THÁI TUẾ – CHƯƠNG 137

LỬA VĨNH MINH – 19

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Lò Hóa Ngoại… còn có lõi lò?

– Có nhá. – Giọng Trạc Minh trong nước hơi nặng nề – Chỉ vãn thu hồng biết… nhưng con mụ kia là một kẻ cục cằn chỉ biết đánh đánh giết giết, chẳng hiểu chút gì về luyện khí nên không nói rõ được lõi lò này từ đâu ra.

Hề Bình thoáng do dự, hắn ghé lại, ai ngờ xung quanh cành hoa kia lại có chất nhầy, nó trơn trượt không dùng lực được, hắn vừa không để ý đã giẫm lên, cả người sụp ra sau và trượt thẳng xuống chỗ nối giữa hoa với cành kia.

Trong lúc nói chuyện, tay Hề Bình bị ngó sen kéo và nâng lên.

Nếu thần thức cũng hữu hình, lúc này có lẽ hắn đã nằm ra đất lăn lộn rồi.

Ngay sau đó, lửa lõi lò đổi màu, không đợi Hề Bình nhìn rõ trong ngọn lửa có gì, hắn đã bị Trạc Minh lôi phắt vào cái vạc lớn của lò Hóa Ngoại. Trong lò Hóa Ngoại ánh vàng hừng hực – nhưng lần này trong ánh sáng vàng không còn là hình ảnh phụ nữ nữa, dãy Tam Nhạc ngàn đỉnh chót vót lướt qua trong đó, kế đó trông xa vời vợi, thấy ngay biển Miên Long nối liền với trời, thu quá nửa cương vực Tây Sở vào hết trong đáy mắt.

Trạc Minh ấn tay Hề Bình thò vào giới tử của hắn, lấy lò Hóa Ngoại vừa cất kỹ ra.

Nơi búp hoa nối với cành hoa vừa vặn đủ cho hắn xuyên qua, bên dưới đen ngòm, thoạt nhìn không thấy đáy, cũng không biết có gì.

Cũng không biết những ngó sen nối liền với nhau kia dài bao nhiêu, cú ngã này chừng như quăng hắn đi hai dặm, Hề Bình lơ mơ lăn trong những ngó sen dài mảnh kia, Trạc Minh bên ngoài phát điên gào rú loạn xạ. Bỗng, hắn nghe thấy tiếng tim đập dữ dội truyền tới từ một bên, Hề Bình lập tức giẫm một chân sang hướng ngược lại, vừa vặn bật mình tới một ngã ba và lăn tới nguồn phát ra tiếng tim đập kia.

– Cho ngươi xem. – Trạc Minh như một đứa trẻ khoe đồ chơi của mình, hào hứng bơi mấy vòng liền quanh Hề Bình, một thân sen dài bọc tầng tầng lớp lớp quanh hắn từ thắt lưng trở xuống – Cụm lửa lõi lò này nước dội không tắt, cát phủ không tắt, đè bằng gạch băng, ả có thể bốc cháy trong băng… tuy dùng tốt nhưng toàn làm theo ý mình bám riết không buông, trông cũng đáng ghét lắm. Tứ đại tiên sơn đều bị che giấu, ngày Lan Thương lấy được lò Hóa Ngoại, pháp khí đã không hoàn chỉnh.

Hắn quả thực không muốn quấy rầy sư phụ, nhưng…

Một sợi ngó sen chui vào ngọn lửa, ngọn lửa im ắng không động đậy chút nào đã “hòa tan” đoạn ngó sen kia.

Hề Bình thử đưa tay giữ một người đàn ông đang tay không luyện kiếm lại, nhưng đối phương không hề phản ứng, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu đâm về phía trước. Hề Bình vừa buông tay, người đàn ông kia lại tiếp tục thực hiện chiêu kiếm từng bước một.

Chúng Thăng Linh nhận lệnh rời đi, Hạng Ninh quay đầu liếc nhìn tòa Đông âm u lặng ngắt, khóe miệng mím chặt. Giây lát sau, hắn khẽ than một tiếng “nghiệt chướng”, rồi cưỡi mây bỏ đi.

Ngay sau đó, lửa lõi lò đổi màu, không đợi Hề Bình nhìn rõ trong ngọn lửa có gì, hắn đã bị Trạc Minh lôi phắt vào cái vạc lớn của lò Hóa Ngoại. Trong lò Hóa Ngoại ánh vàng hừng hực – nhưng lần này trong ánh sáng vàng không còn là hình ảnh phụ nữ nữa, dãy Tam Nhạc ngàn đỉnh chót vót lướt qua trong đó, kế đó trông xa vời vợi, thấy ngay biển Miên Long nối liền với trời, thu quá nửa cương vực Tây Sở vào hết trong đáy mắt.

Hắn không trúng kế trong lò Hóa Ngoại, lò Hóa Ngoại chỉ là chỗ lánh nạn bảo vệ để hắn không bị ảnh hưởng bởi đấu pháp của đại năng, xương thịt hắn tái sinh được là nhờ ẩn cốt, không liên quan nhiều đến lò Hóa Ngoại, Trạc Minh không có cơ hội lén giở trò. Hơn nữa khi ấy hắn đã dẫn nổ cây chuyển sinh mộc non mình để lại ở tòa Trung để đốt lửa lò, già nửa thần thức tản ra ngoài, Trạc Minh khó lòng vây khốn hắn.

Hắn quả thực mệt rã rời, nằm liệt tại chỗ nghỉ ngơi, còn không đợi hắn trút hơi thở này ra, đại điện búp hoa đột nhiên “động đất”.

Hề Bình: …

– Huyền Vô chưa chết… – tiếng thì thầm truyền tới trong bụi cỏ – Huyền Vô thế mà chưa chết.

Nơi đó đâu đâu cũng trơn tuồn tuột, có rất nhiều lỗ hổng lớn nhỏ, Hề Bình chật vật đứng dậy, nhận ra đây có thể là một đoạn củ sen.

Chỗ cũ trống không.

Thứ gì đây? Ngắm hết danh thắng Tây Sở, hoan nghênh khách từ bốn phương?

