LỬA VĨNH MINH – 6
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
– Nội môn đã có tiếp ứng, biệt hiệu “biểu thiếu gia”, sẽ chủ động liên hệ với ngươi, bọn ta sẽ nghĩ cách vào bằng cách khác. Ngươi phải cẩn thận tuyệt đối, không được tự tiện hành động.
Trong khi linh khí dày đặc khiến thể xác tinh thần khoan khoái, hắn tự dưng lại sinh ra sợ hãi… Từ Nhữ Thành cảm thấy mình sắp bị linh khí nuốt chửng, linh sơn kia như đang “sống”, lạnh lùng treo lơ lửng trên đầu như Ngân Nguyệt luân, giáng hình phạt của trời xuống tất cả những sâu kiến không chịu nước chảy bèo trôi: Huệ Tương Quân thân bại danh liệt; Hạp vong tộc diệt chủng vì lạm dụng thuật Phảng Kim, chân dung vị vua mất nước vẫn đang quỳ trong phế tích địa cung; Uyển và Sở có vẻ rút ra bài học, dùng thuật Phảng Kim rất khắc chế, năm năm trước vẫn cứ có rối ren do trận lửa lớn ngoại thành Nam… cùng với Dư Gia Loan hoang vu cằn cỗi.
Có thể đi qua bảy tám bí cảnh trong vòng mười mét, chúng chỉ để lộ một góc cho người qua đường, như từng bức họa tỏa sáng rực rỡ treo cao thấp giữa không trung. Muốn đi vào bí cảnh nào trong đó thì bắt buộc phải phù hợp với minh văn đặc thù, chắc chắn sẽ không lạc bừa tới địa bàn của người khác.
Từ Nhữ Thành khoác lớp da của Triệu Cầm Đan, vuốt ve khuyên tai như hữu ý như vô tình – một bên khuyên tai hắn là vàng, bên kia là mảnh chuyển sinh mộc mạ vàng, có thể nhận tin từ đồng liêu bất cứ lúc nào.
Bà vú Hạng gia cụp mí mắt như thoáng cười, vẫy tay cho các đại mỹ nhân lui.
Đầu tiên Hề Bình lẻn vào trú quân áp tải lương thực cứu trợ lên phía bắc trong biên giới huyện Đào, dùng thủ đoạn nhỏ để hoán đổi một binh sĩ, khoảnh khắc bước khỏi ranh giới cấm linh, hắn liền biến thành binh sĩ kia bằng “Hàng Nhái”.
Trên tòa Đông Tam Nhạc, sen trắng không nhị trong hồ sen thò đầu khỏi mặt nước như hoa hướng dương, đồng loạt quay về hướng tây, ràng rịt lúc nhúc kéo theo cái thân đỏ máu như từng chiếc lưỡi tham lam đói khát.
Lúc này, ngoài Lục Ngô cố ý bại lộ khi Chu Doanh ám sát công chúa, những người khác đều định cư ở ngoại ô thành Đông Hành cách đó hai mươi dặm cùng Triệu gia. Với tư cách “vợ chưa cưới”, Từ Nhữ Thành được một chiếc xe con chở vào thẳng núi Tam Nhạc.
– Có người ngầm theo dõi ngươi, cảnh giác chút, đừng giương mắt ếch nhìn ta trân trối.
Chuyện này không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục khổng lồ đối với đại tiểu thư, may mà Từ Nhữ Thành cũng chẳng tự ái gì, hắn chỉ hơi hoảng.
– Đồng liêu mới lai lịch thế nào?
Vào nội môn Tam Nhạc không thể dùng người giấy, bất luận do Bạch Lệnh dán hay Hề Bình mô phỏng, những người giấy kia đều chỉ ở cấp bậc Trúc Cơ. Giở trò lưu manh ở vùng biên thùy Dư Gia Loan cũng thôi, vào nội môn Tam Nhạc mà giở lại bài này, e rằng người giấy có thể bị đưa thẳng đi chôn.
Từ Nhữ Thành dùng thần thức chạm vào chuyển sinh mộc trên khuyên tai, hỏi:
Các trưởng lão và ba mươi sáu phong chủ Huyền Ẩn đã đến nội môn Tam Nhạc Đông Hành bao giờ chưa? Từ Nhữ Thành không thể nói chắc, dù sao thì từ Thăng Linh trở xuống, hắn cũng là người đầu tiên từ trước đến giờ.
Từ Nhữ Thành rối tung cả người:
Chỉ với việc xông vào đây và được chôn tại đây, hắn cũng có thể được ghi vào sử sách.
Nói đoạn, có người mở cửa xe hộ hắn, Từ Nhữ Thành ngẩng đầu, thấy tám đại cô nương xinh đẹp mỗi người một vẻ đứng thành một hàng, đồng loạt hành lễ với hắn.
Thần khí chuyển sinh mộc cải tiến tiện lợi dễ mang theo, gặp chuyện có thể họp với đồng liêu bất kỳ lúc nào. Khi đối phó với người Triệu gia, thậm chí chính Triệu Cầm Đan cũng từng làm ngoại viện của hắn.
Từ Nhữ Thành nổi da gà da vịt khắp người, không đợi hắn nhìn kĩ, ngựa bay đã rạch nát gió dữ và lao thẳng vào tòa Tây.
Từ Nhữ Thành dùng thần thức chạm vào chuyển sinh mộc trên khuyên tai, hỏi:
– Vào nội môn theo chủ mới, phải đợi chủ nhân ban tên. Tiểu thư đi xe vất vả, hãy bố trí ổn thỏa trước đi, không cần chọc tức mình vì đám thị nữ.
Cô gái kia có một đôi mắt đào hoa mê hồn đoạt phách, ánh mắt sóng sánh, một cái nhìn suýt nữa khiến mặt Từ Nhữ Thành nóng bừng. Hắn đang định tránh đi thì nghe một giọng đàn ông xa lạ trong chuyển sinh mộc nói:
– Đồng liêu mới lai lịch thế nào?
Lâm Sí: …
Lúc này, ngoài Lục Ngô cố ý bại lộ khi Chu Doanh ám sát công chúa, những người khác đều định cư ở ngoại ô thành Đông Hành cách đó hai mươi dặm cùng Triệu gia. Với tư cách “vợ chưa cưới”, Từ Nhữ Thành được một chiếc xe con chở vào thẳng núi Tam Nhạc.
“Biểu thiếu gia”? Biểu thiếu gia nhà ai?
– Ngươi… ngài là tiền bối “biểu thiếu gia” kia?
Công nhân như xác chết đói ngẩng đầu không thấy mặt trời, bèn bảo “độ nguyệt kim ăn thịt người”.
