SƠN LĂNG BĂNG – 3
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
– Hề Duyệt!
Hề Duyệt vốn đang thu dọn đống lộn xộn trên bàn rượu, khóa thuần long truyền đến tiếng đó, bán ngẫu giật nảy mình, đánh vỡ một chiếc chén lưu ly.
– Cảm tạ trời đất, – Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy lại liếc nhau một cái, mồm bảo – đúng là may mắn vô cùng…
Hai bóng người – Lã Thừa Ý và Triệu Thừa Ý cuốn về tàu chính từ tàu hộ vệ số một như gió lốc, một người xông về phía tầng dưới khoang tàu, một người chạy thẳng vào phòng khách Hề Bình ở.
– A Hưởng, – hắn nôn nóng gọi Ngụy Thành Hưởng trong chuyển sinh mộc – nghe ta nói, mặc kệ đi, có thù rồi sau chúng ta báo, ta báo thù giúp ngươi, sự tình có biến, ngươi mau thoát thân trước!
Thợ thuyền hạ độc tiện thể đưa cơm cho Lâm Chiêu Lý vừa hay đi qua, kinh ngạc nhìn Lã Thừa Ý xưa nay ôn lương cung kiệm nhượng đáp xuống cửa phòng Hề Bình, không chào một tiếng đã quét thần thức một lượt, trực tiếp phá cửa xông vào.
– Đợi đã, – Lâm Chiêu Lý lại cắt lời hắn – không ổn.
– Nhất… Lã tôn trưởng, sao thế?
Không được để người khác trông thấy mình, Hề Duyệt lập tức định quay đầu lên boong, thân thuyền lại tròng trành dữ dội, tiếng gầm gào đinh tai nhức óc của thủy long truyền tới từ phía boong tàu sau lưng.
Chỉ thấy bốn con thủy long vốn linh hoạt trong trận như bị hạ cổ, bốn con rồng chụm đầu vào như xoay vòng một các máy móc.
– Hơi giống pháp trận vận chuyển. – Lã Thừa Ý nói khó xử – Thuyền áp tải cấm vận chuyển, nhưng thế tử tới lần đầu có lẽ không rõ quy củ. Vừa nãy hắn đùa với Triệu đề đốc, không biết dùng thứ gì mà chuyển thẳng Triệu đề đốc lên tàu hộ vệ số một. Triệu đề đốc cũng thấy không ổn, bấy giờ mới bảo thuộc hạ đến hỏi.
Lã Thừa Ý không để ý gã, mặt trầm như nước đứng ở cửa – phòng Hề Bình đã không còn ai, mặt đất chỉ còn một cái chén vỡ, mùi rượu còn chưa tan.
Châu đã rời tay cả rồi, nghe thấy giọng đó, Hề Bình lại đưa tay chụp châu chống nước về.
Để tránh thánh nữ đa nghi, lão Cửu xin lỗi rồi lui khỏi phòng Ngụy Thành Hưởng, nhanh nhẹn lấy tiên khí truyền tin ra nhìn một cái ngoài cửa, hắn giật mình.
– Ta… – Triệu Chấn Uy nói.
Là trùng hợp sao? Là thanh niên rảnh rỗi dùng tiên khí chơi khăm, vừa hay đưa Triệu Chấn Uy đến tàu hộ vệ sao?
Kẻ làm sụp hồ linh thú là Hề Bình, khi đó hắn đã trà trộn với người Thục.
Lã Thừa Ý vừa nhíu mày liền nghe Lâm Chiêu Lý nói thêm:
Khóe mắt Lã Thừa Ý giật “bình bịch”.
Lúc này đầu Hề Bình đang “ong ong”, trước tiên dặn dò Ngụy Thành Hưởng: A Hưởng đừng ký, ngươi kéo dài thời gian trước, ta nghĩ cách.
Nhưng nếu là thế, vì sao người hầu nhỏ câm cạnh hắn cũng không thấy đâu, thậm chí không kịp thu dọn chén vỡ?
Lâm Chiêu Lý sầm mặt ném nó về giữa pháp trận, ba con thủy long còn lại như cảm nhận được loài khác đến, lập tức không xoay nữa, bao vây con thủy long sạch sẽ kia với vẻ tràn đầy thù địch. Không đợi chúng nổi cơn, Lâm Chiêu lý đã phủi mạnh thủy long trận, “rửa” sạch bùn nhão trét trong não ba vị rồng còn lại.
Lã Thừa Ý quay phắt người, chụm miệng huýt sáo, ngay phía trước đội tàu, một con thủy long mở đường vọt khỏi làn nước. Đầu ngón tay Lã Thừa Ý kẹp một tấm phù chú, đầu ngón tay vạch hai chữ “Hề Bình” lên đó, sau đó búng vào phù chú, phù chú tan thành một chùm sáng hòa vào nước biển và lướt về phía thủy long.
Con thủy long kia rời pháp trận hơi co giật, mặt lập tức lộ vẻ dữ tợn, không nhận người thân quay đầu ngoạm về phía Lâm Chiêu Lý!
Thủy long ngâm dài một tiếng rồi lặn xuống nước, quay đầu trở về quanh đội tàu.
Tuy không rõ một người phàm nhỏ bé như cô làm thế nào ngay dưới mũi Thái Tuế, nhưng rõ ràng đây là lời giải thích hợp lý nhất cho tình huống trước mắt.
Hề Bình vốn đã lấy “châu chống nước” Bàng Tiển cho hắn dùng khi khẩn cấp – châu ném xuống nước có thể chứa hai, ba người, ấn náu dưới đáy biển nửa năm một năm không thành vấn đề.
“Tên nhãi Hề Bình kia phát hiện âm mưu bại lộ,” Lã Thừa Ý thầm nghĩ “phản ứng đầu tiên chắc chắn là trốn dưới nước, phải chặn hắn trên tàu.”
Hề Bình nhắm mắt, cắn đầu lưỡi ép mình bình tĩnh, ngưng thần theo sát Lã Thừa Ý.
