LỬA VĨNH MINH – 8
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Khi Hề Bình tới om sòm, Chu Doanh đang bị Bàng Tiển hỏi tội.
– Ôi, ta đã bảo tên hát hí đó chẳng phải thứ tốt lành. – Hề Bình thở dài, nhìn chằm chặp đôi mắt không phân trên dưới kia.
– Một tháng, Cô Châu, Du Châu, Hồng Âm bắt được mười mấy mật thám nước ngoài, còn có cá lọt lưới…
Đúng lúc này, gân xanh nổi lên trên đôi tay hoa sen kia, một trận gió mang theo mùi nước tanh thốc vào mặt.
– Nếu chỉ có một thần thức, hắn phải kế thừa bông nào? – Hề Bình hỏi.
Chu Doanh nửa đêm bị gọi dậy, uể oải khoác áo choàng, chỉnh lại tay áo với vẻ dù bận vẫn ung dung, nói:
Nhưng dùng chung một linh đài thì phiền lắm, không ai có thể giấu được “chính mình”, hai đạo tâm ngày ngày cọ xát va chạm, một mất một còn vẫn còn nhẹ, một người quấy quả là hai bên đều thiệt.
Hề Bình: …
– Bàng tổng đốc tiếp xúc với hạng vong mạng nhiều quá, quên mất cách sưu hồn rồi?
– Ầy… có lẽ cũng không giống lắm.
– Phiền phức là thần thức thứ ba không hề tự dưng xuất hiện, mà là thần thức của một người chết. Khi đó không giống bây giờ, hạng đồ bỏ như Triệu Ẩn rất ít, đạo tâm đại năng cơ bản đều là tự tìm tòi. Rất nhiều tu sĩ cũng biết mình động thủ sẽ làm đất rung núi chuyển liên lụy người vô tội, nên “biện* pháp” là một loại đấu pháp thường gặp — chính là một trong những “đại kỵ huyền môn” hiện nay, cầm đạo tâm của mình đi chọi với người khác, tuy không tàn sát khốc liệt nhưng cũng ngàn cân treo sợi tóc. Thần thức thứ ba này chính là một kẻ thù thua vô tâm liên trong tranh chấp và chết dưới tay họ.*Biện trong tranh biện.
– Ta còn cần sưu? Kỳ Lân vệ Tây Sở, Hàng Long kỵ Nam Thục, Dạ Quy nhân Bắc Lịch — Trang vương điện hạ, nói ta hay, chuyện này kết thúc thế nào?
Quái thai này vậy mà từng nghe nói về tam ca hắn?
– Bàng công có thể gửi tin đến tổng bộ Nhân Gian Hành Tẩu ba nước như hỏi tội ta mà. – Chu Doanh nói.
– Chu Doanh trông thế nào? Y có tóc không?
Hắn dang tay ra, mấy sợi dây đàn đã kéo tới giữa ngón tay, Hề Bình loáng cái chém một đạo kiếm khí ra ngoài, nó đập vào hoa sen, nhưng chỉ để lại một vệt trắng trên cành hoa đỏ sẫm.
Bàng Tiển:
– Y ăn gì vậy? Ăn bùn à? Cắt thịt của mình ra ăn sao?
– Lục Ngô các ngươi bắt đầu trước!
– Lục Ngô các ngươi bắt đầu trước!
– E là không được, “thuật tẩy xăm mặt” sẽ trở mặt với ta. – Chu Doanh nói đến đây, không biết đã nghe thấy gì mà ánh mắt bỗng lệch xuống không dễ phát hiện, rồi lại điềm nhiên như không bưng trà lên tỏ ý bảo Bàng Tiển cút xéo – Đến lúc các nước đều bắt đầu bắt chước chế độ Khai Minh Lục Ngô thật, có lẽ đám Nhân Gian Hành Tẩu các ngươi có thể danh chính ngôn thuận trúc cơ… ngày đó không còn xa, Bàng công, đến lúc đó ngươi lại tới gặp ta, tốt xấu gì cũng phải cầm theo con vịt hoa quế, đừng đến tay không đấy.
– Không sai, – Chu Doanh cười – nhưng họ có chứng cứ gì?
– Bàng tổng đốc tiếp xúc với hạng vong mạng nhiều quá, quên mất cách sưu hồn rồi?
Lòng Hề Bình đại khái đã có chút cơ sở, bóng người lóe lên và đáp xuống cạnh hồ sen đã hoàn toàn “vô tâm”.
Bàng Tiển: …
– Không, – Chu Doanh nói – hai người đều biết linh đài này tối đa chỉ có thể đặt một đạo tâm, không lâu sau khi trúc cơ liền đồng thời nảy ra ý loại bỏ đối phương, kết quả hai người đều bị thương không nhẹ, nhưng cũng không chết — linh đài của bọn họ xuất hiện thần thức thứ ba.
Liền nghe trong nước “rào” một tiếng, hoa sen gần như bay ra, nó trổ cành cao bằng một người và ghé phắt tới trước mặt Hề Bình, con mắt hãi người nhìn chằm chặp Hề Bình:
Tình hình Nhân Gian Hành Tẩu các nước khác nhau, ví dụ như Thiên Cơ các luôn lấy làm nhục nhã khi bị đánh đồng với đám vô lại Kỳ Lân vệ kia, nhưng có một điểm tương đồng, chính là với tư cách ngoại môn núi tiên, phần lớn Nhân Gian Hành Tẩu đều xuất thân từ tầng lớp trên. Ai cũng đều rất cao quý, đều rất quý trọng bản thân, để tránh bị sưu hồn, có người sẽ chịu chủ động nhận tội, có người thậm chí còn chịu mua mạng mình bằng số tiền lớn.