– Ta nhớ Huyền Vô trưởng… Huyền Vô còn có một đệ tử thân truyền chưa từng lộ mặt, đi đâu rồi, cũng chết rồi?

Hoa và lá chuyển lời cho nhau.

Hai vị đại nhân vật này bận rộn nửa ngày, giành mạng với trời giành quyền với người, thì ra đều đang diễn rối bóng trong tay đứa con côi trọc đầu này ở tòa Đông.

Ngay sau đó, Thăng Linh mới sinh này mới ý thức được một cách chậm chạp, cương vực trong lò vừa vặn xấp xỉ phạm vi thần thức Thăng Linh có thể bao phủ – đây là tầm nhìn của Trạc Minh.

Thần thức không có cơ thể bảo vệ yếu ớt vô cùng, nghiền phát là nát, đồng thời cũng “dẻo dai” vô cùng – chỉ cần tưởng tượng ra được hình dạng của mình là hắn có thể khiến thần thức lớn thành dáng người.

– Tám trăm năm trước, Hạng Vinh mắt nhắm mắt mở với bọn phế vật Hạng Triệu kia và bỏ lỡ mất Huệ Tương Quân. Trình độ trí óc của “chậu cảnh tâm ma” Lan Thương kia càng thần bí hơn, ôm lò Hóa Ngoại mấy trăm năm mà không luộc nổi một đĩa trứng, cuối cùng lại có thể mơ mơ màng màng chết trong tay người phàm. Sau rốt, vị chưởng môn sống sờ sờ được núi Tam Nhạc nhét đến đỉnh cao Thiền Thuế nhà bọn ta, cảnh giới đến rồi, phản ứng được mình đã tổn thất thứ gì, trăm cay nghìn đắng ôm lò Hóa Ngoại không có lõi về, ngày ngày khổ sở nghiên cứu… linh sơn ơi linh sơn, phô trương rõ lớn liên miên không ngớt, mắt toàn mọc đi đâu, để lại rặt một đám ngu xuẩn thế nào chiếm giữ ngôi cao, ha ha!

Cũng có nghĩa là, tên trọc này có thể thần không biết quỷ không hay hòa thần thức mình vào lò Hóa Ngoại thông qua lửa lõi lò, tương đương với việc Hạng Vinh “ngộ đạo” trong linh đài Trạc Minh.

Hạng Vinh trong nồi cho rằng mình rất ổn, cố ý “không ổn” cho Huyền Vô xem, dụ y để lộ dã tâm, lừa mất một nửa chân nguyên của y, chuẩn bị vĩnh viễn diệt trừ hậu họa…

Khóe mắt Trạc Minh cong lên:

Hắn đang ở trong một đóa sen khổng lồ.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bc

Ông già tự tìm xui này ngày ngày khốn khổ kiếm tìm, “cướp vạc bằng đầu”, hai trăm năm qua chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng khi sắp sửa sụp đổ, trong lòng “bỗng lóe linh quang”, tìm được con đường thông tới Nguyệt Mãn… kết quả “linh quang” là do sư điệt yêu quái trên danh nghĩa kia của ông ta bịa đặt nhăng cuội!

Khoảnh khắc bị khoét sống khỏi linh đài, Hề Bình “nhìn” thấy trên thất khiếu mình hiện ra ấn hoa sen nhỏ, hắn hiểu ra —

– Người thật. – Một giọng nói có phần quen tai trả lời.

Huyền Vô trên đỉnh núi sát vách âm thầm nhìn trộm, cho rằng chưởng môn chín tám phần mười rồi, Ngân Nguyệt luân mình nắm trong tay rốt cuộc có thể lật kèo.

Bấy giờ Hạng Ninh mới nói:

– Suỵt — Trạc Minh búng một đoạn ngó sen ngập ngừng thò ra, chụm cánh hoa lại bằng động tác rất nhẹ nhàng – không được đụng lung tung, yên lặng.

Trong mỗi cái lỗ đều có “người”, nam có nữ có, trông trang phục thì phần lớn đều là người của nội môn Tam Nhạc.

Hạng Vinh trong nồi cho rằng mình rất ổn, cố ý “không ổn” cho Huyền Vô xem, dụ y để lộ dã tâm, lừa mất một nửa chân nguyên của y, chuẩn bị vĩnh viễn diệt trừ hậu họa…

Hề Bình giẫm phải máu loãng đầy một chân, buồn nôn gần chết, nhưng lúc này hắn chỉ là thần thức, không có bất cứ thần thông nào, không bay được, chỉ có thể quay đầu chạy về phía “đại điện búp hoa”.

Hai vị đại nhân vật này bận rộn nửa ngày, giành mạng với trời giành quyền với người, thì ra đều đang diễn rối bóng trong tay đứa con côi trọc đầu này ở tòa Đông.

– Đệt!

Nhưng động tĩnh lớn như vậy mà Chiếu Đình lại không mảy may phát hiện.

Còn trong sự việc này, bản thân Hề Bình chính là một con ong mật thụ phấn đưa vô tâm liên vào lò Hóa Ngoại!

Song vừa nhô thần thức về phía Chiếu Đình, hắn lại bị một cơn đau dữ dội như tê liệt đánh úp, mắt Hề Bình tối sầm.

Trạc Minh quá thất đức rồi!

Hề Bình vốn định bò dậy, vừa động đậy đã cảm thấy cả người như bị thứ gì đó nghiền nát, lại ngã dúi về.

Trên đỉnh tòa Đông không một tiếng người, có một khóm cỏ chậm rãi biến thành màu đỏ sẫm, nó không gió tự lay và bắt đầu run rẩy. Một con linh tước điềm lành còn non có lẽ tưởng trong bụi cỏ có côn trùng bèn đâm đầu vào, nhảy nhót kiếm tìm khắp nơi.

Trạc Minh bật cười, gạt lò Hóa Ngoại ra:

Thứ gì đây? Ngắm hết danh thắng Tây Sở, hoan nghênh khách từ bốn phương?

