LỬA VĨNH MINH – 22
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Khoảnh khắc Hề Bình nói toạc lai lịch của ngọn lửa trước mắt, điều rất thần kỳ đã xảy ra.
Ngọn lửa không tắt kia tan biến không báo trước, Huệ Tương Quân đáp xuống trước mặt hắn như người sống.
Trong cái gói tới cùng bức thư có một thứ, đã dẫn tới đại họa.
Một câu nói dài, Hề Bình chỉ hiểu được mở đầu và kết thúc.
Thần thức Lâm Sí chấn động mạnh, ngay cả cành cây nương náu cũng khẽ run lên.
Gần quá, lông mi và những đốm tàn nhang li ti trên mặt nàng đều hiện rõ từng chút một. Nàng vừa cúi người, bím tóc dài liền rơi lên người Hề Bình ngồi đó… và xuyên qua người hắn.
Gió mát trăng thanh mấy trăm năm như một ngày, trái cây Nam Thục mùi vị đều na ná, đồ vô dụng người khác nhìn lắm thành quen… đều có thể khiến nàng dừng chân. Bất kể những vãn bối tới thỉnh giáo nói một đống lời nhảm nhí ngu ngốc thế nào đi chăng nữa, nàng đều có thể tìm thấy điều thú vị trong đó, rồi “thỉnh giáo” các vãn bối nghĩ thế nào bằng lời lẽ không chuyên rất dễ hiểu, thường có thể “hỏi” người về đúng hướng trong dăm ba câu, còn khiến họ cảm thấy đáp án không do nàng dạy mà do mình tự nghĩ thông.
– … Cái gì?
Hề Bình thấy tiếc nuối vô cớ: vẫn là một cái bóng thôi.
Lúc này, người phụ nữ có thể độc thoại một trăm hai mươi năm trong truyền thuyết kia nói:
– Suỵt, – nàng giơ một ngón tay – đừng hỏi, ta không thể trả lời ngươi, ta đã chết rồi, chỉ nghe ta nói thôi.
Trong nội môn Huyền Ẩn, đệ tử Trúc Cơ thường bị phái ra ngoài chạy việc, sư tôn biết hắn có tật sợ người, có được cơ hội là muốn rèn luyện hắn, Đại Uyển ở đâu có tiên khí cần bảo trì là đều lệnh hắn đi. Nơi nào có tiên khí pháp trận cần nội môn bảo trì ắt sẽ xảy ra thiên tai lớn Nhân Gian Hành Tẩu đối phó không nổi, Lâm Sí bèn thu hết khổ nạn nhân gian vào đáy mắt, điều này khiến cậu ấm xuất thân thế gia chấn động vô cùng, bởi vậy hắn manh nha một suy nghĩ: nếu người toàn thiên hạ đều có thể dùng linh khí như người trong huyền môn thì tốt.
Nhân lúc rỗi này, Hề Bình để nàng phát tự động, chắt lọc chuyện hắn cướp lò Hóa Ngoại và trút hết cho Lâm Sí.
Hề Bình thừ người nhìn nàng – Huệ Tương Quân trong truyền thuyết nói chuyện rồi… sau đó hắn không hiểu!
– Không biết ngươi là người nước nào, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, – Huệ Tương Quân cười híp mắt nói – tìm được ta, chứng tỏ ngươi đã thấy Phá Pháp và Vọng Xuyên rồi nhỉ? Ta để Vọng Xuyên lại cho Tiểu Thu, Phá Pháp thì không thể cho con bé. Ta không còn, Tiểu Thu hết ràng buộc, tụ họp với Phá Pháp sẽ sinh đại loạn. Ta muốn để Phá Pháp tìm một người kiên định vững vàng rồi nhận làm chủ, là ngươi sao?
Một hai trăm năm gần đây, bởi giao thông dần thông suốt, giao lưu thương mại mậu dịch giữa hai nước Uyển Sở tấp nập, ngôn ngữ cũng có rất nhiều sự hòa trộn. Ngũ pháp và câu từ đều sẽ vay mượn của nhau đôi chút, đối với người Uyển, tiếng Sở hiện tại đã trở thành một môn ngoại ngữ tương đối dễ nhập môn… không cùng một chuyện với tiếng Sở cổ!
Lâm Sí:
Hề Bình cảm thấy thần thức Lâm Sí đều đang run lên, sợ đạo tâm hắn sinh biến:
Hơn nữa tốc độ nói của Huệ Tương Quân nhanh vô cùng, nhanh đến mức nào nhỉ – nếu nàng có thể chia đều với Lâm Sí, thì hai vị này đều sẽ là người bình thường.
– Nếu nguyên lí của Phá Pháp và Vọng Xuyên đơn giản như vậy thì vì sao người khác không thể bắt chước? Vì sao cả đời nàng chỉ để lại hai món đồ như vậy? Vì sao Vọng Xuyên có giới hạn số lần, còn Phá Pháp có giới hạn phạm vi? – Hề Bình nói – Và, nàng dùng Vọng Xuyên đưa Thu Sát đi trước khi chết, bảo Thu Sát ẩn dưới chân núi Lan Thương tám trăm năm, tích đủ tu vi thăng linh, xuất thế liền phá quy tắc “tà ma không thăng linh” của linh sơn, bản thân lại khoanh tay chịu trói, chuyện này ta nghĩ mãi không ra. Mãi đến khi nhìn thấy lửa lõi lò có thể cháy trong nước trong băng — ta cảm thấy nàng không thể dùng Phá Pháp và Vọng Xuyên.
