THÁI TUẾ – CHƯƠNG 50

SƠN LĂNG BĂNG – 2

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Hề Bình lâp tức ngồi thẳng, ngưng thần mi tâm, tiếng xì xào của tà ma trong tất cả xó xỉnh lọt hết vào tai hắn.

– … Canh tư…

Hắn không biết khi trước Lương Thần cho tín đồ liên hệ với nhau bằng chuyển sinh mộc thế nào, dù sao thì sau khi Hề Bình khóa chặt một tín đồ nào đó, chẳng những có thể phân biệt được tiếng cầu nguyện của đối phương, mà còn nhận được thư đối phương gửi vào chuyển sinh mộc bằng máu. Hắn đọc xong là có thể gửi lá thư này y nguyên tới chuyển sinh mộc của các tín đồ khác.

Triệu Chấn Uy không có tư lịch gì ở mỏ Nam, một bên gặp ai cũng phải kêu sư huynh sư tỷ, một bên thì thủ hạ đều không phục hắn, hiếm khi gặp được người trẻ tuổi hơn lại còn hỏi hắn kinh nghiệm, lập tức lên cơn nghiện làm cha người ta.

– … Hồi âm của đồng minh xác thực không sai, người Thục dùng thân phận tà ma…

– Thận khí tán phát độc…

– Đến lúc đó thủy long trừ uế…

– Gậy ông đập lưng ông…

Triệu Chấn Uy xua xua tay:

– Đến lúc đó thủy long trừ uế…

– Minh văn và đại trận…

– Ái chà, – Hề Bình nói một mình – phen này phải là “bắt gian tận giường”.

– Thận khí tán phát độc…

– Ta… đang… – Triệu Chấn Uy mù mờ giây lát, bất chợt nhận ra điều gì đó – ngươi vừa động vào thủy long trận rồi?

– Sư huynh ở mỏ cũng tiếp xúc được tới tà ma sao?

– Yên tâm, có thể khống chế thủy long…

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh:

Hắn dù bận vẫn ung dung thầm niệm tên “Ngụy Thành Hưởng”, gửi thư của Lã Thừa Ý tới, thuận miệng nói:

– Minh văn và đại trận…

Tới rồi!

Hề Bình đẩy Triệu Chấn Uy vào đó, men say ngà ngà trên mặt cũng chẳng còn, hắn nhìn Triệu Chấn Uy và linh ấn cùng biến mất khỏi tàu chính.

Chữ nhanh chóng bị gỗ hút vào, sau đó dừng lại trong linh đài Hề Bình – đây cũng là thứ Hề Bình bảo Ngụy Thành Hưởng thử giúp.

Hề Bình gõ ngón tay lên đầu gối mình, suy xét xem hắn nên làm thế nào.

– … Canh tư…

Đàn xương trong hai tay hắn dùng dễ hơn trước đôi chút… nhưng cũng chỉ là đôi chút.

– Trưởng bối trong nhà tự ủ, nếu không phải ngày mai chúng ta vào xoáy Phản Hồn, không dám làm lỡ chuyện chính của Triệu sư huynh, thì nhất định phải mời huynh không say không về.

Hề Bình nhân lúc hắn không chú ý, đổ rượu trong chén mình đi, lẩm bẩm:

Trừ kiếm khí giá cắt cổ không đền mạng của sư phụ, chỉ khi “người có lòng”, đàn xương mới đàn ra khúc nhạc có ý. Ví dụ như trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tiếng đàn mới có nhuệ khí chém núi lở đá, bình thường muốn nhắm trúng mục tiêu bằng tiếng đàn chắc chắn sẽ lúc linh lúc không.

Hề Bình nhìn chằm chằm Triệu Chấn Uy, cười bảo:

Hề Duyệt nói: Không thể bội ước, người vi phạm tùy thuộc vào ước định. Nhẹ thì tổn hại kinh mạch, nặng thì linh diệt đạo tiêu. Dù một bên đã chết, mà nội dung linh khế không ước định người chết khế diệt, thì linh khế cũng sẽ không biến mất, bên còn lại vẫn phải thực hiện giao ước.

Chỉ dây đàn vô thanh trên tay trái có thể trực tiếp vang lên trong linh đài người ta mới có hiệu quả bỏ thuốc mê “dây đàn vừa động, người liền mù dở”. Nhưng điều này cũng có hạn chế: đầu tiên, đối tượng phải là “ve bất bình” đã thấm máu vào chuyển sinh mộc; tiếp theo, tu vi đối phương phải thấp hơn hắn rất nhiều, người phàm… hắn đoán chừng có lẽ tu sĩ vừa mở linh khiếu cũng được, nhưng chắc chắn hắn không thể khống chế bán tiên già dặn trời sinh linh cảm đặc biệt cao hoặc đã tu luyện mấy chục năm; cuối cùng chính là một khúc đàn của hắn chỉ có thể ảnh hưởng một người.