Hề Bình lùi phắt lại nửa bước:

– Tám trăm năm trước, Hạng Vinh mắt nhắm mắt mở với bọn phế vật Hạng Triệu kia và bỏ lỡ mất Huệ Tương Quân. Trình độ trí óc của “chậu cảnh tâm ma” Lan Thương kia càng thần bí hơn, ôm lò Hóa Ngoại mấy trăm năm mà không luộc nổi một đĩa trứng, cuối cùng lại có thể mơ mơ màng màng chết trong tay người phàm. Sau rốt, vị chưởng môn sống sờ sờ được núi Tam Nhạc nhét đến đỉnh cao Thiền Thuế nhà bọn ta, cảnh giới đến rồi, phản ứng được mình đã tổn thất thứ gì, trăm cay nghìn đắng ôm lò Hóa Ngoại không có lõi về, ngày ngày khổ sở nghiên cứu… linh sơn ơi linh sơn, phô trương rõ lớn liên miên không ngớt, mắt toàn mọc đi đâu, để lại rặt một đám ngu xuẩn thế nào chiếm giữ ngôi cao, ha ha!

– Nếu chưởng môn bị thương hoặc… thì mệnh bài cũng nên rạn nứt hoặc vỡ nát, tại sao thẻ đá vẫn còn nguyên vẹn mà chữ viết lại biến mất?

Trong hồ sen chìm vào khối núi, Trạc Minh tóm phắt lấy một đoạn củ sen thò ra từ thắt lưng hắn và cắn thật mạnh lên đó. Trên củ sen vậy mà chảy máu người, hoa và lá bên cạnh đồng thanh kêu tiếng quỷ.

Hề Bình bị ngó sen chui vào kinh mạch toàn thân lôi kéo, run lên không ngừng theo điệu cười lớn của Trạc Minh như rối gỗ giật dây, hắn mặc kệ. Nhân lúc Trạc Minh hận đời, thần thức bị thương của Hề Bình nhanh chóng lui về linh đài mình – hắn còn có Chiếu Đình.

Hề Bình bị ngó sen chui vào kinh mạch toàn thân lôi kéo, run lên không ngừng theo điệu cười lớn của Trạc Minh như rối gỗ giật dây, hắn mặc kệ. Nhân lúc Trạc Minh hận đời, thần thức bị thương của Hề Bình nhanh chóng lui về linh đài mình – hắn còn có Chiếu Đình.

Trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông Trạc Minh, Hề Bình nghiến răng bò tới trước vài thước.

Bỗng, khóe mắt hắn lướt thấy màu đỏ sẫm, Hề Bình quay đầu, nhìn thấy trên “sàn” sâu trong “đại điện” có một “đường hầm” màu máu nối liền với lòng đất.

Hắn quả thực không muốn quấy rầy sư phụ, nhưng…

“Thùng — thùng — thùng —“

Trong lúc nói chuyện, tay Hề Bình bị ngó sen kéo và nâng lên.

Hắn vừa mở mắt đã phát hiện mình ở trong một “đại điện”, xung quanh trắng lóa mắt, nhìn kỹ lại, “đại điện” kia không có xà cột, “sàn” và “tường” giăng đầy kinh lạc không rõ ràng lắm.

Song vừa nhô thần thức về phía Chiếu Đình, hắn lại bị một cơn đau dữ dội như tê liệt đánh úp, mắt Hề Bình tối sầm.

Thân thể bị kiếp lôi đánh nát chỉ đau đớn trong chốc lát và có mức độ, nhưng đau đớn khi thần thức bị xé rách còn khó chịu đựng gấp trăm lần.

Nếu thần thức cũng hữu hình, lúc này có lẽ hắn đã nằm ra đất lăn lộn rồi.

– Không sai, mệnh bài không vỡ tức là bình an. Về phần chữ viết — ông cụ chưởng môn nguyệt mãn thành thánh, là thánh nhân Nguyệt Mãn duy nhất của tứ đại linh sơn, há có thể suy xét theo lẽ thường? Lão tổ tông Huyền Đế cũng chưa từng để lại mệnh bài trong đường Trưởng Lão.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bc

Nhưng động tĩnh lớn như vậy mà Chiếu Đình lại không mảy may phát hiện.

– Có nhá. – Giọng Trạc Minh trong nước hơi nặng nề – Chỉ vãn thu hồng biết… nhưng con mụ kia là một kẻ cục cằn chỉ biết đánh đánh giết giết, chẳng hiểu chút gì về luyện khí nên không nói rõ được lõi lò này từ đâu ra.

– … Thu Sát.

– Ôi chao, không tìm được sư phụ à, tội nghiệp quá. – Một phiến lá sen trắng như tuyết mở rộng trên đỉnh đầu Hề Bình, ngũ quan Trạc Minh nổi lên bên trên, nói nhẹ nhàng – Ta không thể dây vào vị Phi Quỳnh phong chủ kiếm chém Đông Hải của Huyền Ẩn kia đâu, may mà ngươi đã tự tách y ra trước. Chi tướng quân có sốt ruột đến đâu thì ắt hẳn cũng không nỡ bổ Chiếu Đình lên thần thức đồ đệ ruột nhỉ?

– Sư phụ, – Hạng Vấn Thanh nói trước – cấm chế tòa Đông bị phá hủy gần hết, nơi này không có dấu vết người.

Đó… hình như là nơi mọc cành hoa.

Hề Bình vừa biểu diễn tay nghề điêu luyện cho sư phụ hắn xong, đương nhiên sẽ không để Chi Tu nhìn thấy hắn bị Nguyệt Mãn rượt bò khắp núi, nhưng hắn che tầm nhìn của Chiếu Đình bằng thần thức mình, vì sao hắn bị người ta vây khốn mà sư phụ lại không biết?

Hề Bình:

Báo ứng xác đáng, hắn vừa lợi dụng Hạng Vinh tránh lôi kiếp, vừa quay đầu người khác đã lợi dụng Hạng Vinh để đối phó hắn.

Nhưng không cho hắn nghĩ kỹ, Hề Bình chỉ cảm thấy lồng giam vô hình vây khốn thần thức mình càng co càng chặt, hắn nhất thời dựng ngược lông tơ.