– Ta hi vọng ngươi đừng dùng Phá Pháp làm chuyện thương thiên hại lí, linh sơn còn có thể bị người phàm cắn trả, huống hồ là ta với ngươi. Sức ta rất có hạn, không chịu nổi nỗi oán hận muôn người một ý, đến lúc đó chưa biết chừng đã tắt rồi… a, nhưng chắc hẳn ta cũng chỉ lo bò trắng răng thôi, trong Phá Pháp có sao trời ngoài vòng giáo hóa, nó hiểu được vận và thế, hẳn sẽ chọn chủ nhân thích hợp nhất và thời cơ tốt nhất để xuất thế — không biết bạn cũ còn mấy người hãy sống, muốn bảo họ nhìn hộ ta xem tương lai sẽ ra sao.
Một câu nói dài, Hề Bình chỉ hiểu được mở đầu và kết thúc.
– Phải rồi, còn có tên nhóc Lâm Tử Thịnh kia.
– Tên nhóc kia rất nhiều ý tưởng, chỉ là bị Lâm gia nuôi nhốt nên quá đơn thuần. Hắn vừa nhát gan vừa hay thẹn, chắc chắn sẽ không chủ động gây chuyện thị phi, không xảy ra sự cố, chắc hẳn vẫn còn sống nhỉ? Giờ thế nào rồi, sau này núi Huyền Ẩn có thả hắn ra chưa?
Thảo nào Thu Sát chẳng hiểu được nàng đang nói gì suốt tám năm.
Tai Hề Bình “vo ve”, chỉ nhận ra mấy từ nghe có vẻ không liên quan lắm đến hắn như “kiên định vững vàng” một cách khó khăn.
Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của người trước mắt vẫn như xưa, hệt như một giấc mộng chẳng phai màu.
– Không biết ngươi là người nước nào, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, – Huệ Tương Quân cười híp mắt nói – tìm được ta, chứng tỏ ngươi đã thấy Phá Pháp và Vọng Xuyên rồi nhỉ? Ta để Vọng Xuyên lại cho Tiểu Thu, Phá Pháp thì không thể cho con bé. Ta không còn, Tiểu Thu hết ràng buộc, tụ họp với Phá Pháp sẽ sinh đại loạn. Ta muốn để Phá Pháp tìm một người kiên định vững vàng rồi nhận làm chủ, là ngươi sao?
– Ta nghe nói nàng không hề phản kháng khi bị bắt đi, sâu kiến còn sống tạm bợ, huống chi là trưởng lão Thăng Linh núi Lan Thương chứ? Ngươi nghe nàng nói ra một tràng người thân bạn tốt như gọi món, có thể thấy nhân duyên của nàng ở Lan Thương năm ấy không tồi, đánh nhau thật thì chưa chắc những người này đã không chịu lén tha cho nàng một lần, nhưng ta đoán khi ấy nàng hẳn đã hóa thân thành lửa lõi lò và khởi động Vọng Xuyên đưa Thu Sát đi, chỉ còn lại một chút thần thức trong thể xác xử lí chuyện về sau và không còn thần thông nữa.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bu
Tai Hề Bình “vo ve”, chỉ nhận ra mấy từ nghe có vẻ không liên quan lắm đến hắn như “kiên định vững vàng” một cách khó khăn.
– Lâm sư thúc?
Nàng rõ ràng chiếm hết hai đặc điểm Lâm Sí sợ nhất, nhưng nàng lại khác biệt đến vậy.
– Lâm sư thúc cứu mạng! – Trên người Hề Bình không còn dư chuyển sinh mộc, may mà hắn đã thăng linh nên hoán đổi chuyển sinh mộc linh hoạt hơn nhiều, hắn chập ngón tay cắt một sợi tóc, rơi vào lòng bàn tay liền thành một cành chuyển sinh mộc.
– Không… không phải… – Lâm Sí nói gần như đảo điên – thuật Phảng Kim chính là họa ta xông vào, nếu không phải ta… nếu không phải ta…
Lúc này “hỏi trời” đang bay đầy núi Huyền Ẩn, có vẻ Tam Nhạc Tây Sở xảy ra đại loạn, Lục Ngô không dám lại gần, tin tức cần phải xác nhận, Hề Bình lại toàn gửi mỗi đôi câu vài lời rồi chạy luôn, nói cũng chẳng rõ ràng. Lâm Sí căn bản không theo kịp đồ đệ như chó điên kia của Chi tướng quân, chỉ có thể lật tất cả điển tịch phù chú trên đỉnh Độ Nguyệt bằng thần thức, hễ thấy gì là ăn tươi nuốt sống nhồi nhét vào đầu mình, chỉ sợ Hề Bình đột nhiên xồ ra hỏi thêm hắn gì đó.
Ngọn lửa không tắt kia tan biến không báo trước, Huệ Tương Quân đáp xuống trước mặt hắn như người sống.
Thương thay thiên tài luyện khí một thế hệ, khi thần thức rơi xuống chuyển sinh mộc còn đang căng thẳng đọc thầm phù chú tấn công cả đời này hắn không dùng đến.
