SƠN LĂNG BĂNG – 4
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Trước khi thần thức của Lâm Chiêu Lý quét qua, Hề Bình đã quyết đoán kịp thời, nhét giới tử cho Hề Duyệt, bản thân chỉ giữ lại một túi linh thạch.
Hề Duyệt lập tức nhận ra hắn định làm gì, lui phắt về sau một bước. Nhưng bước chân lùi lại chưa kịp chạm đất, khóa thuần long đã giữ chặt nó.
– Sẽ… Ngụy Thành Hưởng, ta chưa chết đâu, sao ngươi vừa không cẩn thận đã còn mỗi đường cùng rồi. – Hề Bình gằn từng chữ – Làm như ta bảo.
Hề Bình: Ngươi trốn trong châu chống nước, nhảy xuống biển.
Ánh mắt Ngụy Thành Hưởng rơi trên linh khế tỏa sáng lấp lánh kia:
– Đọc xong rồi sao thánh nữ còn chưa ký ạ? – Lão Cửu chắp tay cười bảo – Từng điều một đều là chính miệng Thái Tuế chỉ điểm cho cô bàn bạc. Sao, hay lão nhân gia lại có gì lo ngại?
Thủy long như hơi nghi hoặc, xoay mấy vòng gần chỗ Hề Duyệt nấp, mắt rồng to tướng nhắm thẳng vào châu chống nước.
Hề Duyệt nóng nảy rồi: Ta không! Thiếu gia, ta không muốn…
Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, hai tay trái phải của Hề Bình thu lại cùng lúc, tay trái đàn “dây vô thanh”, đàn xương tay phải kêu một tiếng lảnh lót, tơ mảnh bám sát trên tay hắn dao sắc tra dầu mắc vào khớp ngón tay hắn. Ngụy Thành Hưởng chỉ thấy thần hồn bị một âm thanh cực lớn chấn động, toàn thân cô nhất thời tê liệt, ngón tay kẹt cứng trên lưỡi đao không ấn xuống được một phân.
Lã Thừa Ý đã chuẩn bị sẵn đủ kiểu tự biện chặn họng hắn nhất thời không xoay xở được. Đã bảo sẽ hát một màn “hết đường chối cãi”, sao lại đổi tuồng thành “cậy thế hiếp người” ngay tại chỗ thế?
Nhưng khóa thuần long tước quyền nói “không” của nó, Hề Duyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn mình như một con rối gỗ giật dây thực thụ, bị khóa thuần long ép nhảy xuống biển. Nó liều mạng phản kháng, nhưng khóa thuần long kẹp cổ nó, nó thậm chí không thể quay đầu.
Tà ma có thể bóp chết cô bằng một ngón tay nhìn chòng chọc cô như hổ đói, kỳ lạ là Ngụy Thành Hưởng không hề căng thẳng, ngược lại còn hơi buồn cười.
Trong chớp mắt đó, Hề Duyệt hận bản thân, hận khóa thuần long nó tự tay nhặt về, thậm chí hận Hề Bình.
Cô cảm thấy vô cùng thần kỳ, vị tiền bối trong chuyển sinh mộc này tuyệt đối không phải người tốt “đối đãi chân thành” gì, mỗi lần dạy cô bịp bợm cứ y như bản lĩnh từ trong bụng mẹ vậy, tán gẫu cũng đầy thuồng luồng cưỡi mây trong mồm. Nhưng không rõ vì sao, hắn trước nay chưa bao giờ giả thần giả quỷ với cô trong những chuyện quan trọng. Ví dụ như hắn đã trực tiếp bóc trần bài vị Thái Tuế từ lần đầu nói chuyện với cô, không hề muốn lừa cô cúng bái hắn như thần linh chút nào; lần này tự dưng bại lộ, cô vừa có chút nghi ngờ còn chưa kịp nghĩ đến đối phương, bên đó đã dứt khoát nhận ngay trách nhiệm.
Hề Bình bị người ta đẩy lên boong tàu một cách vụng về, chân lảo đảo suýt khuỵu xuống, hắn nổi cơn tam bành:
Châu chống nước dịu dàng bao lấy thân thể bán ngẫu, sau đó tiếp tục chìm xuống nước, bám dính dưới đáy tàu lớn, nó huyễn hóa thành một đám hà biển lớn, trốn giữa đám sò dưới đáy tàu.
Một bên đầu gối Hề Bình đã vỡ, hắn không khách sáo dựa vào người tu sĩ đang kéo hắn, không coi mình là người ngoài chút nào, có chỗ dựa nên không hề lo sợ, cười một cái với Lâm Chiêu Lý:
Hề Bình: Ngươi trốn trong châu chống nước, nhảy xuống biển.
Lúc này Hề Bình chỉ có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của bán ngẫu trước, không rảnh chú ý đến tâm tình của quỷ nhỏ kia. Châu chống nước vào nước, thần thức ngang tàng của Lâm Chiêu Lý đã quét tới, ngay sau đó, Hề Bình bị một đạo phù chú ghim chặt tại chỗ.
– Ngươi… ngươi câu kết tà… tà ma bên ngoài, – Lâm Chiêu Lý súy chút bị chọc tức đến cà lăm – ngươi phá hỏng đại trận thủy long trên thuyền áp tải linh thạch, ý đồ gây rối, nên chịu tội gì?
Giây lát sau, tiếng người tới lùng bắt hắn truyền tới, thủy long lắc đầu, quay người bơi mất không hứng thú – nó là thủy long trừ uế, Hề Duyệt không phải uế. Nó cũng không nhận được mệnh lệnh bắt người này, không phù hợp – Hề Duyệt trong châu chống nước bị nó coi là hải sản dưới đáy thuyền.
Bùa kia không khách khí lắm, Hề Bình cảm thấy mình như ruồi rơi vào mạng nhện, đến ngũ tạng cũng bị quấn lấy. Hắn mặc kệ, nhắm mắt, bất chấp những lời lộn xộn oán hận lẫn lộn của Hề Duyệt, qua khóa thuần long, Hề Bình cảm nhận được thủy long bơi qua đáy tàu, đuôi rồng gần như quét qua châu chống nước.
Nhưng cô lại không hề hoảng.