Dù không muốn dùng tên đầy đủ của mình ở nước ngoài, thì Lục Ngô cũng đều gọi tắt họ tên như là “lão Điền”, “Đại Thành”, sao vị này lại mới lạ thế?
– Đừng hỏi, – đồng liêu bảo hắn – là tiền bối Trúc Cơ.
Từ Nhữ Thành không ban bừa, nơm nớp thấp thỏm hỏi qua chuyển sinh mộc:
Chu Doanh đánh hỏng hai tấm ván gia pháp, bóp nát chuyển sinh mộc mình lấy ra từ biển Vô Độ. Rốt cuộc không được chịu được tên kia ngày nào cũng lắc lư trước mũi y bằng người giấy với sự trợ giúp ăn cây táo rào cây sung của Bạch Lệnh.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
Từ Nhữ Thành vỡ lẽ: Ồ, thảo nào.
– Bọn thị nữ đều là người hạ tiện, tự biết khó lọt vào mắt tiểu thư, chỉ là đã in xăm mặt lên linh tướng, sống chết không do mình. Nếu không chỉ cần có khả năng tự giải quyết, bọn ta cũng sẽ không ở đây vướng tai vướng mắt tiểu thư.
Hắn còn khó hiểu, mình mượn thân phận được hời như đại tiểu thư Triệu gia, còn được chính Triệu tiểu thư trợ giúp mà trà trộn vào còn khó khăn như vậy, sao người khác có thể đến nội môn “tiếp ứng” trước hắn một bước chứ? Phải rồi, lẻn vào nội môn Tam Nhạc không như hành động dân gian, vẫn phải dựa vào cao nhân.
Nói đến đoạn cuối, vậy mà còn có âm rung nghẹn ngào cố nén.
Cho nên?
Nói đến thì ngay cả Thiên Cơ các nhắc về nội môn Huyền Ẩn cũng cảm thấy cao không thể với, chỗ bọn họ đây vừa “Thái Tuế” vừa “biểu thiếu gia”, hết Trúc Cơ này đến Trúc Cơ khác chạy tới nghe sai khiến, Trang vương điện hạ kiếm đâu ra vậy? Đúng là sâu không thể lường.
LỬA VĨNH MINH – 6
Từ Nhữ Thành trợn mắt há mồm, không biết vị tiền bối kia rốt cuộc nén khóc và nói ra lời như vậy kiểu gì, nhất thời không khỏi nghi ngờ mình nhớ nhầm người.
Nghe nói có ngoại viện, Từ Nhữ Thành hơi vững dạ, bèn mở hé cửa sổ xe.
– Lão tì vừa nãy còn khen đại tiểu thư mắt nhìn tốt, còn cao minh hơn những người khác trong phủ rất nhiều kìa.
Linh khí núi Tam Nhạc quá dày đặc, trước đó, nơi linh khí dồi dào nhất hắn từng ở là đường huấn luyện của ti Khai Minh do linh thạch bồi đắp mà thành, linh khí còn tràn trề hơn bí cảnh Triệu gia, nhưng lại không thể đánh đồng với nơi đây.
Thảo nào thứ này trốn được mắt Thiền Thuế – hắn quả thực đã thừa hưởng mọi thứ từ một người khác.
Nếu nói đường huấn luyện của ti Khai Minh là một cốc chè có thể hơi nếm ra ít vị ngọt, thì núi Tam Nhạc chính là mật ong đậm đặc có thể tách cặn đường.
– Điện hạ biết được tiểu thư rời quê xa xứ, có lòng chuẩn bị vài tôi tớ lanh lợi cho tiểu thư sai sử, đều đã đào tạo cẩn thận, mời tiểu thư tự chọn mấy người ưng mắt dẫn lên.
Từ Nhữ Thành: …
Từ Nhữ Thành khẽ khàng hít thở, chỉ cảm thấy phế phủ trăm xương đều được linh khí lấp đầy. Người này luôn không bỏ nổi mùi nghèo kiết xác xuất thân “Khai Minh”, cả chặng đường có cơ hội là ăn chùa “công quỹ” linh thạch trong bí cảnh Triệu gia để tu hành, được lợi không chiếm là đồ khốn.
Con đường tiếp theo không chạy trên mặt đất, xe ngựa đột ngột bay lên, xuyên qua núi non trùng điệp ngập trong mây mù, Từ Nhữ Thành nhất thời bị gió mạnh thổi không mở nổi mắt. Sau thời gian khoảng nửa nén hướng, hắn thấy ba ngọn núi chính đứng sóng vai phía xa, lúc này rõ ràng trời chưa tối, mà đã có một vầng trăng bạc khổng lồ treo trên tòa Đông.
Đáng tiếc con bài tẩy Trang vương điện hạ dùng để đối phó với hỗn thế ma vương này đã mất hiệu lực – trước kia Hề Bình sợ chọc giận làm y bệnh, phá phách cỡ nào cũng chừa lại khoảng trống, giờ không sợ nữa, bán tiên không dễ bệnh như thế.
May mà khi làm linh hồn cây, thần thức hắn thân bất do kỉ và bị hòa vào thân thể của vô số người, chảy máu trong vận mệnh người khác, hắn là thợ lành nghề.
Nhưng lúc này đã đến linh sơn thật, hắn bỗng không thể tĩnh tâm để nhập định.
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng bà vú đã mờ đi trên mặt nước, chỉ để lại một câu như cười như không:
Thứ này có thể ép người ta phát điên.
Trong khi linh khí dày đặc khiến thể xác tinh thần khoan khoái, hắn tự dưng lại sinh ra sợ hãi… Từ Nhữ Thành cảm thấy mình sắp bị linh khí nuốt chửng, linh sơn kia như đang “sống”, lạnh lùng treo lơ lửng trên đầu như Ngân Nguyệt luân, giáng hình phạt của trời xuống tất cả những sâu kiến không chịu nước chảy bèo trôi: Huệ Tương Quân thân bại danh liệt; Hạp vong tộc diệt chủng vì lạm dụng thuật Phảng Kim, chân dung vị vua mất nước vẫn đang quỳ trong phế tích địa cung; Uyển và Sở có vẻ rút ra bài học, dùng thuật Phảng Kim rất khắc chế, năm năm trước vẫn cứ có rối ren do trận lửa lớn ngoại thành Nam… cùng với Dư Gia Loan hoang vu cằn cỗi.
