- SƠN LĂNG BĂNG – 10
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
– Bởi vì lời nguyền đè trên người tộc ta rốt cuộc đã kết thúc. – Hoàng đế Thái Minh nói – Cuộc chiến chư thần năm đó, kẻ thắng làm thánh, kẻ bại làm ma, thi hài đại năng bị chém chết vĩnh viễn đọa trong biển Vô Độ, thân chết đạo tiêu, oán khí không tan, bấy giờ mới thúc sinh vô số chân ma dưới đáy biển Vô Độ. Mà thủ lĩnh quần ma, chính là…
Vĩnh Ninh hầu chỉ thấy đôi môi bệ hạ mấp máy, nhưng sau khi từ cuối cùng thoát khỏi miệng lưỡi con người, nó như bị hư không nuốt chửng, ngay cả một khí âm cũng không lọt vào tai.
– Giúp, giúp với…
Hề Bình nhớ tam ca thời niên thiếu luôn xuất cung, nhưng cũng không phải ham chơi… y làm gì cũng rất dễ mệt và thích ở yên. Chỉ mượn danh nghĩa đến thăm bà ngoại để ngồi cả ngày trong hậu viện của Hề lão phu nhân, nghe những vở kịch đã nghe cả trăm lần và uống trà hãm còn nhạt hơn nước, như còn lớn tuổi hơn cả bà ngoại thất thập cổ lai hy.
Giây lát sau, bên tai hắn vang lên một tiếng hét thảm thiết, một bóng đen bị tâm ma tóm khỏi chuyển sinh mộc và trực tiếp nuốt chửng.
Hoàng đế Thái Minh khựng lại, cười bảo:
– Ta với Chu Doanh là người quen cũ, không tin ngươi hỏi y, minh văn của y toàn do ta dạy.
– Quả nhiên, hai ta đều là người phàm, ta không thể nói ra cái tên đó.
– Tam ca, minh văn huynh nói có mấy lối ra?
– “Thủ lĩnh quần ma” này lấy ma vật làm thức ăn, vừa xuất thế, sao trời liền đại loạn, các thánh nhân liên thủ chưa chắc đã siết chết được hắn, cuối cùng là tiên tổ Chu thị chúng ta xả thân hoàn thành Thập Phương Phong Ma ấn, đánh tan đại ma kia dưới đáy biển Vô Độ. Từ đó về sau, biển Vô Độ không chịu quản chế của tiên môn, không có huyết mạch Chu thị không thể vào. Huyền Ẩn phản bội chúng ta, hoàng đế Cao Tông mạo hiểm xuyên qua xoáy Phản Hồn xuống biển Vô Độ, ban đầu muốn nuôi một nhánh tư binh ở đó, kết quả bất ngờ phát hiện ma chủng rải rác dưới đáy biển Vô Độ vẫn sống, không thành công, nhưng… ẩn trong hơi thở của đại ma năm xưa, lão điên Cao Tông hoàng đế kia đã làm chuyện kéo cả trăm đời Chu thị vào ác mộng — Ông ta sai tu sĩ thân tín loại bỏ linh cốt của mình.
Hắn tránh khỏi một loạt tay và vuốt trong nguy hiểm trùng trùng, nhắm chuẩn một tảng đá lớn minh văn có vẻ hơi thưa thớt, khi lăn tới đó bèn tóm phắt lấy tảng đá ngừng rơi xuống, giơ tay đóng một con dấu cùng chung lúc này lên kẽ hở giữa minh văn.
– Vì năm đó trưởng công chúa Gia Đức mất. Trưởng công chúa Gia Đức là vật tế đời Nhân Tông, yếu ớt lắm bệnh, cả đời chưa gả, luôn ru rú trong thâm cung. Nhưng có bí văn nói rằng nàng không hề qua đời vì bệnh, mà vì khó sinh mà chết — con trưởng Nhân Tông sinh vào đúng lúc đó, con trai của huynh muội thông gian, linh cốt đời kế tiếp.
Hắn gảy vang đàn xương theo bản năng như lúc rơi khỏi sườn núi bắc trên đỉnh Phi Quỳnh, nhưng tiếng đàn gấp rút vang vọng trong khe núi lại không mảy may lay động được vách núi bày đầy minh văn, hắn thậm chí không thể chống lại gió.
Lão điên nói người khác là lão điên…
Hai ấn trùng khít trong chớp mắt, Hề Bình cầm nửa thanh kiếm gãy, đu mình lên bằng một tay, đúng lúc này, một móng vuốt như cành khô tóm lấy cổ chân hắn, định lôi hắn xuống!
Vĩnh Ninh hầu ngồi đờ ra rất lâu, cảm thấy bùn đen của Chu gia đổ ra có thể làm nghẽn dòng Đại Vận nửa năm, phông nền này làm vị trước mắt trở nên thông suốt và lí trí:
Vĩnh Ninh hầu nhất thời cũng không biết nên có cảm tưởng gì:
Nếu ngay cả vườn hoa của bà cũng không thể đến nữa, y còn đi đâu được đây?
– Ừ, – Hề Bình không chút chần chừ – thế không làm phiền nữa, có duyên gặp lại.
– Cao Tông là con trai của anh em ruột đại trưởng công chúa Đoan Duệ, nên ông ta cũng là linh cốt trời sinh?
Hề Bình liếm bờ môi khô khốc, rút một bộ chiếc áo trong ra từ giới tử buộc vết thương, lại đóng một linh ấn dự phòng trong bụi cây ẩn nấp.Hôm nay hắn nhất định phải mang linh cốt tam ca rời khỏi đây, có chết cũng phải ra ngoài tìm cơ hội rồi chết, nếu không tam ca với Hề gia sau này hết cách sống chung, y còn đến vườn hoa của bà uống trà làm cỏ kiểu gì?
