THÁI TUẾ – CHƯƠNG 123

LỬA VĨNH MINH – 5

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Hồ hoa sen tĩnh lặng nổi tầng tầng gợn sóng, hoa sen màu trắng, lá sen tròn to cũng màu trắng. Hoa không nhị, không tìm thấy hạt sen, dưới nước cũng không có bùn lắng, trong vắt lạnh lẽo cực kỳ. Củ sen đỏ sẫm và thân sen dài lượn quanh rõ ràng dưới nước, so sánh với hoa lá trắng như tuyết kia càng thêm hoảng hồn, giống như nội tạng phơi dưới ánh sáng ban ngày.

Đỉnh Trung thì là chỗ của chưởng môn Tam Nhạc, nghe nói chưởng môn là người gần Nguyệt Mãn nhất trên đời hiện nay, quanh năm bế quan đuổi trăng, sự vụ đỉnh Trung do bốn vị đệ tử Thăng Linh của ông ta cùng quản lí. Đỉnh Trung huyết thống không thuần, nhưng ngưỡng cửa cao, chỉ nhận Trúc Cơ tư chất xuất sắc. Muốn vào đỉnh Trung phải trải qua tầng lớp khảo hạch, tư chất càng vượt trội, điều kiện xuất thân càng nới rộng – tương truyền khi ở Tam Nhạc, vị Huệ Tương Quân truyền kỳ kia là môn hạ đỉnh Trung.

Người đàn ông giữa hồ sen vừa mở mắt, hoa sen đầy hồ đều ỉu xìu xìu co thành nụ hoa.

Thứ hai chính là vị Khúc Lung hầu kia hay tin bèn ngự kiếm về Đông Hành trong đêm, đau đớn muốn chết, tuyên bố mình đã thành linh cốt, đã định đạo tâm, “thù giết vợ không đội trời chung”, ông ta phải truy sát kẻ thù đến góc bể chân trời.

– Cai quản không tốt là triều đình Đông Hành thất trách, huyền môn không quản chuyện thế tục. – Huyền Vô trầm giọng bảo – Hiện tại huyện Đào bị Phá Pháp không rõ tung tích khống chế, thành vùng “ngoài vòng giáo hóa”. Linh sơn không trông được, về lâu về dài ắt sẽ chất chứa dơ bẩn, họa biển Vô Độ của Nam Uyển còn không phải vết xe đổ sao?

Tướng mạo người đàn ông “hoa nhường” này rất kinh người – hắn chẳng những không có tóc mà còn không có cả lông mày, một đôi mắt lá liễu nằm hơi thấp như mọc ở chính giữa khuôn mặt, trán vẽ một đôi môi đỏ bằng chu sa, khiến người ta thoạt nhìn không phân biệt được đầu hắn được đặt xuôi hay đặt ngược.

– Nói gì đấy!

Kỳ Lân vệ vừa mù vừa điếc ù ù cạc cạc vây xem một màn “quân dân thuận hòa”, trở về báo một năm một mười với linh sơn theo quy định, cảm thấy một khi được tự do, Khúc Lung hầu liền vội vội vàng vàng triển khai kế hoạch lớn.

Gợn sóng trong hồ sen cuộn thẳng đến bờ hồ rồi dừng đột ngột dưới một đôi chân trắng như tuyết, Huyền Vô trưởng lão tóc trắng xuất hiện từ hư không, gợn sóng vừa thấy y liền tan, sóng nước đột ngột đứng im một cách mất tự nhiên.

– Phía sau tiền đề Phá Pháp toàn tạp âm, dường như có mấy vạn người đồng thời nói, quá ồn áo, ta không nhìn rõ tiền đề là gì.

– Một đám cưới, một đám ma. Hoàng tôn lấy vợ, phò mã góa vợ, tang ma cưới hỏi đều là chuyện vui.

Huyền Vô mở miệng hỏi người trong hồ một câu không đầu không đuôi:

– Dư Thường ở đâu? Ngươi nhìn rõ mệnh y không?

Chưởng môn không quản lý sự vụ, trưởng lão tòa Tây chủ quản con cháu Hạng thị, để tránh lập trường thiên lệch, Huyền Vô đỉnh Đông liền thành người nắm quyền thực sự của núi Tam Nhạc.

– Ngươi thấy gì rồi?

– Ôi chao, ta không nhìn, vùng đất biên thùy chim không thèm ỉa có gì đẹp đẽ? – Đầu trọc hoa nhường trong hồ gạt hoa sen, bơi như thủy quái về phía Huyền Vô trưởng lão bên hồ – Trưởng lão — sư tôn, đoán xem đầu ta hôm nay đã đặt xuôi chưa?

Chỗ ở của phụ nữ trong nhà, lái từ từ “hậu cung”.

Vị “hoa nhường” trong hồ kia nói:

– Sư tôn sư tôn, đoán xem đầu ta hôm nay đã đặt xuôi chưa?

– Một đám cưới, một đám ma. Hoàng tôn lấy vợ, phò mã góa vợ, tang ma cưới hỏi đều là chuyện vui.

Khác với tòa Tây đông như trẩy hội, đỉnh Đông canh giữ Ngân Nguyệt luân là cấm địa nội môn, ngoài chưởng môn, không một ai được tùy ý ra vào. Ngàn năm nay Huyền Vô trưởng lão cũng chỉ nhận một đệ tử là Trạc Minh.

