PHONG VÂN NỔI – 4
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Nam Thục —
Nước Thục chia làm hai phần, đảo chính tiếp giáp Tây Sở, là đầu mút của lục địa phía Tây, thủ đô thành Chiêu Nghiệp và dãy linh sơn Lăng Vân đều nằm trên đảo chính.
Ba hòn đảo báu này được đặt tên theo ba loài thú tốt lành của nước Thục, hai đảo nam bắc phía tây nằm cạnh nhau, đảo phía nam tên “Chu Hoàn” (cò quăm son đỏ), đảo phía bắc tên “Huyền Dương” (dê đen), đảo phía đông địa thế hẹp dài nên lấy tên “Tỉnh Long” (rồng/thằn lằn tỉnh táo).
Hoa sen cười khẩy bảo:
Đi về phía nam vượt qua eo biển Thần Nữ là đến “ba đảo Nam Thục” trứ danh.
– Ngươi tiết kiệm một ít lời lẽ cũ rích kia để dành đối phó với tà ma các ngả đi, xem bọn chúng có đớp không.
Mầm đậu Mật A nhỏ xíu xiu đứng lẻ loi trên bãi đá ngầm bên bờ biển, vừa nghẹn ngào, vừa kể đứt quãng về cảnh nhà thê lương, người cha liên tục kêu đau trong cơn sốt cao… nó còn quá nhỏ, nói năng lộn xộn trong nỗi kinh hoàng sợ hãi đan xen, nhưng thần biển không sốt ruột chút nào, nghe nó trút hết trong trọn một tuần hương.
– Ở đó, ngay bên cạnh tỉnh long!
Ba hòn đảo báu này được đặt tên theo ba loài thú tốt lành của nước Thục, hai đảo nam bắc phía tây nằm cạnh nhau, đảo phía nam tên “Chu Hoàn” (cò quăm son đỏ), đảo phía bắc tên “Huyền Dương” (dê đen), đảo phía đông địa thế hẹp dài nên lấy tên “Tỉnh Long” (rồng/thằn lằn tỉnh táo).
Sườn của đoạn này thực ra rất giống thần học tự nhiên của thế kỷ XVI, hội hoàng gia London sớm nhất đã thử củng cố tôn giáo bằng khoa học, họ cho rằng tự nhiên là trật tự của thần thánh, giải thích khoa học về quy luật tự nhiên chính là phân tích thần dụ. Ai ngờ sau đó khoa học cứng cánh, ngược lại còn lôi thế lực tôn giáo bảo thủ xuống khỏi thần đàn.
Biển Miên Long chỉ có bàn “chân” “giẫm” vào giữa bán đảo Sở Thục là ôn hòa, đi về phía bắc là trời băng đất tuyết quanh năm không khai hóa. Sông băng trên biển nối liền với đất đóng băng, là chốn “chim bay tắt bóng, dấu người vắng tanh” thực thụ.
Cho đến khi tịch dương chìm một nửa xuống mặt biển, bé trai cuối cùng cũng đã khóc mệt, nó mở đôi mắt như quả đào trầy trật nhìn bóng người gần như tan vào hoàng hôn.
Đảo Huyền Dương quanh năm nóng bức, đảo Chu Hoàn phía bắc lại có núi cao chót vót, tuyết thường phất phơ trên đỉnh mây, gió quay cuồng giữa ba đảo và xô vào sâu trong nhóm núi phía đông đảo Tỉnh Long, phát ra tiếng gào rít kéo dài hòa với vạn ngàn linh thú. Khí hậu nơi đây cực kỳ đa dạng, được gọi là “ba dặm không cùng khí hậu”. Từ Côn Luân đến Lan Thương, trên toàn bộ lục địa, có thể tìm thấy gần như tất cả các chủng loại cỏ cây trên ba đảo Nam Thục.
Nước Thục chia làm hai phần, đảo chính tiếp giáp Tây Sở, là đầu mút của lục địa phía Tây, thủ đô thành Chiêu Nghiệp và dãy linh sơn Lăng Vân đều nằm trên đảo chính.
– Trạc Minh ạ, người đời đều đối tệ với ngươi, nhưng giờ ngươi rõ ràng đã thoát khỏi bọn họ mà vẫn phải đối tệ với bản thân mình… như đổi cách sống khác chính là phản bội quá khứ, tha thứ cho kẻ địch vậy, sao lại khổ như vậy?
Nghe nói rất lâu trước đây, vĩnh xuân cẩm thậm chí từng sống ở nơi này.
– Ta chỉ hiện thân trước mặt người đặc biệt, – thanh âm vang vọng bên tai nó như cơn gió dịu dàng nhất buổi hoàng hôn – hôm nay ta ra ngoài chỉ mang theo một món quà, chỉ trao cho đứa trẻ ngoan nhất, vừa nãy ngươi đã ước gì với tỉnh long?
– Nam Hải…
Khoảng sáu phần mười vật liệu linh thú hai đạo đan, khí dùng đến từ ba đảo Nam Thục, người Mật A sống rải rác ở chín bộ lạc, dưới sự bảo vệ của tu sĩ ngự thú và pháp trận, họ quanh năm sống cùng đủ loài linh thú.
Vương Cách La Bảo nhìn hoa sen một cái bằng đôi mắt hai màu u sầu của mình:
Thần biển “a” một tiếng:
Chập tối, trên một bãi biển bờ tây đảo Tỉnh Long, sóng biển vỗ nhẹ nhàng vào đá ngầm, nổi lên ánh sáng như vàng vụn. Chỉ “ào” một tiếng cách đó không xa, chim biển giật mình bay lên, mấy con cá chuồn vui sướng nhảy lấy đà, ngay sau đó, một con “mãng xà lớn” to bằng mấy người ôm bỗng chui lên khỏi mặt biển và “bay” cao hơn trượng.