– Ôi, đừng nóng, – Hề Bình điều chỉnh tư thế cho xương bánh chè lành cực nhanh, cười với vẻ dù bận vẫn ung dung – ngài đã trúc cơ cả, sau này chắc chắn sẽ “mặc sức vùng vẫy” trong nội môn, phải chú ý tiết chế trước mặt đồng môn nhé.
Thủy long như hơi nghi hoặc, xoay mấy vòng gần chỗ Hề Duyệt nấp, mắt rồng to tướng nhắm thẳng vào châu chống nước.
Nhưng điểm yếu của hắn toàn là tim gan, điểm yếu của Vô Thường Nhất tiên sinh ấy…
Cổ tay Hề Bình bị phù chú dính chặt không thể cử động, ngón tay thì vẫn được, kiếm ý Thăng Linh đã lên dây.
Ngón tay Hề Bình đột ngột buông lỏng, thả nửa trái tim xuống trước.
Lúc này, Triệu Chấn Uy ngự kiếm đáp xuống ngay trước mắt Hề Bình. Sau khi sự việc phát sinh, tên hèn nhát bị dọa không thể duỗi thẳng đầu gối này vừa nhìn thấy Hề Bình, sự hèn nhát lập tức lên men thành cáu tiết. Nếu không kiêng dè Lâm Chiêu Lý, Hề Bình cảm thấy hắn có thể xiên mình không chút do dự.
Giây lát sau, tiếng người tới lùng bắt hắn truyền tới, thủy long lắc đầu, quay người bơi mất không hứng thú – nó là thủy long trừ uế, Hề Duyệt không phải uế. Nó cũng không nhận được mệnh lệnh bắt người này, không phù hợp – Hề Duyệt trong châu chống nước bị nó coi là hải sản dưới đáy tàu.
– Thánh nữ quả nhiên vẫn nghe lời Thái Tuế.
Không ổn, tốc độ phản ứng của con cáo già Lã Thừa Ý còn nhanh hơn hắn dự đoán!
Ngón tay Hề Bình đột ngột buông lỏng, thả nửa trái tim xuống trước.
– Sao, nếu ta báo cáo tiên môn chuyện người làm, Chi tướng quân và Ti Mệnh đại trưởng lão còn bao che cho ngươi được chắc?
May là Hề Duyệt hướng nội và rất cẩn thận, bình thường không giao lưu gì với người ngoài, người trên tàu này đều cho rằng bán ngẫu không đủ hồn phách. Trừ mặt trông giống người, nó không khác gì đạo đồng trong Tiềm Tu tự, không ai coi trọng nó.
Xem ra sức sát thương của hủy hoại chân thân với Thái Tuế lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, lũ chó áo xanh tàn ác này rốt cuộc đã ép người kia thành bộ dạng gì rồi!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rf
Hề Bình liếc phù chú trên người mình một cái. Không phải hắn không thể dùng kiếm khí đánh rớt phù chú thoát thân, chỉ là nếu vậy, phía Lâm Chiêu Lý nhất định sẽ để ý lùng bắt hắn. Cách đây không xa còn có minh hữu Nam Thục và người chiêu tuyết chờ sẵn, bọn họ xích mích nội bộ thì quá là tổn hại. Vả lại đầu óc một người chỉ lớn chừng đó, nếu hắn phí tâm ứng phó truy bắt thì chắc chắn sẽ không thể để ý bên Ngụy Thành Hưởng – bên đó nguy hiểm hơn.
– Đừng hoảng, để ta nghĩ. – Lã Thừa Ý cũng sởn gai ốc toát mồ hôi lạnh – Đừng kinh động người chiêu tuyết, lát ngươi gọi con bé dậy, đổ bột linh thạch và đan dược cho nó, có bao nhiêu nhét bấy nhiêu, ép nó mở linh khiếu nhường chỗ cho Thái Tuế!
Dù sao Lâm Chiêu Lý cũng không dám giết hắn, sát chiêu bảo mệnh phải dùng trên lưỡi dao.
Hề Bình sắp xếp cho Hề Duyệt bên này, chưa bao giờ rút sự chú ý khỏi người Lã Thừa Ý, đúng lúc này, hắn đang lướt thấy thư riêng giữa “Vô Thường Nhất” và “lão Cửu”.
Phải rồi, đám ăn trộm kia một tay che trời ở mỏ, không dám đảm bảo thuyền áp tải không có người của chúng. Triệu Chấn Uy… đúng là kỳ lạ.
Trái tim vừa buông xuống vì Hề Duyệt tạm thời an toàn của hắn lại nảy lên.
– Ta còn tưởng Triệu sư huynh sợ ta khai ra hai ta là một bọn, muốn diệt khẩu ta cơ.
Hề Bình sững sờ.
Không ổn, tốc độ phản ứng của con cáo già Lã Thừa Ý còn nhanh hơn hắn dự đoán!
Khóe mắt Lâm Chiêu Lý nảy lên, hắn có thẳng đuồn đuột đến đâu cũng nghe được uy hiếp trong lời này, lập tức cười lạnh bảo:
Nét cười nơi khóe mắt lão Cửu tan biến, hạ thấp giọng:
Trong chuyển sinh mộc, Ngụy Thành Hưởng giải thích cho hắn một cách bình tĩnh và ôn hòa:
Không cho hắn suy nghĩ kỹ càng, qua chuyển sinh mộc, hắn đã thấy lão Cửu quay về phòng với vẻ mặt quỷ dị.
Lão Cửu trông mà kinh tâm động phách:
Tuy vẫn cung kính như cũ với thánh nữ, tay lão Cửu lại giấu trong tay áo.
Ngụy Thành Hưởng nhìn thẳng vào mắt hắn không hề lảng tránh, thầm nói với Hê Bình:
Lâm Chiêu Lý vừa nhìn dáng vẻ chật vật của Hề Bình đã cau mày, lườm Triệu Chấn Uy một cái hung dữ.
Thực ra lão Cửu vừa ra ngoài, Ngụy Thành Hưởng đã biết tình hình không ổn rồi – không phải linh cảm của cô chuẩn hơn hẳn trực giác, mà là vì vị tiền bối trong chuyển sinh mộc kia vừa gọi cô là “A Hưởng”.