Nàng không có một chút dáng vẻ của tiền bối cao nhân, hành vi cử chỉ như một thiếu niên không bao giờ trưởng thành – không phải kiểu trẻ con lỗ mãng không hiểu chuyện – mà dường như nàng luôn có lòng kiên nhẫn và tò mò vô hạn.
– Ngươi lại làm sao?! Chỗ ta vẫn còn mấy phù chú, nhưng ta chưa dùng không biết hiệu quả, ngươi muốn… – Lâm Sí nói được một nửa, Hề Bình giơ “thần khí phiên dịch cành cây” tới trước mặt hư ảnh, Điểm Kim thủ ngây người, nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ, lẩm bẩm – ngươi… nàng…
Đôi mắt Huệ Tương Quân rất nhạt, như một cặp ngọc lưu li trong vắt, màu lông mày nhàn nhạt, môi cũng nhàn nhạt, xương thịt cân đối, đường nét không ác liệt như vãn thu hồng to cao kia, cả người ôn hòa hơn nhiều, là một cô nương ưa nhìn nhưng không quá mức bắt mắt.
Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của người trước mắt vẫn như xưa, hệt như một giấc mộng chẳng phai màu.
Năm thứ năm vào đạo luyện khí, Lâm Sí nhận được không dưới một ngàn lần lời mắng mỏ “làm theo quy củ, đừng suy nghĩ hão huyền” của sư tôn, ngày nào cũng rất đau khổ và hoài nghi mình chọn nhầm đạo tâm. Đúng lúc đạo luyện khí các đại môn phái cử chuyên gia đến quốc gia lớn về linh thú Nam Thục để kiểm tra vật liệu linh thú, Huyền Ẩn bèn lệnh hắn và một vị sư huynh khác đi, tiện thể ngắm thử cảnh đời.
Chỉ trong thời gian năm ba ngày, Lâm Sí đã bất tri bất giác trút hết những lời không dám nói trước mặt sư phụ cho nàng, những ý tưởng bị sư tôn quở là “chuyện vu vơ” đều thỏa đáng hợp lí nơi nàng, đạo luyện khí mang cho hắn nỗi buồn khổ vô hạn cuốn hắn vào như kính vạn hoa.
Lần này không cần dịch, Hề Bình cũng hiểu.
Lâm Sí không khỏi nín thở, sợ tỉnh – tỉnh rồi, hắn còn không giữ nổi một khúc gỗ.
Sư huynh rất kích động, tình hình hơi dịu đi liền kéo Lâm Sí đến chào.
Nhưng Huệ Tương Quân cũng không còn nhận ra cố nhân, đôi mắt nhìn từ tám trăm trước kia của nàng không chứa được người, càng không chứa được một cành cây bẻ vội vàng, vẫn tiếp tục nói:
Trong phạm vi thế lực của linh sơn, thổ tức tu luyện, thậm chí hít thở và sống đều phải dùng linh khí đóng dấu của linh sơn, há miệng mắc quai, bất kể là ai đều sẽ bị “quy tắc” của linh sơn áp chế… ngươi nhớ chuyện toàn lãnh thổ Đại Uyển cấm linh khi Triệu gia phản loạn không? Linh sơn hạ lệnh một tiếng, ngoài trưởng lão Thiền Thuế đại diện cho ý chí của nó thì những người khác đều không dùng được linh khí.
Nàng đốt mình thành một ngọn lửa không bao giờ tắt tại nhân gian bị linh sơn khống chế, cạy một kẽ hở trên linh sơn kín không lọt gió. Phá Pháp và Vọng Xuyên mới có thể thực sự được thúc đẩy, Thu Sát mới có thể thăng linh, huyện Đào mới có thể cấm linh.
– Ta hi vọng ngươi đừng dùng Phá Pháp làm chuyện thương thiên hại lí, linh sơn còn có thể bị người phàm cắn trả, huống hồ là ta với ngươi. Sức ta rất có hạn, không chịu nổi nỗi oán hận muôn người một ý, đến lúc đó chưa biết chừng đã tắt rồi… a, nhưng chắc hẳn ta cũng chỉ lo bò trắng răng thôi, trong Phá Pháp có sao trời ngoài vòng giáo hóa, nó hiểu được vận và thế, hẳn sẽ chọn chủ nhân thích hợp nhất và thời cơ tốt nhất để xuất thế — không biết bạn cũ còn mấy người hãy sống, muốn bảo họ nhìn hộ ta xem tương lai sẽ ra sao.
Hề Bình thừ người nhìn nàng – Huệ Tương Quân trong truyền thuyết nói chuyện rồi… sau đó hắn không hiểu!
– Nàng… nàng là gì? Sao nàng ở đây? – Đầu óc Lâm Sí trống rỗng, kinh hoàng hỏi Hề Bình – Ý nàng nói là gì?
Lâm Sí kinh hoàng cực độ, không dám để lộ một chữ, bởi ở núi tiên, thông gia là chính đáng, tương tư là đáng thẹn. Cưới gả là thiên lí nhân luân đường đường chính chính, tình cảm là rẻ mạt đê hèn không thể ra ngoài ánh sáng.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bu
– Sư thúc, – Hề Bình thở dài, hắn mà chủ động sử dụng tôn xưng trong tình huống không có sự giám sát của Chi tướng quân thì tám phần mười tiếp sau không phải tiếng người – ta mà hiểu được thì cần ngươi làm gì?
