THÁI TUẾ – CHƯƠNG 55

SƠN LĂNG BĂNG – 7

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Linh cảm bị chạm tới, hiện tại chỉ có thể là người có nhân quả mật thiết với y, người như vậy quả thực không nhiều.

Trang vương vừa ngẩng đầu, Bạch Lệnh đã đáp xuống bên cạnh như cái bóng của y.

Trang vương vuốt ve ngón cái của mình: tính ngày tháng thì thuyền áp tải đúng là đã đến Đông Hải, nhưng hiện tại không phải thời kỳ yên tĩnh của xoáy Phản Hồn sao?

Trang vương hỏi không đầu không đuôi:

Màn đêm buông xuống, rất nhiều người tụ tập tại đây, có công nhân vốn nên trực ca đêm, có lưu dân hành khất mất việc mất đất, xung quanh đặt một vòng quan tài.

Rồi hắn còn phát hiện mình không thể dùng bùa, không thể điều khiển trận nữa… đàn xương thì vẫn đàn được, chỉ là không khác gì đàn thường ba lượng bạc một chiếc ngoài chợ – hắn không thể điều động một sợi linh khí ở nơi linh khí dồi dào lạ thường này.Đây là đâu?

Nực cười biết bao, e rằng nàng chỉ thấy đây là nợ đào hoa vớ vẩn làm phiền nàng thôi nhỉ?

– Lần trước ngươi gửi linh thạch cho hắn, hắn đang ở đâu?

Trang vương nở nụ cười:

Đỉnh Bích Đàm phong sơn… Đoan Duệ điện hạ bế quan rồi?

Bạch Lệnh hạ giọng nói bên tai y:

Bạch Lệnh hạ giọng nói bên tai y:

Lâm thị hiếm khi xuất kiếm tu, Lâm Chiêu Lý cũng không lấy được đạo tâm từ gia tộc.

– Đã đến mỏ Nam.

Nhà bọn họ ở nội môn, người xưa nay coi chất lượng hơn số lượng, khảo hạch tuyển chọn hậu bối cháu con rất khắt khe, tư chất hơi kém chút là không cần. Lâm Chiêu Lý bản tính lầm lì lờ phờ, không thích động não, cũng lười để ý người khác và cũng chẳng có dã tâm gì, dù sao ở mỏ Nam người người kính hắn vài phần, sống qua loa đại khái cũng chẳng tồi… cho đến khi hắn gặp An Dương.

Trang vương vuốt ve ngón cái của mình: tính ngày tháng thì tàu áp tải đúng là đã đến Đông Hải, nhưng hiện tại không phải thời kỳ yên tĩnh của xoáy Phản Hồn sao?

Thì ra đều là tự mình đa tình.

Hề Bình đi một vòng quanh đàn tế, đột nhiên, hắn nhìn thấy một bộ xương chống đầu ngồi ngay ngắn. Không biết vì sao, tư thế của bộ xương kia cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, tim Hề Bình bỗng dưng nảy lên một cái.Sau đó hắn thấy rõ tên xương: Chu Doanh.

Hơn nữa… vì sao chỉ có ngón cái?

Hề Bình lại ngưng thần mi tâm, gọi Ngụy Thành Hưởng… vẫn không hồi âm như cũ. Nhưng lần này, hắn cảm thấy giọng của mình đánh một vòng giữa những cây chuyển sinh mộc này.Lúc này, có thứ gì đó rớt khỏi tóc hắn, trượt từ cổ áo vào vạt áo hắn, Hề Bình thò tay mò ra xem xét, suýt nữa ném luôn:

Y kiên nhẫn đợi giây lát, nhưng không còn động tĩnh nào khác.

Bàng Tiển đá văng cổng lớn phủ trưởng công chúa, biển hoa phiền toái bị hắn hất văng, thấy xích đu khẽ đu đưa theo gió, khóe miệng trưởng công chúa An Dương ngậm cười, mi tâm có một con bướm vàng với dáng vẻ vỗ cánh chực bay – nàng đâm xuyên linh đài mình bằng trâm hồ điệp, mang theo tất cả bí mật, không để lại đôi câu vài lời.

Một thoáng vừa rồi như ảo giác.

Chớp mắt khi linh cơ trúc thành, thần thức hắn lập tức trải khắp mỏ Nam, mà đêm đó, đám giặc nhà trộm mỏ vừa vặn khởi động pháp trận vận chuyển. Pháp trận bí mật và Trúc Cơ phạm luật chạm nhau, bí mật của hai bên phơi bày trở tay không kịp.

Chi Tu thấy y phục đệ tử kia thêu ký hiệu của đỉnh Phiêu Miểu – đỉnh Phiêu Miểu là một trong những đỉnh núi của dòng chính Lâm thị, bèn bảo:

– Lát nữa quay về hỏi xem thế tử nhà ngươi ở đâu. – Trang vương dặn Bạch Lệnh một câu, tiếp đó ấn mi tâm, đứng dậy – Đi thôi.

Hắn đang ở trong một khe núi rộng lớn, phía dưới đầy phế tích như chiến trường cổ. Trên bốn vách núi có hang động khắp nơi, không thể nhìn bên trong có gì, chỉ nghe gió vào ra từ đó, kéo theo tiếng nghẹn ngào khiến người ta sởn gai ốc.Trên vách núi và mặt đất tràn ngập minh văn hắn không biết một chữ.Hề Bình nhìn thấy một hàng dấu chân giữa khe hở của minh văn, gan to bằng trời thử giẫm lên trước một bước, không có gì xảy ra cả, thế là nhón chân giẫm lên dấu chân đi về phía trước.Tận cùng của dấu chân là một đàn tế cao ngất.

An Dương ấy à…

Hai người họ hiện giờ đang ở trong một rừng cây vừa đốn, mặt đất còn sót lại vết bánh xe cùng cọc gỗ lớn nhỏ, cành khô lá úa rơi lả tả khắp nơi như chi thể tàn dư đầy đất.

Phúc đến lòng đột nhiên sáng ra, Hề Bình lấy kính không thấy sáng Bàng Tiển trả hắn trước khi đi đeo lên, nhìn lên qua kính.Thấy trên bộ xương đứng thẳng gần hắn nhất có tên có họ: Chu Diệp.

Màn đêm buông xuống, rất nhiều người tụ tập tại đây, có công nhân vốn nên trực ca đêm, có lưu dân hành khất mất việc mất đất, xung quanh đặt một vòng quan tài.

Hề Bình bỗng chốc mở mắt, ngạc nhiên phát hiện nước trên người mình đã khô hẳn.

Hắn chần chừ giây lát, lại nói thăm dò:

Cả vùng Cô Châu dân phong bảo thủ, bách tính rất mê tín, từ xưa kỵ nhất yêu tà.

Có vài chiếc rõ ràng vừa nhập thổ chưa lâu đã đào ra, người chết bên trong đại khái chưa rữa hết, bốc mùi hôi thối của âm phủ; còn có vài chiếc đã lâu năm, quan tài đã mục nát, vụn gỗ tạp nham trộn lẫn với hài cốt rời rạc, bày ra trông thật tồi tàn, đành phải bọc lại bằng vải rách.

