HOA TRONG GƯƠNG – 4
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Ngó sen lập tức men theo thủy hệ và định lan ra xung quanh, vừa thâm nhiễm một chút vào bèo rong bên cạnh, nó đột nhiên chạm vào thứ gì đó, chuông đồng của tháp Tâm Túc Thanh Long vang lên đáp lại, một đạo linh quang lóe lên và nướng cháy sợi ngó sen kia.
Gần như ngay lập tức, Nhân Gian Hành Tẩu mang bùa tiềm hành đã xuất hiện bên sông Lăng Dương, báo vị trí của mình và truyền tin cho tổng dinh Thiên Cơ các:
Hề Bình giơ tay gọi đàn Thái Tuế ra, tính cưỡng ép mở ra một con đường, chưa kịp ra tay, ánh mắt hắn chợt dừng lại.
Ánh mắt tất cả mọi người rơi lên bụng dưới phẳng lì gầy guộc của A Hòa, sau một chốc lát lặng ngắt như tờ, không biết ai đột nhiên hú lớn một tiếng rát cổ bỏng họng về phía khu rừng rậm.
Thiên quy nói tà ma không thăng linh, Thu Sát tráng men máu cho mặt trăng.
– Vừa nãy có thứ bẩn kinh động tháp Tâm Túc, không biết là gì, hơi giống rắn… đã diệt sạch. Nhưng hình như linh mạch ở một chỗ dưới nước bị tổn hại, vẫn xin tổng dinh phái người đến xem thử.
– Câm mồm! – Trạc Minh quát mình một câu, dằn giọng nói – Lục Ngô vẫn do y nắm quyền, nhưng đạo thanh tịnh đặc thù, tâm trạng con người sẽ thay đổi rất lớn trước và sau khi nhập đạo, lúc này y vừa trúc cơ, ắt không quan tâm được tới việc vặt phàm trần. Thời cơ không thể lỡ, lỡ rồi sẽ không trở lại.
– Sư phụ, ta cảm thấy… không nên thế này.
– Lạ thật. – Nhân Gian Hành Tẩu báo xong theo lệ, cẩn thận tránh công nhân và du khách chật như nêm cối bên sông, thuận miệng thì thầm với đồng liêu đang trực ở tổng dinh – Sao gần đây tháp Thanh Long cứ kêu hết chỗ này đến chỗ khác và chuyên chọn lỗ thủng nhỏ của linh mạch, như có người nhòm trộm vào trong thành vậy. Ai lại không biết tự lượng sức mà lập mưu với thành Kim Bình như vậy?
Hề Bình không biết mình đã bị chấn động ngất xỉu bao nhiêu lần, khi hắn tỉnh lại, thiên uy đáng sợ kia đã tạm thời yên ắng, như thể trời cũng đã thấm mệt.
Đồng tử Hề Bình đột ngột co lại, lần này, với tư thế nằm thẳng cẳng, hắn cảm nhận một cách rõ ràng chính xác sự không cho phép ngỗ nghịch ập vào mặt.
– Thế thì nhiều lắm, chỉ riêng việc linh thạch rẻ hơn nước khác hai ba phần đã đủ để đám tà ma kia đỏ mắt đói ăn vụng túng làm càn. – Đồng liêu trả lời – Tháng trước chúng ta kết hợp với phân bộ Du Châu, vừa bắt một đám người Sở đeo mặt nạ linh tưởng, cũng không nghĩ thử xem ai mới là tổ tiên của mặt nạ linh tướng – yên tâm, trên đời không có nơi nào thái bình hơn Kim Bình đâu.
Hề Bình nhìn về phía kiếm đài một lần cuối, quay người ngự kiếm rời đi – nhiều năm qua sư tôn thụ nghiệp không kết quả, nhưng quả thực vẫn luôn truyền đạo giải hoặc cho hắn.
Mái tóc dài mất đi sự trói buộc của Hề Bình buông tới khoeo, người chệch đi những mấy trượng rồi mới dừng hẳn giữa không trung – không đúng, sư phụ chưa bao giờ làm thật khi giáo huấn hắn.
Tuy người qua kẻ lại, máy móc ầm vang, hư hại nhỏ là không thể tránh khỏi, nhưng tà ma và gián điệp nước ngoài muốn rêu rao ở những lỗ thủng nhỏ cũng là tuyệt đối không thể – trước đây long mạch cần đợi năm Đại tuyển khi nội môn phái người chuyên trách tu bổ, từ khi quy tắc “Nhân Gian Hành Tẩu không trúc cơ” không còn, long mạch Đại Uyển và linh mạch các nơi đều có thể được “kiểm lúc nào vá lúc đó”. Long mạch Kim Bình từng đứt cũng là do Ti Mệnh đại trưởng lão đích thân vá, trừ khi có đại năng Thiền Thuế giáng xuống từ trên trời, bằng không toàn bộ đế đô đều nằm dưới sự bao phủ của tháp Thanh Long, đảm bảo một con ruồi đáng ngờ cũng không bay vào được.
– Chỉ mong là vậy, Lục Ngô bên kia vẫn chưa có manh mối à? Sao Trang vương vừa đi là bọn họ đã như mất hồn vậy… ta chưa về “nhà” cả một tháng rồi. – Nhân Gian Hành Tẩu bên sông hạ thấp giọng than phiền một câu, chào đồng liêu tới kiểm tu linh mạch và trở về tháp Tâm Túc.
Nói đến cuối, giọng hắn như một bình nước sắp sôi, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng chói tai, lặp đi lặp lại “thời cơ không thể lỡ, lỡ rồi sẽ không trở lại” bảy tám lần một cách ương ương dở dở, vô tâm liên dưới nước đột nhiên bùng lên.
Một tấm bản dập Dư Đồ rộng một trượng vuông trải ra trên mặt biển Nam Hải, Trạc Minh vừa vùi cả người vào bản vẽ kia và nhìn trộm Kim Bình thông qua bản dập.
Bạn cũ ngày xưa ở Kim Bình dù là người phàm hay Nhân Gian Hành Tẩu thì nay đều đã ngày một cách xa, giờ hắn không có tâm trạng ôn lại cái cũ xa xôi này trong rất nhiều suy đoán của họ.
– Khéo thật, ta cũng thấy vậy.
Ngó sen hắn treo bên ngoài vô cớ khô héo cháy đen, Vương Cách La Bảo biết ngay hắn lại đụng phải tháp Thanh Long, bèn gắn linh khí lên năm ngón tay, thò vào bản dập Dư Đồ và móc Trạc Minh ra.
