THÁI TUẾ – CHƯƠNG 113

ĐAO HÓA NGOẠI – 20

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Nhà cổ Dư gia chiếm trọn một khe núi – không phải loại khe núi dựng đứng sát vách núi cheo leo, sườn núi không cao, thế núi thoai thoải, có thể xuống theo những bậc đá và đường vòng quanh núi, bên dưới có một con sông nhỏ chảy qua núi.

Nụ cười trên khóe miệng Dư Thường như được xăm lên, lòng bàn tay xoay một đôi cầu ngọc giảm đau kinh mạch, y cũng đang tính toán: lúc trước bị Thái Tuế này quấy phá cắt ngang ở bí cảnh kia, đây ngược lại là cơ hội tốt để thăm dò độ nông sâu của hắn.

Địa hình này thực ra hơi giống Tiềm Tu tự, chỉ là Tiềm Tu tự là “vùng đất ngoài trần thế” thanh tu, có rất ít dấu vết chạm khắc nhân tạo, còn không có cả đèn đường và đồng hồ báo giờ, ngoài người thầy vĩ đại La Thanh Thạch thì cơ bản không có hạng mục giải trí nào khác.

– Đương nhiên, nơi đây có đủ loại trận pháp hộ sơn, hàng trăm cái lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại vững như thành đồng, – Dư Thường – năm đó Uyển chỗ ngươi mà có phòng ngự như vậy thì những thành trì kia cũng không đến mức bị Nam Hạp giày xéo tùy tiện. Ôi, khi đó ta còn đi qua cơ, khắp nơi hoang tàn, trông rất đáng tiếc.

Nhưng trong phòng yên ắng, chim chóc ríu rít hót một tràng trong tiểu viện, không ai đáp lời. Ánh mắt Hề Duyệt hơi tối đi, thoạt tiên cậu sờ lên cổ, thấy trống không, bấy giờ mới chậm nửa nhịp nhớ tới thẻ bài chuyển sinh mộc kia.

– Nếu ngươi không vội, ta có thể dẫn ngươi đi một vòng. Mười lăm tháng tám đến nơi rồi, chẳng lẽ không tiện cho người động thủ?

Nhà cổ Dư gia thật quá là hoành tráng.

Ừ nhỉ, Hề Bình nhất thời không kịp phản ứng, tự nhủ sao Kim Bình không có cụm pháp trận như vậy?

Hôm nay Hề Duyệt không trực, nghỉ đêm ở phủ Vĩnh Ninh hầu.

Nơi đây không có loại gỗ mục đâu đâu cũng mọc hoang dại như chuyển sinh mộc, Hề Bình chỉ có thể nhìn ra ngoài qua thẻ bài chuyển sinh mộc trên người Dư Thường. Thấy khe núi vậy mà đào được đường cho xe hơi đi qua, lại có thể tách biệt làn đi bộ và làn xe chạy… chậc, xe hơi mới được mấy năm?

Cậu còn chưa nói xong, trước mắt bỗng hoa lên, thần thức vượt qua ngàn núi vạn sông trong chớp mắt, Hề Duyệt hít ngược một hơi.

Trong bốn nước đương thời, Bắc Lịch cằn cỗi, đất rộng người thưa; Tây Sở nhiều núi, giao thông bất tiện; Nam Thục ấy à, chỉ có một phần nhỏ trên lục địa, còn lại đều là đảo nhỏ như phân lừa; không đâu có đường thủy thông thoáng, đồng bằng bát ngát sánh bằng Đại Uyển. Độ nguyệt kim và tám phần mười các loại kỹ thuật mới đều do Đại Uyển dẫn đường. Vì người Uyển coi uyển chuyển hàm xúc thuần khiết mộc mạc là cái đẹp, nên bất kể trước đây các nước có phong tục văn hóa gì, thì sĩ tộc đều coi phong cách Uyển là tao nhã nhất, lấy Tây Sở làm ví dụ, tuy Sở đông dân, nhưng quán ăn giá một lượng bạc trên đầu người trở lên gần như đều làm món Uyển cải tiến.

Đường dây cáp dài mấy chục dặm treo giữa không trung, máy móc có thể đưa ghế lô nhỏ từ đầu này của khe núi hẹp dài sang đầu bên kia, ba dặm có một trạm dừng có thể xuống thay quần áo nghỉ ngơi, những người hầu sẽ lặng lẽ đi tới như một cái bóng thay hương xông cũ, đổi đồ ăn mới. Tiếng đàn tì bà bay ra theo dây cáp, hương rượu và hương son phấn tản mát khắp trời như treo sông Lăng Dương ở Kim Bình lên không trung. Trên ghế lô đều khắc đầy minh văn bậc ba xa xỉ, dù xảy ra sự cố rơi từ trên trời xuống thì cũng không làm người bên trong bị thương.

Đang nhập định, giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai Hề Duyệt:

ĐAO HÓA NGOẠI – 20

Tiềm Tu tự chỉ có nhà trệt nhỏ sâu trong rừng cây, nhà cổ Dư gia lại đủ cả đình đài lầu các, vài trạch viện lưng chừng núi phô trương sánh ngang hành cung hoàng gia. Lúc này trời còn chưa sáng, trong khe núi đèn đuốc sáng trưng, ca múa thâu đêm không tàn cuộc, thính lực của tu sĩ có thể nghe thấy tiếng đàn sáo và tiếng cười đùa chọc ghẹo bay tới trong gió.

Có phải tổng dinh Thiên Cơ các đang truyền bệnh chó dại không?

Vàng bạc Tây Sở mỗi năm đều chảy ra ngoài, giá bạc ngày một cao, vật giá cũng ngày một đắt đỏ, một chút xáo trộn nhỏ trên thị trường cũng có thể khiến người ta kinh hồn bạt vía, nơi cằn cỗi nhất mọc ra dây leo xa hoa nhất.