– Không sai, huyết mạch của chi bọn họ như đã lại tổ, Cao Tông tận mắt nhìn thấy con đường của cô cô nên không chịu vào Huyền Ẩn, loại bỏ linh cốt lúc tráng niên, từ đó bách bệnh quấn thân, hai năm sau rời khỏi thế gian, để lại một đàn tế xương trắng dưới đáy biển Vô Độ. – Hoàng đế Thái Minh nói – Ma chủng giống như phế liệu trời đất vứt bỏ, là tàn thi của ma vật, không thể hưởng sự nuôi dưỡng của linh khí như vạn vật, trừ cốt tủy hóa thành từ linh khí trong linh cốt của tộc phục ma… ngươi nói đạo trời để lại một con đường cho vạn vật, có phải rất huyền diệu không?
Trong noãn các bốn mùa như xuân, cái chân già thấp khớp của Vĩnh Ninh hầu âm ỉ đau trong tiếng nói của hoàng đế Thái Minh.
– Tâm ma toàn nói bậy, đừng tin. – Trang vương nói.
– Cút con mẹ mày đi, cho mày đấy!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-su
– Không thể có linh cốt nếu không khai khiếu viên mãn, rút linh cốt của tu sĩ ắt sẽ bị Huyền Ẩn cảm nhận được, may thay tộc ta có linh cốt trời sinh. Những linh cốt kia vừa ra đời… thậm chí chưa ra đời đã tách khỏi xác thịt, rơi xuống đáy biển Vô Độ, không ngừng hấp thụ linh khí, ngưng thành linh tủy, nuôi dưỡng ma chủng. Quần ma không ngừng phục sinh từ trong ma chủng, lại bị nuốt vào hư không, hóa thành chất dinh dưỡng của vị thủ lĩnh quần ma kia. Nhờ phúc của mỏ Nam, ma sinh sôi một ngày ngàn dặm dưới đáy biển Vô Độ.
Hề Bình thầm nghĩ anh hắn mà ở đây thật thì bạt tai đã quạt tới từ lâu, còn cười với hắn? Có mà nằm mơ.
Hề Bình nghĩ: Chẳng trách huynh ấy thà làm cỏ cả ngày với lão phu nhân trong vườn hoa cũng không chịu về cung Quảng Vận.
Vĩnh Ninh hầu nghe cách diễn đạt của ông ta, chỉ thấy hơi lạnh trào lên từ gan mật:
– A Doanh, ngươi đang nói xấu ta.Trang vương nghe vậy chau mày.
Hề Bình thoát khỏi ma vật truy sát hắn, chui ra từ nơi đóng linh ấn lúc trước… lại đâm đầu vào một “người”.
– Bệ hạ, năm đó Nam Hạp bắc phạm thật sự là vì chưởng môn Lan Thương tẩu hỏa nhập ma sao?
Tiếng rít gào phẫn nộ của đám ma vật vang vọng khắp rừng chuyển sinh mộc, cổ thụ chọc trời ngã đổ rầm rầm dưới vuốt sắc.
– Không sai, huyết mạch của chi bọn họ như đã lại tổ, Cao Tông tận mắt nhìn thấy con đường của cô cô nên không chịu vào Huyền Ẩn, loại bỏ linh cốt lúc tráng niên, từ đó bách bệnh quấn thân, hai năm sau rời khỏi thế gian, để lại một đàn tế xương trắng dưới đáy biển Vô Độ. – Hoàng đế Thái Minh nói – Ma chủng giống như phế liệu trời đất vứt bỏ, là tàn thi của ma vật, không thể hưởng sự nuôi dưỡng của linh khí như vạn vật, trừ cốt tủy hóa thành từ linh khí trong linh cốt của tộc phục ma… ngươi nói đạo trời để lại một con đường cho vạn vật, có phải rất huyền diệu không?Trong noãn các bốn mùa như xuân, cái chân già thấp khớp của Vĩnh Ninh hầu âm ỉ đau trong tiếng nói của hoàng đế Thái Minh.
– Thật, – hoàng đế Thái Minh – Hạp lòng tham không đáy, lén đưa độ nguyệt kim hạ phàm, đến nỗi linh sơn thiếu hụt, tổn hại thiên thời của bách tính. Nếu chưởng môn Lan Thương không tẩu hỏa nhập ma, so với việc ngang nhiên phá bỏ cục diện ngũ đại tông môn, xuất quân bất nghĩa đến mức đạo tâm vỡ vụn, thiên hạ cùng thảo phạt… năm đó bọn họ thực ra có thể ghì cương bên bờ vực, quay vòng linh thạch với giá cao từ nước khác, từ từ nghỉ ngơi lấy sức. Chỉ là… đại tông sư Thiền Thuế như chưởng môn Lan Thương thế kia vốn phải có đạo tâm vững vàng như thép, vì sao lại tẩu hỏa nhập ma?
May thay thân thể bán tiên rắn chắc hơn xa người phàm, Hề Bình mượn lực đẩy của gió đột ngột xoay người giữa không trung, đưa tay rút kiếm. Chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm của hắn đâm vào vật cứng.
– Vì sao?
– Chín năm trước, biển Vô Độ xáo động, ta còn giúp y dẫn người bạn nhỏ của mình thoát khỏi đây… y ngược lại còn phụ lòng ta, làm người ta đau lòng lắm.Hề Bình không cần hắn nhắc, đã lén mò vào giới tử hỏi Trang vương từ lâu.
