THÁI TUẾ – CHƯƠNG 17

RỒNG CẮN ĐUÔI – 5

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Thường Quân tốt bụng đỡ Diêu Khải về viện chữ Khâu, nghe thấy cửa phòng của Hề Bình ở đầu bắc vang một tiếng rõ to.

Hề Bình cắp nách một thứ cuộn tròn bọc trong ga giường, chưa chào một tiếng đã tông cửa đi ra.

Hề Bình: …

Tô Chuẩn với tay đẩy cửa sổ Trừng Tịnh đường.

Thường Quân gọi hắn lại:

Thời nhà Tấn có một năm mất mùa, dân chúng không có lương thực chỉ có thể ăn rễ cỏ vỏ cây, rất nhiều người chết đói. Tấn Huệ Đế nghe tấu xong rất muốn làm chuyện gì đó cho con dân, sau khi vắt óc suy nghĩ bèn nghĩ ra một “phương án giải quyết”, nói: “Bách tính không đủ cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Câu này về sau để chỉ những người không có nhận thức toàn diện và tự mình trải nghiệm sự việc mà đã bình luận hoặc kiến nghị viển vông với hoàn cảnh và hành vi của người khác.

– Sĩ Dung, ngươi đi làm gì đấy? Trời sắp tối rồi, giờ Tuất sẽ khóa cổng viện…

Chi Tu cười:

– Cái nào với cái nào? – Chi Tu nhíu mày – Dặn dò một tiếng, lời này không được đồn nữa. Ta không đáng tiền có thể tùy tiện biên soạn, nhưng không được không tôn trọng Đoan Duệ sư tỷ.

Giọng nói nộ khí xung thiên của Hề Bình cuốn tới theo gió:

Không được, quá là lỗ!

Bàng Tiển thất đức đến khuyết cả mộ tổ rồi!

– Thì – ta – chết – ở – ngoài!

– Nếu đã nhập môn thì phải gọi sư huynh. – Tô trưởng lão hòa ái sửa lại xưng hô coi mình là người ngoài của Hề Bình – Bán ngẫu không có dạ dày và ruột, tuy nói là ăn linh thạch nhưng lại không giống với những người tịch cốc chúng ta tiêu hóa thức ăn, e rằng không thể bắt nó nôn. Nhưng nhiều linh thạch thế này, ta nghĩ nó nhất thời cũng chưa tiêu hóa xong, hiện tại lập tức đánh nát pháp trận quanh người nó, cắt đứt linh mạch, có khi vẫn mổ được bụng lấy về đôi chút.

Nha đầu (丫头) – /yā tóu/ phát âm giống đầu vịt (鸭头) – /yā tóu/.

Theo cơn gió, Hề Bình cố ý tìm một tảng đá lớn đập bán ngẫu kia nát bét – nếu hắn không biết bán ngẫu vốn là người thì đã làm như vậy từ lâu rồi.

– Không… – Vẻ mặt Hề Bình vặn vẹo mấy lần, rồi suy sụp chỉ vào bán ngẫu – nó vẫn luôn ăn được như vậy sao? Nếu trồng nó xuống đất, mấy năm nữa không sợ nó sẽ gặm trụi cả núi Huyền Ẩn sao?

– Vẫn là việc trưng thu đất cho sửa chữa đường ray của “thuồng luồng cưỡi mây” năm đó, – trong số những người đang ngồi có một nhân sĩ thông thạo tin tức nói – bao nhiêu năm rồi, không biết làm sao mà lật lại… ôi, nói tới cũng đáng thương, hôm đó ta xuất thành làm việc thấy đám lưu dân kia nằm nghỉ ngổn ngang khắp bờ sông Vận, ruồi muỗi thì “vo ve” xung quanh, hay thật, thoạt nhìn từ xa cứ như bãi tha ma vậy.

Thực ra hắn tự cảm thấy cũng không phải không làm được nếu đã thật sự quyết tâm giết người, chỉ là bán ngẫu kia chẳng những vừa giống người vừa không phải người, mà còn là một thứ nhỏ bằng cái móng tay. Đối với thứ nhỏ bé dùng sức một cái là có thể bóp chết thế này, hung tàn đầy bụng của hắn không thể phát tác.

Hề Bình:

Nhưng mệnh số huyền diệu biết bao, người nhìn lén trời không cẩn thận sẽ bị lún vào bên trong rồi chết không có chỗ chôn, nên núi Huyền Ẩn mệnh lệnh nghiêm cấm đệ tử vào trong. Trừ Ti Mệnh đại trưởng lão Chương Giác, dù là phong chủ Thăng Linh nếu không được gọi thì cũng chỉ được xuống Biển Sao mười năm năm một lần, mỗi lần tuyệt đối không được vượt qua nửa tuần hương, càng không thể nhìn trộm mệnh của chính mình.

Cái thứ rách nát này gấp chăn trải giường mặc đồ chải tóc nhất loạt không biết làm, ngoài cắn người ra thì chỉ biết trợn trắng mắt, lại còn là một cái thùng cơm nuốt một hơi hết sạch một hộp Lam Ngọc!

Chi Tu nói:

Đây nào có phải nuốt vàng, đây là nuốt một hơi hết mấy tòa dinh thự đắt tiền!

Tô Chuẩn nghe xong chấn kinh:

Bàng Tiển thất đức đến khuyết cả mộ tổ rồi!

Tô trưởng lão nói:

– Biết, không phải ta đã tới trước nghênh đón đây sao. – Chi Tu nói – Đệ tử lứa này là do ta đứng ra chiêu mộ, không đến tiếp khách thì có hơi thất lễ.

Hề Bình đi lên men theo con đường núi, xô một đạo đồng tuần núi thành con quay, xông thẳng về phía “Trừng Tịnh đường” ở lưng chừng núi.

Hề Bình:

Người trực trong Trừng Tịnh đường đêm nay là một vị bán tiên già râu tóc bạc phơ tên Tô Chuẩn, nghe nói là chủ quản Hình đường trong Tiềm Tu tự. Tuy là ti hình nhưng khuôn mặt Tô trưởng lão lại không hung ác chút nào, luôn cười ha hả, trông như một ông bác nhà bên hòa ái dễ gần.

– Lần trước ở ngoài thành Kim Bình ta đã muốn hỏi, cậu bạn nhỏ, quý phủ có mỏ linh thạch tư nhân phải không?

Trừng Tịnh đường là nơi quản lý của Tiềm Tu tự trực ban, đệ tử có việc gì có thể tìm sư huynh sư tỷ Khai Khiếu kỳ ở Trừng Tịnh đường. Vị trí đại khái không khó tìm, nhưng tiểu viện ẩn giữa một khu rừng trúc, Hề Bình lạ nước lạ cái, từ xa tít đã ngóng thấy mái Trừng Tịnh đường mà đi mấy vòng liền vẫn không tìm ra lối vào.

– Đi lấy đoản đao “Ánh Bích” treo trên tường xuống đây cho sư huynh. Cái này cho ngươi mổ, đừng gấp, ít nhiều vẫn có thể lấy về một ít.

Chi Tu:

Hắn tức sùi bọt mép móc một đạo đồng ra từ trong bụi cây, lục lọi toàn thân rồi moi ra một lá bùa hỏi đường nhăn nhúm, đang định “hỏi đường” thì nghe thấy sau lưng có một giọng nói quen tai hỏi rằng:

Tô trưởng lão lần đầu tiên nghe thấy có người tính linh thạch bằng cân, nhất thời không tính toán được.

Tô Chuẩn xắn tay áo, rút lưỡi đao:

¹Thời nhà Tấn có một năm mất mùa, dân chúng không có lương thực chỉ có thể ăn rễ cỏ vỏ cây, rất nhiều người chết đói. Tấn Huệ Đế nghe tấu xong rất muốn làm chuyện gì đó cho con dân, sau khi vắt óc suy nghĩ bèn nghĩ ra một “phương án giải quyết”, nói: “Bách tính không đủ cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Câu này về sau để chỉ những người không có nhận thức toàn diện và tự mình trải nghiệm sự việc mà đã bình luận hoặc kiến nghị viển vông với hoàn cảnh và hành vi của người khác.

– Trời tối hẳn rồi… ô, sao lại là ngươi?