– Sư thúc, – Hề Bình thở dài, hắn mà chủ động sử dụng tôn xưng trong tình huống không có sự giám sát của Chi tướng quân thì tám phần mười tiếp sau không phải tiếng người – ta mà hiểu được thì cần ngươi làm gì?
Bấy giờ Lâm Sí mới ý thức được đám người trẻ không hiểu tiếng Sở cổ lắm, nháo nhào dịch ý đại khái cho hắn, hắn thở không ra hơi cũng không bắt kịp được tốc độ nói của Huệ Tương Quân, chỉ có thể chọn ra vài từ mấu chốt trong mỗi câu. May mà Hề Bình sống cẩu thả ở đất Sở nhiều năm, gắng sức nghe cũng không phải hoàn toàn không hiểu, cùng với gợi ý của Lâm Sí và vừa đoán vừa mò thì cũng hiểu được đại khái.
Lâm Sí đại sư nghe xong không kêu một tiếng, người đã bị kẹt.
Có lẽ đầu óc Huệ Tương Quân quá nhanh, chẳng những tốc độ nói nhanh đến mức hao sức Lâm Sí mà nói còn dễ lạc đề, kể một nửa về Phá Pháp, nàng vừa đổi giọng lại đi gửi lời hỏi thăm bạn bè năm đó của nàng – Hề Bình chưa nghe nói đến phần lớn những người được nhắc, quá nửa đều ở núi Lan Thương năm ấy, chắc hẳn hài cốt đã lạnh.
Nhân lúc rỗi này, Hề Bình để nàng phát tự động, chắt lọc chuyện hắn cướp lò Hóa Ngoại và trút hết cho Lâm Sí.
Một hai trăm năm gần đây, bởi giao thông dần thông suốt, giao lưu thương mại mậu dịch giữa hai nước Uyển Sở tấp nập, ngôn ngữ cũng có rất nhiều sự hòa trộn. Ngũ pháp và câu từ đều sẽ vay mượn của nhau đôi chút, đối với người Uyển, tiếng Sở hiện tại đã trở thành một môn ngoại ngữ tương đối dễ nhập môn… không cùng một chuyện với tiếng Sở cổ!
Lâm Sí đại sư nghe xong không kêu một tiếng, người đã bị kẹt.
Thương thay thiên tài luyện khí một thế hệ, khi thần thức rơi xuống chuyển sinh mộc còn đang căng thẳng đọc thầm phù chú tấn công cả đời này hắn không dùng đến.
– Tuy Hạng Vinh bị Trạc Minh lừa xuống mồ, nhưng khi ấy quả thực đã thành công lên vị trí Nguyệt Mãn, có nghĩa là quy luật ta nhìn thấy trong lò Hóa Ngoại lúc đầu nói rất xuôi — nếu là nói vớ nói vẩn đơn thuần, chưởng môn Tam Nhạc sẽ không mắc lừa. – Hề Bình nói bằng tốc độ có thể so với Huệ Tương Quân – Thêm nữa Thu Sát nói với ta, “linh sơn là một Phá Pháp lớn”, ta liền có suy đoán, linh khí là “có chủ”, linh khí mỗi khối linh thạch thả ra đều sẽ tự động đóng dấu của linh sơn ở đây.
– Ngươi lại làm sao?! Chỗ ta vẫn còn mấy phù chú, nhưng ta chưa dùng không biết hiệu quả, ngươi muốn… – Lâm Sí nói được một nửa, Hề Bình giơ “thần khí phiên dịch cành cây” tới trước mặt hư ảnh, Điểm Kim thủ ngây người, nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ, lẩm bẩm – ngươi… nàng…
Trong phạm vi thế lực của linh sơn, thổ tức tu luyện, thậm chí hít thở và sống đều phải dùng linh khí đóng dấu của linh sơn, há miệng mắc quai, bất kể là ai đều sẽ bị “quy tắc” của linh sơn áp chế… ngươi nhớ chuyện toàn lãnh thổ Đại Uyển cấm linh khi Triệu gia phản loạn không? Linh sơn hạ lệnh một tiếng, ngoài trưởng lão Thiền Thuế đại diện cho ý chí của nó thì những người khác đều không dùng được linh khí.
– Nếu ngươi có cơ hội gặp, nói với hắn hộ ta, đừng sợ.
Nhưng Vọng Xuyên trong tay tam ca ta khi ấy có thể sử dụng, cũng có nghĩa là, Phá Pháp và Vọng Xuyên đều không dùng “linh khí có chủ” – đặc biệt là Phá Pháp, trong phạm vi bao phủ của Phá Pháp, nó chẳng những có thể xóa bỏ dấu của linh sơn, mà còn đổi được tiền đề của bản thân, biến chính mình thành một linh sơn nhỏ. Vậy câu hỏi đặt ra là, “linh khí vô chủ” Phá Pháp và Vọng Xuyên sử dụng đến từ đâu?
– Tuy Hạng Vinh bị Trạc Minh lừa xuống mồ, nhưng khi ấy quả thực đã thành công lên vị trí Nguyệt Mãn, có nghĩa là quy luật ta nhìn thấy trong lò Hóa Ngoại lúc đầu nói rất xuôi — nếu là nói vớ nói vẩn đơn thuần, chưởng môn Tam Nhạc sẽ không mắc lừa. – Hề Bình nói bằng tốc độ có thể so với Huệ Tương Quân – Thêm nữa Thu Sát nói với ta, “linh sơn là một Phá Pháp lớn”, ta liền có suy đoán, linh khí là “có chủ”, linh khí mỗi khối linh thạch thả ra đều sẽ tự động đóng dấu của linh sơn ở đây.
