Moses trên đồng bằng (14) – Hết

Trang Thụ Lúc lên thuyền, tôi thấy một chiếc thuyền con đang nổi giữa hồ. Tôi chèo thuyền về phía giữa hồ. Không phải ngày nghỉ, trên hồ chỉ có hai chiếc thuyền. Gió mùa thu mát rượi thổi qua, mặt hồ nổi những gợn sóng lăn tăn, như có thứ gì đó đang khẽ … Tiếp tục đọc Moses trên đồng bằng (14) – Hết

Advertisement

Moses trên đồng bằng (13)

Lý Phỉ Hôm đó đọc báo, buổi tối tôi mất ngủ. Tôi để tờ báo kia bên gối, ban đêm dậy đọc mấy lần liền. Hai hôm trước bố nói với tôi, Thiên Bác xảy ra chuyện rồi, chậu hoa nhài châu Phi kia không ở bên cửa sổ nữa. Tôi liền biết rất nhiều … Tiếp tục đọc Moses trên đồng bằng (13)

Moses trên đồng bằng (12)

Triệu Tiểu Đông Tôn Thiên Bác rất thú vị, gì cũng không nói. Tôi tìm mấy người kinh nghiệm phong phú đến hỏi cũng không được. Chỉ đơn giản là không nói. Không cho hắn ta ngủ, hắn ta liền không ngủ, cùng mệt với chúng tôi, khiến mấy người chúng tôi đều kiệt sức … Tiếp tục đọc Moses trên đồng bằng (12)

Moses trên đồng bằng (11)

Trang Thụ Cuối cùng tôi và đội trưởng Triệu vẫn quyết định tới chỗ mẹ Tưởng Bất Phàm một chuyến, dù có là một cái giếng cạn thì cũng phải đi xuống lần tìm thử. Chúng tôi đã điều tra hai mẹ con bị bỏng trong vụ việc, không có hiềm nghi gì, người phụ … Tiếp tục đọc Moses trên đồng bằng (11)

Moses trên đồng bằng (10)

Lý Phỉ Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh nắng trên phiến lá cây dương, giờ này hôm qua ánh nắng đang chiếu thẳng lên một phiến lá khác. Hai phiến lá này rất gần nhau, che chở cho nhau, gió vừa thổi là sẽ chạm vào nhau, một chiếc to rộng, một chiếc mảnh … Tiếp tục đọc Moses trên đồng bằng (10)

Moses trên đồng bằng (9)

Phó Đông Tâm Trước khi chuyển nhà, có một tối Đức Tăng không có nhà, tôi đi tìm lão Lý bàn chuyện. Một là chuyện liên quan tới tương lai và việc dạy dỗ Tiểu Phỉ. Hai là chuyện liên quan tới quá khứ. Tới cổng nhà anh ấy, tôi thấy lão Lý ngồi trên … Tiếp tục đọc Moses trên đồng bằng (9)

CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 8

"Không phải là không ổn đâu." Đều được nuôi nhốt trong nhà quen rồi, đột nhiên rời nhà đi sinh hoạt tập thể, sẽ cần một khoảng thời gian thích ứng dài dài. Đôi mắt là cánh cửa sổ đầu tiên để con người ta giao lưu và phản hồi với bên ngoài, mối liên … Tiếp tục đọc CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 8

CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 7

"Em sợ lắm, em nhớ anh trai... em muốn về nhà rồi." Trì Khổ nghe tiếng bèn nghiêng đầu qua ngó cậu, thấy Đào Hoài Nam sa sầm mặt dẩu môi rõ cao bò xuống phía cuối, đến cuối giường thì thò chân ra rồi trượt ngay xuống, quay đầu chạy mất, cả người trông … Tiếp tục đọc CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 7

CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 6

Bọn chúng lâu lắm rồi không nói chuyện, không chơi cùng, cũng chẳng phải bạn tốt. Từ tối hôm đó, mỗi lần Đào Hiểu Đông không về, Đào Hoài Nam đều ngủ bên trong, Trì Khổ ngủ đằng ngoài. Trì Khổ ngủ rất ngay ngắn, có lẽ do bị bố đánh nhiều, buổi tối ngủ … Tiếp tục đọc CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 6

CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 5

“Tên Trì Khổ vậy, sinh ra là phải khổ." Cái tên này do bà nội đặt cho, lúc sinh ra nó mãi không vào hộ khẩu, năm bốn tuổi trong thôn bắt buộc phải đăng ký thường trú, bà nội nghĩ cả nửa buổi, thở dài thườn thượt bảo: "Tên Trì Khổ vậy, sinh ra … Tiếp tục đọc CHÓ DỮ LÂU NĂM – CHƯƠNG 5