Vừa khoác “Hàng Nhái” lên, Hề Bình liền hiểu vì sao Lâm Sí không chịu làm lại thứ này, vui buồn thuở bình sinh của tiểu binh như người trong suốt thoáng cái hiện hết trước mắt: thuở nhỏ mất cha, vết sẹo nơi thái dương do anh cả cờ bạc nát rượu dùng đá đập thời niên thiếu. Dưới sự dõi theo của người mẹ gầy yếu bất lực, hắn ôm theo khát khao chan chứa vượt lên mọi người bỏ nhà tòng quân, nhưng trong quân không hề khiến hắn vượt lên, thứ chờ đợi hắn là sự lăng nhục và ức hiếp vô cùng tận của đồng liêu… nỗi đau từ ngón chân phải dị dạng bị ủng chiến cọ nát tươm đều chân thực đến vậy.
Công nhân như xác chết đói ngẩng đầu không thấy mặt trời, bèn bảo “độ nguyệt kim ăn thịt người”.
– Ngươi… ngươi tên gì?
– Tiền bối, ta gọi thế nào?
Một ý nghĩ vô cớ hiện lên, Từ Nhữ Thành chợt nghĩ: mọi việc trên đời dường như đều do linh sơn định đoạt.
– Hầy, không cần thiết đâu, không sửa được Chiếu Đình, Lâm sư thúc ngài không cần phải giải thích gì cả, ngày lễ ngày Tết đốt thêm ít giấy cho sư phụ ta là được.
Tuy rất qua loa, nhưng dù sao cũng chưa thành hôn, Từ Nhữ Thành được sắp xếp ở trong một biệt viện độc lập một cách giấu đầu hở đuôi, cách những nơi khác trong bí cảnh một con sông. Đáy sông khắc đầy minh văn, cũng phải dùng chìa khóa minh văn mới qua được, Từ Nhữ Thành không thể hiểu pháp trận với tu vi của mình, liền cảm thấy mình như trở thành một con chim trong lồng bị người ta nhốt lại.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
Linh sơn khiến tiên phàm khác biệt, vạch ra biên giới quốc gia. Thần khí trấn sơn có thể thanh tẩy tất cả “tà ma” trên đời do linh sơn thai nghén, thần tiên Nguyệt Mãn và thánh nhân Thiền Thuế do linh sơn công nhận, ngay cả một vùng đất là cằn cỗi hay phì nhiêu đều do địa mạch nhô ra từ linh sơn quyết định.
Một ý nghĩ vô cớ hiện lên, Từ Nhữ Thành chợt nghĩ: mọi việc trên đời dường như đều do linh sơn định đoạt.
Đúng lúc này, xe dừng.
Đồng tử Từ Nhữ Thành hơi co lại, nhận ra vũ khí hủy diệt hàng loạt rọi Thu Sát thành một đống vụn.
Nếu nói đường huấn luyện của ti Khai Minh là một cốc chè có thể hơi nếm ra ít vị ngọt, thì núi Tam Nhạc chính là mật ong đậm đặc có thể tách cặn đường.
Từ Nhữ Thành giật mình, vô thức nắm lấy bông tai giấu chuyển sinh mộc, liền nghe bà vú Hạng gia dẫn hắn lên núi Tam Nhạc nói bằng giọng làm việc công:
Từ Nhữ Thành bèn hỏi:
– Điện hạ biết được tiểu thư rời quê xa xứ, có lòng chuẩn bị vài tôi tớ lanh lợi cho tiểu thư sai sử, đều đã đào tạo cẩn thận, mời tiểu thư tự chọn mấy người ưng mắt dẫn lên.
“Biểu thiếu gia”? Biểu thiếu gia nhà ai?
Nói đoạn, có người mở cửa xe hộ hắn, Từ Nhữ Thành ngẩng đầu, thấy tám đại cô nương xinh đẹp mỗi người một vẻ đứng thành một hàng, đồng loạt hành lễ với hắn.
Từ Nhữ Thành muốn tranh luận tiếp, nhưng bà vú và người đánh xe đều đã biến mất, pháp trận trên sông bốc một tầng sương mỏng vây hắn trong tiểu viện như một bức màn, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có chuyển động của bánh răng và tiếng thở dài của hơi nước truyền tới từ đủ loại tiên khí giáng cấp – Từ Nhữ Thành phát hiện, ở đây, ngay cả thần thức hắn cũng không vươn ra được.
Công nhân tám đời tổ tiên chưa bao giờ gột sạch bùn nào đã từng gặp cảnh tượng này, Từ Nhữ Thành sợ vãi đái rụt ánh mắt lại, nhưng cúi đầu nhác thấy móng tay đã bôi sơn móng của mình, hắn mới nhớ ra: à, mình giống các nàng.
Nếu tạm thời rời khỏi huyện Đào, hắn cần giải quyết vài vấn đề: đầu tiên là Phá Pháp không đi được, Hề Bình đã thử, đàn Thái Tuế không qua được ranh giới cấm linh, điều này có nghĩa là cho dù ra ngoài được thì hắn cũng không thể mang theo pháp khí bản mệnh của mình bên người. Nhưng may mà có “đại năng đạo đội nồi” tấm lòng vàng Dư Thường để lại sách Gạn Đục Khơi Trong, hắn có thể mang theo một cây đàn phục chế để phòng thân.
Bà vú Hạng gia phái tới xụ mặt, ngũ quan thiếu điều rũ xuống mu bàn chân, lại nói như tụng điếu văn:
– Sao? Tiểu thư có gì bất mãn với bốn cô này? Không phải tiểu thư tự chọn ra mấy người không cần, đây là người ở lại sao?
– Tiền bối, ta chọn thế nào?
Tòa Tây trông xa chỉ như một ngọn núi bình thường, vào bên trong thật mới thấy quá đỗi chấn động: từ chân núi tới đỉnh núi do vô số bí cảnh lớn nhỏ chồng lên nhau, chúng khuếch đại không gian trên núi lên hơn chục triệu lần, Từ Nhữ Thành xuyên qua giữa gần như có thể “nghe thấy” tiếng ken két của vô số linh thạch vỡ vụn.
– Ở núi tiên hết thảy giản lược, vẫn mong tiểu thư lượng thứ. Theo quy chế, hoàng tôn phải được phân sáu người hầu, chính phi có thể dùng năm người hầu, điện hạ mộc mạc tiết kiệm, chỉ tiêu sáu người đến nay vẫn còn một người chưa dùng hết.
– Ngươi có thể gọi ta là… “Tương Ly”.
Cho nên?
Từ Nhữ Thành mù mà mù mờ chờ đoạn sau của bà ta, nhưng bà vú không nói tiếp, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng đứng bất động như cọc gỗ.
Hơi nóng đầy miệng Từ Nhữ Thành nghẹn lại:
Lúc này, trong tám cô gái ứng tuyển, vị ngoài cùng bên trái ngước mắt ném tới một cái liếc rất nhanh.