Người chiêu tuyết sợ rằng mình bị dùng xong là sẽ bị vứt bỏ, trọng điểm quan tâm đều ở sau khi sự việc hoàn thành, ước định việc chia linh thạch thế nào, hai bên không được phản bội nhau vân vân rất kỹ càng. Về cách hành động thì chỉ nhắc cho có rằng “hai bên đều phải tận lực, nội ứng ngoại hợp” vân vân – không tận lực thì đừng mơ đến chuyện cướp đội thuyền áp tải của Đại Uyển, người chiêu tuyết coi việc mọi người có cùng chung lợi ích trong giai đoạn này là lẽ đương nhiên, tự khắc sẽ đồng tâm hiệp lực.
Ngụy Thành Hưởng còn chưa đáp, tiền bối trong chuyển sinh mộc đã gấp rút cảnh báo: Vô Thường Nhất vừa gửi thư riêng cho lão Cửu, muốn ép ngươi ký linh khế.
Hắn tiến tới một bước giật mạnh dây phược tiên trên người Hề Bình, tu sĩ xung quanh trở tay không kịp.
Vị tiền bối kia bình thường toàn nói chuyện “ngươi” qua “ngươi” lại với cô, thi thoảng mới gọi cô đầy đủ họ tên “Ngụy Thành Hưởng”, mỗi lần gọi cô là “A Hưởng” chắc chắn đều không có chuyện tốt.
– Sưu hồn ta, Lâm sư huynh không thể tự quyết, sưu hồn vị… quản lý Triệu của “ngoại môn” trụ sở mỏ này, chắc ngài làm được nhỉ?
– Ngươi muốn ta sưu hồn hay tự nói thật?
Nhưng cô lại không hề hoảng.
Hề Bình nhìn về phía Triệu Chấn Uy qua khe hở giữa hàng mi đầy mồ hôi lạnh, có lẽ quá căng thẳng, hắn nhất thời không để ý đến cơn đau, chỉ nở nụ cười với khuôn mặt bất lực kia của Triệu Chấn Uy, thành công khiến Triệu Chấn Uy mặt cắt không còn hột máu.
Con ngươi Ngụy Thành Hưởng hơi co lại, thầm hỏi Hề Bình:
Thuở nhỏ, ông nội cô nói tính cách con người quyết định hành vi, ngược lại thì hành vi cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cách, vì thế không cho cô đánh nhau chửi bới với đám trẻ lang thang, bảo sẽ “thay tính đổi nết”. Cô không tin, trước mặt không dám, nhưng cũng giấu ông nội phá phách không ít. Cho đến lúc này, cô bỗng phát hiện lời của người già tuy có lúc cổ hủ nhưng không phải không có lý, thì ra hành vi thật sự sẽ ảnh hưởng đến tính cách. Khi trước cô là một đứa trẻ con, tính tình cũng con nít; giờ đây cô ngậm một miệng đầy máu, bày ra dáng vẻ thánh nữ lạnh lùng băng sương, giữ tư thế này lâu vậy mà cứ như nó đã mọc trên người cô thật vậy, giữ vững linh hồn cô.
Giữa quần ma quây quanh quan sát dưới mặt biển trăm trượng, Ngụy Hưởng chẳng đứng ngồi không yên, vừa nãy cô đã tĩnh tâm xem nội dung linh khế một lượt, suy đoán thứ này chắc hẳn do người chiêu tuyết khởi thảo.
Vô số suy nghĩ quay cuồng như bão táp trong đầu Hề Bình, vào khoảnh khắc chạm mắt với Triệu Chấn Uy, lòng hắn bỗng rúng động, lặng lẽ dùng khẩu hình nói với Triệu Chấn Uy: cấu kết nước ngoài, chứng cứ xác thực, ngươi xong rồi.
Một tiếng “keng”, đao rơi xuống đất, bị Ngụy Thành Hưởng giẫm lên.
Người chiêu tuyết sợ rằng mình bị dùng xong là sẽ bị vứt bỏ, trọng điểm quan tâm đều ở sau khi sự việc hoàn thành, ước định việc chia linh thạch thế nào, hai bên không được phản bội nhau vân vân rất kỹ càng. Về cách hành động thì chỉ nhắc cho có rằng “hai bên đều phải tận lực, nội ứng ngoại hợp” vân vân – không tận lực thì đừng mơ đến chuyện cướp đội tàu áp tải của Đại Uyển, người chiêu tuyết coi việc mọi người có cùng chung lợi ích trong giai đoạn này là lẽ đương nhiên, tự khắc sẽ đồng tâm hiệp lực.
Ngươi còn muốn “nghĩ”, ánh mắt Hề Bình lia qua Lã Thừa Ý vội vàng chạy đến, thầm nói: không có cửa.
Lão Cửu tiến vào nở nụ cười chân thành:
Phải rồi, hắn lén lút giả làm tà ma, chuyện đến trú địa Nam Thục cũng không dễ nói rõ như vậy.
Hề Bình thở phào một hơi – điểm yếu thứ hai của hắn tạm thời cũng đã an toàn.
– Thánh nữ, xem xong linh khế chưa?
Ngụy Thành Hưởng: …
Ngụy Thành Hưởng còn chưa đáp, tiền bối trong chuyển sinh mộc đã gấp rút cảnh báo: Vô Thường Nhất vừa gửi thư riêng cho lão Cửu, muốn ép ngươi ký linh khế.
Giữa quần ma quây quanh quan sát dưới mặt biển trăm trượng, Ngụy Hưởng chẳng đứng ngồi không yên, vừa nãy cô đã tĩnh tâm xem nội dung linh khế một lượt, suy đoán thứ này chắc hẳn do người chiêu tuyết khởi thảo.
Con ngươi Ngụy Thành Hưởng hơi co lại, thầm hỏi Hề Bình:
– Vô Thường Nhất nghi ngờ gì ta?