Hề Bình vừa quay đầu, một cơn gió mát đã lướt qua bên người hắn, rồi ánh kiếm dưới chân truyền kỳ thanh sam sống hóa thành vô số vụn sáng đáp xuống mặt đất, không làm kinh động một hạt bụi.

Đây nào có phải nuốt vàng, đây là nuốt một hơi hết mấy tòa dinh thự đắt tiền!

– Là… là một vật tổ, tà thần trong tưởng tượng. – Tô Chuẩn nói – Đám tà ma dân gian khan hiếm tài nguyên nên rất đoàn kết, ngươi biết đấy.

– Đợi nữa là mất hết linh thạch đấy.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ci

– Ngươi là cú mèo đầu thai sao, trời vừa tối đã chạy lung tung. – Chi Tu nhặt một phiến lá trúc rơi trên đầu vai, sau đó ánh mắt rơi lên cuộn chăn trên tay Hề Bình – Linh khí nồng nặc quá, thứ gì tốt thế?

– Mau nhìn kìa, sao sa!

Giây lát sau, trên chiếc bàn nhỏ trong Trừng Tịnh đường, Chi tướng quân nhìn bán ngẫu xanh phát sáng, cũng trầm mặc.

Người trực trong Trừng Tịnh đường đêm nay là một vị bán tiên già râu tóc bạc phơ tên Tô Chuẩn, nghe nói là chủ quản Hình đường trong Tiềm Tu tự. Tuy là ti hình nhưng khuôn mặt Tô trưởng lão lại không hung ác chút nào, luôn cười ha hả, trông như một ông bác nhà bên hòa ái dễ gần.

Theo cơn gió, Hề Bình cố ý tìm một tảng đá lớn đập bán ngẫu kia nát bét – nếu hắn không biết bán ngẫu vốn là người thì đã làm như vậy từ lâu rồi.

Tô Chuẩn kiểm tra bán ngẫu một lượt, ngẩng đầu nói:

– Ngươi vừa nói bán ngẫu này đã ăn bao nhiêu linh thạch?

– Nửa con vịt non đến con mèo mướp lớn chủ quán chúng ta nuôi còn ăn chẳng no, ngài là lá ngọc cành vàng nào mà khẩu vị cao quý thế.

Vịt Quế Hoa đã lên, Bàng Tiển đang định động đũa, bỗng nghe thấy dưới lầu xảy ra tranh chấp.

Hề Bình:

Chi Tu:

– Xấp xỉ năm cân.

Tiểu nhị trông quán đang đuổi một thiếu niên:

Tô trưởng lão lần đầu tiên nghe thấy có người tính linh thạch bằng cân, nhất thời không tính toán được.

– Sĩ Dung, ngươi đi làm gì đấy? Trời sắp tối rồi, giờ Tuất sẽ khóa cổng viện…

Lúc này, trên đường huyên náo một hồi, có người kêu lên:

– Chuyện đó không quan trọng, – công tử bột tiếp tục phát biểu ngôn luận tức chết người không đền mạng – nó ăn hết linh thạch rồi thì ta dùng gì? Làm sao…

Chi tướng quân chân thành nói:

Một quan tiền (một xâu tiền) có một ngàn năm trăm đồng = một lượng bạc.

– Lần trước ở ngoài thành Kim Bình ta đã muốn hỏi, cậu bạn nhỏ, quý phủ có mỏ linh thạch tư nhân phải không?

– Sao, – Tô Chuẩn nhìn y một cái – lời đồn là thật, bốn việc đáng tiếc của Huyền Ẩn thiếu một?

– Ngươi vừa nói bán ngẫu này đã ăn bao nhiêu linh thạch?

– Không có cái đó, – Hề Bình ăn ngay nói thật – chỉ có mấy mỏ đá quý với mã não.

Hắn cũng xót ruột, nhưng cũng không phải đau như cắt da cắt thịt, nhiều hơn vẫn là nổi cáu.

Chi Tu: …

Tô trưởng lão: …

Giây lát sau, trên chiếc bàn nhỏ trong Trừng Tịnh đường, Chi tướng quân nhìn bán ngẫu xanh phát sáng, cũng trầm mặc.

Công tử bột không ăn khói lửa nhân gian từ đâu tới!

Thường Quân tốt bụng đỡ Diêu Khải về viện chữ Khâu, nghe thấy cửa phòng của Hề Bình ở đầu bắc vang một tiếng rõ to.

Tiểu nhị trông điếm nhòm ống quần lủng lẳng và ống tay áo bị cọ rách của cô:

– Chuyện đó không quan trọng, – công tử bột tiếp tục phát biểu ngôn luận tức chết người không đền mạng – nó ăn hết linh thạch rồi thì ta dùng gì? Làm sao…

– Xấp xỉ năm cân.

– Thê Phượng các bán thiếu cân!

Hề Bình suýt nữa phun ra câu nói thật “làm sao viết thư cho người nhà”, may mà lập tức nhớ ra Tiềm Tu tự ngoài mặt không cho đệ tử liên hệ với người nhà, thế là gượng gạo đổi giọng:

Bàng Tiển nghe câu được câu không, không biết nhớ tới chuyện gì mà chầm chậm rót cho mình một chén rượu, hắn hơi thất thần.

Thiếu nữ thẹn quá hóa giận giẫm chân một cái, nói lớn:

– Tóm lại là… tôn trưởng, có thể làm nó nôn ra không?

– Nếu đã nhập môn thì phải gọi sư huynh. – Tô trưởng lão hòa ái sửa lại xưng hô coi mình là người ngoài của Hề Bình – Bán ngẫu không có dạ dày và ruột, tuy nói là ăn linh thạch nhưng lại không giống với những người tịch cốc chúng ta tiêu hóa thức ăn, e rằng không thể bắt nó nôn. Nhưng nhiều linh thạch thế này, ta nghĩ nó nhất thời cũng chưa tiêu hóa xong, hiện tại lập tức đánh nát pháp trận quanh người nó, cắt đứt linh mạch, có khi vẫn mổ được bụng lấy về đôi chút.

Thế là hắn nghẹn một hơi trong cổ họng, không thở ra được cũng không nuốt vào được. Hồi lâu sau, hắn mới oán hận phất tay áo bảo:

Bàng Tiển nhìn theo âm thanh, mấy vì sao băng xẹt qua nhanh như chớp trên bầu không rồi rơi xuống đường chân trời.

– Trên thực đơn không có thì chúng ta không bán, nếu ngài thật sự muốn ăn thì có thể xem thử có ai mua vịt mà không ăn đầu, rồi “mua chung” với người ta.

Hề Bình: …

Chiếc áo màu hồng đào trên người bán ngẫu nhỏ đã chật căng bung cả chỉ vì linh thạch, Tô trưởng lão vén chiếc áo rách kia lên trên một chút, để lộ ra bụng nó. Hai bên eo và cột sống của bán ngẫu được làm từ vật liệu gỗ đặc thù và độ nguyệt kim, từng vòng pháp trận bên trên bị linh thạch kích hoạt như ẩn như hiện, da bụng lại là da người, đang phồng căng đến biến dạng. Còn có một vết sẹo xiêu xiêu vẹo vẹo nằm dọc chính giữa da bụng, vẫn đang nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở… cho thấy sức sống méo mó biến dạng của bán ngẫu.

Tô Chuẩn lại hỏi:

Tô trưởng lão nhét hai tay vào tay áo, cười bảo với Hề Bình như dỗ trẻ con:

Thiếu nữ đưa tay ra sau lưng theo phản xạ.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ci

– Đi lấy đoản đao “Ánh Bích” treo trên tường xuống đây cho sư huynh. Cái này cho ngươi mổ, đừng gấp, ít nhiều vẫn có thể lấy về một ít.

– Tại sao đang yên đang lành, sao Nam Thiên rơi rồi? – Tô Chuẩn lẩm bẩm – Điềm không may.

– Ôi… hoàn toàn không cần. Ta chỉ phụng mệnh sư môn đi xử lý một tà tu, tiện thể dẫn đệ tử được chọn về, tránh phiền người khác lại phải đi chuyến nữa. – Chi Tu ngừng lại, kể đại khái chuyện tà tu “Thái Tuế” trong An Lạc hương – Người này hoành không xuất thế, kinh động đến “Biển Sao”, không diệt trừ không được.

