THÁI TUẾ – CHƯƠNG 54

SƠN LĂNG BĂNG – 6

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Ánh sáng lạnh lẽo chợt lướt quá thân kiếm Chiếu Đình, tuyết bay quanh thân kiếm ngừng lại, kinh động đến Phi Quỳnh phong chủ đang đắm chìm trong kiếm ý.

Chi Tu tức khắc mở mắt, biểu cảm lại hơi mơ hồ: đạo kiếm khí y đặt trên người Hề Bình đã được đánh ra… kiếm khí Thăng Linh hoàn chỉnh trọn vẹn, bản thân y còn chưa bao giờ dùng ở phàm gian!

Sau đó thanh âm xé ruột xé gan của Hề Duyệt bị xoáy nước lôi xuống, không biết gì nữa.

Nghịch đồ kia siêu thật, sao luôn đâm đầu vào tai họa vượt ngoài dự liệu của y!

Kiếm khí Chi Tu cho Hề Bình thực ra tương đương với một lá bùa hộ thân, bình thường được giữ trong linh cốt hắn, với tu vi của Hề Bình và dựa vào hai viên bạch linh, đại khái có thể kích phát ra một chút kiếm ý. Nếu dùng bất ngờ thì vẫn có thể vượt cấp áp chế một Trúc Cơ kỳ đầu, cho hắn tranh thủ đủ thời gian thoát thân. Dù sao hắn cũng đủ tiền tiêu, chiêu này có thể dùng nhiều lần, chỉ cần tên nhóc kia không tùy tiện thách đấu một chọi một với ba đại môn phái, kiếm khí kia có thể tồn tại năm năm ba năm không tiêu tan.

Nhưng bể khổ lại không chịu tha cho cô.

Thiên Nhật Bạch bị kiếm khí chém lìa nửa cánh tay, linh cơ đã phế, nhưng tiên khí hộ thân đầy mình kia không phí tiền, rốt cuộc giữ lại cái mạng chó cho đại tà ma này.

“Mực bự” vừa hay bị cuốn vào cùng một xoáy nước với hắn lại xui xẻo hơn nhiều, chỉ trong chốc lát như vậy, tiên khí kia đã bị chém ra vô số vết kiếm, dày đặc sánh ngang dao tỉa hoa trước khi bỏ vào nồi dầu chiên.

Nhưng vừa lúc nãy, kiếm khí đáng lẽ phải tồn tại thêm năm năm ba năm nữa lại bị đánh ra trong một lần duy nhất!

Nước biển đục ngầu cả một vùng bởi bọt khí khuấy đảo từ máu và xoáy nước, nhưng con mắt phục thù luôn có thể nhìn rõ phương hướng của kẻ thù.

Sao có thể như thế?!

Cùng lúc đó, châu chống nước vỡ tan, nước biển lạnh buốt theo đó tràn vào mũi miệng cô một cách vô tình.

Đừng nói đến việc sử dụng được, nếu Hề Bình không bắt được một lỗ hổng ở chỗ thần ma thượng cổ kia, linh cốt của tu sĩ Khai Khiếu bình thường căn bản không thể chứa được kiếm khí Thăng Linh.

Vết máu trên người Ngụy Thành Hưởng nhanh chóng được nước biển quay cuồng gột sạch, cô tới gần thủ lĩnh tà ma đang thoi thóp kia.

Xoáy Phản Hồn kéo cả sinh linh và xác chết xuống đáy biển và hất văng ra ngoài.

Lấy một ví dụ, kiếm khí của Chi Tu như một ngọn núi lớn với bán tiên. Bán tiên dựa lưng vào núi lớn, có thể nhặt đá đốn cây trên núi, biết chơi thì bày mê trận ra giả thần giả quỷ cũng không phải không được… nhưng chưa từng nghe có ai có thể vác núi giã người.

Kỳ lạ thay, biểu cảm của họ không hề đau khổ, họ nhìn cô khẽ cười, như đến đón cô thoát khỏi bể khổ.

Chi Tu bất chợt đứng dậy – không đúng, lúc này nghĩ lại xem tên nhóc kia làm thế nào đã không còn ý nghĩa nữa.

Cô nương Lục Thập! Thánh nữ!

Chưa nói đến việc kiếm khí Thăng Linh không mảy may thu bớt đủ để dẫn tới một trận động đất cục bộ, núi sập đất nứt… Hề Sĩ Dung còn sống không?

Lão Cửu vội đưa tay tóm lấy cô, nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm khí không biết từ đâu lại bay ra. Lão Cửu bị dọa ôm đầu chạy trối chết, xoáy nước liền lôi Ngụy Thành Hưởng không còn sức chống cự đi!

Chủ nhân con mực Thiên Nhật Bạch không thấy bóng dáng, tiên khí đã mất khống chế, người chiêu tuyết trên thuyền đều chỉ có thể tự cứu mình.

Nghịch đồ kia siêu thật, sao luôn đâm đầu vào tai họa vượt ngoài dự liệu của y!

Lớp vỏ da của hắn gần như không tổn thương một sợi tóc, nhưng kinh mạch bên trong không biết đã sụp đổ thành bộ dạng nào, giờ đây thật sự trở thành một người giấy “gió thổi phát là bay”, thậm chí không nhấc nổi một ngón tay – tay trái cũng không được, dù sao cánh tay cũng không nghe sai khiến.