– Vì năm đó trưởng công chúa Gia Đức mất. Trưởng công chúa Gia Đức là vật tế đời Nhân Tông, yếu ớt lắm bệnh, cả đời chưa gả, luôn ru rú trong thâm cung. Nhưng có bí văn nói rằng nàng không hề qua đời vì bệnh, mà vì khó sinh mà chết — con trưởng Nhân Tông sinh vào đúng lúc đó, con trai của huynh muội thông gian, linh cốt đời kế tiếp.
– Cao Tông là con trai của anh em ruột đại trưởng công chúa Đoan Duệ, nên ông ta cũng là linh cốt trời sinh?
Toàn chuyện gì thế này… Vĩnh Ninh hầu bị mạch đập điên cuồng trên cổ chấn động ù tai.
– Không cần căng thẳng thế, ta chỉ muốn bàn một vụ đổi chác với hai vị thôi… A Doanh, chú em ngươi hiện tại ấy à, linh khí thì không dùng được, đường đều chẳng thể đi, thảm đến không thể thảm hơn, bên cạnh còn có một người bạn trung thành son sắt giúp đỡ, ngươi để hắn một mình mười phần chết chín đào thoát khỏi miệng quần ma sao?
– Chỉ có một, – chuyện đến nước này, Trang vương không còn thời gian mắng hắn, ngoài giúp hắn thoát thân càng nhanh càng tốt, thì những thứ khác đều là lời thừa – nhưng vị trí không cố định, nó nối với xoáy Phản Hồn, có liên quan đến dòng chảy của nước biển trong xoáy Phản Hồn, ngươi chỉ ở trong đó một lúc thì không sao, nán lại càng lâu, lối ra sẽ di động càng xa.
– Dưới sự chấn áp của Thập Phương Phong Ma ấn, ma vật không thể rời khỏi biển Vô Độ, chỉ khi có vật tế mới chìm xuống, quần ma cuồng hoan, Phong Ma ấn mới có thể thả lỏng… à, có lẽ do tổ tông giận điên lên vì con cháu chẳng ra gì. Khi đưa linh cốt con trai trưởng của mình chìm xuống biển Vô Độ, Nhân Tông đã thừa dịp phong ấn thả lỏng để lấy ra một hạt giống tâm ma từ trong đó, rồi trồng trên núi Lan Thương. – Hoàng đế Thái Minh thở dài – Không phải chưởng môn Lan Thương điên, mà là Nhân Tông.
Vĩnh Ninh hầu nghe cách diễn đạt của ông ta, chỉ thấy hơi lạnh trào lên từ gan mật:
– Thật, – hoàng đế Thái Minh – Hạp lòng tham không đáy, lén đưa độ nguyệt kim hạ phàm, đến nỗi linh sơn thiếu hụt, tổn hại thiên thời của bách tính. Nếu chưởng môn Lan Thương không tẩu hỏa nhập ma, so với việc ngang nhiên phá bỏ cục diện ngũ đại tông môn, xuất quân bất nghĩa đến mức đạo tâm vỡ vụn, thiên hạ cùng thảo phạt… năm đó bọn họ thực ra có thể ghì cương bên bờ vực, quay vòng linh thạch với giá cao từ nước khác, từ từ nghỉ ngơi lấy sức. Chỉ là… đại tông sư Thiền Thuế như chưởng môn Lan Thương thế kia vốn phải có đạo tâm vững vàng như thép, vì sao lại tẩu hỏa nhập ma?
Cơn gió bạo ngược nện mạnh hắn lên vách đá, cùng lúc đó, một đôi mắt đỏ ngầu lộ ra trong hang động thẳng mặt hắn, nhãn cầu một thước vuông, ôm mưu đồ xấu xa chờ đợi món quà vặt gió lớn thổi tới!
Vĩnh Ninh hầu ngồi đờ ra rất lâu, cảm thấy bùn đen của Chu gia đổ ra có thể làm nghẽn dòng Đại Vận nửa năm, phông nền này làm vị trước mắt trở nên thông suốt và lí trí:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-su
– … Thần sắp không nhận ra chữ “Nhân” nữa rồi.
Hề Bình nhìn thẳng không tránh né vào đôi mắt kia, lòng lại nghĩ: Bao nhiêu năm nay, linh cốt của tam ca ở cùng với những thứ này?
Sức tay của bán tiên chém đứt mắt cá một cách gọn gàng, máu thịt và ma vật cùng rơi xuống, máu phun ra từ vết thương bị gió dữ cuốn đầy người Hề Bình, hắn xuyên qua ấn cùng chung lúc này trong mưa máu bao trùm, lăn ngang về rừng chuyển sinh.
Hoàng đế Thái Minh lặng lẽ nói:
– Đó là chủ đích do con người.
– Sao?
Hề Bình lau sạch máu trên tay lên người, thò vào giới tử nắm lấy linh cốt Trang vương:
– Đó là “ký sinh”, – tâm ma chắp tay sau lưng, nhìn hắn với vẻ dù bận vẫn ung dung – đáy biển Vô Độ đâu đâu cũng là thứ này, ngươi xác định mình ngươi có thể trở ra?
– Sao?
Y chưa nói xong, liên hệ với Hề Bình bên kia lại gián đoạn. Một ma vật như một cụm bóng thần không biết quỷ không hay chui tới, ma khí trên người thò ra như tóc quấn lấy Hề Bình, càng giãy càng chặt. Hề Bình rút tơ triền linh ra quăng mạnh lên, khuấy thành một cái lỗ trên “mái tóc” quấn quanh người, đáp đất đóng thêm một con dấu cùng chung lúc này.