Hề Bình nhìn bán ngẫu, rồi lại nhìn Tô Chuẩn:

Hắn cố ý thuận nước đẩy thuyền nhét bán ngẫu kia cho Hề Bình, cũng cố ý không nhắc nhở Hề Bình trông kỹ linh thạch.

– Tôn… sư huynh, không phải trên sách nói độ nguyệt kim với vật liệu gỗ gì đó trên người nó tương đương với xương thịt trên cơ thể con người sao?

– Ta nào biết còn có uyên nguyên… hắn cũng không nói, ta có rảnh cũng không phải ai cũng tọc mạch ngóc ngách ngọn nguồn.

– Chuyện này ta biết… – Chi Tu đang định nói gì đó, đột nhiên Trừng Tịnh đường tĩnh mịch vang lên tiếng chuông nho nhỏ.

Thế không phải bằng với đập vỡ xương sọ, cắt đứt kinh mạch, rồi thì mổ bụng xé xác sao?

Tô Chuẩn gật đầu, nếp nhăn trên khóe mắt sâu thêm một chút:

Người không có ít tài sản đều không dám thò đầu nhìn vào viện.

– Chính xác.

– Trời tối hẳn rồi… ô, sao lại là ngươi?

Hề Bình vừa quay đầu, một cơn gió mát đã lướt qua bên người hắn, rồi ánh kiếm dưới chân truyền kỳ thanh sam sống hóa thành vô số vụn sáng đáp xuống mặt đất, không làm kinh động một hạt bụi.

– Không… – Vẻ mặt Hề Bình vặn vẹo mấy lần, rồi suy sụp chỉ vào bán ngẫu – nó vẫn luôn ăn được như vậy sao? Nếu trồng nó xuống đất, mấy năm nữa không sợ nó sẽ gặm trụi cả núi Huyền Ẩn sao?

Vua.

Cái thứ rách nát này gấp chăn trải giường mặc đồ chải tóc nhất loạt không biết làm, ngoài cắn người ra thì chỉ biết trợn trắng mắt, lại còn là một cái thùng cơm nuốt một hơi hết sạch một hộp Lam Ngọc!

Tô Chuẩn vốn định đùa hắn, nghe tên này càng phát biểu càng không giữ mồm, còn dám an bài cho cả núi tiên, vội nói:

– Ôi, không được nói bậy!

Bàng Tiển bỗng nhiên như cảm nhận được gì đó, bèn khuếch trương linh cảm đến cực hạn, cảm thấy có một cơn thù hận chỉ mặt đặt tên từ phía tây – bay tới từ phương hướng núi Huyền Ẩn.

Hai vị này nhìn dáng vẻ như ông với cháu, luận bối phận thì Tô Chuẩn chỉ là một tu sĩ Khai Khiếu ngoại môn, phải một mực cung kính gọi Chi Tu một tiếng “sư thúc”. Nhưng hai người trò chuyện với nhau lại có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, ngược lại giống như bạn thâm giao nhiều năm.

Chi tướng quân còn ở đây!

“Biển Sao” là tuyệt cảnh vực sâu trong dãy núi Huyền Ẩn, nghe nói có thể nhìn thấy mệnh số.

Chi Tu cười:

Tô Chuẩn gật đầu, nếp nhăn trên khóe mắt sâu thêm một chút:

– Linh thạch tiêu tốn cho bán ngẫu trưởng thành không khác cho người tu hành lắm, chắc cũng không ăn hết được mỏ… mỏ đá quý của nhà ngươi. Nhưng bán ngẫu này không may, nguyên chủ của nó có lẽ không cho nó ăn tử tế, quanh năm chỉ cho một sợi linh khí để giữ mạng. Chắc là đã quá đói hết năm này qua tháng khác nên mới không nhịn được mà ăn hết một hộp linh thạch của ngươi. Sau này không bị đói là sẽ không ăn như này nữa. Mỗi tháng đệ tử được ba viên lam ngọc theo tiêu chuẩn, trước khi mở linh khiếu ngươi cũng không dùng hết, mỗi tháng chia cho nó một viên là được.

– Hả?

– Ngươi là cú mèo đầu thai sao, trời vừa tối đã chạy lung tung. – Chi Tu nhặt một phiến lá trúc rơi trên đầu vai, sau đó ánh mắt rơi lên cuộn chăn trên tay Hề Bình – Linh khí nồng nặc quá, thứ gì tốt thế?

Hề Bình:

– Thê Phượng các cậy quán lớn bắt nạt khách! Bán thiếu cân! – Thấy hộ vệ trong quán đã tới, thiếu nữ quay người chạy, còn đâm đầu vào một thực khách, đứa trẻ nghèo kiết vô giáo dục này cũng không xin lỗi, vừa chạy vừa hét to – Vừa nãy chính miệng bọn họ nói! Nửa con vịt đến mèo ăn cũng không no!

– Mỗi tháng chỉ có ba viên, ta còn phải chia một viên cho nó?

Chi Tu hơi xấu hổ:

Bàng Tiển liếc mắt một cái liền nhìn ra “tiểu ca” kia thực ra là một cô nương đang lớn. 

Gì mà dùng không hết? Gang Tấc mỗi tháng ít nhất phải đốt bốn viên!

Một đồng mua được hai cái bánh (bột chưa lên men và không có thịt), thêm ít nước là được một bữa, buổi tối sẽ giảm giá nếu không bán hết.

– Đúng vậy, – Tô trưởng lão tán đồng bảo – ta thấy tay nghề của tà tu kia không ổn, mã ngoài của bán ngẫu này cũng rất bình thường, một hộp linh thạch nó ăn cũng đã đủ để đổi một doanh toàn rối thật, cần nó để làm gì? Không cần phiền phức như thế, mổ nó ra lấy linh thạch về rồi sau này mua con mới.

Chi Tu ngẩn người:

– Ngươi đừng nói nhảm nữa, gì mà ta không vào nội môn? Là nội môn không cần ta. Phàm là nội môn cho ta một ánh mắt, ta đã cuốn gói cút xéo sang từ lâu rồi… ôi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi không định nhận đồ đệ thì chủ trì Đại tuyển làm gì? Bao nhiêu năm không có phong chủ Thăng Linh xuống núi rồi. Ngươi không biết vì Đại tuyển do ngươi chủ trì mà La sư huynh sợ đệ tử lứa này thành tích không tốt sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi ngươi, định ép chúng vào chỗ chết, nhất định bắt tất cả bọn chúng đều mở linh khiếu cho bằng được.

– Lại còn phải nói! Hai ngày nay nghe nói lưu dân còn muốn cáo trạng với hoàng đế cơ, tụ tập một đám lớn ngoài cổng thành Nam rồi!

Nói xong vẫy tay một cái, đao trừ tà “Ánh Bích” treo trên tường bèn ngoan ngoãn rơi vào tay ông ta.

– Ta từng nghe đến danh hiệu này, – Tô Chuẩn ngập ngừng – nhưng… đó cũng không phải người.

– Tiểu ca, ngươi đã mọc râu chưa mà đã nghĩ đến việc mua “nha đầu*”, có phải là hơi sớm không?*Nha đầu (丫头) – /yā tóu/ phát âm giống đầu vịt (鸭头) – /yā tóu/.

Tô Chuẩn xắn tay áo, rút lưỡi đao:

Thù này không báo, hắn không họ Hề.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ci

– Sư huynh già yếu, mắt không được tốt, ta nhìn trước xem hạ đao từ đâu…

Sao băng như mũi tên xuyên thủng bầu trời đêm yên tĩnh.

Chi tướng quân còn ở đây!

– Đợi đợi đợi đã… – thấy đao quang lạnh lẽo của Ánh Bích rơi trên da bụng của bán ngẫu, Hề Bình đưa tay ngăn lại theo bản năng – sư huynh, người đợi một lát.

Thường Quân gọi hắn lại:

– Ôi, không được nói bậy!

Tô trưởng lão bảo:

– Đợi nữa là mất hết linh thạch đấy.

– Thì – ta – chết – ở – ngoài!

Hề Bình nghe vậy bèn lườm bán ngẫu, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng ghét.