Hề Bình vốn đã lấy “châu chống nước” Bàng Tiển cho hắn dùng khi khẩn cấp – châu ném xuống nước có thể chứa hai, ba người, ấn náu dưới đáy biển nửa năm một năm không thành vấn đề.
Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy đi theo âm thầm trao đổi một ánh mắt, Lã Thừa Ý bỗng nói:
Hề Bình ấn đầu nó xuống một phát: Ngươi đừng có nảy ra ý tồi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-r0
Châu đã rời tay cả rồi, nghe thấy giọng đó, Hề Bình lại đưa tay chụp châu chống nước về.
Ngụy Thành Hưởng vừa giả vở xem xét kỹ nội dung linh khế, vừa âm thầm nói với hắn:
– Triệu đề đốc, khi bị chuyển tới, ngươi có kiểm tra xem tàu hộ vệ số một có gì không ổn không?
Mẹ kiếp! Ma cà bông họ Lã!
Giây lát sau, mùi quen thuộc nhanh chóng lại gần, Hề Duyệt còn chưa kịp quay người đã bị người ta nhấc lên bằng một tay. Mắt Hề Duyệt hoa lên, bị người ta cắp nách lướt qua hành lang nhỏ hẹp như một làn gió sát qua vai thợ thuyền ngây đơ như phỗng, sau đó chui vào một gian chứa đồ lặt vặt.
Linh cảm của hắn đột nhiên lại bị chạm vào, một bên là khóa thuần long, một bên là tay trái hắn có cảm ứng – Hề Duyệt ở gần đó gặp phải một nội gián ve bất bình.
Lã Thừa Ý ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Khi đó, đáy hồ linh thú bị sụp kia có một làn linh khí cổ quái loáng thoáng, giống y như đúc thứ hắn cảm nhận được ban nãy!
Bán ngẫu Hề Duyệt mới đầu làm được là do tìm tòi linh vật cho chủ nhân nên nhạy cảm khác thường với linh khí, thế là tránh được tu sĩ trên tàu một cách nhẹ nhàng. Nhưng công nhân trên tàu đều là người phàm, vận may của nó không tốt lắm, nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ chỗ ngoặt lại vừa hay bị kẹt trong một hành lang nhỏ hẹp.
– Một tên nhóc vừa ra ràng như hắn sao lại biết thuật mê ảo của nước Thục? – Lã Thừa Ý trước tiên tự lẩm bẩm một câu, lại bảo – Đợi đã, cổ người hầu nhỏ cạnh hắn hình như đeo khóa thuần long!
Không được để người khác trông thấy mình, Hề Duyệt lập tức định quay đầu lên boong, thân tàu lại tròng trành dữ dội, tiếng gầm gào đinh tai nhức óc của thủy long truyền tới từ phía boong tàu sau lưng.
– Đưa người tới.
Lã Thừa Ý quay phắt người, chụm miệng huýt sáo, ngay phía trước đội thuyền, một con thủy long mở đường vọt khỏi làn nước. Đầu ngón tay Lã Thừa Ý kẹp một tấm phù chú, đầu ngón tay vạch hai chữ “Hề Bình” lên đó, sau đó búng vào phù chú, phù chú tan thành một chùm sáng hòa vào nước biển và lướt về phía thủy long.
Nó nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Hề Bình chưa bao giờ phải nín nhịn thế này bao giờ trong đời, quả nhiên đồ đần đều như sản phẩm giới hạn trên kệ của Thôi ký, phải cướp. Đến trước được trước, ngươi không xuống tay là sẽ bị người ta lừa mất!
Đúng lúc này, bước chân của thợ thuyền đột nhiên ngừng lại.
Khóe mắt Lã Thừa Ý giật “bình bịch”.
Giây lát sau, mùi quen thuộc nhanh chóng lại gần, Hề Duyệt còn chưa kịp quay người đã bị người ta nhấc lên bằng một tay. Mắt Hề Duyệt hoa lên, bị người ta cắp nách lướt qua hành lang nhỏ hẹp như một làn gió sát qua vai thợ thuyền ngây đơ như phỗng, sau đó chui vào một gian chứa đồ lặt vặt.
Triệu Chấn Uy trợn tròn mắt hỏi thẳng:
– Ta bảo ngươi gọi hắn là “tà ma” là không ổn. Các ngươi cách tiên môn quá xa, có lẽ chưa nghe nói, Hề Bình kia vốn là đệ tử khóa này của Tiềm Tu tự, trừ hắn ra, các đệ tử mới khác vẫn đang tu hành ở Tiềm Tu tự, hắn có thể xuống núi trước thời hạn là do đã được nội môn chọn đi.
– Vâng.
Trong thời gian chừng một hơi thở, tiếng bước chân của thợ thuyền lại vang lên. Ve bất bình bất tri bất giác trúng phải “mộng du âm” nào đó của Thái Tuế sơ cấp không mảy may phát hiện, tiếp tục đi về phía trước với tốc độ không đổi.
– Đây… đây là gì?
– Thuộc hạ cũng không rõ cụ thể, nhưng thế tử Vĩnh Ninh hầu có một tiên khí trong tay, ta thấy hơi không thỏa đáng, muốn đến hỏi thử.
Lâm Chiêu Lý thở ra một hơi từ mũi, như vừa bất lực vừa khó hiểu:
Hề Bình đột nhiên thở phào, xoa một cái trên gáy Hề Duyệt: Nhóc nhà ngươi suýt nữa toi rồi.
Hề Duyệt sững sờ.
Sau khi xuống biển, thân mình thủy long có thể dài tới trăm trượng, gào thét thành mưa, hít thở thành sương. Nếu bốn con thủy long bị người ta giở trò này được thả xuống biển đêm nay, chắc chắn phải lật úp đội thuyền xuống nước.