Rượu thường lập tức biến thành quỳnh tương, mùi hương khác lạ khiến người đi ngang qua cửa phòng hắn đều không khỏi nuốt nước miếng, quả nhiên dụ được Triệu Chấn Uy tới. Triệu Chấn Uy đam mê làm thân khắp nơi, có lòng kết giao với thế tử Vĩnh Ninh hầu từ lâu, chạy tới bắt chuyện bằng một câu “thơm quá”, được Hề Bình mời uống chung liền lập tức vui vẻ bỏ bê nhiệm vụ đi nhậu.

Nói cách khác, vũ khí hữu hiệu nhất của “Thái Tuế sơ cấp” Hề Bình khi đối đầu Lã Thừa Ý chỉ có gian lận lừa bịp.

Và trừ Vô Thường nhất, đội tàu này còn có ít nhất mười mấy con ve bất bình trong số thợ thuyền và tùy tùng, rải rác tại tàu chuyển đá và tàu hộ vệ, có lẽ Hề Bình có thể chờ thời cơ phá hoại đôi chút khi chúng ra tay, chứ không thể khống chế toàn cảnh.

Hề Bình cười bảo:

Lã Thừa Ý bị người ta phát hiện mình giở trò trên thủy long trận cũng không hoảng, giơ tay đập một đạo phù chú lên trán Triệu Chấn Uy.

Ngoài việc này ra, Hề Bình biết mình còn một chỗ bất lợi: cho dù dạo này tự nhận mình đã vô cùng chăm chỉ, hắn vẫn không thể hiểu rõ cách loại minh văn và pháp trận trên tàu hộ vệ như những bán tiên già dặn kia – bài tập hàng ngày bị sư phụ khoanh lỗi đầy giấy của hắn cũng chỉ có thể giúp hắn đập tan ảo tưởng, làm người thiết thực.

Hề Bình đang bóc vỏ nho, không biết mạnh tay thế nào mà nước bắn đầy tay. Hắn bèn như nổi tính thiếu gia, vứt sang bên không đụng tới nữa.

Vậy chỉ có thể… dẫn họa cho người thôi.

Chỉ dây đàn vô thanh trên tay trái có thể trực tiếp vang lên trong linh đài người ta mới có hiệu quả bỏ thuốc mê “dây đàn vừa động, người liền mù dở”. Nhưng điều này cũng có hạn chế: đầu tiên, đối tượng phải là “ve bất bình” đã thấm máu vào chuyển sinh mộc; tiếp theo, tu vi đối phương phải thấp hơn hắn rất nhiều, người phàm… hắn đoán chừng có lẽ tu sĩ vừa mở linh khiếu cũng được, nhưng chắc chắn hắn không thể khống chế bán tiên già dặn trời sinh linh cảm đặc biệt cao hoặc đã tu luyện mấy chục năm; cuối cùng chính là một khúc đàn của hắn chỉ có thể ảnh hưởng một người.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qN

Chập tối hôm sau, Hề Bình tính toán thời gian Triệu Chấn Uy tuần tra tàu chính theo lệ, bắt đầu hâm rượu trong phòng, bỏ thêm một giọt “bến mê” hắn trộm từ đỉnh Phi Quỳnh.

Nói đoạn hắn lấy ra một cuộn “chỉ vàng” từ trong ngực, lão Cửu đưa tay giở ra, từng dòng chữ vàng như được viết trên giấy trong suốt nhảy vào mắt Ngụy Thành Hưởng và Hề Bình, chỉ thấy trên đó liệt kê rõ ràng cách hai bên hợp tác và chia chiến lợi phẩm thế nào vân vân.

Rượu thường lập tức biến thành quỳnh tương, mùi hương khác lạ khiến người đi ngang qua cửa phòng hắn đều không khỏi nuốt nước miếng, quả nhiên dụ được Triệu Chấn Uy tới. Triệu Chấn Uy đam mê làm thân khắp nơi, có lòng kết giao với thế tử Vĩnh Ninh hầu từ lâu, chạy tới bắt chuyện bằng một câu “thơm quá”, được Hề Bình mời uống chung liền lập tức vui vẻ bỏ bê nhiệm vụ đi nhậu.

Người ngoài cửa mới tới gần, cô đã nghe ra là ai, vội vã thu chân trái duỗi ra, dựng thẳng cái eo xiêu vẹo, bày sẵn tư thế lạnh lùng băng sương.

– Đừng vội, lát nữa hắn còn phải viết thư khác cho ngươi.