Hề Bình hít ngược một hơi lạnh… chưa kịp hít xuống ngực, lại bị sặc gió bấc bão tuyết.
Khi Triệu thị nổi loạn, tinh anh có quyền hành Dư Đồ trên người gần như đều bị chôn vùi trong nước, những kẻ lưu vong ra nước ngoài khó có thể chắp vá vinh quang tiên tổ. Tiên khí đám người Mật A lật tìm được đều là cấp Trúc Cơ, đạo tâm của tu sĩ chết ở Trúc Cơ còn không bằng tim gà bồi bổ, bởi vậy người Triệu gia cũng đều dùng những thứ này như tiên khí thông thường.
Tiếng “đi” chưa dứt, một lượt thiên uy mới lại áp sát trên đỉnh Phi Quỳnh.
Trạc Minh – cùng với những cái miệng đầy trên người đua chen thao thao bất tuyệt bằng tiếng lai tạp dở Sở dở Uyển.
Để ghép được bản vẽ có chút xíu này, Trạc Minh đã nuốt sống sáu mươi tư món tiên khí bản mệnh của tu sĩ đã chết, nguyên chủ nhân của món xa nhất đã chết hơn chín trăm năm, gần nhất mới trúc cơ sau khi Triệu thị phản bội bỏ trốn ra nước ngoài. Dầu là vô tâm liên thì cũng tương đối gượng ép, đến cuối cùng, Trạc Minh gần như nói năng mê sảng bằng tiếng Uyển lộn xộn.
Hắn trông thấy kiếm quang ngất trời đi ngược vũ trụ hồng hoang, bị chôn vùi hết lần này đến lần khác, không sợ sống, cũng không sợ chết.
Vương Cách La Bảo rất đỗi sầu muộn nhìn ngó sen dưới nước thắt một đống nút chết, cảm thấy vị đối tác điên điên khùng khùng này càng thêm vô dụng, làm không cẩn thận sẽ phải bỏ:
– Tộc trưởng, có phải hắn ăn phải thứ gì hỏng không, sao lại cáu nữa rồi?
Nhưng thân pháp của Thăng Linh nhanh hơn lời nói quá nhiều, trong chớp mắt, Hề Bình đã vòng sang bên kia núi tuyết theo âm thanh.
Sĩ Dung à, đại đạo thông thiên, trên đường không có người thân bạn bè.
– Không sao chứ? Từ từ thôi, dục tốc thì bất đạt, sao con người ngươi làm chuyện gì cũng sốt ruột thế?
Chỉ là hắn chưa bao giờ biết gáy mình mềm đến thế, bất luận thế nào cũng không ngẩng nổi đầu. Lúc này từng khớp xương, từng tấc kinh mạch toàn thân của thứ gọi là “người trên chín tầng mây” đều bị đè chặt, đừng nói đến việc vùng lên phản kháng, hắn thậm chí còn không có lấy một chỗ trống để hít sâu một hơi hét to một tiếng.
Hề Bình: …
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1jM
Trạc Minh – cùng với những cái miệng đầy trên người đua chen thao thao bất tuyệt bằng tiếng lai tạp dở Sở dở Uyển.
Dân bách loạn tên “A Hòa” được đồng bạn nóng ruột vây quanh, Lê Mãn Lũng rảo bước đi tới kiểm tra.
Liền nghe Chi Tu lại cười bảo:
Thế này còn không dễ hiểu bằng đám ếch hợp tấu sau mưa, Vương Cách La Bảo đành phải cắn môi làm còi, tiếng huýt sáo lanh lảnh thường ngày chăn kim giáp tranh thoáng cái xuyên qua linh đài vô tâm liên. Trạc Minh thoáng giật mình, hai tai hết hồn rơi xuống nước, một lúc lâu sau mới được hai đoạn ngó sen ướt dầm dề vớt ra.
Vương Cách La Bảo nói:
Bóng người hắn lóe lên tan vào trong gió, cùng lúc đó, tiếng Chi Tu vang vọng trên đỉnh Phi Quỳnh:
– Làm phiền, Trạc Minh huynh, dùng thứ tiếng lũ ngu dốt tầm thường bọn ta có thể hiểu được.
Nhưng bất kể ở cấp bậc gì, không thanh kiếm nào dám xuyên qua kiếm trận trông mà phát hoảng này. Hề Bình vừa cuống cuồng đã dứt khoát vứt hết đám sắt vụn trên người và đi bộ lên núi. Hắn lướt qua băng nổi, năm lần bảy lượt bị kiếm khí còn sót lại trong vết kiếm đánh bay ra ngoài, đến nơi cách kiếm đài trăm mét, hắn không còn đi được một bước.
– Ta nghe được một tin, – con mắt Trạc Minh đờ ra, gằn từng chữ – Chu Doanh ti Khai Minh, nhập đạo thanh tịnh.
Về phần A Hưởng, đại tiểu thư và Lê Khuyết Như… họ đều gọi hắn là “Thái Tuế”.
Mây dày tản đi trên đỉnh Phi Quỳnh lặng ngắt một vùng, để lộ sao và trăng như vươn tay là có thể chạm tới.
Khóe mắt Vương Cách La Bảo khẽ giật một cái.
Khi Triệu thị nổi loạn, tinh anh có quyền hành Dư Đồ trên người gần như đều bị chôn vùi trong nước, những kẻ lưu vong ra nước ngoài khó có thể chắp vá vinh quang tiên tổ. Tiên khí đám người Mật A lật tìm được đều là cấp Trúc Cơ, đạo tâm của tu sĩ chết ở Trúc Cơ còn không bằng tim gà bồi bổ, bởi vậy người Triệu gia cũng đều dùng những thứ này như tiên khí thông thường.
– Không quan trọng, ta đã nói nhiều lắm, có lần nào nghiệt chướng nhà ngươi không nghe tai này lọt tai kia?
Đâu phải nơi bế quan thanh tu, đây quả thực chính là chiến trường cổ liều mạng chém giết.
Một đống miệng trên vô tâm liên mở ra, lại muốn ồm ộp theo.