Y phất tay áo, một đạo kiếm khí đánh lên tầng mây, đám mây dày đang đổ tuyết bị y tách ra một khe hở, hé lộ trời sao. Chi Tu nhanh chóng bấm đốt tính vị trí của Hề Bình, dần lộ vẻ kinh ngạc – y không tính được.

Cô mở mắt dưới biển sâu, da thịt non nửa khuôn mặt bị linh khí căng rách vẫn đang chảy máu, ánh mắt sáng rực đối diện với Lã Thừa Ý.

Cô cắn chặt răng, giữ lại chút tỉnh táo kia.

Biển Sao, Ti Mệnh đại trưởng lão Chương Giác nhíu mày nhìn xuống đáy vực thẳm: sương đã nổi.

Hề Bình vẫn còn sống, nhưng cũng cách “vĩnh biệt từ đây” không xa nữa.

Linh thạch Ngụy Thành Hưởng ăn vào dường như đều trở thành nhiên liệu sắp thiêu rụi thân thể người phàm này của cô, linh đài cô bỗng sáng sủa thoáng đãng, y như hẻm chuột bị san bằng lúc xưa —

Điều tồi tệ là xương ngón tay phải của hắn đã bị siết đứt, trước mắt chỉ còn tay trái dùng được.

Hề Bình vẫn còn sống, nhưng cũng cách “vĩnh biệt từ đây” không xa nữa.

Sau khi xương thật trên tay trái kia của hắn bị vỡ vụn, thứ được sinh ra từ ẩn cốt thần bí vừa vặn không hẹn mà khớp với “tử đạo” của ma thần thượng cổ năm ấy… tử đạo không ai hiểu rõ trừ bản thân ma thần.

Ngụy Thành Hưởng chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội xộc lên từ vết thương, kiếm khí kia như chui vào cơ thể cô, mở thông kinh mạch và huyết quản khắp người cô.

Trùng hợp là nơi hắn rơi xuống biển vừa khéo có một xoáy nước nuốt chửng hắn.

Tay trái tái sinh từ ẩn cốt có thể “đàn” trực tiếp vào linh đài người khác, đây là điều Hề Bình thử được với “ve bất bình” cả tàu. Tên này tim to, chỉ thấy “tay trái dùng tốt hơn trước, thêm một công năng” và không gì khác. Nhưng phàm là đổi thành một tiền bối hiểu biết thì đều có thể kinh hoàng ngã ngửa – Lương Thần bám vào người năm đó còn không tài nào xâm nhập linh đài hắn, chỉ có thể đợi hắn mở linh khiếu để đoạt xá – tiếng đàn mê hoặc tâm trí con người kia không phải thần ma không thể đàn, chỉ là bị hạn chế bởi tu vi của chính hắn nên hiệu quả mới hữu hạn.

Ý thức rời rạc của Ngụy Thành Hưởng lập tức tụ lại, tất cả những khuôn mặt thân thương đột ngột tan biến – cô trông thấy Thiên Nhật Bạch.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rJ

Nhưng đạo kiếm khí của Chi Tu chứa trong linh cốt hắn không “hữu hạn”… mà xui xẻo hơn là, vùng biển này không biết vì sao lại cộng hưởng với tay trái hắn.

Hắn sứt đầu mẻ trán bay đi mấy chục trượng, vừa quay đầu đã phát hiện Hề Bình vừa kinh động “hải quái” Đông Hải kia vẫn ở tại chỗ soi gương trong nước không nhúc nhích, cũng không biết đang hẹn hò xem mắt gì với chính mình, bèn hét lớn với hắn:

Lão Cửu sợ ngây người vì biến cố này, trong lúc nhất thời, lão bán tiên rõ ràng có tu vi cao hơn cô lại ớn gan, đối diện với ánh mắt Ngụy Thành Hưởng, lão Cửu thậm chí không có cả can đảm đánh nhau, quay đầu bỏ chạy.

Được cứu rồi.

Một kiếm Thăng Linh sánh ngang thiên tai, xoáy Phản Hồn ăn tươi nuốt sống tất cả trong truyền thuyết đã bị kiếm khí kinh động.

Kiếm khí sắc bén vô song xuyên thủng mi tâm hắn, lệ khí vẫn chưa tan mà trực tiếp đâm thủng lòng bàn tay Ngụy Thành Hưởng. Người cô toàn máu, đau đến mức co rúm khóe mắt, nhưng gần như không để ý, cô buông tay, tiễn thêm cái xác này xuống vực thẳm.

Sóng cả xô bờ, nước biển hiếp người quá đáng liều mạng tuôn vào đất liền, đè ép khiến lục địa thấp cổ bé họng mặc vạn người chà đạp biến dạng.

Lã Thừa Ý đương nhiên không thể không cảm nhận được động tĩnh lớn như mở linh khiếu, con cáo già vắt hết mưu kế kia nháy mắt lộ ra vẻ mừng vui không hề che đậy.

Xoáy nước kia càng xoáy càng rộng, mà kiếm khí lạnh lẽo chết chóc lởn vởn xung quanh lại lần chần không tan, gió biển biến hết thành dao nhọn.

Ngũ quan Ngụy Thành Hưởng bị tê liệt hết bởi nước biển xoay tròn cực nhanh, ý thức dần mơ hồ, khuôn mặt của rất nhiều người lóe lên trước mắt: mẹ, ông nội, dì Xuân, những người phụ nữ trang điểm đậm trong hẻm chuột, công nhân mặt đầy tro cháy đen…

Thủy long bị đại bằng mổ chất chồng thương tích cấp tốc quay về, định chắn trước đội tàu.