– Ngươi hỏi xoáy Phản Hồn à. – Triệu Chấn Uy nhấm nháp vị rượu, gật gù nói – Đó là một đoàn xoáy lớn trên biển do thủy triều. Khi có xoáy, mặt biển có thể trở thành hàng ngàn hàng vạn vực sâu xoay tròn, lớn nhất có thể lên tới trăm trượng, vừa đáng sợ lại vừa hùng vĩ. Nhưng chúng ta không thấy được, chúng ta áp tải linh thạch lên phía bắc đều phải có cao thủ tính sẵn ngày tốt giờ lành. Không phải như hoàng lịch nói hợp khởi công, hợp động thổ các thứ, mà là tính toán thời gian xoáy Phản Hồn yên bình.

– Nhân định thắng thiên? – Hắn cười đôi tiếng, bất tri bất giác thêm một chén rượu vào bụng – Ta nói ngươi nghe, từ khi ra khỏi bụng mẹ, cuộc đời này căn bản không có gì để mà hồi hộp. Trời đã định sẵn là quý hay tiện, theo ta thấy thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Ngươi cứ lấy ví dụ những dân thường kia đi, con trai đồ tể thì lớn lên lại làm đồ tể, lấy con gái thợ mộc cách vách, sống yên ổn mấy chục năm cuộc đời là xong, ai cũng yên lành, ta cũng ngưỡng mộ. Ngươi cứ nhất định phải “thắng trời”, che giấu ruộng khoáng, tư tàng tà ma… hoặc dứt khoát biến thành tà ma, trở thành người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, có ích lợi gì cho nhân thế này?

Hề Bình vừa nhử hắn uống rượu, vừa chuyện phiếm:

Hề Bình lâp tức ngồi thẳng, ngưng thần mi tâm, tiếng xì xào của tà ma trong tất cả xó xỉnh lọt hết vào tai hắn.

– Không ổn!

– Thế sao không dứt khoát tránh khu vực đó ra?

Ngụy Thành Hưởng mở mắt, linh thạch trong miệng đã nát, cô hít một hơi lạnh, nhe răng há mồm hoạt động cơ thể, nuốt bột phấn chung với máu.

– Tránh được thì đã tránh từ lâu, không phải hết cách sao? Vị trí xuất hiện của xoáy nước không cố định, phạm vi lớn vô cùng, không vòng qua được. Hơn nữa bên đây là vùng đất bách loạn, đi đâu để bổ sung vật tư? – Triệu Chấn Uy nói đến đây bèn lắc đầu – Thực ra có đôi khi ngẫm lại, ta thấy người chính là người, vẫn không tranh được với trời.

Hề Duyệt liếc hắn một cái, lẳng lặng cầm khay trái cây qua bóc sạch sẽ cho hắn, lại dùng tăm mảnh khều hạt ra.

Hề Bình thấy hắn nói nhiều câu cảm thán hơn, biết đã ngấm men say, lại tỉnh bơ rót cho hắn chén rượu, nói bằng giọng không ăn khói lửa nhân gian:

Ngụy Thành Hưởng: Thúc, đây là gì?

– Triệu sư huynh, ta không thích nghe huynh nói mãi mấy lời ỉu xìu này, không phải mọi người đều nói nhân định thắng thiên sao?

Hai người đều sững người.

Mà đúng lúc này, sống lưng Hề Bình bỗng lạnh toát, linh cảm đã bị chạm đến. Hắn giật mình lần tìm theo linh cảm, ngạc nhiên thấy hai người Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy kia không diễn theo kịch bản của hắn.

Triệu Chấn Uy xua xua tay:

– Ngươi còn trẻ người non dạ.

Tới rồi!

Hề Bình bày ra dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.

Lão Cửu cúi đầu đi vào, không dám nhìn thẳng mặt thánh nữ, nói:

Triệu Chấn Uy không có tư lịch gì ở mỏ Nam, một bên gặp ai cũng phải kêu sư huynh sư tỷ, một bên thì thủ hạ đều không phục hắn, hiếm khi gặp được người trẻ tuổi hơn lại còn hỏi hắn kinh nghiệm, lập tức lên cơn nghiện làm cha người ta.

– Nhân định thắng thiên? – Hắn cười đôi tiếng, bất tri bất giác thêm một chén rượu vào bụng – Ta nói ngươi nghe, từ khi ra khỏi bụng mẹ, cuộc đời này căn bản không có gì để mà hồi hộp. Trời đã định sẵn là quý hay tiện, theo ta thấy thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Ngươi cứ lấy ví dụ những dân thường kia đi, con trai đồ tể thì lớn lên lại làm đồ tể, lấy con gái thợ mộc cách vách, sống yên ổn mấy chục năm cuộc đời là xong, ai cũng yên lành, ta cũng ngưỡng mộ. Ngươi cứ nhất định phải “thắng trời”, che giấu ruộng khoáng, tư tàng tà ma… hoặc dứt khoát biến thành tà ma, trở thành người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, có ích lợi gì cho nhân thế này?

