THÁI TUẾ – CHƯƠNG 121

LỬA VĨNH MINH – 3

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Trước đó phủ nha huyện Đào đã dán cáo thị không cho phép mọi người truyền bá tượng tà ma nữa, không ai để ý họ – phủ nha huyện Đào từ sáng đến tối không có chính sự, chỉ khi thu sưu cao thuế nặng là không phải vật trang trí, mỗi năm đến phiên chợ lớn Dã Hồ hương, đám nha dịch đều không dám đến gần trấn Thập Thất Lý như đã chết hết cả.

Ở huyện Đào, thứ tiên tiến nhất người dân có thể nhìn thấy thường ngày chính là nồi hơi hơi nước, tuyệt đại đa số người vẫn đang gánh nước từ giếng để uống. Đừng nói đến thuồng luồng cưỡi mây, ngựa đi trên đường đất mấp mô gập ghềnh còn bị trẹo chân.

– Cho chúng nó chặt! Chặt hết đi! Có giỏi thì chặt luôn cả đầu người toàn huyện Đào luôn đi! Dòng thứ mồ mả sét đánh…

Hôm nay vừa qua trưa, một đám kiêu binh trú quân say rượu từ đêm hôm trước chưa tỉnh xông vào một nhà dân từ chối “xin châm chước”, trước tiên đào tận gốc một cây ăn quả già trăm năm, sau đó lại đi lùng “đồ tế tự bằng yên vân liễu”. “Đồ tế tự” được tìm thấy gồm bàn ghế tủ đứng… và cả một tấm bài vị!

Chẳng ai ngờ rằng trú quân sẽ vào thành trong đêm khuya, và còn vào chặt cây.

Triệu Cầm Đan:

Chi Tu phất tay cất chiến trường cổ mô phỏng trong Phá Pháp, hôm nay hai thầy trò không làm gì cả, lắng nghe cả đêm.

Nếu không có mặt nạ Lục Ngô giúp hắn giữ điệu bộ, Từ Nhữ Thành đã bị sự phô trương này chấn động lộ tẩy từ lâu, hắn mơ mơ màng màng xuống xe ngựa, giẫm một chân lên đất đai Đông Hành, linh khí vô hình tràn ra từ dưới chân.

Quái vật hơi nước gầm rú quay bánh đà và chặt đứt đại thụ đã mọc không biết mấy chục mấy trăm năm bên đường, theo sau còn có một chiếc xe con mang xẻng ngoác cái “mồm to” sứt răng hở lợi đào rễ cây đi.

Hề Bình mới đi qua Đông Hành hồi nhỏ với người của ông ngoại, giờ đi theo Từ Thành dạo lại chốn cũ, hắn gần như không nhận ra.

Những cây lớn vừa vùng vẫy nảy ra một chút xanh tươi từ trong bóng trăng đổ rầm rầm xuống đường, cành cây run lẩy bẩy, bầy chim giật mình bay lên, như một phép ẩn dụ dưới sắc trời chưa hửng sáng.

Mùi tanh cỏ cây trong nhựa bắn tung tóe, máy móc ầm vang khuấy đảo hàng xóm gà chó không yên. Mọi người như chim rừng bừng tỉnh trong động đất, nhòm ra từ khe cửa và tường quây, bên tai Hề Bình thoáng cái đã có thêm không ít tiếng người – những người hoảng sợ bắt đầu lấy thần bài Thái Tuế ra khẩn cầu.

Trước đó phủ nha huyện Đào đã dán cáo thị không cho phép mọi người truyền bá tượng tà ma nữa, không ai để ý họ – phủ nha huyện Đào từ sáng đến tối không có chính sự, chỉ khi thu sưu cao thuế nặng là không phải vật trang trí, mỗi năm đến phiên chợ lớn Dã Hồ hương, đám nha dịch đều không dám đến gần trấn Thập Thất Lý như đã chết hết cả.

Hề Bình mặc kệ, huyện Đào không còn quỷ thần và tiên ma, Dư Thường nghi là “Thái Tuế” đã mang Phá Pháp chạy sẽ không hiển linh nữa. Hắn chỉ là một kẻ du thủ du thực kéo đàn hát tiểu khúc còn không ai buồn nghe, trấn trạch trừ tà không do hắn quản. Hắn cũng không để ý trú quân chặt cây. Tuy chuyển sinh mộc thuộc một phần của hắn, nhưng giống như tóc móng, trụi cũng không đau, chỉ là sau này sẽ hơi bị hạn chế. Nhưng một người lớn như hắn cũng không phải không mọc chân, vấn đề không lớn – huống chi hiện tại Lục Ngô phân tán khắp huyện Đào, trong tay đều có thẻ bài chuyển sinh mộc đã nhỏ máu, cũng đều là “mắt” của hắn khi cần.

Đông Hành lại như một ảo ảnh.

Hề Bình chỉ hơi dở khóc dở cười.

Hề Bình chỉ hơi dở khóc dở cười.

Có người liên tục khẩn cầu Thái Tuế tuyệt đối đừng để huyện Đào biến về như trước. Có người hi vọng Thái Tuế có thể hiển linh lần nữa làm vài phát sấm sét to đánh chết những binh lính này. Có người trong đêm khuya thanh vắng gan to bằng trời mắng lớn núi Tam Nhạc, “đại nghịch bất đạo” nguyền rủa tất cả tu sĩ… may mà tiếng hắn trong Phá Pháp không truyền ra được.