– Rõ ràng không ngờ tới nơi thâm sơn cùng cốc này còn có oắt con linh cảm đẳng Giáp, không cẩn thận bị người ta nhìn thấy, lại còn “chỉ hiện thân trước mặt người đặc biệt”, không biết dơ.
Vương Cách La Bảo nói tiếng Thục có nhịp điệu đặc biệt như hát, làm người nghe ngứa tai:
Da con mãng xà lớn kia như tơ lụa, khắp mình nhóng nhánh rực rỡ, nó nhảy tới giữa không trung, thân hình trăn lớn bỗng hư hóa một cách thần kỳ, cả người nó bị nắng chiều xuyên thấu, thoạt tiên trở nên nửa trong suốt, kế đó như mộng mơ vậy, nó tan thành một mớ bọt bay và hòa vào nước biển theo hơi nước, chỉ để lại một dải cầu vồng trong không trung.
Lấy đảo chính Nam Thục làm ranh giới, đại dương trông xa từ đỉnh núi Lăng Vân cao ngất nối liền với trời, phía nam là “Nam Hải”, hướng bắc tên “Miên Long”.
Đi về phía nam vượt qua eo biển Thần Nữ là đến “ba đảo Nam Thục” trứ danh.
– Chậc, giả dối!
Kì quan bực này có lẽ có thể dọa ngu người một đống dân đất liền, mấy đứa trẻ tộc Mật A đang chơi đùa trên bãi đá ngầm lại ngạc nhiên mừng rỡ hô bè gọi bạn, ríu rít tay nắm tay đứng vững và cầu nguyện với nơi mãng xà lớn biến mất một cách thành kính – linh thú hình mãng xà kia chính là “tỉnh long”, là một loài linh thú biển rất hiền hòa, không bao giờ chủ động hại người, khi ra khỏi nước có thể hóa thân cầu vồng, sau khi tan thành bọt bay có thể di chuyển ra xa trăm trượng trong chớp mắt.
– Nhìn mau, thần biển!
Đảo được đặt tên bởi tỉnh long, dân bản xứ cho rằng tỉnh long là thú cưng của thần biển, thấy tỉnh long hóa cầu vồng có thể gặp vận may lớn trong mười ngày, nguyện vọng nào cũng có thể thành sự thật.
———-
Tỉnh long hóa cầu vồng xuất hiện ở phía xa, tiếng ngâm dài ồm ồm vang dội dưới đáy biển, trong nắng chiều, một bóng người lơ lửng như ẩn như hiện trên biển, vỗ vỗ đầu trăn lớn một cách rất thân thiết.
Cuối cùng không còn miệng, hoa sen tạm thời nứt ra một vết, miệng nói tiếng người bằng tiếng phổ thông Nam Thục quái gở:
Còn “độ nguyệt kim” bản mới ở chương trước đã kéo công nghiệp rèn sắt và khai khoáng đến một ngưỡng, cuối cùng đã kích thích cuộc cải cách kỹ thuật thực sự thuộc về người phàm, người phàm bắt đầu thoát li độ nguyệt kim (đương nhiên sau này vẫn sẽ trở lại).
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1dC
Bên bờ có một bé trai gầy nhỏ, đầu đội một phiến lá che nắng như quạt hương bồ, giống một mầm đậu mới nhú. “Mầm đậu” mở to mắt nhìn về phía người nọ, kích động giãy khỏi tay bạn:
Bàn tay nọ chìm xuống đầm lầy, giây lát sau, linh khí yếu ớt tản khắp, bọt khí cuối cùng sủi khỏi đầm lầy như ợ hơi khi tiêu hóa.
– Nhìn mau, thần biển!
Da con mãng xà lớn kia như tơ lụa, khắp mình nhóng nhánh rực rỡ, nó nhảy tới giữa không trung, thân hình trăn lớn bỗng hư hóa một cách thần kỳ, cả người nó bị nắng chiều xuyên thấu, thoạt tiên trở nên nửa trong suốt, kế đó như mộng mơ vậy, nó tan thành một mớ bọt bay và hòa vào nước biển theo hơi nước, chỉ để lại một dải cầu vồng trong không trung.
Đám trẻ con nhao nhao nhón chân:
Đôi mắt màu xanh sẫm của “mầm đậu” trợn tròn.
– Ta đã tiết lộ hết những tin nên tiết lộ, bọn họ dám đến hay không thì ta không quản nổi.
– Đâu cơ?
– Ở đâu?
Vương Cách La Bảo đổi giọng, nói:
– Chắc chắn Huyền Vô sẽ đến. – Trạc Minh nói – Mấy năm nay bị tứ đại linh sơn truy nã, trốn đông trốn tây, y cần gấp một nơi an toàn chữa thương khôi phục cảnh giới, ngươi là tà ma, y tru tà không tổn thương đạo tâm. Yên vân liễu chắc chắn cũng sẽ tới, tốc độ tiến cảnh của người này nhanh chưa từng thấy, nhưng điều này cũng khiến hắn không có căn cơ, không kịp tích vốn liếng tuần tự từng bước cho mình. Linh thạch tốn cho tu sĩ Thăng Linh căn bản không phải thứ Trúc Cơ nhỏ bé có thể tưởng tượng, chi phí của tất cả phân bộ ti Khai Minh chín châu Đại Uyển cộng lại chưa chắc đã nuôi nổi một mình hắn, giờ chắc chắn hắn đang giật gấu vá vai, cũng đang nóng lòng tìm tài nguyên… có lý do gì mà không đến?