– … Hồi âm của đồng minh xác thực không sai, người Thục dùng thân phận tà ma…

Hề Bình đang bóc vỏ nho, không biết mạnh tay thế nào mà nước bắn đầy tay. Hắn bèn như nổi tính thiếu gia, vứt sang bên không đụng tới nữa.

Đám thủy long trở nên nóng nảy, im lặng gầm gào với người đàn ông mưu đồ xấu xa ngoài trận.

Hề Duyệt liếc hắn một cái, lẳng lặng cầm khay trái cây qua bóc sạch sẽ cho hắn, lại dùng tăm mảnh khều hạt ra.

Hề Bình: …

– … Lão Lã?

Hề Bình nhìn chằm chằm Triệu Chấn Uy, cười bảo:

– Sư huynh ở mỏ cũng tiếp xúc được tới tà ma sao?

– Ôi, sao lại chưa từng tiếp xúc, không nói đâu xa, ngay… ngay năm ngoái, cả nhà chúng ta từng bị tà ma theo dõi. – Triệu Chấn Uy bắt đầu hơi líu lưỡi – Nà… ợ… nhà túng ta, phủ Ninh An, dưới chân thiên tử, ngươi nói chúng to gan cỡ nào!

– Thánh nữ.

– Hơ, – Hề Bình “kinh ngạc” bảo – còn có chuyện như thế!

– Tu vi còn không thấp, có cả kỳ sau Khai Khiếu. May mà hôm đó sư huynh nội môn đến ruộng linh dược lấy mầm vừa hay ở nhà nhà ta… à, có lẽ ngươi không biết ruộng linh dược, chính là mỏ thanh khoáng rải rác khắp nơi ở nhân gian, không có tác dụng gì với chúng ta, dược tu lại thường lấy để trồng linh dược. Chỗ Ninh An kia có mảnh ruộng linh khoáng, là của tổ tiên cùng tộc Triệu gia nhà ta. – Triệu Chấn Uy nói đến nhà mình, không khỏi có ý hơi khoe khoang, mặt mày hớn hở bảo – tà ma kia buộc sư huynh nội môn dùng tiên khí sư môn ban. Bụng bị tiên khí khoét một lỗ mà vẫn bám riết không buông, cuối cùng bị đồng bọn mình khiêng đi, ngươi bảo có dữ không?

Hai nơi lập tức thông nhau.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qN

Hề Bình nhân lúc hắn không chú ý, đổ rượu trong chén mình đi, lẩm bẩm:

Cứ như vậy, “Vô Thường Nhất” và “thánh nữ” coi Thái Tuế như sứ giả để liên hệ.

Triệu Chấn Uy đột ngột bổ nhào về phía trước, đã tỉnh.

– Dữ thật, điên rồi à?

– Thánh nữ, để biểu đạt thành ý, hội ông chủ Bạch đã ký xong linh khế trước, thuộc hạ đã xem cả nội dung rồi. Thánh nữ xem thử, nếu được thì có thể xin thánh nữ ký linh khế thay Thái Tuế không?

– Có gì đâu, – Triệu Chấn Uy líu lưỡi xua tay – giờ Tý đêm nay sáu con thủy long xuống nước, phòng hộ trên tàu hộ vệ toàn bộ triển khai, Long vương đến cũng phải đi đường vòng, không lỡ được hai anh em mình uống rượu.

– Ai bảo không, – Triệu Chấn Uy vỗ đùi, cảm khái – thói đời gì chứ!

Hề Duyệt đẩy một đĩa nho nhỏ bày biện sạch sẽ tới trước mặt Hề Bình, dè dặt ngó chừng sắc mặt hắn.

Triệu Chấn Uy lẩm bẩm:

Hề Bình không nhìn nó, truyền một ý nghĩ bằng khóa thuần long: Ta không giận.

Hề Duyệt lại đẩy đẩy đĩa lên trước: Ừ, không giận, ngươi ăn đi.

– Ôi, sao lại chưa từng tiếp xúc, không nói đâu xa, ngay… ngay năm ngoái, cả nhà chúng ta từng bị tà ma theo dõi. – Triệu Chấn Uy bắt đầu hơi líu lưỡi – Nà… ợ… nhà túng ta, phủ Ninh An, dưới chân thiên tử, ngươi nói chúng to gan cỡ nào!

Hề Bình không làm gì được nó, bình tĩnh hít sâu một hơi, ăn nho… vẫn ngọt khé cổ, nghẹn họng.