Năm đó hắn bị vây hãm trong tượng thần, lừa gạt Từ Nhữ Thành thành tên đại ngốc bằng “thề tâm ma” và bắt Đại Thành Tử chặt cây cho hắn, Từ đại ngốc lá mặt lá trái không nghe, trời xui đất khiến giữ những cây chuyển sinh này của huyện Đào đến hiện tại. Chẳng ngờ cuối cùng vẫn bị hủy trong tay trú quân Tây Sở.

– Nói be bé thôi, bà nguôi giận. Tay người ta có đao có thương, bà của tôi ơi, bà thì có gì hả?

Đó không phải pháo hoa bình thường, mà do linh thạch đốt, khoảnh khắc pháo hoa tản ra giữa không trung, linh khí xông thẳng vào phế phủ người xem. Nhưng vào khoảnh khắc pháo hoa vang lên, Ngụy Thành Hưởng và vài Lục Ngô ở huyện Đào đồng thời liên hệ với Hề Bình bằng chuyển sinh mộc:

Trong tiếng “ầm ầm” vang dội, Hề Bình chậm rãi co thần thức lại và rút về chân thân mình.

Quái vật hơi nước gầm rú quay bánh đà và chặt đứt đại thụ đã mọc không biết mấy chục mấy trăm năm bên đường, theo sau còn có một chiếc xe con mang xẻng ngoác cái “mồm to” sứt răng hở lợi đào rễ cây đi.

Huyện Đào đã được Phá Pháp cuốn đi khỏi linh sơn, Kỳ Lân vệ không dám vào bừa, trú quân người phàm trở thành mối đe dọa lớn nhất, tiếp theo đó sẽ thấy Lục Ngô và thủy quân Hạp Bắc tranh đoạt quyền kiểm soát huyện Đào. Lục Ngô đúng là không có mười vạn người, nhưng họ liên lạc thông suốt, mà vùng cấm linh hai con mắt tối thu với núi tiên Tam Nhạc, họ không hề biết chuyện xảy ra bên trong, trú quân Hạp Bắc cũng chưa chắc đã một lòng với họ – đoán chừng tam ca đã có chương trình trong đầu từ lâu.

Hôm nay bà hai Đào đã dậy trước khi hắn lấy hồ cầm ra phúng điếu, Hề Bình vừa đẩy cửa sổ liếc nhìn đã thấy bầu không khí không ổn, rất biết tùy mặt gửi lời không đụng đến cây hồ cầm xui xẻo kia của hắn, lặng lẽ xuống lầu.

Trước mắt có một việc cấp bách hơn đè trong lòng Hề Bình: sư phụ hắn.

– Mấy năm trước Đại Uyển nội loạn cũng bắt đầu từ một vụ ám sát ở Tô Lăng. Ai giết, giết ai đều không quan trọng, chỉ cần bỏ đi chữ “không” trong “không dám giận”, con đê lớn sẽ tan tác. – Chi Tu khẽ thở dài – Mưa nguồn chực đổ gió đầy lầu.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Vw

Chi Tu mỗi ngày phục dựng đủ loại chiến trường cổ khiến người ta hoa mắt trong Phá Pháp, chỉnh cho tiểu đồ đệ chạy tán loạn, thực ra chỉ là Hề Bình phối hợp dạy học. Hề Bình có toàn quyền kiểm soát trong Phá Pháp, gốc cỏ nào mọc thêm lá hắn đều biết… sao có thể không phát hiện thần thức tiến vào Phá Pháp của sư phụ ngày một yếu ớt?

– Giám sát ghi chép, – Hề Bình đối diện với hoàng thành xa lắc kia một cái – chỉ cần giẫm lên đất đai Đông Hành là ngươi có thể bị núi tiên Tam Nhạc truy tung, nếu muốn, họ có thể biết ngươi đang làm gì và ở đâu bất cứ lúc nào. Cẩn thận một chút, phù pháp minh Tam Nhạc Đông Hành vượt trên thiên hạ, không phải cứ có đỉnh Độ Nguyệt hậu thuẫn là có thể kê cao gối ngủ.

Nhờ thẻ bài chuyển sinh mộc trên người Lâm Sí, hắn lén quay về núi Huyền Ẩn nhìn một lần, thấy đỉnh Phi Quỳnh phong sơn nổi một tầng sương mù chẳng lành. Lâm phong chủ nói, từ khi một đạo kiếm khí của Chi tướng quân gióng chuông Kiếp, bầu trời đỉnh Phi Quỳnh chưa từng sáng lại… ngay cả Ti Mệnh đại trưởng lão dạo này cũng giữ im lặng với hoạt động ngày một ngang ngược của Lục Ngô ở nước ngoài – “Khai Minh” và “Lục Ngô” hồi đó do Ti Lễ trưởng lão Triệu Ẩn phê, Chương Giác luôn không tán thành, lập ti Khai Minh là hết cách, nhưng “Lục Ngô” bị Chương Giác kiềm chế mấy năm liền, nếu không có tà ma Thăng Linh Thu Sát hoành không xuất thế, Ti Hình từ trung lập nghiêng về phía Triệu Ẩn, Chu Doanh thật sự không thể gieo hạt giống ác Lục Ngô này xuống – trước kia Lục Ngô cần tiền cần tiên khí, đến chỗ Ti Mệnh chắc chắn sẽ bị đánh về, kinh phí của Lục Ngô được quay vòng từ ti Khai Minh, cũng bởi vậy, Lục Ngô luôn không thể độc lập khỏi ti Khai Minh. Thế mà năm nay Chương Giác lại bế quan không lên tiếng, có thể thấy chuyện lò Hóa Ngoại đã như lửa xém lông mày.

