SƠN LĂNG BĂNG – 12
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Chiếu Đình lướt sát qua mặt biển hỗn loạn cực độ, dừng lại bên trên xoáy Phản Hồn. Nhìn từ trên cao, xoáy nước lớn nhỏ như những con mắt mưu đồ xấu xa, ánh sáng lạnh lẽo bức người trong “mắt” thi thoảng đâm ra, là kiếm khí đã khuấy đảo long trời lở đất vùng biển này.
Thần thức của Chi Tu quét qua toàn bộ xoáy Phản Hồn, men theo tàu đắm và thi thể, y lục soát một mạch đến đội tàu áp tải thảm hại rút khỏi khu nước xoáy. Thi thể lồi xăm mặt của Lã Thừa Ý bị hút xuống đáy biển, tàn thi của linh thú và người ngự thú Nam Thục tuy không còn đầy đủ, nhưng mùi vẫn còn – tu sĩ kỳ đầu Trúc Cơ vẫn lạc, mùi ít nhất nửa tháng không tan.
Ngụy Thành Hưởng nghé con không sợ cọp:
Nhưng nơi đây độc không có Hề Bình.
– Để linh cốt ta lại, ngươi trở về bình an nguyên vẹn, giữ lại cho ta một con đường sống có được không. – Trang vương nói.Trong chốc lát, Hề Bình như bị hai tâm ma trong ngoài thúc ép, tiến thoái lưỡng nan.Trang vương đâm xuyên trúng hắn, bấy giờ giọng điệu hơi dịu đi, dặn dò:
Ngụy Thành Hưởng chưa kịp phản ứng, tiên tôn kia đã búng tay đánh ra một tia sáng tan vào mi tâm cô. Thiếu nữ ngửa ra sau, chỉ thấy mi tâm mình có thêm một cuốn sách, cô vừa nhắm mắt là có thể nhìn rõ chữ trên sách và có thể lật trang tùy ý.Cô kinh ngạc mở ra, thấy trong sách kia giảng vể phẩm cấp tu hành phân chia thế nào, điều động linh khí ra sao, ba hệ thống lớn phù pháp minh là gì vân vân… đây là thường thức con cháu thế gia biết từ khi bi bô tập nói, nhưng đều là điều Ngụy Thành Hưởng mới nghe lần đầu.Cô như bắt được báu vật, bất giác nổi khỏi mặt nước.
Chi Tu vừa thả vấn thiên, nói cho Bàng Tiển tình huống đại khái của Đông Hải hiện tại, vừa nhíu mày: đồ đệ kia của y tốt xấu gì cũng là một bán tiên có linh cốt, sao lại sống không thấy người chết chẳng thấy xác?
Cô đã cướp sức mạnh của kẻ thù mình tự tay giết, không biết lượng sức nắm lấy dây cương vận mệnh, không còn tư cách ước nguyện với tiên nhân.
Chi Tu vừa thả vấn thiên, nói cho Bàng Tiển tình huống đại khái của Đông Hải hiện tại, vừa nhíu mày: đồ đệ kia của y tốt xấu gì cũng là một bán tiên có linh cốt, sao lại sống không thấy người chết chẳng thấy xác?
Lúc này, thần thức của y quét được một vật sống nhỏ nhoi giữa đại dương bao la.
– Được thôi, gặp gỡ là duyên, ta cho ngươi một món.
– Ta còn có một việc. – Vành mắt Hề Bình phút chốc đỏ lên, nói năng lộn xộn – Sau khi ra ngoài ta muốn bẩm báo chuyện này với tiên môn, chiêu cáo thiên hạ, tam ca ta và Lương sư huynh…
Ngụy Thành Hưởng ôm một khúc gỗ nổi, chật vật giữ thăng bằng giữa khe hở của xoáy nước. Mở linh khiếu, cô đã có đủ thể lực, chỉ cần tỉnh táo một chút để tránh kiếm khí trong xoáy nước, trôi nổi ở đây mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Cô tạm thời không nguy hiểm tính mạng, chỉ là vô cùng mờ mịt, không biết mình có thể đi đâu.
Tâm và thân của cô giống nhau, không phân biệt được những thứ giữa biển thẳm sóng ngang, mà người cô những tưởng sẽ đến chỉ đường lại biến mất.
– Người luôn nói chuyện với ngươi trong chuyển sinh mộc, giờ hắn ở đâu? Ngươi liên hệ được với hắn không?Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc, nghĩ thầm: Sao y biết, y có thân phận gì?Cô bất giác chìm quá nửa người xuống nước biển, chỉ lộ từ mũi trở lên, nói khô không khốc:
Bỗng, mi tâm Ngụy Thành Hưởng như bị thứ gì đó đâm một cái, cô ngẩng phắt đầu, thấy một người đàn ông mặc trường bào cũ màu xám ngự kiếm đáp xuống trước mặt cô như mây khói. Trường kiếm mộc mạc và cổ xưa đầy ắp thương cũ lâu năm, người đàn ông trên kiếm ngược sáng không thể nhìn rõ ngũ quan, vừa đáp xuống lại lấn át cả uy thế của toàn bộ xoáy Phản Hồn, kiếm khí tông ngang tông dọc nhẹ nhàng lướt qua vạt áo phập phồng của y, ngoan ngoãn vờn quanh kiếm cổ.
– Sĩ Dung! – Trang vương gọi.
Trang vương ngắt lời hắn:
Ngụy Thành Hưởng hơi mở to mắt, vị tiên tôn áo xám không giống bất cứ tu sĩ nào cô từng thấy. Nếu đúng như tưởng tượng của cô thời thơ ấu rằng trên đời có thần tiên có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng của người phàm, thì chắc hẳn sẽ là dáng vẻ này.
Vùng đất bách loạn bị bốn nước phân chia, nhưng phần lớn các nơi đều không có ai quản lý. Trú địa Đại Uyển phồn hoa nhất cũng chỉ là mỏ Nam và bến tàu sông Vận quây tròn thành một trấn nhỏ chỉ hơn nghìn mẫu, còn lại vẫn là đất hoang.
Nhưng Ngụy Thành Hưởng không có ước nguyện, cô bám chặt tấm gỗ, lưng cong lên, nhìn chằm chằm tiên tôn áo xám kia một cách đề phòng.