Không hiểu sao nàng vừa gặp đã rất thích Lâm Sí, mấy ngày bị kẹt trên đảo rảnh rỗi là tới trêu chọc hắn.
Lâm Sí cuối cùng cũng thở nổi, thì thầm:
Hề Bình thấy tiếc nuối vô cớ: vẫn là một cái bóng thôi.
– Trước khi linh sơn hoàn thành, linh khí đều là vô chủ… phải, rất lâu trước đây, nàng đã nói với ta, khi ấy ta không hiểu, cho rằng nàng chỉ đang làm phép so sánh trào phúng linh sơn lũng đoạn nhân gian… nàng luôn nói chuyện kiểu ngựa trời tung vó như bay…
– Nếu nguyên lí của Phá Pháp và Vọng Xuyên đơn giản như vậy thì vì sao người khác không thể bắt chước? Vì sao cả đời nàng chỉ để lại hai món đồ như vậy? Vì sao Vọng Xuyên có giới hạn số lần, còn Phá Pháp có giới hạn phạm vi? – Hề Bình nói – Và, nàng dùng Vọng Xuyên đưa Thu Sát đi trước khi chết, bảo Thu Sát ẩn dưới chân núi Lan Thương tám trăm năm, tích đủ tu vi thăng linh, xuất thế liền phá quy tắc “tà ma không thăng linh” của linh sơn, bản thân lại khoanh tay chịu trói, chuyện này ta nghĩ mãi không ra. Mãi đến khi nhìn thấy lửa lõi lò có thể cháy trong nước trong băng — ta cảm thấy nàng không thể dùng Phá Pháp và Vọng Xuyên.
Lâm Sí:
– … Cái gì?
Núi tiên khác nhau không kết thông gia, kết cũng không đến lượt một đệ tử nhỏ bé như hắn.
– Vừa nãy khi nhắc đến Phá Pháp, nàng đã nói một câu “sức ta có hạn”, ta đoán thứ chống giữ Phá Pháp và Vọng Xuyên hẳn là chính nàng. – Hề Bình nói hơi khẽ và chậm lại – Nàng có cây sống kèm, dùng lò Hóa Ngoại luyện chính mình thành lửa lõi lò. Lửa lõi lò là nguồn sức mạnh của Phá Pháp và Vọng Xuyên.
Nàng đốt mình thành một ngọn lửa không bao giờ tắt tại nhân gian bị linh sơn khống chế, cạy một kẽ hở trên linh sơn kín không lọt gió. Phá Pháp và Vọng Xuyên mới có thể thực sự được thúc đẩy, Thu Sát mới có thể thăng linh, huyện Đào mới có thể cấm linh.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bu
Lưới trời lồng lộng mới có thể bị dột một khe.
Nàng là… cái nêm kẹt trong kẽ hở, là người mở ra cơ hội sống, là người sẽ không bao giờ được cứu.
Lâm Sí không khỏi nín thở, sợ tỉnh – tỉnh rồi, hắn còn không giữ nổi một khúc gỗ.
– Ta nghe nói nàng không hề phản kháng khi bị bắt đi, sâu kiến còn sống tạm bợ, huống chi là trưởng lão Thăng Linh núi Lan Thương chứ? Ngươi nghe nàng nói ra một tràng người thân bạn tốt như gọi món, có thể thấy nhân duyên của nàng ở Lan Thương năm ấy không tồi, đánh nhau thật thì chưa chắc những người này đã không chịu lén tha cho nàng một lần, nhưng ta đoán khi ấy nàng hẳn đã hóa thân thành lửa lõi lò và khởi động Vọng Xuyên đưa Thu Sát đi, chỉ còn lại một chút thần thức trong thể xác xử lí chuyện về sau và không còn thần thông nữa.
Bấy giờ Lâm Sí mới ý thức được đám người trẻ không hiểu tiếng Sở cổ lắm, nháo nhào dịch ý đại khái cho hắn, hắn thở không ra hơi cũng không bắt kịp được tốc độ nói của Huệ Tương Quân, chỉ có thể chọn ra vài từ mấu chốt trong mỗi câu. May mà Hề Bình sống cẩu thả ở đất Sở nhiều năm, gắng sức nghe cũng không phải hoàn toàn không hiểu, cùng với gợi ý của Lâm Sí và vừa đoán vừa mò thì cũng hiểu được đại khái.
Thần thức Lâm Sí chấn động mạnh, ngay cả cành cây nương náu cũng khẽ run lên.
Huệ Tương Quân dừng lại, nở nụ cười:
Lúc này, người phụ nữ có thể độc thoại một trăm hai mươi năm trong truyền thuyết kia nói:
Gần quá, lông mi và những đốm tàn nhang li ti trên mặt nàng đều hiện rõ từng chút một. Nàng vừa cúi người, bím tóc dài liền rơi lên người Hề Bình ngồi đó… và xuyên qua người hắn.
Khoảnh khắc Hề Bình nói toạc lai lịch của ngọn lửa trước mắt, điều rất thần kỳ đã xảy ra.