Hề Bình nghe mà trợn mắt há mồm, hắn ở Dã Hồ hương hơn năm năm, đã chìm nổi trong vận mệnh của đủ loại người. Người lôi được thần thức hắn đi đương nhiên đều có cái thảm riêng, nhưng cũng đều có khuôn mặt đờ đẫn căng thẳng nhẫn nhục chịu, hắn chưa bao giờ nghe thấy nỗi phẫn nộ nhiều như vậy.

Hề Bình vừa hỏi một tiếng:

Hề Bình gửi một lô tiên khí mới cho bọn Từ Nhữ Thành đang trên đường lên phía bắc thông qua Phá Pháp và dặn dò một lượt, lúc về đã tảng sáng.

Huyện Đào đã được Phá Pháp cuốn đi khỏi linh sơn, Kỳ Lân vệ không dám vào bừa, trú quân người phàm trở thành mối đe dọa lớn nhất, tiếp theo đó sẽ thấy Lục Ngô và thủy quân Hạp Bắc tranh đoạt quyền kiểm soát huyện Đào. Lục Ngô đúng là không có mười vạn người, nhưng họ liên lạc thông suốt, mà vùng cấm linh hai con mắt tối thu với núi tiên Tam Nhạc, họ không hề biết chuyện xảy ra bên trong, trú quân Hạp Bắc cũng chưa chắc đã một lòng với họ – đoán chừng tam ca đã có chương trình trong đầu từ lâu.

Chi Tu mỗi ngày phục dựng đủ loại chiến trường cổ khiến người ta hoa mắt trong Phá Pháp, chỉnh cho tiểu đồ đệ chạy tán loạn, thực ra chỉ là Hề Bình phối hợp dạy học. Hề Bình có toàn quyền kiểm soát trong Phá Pháp, gốc cỏ nào mọc thêm lá hắn đều biết… sao có thể không phát hiện thần thức tiến vào Phá Pháp của sư phụ ngày một yếu ớt?

Hôm nay bà hai Đào đã dậy trước khi hắn lấy hồ cầm ra phúng điếu, Hề Bình vừa đẩy cửa sổ liếc nhìn đã thấy bầu không khí không ổn, rất biết tùy mặt gửi lời không đụng đến cây hồ cầm xui xẻo kia của hắn, lặng lẽ xuống lầu.

Đụng đầu đầu bếp Đào Đại Vũ, đầu bếp cà lăm kia nước mắt nước mũi ròng ròng, thấy Hề Bình đành phải quay mặt đi và dụi mắt vào nách.

Hề Bình vừa hỏi một tiếng:

– Bà mày có rìu, bổ bỏ ván quan tài tám đời tổ tiên nhà nó! – Bà hai Đào trợn trắng mắt, lại nói lớn tiếng với Đào Đại Vũ – Khóc cái gì mà khóc, trời huyện Đào mình không biến về được, chặt yên vân liễu cho đám tu sĩ kia về lại à?

– Làm sao đấy?

– Rồi ngươi cho rằng nhiều người không dễ phạt à. – Ngụy Thành Hưởng ngắt lời nàng – Phạt đấy.

Đã nghe thấy giọng nói lảnh lót của bà hai Đào vang lên trong tiểu viện:

Ban đầu là một gia đình bản địa tương đối khá giả khẩn cầu trú quân đừng chặt chuyển sinh mộc ở mộ tổ nhà họ trên đỉnh núi, nói cổ thụ đã có tuổi trấn phong thủy âm trạch, xin quân gia “châm chước”. Đây cũng là của đi thay người khi hết cách, nào ngờ lại vô tình chỉ cho đám cầy sói cách kiếm tiền.

– Cho chúng nó chặt! Chặt hết đi! Có giỏi thì chặt luôn cả đầu người toàn huyện Đào luôn đi! Dòng thứ mồ mả sét đánh…

Nói xong sau đó liền bắt đầu đệt mẹ đệt cha. Khách thuê toàn khách quen, thấy dáng điệu hò hét vang khắp làng trên xóm dưới của bà bèn vội vàng khuyên can kéo lại.

Tim gan Từ Nhữ Thành run rẩy không ngừng:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Vw

– Nói be bé thôi, bà nguôi giận. Tay người ta có đao có thương, bà của tôi ơi, bà thì có gì hả?

– Nghe thấy chưa? Trời cũng phải tuân theo ý chỉ của bà hai — té ra ngươi sợ bọn họ chặt yên vân liễu rồi đám tu sĩ kia về lại à?

Triệu Cầm Đan lôi một thanh kiếm ra từ trong máy ngân bàn thải, áng chừng vẫn coi như thuận tay bèn quay người rời đi.