Hắn nói với Hề Duyệt: Chuyện này tại ta, ta đã sơ suất, tưởng theo dõi ve bất bình là sẽ không chút sơ hở. Ta nên sớm nghĩ ra An Dương một tay che trời ở mỏ, ngày nào cũng phải giả vờ giả vịt trước mặt Lâm Chiêu Lý, nếu không phải tên siêu đần họ Lâm kia không nỡ làm phiền nàng ta, có khi nàng ta đã trà trộn vào nội bộ đối phương tự tra đến mình rồi – nhân tài thế này sao có thể chỉ an bài một sứ giả hốt hồn cho Lã Thừa Ý.
Hề Duyệt thấy tay hắn lạnh toát: Thiếu gia, sao thế?
Cùng lúc đó, lão Cửu đang đợi thánh nữ kiểm tra linh khế chỉ thấy linh khí dùng để truyền tin trong ngực hơi nóng lên, hắn ngây người, thầm nghĩ: “Không phải Nhất tiền bối đã liên hệ được với thánh nữ rồi sao? Sao còn bí mật liên hệ với mình?”
Lúc này đầu Hề Bình đang “ong ong”, trước tiên dặn dò Ngụy Thành Hưởng: A Hưởng đừng ký, ngươi kéo dài thời gian trước, ta nghĩ cách.
– Tiên khí gì? – Lâm Chiêu Lý hỏi.
Lâm Chiêu Lý xắn tay áo dài, cách không tóm một phát nhấc mình rồng lên khi thủy long bơi qua rìa.
Sau đó nói với Hề Duyệt: Vừa nãy “Vô Thường Nhất” giở trò với thủy long trận, ta tiện tay đưa Triệu Chấn Uy đến đó, không ngờ họ Triệu là người của An Dương.
Lúc này, Triệu Chấn Uy đầu đầy mồ hôi chạy tới, đang định bảo Lã Thừa Ý không thấy Hề Bình đâu, không đề phòng nhìn vào ánh mắt như sao lạnh của Lâm Chiêu Lý. Hắn có tật giật mình, sợ đến nhũn cả chân ngay tại trận.
Hề Bình ổn định lại hơi thở dốc: Cái đội thuyền áp tải quỷ quái này, đề đốc là trộm trong nhà, tổng binh là trộm trong nhà của trộm trong nhà… phì, mẹ kiếp lưỡi ta sắp thắt nút rồi.
Hề Duyệt sững sờ.
Sau đó nói với Hề Duyệt: Vừa nãy “Vô Thường Nhất” giở trò với thủy long trận, ta tiện tay đưa Triệu Chấn Uy đến đó, không ngờ họ Triệu là người của An Dương.
Hề Bình ổn định lại hơi thở dốc: Cái đội tàu áp tải quỷ quái này, đề đốc là trộm trong nhà, tổng binh là trộm trong nhà của trộm trong nhà… phì, mẹ kiếp lưỡi ta sắp thắt nút rồi.
– Thúc, bọn ta không ở trên thuyền, thúc quên à? Bọn ta đang ở trong tiên khí của người chiêu tuyết chìm dưới đáy biển mà, ta thoát đi đâu?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-r0
Lâm Chiêu Lý tưởng mình đã tóm được đuôi của kẻ trộm trong mỏ, chuẩn bị máu chảy đầu rơi trừ họa lớn cho An Dương điện hạ của hắn, chẳng biết cái cứt chó gì, là “tầng đáy” của mỏ Nam rối rắm phức tạp.
Có thể “thánh nữ” đã làm phản
Bản thân An Dương chính là kẻ cầm đầu ăn trộm, đạt được kết quả khiến người ta dở khóc dở cười thế này chắc phải cảm động vô cùng, bèn tiện tay thu xếp cho lão Lâm một chuyến thuyền khách xa hoa đi Tây Thiên. Nhưng nàng ta cũng chỉ là “tầng giữa”, vì nàng cũng chẳng liệu được rằng người được cử đi hộ tống Lâm Chiêu Lý lên đường là tà ma hàng thật giá thật, đã móc ngoặc xong xuôi với đồng bọn từ lâu, xử lý xong lão Lâm Trúc Cơ này là sẽ bưng nồi ra vét sạch – Vô Thường Nhất Lã Thừa Ý mới là “tầng cao” trong trò chơi mạt cưa mướp đắng này.
Triệu Chấn Uy lúng ta lúng túng không dám hé răng.
Hề Bình thành công trà trộn vào tổng đàn của tà ma thật, vừa giả làm tượng thần hưởng thờ phụng, vừa nghe trộm bọn chúng âm mưu, cho rằng mình đặt mông ngồi trên đỉnh đầu chúng sinh vọng xuống núi non con con bên dưới. Ai ngờ phiêu quá cao, ngược lại còn bị che mất tầm mắt.
Chỉ thấy động tĩnh của thủy long cũng đã kinh động Lâm Chiêu Lý.
– Một loại thuật mê ảo đến từ nước Thục, dùng để săn linh thú quần cư cỡ lớn. – Lâm Chiêu Lý lạnh lùng bảo – Có thể khiến đám linh thú tự tàn sát lẫn nhau, thủy long trước khi được Nam Thánh thu phục cũng được coi là linh thú.
Hắn nói với Hề Duyệt: Chuyện này tại ta, ta đã sơ suất, tưởng theo dõi ve bất bình là sẽ không chút sơ hở. Ta nên sớm nghĩ ra An Dương một tay che trời ở mỏ, ngày nào cũng phải giả vờ giả vịt trước mặt Lâm Chiêu Lý, nếu không phải tên siêu đần họ Lâm kia không nỡ làm phiền nàng ta, có khi nàng ta đã trà trộn vào nội bộ đối phương tự tra đến mình rồi – nhân tài thế này sao có thể chỉ an bài một sứ giả hốt hồn cho Lã Thừa Ý.
Hề Duyệt chưa bao giờ thấy Hề Bình nôn nóng thế này bao giờ, ngay cả lần trước ở Tiềm Tu tự hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng thịt nát xương tan, lệnh mình đi trộm minh văn, thái độ y như người chẳng việc gì, hại Hề Duyệt tưởng không sao thật, suýt nữa ân hận cả đời.
Thủy long ngâm dài một tiếng rồi lặn xuống nước, quay đầu trở về quanh đội thuyền.