Trang vương khoác một chiếc áo choàng cũ màu xanh nhạt, qua lại giữa quỷ chết với quỷ sống, như một u linh lạnh nhạt bàng quan.

Và vì sao những bộ xương này đều họ Chu?

– Quỷ quỷ quỷ sống!

Một người đàn ông mặc đồ tang đứng trên một cỗ quan tài mới, đang gào thét tố cáo:

– Ta vốn không ngờ tới, những “bằng hữu tán tu dân gian” ở Cô Châu này lại càn rỡ thế. Cô Châu hỏng rồi, đây mới là thối nát từ gốc rễ.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rW

– … Đầu tiên bọn chúng muốn chiếm đất cày, chiếm đất cày xong lại chiếm nghĩa địa, khiến người sống không tấc đất cắm dùi, tổ tiên cũng phải biến thành cô hồn dã quỷ! Để dẹp yên oán thán của dân, chúng lại bày ra biện pháp thâm hiểm, mỹ danh là dời mộ đến một vùng ngoại ô vắng vẻ cho bà con, lại ngấm ngầm xúi giục mọi người xích mích vì chiếm đất và phong thủy âm trạch! Chư vị, chư vị! Mở mắt nhìn xem ai là anh em ai là lang sói đi!

– Thế nên sâu kiến sớm sinh chiều tử, chúng tiên chẳng thèm ngó ngàng, nhưng tiên nhân vẫn cần nương nhờ môn hạ thần thánh, thần thánh lại được quyết định bởi muôn vàn sâu kiến.

Nàng cúi đầu liếc nhìn lòng bàn tay mình, trong bàn tay trắng nõn lại hiện lên mấy chục tấm xăm mặt – ba tấm trong đó, xăm mặt của Lương Thần, Lã Thừa Ý, Triệu Chấn Uy đều đã nát vụn, việc thích sát Lâm Chiêu Lý đã bại – nàng còn biết người đến từ Thiên Cơ các chẳng lành trước cả Lã Thừa Ý, từ ngày Lương Thần chết, nàng liền biết ngày này sớm muộn rồi sẽ đến.

Tiếng nức nở cất lên trong đám đông, có người bước qua quan tài bắt tay giảng hòa, có người hóa vàng. Một trận gió thổi tới, vàng mã và tro giấy bay đầy trời, đốm lửa chiếu sáng hốc mắt hài cốt, như một pháp sự lạ lùng.

Bên tai Hề Bình không rõ lành dữ tràn ngập tiếng xì xào.

Cả người Lâm Chiêu Lý toàn mùi tanh mặn của nước biển, áo bào bị dư uy của kiếm khí Thăng Linh lan đến rạch rách rưới tả tơi, gần như có thể gỡ hạt muối ra từ đầu tóc. Hắn chật vật kinh khủng lườm Triệu Chấn Uy như bùn nhão – còn thở, chỉ là linh đài sụp đổ không thể phục hồi, người này chỉ còn lại một cái xác.

Không ngừng có người khiêng quan tài tụ tập tại đây, Trang vương chắp tay sau lưng, hướng về vàng mã bay bay, đi ngược khỏi đám người.

Người Chu gia hoành không cướp mất vị trí trú khoáng sứ ván đã đóng thuyền của hắn, nhưng hắn không hề oán hận chút nào, mà một câu như nói đùa của An Dương rằng “xin lỗi Lâm sư huynh, đoạt mất chức vị chính của huynh. Huynh yên tâm, có lẽ ta làm chưa được mấy chục năm đã về Tiềm Tu tự rồi” đã kích thích hắn không ít.

Trên người y và Bạch Lệnh đều có phù chú, người phàm không thể thấy họ, chỉ có vài tu sĩ lẫn trong đám người bình tĩnh liếc sang đây một cái, gật đầu nhường đường, tỏ ý “người chung đường, không hề ác ý”.

Trang vương đưa tay kẹp một tờ vàng mã bay đến đầu vai y, cười nói với vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn:

Tiếng nức nở cất lên trong đám đông, có người bước qua quan tài bắt tay giảng hòa, có người hóa vàng. Một trận gió thổi tới, vàng mã và tro giấy bay đầy trời, đốm lửa chiếu sáng hốc mắt hài cốt, như một pháp sự lạ lùng.

Một người đàn ông mặc đồ tang đứng trên một cỗ quan tài mới, đang gào thét tố cáo:

Trang vương không “chung đường” với bất kỳ ai, không nhìn ngang liếc dọc, rời xa đám người mới nói với Bạch Lệnh:

– Đã đến mỏ Nam.

– Ta vốn không ngờ tới, những “bằng hữu tán tu dân gian” ở Cô Châu này lại càn rỡ thế. Cô Châu hỏng rồi, đây mới là thối nát từ gốc rễ.

– Đây là thật, không hề do người viết sử tô son trát phấn. – Trang vương như mọc mắt sau đầu, không cần nhìn cũng biết biểu cảm của Bạch Lệnh – Thiên đạo chí công, tự có cân bằng. Tu vi trước Thiền Thuế dựa vào cá nhân, qua Thiền Thuế thì không phải vấn đề tu vi nữa. Muốn Nguyệt Mãn, đạo tâm phải hòa vào đất trời, chỉ khi hợp với “nguyện vọng chúng sinh” mới có tư cách nguyệt mãn.

Lâm Chiêu Lý đập mạnh tường trong khoang thuyền.

Cả vùng Cô Châu dân phong bảo thủ, bách tính rất mê tín, từ xưa kỵ nhất yêu tà.

Có vài chiếc rõ ràng vừa nhập thổ chưa lâu đã đào ra, người chết bên trong đại khái chưa rữa hết, bốc mùi hôi thối của âm phủ; còn có vài chiếc đã lâu năm, quan tài đã mục nát, vụn gỗ tạp nham trộn lẫn với hài cốt rời rạc, bày ra trông thật tồi tàn, đành phải bọc lại bằng vải rách.Trang vương khoác một chiếc áo choàng cũ màu xanh nhạt, qua lại giữa quỷ chết với quỷ sống, như một u linh lạnh nhạt bàng quan.

Năm Hiếu Tông thứ tám, vài nhà sư dân gian vân du đến đây, đúng lúc gặp dịch bệnh hoành hành, bởi vì không đủ thẻ đi tu, bị dân làng hoảng sợ nghi là tà ma, vây đánh đến chết.

Hể Bình ngửa đầu nhìn cổ thụ chọc trời, mù mờ suy nghĩ.

Chuyện kiểu này nhiều vô số kể, sách sử ghi chép, chỉ riêng những năm Hiếu Tông, có hơn trăm người bị bắt vào nha môn vì bị nghi dùng “thuật yểm thắng”, gây nên vô số tranh chấp và án oan sai. Thiên Cơ các sợ có người lợi dụng bách tính sợ tà, thừa cơ vu cáo người khác gây chuyện, đặc biệt thành lập hai phân bộ nam bắc ở Cô Châu để tiện xử lý.

