THÁI TUẾ – CHƯƠNG 59

SƠN LĂNG BĂNG – 11

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Tâm ma “chậc” một tiếng, cố ý không nói nữa.

Trang vương:

Đi đâu rồi?

– Hề Sĩ Dung!

Tâm ma phất tay áo lôi Hề Bình dậy:

– Bọn ta áp tải linh thạch lên phía bắc, đương nhiên đã sớm tính toán thời kỳ yên lặng của xoáy Phản Hồn trước khi xuất phát, kết quả vừa tới đây, cũng không biết cơn gió yêu ma từ đâu tới, biển đang yên đang lành đột nhiên có xoáy nước. Vừa vặn đụng độ tà ma cướp linh thạch, ta cứ ù ù cạc cạc cả chặng đường rồi bị cuốn xuống.Cùng lúc đó, hắn lặng lẽ viết một dòng chữ trên linh cốt Trang vương: Liên hệ với Bàng được không? Ở mỏ Nam.

Hề Bình không lên tiếng, tìm đan dược Bàng Tiển và Chi Tu nhét cho hắn từ trong giới tử. Hai vị này người nọ còn chính thống hơn người kia, ngoài một bình Trúc Cơ đan nhỏ các tu sĩ Linh Khiếu thường mang để khích lệ, đan dược hai người họ đưa cơ bản đều là loại thanh tâm chữa thương người phàm cũng ăn được, không trị được bệnh thì cũng không nguy hiểm, vì thế không kiêng kỵ gì cả.

Bàng Tiển đọc ghi chép ly kỳ kia mấy lần, đột nhiên gập lại, ký ức xa xăm đột nhiên hiện lên từ trong ngóc ngách – khi đó hắn mơ mơ màng màng được người ta khiêng khỏi quỳnh phương chướng, tu sĩ luôn ở bên cạnh hắn, chân tình thực cảm đến mức không biết ai đã mất đi người thân hình như chính là tổng đốc Lương… quản lý Lương.

Rõ ràng Lương Thần đang bảo vệ những hậu bối này, không để tay họ phải dính mạng thợ mỏ.

Hề Bình tiện tay cầm một vốc ăn như đậu đường.

Tâm ma này và đám đuổi tới là cắn người kia không giống nhau, hắn nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa nhìn phát đã thấy không giống đồ tốt lành gì, cho Hề Bình cảm giác giống người hơn. Hề Bình vừa hay là tên “rêu rao”, khi không ai nhìn hắn, máu nóng bốc lên đầu chưa biết chừng hắn có thể tự tìm đường chết nào đó. Nhưng chỉ cần có một người ngoài ở đó, hắn có suy sụp đến đâu, kích động đến đâu cũng sẽ nhanh chóng chống đỡ lý trí lung lay chực đổ lại.

Sản phẩm của đỉnh Cẩm Hà không tầm thường, đan dược tan ngay trong miệng, hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Tâm ma như biết niềm tin với cả thế giới của chàng trai trẻ này đều đã sụp đổ, tỏ ra dịu dàng khác thường:

Hề Bình suýt nôn, lập tức nhắm mắt:

Lăn xuống từ cổ họng, linh đài Hề Bình lập tức sáng sủa, sau đó, một bóng đen nhỏ cắm rễ không sâu bị thanh tâm đan nhổ khỏi linh đài hắn. Tâm trạng nóng nảy từ khi bắt đầu tiến vào nơi quỷ quái này mau chóng lắng xuống, Hề Bình bình tĩnh lại.

Trang vương: “Ta có thể nghĩ cách liên hệ, nhưng không thể nói ra biển Vô Độ với người khác.”Đầu óc bình tĩnh lại của Hề Bình lại hoạt động, không thấy bất ngờ – tam ca hắn cũng chẳng phải bao cát ẩn nhẫn gì, bao nhiêu năm nay không nhắc một chữ, đó chắc chắn là do bất kể nói rõ hay ám chỉ, y đều không thể làm.

Thì ra không biết từ lúc nào, tâm ma đã giở trò trên người hắn.

– Ờ, – Hề Bình nói là làm thực hiện “tướng ngoài mặt trận có thể không nghe quân lệnh” – y bảo ta ném linh cốt y xuống, không phải ta vừa nói sao, ta không nghe y.

Tên khốn này, từ nhỏ đã ít bị đánh mắng, không bảo được, hỏng rồi.

Linh cảm khiến gan mật chen chúc không chỗ phát huy tác dụng dịu lại, hận không thể tóm cổ Hề Bình liều mạng lắc mấy lần để cánh báo hắn về sự nguy hiểm của quái vật hình người trước mặt.

Có lẽ tâm ma cũng tuyệt đối không ngờ rằng một con sâu kiến Khai Khiếu gần như người phàm lúc này lại dám suy nghĩ viển vông quan sát mình bằng ánh mắt của thợ săn, đây chẳng phải là “châu chấu đá voi” nữa, mà là kiến muốn giết cự long.

– Hỏi huynh trưởng tốt vong ân phụ nghĩa kia của ngươi ấy.

Tâm ma không lúng túng chút nào, nhìn hắn bằng đôi mắt cười luôn đong đầy sóng nước mùa xuân của Thôi phu nhân:

Hề Bình nói bình tĩnh:

– Không được, – Trang vương nói – Phong Ma ấn không phải thứ ngươi giở trò khôn lỏi có thể đánh lừa, hãy nghĩ cách khác.

– Đừng hiểu lầm, hạt giống tâm ma của ta không phải thứ một viên đan dược cấp Khai Khiếu có thể nhổ bỏ, phần lớn khốn đốn trên đời đều là tự mình chuốc lấy, ôi, người ta lại luôn muốn đổ lỗi cho ta.