– Cho ngươi xem. – Trạc Minh như một đứa trẻ khoe đồ chơi của mình, hào hứng bơi mấy vòng liền quanh Hề Bình, một thân sen dài bọc tầng tầng lớp lớp quanh hắn từ thắt lưng trở xuống – Cụm lửa lõi lò này nước dội không tắt, cát phủ không tắt, đè bằng gạch băng, ả có thể bốc cháy trong băng… tuy dùng tốt nhưng toàn làm theo ý mình bám riết không buông, trông cũng đáng ghét lắm. Tứ đại tiên sơn đều bị che giấu, ngày Lan Thương lấy được lò Hóa Ngoại, pháp khí đã không hoàn chỉnh.

Tên trọc này đố kỵ tóc hắn dài, muốn đoạt xá!

– Truyền lệnh xuống, cứ bảo Huyền Vô tẩu hỏa nhập ma, cảnh giới sụt giảm sau khi bị chưởng môn đả thương, đã phản bội rời tiên sơn. Chưởng môn nguyệt mãn bế quan để củng cố cảnh giới, sắp tới không gặp khách lạ, xin nhận tấm lòng thăm hỏi của chư vị đồng đạo. – Giọng Hạng Ninh dừng lại, khẽ nghiến răng – Ngày sau còn dài, đợi chưởng môn xuất quan, nhất định sẽ đến thăm đáp lễ từng người.

– Dám hỏi trưởng lão, Ngân Nguyệt luân có gì khác thường không?

– Nói bậy, ta không làm chuyện kiểu này đâu! – Trạc Minh xị mặt, kiên quyết phủ nhận – Ai thèm cái túi da hôi hám của ngươi, nhổ tóc thì có gì thú vị, ta chơi chán từ lâu rồi. Ta á…

Đau đớn dữ dội từ thần thức bị xé toạc xuyên thủng Hề Bình, lần thứ hai trong vòng một ngày!

Hắn nhịn cơn đau dữ dội, tìm lại tay, chân, tứ chi và cổ trong quá trình bò, theo động tác, khớp xương méo mó biến dạng khớp về vị trí cũ từng tấc một, bò đi trọn vẹn bảy tám trượng, Hề Bình mới coi như “chắp vá” chỉnh tề bản thân.

Hề Bình rốt cuộc không chịu được thêm, kêu lên thảm thiết.

Khóe mắt Trạc Minh cong lên:

Hạng Vấn Thanh hỏi:

Đó hình như là… cánh hoa!

– Chỉ muốn đưa ngươi đi chuyển nhà, đến một nơi tốt…

“Đoạt xá” là thần thức ngoại lai cưỡng đoạt linh đài, cướp đoạt thân xác; nhưng vô tâm liên có thể trực tiếp cướp đi thần thức người ta.

“Đoạt xá” là thần thức ngoại lai cưỡng đoạt linh đài, cướp đoạt thân xác; nhưng vô tâm liên có thể trực tiếp cướp đi thần thức người ta.

Một Thăng Linh tòa Tây khác nói:

“Bịch”, Hề Bình va phải thứ gì đó, cái lưng già suýt bị đụng gãy. Hắn bay ngang ra và rơi vào một nơi tối tăm.

Tuy thần thức có thể thả ra ngoài, nhưng “gốc” luôn luôn ở chân thân. Dù có thò vào nơi khác và tạm thời thoát li chân thân thì mối liên hệ chặt chẽ khăng khít cũng vẫn luôn còn. Cũng giống như ánh mắt có thể phóng ra xa, phát này của Trạc Minh tương đương với việc trực tiếp khoét mắt hắn ra.

Thân thể bị kiếp lôi đánh nát chỉ đau đớn trong chốc lát và có mức độ, nhưng đau đớn khi thần thức bị xé rách còn khó chịu đựng gấp trăm lần.

Cũng có nghĩa là, tên trọc này có thể thần không biết quỷ không hay hòa thần thức mình vào lò Hóa Ngoại thông qua lửa lõi lò, tương đương với việc Hạng Vinh “ngộ đạo” trong linh đài Trạc Minh.

Khoảnh khắc bị khoét sống khỏi linh đài, Hề Bình “nhìn” thấy trên thất khiếu mình hiện ra ấn hoa sen nhỏ, hắn hiểu ra —

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bc

Hắn không trúng kế trong lò Hóa Ngoại, lò Hóa Ngoại chỉ là chỗ lánh nạn bảo vệ để hắn không bị ảnh hưởng bởi đấu pháp của đại năng, xương thịt hắn tái sinh được là nhờ ẩn cốt, không liên quan nhiều đến lò Hóa Ngoại, Trạc Minh không có cơ hội lén giở trò. Hơn nữa khi ấy hắn đã dẫn nổ cây chuyển sinh mộc non mình để lại ở tòa Trung để đốt lửa lò, già nửa thần thức tản ra ngoài, Trạc Minh khó lòng vây khốn hắn.

Nhưng vừa nãy hắn bị Hạng Vinh vây ở núi Tam Nhạc, chuyển sinh mộc xung quanh bị dọn sạch, hắn không dám thả một sợi thần thức nào ra ngoài, cũng không dám để sư phụ nhìn thấy. Khoảnh khắc Hạng Vinh tan vào núi Tam Nhạc, Hề Bình tưởng mình bị Ngân Nguyệt luân quét qua, tâm thần chấn động mạnh, lục cảm mất linh, Trạc Minh đã lợi dụng chính lúc đó để thần không biết quỷ không hay mạ ấn hoa sen lên lục cảm hắn. Lục cảm là lối ra của thần thức, vô tâm liên của tên trọc chết tiệt kia có thể trực tiếp ký sinh bên trong thần thức hắn, thảo nào Chiếu Đình không có phản ứng!

Vách đá bốn phía hồ sen bắt đầu nhúc nhích, tầng trên cùng lật xuống để lộ tầng tầng minh văn bên dưới và trượt xuống nước. Ngay sau đó cả hồ sen cuộn lại như một cuộn tranh và co vào lòng đất, chui xuống khối núi tòa Đông.