Cô không quay đầu liếc Lã Thừa Ý bị xoáy nước lôi xuống vực sâu lấy một cái.

Dù là thích khách Nam Thục, tà ma, hay là đội tàu áp tải của Đại Uyển… ba bên vừa nãy xúm lại hỗn chiến chẳng ai còn để ý đến ai.

Kẻ yếu ngoại thành Nam Kim Bình đã yên nghỉ, kẻ không thể nhắm mắt gánh vác di hận của người an giấc nghìn thu.

Lâm Chiêu Lý hoàn hồn, huýt một tiếng dài ra hiệu đội tàu lùi lại hết tốc lực.

Hắn sứt đầu mẻ trán bay đi mấy chục trượng, vừa quay đầu đã phát hiện Hề Bình vừa kinh động “hải quái” Đông Hải kia vẫn ở tại chỗ soi gương trong nước không nhúc nhích, cũng không biết đang hẹn hò xem mắt gì với chính mình, bèn hét lớn với hắn:

Hề Bình và xương ngón tay cùng rơi vào trận minh văn kia, sau đó như bị thứ gì đó hút lấy, người và xương cùng nhau biến mất.

– Hề Sĩ Dung, đừng làm đỏm nữa! Còn không chạy mau!

Chỉ cần xoáy Phản Hồn bắt đầu xoay là sẽ không chỉ có một xoáy nước, xoáy nước lớn nhất bị đám thủy long liều mạng ngăn lại, xoáy nước nhỏ di động như bay nhanh chóng xoay tròn ở những nơi khác, hung hiểm không thua kém gì xoáy nước lớn. Một thuyền vận chuyển linh thạch bị đại bằng đánh hỏng minh văn phòng hộ bị cuốn vào một xoáy nước nhỏ.

Khi hắn giật gấu vá vai bảo vệ được thuyền vận chuyển, gắng gượng dùng tàu hộ vệ còn sót lại để vây quanh nó xong, nhìn lại thì Hề Bình đã biến mất.

– Lâm đại nhân!

Giây lát sau, hắn đột ngột trợn to mắt, đầu tiên là ngửa ra sau, rồi lập tức cúi đầu nhìn người được hắn che chở với vẻ khó tin.

Ngụy Thành Hưởng giận muốn nứt mắt, hắn vẫn chưa chết, sao hắn dám chưa chết?

Chưa nói đến việc kiếm khí Thăng Linh không mảy may thu bớt đủ để dẫn tới một trận động đất cục bộ, núi sập đất nứt… Hề Sĩ Dung còn sống không?

Chỉ cần xoáy Phản Hồn bắt đầu xoay là sẽ không chỉ có một xoáy nước, xoáy nước lớn nhất bị đám thủy long liều mạng ngăn lại, xoáy nước nhỏ di động như bay nhanh chóng xoay tròn ở những nơi khác, hung hiểm không thua kém gì xoáy nước lớn. Một con tàu vận chuyển linh thạch bị đại bằng đánh hỏng minh văn phòng hộ bị cuốn vào một xoáy nước nhỏ.

Hề Bình chỉ kịp ra một mệnh lệnh cho Hề Duyệt trong khóa thuần long:

Đất đá nứt vỡ, địa mạch đứt đoạn, đất bằng rốt cuộc đùn lên thành núi.

Trong xoáy nước kia có kiếm khí không tan, thân tàu nhanh chóng bị róc ra vết kiếm trông mà kinh hãi, Lâm Chiêu Lý đành phải cứu tàu trước.

Hề Bình đã bị bão táp khuấy lên từ xoáy nước quật xuống khỏi kiếm.

Khi hắn giật gấu vá vai bảo vệ được tàu vận chuyển và gắng gượng dùng tàu hộ vệ còn sót lại để vây quanh nó xong, nhìn lại thì Hề Bình đã biến mất.

Chi Tu bất chợt đứng dậy – không đúng, lúc này nghĩ lại xem tên nhóc kia làm thế nào đã không còn ý nghĩa nữa.

– Hề Sĩ Dung, đừng làm đỏm nữa! Còn không chạy mau!

Hề Bình đã bị bão táp khuấy lên từ xoáy nước quật xuống khỏi kiếm.

Lớp vỏ da của hắn gần như không tổn thương một sợi tóc, nhưng kinh mạch bên trong không biết đã sụp đổ thành bộ dạng nào, giờ đây thật sự trở thành một người giấy “gió thổi phát là bay”, thậm chí không nhấc nổi một ngón tay – tay trái cũng không được, dù sao cánh tay cũng không nghe sai khiến.

– Thúc, – nước biển chảy qua đôi mắt mở to của cô – ta báo thù rồi, nhưng lòng ta không sung sướng, ta…

Lã Thừa Ý há hốc miệng.

Trùng hợp là nơi hắn rơi xuống biển vừa khéo có một xoáy nước nuốt chửng hắn.

Một âm thanh giòn giã vang lên bên tai cô, như có thứ gì vỡ vụn.

Lương sư huynh, huynh…

Kiếm khí tán loạn trong xoáy nước thoáng cái đánh nát đầu quan bạch ngọc của hắn, may mà kiếm khí kia đã nằm trong xương cốt hắn rất lâu, “nhận” ra hơi thở của hắn, bỗng trở nên nhẹ nhàng khi chạm tới thân thể hắn.