Nói đoạn, vị “hoa nhường” huynh này quay người lại, hướng thẳng cái đầu gần như đối xứng trên dưới của mình vào Huyền Vô trưởng lão, hỏi:

Bước chân Huyền Vô dừng lại, nghe hắn hai lần nhắc đến “cưới hỏi”, trong lòng không khỏi hơi để ý, thần thứ quét qua ba đỉnh núi chính, thấy gần đây đúng là có một đám cưới – một đệ tử người phàm tòa Tây sắp cưới đại tiểu thư Triệu gia Nam Uyển.

Huyền Vô:

– Huyền Vô trưởng lão, đoán xem đầu ta hôm nay đã đặt xuôi chưa?

Con mắt Trạc Minh chuyển động dưới mí mắt, không lên tiếng.

– Con gái Triệu thị có gì không ổn? – Huyền Vô hỏi.

– Ầy, ngươi lại đoán sai rồi. – Trạc Minh nói, cái miệng vẽ trên trán mở chậm rãi, thè ra một cái lưỡi, nhổ nguyên vẹn viên đan dược Huyền Vô vừa bắn vào “linh đài” hắn ra. Rồi đầu hắn chậm rãi chuyển động trên cổ, trên dưới lộn ngược, hai cái miệng đổi vị trí, hắn lại đưa tay tách ra, kéo mũi xuống, lật ngược và lắp gọn.

Huyền Vô không quan tâm, ngũ quan vẽ trên mặt nạ kia vốn luôn biến hóa, giờ lại giữ nguyên vẻ vô cảm trước mặt vị trong hồ đây, đột nhiên trông bớt quái lạ hơn.

– Thế khó hiện tại của Huyện Đào có cách phá giải không?

Nói đoạn, vị “hoa nhường” huynh này quay người lại, hướng thẳng cái đầu gần như đối xứng trên dưới của mình vào Huyền Vô trưởng lão, hỏi:

Hề Bình gạt bỏ tạp niệm, ngưng thần đả tọa, nhưng cảm giác quái lạ kia đến nhanh đi cũng nhanh, không thể tìm được nguồn gốc. Hắn lại thử xem bói một lát, vò đầu bứt tai dò máy móc theo điển tịch Chi Tu để lại, không tính ra nguyên do gì… “tay nghề” của dòng Ti Mệnh này coi như đi đời, chồn đẻ ra chuột, đời sau không bằng đời trước.

– Nhìn giúp ta tình hình huyện Đào sau này.

– Chỉ có hai cách giải trừ Phá Pháp, hoặc là tiền đề phá, hoặc là tiền đề thực hiện — chờ khi thiên hạ đều không còn linh sơn, không còn tu sĩ, tiên ma đều mất sạch giống huyện Đào, có lẽ tiền đề trong ngoài Phá Pháp sẽ được thực hiện, – Trạc Minh nói lạnh lùng – sư tôn, ngươi không cần nóng.

– Ôi chao, ta không nhìn, vùng đất biên thùy chim không thèm ỉa có gì đẹp đẽ? – Đầu trọc hoa nhường trong hồ gạt hoa sen, bơi như thủy quái về phía Huyền Vô trưởng lão bên hồ – Trưởng lão — sư tôn, đoán xem đầu ta hôm nay đã đặt xuôi chưa?

Nửa người dưới của hắn mọc cùng với những ngó sen đỏ sẫm kia, cũng khó nói đây là một đóa quái thai nở trong hoa sen, hay trên người quái thai mọc đầy hoa.

– Sư tôn. – Trạc Minh bỗng gọi y lại – ta ngột lắm, nội môn mà có chuyện tang ma cưới hỏi, ta đại diện đỉnh Đông qua góp vui được không?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Wu

Hành động này khiến người ta nhìn ra chỗ không đúng: người này vậy mà không có chân.

Huyền Vô tập mãi thành quen búng một viên đan dược vào linh đài trên trán hắn, một luồng khí trong lành phủ khắp hồ sen trong chớp mắt, tiếng cười quỷ dị của Trạc Minh im bặt.

– Trời đất còn chẳng thể trường cửu, linh sơn nào có đáng được nhắc tới? Chuông Kiếp Nam Uyển gióng mấy lần, Ngân Nguyệt chiếu rọi sông Hạp, vãn thu hồng tám trăm năm trước mạ màu máu cho trăng Trung thu, ma khí Phá Pháp và Vọng Xuyên tái xuất nhân gian, còn xa ngày lửa trong lò Hóa Ngoại một lần nữa cháy lên sao? Sư tôn, ngươi có biết thứ lở loét ác tính một khi khởi phát là sẽ lan khắp cơ thể không? Bệnh nan y không thể chữa, huyện Đào chính là vết loét đầu tiên kia.

Nửa người dưới của hắn mọc cùng với những củ sen đỏ sẫm kia, cũng khó nói đây là một đóa quái thai nở trong hoa sen, hay trên người quái thai mọc đầy hoa.

Từ Nhữ Thành đóng giả Triệu Cầm Đan bỗng giật mình, ù ù cạc cạc bừng tỉnh khỏi nhập định, tim đập như sấm.

– Can hệ trọng đại, – Huyền Vô xụ mặt… xụ mặt nạ, nói – Trạc Minh, không được nói giỡn.