– Ta ra đời chưa lâu, mẫu phi liền đi, An Dương mới hai tuổi. Con thơ không mẹ trong cung thường được giao cho hoàng hậu hoặc hậu phi khác chăm sóc, nhưng ta và An Dương lại gần như được huynh trưởng nuôi lớn. Sau này huynh ấy xuất cung lập phủ, phủ quận vương chính là nhà của chúng ta. Bằng không An Dương thuở thiếu thời nào có nhiều cơ hội xuất cung dạo chơi như thế? – Hoàng đế Thái Minh nói – Trong cung, anh chị em cùng mẹ sinh ra đúng là thân hơn người khác một bậc, nhưng không giống như chúng ta nương tựa vào nhau, thứ thân mật khác thường đó đều do người đời trước cố ý bồi đắp.
– Vì sao?
Hề Bình chỉ thấy đời này chưa bao giờ chuyên chú như vậy, mà khi người ta chuyên chú đến một mức độ nhất định, vậy mà có thể làm đau đớn nhạt đi.
– Vì để tiếp tục đàn tế xương trắng, Chu gia không sinh ra người ngông cuồng như ngươi, thà để người quá cố chết vô ích, cả nhà lưu vong cũng phải róc ung nhọt trong xương kia ra. Khi được biết bí mật này từ cha chú, mỗi người chúng ta đều đã nghiệp chướng nặng nề, không thể rời khỏi đàn tế kia nữa… trăm ngàn năm qua, chỉ có mình Doanh biết rõ chân tướng từ nỗi đau bị quần ma hút tủy. Cho dù biển Vô Độ bịt miệng nó, khiến nó không thể nói ra bí mật này với người ngoài, nó cũng nhất định sẽ không chịu sự an bài này. Ngươi nói mấy đứa trẻ về sau của quý phi làm sao mà mất? – Hoàng đế Thái Minh thở dài – Đúng là ma tinh trời giáng mà… khéo thay, tới lượt nó, đại ma rốt cuộc sắp thành trên xương trắng trăm đời. Chín năm trước, sóng thần ở xoáy Phản Hồn chính là do đại ma mở mắt gây nên, lần đó quần ma ở biển Vô Độ bị hắn nuốt một nửa. Gần đây núi Huyền Ẩn hẳn rất khẩn trương, vì Biển Sao bỗng dưng chỉ kiếp… Phong Ma ấn sắp phá, Chính Đức, ngươi nói đây há không phải ý trời?
– Trời xanh có mắt…
Hoàng đế Thái Minh cười trầm trầm:
– Bệ hạ, thứ cho thần vô lễ, nếu thật sự có ý trời… nếu trời xanh thật sự có mắt, thì đã giáng tội lên Chu thị từ lâu.
– Bởi vì lời nguyền đè trên người tộc ta rốt cuộc đã kết thúc. – Hoàng đế Thái Minh nói – Cuộc chiến chư thần năm đó, kẻ thắng làm thánh, kẻ bại làm ma, thi hài đại năng bị chém chết vĩnh viễn đọa trong biển Vô Độ, thân chết đạo tiêu, oán khí không tan, bấy giờ mới thúc sinh vô số chân ma dưới đáy biển Vô Độ. Mà thủ lĩnh quần ma, chính là…
Hoàng đế Thái Minh cười trầm trầm:
Kiếm của Hề Bình vừa hay đâm vào mặt “người” kia, như chém vào một tảng đá, lưỡi kiếm vung tới theo sức gió mạnh ma sát ra tia lửa với mặt của ma vật kia. Ngay sau đó, sắt thường thua bét nhè, Hề Bình bị dội lên vách đá bên cạnh!
– Trời xanh có mắt…
– Khỏe re, chém mấy tên mặt trắng lắm mồm cũng không thành vấn đề.
Sâu trong khe núi biển Vô Độ, đàn tế run lên, khớp xương và hàm răng của những bộ xương trắng trên đó va “lạch cạch” vào nhau theo rung động. Ngay sau đó, tiếng cười quỷ dị biến thành thét gào, “ù” một tiếng – gió dữ bỗng nổi lên trong khe núi.
– Dưới sự chấn áp của Thập Phương Phong Ma ấn, ma vật không thể rời khỏi biển Vô Độ, chỉ khi có vật tế mới chìm xuống, quần ma cuồng hoan, Phong Ma ấn mới có thể thả lỏng… à, có lẽ do tổ tông giận điên lên vì con cháu chẳng ra gì. Khi đưa linh cốt con trai trưởng của mình chìm xuống biển Vô Độ, Nhân Tông đã thừa dịp phong ấn thả lỏng để lấy ra một hạt giống tâm ma từ trong đó, rồi trồng trên núi Lan Thương. – Hoàng đế Thái Minh thở dài – Không phải chưởng môn Lan Thương điên, mà là Nhân Tông.
Gió kia như có thể xuyên một phát qua đôi tai người, Hề Bình vừa cất kỹ linh cốt đã bị gió cuốn thẳng lên trời.
– … Thần sắp không nhận ra chữ “Nhân” nữa rồi.
Hắn gảy vang đàn xương theo bản năng như lúc rơi khỏi sườn núi bắc trên đỉnh Phi Quỳnh, nhưng tiếng đàn gấp rút vang vọng trong khe núi lại không mảy may lay động được vách núi bày đầy minh văn, hắn thậm chí không thể chống lại gió.
Cơn gió bạo ngược nện mạnh hắn lên vách đá, cùng lúc đó, một đôi mắt đỏ ngầu lộ ra trong hang động thẳng mặt hắn, nhãn cầu một thước vuông, ôm mưu đồ xấu xa chờ đợi món quà vặt gió lớn thổi tới!
– Quả nhiên, hai ta đều là người phàm, ta không thể nói ra cái tên đó.