– Bọn họ có người đi mọi ngả đường, đoàn kết với nhau là hỗ trợ cùng được lợi, rất ít khi có người dẫn đầu khiến tất cả đều phục, nên thường sẽ nhào nặn ra các thể loại thần như “Tây vương mẫu”, “Thái Tuế tinh quân”, khi tụ họp sẽ cùng nhau vái lạy… đó là một nghi thức, vái lạy đại biểu tất cả là người cùng đường. Khi ta ở Thiên Cơ các từng bắt được một đám tà ma bái “Thái Tuế”.

Nhưng đáng ghét thì đáng ghét, bảo hắn mổ bụng một đứa trẻ như mổ lợn vì vài thứ nhỏ nhặt thì hắn cũng không làm được.

– Nhà ta chỉ ăn đầu vịt, nhà ít người, một nửa con vịt ăn không hết, không được sao?

Thế là hắn nghẹn một hơi trong cổ họng, không thở ra được cũng không nuốt vào được. Hồi lâu sau, hắn mới oán hận phất tay áo bảo:

Giọng nói nộ khí xung thiên của Hề Bình cuốn tới theo gió:

Hề Bình suốt ngày lang thang phố phường, biết hai mươi văn tiền có thể mua một đôi bánh mì ngũ cốc muối tiêu to bằng lòng bàn tay, cũng nghe nói một quan tiền đủ cho bất cứ gia đình nào sống một tháng.

Thê Phượng các là cửa tiệm lâu năm, không rẻ, các thực khách đa phần đều có ít tiền – nhưng cũng không phải nhân vật lớn gì cả, quản gia của nhân vật lớn ra ngoài cũng không lắm mồm như vậy. Thương nhân nhỏ, chưởng quầy, chủ cửa hàng xe ngựa vân vân… thích nhất là tụ tập thảo luận quốc gia đại sự vu vơ thất thiệt, để tỏ rõ mình quen biết rộng tin tức nhanh nhạy.

– Thôi!

– Ái chà thôi à? – Tô trưởng lão ra vẻ kinh ngạc – trăm lượng lam ngọc, bốn năm ngàn lượng vàng đấy, không cần nữa à?

Hề Bình suốt ngày lang thang phố phường, biết hai mươi văn tiền có thể mua một đôi bánh mì ngũ cốc muối tiêu to bằng lòng bàn tay, cũng nghe nói một quan tiền đủ cho bất cứ gia đình nào sống một tháng.

– Ái chà thôi à? – Tô trưởng lão ra vẻ kinh ngạc – trăm lượng lam ngọc, bốn năm ngàn lượng vàng đấy, không cần nữa à?

Tuy hắn không đến mức nói ra những lời mất não như “sao không ăn cháo thịt¹”, nhưng xét cho cùng vẫn chưa bao giờ phải thiếu thốn. “Trăm lượng lam ngọc” cũng được, “ngàn lượng vàng” cũng thế, những thứ này trong lòng hắn thực ra đều không cấp bách bằng “mấy ngày nữa không còn linh thạch để viết thư cho bà nội”.

Hề Bình đi lên men theo con đường núi, xô một đạo đồng tuần núi thành con quay, xông thẳng về phía “Trừng Tịnh đường” ở lưng chừng núi.

Hắn cũng xót ruột, nhưng cũng không phải đau như cắt da cắt thịt, nhiều hơn vẫn là nổi cáu.

Thế tử gia như vũng bùn nhão không trát được tường này bị lửa giận thiêu đốt đến dựng đứng cả tóc tai. Hắn quyết tâm hăm hở vươn lên, đợi hắn lợi hại rồi sẽ nện cái bao tải họ Bàng thành đầu heo!

– Thế này… nàng bế quan chưa đến trăm năm nhỉ? Có phải đã hơi vội vã không?

– Hôm đó ta chống đối Bàng đô thống mấy câu… vẫn là hắn gây sự trước! Hắn bèn vắt óc suy tính lừa ta thế đấy! Già đầu sắp một trăm tuổi rồi mà còn chấp nhặt với ta, bụng dạ hắn rộng rãi nhỉ, sợ không “có qua có lại” được! – Hề Bình hờn dỗi đẩy bán ngẫu tới trước mặt Tô trưởng lão – Quyên cho nhà chùa, ngài dùng nó như đạo đồng hay triển lãm thế nào cũng được, tóm lại là ta không cần nó nữa.

– Sư huynh già yếu, mắt không được tốt, ta nhìn trước xem hạ đao từ đâu…

– Sao, muốn nhận đồ đệ thật? Không cần kiếm tu thiên tư trác tuyệt đầy núi, mà muốn một trang giấy trắng để dạy từ đầu?

– Thế thì tốt quá. – Tô trưởng lão cười tủm tỉm – Bán ngẫu này ăn một hơi hết nhiều Lam Ngọc như thế, đợi tiêu hóa xong đầu óc và vóc dáng đều có thể lớn thêm một đoạn, đến lúc đó có lẽ không còn là người gỗ bỏ đi nữa rồi. Sư đệ thế này nào phải quyên người gỗ, đây là quyên một núi vàng đấy!

Hắn tức sùi bọt mép móc một đạo đồng ra từ trong bụi cây, lục lọi toàn thân rồi moi ra một lá bùa hỏi đường nhăn nhúm, đang định “hỏi đường” thì nghe thấy sau lưng có một giọng nói quen tai hỏi rằng:

Hề Bình: …

Không được, quá là lỗ!

Bàng đô thống hôm nay không trực ban, hiếm khi rảnh rỗi, hắn lau mặt một lượt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia lập tức trở nên thường thường không có gì đặc biệt. Hắn thay bộ trường bào xanh ngọc ra, mặc thường phục ra ngoài ăn đêm, tới Thê Phượng các.

– Bản thân ta còn chưa hỏi rõ ý kiến trời đất đâu, làm gì có tư cách truyền đạo giải hoặc cho người khác? – Chi Tu uống một ngụm chè xanh, xua xua tay – Mấy hôm nữa Đoan Duệ sư tỷ đến lên lớp giảng cho các đệ tử “U Huyền kinh”.

Hắn nhất thời tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục nuôi thứ này thì bực mình, quyên cho Tiềm Tu tự thì hình như hắn lại thành vứt tiền như rác.

Chuyện giẻ rách gì thế này, sắp làm hắn tức chết rồi!

Thực khách phủi vạt áo trước một cách ghét bỏ:

Một lát sau, Hề Bình cắp bán ngẫu, đến thế nào thì đi thế ấy.

Thiếu niên kia tuy vẫn tính là sạch sẽ, nhưng ống quần đã ngắn cũn lủng lẳng trên cẳng chân, vẻ nghèo kiết xác không ăn nhập với Thê Phượng các. Mọi người xung quanh nghe nói có người đến mua đầu vịt thì đều cười, có người chế giễu bảo:

Thế tử gia như vũng bùn nhão không trát được tường này bị lửa giận thiêu đốt đến dựng đứng cả tóc tai. Hắn quyết tâm hăm hở vươn lên, đợi hắn lợi hại rồi sẽ nện cái bao tải họ Bàng thành đầu heo!

Thù này không báo, hắn không họ Hề.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ci

Bàng đô thống hôm nay không trực ban, hiếm khi rảnh rỗi, hắn lau mặt một lượt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia lập tức trở nên thường thường không có gì đặc biệt. Hắn thay bộ trường bào xanh ngọc ra, mặc thường phục ra ngoài ăn đêm, tới Thê Phượng các.

– Thánh nhân giận gì?

Trên sông Lăng Dương nổi gió, sương mù tản đi không ít. Bàng Tiển vừa ngồi xuống cạnh cửa sổ đã hắt xì liền một lúc hai cái, xoa xoa mũi ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Thôi ký cách đó không xa.

– Cục diện cấp bách, chuyện không có biện pháp, – Chi Tu lắc đầu, không quen bàn luận sau lưng người khác nên y không nói thêm, chỉ trầm mặc trong giây lát rồi nói – Minh Nghi, giờ nghĩ lại thì năm đó ngươi khăng khăng không vào nội môn cũng rất tốt, sảng khoái trừ ma vệ đạo ở nhân gian hai trăm năm, rồi tìm một nơi thanh tịnh dưỡng lão…

Thôi ký cách bến đò Họa Phảng hai trăm bước, trong sân cổ thụ um tùm. Cổng không có ngói lưu ly cũng không có bảng lớn, chỉ có bức tường bằng đá màu xám đậm vây quanh, đèn hơi nước trắng như tuyết chiếu sáng hai chữ “Thôi ký” trên góc tường, dưới cùng là tiểu ấn cá chép phú quý bức người kia.