Nàng hầu là người phàm hàng thật giá thật, tiểu cô nương kia không chịu được cái hất của hắn, “ối” một tiếng loạng choạng, vành mắt lập tức đỏ hoe, nhưng không dám phát ra tiếng, chỉ ngoan ngoãn uốn gối, tủi thân lui sang một bên.
Cô gái kia có một đôi mắt đào hoa mê hồn đoạt phách, ánh mắt sóng sánh, một cái nhìn suýt nữa khiến mặt Từ Nhữ Thành nóng bừng. Hắn đang định tránh đi thì nghe một giọng đàn ông xa lạ trong chuyển sinh mộc nói:
– Ờ, – đối phương đáp một tiếng cụt lủn – tôi tớ người phàm Hạng gia đưa tới tiên môn dựa vào quy chế, mò được cách là có thể trà trộn vào, nhờ phúc của ngươi, bằng không phải đợi mười năm nữa mới đến lần tuyển chọn tôi tớ tiếp theo.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
– Đừng ngây ra, nàng ta là để ngươi thức thời một chút, đừng vượt quá ý của “chồng” ngươi.
Công nhân tám đời tổ tiên chưa bao giờ gột sạch bùn nào đã từng gặp cảnh tượng này, Từ Nhữ Thành sợ vãi đái rụt ánh mắt lại, nhưng cúi đầu nhác thấy móng tay đã bôi sơn móng của mình, hắn mới nhớ ra: à, mình giống các nàng.
Hơi nóng đầy miệng Từ Nhữ Thành nghẹn lại:
Lâm Sí hiếm khi hầm hầm giận dữ:
Kể từ khi hắn nói câu đầu tiên với Từ Nhữ Thành, ánh mắt như rắn độc đã dán lên người hắn như ung nhọt bám xương.
Theo lý thuyết là hoàn hảo không vết… Lâm đại sư không hổ là Điểm Kim thủ, tuy khiêm tốn bảo “hàng nhái”, nhưng Hề Bình cảm thấy cầm thứ này vào lãnh thổ Đại Uyển không chừng cũng dùng tốt chứ đừng nói Tây Sở.
– Ngươi… ngài là tiền bối “biểu thiếu gia” kia?
Trên Ngân Nguyệt luân như cũng có bóng trăng… như một khuôn mặt cười nhìn chằm chằm vào hắn.
– Ờ, – đối phương đáp một tiếng cụt lủn – tôi tớ người phàm Hạng gia đưa tới tiên môn dựa vào quy chế, mò được cách là có thể trà trộn vào, nhờ phúc của ngươi, bằng không phải đợi mười năm nữa mới đến lần tuyển chọn tôi tớ tiếp theo.
Liền nghe giọng đàn ông bình tĩnh lại truyền tới trong chuyển sinh mộc:
Từ Nhữ Thành: …
Tiếp theo là, tuy trên lý thuyết thần thức đại năng không thể vượt qua biên giới quốc gia, nhưng người lẽ ra phải bị phong ở đáy biển Vô Độ nhởn nhơ ra ngoài đi dạo, liệu phía núi Huyền Ẩn có phát hiện ra gì không… chuyện này khó nói, Hề Bình cũng không dám mạo hiểm. Hắn không quan tâm đến việc đào vong như Dư Thường, nhưng không thể bị lộ ở huyện Đào, vậy sẽ liên lụy đến tam ca.
Chẳng những tìm được cao thủ Trúc Cơ, mà còn tìm được cao thủ Trúc Cơ biết co biết duỗi như vậy! Trang vương điện hạ quả là thần thông quảng đại!
Nhưng nói lại thì thảo nào núi Tam Nhạc lại nuôi một đám phế vật tám năm không mở nổi linh khiếu, đám người Hạng gia này chiếm linh sơn sống đời phàm tục, dùng núi tiên như trạch viện nhà họ tu đạo đầu bòi gì?
Từ Nhữ Thành bèn hỏi:
Thế là để đảm bảo an toàn, hắn tìm Lâm Sí đặt làm một món đồ – món tiên khí bị Lâm Sí hủy sau khi luyện thành, trông rất giống Vọng Xuyên rám nắng kia.
– Tiền bối, ta chọn thế nào?
Vào lồng… vào viện nhìn, đồ của hắn đã được sắp xếp xong xuôi, bốn thị nữ đầy tớ đã tới trước hắn một bước và nghênh đón ở cửa.
– Tùy, dù sao cũng đừng chọn ta. – “Biểu thiếu gia” nói – Chọn bốn người ngươi thấy dung mạo hơi kém là được.
Linh sơn khiến tiên phàm khác biệt, vạch ra biên giới quốc gia. Thần khí trấn sơn có thể thanh tẩy tất cả “tà ma” trên đời do linh sơn thai nghén, thần tiên Nguyệt Mãn và thánh nhân Thiền Thuế do linh sơn công nhận, ngay cả một vùng đất là cằn cỗi hay phì nhiêu đều do địa mạch nhô ra từ linh sơn quyết định.
Từ Nhữ Thành ù ù cạc cạc, thầm nghĩ: Ta không chọn ngươi thì mang ngươi vào kiểu gì?
Chẳng những tìm được cao thủ Trúc Cơ, mà còn tìm được cao thủ Trúc Cơ biết co biết duỗi như vậy! Trang vương điện hạ quả là thần thông quảng đại!
Nhưng có lẽ bực hắn lề mề lâu quá, bà vú Hạng gia kia giục bằng giọng quái gở:
Đúng lúc này, xe dừng.
– Đây đều là tôi tớ do người hầu phủ Khánh vương sinh ra, lai lịch sạch sẽ, trên người cũng có ấn nhà mình, chắc chắn sẽ không bị đám gián điệp trộm cắp kia trà trộn vào. Tiểu thư có muốn bọn họ báo sinh thần bát tự xem có xung khắc không?
Từ Nhữ Thành giật mình, vô thức nắm lấy bông tai giấu chuyển sinh mộc, liền nghe bà vú Hạng gia dẫn hắn lên núi Tam Nhạc nói bằng giọng làm việc công:
Từ Nhữ Thành gián điệp trộm cắp thầm nghĩ: Lát nữa ta khắc bà chết trước.
Cả chặng đường hoán đổi thân phận, đường đời của những người phàm kia như con thuyền chở hắn từ huyện Đào tới Đông Hành, mượn cơ hội phủ Khánh vương nhét người vào bên cạnh Triệu Cầm Đan, hắn xóa xăm mặt linh tướng của một người hầu ứng tuyển – cô nương kia có người trong lòng, bị xăm mặt ép làm “thị nữ” trên danh nghĩa kia, trên thực tế là “thông phòng”, quả thực muốn sống không được muốn chết chẳng xong – kinh nhưng không hiểm trà trộn vào núi tiên Tam Nhạc.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
Hắn không kịp trao đổi, chỉ đành làm theo chỉ điểm của tiền bối, vất vả lựa bốn cô tương đối kém bắt mắt trong tám đại mỹ nhân, không chọn vị tiền bối kia.