Nghe lời này, không hiểu sao tâm tình Hề Bình lại hơi một lời khó nói hết:
Lục Ngô thì khác, Lục Ngô chết ở nước ngoài, lễ tang trọng thể và trợ cấp là để dành cho người nhà, tính mạng họ nhẹ hơn gia đình, cũng nhẹ hơn những công tội phải được lấy ra cân đong, họ thường quyết liệt được như tà ma, không đợi sưu hồn đã tự nổ linh đài, đến nay các nước đều không nắm được thóp của Chu Doanh.
Hề Bình nghe lời miêu tả này, không hiểu sao nổi da gà da vịt đầy người:
– Đừng nói chuyện với ta bằng cái giọng “Thái Tuế” kia của ngươi. – Chu Doanh cười mỉa hắn một câu – Ta tự có chừng mực, ngươi lo cho mình đi.
Bàng Tiển cả giận nói:
Hắn dừng bước, quay qua tháp Tâm Túc Thanh Long, đêm nay đúng lúc Hề Duyệt trực. Tổng đốc tuần tra theo lệ, Hề Duyệt không để ý, lặng lẽ chắp tay với Bàng Tiển bị một đám thú Nhân Quả vây quanh nô đùa trong tường như mọi khi.
Trong thoáng chốc như thế, Hề Bình nhìn thấy một thứ quen thuộc từ đôi mắt ấy – thời niên thiếu tam ca cũng thường như vậy, tầm nhìn đôi khi sẽ tập trung vào những chỗ kỳ lạ, ánh mắt sẽ lộ ra đôi chút dao động… mãi cho đến về sau khi y che được lòng dạ, học cách ngụy trang.
– Cũng có nghĩa là vị lát nữa ta sẽ gặp tuy trông thì là cùng một cái đầu trọc, nhưng thực ra có thể “đổi người” bất cứ lúc nào?
– Ngươi không sợ bọn họ cũng tìm một đám tà ma dân gian? Cổng ti Khai Minh của ngươi mở còn rộng hơn Đông Hải, không sợ gián điệp nước ngoài trà trộn vào?
Tình hình Nhân Gian Hành Tẩu các nước khác nhau, ví dụ như Thiên Cơ các luôn lấy làm nhục nhã khi bị đánh đồng với đám vô lại Kỳ Lân vệ kia, nhưng có một điểm tương đồng, chính là với tư cách ngoại môn núi tiên, phần lớn Nhân Gian Hành Tẩu đều xuất thân từ tầng lớp trên. Ai cũng đều rất cao quý, đều rất quý trọng bản thân, để tránh bị sưu hồn, có người sẽ chịu chủ động nhận tội, có người thậm chí còn chịu mua mạng mình bằng số tiền lớn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
– Ngưỡng cửa của Lục Ngô đủ cao là được, Khai Minh từ sáng đến tối toàn làm mấy việc hương thân công xưởng kia, không quan trọng. Có vài người mở linh khiếu mà không mở đầu óc, ta không dạy nổi, để gián điệp nước ngoài huấn luyện cho lại chẳng tốt hơn? – Chu Doanh nói vô cùng thờ ơ – Hơn nữa ai sẽ tin tưởng tà ma dân gian chứ? Những kẻ này ở đâu cũng không ra được ánh sáng, mang xăm mặt linh tướng vào Khai Minh thật, cuối cùng cũng chưa chắc là người của ai. Trừ khi bọn họ cũng bắt chước chế độ của Khai Minh Lục Ngô, thế chẳng phải còn thú vị hơn à?
May mà giới tử tụ âm, bằng không giọng nói này có thể gọi tất cả mọi người khắp biệt viện… khắp phủ hoàng tôn dậy.
Trạc Minh gào thét ầm ĩ như sụp đổ, âm thanh chấn động khiến Hề Bình muốn nôn.
Bàng Tiển nhíu mày nói:
Mô tả này quen thuộc đến mức khiến người ta phát run.
– Thế nên lời đồn là thật? Lục Ngô Tây Sở thật sự liên hệ được với Dư Thường kia, các ngươi lấy được thuật tẩy xăm mặt rồi?
– Ta còn cần sưu? Kỳ Lân vệ Tây Sở, Hàng Long kỵ Nam Thục, Dạ Quy nhân Bắc Lịch — Trang vương điện hạ, nói ta hay, chuyện này kết thúc thế nào?
Chu Doanh cười nhưng không nói.
– Cái này khó nói, – Hề Bình nói nghiêm cẩn – hắn có thể đồng hóa hoa sen bình thường thành loại hoa trắng kia của mình, ta cũng không biết chân thân hắn ở đâu… đáng ghét, sao ta không biết chiêu này?
Bàng Tiển thoáng phân vân:
Đạo tâm của người bình thường đều là tuyệt mật, trừ thầy trò thân truyền đạo tâm, họ sẽ không cho người khác biết nội dung cụ thể để tránh có người làm hại – dũng khí thẳng thắn vô tư mặc người tra khảo đạo tâm như Bàng Tiển không phải ai cũng có… vả lại Bàng Tiển dù sao cũng chưa trúc cơ, dẫu đạo tâm bị tổn hại thì mức độ nguy hiểm cũng có hạn.
– Thế cũng tốt… lúc trước trong Thiên Cơ các quả thực có tiếng nói cho rằng Lục Ngô nguy hiểm, muốn ngươi in xăm mặt linh tướng cho Lục Ngô.
– Ta đi gặp hắn.