Xoáy nước kia càng xoáy càng rộng, mà kiếm khí lạnh lẽo chết chóc lởn vởn xung quanh lại lần chần không tan, gió biển biến hết thành dao nhọn.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rJ

“Mực bự” vừa hay bị cuốn vào cùng một xoáy nước với hắn lại xui xẻo hơn nhiều, chỉ trong chốc lát như vậy, tiên khí kia đã bị chém ra vô số vết kiếm, dày đặc sánh ngang dao tỉa hoa trước khi bỏ vào nồi dầu chiên.

Không đợi cô đuổi theo, lão Cửu hoảng hốt chạy quàng đã bị con thuyền Nam Thục vỡ bị xoáy nước cuốn vào chặn ngang xô ra, choáng váng đầu óc lộn một vòng, một đạo kiếm khí xuyên hắn và con thuyền vỡ thành một xâu.

Chủ nhân con mực Thiên Nhật Bạch không thấy bóng dáng, tiên khí đã mất khống chế, người chiêu tuyết trên tàu đều chỉ có thể tự cứu mình.

Nhưng hắn chỉ uống một ngụm nước biển vừa mặn vừa đắng, như mùi vị của báo ứng.

Lúc này Ngụy Thành Hưởng không giả ngất nữa, cô thậm chí hoàn toàn không thể mở mắt trong xoáy nước xoay với tốc độ cao, kiếm ý tuôn trào bốn phía như cộng hưởng với linh đài cô, khuấy đảo khiến não cô sắp sôi sùng sục.

Đáy biển có thứ gì đó khẽ thở dài một tiếng, hút khúc xương kia xuống, xương ngón tay bị mái tóc như rong của Hề Bình quấn lấy, đành phải mang thứ lỉnh kỉnh to lớn này xuống cùng.

Cô cắn chặt răng, giữ lại chút tỉnh táo kia.

Lã Thừa Ý một tay xách Ngụy Thành Hưởng, một tay ra hiệu với lão Cửu, hai bán tiên bơi hết tốc lực lên trên.

Lão Cửu cuống cuồng lần mò trong giới tử của mình cả buổi mới lấy ra một viên châu chống nước, ngẫm nghĩ không yên tâm, hắn lại thêm một pháp khí phòng hộ bên ngoài châu chống nước, xách Ngụy Thành Hưởng lên chui vào châu chống nước, thoát thân khỏi mực lớn.

Nhưng có câu “hên xui không ở phúc đức”, nơi vận rủi rơi xuống, kẻ sĩ chính nghĩa và tà ma yêu nhân đều không thể trốn thoát.

Vận may của lão Cửu hiển nhiên cũng chẳng ra gì.

Vừa mới thoát khỏi con mực, châu chống nước đã đập một cách vững vàng lên một đạo kiếm khí, pháp trận nhỏ nhoi cấp Khai Khiếu lập tức sụp đổ tan rã, kiếm khí lao thẳng vào châu chống nước, thoáng cái rạch nát mắt cá chân của Ngụy Thành Hưởng.

Vừa mới thoát khỏi con mực, châu chống nước đã đập một cách vững vàng lên một đạo kiếm khí, pháp trận nhỏ nhoi cấp Khai Khiếu lập tức sụp đổ tan rã, kiếm khí lao thẳng vào châu chống nước, thoáng cái rạch nát mắt cá chân của Ngụy Thành Hưởng.

– Lâm đại nhân!

Ngụy Thành Hưởng chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội xộc lên từ vết thương, kiếm khí kia như chui vào cơ thể cô, mở thông kinh mạch và huyết quản khắp người cô.

Chi Tu tức khắc mở mắt, biểu cảm lại hơi mơ hồ: đạo kiếm khí y đặt trên người Hề Bình đã được đánh ra… kiếm khí Thăng Linh hoàn chỉnh trọn vẹn, bản thân y còn chưa bao giờ dùng ở phàm gian!

Lão Cửu cuống cuồng lần mò trong giới tử của mình cả buổi mới lấy ra một viên châu chống nước, ngẫm nghĩ không yên tâm, hắn lại thêm một pháp khí phòng hộ bên ngoài châu chống nước, xách Ngụy Thành Hưởng lên chui vào châu chống nước, thoát thân khỏi mực lớn.

Cùng lúc đó, châu chống nước vỡ tan, nước biển lạnh buốt theo đó tràn vào mũi miệng cô một cách vô tình.

Kiếm khí Chi Tu cho Hề Bình thực ra tương đương với một lá bùa hộ thân, bình thường được giữ trong linh cốt hắn, với tu vi của Hề Bình và dựa vào hai viên bạch linh, đại khái có thể kích phát ra một chút kiếm ý. Nếu dùng bất ngờ thì vẫn có thể vượt cấp áp chế một Trúc Cơ kỳ đầu, cho hắn tranh thủ đủ thời gian thoát thân. Dù sao hắn cũng đủ tiền tiêu, chiêu này có thể dùng nhiều lần, chỉ cần tên nhóc kia không tùy tiện thách đấu một chọi một với ba đại môn phái, kiếm khí kia có thể tồn tại năm năm ba năm không tiêu tan.

Chớp mắt khi xương chạm xuống đáy biển, đáy biển hiện lên kỳ cảnh: một trận minh văn khổng lồ không nhìn thấy cuối lộ ra.