Sinh sôi mấy trăm năm, gia tộc giàu có mới nổi ở Dư Gia Loan này con đàn cháu đống, nhưng chỉ có nhà tộc trưởng các thế hệ mới có tư cách vào ở nhà cổ. Hề Bình liếc mắt, những người có chút quyền thế ở nhà trong thế hệ này hầu hết là bán tiên – thể loại dựa vào tiền chất đống và không biết vẽ một tấm phù chú, người có chút tài năng chắc hẳn cũng sẽ không ở lại phàm gian, mà đều được đưa tới núi Tam Nhạc hoặc Kỳ Lân vệ rồi.

– Cắn trả á? Tự nhiên. – Ở nơi không người, Dư Thường phủi qua cánh tay mình rất nhanh, mở hé phép che mắt trên đó, chỉ thấy mạch máu xanh tím nổi hết lên trên cánh tay bị bỏng còn chưa linh hoạt lắm, nhịp đập khiến cả cánh tay đều run lên theo, trông mà giật mình.

Khác biệt duy nhất giữa những bán tiên đổ đống này và người phàm chính là họ không bị độc bệnh, tuổi trẻ dài lâu, có thể tận hưởng tiên khí tiên đan cấp bậc Khai Khiếu, vì vậy nghe nói số vợ bình quân mỗi người cưới không đếm hết trong một bàn tay, con nhiều đến mức bản thân cũng nhận không xuể.

Nhà cổ Dư gia thật quá là hoành tráng.

Hề Bình thầm nghĩ một cách chua loét: “Hừ, mặt người dáng chó.”

Thần thức Hề Bình vừa thăm dò vào chuyển sinh mộc trên người Dư Thường liền cảm nhận được linh khí dày đặc, bèn hỏi Dư Thường:

Bàng Tiển cấp tốc gửi thư cho mấy phân bộ Thiên Cơ các sát biên cảnh, lệnh họ lập tức kiểm tu minh pháp biên cảnh, tất cả các tu sĩ nhập cảnh bất kể có thân phận gì, có văn thư hay không toàn bộ đăng ký truy tung, đề phòng nghiêm ngặt tu sĩ nước ngoài vào lãnh thổ Đại Uyển mưu đồ gây rối.

Khi đó rốt cuộc là vị đại năng nào của núi Huyền Ẩn ấm đầu bị ma tinh kia mê hoặc phê chuẩn Lục Ngô?

– Có đại trận hộ sơn?

– Người nợ tiền ta, pháp trận thế nào?

Người Uyển ở nước ngoài tuy ngoài miệng không khoe khoang rõ ràng, nhưng đều muốn chưng ra “phong cách người Uyển” trong truyền thuyết, thầm khinh thường tứ phương.

Hề Duyệt tập trung nhìn một lúc, lắc đầu:

– Đương nhiên, nơi đây có đủ loại trận pháp hộ sơn, hàng trăm cái lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại vững như thành đồng, – Dư Thường – năm đó Uyển chỗ ngươi mà có phòng ngự như vậy thì những thành trì kia cũng không đến mức bị Nam Hạp giày xéo tùy tiện. Ôi, khi đó ta còn đi qua cơ, khắp nơi hoang tàn, trông rất đáng tiếc.

Bàng Tiển ngự kiếm dừng giữa không trung, rút cung Phá Chướng ra dựng sau lưng, nghiêng hông kéo quần dựa lên cung, chỉ thấy đó là một bức thư từ phân bộ Thiên Cơ các Cô Châu, viết rằng: Lục Ngô trà trộn vào Triệu gia nước Thục bại lộ, có thương vong, vẫn còn vài người chưa rõ tung tích. Trước khi mất tích báo tin cho bộ ta, e rằng núi Lăng Vân sắp có hành động.

Hắn có tu vi kiến thức cái cứt!

Ừ nhỉ, Hề Bình nhất thời không kịp phản ứng, tự nhủ sao Kim Bình không có cụm pháp trận như vậy?

Như thể cái người chia xa năm sáu năm bặt vô âm tính không phải hắn, như thể hắn chỉ ra ngoài mua một bình dầu hoa quế.

Chỉ có thể là để bảo vệ của cải lớn hơn.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Tb

Liền nghe Dư Thường bổ sung thêm:

Không còn cách khác, Hề Bình đành chửi rủa Bàng Tiển trong lòng: bà nội Bàng chó bự, giao một đứa em ôn lương cung kiệm nhượng tốt đẹp cho ngươi, ngươi dạy nó cái gì rồi?

Hề Duyệt hung hăng lườm khuôn mặt không hề thay đổi kia, bỗng lại quên mất mình đã biết nói chuyện.

– Chỉ là hơi đắt, mỗi năm phải đốt hàng ngàn lượng bạch linh, Nam Uyển không dư dả như vậy.

Tác giả: Chu Doanh: Cuốn lên đi.

Hề Bình: …

– Duyệt bé cưng! Giang hồ cứu nguy!

Giàu quá thể!

– Xăm mặt linh tướng cắn trả có phân cấp, bằng không thường ngày không thể nào làm việc — ví dụ như người của nhà chủ gặp phải nguy hiểm, muốn cứu kẻ đó phải dìm người xuống giếng đến gần chết, thế thì tính kiểu gì? Lão cung phụng mấy trăm năm như ta bình thường chỉ cần không giết người phóng hỏa ở nhà chủ, thì cắn trả của xăm mặt đều không trí mạng.