Hành động này khiến người ta nhìn ra chỗ không đúng: người này vậy mà không có chân.

“Quái thai” điên điên khùng khùng này vậy mà là chủ nhân đỉnh Đông Tam Nhạc, đệ tử thân truyền duy nhất của Huyền Vô đại trưởng lão, tên Trạc Minh, không có họ.

– Ngươi thấy gì rồi?

Tam Nhạc núi nhỏ san sát, chật ních con cháu quyền quý vung tiền như rác. Dù nói ra thì những người này cũng được coi là “nội môn”, nhưng trong nội môn không có chỗ cho họ nói chuyện.

Vài ngày sau, Khúc Lung hầu gia nhỏ máu lên một tấm lệnh bài đặc chế – lệnh bài do Lâm Sí tự làm bằng một loại da linh thú, mỗi lỗ chân lông trên da đều khảm minh văn cỡ nhỏ hoặc pháp trận bé, máu chảy vào đó sẽ kích hoạt pháp trận ở vị trí đặc biệt và được pháp trận đưa vào một khối chuyển sinh mộc ở huyện Đào xa xôi, chỉ dùng được một lần, pháp trận sẽ bị tiêu hủy ngay sau đó, nếu không có tu sĩ nhỏ máu mà cưỡng chế mở lệnh bài, pháp trận cũng sẽ bị tiêu hủy – sau đó thần thức Khúc Lung hầu gia tiến vào bí cảnh Phá Pháp, gặp mặt hữu hảo với bàn tay đen sau màn của Lục Ngô – Chu Doanh.

Trong nội môn Tam Nhạc, chỉ có ba đỉnh chính lớn Đông, Trung, Tây mới có quyền quyết định.

Hồ hoa sen tĩnh lặng nổi tầng tầng gợn sóng, hoa sen màu trắng, lá sen tròn to cũng màu trắng. Hoa không nhị, không tìm thấy hạt sen, dưới nước cũng không có bùn lắng, trong vắt lạnh lẽo cực kỳ. Ngó sen đỏ sẫm và thân sen dài lượn quanh rõ ràng dưới nước, so sánh với hoa lá trắng như tuyết kia càng thêm hoảng hồn, giống như nội tạng phơi dưới ánh sáng ban ngày.

Trong đó, đỉnh Tây nhiều người nhất, náo nhiệt nhất, có một vị trưởng lão Thiền Thuế tọa trấn, dưới tòa vốn có mười sáu vị Thăng Linh… hiện tại chỉ còn mười một người, bốn người đứt trong tay đại yêu tà Thu Sát, còn một người bị thương nặng trong vụ việc ở huyện Đào, cảnh giới sụt giảm, tu vi bị phế. Mỗi người trong số mười một vị Thăng Linh này đều mang theo một đám đệ tử, Trúc Cơ, bán tiên, thậm chí người phàm vàng thau lẫn lộn, chỉ là huyết thống thuần – người đỉnh Tây đều họ Hạng.

Huyền Vô đã đi, không ai trả lời.

– Rất là không ổn, nàng ta á… – Trạc Minh thở dài thườn thượt – khắc chồng.

Đỉnh Trung thì là chỗ của chưởng môn Tam Nhạc, nghe nói chưởng môn là người gần Nguyệt Mãn nhất trên đời hiện nay, quanh năm bế quan đuổi trăng, sự vụ đỉnh Trung do bốn vị đệ tử Thăng Linh của ông ta cùng quản lí. Đỉnh Trung huyết thống không thuần, nhưng ngưỡng cửa cao, chỉ nhận Trúc Cơ tư chất xuất sắc. Muốn vào đỉnh Trung phải trải qua tầng lớp khảo hạch, tư chất càng vượt trội, điều kiện xuất thân càng nới rộng – tương truyền khi ở Tam Nhạc, vị Huệ Tương Quân truyền kỳ kia là môn hạ đỉnh Trung.

– Chuyến này có thể trắc trở, ngươi hãy cẩn thận. Nhưng nếu thật sự có đại năng phát hiện ra ngươi không ổn, với tu vi bán tiên của ngươi, trước khi chết sẽ không có bất cứ cảm giác nào đâu.

Đến đây, chuyện lôi thôi Thu Sát khơi ra rốt cuộc đã đến hồi kết, Ngụy Thành Hưởng trả hết nợ lương tâm cũng chuẩn bị lên đường về vùng đất bách loạn – đại tiểu thư không cần nàng chăm sóc nữa, vùng đất bách loạn còn có người của nàng, huống chi tay giả kia của nàng có tinh xảo tuyệt vời đến đâu cũng chỉ có thể làm vật trang trí ở huyện Đào cấm linh, thực sự rất bất tiện.

Một người phàm một bán tiên, kết hôn tám trăm lần cũng không đủ lọt vào mắt Huyền Vô đại trưởng lão, nhưng xuất thân nhà gái khiến lòng y hơi đắn đo… Triệu gia Nam Uyển, tới từ Dư Gia Loan, trước đó Triệu tiểu thư kia còn từng gặp mặt Dư Thường.

Còn đỉnh Đông là đỉnh đặc biệt nhất: Ngân Nguyệt luân ở đây.

Huyền Vô không để ý đến lời khùng điên của hắn nữa, mắt không thấy lòng không phiền phất tay áo bỏ đi.