May thay thân thể bán tiên rắn chắc hơn xa người phàm, Hề Bình mượn lực đẩy của gió đột ngột xoay người giữa không trung, đưa tay rút kiếm. Chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm của hắn đâm vào vật cứng.
Hoàng đế Thái Minh khựng lại, cười bảo:
Chủ nhân đôi mắt đỏ như máu kia là một con thằn lằn đầu người khổng lồ, thân thể nặng nề phủ đầy vảy, trên cổ vác một cái đầu người to bằng bàn ăn bốn người.
Sâu trong khe núi biển Vô Độ, đàn tế run lên, khớp xương và hàm răng của những bộ xương trắng trên đó va “lạch cạch” vào nhau theo rung động. Ngay sau đó, tiếng cười quỷ dị biến thành thét gào, “ù” một tiếng – gió dữ bỗng nổi lên trong khe núi.
Kiếm của Hề Bình vừa hay đâm vào mặt “người” kia, như chém vào một tảng đá, lưỡi kiếm vung tới theo sức gió mạnh ma sát ra tia lửa với mặt của ma vật kia. Ngay sau đó, sắt thường thua bét nhè, Hề Bình bị dội lên vách đá bên cạnh!
Hề Bình đột ngột phanh lại, dây leo chuyển sinh mộc nghe lời bỗng cuốn hắn lại và kéo một phát ra sau, đề phòng lui xa hơn một trượng.
Ma vật kia chuyển động vô cùng mau lẹ như thằn lằn, chớp mắt một cái đã vồ khỏi hang, vuốt sắc chặn ngang chụp về phía Hề Bình. Hề Bình rút phắt tơ triền linh ra, bất chấp tất cả bổ vào minh văn trên vách núi. Chớp mắt khi linh khí thông suốt trên chữ minh văn kia bị tơ triền linh chặn, vách núi chịu tải minh văn trực tiếp nứt toác, linh khí phun ra như hồng thủy chặn đứng vuốt sắc của ma vật kia, cũng khiến gió dữ hơi dừng lại!
Chưa dứt lời, chuyển sinh mộc bỗng ném hắn ra xa mấy trượng, một dây leo khác vươn tới đón hắn, đúng lúc hắn nhảy cây lần thứ hai, chuyển sinh mộc vốn nghe lời không biết vì sao lại phát điên, dây leo đột vặn cổ Hề Bình, muốn quấn hắn vào trong, Hề Bình gần như nghe thấy tiếng xương mình trật khớp —
Hề Bình nhất thời không nói nên lời, chỉ vất vả lần sờ khớp vai bị trật của mình, đẩy “khậc” một cái lên.
Gió vừa ngưng trệ, “con diều” Hề Bình bị gió thổi lên này lập tức lăn xuống theo đá núi, vô số ma vật thò ra trong vách đá, trong hang động, có hình người, có cái bóng, có quái vật phải tốn một trang giấy đề miêu tả…
Chủ nhân đôi mắt đỏ như máu kia là một con thằn lằn đầu người khổng lồ, thân thể nặng nề phủ đầy vảy, trên cổ vác một cái đầu người to bằng bàn ăn bốn người.
Trong cơn chấn động, tất cả xương trắng chậm rãi xoay về phía hắn, hàm răng khép mở như đang phẫn nộ nói gì đó – ranh con ngu dốt, sao dám tự tiện động vào cơ nghiệp oan hồn trăm đời tích lũy!
– Vì sao?
Hề Bình chỉ liếc một cái liền dời mắt đi, ánh mắt như sắt đá, thầm nghĩ: “Liên quan gì đến ta? Các người oán không nổi.”
Hắn tránh khỏi một loạt tay và vuốt trong nguy hiểm trùng trùng, nhắm chuẩn một tảng đá lớn minh văn có vẻ hơi thưa thớt, khi lăn tới đó bèn tóm phắt lấy tảng đá ngừng rơi xuống, giơ tay đóng một con dấu cùng chung lúc này lên kẽ hở giữa minh văn.
– Ồ? – “Trang vương” kia hơi ngạc nhiên – Tiểu quỷ ngươi nhạy bén lắm, cũng là linh cảm đẳng Giáp trở lên sao? Rõ ràng mới gặp mặt đã bị ngươi nhìn thấu.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-su
Trước khi đến nơi xa lạ, Hề Bình có thói quen ấn một linh ấn trước tại nơi xuất phát, dùng đến hay không thì nói sau.
– Bệ hạ, thứ cho thần vô lễ, nếu thật sự có ý trời… nếu trời xanh thật sự có mắt, thì đã giáng tội lên Chu thị từ lâu.
Trong Phong Ma ấn, tuy hắn không thể dùng linh khí của mình, nhưng linh ấn dường như vẫn được.
Hai ấn trùng khít trong chớp mắt, Hề Bình cầm nửa thanh kiếm gãy, đu mình lên bằng một tay, đúng lúc này, một móng vuốt như cành khô tóm lấy cổ chân hắn, định lôi hắn xuống!
Hề Bình cúi đầu nhìn một cái, bên dưới có vô số cái mồm rộng như bồn máu đang đợi để xé xác hắn chia nhau ăn, chỉ trong thời gian vài nhịp thở, đáy biển Vô Độ “nổi gió” đã bị sương máu lấp đầy
Lão điên nói người khác là lão điên…
Đôi mắt tràn ngập ác ý của ma vật như trồi lên từ tầng đáy của ác mộng, nhìn một cái có thể khiến linh đài lung lay.
Hề Bình nhìn thẳng không tránh né vào đôi mắt kia, lòng lại nghĩ: Bao nhiêu năm nay, linh cốt của tam ca ở cùng với những thứ này?