Hề Bình nói:
Nhưng khóa thuần long tước quyền nói “không” của nó, Hề Duyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn mình như một con rối gỗ giật dây thực thụ, bị khóa thuần long ép nhảy xuống biển. Nó liều mạng phản kháng, nhưng khóa thuần long kẹp cổ nó, nó thậm chí không thể quay đầu.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rf
– Nghi ngờ tuy ngươi bị phụ thân, nhưng vì Thái Tuế không thể đoạt xá, nên ngươi lợi dụng sơ hở dưới mũi hắn, đang làm nội gián truyền tin cho Thiên Cơ các — Lần này thúc có lỗi với ngươi, là ta chơi ngu.
– Thế ngươi run cái gì?
Sau đó ánh mắt hắn rơi thẳng lên người Triệu Chấn Uy.
Lúc này, các tu sĩ lùng bắt Hề Bình xông tới nhưng không dám tới gần, hô to gọi nhỏ ném hơn mười món tiên khí phược linh lên người hắn trước – đủ trói cả một con kim giáp tranh!
Hề Bình không buồn chớp mắt:
Hai tay Hề Bình bị bắt chéo sau lưng, mỗi ngón tay đều bị chỉ mảnh như tơ tằm ghì chặt, chỉ cần hắn khẽ động ngón tay, những sợi chỉ mảnh sắc bén kia sẽ mắc vào xương ngón tay hắn.
Lã Thừa Ý: …
Ngụy Thành Hưởng: …
Dặn dò xong, Lã Thừa Ý thầm chửi phế vật họ Triệu chuyên phá hoại một tiếng, cuống quýt đuổi theo Lâm Chiêu Lý.
Hề Bình sắp xếp cho Hề Duyệt bên này, chưa bao giờ rút sự chú ý khỏi người Lã Thừa Ý, đúng lúc này, hắn đang lướt thấy thư riêng giữa “Vô Thường Nhất” và “lão Cửu”.
Ngươi cũng không cần thừa nhận sảng khoái như thế.
Lâm Chiêu Lý không khỏi hơi sầm mặt, quan sát Hề Bình, lạnh lùng nói:
Tà ma có thể bóp chết cô bằng một ngón tay nhìn chòng chọc cô như hổ đói, kỳ lạ là Ngụy Thành Hưởng không hề căng thẳng, ngược lại còn hơi buồn cười.
Hai tay Hề Bình bị bắt chéo sau lưng, mỗi ngón tay đều bị chỉ mảnh như tơ tằm ghì chặt, chỉ cần hắn khẽ động ngón tay, những sợi chỉ mảnh sắc bén kia sẽ mắc vào xương ngón tay hắn.
Cô cảm thấy vô cùng thần kỳ, vị tiền bối trong chuyển sinh mộc này tuyệt đối không phải người tốt “đối đãi chân thành” gì, mỗi lần dạy cô bịp bợm cứ y như bản lĩnh từ trong bụng mẹ vậy, tán gẫu cũng đầy thuồng luồng cưỡi mây trong mồm. Nhưng không rõ vì sao, hắn trước nay chưa bao giờ giả thần giả quỷ với cô trong những chuyện quan trọng. Ví dụ như hắn đã trực tiếp bóc trần bài vị Thái Tuế từ lần đầu nói chuyện với cô, không hề muốn lừa cô cúng bái hắn như thần linh chút nào; lần này tự dưng bại lộ, cô vừa có chút nghi ngờ còn chưa kịp nghĩ đến đối phương, bên đó đã dứt khoát nhận ngay trách nhiệm.
Lâm Chiêu Lý cau mày, ánh mắt hoài nghi rơi lên người Triệu Chấn Uy.
Triệu Chấn Uy:
– Tuy không biết thúc nói ai, nhưng ta đoán… có lẽ là vì chúng ta vốn không có “núi xanh”?
Vì sao vậy? Hắn không thích lừa một cô bé quê mùa chưa từng thấy việc đời sao?
– Ta làm gì? – Hề Bình như vô lại, không đợi Lâm Chiêu Lý tố cáo, hắn đã nói toẹt luôn – Lâm sư huynh cảm nhận được gì trên tàu hộ vệ số một sao? Úi chà linh khí còn sót này quen mắt thế, gặp ở đâu nhỉ… tới từ đâu thế ?
Có lẽ chính vì điều này, cô mới dám mang thẻ bài chuyển sinh mộc lên đường một mình. Cô là lục bình dưới chân không có gốc rễ, đối với cô, nhân thế chính là mưa to gió lớn mãi mãi không ngừng, vận mệnh vĩnh viễn chỉ nghiêng về phía “bất thình lình”.
Chỉ có khối chuyển sinh mộc này là chân thực.
– Xin lỗi, Thái Tuế của các ngươi ấy à… hiện tại nói chuyện không có tác dụng với ta lắm.
Bầu không khí đột ngột có chút nguy hiểm.
Là điểm thăng bằng ít ỏi trên con đường lưu vong bập bềnh bất định của cô.
Lão Cửu tiến vào nở nụ cười chân thành:
– Thánh nữ?
– Đọc xong rồi sao thánh nữ còn chưa ký ạ? – Lão Cửu chắp tay cười bảo – Từng điều một đều là chính miệng Thái Tuế chỉ điểm cho cô bàn bạc. Sao, hay lão nhân gia lại có gì lo ngại?
Hề Bình nói:
Bầu không khí đột ngột có chút nguy hiểm.
Lâm Chiêu Lý ngẩn người.
Nét cười nơi khóe mắt lão Cửu tan biến, hạ thấp giọng:
Trong chớp mắt đó, Hề Duyệt hận bản thân, hận khóa thuần long nó tự tay nhặt về, thậm chí hận Hề Bình.
Lúc này Hề Bình chỉ có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của bán ngẫu trước, không rảnh chú ý đến tâm tình của quỷ nhỏ kia. Châu chống nước vào nước, thần thức ngang tàng của Lâm Chiêu Lý đã quét tới, ngay sau đó, Hề Bình bị một đạo phù chú ghim chặt tại chỗ.
– Đừng để các anh em chiêu tuyết đợi sốt ruột, biển cả mênh mang vạn dặm, chúng ta phải dựa cả vào tiên khí của người ta… để giữ mạng đấy.