– Phải rồi, còn có tên nhóc Lâm Tử Thịnh kia.
Lần này không cần dịch, Hề Bình cũng hiểu.
Huệ Tương Quân dừng lại, nở nụ cười:
Nhưng Huệ Tương Quân cũng không còn nhận ra cố nhân, đôi mắt nhìn từ tám trăm trước kia của nàng không chứa được người, càng không chứa được một cành cây bẻ vội vàng, vẫn tiếp tục nói:
– Tên nhóc kia rất nhiều ý tưởng, chỉ là bị Lâm gia nuôi nhốt nên quá đơn thuần. Hắn vừa nhát gan vừa hay thẹn, chắc chắn sẽ không chủ động gây chuyện thị phi, không xảy ra sự cố, chắc hẳn vẫn còn sống nhỉ? Giờ thế nào rồi, sau này núi Huyền Ẩn có thả hắn ra chưa?
Hề Bình cảm thấy thần thức Lâm Sí đều đang run lên, sợ đạo tâm hắn sinh biến:
Nàng là… cái nêm kẹt trong kẽ hở, là người mở ra cơ hội sống, là người sẽ không bao giờ được cứu.
– Lâm sư thúc?
“Suốt đời ta nghi hoặc vì sao trời được coi là trời, cỏ cây chen chúc bên dưới lều tròn, nếu muốn phá cuộc thì nên đi về đâu. Có một lời của tiểu hữu như được khai sáng giác ngộ, tặng kèm một vật, nhất định phải tận dụng”
– Không… không phải… – Lâm Sí nói gần như đảo điên – thuật Phảng Kim chính là họa ta xông vào, nếu không phải ta… nếu không phải ta…
Giọng Huệ Tương Quân vừa vặn cắt ngang lời nói lộn xộn của hắn:
Lưới trời lồng lộng mới có thể bị dột một khe.
– Nếu ngươi có cơ hội gặp, nói với hắn hộ ta, đừng sợ.
Khi ấy Huệ Tương Quân đã thăng linh ở Lan Thương, trở thành nhân vật có tiếng nói của đạo luyện khí, với tư cách tiền bối, nàng giúp giữ gìn trật tự, bảo vệ các Trúc Cơ và bán tiên.
Lâm Sí bỗng chốc ngậm miệng.
Xuyên qua chuyển sinh mộc, hắn đối diện với dung mạo mảnh mai của Huệ Tương Quân, hình dáng ngũ quan giống với Thu Sát, nhưng không đen trắng rõ ràng đến thế, sắc thái vừa đổi, khí chất lập tức một trời một vực.
– Trước khi linh sơn hoàn thành, linh khí đều là vô chủ… phải, rất lâu trước đây, nàng đã nói với ta, khi ấy ta không hiểu, cho rằng nàng chỉ đang làm phép so sánh trào phúng linh sơn lũng đoạn nhân gian… nàng luôn nói chuyện kiểu ngựa trời tung vó như bay…
Đôi mắt Huệ Tương Quân rất nhạt, như một cặp ngọc lưu li trong vắt, màu lông mày nhàn nhạt, môi cũng nhàn nhạt, xương thịt cân đối, đường nét không ác liệt như vãn thu hồng to cao kia, cả người ôn hòa hơn nhiều, là một cô nương ưa nhìn nhưng không quá mức bắt mắt.
Đó là sư trưởng, bạn thân, người dẫn đường, vọng niệm cả đời không thể đạt được của hắn.
Nhưng Vọng Xuyên trong tay tam ca ta khi ấy có thể sử dụng, cũng có nghĩa là, Phá Pháp và Vọng Xuyên đều không dùng “linh khí có chủ” – đặc biệt là Phá Pháp, trong phạm vi bao phủ của Phá Pháp, nó chẳng những có thể xóa bỏ dấu của linh sơn, mà còn đổi được tiền đề của bản thân, biến chính mình thành một linh sơn nhỏ. Vậy câu hỏi đặt ra là, “linh khí vô chủ” Phá Pháp và Vọng Xuyên sử dụng đến từ đâu?
Năm thứ năm vào đạo luyện khí, Lâm Sí nhận được không dưới một ngàn lần lời mắng mỏ “làm theo quy củ, đừng suy nghĩ hão huyền” của sư tôn, ngày nào cũng rất đau khổ và hoài nghi mình chọn nhầm đạo tâm. Đúng lúc đạo luyện khí các đại môn phái cử chuyên gia đến quốc gia lớn về linh thú Nam Thục để kiểm tra vật liệu linh thú, Huyền Ẩn bèn lệnh hắn và một vị sư huynh khác đi, tiện thể ngắm thử cảnh đời.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bu
Năm đó không biết số ai xui xẻo, phiên chợ linh thú xảy ra sự cố hi hữu: vì bảo quản không đúng, mấy con thận thú bỏ trốn, vừa vặn phá hỏng pháp trận thú linh đại bằng. Đại bằng mất khống chế, kích động linh thú bạo động tập thể, Nam Hải gặp họa, cả hòn đảo gà bay chó nhảy, các tu sĩ đều tạm thời bị mắc kẹt ở đó.
Họ tình cờ gặp gỡ Huệ Tương Quân vào lúc ấy.