Bàng Tiển gật gật đầu, điềm nhiên như không xuyên qua phía bên kia bức tường: Hề Duyệt không đả tọa nhập định, cũng không nghiên cứu pháp trận, cậu đang đọc một cuốn “sách giải trí” dạy ngữ pháp tiếng Sở.
– E là không được, “thuật tẩy xăm mặt” sẽ trở mặt với ta. – Chu Doanh nói đến đây, không biết đã nghe thấy gì mà ánh mắt bỗng lệch xuống không dễ phát hiện, rồi lại điềm nhiên như không bưng trà lên tỏ ý bảo Bàng Tiển cút xéo – Đến lúc các nước đều bắt đầu bắt chước chế độ Khai Minh Lục Ngô thật, có lẽ đám Nhân Gian Hành Tẩu các ngươi có thể danh chính ngôn thuận trúc cơ… ngày đó không còn xa, Bàng công, đến lúc đó ngươi lại tới gặp ta, tốt xấu gì cũng phải cầm theo con vịt hoa quế, đừng đến tay không đấy.
Hề Bình:
– Ngươi đang liên hệ với Chu Doanh.
Bàng Tiển thầm nghĩ: ta mang một trăm con nhét vào miệng ngươi, ních không chết được ma đầu giả thần giả quỷ nhà ngươi.
Hề Bình chợt hỏi:
Hắn chỉ cảm thân linh khí khắp người đều đình trệ, một hơi thở trực tiếp nghẹn trong ngực, giây lát say, một đôi cánh tay trắng bệch mảnh khảnh như thiếu nữ lôi hắn vào hồ hoa sen, hắn vậy mà không có bất cứ kẽ hở nào để phản kháng.
Hắn nổi giận đùng đùng, tức anh ách bỏ đi, tới cửa bỗng dừng lại, nhớ tới vẻ mặt khi nói “thuật tẩy xăm mặt sẽ trở mặt” của Chu Doanh.
Chu Doanh vừa nghe hắn miêu tả đã đứng dậy, nói rất nhanh:
– Sao có thể… sao có thể… – Đầu hoa sen vừa cuống cuồng, trên thân đã trồi ra mấy cái miệng liền.
“Khoan đã,” Bàng Tiển nheo mắt, “người giấy kia không giỏi những việc này, y nói đến ai?”
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
Hắn dừng bước, quay qua tháp Tâm Túc Thanh Long, đêm nay đúng lúc Hề Duyệt trực. Tổng đốc tuần tra theo lệ, Hề Duyệt không để ý, lặng lẽ chắp tay với Bàng Tiển bị một đám thú Nhân Quả vây quanh nô đùa trong tường như mọi khi.
– Gượm đã, ngươi nói vô tâm liên ở núi Tam Nhạc?
Hề Bình sởn gai ốc một trận:
Bàng Tiển gật gật đầu, điềm nhiên như không xuyên qua phía bên kia bức tường: Hề Duyệt không đả tọa nhập định, cũng không nghiên cứu pháp trận, cậu đang đọc một cuốn “sách giải trí” dạy ngữ pháp tiếng Sở.
Hắn vừa lại gần đã thấy nước hồ kia như sục sôi và sủi lên vô số bọt khí, trên mỗi bọt khí đều có người khác nhau. Linh khí xung quanh đột ngột ngưng trệ, đối phương dựng một không gian nhỏ như giới tử quanh hồ sen.
– Linh đài của vô tâm liên náo nhiệt vô cùng, tranh đấu không ngừng không nghỉ, luôn có khả năng va chạm ra thần thức mới, hơn nữa gần như thần thức mới nào cũng là kẻ thù — con người không thể tranh chấp quyết đấu với người thân bạn bè, kẻ thông suốt thấu đáo đạo tâm thường sẽ chết trong tay chính mình. Điều này trái lại còn hình thành sự cân bằng tinh vi: một vài đạo tâm yếu đuối sẽ bị chôn vùi trong tranh đấu, nhưng đạo tâm người khác vỡ vụn nhẹ thì điên nặng thì chết, bọn họ… bọn họ dù có vỡ một thì vẫn còn rất nhiều. Có một vài thần thức ngang tàng khác thường, để tránh hắn một mình độc chiếm gạt phăng những người khác, những thần thức thù địch nhau kia sẽ tạm thời liên minh nhất trí đối ngoại. Cứ như vậy, tu vi của những đạo tâm có thể chung sống lâu dài về cơ bản sẽ cùng nhau tiến bộ, sau khi không ngừng điều chỉnh đổi mới, bọn họ cùng nhau vượt qua Thăng Linh, cuối cùng lại vượt qua được cảnh giới Thiền Thuế, sản sinh một loài cây sống kèm đặc biệt, chính là “vô tâm liên”.
Hắn nổi giận đùng đùng, tức anh ách bỏ đi, tới cửa bỗng dừng lại, nhớ tới vẻ mặt khi nói “thuật tẩy xăm mặt sẽ trở mặt” của Chu Doanh.
Chó săn khứu giác nhạy bén nhất toàn Kim Bình nhận ra điều gì đó.
– Chẳng lẽ ngày nào y cũng tranh quyền đoạt thế với những kẻ kia? Sao y có thể bình thường như thế?
Chu Doanh ban nãy một mặt đối phó Bàng Tiển, một mặt cũng không thèm để ý ai đó, không đáp lại giọng trong chuyển sinh mộc. May mà Hề Bình sẽ tự động phiên dịch sự im lặng của tam ca thành “rửa tai lắng nghe”, mặc kệ người ta có phản ứng hay không cũng đều không ảnh hưởng đến việc hắn tự nói một mình.