Hắn cắn chặt răng, trở tay dùng kiếm gãy chém về phía mắt cá chân mình:
– Cút con mẹ mày đi, cho mày đấy!
Linh cốt Trang vương ở trong giới tử, chỉ khi Hề Bình chạm vào, y mới có thể dùng Hề Bình làm trung gian để nghe âm thanh trong biển Vô Độ, không nhìn thấy gì cả, nghe vậy giật mình:
Sức tay của bán tiên chém đứt mắt cá một cách gọn gàng, máu thịt và ma vật cùng rơi xuống, máu phun ra từ vết thương bị gió dữ cuốn đầy người Hề Bình, hắn xuyên qua ấn cùng chung lúc này trong mưa máu bao trùm, lăn ngang về rừng chuyển sinh.
Người xuyên qua ấn thần, chuyển sinh mộc sau lưng như tâm linh tương thông với hắn, nghiêng đổ xuống trong nháy mắt khi hắn biến mất, muốn đè ma vật đuổi theo bên dưới.
Rừng chuyển sinh mộc như bị máu thịt của hắn kinh động, cổ mộc run lên.
Chuyển sinh mộc thả dây leo xuống vớt người máu này lên, khiến ma vật vồ tới bắt hụt. Ngay sau đó, dây leo quăng Hề Bình về phía khu rừng rậm phía sau, ném hắn vào vòng ôm của một dây leo khác.
Mấy ma vật đuổi sát tới trước khi linh ấn biến mất, Hề Bình không còn sức nắm kiếm gãy nữa, kiếm tuột khỏi tay, cả người hắn như vớt từ dưới nước, mắt tối sầm từng cơn:
Tâm ma cười bảo:
– Giúp, giúp với…
Ma vật kia chuyển động vô cùng mau lẹ như thằn lằn, chớp mắt một cái đã vồ khỏi hang, vuốt sắc chặn ngang chụp về phía Hề Bình. Hề Bình rút phắt tơ triền linh ra, bất chấp tất cả bổ vào minh văn trên vách núi. Chớp mắt khi linh khí thông suốt trên chữ minh văn kia bị tơ triền linh chặn, vách núi chịu tải minh văn trực tiếp nứt toác, linh khí phun ra như hồng thủy chặn đứng vuốt sắc của ma vật kia, cũng khiến gió dữ hơi dừng lại!
Chuyển sinh mộc thả dây leo xuống vớt người máu này lên, khiến ma vật vồ tới bắt hụt. Ngay sau đó, dây leo quăng Hề Bình về phía khu rừng rậm phía sau, ném hắn vào vòng ôm của một dây leo khác.
“Người” nọ trường thân ngọc lập, khóe miệng mỉm cười, ngồi trên một thân cây chuyển sinh mộc đổ, đôi mắt ôn nhuận như ngọc nhìn tới, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.Tam ca?
Tiếng rít gào phẫn nộ của đám ma vật vang vọng khắp rừng chuyển sinh mộc, cổ thụ chọc trời ngã đổ rầm rầm dưới vuốt sắc.
Hề Bình chỉ thấy đời này chưa bao giờ chuyên chú như vậy, mà khi người ta chuyên chú đến một mức độ nhất định, vậy mà có thể làm đau đớn nhạt đi.
– “Thủ lĩnh quần ma” này lấy ma vật làm thức ăn, vừa xuất thế, sao trời liền đại loạn, các thánh nhân liên thủ chưa chắc đã siết chết được hắn, cuối cùng là tiên tổ Chu thị chúng ta xả thân hoàn thành7 Thập Phương Phong Ma ấn, đánh tan đại ma kia dưới đáy biển Vô Độ. Từ đó về sau, biển Vô Độ không chịu quản chế của tiên môn, không có huyết mạch Chu thị không thể vào. Huyền Ẩn phản bội chúng ta, hoàng đế Cao Tông mạo hiểm xuyên qua xoáy Phản Hồn xuống biển Vô Độ, ban đầu muốn nuôi một nhánh tư binh ở đó, kết quả bất ngờ phát hiện ma chủng rải rác dưới đáy biển Vô Độ vẫn sống, không thành công, nhưng… ẩn trong hơi thở của đại ma năm xưa, lão điên Cao Tông hoàng đế kia đã làm chuyện kéo cả trăm đời Chu thị vào ác mộng — Ông ta sai tu sĩ thân tín loại bỏ linh cốt của mình.
Từ nhỏ hắn đã thấy tam ca và quý phi là lạ, luôn nghĩ mãi không ra, từng lén hỏi mẹ một lần, vẻ mặt mẹ hắn như sắp khóc vậy, hắn liền không dám hỏi nữa.
Lúc này, hắn như rốt cuộc đã nhìn ra dưới những sóng ngầm chí thân chí sơ kia ẩn giấu điều gì, loáng thoáng đoán ra đôi chút, nhưng giờ không dám nghĩ tới.
Hề Bình cúi đầu nhìn một cái, bên dưới có vô số cái mồm rộng như bồn máu đang đợi để xé xác hắn chia nhau ăn, chỉ trong thời gian vài nhịp thở, đáy biển Vô Độ “nổi gió” đã bị sương máu lấp đầy
Hề Bình nhớ tam ca thời niên thiếu luôn xuất cung, nhưng cũng không phải ham chơi… y làm gì cũng rất dễ mệt và thích ở yên. Chỉ mượn danh nghĩa đến thăm bà ngoại để ngồi cả ngày trong hậu viện của Hề lão phu nhân, nghe những vở kịch đã nghe cả trăm lần và uống trà hãm còn nhạt hơn nước, như còn lớn tuổi hơn cả bà ngoại thất thập cổ lai hy.