Trong bốn nước đương thời, Bắc Lịch cằn cỗi, đất rộng người thưa; Tây Sở nhiều núi, giao thông bất tiện; Nam Thục ấy à, chỉ có một phần nhỏ trên lục địa, còn lại đều là đảo nhỏ như phân lừa; không đâu có đường thủy thông thoáng, đồng bằng bát ngát sánh bằng Đại Uyển. Độ nguyệt kim và tám phần mười các loại kỹ thuật mới đều do Đại Uyển dẫn đường. Vì người Uyển coi uyển chuyển hàm xúc thuần khiết mộc mạc là cái đẹp, nên bất kể trước đây các nước có phong tục văn hóa gì, thì sĩ tộc đều coi phong cách Uyển là tao nhã nhất, lấy Tây Sở làm ví dụ, tuy Sở đông dân, nhưng quán ăn giá một lượng bạc trên đầu người trở lên gần như đều làm món Uyển cải tiến.

Hề Duyệt hít sâu một hơi gần như hơi thù hận, quay đầu liếc nhìn cụm pháp trận hoa mắt phản chiếu trên mặt nước.

Người Uyển ở nước ngoài tuy ngoài miệng không khoe khoang rõ ràng, nhưng đều muốn chưng ra “phong cách người Uyển” trong truyền thuyết, thầm khinh thường tứ phương.

Còn có thể có đạo tâm lạ lùng như thế, phương pháp tu luyện đặc biệt đến vậy.

Hề Bình tuyệt đối không ngờ rằng Đại Uyển giàu vô địch thiên hạ cũng có một ngày bị trọc phú thâm sơn cùng cốc này thương hại “không dư dả như vậy” – mà người ta còn nói sự thật!

– Pháp trận ở đâu thế, xa xỉ quá.

Nhà cổ Dư gia chiếm trọn một khe núi – không phải loại khe núi dựng đứng sát vách núi cheo leo, sườn núi không cao, thế núi thoai thoải, có thể xuống theo những bậc đá và đường vòng quanh núi, bên dưới có một con sông nhỏ chảy qua núi.

Chỉ riêng con số này, ngay cả tài chính Kim Bình cũng không đốt nổi, càng không cần nhắc đến những châu phủ khác. Cứu trợ thương vong một năm của hai bộ “Khai Minh” và “Lục Ngô” tam ca hắn nuôi, của người cả nước… thậm chí người phủ khắp bốn nước cũng không tốn nhiều như thế!

Tiềm Tu tự chỉ có nhà trệt nhỏ sâu trong rừng cây, nhà cổ Dư gia lại đủ cả đình đài lầu các, vài trạch viện lưng chừng núi phô trương sánh ngang hành cung hoàng gia. Lúc này trời còn chưa sáng, trong khe núi đèn đuốc sáng trưng, ca múa thâu đêm không tàn cuộc, thính lực của tu sĩ có thể nghe thấy tiếng đàn sáo và tiếng cười đùa chọc ghẹo bay tới trong gió.

Cụm pháp trận duy trì bằng giá trên trời kiểu này không thể là để phô trương, có tiền cũng không phá như thế.

Liền nghe Dư Thường bổ sung thêm:

Chỉ có thể là để bảo vệ của cải lớn hơn.

– Chỉ là hơi đắt, mỗi năm phải đốt hàng ngàn lượng bạch linh, Nam Uyển không dư dả như vậy.

Không trí mạng, nhưng kinh mạch sẽ đứt đoạn, thần thức sẽ như bị lửa thiêu, sẽ sống không bằng chết.

Vàng bạc Tây Sở mỗi năm đều chảy ra ngoài, giá bạc ngày một cao, vật giá cũng ngày một đắt đỏ, một chút xáo trộn nhỏ trên thị trường cũng có thể khiến người ta kinh hồn bạt vía, nơi cằn cỗi nhất mọc ra dây leo xa hoa nhất.

Giây lát sau, chủ nhân trước hiện là đại ca khốn nạn kia ấn đầu cậu, xoay mặt cậu về phía mặt nước:

Nhân Gian Hành Tẩu trẻ tuổi khôi phục kiến thức chuyên môn trong cái liếc mắt này, nhíu mày:

– Chuyện hết cách, – Dư Thường nói – Dư Gia Loan hiện tại không có nghề gì cho người, không phải xưởng độ nguyệt kim thì là ruộng linh dược, làm được thì làm, không làm cũng phải làm. Hồi nhỏ nhà ta còn có thể kiếm sống bằng làm nông, một trăm năm nay không được nữa, đường núi quá khó đi, lại không thể tốn linh thạch cho tiên khí giáng cấp để vận chuyển độ nguyệt kim, đành phải dùng sức nước, địa chất thủy văn đã thay đổi cả, nước thải nhà máy vừa dội ra là không trồng nổi gì nữa.

Dư Thường khoác trường bào rộng thùng thình, nơi y đi qua, hạ nhân, cung phụng, thậm chí người trong nhà chủ Dư gia đều tránh lui hành lễ.

Đại Uyển có Lục Ngô, đến lúc đó nước khác cũng làm ra “Thao Thiết” “Cửu Vĩ” gì đó thì dở.

– Còn không bằng huyện Đào. – Hề Bình nói.

Dư Thường trở về đúng trọng tâm:

– Ngồi xem. – Hề Bình có việc nhờ vả ấn Hề Duyệt ngồi xuống, lại vươn tay huyễn hóa ra một chiếc quạt xếp.

– Cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Dư Thường khoác trường bào rộng thùng thình, nơi y đi qua, hạ nhân, cung phụng, thậm chí người trong nhà chủ Dư gia đều tránh lui hành lễ.

Dư Thường bèn uể oải nói:

Nhưng kính phục thì kính phục, tên Dư Thường này chừng như tu “đạo phản bội”, xăm mặt linh tướng còn có thể bị y lợi dụng sơ hở mấy trăm năm, huống chi là huyết khế thư con con?