Người này quả thực đã bị hủy hoại vì đó.

Tâm ma nhún nhún vai:

– Thì chẳng, – Hề Bình ngoài cười trong không cười bảo – không ngủ được trách gối, lục căn không tịnh oán tâm ma, dù sao mình cũng không sai, bọn họ quá là chẳng ra gì.

Và sau đó, khu mỏ Lương Thần quản lý tuy vẫn thường xảy ra các vụ sập mỏ, nhưng không chết thêm một người nào cả. Vì sau vụ tai nạn mỏ lớn này, khu mỏ hắn quản lý có quy định làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, địa điểm mỗi vụ sập mỏ đều là khu vực làm việc, thời gian đều là sau khi công nhân tan ca.

– Một hạt giống tâm ma có thể phá vỡ nát đạo tâm của cao thủ Thăng Linh Thiền Thuế, ta bảo ngươi không được nghe lời xằng bậy của hắn!

– Ta thấy hình như ta không thể nói không.

Tâm ma này và đám đuổi tới là cắn người kia không giống nhau, hắn nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa nhìn phát đã thấy không giống đồ tốt lành gì, cho Hề Bình cảm giác giống người hơn. Hề Bình vừa hay là tên “rêu rao”, khi không ai nhìn hắn, máu nóng bốc lên đầu chưa biết chừng hắn có thể tự tìm đường chết nào đó. Nhưng chỉ cần có một người ngoài ở đó, hắn có suy sụp đến đâu, kích động đến đâu cũng sẽ nhanh chóng chống đỡ lý trí lung lay chực đổ lại.

Rừng chuyển sinh mộc phát ra tiếng xào xạc nôn nóng theo tâm trạng hắn, Hề Bình ngẩng đầu nói với tâm ma:

– Tướng ngoài mặt trận có thể không nghe quân lệnh, – Hề Bình thu chân gãy lại, đan dược tạm thời xoa dịu cơn đau của hắn, hắn vắt bàn chân bị thương lên chân lành – ngươi kích thích y cũng vô dụng, y không ở đây, ta cũng không nghe y đâu. Nào, hai ta tán gẫu.

Tâm ma “chậc” một tiếng, cố ý không nói nữa.

Hắn chiến đấu vì nước vì dân, cửu tử nhất sinh, bất ngờ mở linh khiếu, từng được “miễn chi” bay tới từ núi tiên xa xôi… đạo tâm của hắn sẽ là gì? Khi hắn in xăm mặt, làm những chuyện dơ bẩn kia cho Chu thị, phải chăng đã tưởng rằng mình đang hi sinh cho đại nghiệp gì đó sao?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sF

Trang vương: …

Mà trong tất cả ghi chép, ghi chép về tai nạn mỏ qua tay Lương Thần trái lại là kỳ dị nhất – khu vực hắn quản lý chỉ từng xảy ra một vụ tai nạn mỏ lớn, chính là lần chôn vùi cả nhà họ Bàng trong quỳnh phương chướng.

Linh thạch rất thông suốt bản chất con người.

Tên khốn này, từ nhỏ đã ít bị đánh mắng, không bảo được, hỏng rồi.

Lúc này, một ma vật nằm sấp trên vách núi vừa hay đối diện với ánh mắt hắn, quay đầu gào thét một tiếng với hắn, nhưng giây lát sau, Hề Bình lại thấy ma vật kia như bị một bàn tay vô hình đè xuống dán sát lên vách núi, sau khi vùng vẫy vài cái… tan biến vào hư không!Hề Bình mở to mắt.

Tuy không nghe thấy y nói, nhưng dường như tâm ma biết y đang nói gì:

Tâm ma nheo mắt đánh giá hắn giây lát, bảo:

– Chút chuyện rách nát đó, không cần hắn nói ngươi cũng đoán được bảy tám phần…

– Nếu ta không tính lầm, gần đây xoáy Phản Hồn vốn đang ở thời kỳ yên lặng, biển Vô Độ thời kỳ yên lặng không nối liền với bên ngoài, ngươi có thể vào, chứng tỏ thời kỳ yên lặng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải không?

Hề Bình – thủ phạm khuấy đảo xoáy Phản Hồn – không chút do dự gật đầu giả ngu:

– Thì chẳng, – Hề Bình ngoài cười trong không cười bảo – không ngủ được trách gối, lục căn không tịnh oán tâm ma, dù sao mình cũng không sai, bọn họ quá là chẳng ra gì.

– Bọn ta áp tải linh thạch lên phía bắc, đương nhiên đã sớm tính toán thời kỳ yên lặng của xoáy Phản Hồn trước khi xuất phát, kết quả vừa tới đây, cũng không biết cơn gió yêu ma từ đâu tới, biển đang yên đang lành đột nhiên có xoáy nước. Vừa vặn đụng độ tà ma cướp linh thạch, ta cứ ù ù cạc cạc cả chặng đường rồi bị cuốn xuống.

Cùng lúc đó, hắn lặng lẽ viết một dòng chữ trên linh cốt Trang vương: Liên hệ với Bàng được không? Ở mỏ Nam.

– Kể đi.

Trang vương: …

Trang vương: “Ta có thể nghĩ cách liên hệ, nhưng không thể nói ra biển Vô Độ với người khác.”

Đầu óc bình tĩnh lại của Hề Bình hoạt động lại, không thấy bất ngờ – tam ca hắn cũng chẳng phải bao cát ẩn nhẫn gì, bao nhiêu năm nay không nhắc một chữ, đó chắc chắn là do bất kể nói rõ hay ám chỉ, y đều không thể làm.