Hề Duyệt chính trực đề nghị: Chi bằng chúng ta dứt khoát đi ra đối đầu với chúng!
Nhưng nếu là thế, vì sao người hầu nhỏ câm cạnh hắn cũng không thấy đâu, thậm chí không kịp thu dọn chén vỡ?
Triệu Chấn Uy nói cà lăm:
Hề Bình ấn đầu nó xuống một phát: Ngươi đừng có nảy ra ý tồi.
Nói với Lâm siêu đần rằng Triệu Chấn Uy và Lã Thừa Ý đều là người của An Dương, hai người này mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị dìm ngươi xuống biển, không phải vớ vẩn sao? Trái tim trai già sao chịu được chân tướng trần trụi như vậy, thế nào cũng thẹn quá hóa giận. Hơn nữa hắn không có nhân chứng cũng chẳng có vật chứng, không thể nào nói “ta chính là Thái Tuế nè”… lo lót đối phương không được thì xong.
Triệu Chấn Uy quay ngoắt đầu liếc Lã Thừa Ý: Chết chắc rồi, làm sao đây?
Nếu Triệu Chấn Uy đã là người của An Dương, thì những tu sĩ trên tàu này sẽ có phẩm chất gì đây? Hề Bình không biết.
Hề Duyệt chính trực đề nghị: Chi bằng chúng ta dứt khoát đi ra đối đầu với chúng!
Giở trò khôn vặt như nghịch lửa trước gió, hơi hí hửng quá là sẽ bị phản phệ tự thiêu, Hề Bình đã nhận được một bài học ở Tiềm Tu tự. Nhưng dù sao khi đó cũng chỉ có mình hắn, nát thì nát thôi, nằm nửa năm là được, hắn cũng đã lành sẹo quên đau từ lâu. Lúc này chưa nói đến Hề Duyệt dẫn theo bên mình, hắn còn để một cô bé mắc kẹt trong hang ổ tà ma.
Lã Thừa Ý kia giờ vẫn chưa phản ứng, đợt chút nữa…
Hôm đó hắn dẫn người thăm dò trú địa Nam Thục ban đêm, hắn phụ trách thu hút sự chú ý của người Thục, để thủ hạ đi lùng tìm linh thạch bị mất ở mỏ, ngay khi thuộc hạ sắp tìm được lối vào, hồ linh thú đột nhiên sụp đổ, còn dẫn người Sở chỉ sợ thiên hạ không loạn tới.
– A Hưởng, – hắn nôn nóng gọi Ngụy Thành Hưởng trong chuyển sinh mộc – nghe ta nói, mặc kệ đi, có thù rồi sau chúng ta báo, ta báo thù giúp ngươi, sự tình có biến, ngươi mau thoát thân trước!
Thiên Cơ các, Bàng Tiển, Hề Bình… thủ đoạn khéo đấy.
Ngụy Thành Hưởng vừa giả vở xem xét kỹ nội dung linh khế, vừa âm thầm nói với hắn:
Lã Thừa Ý thừa cơ nói thêm:
– Thúc, bọn ta không ở trên tàu, thúc quên à? Bọn ta đang ở trong tiên khí của người chiêu tuyết chìm dưới đáy biển mà, ta thoát đi đâu?
Hề Bình nhắm mắt, cắn đầu lưỡi ép mình bình tĩnh, ngưng thần theo sát Lã Thừa Ý.
Chỉ thấy động tĩnh của thủy long cũng đã kinh động Lâm Chiêu Lý.
– Sao thế? – Lâm Chiêu Lý ở ngay cách vách Hề Bình, đi ra thấy thần sắc Lâm Chiêu Lý đứng ở cửa phòng Hề Bình không ổn, bèn nhíu mày nói bằng giọng quái gở – Thế tử quý báu này lại làm sao?
Lã Thừa Ý ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lâm Chiêu Lý hoang tưởng tự đại, tầm mắt thiển cận, nhưng hắn cũng là một tu sĩ Trúc Cơ. Từ Khai Khiếu đến Trúc Cơ, “bán tiên” biến thành “tiên”, chênh lệch giữa đó như ranh giới Hán Sở. Không phải ai cũng có bản lĩnh và tài nguyên như Bàng Tiển ở Thiên Cơ các, Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy gộp lại e ràng cũng không đủ cho Lâm Chiêu Lý nhét kẽ răng.
– Nhất… Lã tôn trưởng, sao thế?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-r0
Lã Thừa Ý lộ vẻ khó xử, cố ý nói lập lờ nước đôi:
Lâm Chiêu Lý nghe vậy giật mình, lập tức thả thần thức chìm vào tứ chi trăm xương, kiểm tra đi kiểm tra lại mình từ đầu đến đuôi mấy lần, thầm niệm thuật thanh chướng ba bốn lượt. Thấy không có gì bất thường, Lâm Chiêu Lý mới yên tâm, vẫn bày ra vẻ kiêu ngạo cuồng vọng như cũ, cười nhạo bảo:
– Thuộc hạ cũng không rõ cụ thể, nhưng thế tử Vĩnh Ninh hầu có một tiên khí trong tay, ta thấy hơi không thỏa đáng, muốn đến hỏi thử.
– Lâm sư huynh, Lăng Vân nước Thục xưa nay luôn thích giở những thủ đoạn ngấm ngầm, mấy ngày nay huynh luôn ở cách vách thế tử Vĩnh Ninh hầu kia, có thấy không ổn không?
– Tiên khí gì? – Lâm Chiêu Lý hỏi.
– Xin Triệu đề đốc hạ lệnh toàn đội ngừng chạy, lùng bắt tà ma.
– Hơi giống pháp trận vận chuyển. – Lã Thừa Ý nói khó xử – Tàu áp tải cấm vận chuyển, nhưng thế tử tới lần đầu có lẽ không rõ quy củ. Vừa nãy hắn đùa với Triệu đề đốc, không biết dùng thứ gì mà chuyển thẳng Triệu đề đốc lên tàu hộ vệ số một. Triệu đề đốc cũng thấy không ổn, bấy giờ mới bảo thuộc hạ đến hỏi.