– Thế thì tốt quá. – Tô trưởng lão cười tủm tỉm – Bán ngẫu này ăn một hơi hết nhiều Lam Ngọc như thế, đợi tiêu hóa xong đầu óc và vóc dáng đều có thể lớn thêm một đoạn, đến lúc đó có lẽ không còn là người gỗ bỏ đi nữa rồi. Sư đệ thế này nào phải quyên người gỗ, đây là quyên một núi vàng đấy!

Thiếu nữ biết mình bị lòi cái dốt, “roẹt” một cái đỏ bừng từ mặt đến tận cổ, cứng cổ mạnh miệng nói:

Người không có ít tài sản đều không dám thò đầu nhìn vào viện.

Bàng Tiển bỗng nhiên như cảm nhận được gì đó, bèn khuếch trương linh cảm đến cực hạn, cảm thấy có một cơn thù hận chỉ mặt đặt tên từ phía tây – bay tới từ phương hướng núi Huyền Ẩn.

– Mắng ta sau lưng. – Bàng đô thống lập tức biết ngay là ai, không để ý cười một cái – Tiểu quỷ, rồi sẽ có lúc ngươi phải cảm tạ ông nội Bàng.

Nhưng đáng ghét thì đáng ghét, bảo hắn mổ bụng một đứa trẻ như mổ lợn vì vài thứ nhỏ nhặt thì hắn cũng không làm được.

Hắn cố ý thuận nước đẩy thuyền nhét bán ngẫu kia cho Hề Bình, cũng cố ý không nhắc nhở Hề Bình trông kỹ linh thạch.

Ngọc không mài không thành vật, tới Tiềm Tu tự còn mang theo điểm tâm như đi du xuân, tên nhóc kia vừa nhìn đã biết là định sống vô tổ chức không mục tiêu. Không cho hắn ít loạn, một năm sau có khi đến linh khiếu cũng không mở được thật.

Vịt Quế Hoa đã lên, Bàng Tiển đang định động đũa, bỗng nghe thấy dưới lầu xảy ra tranh chấp.

Tô Chuẩn cười bảo:

– Linh thạch tiêu tốn cho bán ngẫu trưởng thành không khác cho người tu hành lắm, chắc cũng không ăn hết được mỏ… mỏ đá quý của nhà ngươi. Nhưng bán ngẫu này không may, nguyên chủ của nó có lẽ không cho nó ăn tử tế, quanh năm chỉ cho một sợi linh khí để giữ mạng. Chắc là đã quá đói hết năm này qua tháng khác nên mới không nhịn được mà ăn hết một hộp linh thạch của ngươi. Sau này không bị đói là sẽ không ăn như này nữa. Mỗi tháng đệ tử được ba viên lam ngọc theo tiêu chuẩn, trước khi mở linh khiếu ngươi cũng không dùng hết, mỗi tháng chia cho nó một viên là được.

Tiểu nhị trông quán đang đuổi một thiếu niên:

– Ngài không mua cả con vịt mà chỉ mua một nửa cũng được – nửa con vịt non cũng được. Nửa con vịt non mới có hai trăm đồng, ta bảo chủ quán cho ngài cái đầu. Chúng ta chỉ nghe không mua đầu vịt, chứ chưa từng nghe có người chỉ mua mỗi đầu, hay là ngài đi hỏi chỗ khác?

– Ta nghe nói đợt này ồn ào là do thái tử trong cung đã dâng thư thỉnh nguyện cho dân, làm cho thánh nhân* giận điên lên.*Vua.

Ngọc không mài không thành vật, tới Tiềm Tu tự còn mang theo điểm tâm như đi du xuân, tên nhóc kia vừa nhìn đã biết là định sống vô tổ chức không mục tiêu. Không cho hắn ít loạn, một năm sau có khi đến linh khiếu cũng không mở được thật.

Thiếu niên kia tuy vẫn tính là sạch sẽ, nhưng ống quần đã ngắn cũn lủng lẳng trên cẳng chân, vẻ nghèo kiết xác không ăn nhập với Thê Phượng các. Mọi người xung quanh nghe nói có người đến mua đầu vịt thì đều cười, có người chế giễu bảo:

– Ừ, ra rồi.

– Chú em, chú mày đã mọc râu chưa mà đã nghĩ đến việc mua “nha đầu*”, có phải là hơi sớm không?
*Nha đầu (丫头) – /yā tóu/ phát âm giống đầu vịt (鸭头) – /yā tóu/.

– Không phải người thì là gì?

__________

– Sao? Đại trưởng công chúa Đoan Duệ! – Tô Chuẩn lắp bắp kinh hãi, không khỏi ngồi thẳng lại – Trong Tiềm Tu tự trừ sư huynh Trúc Cơ thường trú thì chỉ có những bán tiên làm việc vặt chúng ta, không đủ sức nặng để tiếp đãi vị lão tổ tông đó.

Nói xong vẫy tay một cái, đao trừ tà “Ánh Bích” treo trên tường bèn ngoan ngoãn rơi vào tay ông ta.

Tô Chuẩn vốn định đùa hắn, nghe tên này càng phát biểu càng không giữ mồm, còn dám an bài cho cả núi tiên, vội nói:

Bàng Tiển liếc mắt một cái liền nhìn ra “tiểu ca” kia thực ra là một cô nương đang lớn. 

– Là Biển Sao vẫy gọi Chiếu Đình, cho một chỉ dẫn “long mạch” mơ hồ. Khi ta mang Chiếu Đình xuống thì thấy lân cận Kim Bình có trọc khí rối loạn… nghĩa là yêu tà đã xuất hiện. Rối loạn không dữ dội, khi ấy chúng ta đều cho rằng đó hẳn là một Trúc Cơ kỳ giữa hoặc sau, chỉ là đã kinh động đến Biển Sao thì người này ắt phải có chỗ bất thường, để đảm bảo chắc chắn, sư tôn ta mới bảo ta đi một chuyến.

Thiếu nữ biết mình bị lòi cái dốt, “roẹt” một cái đỏ bừng từ mặt đến tận cổ, cứng cổ mạnh miệng nói:

– Đến Biển Sao cũng không nhìn ra tu vi của tà ma kia?

– Nhà ta chỉ ăn đầu vịt, nhà ít người, một nửa con vịt ăn không hết, không được sao?

Tiểu nhị trông điếm nhòm ống quần lủng lẳng và ống tay áo bị cọ rách của cô:

Tô trưởng lão bảo:

– Nửa con vịt non đến con mèo mướp lớn chủ quán chúng ta nuôi còn ăn chẳng no, ngài là lá ngọc cành vàng nào mà khẩu vị cao quý thế.

Thiếu nữ đưa tay ra sau lưng theo phản xạ.

Tiểu nhị trông quán nói:

– Trên thực đơn không có thì chúng ta không bán, nếu ngài thật sự muốn ăn thì có thể xem thử có ai mua vịt mà không ăn đầu, rồi “mua chung” với người ta.

Một lát sau, Hề Bình cắp bán ngẫu, đến thế nào thì đi thế ấy.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ci

Vừa dứt lời, liền có người lắm chuyện gõ cái bàn bừa bộn chén bát của mình và bảo:

– Ta có đầu vịt này, ai muốn thế? Cầm lấy đi.

Trong tiểu viện, tất cả đạo đồng rảnh rỗi không bùa tự cử động, tập thể xoay người hướng mặt về phía cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hắn nhất thời tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục nuôi thứ này thì bực mình, quyên cho Tiềm Tu tự thì hình như hắn lại thành vứt tiền như rác.

Thiếu nữ thẹn quá hóa giận giẫm chân một cái, nói lớn:

– Thê Phượng các bán thiếu cân!

– Ôi, tên này ngươi nói cái gì thế…

– Thê Phượng các cậy quán lớn bắt nạt khách! Bán thiếu cân! – Thấy hộ vệ trong quán đã tới, thiếu nữ quay người chạy, còn đâm đầu vào một thực khách, đứa trẻ nghèo kiết vô giáo dục này cũng không xin lỗi, vừa chạy vừa hét to – Vừa nãy chính miệng bọn họ nói! Nửa con vịt đến mèo ăn cũng không no!