Hơn nữa bất kể Trang vương hay là hắn đều chưa thân với Bàng Tiển đến mức tâm ý tương thông, vậy phải làm sao mới có thể truyền tin ra ngoài…

– Nếu ta không tính lầm, gần đây xoáy Phản Hồn vốn đang ở thời kỳ yên lặng, biển Vô Độ thời kỳ yên lặng không nối liền với bên ngoài, ngươi có thể vào, chứng tỏ thời kỳ yên lặng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải không?Hề Bình – thủ phạm khuấy đảo xoáy Phản Hồn – không chút do dự gật đầu giả ngu:

Hề Bình viết: Thử nhờ hắn gửi “vấn thiên”, chuyển lời bảo sư phụ ta đừng thu hồi kiếm khí.

Trang vương: …

Tâm ma trầm giọng nói bên tai hắn:

Tốt, giờ y biết xoáy Phản Hồn thời kỳ yên lặng vì sao lại tự dưng nổi xoáy nước rồi.

Ngay sau đó hắn phát hiện ra manh mối: Số người tử vong trong tai nạn mỏ không liên quan đến quy mô sập của mỏ, nhưng thường liên quan rất nhiều với người phụ trách chủ quản xử lý khu mỏ khi đó.

– A Doanh không ý kiến à?

Hề Bình nhìn chằm chằm nụ cười của hắn, không biết đang nghĩ điều gì trong lòng, nói chậm rãi:

Bạch Lệnh liền nhìn thấy khuôn mặt vương gia hiện lên thần sắc khó nói nên lời trong chớp mắt.

– A Doanh à, ngươi tính chính xác rằng ta không thể suôn sẻ chuồn khỏi khe hở của Phong Ma ấn như tiểu bán ma kia, cố ý dụ ta mượn linh đài ngươi để thoát thân, lại bảo tiểu quỷ kia đánh lén ta… ngươi nói xem cả họ nhà các ngươi, lão già không biết là thiên tổ liệt tổ hay là thái tổ của ngươi lấy hạt giống tâm ma của ta đi mưu đoạt linh sơn nước khác; năm đó khi cha ngươi đưa ngươi tới lại mượn gió bẻ măng lấy một hạt, cũng không biết lấy đi hại ai; còn ngươi, rảnh rỗi dùng ta để giải khuây, lén học minh văn từ chỗ ta, dụ ta giúp ngươi, quay đầu xiên ta một đao, họ Chu các ngươi không hổ là người phục ma, lòng dạ dơ bẩn còn hơn ma.

Trang vương thở dài, lẩm bẩm:

– Xem ra hắn không phải trời phạt của ta, mà là trời phạt của Chu thị… năm đó Chu Khôn giữ lại Hề Thị hẳn là không xem bát tự?

Dù sao vào khoảnh khắc nhìn thấy tâm ma, hắn liền biết chân tướng cuộc chiến hai trăm năm trước, biết đấu tranh và tội nghiệt cả đời hắn đều là trò cười người khác khống chế trong bàn tay.

Nói đoạn y lấy một tờ giấy qua, viết một phát xong luôn lời của Hề Bình, nhưng mấy chữ “đừng thu hồi kiếm khí” bất luận thế nào cũng không thể đáp lên giấy.

Hề Bình cụp mắt, thấy bên dưới đại thụ, vô số ma ảnh đã vây thành từng đám quanh hắn từ lúc nào chẳng hay, lúc này đồng loạt ngẩng đầu, những khuôn mặt hình thù kỳ quái đủ kiểu đều có rãnh cười giống tâm ma kia y như đúc.

– Không được, – Trang vương nói – Phong Ma ấn không phải thứ ngươi giở trò khôn lỏi có thể đánh lừa, hãy nghĩ cách khác.

Hề Bình sững sờ, Lương Thần từng có đạo tâm, vỡ dưới đáy biển Vô Độ.Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới lời chất vấn và tiếng cười điên cuồng trước khi chết của con người lạc lối đáng buồn kia.

– Tướng ngoài mặt trận có thể không nghe quân lệnh, – Hề Bình thu chân gãy lại, đan dược tạm thời xoa dịu cơn đau của hắn, hắn vắt bàn chân bị thương lên chân lành – ngươi kích thích y cũng vô dụng, y không ở đây, ta cũng không nghe y đâu. Nào, hai ta tán gẫu.

Hề Bình thầm chửi một câu, chưa kịp nghĩ kỹ, hắn đã thấy tâm ma than thở:

– Quả nhiên, “hắn” sắp trở về rồi.

Trang vương thở dài, lẩm bẩm:

– Ai? – Hề Bình hỏi.

Thủ hạ của lứa quản lý mỏ đầu tiên – bọn Lương Thần mở linh khiếu vì cuộc chiến bảo vệ Kim Bình – bất kể sập ở đâu và mức độ thể nào, con số thợ mỏ thương vong luôn ít vô cùng. Còn những người như Triệu Chấn tuy thời gian ở mỏ ngắn, tai nạn mỏ qua tay ít, nhưng số người thương vong rõ ràng nhìn mà giật mình.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sF

Tâm ma phất tay áo lôi Hề Bình dậy:

– Giờ “hắn” sắp tỉnh rồi, “hắn” không phục sinh thì không thể phá Phong Ma ấn, chúng ta đều bị giam ở đây. Mà một khi “hắn” trở về, chúng ta chính là chất dinh dưỡng của hắn, làm ma có linh trí khó lắm, may mà trời không quên ta đã đưa ngươi tới. Ta đưa ngươi ra, ngươi giúp ta thoát khỏi nơi này, thế nào?

– Bí mật nơi đây A Doanh không thể nói ra, ta dẫn ngươi đi xem.