Chưởng môn không quản lý sự vụ, trưởng lão tòa Tây chủ quản con cháu Hạng thị, để tránh lập trường thiên lệch, Huyền Vô đỉnh Đông liền thành người nắm quyền thực sự của núi Tam Nhạc.

Khác với tòa Tây đông như trẩy hội, đỉnh Đông canh giữ Ngân Nguyệt luân là cấm địa nội môn, ngoài chưởng môn, không một ai được tùy ý ra vào. Ngàn năm nay Huyền Vô trưởng lão cũng chỉ nhận một đệ tử là Trạc Minh.

– Tiền bối, – lúc này, Từ Nhữ Thành gọi hắn một tiếng thông qua chuyển sinh mộc – ta đột nhiên thấy không ổn lắm.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Wu

Trạc Minh không rõ được nhặt từ đâu về, nghe đâu là con riêng Hạng thị, nhưng không rõ mẹ đẻ, người trước khi mở linh khiếu vẫn chưa phải “đất cằn sỏi đá”, nhưng đã liệt tứ chi, là nằm mà lên linh sơn. Ba trăm năm sau khi vào đỉnh Đông, không một ai còn thấy hắn, không ít người già gần như đã quên mất có người như vậy, người ít trải cơ bản chưa bao giờ nghe đến.

Gợn sóng trong hồ sen cuộn thẳng đến bờ hồ rồi dừng đột ngột dưới một đôi chân trắng như tuyết, Huyền Vô trưởng lão tóc trắng xuất hiện từ hư không, gợn sóng vừa thấy y liền tan, sóng nước đột ngột đứng im một cách mất tự nhiên.

– Can hệ trọng đại gì? Huyện Đào là trọng địa binh gia giao tranh gì đó sao? – Trạc Minh bắn ánh mắt âm u ra từ trong nước – Nhân khẩu chẳng bao nhiêu, đặc sản là tà ma, hồi trước Đông Hành có một bản địa đồ vẽ thiếu chỗ đó, ngót nghét một trăm năm không ai để ý, cũng không làm lỡ chuyện gì của người mà.

– Dư Thường kia chỉ là nửa Thăng Linh mà lại che được tai mắt ngươi?

– Cai quản không tốt là triều đình Đông Hành thất trách, huyền môn không quản chuyện thế tục. – Huyền Vô trầm giọng bảo – Hiện tại huyện Đào bị Phá Pháp không rõ tung tích khống chế, thành vùng “ngoài vòng giáo hóa”. Linh sơn không trông được, về lâu về dài ắt sẽ chất chứa dơ bẩn, họa biển Vô Độ của Nam Uyển còn không phải vết xe đổ sao?

– Nơi linh sơn không trông được nhiều lắm, không phải trên đỉnh Đông này cũng có hai chỗ sao? A… ta biết rồi, sư tôn chê bọn ta bẩn, ta đã bảo ngươi ném mấy con cá dọn cặn bẩn vào hồ sen từ lâu rồi. – Trạc Minh cười, hắn cười lên như di chứng trúng gió, “khanh khách” mãi không xong, không dừng lại được, cuối cùng cũng không biết là khóc là cười hay là gáy.

Huyền Vô tập mãi thành quen búng một viên đan dược vào linh đài trên trán hắn, một luồng khí trong lành phủ khắp hồ sen trong chớp mắt, tiếng cười quỷ dị của Trạc Minh im bặt.

Hề Bình chợt nảy ra ý.

Hai người mật đàm một đêm, hôm sau nữa, Khúc Lung hầu liền đích thân dẫn đội thân vệ chạy tới huyện Đào, sấm rền gió cuốn tiến hành chỉnh đốn một lượt trú quân.

Hắn nhắm mắt, hoa sen lập tức nở, một chuỗi sen trắng không đài như đèn sông tưởng niệm người chết.

Trong đó, đỉnh Tây nhiều người nhất, náo nhiệt nhất, có một vị trưởng lão Thiền Thuế tọa trấn, dưới tòa vốn có mười sáu vị Thăng Linh… hiện tại chỉ còn mười một người, bốn người đứt trong tay đại yêu tà Thu Sát, còn một người bị thương nặng trong vụ việc ở huyện Đào, cảnh giới sụt giảm, tu vi bị phế. Mỗi người trong số mười một vị Thăng Linh này đều mang theo một đám đệ tử, Trúc Cơ, bán tiên, thậm chí người phàm vàng thau lẫn lộn, chỉ là huyết thống thuần – người đỉnh Tây đều họ Hạng.

Giây lát sau, Trạc Minh nói bằng giọng đều đều:

Hề Bình đang ở một mình trong Phá Pháp, đêm mồng hai tháng chín sư phụ nói câu “mưa nguồn chực đổ gió đầy lầu” xong thần thức liền tan, không còn hồi âm. Hề Bình không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, lại sợ y đang ở thời điểm bế quan then chốt nên không dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể thấp thỏm nhờ Lâm Sí để ý động tĩnh của đỉnh Phi Quỳnh mọi lúc hộ mình, hận không thể nhét Từ Nhữ Thành vào núi Tam Nhạc bái đường ngay lập tức.

– Phía sau tiền đề Phá Pháp toàn tạp âm, dường như có mấy vạn người đồng thời nói, quá ồn áo, ta không nhìn rõ tiền đề là gì.