Hề Bình suýt nữa phun ra câu nói thật “làm sao viết thư cho người nhà”, may mà lập tức nhớ ra Tiềm Tu tự ngoài mặt không cho đệ tử liên hệ với người nhà, thế là gượng gạo đổi giọng:

Công tử bột không ăn khói lửa nhân gian từ đâu tới!

– Ôi chao xin lỗi khách quan, – tiểu nhị trông điếm vội vàng đỡ lấy thực khách loạng choạng do bị thiếu nữ va vào – đêm hôm khuya khoắt không biết đồ điên từ đâu ra.

Thực khách phủi vạt áo trước một cách ghét bỏ:

– Theo như ta thấy thì nên khôi phục quy định cũ, trời vừa tối là khóa cổng thành, không ai vào được! Thành Kim Bình đang yên đang lành bị đám nhà quê ngoài thành Nam giày xéo thành bộ dạng gì rồi!

– Tân quý không có căn cơ gì, bối cảnh cũng đơn giản, lúc trước bị cuốn vào một loạt chuyện, ta thấy rất hợp tính Tiểu Bàng, thêm hắn vào danh sách tuyển chọn cũng là do Tiểu Bàng đề nghị. Chắc là Thiên Cơ các định dự tính sẵn người… hắn đúng thật là, nội môn còn chưa chọn mà hắn đã chọn trước. – Chi Tu cười bảo – Thì ra Tiểu Bàng là do ngươi dẫn dắt, bảo sao lúc ta hỏi hắn có muốn tiếp dẫn linh không, giọng điệu nói chuyện của hắn lại giống y như đúc ngươi hồi còn trẻ.

Lời vừa nói ra, Thê Phượng các lập tức vang lên tiếng phụ họa.

– Lại còn phải nói! Hai ngày nay nghe nói lưu dân còn muốn cáo trạng với hoàng đế cơ, tụ tập một đám lớn ngoài cổng thành Nam rồi!

Thực ra hắn tự cảm thấy cũng không phải không làm được nếu đã thật sự quyết tâm giết người, chỉ là bán ngẫu kia chẳng những vừa giống người vừa không phải người, mà còn là một thứ nhỏ bằng cái móng tay. Đối với thứ nhỏ bé dùng sức một cái là có thể bóp chết thế này, hung tàn đầy bụng của hắn không thể phát tác.

– Sao lại nói thế?

Gì mà dùng không hết? Gang Tấc mỗi tháng ít nhất phải đốt bốn viên!

– Vẫn là việc trưng thu đất cho sửa chữa đường ray của “thuồng luồng cưỡi mây” năm đó, – trong số những người đang ngồi có một nhân sĩ thông thạo tin tức nói – bao nhiêu năm rồi, không biết làm sao mà lật lại… ôi, nói tới cũng đáng thương, hôm đó ta xuất thành làm việc thấy đám lưu dân kia nằm nghỉ ngổn ngang khắp bờ sông Vận, ruồi muỗi thì “vo ve” xung quanh, hay thật, thoạt nhìn từ xa cứ như bãi tha ma vậy.

– Ta nghe nói đợt này ồn ào là do thái tử trong cung đã dâng thư thỉnh nguyện cho dân, làm cho thánh nhân* giận điên lên.
*Vua.

Trên sông Lăng Dương nổi gió, sương mù tản đi không ít. Bàng Tiển vừa ngồi xuống cạnh cửa sổ đã hắt xì liền một lúc hai cái, xoa xoa mũi ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Thôi ký cách đó không xa.

Tuy hắn không đến mức nói ra những lời mất não như “sao không ăn cháo thịt¹”, nhưng xét cho cùng vẫn chưa bao giờ phải thiếu thốn. “Trăm lượng lam ngọc” cũng được, “ngàn lượng vàng” cũng thế, những thứ này trong lòng hắn thực ra đều không cấp bách bằng “mấy ngày nữa không còn linh thạch để viết thư cho bà nội”.

– Thánh nhân giận gì?

Tô Chuẩn kiểm tra bán ngẫu một lượt, ngẩng đầu nói:

– Thánh nhân muốn thuồng luồng cưỡi mây chạy đầy đất — mấy hôm trước không phải có người đến từ nước Sở phía tây sao…

– Đúng vậy, – Tô trưởng lão tán đồng bảo – ta thấy tay nghề của tà tu kia không ổn, mã ngoài của bán ngẫu này cũng rất bình thường, một hộp linh thạch nó ăn cũng đã đủ để đổi một doanh toàn rối thật, cần nó để làm gì? Không cần phiền phức như thế, mổ nó ra lấy linh thạch về rồi sau này mua con mới.

– Ôi chao xin lỗi khách quan, – tiểu nhị trông điếm vội vàng đỡ lấy thực khách loạng choạng do bị thiếu nữ va vào – đêm hôm khuya khoắt không biết đồ điên từ đâu ra.

Thê Phượng các là cửa tiệm lâu năm, không rẻ, các thực khách đa phần đều có ít tiền – nhưng cũng không phải nhân vật lớn gì cả, quản gia của nhân vật lớn ra ngoài cũng không lắm mồm như vậy. Thương nhân nhỏ, chưởng quầy, chủ cửa hàng xe ngựa vân vân… thích nhất là tụ tập thảo luận quốc gia đại sự vu vơ thất thiệt, để tỏ rõ mình quen biết rộng tin tức nhanh nhạy.

Bàng Tiển nghe câu được câu không, không biết nhớ tới chuyện gì mà chầm chậm rót cho mình một chén rượu, hắn hơi thất thần.

Lúc này, trên đường huyên náo một hồi, có người kêu lên:

– Mau nhìn kìa, sao sa!

Bàng Tiển nhìn theo âm thanh, mấy vì sao băng xẹt qua nhanh như chớp trên bầu không rồi rơi xuống đường chân trời.

Trong Trừng Tịnh đường của Tiềm Tu tự, Chi tướng quân đưa mắt nhìn bóng lưng như xe lửa phun hơi của Hề Bình, không khỏi vui vẻ, nhận chén trà Tô trưởng lão đưa tới:

– Tôn… sư huynh, không phải trên sách nói độ nguyệt kim với vật liệu gỗ gì đó trên người nó tương đương với xương thịt trên cơ thể con người sao?

– Bàng Văn Xương đúng thật là tài.

Tô trưởng lão nói:

Tô Chuẩn hỏi:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ci

– Văn Xương do một tay ta dìu dắt, ta biết hắn, bất tuân cực kỳ. Xem thường người nào là chỉ qua quýt ngoài mặt, quay đầu một cái đến mặt người ta cũng không nhớ. Nếu không xem trọng thì hắn sẽ không làm những chuyện mờ ám này — tiểu thiếu gia này là con nhà ai?

Hai vị này nhìn dáng vẻ như ông với cháu, luận bối phận thì Tô Chuẩn chỉ là một tu sĩ Khai Khiếu ngoại môn, phải một mực cung kính gọi Chi Tu một tiếng “sư thúc”. Nhưng hai người trò chuyện với nhau lại có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, ngược lại giống như bạn thâm giao nhiều năm.

– Tân quý không có căn cơ gì, bối cảnh cũng đơn giản, lúc trước bị cuốn vào một loạt chuyện, ta thấy rất hợp tính Tiểu Bàng, thêm hắn vào danh sách tuyển chọn cũng là do Tiểu Bàng đề nghị. Chắc là Thiên Cơ các định dự tính sẵn người… hắn đúng thật là, nội môn còn chưa chọn mà hắn đã chọn trước. – Chi Tu cười bảo – Thì ra Tiểu Bàng là do ngươi dẫn dắt, bảo sao lúc ta hỏi hắn có muốn lệnh tiếp dẫn không, giọng điệu nói chuyện của hắn lại giống y như đúc ngươi hồi còn trẻ.

– Sao, người biết?

Vẻ mặt Tô Chuẩn nhất thời hơi cổ quái:

– Mắng ta sau lưng. – Bàng đô thống lập tức biết ngay là ai, không để ý cười một cái – Tiểu quỷ, rồi sẽ có lúc ngươi phải cảm tạ ông nội Bàng.