Hề Bình không kịp trở tay bị hắn mang theo bay lên, bị tay áo dài kia cuốn tới ngọn cây cổ thụ, tầm nhìn bỗng chốc thoáng đãng, Hề Bình liếc cái đã thấy một ngọn núi nhỏ chất đống từ linh thạch. Linh thạch chưa được xử lý kỹ càng vẫn còn thạch tuyết, linh khí cuồn cuộn trộn lẫn huyết khí quần ma biển Vô Độ thở ra, quả thực như mùi hôi nách trộn với trầm hương, khiến người ta không rõ có nên hít thở không.

– Ngươi nhìn vào khe núi.

Lúc này, một ma vật nằm sấp trên vách núi vừa hay đối diện với ánh mắt hắn, quay đầu gào thét một tiếng với hắn, nhưng giây lát sau, Hề Bình lại thấy ma vật kia như bị một bàn tay vô hình đè xuống dán sát lên vách núi, sau khi vùng vẫy vài cái… tan biến vào hư không!

Hề Bình mở to mắt.

Bạch Lệnh liền nhìn thấy khuôn mặt vương gia hiện lên thần sắc khó nói nên lời trong chớp mắt.

Thì ra không biết từ lúc nào, tâm ma đã giở trò trên người hắn.

Sản phẩm của đỉnh Cẩm Hà không tầm thường, đan dược tan ngay trong miệng, hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Đi đâu rồi?

Hắn chưa dứt lời, tiếng sột soạt đã vang lên dưới chân.

Tâm ma trầm giọng nói bên tai hắn:

Hề Bình viết: Thử nhờ hắn gửi “vấn thiên”, chuyển lời bảo sư phụ ta đừng thu hồi kiếm khí.

– Ngươi nhìn vào khe núi.

Bạch Lệnh liền thấy chủ thượng nhà mình nổi hết gân xanh, một tay che ngực, bị thứ gì đó chọc giận đến độ ho cũng không nổi.

Hề Bình nhìn về phía khe núi theo ánh mắt hắn, vô số ma vật mất vật tế xoay quanh đàn tế một cách nóng nảy, ngửi ngửi liếm liếm những linh cốt đã chết kia một cách tham lam, thành một đám hỗn độn. Nhưng thi thoảng có ma vật đang vật lộn giữa chừng với ma vật khác lại thần biết quỷ không hay mà tan biến, bỏ lại đối thủ ngơ ngác… cùng Hề Bình hoài nghi mình hoa mắt.

Trang vương: …

– Tâm ma có thể khống chế linh cảm con người, chỉ cần một khe hở nhỏ là có thể xâm nhập linh đài người ta theo linh cảm. Năm đó hắn đồng ý dồn linh cảm bám trên linh cốt của ta tới một đốt xương ngón tay, để Bạch Lệnh bẻ gãy xương ngón tay kia rồi mang nó ra khỏi biển Vô Đô. Phong Ma ấn hiếm khi buông lỏng, nếu hắn chỉ muốn thừa cơ trốn khỏi biển Vô Độ thì cũng thôi, lại còn lòng tham không đáy mưu đồ xâm nhập linh đài ta. Nếu không phải vậy, Bạch Lệnh cũng chẳng thể thuận lợi đánh lén, tự làm tự chịu, trách ai?

– Những thứ tan biến kia đã bị “hắn” nuốt. – Tâm ma thở dài – Ngươi không nhìn thấy “hắn”, nhưng “hắn” không đâu không có, cả biển Vô Độ đều là chất dinh dưỡng cần là lấy của hắn — đây chính thứ Chu thị Đại Uyển tốn gần tám trăm năm nuôi trở lại…. thủ lĩnh quần ma bị tổ tiên bọn họ đánh tan năm đó. Tiểu công tử, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe câu chuyện thi cốt chất đống dưới sông Lăng Dương của các ngươi chưa?

Trang vương không đừng được lên tiếng phân tán sự chú ý của Hề Bình:

Bàng Tiển nhíu mày, không phải về sau thương vong nhiều, mỏ vàng quặng sắt cũng có thể xảy ra sự cố, theo thường thức của Bàng Tiển, con số thương vong về sau mới là bình thường, là lúc trước có vấn đề.

– Chút chuyện vớ vẩn đó, không cần hắn nói ngươi cũng đoán được bảy tám phần…

– Ai? – Hề Bình hỏi.

Hề Bình nắm chặt xương cổ tay y.

Không…

Nói đoạn y lấy một tờ giấy qua, viết một phát xong luôn lời của Hề Bình, nhưng mấy chữ “đừng thu hồi kiếm khí” bất luận thế nào cũng không thể đáp lên giấy.

Trang vương:

– Một hạt giống tâm ma có thể phá vỡ nát đạo tâm của cao thủ Thăng Linh Thiền Thuế, ta bảo ngươi không được nghe lời xằng bậy của hắn!

Và sơ tâm của hắn thì không còn nhớ hắn.

– Sao ngươi không chạy lúc đó? – Hề Bình hỏi.

– Không cần ngươi phá ấn, – tâm ma nở nụ cười ngọt ngào, rãnh cười nơi khóe miệng có dáng dấp của Tương Ly – ngươi là người sống sờ sờ. Ta thích người sống nhất… chỉ cần ngươi cho ta ở nhờ trong linh đài ngươi một lát.

Chẳng sao, Hề Bình nghĩ: Ta không có đạo tâm.

Rừng chuyển sinh mộc phát ra tiếng xào xạc nôn nóng theo tâm trạng hắn, Hề Bình ngẩng đầu nói với tâm ma:

– Kể đi.

Tâm ma cười bảo:

Lúc này Bàng Tiển đang lướt nhanh như gió qua tất cả ghi chép tai nạn mỏ.