Với thị lực của đỉnh cao Trúc Cơ, Hề Bình có thể nhìn rõ hồ sen cách trăm trượng ở sân sau trong đêm.
Quả nhiên, khi hắn nói xong, Chu Doanh không thể không trả lời.
Hề Bình:
– Ngươi nói đến… vô tâm liên?
Vậy minh văn cổ thì ở đâu ra?
Hề Bình:
– … Còn nhiều lắm.
– Vẫn chưa, khi nào biết tôn giá là địch hay bạn rồi mắng ngươi sau lưng cũng chưa muộn. – Hề Bình thản nhiên nói – Vừa nãy chỉ tạm thời ôm chân Phật, đang nghe ngóng lai lịch ngươi với người ta.
– Cũng không phải, có đài — ý ta là chậu sen bát kia ban đầu bình thường, có đài hoa, sau đó đài hoa bị một cái đầu trọc kỳ hình quái dạng đẩy rớt. Đầu trọc còn gọi ta ra sân sau, nhưng hồ hoa sen ở sân sau cũng mọc sen bình thường…
– Bàng công có thể gửi tin đến tổng bộ Nhân Gian Hành Tẩu ba nước như hỏi tội ta mà. – Chu Doanh nói.
– Y không bình thường, chắc chắn là điên rồi!
Nói đến đây, bước chân hắn bỗng dừng lại:
– Nếu ta đoán không sai, người này có khả năng là linh cảm đỉnh cao. – Chu Doanh nói chậm rãi – Ghi chép liên quan đến linh cảm đỉnh cao trong lịch sử rất ít, dù sao tuyệt đại đa số những người này chưa sống đến lúc nhập đạo đã điên đã chết, thi thoảng có thì e rằng cũng rất khó diễn tả bằng lời… ta đoán vị ma thần thượng cổ năm đó chính là linh cảm đỉnh cao, gần bốn phần mười số minh văn cổ lưu truyền đến nay trên đời đều được kế thừa từ chỗ vô tâm liên kia.
Hắn nghe không hiểu lắm, nhưng chấn động vô cùng – nói cách khác, ba vị ở trong một linh đài, cặp nào cũng có thù!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
– À tốt, bây giờ không bình thường nữa.
Rất có thể là do những kẻ linh cảm đỉnh cao có thể nhìn thấy diện mạo khác của thế giới đã “phiên dịch” những gì họ nhìn thấy và cảm nhận.
Với thị lực của đỉnh cao Trúc Cơ, Hề Bình có thể nhìn rõ hồ sen cách trăm trượng ở sân sau trong đêm.
Hoa sen cánh kép vốn màu hồng nhạt đầu tiên phai màu thành trạng thái nửa trong suốt và lộ ra kinh lạc như mạch máu bên trong, sau đó, màu trắng bệch không biết từ đâu tới ngấm vào hoa lá, màu sắc hoa lá như bị ép vào cành và củ, pha trộn thành một thứ đỏ gỉ sắt quỷ dị.
Hoa trắng lá trắng, không hạt không nhị, sinh củ sen máu dưới nước.
Chu Doanh vừa nghe hắn miêu tả đã đứng dậy, nói rất nhanh:
Một kẻ… linh cảm đỉnh cao bị nhốt ở núi Tam Nhạc, tại nơi không thấy mặt trời.
– Gượm đã, ngươi nói vô tâm liên ở núi Tam Nhạc?
Hề Bình: …
– Cái này khó nói, – Hề Bình nói nghiêm cẩn – hắn có thể đồng hóa hoa sen bình thường thành loại hoa trắng kia của mình, ta cũng không biết chân thân hắn ở đâu… đáng ghét, sao ta không biết chiêu này?
Thảo nào có thể đồng hóa những giống sen khác thành bản thân.
– À tốt, bây giờ không bình thường nữa.
– Vô tâm liên đồng hóa hoa sen khác có giới hạn, ngay cả phạm vi ảnh hưởng được của đại năng Thiền Thuế năm đó cũng không vượt quá một tòa thành nhỏ, hắn không chỉ ở núi Tam Nhạc, mà ắt hẳn còn ẩn trên ba đỉnh núi chính… không phải chỉ có người Chu gia nuôi ma. – Chu Doanh khẽ thở dài – Đó là vị kỳ quỷ nhất trong các ma thần thượng cổ, nghe nói “đạo bất tuần” không có đạo tâm, vô tâm liên thì có rất nhiều đạo tâm.
– Ngươi nói đến… vô tâm liên?
Hề Bình nghe lời miêu tả này, không hiểu sao nổi da gà da vịt đầy người:
– Tích nhiều cái thứ đó như thế làm gì!
Chu Doanh cười nhưng không nói.
– Tương truyền chủ nhân của vô tâm liên ban đầu là một xác hai hồn, cũng có người nói hắn đã nuốt thai song sinh của mình khi ra đời. Hai người đó từ nhỏ đã đối thoại trong cùng một cơ thể và sản sinh hai thần thức khi mở linh khiếu. Tính tình hai người khác nhau một trời một vực, nhưng tư chất lại đều không tầm thường, nên gần như đồng thời tu ra một cặp đạo tâm trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
– Y không thích việc này!
