Lý Phỉ
Trong ký ức, chủ nhật luôn có tiết trời quang đãng nắng ráo. Bố sẽ mở tất cả cửa sổ, đặt một chậu nước sạch bên mép kháng, lau chùi từng tấm kính. Sau đó giội nước bẩn ra sân, bắt đầu giặt hồ chăn ga gối đệm. Ông dùng hai tay vắt khô từng đoạn chăn đệm, giở ra và treo trên dây phơi quần áo trong sân, trong sân toàn là mùi thơm của xà phòng. Sau đó ông ngồi xuống hút một điếu thuốc, bắt đầu lau sạch bệ bếp, sàn nhà, cánh tay to khỏe của ông như hai mái chèo vậy, quẹt qua từng ngóc ngách một trong nhà. Phần cuối cùng là lên dây cho đồng hồ treo tường. Ông mở cái nắp màu đỏ, cầm chiếc chìa khóa bóng lưỡng lên, vặn “cách cách”. Ông nhón chân, rướn cổ, hệt như đang ngắm nghía thứ gì đó xuyên qua mặt đồng hồ. Công xưởng tan vỡ như chỉ trong chớp mắt thực ra đã được báo hiệu từ sớm. Có một khoảng thời gian trên ti vi thường hay truyền bá rằng gánh nặng quốc gia bây giờ rất lớn, hiện tại nước nhà cần người dân giúp sức, gánh vác nhiều hơn, quốc gia thật là giống một cô vợ góa. Bố vẫn cứ đi làm đúng giờ, nhưng có lúc quay về và không thay quần áo làm việc mới, ông không đổ mồ hôi, cả ngày không làm việc.
Hôm ấy bố nhận được thông báo nghỉ việc, tôi đang ở trong nhà đốt bếp lò. Tôi cực kỳ thích việc đốt bếp, ngắm ngọn lửa chảy ra từng chút một từ trong hốc bếp, chui vào ổ lò, thật giống một trái tim sinh ra trong bàn tay. Lúc bố ra cửa, tôi không nhìn ông. Khói trong bếp lò bay ra, sặc vào mắt tôi, tôi lấy tay quẹt quẹt nước mắt, bấy giờ tôi phát hiện bố đã ngồi xổm bên cạnh, giúp tôi thêm củi vào trong. Cằm ông méo xệch, một con mắt nổi quầng xanh, miệng cũng sưng lên. Tôi nói, bố, sao thế? Ông bảo, không sao cả, đạp xe bị ngã một cái. Hôm nay chúng ta ăn sủi cảo. Ông thò mặt vào dưới vòi nước, rửa sạch máu trên khóe miệng. Sau đó đun một nồi nước lớn, đứng gói sủi cảo cạnh thớt, tay ông tuy thô nhưng gói sủi cảo rất nhanh, “thùng thùng thùng” băm nhỏ nhân bánh, nhồi nhân vào trong vỏ, nắn thành sủi cảo, đặt lên vải hấp, một lúc đã đầy tấm vải.
Lúc ăn cơm tối, ông uống một chén rượu trắng. Bố rất ít khi uống rượu, lúc bình Lão Long Khẩu được lấy ra từ trong tủ, mặt trên đã bám một lớp bụi. Lúc sắp uống hết thì ông bảo, bố nghỉ việc rồi. Tôi nói, dạ. Ông bảo, không sao cả, sẽ có cách thôi, bố nghĩ cách, con cứ học tốt bài của con. Tôi nói, vâng, hôm nay bố không bị ngã. Ông bảo, không. Tôi nói, thế thì bị sao ạ? Ông bảo, bố đang nghĩ xem bố làm được gì. Tôi nói, vâng. Ông bảo, bố nghĩ bố cũng bán được trứng trà*. Bán trứng trà cạnh quảng trường ấy, bố đi qua từng thấy, một lúc lại bán được một quả. Tôi nói, sao lại là bố nghỉ việc vậy ạ? Ông bảo, chẳng sao cả, mọi người nghỉ việc gần hết rồi, nhà máy không hoạt động nữa. Tôi nói, vâng. Ông bảo, sau khi bố tan làm thì tới quảng trường xem bọn họ bán trứng trà. Lúc định đi thì có một nhóm người mặc đồng phục đến đạp bếp lò của họ. Có một người phụ nữ ôm cái bếp không buông, trong đám kia có một thằng ranh túm lấy tóc cô này, mang cô ấy lên xe. Bố bèn đi tới giữ thằng ranh kia lại. Tôi nói, bố. Ông bảo, chúng nó lắm người, nếu là lúc bố còn trẻ thì cũng chẳng việc gì, giờ thì già mất rồi. Ông mở bàn tay phải của mình ra ngắm nghía, bảo, không hạ được ai nữa rồi. Tôi nói, bố, bố có con mà. Ông bảo, vốn là bố định về nhà lấy dao, trông thấy con đang đốt bếp, ừm, con ngồi xổm ở kia đốt bếp lò, bố sợ chết đấy. Tôi nói, bố, con không thi lên cấp hai nữa, cứ phân theo điểm đi ạ. Ông đứng dậy bảo, con học tốt bài của con, đừng để bố nói thêm lần nữa. Sau đó uống hết rượu, thu dọn bát đũa, buổi tối không nói thêm gì nữa.
*Trứng luộc nước trà, món ăn nhẹ truyền thống rất phổ biến ở Trung Quốc.
ôi truyện hay vãi bạn ơi, bạn dịch tiếp đi!! có 14 chương tất cả mà phải không. hichic. Thank bạn đã dịch nhiều nhé!!
ThíchThích
Tuyển tập Moses trên đồng bằng có 11 truyện, nhưng mình chỉ định edit truyện ngắn Moses trên đồng bằng thôi. Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé.
ThíchThích
Truyện thật sự hay lắm
Mình đọc mà ko dứt ra được luôn
Cảm ơn bạn đã edit nhé 😘😘😘
ThíchThích