Hề Bình vừa nhử hắn uống rượu, vừa chuyện phiếm:

– Được thôi, – Hề Bình gằn từng chữ – đã nói rồi đấy nhé, ta đợi sư huynh.

– Sư đệ, ngươi lấy đâu ra rượu này vậy, đồ ngon đấy!

May thay hai vị này không có ý xuống nước cho tỉnh rượu, nghêu ngao lạc nhịp xuống lầu đi vào khoang thuyền.

Hề Bình cười bảo:

– Trưởng bối trong nhà tự ủ, nếu không phải ngày mai chúng ta vào xoáy Phản Hồn, không dám làm lỡ chuyện chính của Triệu sư huynh, thì nhất định phải mời huynh không say không về.

– Có gì đâu, – Triệu Chấn Uy líu lưỡi xua tay – giờ Tý đêm nay sáu con thủy long xuống nước, phòng hộ trên tàu hộ vệ toàn bộ triển khai, Long vương đến cũng phải đi đường vòng, không lỡ được hai anh em mình uống rượu.

Hề Bình gõ ngón tay lên đầu gối mình, suy xét xem hắn nên làm thế nào.

– Được thôi, – Hề Bình gằn từng chữ – đã nói rồi đấy nhé, ta đợi sư huynh.

Nếu ngươi sống sót qua giờ Tý đêm nay.

Trăng tròn trên biển nhô khỏi sóng cả, một bóng người im hơi lặng tiếng chui vào đại trận thủy long trên tàu hộ vệ số một.

Thủy long trừ uế trên biển rất khác con Bàng Tiển ném xuống bến tàu Vận Hà, xuống nước xong không khác gì rồng thần trong truyền thuyết thượng cổ, tiếng rồng ngâm có thể khiến mập voi hải quái trong vòng ba mươi dặm thoái lui, sáu con thủy long được điều động đồng thời quây thành một vòng tròn, thậm chí có thể giúp đội tàu vững vàng đi qua sóng thần và bão táp.

– Ngươi còn trẻ người non dạ.

Lúc này hai con thủy long dẫn đường, trong đại trận còn bốn con rồng như cá chép lớn đang nô đùa với nhau trong trận ba trượng vuông,

Giờ “thánh nữ” và lão Cửu đi theo hội người chiêu tuyết, làm người liên lạc giữa hai bên. Người chiêu tuyết đã mai phục sẵn sàng, bức thư này của Lã Thừa Ý là để báo tiến độ cho “thánh nữ”.

Lã Thừa Ý đứng cạnh pháp trận, niệm tụng liên mồm, một đạo phù chú đen kịt dần thành hình giữa hai tay hắn.

Lã Thừa Ý không buồn nhấc mí, nhấn mạnh phù chú xuống, trận thủy long chấn động một cái, tất cả linh tuyến run lên cầm cập như sóng nước, bốn con thủy long vùng vẫy dữ dội, sau đó đôi mắt trong veo bị che lấp dần trở nên đục ngầu, giây lát sau hoàn toàn bất động.

– Triệu sư huynh, ta không thích nghe huynh nói mãi mấy lời ỉu xìu này, không phải mọi người đều nói nhân định thắng thiên sao?

Đám thủy long trở nên nóng nảy, im lặng gầm gào với người đàn ông mưu đồ xấu xa ngoài trận.

Giây lát sau, cô nghe cửa vang ba tiếng, lão Cửu nói khẽ:

Lã Thừa Ý không buồn nhấc mi, nhấn mạnh phù chú xuống, trận thủy long chấn động một cái, tất cả linh tuyến run lên cầm cập như sóng nước, bốn con thủy long vùng vẫy dữ dội, sau đó đôi mắt trong veo bị che lấp dần trở nên đục ngầu, giây lát sau hoàn toàn bất động.

– Sư đệ, ngươi lấy đâu ra rượu này vậy, đồ ngon đấy!

– Thế sao không dứt khoát tránh khu vực đó ra?

Lã Thừa Ý thở phào nhẹ nhõm, cắn rách ngón tay, viết lên chuyển sinh mộc: “Tất cả thuận lợi.”

Hắn nghe láng máng có người nhắc đến “linh khế”, nhưng khi đó tin tức quá nhiều quá ngổn ngang, hắn không để ý.

Chữ nhanh chóng bị gỗ hút vào, sau đó dừng lại trong linh đài Hề Bình – đây cũng là thứ Hề Bình bảo Ngụy Thành Hưởng thử giúp.

