“Em sợ lắm, em nhớ anh trai… em muốn về nhà rồi.”
Trì Khổ nghe tiếng bèn nghiêng đầu qua ngó cậu, thấy Đào Hoài Nam sa sầm mặt dẩu môi rõ cao bò xuống phía cuối, đến cuối giường thì thò chân ra rồi trượt ngay xuống, quay đầu chạy mất, cả người trông không vui vẻ gì.
Trì Khổ ngồi dậy, ló đầu ra ngó, thấy Đào Hoài Nam chạy chân trần tới chỗ cạnh sofa tìm ông Thập, ngồi xổm xuống chụm đầu vào nhau, không biết đang rì rà rì rầm những gì.
Dì đang nấu cơm trong bếp, mùi trứng tráng bay ra, Đào Hoài Nam quay đầu về hướng đó, ngồi trên sofa xoa xoa chân.
Lúc Đào Hiểu Đông về Đào Hoài Nam vẫn chưa ăn xong, hạt cơm rơi đầy bên bát, dì đang định đút cho cậu.
Cửa vừa kêu, Đào Hoài Nam bỏ ngay thìa xuống, mừng rỡ bảo: “Anh về rồi ạ?”
Thìa đang ở trong bát, cậu buông tay làm rớt cả nửa thìa, vung vãi khắp nơi. Đào Hiểu Đông trả lời một tiếng, nói với dì: “Đừng đút cho nó, để nó tự ăn.”
Dì vừa cười vừa chùi chùi tay lên tạp dề: “Thi thoảng trông cũng sốt ruột.”
Đào Hiểu Đông bảo “không sao đâu”.
Trì Khổ ăn cơm xong thì tự ngủ bên mép giường, không đi ra. Đào Hiểu Đông rửa tay xong đứng ở cửa nhìn thằng bé một cái, rồi qua ngồi cạnh Đào Hoài Nam.
Đào Hoài Nam nghe thấy anh đứng ở cửa phòng Trì Khổ rồi, dẩu dẩu môi.
Đào Hiểu Đông vừa ngồi xuống Đào Hoài Nam đã gác một chân qua, duỗi bàn chân cho anh trai xem.
Chỗ hơi bị đập đã chẳng còn dấu vết từ lâu, Đào Hiểu Đông không hiểu cậu định làm gì, vỗ cậu một cái: “Ăn cơm ngoan.”
“Đau á.” Đào Hoài Nam lắc lắc cổ chân, thò mắt cá chân ra cho anh trai xem.
Đào Hiểu Đông nghe thế bèn cúi đầu nhìn cẩn thận, đặt tay lên cổ chân cậu rồi xoa xoa: “Trật chân rồi à?”
Vẻ mặt Đào Hoài Nam trông như tìm người để tố cáo, mách với anh trai: “Trì Khổ đẩy em.”
“Thế à.” Đào Hiểu Đông thuận miệng đáp lại cậu một câu, trông cũng không để ý lắm, đẩy bát tới ý bảo cậu ăn tiếp.
“Vầng.” Đào Hoài Nam lặp lại lần nữa, “Anh ý đẩy em.”
Đào Hiểu Đông hỏi cậu: “Thằng bé đẩy em ngã? Hai đứa cãi lộn hả? Hay để anh cũng ra đẩy nó một cái?”
“Ui!” Đào Hoài Nam vứt thìa xuống túm ngay lấy cánh tay anh mình, vội vàng nói: “Anh làm gì thế…”
“Không đẩy em nữa à?” Đào Hiểu Đông rút rút cánh tay ra sau làm bộ đứng dậy.
Đào Hoài Nam túm chặt lấy anh, lí nhí: “Em tự đập chân, không phải anh ý đẩy đâu…”
Bấy giờ Đào Hiểu Đông mới cười, giơ tay búng một cái lên đầu Đào Hoài Nam: “Thế em mách cái gì.”
Đào Hoài Nam vốn không phải đứa trẻ hay mách, đây là bởi cảm xúc của trẻ con bị đè nén quá, anh trai gần gũi nhất đã về rồi, không nhịn được muốn nhốn nháo, làm nũng một xíu, chứ không phải muốn anh mình làm gì Trì Khổ thật.