Lão Cửu vội đưa tay tóm lấy cô, nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm khí không biết từ đâu lại bay ra. Lão Cửu bị dọa ôm đầu chạy trối chết, xoáy nước liền lôi Ngụy Thành Hưởng không còn sức chống cự đi!

Cô không sợ hãi, cũng không tội lỗi.

Vào thời khắc nguy cấp, một bàn tay bỗng dưng vươn ra trong xoáy nước tóm lấy Ngụy Thành Hưởng – chính là Lã Thừa Ý vừa rồi không rõ tung tích.

– Lên tàu chính, chưa cập bờ không được phép xuống!

Lã Thừa Ý một tay xách Ngụy Thành Hưởng, một tay ra hiệu với lão Cửu, hai bán tiên bơi hết tốc lực lên trên.

Thánh nữ cười một cái với hắn, kéo cánh tay còn sót lại của hắn.

Ngũ quan Ngụy Thành Hưởng bị tê liệt hết bởi nước biển xoay tròn cực nhanh, ý thức dần mơ hồ, khuôn mặt của rất nhiều người lóe lên trước mắt: mẹ, ông nội, dì Xuân, những người phụ nữ trang điểm đậm trong hẻm chuột, công nhân mặt đầy tro cháy đen…

Kỳ lạ thay, biểu cảm của họ không hề đau khổ, họ nhìn cô khẽ cười, như đến đón cô thoát khỏi bể khổ.

Một đạo kiếm khí đánh tới, Lã Thừa Ý không chút do dự kéo Ngụy Thành Hưởng sang một bên và chắn bằng lưng mình, quả quyết y như khi hắn giết người diệt khẩu. Kiếm khí tuy chỉ lướt sát qua hắn, nhưng vẫn rạch cho sống lưng hắn da tróc thịt bong, Lã Thừa Ý run rẩy cắn chặt răng, gắng nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ cánh tay Thái Tuế trong suy nghĩ của hắn như xoa dịu.

Nhưng bể khổ lại không chịu tha cho cô.

Nếu có một tu sĩ tinh thông minh văn ở đây, người đó chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm – vì đó không phải bất cứ loại chữ minh văn nào hiện có trên đời!

Ngay khi Ngụy Thành Hưởng muốn nắm lấy tay người thân, một bóng người đang giãy giụa trong nước xộc vào khóe mắt cô.

Thiên Nhật Bạch buông lỏng toàn thân, gần như muốn tan ra trong tay cô: từ nay người chiêu tuyết và ve bất bình chính là anh em ruột sống chết có nhau, bọn ta có miếng ăn là các ngươi cũng có…

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rJ

Ý thức rời rạc của Ngụy Thành Hưởng lập tức tụ lại, tất cả những khuôn mặt thân thương đột ngột tan biến – cô trông thấy Thiên Nhật Bạch.

– … Thúc?

Thiên Nhật Bạch bị kiếm khí chém lìa nửa cánh tay, linh cơ đã phế, nhưng tiên khí hộ thân đầy mình kia không phí tiền, rốt cuộc giữ lại cái mạng chó cho đại tà ma này.

Sau khi xương thật trên tay trái kia của hắn bị vỡ vụn, thứ được sinh ra từ ẩn cốt thần bí vừa vặn không hẹn mà khớp với “tử đạo” của ma thần thượng cổ năm ấy… tử đạo không ai hiểu rõ trừ bản thân ma thần.

Ngụy Thành Hưởng giận muốn nứt mắt, hắn vẫn chưa chết, sao hắn dám chưa chết?

Khi va chạm, tay trái Hề Bình bỗng khẽ run lên, thi thể Lã Thừa Ý cúi đầu về phía tay trái hắn, một hình xăm dữ tợn nổi lên trên khuôn mặt trắng bệch đó. Rồi một chùm sáng trắng chậm rãi tách khỏi mi tâm thi thể, sau khi trôi khỏi thi thể thì chìm xuống đáy biển, vừa vặn bị mái tóc tán loạn của Hề Bình cuốn lấy.

Vì sao người vô tội chỉ có thể mặc cho số trời, kẻ làm việc ác lại luôn có thể thoát khỏi kiếp nạn? Lẽ nào người tốt không đáng giá, chết một đụn thì còn đụn khác sao?

Một âm thanh giòn giã vang lên bên tai cô, như có thứ gì vỡ vụn.

Linh khí trộn lẫn với kiếm ý đột ngột xông vào trăm xương cô, căng rách khóe mắt và da thịt mềm mại trên gò má thiếu nữ, lại xé toạc theo sườn mặt xuống cằm. Cô đau đến mức một muốn cất tiếng hét to, nhưng nước biển lại bít kín miệng mũi cô, đè lên tim phổi cô, khiến cô không thể khóc, chẳng thể kêu, chỉ có thể im lặng nhả ra hơi thở cuối cùng trong phổi một cách vô ích.

Ầm —

Sóng cả xô bờ, nước biển hiếp người quá đáng liều mạng tuôn vào đất liền, đè ép khiến lục địa thấp cổ bé họng mặc vạn người chà đạp biến dạng.

Đừng nói đến việc sử dụng được, nếu Hề Bình không bắt được một lỗ hổng ở chỗ thần ma thượng cổ kia, linh cốt của tu sĩ Khai Khiếu bình thường căn bản không thể chứa được kiếm khí Thăng Linh.

Đất đá nứt vỡ, địa mạch đứt đoạn, đất bằng rốt cuộc đùn lên thành núi.