Bà vú Hạng gia cụp mi như thoáng cười, vẫy tay cho các đại mỹ nhân lui.
– Tiểu thư, mời…
Nghe nói có ngoại viện, Từ Nhữ Thành hơi vững dạ, bèn mở hé cửa sổ xe.
Con đường tiếp theo không chạy trên mặt đất, xe ngựa đột ngột bay lên, xuyên qua núi non trùng điệp ngập trong mây mù, Từ Nhữ Thành nhất thời bị gió mạnh thổi không mở nổi mắt. Sau thời gian khoảng nửa nén hướng, hắn thấy ba ngọn núi chính đứng sóng vai phía xa, lúc này rõ ràng trời chưa tối, mà đã có một vầng trăng bạc khổng lồ treo trên tòa Đông.
Đồng tử Từ Nhữ Thành hơi co lại, nhận ra vũ khí hủy diệt hàng loạt rọi Thu Sát thành một đống vụn.
Nói đến thì ngay cả Thiên Cơ các nhắc về nội môn Huyền Ẩn cũng cảm thấy cao không thể với, chỗ bọn họ đây vừa “Thái Tuế” vừa “biểu thiếu gia”, hết Trúc Cơ này đến Trúc Cơ khác chạy tới nghe sai khiến, Trang vương điện hạ kiếm đâu ra vậy? Đúng là sâu không thể lường.
Trên Ngân Nguyệt luân như cũng có bóng trăng… như một khuôn mặt cười nhìn chằm chằm vào hắn.
Từ Nhữ Thành nổi da gà da vịt khắp người, không đợi hắn nhìn kĩ, ngựa bay đã rạch nát gió dữ và lao thẳng vào tòa Tây.
Hề Bình nói:
Tòa Tây trông xa chỉ như một ngọn núi bình thường, vào bên trong thật mới thấy quá đỗi chấn động: từ chân núi tới đỉnh núi do vô số bí cảnh lớn nhỏ chồng lên nhau, chúng khuếch đại không gian trên núi lên hơn chục triệu lần, Từ Nhữ Thành xuyên qua giữa gần như có thể “nghe thấy” tiếng ken két của vô số linh thạch vỡ vụn.
Chủ nhân là một người phàm, nên trong bí cảnh này đâu đâu cũng là tiên khí giáng cấp: có xe con lơ lửng giữa không trung để người phàm cũng có thể trải nghiệm việc “ngự kiếm”; có máy móc quạt gió và tạo băng cực lớn để chủ nhân có thể “hô mưa gọi gió” bất cứ lúc nào; các nơi lắp đầy đèn có thể nhận ra giọng chủ nhân và đổi màu theo lệnh chủ nhân… vì đều là “giáng cấp”, chúng vừa đốt linh thạch, lại vừa phun ra lượng lớn hơi nước, toàn bộ phủ hoàng tôn ngập trong mây mù.
Có thể đi qua bảy tám bí cảnh trong vòng mười mét, chúng chỉ để lộ một góc cho người qua đường, như từng bức họa tỏa sáng rực rỡ treo cao thấp giữa không trung. Muốn đi vào bí cảnh nào trong đó thì bắt buộc phải phù hợp với minh văn đặc thù, chắc chắn sẽ không lạc bừa tới địa bàn của người khác.
Từ Nhữ Thành trông mà hoa cả mắt, cụm bí cảnh tòa Tây này không giống nơi thanh tu, mà như từng thành Đông Hành bản thu nhỏ nối tiếp nhau.
Nhưng lúc này đã đến linh sơn thật, hắn bỗng không thể tĩnh tâm để nhập định.
Phủ đệ hoàng tôn nằm ở chân núi tòa Tây, Dư Gia Loan trong mắt Từ Nhữ Thành đã là giàu có khó lòng tưởng tượng, nhưng hoàng tôn chỗ dựa của Dư Gia Loan lại chỉ chống được một tòa bí cảnh nhỏ xíu vô cùng không bắt mắt.
Chỉ với tu vi bán tiên kia của mình, Từ Nhữ Thành căn bản không thể tùy tiện vẽ pháp trận trong nội môn Tam Nhạc cho hắn bám lên người giấy để vào. Hơn nữa Hạng Vấn Thanh đã đích thân dạy hắn, tu sĩ tốt nhất nên thân tâm một thể, người giấy cùng lắm chỉ bắt nạt được tu sĩ cấp thấp, gặp phải cao thủ, thần thức căn bản không chạy nổi, không chết cũng bị thương nặng, trở thành như linh hồn cây chẳng biết mình họ gì năm năm trước.
Chi tướng quân trăm năm không nhận học trò chỉ để nhận kẻ không ra gì nhất về, chẳng lẽ đây chính là tình hoài anh hùng “trước ngàn vạn người ta vẫn bước”? Lâm đại sư không phải anh hùng, thật sự đấu không lại thằng này, trong sự vạn bất đắc dĩ, hắn làm trái nguyên tắc làm người của mình, tố cáo với Trang vương điện hạ ti Khai Minh.
Rồi giải thích một tiếng với bà hai Đào, tự do đi xa.
Chủ nhân là một người phàm, nên trong bí cảnh này đâu đâu cũng là tiên khí giáng cấp: có xe con lơ lửng giữa không trung để người phàm cũng có thể trải nghiệm việc “ngự kiếm”; có máy móc quạt gió và tạo băng cực lớn để chủ nhân có thể “hô mưa gọi gió” bất cứ lúc nào; các nơi lắp đầy đèn có thể nhận ra giọng chủ nhân và đổi màu theo lệnh chủ nhân… vì đều là “giáng cấp”, chúng vừa đốt linh thạch, lại vừa phun ra lượng lớn hơi nước, toàn bộ phủ hoàng tôn ngập trong mây mù.
Tuy rất qua loa, nhưng dù sao cũng chưa thành hôn, Từ Nhữ Thành được sắp xếp ở trong một biệt viện độc lập một cách giấu đầu hở đuôi, cách những nơi khác trong bí cảnh một con sông. Đáy sông khắc đầy minh văn, cũng phải dùng chìa khóa minh văn mới qua được, Từ Nhữ Thành không thể hiểu pháp trận với tu vi của mình, liền cảm thấy mình như trở thành một con chim trong lồng bị người ta nhốt lại.