Hề Bình đảo mắt:
Trang vương nói:
Bàng Tiển thầm nghĩ: Khẩn cầu ai? Trước khi Nam Hạp diệt nước, hình như họ thờ Kiếm Thánh Lan Thương… miếu ở cổng thôn kia là miếu Kiếm Thánh?Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy đám dân làng xì xào thầm thì cầu thần phù hộ, những dân làng này vậy mà lại bái “Thái Tuế tinh quân”.Bàng tiển sửng sốt: Lương Thần sau khi biến thành “Thái Tuế” luôn lén thu nhận dân bách loạn, còn giao phó thủ hạ của mình chiếu cố họ?Hắn còn chưa kịp thắc mắc vì sao Lương Thần lại tốt bụng như thế, đã thấy một bóng người khá quen mắt tản bộ khỏi thôn trên con đường nhỏ, Bàng Tiển nhìn rõ người tới, sống lưng bỗng nổi một lớp da gà – người đó là Lã Thừa Ý!Đợi đã, hình như hắn vừa thấy…Bàng Tiển gấp rút lấy vấn thiên ra xác nhận một lượt: Chi tướng quân xác nhận Lã Thừa Ý đã chết trong xoáy Phản Hồn, Chi tướng quân không thể nhìn nhầm, vậy đây là ai?
Cô đã cướp sức mạnh của kẻ thù mình tự tay giết, không biết lượng sức nắm lấy dây cương vận mệnh, không còn tư cách ước nguyện với tiên nhân.
Tâm và thân của cô giống nhau, không phân biệt được những thứ giữa biển thẳm sóng ngang, mà người cô những tưởng sẽ đến chỉ đường lại biến mất.
Cô không còn là người phàm, mà là tà ma.
– Ta chẳng hối hận, ta đã giết hết đám kẻ thù của ta!
Dùng bài này phải không? Được.
Tiên tôn lại như không hề thấy chỗ không ổn của cô, chỉ hỏi rất ôn tồn:
– Sau khi biển nổi xoáy nước.
– Giờ phải làm sao mới được?
– Cô bé, ta hỏi thăm ngươi một người được không?
Ánh mắt tiên tôn áo xám rất ôn hòa, thậm chí mang theo một chút thương xót khó tả, y hỏi:
– Ai?
– Vậy ta bắt ngươi làm gì. – Tiên tôn áo xám nói – Tuy côn trùng mùa thu không thế sống qua mùa đông, cất tiếng bi ai là sẽ có tiếng vọng, một hô có được trăm đáp; nhưng đi trên tiên lộ mênh mang, ngươi chỉ còn lại một mình. Bé con, khi đã trưởng thành, ngươi sẽ không hối hận chứ?
Người ở mỏ Nam quen coi dân bách loạn là súc sinh thiểu năng trí tuệ thiếu hụt cảm xúc và không để ý bọn họ lắm, nhưng Bàng Tiển không làm ầm lên, mấy đạo phù chú thần không biết quỷ không hay dán lên sau lưng mấy dân bách loạn kia. Thấy bọn họ tụ tập lại và đi cùng nhau về phía nam. Xuyên qua một rừng mê trận khiến người ta hoa cả mắt, mấy dân bách loạn kia đến một thôn nhỏ bí mật.
– Người luôn nói chuyện với ngươi trong chuyển sinh mộc, giờ hắn ở đâu? Ngươi liên hệ được với hắn không?
Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc, nghĩ thầm: Sao y biết, y có thân phận gì?
Cô bất giác chìm quá nửa người xuống nước biển, chỉ lộ từ mũi trở lên, nói khô không khốc:
– Phải là chuyện ta làm được.
– Hợp lý, còn gì nữa không?Hề Bình nghe theo lời Trang vương bảo hắn, nói thêm:
Trên xoáy Phản Hồn, Chi Tu đưa Ngụy Thành Hưởng đi, cúi đầu nhìn đống lộn xộn nghịch đồ để lại – chính kiếm khí của y đã khuấy động xoáy Phản Hồn nổi xoáy nước trong thời kỳ yên lặng, chỉ cần y thu hồi kiếm khí, xoáy Phản Hồn có thể tạm thời yên lặng trong ba khắc, đội thuyền áp tải có thể đi.
– Thái Tuế tự có chỗ đi.
– Nghĩ cách để hắn đưa ngươi tới lối ra minh văn, tâm ma đa nghi, ngươi nhất định phải khiến hắn tin ngươi đang vắt hết óc phòng bị hắn, có phòng bị rồi mới có thành ý hợp tác.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sO
– Hắn không phải Thái Tuế gì cả. – Tiên tôn áo xám nói, thở dài – Có phải ngươi cũng không liên hệ được với hắn đúng không? Cũng phải, hễ là hắn có cách thì đã không bỏ ngươi một mình trên biển.
Ngụy Thành Hưởng nghe câu này, mũi tự dưng cay cay, tất cả những tủi thân trong lòng đều ùa lên, nhưng ánh mắt của tiên tôn áo xám kia lập tức rơi lên nửa mặt trái của cô. Ngụy Thành Hưởng giật mình, muốn che mặt theo bản năng – nửa mặt trái của cô có một vết sẹo như vệt nước mắt từ khóe mắt đến cằm, là do linh khiếu mở quá gấp để lại. Nếu cô không nỗ lực suốt ngày suốt đêm, ngủ cũng không quên ngậm linh thạch, nuốt sống gần hết túi linh thạch tiền bối cho, tổn thương phải chịu e rằng còn nặng hơn.
– Đêm dài lắm mộng, đừng lần chần, giờ đi ngay. Phải rồi, ngươi bị thương đúng không? Chịu khó chút, để vết thương chảy ít máu, như vậy thì dù tâm ma ở đó, những ma vật khác cũng sẽ âm thầm đi theo. Đến lúc đó ngươi thêm Phục Ma chú trên linh cốt ta, khi ném linh cốt đi, linh khí xuyên qua xương cốt ta có thể kích phát Phục Ma chú, hiệu quả có hạn, chỉ đủ để ngăn cản hắn chốc lát.Hề Bình không lên tiếng.