Hắn như một con chó săn trời sinh, có thể ngửi ra manh mối trong câu chữ bằng tốc độ nhanh nhất – trong ghi chép tai nạn mỏ, nguyên nhân sự cố đều qua loa tắc trách không cần xem, hắn chủ yếu tập trung xem quản lý mỏ chủ quản xử lý khu vực xảy ra sự cố là ai, và nhanh chóng tổng hợp tất cả ghi chép tai nạn mỏ hai trăm năm nay theo người phụ trách sự cố.

Bàng Tiển quả thực muốn cười giễu, ném “bộp” ghi chép tai nạn mỏ lên bàn – thì ra bọn trộm này đã lén lút an ủi mình như thế, vừa gây ra tai nạn mỏ, vừa bảo vệ thợ mỏ… sao, bọn chúng cũng có lương tâm? Bọn chúng chơi khô máu gây nên thảm kịch, cũng biết chịu tội nặng nề, buồn đau muốn chết?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sF

Ngay sau đó hắn phát hiện ra manh mối: Số người tử vong trong tai nạn mỏ không liên quan đến quy mô sập của mỏ, nhưng thường liên quan rất nhiều với người phụ trách chủ quản xử lý khu mỏ khi đó.

Thủ hạ của lứa quản lý mỏ đầu tiên – bọn Lương Thần mở linh khiếu vì cuộc chiến bảo vệ Kim Bình – bất kể sập ở đâu và mức độ thể nào, con số thợ mỏ thương vong luôn ít vô cùng. Còn những người như Triệu Chấn tuy thời gian ở mỏ ngắn, tai nạn mỏ qua tay ít, nhưng số người thương vong rõ ràng nhìn mà giật mình.

Không…

Tâm ma cười rạng rỡ nhìn hắn:

Bàng Tiển nhíu mày, không phải về sau thương vong nhiều, mỏ vàng quặng sắt cũng có thể xảy ra sự cố, theo thường thức của Bàng Tiển, con số thương vong về sau mới là bình thường, là lúc trước có vấn đề.

Mà trong tất cả ghi chép, ghi chép về tai nạn mỏ qua tay Lương Thần trái lại là kỳ dị nhất – khu vực hắn quản lý chỉ từng xảy ra một vụ tai nạn mỏ lớn, chính là lần chôn vùi cả nhà họ Bàng trong quỳnh phương chướng.

Tâm ma cười một cái không để bụng:

Và sau đó, khu mỏ Lương Thần quản lý tuy vẫn thường xảy ra các vụ sập mỏ, nhưng không chết thêm một người nào cả. Vì sau vụ tai nạn mỏ lớn này, khu mỏ hắn quản lý có quy định làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, địa điểm mỗi vụ sập mỏ đều là khu vực làm việc, thời gian đều là sau khi công nhân tan ca.

Trang vương:

Trang vương:

Trang vương nói lạnh lùng:

Linh thạch rất thông suốt bản chất con người.

Bàng Tiển nhìn kỹ những ghi chép, phát hiện lần hay nhất có mấy thợ mỏ vì ham thạch tuyết mà tự tiện kéo dài giờ làm việc, vừa vặn trúng phải linh thạch sập trong đó, bị đè giữa khoáng thạch mà không tổn hại một sợi tóc.

Tâm ma thở dài:

Có vận may thế này mà còn làm thợ mỏ, đi mua kim bàn thải thì đã phát tài lâu rồi!

Lăn xuống từ cổ họng, linh đài Hề Bình lập tức sáng sủa, sau đó, một bóng đen nhỏ cắm rễ không sâu bị thanh tâm đan nhổ khỏi linh đài hắn. Tâm trạng nóng nảy từ khi bắt đầu tiến vào nơi quỷ quái này mau chóng lắng xuống, Hề Bình bình tĩnh lại.

Bàng Tiển đọc ghi chép ly kỳ kia mấy lần, đột nhiên gập lại, ký ức xa xăm đột nhiên hiện lên từ trong ngóc ngách – khi đó hắn mơ mơ màng màng được người ta khiêng khỏi quỳnh phương chướng, tu sĩ luôn ở bên cạnh hắn, chân tình thực cảm đến mức không biết ai đã mất đi người thân hình như chính là tổng đốc Lương… quản lý Lương.

Bàng Tiển quả thực muốn cười giễu, ném “bộp” ghi chép tai nạn mỏ lên bàn – thì ra bọn trộm này đã lén lút an ủi mình như thế, vừa gây ra tai nạn mỏ, vừa bảo vệ thợ mỏ… sao, bọn chúng cũng có lương tâm? Bọn chúng chơi khô máu gây nên thảm kịch, cũng biết chịu tội nặng nề, buồn đau muốn chết?

Hắn bỗng nhớ thêm gì đó, đi lật đọc tất cả tu sĩ Khai Khiếu ở mỏ xuất thân từ thợ mỏ, nhanh chóng sàng lọc những người được Lương Thần đảm bảo trong đó – có không ít, bắt đầu từ Lã Thừa Ý, có gần bốn phần mười.

Mà bao gồm cả Lã Thừa Ý, tất cả những kẻ được Thái Tuế giả “Lương Thần” dẫn vào tiên môn này đều chạy việc ở nơi như đội tàu áp tải, không một ai phụ trách khai thác quặng.

Rõ ràng Lương Thần đang bảo vệ những hậu bối này, không để tay họ phải dính mạng thợ mỏ.

Hắn bỗng nhớ thêm gì đó, đi lật đọc tất cả tu sĩ Khai Khiếu ở mỏ xuất thân từ thợ mỏ, nhanh chóng sàng lọc những người được Lương Thần đảm bảo trong đó – có không ít, bắt đầu từ Lã Thừa Ý, có gần bốn phần mười.Mà bao gồm cả Lã Thừa Ý, tất cả những kẻ được Thái Tuế giả “Lương Thần” dẫn vào tiên môn này đều chạy việc ở nơi như đội thuyền áp tải, không một ai phụ trách khai thác quặng.

