ĐAO HÓA NGOẠI – 24
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
– Hề Duyệt, – Hề Bình nói trong nội khố nhà cổ Dư gia – vào Thiên Cơ các, sau này có lẽ ngươi cũng không còn cơ hội quang minh chính đại ra nước ngoài nữa, đi một chuyến xa xôi đến đừng để công toi, đi, trùm một người giấy, đặt linh thạch lên tụ linh trận.
Dư Thường kinh ngạc – tạm thời chưa kể đến việc Thái Tuế kia lấy được trăm mấy ngàn lượng bạch linh dưới tình huống không có sự trợ giúp của mình thế nào, hắn lại dám khởi động tụ linh trận ngay dưới mũi cao thủ nội môn Tam Nhạc!
– Tiền bối, tụ linh trận thành hình. – Cuối cùng, Ngụy Thành Hưởng nói – mở nhé?
Hề Bình ngâm nga một đoạn tiểu điệu Tây Sở không tới nổi nơi tao nhã:
Nói đoạn, Hề Bình lấy một tá giới tử cấp Khai Khiếu trong nội khố Dư gia và ném vào Phá Pháp:
Hề Duyệt!
Hạng Vấn Thanh không buồn nhìn, một chưởng quật tới, Hề Bình giận muốn rách mắt giãy mạnh một cái, nhưng căn bản không thể thoát khỏi phù chú như thiên la địa võng quanh người.
– Mau lên, người Hạng gia đến huyện Đào là không múa may được gì nữa đâu.
Hắn chép nguyên xi pháp trận Dư Thường giả chết nổ hậu sơn, nhưng cái này lớn hơn, thâu tóm toàn bộ nội khố của khe núi Dư gia vào trong.
Và lúc này, tất cả tu sĩ ở huyện Đào bị động tĩnh của tụ linh trận kinh động, nhao nhao ra ngoài kiểm tra.
Hề Duyệt bụng đầy câu hỏi: Người Hạng gia đến là kỳ giữa Thăng Linh đó, thần thức kỳ giữa Thăng Linh có thể bao phủ một nửa Đông Hải mà không bao phủ được một huyện Đào? Bên trên huyện Đào có nắp?
Một chưởng đánh vững vàng lên người Hề Duyệt biến thành gió… gió thật.
Cho dù bên trên huyện Đào có nắp, thì từ Dư Gia Loan tới huyện Đào hơn trăm dặm này ngăn được Thăng Linh bay? Người đi một chốc một lát là tới, tụ linh trận quy mô một trăm ngàn lượng bạch linh căn bản không thể tan hết dấu vết, người mù cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, có gì khác biệt với việc khởi động pháp trận ngay trước mặt Hạng Vấn Thanh?
Ngụy Thành Hưởng không mảy may chần chừ bỗng rót linh khí lên đầu ngón tay bóp mở giới tử trong tay. Túi linh thạch cuối cùng được trút vào trung tâm pháp trận.
Huynh rốt cuộc muốn thế nào?
Chỉ trong giây lát như vậy, Hề Bình đã về đến huyện Đào, va đập của thần thức nằm trong phạm vi chịu đựng, hắn như một con mèo lớn giỏi chịu đau, mặt không đổi sắc mời “Dư Thường Bính” ra bằng tiếng đàn.
Nhưng hỏng ở chỗ miệng Hề Duyệt không đủ nhanh, không đợi cậu sắp xếp xong từ ngữ, Ngụy Thành Hưởng và một nhóm Lục Ngô đã bị Hề Bình hốt sạch vào Phá Pháp. Mọi người ba chân bốn cẳng tự mình cầm giới tử lấy linh thạch, bận rộn như đi ăn cướp vậy. Hề Duyệt bị mọi người quấn lấy, thân bất do kỷ chuyển linh thạch khỏi Phá Pháp, chưa kịp mở miệng.
Hề Bình làm liên tục, rồi dừng lại:
Liền nghe Hề Bình lại dặn dò rằng:
Hắn thành một người phàm.
– Phiên chợ lớn đã qua, mùa này Dã Hồ hương ít khách, nhưng vẫn còn một vài tu sĩ, chú ý che giấu.
Hề Bình còn không muốn trốn.
Trong phút chốc, Hề Duyệt mở to mắt hiểu ra tiền căn hậu quả – thảo nào người kia khăng khăng muốn kích nổ tụ linh trận vào thời điểm nhạy cảm thế này bất chấp lời cảnh báo của Trang vương điện hạ; thảo nào hắn phải đưa thần thức mình tới Tây Sở giữa đêm… thảo nào hắn phải bảo mình tự tay đặt một phần linh thạch, tự tay thay đổi vận mệnh một số người.