Ngụy Thành Hưởng chưa bao giờ thấy vẻ mặt ông như vậy, sợ giật nảy mình:
Tiếng này làm hồn mọi người giật mình trở về, họ bắt đầu giậm chân, hú hét. Có người cười ngây ngô, có người khóc nức nở – hai trăm năm rồi, đây chính là đứa trẻ đầu tiên trong tộc họ sinh ra trong sự nuôi dưỡng của linh khí, chàng trai hoặc cô gái này sẽ thoát khỏi lời nguyền của dân bách loạn, lớn lên thành dáng vẻ của người bình thường… biến lại thành người Hạp năm ấy.
– Khụ khụ khụ…
– Câm mồm! – Trạc Minh quát mình một câu, dằn giọng nói – Lục Ngô vẫn do y nắm quyền, nhưng đạo thanh tịnh đặc thù, tâm trạng con người sẽ thay đổi rất lớn trước và sau khi nhập đạo, lúc này y vừa trúc cơ, ắt không quan tâm được tới việc vặt phàm trần. Thời cơ không thể lỡ, lỡ rồi sẽ không trở lại.
Nói đến cuối, giọng hắn như một bình nước sắp sôi, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng chói tai, lặp đi lặp lại “thời cơ không thể lỡ, lỡ rồi sẽ không trở lại” bảy tám lần một cách ương ương dở dở, vô tâm liên dưới nước đột nhiên bùng lên.
Cho nên vô vàn kiếp nạn chất lên thân mà vẫn ngoan cố chống cự.
Một đống miệng trên vô tâm liên mở ra, lại muốn ồm ộp theo.
– Nghịch đồ, đi…
Vương Cách La Bảo có chuẩn bị ngay khi nghe thấy tiếng nước sôi kia, bóng người vừa lóe đã không còn tại chỗ, phất tay tạo một tấm chắn cho mình và tộc nhân sau lưng, kịp thời chặn sóng thần vô tâm liên khơi lên.
Những người Mật A thấy chuyện lạ mà không lấy làm lạ – họ đều coi Trạc Minh là linh thú tân tộc trưởng vĩ đại thuần dưỡng.
Hề Bình bỗng chốc lộn nhào giữa không trung, linh quang hộ thể trên người chợt lóe, chỉ nghe một tiếng vang giòn, kiếm khí chết chóc cuốn trong gió xuyên qua linh khí hộ thể hắn căng ra trong lúc vội vã, dư ba trực tiếp đánh nát phát quan hắn.
Nhìn Trạc Minh như hải quái lớn, mấy tu sĩ Mật A chạy lại hỏi:
Để ghép được bản vẽ có chút xíu này, Trạc Minh đã nuốt sống sáu mươi tư món tiên khí bản mệnh của tu sĩ đã chết, nguyên chủ nhân của món xa nhất đã chết hơn chín trăm năm, gần nhất mới trúc cơ sau khi Triệu thị phản bội bỏ trốn ra nước ngoài. Dầu là vô tâm liên thì cũng tương đối gượng ép, đến cuối cùng, Trạc Minh gần như nói năng mê sảng bằng tiếng Uyển lộn xộn.
Lấy kiếm đài Chi Tu thường ở khi mài giũa kiếm ý làm trung tâm, tất cả đá nhô ra trên toàn bộ sườn núi trong vòng trăm dặm đều bị phạt bằng, mặt đất đầy vết kiếm đan xen, chỗ sâu nhất thoạt nhìn không thấy đáy.
– Tộc trưởng, có phải hắn ăn phải thứ gì hỏng không, sao lại cáu nữa rồi?
– Sĩ Dung, ngươi trốn xa một…
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1jM
– Hắn vừa nghe nói có một con quái vật giống hắn có được thứ hắn trăn trở mà chẳng thể cầu. – Vương Cách La Bảo giơ một ngón lên miệng – Ghen tị đến mức phát điên lên rồi, mọi người cẩn thận, tránh xa hắn một chút.
– Ai sợ ông ta? – Hề Bình xì một tiếng, nhưng nụ cười khẩy kia thoáng cái đã tàn, cúi đầu nhìn chăm chú phiến lá non kia, hắn trở nên lẻ loi, cảm thấy núi tuyết lạnh quá – Ta chỉ… đột nhiên nhớ tới năm ấy trước khi xuống núi, người từng nói với ta…
Ngó sen hắn treo bên ngoài vô cớ khô héo cháy đen, Vương Cách La Bảo biết ngay hắn lại đụng phải tháp Thanh Long, bèn gắn linh khí lên năm ngón tay, thò vào bản dập Dư Đồ và móc Trạc Minh ra.
Thế nhưng, buồn vui của người với người không hề tương thông.
– Ta nghe được một tin, – con mắt Trạc Minh đờ ra, gằn từng chữ – Chu Doanh ti Khai Minh, nhập đạo thanh tịnh.
Cây non kia khẽ đung đưa theo tiếng cười của y, một chiếc lá non mới mọc rơi xuống và bay vào tay Hề Bình.
Hề Bình hoảng hốt chạy quàng, tháo chạy khỏi Tiềm Tu tự và tới thẳng đỉnh Phi Quỳnh – hắn thực sự không còn nơi nào khác để đi.
Thiên quy nói không còn cây sống kèm sau đại chiến thần ma, thân cây trắng như tuyết kia đâm chồi ngay trên linh sơn.
Thiên uy kia là gì, Hề Bình vẫn chưa có tư cách “nghe”.
Cha mẹ già rồi, hắn sợ mình không kiềm chế nổi vẻ mặt rồi khiến họ nghĩ nhiều.
Chi Tu:
Lòng Bạch Lệnh chưa chắc đã dễ chịu hơn hắn, chi bằng chẳng gặp.
Ngôi nhà giới tử nhỏ thầy trò họ ở năm ấy vẫn còn tại chỗ, sắp bị tuyết lâu năm vùi đến đỉnh, nhà tranh và sân nhỏ đã không thấy bóng dáng từ lâu, không biết đã bị gió bấc thổi tới nơi nào.
Bạn cũ ngày xưa ở Kim Bình dù là người phàm hay Nhân Gian Hành Tẩu thì nay đều đã ngày một cách xa, giờ hắn không có tâm trạng ôn lại cái cũ xa xôi này trong rất nhiều suy đoán của họ.
Về phần A Hưởng, đại tiểu thư và Lê Khuyết Như… họ đều gọi hắn là “Thái Tuế”.
– Hắn vừa nghe nói có một con quái vật giống hắn có được thứ hắn trăn trở mà chẳng thể cầu. – Vương Cách La Bảo giơ một ngón lên miệng – Ghen tị đến mức phát điên lên rồi, mọi người cẩn thận, tránh xa hắn một chút.