Ngụy Thành Hưởng vò mẻ chẳng sợ vỡ, nói lớn tiếng:
– Độ dẻo dai của cơ thể bán tiên hơn xa người phàm, chỉ cần không trí mạng, vết thương do đao kiếm bình thường đều có thể từ từ khôi phục, trừ vết thương khai khiếu. Nó sẽ đi theo ngươi cả đời, trừ khi tương lai ngươi có thể thuận lợi trúc cơ. – Tiên tôn áo xám nói chậm rãi, tuy y ngự kiếm lơ lửng giữa không trung, nhưng không rõ vì sao lại không mảy may khiến người ta cảm thấy y nhìn từ trên cao – Chỉ là bước đó còn khó khăn hơn khai khiếu.
Trên đời chỉ có một nơi Biển Sao không chiếu tới, hơn nữa còn liên quan không ít với người nhà họ Chu.Biển Vô Độ không rõ bị phong tại nơi nào trong truyền thuyết thượng cổ.
Ngụy Thành Hưởng vò mẻ chẳng sợ vỡ, nói lớn tiếng:
Nhưng Ngụy Thành Hưởng không có ước nguyện, cô bám chặt tấm gỗ, lưng cong lên, nhìn chằm chằm tiên tôn áo xám kia một cách đề phòng.
– Không sai, ta chính là tà ma, ngươi muốn bắt ta sao?
Những tu sĩ mất tích này phần lớn họ Chu, đều là con cháu tôn thất.Chi Tu nhanh chóng lướt qua mấy cái tên con cháu tôn thất Chu thị mà Bàng Tiển trích ra, vẫn không tính được bất cứ thứ gì như cũ, nhưng khi y thử chạm vào vận mệnh của những người này, xoáy Phản Hồn dưới chân bỗng nhiên cuộn trào mãnh liệt.Chu thị…
Ánh mắt tiên tôn áo xám rất ôn hòa, thậm chí mang theo một chút thương xót khó tả, y hỏi:
Tâm ma quan sát Hề Bình một cách vô cùng hứng thú, thấy hắn nhai thanh tâm đan đến mức phát ra tiếng “kèn kẹt”, cười tít mắt hỏi:
– Ngươi biết thế nào là “trộm thiên thời” không?
Ngụy Thành Hưởng chẳng hiểu gì cả, lắc đầu một cách vô tri và bạo dạn.
Hề Bình nhét từng viên đan dược giảm đau vào miệng, bờ môi tê dại.
– Vậy ta bắt ngươi làm gì. – Tiên tôn áo xám nói – Tuy côn trùng mùa thu không thế sống qua mùa đông, cất tiếng bi ai là sẽ có tiếng vọng, một hô có được trăm đáp; nhưng đi trên tiên lộ mênh mang, ngươi chỉ còn lại một mình. Bé con, khi đã trưởng thành, ngươi sẽ không hối hận chứ?
Tiên tôn áo xám nghe xưng hô này của cô thì hơi ngây người, vẻ bất lực cổ quái hiện lên trên mặt, nói ậm ờ:
Ngụy Thành Hưởng nghé con không sợ cọp:
– Không khó. – Tiên tôn nói ôn tồn – Ngươi dùng chuyển sinh mộc là có thể xuyên thẳng qua linh đài gọi hắn, chỉ cần hắn còn một chút tỉnh táo là có thể nghe thấy tiếng của ngươi, ta đưa ngươi rời khỏi nơi đây, ngươi giúp ta gọi hắn thêm mấy tiếng có được không?Y không dặn, Ngụy Thành Hưởng cũng sẽ làm thế, đương nhiên sẽ không từ chối. Tiên tôn bèn khẽ điểm lên nước biển, nước biển ngoan ngoãn đùn lên như đất cát rồi lập tức đóng băng, một chiếc thuyền băng hiện ra từ hư không. Ngụy Thành Hưởng chưa từng thấy thần thông thế này, trông mà trợn mắt há mồm, ngay sau đó, cô nổi khỏi mặt nước một cách nhẹ bẫng như lông vũ và đáp xuống thuyền băng kia.
– Ta chẳng hối hận, ta đã giết hết đám kẻ thù của ta!
– Thái Tuế tự có chỗ đi.
Tiên tôn áo xám như cười:
– Được thôi, gặp gỡ là duyên, ta cho ngươi một món.
Bỗng, mi tâm Ngụy Thành Hưởng như bị thứ gì đó đâm một cái, cô ngẩng phắt đầu, thấy một người đàn ông mặc trường bào cũ màu xám ngự kiếm đáp xuống trước mặt cô như mây khói. Trường kiếm mộc mạc và cổ xưa đầy ắp thương cũ lâu năm, người đàn ông trên kiếm ngược sáng không thể nhìn rõ ngũ quan, vừa đáp xuống lại lấn át cả uy thế của toàn bộ xoáy Phản Hồn, kiếm khí tông ngang tông dọc nhẹ nhàng lướt qua vạt áo phập phồng của y, ngoan ngoãn vờn quanh kiếm cổ.
Tiên tôn áo xám như cười:
Ngụy Thành Hưởng chưa kịp phản ứng, tiên tôn kia đã búng tay đánh ra một tia sáng tan vào mi tâm cô. Thiếu nữ ngửa ra sau, chỉ thấy mi tâm mình có thêm một cuốn sách, cô vừa nhắm mắt là có thể nhìn rõ chữ trên sách và có thể lật trang tùy ý.
Cô kinh ngạc mở ra, thấy trong sách kia giảng vể phẩm cấp tu hành phân chia thế nào, điều động linh khí ra sao, ba hệ thống lớn phù pháp minh là gì vân vân… đây là thường thức con cháu thế gia biết từ khi bi bô tập nói, nhưng đều là điều Ngụy Thành Hưởng mới nghe lần đầu.
Cô như bắt được báu vật, bất giác nổi khỏi mặt nước.
– Thúc ấy vốn luôn ở đó, nhưng đột nhiên im bặt, ta cũng rất lo lắng.
Tiên tôn áo xám nói:
– Không sai, ta chính là tà ma, ngươi muốn bắt ta sao?
– Sâu hơn là điển tịch tiên môn, ngươi phải tự mình tìm tòi, môn quy giới hạn, ta không thể đưa ngươi.
Nhưng không rõ vì sao, linh cảm của y luôn loáng thoáng ngăn cản y thu kiếm khí, mà mãi chẳng tính ra bất cứ thứ gì.Ngay khi y đang do dự, vấn thiên của Bàng Tiển đã tới, đó là một bức thư rất dài.Chi Tu đọc xong nhanh như gió, mí mắt nảy lên.