Ngụy Thành Hưởng nhìn thẳng vào mắt hắn không hề lảng tránh, thầm nói với Hê Bình:
Lão Cửu cười:
– Nếu thật sự không ổn thì cũng không phải không thể ký.
– Ngươi ngậm máu phun người!
Trong linh khế, phần ước định về cướp linh thạch ít cực kỳ, có rất nhiều sơ hở có thể nhắm vào, không ảnh hưởng cô dẫn sai đường cho tà ma. Về phần sau này giết Thiên Nhật Bạch bị linh khế phản phệ… thì thôi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rf
Cô tự nguyện đi trên con đường báo thù: tà ma xấu xa, nanh vuốt nạt nam hiếp nữ, ti thủy vận một tay che trời, bầu trời đè lên đầu chúng sinh… đi được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu cô đã bỏ ra toàn bộ sức lực cũng chỉ thể dừng bước tại đây, vậy cô chấp nhận, thật sự lôi được bầy yêu ma này vào chỗ chết cũng là tốt rồi.
Hề Bình lại bảo:
– Nói vớ nói vẩn, – Hề Bình lướt qua điều khoản của linh khế nghe hơn cả cô, vừa nghe đã biết cô nghĩ gì, mắng – ký cái đầu ngươi, bỏ đao xuống cho ta!
Lão Cửu cười:
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, giọng Ngụy Thành Hưởng không giống một thiếu nữ đôi tám nữa mà nghe hơi trầm thấp, như ca cơ mệt nhoài lại hát xuyên đêm bên bờ Lăng Dương.
– Thánh nữ quả nhiên vẫn nghe lời Thái Tuế.
Hề Bình bị người ta đẩy lên boong tàu một cách vụng về, chân lảo đảo suýt khuỵu xuống, hắn nổi cơn tam bành:
Lão Cửu cúi đầu nhìn thiếu nữ siết ngất, cũng tiến thoái lưỡng nan – hắn còn không dám siết mạnh, chỉ sợ bẻ gãy cái cổ nhỏ nhắn bóp một phát là vỡ vụn. Linh khế chắc chắn đã hết cách, thứ này nhất định phải tự ký mới có thể in lên linh đài, con nhãi kia ngất rồi, dù hắn đổ hết máu của cô ra bôi lên khế thư cũng không thể thành.
– Con gái các người đều bị làm sao vậy? “Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun” không hiểu sao, sao cứ thích đi vào đường cùng thế?
– Nếu thật sự không ổn thì cũng không phải không thể ký.
Lã Thừa Ý nhận được tin tức, thất kinh – Thái Tuế đã suy yếu đến mức không thể hoàn toàn khống chế một người phàm nữa rồi!
Ánh mắt Ngụy Thành Hưởng rơi trên linh khế tỏa sáng lấp lánh kia:
– Tuy không biết thúc nói ai, nhưng ta đoán… có lẽ là vì chúng ta vốn không có “núi xanh”?
Lâm Chiêu Lý: ….
Hề Bình sững sờ.
Cô còn luôn oán trách ông khiến cô mình đầy bụi đất, đúng là không hiểu chuyện.
Lúc này, Triệu Chấn Uy ngự kiếm đáp xuống ngay trước mắt Hề Bình. Sau khi sự việc phát sinh, tên hèn nhát bị dọa không thể duỗi thẳng đầu gối này vừa nhìn thấy Hề Bình, sự hèn nhát lập tức lên men thành cáu tiết. Nếu không kiêng dè Lâm Chiêu Lý, Hề Bình cảm thấy hắn có thể xiên mình không chút do dự.
Trong chuyển sinh mộc, Ngụy Thành Hưởng giải thích cho hắn một cách bình tĩnh và ôn hòa:
– Đường cho nữ giới luôn ít hơn một chút, có khi vừa không cẩn thận là chỉ còn lại đường cùng, thảo nào khi trước ông nội ta luôn bảo ta giả trai.
– Không, ta không thấy, là Lâm sư huynh tự tra ra…
Châu chống nước dịu dàng bao lấy thân thể bán ngẫu, sau đó tiếp tục chìm xuống nước, bám dính dưới đáy thuyền lớn, nó huyễn hóa thành một đám hà biển lớn, trốn giữa đám sò dưới đáy thuyền.
Cô còn luôn oán trách ông khiến cô mình đầy bụi đất, đúng là không hiểu chuyện.
Vị tiền bối kia bình thường toàn nói chuyện “ngươi” qua “ngươi” lại với cô, thi thoảng mới gọi cô đầy đủ họ tên “Ngụy Thành Hưởng”, mỗi lần gọi cô là “A Hưởng” chắc chắn đều không có chuyện tốt.
Trong linh khế, phần ước định về cướp linh thạch ít cực kỳ, có rất nhiều sơ hở có thể nhắm vào, không ảnh hưởng cô dẫn sai đường cho tà ma. Về phần sau này giết Thiên Nhật Bạch bị linh khế phản phệ… thì thôi.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, giọng Ngụy Thành Hưởng không giống một thiếu nữ đôi tám nữa mà nghe hơi trầm thấp, như ca cơ mệt nhoài lại hát xuyên đêm bên bờ Lăng Dương.
– Vô Thường Nhất nghi ngờ gì ta?
Vô số suy nghĩ quay cuồng như bão táp trong đầu Hề Bình, vào khoảnh khắc chạm mắt với Triệu Chấn Uy, lòng hắn bỗng rúng động, lặng lẽ dùng khẩu hình nói với Triệu Chấn Uy: cấu kết nước ngoài, chứng cứ xác thực, ngươi xong rồi.
– Ai thấy?
Đầu Triệu Chấn Uy “ong” một tiếng, sợi dây vốn kéo căng đứt phựt, lý trí hoàn toàn sụp đổ.
Hắn tiến tới một bước giật mạnh dây phược tiên trên người Hề Bình, tu sĩ xung quanh trở tay không kịp.
Dù sao Lâm Chiêu Lý cũng không dám giết hắn, sát chiêu bảo mệnh phải dùng trên lưỡi dao.
Cả người Hề Bình cơ hồ bị hắn bẻ quặt. Bàn tay mang sức mạnh của Triệu Chấn Uy hiện huyết quang, hắn tóm một phát lấy cổ Hề Bình, đồng thời đạp mạnh một phát trúng đầu gối hắn, đầu gối đáp lời gãy luôn!