Khi ấy Huệ Tương Quân đã thăng linh ở Lan Thương, trở thành nhân vật có tiếng nói của đạo luyện khí, với tư cách tiền bối, nàng giúp giữ gìn trật tự, bảo vệ các Trúc Cơ và bán tiên.
– Nàng… nàng là gì? Sao nàng ở đây? – Đầu óc Lâm Sí trống rỗng, kinh hoàng hỏi Hề Bình – Ý nàng nói là gì?
Sư huynh rất kích động, tình hình hơi dịu đi liền kéo Lâm Sí đến chào.
Lâm Sí cuối cùng cũng thở nổi, thì thầm:
Lâm Sí miễn cưỡng vô cùng, đó là vị tiền bối Thăng Linh làm trưởng lão khách khanh ở Lan Thương. Bình sinh hắn sợ nhất kiểu trưởng bối có quyền uy như vậy, ở nhà sợ cha hắn, vào núi tiên sợ sư tôn, vừa gặp Ti Hình nhà mình đã có thể hóa câm ngay tại chỗ – vừa vặn Ti Hình cũng không tiện cởi bịt miệng, mỗi lần hai vị này gặp nhau, hành lễ vấn an đều im phăng phắc y như hai con rối bóng quên lồng tiếng.
Hơn nữa Huệ trưởng lão người ta còn là nữ. Lâm Sí bản tính nhát gan, gia giáo lại nghiêm, đời này ngoài mẹ ruột, gân trên bắp chân hắn có thể xoắn thành dây thừng khi nói chuyện với những người phụ nữ khác.
Nàng rõ ràng chiếm hết hai đặc điểm Lâm Sí sợ nhất, nhưng nàng lại khác biệt đến vậy.
Nàng không có một chút dáng vẻ của tiền bối cao nhân, hành vi cử chỉ như một thiếu niên không bao giờ trưởng thành – không phải kiểu trẻ con lỗ mãng không hiểu chuyện – mà dường như nàng luôn có lòng kiên nhẫn và tò mò vô hạn.
Có lẽ đầu óc Huệ Tương Quân quá nhanh, chẳng những tốc độ nói nhanh đến mức hao sức Lâm Sí mà nói còn dễ lạc đề, kể một nửa về Phá Pháp, nàng vừa đổi giọng lại đi gửi lời hỏi thăm bạn bè năm đó của nàng – Hề Bình chưa nghe nói đến phần lớn những người được nhắc, quá nửa đều ở núi Lan Thương năm ấy, chắc hẳn hài cốt đã lạnh.
Gió mát trăng thanh mấy trăm năm như một ngày, trái cây Nam Thục mùi vị đều na ná, đồ vô dụng người khác nhìn lắm thành quen… đều có thể khiến nàng dừng chân. Bất kể những vãn bối tới thỉnh giáo nói một đống lời nhảm nhí ngu ngốc thế nào đi chăng nữa, nàng đều có thể tìm thấy điều thú vị trong đó, rồi “thỉnh giáo” các vãn bối nghĩ thế nào bằng lời lẽ không chuyên rất dễ hiểu, thường có thể “hỏi” người về đúng hướng trong dăm ba câu, còn khiến họ cảm thấy đáp án không do nàng dạy mà do mình tự nghĩ thông.
Không hiểu sao nàng vừa gặp đã rất thích Lâm Sí, mấy ngày bị kẹt trên đảo rảnh rỗi là tới trêu chọc hắn.
Chỉ trong thời gian năm ba ngày, Lâm Sí đã bất tri bất giác trút hết những lời không dám nói trước mặt sư phụ cho nàng, những ý tưởng bị sư tôn quở là “chuyện vu vơ” đều thỏa đáng hợp lí nơi nàng, đạo luyện khí mang cho hắn nỗi buồn khổ vô hạn cuốn hắn vào như kính vạn hoa.
Hơn nữa Huệ trưởng lão người ta còn là nữ. Lâm Sí bản tính nhát gan, gia giáo lại nghiêm, đời này ngoài mẹ ruột, gân trên bắp chân hắn có thể xoắn thành dây thừng khi nói chuyện với những người phụ nữ khác.
– Suỵt, – nàng giơ một ngón tay – đừng hỏi, ta không thể trả lời ngươi, ta đã chết rồi, chỉ nghe ta nói thôi.
Lần đầu tiên, Lâm Sí thu hết can đảm trao đổi tiên khí truyền tin với người ngoài, sau đó mỗi lần có điều tâm tắc là hắn đều viết thư tới Lan Thương ngay, muộn nhất là cách ngày sẽ nhận được hồi âm. Khi thì có thể gãi đúng chỗ ngứa phá bỏ mê chướng của hắn, lúc lại gửi trả rất nhiều ý tưởng lạc đề vạn dặm lạ lùng hơn.
Tuy tu sĩ không già, nhưng năm tháng sẽ luôn để lại dấu vết vô hình, dẫu những tiền bối tròng trành mấy trăm năm giữa đất trời kia mang khuôn mặt trẻ thơ, họ vẫn luôn khiến người gặp muốn cúi mình làm lễ. Chỉ có Huệ Tương Quân phiêu bạt chân trời, giã biệt quê hương, mà vẫn trước sau như một không nhuốm gió sương. Lâm Sí thường xuyên quên nàng là tiền bối Thăng Linh, bất tri bất giác gọi bằng tên húy, khi giật mình phát hiện thì đã gọi vô lễ được rất lâu… một cách không thể tránh khỏi, núi Huyền Ẩn chưa từng cho phép gió xuân cũng có mảnh đất nảy mầm mang thương nhớ.