Tuy người qua kẻ lại, máy móc ầm vang, hư hại nhỏ là không thể tránh khỏi, nhưng tà ma và gián điệp nước ngoài muốn rêu rao ở những lỗ thủng nhỏ cũng là tuyệt đối không thể – trước đây long mạch cần đợi năm Đại tuyển khi nội môn phái người chuyên trách tu bổ, từ khi quy tắc “Nhân Gian Hành Tẩu không trúc cơ” không còn, long mạch Đại Uyển và linh mạch các nơi đều có thể được “kiểm lúc nào vá lúc đó”. Long mạch Kim Bình từng đứt cũng là do Ti Mệnh đại trưởng lão đích thân vá, trừ khi có đại năng Thiền Thuế giáng xuống từ trên trời, bằng không toàn bộ đế đô đều nằm dưới sự bao phủ của tháp Thanh Long, đảm bảo một con ruồi đáng ngờ cũng không bay vào được.
Đỉnh Phi Quỳnh phong sơn, ấn phong sơn ngăn cách cả tầm mắt của đại trưởng lão Thiền Thuế, nhưng như không tồn tại trước mặt Hề Bình. Khi hắn hoàn hồn lại và nhớ ra vẫn còn vụ “phong sơn” này thì người đã đáp lên sườn núi tuyết bay lả tả mà không gặp chút trở ngại.
Hề Bình không nhúc nhích, ngửa mặt lên trời, hắn ngã vào đống tuyết như thoát lực:
Ngó sen lập tức men theo thủy hệ và định lan ra xung quanh, vừa thâm nhiễm một chút vào bèo rong bên cạnh, nó đột nhiên chạm vào thứ gì đó, chuông đồng của tháp Tâm Túc Thanh Long vang lên đáp lại, một đạo linh quang lóe lên và nướng cháy sợi ngó sen kia.
Đỉnh Phi Quỳnh hơn mười năm không dấu người, hắn giẫm ra đôi dấu chân đầu tiên.
Nhìn Trạc Minh như hải quái lớn, mấy tu sĩ Mật A chạy lại hỏi:
Trong chớp mắt đó, trái tim tê dại vì cơn gió đông cứng ngắc thổi trên đỉnh núi Tiềm Tu tự của hắn chợt rò một lỗ, nỗi tủi thân không duyên cớ suýt nữa chảy hết ra ngoài.
Hề Bình: …
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1jM
Hắn cúi đầu, nghiến chặt răng, trước tiên xử lí kín kẽ Chiếu Đình trên linh đài bằng thần thức, rồi đối mặt với băng tuyết dưới chân, hắn cạy ngũ quan đông cứng của mình ra từng chút một và gượng tách ra một khuôn mặt không tim không phổi.
– Sư tôn! – Mượn cái lạnh của núi tuyết, Hề Bình cố định vẻ mặt “hưng phấn bừng bừng” kia, giẫm kiếm cưỡi lên ngọn gió tây bắc lạnh thấu xương – Ta trở về rồi!
Cha mẹ già rồi, hắn sợ mình không kiềm chế nổi vẻ mặt rồi khiến họ nghĩ nhiều.
Ngôi nhà giới tử nhỏ thầy trò họ ở năm ấy vẫn còn tại chỗ, sắp bị tuyết lâu năm vùi đến đỉnh, nhà tranh và sân nhỏ đã không thấy bóng dáng từ lâu, không biết đã bị gió bấc thổi tới nơi nào.
Hề Bình tìm đến theo hơi thở của Chi Tu, dốc hết khả năng, hắn vờ như bước chân mình cũng nhanh nhẹn thoải mái như giọng nói:
Bỗng, một dân bách loạn mềm nhũn chân và ngã lên người đồng bạn, Ngụy Thành Hưởng giật mình, vội nhảy xuống từ giữa không trung.
– Nam Hải quần ma múa loạn, vừa so sánh như vậy, đám rùa già cuối cùng cũng cảm thấy tội của ta không đến mức nát thành tám trăm mảnh nữa và lại trả bảng tên cho ta muốn chiêu an… bà ơi, bọn họ định đoạt tất. Tuy trứng không trọi được đá nhưng trông thấy bọn họ ta tức giận lắm, bèn trốn sang chỗ người trước để chửi đổng mấy câu, chứ không ta sợ lát nữa không kiềm chế nổi bản thân rồi lại kích động làm ra chuyện gì đó xúc phạm người có văn hóa… ôi ta…
Một trận cương phong không biết tới từ đâu đột nhiên quét qua, ban đầu Hề Bình còn tưởng mình nói năng vô lễ bị sư phụ giáo huấn nên chỉ trơ mặt tránh chính diện và nhận đòn theo thói quen, mãi đến khi cơn gió kia áp sát tới trước mắt, hắn mới giật mình nhận ra chỗ sai sai.
Một trận cương phong không biết tới từ đâu đột nhiên quét qua, ban đầu Hề Bình còn tưởng mình nói năng vô lễ bị sư phụ giáo huấn nên chỉ trơ mặt tránh chính diện và nhận đòn theo thói quen, mãi đến khi cơn gió kia áp sát tới trước mắt, hắn mới giật mình nhận ra chỗ sai sai.
Chiếc lá non kia chui vào đàn Thái Tuế theo âm thanh, để lại một mảnh hình cắt nho nhỏ dưới cầm minh, Chi Tu nói:
Hề Bình bỗng chốc lộn nhào giữa không trung, linh quang hộ thể trên người chợt lóe, chỉ nghe một tiếng vang giòn, kiếm khí chết chóc cuốn trong gió xuyên qua linh khí hộ thể hắn căng ra trong lúc vội vã, dư ba trực tiếp đánh nát phát quan hắn.
Sau nửa đêm, thiên uy càng lúc càng cáu kỉnh, Chi Tu không thể để ý đến hắn nữa, bọt tuyết bắn tung tóe rất cao, hỗn loạn suốt nửa đêm và chôn vùi Hề Bình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Mái tóc dài mất đi sự trói buộc của Hề Bình buông tới khoeo, người chệch đi những mấy trượng rồi mới dừng hẳn giữa không trung – không đúng, sư phụ chưa bao giờ làm thật khi giáo huấn hắn.
– Đi đi.