Ngũ quan trên mặt nạ Huyền Vô xoắn lại:

– Cũng phải. – Từ Nhữ Thành trầm mặc giây lát – Tiền bối, mấy hôm nay một đám bà mẹ Triệu gia ngày nào cũng kết bè tới giày vò ta, bóng gió chỉ điểm một đống… thủ đoạn hậu trạch* gì đó, chắc là đã muốn tống ta đi từ hàng năm trước rồi.*Chỗ ở của phụ nữ trong nhà, lái từ từ “hậu cung”.

Người đàn ông giữa hồ sen vừa mở mắt, hoa sen đầy hồ đều ỉu xìu xìu co thành nụ hoa.

– Dư Thường kia chỉ là nửa Thăng Linh mà lại che được tai mắt ngươi?

Cho y một kẽ hở, Chu Doanh có thể cạy linh sơn, huống chi là huyện Đào “tối như hũ nút” với tu sĩ thiên hạ, Hề Bình cảm thấy tam ca quả là chuột sa chĩnh gạo, còn được thể khoe tài, toàn hành hung hắn bất kể có chuyện hay không… đương nhiên, hắn không dám nói lời này trước mặt tam ca.

Hoàng tôn đại hôn vốn phải có không ít lễ nghi rườm rà, nhưng gián điệp trà trộn vào hạ nhân Triệu gia, dẫn đến Khải Dương công chúa điện hạ bị ám sát, thích khách còn biến mất ngay dưới mũi cao thủ Thăng Linh Tam Nhạc.

Giây lát sau, Trạc Minh nói bằng giọng bằng phẳng:

Con mắt Trạc Minh chuyển động dưới mi mắt, không lên tiếng.

Huyền Vô lại hỏi:

Huyền Vô lại hỏi:

LỬA VĨNH MINH – 5

– Dư Thường ở đâu? Ngươi nhìn rõ mệnh y không?

Huyền Vô mở miệng hỏi người trong hồ một câu không đầu không đuôi:

Cùng lúc đó, linh cảm Hề Bình đang huấn luyện phù chú lặp đi lặp lại trong Phá Pháp bị chạm vào, như một chậu nước lạnh trút thẳng lên đầu, hắn bỗng dưng lạnh toát cả người.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Wu

– Sư tôn không tra được, người đương nhiên đã vượt biển Miên Long tới phía bắc, cần gì phải hỏi ta? – Trạc Minh nói – Mệnh của y và sương mù Phá Pháp mang tới ràng rịt với nhau, khó nói sẽ dừng tại đâu.

– Thế khó hiện tại của Huyện Đào có cách phá giải không?

Trạc Minh không rõ được nhặt từ đâu về, nghe đâu là con riêng Hạng thị, nhưng không rõ mẹ đẻ, người trước khi mở linh khiếu vẫn chưa phải “đất cằn sỏi đá”, nhưng đã liệt tứ chi, là nằm mà lên linh sơn. Ba trăm năm sau khi vào đỉnh Đông, không một ai còn thấy hắn, không ít người già gần như đã quên mất có người như vậy, người ít trải cơ bản chưa bao giờ nghe đến.

– Chỉ có hai cách giải trừ Phá Pháp, hoặc là tiền đề phá, hoặc là tiền đề thực hiện — chờ khi thiên hạ đều không còn linh sơn, không còn tu sĩ, tiên ma đều mất sạch giống huyện Đào, có lẽ tiền đề trong ngoài Phá Pháp sẽ được thực hiện, – Trạc Minh nói lạnh lùng – sư tôn, ngươi không cần nóng.

Huyền Vô:

Còn đỉnh Đông là đỉnh đặc biệt nhất: Ngân Nguyệt luân ở đây.

– Cô dâu mới không lành, cô dâu mới khắc chồng, cô dâu mới người toàn là giấy. Trên người cô dâu mới thiếu mất gì đó, lại thừa ra gì đó… hì hì, cô dâu mới chạy tới lò Hóa Ngoại. – Hắn nói, bỗng chốc mở mắt, ánh mắt như mũi dao sắc nhọn đột nhiên bắn lên không như muốn xuyên thủng chân trời.

– Nói gì đấy!

– Ngươi nói có phải không, yên vân liễu… chuyển sinh mộc đạo bất tuần?

Hai khóe miệng trên dưới của Trạc Minh đồng thời nhếch lên:

– Trời đất còn chẳng thể trường cửu, linh sơn nào có đáng được nhắc tới? Chuông Kiếp Nam Uyển gióng mấy lần, Ngân Nguyệt chiếu rọi sông Hạp, vãn thu hồng tám trăm năm trước mạ màu máu cho trăng Trung thu, ma khí Phá Pháp và Vọng Xuyên tái xuất nhân gian, ngày lửa trong lò Hóa Ngoại một lần nữa cháy lên hãy còn xa sao? Sư tôn, ngươi có biết thứ lở loét ác tính một khi khởi phát là sẽ lan khắp cơ thể không? Bệnh nan y không thể chữa, huyện Đào chính là vết loét đầu tiên kia.

Cứ vậy, dưới sự chứng kiến của Kỳ Lân vệ, ở nơi linh sơn không giám sát được, huyện Đào “quang minh chính đại” đổi họ Chu.

Huyền Vô không nói một lời, quay người muốn biến mất ngay tại chỗ.