Lúc này, Triệu Chấn Uy đầu đầy mồ hôi chạy tới, đang định bảo Lã Thừa Ý không thấy Hề Bình đâu, không đề phòng nhìn vào ánh mắt như sao lạnh của Lâm Chiêu Lý. Hắn có tật giật mình, sợ đến nhũn cả chân ngay tại trận.
Lã Thừa Ý kia giờ vẫn chưa phản ứng, đợt chút nữa…
Lâm Chiêu Lý lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái:
– Ta có gì mà không ổn? Mỗi một đệ tử mới nhập môn, dù ta đứng tại đây cho hắn ám toán tùy thích, hắn cũng làm gì được ta?
Lời chưa dứt, thần thức rợp trời kín đất của cao thủ Trúc Cơ đã bao phủ toàn bộ đội thuyền, thủy long dưới đáy biển bất an chui lên, dưới thực lực tuyệt đối, Hề Bình lập tức không chỗ che thân!
– Tỉnh rượu rồi?
Trông bộ dạng ngu ngốc hứng mưa bằng lỗ mũi của cụ Lâm, tuyệt đối không thể do hắn tự tránh, chắc chắn đã có người âm thầm giải độc cho hắn – cũng có nghĩa là, Hề Bình đã biết họ định làm gì từ khi lên thuyền!
Lâm Chiêu Lý đưa tay chạm vào hơi còn sót lại của ấn thần, luôn cảm thấy quen thuộc… gần đây hắn như đã cảm nhận được hơi thở tương tự ở đâu đó, là từ đâu?
Triệu Chấn Uy lúng ta lúng túng không dám hé răng.
– Sao thế? – Lâm Chiêu Lý ở ngay cách vách Hề Bình, đi ra thấy thần sắc Lâm Chiêu Lý đứng ở cửa phòng Hề Bình không ổn, bèn nhíu mày nói bằng giọng quái gở – Thế tử quý báu này lại làm sao?
Lâm Chiêu Lý hừ một tiếng:
Mẹ kiếp! Ma cà bông họ Lã!
– Hai trận vận chuyển đặt ở đâu, dẫn ta đi xem.
Ấn thần cùng chung lúc này đã mất từ lâu, nhưng đó dù sao cũng chỉ là tiên khí cấp Khai Khiếu, tu sĩ Trúc Cơ vẫn có thể tóm được một chút hơi còn sót lại.
Lâm Chiêu Lý đưa tay chạm vào hơi còn sót lại của ấn thần, luôn cảm thấy quen thuộc… gần đây hắn như đã cảm nhận được hơi thở tương tự ở đâu đó, là từ đâu?
Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy đi theo âm thầm trao đổi một ánh mắt, Lã Thừa Ý bỗng nói:
– Triệu đề đốc, khi bị chuyển tới, ngươi có kiểm tra xem tàu hộ vệ số một có gì không ổn không?
Triệu Chấn Uy nói cà lăm:
Tu sĩ cấp thấp hạ độc cao thủ, đối phương phải không phòng bị mới được, thận khí tán giai đoạn đầu không có triệu chứng, người bình thường khi không cũng sẽ không quét thuật thanh chướng trên người mình, đợi ba lượt hạ thuốc phát tác thì đã là vô phương cứu chữa. Nhưng nếu Trúc Cơ này thật sự có vấn đề về thần kinh, ngày nào cũng cảm thấy có người muốn hại hắn, ngày nào cũng kiểm tra xem mình có trúng độc không, thì chắc chắc có thể tra ra độc chướng tu sĩ Khai Khiếu tạo.
– Không, không có, khi đó ta bị dọa tỉnh cả rượu…
Lã Thừa Ý mặc kệ hắn, cúi đầu nhận làm:
Lâm Chiêu Lý sững người: đúng rồi, tàu hộ vệ số một có đại trận thủy long, đêm nay thủy long phải xuống nước!
– Không, không có, khi đó ta bị dọa tỉnh cả rượu…
Hắn ngoái đầu về phía khoang thủy long, đẩy phắt phế vậy Triệu Chấn Uy này ra và xông vào.
Nói với Lâm siêu đần rằng Triệu Chấn Uy và Lã Thừa Ý đều là người của An Dương, hai người này mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị dìm ngươi xuống biển, không phải vớ vẩn sao? Trái tim trai già sao chịu được chân tướng trần trụi như vậy, thế nào cũng thẹn quá hóa giận. Hơn nữa hắn không có nhân chứng cũng chẳng có vật chứng, không thể nào nói “ta chính là Thái Tuế nè”… lo lót đối phương không được thì xong.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-r0
Chỉ thấy bốn con thủy long vốn linh hoạt trong trận như bị hạ cổ, bốn con rồng chụm đầu vào như xoay vòng một các máy móc.
Lâm Chiêu Lý xắn tay áo dài, cách không tóm một phát nhấc mình rồng lên khi thủy long bơi qua rìa.
Con thủy long kia rời pháp trận hơi co giật, mặt lập tức lộ vẻ dữ tợn, không nhận người thân quay đầu ngoạm về phía Lâm Chiêu Lý!
Là trùng hợp sao? Là thanh niên rảnh rỗi dùng tiên khí chơi khăm, vừa hay đưa Triệu Chấn Uy đến tàu hộ vệ sao?
– Hề Duyệt!
Lâm Chiêu Lý giữ chặt chỗ hiểm yếu của thủy long, đồng thời quát khẽ một tiếng, đánh một đạo phù chú lên người thủy long.
Lã Thừa Ý lộ vẻ khó xử, cố ý nói lập lờ nước đôi:
Thủy long cứng đờ giãy nảy một cái, ngay sau đó, một luồng khí đen tanh hôi nồng nặc phun ra từ miệng nó. Thân thể thủy long mềm đi, màn che trong đôi mắt đục ngầu tan biển, nhãn cầu lại trở nên trong trẻo, ngơ ngác nhìn Lâm Chiêu Lý.