Thế nên anh trai vừa bảo muốn đi tìm Trì Khổ là cậu hoảng, giữa cậu với Trì Khổ có tệ nữa thì Đào Hoài Nam cũng không thể nói dối về thằng bé, thế thì xấu tính quá.
Đào Hoài Nam vừa ngượng ngùng vừa chột dạ, vốn dĩ từ tối qua đến giờ tâm trạng vẫn luôn không tốt, lúc này cúi đầu chậm chạp ăn cơm, còn có chút ấm ức.
Trì Khổ ở mãi trong phòng không ra, Đào Hiểu Đông tắm rửa xong, đi tới ngồi ghé bên giường thằng bé một lúc. Lát sau Đào Hoài Nam tự mình đi tới, ông Thập đi theo đằng sau.
Đào Hoài Nam lần sờ bò lên theo cẳng chân anh trai. Ông Thập dưới đất từ tốn nằm bò xuống bên giường, cái đuôi quét qua cẳng chân Trì Khổ, Trì Khổ lại nhích nhích sang bên.
“Hai đứa đi học đừng đánh nhau.” Đào Hiểu Đông bảo bọn trẻ.
Đào Hoài Nam rúc mặt lên người anh, sự chột dạ và ấm ức vẫn chưa hết đè nặng, cũng chẳng muốn nói chuyện.
Trì Khổ vẫn lặng yên trước sau như một, nếu chưa nghe thấy thằng bé nói chuyện bao giờ, chắc người khác tám phần phải tưởng nó có trở ngại về mặt ngôn ngữ. Đào Hiểu Đông đụng đầu gối vào lưng thằng bé, Trì Khổ quay đầu nhìn anh.
Đào Hiểu Đông cười hỏi thằng bé: “Trông nom thằng nhóc phiền phức này giúp anh nhé? Nó hơi phiền, nhà mình đụng phải nó thì làm thế nào được, không có cách.”
Đào Hoài Nam trợn tròn mắt, quay mặt về phía anh trai, cực kỳ bất ngờ.
Trì Khổ nhìn Đào Hiểu Đông, nhìn Đào Hoài Nam, mặt không cảm xúc gật đầu với Đào Hiểu Đông.
Đào Hiểu Đông mặc quần đùi rộng ở nhà, đầu gối dựa lên lưng Trì Khổ. Ánh mắt anh mang theo nụ cười, Trì Khổ trước giờ chưa từng thấy biểu cảm này trên mặt người lớn, lúc đối mặt với cậu người ta không ghét bỏ thì là thương hại. Tư thế hiện tại lại có chút gần gũi tùy ý, lưng Trì Khổ cứng đờ không động đậy một chút.
Tới hôm đi học thật, Đào Hoài Nam vẫn khóc rồi.
Hai đứa trẻ đều khoác cặp sách, trong cặp mỗi đứa có một chiếc điện thoại nhỏ, Đào Hiểu Đông bảo chúng có chuyện thì gọi điện.
Trường học quản rất nghiêm, không cho mang đồ ăn vặt, không được mang đồ chơi. Trẻ con bé như vậy phải sống tự lập ở trường, đến trẻ em khỏe mạnh phụ huynh còn chẳng buông được tay, nữa là những đứa trẻ toàn có khiếm khuyết thị lực thế này. Rất nhiều gia đình xin học ngoại trú, buổi tối đến đón con tan học, trường đều từ chối hết.
Trẻ mù phải độc lập hơn cả trẻ em bình thường, khuyết tật về thị lực không thể trở thành trở ngại trong cuộc sống của các em, phải nhân lúc còn nhỏ để các em làm quen với những khiếm khuyết thị lực, làm quen với việc sống trong bóng tối lâu dài như một người bình thường.
Các bậc phụ huynh đều đứng ở cửa phòng giám sát không rời đi, bọn trẻ không hề biết, sau khi tách khỏi anh trai, Đào Hoài Nam lặng lẽ rơi nước mắt, đưa mu bàn tay lên lau mắt.
Cũng không phải chỉ có mình cậu khóc, phòng học của các cậu có tổng cộng hai mươi em học sinh, quá nửa đều đã khóc rồi.