– Ở đó, ngay bên cạnh tỉnh long!
Thần biển nói:
Nhưng đám bạn nhỏ đều như bị mù vậy, dù nó có chỉ thế nào cũng không tìm thấy, mầm đậu nhỏ sốt ruột đến độ khoa tay múa chân.
Mái tóc dày dài màu xám đậm của y tản ra trong nước như bèo rong, y có một khuôn mặt điển hình của người Mật A, thân hình lại hết sức cao lớn, vai rộng eo nhỏ giống người Tu Dực hơn.
– Le le lưỡi dài lừa người! Thằng siêu xui lừa người!
– Không hề có, – một đứa trẻ hơi lớn hơn nói – nó chính là một con le le lưỡi dài, toàn nói dối thu hút sự chú ý của người khác. Thứ xúi quẩy lừa người, thảo nào cả nhà mày toàn bị xui.
– Có thật…
– Có thật…
– Thái Tuế, sách Gạn Đục Khơi Trong của ta, ngươi nên trả rồi.
– Le le lưỡi dài lừa người! Thằng siêu xui lừa người!
Trẻ nhỏ chạy hết theo trẻ lớn, một bầy nhãi ranh vây quanh “mầm đậu” nọ la lối om sòm một trận rồi bỏ lại “mầm đậu” nước mắt muôn kiểu và chạy mất.
– Buồn nôn!
Nơi đây hiếm thấy dấu người, nước mưa rơi và trôi đi tùy ý. Bên dưới mỗi hồ nước mưa dai dẳng trên mặt đất đều có thể ẩn giấu đầm lầy chết người có thể nuốt voi; nơi giao giới hai nước linh khí rối loạn, vòng xoáy linh khí không biết tới từ đâu có thể nổi lên giữa không trung bất kỳ lúc nào, trước kia Tam Nhạc từng phái mấy cao thủ nội môn mang Kỳ Lân vệ đến thăm dò, hơn chục tinh anh Trúc Cơ và Khai Khiếu sống không thấy người chết không thấy xác, không một ai quay về.
“Mầm đậu” oan ức vô cùng:
Đầm lầy yên ả từ từ phai màu trắng tinh, biến thành Huyền Vô đeo mặt nạ.
Lời tác giả: Không trả lời ở bình luận nữa, liên quan đến thiết lập hơi nước trong chương trước:
– Tôi không lừa người, rõ ràng ở ngay đó…
Trong rừng rậm yên tĩnh, một bãi đất bằng sụp xuống không hề báo trước, bọt khí “ùng ục ùng ục” nổi lên, bỗng, một bàn tay người giãy ra trong đầm lầy, không vấy bùn lầy, vừa nhìn đã biết là một tu sĩ có linh khí hộ thể.
Lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến bên tai nó, giọng đàn ông hơi trầm thấp vang lên:
– Không hề có, – một đứa trẻ hơi lớn hơn nói – nó chính là một con le le lưỡi dài, toàn nói dối thu hút sự chú ý của người khác. Thứ xúi quẩy lừa người, thảo nào cả nhà mày toàn bị xui.
– Suỵt —
Đám trẻ con nhao nhao nhón chân:
– Ngươi quay đầu, so bằng đôi chân nhỏ đáng yêu của mình, quay lại năm bước, nhìn xem bên dưới tảng đá tam giác kia có gì.
Mầm đậu nhìn xuyên qua nước mắt, thấy thần biển như cái bóng phía xa giơ một ngón tay với nó.
Sông băng trên biển Miên Long cuối cùng đã tan đôi chút, chỉ nghe một tiếng vang giòn, tảng băng trôi khổng lồ rớt xuống khỏi sông băng, chỉ lộ một góc trên mặt nước, dưới mặt nước hãy còn ngàn trượng, nó đâm về phía vực sâu như một cái dùi dài.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1dC
– Đừng khóc nữa, ngươi nói thật, người khác không tin là do bản thân chúng quá sức mông muội, sao ngươi lại phải khóc vì sự ngu độn của người khác chứ?
Gân xanh trên tay hắn đập liên hồi, bấm một thủ quyết trên không, linh khí xung quanh lập tức hình thành phù chú thuận theo thủ quyết, mắt thường có thể nhìn thấy mấy cây cổ thụ võ vàng hơn một chút. Phù chú vừa thành hình, bàn tay kia đột nhiên run rẩy dữ dội một cái như bị chuột rút, rồi bị sức mạnh không rõ lôi mạnh xuống.
Thần biển nói chuyện rồi!
“Mầm đậu” nói ấp úng:
Đôi mắt màu xanh sẫm của “mầm đậu” trợn tròn.
Rèn sắt, khai khoáng vân vân luôn tồn tại, than đá cũng luôn là nguyên liệu, nhưng kỹ thuật của nhân gian không đủ để chống đỡ thời đại hơi nước (thời đại hơi nước thực sự là động cơ hơi nước, rèn sắt khai khoáng hàng hải vân vân nhiều mặt cùng tiến và tăng lên theo hình xoắn ốc).
– Ọe —
– Ta chỉ hiện thân trước mặt người đặc biệt, – thanh âm vang vọng bên tai nó như cơn gió dịu dàng nhất buổi hoàng hôn – hôm nay ta ra ngoài chỉ mang theo một món quà, chỉ trao cho đứa trẻ ngoan nhất, vừa nãy ngươi đã ước gì với tỉnh long?
Đảo được đặt tên bởi tỉnh long, dân bản xứ cho rằng tỉnh long là thú cưng của thần biển, thấy tỉnh long hóa cầu vồng có thể gặp vận may lớn trong mười ngày, nguyện vọng nào cũng có thể thành sự thật.