– Shh…

Đừng nói nội môn Huyền Ẩn, chính những bán tiên kia nhấc tay cũng đủ đè chết một đống người phàm, họ sẽ để ý chút oán thán của dân này? Về phần thanh danh có êm tai hay không, thì đều phải xem tô son trát phấn có hẳn hoi không, nếu tiên môn để ý thì còn không lôi ra được một lời giải thích quang minh chính đại hay sao?

Trong ngôn ngữ nơi đây, lời nặng nề nhất để mắng chửi chính là “sinh con uế”, có nghĩa “sau là yêu tà”.

– Ti Lễ trưởng lão có ở đây không? Ta muốn xin một tờ lệnh xuống núi…

Trang vương cười một cái hơi giễu cợt:

Trang vương đưa tay kẹp một tờ vàng mã bay đến đầu vai y, cười nói với vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn:

– Đề đốc áp tải Triệu Chấn Uy?

– Năm đời thôi mà, người Cô Châu hận không thể ngày ngày tắm rửa bằng tàn hương tự mình đứng trên quan tài, chờ thanh niên dơ bẩn đến cứu khổ cứu nạn, náo nhiệt.

Biển hoa tràn ngập vườn trong phủ trưởng công chúa nở rộ, giàn hoa tử đằng cơ hồ tràn ra sương mờ màu tím. An Dương trưởng công chúa Chu Tình ngồi trên xích đu, váy trải trên mặt đất chảy xa một trượng, hoàn bội long trọng như sắp dự một buổi cung yến.

Bạch Lệnh nói:

Nếu không có cây leo luồn tới đỡ hắn, cái chân không gọn gàng lắm của hắn suýt nữa lại ngã què.

– Thuộc hạ đã truyền mấy phương pháp tháo rời minh văn tiêu chuẩn phổ biến ra theo theo lời dặn của ngài… chỉ là điện hạ, giờ càng ngày càng om sòm, Thiên Cơ các giật gấu vá vai, nếu kinh động đến núi Huyền Ẩn, sẽ không thể giấu mưu đồ chúng ta làm trong đó.

– Vậy cũng chỉ có thể trách Nam Thánh.

– Không nghiêm trọng, núi Huyền Ẩn không dám nhúng tay, – Trang vương nói thản nhiên – dân đã kêu than, giờ họ cũng chỉ có thể giả làm “tiên nhân không hỏi chuyện phàm tục”, mắt nhắm mắt mở, xong việc thì bịt mũi đi ra nhặt xác cho con cháu bất hiếu các nhà thôi.

Trong ngôn ngữ nơi đây, lời nặng nề nhất để mắng chửi chính là “sinh con uế”, có nghĩa “sau là yêu tà”.

Bạch Lệnh ngạc nhiên nói:

– Sao lại nói vậy? Chỉ vì thanh danh sao?

Hề Duyệt, Hề Duyệt?

Chưa dứt lời, đã thấy một người vội vàng vàng vàng ngự kiếm đáp xuống, bay quá nhanh nên lúc tiếp đất chân hơi loạng choạng. Chi Tu cách không đỡ hắn, người đến vội bảo:

Đừng nói nội môn Huyền Ẩn, chính những bán tiên kia nhấc tay cũng đủ đè chết một đống người phàm, họ sẽ để ý chút oán thán của dân này? Về phần thanh danh có êm tai hay không, thì đều phải xem tô son trát phấn có hẳn hoi không, nếu tiên môn để ý thì còn không lôi ra được một lời giải thích quang minh chính đại hay sao?

Chi Tu trượt xuống đỉnh Phi Quỳnh bao bọc trong sương tuyết, khi Chiếu Đình lướt qua đỉnh Bích Đàm, y thấy đỉnh Bích Đàm quanh năm rợp bóng cây xanh mây khói lượn lờ, che kín kẽ sóng xanh đầy núi.

Các tu sĩ bên cạnh chỉ thấy sắc mặt Lâm sư huynh thay đổi mấy lần, cuối cùng lại khẽ bật cười với vẻ vừa dữ tợn vừa thê lương, sợ đến mức không dám ho he.

Trang vương nở nụ cười:

Không cần suy nghĩ nhiều, kiếm Chiếu Đình lắc một cái, Chi Tu đáp xuống đỉnh chính của dãy Huyền Ẩn, trước Thủ Tâm đường.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rW

– Vậy cũng chỉ có thể trách Nam Thánh.

Bạch Lệnh ngạc nhiên nói:

Hiếm khi y sẵn lòng nói về tiên sử, Bạch Lệnh luôn cảm thấy nghe lần nào bổ ích lần ấy, bất giác tập trung tinh thần.

Hai người họ hiện giờ đang ở trong một rừng cây vừa đốn, mặt đất còn sót lại vết bánh xe cùng cọc gỗ lớn nhỏ, cành khô lá úa rơi lả tả khắp nơi như chi thể tàn dư đầy đất.

– Ngươi cũng chuẩn bị xong rồi nhỉ? – Chu Tình khẽ thở dài một tiếng, lấy một cây trâm hồ điệp vàng ra từ trong ngực.

Thế là hắn bắt đầu điên cuồng tu luyện linh cốt, tìm đạo tâm của cao thủ cổ đại khắp nơi. Có lẽ do nguyện vọng không nhiều, thi thoảng hắn khẩn cầu trời cao luôn có vận may không tồi. Hơn hai mươi năm qua đi, hắn khó khăn lắm mới kịp tẩy thành linh cốt trước khi ngũ suy, ráp đủ lỗ hổng khổng lồ – pháp khí bản mệnh của một cao thủ kiếm tu quá cố, lấy được đạo tâm trong đó.

– Mấy ngàn năm trước, lề lối tiên môn chưa thành, cao thủ nhiều như mây. Những Thiền Thuế hô mưa gọi gió kia, một số trở thành “tiên thánh”, mở núi lập tông, hưởng hương hỏa trăm đời; một số trở thành “ma thần”, thân và thần diệt hết, vĩnh viễn đọa trong biển Vô Độ. – Trang vương vừa nói, vừa rời xa đám người, ánh lửa nhảy nhót giận dữ phía xa, y hỏi nhàn nhạt – Ngươi có biết vì sao không?

– Là gì? – Bạch Lệnh hỏi.

Bạch Lệnh nói ngập ngừng:

– Có lẽ là tài nghệ không bằng người, thắng làm vua thua làm giặc?

– Đến cảnh giới như bọn họ, sớm đã không còn là cuộc chiến thuật pháp nữa. – Trang vương nói không nhanh không chậm – “Thăng Linh” thoát phàm, “Thiền Thuế” đăng tiên, trên Thiền Thuế còn có “Nguyệt Mãn”. Nguyệt Mãn thành thần thành thánh, nhập chủ linh sơn.

Chữ của Bàng Tiển như sắp cất cánh: Sĩ Dung bắc thượng theo đội thuyền áp tải không rõ lành dữ, trưởng công chúa An Dương tự sát!