– Bà mày có rìu, bổ bỏ ván quan tài tám đời tổ tiên nhà nó! – Bà hai Đào trợn trắng mắt, lại nói lớn tiếng với Đào Đại Vũ – Khóc cái gì mà khóc, trời huyện Đào mình không biến về được, chặt yên vân liễu cho đám tu sĩ kia về lại à?

Đụng đầu đầu bếp Đào Đại Vũ, đầu bếp cà lăm kia nước mắt nước mũi ròng ròng, thấy Hề Bình đành phải quay mặt đi và dụi mắt vào nách.

Thấy bài vị kia sắp bị ném vào đống lửa, con trai chủ hộ không thể nhịn thêm, vùng dậy rút một cái rìu bất thình lình ra tay đập cho kiêu binh sắp đốt bài vị óc văng tung tóe.

Hề Bình đưa tay khều vai Đào Đại Vũ:

Sau khi chuyển sinh mộc trên đường cái huyện Đào bị trú quân thu dọn tương đối, họ bắt đầu nhắm tới cây trên mái nhà tường viện trong nhà – và còn không giới hạn trong chuyển sinh mộc.

– Nghe thấy chưa? Trời cũng phải tuân theo ý chỉ của bà hai — té ra chú mày sợ bọn họ chặt yên vân liễu rồi đám tu sĩ kia về lại à?

Hề Bình gửi một lô tiên khí mới cho bọn Từ Nhữ Thành đang trên đường lên phía bắc thông qua Phá Pháp và dặn dò một lượt, lúc về đã tảng sáng.

Người bán than già hút thuốc tẩu bên cạnh nói chen:

Hề Bình ngây người, đang muốn thuận miệng hỏi “thế sao còn sống cẩu thả ở huyện Đào” thì đã nghe bà hai Đào ra lệnh “oang oang”, đầu bếp nhỏ lại bị bà sai bảo chạy sấp ngửa. Hề Bình đứng ngoài quan sát giây lát rồi bừng tỉnh, nuốt câu hỏi lại: vì bà hai nên đầu bếp nhỏ mới vừa “chuột rút” run lẩy bẩy, vừa kiên quyết muốn ở lại nơi thị phi quần ma loạn vũ này. Chó con ướt lướt thướt cũng biết cong lưng đi theo người nương tựa vào nhau như hình với bóng.

Đã nghe thấy giọng nói lảnh lót của bà hai Đào vang lên trong tiểu viện:

– Hồi đó suýt nữa bị người ta bắt đi làm búp bê linh tướng chết thay kia, may mà đứa nhỏ này không hữu dụng không sáng dạ nên không bán được, giờ thấy đám tiên tôn kia là bắp chân chuột rút, tội nghiệp lắm.

Hề Bình ngây người, đang muốn thuận miệng hỏi “thế sao còn sống cẩu thả ở huyện Đào” thì đã nghe bà hai Đào ra lệnh “oang oang”, đầu bếp nhỏ lại bị bà sai bảo chạy sấp ngửa. Hề Bình đứng ngoài quan sát giây lát rồi vỡ lẽ, nuốt câu hỏi lại: vì bà hai nên đầu bếp nhỏ mới vừa “chuột rút” run lẩy bẩy, vừa kiên quyết muốn ở lại nơi thị phi quần ma loạn vũ này. Chó con ướt lướt thướt cũng biết cong lưng đi theo người nương tựa vào nhau như hình với bóng.

Thành Đông Hành tọa lạc tại một bên dãy núi Tam Nhạc Đông Hành, xây dựa vào núi, nhìn qua không thể đếm rõ tòa thành này rốt cuộc có mấy tầng.

Nhưng, sự việc nhanh chóng vượt quá dự liệu của Hề Bình.

– Vốn là đám khốn nạn kia thừa cơ gây sự, ta thấy nên đánh chết từ lâu…

Không lâu sau khi đến, trú quân đã chặt được kha khá chuyển sinh mộc ven đường huyện Đào, mọi người phẫn nộ nhưng không dám nói. Nỗi sợ hãi và nôn nóng lan tràn bên dưới huyện Đào trông như yên ả, chỉ có “Thái Tuế” biết, khi gió thu gào thét, những tiếng rì rầm đêm khuya vang vọng trong Phá Pháp đã không thể phớt lờ, quấy nhiễu hắn tu luyện.

Mọi người bao vây đám kiêu binh kia, khi Hề Bình chạy về, hai bên đã động thủ.

Chi Tu phất tay cất chiến trường cổ mô phỏng trong Phá Pháp, hôm nay hai thầy trò không làm gì cả, lắng nghe cả đêm.

– Đừng nổi giận, – Ngụy Thành Hưởng trầm giọng bảo – còn chê việc chưa đủ to? Ngươi đợi đấy.

Trước mắt có một việc cấp bách hơn đè trong lòng Hề Bình: sư phụ hắn.

Có người liên tục khẩn cầu Thái Tuế tuyệt đối đừng để huyện Đào biến về như trước. Có người hi vọng Thái Tuế có thể hiển linh lần nữa làm vài phát sấm sét to đánh chết những binh lính này. Có người trong đêm khuya thanh vắng gan to bằng trời mắng lớn núi Tam Nhạc, “đại nghịch bất đạo” nguyền rủa tất cả tu sĩ… may mà tiếng hắn trong Phá Pháp không truyền ra được.