Bóng người hắn lóe lên tan vào trong gió, cùng lúc đó, tiếng Chi Tu vang vọng trên đỉnh Phi Quỳnh:
– Sao ngươi còn đứng đần ra đó, nhân lúc này đi mau. Muốn mắng ai thì tự lên sau núi mà mắng… mắng sư phụ ta thì đừng để ta nghe thấy.
– Sĩ Dung, ngươi trốn xa một…
Nhưng thân pháp của Thăng Linh nhanh hơn lời nói quá nhiều, trong chớp mắt, Hề Bình đã vòng sang bên kia núi tuyết theo âm thanh.
Ngụy Thành Hưởng ngẩng đầu đón nước mưa bất thình lình, ghì chuyển sinh mộc đeo trên cổ, nàng như rơi lệ đầy mặt.
Hề Bình lau sạch tuyết và nước dính trên mặt, lông mày lông mi dính đầy vụn băng, mắt hắn trông như lóe lên ánh sáng khác thường.
Không đợi hắn làm rõ chuyện gì đang xảy ra, cảm giác áp bức rợp kín trời đã ập xuống đầu, tất cả lông tơ của Hề Bình đều dựng đứng, không có chỗ cho sự phản kháng, hắn bị thứ gì đó quật từ giữa không trung xuống đất và rơi xuống lớp tuyết tụ chưa đến thắt lưng mình.
– … Cậu bé ngoan, cuối cùng đầu con cũng không còn toàn là bỏ nhà theo trai nữa, vi sư rất mừng.
Thất khiếu như đều bị lấp kín, Hề Bình nhất thời thở không ra hơi, cảm thấy mình như củ cải bị thuổng sắt lớn nện vào trong đất.
Hề Bình ngẩn ngơ cả buổi, không hiểu sao, nỗi u uất nghẹn mấy ngày liền trong lòng hắn bỗng lỏng ra.
Lúc này, một tiếng kiếm rít gần như thê lương xé toạc bầu trời bao la, cả người Hề Bình nhẹ đi, cuối cùng cũng mở mắt – ngây người.
Ánh trăng ấm áp tản mát trên nền tuyết, trong vết kiếm đan xen, hắn nhìn thấy một cây non nho nhỏ.
Lấy kiếm đài Chi Tu thường ở khi mài giũa kiếm ý làm trung tâm, tất cả đá nhô ra trên toàn bộ sườn núi trong vòng trăm dặm đều bị phạt bằng, mặt đất đầy vết kiếm đan xen, chỗ sâu nhất thoạt nhìn không thấy đáy.
Kiếm ý dày đặc, nếu không phải Hề Bình đã thăng linh thì e rằng nhìn vào vết kiếm kia thêm một cái cũng có thể bị đánh nát linh đài.
Đâu phải nơi bế quan thanh tu, đây quả thực chính là chiến trường cổ liều mạng chém giết.
Ngụy Thành Hưởng mở to mắt.
Hề Bình hít ngược một hơi lạnh… chưa kịp hít xuống ngực, lại bị sặc gió bấc bão tuyết.
Vương Cách La Bảo nói:
Thiên uy không tên vừa “trồng” hắn xuống đất một lần nữa rơi xuống, mạch máu hai bên huyệt thái dương hắn suýt nữa nổ tung.
Thiên uy kia là gì, Hề Bình vẫn chưa có tư cách “nghe”.
Hắn đi ngày càng nhanh, nghe thấy tiếng Ngụy Thành Hưởng truyền tới từ bí cảnh Nam Hải xa xôi trên linh đài.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1jM
Chỉ là hắn chưa bao giờ biết gáy mình mềm đến thế, bất luận thế nào cũng không ngẩng nổi đầu. Lúc này từng khớp xương, từng tấc kinh mạch toàn thân của thứ gọi là “người trên chín tầng mây” đều bị đè chặt, đừng nói đến việc vùng lên phản kháng, hắn thậm chí còn không có lấy một chỗ trống để hít sâu một hơi hét to một tiếng.
Kiếm quang một lần nữa đâm thủng bầu trời đang đè xuống, Hề Bình suýt nữa khản cả họng vì gió lạnh đột nhiên ập tới:
Khóe mắt Vương Cách La Bảo khẽ giật một cái.
– Khụ khụ khụ…
Tiếng Chi Tu truyền tới trong dư âm của tiếng kiếm rít, có phần thở không ra hơi, nhưng dù là vậy, ngữ khí y vậy mà vẫn giữ vững sự ôn hòa như cũ:
Phiến lá rất mỏng, hình thoi, có vài phần giống bạch dương. Nó quá mỏng manh, Hề Bình xòe ngón tay đông cứng nâng nó, không dám chạm bừa.
– Sao ngươi còn đứng đần ra đó, nhân lúc này đi mau. Muốn mắng ai thì tự lên sau núi mà mắng… mắng sư phụ ta thì đừng để ta nghe thấy.
Gần như ngay lập tức, Nhân Gian Hành Tẩu mang bùa tiềm hành đã xuất hiện bên sông Lăng Dương, báo vị trí của mình và truyền tin cho tổng dinh Thiên Cơ các:
Không đợi hắn làm rõ chuyện gì đang xảy ra, cảm giác áp bức rợp kín trời đã ập xuống đầu, tất cả lông tơ của Hề Bình đều dựng đứng, không có chỗ cho sự phản kháng, hắn bị thứ gì đó quật từ giữa không trung xuống đất và rơi xuống lớp tuyết tụ chưa đến thắt lưng mình.
Hề Bình không nhúc nhích, ngửa mặt lên trời, hắn ngã vào đống tuyết như thoát lực:
Những người Mật A thấy chuyện lạ mà không lấy làm lạ – họ đều coi Trạc Minh là linh thú tân tộc trưởng vĩ đại thuần dưỡng.
– Sư phụ, người có thể làm tấm gương cho đệ tử trên phương diện hiếu thuận này.
Đầu Hề Bình nhất thời trống rỗng, mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, ngay sau đó hắn giật mình sợ hãi, hắn không cảm nhận được hơi thở của Chi Tu nữa, dù là trên núi tuyết hay trong Chiếu Đình ở linh đài hắn!
Chi Tu:
– Nghịch đồ, đi…
Tiếng Chi Tu truyền tới trong dư âm của tiếng kiếm rít, có phần thở không ra hơi, nhưng dù là vậy, ngữ khí y vậy mà vẫn giữ vững sự ôn hòa như cũ:
– Tên xấu dễ nuôi.