– Ngươi hỏi hắn có muốn lệnh tiếp dẫn không… ta nói này tiểu sư thúc, ngươi có hơi quá đáng không?

– Ôi, tên này ngươi nói cái gì thế…

Chi Tu ù ù cạc cạc:

– Hả?

– Văn Xương không xuất thân Tiềm Tu tự, mở linh khiếu nhờ một việc ngoài ý muốn, ta tiếc hắn người tài, năm đó nhờ đảm bảo nội môn ngươi đưa mới để hắn làm đệ tử ký danh vào Thiên Cơ các. – Tô Chuẩn dở khóc dở cười – Ngươi tiện tay viết một phong thư rồi quên sạch sành sanh, đứa nhỏ đó luôn mang thư đảm bảo của ngươi theo sát bên người, cảm kích đến nỗi bán cả cái mạng nhỏ cho Thiên Cơ các. Mấy lần mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đều được đồng liêu lôi về, sốt đến hồ đồ mà còn nắm chặt thư đảm bảo của ngươi nói “không phụ lòng Chi tướng quân”, ngươi đúng thật là… làm gì có cái kiểu thử thách lòng người như thế?

Chi Tu hơi xấu hổ:

– Ta nào biết còn có uyên nguyên… hắn cũng không nói, ta có rảnh cũng không phải ai cũng tọc mạch ngóc ngách ngọn nguồn.

– Sao, – Tô Chuẩn nhìn y một cái – lời đồn là thật, bốn việc đáng tiếc của Huyền Ẩn thiếu một?

Chi Tu:

– Đồn cái gì? “Bốn việc đáng tiếc” cái gì?

– Đồn rằng tiểu sư thúc ngươi rốt cuộc muốn nhận đồ đệ rồi — đệ tử quan môn của Ti Mệnh đại trưởng lão, Phi Quỳnh phong chủ, kiếm tu cả môn phái đều đỏ cả mắt vì muốn làm đệ tử đầu tiên của đỉnh Phi Quỳnh chỗ ngươi. Ngươi thì hay rồi, nhận đỉnh Phi Quỳnh xong ba mươi năm không mở sơn ấn, bản thân thì dựng một cái nhà tranh ở dưới chân núi, không buồn nhắc đến chuyện nhận đồ đệ. “Tiểu sư thúc không nhận đồ đệ”, chuyện này cùng với “Lâm đại sư không luyện khí, Văn phong chủ không mở miệng, đại trưởng công chúa Đoan Duệ không mặc đồ sặc sỡ” được gọi là bốn điều đáng tiếc của Huyền Ẩn, chưa nghe à?

– Cái nào với cái nào? – Chi Tu nhíu mày – Dặn dò một tiếng, lời này không được đồn nữa. Ta không đáng tiền có thể tùy tiện biên soạn, nhưng không được không tôn trọng Đoan Duệ sư tỷ.

Tô Chuẩn hỏi:

Tiểu nhị trông quán nói:

– Sao, muốn nhận đồ đệ thật? Không cần kiếm tu thiên tư trác tuyệt đầy núi, mà muốn một trang giấy trắng để dạy từ đầu?

Chi Tu: …

– Ta có đầu vịt này, ai muốn thế? Cầm lấy đi.

– Bản thân ta còn chưa hỏi rõ ý kiến trời đất đâu, làm gì có tư cách truyền đạo giải hoặc cho người khác? – Chi Tu uống một ngụm chè xanh, xua xua tay – Mấy hôm nữa Đoan Duệ sư tỷ đến lên lớp giảng cho các đệ tử “U Huyền kinh”.

– Sao? Đại trưởng công chúa Đoan Duệ! – Tô Chuẩn lắp bắp kinh hãi, không khỏi ngồi thẳng lại – Trong Tiềm Tu tự trừ sư huynh Trúc Cơ thường trú thì chỉ có những bán tiên làm việc vặt chúng ta, không đủ sức nặng để tiếp đãi vị lão tổ tông đó.

– Biết, không phải ta đã tới trước nghênh đón đây sao. – Chi Tu nói – Đệ tử lứa này là do ta đứng ra chiêu mộ, không đến tiếp khách thì có hơi thất lễ.

– Văn Xương không xuất thân Tiềm Tu tự, mở linh khiếu nhờ một việc ngoài ý muốn, ta tiếc hắn người tài, năm đó nhờ đảm bảo nội môn ngươi đưa mới để hắn làm đệ tử ký danh vào Thiên Cơ các. – Tô Chuẩn dở khóc dở cười – Ngươi tiện tay viết một phong thư rồi quên sạch sành sanh, đứa nhỏ đó luôn mang thư đảm bảo của ngươi theo sát bên người, cảm kích đến nỗi bán cả cái mạng nhỏ cho Thiên Cơ các. Mấy lần mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đều được đồng liêu lôi về, sốt đến hồ đồ mà còn nắm chặt thư đảm bảo của ngươi nói “không phụ lòng Chi tướng quân”, ngươi đúng thật là… làm gì có cái kiểu thử thách lòng người như thế?

– Do “đỉnh Bích Đàm” của đại trưởng công chúa nhắm trúng đệ tử mới lứa này? – Tô Chuẩn nói – Nhưng ta nghe nói vị lão tổ tông kia vì “thăng linh viên mãn” nên đã bế quan?

Chi Tu khẽ cụp mắt:

– Mỗi tháng chỉ có ba viên, ta còn phải chia một viên cho nó?

– Ừ, ra rồi.

– Thế này… nàng bế quan chưa đến trăm năm nhỉ? Có phải đã hơi vội vã không?

– Lửa lớn không dừng, ve kêu không dứt.

– Cục diện cấp bách, chuyện không có biện pháp, – Chi Tu lắc đầu, không quen bàn luận sau lưng người khác nên y không nói thêm, chỉ trầm mặc trong giây lát rồi nói – Minh Nghi, giờ nghĩ lại thì năm đó ngươi khăng khăng không vào nội môn cũng rất tốt, sảng khoái trừ ma vệ đạo ở nhân gian hai trăm năm, rồi tìm một nơi thanh tịnh dưỡng lão…

Tô Chuẩn cười bảo:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ci

– Ngươi đừng nói nhảm nữa, gì mà ta không vào nội môn? Là nội môn không cần ta. Phàm là nội môn cho ta một ánh mắt, ta đã cuốn gói cút xéo sang từ lâu rồi… ôi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi không định nhận đồ đệ thì chủ trì Đại tuyển làm gì? Bao nhiêu năm không có phong chủ Thăng Linh xuống núi rồi. Ngươi không biết vì Đại tuyển do ngươi chủ trì mà La sư huynh sợ đệ tử lứa này thành tích không tốt sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi ngươi, định ép chúng vào chỗ chết, nhất định bắt tất cả bọn chúng đều mở linh khiếu cho bằng được.

– Ôi… hoàn toàn không cần. Ta chỉ phụng mệnh sư môn đi xử lý một tà tu, tiện thể dẫn đệ tử được chọn về, tránh phiền người khác lại phải đi chuyến nữa. – Chi Tu ngừng lại, kể đại khái chuyện tà tu “Thái Tuế” trong An Lạc hương – Người này hoành không xuất thế, kinh động đến “Biển Sao”, không diệt trừ không được.

Tô Chuẩn nghe xong chấn kinh:

– Ngươi nói gì? Thái Tuế? Trên đời thật sự có Thái Tuế? Người còn gặp rồi!

Chi Tu ngẩn người:

– Nếu không thì chắc chắn ta sẽ không khinh thường rồi tới một mình. Ta sống chết không quan trọng, nhưng mấy triệu nhân khẩu Kim Bình không phải là trò đùa. – Chi Tu nói đến đây, lại nhíu mày – Nhưng kẻ “cách Thiền Thuế nửa bước” kia rất không chân thực. Ta từng thấy Đoan Duệ sư tỷ chỉ điểm đệ tử chân truyền, áp tu vi xuống Linh Khiếu kỳ mà đệ tử Trúc Cơ vẫn không có sức đánh trả như thường — tà tu kia lại có thể bị một Nhân Gian Hành Tẩu như Tiểu Bàng dẫn theo một đứa trẻ người phàm đánh lén thành công. Nhưng tu vi của hắn đúng là đã tới kỳ sau Thăng Linh… khiến ta có cảm giác hơi giống tu vi được đan dược đắp nên.