Hề Bình nghĩ: Chẳng trách huynh ấy thà làm cỏ cả ngày với lão phu nhân trong vườn hoa cũng không chịu về cung Quảng Vận.
Toàn chuyện gì thế này… Vĩnh Ninh hầu bị mạch đập điên cuồng trên cổ chấn động ù tai.
Chẳng trách huynh ấy mới mười lăm tuổi, không đợi thành niên đã vội vã xuất cung lập phủ, khi rời đi chỉ mang theo một chú chó.
Gió vừa ngưng trệ, “con diều” Hề Bình bị gió thổi lên này lập tức lăn xuống theo đá núi, vô số ma vật thò ra trong vách đá, trong hang động, có hình người, có cái bóng, có quái vật phải tốn một trang giấy đề miêu tả…
Lúc này, hắn như rốt cuộc đã nhìn ra dưới những sóng ngầm chí thân chí sơ kia ẩn giấu điều gì, loáng thoáng đoán ra đôi chút, nhưng giờ không dám nghĩ tới.
Hề Bình liếm bờ môi khô khốc, rút một chiếc áo trong ra từ giới tử buộc vết thương, lại đóng một linh ấn dự phòng trong bụi cây ẩn nấp.
Hôm nay hắn nhất định phải mang linh cốt tam ca rời khỏi đây, có chết cũng phải ra ngoài tìm cơ hội rồi chết, nếu không tam ca với Hề gia sau này hết cách sống chung, y còn đến vườn hoa của bà uống trà làm cỏ kiểu gì?
Hề Bình chỉ liếc một cái liền dời mắt đi, ánh mắt như sắt đá, thầm nghĩ: “Liên quan gì đến ta? Các người oán không nổi.”
Nếu ngay cả vườn hoa của bà cũng không thể đến nữa, y còn đi đâu được đây?
Hề Bình lau sạch máu trên tay lên người, thò vào giới tử nắm lấy linh cốt Trang vương:
Cùng lúc đó, mắt nhìn bốn ngả tai ngóng tám phương của hắn phát hiện đám ma vật vừa nãy núi kêu biển gầm đuổi cắn hắn đều đang gầm gào ở nơi không xa, như không dám tùy tiện đuổi tới, tức thì cảnh giác thêm ba phần:
– Tam ca, minh văn huynh nói có mấy lối ra?
– Chỉ có một, – chuyện đến nước này, Trang vương không còn thời gian mắng hắn, ngoài giúp hắn thoát thân càng nhanh càng tốt, thì những thứ khác đều là lời thừa – nhưng vị trí không cố định, nó nối với xoáy Phản Hồn, có liên quan đến dòng chảy của nước biển trong xoáy Phản Hồn, ngươi chỉ ở trong đó một lúc thì không sao, nán lại càng lâu, lối ra sẽ di động càng xa.
Gió kia như có thể xuyên một phát qua đôi tai người, Hề Bình vừa cất kỹ linh cốt đã bị gió cuốn thẳng lên trời.
Dây leo chuyển sinh mộc mềm oặt đưa Hề Bình thiếu một chân xuống đất, rồi bất động.
Y chưa nói xong, liên hệ với Hề Bình bên kia lại gián đoạn. Một ma vật như một cụm bóng thần không biết quỷ không hay chui tới, ma khí trên người thò ra như tóc quấn lấy Hề Bình, càng giãy càng chặt. Hề Bình rút tơ triền linh ra quăng mạnh lên, khuấy thành một cái lỗ trên “mái tóc” quấn quanh người, đáp đất đóng thêm một con dấu cùng chung lúc này.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-su
Người xuyên qua ấn thần, chuyển sinh mộc sau lưng như tâm linh tương thông với hắn, nghiêng đổ xuống trong nháy mắt khi hắn biến mất, muốn đè ma vật đuổi theo bên dưới.
Hề Bình thoát khỏi ma vật truy sát hắn, chui ra từ nơi đóng linh ấn lúc trước… lại đâm đầu vào một “người”.
Hề Bình sững sờ – tâm ma này biết mình có thể liên hệ tam ca.
“Người” nọ trường thân ngọc lập, khóe miệng mỉm cười, ngồi trên một thân cây chuyển sinh mộc đổ, đôi mắt ôn nhuận như ngọc nhìn tới, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Tam ca?
Mấy ma vật đuổi sát tới trước khi linh ấn biến mất, Hề Bình không còn sức nắm kiếm gãy nữa, kiếm tuột khỏi tay, cả người hắn như vớt từ dưới nước, mắt tối sầm từng cơn:
Hề Bình đột ngột phanh lại, dây leo chuyển sinh mộc nghe lời bỗng cuốn hắn lại và kéo một phát ra sau, đề phòng lui xa hơn một trượng.
– Ồ? – “Trang vương” kia hơi ngạc nhiên – Tiểu quỷ ngươi nhạy bén lắm, cũng là linh cảm đẳng Giáp trở lên sao? Rõ ràng mới gặp mặt đã bị ngươi nhìn thấu.
Diện mạo của “Trang vương” kia chậm rãi biến hóa, thịt trên má hơi đầy, mất đi dấu vết của xương, khoảng cách mắt mày kéo giãn… ngũ quan hơi điều chỉnh, hắn liền không giống Trang vương nữa mà có đôi chút giống nữ. Hề Bình mất tập trung, nhất thời lại nhìn ra đặc trưng của rất nhiều người quen trên khuôn mặt khó phân nam nữ kia.