Hắn không biết khi trước Lương Thần cho tín đồ liên hệ với nhau bằng chuyển sinh mộc thế nào, dù sao thì sau khi Hề Bình khóa chặt một tín đồ nào đó, chẳng những có thể phân biệt được tiếng cầu nguyện của đối phương, mà còn nhận được thư đối phương gửi vào chuyển sinh mộc bằng máu. Hắn đọc xong là có thể gửi lá thư này y nguyên tới chuyển sinh mộc của các tín đồ khác.

Nếu ngươi sống sót qua giờ Tý đêm nay.

Mới đầu cô sợ nói sai nên kiềm chế không lên tiếng, hiện tại không cần kiềm chế cô cũng không muốn nói nữa – ngậm linh thạch trong thời gian dài, hàm trên và lưỡi của cô bị cọ xát, rách rồi khỏi, khỏi rồi lại rách, sắp nát ra rồi. Đừng nói đến việc kể thao thao bất tuyệt gì cả, cô uống miếng nước thôi cũng hận không thể xé toạc cổ họng đổ thẳng vào.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qN

Cứ như vậy, “Vô Thường Nhất” và “thánh nữ” coi Thái Tuế như sứ giả để liên hệ.

Giờ “thánh nữ” và lão Cửu đi theo hội người chiêu tuyết, làm người liên lạc giữa hai bên. Người chiêu tuyết đã mai phục sẵn sàng, bức thư này của Lã Thừa Ý là để báo tiến độ cho “thánh nữ”.

– Hơ, – Hề Bình “kinh ngạc” bảo – còn có chuyện như thế!

Hề Bình đang khoác tay Triệu Chấn Uy làm trò trên boong tàu, hai người chân nam đá chân chiêu như nhau – còn hát.

Trong chớp mắt khi thư của Lã Thừa Ý chạm tới linh đài của Hề Bình, Hề Bình đi ra sau lưng người khác không chút do dự lôi Triệu Chấn Uy va vào tường, đồng thời, hắn đóng một con dấu cùng chung lúc này lên tường.

Lâm Chiêu Lý liếc nhìn ra ngoài, mắng một tiếng “chẳng ra thể thống” rồi sập cửa, thuyền viên đi qua cũng không dám quản, chỉ có thể cẩn thận trông bên boong tàu để hai vị quý nhân này không rớt xuống.

– Ai bảo không, – Triệu Chấn Uy vỗ đùi, cảm khái – thói đời gì chứ!

May thay hai vị này không có ý xuống nước cho tỉnh rượu, nghêu ngao lạc nhịp xuống lầu đi vào khoang tàu.

Trong chớp mắt khi thư của Lã Thừa Ý chạm tới linh đài của Hề Bình, Hề Bình đi ra sau lưng người khác không chút do dự lôi Triệu Chấn Uy va vào tường, đồng thời, hắn đóng một con dấu cùng chung lúc này lên tường.

Trên tàu hộ vệ, linh ấn được đặt trước trên hành lang nhỏ ngoài thủy long trận được kích phát trong chớp mắt.

Hai nơi lập tức thông nhau.

Hề Bình đẩy Triệu Chấn Uy vào đó, men say ngà ngà trên mặt cũng chẳng còn, hắn nhìn Triệu Chấn Uy và linh ấn cùng biến mất khỏi tàu chính.

Rồi hắn dán mắt vào Lã Thừa Ý qua mi tâm, chỉ thấy Lã Thừa Ý vừa mới thần không biết quỷ không hay giở với thủy long trận xong bèn chui khỏi khoang thủy long, còn chưa kịp lấy hơi… đã bị Triệu Chấn Uy người toàn mùi rượu nhào vào lòng.

Trên tàu hộ vệ, linh ấn được đặt trước trên hành lang nhỏ ngoài thủy long trận được kích phát trong chớp mắt.

Hai người đều sững người.

Hỏng rồi, sao lại không đề phòng còn có thứ này.

– Ái chà, – Hề Bình nói một mình – phen này phải là “bắt gian tận giường”.

Hề Bình bày ra dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.

Hắn dù bận vẫn ung dung thầm niệm tên “Ngụy Thành Hưởng”, gửi thư của Lã Thừa Ý tới, thuận miệng nói:

– Đừng vội, lát nữa hắn còn phải viết thư khác cho ngươi.

– Ngươi hỏi xoáy Phản Hồn à. – Triệu Chấn Uy nhấm nháp vị rượu, gật gù nói – Đó là một đoàn xoáy lớn trên biển do thủy triều. Khi có xoáy, mặt biển có thể trở thành hàng ngàn hàng vạn vực sâu xoay tròn, lớn nhất có thể lên tới trăm trượng, vừa đáng sợ lại vừa hùng vĩ. Nhưng chúng ta không thấy được, chúng ta áp tải linh thạch lên phía bắc đều phải có cao thủ tính sẵn ngày tốt giờ lành. Không phải như hoàng lịch nói hợp khởi công, hợp động thổ các thứ, mà là tính toán thời gian xoáy Phản Hồn yên bình.