Ngụy Thành Hưởng trời xui đất khiến lầm đường lạc lối, nhưng bản chất vẫn là con cái nhà lành, thấy đối phương không có ác ý, thế là cô cũng trở nên lễ phép:
Ngụy Thành Hưởng trời xui đất khiến lầm đường lạc lối, nhưng bản chất vẫn là con cái nhà lành, thấy đối phương không có ác ý, thế là cô cũng trở nên lễ phép:
– Đừng gọi ta, không nhận nổi. Người phàm nhỏ bé như ta không dám để tâm ma đặt một bước chân vào linh đài, không tài giỏi gan dạ như tiên tôn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sO
– Đa tạ… đa tạ tôn trưởng, ngài cũng biết thúc thúc trong chuyển sinh mộc? Đến tìm hắn ạ?
– Sâu hơn là điển tịch tiên môn, ngươi phải tự mình tìm tòi, môn quy giới hạn, ta không thể đưa ngươi.
Trang vương: …
Tiên tôn áo xám nghe xưng hô này của cô thì hơi ngây người, vẻ bất lực cổ quái hiện lên trên mặt, nói ậm ờ:
– Đa tạ… đa tạ tôn trưởng, ngài cũng biết thúc thúc trong chuyển sinh mộc? Đến tìm hắn ạ?
– Tên hỗn… ừ, có chút uyên nguyên.
Lúc này, thần thức của y quét được một vật sống nhỏ nhoi giữa đại dương bao la.
Ngụy Thành Hưởng nói:
– Cô bé, ta hỏi thăm ngươi một người được không?
– Thúc ấy vốn luôn ở đó, nhưng đột nhiên im bặt, ta cũng rất lo lắng.
– Ngươi có thể khẳng định Chi tướng quân sẽ đích thân tới sao?
– Khi nào?
– Ngươi không thể, mà dù Phi Quỳnh phong chủ đích thân đến, y cũng không thể sờ tới biển Vô Độ, mấy ngàn năm nay chỉ có người Chu gia biết lối vào của biển Vô Độ. Năm đó ta có thể thoát thân là vì chân thân của ta còn ở nhân gian, tâm ma chỉ có thể cắn chặt lấy linh cảm ta, chỉ cần linh đài ta tỉnh táo không dao động, hắn sẽ bó tay hết cách. Để quấy nhiễu thần trí ta, hắn đột nhiên làm loạn khi ta rời khỏi biển Vô Đô, muốn dùng ảo cảnh vây khốn ta… là có người trông bên cạnh chân thân ta cả đêm khi ta sốt cao không giảm, là tiếng đàn vang cả đêm đưa ta ra ngoài, việc này… việc này chưa từng được ta nhắc đến với bất kỳ ai.Hề Bình ngưng thở.
– Sau khi biển nổi xoáy nước.
– Ngươi có đồng ý không? – Hề Bình hỏi.
– Ta chưa chào đời đã bị lột linh cốt, nhiều năm như thế đã quen từ lâu. Dù ngươi thật sự chuyển được linh cốt kia ra ngoài, giờ ta cũng không tiếp nhận nổi, cần nó làm gì? Hôm nay mất ngươi ở đây, sau này ta biết tự xử sự thế nào trước mặt cữu cữu và bà ngoại?
Tiên tôn áo xám ngẫm nghĩ, hỏi cô:
Tuy hai người họ nội chiến trong im lặng, nhưng cũng thấy máu.
– Ai?
– Ngươi giúp ta một việc được không?
– Cũng chỉ đành khẩn cầu thần linh thôi.
Ngụy Thành Hưởng gật đầu trước, sau đó lại nói:
– Phải là chuyện ta làm được.
Lời của Trang vương kẹt cứng trong cổ họng:
– Không khó. – Tiên tôn nói ôn tồn – Ngươi dùng chuyển sinh mộc là có thể xuyên thẳng qua linh đài gọi hắn, chỉ cần hắn còn một chút tỉnh táo là có thể nghe thấy tiếng của ngươi, ta đưa ngươi rời khỏi nơi đây, ngươi giúp ta gọi hắn thêm mấy tiếng có được không?
Y không dặn, Ngụy Thành Hưởng cũng sẽ làm thế, đương nhiên sẽ không từ chối. Tiên tôn bèn khẽ điểm lên nước biển, nước biển ngoan ngoãn đùn lên như đất cát rồi lập tức đóng băng, một chiếc thuyền băng hiện ra từ hư không. Ngụy Thành Hưởng chưa từng thấy thần thông thế này, trông mà trợn mắt há mồm, ngay sau đó, cô nổi khỏi mặt nước một cách nhẹ bẫng như lông vũ và đáp xuống thuyền băng kia.
Dưới xoáy nước cuồn cuộn, huyết khí đám ma vật thở ra khiến người ta khó chịu, sắc mặt Hề Bình hơi nhợt nhạt, đau đớn dữ dội vừa nãy được đan dược dằn xuống lại có xu hưởng ngóc đầu lên. Hắn nắm một vốc đan dược chữa thương thanh tâm trong lòng bàn tay, nói với tâm ma:
Một dân bách loạn khác nói:
– Đi thôi. – Tiên tôn áo xám phất tay một cái, thuyền băng ngưng từ nước biển tung hoành ngang tàng xuyên qua xoáy Phản Hồn, kiếm khí vốn tán loạn trong nước ngoan ngoãn lôi hết xoáy nước lớn nhỏ chắn đường đi giúp y, con thuyền nhỏ kia chạy ngày càng nhanh, chở cô lao băng băng về phía lục địa vô biên.
Khi nhận được vấn thiên của Chi Tu, Bàng Tiển nhất thời không kịp đọc kỹ, hắn đang theo vết mấy dân bách loạn ở mỏ Nam.
Hắn lấy danh nghĩa Thiên Cơ để khống chế hết một đám nhân sĩ khả nghi, khi kê biên tài sản và bắt người thì bất ngờ phát hiện mấy dân bách loạn thậm thà thậm thụt đang thò đầu thò cổ.