Tiếng “đi” chưa dứt, một lượt thiên uy mới lại áp sát trên đỉnh Phi Quỳnh.
– Vừa nãy có thứ bẩn kinh động tháp Tâm Túc, không biết là gì, hơi giống rắn… đã diệt sạch. Nhưng hình như linh mạch ở một chỗ dưới nước bị tổn hại, vẫn xin tổng dinh phái người đến xem thử.
Đồng tử Hề Bình đột ngột co lại, lần này, với tư thế nằm thẳng cẳng, hắn cảm nhận một cách rõ ràng chính xác sự không cho phép ngỗ nghịch ập vào mặt.
– Ông chủ Ngụy, trong bụng cô ấy… có tộc nhân mới của bọn ta rồi.
Hề Bình hoảng hốt chạy quàng, tháo chạy khỏi Tiềm Tu tự và tới thẳng đỉnh Phi Quỳnh – hắn thực sự không còn nơi nào khác để đi.
Thiên uy kia không xông về phía hắn, Hề Bình chỉ bị quét sang một bên mà đã run lên khó tự kiềm chế, ngay sau đó, kiếm khí ngạo ngược đâm lên tầng mây đầy trời. Kiếm khí tản mác đập cho núi tuyết mình đầy thương tích, rồi lại lướt sát qua Hề Bình, nhưng hắn không tránh, càng không chịu chớp mắt.
– Sư phụ! – Hề Bình hoảng hốt, khó khăn “nhổ” mình khỏi nền tuyết, hắn vừa lăn vừa bò muốn ngự kiếm lên trời.
Hắn trông thấy kiếm quang ngất trời đi ngược vũ trụ hồng hoang, bị chôn vùi hết lần này đến lần khác, không sợ sống, cũng không sợ chết.
Sau nửa đêm, thiên uy càng lúc càng cáu kỉnh, Chi Tu không thể để ý đến hắn nữa, bọt tuyết bắn tung tóe rất cao, hỗn loạn suốt nửa đêm và chôn vùi Hề Bình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
– Nam Hải quần ma múa loạn, vừa so sánh như vậy, đám rùa già cuối cùng cũng cảm thấy tội của ta không đến mức nát thành tám trăm mảnh nữa và lại trả bảng tên cho ta muốn chiêu an… bà ơi, bọn họ định đoạt tất. Tuy trứng không trọi được đá nhưng trông thấy bọn họ ta tức giận lắm, bèn trốn sang chỗ người trước để chửi đổng mấy câu, chứ không ta sợ lát nữa không kiềm chế nổi bản thân rồi lại kích động làm ra chuyện gì đó xúc phạm người có văn hóa… ôi ta…
Tiếng đá núi nổ tung xuyên qua đống tuyết, đinh tai nhức óc.
Vương Cách La Bảo có chuẩn bị ngay khi nghe thấy tiếng nước sôi kia, bóng người vừa lóe đã không còn tại chỗ, phất tay tạo một tấm chắn cho mình và tộc nhân sau lưng, kịp thời chặn sóng thần vô tâm liên khơi lên.
Hề Bình không biết mình đã bị chấn động ngất xỉu bao nhiêu lần, khi hắn tỉnh lại, thiên uy đáng sợ kia đã tạm thời yên ắng, như thể trời cũng đã thấm mệt.
Mây dày tản đi trên đỉnh Phi Quỳnh lặng ngắt một vùng, để lộ sao và trăng như vươn tay là có thể chạm tới.
– Thế thì nhiều lắm, chỉ riêng việc linh thạch rẻ hơn nước khác hai ba phần đã đủ để đám tà ma kia đỏ mắt đói ăn vụng túng làm càn. – Đồng liêu trả lời – Tháng trước chúng ta kết hợp với phân bộ Du Châu, vừa bắt một đám người Sở đeo mặt nạ linh tưởng, cũng không nghĩ thử xem ai mới là tổ tiên của mặt nạ linh tướng – yên tâm, trên đời không có nơi nào thái bình hơn Kim Bình đâu.
Đầu Hề Bình nhất thời trống rỗng, mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, ngay sau đó hắn giật mình sợ hãi, hắn không cảm nhận được hơi thở của Chi Tu nữa, dù là trên núi tuyết hay trong Chiếu Đình ở linh đài hắn!
Chiếu Đình ảm đạm trên linh đài Hề Bình cuối cùng cũng có chút động tĩnh, một giọng nói mệt mỏi khác thường cất lên:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1jM
– Sư phụ! – Hề Bình hoảng hốt, khó khăn “nhổ” mình khỏi nền tuyết, hắn vừa lăn vừa bò muốn ngự kiếm lên trời.
Nhưng bất kể ở cấp bậc gì, không thanh kiếm nào dám xuyên qua kiếm trận trông mà phát hoảng này. Hề Bình vừa cuống cuồng đã dứt khoát vứt hết đám sắt vụn trên người và đi bộ lên núi. Hắn lướt qua băng nổi, năm lần bảy lượt bị kiếm khí còn sót lại trong vết kiếm đánh bay ra ngoài, đến nơi cách kiếm đài trăm mét, hắn không còn đi được một bước.
Hề Bình chậm rãi ôm đàn nửa quỳ xuống, nín thở, nhìn chằm chằm cây non không thể tưởng tượng một cách gần như thành kính.
Hề Bình giơ tay gọi đàn Thái Tuế ra, tính cưỡng ép mở ra một con đường, chưa kịp ra tay, ánh mắt hắn chợt dừng lại.
Ánh trăng ấm áp tản mát trên nền tuyết, trong vết kiếm đan xen, hắn nhìn thấy một cây non nho nhỏ.
Thân cây non kia trắng như tuyết, thân cây vốn nên thẳng tắp xiêu xiêu vẹo vẹo – nó đã bị gió tuyết bẻ gãy và nhổ cả rễ không biết bao nhiêu lần, bộ rễ bị kéo đi rất xa, trên mặt đất chỉ còn lại một đoạn rất ngắn, không cành lá, nhưng… nó tỏa ra linh quang dưới ánh trăng, đang sống.
Thân cây non kia trắng như tuyết, thân cây vốn nên thẳng tắp xiêu xiêu vẹo vẹo – nó đã bị gió tuyết bẻ gãy và nhổ cả rễ không biết bao nhiêu lần, bộ rễ bị kéo đi rất xa, trên mặt đất chỉ còn lại một đoạn rất ngắn, không cành lá, nhưng… nó tỏa ra linh quang dưới ánh trăng, đang sống.