“Mầm đậu” nói ấp úng:
Giống bọt nước li li của tỉnh long tan vào không trung, như mộng.
– Thần biển có thể cứu ba cháu không?
Phù chú thành hình ngưng tụ linh khí xung quanh thành thực thể, nó nắm lấy tay chủ nhân và cọ mạnh làm rách năm ngón tay, nhưng rốt cuộc vẫn phí công.
Thần biển nghiêng đầu:
– Linh cảm đẳng Giáp cố nhiên là tư chất tốt hiếm gặp, nhưng con trai ngư dân thôn phu, cuộc đời nó thì liên quan gì đến huyền môn chứ? Thứ hư vô mịt mờ. Để trẻ con được vui vẻ tốt hơn bất cứ thứ gì, nó sẽ lưu luyến vùng biển này cả đời…
– Hả?
Bé trai kinh ngạc quay đầu, quả nhiên thấy một tảng đá tam giác cách đó năm bước, dịch đi nhìn thử, bên dưới giấu một bình sứ nhỏ, chỗ dán sin sít không che được mùi hương lạ bên trong.
– Ba cháu ra ngoài hái thuốc, bị “quỷ bò đất” cắn bị thương chân, chân hóa đen rồi, bác dược sư nói phải cắt chân ba…
Thần biển “a” một tiếng:
– Đau quá đi.
– Nam Hải… – người đàn ông trong cái bóng lẩm bẩm, tiếng nói vang vọng trong tảng băng rồi lại chấn động rớt thêm một tảng băng trôi khác từ sông bằng.
Thần biển nói chuyện rồi!
Có một âm rung nhỏ xíu trong tiếng nói của y, ba chữ làm đứa trẻ bật khóc.
– Ở đâu?
Mầm đậu Mật A nhỏ xíu xiu đứng lẻ loi trên bãi đá ngầm bên bờ biển, vừa nghẹn ngào, vừa kể đứt quãng về cảnh nhà thê lương, người cha liên tục kêu đau trong cơn sốt cao… nó còn quá nhỏ, nói năng lộn xộn trong nỗi kinh hoàng sợ hãi đan xen, nhưng thần biển không sốt ruột chút nào, nghe nó trút hết trong trọn một tuần hương.
Cho đến khi tịch dương chìm một nửa xuống mặt biển, bé trai cuối cùng cũng đã khóc mệt, nó mở đôi mắt như quả đào trầy trật nhìn bóng người gần như tan vào hoàng hôn.
– Ngươi nát ở đâu rồi, móc ra ta khâu cho ngươi? Ta thật sự không chịu nổi cái giọng điệu buồn nôn của người Thục các ngươi.
Hoa sen – Trạc Minh trốn khỏi núi Tam Nhạc năm ấy nói lạnh lùng:
Thần biển nói:
– Ngươi quay đầu, so bằng đôi chân nhỏ đáng yêu của mình, quay lại năm bước, nhìn xem bên dưới tảng đá tam giác kia có gì.
Bé trai kinh ngạc quay đầu, quả nhiên thấy một tảng đá tam giác cách đó năm bước, dịch đi nhìn thử, bên dưới giấu một bình sứ nhỏ, chỗ dán sin sít không che được mùi hương lạ bên trong.
Thần biển ban tiên dược!
Kì quan bực này có lẽ có thể dọa ngu người một đống dân đất liền, mấy đứa trẻ tộc Mật A đang chơi đùa trên bãi đá ngầm lại ngạc nhiên mừng rỡ hô bè gọi bạn, ríu rít tay nắm tay đứng vững và cầu nguyện với nơi mãng xà lớn biến mất một cách thành kính – linh thú hình mãng xà kia chính là “tỉnh long”, là một loài linh thú biển rất hiền hòa, không bao giờ chủ động hại người, khi ra khỏi nước có thể hóa thân cầu vồng, sau khi tan thành bọt bay có thể di chuyển ra xa trăm trượng trong chớp mắt.
Bỗng, tỉnh long thoáng run lên, sọ não khổng lồ nứt ra, một sợi ngó sen màu đỏ sẫm chậm rãi thò ra trên đỉnh đầu, kế đó nở một đóa hoa.
Rồi cái bóng trên mặt nước kia ngưng tụ vào nhau, một người nổi lên, đại cung phụng khi xưa bị cầm tù ở bãi cạn Dư Gia Loan đã thăng linh, hơi thở khắp người càng thêm sâu không thể lường:
Bé trai ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, dè dặt nâng bình nhỏ, muốn cảm tạ thần biển, nhưng nó vừa quay đầu, tỉnh long và người đàn ông đều không thấy bóng dáng.
– Còn một người ngươi phải cẩn thận, – tiếng Trạc Minh vang vọng dưới đáy biển trống không – Dư Thường bóng đen của biển Miên Long. Yên vân liễu đã loại bỏ xăm mặt linh tướng của người này, nhiều lần sử dụng thần thông bản mệnh của Dư Thường, quan hệ giữa hai kẻ không vừa, chắc chắn có câu kết.
Giống bọt nước li li của tỉnh long tan vào không trung, như mộng.
Bé trai ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, dè dặt nâng bình nhỏ, muốn cảm tạ thần biển, nhưng nó vừa quay đầu, tỉnh long và người đàn ông đều không thấy bóng dáng.
Lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến bên tai nó, giọng đàn ông hơi trầm thấp vang lên:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1dC
Dưới đáy biển Nam Hải yên ả, tỉnh long khổng lồ xuyên qua san hô và bầy cá, một thanh niên xinh đẹp thanh tao đứng trên lưng.