Hề Bình thầm nghĩ anh hắn mà ở đây thật thì bạt tai đã quạt tới từ lâu, còn cười với hắn? Có mà nằm mơ.
Cùng lúc đó, mắt nhìn bốn ngả tai ngóng tám phương của hắn phát hiện đám ma vật vừa nãy đuổi cắn hắn như núi lở sóng thần đều đang gầm gào ở nơi không xa như không dám tùy tiện đuổi tới, tức thì cảnh giác thêm ba phần:
– Không dám.
Diện mạo của “Trang vương” kia chậm rãi biến hóa, thịt trên má hơi đầy, mất đi dấu vết của xương, khoảng cách mắt mày kéo giãn… ngũ quan hơi điều chỉnh, hắn liền không giống Trang vương nữa mà có đôi chút giống nữ. Hề Bình mất tập trung, nhất thời lại nhìn ra đặc trưng của rất nhiều người quen trên khuôn mặt khó phân nam nữ kia.
– Ta tên là tâm ma. – “Người” kia nói thẳng thắn, cong mắt cười một cái với Hề Bình, mắt cười giống y hệt mẹ hắn – Đừng sợ, người còn quá trẻ, chưa từng gặp gió sương, chưa từng nếm ngũ vị, linh cảm lại nhạy bén, ta còn sợ người như ngươi ấy.
Hắn cắn chặt răng, trở tay dùng kiếm gãy chém về phía mắt cá chân mình:
– Ừ, – Hề Bình không chút chần chừ – thế không làm phiền nữa, có duyên gặp lại.
Từ nhỏ hắn đã thấy tam ca và quý phi là lạ, luôn nghĩ mãi không ra, từng lén hỏi mẹ một lần, vẻ mặt mẹ hắn như sắp khóc vậy, hắn liền không dám hỏi nữa.
Chưa dứt lời, chuyển sinh mộc bỗng ném hắn ra xa mấy trượng, một dây leo khác vươn tới đón hắn, đúng lúc hắn nhảy cây lần thứ hai, chuyển sinh mộc vốn nghe lời không biết vì sao lại phát điên, dây leo đột vặn cổ Hề Bình, muốn quấn hắn vào trong, Hề Bình gần như nghe thấy tiếng xương mình trật khớp —
Hoàng đế Thái Minh lặng lẽ nói:
Giây lát sau, bên tai hắn vang lên một tiếng hét thảm thiết, một bóng đen bị tâm ma tóm khỏi chuyển sinh mộc và trực tiếp nuốt chửng.
Dây leo chuyển sinh mộc mềm oặt đưa Hề Bình thiếu một chân xuống đất, rồi bất động.
– Đó là “ký sinh”, – tâm ma chắp tay sau lưng, nhìn hắn với vẻ dù bận vẫn ung dung – đáy biển Vô Độ khắp nơi toàn là thứ này, ngươi xác định mình ngươi có thể trở ra?
Hề Bình nhất thời không nói nên lời, chỉ vất vả lần sờ khớp vai bị trật của mình, đẩy “khậc” một cái lên.
– Ta với Chu Doanh là người quen cũ, không tin ngươi hỏi y, minh văn của y toàn do ta dạy.
Hề Bình sững sờ – tâm ma này biết mình có thể liên hệ tam ca.
Trong Phong Ma ấn, tuy hắn không thể dùng linh khí của mình, nhưng linh ấn dường như vẫn được.
Tâm ma nở nụ cười:
Rừng chuyển sinh mộc như bị máu thịt của hắn kinh động, cổ mộc run lên.
– Chín năm trước, biển Vô Độ xáo động, ta còn giúp y dẫn người bạn nhỏ của mình thoát khỏi đây… y ngược lại còn phụ lòng ta, làm người ta đau lòng lắm.
Hề Bình không cần hắn nhắc, đã lén mò vào giới tử hỏi Trang vương từ lâu.
– Tâm ma toàn nói bậy, đừng tin. – Trang vương nói.
Chẳng trách huynh ấy mới mười lăm tuổi, không đợi thành niên đã vội vã xuất cung lập phủ, khi rời đi chỉ mang theo một chú chó.
Tâm ma lại nói chen đúng lúc:
Hề Bình:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-su
– A Doanh, ngươi đang nói xấu ta.
Trang vương nghe vậy chau mày.
Vĩnh Ninh hầu nhất thời cũng không biết nên có cảm tưởng gì:
Tâm ma cười bảo:
Vĩnh Ninh hầu chỉ thấy đôi môi bệ hạ mấp máy, nhưng sau khi từ cuối cùng thoát khỏi miệng lưỡi con người, nó như bị hư không nuốt chửng, ngay cả một khí âm cũng không lọt vào tai.
– Không cần căng thẳng thế, ta chỉ muốn bàn một vụ đổi chác với hai vị thôi… A Doanh, chú em ngươi hiện tại ấy à, linh khí thì không dùng được, đường đều chẳng thể đi, thảm đến không thể thảm hơn, bên cạnh còn có một người bạn trung thành son sắt giúp đỡ, ngươi để hắn một mình mười phần chết chín đào thoát khỏi miệng quần ma sao?
Linh cốt Trang vương ở trong giới tử, chỉ khi Hề Bình chạm vào, y mới có thể dùng Hề Bình làm trung gian để nghe âm thanh trong biển Vô Độ, không nhìn thấy gì cả, nghe vậy giật mình:
– Ngươi sao rồi?
– Ngươi sao rồi?
Hề Bình:
– Khỏe re, chém mấy tên mặt trắng lắm mồm cũng không thành vấn đề.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc còn có thể chửi thề, một câu chửi chọc cho độc giả bật cười hết sợ, không hỏi là Hề thiếu :)))
ThíchThích