– Khi đó các đại năng Thiền Thuế tranh đoạt thần vị Nguyệt Mãn, là cuộc chiến “đạo tâm”, cuối cùng chỉ có năm người trổ hết tài năng, mới có ngũ đại môn phái Huyền Ẩn, Côn Luân, Lăng Vân, Tam Nhạc và Lan Thương sau này, cũng dựa vào đó để phân ra năm nước — trong năm vị tiên thánh này, có người chuyên ngự thú, tinh thông pháp trận, còn có cao thủ kiếm đạo… tóm lại, sở trường khác nhau rất lớn, nhưng đạo tâm lại tương đồng.

– Mấy ngàn năm trước, lề lối tiên môn chưa thành, cao thủ nhiều như mây. Những Thiền Thuế hô mưa gọi gió kia, một số trở thành “tiên thánh”, mở núi lập tông, hưởng hương hỏa trăm đời; một số trở thành “ma thần”, thân và thần diệt hết, vĩnh viễn đọa trong biển Vô Độ. – Trang vương vừa nói, vừa rời xa đám người, ánh lửa nhảy nhót giận dữ phía xa, y hỏi nhàn nhạt – Ngươi có biết vì sao không?

– Có lẽ là tài nghệ không bằng người, thắng làm vua thua làm giặc?

Đám chuyển sinh mộc tiếp tục cù cưa cù nhằng, nếu không phải cây không thể rời rễ, chúng hận không thể cất mấy bước với bộ rễ dài. Giây lát sau, rừng cây dịch thành một con đường.

– Là gì? – Bạch Lệnh hỏi.

Trang vương cười một cái hơi giễu cợt:

– Che chở thương sinh.

Lúc này?

Phải, con gái Chu gia cuối cùng đa phần đều vào nội môn, trở thành tiên tử hắn không thể với tới.

Bạch Lệnh nháy mắt nghi ngờ y đang thuộc lòng sách sử tiên gia chính thống.

Lúc này, lại một tờ “vấn thiên” bay tới, đệ tử Lâm thị của đỉnh Phiêu Miểu kia đưa tay tóm lấy, thấy trên vấn thiên viết rằng: Thuyền áp tải đã thoát hiểm, lui khỏi xoáy Phản Hồn, sưu hồn Triệu Chấn Uy. Linh tướng của Triệu có in xăm mặt, linh đài đã vỡ.

Tay và chân bị thương của hắn vậy mà đã gần như khỏi hẳn, linh khí nơi đây dồi dào sánh ngang đỉnh Phi Quỳnh.

– Đây là thật, không hề do người viết sử tô son trát phấn. – Trang vương như mọc mắt sau đầu, không cần nhìn cũng biết biểu cảm của Bạch Lệnh – Thiên đạo chí công, tự có cân bằng. Tu vi trước Thiền Thuế dựa vào cá nhân, qua Thiền Thuế thì không phải vấn đề tu vi nữa. Muốn Nguyệt Mãn, đạo tâm phải hòa vào đất trời, chỉ khi hợp với “nguyện vọng chúng sinh” mới có tư cách nguyệt mãn.

Một thoáng vừa rồi như ảo giác.

Bạch Lệnh rùng mình:

Hiếm khi y sẵn lòng nói về tiên sử, Bạch Lệnh luôn cảm thấy nghe lần nào bổ ích lần ấy, bất giác tập trung tinh thần.

– Thế nên sâu kiến sớm sinh chiều tử, chúng tiên chẳng thèm ngó ngàng, nhưng tiên nhân vẫn cần nương nhờ môn hạ thần thánh, thần thánh lại được quyết định bởi muôn vàn sâu kiến.

– Không sai. Không thể làm trái đạo tâm, đạo tâm nát thì tu hành phế. Có đôi khi ta cảm thấy, rất khó để nói năm thánh năm đó là “nhập chủ” linh sơn hay là bị giam trong linh sơn, cho đến khi mở ra thái bình cho nhân gian, vũ hóa đến cảnh giới “vô trần” mới được giải thoát. – Trang vương nói – Nền móng của Huyền Ẩn chính là đạo tâm của Nam Thánh. Bốn đại trưởng lão, ba mươi sáu phong chủ tuy ngoài mặt đều có đạo tâm của riêng mình, nhưng Huyền Ẩn luôn là gốc rễ của họ. Cũng có nghĩa là, trong đạo tâm của mỗi người bọn họ đều có một phần kế thừa từ tiên thánh. Bình thường những Thiền Thuế Thăng Linh kia để tranh quyền đoạt thế vì tài nguyên, ngươi nói xem khi oán thán của sôi trào, bọn họ có dám vì mấy con chó con mèo nhà mình mà ngỗ nghịch đạo tâm của tiên thánh?

– Không sai. Không thể làm trái đạo tâm, đạo tâm nát thì tu hành phế. Có đôi khi ta cảm thấy, rất khó để nói năm thánh năm đó là “nhập chủ” linh sơn hay là bị giam trong linh sơn, cho đến khi mở ra thái bình cho nhân gian, vũ hóa đến cảnh giới “vô trần” mới được giải thoát. – Trang vương nói – Nền móng của Huyền Ẩn chính là đạo tâm của Nam Thánh. Bốn đại trưởng lão, ba mươi sáu phong chủ tuy ngoài mặt đều có đạo tâm của riêng mình, nhưng Huyền Ẩn luôn là gốc rễ của họ. Cũng có nghĩa là, trong đạo tâm của mỗi người bọn họ đều có một phần kế thừa từ tiên thánh. Bình thường những Thiền Thuế Thăng Linh kia để tranh quyền đoạt thế vì tài nguyên, ngươi nói xem khi oán thán của sôi trào, bọn họ có dám vì mấy con chó con mèo nhà mình mà ngỗ nghịch đạo tâm của tiên thánh?

– Bọn họ chỉ có thể khoanh tay nhìn đám lửa bốc lên, mong ngóng gió nhỏ hơn và lửa tắt nhanh hơn một chút. – Trang vương liếc nhìn phía xa, lẩm bẩm – Giờ ta đang nghi ngờ mình bị Chu Khôn tính kể rồi, lão già kia sớm biết ta sẽ làm gì, cố ý thả ta ra châm lửa.

Hắn lập tức nói chuyện này cho An Dương, thấy nàng hoa dung thất sắc, khí thế anh hùng lập tức trào dâng tràn trề. Hắn thà không vào nội môn, làm trâu ngựa của nàng và chết tại đây, cũng phải xử lý sạch sẽ mỏ Nam cho nàng.

Chi Tu trượt xuống đỉnh Phi Quỳnh bao bọc trong sương tuyết, khi Chiếu Đình lướt qua đỉnh Bích Đàm, y thấy đỉnh Bích Đàm quanh năm rợp bóng cây xanh mây khói lượn lờ, che kín kẽ sóng xanh đầy núi.

Đỉnh Bích Đàm phong sơn… Đoan Duệ điện hạ bế quan rồi?

Sắp đặt đủ kiểu xem ra đều là giãy chết, không thể chống lại vận mệnh.