Vào lồng… vào viện nhìn, đồ của hắn đã được sắp xếp xong xuôi, bốn thị nữ đầy tớ đã tới trước hắn một bước và nghênh đón ở cửa.
Từ Nhữ Thành liếc mắt qua, oán giận bốc thẳng lên đầu – đó không hề là người hắn chọn, đứng ở cửa lúc này vừa hay là bốn người không được chọn còn lại, thảo nào tiền bối kia bảo đừng chọn mình. Thế còn vờ vịt để hắn chọn cái con khỉ, đùa nhau chắc?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
Hắn nhìn chằm chằm bà vú Hạng gia:
– Đây đều là tôi tớ do người hầu phủ Khánh vương sinh ra, lai lịch sạch sẽ, trên người cũng có ấn nhà mình, chắc chắn sẽ không bị đám gián điệp trộm cắp kia trà trộn vào. Tiểu thư có muốn bọn họ báo sinh thần bát tự xem có xung khắc không?
– Các người có ý gì đây?
Một trong bốn người hầu gái đi tới muốn đỡ hắn xuống xe, bàn tay mềm mại mịn màng vừa đưa tới, Từ Nhữ Thành đã hất nàng ra theo bản năng:
Bà vú một tay cầm chìa khóa minh văn, bóng người đã nổi trên mặt nước, tỏ vẻ kinh ngạc lấy lệ:
Hơn nữa hắn có thể ngủ nhân đêm, rút thần thức về chuyển sinh mộc nghỉ ngơi.
– Sao? Tiểu thư có gì bất mãn với bốn cô này? Không phải tiểu thư tự chọn ra mấy người không cần, đây là người ở lại sao?
Từ Nhữ Thành bừng tỉnh: Ồ, thảo nào.
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng bà vú đã mờ đi trên mặt nước, chỉ để lại một câu như cười như không:
– Đừng hỏi, – đồng liêu bảo hắn – là tiền bối Trúc Cơ.
– Lão tì vừa nãy còn khen đại tiểu thư mắt nhìn tốt, còn cao minh hơn những người khác trong phủ rất nhiều kìa.
Từ Nhữ Thành muốn tranh luận tiếp, nhưng bà vú và người đánh xe đều đã biến mất, pháp trận trên sông bốc một tầng sương mỏng vây hắn trong tiểu viện như một bức màn, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có chuyển động của bánh răng và tiếng thở dài của hơi nước truyền tới từ đủ loại tiên khí giáng cấp – Từ Nhữ Thành phát hiện, ở đây, ngay cả thần thức hắn cũng không vươn ra được.
Nhưng khi quét dọn sân nhà một cách lưu loát bằng bản năng của cô nương, sống lưng Hề Bình vẫn luôn lạnh toát.
Lẽ nào lại vậy, đây quả đúng là giam lỏng!
– Tiểu thư, mời…
Một trong bốn người hầu gái đi tới muốn đỡ hắn xuống xe, bàn tay mềm mại mịn màng vừa đưa tới, Từ Nhữ Thành đã hất nàng ra theo bản năng:
Dù không muốn dùng tên đầy đủ của mình ở nước ngoài, thì Lục Ngô cũng đều gọi tắt họ tên như là “lão Điền”, “Đại Thành”, sao vị này lại mới lạ thế?
Lúc này, trong tám cô gái ứng tuyển, vị ngoài cùng bên trái ngước mắt ném tới một cái liếc rất nhanh.
– Đừng đụng vào ta!
Nàng hầu là người phàm hàng thật giá thật, tiểu cô nương kia không chịu được cái hất của hắn, “ối” một tiếng loạng choạng, vành mắt lập tức đỏ hoe, nhưng không dám phát ra tiếng, chỉ ngoan ngoãn uốn gối, tủi thân lui sang một bên.
Từ Nhữ Thành khẽ khàng hít thở, chỉ cảm thấy phế phủ trăm xương đều được linh khí lấp đầy. Người này luôn không bỏ nổi mùi nghèo kiết xác xuất thân “Khai Minh”, cả chặng đường có cơ hội là ăn chùa “công quỹ” linh thạch trong bí cảnh Triệu gia để tu hành, được lợi không chiếm là đồ khốn.
Lửa giận to bằng trời của Từ Nhữ Thành cũng bị nghẹn trong cổ họng, luống cuống mấp máy môi, suýt nữa đuổi theo xin lỗi. Liền nghe thị nữ do vị tiền bối Trúc Cơ kia đóng giả mở miệng bảo:
Từ Nhữ Thành mù mà mù mờ chờ đoạn sau của bà ta, nhưng bà vú không nói tiếp, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng đứng bất động như cọc gỗ.
– Bọn thị nữ đều là người hạ tiện, tự biết khó lọt vào mắt tiểu thư, chỉ là đã in xăm mặt lên linh tướng, sống chết không do mình. Nếu không chỉ cần có khả năng tự giải quyết, bọn ta cũng sẽ không ở đây vướng tai vướng mắt tiểu thư.
Nói đến đoạn cuối, vậy mà còn có âm rung nghẹn ngào cố nén.
Từ Nhữ Thành trợn mắt há mồm, không biết vị tiền bối kia rốt cuộc nén khóc và nói ra lời như vậy kiểu gì, nhất thời không khỏi nghi ngờ mình nhớ nhầm người.
Liền nghe giọng đàn ông bình tĩnh lại truyền tới trong chuyển sinh mộc:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
– Có người ngầm theo dõi ngươi, cảnh giác chút, đừng giương mắt ếch nhìn ta trân trối.
Bà vú Hạng gia phái tới xụ mặt, ngũ quan thiếu điều rũ xuống mu bàn chân, lại nói như tụng điếu văn:
Từ Nhữ Thành rối tung cả người:
Phủ đệ hoàng tôn nằm ở chân núi tòa Tây, Dư Gia Loan trong mắt Từ Nhữ Thành đã là giàu có khó lòng tưởng tượng, nhưng hoàng tôn chỗ dựa của Dư Gia Loan lại chỉ chống được một tòa bí cảnh nhỏ xíu vô cùng không bắt mắt.
– Ngươi… ngươi tên gì?
Liền thấy Trúc Cơ thần bí như sao diễn trò đầu thai này cất bước nhỏ như thật đi tới, thử đỡ lấy hắn:
– Vào nội môn theo chủ mới, phải đợi chủ nhân ban tên. Tiểu thư đi xe vất vả, hãy bố trí ổn thỏa trước đi, không cần chọc tức mình vì đám thị nữ.
Hắn không kịp trao đổi, chỉ đành làm theo chỉ điểm của tiền bối, vất vả lựa bốn cô tương đối kém bắt mắt trong tám đại mỹ nhân, không chọn vị tiền bối kia.