Không thể biết được.

– Mấy trăm năm qua, chỉ người Chu gia có thể tiến vào. Có dòng chính, cũng có nhánh bên, linh tướng đều có xăm mặt, có thể khiến bọn họ giữ bí mật như người chết. Bọn họ dùng tiên khí đặc thù hạ thủy từ trú địa nước Thục và lặn dưới nước tới đây, đưa linh thạch tới và để lại “phí qua đường” cho minh hữu. – Đáy biển Vô Độ, tâm ma nheo mắt nhìn khuôn mặt trống rỗng của Hề Bình, cuốn lấy một lọn tóc rơi rớt một bên của hắn, cẩn thận xoa sạch vết máu trên đó.

Hề Bình tiện tay cầm một vốc ăn như đậu đường.

Tâm ma như biết niềm tin với cả thế giới của chàng trai trẻ này đều đã sụp đổ, tỏ ra dịu dàng khác thường:

Hắn như một con chó săn trời sinh, có thể ngửi ra manh mối trong câu chữ bằng tốc độ nhanh nhất – trong ghi chép tai nạn mỏ, nguyên nhân sự cố đều qua loa tắc trách không cần xem, hắn chủ yếu tập trung xem quản lý mỏ chủ quản xử lý khu vực xảy ra sự cố là ai, và nhanh chóng tổng hợp tất cả ghi chép tai nạn mỏ hai trăm năm nay theo người phụ trách sự cố.

– Những người này rất đề phòng ta, trước khi vào biển Vô Độ sẽ dùng bí pháp của người phục ma phong bế linh đài và thần trí, biến mình thành một con rối giật dây, chỉ hành động một cách cứng nhắc theo kế hoạch đã định sẵn. Rất nhiều người không may, khi vào vừa vặn gặp phải “gió nổi” của biển Vô Độ, liền đứt ở đây — người giấy nhỏ bên cạnh A Doanh là đến từ đâu? Chẳng phải là bán ma sinh ra từ thân thể người bị mị ma chiếm đoạt sao. Đứa trẻ đáng thương… cào nội tạng và bụng của cha đẻ ra để chào đời, vừa sinh ra đã bị vây hãm tại nơi không thấy mặt trời này. Thật là, thà bất chấp nguy hiểm bị ma vật xé xác cũng không chịu tâm sự cùng ta.

Hề Bình hoàn hồn, giật phắt tóc mình về, tránh khỏi móng vuốt sờ mó hắn của tâm ma.

Hề Bình ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời trong biển Vô Độ, thở một hơi dài, hắn đã nổi sát tâm… cuộc chiến hai trăm năm trước không chỉ ảnh hưởng đến một người.

Tâm ma cười một cái không để bụng:

Chẳng sao, Hề Bình nghĩ: Ta không có đạo tâm.

– Trừ ngươi, người khác họ duy nhất chính là chủ nhân trước của bộ ẩn cốt trên người ngươi. Chín năm trước, lần biển Vô Độ địa chấn, A Doanh và người giấy nhỏ chạy thoát, hắn vừa vặn gặp phải Thập Phương Phong Ma trận xáo động và lạc vào.

Bàng Tiển nhìn kỹ những ghi chép, phát hiện lần hay nhất có mấy thợ mỏ vì ham thạch tuyết mà tự tiện kéo dài giờ làm việc, vừa vặn trúng phải linh thạch sập trong đó, bị đè giữa khoáng thạch mà không tổn hại một sợi tóc.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sF

– Sao ngươi không chạy lúc đó? – Hề Bình hỏi.

Tâm ma nhún nhún vai:

– Ta chẳng tin, nếu ngươi nỡ để xương cốt của A Doanh ở lại đây, vừa nãy đã chẳng gan to bằng trời cướp thức ăn từ trong miệng quần ma.

– Hỏi huynh trưởng tốt vong ân phụ nghĩa kia của ngươi ấy.

Hề Bình mặt không biểu cảm nghĩ: Tuyệt đối không thể để tâm ma này ra ngoài.

Trang vương nói lạnh lùng:

– Trừ ngươi, người khác họ duy nhất chính là chủ nhân trước của bộ ẩn cốt trên người ngươi. Chín năm trước, lần biển Vô Độ địa chấn, A Doanh và người giấy nhỏ chạy thoát, hắn vừa vặn gặp phải Thập Phương Phong Ma trận xáo động và lạc vào.

– Tâm ma có thể khống chế linh cảm con người, chỉ cần một khe hở nhỏ là có thể xâm nhập linh đài người ta theo linh cảm. Năm đó hắn đồng ý dồn linh cảm bám trên linh cốt của ta tới một đốt xương ngón tay, để Bạch Lệnh bẻ gãy xương ngón tay kia rồi mang nó ra khỏi biển Vô Đô. Phong Ma ấn hiếm khi buông lỏng, nếu hắn chỉ muốn thừa cơ trốn khỏi biển Vô Độ thì cũng thôi, lại còn lòng tham không đáy mưu đồ xâm nhập linh đài ta. Nếu không phải vậy, Bạch Lệnh cũng chẳng thể thuận lợi đánh lén, tự làm tự chịu, trách ai?

Tuy không nghe thấy y nói, nhưng dường như tâm ma biết y đang nói gì:

– Ngươi còn sỉ nhục người đã khuất nữa là ta sẽ chết tại đây, cho ngươi không có xe đi.