Ngụy Thành Hưởng mở mắt, linh thạch trong miệng đã nát, cô hít một hơi lạnh, nhe răng há mồm hoạt động cơ thể, nuốt bột phấn chung với máu.

Mới đầu cô sợ nói sai nên kiềm chế không lên tiếng, hiện tại không cần kiềm chế cô cũng không muốn nói nữa – ngậm linh thạch trong thời gian dài, hàm trên và lưỡi của cô bị cọ xát, rách rồi khỏi, khỏi rồi lại rách, sắp nát ra rồi. Đừng nói đến việc kể thao thao bất tuyệt gì cả, cô uống miếng nước thôi cũng hận không thể xé toạc cổ họng đổ thẳng vào.

Dù sao thì trong mắt lão Cửu và những người khác, thánh nữ cũng ngày một cao thâm khó dò.

Ngụy Thành Hưởng chưa kịp trả lời, bên tai bỗng khẽ động – có lẽ do linh khiếu mở rộng, gần đây cô bắt đầu loáng thoáng có cảm giác linh cảm bám vào năm giác quan, tai mắt ngày càng nhạy bén.

Ngụy Thành Hưởng chưa kịp trả lời, bên tai bỗng khẽ động – có lẽ do linh khiếu mở rộng, gần đây cô bắt đầu loáng thoáng có cảm giác linh cảm bám vào năm giác quan, tai mắt ngày càng nhạy bén.

Người ngoài cửa mới tới gần, cô đã nghe ra là ai, vội vã thu chân trái duỗi ra, dựng thẳng cái eo xiêu vẹo, bày sẵn tư thế lạnh lùng băng sương.

Vậy chỉ có thể… dẫn họa cho người thôi.

Giây lát sau, cô nghe cửa vang ba tiếng, lão Cửu nói khẽ:

Hề Duyệt lại đẩy đẩy đĩa lên trước: Ừ, không giận, ngươi ăn đi.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qN

– Thánh nữ.

Ngoài việc này ra, Hề Bình biết mình còn một chỗ bất lợi: cho dù dạo này tự nhận mình đã vô cùng chăm chỉ, hắn vẫn không thể hiểu rõ cách loại minh văn và pháp trận trên tàu hộ vệ như những bán tiên già dặn kia – bài tập hàng ngày bị sư phụ khoanh lỗi đầy giấy của hắn cũng chỉ có thể giúp hắn đập tan ảo tưởng, làm người thiết thực.

Chập tối hôm sau, Hề Bình tính toán thời gian Triệu Chấn Uy tuần tra tàu chính theo lệ, bắt đầu hâm rượu trong phòng, bỏ thêm một giọt “bến mê” hắn trộm từ đỉnh Phi Quỳnh.

Ngụy Thành gõ bàn một cái, ý bảo hắn vào.

Ngụy Thành Hưởng lướt qua nhanh như gió, dừng lại trên điều khoản nhìn mà giật mình cuối cùng: Làm trái giao ước, linh đài vỡ nát.

Ngụy Thành Hưởng: …

– Tu vi còn không thấp, có cả kỳ sau Khai Khiếu. May mà hôm đó sư huynh nội môn đến ruộng linh dược lấy mầm vừa hay ở nhà nhà ta… à, có lẽ ngươi không biết ruộng linh dược, chính là mỏ thanh khoáng rải rác khắp nơi ở nhân gian, không có tác dụng gì với chúng ta, dược tu lại thường lấy để trồng linh dược. Chỗ Ninh An kia có mảnh ruộng linh khoáng, là của tổ tiên cùng tộc Triệu gia nhà ta. – Triệu Chấn Uy nói đến nhà mình, không khỏi có ý hơi khoe khoang, mặt mày hớn hở bảo – tà ma kia buộc sư huynh nội môn dùng tiên khí sư môn ban. Bụng bị tiên khí khoét một lỗ mà vẫn bám riết không buông, cuối cùng bị đồng bọn mình khiêng đi, ngươi bảo có dữ không?

Lão Cửu cúi đầu đi vào, không dám nhìn thẳng mặt thánh nữ, nói:

– Thánh nữ, để biểu đạt thành ý, hội ông chủ Bạch đã ký xong linh khế trước, thuộc hạ đã xem cả nội dung rồi. Thánh nữ xem thử, nếu được thì có thể xin thánh nữ ký linh khế thay Thái Tuế không?

Hề Duyệt hàng ngày đọc sách thay hắn nhanh chóng trả lời: Là một loại khế ước tạo trên linh tướng, sau khi hai bên tự nguyện đồng ý, dùng máu đầu tim thành tâm ấn trên khế ước, linh khế mới thành.