– Sư tôn. – Trạc Minh bỗng gọi y lại – Ta ngột lắm, nội môn mà có chuyện tang ma cưới hỏi, ta đại diện đỉnh Đông qua góp vui được không?

Tướng mạo người đàn ông “hoa nhường” này rất kinh người – hắn chẳng những không có tóc mà còn không có cả lông mày, một đôi mắt lá liễu nằm hơi thấp như mọc ở chính giữa khuôn mặt, trán vẽ một đôi môi đỏ bằng chu sa, khiến người ta thoạt nhìn không phân biệt được đầu hắn được đặt xuôi hay đặt ngược.

Bước chân Huyền Vô dừng lại, nghe hắn hai lần nhắc đến “cưới hỏi”, trong lòng không khỏi hơi để ý, thần thức quét qua ba đỉnh núi chính, thấy gần đây đúng là có một đám cưới – một đệ tử người phàm tòa Tây sắp cưới đại tiểu thư Triệu gia Nam Uyển.

Một người phàm một bán tiên, kết hôn tám trăm lần cũng không đủ lọt vào mắt Huyền Vô đại trưởng lão, nhưng xuất thân nhà gái khiến lòng y hơi đắn đo… Triệu gia Nam Uyển, tới từ Dư Gia Loan, trước đó Triệu tiểu thư kia còn từng gặp mặt Dư Thường.

– Con gái Triệu thị có gì không ổn? – Huyền Vô hỏi.

– Can hệ trọng đại, – Huyền Vô xụ mặt… xụ mặt nạ, nói – Trạc Minh, không được nói giỡn.

– Rất là không ổn, nàng ta á… – Trạc Minh thở dài thườn thượt – khắc chồng.

Vụ tai nạn gần như gây chấn động triều đình và dân chúng Đông Hành, cũng sinh ra hai hậu quả:

Huyền Vô: …

“Quái thai” điên điên khùng khùng này vậy mà là chủ nhân đỉnh Đông Tam Nhạc, đệ tử thân truyền duy nhất của Huyền Vô đại trưởng lão, tên Trạc Minh, không có họ.

Trạc Minh lại có vẻ muốn cười, nhưng mặt hắn như bị viên đan dược ban nãy cố định, ngũ quan không ngừng run lên tại chỗ như cười không nổi.

Nhưng huyện Đào không phải lo mùa đông năm nay, tai họa này coi như đã qua.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Wu

Huyền Vô không để ý đến lời khùng điên của hắn nữa, mắt không thấy lòng không phiền phất tay áo bỏ đi.

Tam Nhạc núi nhỏ san sát, chật ních con cháu quyền quý vung tiền như rác. Dù nói ra thì những người này cũng được coi là “nội môn”, nhưng trong nội môn không có chỗ cho họ nói chuyện.

Toàn thân Trạc Minh run rẩy, cổ họng kêu “hô hố”, gợn sóng đầy hồ lại rung lên.

Cả buổi sau hắn mới bình tĩnh lại, lẩm bẩm một mình:

– Sư tôn sư tôn, đoán xem đầu ta hôm nay đã đặt xuôi chưa?

Huyền Vô đã đi, không ai trả lời.

– Ầy, ngươi lại đoán sai rồi. – Trạc Minh nói, cái miệng vẽ trên trán mở chậm rãi, thè ra một cái lưỡi, nhổ nguyên vẹn viên đan dược Huyền Vô vừa bắn vào “linh đài” hắn ra. Rồi đầu hắn chậm rãi chuyển động trên cổ, trên dưới lộn ngược, hai cái miệng đổi vị trí, hắn lại đưa tay tách ra, kéo mũi xuống, lật ngược và lắp gọn.

Hắn nhắm mắt, hoa sen lập tức nở, một chuỗi sen trắng không nhị như đèn sông tưởng niệm người chết.

– Cô dâu mới không lành, cô dâu mới khắc chồng, cô dâu mới người toàn là giấy. Trên người cô dâu mới thiếu mất gì đó, lại thừa ra gì đó… hì hì, cô dâu mới chạy tới lò Hóa Ngoại. – Hắn nói, bỗng chốc mở mắt, ánh mắt như mũi dao sắc nhọn đột nhiên bắn lên không như muốn xuyên thủng chân trời.

– Ngươi nói có phải không, yên vân liễu… chuyển sinh mộc đạo bất tuần?

Từ Nhữ Thành đóng giả Triệu Cầm Đan bỗng giật mình, ù ù cạc cạc bừng tỉnh khỏi nhập định, tim đập như sấm.

Cùng lúc đó, linh cảm Hề Bình đang huấn luyện phù chú lặp đi lặp lại trong Phá Pháp bị chạm vào, như một chậu nước lạnh trút thẳng lên đầu, hắn bỗng dưng lạnh toát cả người.

Hầu gia mời Kỳ Lân vệ không có việc gì thì không dám tiến vào huyện Đào dự lễ, cách chức một đám quan tướng tồi tệ quá sức dưới trướng và đổi người, cao giọng ban bố hai mươi ba điều quân quy không được nhiễu dân, giết gà dọa khỉ chém một nhóm kiêu binh kiếm cớ gây sự, để mấy vị tâm phúc dưới trướng mình ở lại tiếp quản huyện Đào, còn tuyên bố gạo tiền cứu trợ thu đông của huyện Đào sẽ do trú quân đích thân áp tải, đảm bảo không thiếu một bọc, xin các phụ lão hương thân yên tâm. Chặt cây là để sửa đường, về sau sẽ trồng giống cây tốt hơn, từ nay tuyệt đối không còn chuyện binh lính tự tiện xông vào nhà dân nữa.