Thần biển nghiêng đầu:
Một bóng đen lan lên từ đáy tảng băng, chớp mắt đã nhuộm băng thành màu đen tuyền như ngâm mực và nổi một mạch lên mặt nước, cái bóng lại lan rộng ra nước biển xung quanh.
Mái tóc dày dài màu xám đậm của y tản ra trong nước như bèo rong, y có một khuôn mặt điển hình của người Mật A, thân hình lại hết sức cao lớn, vai rộng eo nhỏ giống người Tu Dực hơn.
Trẻ nhỏ chạy hết theo trẻ lớn, một bầy nhãi ranh vây quanh “mầm đậu” nọ la lối om sòm một trận rồi bỏ lại “mầm đậu” nước mắt muôn kiểu và chạy mất.
Bên bờ có một bé trai gầy nhỏ, đầu đội một phiến lá che nắng như quạt hương bồ, giống một mầm đậu mới nhú. “Mầm đậu” mở to mắt nhìn về phía người nọ, kích động giãy khỏi tay bạn:
Y có một đôi mắt hai màu một xám một vàng, nhưng không hề có vẻ quái dị, khóe mắt đuôi mày đều hơi rủ xuống như mang theo chút bi thương trong sự dịu dàng, khóe miệng lại ngậm ba phần ý cười, khi nhìn người ta chăm chú, y trông như lớn lên dựa theo lang quân đa tình trong mộng của thiếu nữ.
– Lần này chỉ cần hắn có một sợi thần thức tới, chỉ cần một sợi… – ngũ quan vừa gom gọn của Trạc Minh thoáng vặn vẹo khó kiềm chế – ta tuyệt đối sẽ không để hắn lại có cơ hội trốn thoát.
– Đừng khóc nữa, ngươi nói thật, người khác không tin là do bản thân chúng quá sức mông muội, sao ngươi lại phải khóc vì sự ngu độn của người khác chứ?
Thần biển ban tiên dược!
Bỗng, tỉnh long thoáng run lên, sọ não khổng lồ nứt ra, một sợi ngó sen màu đỏ sẫm chậm rãi thò ra trên đỉnh đầu, kế đó nở một đóa hoa.
– Hả?
Hoa sen trắng kì dị coi khinh áp suất nước và nở dưới biển sâu, nơi vốn phải là đài hoa thò ra một khuôn mặt người, trên mặt toàn là miệng!
Một cái miệng khác nói:
Một cái miệng nói:
– Chậc, giả dối!
Một cái miệng nói:
– Buồn nôn!
Bởi vậy, đây đã trở thành cấm địa của hai cõi tiên phàm.
Một cái miệng khác nói:
– Một tên đầu cơ trục lợi linh thú xuống nước, bớt dạy ta làm việc đi. – Trạc Minh nói lạnh lùng – Ta giúp ngươi thăng linh, ngươi cung phụng ta mười năm, hưởng theo nhu cầu là được, đừng quên trong thần thức ngươi có ấn hoa sen của ta, lắm mồm nữa là bắt giam ngươi.
– Rõ ràng không ngờ tới nơi thâm sơn cùng cốc này còn có oắt con linh cảm đẳng Giáp, không cẩn thận bị người ta nhìn thấy, lại còn “chỉ hiện thân trước mặt người đặc biệt”, không biết dơ.
– Thực ra theo ta thấy, đủ kiểu chuẩn bị của vị kia khi ấy đều là tự vệ thôi, nếu ngươi không ra tay với hắn trước, hắn có nhiều đường lui đến đâu cũng không có cơ hội dùng mà, cần gì phải làm đến mức độ này. Cố chấp đều có nguyên do, nếu ngươi không biết rõ vị Thái Tuế kia có ý nghĩa gì với mình, thì dù bắt được thần thức hắn, ngươi cũng vẫn sẽ chỉ có sự không cam chịu mới…
Cùng với sự chấn động của nước biển, một khuôn mặt người Sở thanh tú thấp thoáng lộ ra bên trong.
– Trẻ con mà ngươi cũng lừa, lão Vương, ngươi thất đức quá.
Cuối cùng không còn miệng, hoa sen tạm thời nứt ra một vết, miệng nói tiếng người bằng tiếng phổ thông Nam Thục quái gở:
Phương bắc —
– Trẻ con mà ngươi cũng lừa, lão Vương, ngươi thất đức quá.
– Ta không họ Vương, họ của ta là “Vương Cách”. – “Thần biển” kia không mảy may lay động bởi vậy, trả lời ôn hòa.
– Ta không họ Vương, họ của ta là “Vương Cách”. – “Thần biển” kia không mảy may lay động bởi vậy, trả lời ôn hòa.
Thanh niên mắt hai màu này vậy mà chính là tà ma số một nước Thục Vương Cách La Bảo, ngày ngày nhởn nhơ len lỏi giữa ba đảo Nam Thục.
– Người mà bản thân không muốn vui vẻ, người khác nát lòng cũng không thể khiến ngươi cười một cái.