Nói đoạn hắn lấy ra một cuộn “chỉ vàng” từ trong ngực, lão Cửu đưa tay giở ra, từng dòng chữ vàng như được viết trên giấy trong suốt nhảy vào mắt Ngụy Thành Hưởng và Hề Bình, chỉ thấy trên đó liệt kê rõ ràng cách hai bên hợp tác và chia chiến lợi phẩm thế nào vân vân.

– Dữ thật, điên rồi à?

Lâm Chiêu Lý liếc nhìn ra ngoài, mắng một tiếng “chẳng ra thể thống” rồi sập cửa, thuyền viên đi qua cũng không dám quản, chỉ có thể cẩn thận trông bên boong tàu để hai vị quý nhân này không rớt xuống.

Ngụy Thành Hưởng lướt qua nhanh như gió, dừng lại trên điều khoản nhìn mà giật mình cuối cùng: Làm trái giao ước, linh đài vỡ nát.

– Chuyện gì thế, – Lã Thừa Ý trầm giọng – không phải ngươi đang tuần tra trên tàu chính sao?

Ngụy Thành Hưởng: Thúc, đây là gì?

Hề Bình: …

Hắn nghe láng máng có người nhắc đến “linh khế”, nhưng khi đó tin tức quá nhiều quá ngổn ngang, hắn không để ý.

Hề Bình cấp tốc hỏi Hề Duyệt qua khóa thuần long: Linh khế là gì?

Hề Duyệt hàng ngày đọc sách thay hắn nhanh chóng trả lời: Là một loại khế ước tạo trên linh tướng, sau khi hai bên tự nguyện đồng ý, dùng máu đầu tim thành tâm ấn trên khế ước, linh khế mới thành.

Hề Bình cấp tốc hỏi Hề Duyệt qua khóa thuần long: Linh khế là gì?

Hề Bình: Thế bội ước? Vi ước thì sao?

Hề Duyệt nói: Không thể bội ước, người vi phạm tùy thuộc vào ước định. Nhẹ thì tổn hại kinh mạch, nặng thì linh diệt đạo tiêu. Dù một bên đã chết, mà nội dung linh khế không ước định người chết khế diệt, thì linh khế cũng sẽ không biến mất, bên còn lại vẫn phải thực hiện giao ước.

Lúc này hai con thủy long dẫn đường, trong đại trận còn bốn con rồng như cá chép lớn đang nô đùa với nhau trong trận ba trượng vuông,

Hề Bình: …

Trăng tròn trên biển nhô khỏi sóng cả, một bóng người im hơi lặng tiếng chui vào đại trận thủy long trên tàu hộ vệ số một.

Ngụy Thành Hưởng: …

Hỏng rồi, sao lại không đề phòng còn có thứ này.

Mà đúng lúc này, sống lưng Hề Bình bỗng lạnh toát, linh cảm đã bị chạm đến. Hắn giật mình lần tìm theo linh cảm, ngạc nhiên thấy hai người Lã Thừa Ý và Triệu Chấn Uy kia không diễn theo kịch bản của hắn.

Hề Bình: Hỏng bét, không ngờ họ Triệu tuy không phải tà ma, nhưng lại là trộm trong nhà!

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qN

Triệu Chấn Uy lẩm bẩm:

– … Lão Lã?

Lã Thừa Ý bị người ta phát hiện mình giở trò trên thủy long trận cũng không hoảng, giơ tay đập một đạo phù chú lên trán Triệu Chấn Uy.

Hề Bình không làm gì được nó, bình tĩnh hít sâu một hơi, ăn nho… vẫn ngọt khé cổ, nghẹn họng.

Triệu Chấn Uy đột ngột bổ nhào về phía trước, đã tỉnh.

– Chuyện gì thế, – Lã Thừa Ý trầm giọng – không phải ngươi đang tuần tra trên tàu chính sao?

– Ta… đang… – Triệu Chấn Uy mù mờ giây lát, bất chợt nhận ra điều gì đó – ngươi vừa động vào thủy long trận rồi?

Và trừ Vô Thường nhất, đội thuyền này còn có ít nhất mười mấy con ve bất bình trong số thợ thuyền và tùy tùng, rải rác tại tàu chuyển đá và tàu hộ vệ, có lẽ Hề Bình có thể chờ thời cơ phá hoại đôi chút khi chúng ra tay, chứ không thể khống chế toàn cảnh.

Hề Bình: …

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh:

– Không ổn!

Hề Bình: Hỏng bét, không ngờ họ Triệu tuy không phải tà ma, nhưng lại là trộm trong nhà!

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s