Lúc này?

Linh cảm bị chạm tới, hiện tại chỉ có thể là người có nhân quả mật thiết với y, người như vậy quả thực không nhiều.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rW

Không cần suy nghĩ nhiều, kiếm Chiếu Đình lắc một cái, Chi Tu đáp xuống đỉnh chính của dãy Huyền Ẩn, trước Thủ Tâm đường.

– Một sư đệ vừa nhập đỉnh ta vốn là quản lý mỏ Nam, lần này hộ tống thuyền áp tải lên phía bắc rồi từ nhiệm vào nội môn, vừa nãy đã truyền “vấn thiên” lên núi. Nói thuyền áp tải linh thạch gặp tập kích ở xoáy Phản Hồn, có kim sí đại bằng Nam Thục lảng vảng, đề đốc áp tải Triệu Chấn Uy, tổng binh Lã Thừa Ý câu kết nước ngoài, Lã không rõ tung tích.

Đệ tử nội môn qua lại Thủ Tâm đường kinh ngạc nhìn thấy Chi tướng quân, nhao nhao đứng lại gọi “sư thúc”. Chi Tu có việc gấp to bằng trời cũng không quên lễ nghi, gật đầu từng cái đáp lễ:

– Bọn họ chỉ có thể khoanh tay nhìn đám lửa bốc lên, mong ngóng gió nhỏ hơn và lửa tắt nhanh hơn một chút. – Trang vương liếc nhìn phía xa, lẩm bẩm – Giờ ta đang nghi ngờ mình bị Chu Khôn tính kể rồi, lão già kia sớm biết ta sẽ làm gì, cố ý thả ta ra châm lửa.

– Ti Lễ trưởng lão có ở đây không? Ta muốn xin một tờ lệnh xuống núi…

Chuyện kiểu này nhiều vô số kể, sách sử ghi chép, chỉ riêng những năm Hiếu Tông, có hơn trăm người bị bắt vào nha môn vì bị nghi dùng “thuật yểm thắng”, gây nên vô số tranh chấp và án oan sai. Thiên Cơ các sợ có người lợi dụng bách tính sợ tà, thừa cơ vu cáo người khác gây chuyện, đặc biệt thành lập hai phân bộ nam bắc ở Cô Châu để tiện xử lý.

Chưa dứt lời, đã thấy một người vội vàng vàng vàng ngự kiếm đáp xuống, bay quá nhanh nên lúc tiếp đất chân hơi loạng choạng. Chi Tu cách không đỡ hắn, người đến vội bảo:

– Đây là nơi nào, có thể chỉ đường rõ ràng không?

– Đa tạ tiểu sư thúc.

– Vướng víu quá…Chưa dứt lời, điều kỳ diệu đã xảy ra. Chỉ thấy tất cả chuyển sinh mộc tập thể uốn éo thân cây cồng kềnh như chỉ sợ làm hắn không vui, quả thực nghiêng nghiêng ngả ngả dịch ra một khoảng trống chu vi một trượng xung quanh hắn.

Bàng Tiển sững sờ hồi lâu, đột nhiên nhớ ra: năm đó khi Chu Tình ngồi ngựa bay tới Tiềm Tu tự, đệ tử lượt đó cũng là hắn đưa đi.

Chi Tu thấy y phục đệ tử kia thêu ký hiệu của đỉnh Phiêu Miểu – đỉnh Phiêu Miểu là một trong những đỉnh núi của dòng chính Lâm thị, bèn bảo:

Hề Bình đi theo con đường kia chừng mấy dặm, ra khỏi rừng chuyển sinh mộc, tầm nhìn mở rộng sáng sủa —

– Chuyện gì mà gấp rút thế?

Đệ tử kia nói:

Người khác đến Tiềm Tu tự đều vui mừng hớn hở, tràn đầy hiếu kỳ và phấn khích, chưa bao giờ nghe lời khuyên của người già khi bay lên trời, chắc chắn sẽ thò đầu khỏi cửa sổ xe. Bàng Tiển từng đưa không biết bao nhiêu lứa đệ tử, chỉ có cô bé kia cầm trâm hồ điệp khóc cả chặng đường, thua xa vẻ thong dong khi chết của nàng.

– Một sư đệ vừa nhập đỉnh ta vốn là quản lý mỏ Nam, lần này hộ tống tàu áp tải lên phía bắc rồi từ nhiệm vào nội môn, vừa nãy đã truyền “vấn thiên” lên núi. Nói tàu áp tải linh thạch gặp tập kích ở xoáy Phản Hồn, có kim sí đại bằng Nam Thục lảng vảng, đề đốc áp tải Triệu Chấn Uy, tổng binh Lã Thừa Ý câu kết nước ngoài, Lã không rõ tung tích.

Năm Hiếu Tông thứ tám, vài nhà sư dân gian vân du đến đây, đúng lúc gặp dịch bệnh hoành hành, bởi vì không đủ thẻ đi tu, bị dân làng hoảng sợ nghi là tà ma, vây đánh đến chết.

Chi Tu sững người:

Y kiên nhẫn đợi giây lát, nhưng không còn động tĩnh nào khác.

– Đề đốc áp tải Triệu Chấn Uy?

– Ta không tin nàng ta chết là có thể xong hết mọi chuyện. – Bàng Tiển tiện tay phong phủ công chúa bằng một đạo phù chú, thả thú Nhân Quả trên những bức tường điêu hoa kia, quay phắt người nói với một đám quản lý mỏ trợn mắt há mồm – Từ giờ trở đi, tạm giữ ấn của trú khoáng sứ, tất cả bến cảng mỏ Nam giới nghiêm, không một ai được phép ra vào. Ta muốn tất cả ghi chép tai nạn mỏ từ khi khai khoáng đến nay của mỏ Nam.Trước Thủ Tâm đường trên đỉnh núi chính của dãy Huyền Ẩn, gần như chân trước chân sau với tin của Lâm Chiêu Lý, Chi Tu nhận được vấn thiên của Thiên Cơ các.

Khi Hề Bình hỏi đến, y đã tiện tay tính toán Triệu Chấn Uy, thấy người này là nhánh bên của Triệu thị Ninh An, gia phong không ngay thẳng lắm, năm đó đã dùng vài thủ đoạn không vẻ vang khi tham gia Đại tuyển, nhưng ngoài việc này ra thì không còn gì. Chuyện lớn như câu kết nước ngoài sao y không tính ra?

Khi Hề Bình hỏi đến, y đã tiện tay tính toán Triệu Chấn Uy, thấy người này là nhánh bên của Triệu thị Ninh An, gia phong không ngay thẳng lắm, năm đó đã dùng vài thủ đoạn không vẻ vang khi tham gia Đại tuyển, nhưng ngoài việc này ra thì không còn gì. Chuyện lớn như câu kết nước ngoài sao y không tính ra?

Hắn đang ở trong một khu rừng chuyển sinh mộc, những cành cây quanh co nối liền kia quấn quít lấy nhau, bện thành một cái võng bao lấy hắn, còn có một cây leo không rõ tên cẩn thận cố định chân và tay phải bị thương của hắn, thấy hắn vừa cử động thì rụt lại một cách hơi quyến luyến.