Cùng lúc đó, Ngụy Thành Hưởng ấn ngón tay mình lên lưỡi đao —
Vì sao vậy? Hắn không thích lừa một cô bé quê mùa chưa từng thấy việc đời sao?
Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, hai tay trái phải của Hề Bình thu lại cùng lúc, tay trái đàn “dây vô thanh”, đàn xương tay phải kêu một tiếng lảnh lót, tơ mảnh bám sát trên tay hắn dao sắc tra dầu mắc vào khớp ngón tay hắn. Ngụy Thành Hưởng chỉ thấy thần hồn bị một âm thanh cực lớn chấn động, toàn thân cô nhất thời tê liệt, ngón tay kẹt cứng trên lưỡi đao không ấn xuống được một phân.
Tiếng đàn đồng thời cũng kinh động đến người khác, Lâm Chiêu Lý phất tay áo hất Triệu Chấn Uy ra, Hề Bình quỳ một gối xuống đất, cổ có thêm một vệt máu.
Hề Bình nhìn về phía Triệu Chấn Uy qua khe hở giữa hàng mi đầy mồ hôi lạnh, có lẽ quá căng thẳng, hắn nhất thời không để ý đến cơn đau, chỉ nở nụ cười với khuôn mặt bất lực kia của Triệu Chấn Uy, thành công khiến Triệu Chấn Uy mặt cắt không còn hột máu.
Không cho hắn suy nghĩ kỹ càng, qua chuyển sinh mộc, hắn đã thấy lão Cửu quay về phòng với vẻ mặt quỷ dị.
– Sẽ… Ngụy Thành Hưởng, ta chưa chết đâu, sao ngươi vừa không cẩn thận đã còn mỗi đường cùng rồi. – Hề Bình gằn từng chữ – Làm như ta bảo.
Tuy vẫn cung kính như cũ với thánh nữ, tay lão Cửu lại giấu trong tay áo.
Lão Cửu thấy sau khi cầm đao lên, cả người thánh nữ đột nhiên cứng đờ – không phải tự nguyện bất động, mà là cơ bắp toàn thân bị ngoại lực khóa chặt. Sau đó, Ngụy Thành Hưởng run lên, quai hàm căng chặt, cô như đang cố gắng giãy khỏi thứ gì đó, cả người đều đang đọ sức. Thân thể một người có hai thứ sức mạnh liều chết đối kháng, một bên muốn bỏ đao xuống, một bên muốn ấn tay cô lên lưỡi đao, những đường gân xanh vốn không quá rõ ràng trên người thiếu nữ nổi hết lên.
Là điểm thăng bằng ít ỏi trên con đường lưu vong bập bềnh bất định của cô.
Lão Cửu trông mà kinh tâm động phách:
Đầu Triệu Chấn Uy “ong” một tiếng, sợi dây vốn kéo căng đứt phựt, lý trí hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ có khối chuyển sinh mộc này là chân thực.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-rf
– Thánh nữ?
Một tiếng “keng”, đao rơi xuống đất, bị Ngụy Thành Hưởng giẫm lên.
Chỉ trong chớp nhoáng, cô như được vớt từ dưới nước, người đẫm mồ hôi.
– Ta nghe nói bán tiên bị sưu hồn không đến nỗi biến thành đần độn, nhưng tổn thương linh đài á. Tổn thương linh đài là về sau không thể tiến thêm nửa bước trên đường tu hành nữa… chậc, sợ thế, sư phụ ta có mỗi mình ta là đệ tử thân truyền, vừa mới truyền đạo tâm cho ta, thế này thì sắp thất truyền — Lâm sư huynh, ngươi tự quyết được không?
Ngụy Thành Hưởng ngẩng đầu, ánh mắt cô hoàn toàn thay đổi như lột một tấm mặt nạ, cười một cái với lão Cửu:
Hề Bình cười khẽ một tiếng:
– Xin lỗi, Thái Tuế của các ngươi ấy à… hiện tại nói chuyện không có tác dụng với ta lắm.
Lã Thừa Ý nhận được tin tức, thất kinh – Thái Tuế đã suy yếu đến mức không thể hoàn toàn khống chế một người phàm nữa rồi!
– Nhất tiền bối, làm sao giờ?
Thuở nhỏ, ông nội cô nói tính cách con người quyết định hành vi, ngược lại thì hành vi cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cách, vì thế không cho cô đánh nhau chửi bới với đám trẻ lang thang, bảo sẽ “thay tính đổi nết”. Cô không tin, trước mặt không dám, nhưng cũng giấu ông nội phá phách không ít. Cho đến lúc này, cô bỗng phát hiện lời của người già tuy có lúc cổ hủ nhưng không phải không có lý, thì ra hành vi thật sự sẽ ảnh hưởng đến tính cách. Khi trước cô là một đứa trẻ con, tính tình cũng con nít; giờ đây cô ngậm một miệng đầy máu, bày ra dáng vẻ thánh nữ lạnh lùng băng sương, giữ tư thế này lâu vậy mà cứ như nó đã mọc trên người cô thật vậy, giữ vững linh hồn cô.
Chẳng trách con tiểu tiện nhân kia liên hệ được với Thiên Cơ các ngay dưới mũi Thái Tuế, chuyện này đã có thể giải thích!
Xem ra sức sát thương của hủy hoại chân thân với Thái Tuế lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, lũ chó áo xanh tàn ác này rốt cuộc đã ép người kia thành bộ dạng gì rồi!
Như vậy thì bọn chúng chẳng những không thể giết tiểu tiện nhân kia, mà còn phải bảo vệ toàn vẹn thân thể con bé, bằng không ẩn cốt yếu ớt của Thái Tuế chưa chắc đã chịu đựng được một lần xao động.
Cùng lúc đó, Ngụy Thành Hưởng ấn ngón tay mình lên lưỡi đao —
Lão Cửu cúi đầu nhìn thiếu nữ siết ngất, cũng tiến thoái lưỡng nan – hắn còn không dám siết mạnh, chỉ sợ bẻ gãy cái cổ nhỏ nhắn bóp một phát là vỡ vụn. Linh khế chắc chắn đã hết cách, thứ này nhất định phải tự ký mới có thể in lên linh đài, con nhãi kia ngất rồi, dù hắn đổ hết máu của cô ra bôi lên khế thư cũng không thể thành.