Trên tụ linh trận có tổng cộng bốn mươi chín vị trí cần đặt linh thạch, trong màn đêm, những bán tiên như cái bóng lướt vun vút qua đất đai cằn cỗi, đối mặt với gia súc ốm o; nhà trọ vắng tanh vừa đóng cửa, phường đậu phụ đã sáng đèn, ánh sáng lập lòe của ngọn đèn đâm ngắt quãng vào ga thuồng luồng cưỡi mây nhỏ bỏ hoang – nơi đó vốn được dự định thông xe với Đại Uyển, xây được một nửa thì bị bỏ hoang. Công nhân năm đó mừng vui khấp khởi tưởng đâu huyện Đào từ nay phát đạt, nào ngờ trắc trở đủ đường, cuối cùng vẫn chết yểu, tiền công đến nay chưa nhận được ba phần.
– Muốn thoát ly sự quản thúc của linh sơn, thoát ly tông pháp, thoát ly tiên sơn, thoát ly luật lệ và khuôn phép thế gian này ước định thành hàng trăm năm… từ nay tự thành một thể chế.
Đường ray hoen gỉ bị vứt bỏ từng đoạn bên lề đường mấp mô gồ ghề trở thành nơi vui chơi của lũ trẻ, chúng vẽ đầy nhà cửa cỏ hoa bên cạnh, còn náo nhiệt hơn cả tiên cung Xà vương, ban ngày chơi nhảy lò cò giữa đường ray, ban đêm để lại cái ổ hoan lạc này cho chuyển sinh mộc mọc xiêu vẹo ề à bên cạnh trông nom.
– Hề Duyệt, – Hề Bình nói trong nội khố nhà cổ Dư gia – vào Thiên Cơ các, sau này có lẽ ngươi cũng không còn cơ hội quang minh chính đại ra nước ngoài nữa, đi một chuyến xa xôi đến đừng để công toi, đi, trùm một người giấy, đặt linh thạch lên tụ linh trận.
– Linh khí từ đâu tới, sao dày đặc vậy?
Và nước sông Hạp đang lặng lẽ chảy.
Một sợi gân sau đầu Dư Thường nảy lên, vô duyên vô cớ sởn gai ốc một trận.
– A Hưởng, – Hề Bình bỗng nói với Ngụy Thành Hưởng – thực ra nhân phẩm Bàng Văn Xương cũng không tệ, nếu hồi đó ngươi nghe theo sắp xếp của hắn đến thôn Kính Hoa, giờ hẳn đã yên lành tốt đẹp ổn định thành gia rồi… khi ấy ngươi tuổi nhỏ kích động, khăng khăng muốn đi con đường sai lầm này, ta không khuyên được ngươi. Giờ đây lang bạt kỳ hồ ngần ấy năm, khí thế thiếu niên đã hết lâu rồi nhỉ? Ngươi có sợ không, đã bao giờ hối hận chưa?
Hề Bình ngâm nga một đoạn tiểu điệu Tây Sở không tới nổi nơi tao nhã:
– Quỳ trong bùn, ta bằng lòng bò lên; ngồi trên xe thơm, ta không tự tại. Cuộc đời sâu kiến cho đến lúc chết, dù cho có thể dịch chuyển ngược gió một tấc cũng tốt, tốt hơn theo sóng xuôi dòng ba ngàn dặm, ngươi nói có phải không?
– Nước Hạp dài, dài đứt ruột, gió sông không hiểu Sở lăng hoang…
Hạng Vấn Thanh không nói lời nào đuổi tới theo tiếng động, vừa tiến vào huyện Đào đã phát hiện ra vấn đề.
Hắn chép nguyên xi pháp trận Dư Thường giả chết nổ hậu sơn, nhưng cái này lớn hơn, thâu tóm toàn bộ nội khố của khe núi Dư gia vào trong.
Cả huyện Đào phát ra một tiếng thở dài, địa mạch như bị nghiền nát từng tấc một, địa mạch đã khô cạn một tháng, không, khô cạn mấy chục, thậm chí hàng trăm năm được linh khí trong tụ linh trận xối vào, kêu lên “ầm ầm” thay da đổi thịt.
Tiểu bán tiên sao dám tự tiện xông vào chiến trường Thăng Linh, ngươi điên rồi à? Muốn chết à!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-TC
– … Sở lăng hoang, núi mây vạn đỉnh bóng trùng trùng, chưa đến giờ trưa chẳng thấy sáng…
Nét vẽ pháp trận của hắn dứt khoát và sắc bén, linh tuyến như được vạch ra bởi đao kiếm.