Lúc này, lại một tờ “vấn thiên” bay tới, đệ tử Lâm thị của đỉnh Phiêu Miểu kia đưa tay tóm lấy, thấy trên vấn thiên viết rằng: Tàu áp tải đã thoát hiểm, lui khỏi xoáy Phản Hồn, sưu hồn Triệu Chấn Uy. Linh tướng của Triệu có in xăm mặt, linh đài đã vỡ.

Cả người Lâm Chiêu Lý toàn mùi tanh mặn của nước biển, áo bào bị dư uy của kiếm khí Thăng Linh lan đến rạch rách rưới tả tơi, gần như có thể gỡ hạt muối ra từ đầu tóc. Hắn chật vật kinh khủng lườm Triệu Chấn Uy như bùn nhão – còn thở, chỉ là linh đài sụp đổ không thể phục hồi, người này chỉ còn lại một cái xác.

– Che chở thương sinh.

Lâm Chiêu Lý đập mạnh tường trong khoang tàu.

Đề đốc áp tải hợp mưu với tổng binh, sau lưng còn có ai? Trú khoáng sứ sao? Mỏ Nam rộng lớn như vậy, còn ai sạch sẽ?

Các tu sĩ bên cạnh chỉ thấy sắc mặt Lâm sư huynh thay đổi mấy lần, cuối cùng lại khẽ bật cười với vẻ vừa dữ tợn vừa thê lương, sợ đến mức không dám ho he.

Trang vương vừa ngẩng đầu, Bạch Lệnh đã đáp xuống bên cạnh như cái bóng của y.

– Đa tạ tiểu sư thúc.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rW

Lâm thị hiếm khi xuất kiếm tu, Lâm Chiêu Lý cũng không lấy được đạo tâm từ gia tộc.

Nhà bọn họ ở nội môn, người xưa nay coi chất lượng hơn số lượng, khảo hạch tuyển chọn hậu bối cháu con rất khắt khe, tư chất hơi kém chút là không cần. Lâm Chiêu Lý bản tính lầm lì lờ phờ, không thích động não, cũng lười để ý người khác và cũng chẳng có dã tâm gì, dù sao ở mỏ Nam người người kính hắn vài phần, sống qua loa đại khái cũng chẳng tồi… cho đến khi hắn gặp An Dương.

– Sao lại nói vậy? Chỉ vì thanh danh sao?

Bạch Lệnh nói ngập ngừng:

An Dương ấy à…

“Khốn đốn vì tình” nghe còn mất mặt hơn gian dâm bắt người cướp của, Lâm Chiêu Lý xưa nay luôn cho rằng phụ nữ khốn đốn vì tình đều ngu xuẩn, đàn ông thì đều là đồ bỏ… nhưng hắn đã gặp phải báo ứng vì ngông cuồng.

An Dương chính là báo ứng của hắn.

Người Chu gia hoành không cướp mất vị trí trú khoáng sứ ván đã đóng thuyền của hắn, nhưng hắn không hề oán hận chút nào, mà một câu như nói đùa của An Dương rằng “xin lỗi Lâm sư huynh, đoạt mất chức vị chính của huynh. Huynh yên tâm, có lẽ ta làm chưa được mấy chục năm đã về Tiềm Tu tự rồi” đã kích thích hắn không ít.

– Lát nữa quay về hỏi xem thế tử nhà ngươi ở đâu. – Trang vương dặn Bạch Lệnh một câu, tiếp đó ấn mi tâm, đứng dậy – Đi thôi.

Phải, con gái Chu gia cuối cùng đa phần đều vào nội môn, trở thành tiên tử hắn không thể với tới.

Thế là hắn bắt đầu điên cuồng tu luyện linh cốt, tìm đạo tâm của cao thủ cổ đại khắp nơi. Có lẽ do nguyện vọng không nhiều, thi thoảng hắn khẩn cầu trời cao luôn có vận may không tồi. Hơn hai mươi năm qua đi, hắn khó khăn lắm mới kịp tẩy thành linh cốt trước khi ngũ suy, ráp đủ lỗ hổng khổng lồ – pháp khí bản mệnh của một cao thủ kiếm tu quá cố, lấy được đạo tâm trong đó.

Chi Tu sững người:

Thậm chí Lâm Chiêu Lý còn không đợi được nội môn gửi lệnh tiếp dẫn, vì ngũ suy sắp đến, khuôn mặt hắn xệ nhão, tóc hiện sắc trắng, trên người đã ngửi thấy loáng thoáng mùi hôi hám của người già… vì thế hắn tự ti mặc cảm, tránh An Dương năm năm ròng rã. Hắn vội vã phạm luật trúc cơ một ngày trước tiệc phương đản của trưởng công chúa An Dương dù nội môn có giáng tội, hắn quá đỗi mong muốn được đích thân đến chúc thọ nàng một lần như những người khác, thấy nàng mặc trang phục lộng lẫy một lần.

Chớp mắt khi linh cơ trúc thành, thần thức hắn lập tức trải khắp mỏ Nam, mà đêm đó, đám giặc nhà trộm mỏ vừa vặn khởi động pháp trận vận chuyển. Pháp trận bí mật và Trúc Cơ phạm luật chạm nhau, bí mật của hai bên phơi bày trở tay không kịp.

Đám ăn trộm dời pháp trận suốt đêm, khi hắn đi tra thì đã bặt không tung tích. Kiếm tu đầu toàn si mê hoa đẹp bấy giờ mới biết nước ở mỏ Nam sâu nhường nào, không ngờ mình lại là người mù mở mắt.

Hắn lập tức nói chuyện này cho An Dương, thấy nàng hoa dung thất sắc, khí thế anh hùng lập tức trào dâng tràn trề. Hắn thà không vào nội môn, làm trâu ngựa của nàng và chết tại đây, cũng phải xử lý sạch sẽ mỏ Nam cho nàng.

Thì ra đều là tự mình đa tình.

Nực cười biết bao, e rằng nàng chỉ thấy đây là nợ đào hoa vớ vẩn làm phiền nàng thôi nhỉ?

– Đến cảnh giới như bọn họ, sớm đã không còn là cuộc chiến thuật pháp nữa. – Trang vương nói không nhanh không chậm – “Thăng Linh” thoát phàm, “Thiền Thuế” đăng tiên, trên Thiền Thuế còn có “Nguyệt Mãn”. Nguyệt Mãn thành thần thành thánh, nhập chủ linh sơn.

Biển hoa tràn ngập vườn trong phủ trưởng công chúa nở rộ, giàn hoa tử đằng cơ hồ tràn ra sương mờ màu tím. An Dương trưởng công chúa Chu Tình ngồi trên xích đu, váy trải trên mặt đất chảy xa một trượng, hoàn bội long trọng như sắp dự một buổi cung yến.