Lục Ngô thì khác, Lục Ngô chết ở nước ngoài, lễ tang trọng thể và trợ cấp là để dành cho người nhà, tính mạng họ nhẹ hơn gia đình, cũng nhẹ hơn những công tội phải được lấy ra cân đong, họ thường quyết liệt được như tà ma, không đợi sưu hồn đã tự nổ linh đài, đến nay các nước đều không nắm được thóp của Chu Doanh.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
Đạo tâm của người bình thường đều là tuyệt mật, trừ thầy trò thân truyền đạo tâm, họ sẽ không cho người khác biết nội dung cụ thể để tránh có người làm hại – dũng khí thẳng thắn vô tư mặc người tra khảo đạo tâm như Bàng Tiển không phải ai cũng có… vả lại Bàng Tiển dù sao cũng chưa trúc cơ, dẫu đạo tâm bị tổn hại thì mức độ nguy hiểm cũng có hạn.
Hoa sen cánh kép vốn màu hồng nhạt đầu tiên phai màu thành trạng thái nửa trong suốt và lộ ra kinh lạc như mạch máu bên trong, sau đó, màu trắng bệch không biết từ đâu tới ngấm vào hoa lá, màu sắc hoa lá như bị ép vào cành và ngó, pha trộn thành một thứ đỏ gỉ sắt quỷ dị.
Nhưng dùng chung một linh đài thì phiền lắm, không ai có thể giấu được “chính mình”, hai đạo tâm ngày ngày cọ xát va chạm, một mất một còn vẫn còn nhẹ, một người quấy quả là hai bên đều thiệt.
Hề Bình vừa cẩn thận quan sát hồ sen kia từ xa, vừa hỏi:
Nói đến đây, bước chân hắn bỗng dừng lại:
– Bọn họ tìm được cách chung sống hòa bình rồi?
– Không, – Chu Doanh nói – hai người đều biết linh đài này tối đa chỉ có thể đặt một đạo tâm, không lâu sau khi trúc cơ liền đồng thời nảy ra ý loại bỏ đối phương, kết quả hai người đều bị thương không nhẹ, nhưng cũng không chết — linh đài của bọn họ xuất hiện thần thức thứ ba.
Bàng Tiển nhíu mày nói:
Hề Bình sởn gai ốc một trận:
– Đợi đã, tam ca, lời này của huynh làm ta nghĩ trật đi rồi, huynh chắc chắn hai người họ muốn loại bỏ đối phương chứ không phải… cái, cái gì đó? Sao nghe kỳ cục vậy, tranh đấu gay gắt một phen xong đẻ thêm một đứa nhỏ?
Hề Bình ngửa ra sau:
Chu Doanh đã quen từ lâu, sẽ tự động dịch lời bàn hoang đường của Hề Bình thành tiếng người, bất kể Hề Sĩ Dung đánh rắm mùi gì y cũng đều không bị ảnh hưởng:
Khoảng cách giữa nửa Thăng Linh và Thăng Linh thật không pha nước!
– Phiền phức là thần thức thứ ba không hề tự dưng xuất hiện, mà là thần thức của một người chết. Khi đó không giống bây giờ, hạng đồ bỏ như Triệu Ẩn rất ít, đạo tâm đại năng cơ bản đều là tự tìm tòi. Rất nhiều tu sĩ cũng biết mình động thủ sẽ làm đất rung núi chuyển liên lụy người vô tội, nên “biện* pháp” là một loại đấu pháp thường gặp — chính là một trong những “đại kỵ huyền môn” hiện nay, cầm đạo tâm của mình đi chọi với người khác, tuy không tàn sát khốc liệt nhưng cũng ngàn cân treo sợi tóc. Thần thức thứ ba này chính là một kẻ thù thua vô tâm liên trong tranh chấp và chết dưới tay họ.
*Biện trong tranh biện
– Không sai, – Chu Doanh cười – nhưng họ có chứng cứ gì?
Hề Bình vỡ lẽ, cây sống kèm này như một loại ẩn dụ.
Hề Bình: …
– Ngươi là người có linh cảm đỉnh cao sao?
Hắn nghe không hiểu lắm, nhưng chấn động vô cùng – nói cách khác, ba vị ở trong một linh đài, cặp nào cũng có thù!
Bàng Tiển cả giận nói:
Chu Doanh ban nãy một mặt đối phó Bàng Tiển, một mặt cũng không thèm để ý ai đó, không đáp lại giọng trong chuyển sinh mộc. May mà Hề Bình sẽ tự động phiên dịch sự im lặng của tam ca thành “rửa tai lắng nghe”, mặc kệ người ta có phản ứng hay không cũng đều không ảnh hưởng đến việc hắn tự nói một mình.
– Không biết, nhưng kế thừa được đạo tâm của vô tâm liên… – Chu Doanh bỗng nói khẽ – nếu có thể, ta cũng muốn gặp thử.
– Linh đài của vô tâm liên náo nhiệt vô cùng, tranh đấu không ngừng không nghỉ, luôn có khả năng va chạm ra thần thức mới, hơn nữa gần như thần thức mới nào cũng là kẻ thù — con người không thể tranh chấp quyết đấu với người thân bạn bè, kẻ thông suốt thấu đáo đạo tâm thường sẽ chết trong tay chính mình. Điều này trái lại còn hình thành sự cân bằng tinh vi: một vài đạo tâm yếu đuối sẽ bị chôn vùi trong tranh đấu, nhưng đạo tâm người khác vỡ vụn nhẹ thì điên nặng thì chết, bọn họ… bọn họ dù có vỡ một thì vẫn còn rất nhiều. Có một vài thần thức ngang tàng khác thường, để tránh hắn một mình độc chiếm gạt phăng những người khác, những thần thức thù địch nhau kia sẽ tạm thời liên minh nhất trí đối ngoại. Cứ như vậy, tu vi của những đạo tâm có thể chung sống lâu dài về cơ bản sẽ cùng nhau tiến bộ, sau khi không ngừng điều chỉnh đổi mới, bọn họ cùng nhau vượt qua Thăng Linh, cuối cùng lại vượt qua được cảnh giới Thiền Thuế, sản sinh một loài cây sống kèm đặc biệt, chính là “vô tâm liên”.