Y như danh sĩ phong lưu tay áo rộng lộng gió, bước qua không nhìn ngang liếc dọc.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Tb

Hề Bình thầm nghĩ một cách chua loét: “Hừ, mặt người dáng chó.”

Tên khốn nạn này sao lại không tim không phổi như thế.

Hắn lại khiêu khích:

Hắn không dám rút mạnh tay, tuy thứ tới nơi này là thần thức, nhưng nó sẽ được vòng Phá Pháp cụ thể hóa thành cơ thể người, thân thể Trúc Cơ viên mãn vẫn quá cứng với bán ngẫu hãy còn bán tiên, tay hắn vừa kéo căng là sẽ làm gãy răng Hề Duyệt.

– Ngươi dẫn ta vào là thông đồng ngoại địch trắng trợn, xăm mặt không cắn ngươi?

Sinh sôi mấy trăm năm, gia tộc giàu có mới nổi ở Dư Gia Loan này con đàn cháu đống, nhưng chỉ có nhà tộc trưởng các thế hệ mới có tư cách vào ở nhà cổ. Hề Bình liếc mắt, những người có chút quyền thế ở nhà trong thế hệ này hầu hết là bán tiên – thể loại dựa vào tiền chất đống và không biết vẽ một tấm phù chú, người có chút tài năng chắc hẳn cũng sẽ không ở lại phàm gian, mà đều được đưa tới núi Tam Nhạc hoặc Kỳ Lân vệ rồi.

– Cắn trả á? Tự nhiên. – Ở nơi không người, Dư Thường phủi qua cánh tay mình rất nhanh, mở hé phép che mắt trên đó, chỉ thấy mạch máu xanh tím nổi hết lên trên cánh tay bị bỏng còn chưa linh hoạt lắm, nhịp đập khiến cả cánh tay đều run lên theo, trông mà giật mình.

Mở mồm là hứa hẹn, thế ngươi trở về lộ mặt đi… ngón tay nắm chuyển sinh mộc của Hề Duyệt siết chặt, cậu dừng lại, rồi tiếc chữ như vàng nói:

– Trời ạ, – tên công tử bột kia đuổi tới ấn một cái lên đầu cậu – lão Bàng cho ngươi ăn phân bón gì mà cao vọt lên nhanh thế. Sao không cân một ký hiếu kính La sư huynh?

Dư Thường tập mãi thành quen buông tay áo xuống:

Hề Bình: …

Chu Doanh kia nào phải kẻ sĩ đại nghĩa vì nước vì dân gì? Rõ ràng là y đang đóng đinh châm ngòi ly gián giữa tứ đại linh sơn.

– Xăm mặt linh tướng cắn trả có phân cấp, bằng không thường ngày không thể nào làm việc — ví dụ như người của nhà chủ gặp phải nguy hiểm, muốn cứu kẻ đó phải dìm người xuống giếng đến gần chết, thế thì tính kiểu gì? Lão cung phụng mấy trăm năm như ta bình thường chỉ cần không giết người phóng hỏa ở nhà chủ, thì cắn trả của xăm mặt đều không trí mạng.

Không trí mạng, nhưng kinh mạch sẽ đứt đoạn, thần thức sẽ như bị lửa thiêu, sẽ sống không bằng chết.

Nhưng những thống khổ người khác không chịu đựng nổi này vừa khít với đạo tâm y, là thứ y có thể dùng để tôi luyện bản thân. Mấy trăm năm qua, xăm mặt linh tướng này vừa xé nát y, vừa đẩy y tới đỉnh cao Trúc Cơ.

Âm thanh này khác với mấy lần trước, “thật” hơn trước, Hề Duyệt bỗng chốc mở mắt, nhất thời có ảo giác như Hề Bình ở ngay bên cạnh, vô thức tìm kiếm khắp bốn phía.

Giây lát sau, linh cảm Hề Duyệt khẽ động, cảnh giác dịch bước né tránh. Bán ngẫu lấy linh thạch làm thức ăn, cảm giác nhạy bén hơn xa tu sĩ cùng cấp khác, cậu còn rèn luyện mấy năm liền bên cạnh Bàng Tiển, phản ứng cực nhanh, bàn tay vỗ đầu cậu vỗ hụt.

Chỉ sợ Hề Duyệt nhớ cụm pháp trận khổng lồ như vậy trong một lần nóng đầu, hắn đặt một tay lên vai Hề Duyệt, một tay ân cần quạt cho người ta ở bên cạnh – thể loại không bỏ được trí khôn chỉ có thể bỏ sức.

Còn có thể có đạo tâm lạ lùng như thế, phương pháp tu luyện đặc biệt đến vậy.

Hề Bình: …

Nhưng kính phục thì kính phục, tên Dư Thường này chừng như tu “đạo phản bội”, xăm mặt linh tướng còn có thể bị y lợi dụng sơ hở mấy trăm năm, huống chi là huyết khế thư con con?

Hề Bình ngăn cách tiền hậu viện của tiểu viện Thôi ký trong vòng Phá Pháp kia để tránh làm phiền bọn Ngụy Thành Hưởng, thả Hề Duyệt vào vườn sau.

Hề Duyệt định thần, khi cầm chuyển sinh mộc lên, giọng cậu đã rất bình tĩnh:

Lòng Hề Bình ớn lạnh: Y đồng ý làm ba việc cho mình trong vòng mười năm, nếu mình không còn, là y sẽ hết việc nhẹ tênh.

Hề Bình: …

Chẳng lẽ có người đang mắng sau lưng hắn?

Nụ cười trên khóe miệng Dư Thường như được xăm lên, lòng bàn tay xoay một đôi cầu ngọc giảm đau kinh mạch, y cũng đang tính toán: lúc trước bị Thái Tuế này quấy phá cắt ngang ở bí cảnh kia, đây ngược lại là cơ hội tốt để thăm dò độ nông sâu của hắn.