Báo ứng xác đáng, hắn vừa lợi dụng Hạng Vinh tránh lôi kiếp, vừa quay đầu người khác đã lợi dụng Hạng Vinh để đối phó hắn.

Đại đệ tử dưới tòa chưởng môn tòa Trung liếc trộm sắc mặt Hạng Vinh, hỏi dò:

Nhưng hắn hiểu ra quả muộn rồi.

Giây lát sau, thần thức Hề Bình rời hẳn khỏi cơ thể, cơ thể không chút sức sống mềm nhũn, linh quang tan biến.

Trạc Minh hít sâu một hơi, lộ vẻ vui mừng, rồi hai tay hắn dang ra, lòng bàn tay nâng một búp sen trắng mới mọc lên. Hắn dè dặt hé cánh hoa chưa nở ra và nhìn trộm vào trong, nơi đài hoa trống không, một Hề Bình be bé đang nằm bất tỉnh nhân sự tại đó.

Lá sen và hoa sen trong nước nhao nhao ghé lại, mọc mắt nhòm trộm vào trong.

Còn trong sự việc này, bản thân Hề Bình chính là một con ong mật thụ phấn đưa vô tâm liên vào lò Hóa Ngoại!

Trạc Minh quá thất đức rồi!

– Suỵt — Trạc Minh búng một đoạn ngó sen ngập ngừng thò ra, chụm cánh hoa lại bằng động tác rất nhẹ nhàng – không được đụng lung tung, yên lặng.

– Yên lặng…

Hề Bình tỉnh lại trong âm thanh trầm đục, mùi máu tanh xộc vào mũi làm hắn suýt nôn.

– Nói be bé thôi…

Hoa và lá chuyển lời cho nhau.

Bỗng, lá cỏ đổi màu như rắn rời hang, thoắt cái quấn lấy linh tước. Con sẻ nhỏ kia còn chưa kịp kêu một tiếng đã bị lá cỏ ác độc xé thành hai nửa trong thời gian chớp mắt, máu và lông vũ bị cuốn đi xa tít.

– Chu Doanh sẽ hận chết ta mất, làm sao đây? – Trạc Minh nói “làm sao đây”, nhưng lại hạ giọng cười khó tự kiềm chế – Ha ha ha, làm sao đây? Là của ta rồi.

Trạc Minh cưỡng chế lột hắn khỏi cơ thể, hắn cảm giác khớp xương nào cũng sai chỗ.

Ngó sen tiếp tục lôi thân thể Hề Bình xuống, kế đó vứt bỏ hắn không chút lưu luyến và chôn thân thể kia dưới đáy hồ, máu nhuộm đỏ quá nửa hồ sen.

– Sư phụ, giờ chúng ta phải làm sao?

Trong thời gian chừng một nén hương, trưởng lão tòa Tây Hạng Minh mới mang theo bốn đại Thăng Linh tòa Trung và bọn Hạng Vấn Thanh tòa Tây đáp xuống tòa Đông.

Lúc này, Trạc Minh cảm nhận được gì đó, hắn nổi khỏi hồ sen, thò đầu nhìn chăm chú phía xa. Rồi ngũ quan hắn xoắn lại một cách lộn xộn, lẩm bẩm một câu “đáng ghét”, cất búp sen mới mọc kia vào trong lòng và rụt về trong nước.

Huyền Vô trên đỉnh núi sát vách âm thầm nhìn trộm, cho rằng chưởng môn chín tám phần mười rồi, Ngân Nguyệt luân mình nắm trong tay rốt cuộc có thể lật kèo.

Vách đá bốn phía hồ sen bắt đầu nhúc nhích, tầng trên cùng lật xuống để lộ tầng tầng minh văn bên dưới và trượt xuống nước. Ngay sau đó cả hồ sen cuộn lại như một cuộn tranh và co vào lòng đất, chui xuống khối núi tòa Đông.

Một sợi ngó sen chui vào ngọn lửa, ngọn lửa im ắng không động đậy chút nào đã “hòa tan” đoạn ngó sen kia.

Chỗ cũ trống không.

Trạc Minh ấn tay Hề Bình thò vào giới tử của hắn, lấy lò Hóa Ngoại vừa cất kỹ ra.

– Chỉ muốn đưa ngươi đi chuyển nhà, đến một nơi tốt…

Trong thời gian chừng một nén hương, trưởng lão tòa Tây Hạng Minh mới mang theo bốn đại Thăng Linh tòa Trung và bọn Hạng Vấn Thanh tòa Tây đáp xuống tòa Đông.

– Nói bậy, ta không làm chuyện kiểu này đâu! – Trạc Minh xị mặt, kiên quyết phủ nhận – Ai thèm cái túi da hôi hám của ngươi, nhổ tóc thì có gì thú vị, ta chơi chán từ lâu rồi. Ta á…

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bc

Nhóm người thả thần thức ra tuần tra bốn phía với vẻ mặt nghiêm túc.

– Sư phụ, – Hạng Vấn Thanh nói trước – cấm chế tòa Đông bị phá hủy gần hết, nơi này không có dấu vết người.

Một Thăng Linh tòa Tây khác nói:

Nhưng hắn hiểu ra quả muộn rồi.

– Yên lặng…

– Ta nhớ Huyền Vô trưởng… Huyền Vô còn có một đệ tử thân truyền chưa từng lộ mặt, đi đâu rồi, cũng chết rồi?

– Nói be bé thôi…

Đại đệ tử dưới tòa chưởng môn tòa Trung liếc trộm sắc mặt Hạng Vinh, hỏi dò:

Tên trọc này đố kỵ tóc hắn dài, muốn đoạt xá!

– Dám hỏi trưởng lão, Ngân Nguyệt luân có gì khác thường không?

Hạng Vinh phớt lờ hắn.

Hạng Vinh phớt lờ hắn.

Hề Bình xuyên qua nhóm người, thấy ánh mắt những người kia đờ đẫn, ai nấy đều như địa phược linh* làm đi làm lại cùng một động tác trong truyền thuyết dân gian.*Địa phược linh là những vong linh chưa hóa giải oan khuất hoặc khúc mắc bị trói buộc ở nơi chết, không vô cớ hại người mà chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện.