LỬA VĨNH MINH – 8
Thảo nào có thể đồng hóa những giống sen khác thành bản thân.
– Thế cũng tốt… lúc trước trong Thiên Cơ các quả thực có tiếng nói cho rằng Lục Ngô nguy hiểm, muốn ngươi in xăm mặt linh tướng cho Lục Ngô.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
Hề Bình vỡ lẽ, cây sống kèm này như một loại ẩn dụ.
– Cũng có nghĩa là vị lát nữa ta sẽ gặp tuy trông thì là cùng một cái đầu trọc, nhưng thực ra có thể “đổi người” bất cứ lúc nào?
– Cũng không phải, – Chu Doanh hiếm khi trầm ngâm giây lát – đại năng thượng cổ đạo tâm không thể hòa vào trời đất đều đã chết hết khi linh sơn hoàn thiện, người ngươi gặp hẳn đã kế thừa đạo tâm của vô tâm liên, cũng chưa chắc đã có nhiều thần thức như vậy.
– Ngưỡng cửa của Lục Ngô đủ cao là được, Khai Minh từ sáng đến tối toàn làm mấy việc hương thân công xưởng kia, không quan trọng. Có vài người mở linh khiếu mà không mở đầu óc, ta không dạy nổi, để gián điệp nước ngoài huấn luyện cho lại chẳng tốt hơn? – Chu Doanh nói vô cùng thờ ơ – Hơn nữa ai sẽ tin tưởng tà ma dân gian chứ? Những kẻ này ở đâu cũng không ra được ánh sáng, mang xăm mặt linh tướng vào Khai Minh thật, cuối cùng cũng chưa chắc là người của ai. Trừ khi bọn họ cũng bắt chước chế độ của Khai Minh Lục Ngô, thế chẳng phải còn thú vị hơn à?
Hề Bình còn chưa dứt lời, trong hoa sen kia đã vươn ra một đôi tay không biết từ đâu tóm phắt lấy cổ áo Hề Bình – Hề Bình phát hiện chẳng những đầu hắn không có tóc, mà tay còn không có lấy một mảnh móng tay!
– Nếu chỉ có một thần thức, hắn phải kế thừa bông nào? – Hề Bình hỏi.
– Một tháng, Cô Châu, Du Châu, Hồng Âm bắt được mười mấy mật thám nước ngoài, còn có cá lọt lưới…
– Không biết, nhưng kế thừa được đạo tâm của vô tâm liên… – Chu Doanh bỗng nói khẽ – nếu có thể, ta cũng muốn gặp thử.
Hoa sen trợn mắt nhìn hắn với vẻ khó bề tưởng tượng như muốn tìm bằng chứng Hề Bình nói dối trên mặt hắn:
Hề Bình ngây người, “người thú vị” trong mắt Chu Doanh thường là kẻ nguy hiểm cực độ, những lúc thế này y thường có thể nhớ ra mình là một người anh, giống như thời niên thiếu nghịch lửa nghịch vật độc vậy, y sẽ tạm thời kiềm chế sự hứng thú của mình và xua Hề Bình trốn xa một chút trước.
– Ta vừa thấy lá của ngươi động đậy, ngươi đang nói chuyện với ai mà tán dóc lâu vậy? Nói xấu ta hả?
Đây hình như vẫn là lần đầu tiên tam ca nói muốn gặp ai đó.
– Nếu ta đoán không sai, người này có khả năng là linh cảm đỉnh cao. – Chu Doanh nói chậm rãi – Ghi chép liên quan đến linh cảm đỉnh cao trong lịch sử rất ít, dù sao tuyệt đại đa số những người này chưa sống đến lúc nhập đạo đã điên đã chết, thi thoảng có thì e rằng cũng rất khó diễn tả bằng lời… ta đoán vị ma thần thượng cổ năm đó chính là linh cảm đỉnh cao, gần bốn phần mười số minh văn cổ lưu truyền đến nay trên đời đều được kế thừa từ chỗ vô tâm liên kia.
– Không được, – Hề Bình nghiêm mặt lại – đến bằng người giấy, người giấy hỏng sẽ làm thần thức huynh bị thương, tu vi tên trọc này cao hơn ta, quá nửa là Thăng Linh, không biết là địch hay bạn, đột nhiên làm loạn ta không bảo vệ được huynh.
Minh văn nối liền đất trời vạn vật, không phải thứ có thể tạo ra, bậc thầy minh văn hiện thời đổi mới minh văn cũng đều lấy minh văn cổ làm cơ sở và tạo một số thay đổi rất nhỏ.
Vậy minh văn cổ thì ở đâu ra?
Rất có thể là do những kẻ linh cảm đỉnh cao có thể nhìn thấy diện mạo khác của thế giới đã “phiên dịch” những gì họ nhìn thấy và cảm nhận.
Chu Doanh: …
Một kẻ… linh cảm đỉnh cao bị nhốt ở núi Tam Nhạc, tại nơi không thấy mặt trời.
Mô tả này quen thuộc đến mức khiến người ta phát run.
Có một từ hắn không nghe rõ, dù sao cũng là người nước ngoài… tên hoa trọc này bảo tam ca hắn làm sao?
Trạc Minh cười hì hì, đồng tử phản chiếu mặt nạ linh tướng của Hề Bình.