Đều là những đứa trẻ trước nay chưa từng rời xa gia đình, không được gặp bố mẹ tận năm ngày, có mấy em khóc như thể trời đã sập rồi vậy.
Đào Hoài Nam ngồi trên băng ghế không dám động đậy, nơi đây quá đỗi xa lạ, từng cái va chạm đều làm cậu rất hoảng hốt.
Cậu bắt đầu khẽ gọi Trì Khổ.
Tiếng khóc trong phòng học chấn động đất trời, ồn ào đến mức độ chẳng nghe thấy bất cứ thứ gì, hai tay Đào Hoài Nam đặt trên đầu gối, ngồi rất ngay ngắn, vừa rơi nước mắt vừa gọi Trì Khổ.
Trì Khổ ngồi ngay sau cậu, không nghe thấy gì ngoài tiếng khóc. Trong hoàn cảnh này thằng bé là đứa “khác loài” không thể hòa nhập, Đào Hiểu Đông nhờ vào quan hệ để xin, tốn một khoản tiền rất lớn mới cho cậu tạm thời vào học.
Đào Hoài Nam không biết Trì Khổ không muốn để ý tới mình hay là không ở đây, lòng rất hoảng loạn, lá gan của cậu xưa nay rất bé.
Trong phòng học có mấy người lớn, tất cả đang dỗ dành các bạn nhỏ khóc lóc dữ dội một cách vô ích. Chếch phía sau có một cô bé từ khóc to biến thành la hét, tiếng trẻ con sắc nhọn cực kỳ có tính xuyên thấu đâm vào tai, Đào Hoài Nam rùng mình, rụt vai lại hét to “Trì Khổ”.
Trì Khổ nghe thấy rồi, đứng dậy đi vòng tới bên cạnh cậu. Đào Hoài Nam cảm thấy bên cạnh có người, duỗi tay muốn sờ: “Trì Khổ?”
Thằng bé mặt không cảm xúc không hiểu ý cậu, đưa tay ra một cách chần chừ, Đào Hoài Nam sờ thấy tay cậu ta, bèn tóm ngay lấy.
“Anh có phải Trì Khổ không?” Tiếng khóc của Đào Hoài Nam to hơn một chút, xiết chặt tay hỏi, “Sao anh không nói gì thế?”
Trì Khổ bị nắm tay, đứng một bên trông hơi có vẻ không biết phải làm sao.
Đào Hoài Nam vừa nức nở hỏi cậu ta vì sao không nói, vừa dùng một tay để lau nước mắt, cái tay nắm chặt kia hoàn toàn không dám buông ra. Trì Khổ nhìn cậu, nói: “Đừng khóc nữa.”
Đào Hoài Nam vừa nghe thấy giọng thằng bé, cuối cùng cũng thấy vững tâm, vốn chỉ toàn thút thít khe khẽ, bây giờ ngược lại còn bật khóc thật, vừa khóc vừa nói: “Em sợ lắm, em nhớ anh trai… em muốn về nhà rồi.”
Trì Khổ ngồi xổm xuống, cũng không nói được gì khác, lặp lại thêm một lần nữa: “Cậu đừng khóc nữa.”
Giọng của cậu cũng chẳng có cảm xúc gì cả, cách nói lại còn quê mùa, chữ “đừng” mang theo khẩu âm như nhấn mạnh vào dấu huyền, nghe có vẻ hung dữ.
Đào Hoài Nam túm lấy tay cậu ta nức nở một lúc rồi lại hai hàng nước mắt ròng ròng, lớn tiếng đáp lại: “Em sợ…”
Hai đứa vốn chẳng ai nói chuyện với ai, Đào Hoài Nam còn ghét cậu ta cơ, thế nhưng vào lúc này đây là người thân thuộc duy nhất với Đào Hoài Nam, vừa giận cậu ta không nói chuyện thật đáng ghét lại vừa không dám buông cậu ta ra.
Mùi vị thật là khó chịu, Đào Hoài Nam khóc đến đỏ hoe đôi mắt.
Tuy Đào Hoài Nam không phải đứa khóc kinh khủng nhất, nhưng cậu cũng nằm trong số những đứa khó dỗ nhất. Có giáo viên tới nhẹ nhàng dịu dàng nói chuyện với cậu, Đào Hoài Nam sợ người lạ lắm, chỉ cần có người đi tới là cậu sẽ kéo cánh tay Trì Khổ để thằng bé che cho, bản thân cậu thì rúm người ra đằng sau.