Thiên quy nói không thể làm trái đạo tâm, vào huyền môn chỉ có thể đi một con đường – thật sự không như vậy thì không được sao? Con người thật sự nhất định phải bị “đạo” xua đuổi nô dịch sao?
Hề Bình chậm rãi ôm đàn nửa quỳ xuống, nín thở, nhìn chằm chằm cây non không thể tưởng tượng một cách gần như thành kính.
Rất lâu sau, hắn thử giơ bàn tay đông cứng, đưa luồng linh khí nhẹ nhàng nhất tới bằng tiếng đàn. Tiếng đàn phẩy bọt tuyết trên thân cây, hồi lâu sau, một chồi non mới mọc ra trên thân cây và duỗi dài một cách đẹp đẽ dưới ánh trăng, như một thần thoại.
Chiếu Đình ảm đạm trên linh đài Hề Bình cuối cùng cũng có chút động tĩnh, một giọng nói mệt mỏi khác thường cất lên:
Hai khắc trước, Ngụy Thành Hưởng tránh khỏi quả cầu lửa do một con linh thú phun ra một cách đầy nguy hiểm, chợt ngự kiếm bổ nhào xuống và đâm vào sâu trong rừng rậm. Linh thú ăn thịt bám theo sau lưng nàng ngoác cái miệng rộng, quả cầu lửa bỗng chốc bốc khói dày đặc trong rừng mưa, tầm nhìn của con thú kia bị che khuất trong giây lát.
– … Cậu bé ngoan, cuối cùng đầu con cũng không còn toàn là bỏ nhà theo trai nữa, vi sư rất mừng.
Hề Bình tìm đến theo hơi thở của Chi Tu, dốc hết khả năng, hắn vờ như bước chân mình cũng nhanh nhẹn thoải mái như giọng nói:
Hề Bình lau sạch tuyết và nước dính trên mặt, lông mày lông mi dính đầy vụn băng, mắt hắn trông như lóe lên ánh sáng khác thường.
Lê Mãn Lũng khẽ khàng ngắt lời nàng:
– Sư phụ, – hắn như sợ kinh động chồi non kia – người trồng cây gì vậy?
Thú dữ luôn đốt cháy lãnh thổ của nhóm dân bách loạn nửa tháng nay bị mọi người hợp lực giết chết, Ngụy Thành Hưởng thở gấp giữa không trung, thấy những người bị vứt bỏ này ôm lấy nhau theo kiểu nghi thức.
– Cây sống kèm mới sinh đều là cỏ cây chưa từng có trên thế gian, không có tên. – Chi Tu tiết kiệm sức lực nói khẽ – ngươi thấy “bò trong tuyết” thế nào?
– Ta đã nói gì nhỉ? Đã bao nhiêu năm, quên từ lâu rồi. – Chi Tu nói.
Hề Bình: …
Chi Tu bật cười hơi trầy trật:
– Tên xấu dễ nuôi.
Cây non kia khẽ đung đưa theo tiếng cười của y, một chiếc lá non mới mọc rơi xuống và bay vào tay Hề Bình.
Phiến lá rất mỏng, hình thoi, có vài phần giống bạch dương. Nó quá mỏng manh, Hề Bình xòe ngón tay đông cứng nâng nó, không dám chạm bừa.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1jM
– Cầm đi như bùa bình an. Ti Mệnh đại trưởng lão đợi ngươi bên ngoài đỉnh Phi Quỳnh rất lâu rồi, để trưởng bối đợi lâu là vô lễ, – Chi Tu nói khẽ – đừng sợ.
– Ai sợ ông ta? – Hề Bình xì một tiếng, nhưng nụ cười khẩy kia thoáng cái đã tàn, cúi đầu nhìn chăm chú phiến lá non kia, hắn trở nên lẻ loi, cảm thấy núi tuyết lạnh quá – Ta chỉ… đột nhiên nhớ tới năm ấy trước khi xuống núi, người từng nói với ta…
Vương Cách La Bảo rất đỗi sầu muộn nhìn ngó sen dưới nước thắt một đống nút chết, cảm thấy vị đối tác điên điên khùng khùng này càng thêm vô dụng, làm không cẩn thận sẽ phải bỏ:
Sĩ Dung à, đại đạo thông thiên, trên đường không có người thân bạn bè.
– Không sao chứ? Từ từ thôi, dục tốc thì bất đạt, sao con người ngươi làm chuyện gì cũng sốt ruột thế?
– Ta đã nói gì nhỉ? Đã bao nhiêu năm, quên từ lâu rồi. – Chi Tu nói.
Hề Bình: …
Liền nghe Chi Tu lại cười bảo:
– Không quan trọng, ta đã nói nhiều lắm, có lần nào nghiệt chướng nhà ngươi không nghe tai này lọt tai kia?
Hề Bình ngẩn ngơ cả buổi, không hiểu sao, nỗi u uất nghẹn mấy ngày liền trong lòng hắn bỗng lỏng ra.
Lại một lần nữa, hắn trông xa về phía cây non yếu ớt kia:
Rất lâu sau, ông chậm rãi ngẩng đầu, con mắt trơ trụi như ngấn lệ.
– Sư phụ, ta cảm thấy… không nên thế này.
Chi Tu nói:
– Khéo thật, ta cũng thấy vậy.
– Cây sống kèm mới sinh đều là cỏ cây chưa từng có trên thế gian, không có tên. – Chi Tu tiết kiệm sức lực nói khẽ – ngươi thấy “bò trong tuyết” thế nào?
Cho nên vô vàn kiếp nạn chất lên thân mà vẫn ngoan cố chống cự.
Kiếm ý dày đặc, nếu không phải Hề Bình đã thăng linh thì e rằng nhìn vào vết kiếm kia thêm một cái cũng có thể bị đánh nát linh đài.
Chiếc lá non kia chui vào đàn Thái Tuế theo âm thanh, để lại một mảnh hình cắt nho nhỏ dưới cầm minh, Chi Tu nói:
– Đi đi.
– Vâng, đệ tử thụ giáo.
Hề Bình nhìn về phía kiếm đài một lần cuối, quay người ngự kiếm rời đi – nhiều năm qua sư tôn thụ nghiệp không kết quả, nhưng quả thực vẫn luôn truyền đạo giải hoặc cho hắn.