Không đợi hắn nói xong, hoa sen đã gào rú lên một cách gần như hơi cuồng loạn:
– Không được, – Hề Bình nghiêm mặt lại – đến bằng người giấy, người giấy hỏng sẽ làm thần thức huynh bị thương, tu vi tên trọc này cao hơn ta, quá nửa là Thăng Linh, không biết là địch hay bạn, đột nhiên làm loạn ta không bảo vệ được huynh.
– Đừng nói chuyện với ta bằng cái giọng “Thái Tuế” kia của ngươi. – Chu Doanh cười mỉa hắn một câu – Ta tự có chừng mực, ngươi lo cho mình đi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
– Ta đi gặp hắn.
Hề Bình lóa mắt, cảm thấy mình như nhìn thấy Thu Sát trên bọt khí, không đợi hắn nhìn kỹ, bọt khí đã lại vỡ tan.
Lòng Hề Bình đại khái đã có chút cơ sở, bóng người lóe lên và đáp xuống cạnh hồ sen đã hoàn toàn “vô tâm”.
Biện trong tranh biện
Hắn vừa lại gần đã thấy nước hồ kia như sục sôi và sủi lên vô số bọt khí, trên mỗi bọt khí đều có người khác nhau. Linh khí xung quanh đột ngột ngưng trệ, đối phương dựng một không gian nhỏ như giới tử quanh hồ sen.
Chu Doanh đã quen từ lâu, sẽ tự động dịch lời bàn hoang đường của Hề Bình thành tiếng người, bất kể Hề Sĩ Dung đánh rắm mùi gì y cũng đều không bị ảnh hưởng:
Hề Bình lóa mắt, cảm thấy mình như nhìn thấy Thu Sát trên bọt khí, không đợi hắn nhìn kỹ, bọt khí đã lại vỡ tan.
Bàng Tiển thoáng phân vân:
Một đóa hoa sen bơi tới bên bờ như rắn, nó chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra cái đầu trọc lóc ngũ quan nhảy nhót:
– Ta vừa thấy lá của ngươi động đậy, ngươi đang nói chuyện với ai mà tán dóc lâu vậy? Nói xấu ta hả?
– Vẫn chưa, khi nào biết tôn giá là địch hay bạn rồi mắng ngươi sau lưng cũng chưa muộn. – Hề Bình thản nhiên nói – Vừa nãy chỉ tạm thời ôm chân Phật, đang nghe ngóng lai lịch ngươi với người ta.
– Ngươi thú vị, ta thích ngươi. Ta tên Trạc Minh, là đệ tử thân truyền của Huyền Vô đại trưởng lão, ngươi muốn nghe ngóng cái gì? Ta nói cho ngươi.
Mặt Trạc Minh ngoác ra hai cái miệng, một cái cười “khanh khách” không ảnh hưởng cái khác nói chuyện – Hề Bình trông mà cũng không khỏi hơi hâm mộ.
– Ngươi thú vị, ta thích ngươi. Ta tên Trạc Minh, là đệ tử thân truyền của Huyền Vô đại trưởng lão, ngươi muốn nghe ngóng cái gì? Ta nói cho ngươi.
– Ôi, ta đã bảo tên hát hí đó chẳng phải thứ tốt lành. – Hề Bình thở dài, nhìn chằm chặp đôi mắt không phân trên dưới kia.
Trạc Minh cười hì hì, đồng tử phản chiếu mặt nạ linh tướng của Hề Bình.
– Vô tâm liên đồng hóa hoa sen khác có giới hạn, ngay cả phạm vi ảnh hưởng được của đại năng Thiền Thuế năm đó cũng không vượt quá một tòa thành nhỏ, hắn không chỉ ở núi Tam Nhạc, mà ắt hẳn còn ẩn trên ba đỉnh núi chính… không phải chỉ có người Chu gia nuôi ma. – Chu Doanh khẽ thở dài – Đó là vị kỳ quỷ nhất trong các ma thần thượng cổ, nghe nói “đạo bất tuần” không có đạo tâm, vô tâm liên thì có rất nhiều đạo tâm.
Trong thoáng chốc như thế, Hề Bình nhìn thấy một thứ quen thuộc từ đôi mắt ấy – thời niên thiếu tam ca cũng thường như vậy, tầm nhìn đôi khi sẽ tập trung vào những chỗ kỳ lạ, ánh mắt sẽ lộ ra đôi chút dao động… mãi cho đến về sau khi y che được lòng dạ, học cách ngụy trang.
– Đợi đã, tam ca, lời này của huynh làm ta nghĩ trật đi rồi, huynh chắc chắn hai người họ muốn loại bỏ đối phương chứ không phải… cái, cái gì đó? Sao nghe kỳ cục vậy, tranh đấu gay gắt một phen xong đẻ thêm một đứa nhỏ?
Hề Bình chợt hỏi:
– Ngươi là người có linh cảm đỉnh cao sao?
Tiếng cười của Trạc Minh bỗng im bặt, ánh mắt hơi dao động của hắn bỗng trở nên sắc bén, như sắp hóa thành đao nhọn đâm thủng linh đài người trước mặt.
Khi Hề Bình tới om sòm, Chu Doanh đang bị Bàng Tiển hỏi tội.
– Ngươi đang liên hệ với Chu Doanh.
– Có phải y điên rồi không…
Quái thai này vậy mà từng nghe nói về tam ca hắn?
“Khoan đã,” Bàng Tiển nheo mắt, “người giấy kia không giỏi những việc này, y nói đến ai?”