Chỉ trong chớp nhoáng, cô như được vớt từ dưới nước, người đẫm mồ hôi.
Cuối cùng hắn đã có thể toàn tâm toàn ý đối phó đám người trước mắt rồi.
– Nhất tiền bối, làm sao giờ?
– Đừng hoảng, để ta nghĩ. – Lã Thừa Ý cũng sởn gai ốc toát mồ hôi lạnh – Đừng kinh động người chiêu tuyết, lát ngươi gọi con bé dậy, đổ bột linh thạch và đan dược cho nó, có bao nhiêu nhét bấy nhiêu, ép nó mở linh khiếu nhường chỗ cho Thái Tuế!
Ngươi cũng không cần thừa nhận sảng khoái như thế.
Dặn dò xong, Lã Thừa Ý thầm chửi phế vật họ Triệu chuyên phá hoại một tiếng, cuống quýt đuổi theo Lâm Chiêu Lý.
Hề Bình thở phào một hơi – điểm yếu thứ hai của hắn tạm thời cũng đã an toàn.
Cuối cùng hắn đã có thể toàn tâm toàn ý đối phó đám người trước mắt rồi.
Ngươi còn muốn “nghĩ”, ánh mắt Hề Bình lia qua Lã Thừa Ý vội vàng chạy đến, thầm nói: không có cửa.
Lâm Chiêu Lý vừa nhìn dáng vẻ chật vật của Hề Bình đã cau mày, lườm Triệu Chấn Uy một cái hung dữ.
– Thánh nữ, xem xong linh khế chưa?
Nhưng giờ không phải lúc tính sổ với đồng bọn phế vật, hắn sải bước đi tới, đập bảy tám đạo phù chú lên người Hề Bình, không tìm được điều gì bất thường.
Lâm Chiêu Lý không khỏi hơi sầm mặt, quan sát Hề Bình, lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn ta sưu hồn hay tự nói thật?
– Lại còn bảo ta ăn trộm cái gì? Dám hỏi tang vật ở đâu? Tốt xấu gì cũng phải có tang chứng vật chứng chứ?
Một bên đầu gối Hề Bình đã vỡ, hắn không khách sáo dựa vào người tu sĩ đang kéo hắn, không coi mình là người ngoài chút nào, có chỗ dựa nên không hề lo sợ, cười một cái với Lâm Chiêu Lý:
Chẳng trách con tiểu tiện nhân kia liên hệ được với Thiên Cơ các ngay dưới mũi Thái Tuế, chuyện này đã có thể giải thích!
Trái tim vừa buông xuống vì Hề Duyệt tạm thời an toàn của hắn lại nảy lên.
– Ta nghe nói bán tiên bị sưu hồn không đến nỗi biến thành đần độn, nhưng tổn thương linh đài á. Tổn thương linh đài là về sau không thể tiến thêm nửa bước trên đường tu hành nữa… chậc, sợ thế, sư phụ ta có mỗi mình ta là đệ tử thân truyền, vừa mới truyền đạo tâm cho ta, thế này thì sắp thất truyền — Lâm sư huynh, ngươi tự quyết được không?
Tiếng đàn đồng thời cũng kinh động đến người khác, Lâm Chiêu Lý phất tay áo hất Triệu Chấn Uy ra, Hề Bình quỳ một gối xuống đất, cổ có thêm một vệt máu.
Lâm Chiêu Lý: …
Bùa kia không khách khí lắm, Hề Bình cảm thấy mình như ruồi rơi vào mạng nhện, đến ngũ tạng cũng bị quấn lấy. Hắn mặc kệ, nhắm mắt, bất chấp những lời lộn xộn oán hận lẫn lộn của Hề Duyệt, qua khóa thuần long, Hề Bình cảm nhận được thủy long bơi qua đáy thuyền, đuôi rồng cơ hồ quét qua châu chống nước.
Lã Thừa Ý: …
Lâm Chiêu Lý: …
Lã Thừa Ý đã chuẩn bị sẵn đủ kiểu tự biện chặn họng hắn nhất thời không xoay xở được. Đã bảo sẽ hát một màn “hết đường chối cãi”, sao lại đổi tuồng thành “cậy thế hiếp người” ngay tại chỗ thế?
Xuất thân tán tu tầng đáy đã hạn chế trí tưởng tượng của hắn – đệ tử nội môn đều ngang ngược vậy sao?
– Ôi, đừng nóng, – Hề Bình điều chỉnh tư thế cho xương bánh chè lành cực nhanh, cười với vẻ dù bận vẫn ung dung – ngài đã trúc cơ cả, sau này chắc chắn sẽ “mặc sức vùng vẫy” trong nội môn, phải chú ý tiết chế trước mặt đồng môn nhé.
Cả người Hề Bình cơ hồ bị hắn bẻ quặt. Bàn tay mang sức mạnh của Triệu Chấn Uy hiện huyết quang, hắn tóm một phát lấy cổ Hề Bình, đồng thời đạp mạnh một phát trúng đầu gối hắn, đầu gối đáp lời gãy luôn!
Hề Bình nhìn chằm chặp vào hắn:
Khóe mắt Lâm Chiêu Lý nảy lên, hắn có thẳng đuồn đuột đến đâu cũng nghe được uy hiếp trong lời này, lập tức cười lạnh bảo:
– Sao, nếu ta báo cáo tiên môn chuyện người làm, Chi tướng quân và Ti Mệnh đại trưởng lão còn bao che cho ngươi được chắc?
Lão Cửu thấy sau khi cầm đao lên, cả người thánh nữ đột nhiên cứng đờ – không phải tự nguyện bất động, mà là cơ bắp toàn thân bị ngoại lực khóa chặt. Sau đó, Ngụy Thành Hưởng run lên, quai hàm căng chặt, cô như đang cố gắng giãy khỏi thứ gì đó, cả người đều đang đọ sức. Thân thể một người có hai thứ sức mạnh liều chết đối kháng, một bên muốn bỏ đao xuống, một bên muốn ấn tay cô lên lưỡi đao, những đường gân xanh vốn không quá rõ ràng trên người thiếu nữ nổi hết lên.