Hề Bình vừa nghe đã biết y không có ý tốt, nhưng không đợi hắn nghĩ xong cớ, Dư Thường đã cười một tiếng và nhún người rơi xuống từ lưng chừng núi.

Huyết khế thư này dù có thế nào thì cũng là trói buộc, muốn tốt mã giẻ cùi thật…

Dư Thường bèn uể oải nói:

Chu Doanh còn lâu mới sợ Lục Ngô bại lộ, bại lộ mới tốt, một khi Lục Ngô bị bắt ở nước khác, ba tòa linh sơn còn lại chắc chắn sẽ có phản ứng, ăn miếng trả miếng là điều chắc chắn. Đến lúc đó tu sĩ mưu đồ xấu xa của nước khác nhập cảnh, Đại Uyển chỉ có thể tiến một bước gia tăng chi tiêu quốc phòng, Lục Ngô càng có cơ hội lớn mạnh.

Hề Bình:

– Nếu ngươi không vội, ta có thể dẫn ngươi đi một vòng. Mười lăm tháng tám đến nơi rồi, chẳng lẽ không tiện cho người động thủ?

Hề Bình vừa nghe đã biết y không có ý tốt, nhưng không đợi hắn nghĩ xong cớ, Dư Thường đã cười một tiếng và nhún người rơi xuống từ lưng chừng núi.

– Nhìn cho kỹ đấy, – Dư Thường cười bảo – người Dư gia chiếm ruộng thanh khoáng lớn nhất hiện nay, lũng đoạn ba bốn phần mười độ nguyệt kim cả nước, sừng sững mấy trăm năm không đổ. Đại trận hộ sơn này không phải chơi, rất nhiều thứ ta cũng không hiểu thấu, nhưng tu vi kiến thức của Thái Tuế đương nhiên cao hơn ta, chắc hẳn vấn đề không lớn, nhỉ?

Huyết khế thư này dù có thế nào thì cũng là trói buộc, muốn tốt mã giẻ cùi thật…

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Tb

Hề Bình: …

Hắn có tu vi kiến thức cái cứt!

Hắn lại khiêu khích:

Lúc này, trong gió “phạch” một cái, một bức thư mật được chuyển tới tay Bàng Tiển.

Nước Sở sắp rạng sáng, nhưng Kim Bình ở Đại Uyển xa xôi đã không còn sớm, ngay cả phủ Vĩnh Ninh hầu cả nhà không dậy sớm cũng đã loáng thoáng có động tĩnh.

Cụm pháp trận duy trì bằng giá trên trời kiểu này không thể là để phô trương, có tiền cũng không phá như thế.

Hôm nay Hề Duyệt không trực, nghỉ đêm ở phủ Vĩnh Ninh hầu.

Là hắn!

Cậu cũng được coi như xuất thân một nửa từ đỉnh Phi Quỳnh, kế thừa truyền thống tốt đẹp của Chi tướng quân – không bao giờ lãng phí thời gian. Hầu gia và phu nhân vẫn chưa dậy, cậu cũng không vội đến thỉnh an, đang tự đả tọa tu hành.

– Ta chỉ có thể hiểu một phần.

Đang nhập định, giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai Hề Duyệt:

Hắn đang vui vẻ hài lòng, không đề phòng Hề Duyệt đang chuyên tâm chú ý pháp trận đột nhiên đá hậu, bất thình lình hất bàn tay Hề Bình đặt trên vai cậu, dùng hết sức cắn.

– Duyệt bé cưng! Giang hồ cứu nguy!

Đường dây cáp dài mấy chục dặm treo giữa không trung, máy móc có thể đưa ghế lô nhỏ từ đầu này của khe núi hẹp dài sang đầu bên kia, ba dặm có một trạm dừng có thể xuống thay quần áo nghỉ ngơi, những người hầu sẽ lặng lẽ đi tới như một cái bóng thay hương xông cũ, đổi đồ ăn mới. Tiếng đàn tì bà bay ra theo dây cáp, hương rượu và hương son phấn tản mát khắp trời như treo sông Lăng Dương ở Kim Bình lên không trung. Trên ghế lô đều khắc đầy minh văn bậc ba xa xỉ, dù xảy ra sự cố rơi từ trên trời xuống thì cũng không làm người bên trong bị thương.

Là hắn!

Liên lạc cách Nam Hải quả nhiên không thông suốt, đến cả Chu Doanh cũng có lúc thất thủ.

Âm thanh này khác với mấy lần trước, “thật” hơn trước, Hề Duyệt bỗng chốc mở mắt, nhất thời có ảo giác như Hề Bình ở ngay bên cạnh, vô thức tìm kiếm khắp bốn phía.

Nhưng trong phòng yên ắng, chim chóc ríu rít hót một tràng trong tiểu viện, không ai đáp lời. Ánh mắt Hề Duyệt hơi tối đi, thoạt tiên cậu sờ lên cổ, thấy trống không, bấy giờ mới chậm nửa nhịp nhớ tới thẻ bài chuyển sinh mộc kia.

Lòng Hề Bình ớn lạnh: Y đồng ý làm ba việc cho mình trong vòng mười năm, nếu mình không còn, là y sẽ hết việc nhẹ tênh.

Hề Duyệt định thần, khi cầm chuyển sinh mộc lên, giọng cậu đã rất bình tĩnh:

Dư Thường trở về đúng trọng tâm:

– Chuyện gì?

Hề Bình:

– Mau mau mau, nhớ pháp trận hộ ta, khi nào về ta mời ngươi ăn hạt dưa đặc sản Tây Sở! Đại Uyển tuyệt đối không mua được!