– Sao, người biết?

– Ta từng nghe đến danh hiệu này, – Tô Chuẩn ngập ngừng – nhưng… đó cũng không phải người.

– Không phải người thì là gì?

– Là… là một vật tổ, tà thần trong tưởng tượng. – Tô Chuẩn nói – Đám tà ma dân gian khan hiếm tài nguyên nên rất đoàn kết, ngươi biết đấy.

Chi Tu gật đầu.

Chi Tu gật đầu.

– Bọn họ có người đi mọi ngả đường, đoàn kết với nhau là hỗ trợ cùng được lợi, rất ít khi có người dẫn đầu khiến tất cả đều phục, nên thường sẽ nhào nặn ra các thể loại thần như “Tây vương mẫu”, “Thái Tuế tinh quân”, khi tụ họp sẽ cùng nhau vái lạy… đó là một nghi thức, vái lạy đại biểu tất cả là người cùng đường. Khi ta ở Thiên Cơ các từng bắt được một đám tà ma bái “Thái Tuế”.

Chi tướng quân chân thành nói:

Chi Tu:

– Lửa lớn không dừng, ve kêu không dứt.

– Đúng, chính là câu này! – Tô Chuẩn nói -”Thái Tuế” là một cái bàn thờ thần điêu bằng gỗ! Sao, chúng làm bàn thờ thần sống dậy rồi?

Hai người nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc.

– Đồn rằng tiểu sư thúc ngươi rốt cuộc muốn nhận đồ đệ rồi — đệ tử quan môn của Ti Mệnh đại trưởng lão, Phi Quỳnh phong chủ, kiếm tu cả môn phái đều đỏ cả mắt vì muốn làm đệ tử đầu tiên của đỉnh Phi Quỳnh chỗ ngươi. Ngươi thì hay rồi, nhận đỉnh Phi Quỳnh xong ba mươi năm không mở sơn ấn, bản thân thì dựng một cái nhà tranh ở dưới chân núi, không buồn nhắc đến chuyện nhận đồ đệ. “Tiểu sư thúc không nhận đồ đệ”, chuyện này cùng với “Lâm đại sư không luyện khí, Văn phong chủ không mở miệng, đại trưởng công chúa Đoan Duệ không mặc đồ sặc sỡ” được gọi là bốn điều đáng tiếc của Huyền Ẩn, chưa nghe à?

Tô Chuẩn lại hỏi:

– Ngươi nói hắn đã kinh động “Biển Sao”, là sao?

“Biển Sao” là tuyệt cảnh vực sâu trong dãy núi Huyền Ẩn, nghe nói có thể nhìn thấy mệnh số.

Nhưng mệnh số huyền diệu biết bao, người nhìn lén trời không cẩn thận sẽ bị lún vào bên trong rồi chết không có chỗ chôn, nên núi Huyền Ẩn mệnh lệnh nghiêm cấm đệ tử vào trong. Trừ Ti Mệnh đại trưởng lão Chương Giác, dù là phong chủ Thăng Linh nếu không được gọi thì cũng chỉ được xuống Biển Sao mười năm năm một lần, mỗi lần tuyệt đối không được vượt qua nửa tuần hương, càng không thể nhìn trộm mệnh của chính mình.

Trừng Tịnh đường là nơi quản lý của Tiềm Tu tự trực ban, đệ tử có việc gì có thể tìm sư huynh sư tỷ Khai Khiếu kỳ ở Trừng Tịnh đường. Vị trí đại khái không khó tìm, nhưng tiểu viện ẩn giữa một khu rừng trúc, Hề Bình lạ nước lạ cái, từ xa tít đã ngóng thấy mái Trừng Tịnh đường mà đi mấy vòng liền vẫn không tìm ra lối vào.

Chi Tu nói:

– Là Biển Sao vẫy gọi Chiếu Đình, cho một chỉ dẫn “long mạch” mơ hồ. Khi ta mang Chiếu Đình xuống thì thấy lân cận Kim Bình có trọc khí rối loạn… nghĩa là yêu tà đã xuất hiện. Rối loạn không dữ dội, khi ấy chúng ta đều cho rằng đó hẳn là một Trúc Cơ kỳ giữa hoặc sau, chỉ là đã kinh động đến Biển Sao thì người này ắt phải có chỗ bất thường, để đảm bảo chắc chắn, sư tôn ta mới bảo ta đi một chuyến.

Vừa dứt lời, liền có người lắm chuyện gõ cái bàn bừa bộn chén bát của mình và bảo:

– Đến Biển Sao cũng không nhìn ra tu vi của tà ma kia?

– Nếu không thì chắc chắn ta sẽ không khinh thường rồi tới một mình. Ta sống chết không quan trọng, nhưng mấy triệu nhân khẩu Kim Bình không phải là trò đùa. – Chi Tu nói đến đây, lại nhíu mày – Nhưng kẻ “cách Thiền Thuế nửa bước” kia rất không chân thực. Ta từng thấy Đoan Duệ sư tỷ chỉ điểm đệ tử chân truyền, áp tu vi xuống Linh Khiếu kỳ mà đệ tử Trúc Cơ vẫn không có sức đánh trả như thường — tà tu kia lại có thể bị một Nhân Gian Hành Tẩu như Tiểu Bàng dẫn theo một đứa trẻ người phàm đánh lén thành công. Nhưng tu vi của hắn đúng là đã tới kỳ sau Thăng Linh… khiến ta có cảm giác hơi giống tu vi được đan dược đắp nên.

– Đan dược là hạt cát, có thể đội mấy ổ gà chuồng heo lên chứ không thể xây được lầu cao, – Tô Chuẩn nói – nếu đan dược có thể đắp ra Thăng Linh thì Huyền Ẩn phải có bao nhiêu phong chủ?

Hề Bình cắp nách một thứ cuộn tròn bọc trong ga giường, chưa chào một tiếng đã tông cửa đi ra.

– Chuyện này ta biết… – Chi Tu đang định nói gì đó, đột nhiên Trừng Tịnh đường tĩnh mịch vang lên tiếng chuông nho nhỏ.

Trong tiểu viện, tất cả đạo đồng rảnh rỗi không bùa tự cử động, tập thể xoay người hướng mặt về phía cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên trời.

– Ngươi hỏi hắn có muốn tiếp dẫn linh không… ta nói này tiểu sư thúc, ngươi có hơi quá đáng không?

Hai người nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc.

Tô Chuẩn với tay đẩy cửa sổ Trừng Tịnh đường.

Sao băng như mũi tên xuyên thủng bầu trời đêm yên tĩnh.

– Tại sao đang yên đang lành, sao Nam Thiên rơi rồi? – Tô Chuẩn lẩm bẩm – Điềm không may.

*Tác giả: Sức mua của đồng tiền và hệ thống hối đoái đại khái như sau:

– Đúng, chính là câu này! – Tô Chuẩn nói -”Thái Tuế” là một cái bàn thờ thần điêu bằng gỗ! Sao, chúng làm bàn thờ thần sống dậy rồi?

Một đồng mua được hai cái bánh (bột chưa lên men và không có thịt), thêm ít nước là được một bữa, buổi tối sẽ giảm giá nếu không bán hết.

Một quan tiền (một xâu tiền) có một ngàn năm trăm đồng = một lượng bạc.

– Thôi!

Mười hai lượng bạc = một lượng vàng.

– Đợi đợi đợi đã… – thấy đao quang lạnh lẽo của Ánh Bích rơi trên da bụng của bán ngẫu, Hề Bình đưa tay ngăn lại theo bản năng – sư huynh, người đợi một lát.

__________

¹Thời nhà Tấn có một năm mất mùa, dân chúng không có lương thực chỉ có thể ăn rễ cỏ vỏ cây, rất nhiều người chết đói. Tấn Huệ Đế nghe tấu xong rất muốn làm chuyện gì đó cho con dân, sau khi vắt óc suy nghĩ bèn nghĩ ra một “phương án giải quyết”, nói: “Bách tính không đủ cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Câu này về sau để chỉ những người không có nhận thức toàn diện và tự mình trải nghiệm sự việc mà đã bình luận hoặc kiến nghị viển vông với hoàn cảnh và hành vi của người khác.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s