Hề Bình đang ở một mình trong Phá Pháp, đêm mồng hai tháng chín sư phụ nói câu “mưa nguồn chực đổ gió đầy lầu” xong thần thức liền tan, không còn hồi âm. Hề Bình không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, lại sợ y đang ở thời điểm bế quan then chốt nên không dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể thấp thỏm nhờ Lâm Sí để ý động tĩnh của đỉnh Phi Quỳnh mọi lúc hộ mình, hận không thể nhét Từ Nhữ Thành vào núi Tam Nhạc bái đường ngay lập tức.

Hề Bình gạt bỏ tạp niệm, ngưng thần đả tọa, nhưng cảm giác quái lạ kia đến nhanh đi cũng nhanh, không thể tìm được nguồn gốc. Hắn lại thử xem bói một lát, vò đầu bứt tai dò máy móc theo điển tịch Chi Tu để lại, không tính ra nguyên do gì… “tay nghề” của dòng Ti Mệnh này coi như đi đời, chồn đẻ ra chuột, đời sau không bằng đời trước.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Wu

– Tiền bối, – lúc này, Từ Nhữ Thành gọi hắn một tiếng thông qua chuyển sinh mộc – ta đột nhiên thấy không ổn lắm.

Hề Bình định thần lại:

– Chuyến này có thể trắc trở, ngươi hãy cẩn thận. Nhưng nếu thật sự có đại năng phát hiện ra ngươi không ổn, với tu vi bán tiên của ngươi, trước khi chết sẽ không có bất cứ cảm giác nào đâu.

– Cũng phải. – Từ Nhữ Thành trầm mặc giây lát – Tiền bối, mấy hôm nay một đám bà mẹ Triệu gia ngày nào cũng kết bè tới giày vò ta, bóng gió chỉ điểm một đống… thủ đoạn hậu trạch* gì đó, chắc là đã muốn tống ta đi từ hàng năm trước rồi.
*Chỗ ở của phụ nữ trong nhà, lái từ từ “hậu cung”.

– Huyền Vô trưởng lão, đoán xem đầu ta hôm nay đã đặt xuôi chưa?

Hề Bình chợt nảy ra ý.

Huyền Vô: …

Hoàng tôn đại hôn vốn phải có không ít lễ nghi rườm rà, nhưng gián điệp trà trộn vào hạ nhân Triệu gia, dẫn đến Khải Dương công chúa điện hạ bị ám sát, thích khách còn biến mất ngay dưới mũi cao thủ Thăng Linh Tam Nhạc.

Vụ tai nạn gần như gây chấn động triều đình và dân chúng Đông Hành, cũng sinh ra hai hậu quả:

Đầu tiên, công chúa Khải Dương là cô ruột chồng tương lai của Triệu Cầm Đan, người không còn, Triệu gia khó lòng chối tội, Khánh vương phủ không trở mặt với họ đã coi như chú ý đến đại cục rồi. Nhưng ấn long phượng trình tường đã thành, hôn sự ván đã đóng thuyền, đặc biệt là nhà gái Triệu gia không thể nuốt lời, thế là danh phận của đại tiểu thư là cả hay lẽ bỗng mãi không quyết được… trước mắt hai bên vẫn đang cò kè mặc cả, xem Triệu gia có đồng ý với yêu cầu quá đáng của Khánh vương phủ vì con gái hay không – bất luận ra sao, hôn lễ nở mày nở mặt là không thể. Tuy việc này làm người ta buồn nôn, nhưng đây là chuyện tốt với Hề Bình, không cần đợi “ngày tốt giờ lành” nữa, rút ngắn rất nhiều thời gian hành động.

Thứ hai chính là vị Khúc Lung hầu kia hay tin bèn ngự kiếm về Đông Hành trong đêm, đau đớn muốn chết, tuyên bố mình đã thành linh cốt, đã định đạo tâm, “thù giết vợ không đội trời chung”, ông ta phải truy sát kẻ thù đến góc bể chân trời.

Vài ngày sau, Khúc Lung hầu gia nhỏ máu lên một tấm lệnh bài đặc chế – lệnh bài do Lâm Sí tự làm bằng một loại da linh thú, mỗi lỗ chân lông trên da đều khảm minh văn cỡ nhỏ hoặc pháp trận bé, máu chảy vào đó sẽ kích hoạt pháp trận ở vị trí đặc biệt và được pháp trận đưa vào một khối chuyển sinh mộc ở huyện Đào xa xôi, chỉ dùng được một lần, pháp trận sẽ bị tiêu hủy ngay sau đó, nếu không có tu sĩ nhỏ máu mà cưỡng chế mở lệnh bài, pháp trận cũng sẽ bị tiêu hủy – sau đó thần thức Khúc Lung hầu gia tiến vào bí cảnh Phá Pháp, gặp mặt hữu hảo với bàn tay đen sau màn của Lục Ngô – Chu Doanh.

Trước nay Hề Bình nghĩ là làm luôn, nhớ ăn không nhớ đòn, suy nghĩ vừa xoay chuyển, thần thức hắn đã lên đỉnh Độ Nguyệt Huyền Ẩn.