Hề Bình nhất thời không còn gì để nói.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
– Ta biết y… ta biết y… – Trạc Minh trở nên kích động, nhãn cầu xoay loạn xạ mất kiểm soát – vật tế cuối cùng của Chu gia Đại Uyển… giống ta… y giống ta…
Một đóa hoa sen bơi tới bên bờ như rắn, nó chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra cái đầu trọc lóc ngũ quan nhảy nhót:
Khá lắm! Vị đầu trọc này sẽ không nhổ từng sợi tóc của mình đấy chứ?
Nghe lời này, không hiểu sao tâm tình Hề Bình lại hơi một lời khó nói hết:
– Ầy… có lẽ cũng không giống lắm.
Chu Doanh hỏi qua chuyển sinh mộc:
Liền nghe trong nước “rào” một tiếng, hoa sen gần như bay ra, nó trổ cành cao bằng một người và ghé phắt tới trước mặt Hề Bình, con mắt hãi người nhìn chằm chặp Hề Bình:
– Chu Doanh trông thế nào? Y có tóc không?
Hề Bình:
– … Còn nhiều lắm.
Không đợi hắn nói xong, hoa sen đã gào rú lên một cách gần như hơi cuồng loạn:
– Y không nhổ tóc à? Không nhổ tóc à?
Khá lắm! Vị đầu trọc này sẽ không nhổ từng sợi tóc của mình đấy chứ?
May mà giới tử tụ âm, bằng không giọng nói này có thể gọi tất cả mọi người khắp biệt viện… khắp phủ hoàng tôn dậy.
Hề Bình ngửa ra sau:
Bàng Tiển: …
– Y không thích việc này!
Hề Bình còn chưa dứt lời, trong hoa sen kia đã vươn ra một đôi tay không biết từ đâu tóm phắt lấy cổ áo Hề Bình – Hề Bình phát hiện chẳng những đầu hắn không có tóc, mà tay còn không có lấy một mảnh móng tay!
– Y ăn gì vậy? Ăn bùn à? Cắt thịt của mình ra ăn sao?
Tiếng cười của Trạc Minh bỗng im bặt, ánh mắt hơi dao động của hắn bỗng trở nên sắc bén, như sắp hóa thành đao nhọn đâm thủng linh đài người trước mặt.
Hề Bình nắm một phù chú vẽ sẵn từ trước trong lòng bàn tay, tát một phát đánh bay tay hoa sen:
– Phi lễ chớ động! Hoàng thất Đại Uyển không đến nỗi, chưa nghèo tới mức độ kia!
Hề Bình nắm một phù chú vẽ sẵn từ trước trong lòng bàn tay, tát một phát đánh bay tay hoa sen:
– Bảo huynh không trọc không tự hại mình không ăn đất, chắc chắn là điên rồi.
Hoa sen trợn mắt nhìn hắn với vẻ khó bề tưởng tượng như muốn tìm bằng chứng Hề Bình nói dối trên mặt hắn:
– Phi lễ chớ động! Hoàng thất Đại Uyển không đến nỗi, chưa nghèo tới mức độ kia!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-X6
– Chẳng lẽ ngày nào y cũng tranh quyền đoạt thế với những kẻ kia? Sao y có thể bình thường như thế?
Hề Bình: …
Có một từ hắn không nghe rõ, dù sao cũng là người nước ngoài… tên hoa trọc này bảo tam ca hắn làm sao?
– Sao có thể… sao có thể… – Đầu hoa sen vừa cuống cuồng, trên thân đã trồi ra mấy cái miệng liền.
– Sao y có thể bình thường như thế?
Chu Doanh nửa đêm bị gọi dậy, uể oải khoác áo choàng, chỉnh lại tay áo với vẻ dù bận vẫn ung dung, nói:
– Có phải y điên rồi không…
– Y không bình thường, chắc chắn là điên rồi!
Hề Bình nhất thời không còn gì để nói.
Chu Doanh hỏi qua chuyển sinh mộc:
– Vô tâm liên nói gì?
Hề Bình:
– Bảo huynh không trọc không tự hại mình không ăn đất, chắc chắn là điên rồi.
Chu Doanh: …
Đúng lúc này, gân xanh nổi lên trên đôi tay hoa sen kia, một trận gió mang theo mùi nước tanh thốc vào mặt.
Trạc Minh gào thét ầm ĩ như sụp đổ, âm thanh chấn động khiến Hề Bình muốn nôn.
– Vô tâm liên nói gì?
Hắn chỉ cảm thân linh khí khắp người đều đình trệ, một hơi thở trực tiếp nghẹn trong ngực, giây lát say, một đôi cánh tay trắng bệch mảnh khảnh như thiếu nữ lôi hắn vào hồ hoa sen, hắn vậy mà không có bất cứ kẽ hở nào để phản kháng.
Hề Bình tức thì nín thở: Tên trọc này quả nhiên là Thăng Linh!
Hề Bình ngây người, “người thú vị” trong mắt Chu Doanh thường là kẻ nguy hiểm cực độ, những lúc thế này y thường có thể nhớ ra mình là một người anh, giống như thời niên thiếu nghịch lửa nghịch vật độc vậy, y sẽ tạm thời kiềm chế sự hứng thú của mình và xua Hề Bình trốn xa một chút trước.
Hắn dang tay ra, mấy sợi dây đàn đã kéo tới giữa ngón tay, Hề Bình loáng cái chém một đạo kiếm khí ra ngoài, nó đập vào hoa sen, nhưng chỉ để lại một vệt trắng trên cành hoa đỏ sẫm.
Khoảng cách giữa nửa Thăng Linh và Thăng Linh thật không pha nước!
“ Bảo huynh không trọc không tự hại mình không ăn đất, chắc chắn là điên rồi.” xin lỗiiii, tui lỡ cười, tui thật không ra gì -)))))))
ThíchĐã thích bởi 1 người