– A Doanh à, ngươi tính chính xác rằng ta không thể suôn sẻ chuồn khỏi khe hở của Phong Ma ấn như tiểu bán ma kia, cố ý dụ ta mượn linh đài ngươi để thoát thân, lại bảo tiểu quỷ kia đánh lén ta… ngươi nói xem cả họ nhà các ngươi, lão già không biết là thiên tổ liệt tổ hay là thái tổ của ngươi lấy hạt giống tâm ma của ta đi mưu đoạt linh sơn nước khác; năm đó khi cha ngươi đưa ngươi tới lại mượn gió bẻ măng lấy một hạt, cũng không biết lấy đi hại ai; còn ngươi, rảnh rỗi dùng ta để giải khuây, lén học minh văn từ chỗ ta, dụ ta giúp ngươi, quay đầu xiên ta một đao, họ Chu các ngươi không hổ là người phục ma, lòng dạ dơ bẩn còn hơn ma.

– Xem ra hắn không phải trời phạt của ta, mà là trời phạt của Chu thị… năm đó Chu Khôn giữ lại Hề Thị hẳn là không xem bát tự?

– Như nhau cả thôi, tám lạng nửa cân.

Hề Bình hỏi chen:

Tâm ma nheo mắt đánh giá hắn giây lát, bảo:

– Những người này rất đề phòng ta, trước khi vào biển Vô Độ sẽ dùng bí pháp của người phục ma phong bế linh đài và thần trí, biến mình thành một con rối giật dây, chỉ hành động một cách cứng nhắc theo kế hoạch đã định sẵn. Rất nhiều người không may, khi vào vừa vặn gặp phải “gió nổi” của biển Vô Độ, liền đứt ở đây — người giấy nhỏ bên cạnh A Doanh là đến từ đâu? Chẳng phải là bán ma sinh ra từ thân thể người bị mị ma chiếm đoạt sao. Đứa trẻ đáng thương… cào nội tạng và bụng của cha đẻ ra để chào đời, vừa sinh ra đã bị vây hãm tại nơi không thấy mặt trời này. Thật là, thà bất chấp nguy hiểm bị ma vật xé xác cũng không chịu tâm sự cùng ta.

– Sau đó lão ma… Lương Thần kia không phải cũng trốn thoát sao?

Tâm ma thở dài:

– Hắn ấy à, đừng nhắc nữa, căn cốt kẻ đó quá kém, sắp ngũ suy mà vẫn chưa thành linh cốt. Ta vốn định nhờ hắn mang ta một đoạn, kết quả mới nói mấy câu mà đạo tâm hắn đã vỡ, đạo tâm vừa vỡ là linh đài cũng vứt đi. Ai ngờ kẻ còn chẳng có linh cốt lại có đạo tâm? Muốn nói thì vẫn phải trách A Doanh, năm đó nếu y không làm hại ta trước, ta nhất định sẽ không hấp tấp sơ suất như thế.

Hề Bình sững sờ, Lương Thần từng có đạo tâm, vỡ dưới đáy biển Vô Độ.

Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới lời chất vấn và tiếng cười điên cuồng trước khi chết của con người lạc lối đáng buồn kia.

Hắn chiến đấu vì nước vì dân, cửu tử nhất sinh, bất ngờ mở linh khiếu, từng được “miễn chi” bay tới từ núi tiên xa xôi… đạo tâm của hắn sẽ là gì? Khi hắn in xăm mặt, làm những chuyện dơ bẩn kia cho Chu thị, phải chăng đã tưởng rằng mình đang hi sinh cho đại nghiệp gì đó sao?

Không thể biết được.

Dù sao vào khoảnh khắc nhìn thấy tâm ma, hắn liền biết chân tướng cuộc chiến hai trăm năm trước, biết đấu tranh và tội nghiệt cả đời hắn đều là trò cười người khác khống chế trong bàn tay.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sF

Và sơ tâm của hắn thì không còn nhớ hắn.

Hề Bình nói bình tĩnh:

– Nhưng về sau ta gặp Lương sư huynh, hắn đã trúc cơ.

– Cảm ơn trời đất, – tâm ma như thành tâm thành ý thở phào cho Lương Thần – xem ra là kỳ ngộ nửa bộ ẩn cốt hắn lấy từ khu rừng này mang tới, không hổ là di vật của ma thần thượng cổ. Ta còn bảo người này bị hủy hoại vì đó, áy náy rất lâu.

Người này quả thực đã bị hủy hoại vì đó.

Hề Bình ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời trong biển Vô Độ, thở một hơi dài, hắn đã nổi sát tâm… cuộc chiến hai trăm năm trước không chỉ ảnh hưởng đến một người.

Xoáy nước trong xoáy Phản Hồn là do hắn khuấy lên bằng kiếm khí của sư phụ, hiện tại tàu áp tải xảy ra chuyện lớn nhường này, rất có thể sư phụ sẽ tự mình xuống núi xem xét, nói không chừng lúc này đã ở trên xoáy Phản Hồn.

Hề Bình mặt không biểu cảm nghĩ: Tuyệt đối không thể để tâm ma này ra ngoài.

Lúc này Bàng Tiển đang lướt nhanh như gió qua tất cả ghi chép tai nạn mỏ.

Có lẽ tâm ma cũng tuyệt đối không ngờ rằng một con sâu kiến Khai Khiếu gần như người phàm lúc này lại dám suy nghĩ viển vông quan sát mình bằng ánh mắt của thợ săn, đây chẳng phải là “châu chấu đá voi” nữa, mà là kiến muốn giết cự long.

– Giờ “hắn” sắp tỉnh rồi, “hắn” không phục sinh thì không thể phá Phong Ma ấn, chúng ta đều bị giam ở đây. Mà một khi “hắn” trở về, chúng ta chính là chất dinh dưỡng của hắn, làm ma có linh trí khó lắm, may mà trời không quên ta đã đưa ngươi tới. Ta đưa ngươi ra, ngươi giúp ta thoát khỏi nơi này, thế nào?