Hai người mật đàm một đêm, hôm sau nữa, Khúc Lung hầu liền đích thân dẫn đội thân vệ chạy tới huyện Đào, sấm rền gió cuốn tiến hành chỉnh đốn một lượt trú quân.

Hầu gia mời Kỳ Lân vệ không có việc gì thì không dám tiến vào huyện Đào dự lễ, cách chức một đám quan tướng tồi tệ quá sức dưới trướng và đổi người, cao giọng ban bố hai mươi ba điều quân quy không được nhiễu dân, giết gà dọa khỉ chém một nhóm kiêu binh kiếm cớ gây sự, để mấy vị tâm phúc dưới trướng mình ở lại tiếp quản huyện Đào, còn tuyên bố gạo tiền cứu trợ thu đông của huyện Đào sẽ do trú quân đích thân áp tải, đảm bảo không thiếu một bọc, xin các phụ lão hương thân yên tâm. Chặt cây là để sửa đường, về sau sẽ trồng giống cây tốt hơn, từ nay tuyệt đối không còn chuyện binh lính tự tiện xông vào nhà dân nữa.

Kỳ Lân vệ vừa mù vừa điếc ù ù cạc cạc vây xem một màn “quân dân thuận hòa”, trở về báo một năm một mười với linh sơn theo quy định, cảm thấy một khi được tự do, Khúc Lung hầu liền vội vội vàng vàng triển khai kế hoạch lớn.

– Can hệ trọng đại gì? Huyện Đào là trọng địa binh gia giao tranh gì đó sao? – Trạc Minh bắn ánh mắt âm u ra từ trong nước – Nhân khẩu chẳng bao nhiêu, đặc sản là tà ma, hồi trước Đông Hành có một bản địa đồ vẽ thiếu chỗ đó, ngót nghét một trăm năm không ai để ý, cũng không làm lỡ chuyện gì của người mà.

Cứ vậy, dưới sự chứng kiến của Kỳ Lân vệ, ở nơi linh sơn không giám sát được, huyện Đào “quang minh chính đại” đổi họ Chu.

Hề Bình định thần lại:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Wu

Cho y một kẽ hở, Chu Doanh có thể cạy linh sơn, huống chi là huyện Đào “tối như hũ nút” với tu sĩ thiên hạ, Hề Bình cảm thấy tam ca quả là chuột sa chĩnh gạo, còn được thể khoe tài, toàn hành hung hắn bất kể có chuyện hay không… đương nhiên, hắn không dám nói lời này trước mặt tam ca.

Nhưng huyện Đào không phải lo mùa đông năm nay, tai họa này coi như đã qua.

Trạc Minh lại có vẻ muốn cười, nhưng mặt hắn như bị viên đan dược ban nãy cố định, ngũ quan không ngừng run lên tại chỗ như cười không nổi.

Mảnh đất bị yêu tà liên tục chà đạp và còn bị núi tiên coi như con rơi này cuối cùng cũng được hồi phục một mùa. Một trăm ngàn lượng bạch linh lặng lẽ tản vào địa mạch nuôi dưỡng cá trong nước, cỏ bên bờ, dựng sào thấy bóng, chim di trú bay tới từ Bắc Lịch đã an cư ở đây. Sau khi bị trú quân “bắt đi” rồi lại thả ra, Triệu Cầm Đan liền được người xung quanh tiếp nhận như lẽ đương nhiên, lúng túng trở thành “người huyện Đào mình”. Có người vô tình thấy nàng dạy Ngụy Thành Hưởng tiếng Sở, bèn lấy hai xâu thịt xông khói làm học phí, xin nàng dạy con nhà mình đọc sách viết chữ, sau đó một đồn mười mười đồn trăm, Triệu Cầm Đan sắp bận làm không xuể, không còn rảnh rỗi để “mất phương hướng”.

Đến đây, chuyện lôi thôi Thu Sát khơi ra rốt cuộc đã đến hồi kết, Ngụy Thành Hưởng trả hết nợ lương tâm cũng chuẩn bị lên đường về vùng đất bách loạn – đại tiểu thư không cần nàng chăm sóc nữa, vùng đất bách loạn còn có người của nàng, huống chi tay giả kia của nàng có tinh xảo tuyệt vời đến đâu cũng chỉ có thể làm vật trang trí ở huyện Đào cấm linh, thực sự rất bất tiện.

Hề Bình thầm tính toán rằng: lần này để ám sát công chúa, mấy Lục Ngô đi theo Từ Nhữ Thành tự làm lộ thân phận, hiện tại Hạng gia lạnh nhạt như vậy, e sẽ cũng sẽ không để “Triệu Cầm Đan” mang gia nhân vào núi Tam Nhạc. Tuy nói Tam Nhạc vàng thau lẫn lộn, nhưng suy cho cùng cũng có “vàng”, các đại năng cũng lười nhìn một bán tiên nho nhỏ như Từ Nhữ Thành, có lẽ lẻn vào cũng không khó, nhưng muốn tìm manh mối của lò Hóa Ngoại thì khó như lên trời… chân thân mình thật sự không thể ra khỏi huyện Đào sao?

Trước nay Hề Bình nghĩ là làm luôn, nhớ ăn không nhớ đòn, suy nghĩ vừa xoay chuyển, thần thức hắn đã lên đỉnh Độ Nguyệt Huyền Ẩn.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s