Trang vương nhíu mày, rụt ngón cái vào lòng bàn tay… lạ thật, tám năm rồi linh cảm của y chưa từng bị “bên đó” chạm tới.

Linh thạch Ngụy Thành Hưởng ăn vào dường như đều trở thành nhiên liệu sắp thiêu rụi thân thể người phàm này của cô, linh đài cô bỗng sáng sủa thoáng đãng, y như hẻm chuột bị san bằng lúc xưa —

Hề Bình lơ lửng trong nước, nước chảy bèo trôi, giây lát sau, hắn va phải người quen cũ Lã Thừa Ý.

Linh khiếu mở rộng.

Y phất tay áo, một đạo kiếm khí đánh lên tầng mây, đám mây dày đang đổ tuyết bị y tách ra một khe hở, hé lộ trời sao. Chi Tu nhanh chóng bấm đốt tính vị trí của Hề Bình, dần lộ vẻ kinh ngạc – y không tính được.

Cô mở mắt dưới biển sâu, da thịt non nửa khuôn mặt bị linh khí căng rách vẫn đang chảy máu, ánh mắt sáng rực đối diện với Lã Thừa Ý.

Biển Sao, Ti Mệnh đại trưởng lão Chương Giác nhíu mày nhìn xuống đáy vực thẳm: sương đã nổi.

Nhưng vừa lúc nãy, kiếm khí đáng lẽ phải tồn tại thêm năm năm ba năm nữa lại bị đánh ra trong một lần duy nhất!

Lã Thừa Ý đương nhiên không thể không cảm nhận được động tĩnh lớn như mở linh khiếu, con cáo già vắt hết mưu kế kia nháy mắt lộ ra vẻ mừng vui không hề che đậy.

Ánh sáng lạnh lẽo chợt lướt quá thân kiếm Chiếu Đình, tuyết bay quanh thân kiếm ngừng lại, kinh động đến Phi Quỳnh phong chủ đang đắm chìm trong kiếm ý.

Một đạo kiếm khí đánh tới, Lã Thừa Ý không chút do dự kéo Ngụy Thành Hưởng sang một bên và chắn bằng lưng mình, quả quyết y như khi hắn giết người diệt khẩu. Kiếm khí tuy chỉ lướt sát qua hắn, nhưng vẫn rạch cho sống lưng hắn da tróc thịt bong, Lã Thừa Ý run rẩy cắn chặt răng, gắng nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ cánh tay Thái Tuế trong suy nghĩ của hắn như xoa dịu.

Ngụy Thành Hưởng không đợi lão Cửu kịp phản ứng, đã ra sức thoát khỏi xoáy nước xông ra ngoài. Nơi tu sĩ ba bên hỗn chiến đầy ắp linh khí, vẫn đang không ngừng gột rửa bán tiên mới sinh, cho cô sức mạnh giãy khỏi vận mệnh tiền định.

Giây lát sau, hắn đột ngột trợn to mắt, đầu tiên là ngửa ra sau, rồi lập tức cúi đầu nhìn người được hắn che chở với vẻ khó tin.

Trong chớp mắt khi hắn xô tới, Ngụy Thành Hưởng đã rút phắt đoản đao hộ thân bên hông hắn, đâm binh khí cấp Khai Khiếu vào dưới rốn hắn.

Trong xoáy nước kia có kiếm khí không tan, thân thuyền nhanh chóng bị róc ra vết kiếm trông mà kinh hãi, Lâm Chiêu Lý đành phải cứu thuyền trước.

Lã Thừa Ý há hốc miệng.

Lương sư huynh, huynh…

Tay trái tái sinh từ ẩn cốt có thể “đàn” trực tiếp vào linh đài người khác, đây là điều Hề Bình thử được với “ve bất bình” cả thuyền. Tên này tim to, chỉ thấy “tay trái dùng tốt hơn trước, thêm một công năng” và không gì khác. Nhưng phàm là đổi thành một tiền bối hiểu biết thì đều có thể kinh hoàng ngã ngửa – Lương Thần bám vào người năm đó còn không tài nào xâm nhập linh đài hắn, chỉ có thể đợi hắn mở linh khiếu để đoạt xá – tiếng đàn mê hoặc tâm trí con người kia không phải thần ma không thể đàn, chỉ là bị hạn chế bởi tu vi của chính hắn nên hiệu quả mới hữu hạn.

Chuyển sinh mộc im phăng phắc.

Ngụy Thành sửng sốt giây lát, rồi cô dùng bàn tay dính đầy máu nắm lấy chuyển sinh mộc trước, nhìn về phía mặt biển.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rJ

Nhưng hắn chỉ uống một ngụm nước biển vừa mặn vừa đắng, như mùi vị của báo ứng.

Ngụy Thành Hưởng không muốn biết tà ma có di ngôn gì, hai tay giữ chặt dao găm, cô ra sức rạch một mạch lên trên, mổ bụng phanh ngực đại ác ma, xuyên thẳng từ đan điền lên cổ, sau đó pháp trận bị phá hủy trên sống đao đánh văng tay cô, lưỡi đoản đao cong queo ở lại trong yết hầu Lã Thừa Ý.

Thủy long bị đại bằng mổ chất chồng thương tích cấp tốc quay về, định chắn trước đội thuyền.

Cô không sợ hãi, cũng không tội lỗi.

Thiên Nhân Bạch lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, thậm chí không thể tránh nổi kiếm khí nổi lên bốn phía trong xoáy nước, vừa thấy “minh hữu” bơi về phía hắn liền vui mừng khôn xiết.