Hề Bình nắm chặt xương cổ tay y.

Hề Bình nói:

– Ta không biết phá Phong Ma ấn kia, pháp trận Khai Khiếu kỳ ta nhớ được đầy đủ có thể đếm trong một bàn tay, ngay cả việc mình vào kiểu gì cũng không biết, vị đại nhân này, có phải ngươi đánh giá ta quá cao rồi không?

Hơn nữa bất kể Trang vương hay là hắn đều chưa thân với Bàng Tiển đến mức tâm ý tương thông, vậy phải làm sao mới có thể truyền tin ra ngoài…

– Không cần ngươi phá ấn, – tâm ma nở nụ cười ngọt ngào, rãnh cười nơi khóe miệng có dáng dấp của Tương Ly – ngươi là người sống sờ sờ. Ta thích người sống nhất… chỉ cần ngươi cho ta ở nhờ trong linh đài ngươi một lát.

Hề Bình nhìn chằm chằm nụ cười của hắn, không biết đang nghĩ điều gì trong lòng, nói chậm rãi:

– Ta thấy hình như ta không thể nói không.

Hề Bình hoàn hồn, giật phắt tóc mình về, tránh khỏi móng vuốt sờ mó hắn của tâm ma.

Hắn chưa dứt lời, tiếng sột soạt đã vang lên dưới chân.

Hề Bình cụp mắt, thấy bên dưới đại thụ, vô số ma ảnh đã vây thành từng đám quanh hắn từ lúc nào chẳng hay, lúc này đồng loạt ngẩng đầu, những khuôn mặt hình thù kỳ quái đủ kiểu đều có rãnh cười giống tâm ma kia y như đúc.

Hề Bình không lên tiếng, tìm đan dược Bàng Tiển và Chi Tu nhét cho hắn từ trong giới tử. Hai vị này người nọ còn chính thống hơn người kia, ngoài một bình Trúc Cơ đan nhỏ các tu sĩ Linh Khiếu thường mang để khích lệ, đan dược hai người họ đưa cơ bản đều là loại thanh tâm chữa thương người phàm cũng ăn được, không trị được bệnh thì cũng không nguy hiểm, vì thế không kiêng kỵ gì cả.

Hề Bình suýt nôn, lập tức nhắm mắt:

– Những thứ tan biến kia đã bị “hắn” nuốt. – Tâm ma thở dài – Ngươi không nhìn thấy “hắn”, nhưng “hắn” không đâu không có, cả biển Vô Độ đều là chất dinh dưỡng cần là lấy của hắn — đây chính thứ Chu thị Đại Uyển tốn gần tám trăm năm nuôi trở lại…. thủ lĩnh quần ma bị tổ tiên bọn họ đánh tan năm đó. Tiểu công tử, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe câu chuyện thi cốt chất đống dưới sông Lăng Dương của các ngươi chưa?Trang vương không đừng được lên tiếng phân tán sự chú ý của Hề Bình:

– Ngươi còn sỉ nhục người đã khuất nữa là ta sẽ chết tại đây, cho ngươi không có xe đi.

– Ta không biết phá Phong Ma ấn kia, pháp trận Khai Khiếu kỳ ta nhớ được đầy đủ có thể đếm trong một bàn tay, ngay cả việc mình vào kiểu gì cũng không biết, vị đại nhân này, có phải ngươi đánh giá ta quá cao rồi không?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sF

Tâm ma cười bảo:

– Ta chẳng tin, nếu ngươi nỡ để xương cốt của A Doanh ở lại đây, vừa nãy đã chẳng gan to bằng trời cướp thức ăn từ trong miệng quần ma.

– Đừng có mà nghĩ, linh đài bị tâm ma vấy bẩn, kết quả tốt nhất của ngươi sau đó là biến thành cái xác không hồn. – Trang vương nhanh chóng nói với hắn – Nghe cho kỹ, lát nữa ngươi nghĩ cách đưa tâm ma tới gần quần ma, nhân lúc hắn không đề phòng thì đẩy linh cốt của ta lên người hắn. Tâm ma không thể kìm nén bản năng, quần ma đang đói nhất định sẽ liều chết tranh đoạt linh cốt, ngươi điều khiển được những chuyển sinh mộc kia phải không? Đến lúc đó thừa cơ thoát thân. Thuyền áp tải xảy ra chuyện ở xoáy Phản Hồn, núi Huyền Ẩn sẽ không mặc kệ, ngươi cầm cự một lát, ta nghĩ cách…

Hề Bình nhắm mắt nghe xong chủ ý của y, nói với tâm ma:

Hề Bình thầm chửi một câu, chưa kịp nghĩ kỹ, hắn đã thấy tâm ma than thở:

Trang vương: …

– Cũng không phải không được.

Trang vương: …

Có vận may thế này mà còn làm thợ mỏ, đi mua kim bàn thải thì đã phát tài lâu rồi!

Tâm ma cười rạng rỡ nhìn hắn:

– A Doanh không ý kiến à?

– Ờ, – Hề Bình nói là làm thực hiện “tướng ngoài mặt trận có thể không nghe quân lệnh” – y bảo ta ném linh cốt y xuống, không phải ta vừa nói sao, ta không nghe y.

– Cảm ơn trời đất, – tâm ma như thành tâm thành ý thở phào cho Lương Thần – xem ra là kỳ ngộ nửa bộ ẩn cốt hắn lấy từ khu rừng này mang tới, không hổ là di vật của ma thần thượng cổ. Ta còn bảo người này bị hủy hoại vì đó, áy náy rất lâu.

Bạch Lệnh liền thấy chủ thượng nhà mình nổi hết gân xanh, một tay che ngực, bị thứ gì đó chọc giận đến độ ho cũng không nổi.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s