Nhưng bọn họ đều đã lơ là, con bé chưa mở linh khiếu, vẫn chưa thể đoạt xá, có thể tự có ý thức…
Lâm Chiêu Lý sầm mặt ném nó về giữa pháp trận, ba con thủy long còn lại như cảm nhận được loài khác đến, lập tức không xoay nữa, bao vây con thủy long sạch sẽ kia với vẻ tràn đầy thù địch. Không đợi chúng nổi cơn, Lâm Chiêu lý đã phủi mạnh thủy long trận, “rửa” sạch bùn nhão trét trong não ba vị rồng còn lại.
Lâm Chiêu Lý hừ một tiếng:
Sau khi xuống biển, thân mình thủy long có thể dài tới trăm trượng, gào thét thành mưa, hít thở thành sương. Nếu bốn con thủy long bị người ta giở trò này được thả xuống biển đêm nay, chắc chắn phải lật úp đội tàu xuống nước.
“Tên nhãi Hề Bình kia phát hiện âm mưu bại lộ,” Lã Thừa Ý thầm nghĩ “phản ứng đầu tiên chắc chắn là trốn dưới nước, phải chặn hắn trên thuyền.”
Thủy long cứng đờ giãy nảy một cái, ngay sau đó, một luồng khí đen tanh hôi nồng nặc phun ra từ miệng nó. Thân thể thủy long mềm đi, màn che trong đôi mắt đục ngầu tan biển, nhãn cầu lại trở nên trong trẻo, ngơ ngác nhìn Lâm Chiêu Lý.
Ấn thần cùng chung lúc này đã mất từ lâu, nhưng đó dù sao cũng chỉ là tiên khí cấp Khai Khiếu, tu sĩ Trúc Cơ vẫn có thể tóm được một chút hơi còn sót lại.
Đây không phải đùa ác, đây là ác độc cực độ.
Lâm Chiêu Lý lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái:
Giở trò khôn vặt như nghịch lửa trước gió, hơi hí hửng quá là sẽ bị phản phệ tự thiêu, Hề Bình đã nhận được một bài học ở Tiềm Tu tự. Nhưng dù sao khi đó cũng chỉ có mình hắn, nát thì nát thôi, nằm nửa năm là được, hắn cũng đã lành sẹo quên đau từ lâu. Lúc này chưa nói đến Hề Duyệt dẫn theo bên mình, hắn còn để một cô bé mắc kẹt trong hang ổ tà ma.
Lã Thừa Ý giả vờ thất kinh bảo:
Hề Duyệt vốn đang thu dọn đống lộn xộn trên bàn rượu, khóa thuần long truyền đến tiếng đó, bán ngẫu giật nảy mình, đánh vỡ một chiếc chén lưu ly.
– Đây… đây là gì?
– Một loại thuật mê ảo đến từ nước Thục, dùng để săn linh thú quần cư cỡ lớn. – Lâm Chiêu Lý lạnh lùng bảo – Có thể khiến đám linh thú tự tàn sát lẫn nhau, thủy long trước khi được Nam Thánh thu phục cũng được coi là linh thú.
– Một tên nhóc vừa ra ràng như hắn sao lại biết thuật mê ảo của nước Thục? – Lã Thừa Ý trước tiên tự lẩm bẩm một câu, lại bảo – Đợi đã, cổ người hầu nhỏ cạnh hắn hình như đeo khóa thuần long!
Nghe xong, Lâm Chiêu Lý đầu tiên nhíu mày, rồi đột nhiên biến sắc – hắn nhớ ra hơi thở quen thuộc ban nãy là gì rồi.
Theo lý thuyết, lúc này Lâm Chiêu Lý hẳn đã uống “thận khí tán” hai lần, hắn nói “không có gì không ổn” chính là căn bản không trúng độc!
Nghe xong, Lâm Chiêu Lý đầu tiên nhíu mày, rồi đột nhiên biến sắc – hắn nhớ ra hơi thở quen thuộc ban nãy là gì rồi.
Hôm đó hắn dẫn người thăm dò trú địa Nam Thục ban đêm, hắn phụ trách thu hút sự chú ý của người Thục, để thủ hạ đi lùng tìm linh thạch bị mất ở mỏ, ngay khi thuộc hạ sắp tìm được lối vào, hồ linh thú đột nhiên sụp đổ, còn dẫn người Sở chỉ sợ thiên hạ không loạn tới.
Nó nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Khi đó, đáy hồ linh thú bị sụp kia có một làn linh khí cổ quái loáng thoáng, giống y như đúc thứ hắn cảm nhận được ban nãy!
Kẻ làm sụp hồ linh thú là Hề Bình, khi đó hắn đã trà trộn với người Thục.
Lã Thừa Ý thừa cơ nói thêm:
– Lâm sư huynh, Lăng Vân nước Thục xưa nay luôn thích giở những thủ đoạn ngấm ngầm, mấy ngày nay huynh luôn ở cách vách thế tử Vĩnh Ninh hầu kia, có thấy không ổn không?
Lâm Chiêu Lý hoang tưởng tự đại, tầm mắt thiển cận, nhưng hắn cũng là một tu sĩ Trúc Cơ. Từ Khai Khiếu đến Trúc Cơ, “bán tiên” biến thành “tiên”, chênh lệch giữa đó như ranh giới Hán Sở. Không phải ai cũng có bản lĩnh và tài nguyên như Bàng Tiển ở Thiên Cơ các, Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy gộp lại e ràng cũng không đủ cho Lâm Chiêu Lý nhét kẽ răng.
Lâm Chiêu Lý nghe vậy giật mình, lập tức thả thần thức chìm vào tứ chi trăm xương, kiểm tra đi kiểm tra lại mình từ đầu đến đuôi mấy lần, thầm niệm thuật thanh chướng ba bốn lượt. Thấy không có gì bất thường, Lâm Chiêu Lý mới yên tâm, vẫn bày ra vẻ kiêu ngạo cuồng vọng như cũ, cười nhạo bảo:
Lâm Chiêu Lý tưởng mình đã tóm được đuôi của kẻ trộm trong mỏ, chuẩn bị máu chảy đầu rơi trừ họa lớn cho An Dương điện hạ của hắn, chẳng biết cái cứt chó gì, là “tầng đáy” của mỏ Nam rối rắm phức tạp.