Lâm Sí miễn cưỡng vô cùng, đó là vị tiền bối Thăng Linh làm trưởng lão khách khanh ở Lan Thương. Bình sinh hắn sợ nhất kiểu trưởng bối có quyền uy như vậy, ở nhà sợ cha hắn, vào núi tiên sợ sư tôn, vừa gặp Ti Hình nhà mình đã có thể hóa câm ngay tại chỗ – vừa vặn Ti Hình cũng không tiện cởi bịt miệng, mỗi lần hai vị này gặp nhau, hành lễ vấn an đều im phăng phắc y như hai con rối bóng quên lồng tiếng.
Lâm Sí kinh hoàng cực độ, không dám để lộ một chữ, bởi ở núi tiên, thông gia là chính đáng, tương tư là đáng thẹn. Cưới gả là thiên lí nhân luân đường đường chính chính, tình cảm là rẻ mạt đê hèn không thể ra ngoài ánh sáng.
Hơn nữa tốc độ nói của Huệ Tương Quân nhanh vô cùng, nhanh đến mức nào nhỉ – nếu nàng có thể chia đều với Lâm Sí, thì hai vị này đều sẽ là người bình thường.
Núi tiên khác nhau không kết thông gia, kết cũng không đến lượt một đệ tử nhỏ bé như hắn.
Tuy tu sĩ không già, nhưng năm tháng sẽ luôn để lại dấu vết vô hình, dẫu những tiền bối tròng trành mấy trăm năm giữa đất trời kia mang khuôn mặt trẻ thơ, họ vẫn luôn khiến người gặp muốn cúi mình làm lễ. Chỉ có Huệ Tương Quân phiêu bạt chân trời, giã biệt quê hương, mà vẫn trước sau như một không nhuốm gió sương. Lâm Sí thường xuyên quên nàng là tiền bối Thăng Linh, bất tri bất giác gọi bằng tên húy, khi giật mình phát hiện thì đã gọi vô lễ được rất lâu… một cách không thể tránh khỏi, núi Huyền Ẩn chưa từng cho phép gió xuân cũng có mảnh đất nảy mầm mang thương nhớ.
Thế là hắn điên cuồng vùi mình vào tu hành, vắt cạn óc hỏi Huệ Tương Quân rất nhiều vấn đề lắt léo thâm thúy, tận lực đo đi đo lại khoảnh cách giữa thiên tài và thợ thủ công từ câu trả lời gió thoảng mây trôi của nàng, dùng nó để quất si tâm vọng tưởng của mình. Chẳng ngờ ngược lại còn khiến hắn dần bộc lộ tài hoa giữa những người luyện khí cùng lứa.
Trong nội môn Huyền Ẩn, đệ tử Trúc Cơ thường bị phái ra ngoài chạy việc, sư tôn biết hắn có tật sợ người, có được cơ hội là muốn rèn luyện hắn, Đại Uyển ở đâu có tiên khí cần bảo trì là đều lệnh hắn đi. Nơi nào có tiên khí pháp trận cần nội môn bảo trì ắt sẽ xảy ra thiên tai lớn Nhân Gian Hành Tẩu đối phó không nổi, Lâm Sí bèn thu hết khổ nạn nhân gian vào đáy mắt, điều này khiến cậu ấm xuất thân thế gia chấn động vô cùng, bởi vậy hắn manh nha một suy nghĩ: nếu người toàn thiên hạ đều có thể dùng linh khí như người trong huyền môn thì tốt.
Thế là hắn điên cuồng vùi mình vào tu hành, vắt cạn óc hỏi Huệ Tương Quân rất nhiều vấn đề lắt léo thâm thúy, tận lực đo đi đo lại khoảnh cách giữa thiên tài và thợ thủ công từ câu trả lời gió thoảng mây trôi của nàng, dùng nó để quất si tâm vọng tưởng của mình. Chẳng ngờ ngược lại còn khiến hắn dần bộc lộ tài hoa giữa những người luyện khí cùng lứa.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bu
Hắn tiện tay ghi lại suy nghĩ này trong một trận hồng thủy ngợp trời nơi sông Hạp, như thường lệ, hắn kẹp nó trong một vài ý tưởng lộn xộn và gửi cho Huệ Tương Quân. Nhưng nàng lại hiếm khi trễ rất lâu mới trả lời bằng một phong thư khi ấy hắn không hiểu lắm.
– Lâm sư thúc cứu mạng! – Trên người Hề Bình không còn dư chuyển sinh mộc, may mà hắn đã thăng linh nên hoán đổi chuyển sinh mộc linh hoạt hơn nhiều, hắn chập ngón tay cắt một sợi tóc, rơi vào lòng bàn tay liền thành một cành chuyển sinh mộc.
“Suốt đời ta nghi hoặc vì sao trời được coi là trời, cỏ cây chen chúc bên dưới lều tròn, nếu muốn phá cuộc thì nên đi về đâu. Có một lời của tiểu hữu như được khai sáng giác ngộ, tặng kèm một vật, nhất định phải tận dụng”
Trong cái gói tới cùng bức thư có một thứ, đã dẫn tới đại họa.