– Hắn không phải Thái Tuế gì cả. – Tiên tôn áo xám nói, thở dài – Có phải ngươi cũng không liên hệ được với hắn đúng không? Cũng phải, hễ là hắn có cách thì đã không bỏ ngươi một mình trên biển.Ngụy Thành Hưởng nghe câu này, mũi tự dưng cay cay, tất cả những tủi thân trong lòng đều ùa lên, nhưng ánh mắt của tiên tôn áo xám kia lập tức rơi lên nửa mặt trái của cô. Ngụy Thành Hưởng giật mình, muốn che mặt theo bản năng – nửa mặt trái của cô có một vết sẹo như vệt nước mắt từ khóe mắt đến cằm, là do linh khiếu mở quá gấp để lại. Nếu cô không nỗ lực suốt ngày suốt đêm, ngủ cũng không quên ngậm linh thạch, nuốt sống gần hết túi linh thạch tiền bối cho, tổn thương phải chịu e rằng còn nặng hơn.
Người ở mỏ Nam quen coi dân bách loạn là súc sinh thiểu năng trí tuệ thiếu hụt cảm xúc và không để ý bọn họ lắm, nhưng Bàng Tiển không làm ầm lên, mấy đạo phù chú thần không biết quỷ không hay dán lên sau lưng mấy dân bách loạn kia. Thấy bọn họ tụ tập lại và đi cùng nhau về phía nam. Xuyên qua một rừng mê trận khiến người ta hoa cả mắt, mấy dân bách loạn kia đến một thôn nhỏ bí mật.
– Độ dẻo dai của cơ thể bán tiên hơn xa người phàm, chỉ cần không trí mạng, vết thương do đao kiếm bình thường đều có thể từ từ khôi phục, trừ vết thương khai khiếu. Nó sẽ đi theo ngươi cả đời, trừ khi tương lai ngươi có thể thuận lợi trúc cơ. – Tiên tôn áo xám nói chậm rãi, tuy y ngự kiếm lơ lửng giữa không trung, nhưng không rõ vì sao lại không mảy may khiến người ta cảm thấy y nhìn từ trên cao – Chỉ là bước đó còn khó khăn hơn khai khiếu.
Vùng đất bách loạn bị bốn nước phân chia, nhưng phần lớn các nơi đều không có ai quản lý. Trú địa Đại Uyển phồn hoa nhất cũng chỉ là mỏ Nam và bến tàu sông Vận quây tròn thành một trấn nhỏ chỉ hơn nghìn mẫu, còn lại vẫn là đất hoang.
Tâm ma ra vẻ khó xử, lề mề một lúc lâu mới bảo:
Có một ngôi miếu tràn đầy nét đặc sắc của Nam Hạp ở cổng thôn nhỏ, những dân bách loạn khác trong thôn vây quanh mấy người ở cửa miếu, mồm năm miệng mười giao lưu bằng tiếng phổ thông Đại Uyển và thổ ngữ Nam Hạp.
Bàng Tiển sống ở mỏ Nam từ nhỏ đến lớn, vẫn khá quen với thứ tiếng Nam Hạp lai tạp này, cách rất xa, hắn nghe thấy những người này đang thảo luận chuyện mỏ Nam bắt tu sĩ, lời nói dường như vô cùng sùng kính một vài tu sĩ bị bắt, không khỏi thầm giật mình – những dân bách loạn này ăn mặc khá sạch sẽ tươm tất, tụ cư lâu dài trong thôn xóm, như còn có phân công riêng… nếu tướng mạo không dị dạng thì quả thật không khác gì bách tính bình thường.
Một dân bách loạn trông giống trưởng thôn trong đó nói:
– Tiểu Bảo, – Trang vương gọi nhũ danh rất nhiều năm không gọi của hắn – ngươi biết cảm giác của ta bây giờ thế nào không? Ngươi… ngươi không thể thương xót tam ca ngươi một chút sao? Ta cần bộ xương nát kia làm gì, mang ra chôn một chỗ cho toàn thây chắc!
– Chỗ chúng ta luôn được mấy vị tôn trưởng chiếu cố nhiều năm, ngày tháng sau này e rằng không dễ dàng nữa. Ôi, thói đời xấu xa này vì sao luôn ra tay với người tốt chứ?
Nhưng nơi đây độc không có Hề Bình.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sO
Một dân bách loạn khác nói:
Có một ngôi miếu tràn đầy nét đặc sắc của Nam Hạp ở cổng thôn nhỏ, những dân bách loạn khác trong thôn vây quanh mấy người ở cửa miếu, mồm năm miệng mười giao lưu bằng tiếng phổ thông Đại Uyển và thổ ngữ Nam Hạp.Bàng Tiển sống ở mỏ Nam từ nhỏ đến lớn, vẫn khá quen với thứ tiếng Nam Hạp lai tạp này, cách rất xa, hắn nghe thấy những người này đang thảo luận chuyện mỏ Nam bắt tu sĩ, lời nói dường như vô cùng sùng kính một vài tu sĩ bị bắt, không khỏi thầm giật mình – những dân bách loạn này ăn mặc khá sạch sẽ tươm tất, tụ cư lâu dài trong thôn xóm, như còn có phân công riêng… nếu tướng mạo không dị dạng thì quả thật không khác gì bách tính bình thường.Một dân bách loạn trông giống trưởng thôn trong đó nói:
– Ngươi còn muốn bảo ta cầu xin ngươi thế nào? – Trang vương nói.
– Giờ phải làm sao mới được?
– Khi nào?
Dân bách loạn dẫn đầu trầm mặc hồi lâu:
– Ngươi biết thế nào là “trộm thiên thời” không?
– Cũng chỉ đành khẩn cầu thần linh thôi.
– Tên hỗn… ừ, có chút uyên nguyên.
Bàng Tiển thầm nghĩ: Khẩn cầu ai? Trước khi Nam Hạp diệt nước, hình như họ thờ Kiếm Thánh Lan Thương… miếu ở cổng thôn kia là miếu Kiếm Thánh?
Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy đám dân làng xì xào thầm thì cầu thần phù hộ, những dân làng này vậy mà lại bái “Thái Tuế tinh quân”.
Bàng tiển sửng sốt: Lương Thần sau khi biến thành “Thái Tuế” luôn lén thu nhận dân bách loạn, còn giao phó thủ hạ của mình chiếu cố họ?