– Bình tĩnh, – Hề Bình nhắc nhở – trên giày ngươi có ấn bảo vệ của Điểm Kim Thủ.

Hề Bình nghe mà trợn mắt há mồm, hắn ở Dã Hồ hương hơn năm năm, đã chìm nổi trong vận mệnh của đủ loại người. Người lôi được thần thức hắn đi đương nhiên đều có cái thảm riêng, nhưng cũng đều có khuôn mặt đờ đẫn căng thẳng nhẫn nhục chịu, hắn chưa bao giờ nghe thấy nỗi phẫn nộ nhiều như vậy.

Khi đó tất cả tỉnh rượu hết, kinh giận đan xen sau giây lát ngơ ngẩn, họ lập tức muốn bắt ngay “hung thủ giết người”, dân oán tích tụ ngày qua vừa châm đã nổ.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Vw

Dường như huyện Đào cấm linh xua linh khí trên người các tiên tôn đi, cũng xua đi mê muội. Mọi người lặng lẽ quan sát những tu sĩ kia, sau khi phát hiện những người nọ vậy mà cũng là nhục thể phàm thai, họ như rốt cuộc đã ý thức được rằng rất nhiều thiên tai đều là nhân họa.

Năm đó hắn bị vây hãm trong tượng thần, lừa gạt Từ Nhữ Thành thành tên đại ngốc bằng “thề tâm ma” và bắt Đại Thành Tử chặt cây cho hắn, Từ đại ngốc lá mặt lá trái không nghe, trời xui đất khiến giữ những cây chuyển sinh này của huyện Đào đến hiện tại. Chẳng ngờ cuối cùng vẫn bị hủy trong tay trú quân Tây Sở.

– Mấy năm trước Đại Uyển nội loạn cũng bắt đầu từ một vụ ám sát ở Tô Lăng. Ai giết, giết ai đều không quan trọng, chỉ cần bỏ đi chữ “không” trong “không dám giận”, con đê lớn sẽ tan tác. – Chi Tu khẽ thở dài – Mưa nguồn chực đổ gió đầy lầu.

Không lâu sau khi đến, trú quân đã chặt được kha khá chuyển sinh mộc ven đường huyện Đào, mọi người phẫn nộ nhưng không dám nói. Nỗi sợ hãi và nôn nóng lan tràn bên dưới huyện Đào trông như yên ả, chỉ có “Thái Tuế” biết, khi gió thu gào thét, những tiếng rì rầm đêm khuya vang vọng trong Phá Pháp đã không thể phớt lờ, quấy nhiễu hắn tu luyện.

Tiếng câu cuối chưa dứt, y bỗng như ngộ ra, sợi thần thức trong Phá Pháp đột nhiên tiêu tan và trở về núi Huyền Ẩn. Bầu trời âm u của đỉnh Phi Quỳnh bỗng vang một tiếng sấm, đệ tử trông lò đan trên đỉnh Cẩm Hà bên cạnh run lên, một lò tiên đan bị phế bỏ.

Hắn chưa nói hết lời bàn cao siêu này đã nghe “viu” một tiếng, Khánh vương phủ đốt pháo hoa đón khách.

Sau nữa, trú quân công khai yêu cầu tất cả cư dân nộp lên tất cả đồ làm bằng yên vân liễu, không khai thông quan hệ cẩn thận là đợi bị tịch biên, còn phải chịu tội danh “lén thờ tà thần”.

Hề Bình có trực giác không ổn, thầm nghĩ thế này e sắp xảy ra chuyện.

Không đợi nàng nói gì, ngôi nhà gạch sứt ngói mẻ của họ đã loáng thoáng chấn động, ngay sau đó, tiếng la hét và tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, sau đó là một tiếng hỏa súng vang lên —

Trong tâm tư phiền loạn của hắn, ngày hôm sau – mồng ba tháng chín, người Triệu gia vác theo bí cảnh di động của họ đến quốc đô Đông Hành Tây Sở.

Hề Bình mới đi qua Đông Hành hồi nhỏ với người của ông ngoại, giờ đi theo Từ Thành dạo lại chốn cũ, hắn gần như không nhận ra.

Dường như huyện Đào cấm linh xua linh khí trên người các tiên tôn đi, cũng xua đi mê muội. Mọi người lặng lẽ quan sát những tu sĩ kia, sau khi phát hiện những người nọ vậy mà cũng là nhục thể phàm thai, họ như rốt cuộc đã ý thức được rằng rất nhiều thiên tai đều là nhân họa.

Ở huyện Đào, thứ tiên tiến nhất người dân có thể nhìn thấy thường ngày chính là nồi hơi hơi nước, tuyệt đại đa số người vẫn đang gánh nước từ giếng để uống. Đừng nói đến thuồng luồng cưỡi mây, ngựa đi trên đường đất mấp mô gập ghềnh còn bị trẹo chân.

Từ Nhữ Thành nuốt một ngụm nước bọt:

Đông Hành lại như một ảo ảnh.

– Thái Tuế, đây là pháp trận gì?

Thành Đông Hành tọa lạc tại một bên dãy núi Tam Nhạc Đông Hành, xây dựa vào núi, nhìn qua không thể đếm rõ tòa thành này rốt cuộc có mấy tầng.

Nói xong sau đó liền bắt đầu đệt mẹ đệt cha. Khách thuê toàn khách quen, thấy dáng điệu hò hét vang khắp làng trên xóm dưới của bà bèn vội vàng khuyên can kéo lại.