– Ta làm gì? – Hề Bình như vô lại, không đợi Lâm Chiêu Lý tố cáo, hắn đã nói toẹt luôn – Lâm sư huynh cảm nhận được gì trên tàu hộ vệ số một sao? Úi chà linh khí còn sót này quen mắt thế, gặp ở đâu nhỉ… tới từ đâu thế ?
Cô tự nguyện đi trên con đường báo thù: tà ma xấu xa, nanh vuốt nạt nam hiếp nữ, ti thủy vận một tay che trời, bầu trời đè lên đầu chúng sinh… đi được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu cô đã bỏ ra toàn bộ sức lực cũng chỉ thể dừng bước tại đây, vậy cô chấp nhận, thật sự lôi được bầy yêu ma này vào chỗ chết cũng là tốt rồi.
Lâm Chiêu Lý: ….
Hề Bình cụp mắt, ánh nhìn rơi trên chân bị thương của mình, cười nói với ý tứ sâu xa:
Phải rồi, hắn lén lút giả làm tà ma, chuyện đến trú địa Nam Thục cũng không dễ nói rõ như vậy.
Hề Bình lại bảo:
– Lại còn bảo ta ăn trộm cái gì? Dám hỏi tang vật ở đâu? Tốt xấu gì cũng phải có tang chứng vật chứng chứ?
– Ngươi… ngươi câu kết tà… tà ma bên ngoài, – Lâm Chiêu Lý súy chút bị chọc tức đến cà lăm – ngươi phá hỏng đại trận thủy long trên tàu áp tải linh thạch, ý đồ gây rối, nên chịu tội gì?
Ngụy Thành Hưởng ngẩng đầu, ánh mắt cô hoàn toàn thay đổi như lột một tấm mặt nạ, cười một cái với lão Cửu:
Hề Bình không buồn chớp mắt:
– Ai thấy?
Lã Thừa Ý cảm thấy không ổn theo bản năng, lùi lại một bước, ánh mắt Hề Bình lia lên người hắn, khóe mắt chảy ra chút nét cười lạnh lẽo: đừng sợ, không tìm ngươi, cáo già.
Sau đó ánh mắt hắn rơi thẳng lên người Triệu Chấn Uy.
– Nhân chứng là Triệu sư huynh sao? – Hề Bình liếm máu trên miệng do vừa nãy va đập khi ngã – À phải… Triệu sư huynh nhìn thấy lúc nào?
Triệu Chấn Uy có tật giật mình, bắp chân chuột rút dưới ánh nhìn chằm chằm của Lâm Chiêu Lý, chỉ có thể hoảng hốt nói theo lời Lã Thừa Ý dạy hắn:
Triệu Chấn Uy có tật giật mình, bắp chân chuột rút dưới ánh nhìn chằm chằm của Lâm Chiêu Lý, chỉ có thể hoảng hốt nói theo lời Lã Thừa Ý dạy hắn:
Hề Duyệt lập tức nhận ra hắn định làm gì, lui phắt về sau một bước. Nhưng bước chân lùi lại chưa kịp chạm đất, khóa thuần long đã giữ chặt nó.
– Không, ta không thấy, là Lâm sư huynh tự tra ra…
Hề Bình nhìn chằm chặp vào hắn:
– Thế ngươi run cái gì?
Lúc này, các tu sĩ lùng bắt Hề Bình xông tới nhưng không dám tới gần, hô to gọi nhỏ ném hơn mười món tiên khí phược linh lên người hắn trước – đủ trói cả một con kim giáp tranh!
Lâm Chiêu Lý ngẩn người.
Hề Bình cụp mắt, ánh nhìn rơi trên chân bị thương của mình, cười nói với ý tứ sâu xa:
Ai mà không có điểm yếu?
– Ta còn tưởng Triệu sư huynh sợ ta khai ra hai ta là một bọn, muốn diệt khẩu ta cơ.
Triệu Chấn Uy:
Trước khi thần thức của Lâm Chiêu Lý quét qua, Hề Bình đã quyết đoán kịp thời, nhét giới tử cho Hề Duyệt, bản thân chỉ giữ lại một túi linh thạch.
– Ngươi ngậm máu phun người!
– Nhân chứng là Triệu sư huynh sao? – Hề Bình liếm máu trên miệng do vừa nãy va đập khi ngã – À phải… Triệu sư huynh nhìn thấy lúc nào?
Lâm Chiêu Lý cau mày, ánh mắt hoài nghi rơi lên người Triệu Chấn Uy.
Phải rồi, đám ăn trộm kia một tay che trời ở mỏ, không dám đảm bảo tàu áp tải không có người của chúng. Triệu Chấn Uy… đúng là kỳ lạ.
Hề Bình liếc phù chú trên người mình một cái. Không phải hắn không thể dùng kiếm khí đánh rớt phù chú thoát thân, chỉ là nếu vậy, phía Lâm Chiêu Lý nhất định sẽ để ý lùng bắt hắn. Cách đây không xa còn có minh hữu Nam Thục và người chiêu tuyết chờ sẵn, bọn họ xích mích nội bộ thì quá là tổn hại. Vả lại đầu óc một người chỉ lớn chừng đó, nếu hắn phí tâm ứng phó truy bắt thì chắc chắn sẽ không thể để ý bên Ngụy Thành Hưởng – bên đó nguy hiểm hơn.
Hề Bình cười khẽ một tiếng:
– Sưu hồn ta, Lâm sư huynh không thể tự quyết, sưu hồn vị… quản lý Triệu của “ngoại môn” trụ sở mỏ này, chắc ngài làm được nhỉ?
Ai mà không có điểm yếu?
Nhưng điểm yếu của hắn ta toàn là tim gan, điểm yếu của Vô Thường Nhất tiên sinh ấy…
Hình như là một số đoạn bị lặp lại đúng k ạ
ThíchThích
Đọc thẳng trên web hoặc app sẽ không bị lặp bạn nhé
ThíchThích