Hắn còn chưa kịp thắc mắc vì sao Lương Thần lại tốt bụng như thế, đã thấy một bóng người khá quen mắt tản bộ khỏi thôn trên con đường nhỏ, Bàng Tiển nhìn rõ người tới, sống lưng bỗng nổi một lớp da gà – người đó là Lã Thừa Ý!
Đợi đã, hình như hắn vừa thấy…
Bàng Tiển gấp rút lấy vấn thiên ra xác nhận một lượt: Chi tướng quân xác nhận Lã Thừa Ý đã chết trong xoáy Phản Hồn, Chi tướng quân không thể nhìn nhầm, vậy đây là ai?
Trên xoáy Phản Hồn, Chi Tu đưa Ngụy Thành Hưởng đi, cúi đầu nhìn đống lộn xộn nghịch đồ để lại – chính kiếm khí của y đã khuấy động xoáy Phản Hồn nổi xoáy nước trong thời kỳ yên lặng, chỉ cần y thu hồi kiếm khí, xoáy Phản Hồn có thể tạm thời yên lặng trong ba khắc, đội tàu áp tải có thể đi.
Tiên tôn áo xám ngẫm nghĩ, hỏi cô:
Nhưng không rõ vì sao, linh cảm của y luôn loáng thoáng ngăn cản y thu kiếm khí, mà mãi chẳng tính ra bất cứ thứ gì.
Ngay khi y đang do dự, vấn thiên của Bàng Tiển đã tới, đó là một bức thư rất dài.
Chi Tu đọc xong nhanh như gió, mi mắt nảy lên.
Thư Bàng Tiển nói, hắn phát hiện một loại rối đặc thù ở mỏ Nam, hơi thở, lời nói, hành động và vẻ ngoài không khác gì người thật, nếu không bắt đi sưu hồn, ngay cả phó đô thống Thiên Cơ các cũng không thể nhìn ra chúng không phải người. Mà những con rối này ngoài việc đặc biệt giống thật ra thì không có tác dụng gì khác, như chỉ làm thế thân cho chủ nhân khi hắn không ở mỏ. Lã Thừa Ý có thế thân như vậy, không ít tu sĩ dính dáng đến Lương Thần cũng có, giấu trong một thôn tụ cư của dân bách loạn.
Bàng Tiển đã tháo rời một con rối thế thân trong đó, tìm ra pháp trận nòng cốt, lùng tìm thứ tương tự như thế trên toàn bộ mỏ Nam… kết quả đào được mộ: trong hai trăm năm từ khi mỏ Nam thành lập đến nay có không ít tu sĩ ở mỏ hoặc tự nhiên ngũ suy, hoặc hi sinh khi chấp hành nhiệm vụ do thương bệnh ở mỏ Nam, mỏ Nam mở riêng một mảnh đất nhỏ cho những tiền bối này yên giấc, gọi là “rừng Thiên Thu”. Rừng Thiên Thu có vô số dấu vết tàn dư của pháp trận, Bàng Tiển trực tiếp độn thổ tra xét, phát hiện gần một số nửa thi thể chôn cất ở đó vậy mà là con rối thế thân!
Nói cách khác, hai trăm năm nay, gần một nửa số tu sĩ ở mỏ Nam không chết mà là mất tích, để lại con rối thế thân hoạt động thay họ một thời gian ở mỏ Nam, rồi tìm thời cơ thích hợp để hết thọ chết già.
– Nếu ngươi có thành ý thì hãy để chúng đi trước, hun làm ta sắp nôn rồi.
Những tu sĩ mất tích này phần lớn họ Chu, đều là con cháu tôn thất.
Chi Tu nhanh chóng lướt qua mấy cái tên con cháu tôn thất Chu thị mà Bàng Tiển trích ra, vẫn không tính được bất cứ thứ gì như cũ, nhưng khi y thử chạm vào vận mệnh của những người này, xoáy Phản Hồn dưới chân bỗng nhiên cuộn trào mãnh liệt.
Chu thị…
Tâm mã bỗng ghé tới, nắm cằm Hề Bình lên:
Trên đời chỉ có một nơi Biển Sao không chiếu tới, hơn nữa còn liên quan không ít với người nhà họ Chu.
Biển Vô Độ không rõ bị phong tại nơi nào trong truyền thuyết thượng cổ.
Dưới xoáy nước cuồn cuộn, huyết khí đám ma vật thở ra khiến người ta khó chịu, sắc mặt Hề Bình hơi nhợt nhạt, đau đớn dữ dội vừa nãy được đan dược dằn xuống lại có xu hưởng ngóc đầu lên. Hắn nắm một vốc đan dược chữa thương thanh tâm trong lòng bàn tay, nói với tâm ma:
– Chỗ chúng ta luôn được mấy vị tôn trưởng chiếu cố nhiều năm, ngày tháng sau này e rằng không dễ dàng nữa. Ôi, thói đời xấu xa này vì sao luôn ra tay với người tốt chứ?
– Nếu ngươi có thành ý thì hãy để chúng đi trước, hun làm ta sắp nôn rồi.
Tâm ma khoát tay, quần ma dưới gốc cây ngoan ngoãn lui vào rừng chuyển sinh mộc, chỉ mở đôi mắt u ám ngấp nghé thân thể máu thịt.
Hề Bình tiếp tục bán đứng đồng đội:
– Năm đó Bạch đại ca từng dùng Phục Ma chú đánh ngươi, ta muốn thêm Phục Ma chú lên linh đài. Huynh ấy là bán ma, lại có huyết mạch người Chu gia, phải chịu rất ít hạn chế ở đây, ta thì khác, chỉ khi ra ngoài ta mới có thể dùng phù chú, ngươi không cần lo ta đánh lén ngươi. Ta chỉ đồng ý đưa ngươi ra khỏi biển Vô Độ, nếu ra khỏi biển Vô Độ rồi mà ngươi còn ỳ ra không đi, Phục Ma chú sẽ không khách khí nữa.
– Tam ca ta bảo, nếu bị ngươi vấy bấn linh đài, kết cục tốt nhất của ta sau này là biến thành một cái xác không hồn, ta không thể chấp nhận việc này.
Tâm ma cười bảo:
– Ngươi giúp ta một việc được không?