Mở mồm là hứa hẹn, thế ngươi trở về lộ mặt đi… ngón tay nắm chuyển sinh mộc của Hề Duyệt siết chặt, cậu dừng lại, rồi tiếc chữ như vàng nói:

Bàng Tiển tuần tra tháp Thanh Long lượt cuối buổi sáng hắt hơi trên làn mây mù của Kim Bình, hắn xoa xoa mũi, hơi khó hiểu, sau khi tân hoàng cải cách, công xưởng ngoại thành Nam Kim Bình không được làm việc cả ngày lẫn đêm nữa, khói đen và sương mù đều ít hơn rất nhiều, sao khi không vẫn hắt hơi thế?

Nước Sở sắp rạng sáng, nhưng Kim Bình ở Đại Uyển xa xôi đã không còn sớm, ngay cả phủ Vĩnh Ninh hầu cả nhà không dậy sớm cũng đã loáng thoáng có động tĩnh.

– Ừm, gửi đi.

Thần thức Hề Bình vừa thăm dò vào chuyển sinh mộc trên người Dư Thường liền cảm nhận được linh khí dày đặc, bèn hỏi Dư Thường:

– Không gửi nổi nhiều lắm! Ta mà gửi được thì đã tự học thuộc rồi, – Hề Bình nói – ngươi đang ở đâu, an toàn không?

Hề Duyệt:

Ngay sau đó, câu rơi vào… vòng Phá Pháp bên ngoài tam giới.

– Ở nhà, an…

Hề Duyệt vừa đứng vững đã thấy một ao nước khổng lồ trước mắt, nước trong ao như một tấm gương phản chiếu rõ nét nhà cổ Dư gia lúc này.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Tb

Cậu còn chưa nói xong, trước mắt bỗng hoa lên, thần thức vượt qua ngàn núi vạn sông trong chớp mắt, Hề Duyệt hít ngược một hơi.

Nhưng những thống khổ người khác không chịu đựng nổi này vừa khít với đạo tâm y, là thứ y có thể dùng để tôi luyện bản thân. Mấy trăm năm qua, xăm mặt linh tướng này vừa xé nát y, vừa đẩy y tới đỉnh cao Trúc Cơ.

– Có đại trận hộ sơn?

Ngay sau đó, câu rơi vào… vòng Phá Pháp bên ngoài tam giới.

Hề Bình ngăn cách tiền hậu viện của tiểu viện Thôi ký trong vòng Phá Pháp kia để tránh làm phiền bọn Ngụy Thành Hưởng, thả Hề Duyệt vào vườn sau.

Hề Duyệt vừa đứng vững đã thấy một ao nước khổng lồ trước mắt, nước trong ao như một tấm gương phản chiếu rõ nét nhà cổ Dư gia lúc này.

– Cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Giây lát sau, linh cảm Hề Duyệt khẽ động, cảnh giác dịch bước né tránh. Bán ngẫu lấy linh thạch làm thức ăn, cảm giác nhạy bén hơn xa tu sĩ cùng cấp khác, cậu còn rèn luyện mấy năm liền bên cạnh Bàng Tiển, phản ứng cực nhanh, bàn tay vỗ đầu cậu vỗ hụt.

Hề Duyệt nhìn chằm chằm bàn tay quen thuộc kia một cách khó tin – sống trong như lụa, chỉ có chút xíu chai mỏng do gảy đàn, cầm bút hơn một khắc là sẽ kêu cấn đau tay, vô số lần lôi kéo cậu chơi xấu bỏ học… ánh mắt cậu nhìn lên theo bàn tay kia, hơi thở run rẩy không ngừng được.

– Trời ạ, – tên công tử bột kia đuổi tới ấn một cái lên đầu cậu – lão Bàng cho ngươi ăn phân bón gì mà cao vọt lên nhanh thế. Sao không cân một ký hiếu kính La sư huynh?

Như thể cái người chia xa năm sáu năm bặt vô âm tính không phải hắn, như thể hắn chỉ ra ngoài mua một bình dầu hoa quế.

Khác biệt duy nhất giữa những bán tiên đổ đống này và người phàm chính là họ không bị độc bệnh, tuổi trẻ dài lâu, có thể tận hưởng tiên khí tiên đan cấp bậc Khai Khiếu, vì vậy nghe nói số vợ bình quân mỗi người cưới không đếm hết trong một bàn tay, con nhiều đến mức bản thân cũng nhận không xuể.

Tên khốn nạn này sao lại không tim không phổi như thế.

Hề Duyệt hung hăng lườm khuôn mặt không hề thay đổi kia, bỗng lại quên mất mình đã biết nói chuyện.

Giây lát sau, chủ nhân trước hiện là đại ca khốn nạn kia ấn đầu cậu, xoay mặt cậu về phía mặt nước:

– Ôi, đừng nhìn ta nữa, ta vẫn thế không có gì mới. Mau giúp ta nhớ vị trí từng pháp trận trên mặt nước, khẩn cấp, lát nữa rồi ôn chuyện!

Hề Duyệt hít sâu một hơi gần như hơi thù hận, quay đầu liếc nhìn cụm pháp trận hoa mắt phản chiếu trên mặt nước.

Nhân Gian Hành Tẩu trẻ tuổi khôi phục kiến thức chuyên môn trong cái liếc mắt này, nhíu mày:

Hề Duyệt không để ý đến hắn nữa, hết sức chăm chú tập trung vào cụm pháp trận trên mặt nước.

– Pháp trận ở đâu thế, xa xỉ quá.

Hề Bình nói khoác không biết ngượng:

– Người nợ tiền ta, pháp trận thế nào?