Vương Cách La Bảo nói tiếng Thục có nhịp điệu đặc biệt như hát, làm người nghe ngứa tai:
Người Vương Cách La Bảo như thiếu mất vị “giận”, nghe vậy mà vẫn không lay động, ngược lại còn nói một cách vô cùng thấu hiểu:
– Linh cảm đẳng Giáp cố nhiên là tư chất tốt hiếm gặp, nhưng con trai ngư dân thôn phu, cuộc đời nó thì liên quan gì đến huyền môn chứ? Thứ hư vô mịt mờ. Để trẻ con được vui vẻ tốt hơn bất cứ thứ gì, nó sẽ lưu luyến vùng biển này cả đời…
Bốn cái miệng trên hoa sen đồng thanh:
– Suỵt —
– Ọe —
Vương Cách La Bảo nhìn hoa sen một cái bằng đôi mắt hai màu u sầu của mình:
Chập tối, trên một bãi biển bờ tây đảo Tỉnh Long, sóng biển vỗ nhẹ nhàng vào đá ngầm, nổi lên ánh sáng như vàng vụn. Chỉ “ào” một tiếng cách đó không xa, chim biển giật mình bay lên, mấy con cá chuồn vui sướng nhảy lấy đà, ngay sau đó, một con “mãng xà lớn” to bằng mấy người ôm bỗng chui lên khỏi mặt biển và “bay” cao hơn trượng.
– Người mà bản thân không muốn vui vẻ, người khác nát lòng cũng không thể khiến ngươi cười một cái.
Hoa sen cười khẩy bảo:
Huyền Vô nhẹ nhàng lau cái miệng vẽ trên mặt nạ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1dC
– Ngươi nát ở đâu rồi, móc ra ta khâu cho ngươi? Ta thật sự không chịu nổi cái giọng điệu buồn nôn của người Thục các ngươi.
Bốn cái miệng trên hoa sen đồng thanh:
Người Vương Cách La Bảo như thiếu mất vị “giận”, nghe vậy mà vẫn không lay động, ngược lại còn nói một cách vô cùng thấu hiểu:
Vương Cách La Bảo thở dài:
– Trạc Minh ạ, người đời đều đối tệ với ngươi, nhưng giờ ngươi rõ ràng đã thoát khỏi bọn họ mà vẫn phải đối tệ với bản thân mình… như đổi cách sống khác chính là phản bội quá khứ, tha thứ cho kẻ địch vậy, sao lại khổ như vậy?
Hoa sen – Trạc Minh trốn khỏi núi Tam Nhạc năm ấy nói lạnh lùng:
– Ngươi tiết kiệm một ít lời lẽ cũ rích kia để dành đối phó với tà ma các ngả đi, xem bọn chúng có đớp không.
Vương Cách La Bảo đổi giọng, nói:
– Ta đã tiết lộ hết những tin nên tiết lộ, bọn họ dám đến hay không thì ta không quản nổi.
– Chắc chắn Huyền Vô sẽ đến. – Trạc Minh nói – Mấy năm nay bị tứ đại linh sơn truy nã, trốn đông trốn tây, y cần gấp một nơi an toàn chữa thương khôi phục cảnh giới, ngươi là tà ma, y tru tà không tổn thương đạo tâm. Yên vân liễu chắc chắn cũng sẽ tới, tốc độ tiến cảnh của người này nhanh chưa từng thấy, nhưng điều này cũng khiến hắn không có căn cơ, không kịp tích vốn liếng tuần tự từng bước cho mình. Linh thạch tốn cho tu sĩ Thăng Linh căn bản không phải thứ Trúc Cơ nhỏ bé có thể tưởng tượng, chi phí của tất cả phân bộ ti Khai Minh chín châu Đại Uyển cộng lại chưa chắc đã nuôi nổi một mình hắn, giờ chắc chắn hắn đang giật gấu vá vai, cũng đang nóng lòng tìm tài nguyên… có lý do gì mà không đến?
“Mầm đậu” oan ức vô cùng:
Có một âm rung nhỏ xíu trong tiếng nói của y, ba chữ làm đứa trẻ bật khóc.
Trạc Minh vừa nói, vừa gộp bốn cái miệng lại làm một, ngũ quan rơi về chỗ cũ:
Vượt qua núi Tị Phong của nước Sở, địa thế bằng phẳng dần, một khu rừng mưa vạn khoảnh ngăn cách hai nước Sở Thục, tên là “đầm Cự Phệ”.
– Kẻ này giảo hoạt cực kỳ, luôn luôn giấu đầu lộ đuôi, chắc chắn đã lường trước chuyến đi tới Nam Hải sẽ có rất nhiều kẻ thù đối đầu, chân thân quá nửa sẽ không tùy tiện tới. Đạo bất tuần thăng linh có thể hoán đổi chân thân tùy ý bằng chuyển sinh mộc cách ngàn dặm, thảm thực vật trên ba đảo Tam Thục phong phú, loài cây gỗ rẻ mạt ngóc ngách xó xỉnh nào cũng mọc được như yên vân liễu có ở khắp nơi… chắc chắn hắn sẽ lệnh tâm phúc tới trước, bản thân phân một sợi thần thức vào yên vân liễu lân cận âm thầm xem chừng.
– Lần này chỉ cần hắn có một sợi thần thức tới, chỉ cần một sợi… – ngũ quan vừa gom gọn của Trạc Minh thoáng vặn vẹo khó kiềm chế – ta tuyệt đối sẽ không để hắn lại có cơ hội trốn thoát.
Vương Cách La Bảo thở dài:
Nam Thục —
– Thực ra theo ta thấy, đủ kiểu chuẩn bị của vị kia khi ấy đều là tự vệ thôi, nếu ngươi không ra tay với hắn trước, hắn có nhiều đường lui đến đâu cũng không có cơ hội dùng mà, cần gì phải làm đến mức độ này. Cố chấp đều có nguyên do, nếu ngươi không biết rõ vị Thái Tuế kia có ý nghĩa gì với mình, thì dù bắt được thần thức hắn, ngươi cũng vẫn sẽ chỉ có sự không cam chịu mới…
Trong lúc nói chuyện, một người một trăn đã chui xuống nơi sâu nhất dưới đáy biển, cát mịn dưới đáy biển cuộn lên và hút họ vào.