Mãi đến khi Hạng Vấn Thanh bên cạnh hỏi chen:

Hoa sen trắng đứt lìa theo tiếng, cánh hoa bị hắn tóm nát bét. Đóa hoa trắng kia chảy máu màu đỏ sẫm và chìm xuống nước hồ, một chuỗi “bọt máu” bắt đầu lan rộng ra xung quanh.

Nhưng vừa nãy hắn bị Hạng Vinh vây ở núi Tam Nhạc, chuyển sinh mộc xung quanh bị dọn sạch, hắn không dám thả một sợi thần thức nào ra ngoài, cũng không dám để sư phụ nhìn thấy. Khoảnh khắc Hạng Vinh tan vào núi Tam Nhạc, Hề Bình tưởng mình bị Ngân Nguyệt luân quét qua, tâm thần chấn động mạnh, lục cảm mất linh, Trạc Minh đã lợi dụng chính lúc đó để thần không biết quỷ không hay mạ ấn hoa sen lên lục cảm hắn. Lục cảm là lối ra của thần thức, vô tâm liên của tên trọc chết tiệt kia có thể trực tiếp ký sinh bên trong thần thức hắn, thảo nào Chiếu Đình không có phản ứng!

– Sư phụ, giờ chúng ta phải làm sao?

Bấy giờ Hạng Ninh mới nói:

Hề Bình: …

– Linh sơn đã tự phục hồi, chỉ có đường Trưởng Lão ở đỉnh chính tòa Trung khác thường, mệnh bài chưởng môn nguyên vẹn, chữ viết trên đó đột nhiên biến mất toàn bộ. Mệnh bài Huyền Vô vẫn còn, nhưng đã rạn nứt và tối đi, tỏ rõ cảnh giới sụt giảm, kẻ đó sợ tội bỏ trốn, không rõ tung tích.

Khi trước Trạc Minh phát điên đều sẽ bị một viên đan dược của Huyền Vô dẹp yên, nhưng lúc này không ai quản hắn nữa. Hắn không ngừng phát điên, cái đầu trọc đã bị chính hắn đập be bét máu thịt, hắn không có tóc để nhổ, năm ngón tay bèn cắm vào da đầu như muốn cày ra thứ gì đó từ máu thịt. Máu thịt tung tóe, nhưng hắn vẫn chưa hả giận, tóm phắt lấy một bó sen bên cạnh và há miệng cắn.

Hạng Vấn Thanh hỏi:

– Người thật hay giả…

– Chu Doanh sẽ hận chết ta mất, làm sao đây? – Trạc Minh nói “làm sao đây”, nhưng lại hạ giọng cười khó tự kiềm chế – Ha ha ha, làm sao đây? Là của ta rồi.

– Nếu chưởng môn bị thương hoặc… thì mệnh bài cũng nên rạn nứt hoặc vỡ nát, tại sao thẻ đá vẫn còn nguyên vẹn mà chữ viết lại biến mất?

Hạng Ninh ngẩng đầu liếc nhìn khe núi, lúc này, hơi nước trong khe núi dồi dào hơn bình thường rất nhiều, linh khí gần như muốn tràn ra ngoài. Hạng Ninh đã có phỏng đoán trong lòng từ lâu nhưng không nhắc tới, nói:

Ngũ quan Trạc Minh vặn vẹo, không phân biệt được là đau hay giận, hắn điên cuồng giày xéo hoa lá cành sen trong hồ, cho đến khi vô tình quơ được búp sen trắng chứa Hề Bình. Tên điên kia dừng động tác, nắm búp hoa run rẩy giây lát như co giật, kế đó hắn hét to một tiếng, ném búp hoa sang một bên và ra sức đập đầu mình vào bờ hồ sen.

Hạng Ninh ngẩng đầu liếc nhìn khe núi, lúc này, hơi nước trong khe núi dồi dào hơn bình thường rất nhiều, linh khí gần như muốn tràn ra ngoài. Hạng Ninh đã có phỏng đoán trong lòng từ lâu nhưng không nhắc tới, nói:

– Không sai, mệnh bài không vỡ tức là bình an. Về phần chữ viết — ông cụ chưởng môn nguyệt mãn thành thánh, là thánh nhân Nguyệt Mãn duy nhất của tứ đại linh sơn, há có thể suy xét theo lẽ thường? Lão tổ tông Huyền Đế cũng chưa từng để lại mệnh bài trong đường Trưởng Lão.

Trạc Minh bật cười, gạt lò Hóa Ngoại ra:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bc

Chúng Thăng Linh cũng chẳng có ai ngu, ai cũng có suy nghĩ, vừa nghe lời bào chữa này của trưởng lão đã biết chưởng môn e rằng lành ít dữ nhiều. Nhưng ngoài tứ cảnh toàn người chẳng dễ xơi, Tam Nhạc giữ vùng đất báu như vậy, thoáng cái tổn thất hai đại cao thủ trấn sơn, chỉ còn lại Hạng Ninh tòa Tây cảnh giới không ổn lắm này, bản thân trưởng lão tòa Tây còn không tự tin, ngoài giả bộ có chỗ dựa không sợ thì còn thế nào được?

– Truyền lệnh xuống, cứ bảo Huyền Vô tẩu hỏa nhập ma, cảnh giới sụt giảm sau khi bị chưởng môn đả thương, đã phản bội rời tiên sơn. Chưởng môn nguyệt mãn bế quan để củng cố cảnh giới, sắp tới không gặp khách lạ, xin nhận tấm lòng thăm hỏi của chư vị đồng đạo. – Giọng Hạng Ninh dừng lại, khẽ nghiến răng – Ngày sau còn dài, đợi chưởng môn xuất quan, nhất định sẽ đến thăm đáp lễ từng người.

Chúng Thăng Linh nhận lệnh rời đi, Hạng Ninh quay đầu liếc nhìn tòa Đông âm u lặng ngắt, khóe miệng mím chặt. Giây lát sau, hắn khẽ than một tiếng “nghiệt chướng”, rồi cưỡi mây bỏ đi.

