ hương hiển nhiên không chỉ có nhóm bọn họ.
Cùng với mười lăm tháng sáu tới gần, nhóm Lục Ngô bọn họ còn không dám đả tọa theo giờ mỗi ngày nữa, vì trong tiên cung có hẳn mấy chục Kỳ Lân vệ cải trang giả dạng chiếm giữ, tính riêng từ những gì Từ Nhữ Thành nhìn thấy, thì có mười mấy Trúc Cơ nội môn và bốn năm kẻ nghi là Thăng Linh. Mặt trong lớp da rắn dán trên người Từ Nhữ Thành có minh văn suốt ngày nóng phỏng đau rát cả người, không đến mức vạn bất đắc dĩ, không ai dám sử dụng linh khí.
Mười chín tháng sáu, bắt đầu có người trong số cao thủ các nước đang chờ đợi không kiềm chế được, lục tục tiến vào Dã Hồ hương.
Cùng lúc đó, khắp nơi trong nước Sở đều truyền ra tin tức tìm thấy một phần di cốt của Hạng Triệu, linh cốt kiếm tu Thăng Linh giá trị liên thành kia bị Thu Sát vứt bừa khắp nơi, chắp vá gom góp vừa vặn thiếu hai mươi cân sáu lạng ta.
Từ hai mươi tháng sáu, tu sĩ Tam Nhạc truy nã Thu Sát khắp nơi đổ xô tới tập hợp tại huyện Đào từ bốn phương tám hướng, chuẩn bị vây quét đại yêu tà gan to bằng trời kia.
Kỳ lạ là sau đó người vào huyện Đào như biến mất vào hư không vậy, bất kể Trúc Cơ hay là Thăng Linh, vừa vào là bặt vô âm tín.
Ngoài Chu Doanh, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi nổi nữa.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-HV
Cuối tháng sáu, ngay cả Lâm Sí cũng lên bờ từ Nam Hải, đi một mình tới trấn Thập Thất Lý huyện Đào.
– Tiền bối, ngày này có gì không ổn?
Mà các Lục Ngô ở trong mắt bão lúc này chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ, trong Dã Hồ hương, trọn vẹn hai mươi ngày từ mười sáu tháng sáu đến mồng sáu tháng bảy đã biến mất.
Thời gian đã biến mất!