Y chưa nói dứt lời, một sợi ngó sen đã đánh về phía mặt y như chớp giật. Thân hình Vương Cách La Bảo loáng cái đã không còn tại chỗ, chỉ để lại một sợi tóc dài bị ngó sen cắt đứt.
– Một tên đầu cơ trục lợi linh thú xuống nước, bớt dạy ta làm việc đi. – Trạc Minh nói lạnh lùng – Ta giúp ngươi thăng linh, ngươi cung phụng ta mười năm, hưởng theo nhu cầu là được, đừng quên trong thần thức ngươi có ấn hoa sen của ta, lắm mồm nữa là bắt giam ngươi.
Y lẩm bẩm, ánh mắt hướng về phương nam:
Trong lúc nói chuyện, một người một trăn đã chui xuống nơi sâu nhất dưới đáy biển, cát mịn dưới đáy biển cuộn lên và hút họ vào.
– Còn một người ngươi phải cẩn thận, – tiếng Trạc Minh vang vọng dưới đáy biển trống không – Dư Thường bóng đen của biển Miên Long. Yên vân liễu đã loại bỏ xăm mặt linh tướng của người này, nhiều lần sử dụng thần thông bản mệnh của Dư Thường, quan hệ giữa hai kẻ không vừa, chắc chắn có câu kết.
Phương bắc —
Lấy đảo chính Nam Thục làm ranh giới, đại dương trông xa từ đỉnh núi Lăng Vân cao ngất nối liền với trời, phía nam là “Nam Hải”, hướng bắc tên “Miên Long”.
Biển Miên Long chỉ có bàn “chân” “giẫm” vào giữa bán đảo Sở Thục là ôn hòa, đi về phía bắc là trời băng đất tuyết quanh năm không khai hóa. Sông băng trên biển nối liền với đất đóng băng, là chốn “chim bay tắt bóng, dấu người vắng tanh” thực thụ.
Lúc này, mơ trên nửa nam lục địa đã vàng, ba đảo Thục vào mùa mưa, hoa dại dưới chân núi Côn Luân đã nở cả, ngỗng trời đã về Yến Ninh như đã từng trông.
Sông băng trên biển Miên Long cuối cùng đã tan đôi chút, chỉ nghe một tiếng vang giòn, tảng băng trôi khổng lồ rớt xuống khỏi sông băng, chỉ lộ một góc trên mặt nước, dưới mặt nước hãy còn ngàn trượng, nó đâm về phía vực sâu như một cái dùi dài.
Y chưa nói dứt lời, một sợi ngó sen đã đánh về phía mặt y như chớp giật. Thân hình Vương Cách La Bảo loáng cái đã không còn tại chỗ, chỉ để lại một sợi tóc dài bị ngó sen cắt đứt.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1dC
Một bóng đen lan lên từ đáy tảng băng, chớp mắt đã nhuộm băng thành màu đen tuyền như ngâm mực và nổi một mạch lên mặt nước, cái bóng lại lan rộng ra nước biển xung quanh.
Cùng với sự chấn động của nước biển, một khuôn mặt người Sở thanh tú thấp thoáng lộ ra bên trong.
Đảo Huyền Dương quanh năm nóng bức, đảo Chu Hoàn phía bắc lại có núi cao chót vót, tuyết thường phất phơ trên đỉnh mây, gió quay cuồng giữa ba đảo và xô vào sâu trong nhóm núi phía đông đảo Tỉnh Long, phát ra tiếng gào rít kéo dài hòa với vạn ngàn linh thú. Khí hậu nơi đây cực kỳ đa dạng, được gọi là “ba dặm không cùng khí hậu”. Từ Côn Luân đến Lan Thương, trên toàn bộ lục địa, có thể tìm thấy gần như tất cả các chủng loại cỏ cây trên ba đảo Nam Thục.
– Nam Hải… – người đàn ông trong cái bóng lẩm bẩm, tiếng nói vang vọng trong tảng băng rồi lại chấn động rớt thêm một tảng băng trôi khác từ sông bằng.
Biên cảnh Sở Thục —
Rồi cái bóng trên mặt nước kia ngưng tụ vào nhau, một người nổi lên, đại cung phụng khi xưa bị cầm tù ở bãi cạn Dư Gia Loan đã thăng linh, hơi thở khắp người càng thêm sâu không thể lường:
– Thái Tuế, sách Gạn Đục Khơi Trong của ta, ngươi nên trả rồi.
Nghe nói rất lâu trước đây, vĩnh xuân cẩm thậm chí từng sống ở nơi này.
Biên cảnh Sở Thục —
Vượt qua núi Tị Phong của nước Sở, địa thế bằng phẳng dần, một khu rừng mưa vạn khoảnh ngăn cách hai nước Sở Thục, tên là “đầm Cự Phệ”.
Thanh niên mắt hai màu này vậy mà chính là tà ma số một nước Thục Vương Cách La Bảo, ngày ngày nhởn nhơ len lỏi giữa ba đảo Nam Thục.
Nơi đây hiếm thấy dấu người, nước mưa rơi và trôi đi tùy ý. Bên dưới mỗi hồ nước mưa dai dẳng trên mặt đất đều có thể ẩn giấu đầm lầy chết người có thể nuốt voi; nơi giao giới hai nước linh khí rối loạn, vòng xoáy linh khí không biết tới từ đâu có thể nổi lên giữa không trung bất kỳ lúc nào, trước kia Tam Nhạc từng phái mấy cao thủ nội môn mang Kỳ Lân vệ đến thăm dò, hơn chục tinh anh Trúc Cơ và Khai Khiếu sống không thấy người chết không thấy xác, không một ai quay về.