Hề Bình quay phắt người, thấy một bóng người cao lớn lạ thường dựa vào lỗ củ sen cách đó không xa, mái tóc đen nhánh dài bằng cả một người buông sau lưng, thân hình hạc giữa bầy gà thế này trông vậy mà vẫn rất trang nhã thích mắt —

Trên đỉnh tòa Đông không một tiếng người, có một khóm cỏ chậm rãi biến thành màu đỏ sẫm, nó không gió tự lay và bắt đầu run rẩy. Một con linh tước điềm lành còn non có lẽ tưởng trong bụi cỏ có côn trùng bèn đâm đầu vào, nhảy nhót kiếm tìm khắp nơi.

Lá sen và hoa sen trong nước nhao nhao ghé lại, mọc mắt nhòm trộm vào trong.

Bỗng, lá cỏ đổi màu như rắn rời hang, thoắt cái quấn lấy linh tước. Con sẻ nhỏ kia còn chưa kịp kêu một tiếng đã bị lá cỏ ác độc xé thành hai nửa trong thời gian chớp mắt, máu và lông vũ bị cuốn đi xa tít.

Đau đớn dữ dội từ thần thức bị xé toạc xuyên thủng Hề Bình, lần thứ hai trong vòng một ngày!

Hề Bình trong hoa sen nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khiếp người truyền tới từ bốn phương tám hướng, máu loãng chảy vào kẽ hở trong “đại điện búp hoa”, khiến một đám bọt khí quay cuồng trong nước xô về phía hắn, bọt khí nào cũng to bằng chính hắn.

– Huyền Vô chưa chết… – tiếng thì thầm truyền tới trong bụi cỏ – Huyền Vô thế mà chưa chết.

Trong hồ sen chìm vào khối núi, Trạc Minh tóm phắt lấy một đoạn củ sen thò ra từ thắt lưng hắn và cắn thật mạnh lên đó. Trên củ sen vậy mà chảy máu người, hoa và lá bên cạnh đồng thanh kêu tiếng quỷ.

Ngũ quan Trạc Minh vặn vẹo, không phân biệt được là đau hay giận, hắn điên cuồng giày xéo hoa lá cành sen trong hồ, cho đến khi vô tình quơ được búp sen trắng chứa Hề Bình. Tên điên kia dừng động tác, nắm búp hoa run rẩy giây lát như co giật, kế đó hắn hét to một tiếng, ném búp hoa sang một bên và ra sức đập đầu mình vào bờ hồ sen.

“Thùng — thùng — thùng —“

Mãi đến khi Hạng Vấn Thanh bên cạnh hỏi chen:

Hề Bình tỉnh lại trong âm thanh trầm đục, mùi máu tanh xộc vào mũi làm hắn suýt nôn.

Hắn vừa mở mắt đã phát hiện mình ở trong một “đại điện”, xung quanh trắng lóa mắt, nhìn kỹ lại, “đại điện” kia không có xà cột, “sàn” và “tường” giăng đầy kinh lạc không rõ ràng lắm.

Đó hình như là… cánh hoa!

Những người nọ đang làm đủ thứ, có người đang nhe nanh múa vuốt làm phép với không khí; có người khoa tay làm thủ quyết, hình như đang vẽ bùa; có người đang hóa điên hóa rồ tìm vui, làm ra đủ loại động tác bất nhã… bọn họ ai làm việc nấy, Hề Bình rơi vào tạo tiếng động lớn như vậy mà không ai nhìn hắn lấy một cái.

Nhưng không cho hắn nghĩ kỹ, Hề Bình chỉ cảm thấy lồng giam vô hình vây khốn thần thức mình càng co càng chặt, hắn nhất thời dựng ngược lông tơ.

Hắn đang ở trong một đóa sen khổng lồ.

Hề Bình vốn định bò dậy, vừa động đậy đã cảm thấy cả người như bị thứ gì đó nghiền nát, lại ngã dúi về.

Trạc Minh cưỡng chế lột hắn khỏi cơ thể, hắn cảm giác khớp xương nào cũng sai chỗ.

Trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông Trạc Minh, Hề Bình nghiến răng bò tới trước vài thước.

Thần thức không có cơ thể bảo vệ yếu ớt vô cùng, nghiền phát là nát, đồng thời cũng “dẻo dai” vô cùng – chỉ cần tưởng tượng ra được hình dạng của mình là hắn có thể khiến thần thức lớn thành dáng người.

Hắn nhịn cơn đau dữ dội, tìm lại tay, chân, tứ chi và cổ trong quá trình bò, theo động tác, khớp xương méo mó biến dạng khớp về vị trí cũ từng tấc một, bò đi trọn vẹn bảy tám trượng, Hề Bình mới coi như “chắp vá” chỉnh tề bản thân.

Hắn quả thực mệt rã rời, nằm liệt tại chỗ nghỉ ngơi, còn không đợi hắn trút hơi thở này ra, đại điện búp hoa đột nhiên “động đất”.

Khi trước Trạc Minh phát điên đều sẽ bị một viên đan dược của Huyền Vô dẹp yên, nhưng lúc này không ai quản hắn nữa. Hắn không ngừng phát điên, cái đầu trọc đã bị chính hắn đập be bét máu thịt, hắn không có tóc để nhổ, năm ngón tay bèn cắm vào da đầu như muốn cày ra thứ gì đó từ máu thịt. Máu thịt tung tóe, nhưng hắn vẫn chưa hả giận, tóm phắt lấy một bó sen bên cạnh và há miệng cắn.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bc

Hoa sen trắng đứt lìa theo tiếng, cánh hoa bị hắn tóm nát bét. Đóa hoa trắng kia chảy máu màu đỏ sẫm và chìm xuống nước hồ, một chuỗi “bọt máu” bắt đầu lan rộng ra xung quanh.

Hề Bình trong hoa sen nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khiếp người truyền tới từ bốn phương tám hướng, máu loãng chảy vào kẽ hở trong “đại điện búp hoa”, khiến một đám bọt khí quay cuồng trong nước xô về phía hắn, bọt khí nào cũng to bằng chính hắn.