– Con người y phòng bị quá mức, sẽ đánh mất rất nhiều bạn bè. Ta chỉ muốn mượn ngươi để thoát thân khỏi nơi quỷ quái này, thoát khỏi Phong Ma ấn, thế giới phồn hoa ngoài kia có năm nước với hàng triệu triệu người, người điên đảo trong thất tình vùi thân trong lục dục nhiều không kể xiết, có ai không thú vị hơn một chàng trai trẻ chẳng hiểu hết bản chất con người như ngươi? Ta hà tất bỏ trân tu khắp thiên hạ không nếm mà cứ nhất định phải uống bát cháo loãng nhà ngươi?
Tiên tôn áo xám nói:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sO
Hề Bình đảo mắt:
– Cho dù ngươi không uống phát hết sạch, liếm một miếng ta cũng không chịu được.
Đồng thời, hắn lặng lẽ viết trong giới tử: Tam ca, lần trước huynh thoát thân thế nào, hướng dẫn cái.
Ngụy Thành Hưởng hơi mở to mắt, vị tiên tôn áo xám không giống bất cứ tu sĩ nào cô từng thấy. Nếu đúng như tưởng tượng của cô thời thơ ấu rằng trên đời có thần tiên có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng của người phàm, thì chắc hẳn sẽ là dáng vẻ này.
Lời của Trang vương kẹt cứng trong cổ họng:
Giây lát sau, hắn rốt cuộc như đã hạ quyết tâm gì đó, nói với tâm ma:
Nói cách khác, hai trăm năm nay, gần một nửa số tu sĩ ở mỏ Nam không chết mà là mất tích, để lại con rối thế thân hoạt động thay họ một thời gian ở mỏ Nam, rồi tìm thời cơ thích hợp để hết thọ chết già.
– Đừng gọi ta, không nhận nổi. Người phàm nhỏ bé như ta không dám để tâm ma đặt một bước chân vào linh đài, không tài giỏi gan dạ như tiên tôn.
Hề Bình đối phó y thông thạo hơn xa đối phó tâm ma: Thế huynh mặc kệ ta?
Ngụy Thành Hưởng chẳng hiểu gì cả, lắc đầu một cách vô tri và bạo dạn.
Trang vương: …
Dùng bài này phải không? Được.
Qua linh cốt trong giới tử, Hề Bình nghe thấy người trong linh đài kia im lặng một lát, ngay sau đó giọng nói đột nhiên trở nên yếu ớt:
– Ta chưa chào đời đã bị lột linh cốt, nhiều năm như thế đã quen từ lâu. Dù ngươi thật sự chuyển được linh cốt kia ra ngoài, giờ ta cũng không tiếp nhận nổi, cần nó làm gì? Hôm nay mất ngươi ở đây, sau này ta biết tự xử sự thế nào trước mặt cữu cữu và bà ngoại?
Hề Bình không ngờ cái người xưa nay thu mình kiềm chế kia lại đột nhiên móc tim móc phổi, hắn ngây người, cãi lại: Ta dùng kiếm khí của sư phụ khiến xoáy Phản Hồn nổi xoáy nước, chắc giờ sư phụ ta đã tìm tới, chỉ cần…
Tâm ma khoát tay, quần ma dưới gốc cây ngoan ngoãn lui vào rừng chuyển sinh mộc, chỉ mở đôi mắt u ám ngấp nghé thân thể máu thịt.Hề Bình tiếp tục bán đứng đồng đội:
Trang vương ngắt lời hắn:
– Ngươi có thể khẳng định Chi tướng quân sẽ đích thân tới sao?
– Tam ca ta bảo, nếu bị ngươi vấy bấn linh đài, kết cục tốt nhất của ta sau này là biến thành một cái xác không hồn, ta không thể chấp nhận việc này.Tâm ma cười bảo:
Ngụy Thành Hưởng ôm một khúc gỗ nổi, chật vật giữ thăng bằng giữa khe hở của xoáy nước. Mở linh khiếu, cô đã có đủ thể lực, chỉ cần tỉnh táo một chút để tránh kiếm khí trong xoáy nước, trôi nổi ở đây mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Cô tạm thời không nguy hiểm tính mạng, chỉ là vô cùng mờ mịt, không biết mình có thể đi đâu.
– Ta…
– Ngươi không thể, mà dù Phi Quỳnh phong chủ đích thân đến, y cũng không thể sờ tới biển Vô Độ, mấy ngàn năm nay chỉ có người Chu gia biết lối vào của biển Vô Độ. Năm đó ta có thể thoát thân là vì chân thân của ta còn ở nhân gian, tâm ma chỉ có thể cắn chặt lấy linh cảm ta, chỉ cần linh đài ta tỉnh táo không dao động, hắn sẽ bó tay hết cách. Để quấy nhiễu thần trí ta, hắn đột nhiên làm loạn khi ta rời khỏi biển Vô Đô, muốn dùng ảo cảnh vây khốn ta… là có người trông bên cạnh chân thân ta cả đêm khi ta sốt cao không giảm, là tiếng đàn vang cả đêm đưa ta ra ngoài, việc này… việc này chưa từng được ta nhắc đến với bất kỳ ai.
Hề Bình ngưng thở.
– Tiểu Bảo, – Trang vương gọi nhũ danh rất nhiều năm không gọi của hắn – ngươi biết cảm giác của ta bây giờ thế nào không? Ngươi… ngươi không thể thương xót tam ca ngươi một chút sao? Ta cần bộ xương nát kia làm gì, mang ra chôn một chỗ cho toàn thây chắc!
– Không phải ta đồng ý hết rồi sao, sao trông vẫn đau lòng thế?
Ấu đệ chơi xấu thì chọc vào điểm yếu người ta, kẻ mạnh tỏ ra yếu thế lại là khoét tim.
– Ngươi phải đưa ta tới chỗ minh văn lối ra trước, tiền bối tâm ma, ngươi thần thông quảng đại, có thể hiệu lệnh quần ma, chớp mắt là xử chết bảy tám chục đứa như ta, chắc chắn sẽ không lo lắng ta sẽ chạy ngay dưới mũi ngươi, phải không?Tâm ma cười rạng rỡ gật đầu nói:
Tuy hai người họ nội chiến trong im lặng, nhưng cũng thấy máu.
Tiên tôn lại như không hề thấy chỗ không ổn của cô, chỉ hỏi rất ôn tồn:
– Cho dù ngươi không uống phát hết sạch, liếm một miếng ta cũng không chịu được.Đồng thời, hắn lặng lẽ viết trong giới tử: Tam ca, lần trước huynh thoát thân thế nào, hướng dẫn cái.