– Nội môn đã có tiếp ứng, biệt hiệu “biểu thiếu gia”, sẽ chủ động liên hệ với ngươi, bọn ta sẽ nghĩ cách vào bằng cách khác. Ngươi phải cẩn thận tuyệt đối, không được tự tiện hành động.
Từ Nhữ Thành không ban bừa, nơm nớp thấp thỏm hỏi qua chuyển sinh mộc:
– Tiền bối, ta gọi thế nào?
Hắn còn khó hiểu, mình mượn thân phận được hời như đại tiểu thư Triệu gia, còn được chính Triệu tiểu thư trợ giúp mà trà trộn vào còn khó khăn như vậy, sao người khác có thể đến nội môn “tiếp ứng” trước hắn một bước chứ? Phải rồi, lẻn vào nội môn Tam Nhạc không như hành động dân gian, vẫn phải dựa vào cao nhân.
Bên kia im lặng giây lát:
– Ngươi có thể gọi ta là… “Tương Ly”.
Vị “biểu thiếu gia” chấn động Từ Nhữ Thành này chính là biểu thiếu gia thật của Lục Ngô – Hề Bình lừa Từ Nhữ Thành bằng giọng giả.
Hắn nhìn chằm chằm bà vú Hạng gia:
Chỉ với tu vi bán tiên kia của mình, Từ Nhữ Thành căn bản không thể tùy tiện vẽ pháp trận trong nội môn Tam Nhạc cho hắn bám lên người giấy để vào. Hơn nữa Hạng Vấn Thanh đã đích thân dạy hắn, tu sĩ tốt nhất nên thân tâm một thể, người giấy cùng lắm chỉ bắt nạt được tu sĩ cấp thấp, gặp phải cao thủ, thần thức căn bản không chạy nổi, không chết cũng bị thương nặng, trở thành như linh hồn cây chẳng biết mình họ gì năm năm trước.
Thế là Hề Bình bèn nghĩ cách dùng chân thân.
Nếu tạm thời rời khỏi huyện Đào, hắn cần giải quyết vài vấn đề: đầu tiên là Phá Pháp không đi được, Hề Bình đã thử, đàn Thái Tuế không qua được ranh giới cấm linh, điều này có nghĩa là cho dù ra ngoài được thì hắn cũng không thể mang theo pháp khí bản mệnh của mình bên người. Nhưng may mà có “đại năng đạo đội nồi” tấm lòng vàng Dư Thường để lại sách Gạn Đục Khơi Trong, hắn có thể mang theo một cây đàn bản sao để phòng thân.
Từ Nhữ Thành gián điệp trộm cắp thầm nghĩ: Lát nữa ta khắc bà chết trước.
Tiếp theo là, tuy trên lý thuyết thần thức đại năng không thể vượt qua biên giới quốc gia, nhưng người lẽ ra phải bị phong ở đáy biển Vô Độ nhởn nhơ ra ngoài đi dạo, liệu phía núi Huyền Ẩn có phát hiện ra gì không… chuyện này khó nói, Hề Bình cũng không dám mạo hiểm. Hắn không quan tâm đến việc đào vong như Dư Thường, nhưng không thể bị lộ ở huyện Đào, vậy sẽ liên lụy đến tam ca.
Khoảng khắc “biến thành” bản thân tiểu binh, nỗi phẫn nộ lặng câm nứt toác suýt chút đã đốt cháy Hề Bình, hắn cắn đầu lưỡi, ổn định linh đài trong hiểm nguy gang tấc, sợ toát mồ hôi lạnh đầy người.
Lửa giận to bằng trời của Từ Nhữ Thành cũng bị nghẹn trong cổ họng, luống cuống mấp máy môi, suýt nữa đuổi theo xin lỗi. Liền nghe thị nữ do vị tiền bối Trúc Cơ kia đóng giả mở miệng bảo:
Thế là để đảm bảo an toàn, hắn tìm Lâm Sí đặt làm một món đồ – món tiên khí bị Lâm Sí hủy sau khi luyện thành, trông rất giống Vọng Xuyên rám nắng kia.
Vị “biểu thiếu gia” chấn động Từ Nhữ Thành này chính là biểu thiếu gia thật của Lục Ngô – Hề Bình lừa Từ Nhữ Thành bằng giọng giả.
Thứ đó lấy cảm hứng từ Vọng Xuyên, có thể khiến con người hòa vào số phận của người khác như nước. Tướng mạo linh tướng, lời nói cử chỉ đều có thể khít rịt với một người khác, Lâm Sí đơn giản thô bạo đặt tên cho nó là “Hàng Nhái”, còn khăng khăng cho rằng đây là thứ hại người, nhất quyết không mủi lòng đồng ý, bị Hề Bình liên tục quấy rầy ba hôm.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
– Vậy được rồi, – cuối cùng, Hề Bình huỵch toẹt vào lúc Lâm đại sư sắp sụp đổ – nếu đã vậy, ta cũng hết cách, cứ để lò Hóa Ngoại của Huệ Tương Quân tiếp tục bị chôn vùi ở núi Tam Nhạc đi. Tam Nhạc không có được người, giữ pháp khí bản mệnh của nàng cũng không lỗ, không chừng còn có thể kết hôn âm với kiếm tu chết Hạng cái quỷ gì đó của bọn họ.
– Ngươi bảo ta giải thích thế nào với Chi tướng quân?
– Vậy được rồi, – cuối cùng, Hề Bình huỵch toẹt vào lúc Lâm đại sư sắp sụp đổ – nếu đã vậy, ta cũng hết cách, cứ để lò Hóa Ngoại của Huệ Tương Quân tiếp tục bị chôn vùi ở núi Tam Nhạc đi. Tam Nhạc không có được người, giữ pháp khí bản mệnh của nàng cũng không lỗ, không chừng còn có thể kết hôn âm với kiếm tu chết Hạng cái quỷ gì đó của bọn họ.
Lâm Sí hiếm khi hầm hầm giận dữ:
– Ngươi bảo ta giải thích thế nào với Chi tướng quân?
Hề Bình nói:
– Hầy, không cần thiết đâu, không sửa được Chiếu Đình, Lâm sư thúc ngài không cần phải giải thích gì cả, ngày lễ ngày Tết đốt thêm ít giấy cho sư phụ ta là được.
Lâm Sí: …
Thần khí chuyển sinh mộc cải tiến tiện lợi dễ mang theo, gặp chuyện có thể họp với đồng liêu bất kỳ lúc nào. Khi đối phó với người Triệu gia, thậm chí chính Triệu Cầm Đan cũng từng làm ngoại viện của hắn.