Hề Bình vừa ráp lại mình trở tay không kịp bị một bọt khí lao vào lòng, bọt nước vỡ nát theo tiếng, bên trong vậy mà lại rơi ra một người mở to hai mắt, thất khiếu chảy máu, suýt nữa thì hôn hắn!

– Này.

Hề Bình:

Lò Hóa Ngoại… còn có lõi lò?

– Đệt!

Hắn hoảng đến mức tứ chi linh hoạt hết, vừa lăn vừa bò đứng dậy, một bước lùi hẳn mấy thước, vừa hết kinh hồn nhìn qua, thấy bóng người quỷ sứ muốn chiếm lợi của mình kia lóe lên rồi biến mất trong máu loãng.

Hề Bình vừa ráp lại mình trở tay không kịp bị một bọt khí lao vào lòng, bọt nước vỡ nát theo tiếng, bên trong vậy mà lại rơi ra một người mở to hai mắt, thất khiếu chảy máu, suýt nữa thì hôn hắn!

Từng bọt máu loãng nổ ra, bên trong đều có một người đầm đìa máu, có kẻ chết không toàn thây vô cùng thảm khốc, thấy ánh sáng liền tan biến, còn có kẻ như vẫn chưa chết hẳn khi ra khỏi bọt máu, giãy giụa một lúc lâu mới biến mất.

Tuy thần thức có thể thả ra ngoài, nhưng “gốc” luôn luôn ở chân thân. Dù có thò vào nơi khác và tạm thời thoát li chân thân thì mối liên hệ chặt chẽ khăng khít cũng vẫn luôn còn. Cũng giống như ánh mắt có thể phóng ra xa, phát này của Trạc Minh tương đương với việc trực tiếp khoét mắt hắn ra.

Hề Bình giẫm phải máu loãng đầy một chân, buồn nôn gần chết, nhưng lúc này hắn chỉ là thần thức, không có bất cứ thần thông nào, không bay được, chỉ có thể quay đầu chạy về phía “đại điện búp hoa”.

Bỗng, khóe mắt hắn lướt thấy màu đỏ sẫm, Hề Bình quay đầu, nhìn thấy trên “sàn” sâu trong “đại điện” có một “đường hầm” màu máu nối liền với lòng đất.

Đó… hình như là nơi mọc cành hoa.

Nơi búp hoa nối với cành hoa vừa vặn đủ cho hắn xuyên qua, bên dưới đen ngòm, thoạt nhìn không thấy đáy, cũng không biết có gì.

Nhóm người thả thần thức ra tuần tra bốn phía với vẻ mặt nghiêm túc.

Hề Bình thoáng do dự, hắn ghé lại, ai ngờ xung quanh cành hoa kia lại có chất nhầy, nó trơn trượt không dùng lực được, hắn vừa không để ý đã giẫm lên, cả người sụp ra sau và trượt thẳng xuống chỗ nối giữa hoa với cành kia.

Cũng không biết những ngó sen nối liền với nhau kia dài bao nhiêu, cú ngã này chừng như quăng hắn đi hai dặm, Hề Bình lơ mơ lăn trong những ngó sen dài mảnh kia, Trạc Minh bên ngoài phát điên gào rú loạn xạ. Bỗng, hắn nghe thấy tiếng tim đập dữ dội truyền tới từ một bên, Hề Bình lập tức giẫm một chân sang hướng ngược lại, vừa vặn bật mình tới một ngã ba và lăn tới nguồn phát ra tiếng tim đập kia.

“Bịch”, Hề Bình va phải thứ gì đó, cái lưng già suýt bị đụng gãy. Hắn bay ngang ra và rơi vào một nơi tối tăm.

Nơi đó đâu đâu cũng trơn tuồn tuột, có rất nhiều lỗ hổng lớn nhỏ, Hề Bình chật vật đứng dậy, nhận ra đây có thể là một đoạn củ sen.

Trong mỗi cái lỗ đều có “người”, nam có nữ có, trông trang phục thì phần lớn đều là người của nội môn Tam Nhạc.

Những người nọ đang làm đủ thứ, có người đang nhe nanh múa vuốt làm phép với không khí; có người khoa tay làm thủ quyết, hình như đang vẽ bùa; có người đang hóa điên hóa rồ tìm vui, làm ra đủ loại động tác bất nhã… bọn họ ai làm việc nấy, Hề Bình rơi vào tạo tiếng động lớn như vậy mà không ai nhìn hắn lấy một cái.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-1bc

Hề Bình xuyên qua nhóm người, thấy ánh mắt những người kia đờ đẫn, ai nấy đều như địa phược linh* làm đi làm lại cùng một động tác trong truyền thuyết dân gian.
*Địa phược linh là những vong linh chưa hóa giải oan khuất hoặc khúc mắc bị trói buộc ở nơi chết, không vô cớ hại người mà chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện.

– Này.

Hề Bình thử đưa tay giữ một người đàn ông đang tay không luyện kiếm lại, nhưng đối phương không hề phản ứng, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu đâm về phía trước. Hề Bình vừa buông tay, người đàn ông kia lại tiếp tục thực hiện chiêu kiếm từng bước một.

Hề Bình chỉ cảm thấy khung cảnh này quỷ dị cực độ:

– Người thật hay giả…

– Người thật. – Một giọng nói có phần quen tai trả lời.

Hề Bình quay phắt người, thấy một bóng người cao lớn lạ thường dựa vào lỗ củ sen cách đó không xa, mái tóc đen nhánh dài bằng cả một người buông sau lưng, thân hình hạc giữa bầy gà thế này trông vậy mà vẫn rất trang nhã thích mắt —

Hề Bình lùi phắt lại nửa bước:

Hề Bình rốt cuộc không chịu được thêm, kêu lên thảm thiết.

– … Thu Sát.

Thu Sát hắn tận mắt nhìn thấy bị Ngân Nguyệt luân nghiền nát xóa sổ.

Thu Sát hắn tận mắt nhìn thấy bị Ngân Nguyệt luân nghiền nát xóa sổ.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s