Nàng cúi đầu liếc nhìn lòng bàn tay mình, trong bàn tay trắng nõn lại hiện lên mấy chục tấm xăm mặt – ba tấm trong đó, xăm mặt của Lương Thần, Lã Thừa Ý, Triệu Chấn Uy đều đã nát vụn, việc thích sát Lâm Chiêu Lý đã bại – nàng còn biết người đến từ Thiên Cơ các chẳng lành trước cả Lã Thừa Ý, từ ngày Lương Thần chết, nàng liền biết ngày này sớm muộn rồi sẽ đến.

Sắp đặt đủ kiểu xem ra đều là giãy chết, không thể chống lại vận mệnh.

– Ngươi cũng chuẩn bị xong rồi nhỉ? – Chu Tình khẽ thở dài một tiếng, lấy một cây trâm hồ điệp vàng ra từ trong ngực.

Bàng Tiển đá văng cổng lớn phủ trưởng công chúa, biển hoa phiền toái bị hắn hất văng, thấy xích đu khẽ đu đưa theo gió, khóe miệng trưởng công chúa An Dương ngậm cười, mi tâm có một con bướm vàng với dáng vẻ vỗ cánh chực bay – nàng đâm xuyên linh đài mình bằng trâm hồ điệp, mang theo tất cả bí mật, không để lại đôi câu vài lời.

Bạch Lệnh rùng mình:

Bàng Tiển sững sờ hồi lâu, đột nhiên nhớ ra: năm đó khi Chu Tình ngồi ngựa bay tới Tiềm Tu tự, đệ tử lượt đó cũng là hắn đưa đi.

Trang vương không “chung đường” với bất kỳ ai, không nhìn ngang liếc dọc, rời xa đám người mới nói với Bạch Lệnh:

Hắn vốn hơi mù mặt, một người đàn ông trưởng thành cũng không tiện nhìn chằm chằm nữ đệ tử, bốn mươi năm trước chỉ liếc một cái vội vàng, không nhớ Chu Tình trông như thế nào. Nhưng kỳ lạ là, hắn lại nhớ cây trâm hồ điệp kia.


Bạch Lệnh nháy mắt nghi ngờ y đang thuộc lòng sách sử tiên gia chính thống.

Người khác đến Tiềm Tu tự đều vui mừng hớn hở, tràn đầy hiếu kỳ và phấn khích, chưa bao giờ nghe lời khuyên của người già khi bay lên trời, chắc chắn sẽ thò đầu khỏi cửa sổ xe. Bàng Tiển từng đưa không biết bao nhiêu lứa đệ tử, chỉ có cô bé kia cầm trâm hồ điệp khóc cả chặng đường, thua xa vẻ thong dong khi chết của nàng.

Đệ tử nội môn qua lại Thủ Tâm đường kinh ngạc nhìn thấy Chi tướng quân, nhao nhao đứng lại gọi “sư thúc”. Chi Tu có việc gấp to bằng trời cũng không quên lễ nghi, gật đầu từng cái đáp lễ:

Hệt như nàng đã thấy trước con đường lầm lạc hiện giờ khi mười tám tuổi.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rW

– Ta không tin nàng ta chết là có thể xong hết mọi chuyện. – Bàng Tiển tiện tay phong phủ công chúa bằng một đạo phù chú, thả thú Nhân Quả trên những bức tường điêu hoa kia, quay phắt người nói với một đám quản lý mỏ trợn mắt há mồm – Từ giờ trở đi, tạm giữ ấn của trú khoáng sứ, tất cả bến cảng mỏ Nam giới nghiêm, không một ai được phép ra vào. Ta muốn tất cả ghi chép tai nạn mỏ từ khi khai khoáng đến nay của mỏ Nam.

Trước Thủ Tâm đường trên đỉnh núi chính của dãy Huyền Ẩn, gần như chân trước chân sau với tin của Lâm Chiêu Lý, Chi Tu nhận được vấn thiên của Thiên Cơ các.

Nhưng hắn cầm khúc xương kia ngắm nghía giây lát, linh cảm lại loáng thoáng bị chạm vào… luôn cảm thấy chủ nhân khúc xương này dường như có chút liên quan đến hắn. Hề Bình thoáng do dự, cẩn thận cất xương đi, nhặt một cọng cỏ lên buộc tóc qua loa, lượn vòng trong rừng chuyển sinh mộc.Rừng chuyển sinh mộc không biết đã mấy trăm năm, rậm rạp không thấy mặt trời, Hề Bình không khỏi lẩm bẩm một câu:

Chữ của Bàng Tiển như sắp cất cánh: Sĩ Dung bắc thượng theo đội tàu áp tải không rõ lành dữ, trưởng công chúa An Dương tự sát!

Bên tai Hề Bình không rõ lành dữ tràn ngập tiếng xì xào.

Có nam có nữ, có già có trẻ, hắn mơ mơ màng màng không biết bao lâu, dần dần khôi phục một chút ý thức, chỉ cảm thấy “giường” bên dưới cứng cấn cả người.

Đợi đã… giường gì?

Không phải hắn rơi xuống biển rồi sao?

Hề Bình bỗng chốc mở mắt, ngạc nhiên phát hiện nước trên người mình đã khô hẳn.

Hắn đang ở trong một khu rừng chuyển sinh mộc, những cành cây quanh co nối liền kia quấn quít lấy nhau, bện thành một cái võng bao lấy hắn, còn có một cây leo không rõ tên cẩn thận cố định chân và tay phải bị thương của hắn, thấy hắn vừa cử động thì rụt lại một cách hơi quyến luyến.

Hề Bình kinh ngạc, không phải còn nghe lời hơn Hề Duyệt sao?

Tay và chân bị thương của hắn vậy mà đã gần như khỏi hẳn, linh khí nơi đây dồi dào sánh ngang đỉnh Phi Quỳnh.

Ngay cả kinh mạch suýt nữa nổ tung vì kiếm khí Thăng Linh cũng đã phục hồi rất nhiều, Hề Bình thử cử động – hắn có thể di chuyển rồi.

Hề Bình lấy kiếm dự phòng ra từ giới tử, đẩy cành cây muốn cản trở hắn, nhảy xuống.

– Shh…

– Thuộc hạ đã truyền mấy phương pháp tháo rời minh văn tiêu chuẩn phổ biến ra theo theo lời dặn của ngài… chỉ là điện hạ, giờ càng ngày càng om sòm, Thiên Cơ các giật gấu vá vai, nếu kinh động đến núi Huyền Ẩn, sẽ không thể giấu mưu đồ chúng ta làm trong đó.

Nếu không có cây leo luồn tới đỡ hắn, cái chân không gọn gàng lắm của hắn suýt nữa lại ngã què.

“Chuyện gì thế này?”, Hề Bình vừa hoàn hồn ôm lấy cây leo, thầm nghĩ, “Mình không ngự kiếm được nữa?”

Rồi hắn còn phát hiện mình không thể dùng bùa, không thể điều khiển trận nữa… đàn xương thì vẫn đàn được, chỉ là không khác gì đàn thường ba lượng bạc một chiếc ngoài chợ – hắn không thể điều động một sợi linh khí ở nơi linh khí dồi dào lạ thường này.