– Ta có gì mà không ổn? Mỗi một đệ tử mới nhập môn, dù ta đứng tại đây cho hắn ám toán tùy thích, hắn cũng làm gì được ta?
Hề Bình chứng kiến cảnh này: …
Lã Thừa Ý không để ý gã, mặt trầm như nước đứng ở cửa – phòng Hề Bình đã không còn ai, mặt đất chỉ còn một cái chén vỡ, mùi rượu còn chưa tan.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-r0
Xin đấy, ngài già rồi, đừng chém gió nữa.
Hề Bình chưa bao giờ phải nín nhịn thế này bao giờ trong đời, quả nhiên đồ đần đều như sản phẩm giới hạn trên kệ của Thôi ký, phải cướp. Đến trước được trước, ngươi không xuống tay là sẽ bị người ta lừa mất!
Hai bóng người – Lã Thừa Ý và Triệu Thừa Ý cuốn về tàu chính từ tàu hộ vệ số một như gió lốc, một người xông về phía tầng dưới khoang thuyền, một người chạy thẳng vào phòng khách Hề Bình ở.
– Cảm tạ trời đất, – Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy lại liếc nhau một cái, mồm bảo – đúng là may mắn vô cùng…
Lâm Chiêu Lý đánh ra một đạo phù chú khóa chặt Hề Bình, bình thản ung dung thu hồi thần thức:
Tu sĩ cấp thấp hạ độc cao thủ, đối phương phải không phòng bị mới được, thận khí tán giai đoạn đầu không có triệu chứng, người bình thường khi không cũng sẽ không quét thuật thanh chướng trên người mình, đợi ba lượt hạ thuốc phát tác thì đã là vô phương cứu chữa. Nhưng nếu Trúc Cơ này thật sự có vấn đề về thần kinh, ngày nào cũng cảm thấy có người muốn hại hắn, ngày nào cũng kiểm tra xem mình có trúng độc không, thì chắc chắc có thể tra ra độc chướng tu sĩ Khai Khiếu tạo.
Triệu Chấn Uy quả thực không dám nghĩ kỹ, vừa nghĩ tới đã sợ vỡ mật, giá áo túi cơm sắp không che nổi ngũ tạng, đầu óc hắn chỉ còn lại một suy nghĩ:
Nhưng ai ngờ ông trời chỉ giúp người tốt chứ?Lã Thừa Ý quay người nói với Triệu Chấn Uy:
Lã Thừa Ý lại thầm nghĩ: “Thế tử Vĩnh Ninh hầu kia cơ mưu thâm sâu như thế mà không nhìn ra phế vật họ Triệu kia cũng là người của An Dương giống mình, nói rõ rằng Thiên Cơ các quả nhiên không hiểu rõ những mờ ám trong mỏ Nam. Từ đầu đến cuối chúng luôn tập trung tới ve bất bình chúng ta.”
Theo lý thuyết, lúc này Lâm Chiêu Lý hẳn đã uống “thận khí tán” hai lần, hắn nói “không có gì không ổn” chính là căn bản không trúng độc!
Trông bộ dạng ngu ngốc hứng mưa bằng lỗ mũi của cụ Lâm, tuyệt đối không thể do hắn tự tránh, chắc chắn đã có người âm thầm giải độc cho hắn – cũng có nghĩa là, Hề Bình đã biết họ định làm gì từ khi lên tàu!
Triệu Chấn Uy quả thực không dám nghĩ kỹ, vừa nghĩ tới đã sợ vỡ mật, giá áo túi cơm sắp không che nổi ngũ tạng, đầu óc hắn chỉ còn lại một suy nghĩ:
– Toi rồi, toi thật rồi.
Lã Thừa Ý lại thầm nghĩ: “Thế tử Vĩnh Ninh hầu kia cơ mưu thâm sâu như thế mà không nhìn ra phế vật họ Triệu kia cũng là người của An Dương giống mình, nói rõ rằng Thiên Cơ các quả nhiên không hiểu rõ những mờ ám trong mỏ Nam. Từ đầu đến cuối chúng luôn tập trung tới ve bất bình chúng ta.”
Hắn ngoái đầu về phía khoang thủy long, đẩy phắt phế vậy Triệu Chấn Uy này ra và xông vào.
Nhưng tin tức tiết lộ từ đâu?
Sao lại khéo thế, hắn vừa giở trò trên trận thủy long xong, Triệu Chấn Uy đã bị ném lên tàu hộ vệ số một, như thể đối phương nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của hắn…
– Hai trận vận chuyển đặt ở đâu, dẫn ta đi xem.
Lã Thừa Ý nheo mắt, khi đó hắn chỉ tiết lộ tin tức cho một người: cô nương Lục Thập, thánh nữ mới của họ.
Lã Thừa Ý nheo mắt, khi đó hắn chỉ tiết lộ tin tức cho một người: cô nương Lục Thập, thánh nữ mới của họ.
Con ranh kia biết quá nhiều, hơn nữa sau khi bảo lão Cửu đề nghị, ngay hôm đó hắn liền có thể liên lạc với con bé qua chuyển sinh mộc, đây chắc chắn là thủ đoạn của Thái Tuế, chuyện Thái Tuế và ẩn cốt bám trên người con bé hẳn không sai.
Lâm Chiêu Lý sững người: đúng rồi, tàu hộ vệ số một có đại trận thủy long, đêm nay thủy long phải xuống nước!
Nhưng bọn họ đều đã lơ là, con bé chưa mở linh khiếu, vẫn chưa thể đoạt xá, có thể tự có ý thức…
Xin đấy, ngài già rồi, đừng chém gió nữa.