E rằng Chu Doanh đã lường trước cục diện này kể từ ngày thành lập Lục Ngô – tuy khi trước tứ đại linh sơn đều thầm có tính toán riêng, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ. Nếu Thu Sát không hoành không xuất thế, việc tu sĩ nghiêm chỉnh xuất thân linh sơn không được vượt qua biên cảnh nước khác khi không được triệu kiến đặc biệt là kỷ luật thép.

Hề Duyệt tập trung nhìn một lúc, lắc đầu:

Địa hình này thực ra hơi giống Tiềm Tu tự, chỉ là Tiềm Tu tự là “vùng đất ngoài trần thế” thanh tu, có rất ít dấu vết chạm khắc nhân tạo, còn không có cả đèn đường và đồng hồ báo giờ, ngoài người thầy vĩ đại La Thanh Thạch thì cơ bản không có hạng mục giải trí nào khác.

– Ta chỉ có thể hiểu một phần.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Tb

– Không sao, – Hề Bình biết cậu có thiên phú phi thường trên lĩnh vực này, liếc pháp trận một cái là gần như nhớ ngay – ghi nhớ trước rồi phân tích sau.

Hề Duyệt không để ý đến hắn nữa, hết sức chăm chú tập trung vào cụm pháp trận trên mặt nước.

Hề Bình xoay quanh cậu vài vòng rồi búng tay, màn ca múa phản chiếu sự cùng xa cực dục trong nhà cổ Dư gia biến thành một chiếc ghế dựa mềm lớn có thể nằm và bàn nhỏ, hắn ngẫm nghĩ, rồi lại lấy một đống quà vặt đặc sản Tây Sở – cũng không biết Lục Ngô nào tham ăn như vậy, có thể lấy thứ này thỏa thích trong tiên cung Xà vương.

– Mau mau mau, nhớ pháp trận hộ ta, khi nào về ta mời ngươi ăn hạt dưa đặc sản Tây Sở! Đại Uyển tuyệt đối không mua được!

– Ngồi xem. – Hề Bình có việc nhờ vả ấn Hề Duyệt ngồi xuống, lại vươn tay huyễn hóa ra một chiếc quạt xếp.

Chỉ sợ Hề Duyệt nhớ cụm pháp trận khổng lồ như vậy trong một lần nóng đầu, hắn đặt một tay lên vai Hề Duyệt, một tay ân cần quạt cho người ta ở bên cạnh – thể loại không bỏ được trí khôn chỉ có thể bỏ sức.

Nhìn khuôn mặt thanh niên trầm tĩnh kia, Hề Bình vừa quạt, vừa được “an ủi tuổi già” suy nghĩ: Có tiền đồ hơn lúc đi theo mình nhiều…

– Xuýt!

Hề Duyệt:

Càng không dám chửi đổng – tên khốn nạn ôn dịch Dư Thường kia đi một mạch không dừng bước, cụm pháp trận hơi lơ đi là sẽ bỏ sót, hắn sợ làm Hề Duyệt phân tâm.

Hắn đang vui vẻ hài lòng, không đề phòng Hề Duyệt đang chuyên tâm chú ý pháp trận đột nhiên đá hậu, bất thình lình hất bàn tay Hề Bình đặt trên vai cậu, dùng hết sức cắn.

Nhìn khuôn mặt thanh niên trầm tĩnh kia, Hề Bình vừa quạt, vừa được “an ủi tuổi già” suy nghĩ: Có tiền đồ hơn lúc đi theo mình nhiều…

Đồng thời nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi cụm pháp trận!

Đồng thời nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi cụm pháp trận!

Hề Bình: …

Hắn không dám rút mạnh tay, tuy thứ tới nơi này là thần thức, nhưng nó sẽ được vòng Phá Pháp cụ thể hóa thành cơ thể người, thân thể Trúc Cơ viên mãn vẫn quá cứng với bán ngẫu hãy còn bán tiên, tay hắn vừa kéo căng là sẽ làm gãy răng Hề Duyệt.

Càng không dám chửi đổng – tên khốn nạn ôn dịch Dư Thường kia đi một mạch không dừng bước, cụm pháp trận hơi lơ đi là sẽ bỏ sót, hắn sợ làm Hề Duyệt phân tâm.

Không còn cách khác, Hề Bình đành chửi rủa Bàng Tiển trong lòng: bà nội Bàng chó bự, giao một đứa em ôn lương cung kiệm nhượng tốt đẹp cho ngươi, ngươi dạy nó cái gì rồi?

– Ngươi dẫn ta vào là thông đồng ngoại địch trắng trợn, xăm mặt không cắn ngươi?

Y như danh sĩ phong lưu tay áo rộng lộng gió, bước qua không nhìn ngang liếc dọc.

Có phải tổng dinh Thiên Cơ các đang truyền bệnh chó dại không?

– Chuyện hết cách, – Dư Thường nói – Dư Gia Loan hiện tại không có nghề gì cho người, không phải xưởng độ nguyệt kim thì là ruộng linh dược, làm được thì làm, không làm cũng phải làm. Hồi nhỏ nhà ta còn có thể kiếm sống bằng làm nông, một trăm năm nay không được nữa, đường núi quá khó đi, lại không thể tốn linh thạch cho tiên khí giáng cấp để vận chuyển độ nguyệt kim, đành phải dùng sức nước, địa chất thủy văn đã thay đổi cả, nước thải nhà máy vừa dội ra là không trồng nổi gì nữa.