Đây là đâu?

Không ngừng có người khiêng quan tài tụ tập tại đây, Trang vương chắp tay sau lưng, hướng về vàng mã bay bay, đi ngược khỏi đám người.

Hể Bình ngửa đầu nhìn cổ thụ chọc trời, mù mờ suy nghĩ.

Đám ăn trộm dời pháp trận suốt đêm, khi hắn đi tra thì đã bặt không tung tích. Kiếm tu đầu toàn si mê hoa đẹp bấy giờ mới biết nước ở mỏ Nam sâu nhường nào, không ngờ mình lại là người mù mở mắt.

– Lần trước ngươi gửi linh thạch cho hắn, hắn đang ở đâu?

Hề Duyệt, Hề Duyệt?

Không hồi âm, không cảm nhận được khóa thuần long tương liên với tâm thần hắn nữa.

Hề Bình lại ngưng thần mi tâm, gọi Ngụy Thành Hưởng… vẫn không hồi âm như cũ. Nhưng lần này, hắn cảm thấy giọng của mình đánh một vòng giữa những cây chuyển sinh mộc này.

Lúc này, có thứ gì đó rớt khỏi tóc hắn, trượt từ cổ áo vào vạt áo hắn, Hề Bình thò tay mò ra xem xét, suýt nữa ném luôn:

– Quỷ quỷ quỷ sống!

Đó rõ ràng là một khúc xương ngón tay người nhỏ!

Trên người y và Bạch Lệnh đều có phù chú, người phàm không thể thấy họ, chỉ có vài tu sĩ lẫn trong đám người bình tĩnh liếc sang đây một cái, gật đầu nhường đường, tỏ ý “người chung đường, không hề ác ý”.

Nhưng hắn cầm khúc xương kia ngắm nghía giây lát, linh cảm lại loáng thoáng bị chạm vào… luôn cảm thấy chủ nhân khúc xương này dường như có chút liên quan đến hắn. Hề Bình thoáng do dự, cẩn thận cất xương đi, nhặt một cọng cỏ lên buộc tóc qua loa, lượn vòng trong rừng chuyển sinh mộc.

Rừng chuyển sinh mộc không biết đã mấy trăm năm, rậm rạp không thấy mặt trời, Hề Bình không khỏi lẩm bẩm một câu:

– Vướng víu quá…

Chưa dứt lời, điều kỳ diệu đã xảy ra. Chỉ thấy tất cả chuyển sinh mộc tập thể uốn éo thân cây cồng kềnh như chỉ sợ làm hắn không vui, quả thực nghiêng nghiêng ngả ngả dịch ra một khoảng trống chu vi một trượng xung quanh hắn.

Hề Bình kinh ngạc, không phải còn nghe lời hơn Hề Duyệt sao?

Có nam có nữ, có già có trẻ, hắn mơ mơ màng màng không biết bao lâu, dần dần khôi phục một chút ý thức, chỉ cảm thấy “giường” bên dưới cứng cấn cả người.Đợi đã… giường gì?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rW

Hắn chần chừ giây lát, lại nói thăm dò:

– Đây là nơi nào, có thể chỉ đường rõ ràng không?

Đám chuyển sinh mộc tiếp tục cù cưa cù nhằng, nếu không phải cây không thể rời rễ, chúng hận không thể cất mấy bước với bộ rễ dài. Giây lát sau, rừng cây dịch thành một con đường.

Cái tên này nghe quen quen, là ai?

Hề Bình đi theo con đường kia chừng mấy dặm, ra khỏi rừng chuyển sinh mộc, tầm nhìn mở rộng sáng sủa —

Hắn đang ở trong một khe núi rộng lớn, phía dưới đầy phế tích như chiến trường cổ. Trên bốn vách núi có hang động khắp nơi, không thể nhìn bên trong có gì, chỉ nghe gió vào ra từ đó, kéo theo tiếng nghẹn ngào khiến người ta sởn gai ốc.

Trên vách núi và mặt đất tràn ngập minh văn hắn không biết một chữ.

Hề Bình nhìn thấy một hàng dấu chân giữa khe hở của minh văn, gan to bằng trời thử giẫm lên trước một bước, không có gì xảy ra cả, thế là nhón chân giẫm lên dấu chân đi về phía trước.

Tận cùng của dấu chân là một đàn tế cao ngất.

Lâm Chiêu Lý thậm chí không đợi được nội môn gửi Tiếp dẫn linh, vì ngũ suy sắp đến, khuôn mặt hắn xệ nhão, tóc hiện sắc trắng, trên người đã ngửi thấy loáng thoáng mùi hôi hám của người già… vì thế hắn tự ti mặc cảm, tránh An Dương năm năm ròng rã. Hắn vội vã phạm luật trúc cơ một ngày trước tiệc phương đản của trưởng công chúa An Dương dù nội môn có giáng tội, hắn quá đỗi mong muốn được đích thân đến chúc thọ nàng một lần như những người khác, thấy nàng mặc trang phục lộng lẫy một lần.

Hơn nữa… vì sao chỉ có ngón cái?

Hề Bình ngẩng đầu nhìn lên đàn tế kia, thầm nghĩ: Mẹ yêu dấu ơi…

Chỉ thấy trên đàn tế kia toàn là xương người hoặc ngồi hoặc đứng. Hình dáng khung xương khác nhau, tư thế gần như tao nhã, linh khí bức người, khiến người ta nhất thời không thể phân biệt đây là xương người thật hay là bức tượng cổ quái chạm từ bạch linh.

Phúc đến lòng đột nhiên sáng ra, Hề Bình lấy kính không thấy sáng Bàng Tiển trả hắn trước khi đi đeo lên, nhìn lên qua kính.

Thấy trên bộ xương đứng thẳng gần hắn nhất có tên có họ: Chu Diệp.

Nhìn tiếp sang bên cạnh: Chu Tố Tâm, Chu Ỷ, Chu Kỳ…

Chu Kỳ?

– Khi đó các đại năng Thiền Thuế tranh đoạt thần vị Nguyệt Mãn, là cuộc chiến “đạo tâm”, cuối cùng chỉ có năm người trổ hết tài năng, mới có ngũ đại môn phái Huyền Ẩn, Côn Luân, Lăng Vân, Tam Nhạc và Lan Thương sau này, cũng dựa vào đó để phân ra năm nước — trong năm vị tiên thánh này, có người chuyên ngự thú, tinh thông pháp trận, còn có cao thủ kiếm đạo… tóm lại, sở trường khác nhau rất lớn, nhưng đạo tâm lại tương đồng.

Cái tên này nghe quen quen, là ai?

Và vì sao những bộ xương này đều họ Chu?

Hề Bình đi một vòng quanh đàn tế, đột nhiên, hắn nhìn thấy một bộ xương chống đầu ngồi ngay ngắn. Không biết vì sao, tư thế của bộ xương kia cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, tim Hề Bình bỗng dưng nảy lên một cái.

Sau đó hắn thấy rõ tên xương: Chu Doanh.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s