Linh khiếu mở rộng.

Bán tiên bị vực sâu vạn trượng ép ra hơi thở cuối cùng nhất đao lưỡng đoạn với thiếu nữ rúm ró kinh hoàng kia.

Nước biển đục ngầu cả một vùng bởi bọt khí khuấy đảo từ máu và xoáy nước, nhưng con mắt phục thù luôn có thể nhìn rõ phương hướng của kẻ thù.

Ngụy Thành Hưởng không đợi lão Cửu kịp phản ứng, đã ra sức thoát khỏi xoáy nước xông ra ngoài. Nơi tu sĩ ba bên hỗn chiến đầy ắp linh khí, vẫn đang không ngừng gột rửa bán tiên mới sinh, cho cô sức mạnh giãy khỏi vận mệnh tiền định.

Vận may của lão Cửu hiển nhiên cũng chẳng ra gì.

Kẻ yếu ngoại thành Nam Kim Bình đã yên nghỉ, kẻ không thể nhắm mắt gánh vác di hận của người an giấc nghìn thu.

Trong chớp mắt khi hắn xô tới, Ngụy Thành Hưởng đã rút phắt đoản đao hộ thân bên hông hắn, đâm binh khí cấp Khai Khiếu vào dưới rốn hắn.

Cô không quay đầu liếc Lã Thừa Ý bị xoáy nước lôi xuống vực sâu lấy một cái.

Vết máu trên người Ngụy Thành Hưởng nhanh chóng được nước biển quay cuồng gột sạch, cô tới gần thủ lĩnh tà ma đang thoi thóp kia.

Rồi một đạo kiếm khí trong xoáy nước quét qua, “cô nương Lục Thập” chân yếu tay mềm kia đột nhiên đè chặt đầu hắn, liều mạng ấn xuống, niềm vui trên mặt Thiên Nhật Bạch còn chưa tiêu tan, cái đầu quý báu đã bị Ngụy Thành Hưởng ấn vào đạo kiếm khí kia!

Thiên Nhật Bạch, tự xưng người chiêu tuyết, có mười mấy thân phận ở vùng đất bách loạn. Hắn buôn lậu linh thú và rượu tuyết… nhiều tiền đủ để chèo chống cho phế vật như hắn an toàn vượt ải Trúc Cơ, nuôi gần trăm thiếu nữ xinh đẹp. Mỗi lần nhắc đến, hắn còn muốn dùng giọng điệu vạn bất đắc dĩ để nói gì mà “đều hết cách, qua lại với những kẻ quyền quý kia đều là dĩ hòa vi quý”, khá khen quân tử thực thụ một đời trời quang trăng sáng, sống sờ sờ lại bị các thiếu nữ xinh đẹp ép bán mình.

Linh khí trộn lẫn với kiếm ý đột ngột xông vào trăm xương cô, căng rách khóe mắt và da thịt mềm mại trên gò má thiếu nữ, lại xé toạc theo sườn mặt xuống cằm. Cô đau đến mức một muốn cất tiếng hét to, nhưng nước biển lại bít kín miệng mũi cô, đè lên tim phổi cô, khiến cô không thể khóc, chẳng thể kêu, chỉ có thể im lặng nhả ra hơi thở cuối cùng trong phổi một cách vô ích.

Thiên Nhân Bạch lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, thậm chí không thể tránh nổi kiếm khí nổi lên bốn phía trong xoáy nước, vừa thấy “minh hữu” bơi về phía hắn liền vui mừng khôn xiết.

Lâm Chiêu Lý hoàn hồn, huýt một tiếng dài ra hiệu đội tàu lùi lại hết tốc lực.

Nhưng có câu “hên xui không ở phúc đức”, nơi vận rủi rơi xuống, kẻ sĩ chính nghĩa và tà ma yêu nhân đều không thể trốn thoát.

Cô nương Lục Thập! Thánh nữ!

Kiếm khí tán loạn trong xoáy nước thoáng cái đánh nát đầu quan bạch ngọc của hắn, may mà kiếm khí kia đã nằm trong xương cốt hắn rất lâu, “nhận” ra hơi thở của hắn, bỗng trở nên nhẹ nhàng khi chạm tới thân thể hắn.

Thánh nữ cười một cái với hắn, kéo cánh tay còn sót lại của hắn.

Được cứu rồi.

Thiên Nhật Bạch buông lỏng toàn thân, gần như muốn tan ra trong tay cô: từ nay người chiêu tuyết và ve bất bình chính là anh em ruột sống chết có nhau, bọn ta có miếng ăn là các ngươi cũng có…

Rồi một đạo kiếm khí trong xoáy nước quét qua, “cô nương Lục Thập” chân yếu tay mềm kia đột nhiên đè chặt đầu hắn, liều mạng ấn xuống, niềm vui trên mặt Thiên Nhật Bạch còn chưa tiêu tan, cái đầu quý báu đã bị Ngụy Thành Hưởng ấn vào đạo kiếm khí kia!

Kiếm khí sắc bén vô song xuyên thủng mi tâm hắn, lệ khí vẫn chưa tan mà trực tiếp đâm thủng lòng bàn tay Ngụy Thành Hưởng. Người cô toàn máu, đau đến mức co rúm khóe mắt, nhưng gần như không để ý, cô buông tay, tiễn thêm cái xác này xuống vực thẳm.