Bởi vậy, đây đã trở thành cấm địa của hai cõi tiên phàm.
Trong rừng rậm yên tĩnh, một bãi đất bằng sụp xuống không hề báo trước, bọt khí “ùng ục ùng ục” nổi lên, bỗng, một bàn tay người giãy ra trong đầm lầy, không vấy bùn lầy, vừa nhìn đã biết là một tu sĩ có linh khí hộ thể.
Gân xanh trên tay hắn đập liên hồi, bấm một thủ quyết trên không, linh khí xung quanh lập tức hình thành phù chú thuận theo thủ quyết, mắt thường có thể nhìn thấy mấy cây cổ thụ võ vàng hơn một chút. Phù chú vừa thành hình, bàn tay kia đột nhiên run rẩy dữ dội một cái như bị chuột rút, rồi bị sức mạnh không rõ lôi mạnh xuống.
Phù chú thành hình ngưng tụ linh khí xung quanh thành thực thể, nó nắm lấy tay chủ nhân và cọ mạnh làm rách năm ngón tay, nhưng rốt cuộc vẫn phí công.
Bàn tay nọ chìm xuống đầm lầy, giây lát sau, linh khí yếu ớt tản khắp, bọt khí cuối cùng sủi khỏi đầm lầy như ợ hơi khi tiêu hóa.
Đầm lầy yên ả từ từ phai màu trắng tinh, biến thành Huyền Vô đeo mặt nạ.
Lý do thời đại hơi nước không phù hợp với quy luật phát triển của xã hội lúc trước tới sớm là bởi nó lấy độ nguyệt kim làm cột chống, độ nguyệt kim tiêu hao linh thạch và có khả năng dẫn linh nhất định, các tính chất khác có thể thay đổi theo ứng dụng, là một loại “sắt thần” sinh ra nhờ huyền học làm nâng cao sức sản suất. Có thể nói kỹ thuật công nghiệp phàm gian được xây dựng trên huyền học một cách yếu ớt và không hề nhất trí với sự phát triển của thế giới thực.
Huyền Vô nhẹ nhàng lau cái miệng vẽ trên mặt nạ.
– Ba cháu ra ngoài hái thuốc, bị “quỷ bò đất” cắn bị thương chân, chân hóa đen rồi, bác dược sư nói phải cắt chân ba…
– Tà ma trộm thiên thời, người người có thể giết.
Y lẩm bẩm, ánh mắt hướng về phương nam:
– Nam Hải…
———-
Lời tác giả: Không trả lời ở bình luận nữa, liên quan đến thiết lập hơi nước trong chương trước:
Hoa sen trắng kì dị coi khinh áp suất nước và nở dưới biển sâu, nơi vốn phải là đài hoa thò ra một khuôn mặt người, trên mặt toàn là miệng!
Rèn sắt, khai khoáng vân vân luôn tồn tại, than đá cũng luôn là nguyên liệu, nhưng kỹ thuật của nhân gian không đủ để chống đỡ thời đại hơi nước (thời đại hơi nước thực sự là động cơ hơi nước, rèn sắt khai khoáng hàng hải vân vân nhiều mặt cùng tiến và tăng lên theo hình xoắn ốc).
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1dC
Lý do thời đại hơi nước không phù hợp với quy luật phát triển của xã hội lúc trước tới sớm là bởi nó lấy độ nguyệt kim làm cột chống, độ nguyệt kim tiêu hao linh thạch và có khả năng dẫn linh nhất định, các tính chất khác có thể thay đổi theo ứng dụng, là một loại “sắt thần” sinh ra nhờ huyền học làm nâng cao sức sản suất. Có thể nói kỹ thuật công nghiệp phàm gian được xây dựng trên huyền học một cách yếu ớt và không hề nhất trí với sự phát triển của thế giới thực.
– Đau quá đi.
Còn “độ nguyệt kim” bản mới ở chương trước đã kéo công nghiệp rèn sắt và khai khoáng đến một ngưỡng, cuối cùng đã kích thích cuộc cải cách kỹ thuật thực sự thuộc về người phàm, người phàm bắt đầu thoát li độ nguyệt kim (đương nhiên sau này vẫn sẽ trở lại).
Sườn của đoạn này thực ra rất giống thần học tự nhiên của thế kỷ XVI, hội hoàng gia London sớm nhất đã thử củng cố tôn giáo bằng khoa học, họ cho rằng tự nhiên là trật tự của thần thánh, giải thích khoa học về quy luật tự nhiên chính là phân tích thần dụ. Ai ngờ sau đó khoa học cứng cánh, ngược lại còn lôi thế lực tôn giáo bảo thủ xuống khỏi thần đàn.
Hề Tiểu Bảo người gặp người yêu, tà ma chính đạo gì cũng đi đòi mạng này =))
ThíchThích
Ái chà ái chàà. . . Nam Thục dậy sóng thiệt kìa trờii 😅😅😅
Kỳ lày dãy Lăng Vân bị 1 vị Thăng Linh mới nổi dẫm phát nát luôn ^○^
Truyền kỳ làm rún đọng tu chân giới là đây chớ đâu
Tin mới tin mới đâyyyyy, mại dzô, mại dzô . . .
ThíchĐã thích bởi 1 người
Vương Cách La Bảo, nếu không có đoạn giới thiệu y là tà ma, mỗ còn tưởng y là Phật sống ấy chứ :v
Có điều… thật là vậy sao? Chờ mong phần thể hiện của Bảo Bảo nha
ThíchĐã thích bởi 1 người