Hề Bình xoay quanh cậu vài vòng rồi búng tay, màn ca múa phản chiếu sự cùng xa cực dục trong nhà cổ Dư gia biến thành một chiếc ghế dựa mềm lớn có thể nằm và bàn nhỏ, hắn ngẫm nghĩ, rồi lại lấy một đống quà vặt đặc sản Tây Sở – cũng không biết Lục Ngô nào tham ăn như vậy, có thể lấy thứ này thỏa thích trong tiên cung Xà vương.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Tb

Bàng Tiển tuần tra tháp Thanh Long lượt cuối buổi sáng hắt hơi trên làn mây mù của Kim Bình, hắn xoa xoa mũi, hơi khó hiểu, sau khi tân hoàng cải cách, công xưởng ngoại thành Nam Kim Bình không được làm việc cả ngày lẫn đêm nữa, khói đen và sương mù đều ít hơn rất nhiều, sao khi không vẫn hắt hơi thế?

Chẳng lẽ có người đang mắng sau lưng hắn?

– Ở nhà, an…

Lúc này, trong gió “phạch” một cái, một bức thư mật được chuyển tới tay Bàng Tiển.

Bàng Tiển ngự kiếm dừng giữa không trung, rút cung Phá Chướng ra dựng sau lưng, nghiêng hông kéo quần dựa lên cung, chỉ thấy đó là một bức thư từ phân bộ Thiên Cơ các Cô Châu, viết rằng: Lục Ngô trà trộn vào Triệu gia nước Thục bại lộ, có thương vong, vẫn còn vài người chưa rõ tung tích. Trước khi mất tích báo tin cho bộ ta, e rằng núi Lăng Vân sắp có hành động.

Chỉ riêng con số này, ngay cả tài chính Kim Bình cũng không đốt nổi, càng không cần nhắc đến những châu phủ khác. Cứu trợ thương vong một năm của hai bộ “Khai Minh” và “Lục Ngô” tam ca hắn nuôi, của người cả nước… thậm chí người phủ khắp bốn nước cũng không tốn nhiều như thế!

Bàng Tiển ngây người, sau đó ánh mắt hắn rơi trên “e rằng núi Lăng Vân sắp có hành động – Lăng Vân là quốc giáo Nam Thục.

Phiền rồi.

Lần này Lục Ngô hành động quy mô lớn, tuy nói là để truy bắt dư nghiệt Triệu gia, nhưng dù sao cũng là thâm nhập vào nước người ta. Một đám tu sĩ nước ngoài huấn luyện bài bản lẻn vào, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết Lăng Vân cáu giận cỡ nào… chuyện này truyền ra, Bắc Lịch và Tây Sở chắc chắn cũng sẽ cảnh giác.

Phiền rồi.

Cậu cũng được coi như xuất thân một nửa từ đỉnh Phi Quỳnh, kế thừa truyền thống tốt đẹp của Chi tướng quân – không bao giờ lãng phí thời gian. Hầu gia và phu nhân vẫn chưa dậy, cậu cũng không vội đến thỉnh an, đang tự đả tọa tu hành.

Bàng Tiển cấp tốc gửi thư cho mấy phân bộ Thiên Cơ các sát biên cảnh, lệnh họ lập tức kiểm tu minh pháp biên cảnh, tất cả các tu sĩ nhập cảnh bất kể có thân phận gì, có văn thư hay không toàn bộ đăng ký truy tung, đề phòng nghiêm ngặt tu sĩ nước ngoài vào lãnh thổ Đại Uyển mưu đồ gây rối.

– Ừm, gửi đi.

Đại Uyển có Lục Ngô, đến lúc đó nước khác cũng làm ra “Thao Thiết” “Cửu Vĩ” gì đó thì dở.

Nói đi cũng phải nói lại, người khác không biết, nhưng Triệu gia trước khi phản bội bỏ trốn có mánh khóe thấu trời, chắc chắn đã có hiểu biết nhất định với Lục Ngô. Lần này ra nước ngoài không thể không phòng bị thủ đoạn này. Nghe nói nhiệm vụ lần này khẩn cấp, tiên khí đổi mới núi Huyền Ẩn cấp cho Lục Ngô mới vừa đến nơi, e là vội vàng nên xảy ra sự cố.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Tb

Liên lạc cách Nam Hải quả nhiên không thông suốt, đến cả Chu Doanh cũng có lúc thất thủ.

Bàng Tiển đang định gửi thư cho Bạch Lệnh hỏi thử, bỗng nghiêm mặt: không đúng!

E rằng Chu Doanh đã lường trước cục diện này kể từ ngày thành lập Lục Ngô – tuy khi trước tứ đại linh sơn đều thầm có tính toán riêng, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ. Nếu Thu Sát không hoành không xuất thế, việc tu sĩ nghiêm chỉnh xuất thân linh sơn không được vượt qua biên cảnh nước khác khi không được triệu kiến đặc biệt là kỷ luật thép.

Giàu quá thể!

Khi đó rốt cuộc là vị đại năng nào của núi Huyền Ẩn ấm đầu bị ma tinh kia mê hoặc phê chuẩn Lục Ngô?

– Không gửi nổi nhiều lắm! Ta mà gửi được thì đã tự học thuộc rồi, – Hề Bình nói – ngươi đang ở đâu, an toàn không?

Chu Doanh còn lâu mới sợ Lục Ngô bại lộ, bại lộ mới tốt, một khi Lục Ngô bị bắt ở nước khác, ba tòa linh sơn còn lại chắc chắn sẽ có phản ứng, ăn miếng trả miếng là điều chắc chắn. Đến lúc đó tu sĩ mưu đồ xấu xa của nước khác nhập cảnh, Đại Uyển chỉ có thể tiến một bước gia tăng chi tiêu quốc phòng, Lục Ngô càng có cơ hội lớn mạnh.

Chu Doanh kia nào phải kẻ sĩ đại nghĩa vì nước vì dân gì? Rõ ràng là y đang đóng đinh châm ngòi ly gián giữa tứ đại linh sơn.

Advertisement

Một suy nghĩ 1 thoughts on “THÁI TUẾ – CHƯƠNG 113

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s