Nhưng, sự việc nhanh chóng vượt quá dự liệu của Hề Bình.

Trâu ngựa chỉ có thể đi đường nhỏ đặc thù, đường ray trải dài khắp nơi, xe hơi hơi nước nhỏ như thuồng luồng cưỡi mây cỡ nhỏ chạy qua lại giữa đường ray, phía bên kia là tu sĩ ngự kiếm bay qua giữa ban ngày không kiêng nể gì. Nhìn từ dưới lên, tầm mắt chỉ có thể nhìn tới lưng chừng núi, trên cao hơn bị trong hơi nước dìm lâu đến mức mây mù dày đặc, chỉ có ánh đèn đủ màu buông xuống, không phân sớm chiều, không rõ ngày đêm.

Nhờ thẻ bài chuyển sinh mộc trên người Lâm Sí, hắn lén quay về núi Huyền Ẩn nhìn một lần, thấy đỉnh Phi Quỳnh phong sơn nổi một tầng sương mù chẳng lành. Lâm phong chủ nói, từ khi một đạo kiếm khí của Chi tướng quân gióng chuông Kiếp, bầu trời đỉnh Phi Quỳnh chưa từng sáng lại… ngay cả Ti Mệnh đại trưởng lão dạo này cũng giữ im lặng với hoạt động ngày một ngang ngược của Lục Ngô ở nước ngoài – “Khai Minh” và “Lục Ngô” hồi đó do Ti Lễ trưởng lão Triệu Ẩn phê, Chương Giác luôn không tán thành, lập ti Khai Minh là hết cách, nhưng “Lục Ngô” bị Chương Giác kiềm chế mấy năm liền, nếu không có tà ma Thăng Linh Thu Sát hoành không xuất thế, Ti Hình từ trung lập nghiêng về phía Triệu Ẩn, Chu Doanh thật sự không thể gieo hạt giống ác Lục Ngô này xuống – trước kia Lục Ngô cần tiền cần tiên khí, đến chỗ Ti Mệnh chắc chắn sẽ bị đánh về, kinh phí của Lục Ngô được quay vòng từ ti Khai Minh, cũng bởi vậy, Lục Ngô luôn không thể độc lập khỏi ti Khai Minh. Thế mà năm nay Chương Giác lại bế quan không lên tiếng, có thể thấy chuyện lò Hóa Ngoại đã như lửa xém lông mày.

Hoàng thành cao cao tại thượng nhìn xuống thành Đông Hành, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, như một con thần thú khổng lồ nằm giữa núi sông.

Từ Nhữ Thành giật mình: Đường lớn Đông Hành lại có thể vẽ đầy pháp trận!

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Vw

Khánh vương phi – mẹ vị hoàng tôn xuất thân Dư Gia Loan kia phái người nghênh tiếp ngoài thành, đón người Triệu gia vào thẳng một mạch. Lúc này Từ Nhữ Thành đóng giả Triệu Cầm Đan đang đội mạng che mặt trắng như tuyết trên đầu, hai hàng thị nữ người nọ xinh đẹp hơn người kia rủ mắt mày đợi đỡ đại tiểu thư xuống xe ngựa.

Nếu không có mặt nạ Lục Ngô giúp hắn giữ điệu bộ, Từ Nhữ Thành đã bị sự phô trương này chấn động lộ tẩy từ lâu, hắn mơ mơ màng màng xuống xe ngựa, giẫm một chân lên đất đai Đông Hành, linh khí vô hình tràn ra từ dưới chân.

– Hồi đó suýt nữa bị người ta bắt đi làm búp bê linh tướng chết thay kia, may mà đứa nhỏ này không hữu dụng không sáng dạ nên không bán được, giờ thấy đám tiên tôn kia là bắp chân chuột rút, tội nghiệp lắm.

Trong tâm tư phiền loạn của hắn, ngày hôm sau – mồng ba tháng chín, người Triệu gia vác theo bí cảnh di động của họ đến quốc đô Đông Hành Tây Sở.

Từ Nhữ Thành giật mình: Đường lớn Đông Hành lại có thể vẽ đầy pháp trận!

Mùi tanh cỏ cây trong nhựa bắn tung tóe, máy móc ầm vang khuấy đảo hàng xóm gà chó không yên. Mọi người như chim rừng bừng tỉnh trong động đất, nhòm ra từ khe cửa và tường quây, bên tai Hề Bình thoáng cái đã có thêm không ít tiếng người – những người hoảng sợ bắt đầu lấy thần bài Thái Tuế ra khẩn cầu.

– Bình tĩnh, – Hề Bình nhắc nhở – trên giày ngươi có ấn bảo vệ của Điểm Kim Thủ.

Từ Nhữ Thành nuốt một ngụm nước bọt:

– Thái Tuế, đây là pháp trận gì?

– Giám sát ghi chép, – Hề Bình đối diện với hoàng thành xa lắc kia một cái – chỉ cần giẫm lên đất đai Đông Hành là ngươi có thể bị núi tiên Tam Nhạc truy tung, nếu muốn, họ có thể biết ngươi đang làm gì và ở đâu bất cứ lúc nào. Cẩn thận một chút, phù pháp minh Tam Nhạc Đông Hành vượt trên thiên hạ, không phải cứ có đỉnh Độ Nguyệt hậu thuẫn là có thể kê cao gối ngủ.