Lão Cửu sợ ngây người vì biến cố này, trong lúc nhất thời, lão bán tiên rõ ràng có tu vi cao hơn cô lại ớn gan, đối diện với ánh mắt Ngụy Thành Hưởng, lão Cửu thậm chí không có cả can đảm đánh nhau, quay đầu bỏ chạy.

Ngay khi Ngụy Thành Hưởng muốn nắm lấy tay người thân, một bóng người đang giãy giụa trong nước xộc vào khóe mắt cô.

Không đợi cô đuổi theo, lão Cửu hoảng hốt chạy quàng đã bị con tàu Nam Thục vỡ bị xoáy nước cuốn vào chặn ngang xô ra, choáng váng đầu óc lộn một vòng, một đạo kiếm khí xuyên hắn và con tàu vỡ thành một xâu.

Linh cảm của Trang vương tại Cô Châu xa xôi đột nhiên bị chạm tới, ngón cái tay phải như bị bỏng trong thoáng chốc.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rJ

Ngụy Thành sửng sốt giây lát, rồi cô dùng bàn tay dính đầy máu nắm lấy chuyển sinh mộc trước, nhìn về phía mặt biển.

– Thúc, – nước biển chảy qua đôi mắt mở to của cô – ta báo thù rồi, nhưng lòng ta không sung sướng, ta…

Chuyển sinh mộc im phăng phắc.

Hai vị tai vạ đấu trí khiến Đông Hải nổi cơn thịnh nộ này đã hoàn toàn ngừng lại, vừa chạm vào đã tách ra một cách hòa bình.

– … Thúc?

Lúc này Ngụy Thành Hưởng không giả ngất nữa, cô thậm chí hoàn toàn không thể mở mắt trong xoáy nước xoay với tốc độ cao, kiếm ý tuôn trào bốn phía như cộng hưởng với linh đài cô, khuấy đảo khiến não cô sắp sôi sùng sục.

Hề Bình chỉ kịp ra một mệnh lệnh cho Hề Duyệt trong khóa thuần long:

– Lên tàu chính, chưa cập bờ không được phép xuống!

Sau đó thanh âm xé ruột xé gan của Hề Duyệt bị xoáy nước lôi xuống, không biết gì nữa.

Xoáy Phản Hồn kéo cả sinh linh và xác chết xuống đáy biển và hất văng ra ngoài.

Điều kỳ lạ là, đáy biển lại yên bình.

Hề Bình lơ lửng trong nước, nước chảy bèo trôi, giây lát sau, hắn va phải người quen cũ Lã Thừa Ý.

Vào thời khắc nguy cấp, một bàn tay bỗng dưng vươn ra trong xoáy nước tóm lấy Ngụy Thành Hưởng – chính là Lã Thừa Ý vừa rồi không rõ tung tích.

Hai vị tai vạ đấu trí khiến Đông Hải nổi cơn thịnh nộ này đã hoàn toàn ngừng lại, vừa chạm vào đã tách ra một cách hòa bình.

Khi va chạm, tay trái Hề Bình bỗng khẽ run lên, thi thể Lã Thừa Ý cúi đầu về phía tay trái hắn, một hình xăm dữ tợn nổi lên trên khuôn mặt trắng bệch đó. Rồi một chùm sáng trắng chậm rãi tách khỏi mi tâm thi thể, sau khi trôi khỏi thi thể thì chìm xuống đáy biển, vừa vặn bị mái tóc tán loạn của Hề Bình cuốn lấy.

Thiên Nhật Bạch, tự xưng người chiêu tuyết, có mười mấy thân phận ở vùng đất bách loạn. Hắn buôn lậu linh thú và rượu tuyết… nhiều tiền đủ để chèo chống cho phế vật như hắn an toàn vượt ải Trúc Cơ, nuôi gần trăm thiếu nữ xinh đẹp. Mỗi lần nhắc đến, hắn còn muốn dùng giọng điệu vạn bất đắc dĩ để nói gì mà “đều hết cách, qua lại với những kẻ quyền quý kia đều là dĩ hòa vi quý”, khá khen quân tử thực thụ một đời trời quang trăng sáng, sống sờ sờ lại bị các thiếu nữ xinh đẹp ép bán mình.

Ánh bạc chói mắt tiêu tan… đó rõ ràng là một khúc xương ngón tay.

Đáy biển có thứ gì đó khẽ thở dài một tiếng, hút khúc xương kia xuống, xương ngón tay bị mái tóc như rong của Hề Bình quấn lấy, đành phải mang thứ lỉnh kỉnh to lớn này xuống cùng.

Chớp mắt khi xương chạm xuống đáy biển, đáy biển hiện lên kỳ cảnh: một trận minh văn khổng lồ không nhìn thấy cuối lộ ra.

Nếu có một tu sĩ tinh thông minh văn ở đây, người đó chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm – vì đó không phải bất cứ loại chữ minh văn nào hiện có trên đời!

Hề Bình và xương ngón tay cùng rơi vào trận minh văn kia, sau đó như bị thứ gì đó hút lấy, người và xương cùng nhau biến mất.

Ầm —

Linh cảm của Trang vương tại Cô Châu xa xôi đột nhiên bị chạm tới, ngón cái tay phải như bị bỏng trong thoáng chốc.

Trang vương nhíu mày, rụt ngón cái vào lòng bàn tay… lạ thật, tám năm rồi linh cảm của y chưa từng bị “bên đó” chạm tới.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s