Chi tướng quân trăm năm không nhận học trò chỉ để nhận kẻ không ra gì nhất về, chẳng lẽ đây chính là tình hoài anh hùng “trước ngàn vạn người ta vẫn bước”? Lâm đại sư không phải anh hùng, thật sự đấu không lại thằng này, trong sự vạn bất đắc dĩ, hắn làm trái nguyên tắc làm người của mình, tố cáo với Trang vương điện hạ ti Khai Minh.
Đáng tiếc con bài tẩy Trang vương điện hạ dùng để đối phó với hỗn thế ma vương này đã mất hiệu lực – trước kia Hề Bình sợ chọc giận làm y bệnh, phá phách cỡ nào cũng chừa lại khoảng trống, giờ không sợ nữa, bán tiên không dễ bệnh như thế.
Chu Doanh đánh hỏng hai tấm ván gia pháp, bóp nát chuyển sinh mộc mình lấy ra từ biển Vô Độ. Rốt cuộc không được chịu được tên kia ngày nào cũng lắc lư trước mũi y bằng người giấy với sự trợ giúp ăn cây táo rào cây sung của Bạch Lệnh.
Thế là một tháng sau, Hề Bình thỏa lòng có được món “Hàng Nhái” kia.
Hắn để lại một sợi thần thức trên cây chuyển sinh mộc tròn trăm tuổi trên sân quán trọ Vạn Lai và niêm phong cả đàn Thái Tuế vào trong – như vậy dù hắn cách ngàn dặm xa xôi cũng có thể mở bí cảnh trong Phá Pháp bất cứ lúc nào, không làm chậm trễ việc truyền tin và buôn lậu súng đạn của Lục Ngô.
Rồi giải thích một tiếng với bà hai Đào, tự do đi xa.
Đầu tiên Hề Bình lẻn vào trú quân áp tải lương thực cứu trợ lên phía bắc trong biên giới huyện Đào, dùng thủ đoạn nhỏ để hoán đổi một binh sĩ, khoảnh khắc bước khỏi ranh giới cấm linh, hắn liền biến thành binh sĩ kia bằng “Hàng Nhái”.
Từ Nhữ Thành liếc mắt qua, oán giận bốc thẳng lên đầu – đó không hề là người hắn chọn, đứng ở cửa lúc này vừa hay là bốn người không được chọn còn lại, thảo nào tiền bối kia bảo đừng chọn mình. Thế còn vờ vịt để hắn chọn cái con khỉ, đùa nhau chắc?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-WK
Vừa khoác “Hàng Nhái” lên, Hề Bình liền hiểu vì sao Lâm Sí không chịu làm lại thứ này, vui buồn thuở bình sinh của tiểu binh như người trong suốt thoáng cái hiện hết trước mắt: thuở nhỏ mất cha, vết sẹo nơi thái dương do anh cả cờ bạc nát rượu dùng đá đập thời niên thiếu. Dưới sự dõi theo của người mẹ gầy yếu bất lực, hắn ôm theo khát khao chan chứa vượt lên mọi người bỏ nhà tòng quân, nhưng trong quân không hề khiến hắn vượt lên, thứ chờ đợi hắn là sự lăng nhục và ức hiếp vô cùng tận của đồng liêu… nỗi đau từ ngón chân phải dị dạng bị ủng chiến cọ nát tươm đều chân thực đến vậy.
Khoảng khắc “biến thành” bản thân tiểu binh, nỗi phẫn nộ lặng câm nứt toác suýt chút đã đốt cháy Hề Bình, hắn cắn đầu lưỡi, ổn định linh đài trong hiểm nguy gang tấc, sợ toát mồ hôi lạnh đầy người.
Các trưởng lão và ba mươi sáu phong chủ Huyền Ẩn đã đến nội môn Tam Nhạc Đông Hành bao giờ chưa? Từ Nhữ Thành không thể nói chắc, dù sao thì từ Thăng Linh trở xuống, hắn cũng là người đầu tiên từ trước đến giờ.
Thảo nào thứ này trốn được mắt Thiền Thuế – hắn quả thực đã thừa hưởng mọi thứ từ một người khác.
Thứ này có thể ép người ta phát điên.
May mà khi làm linh hồn cây, thần thức hắn thân bất do kỉ và bị hòa vào thân thể của vô số người, chảy máu trong vận mệnh người khác, hắn là thợ lành nghề.
Hơn nữa hắn có thể ngủ nhân đêm, rút thần thức về chuyển sinh mộc nghỉ ngơi.
Thế là một tháng sau, Hề Bình thỏa lòng có được món “Hàng Nhái” kia.
Cả chặng đường hoán đổi thân phận, đường đời của những người phàm kia như con thuyền chở hắn từ huyện Đào tới Đông Hành, mượn cơ hội phủ Khánh vương nhét người vào bên cạnh Triệu Cầm Đan, hắn xóa xăm mặt linh tướng của một người hầu ứng tuyển – cô nương kia có người trong lòng, bị xăm mặt ép làm “thị nữ” trên danh nghĩa kia, trên thực tế là “thông phòng”, quả thực muốn sống không được muốn chết chẳng xong – kinh nhưng không hiểm trà trộn vào núi tiên Tam Nhạc.
Theo lý thuyết là hoàn hảo không vết… Lâm đại sư không hổ là Điểm Kim thủ, tuy khiêm tốn bảo “hàng nhái”, nhưng Hề Bình cảm thấy cầm thứ này vào lãnh thổ Đại Uyển không chừng cũng dùng tốt chứ đừng nói Tây Sở.
Nhưng khi quét dọn sân nhà một cách lưu loát bằng bản năng của cô nương, sống lưng Hề Bình vẫn luôn lạnh toát.
Chuyện này không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục khổng lồ đối với đại tiểu thư, may mà Từ Nhữ Thành cũng chẳng tự ái gì, hắn chỉ hơi hoảng.
Kể từ khi hắn nói câu đầu tiên với Từ Nhữ Thành, ánh mắt như rắn độc đã dán lên người hắn như ung nhọt bám xương.
Linh khí núi Tam Nhạc quá dày đặc, trước đó, nơi linh khí dồi dào nhất hắn từng ở là đường huấn luyện của ti Khai Minh do linh thạch bồi đắp mà thành, linh khí còn tràn trề hơn bí cảnh Triệu gia, nhưng lại không thể đánh đồng với nơi đây.
Trên tòa Đông Tam Nhạc, sen trắng không đài trong hồ sen thò đầu khỏi mặt nước như hoa hướng dương, đồng loạt quay về hướng tây, ràng rịt lúc nhúc kéo theo cái thân đỏ máu như từng chiếc lưỡi tham lam đói khát.