Tim gan Từ Nhữ Thành run rẩy không ngừng:

– Bà ngoại của con ơi, toàn thành? Phải đốt bao nhiêu linh thạch đây? Cái này…

– Bà ngoại của con ơi, toàn thành? Phải đốt bao nhiêu linh thạch đây? Cái này…

Hắn chưa nói hết lời bàn cao siêu này đã nghe “viu” một tiếng, Khánh vương phủ đốt pháo hoa đón khách.

Đó không phải pháo hoa bình thường, mà do linh thạch đốt, khoảnh khắc pháo hoa tản ra giữa không trung, linh khí xông thẳng vào phế phủ người xem. Nhưng vào khoảnh khắc pháo hoa vang lên, Ngụy Thành Hưởng và vài Lục Ngô ở huyện Đào đồng thời liên hệ với Hề Bình bằng chuyển sinh mộc:

– Thái Tuế, xảy ra chuyện rồi!

Hề Bình phân một nửa thần thức về huyện Đào từ thành Đông Hành, bóng pháo hoa trong đáy mắt chưa tan hết đã nhìn thấy một cái xác ngã xuống trong bùn đầy đất hòa trong mưa thu.

Tiếng câu cuối chưa dứt, y bỗng như ngộ ra, sợi thần thức trong Phá Pháp đột nhiên tiêu tan và trở về núi Huyền Ẩn. Bầu trời âm u của đỉnh Phi Quỳnh bỗng vang một tiếng sấm, đệ tử trông lò đan trên đỉnh Cẩm Hà bên cạnh run lên, một lò tiên đan bị phế bỏ.

– Làm sao đấy?

Mầm họa của việc này được gieo xuống khi trú quân vừa vào huyện Đào.

Trâu ngựa chỉ có thể đi đường nhỏ đặc thù, đường ray trải dài khắp nơi, xe hơi hơi nước nhỏ như thuồng luồng cưỡi mây cỡ nhỏ chạy qua lại giữa đường ray, phía bên kia là tu sĩ ngự kiếm bay qua giữa ban ngày không kiêng nể gì. Nhìn từ dưới lên, tầm mắt chỉ có thể nhìn tới lưng chừng núi, trên cao hơn bị trong hơi nước dìm lâu đến mức mây mù dày đặc, chỉ có ánh đèn đủ màu buông xuống, không phân sớm chiều, không rõ ngày đêm.

Khi đăng ký nhân khẩu, những người hàng xóm không qua lại mấy bao che cho một lần, chuyện đó như một cái gai đâm vào thịt nàng, lúc này nắm được cơ hội, nàng lập tức muốn trả lại tình cảm.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Vw

Ban đầu là một gia đình bản địa tương đối khá giả khẩn cầu trú quân đừng chặt chuyển sinh mộc ở mộ tổ nhà họ trên đỉnh núi, nói cổ thụ đã có tuổi trấn phong thủy âm trạch, xin quân gia “châm chước”. Đây cũng là của đi thay người khi hết cách, nào ngờ lại vô tình chỉ cho đám cầy sói cách kiếm tiền.

Chuyện này vừa hay xảy ra cách nơi bọn Ngụy Thành Hưởng ở không xa.

Triệu Cầm Đan ngẩn người, luôn cảm thấy trong khoảnh khắc như vậy, một đám khói mù khôn tả lướt qua khuôn mặt người kia.

Sau khi chuyển sinh mộc trên đường cái huyện Đào bị trú quân thu dọn tương đối, họ bắt đầu nhắm tới cây trên mái nhà tường viện trong nhà – và còn không giới hạn trong chuyển sinh mộc.

Chẳng bao lâu, một bảng giá nửa công khai bắt đầu truyền ra trong dân – bao nhiêu tiền có thể khỏi bị kiêu binh phá cửa vào nhà, bao nhiêu tiền có thể chặt cây mà không đào rễ, không tổn thất đồ đạc… bảng giá không cố định, chỉ tăng không giảm.

Sau nữa, trú quân công khai yêu cầu tất cả cư dân nộp lên tất cả đồ làm bằng yên vân liễu, không khai thông quan hệ cẩn thận là đợi bị tịch biên, còn phải chịu tội danh “lén thờ tà thần”.

Hôm nay vừa qua trưa, một đám kiêu binh trú quân say rượu từ đêm hôm trước chưa tỉnh xông vào một nhà dân từ chối “xin châm chước”, trước tiên đào tận gốc một cây ăn quả già trăm năm, sau đó lại đi lùng “đồ tế tự bằng yên vân liễu”. “Đồ tế tự” được tìm thấy gồm bàn ghế tủ đứng… và cả một tấm bài vị!

Thấy bài vị kia sắp bị ném vào đống lửa, con trai chủ hộ không thể nhịn thêm, vùng dậy rút một cái rìu bất thình lình ra tay đập cho kiêu binh sắp đốt bài vị óc văng tung tóe.

LỬA VĨNH MINH – 3

Khi đó tất cả tỉnh rượu hết, kinh giận đan xen sau giây lát ngơ ngẩn, họ lập tức muốn bắt ngay “hung thủ giết người”, dân oán tích tụ ngày qua vừa châm đã nổ.