Một đứa trốn một đứa che, giáo viên nói sao Đào Hoài Nam căn bản không nghe vào, sợ đến mức rúm hết lại, rơi vào trạng thái hoàn toàn không có cách nào để nói cho thông.
Một căn phòng toàn trẻ mù, không ngừng khóc lóc cả một ngày.
Đến trưa có hai đứa khóc dã man quá, nhà trường phải báo phụ huynh mau mau tới đón, sợ khóc nhiều quá hỏng cả người.
Đào Hiểu Đông ở trong phòng giám sát quan sát cả một ngày, anh không hề rời đi, nhìn đám trẻ mù này buổi sáng khóc trong phòng học, đến trưa nằm khóc trong ký túc xá, sang chiều về phòng học lại khóc tiếp.
Đào Hoài Nam khá là ngoan, thời gian khóc vào buổi sáng thì dài, đến chiều chỉ khóc có hai lần. Cậu chính xác là không thể buông Trì Khổ, giáo viên nói gì cũng vô tác dụng, sau đó tới chập hai băng ghế của hai đứa lại làm một.
Có rất nhiều bạn nhỏ vừa tới chưa học được gì, thậm chí còn không thể đi được một mình, phần lớn các em xếp thành hàng đi theo tay vịn trên tường, còn lại mấy em thật sự không đi được sẽ có giáo viên dắt đi.
Không ăn cơm cũng sẽ có người đút cho, đánh răng rửa mặt gì đó đều có người giúp đỡ.
Về mặt này thì tính độc lập của Đào Hoài Nam rất cao, cậu đều có thể tự mình hoàn thành, cậu không độc lập được gần như là do nhát gan. Giáo viên không dám tới nói nhiều với cậu nữa, vừa nghe thấy bên cạnh có người lạ nói chuyện là cậu sẽ căng thẳng. Cậu cứ như một chú vịt con, theo sát sau lưng Trì Khổ.
Đào Hiểu Đông đứng trong phòng giám sát đến lúc trời tối, đến tận lúc các bạn nhỏ được đưa tới ký túc xá chuẩn bị ngủ hết rồi mới đi.
Đào Hiểu Đông hoàn toàn không biết về đứa em trai này trước khi cậu bé ra đời, bố mẹ anh từng nói xin lỗi anh, đứa em này sẽ liên lụy anh, là một gánh nặng rất lớn.
Ngược lại thì Đào Hiểu Đông không hề nghĩ thế, chính là vận mệnh đã định cho anh có cậu em trai này. Đào Hiểu Đông thương cậu bé, muốn mang những thứ tốt đẹp đến cho cậu.
Nhưng vướng bận lo lắng cũng là sự thật.
Rốt cuộc thì cậu vẫn không giống những đứa trẻ bình thường, mỗi giờ mỗi phút đều phải bận lòng.
Đào Hoài Nam không hề biết anh trai quan sát mình cả ngày trong phòng giám sát, cậu ngồi trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá, nhớ nhà nhớ anh trai.
Ký túc xá cho lớp dưới đều có thêm một bà, giúp bọn trẻ thay quần áo giặt chăn đệm, quay về ký túc đều thuộc sự quản lý của bà. Đào Hoài Nam thay quần áo ngủ ngồi khoanh chân trên giường của mình, giường cậu và Trì Khổ quay đầu vào nhau, cách nhau hai thanh chắn đầu giường ở giữa.
Bà không cho hai đứa bé ngủ cùng, sợ không quản hết được ban đêm sẽ bị sót.
Hai bạn nhỏ khác ở phía đối diện muốn được dỗ, bà vẫn đang ru ngủ. Đào Hoài Nam mở miệng gọi khẽ “Trì Khổ”.
Trì Khổ bị cậu túm lấy cả một ngày, đi ngủ mới buông ra. Lát sau Trì Khổ thò tay ra khỏi thanh chắn, đưa tới.
Đào Hoài Nam nghe thấy tiếng động, nắm lấy tay Trì Khổ.