Tâm ma quan sát Hề Bình một cách vô cùng hứng thú, thấy hắn nhai thanh tâm đan đến mức phát ra tiếng “kèn kẹt”, cười tít mắt hỏi:
Ngụy Thành Hưởng nói:
– Vậy ngươi muốn thế nào?
– Để linh cốt ta lại, ngươi trở về bình an nguyên vẹn, giữ lại cho ta một con đường sống có được không. – Trang vương nói.
Trong chốc lát, Hề Bình như bị hai tâm ma trong ngoài thúc ép, tiến thoái lưỡng nan.
Trang vương xuyên trúng hắn, bấy giờ giọng điệu hơi dịu đi, dặn dò:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-sO
– Nghĩ cách để hắn đưa ngươi tới lối ra minh văn, tâm ma đa nghi, ngươi nhất định phải khiến hắn tin ngươi đang vắt hết óc phòng bị hắn, có phòng bị rồi mới có thành ý hợp tác.
Hề Bình nhét từng viên đan dược giảm đau vào miệng, bờ môi tê dại.
Giây lát sau, hắn rốt cuộc như đã hạ quyết tâm gì đó, nói với tâm ma:
Tâm ma nheo mắt cười:
– Ngươi phải đưa ta tới chỗ minh văn lối ra trước, tiền bối tâm ma, ngươi thần thông quảng đại, có thể hiệu lệnh quần ma, chớp mắt là xử chết bảy tám chục đứa như ta, chắc chắn sẽ không lo lắng ta sẽ chạy ngay dưới mũi ngươi, phải không?
Tâm ma cười rạng rỡ gật đầu nói:
– Hợp lý, còn gì nữa không?
Hề Bình nghe theo lời Trang vương bảo hắn, nói thêm:
– Năm đó Bạch đại ca từng dùng Phục Ma chú đánh ngươi, ta muốn thêm Phục Ma chú lên linh đài. Huynh ấy là bán ma, lại có huyết mạch người Chu gia, phải chịu rất ít hạn chế ở đây, ta thì khác, chỉ khi ra ngoài ta mới có thể dùng phù chú, ngươi không cần lo ta đánh lén ngươi. Ta chỉ đồng ý đưa ngươi ra khỏi biển Vô Độ, nếu ra khỏi biển Vô Độ rồi mà ngươi còn ỳ ra không đi, Phục Ma chú sẽ không khách khí nữa.
Tâm ma nheo mắt cười:
Ấu đệ chơi xấu thì chọc vào điểm yếu người ta, kẻ mạnh tỏ ra yếu thế lại là khoét tim.
– Ta vẫn nhớ y nguyên thứ đó, huynh trưởng kia của ngươi quá thất đức.
Ngụy Thành Hưởng gật đầu trước, sau đó lại nói:
– Ngươi có đồng ý không? – Hề Bình hỏi.
Tâm ma ra vẻ khó xử, lề mề một lúc lâu mới bảo:
– Ta…
– Vì ngươi dễ ưa đấy nhá.
Trang vương nói:
Dân bách loạn dẫn đầu trầm mặc hồi lâu:
– Đêm dài lắm mộng, đừng lần chần, giờ đi ngay. Phải rồi, ngươi bị thương đúng không? Chịu khó chút, để vết thương chảy ít máu, như vậy thì dù tâm ma ở đó, những ma vật khác cũng sẽ âm thầm đi theo. Đến lúc đó ngươi thêm Phục Ma chú trên linh cốt ta, khi ném linh cốt đi, linh khí xuyên qua xương cốt ta có thể kích phát Phục Ma chú, hiệu quả có hạn, chỉ đủ để ngăn cản hắn chốc lát.
Hề Bình không lên tiếng.
– Mau lên, – Trang vương giục – ta đã dạy ngươi cách vẽ Phục Ma chú rồi.
Hề Bình giãy giụa lần cuối nói: Sư phụ ta chắc chắn đang ở bên ngoài thật.
– Ngươi còn muốn bảo ta cầu xin ngươi thế nào? – Trang vương nói.
Tâm mã bỗng ghé tới, nắm cằm Hề Bình lên:
Qua linh cốt trong giới tử, Hề Bình nghe thấy người trong linh đài kia im lặng một lát, ngay sau đó giọng nói đột nhiên trở nên yếu ớt:
– Không phải ta đồng ý hết rồi sao, sao trông vẫn đau lòng thế?
– Sĩ Dung! – Trang vương gọi.
– Ôi chao, suỵt… được rồi được rồi, đừng kích động, bình tĩnh tý. – Tâm ma nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, đôi mắt cười lóe lên ánh sáng vui vẻ, như ma vật không thể chống cự lại sự cám dỗ của huyết thực, tâm ma cũng không thể chống cự oán hận và tuyệt vọng của con người ta khi tan tành vạn niệm, hắn hít một hơi tham lam trên người Hề Bình, hạ giọng – Ngày tháng của ngươi còn dài, sau này còn có cơ hội nhìn thấy nhiều việc dơ bẩn hơn, chỉ cần đưa ta ra khỏi đây, nơi quỷ tha ma bắt này ấy à, ta chỉ mong sao được nhìn thấy nó tan tành, ta giúp ngươi nha.
– Ta còn có một việc. – Vành mắt Hề Bình phút chốc đỏ lên, nói năng lộn xộn – Sau khi ra ngoài ta muốn bẩm báo chuyện này với tiên môn, chiêu cáo thiên hạ, tam ca ta và Lương sư huynh…
– Ôi chao, suỵt… được rồi được rồi, đừng kích động, bình tĩnh tý. – Tâm ma nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, đôi mắt cười lóe lên ánh sáng vui vẻ, như ma vật không thể chống cự lại sự cám dỗ của huyết thực, tâm ma cũng không thể chống cự oán hận và tuyệt vọng của con người ta khi tan tành vạn niệm, hắn hít một hơi tham lam trên người Hề Bình, hạ giọng – Ngày tháng của ngươi còn dài, sau này còn có cơ hội nhìn thấy nhiều việc dơ bẩn hơn, chỉ cần đưa ta ra khỏi đây, nơi quỷ tha ma bắt này ấy à, ta chỉ mong sao được nhìn thấy nó tan tành, ta giúp ngươi nha.