Chẳng bao lâu, một bảng giá nửa công khai bắt đầu truyền ra trong dân – bao nhiêu tiền có thể khỏi bị kiêu binh phá cửa vào nhà, bao nhiêu tiền có thể chặt cây mà không đào rễ, không tổn thất đồ đạc… bảng giá không cố định, chỉ tăng không giảm.

Đầu tiên là hàng xóm xung quanh lên tiếng, từ ẩn nhẫn nói lý đến mắng nhau không lựa lời, rồi nam nữ già trẻ cả con phố chạy hết tới, tổng cộng chưa đến thời gian một nén hương.

Mọi người bao vây đám kiêu binh kia, khi Hề Bình chạy về, hai bên đã động thủ.

Đại tiểu thư từ nhỏ tâm tính cao ngạo, tính hơi lầm lì, cũng không phải giáo dưỡng không tốt vô lễ với người khác, nàng thể hiện rõ ràng ở việc không chịu nợ nhân tình. Hàng xóm lấy vài quả trứng chim rừng đưa cho, nàng cũng hận không thể kiếm ít đồ trả lại ngay hôm đó, Ngụy Thành Hưởng chữ nghe chữ không qua loa mấy câu, nàng có thể truy hỏi tám lượt trong vòng một canh giờ – như thể mấy quả trứng chim rừng kia cấn nàng vậy.

Trong gió thu tiêu điều, Khánh vương phủ Đông Hành dùng linh khí ép hoa nở trái mùa đầy vườn, bày thảm hoa thơm lạ xộc mũi nghênh đón khách quý.

Những cây lớn vừa vùng vẫy nảy ra một chút xanh tươi từ trong bóng trăng đổ rầm rầm xuống đường, cành cây run lẩy bẩy, bầy chim giật mình bay lên, như một phép ẩn dụ dưới sắc trời chưa hửng sáng.

Huyện Đào đang chảy máu vì mấy khúc gỗ mục.

Hề Bình đưa tay khều vai Đào Đại Vũ:

Chuyện này vừa hay xảy ra cách nơi bọn Ngụy Thành Hưởng ở không xa.

Mầm họa của việc này được gieo xuống khi trú quân vừa vào huyện Đào.

Triệu Cầm Đan lôi một thanh kiếm ra từ trong máy ngân bàn thải, áng chừng vẫn coi như thuận tay bèn quay người rời đi.

– Ngươi đi làm gì?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Vw

Ngụy Thành Hưởng níu nàng lại:

Huyện Đào đang chảy máu vì mấy khúc gỗ mục.

– Ngươi đi làm gì?

Người bán than già hút thuốc tẩu bên cạnh nói chen:

Đại tiểu thư từ nhỏ tâm tính cao ngạo, tính hơi lầm lì, cũng không phải giáo dưỡng không tốt vô lễ với người khác, nàng thể hiện rõ ràng ở việc không chịu nợ nhân tình. Hàng xóm lấy vài quả trứng chim rừng đưa cho, nàng cũng hận không thể kiếm ít đồ trả lại ngay hôm đó, Ngụy Thành Hưởng chữ nghe chữ không qua loa mấy câu, nàng có thể truy hỏi tám lượt trong vòng một canh giờ – như thể mấy quả trứng chim rừng kia cấn nàng vậy.

Khi đăng ký nhân khẩu, những người hàng xóm không qua lại mấy bao che cho một lần, chuyện đó như một cái gai đâm vào thịt nàng, lúc này nắm được cơ hội, nàng lập tức muốn trả lại tình cảm.

Hề Bình mặc kệ, huyện Đào không còn quỷ thần và tiên ma, Dư Thường nghi là “Thái Tuế” đã mang Phá Pháp chạy sẽ không hiển linh nữa. Hắn chỉ là một kẻ du thủ du thực kéo đàn hát tiểu khúc còn không ai buồn nghe, trấn trạch trừ tà không do hắn quản. Hắn cũng không để ý trú quân chặt cây. Tuy chuyển sinh mộc thuộc một phần của hắn, nhưng giống như tóc móng, trụi cũng không đau, chỉ là sau này sẽ hơi bị hạn chế. Nhưng một người lớn như hắn cũng không phải không mọc chân, vấn đề không lớn – huống chi hiện tại Lục Ngô phân tán khắp huyện Đào, trong tay đều có thẻ bài chuyển sinh mộc đã nhỏ máu, cũng đều là “mắt” của hắn khi cần.

– Đừng nổi giận, – Ngụy Thành Hưởng trầm giọng bảo – còn chê việc chưa đủ to? Ngươi đợi đấy.

Triệu Cầm Đan:

– Vốn là đám khốn nạn kia thừa cơ gây sự, ta thấy nên đánh chết từ lâu…

– Rồi ngươi cho rằng nhiều người không dễ phạt à. – Ngụy Thành Hưởng ngắt lời nàng – Phạt đấy.

Triệu Cầm Đan ngẩn người, luôn cảm thấy trong khoảnh khắc như vậy, một đám khói mù khôn tả lướt qua khuôn mặt người kia.

Không đợi nàng nói gì, ngôi nhà gạch sứt ngói mẻ của họ đã loáng thoáng chấn động, ngay sau đó, tiếng la hét và tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, sau đó là một tiếng hỏa súng vang lên —

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s