– Sư phụ, – hắn như sợ kinh động chồi non kia – người trồng cây gì vậy?
Thiên quy nói tà ma không thăng linh, Thu Sát tráng men máu cho mặt trăng.
Thiên quy nói không còn cây sống kèm sau đại chiến thần ma, thân cây trắng như tuyết kia đâm chồi ngay trên linh sơn.
Lòng Bạch Lệnh chưa chắc đã dễ chịu hơn hắn, chi bằng chẳng gặp.
Thiên quy nói không thể làm trái đạo tâm, vào huyền môn chỉ có thể đi một con đường – thật sự không như vậy thì không được sao? Con người thật sự nhất định phải bị “đạo” xua đuổi nô dịch sao?
– A Hòa sao thế? – Nàng ở lâu với dân bách loạn, có thể phân biệt tướng mạo từng người và thốt ra tên họ mà không cần nghĩ.
Hắn đi ngày càng nhanh, nghe thấy tiếng Ngụy Thành Hưởng truyền tới từ bí cảnh Nam Hải xa xôi trên linh đài.
Hắn cúi đầu, nghiến chặt răng, trước tiên xử lí kín kẽ Chiếu Đình trên linh đài bằng thần thức, rồi đối mặt với băng tuyết dưới chân, hắn cạy ngũ quan đông cứng của mình ra từng chút một và gượng tách ra một khuôn mặt không tim không phổi.
Hai khắc trước, Ngụy Thành Hưởng tránh khỏi quả cầu lửa do một con linh thú phun ra một cách đầy nguy hiểm, chợt ngự kiếm bổ nhào xuống và đâm vào sâu trong rừng rậm. Linh thú ăn thịt bám theo sau lưng nàng ngoác cái miệng rộng, quả cầu lửa bỗng chốc bốc khói dày đặc trong rừng mưa, tầm nhìn của con thú kia bị che khuất trong giây lát.
– Lạ thật. – Nhân Gian Hành Tẩu báo xong theo lệ, cẩn thận tránh công nhân và du khách chật như nêm cối bên sông, thuận miệng thì thầm với đồng liêu đang trực ở tổng dinh – Sao gần đây tháp Thanh Long cứ kêu hết chỗ này đến chỗ khác và chuyên chọn lỗ thủng nhỏ của linh mạch, như có người nhòm trộm vào trong thành vậy. Ai lại không biết tự lượng sức mà lập mưu với thành Kim Bình như vậy?
Đúng lúc này, một nhóm đông dân bách loạn xông khỏi rừng rậm, tay mỗi người đều cầm hỏa súng cải tạo từ tiên khí giáng cấp, Lê Mãn Lũng hạ lệnh một tiếng, linh thú vừa vặn tiến vào tầm bắn của hỏa súng bị bắn thành cái sàng và rơi ầm ầm xuống đất – Ngụy Thành Hưởng lăn một vòng nhẹ nhàng trên mặt đất rồi bật dậy, một đạo linh phù bay qua chém đứt cổ con chim lớn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1jM
Thú dữ luôn đốt cháy lãnh thổ của nhóm dân bách loạn nửa tháng nay bị mọi người hợp lực giết chết, Ngụy Thành Hưởng thở gấp giữa không trung, thấy những người bị vứt bỏ này ôm lấy nhau theo kiểu nghi thức.
Một tấm bản dập Dư Đồ rộng một trượng vuông trải ra trên mặt biển Nam Hải, Trạc Minh vừa vùi cả người vào bản vẽ kia và nhìn trộm Kim Bình thông qua bản dập.
Bỗng, chân một người dân bách loạn mềm nhũn và ngã lên người đồng bạn, Ngụy Thành Hưởng giật mình, vội nhảy xuống từ giữa không trung.
– A Hòa sao thế? – Nàng ở lâu với dân bách loạn, có thể phân biệt tướng mạo từng người và thốt ra tên họ mà không cần nghĩ.
Dân bách loạn tên “A Hòa” được đồng bạn nóng ruột vây quanh, Lê Mãn Lũng rảo bước đi tới kiểm tra.
– Vâng, đệ tử thụ giáo.
Thiên uy không tên vừa “trồng” hắn xuống đất một lần nữa rơi xuống, mạch máu hai bên huyệt thái dương hắn suýt nữa nổ tung.
Rất lâu sau, ông chậm rãi ngẩng đầu, con mắt trơ trụi như ngấn lệ.
Ngụy Thành Hưởng chưa bao giờ thấy vẻ mặt ông như vậy, sợ giật nảy mình:
– Lê lão đừng nóng ruột, ta liên lạc với Đan Đan ngay đây, bảo cô ấy tìm thuốc ở huyện Đào…
Lê Mãn Lũng khẽ khàng ngắt lời nàng:
– Ông chủ Ngụy, trong bụng cô ấy… có tộc nhân mới của bọn ta rồi.
Ngụy Thành Hưởng mở to mắt.
Ánh mắt tất cả mọi người rơi lên bụng dưới phẳng lì gầy guộc của A Hòa, sau một chốc lát lặng ngắt như tờ, không biết ai đột nhiên hú lớn một tiếng rát cổ bỏng họng về phía khu rừng rậm.
Tiếng này làm hồn mọi người giật mình trở về, họ bắt đầu giậm chân, hú hét. Có người cười ngây ngô, có người khóc nức nở – hai trăm năm rồi, đây chính là đứa trẻ đầu tiên trong tộc họ sinh ra trong sự nuôi dưỡng của linh khí, chàng trai hoặc cô gái này sẽ thoát khỏi lời nguyền của dân bách loạn, lớn lên thành dáng vẻ của người bình thường… biến lại thành người Hạp năm ấy.
– Làm phiền, Trạc Minh huynh, dùng thứ tiếng lũ ngu dốt tầm thường bọn ta có thể hiểu được.
Đất Thục cứ thế là trở trời, một đám mây bay tới trên trời, dân bách loạn vội vội vàng vàng giở lá chuối tây lớn ra che mưa cho người phụ nữ mang thai.
Ngụy Thành Hưởng ngẩng đầu đón nước mưa bất thình lình, ghì chuyển sinh mộc đeo trên cổ, nàng như rơi lệ đầy mặt.
Thất khiếu như đều bị lấp kín, Hề Bình nhất thời thở không ra hơi, cảm thấy mình như củ cải bị thuổng sắt lớn nện vào trong đất.