Có thể “thánh nữ” đã làm phản
Bản thân An Dương chính là kẻ cầm đầu ăn trộm, đạt được kết quả khiến người ta dở khóc dở cười thế này chắc phải cảm động vô cùng, bèn tiện tay thu xếp cho lão Lâm một chuyến thuyền khách xa hoa đi Tây Thiên. Nhưng nàng ta cũng chỉ là “tầng giữa”, vì nàng cũng chẳng liệu được rằng người được cử đi hộ tống Lâm Chiêu Lý lên đường là tà ma hàng thật giá thật, đã móc ngoặc xong xuôi với đồng bọn từ lâu, xử lý xong lão Lâm Trúc Cơ này là sẽ bưng nồi ra vét sạch – Vô Thường Nhất Lã Thừa Ý mới là “tầng cao” trong trò chơi mạt cưa mướp đắng này.
Hề Bình đột nhiên thở phào, xoa một cái trên gáy Hề Duyệt: Nhóc nhà ngươi suýt nữa toi rồi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-r0
Tuy không rõ một người phàm nhỏ bé như cô làm thế nào ngay dưới mũi Thái Tuế, nhưng rõ ràng đây là lời giải thích hợp lý nhất cho tình huống trước mắt.
Thiên Cơ các, Bàng Tiển, Hề Bình… thủ đoạn khéo đấy.
Nhưng tin tức tiết lộ từ đâu?
Nhưng ai ngờ ông trời chỉ giúp người tốt chứ?
Lã Thừa Ý quay người nói với Triệu Chấn Uy:
– Xin Triệu đề đốc hạ lệnh toàn đội ngừng chạy, lùng bắt tà ma.
– Ta… – Triệu Chấn Uy nói.
– Đợi đã, – Lâm Chiêu Lý lại cắt lời hắn – không ổn.
Lã Thừa Ý vừa nhíu mày liền nghe Lâm Chiêu Lý nói thêm:
Thợ thuyền hạ độc tiện thể đưa cơm cho Lâm Chiêu Lý vừa hay đi qua, kinh ngạc nhìn Lã Thừa Ý xưa nay ôn lương cung kiệm nhượng đáp xuống cửa phòng Hề Bình, không chào một tiếng đã quét thần thức một lượt, trực tiếp phá cửa xông vào.
– Ta bảo ngươi gọi hắn là “tà ma” là không ổn. Các ngươi cách tiên môn quá xa, có lẽ chưa nghe nói, Hề Bình kia vốn là đệ tử khóa này của Tiềm Tu tự, trừ hắn ra, các đệ tử mới khác vẫn đang tu hành ở Tiềm Tu tự, hắn có thể xuống núi trước thời hạn là do đã được nội môn chọn đi.
Tim Lã Thừa Ý “lộp bộp” một cái.
Triệu Chấn Uy trợn tròn mắt hỏi thẳng:
Con ranh kia biết quá nhiều, hơn nữa sau khi bảo lão Cửu đề nghị, ngay hôm đó hắn liền có thể liên lạc với con bé qua chuyển sinh mộc, đây chắc chắn là thủ đoạn của Thái Tuế, chuyện Thái Tuế và ẩn cốt bám trên người con bé hẳn không sai.
– Nội, nội môn? Đỉnh nào?
Lâm Chiêu Lý thở ra một hơi từ mũi, như vừa bất lực vừa khó hiểu:
– Đỉnh Phi Quỳnh, Chi tướng quân. Cũng không rõ có phải người này căn bản không phải thứ gì tốt lành, đã dùng tà pháp gì mê hoặc Chi tướng quân nên mới trà trộn được vào nội môn; hay là đệ tử trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, trên đường xuống núi bị tà ma để mắt rồi bất tri bất giác trúng chiêu gì đó của người khác… tóm lại, ta dùng thần thức quét hắn ra trước, các ngươi khống chế và không được tổn hại người này, đợi ta viết thư tấu bẩm tiên môn và Thiên Cơ các.
Linh cảm của hắn đột nhiên lại bị chạm vào, một bên là khóa thuần long, một bên là tay trái hắn có cảm ứng – Hề Duyệt ở gần đó gặp phải một nội gián ve bất bình.
Lời chưa dứt, thần thức rợp trời kín đất của cao thủ Trúc Cơ đã bao phủ toàn bộ đội tàu, thủy long dưới đáy biển bất an chui lên, dưới thực lực tuyệt đối, Hề Bình lập tức không chỗ che thân!
Lâm Chiêu Lý giữ chặt chỗ hiểm yếu của thủy long, đồng thời quát khẽ một tiếng, đánh một đạo phù chú lên người thủy long.
Lâm Chiêu Lý đánh ra một đạo phù chú khóa chặt Hề Bình, bình thản ung dung thu hồi thần thức:
– Đưa người tới.
Triệu Chấn Uy quay ngoắt đầu liếc Lã Thừa Ý: Chết chắc rồi, làm sao đây?
Lã Thừa Ý mặc kệ hắn, cúi đầu nhận làm:
– Vâng.
– Toi rồi, toi thật rồi.
Sau đó Lã Thừa Ý cấp tốc quay người, tự mình dẫn người đi bắt Hề Bình, vừa rời tầm mắt của Lâm Chiêu Lý, bàn tay giấu trong tay áo của hắn hắn đã thần không biết quỷ không hay vò một nắm phù chú rồi ném xuống nước.
“Hết cách rồi,” Lã Thừa Ý nghĩ, “chỉ có thể chôn những người này ở đây trước.”
Cùng lúc đó, lão Cửu đang đợi thánh nữ kiểm tra linh khế chỉ thấy linh khí dùng để truyền tin trong ngực hơi nóng lên, hắn ngây người, thầm nghĩ: “Không phải Nhất tiền bối đã liên hệ được với thánh nữ rồi sao? Sao còn bí mật liên hệ với mình?”
Để tránh thánh nữ đa nghi, lão Cửu xin lỗi rồi lui khỏi phòng Ngụy Thành Hưởng, nhanh nhẹn lấy tiên khí truyền tin ra nhìn một cái ngoài cửa, hắn giật mình.
Trên đó viết: Nghi thánh nữ làm phản, ép con bé ký linh khế, nghĩ cách báo cho Thái Tuế.