Không muốn sống nữa à? Thu Sát còn không phải vết xe đổ?
Hề Bình cụp mắt, cảm nhận vị trí của từng Lục Ngô, trong đầu đã phác họa tụ linh trận thuộc nằm lòng kia.
Gió thổi người dán bằng giấy đi như một con diều, thần thông người giấy biến mất, thần thức không thuộc về nơi đây ai về chỗ đó, Hề Bình trở về chân thân, Hề Duyệt bị trục xuất khỏi biên giới và ném về Kim Bình.
Hề Bình làm liên tục, rồi dừng lại:
Gần tiên cung Xà vương, cây khô chết dưới Ngân Nguyệt luân lại trở nên mềm mại, lại đâm chồi cành không nổi bật lắm!
Hề Bình như một kẻ tu “đạo gậy chọc cứt”, ngoài việc thi thoảng ra tay bắt nạt kẻ tu vi không bằng mình thì chưa đánh nhau trực diện thực sự bao giờ. Tên này vốn dễ cảm thấy hài lòng về bản thân, Chi Tu vốn không nỡ dạy dỗ khắc nghiệt, hắn lại toàn đánh đu với hạng như Lâm Sí, dần dà liền sinh ra ảo giác “Thăng Linh chẳng có gì tài giỏi, ta đây cũng rất khá”.
Sư phụ mềm lòng không đánh được, thì sẽ có người ngoài tới dạy tên hậu sinh không biết trời cao đất dày này làm người.
– Tiên nhân trên trời ỷ xuân quang, thiên tử Đông Hành ngồi minh đường… Quân tử vãng lai nghe tử tế, núi Sở là vùng đất an khang, đất an khang…
– Thái Tuế, linh thạch nửa phía tây đã đặt xong.
Nói đoạn, Hề Bình lấy một tá giới tử cấp Khai Khiếu trong nội khố Dư gia và ném vào Phá Pháp:
– Ca!
– Thái Tuế, linh thạch có dư, đủ để bù vào tổn thất.
Ngụy Thành Hưởng mặt không đổi sắc trả lời:
– Thái Tuế…
Nét vẽ pháp trận của hắn dứt khoát và sắc bén, linh tuyến như được vạch ra bởi đao kiếm.
Đường ray hoen gỉ bị vứt bỏ từng đoạn bên lề đường mấp mô gồ ghề trở thành nơi vui chơi của lũ trẻ, chúng vẽ đầy nhà cửa cỏ hoa bên cạnh, còn náo nhiệt hơn cả tiên cung Xà vương, ban ngày chơi nhảy lò cò giữa đường ray, ban đêm để lại cái ổ hoan lạc này cho chuyển sinh mộc mọc xiêu vẹo ề à bên cạnh trông nom.
Lục Ngô làm việc đáng tin cậy lần lượt gửi hồi âm.
– Động đất à?
Hề Bình cụp mắt, cảm nhận vị trí của từng Lục Ngô, trong đầu đã phác họa tụ linh trận thuộc nằm lòng kia.
– Tiên nhân trên trời ỷ xuân quang, thiên tử Đông Hành ngồi minh đường… Quân tử vãng lai nghe tử tế, núi Sở là vùng đất an khang, đất an khang…
– Tiền bối, tụ linh trận thành hình. – Cuối cùng, Ngụy Thành Hưởng nói – mở nhé?
Hề Bình không trả lời, chỉ cười một tiếng mơ hồ.
Hề Bình không lên tiếng, Ngụy Thành Hưởng bèn không giục, nàng nắm giới tử bằng bàn tay thật duy nhất của mình một cách vững vàng, phớt lờ mọi ánh nhìn hoặc nôn nóng, hoặc thấp thỏm rơi trên người mình.
Hạng Vấn Thanh ban nãy chậm nửa bước, lúc này tụ linh trận đã thành công phân tán và dẫn linh khí của một lượng lớn linh thạch vào địa mạch, chỉ còn lại dư âm dồi dào của linh khí, Hạng Vấn Thanh hơi chậm chân không tài nào suy đoán ngọn nguồn trận pháp và mắt trận ở đâu. Mà huyện Đào chứa chấp dơ bẩn, tà ma mọi ngả thì nhiều, Lục Ngô đặt linh thạch đã lặng lẽ giải tán, hắn không biết ai làm bèn nhất mực mặc nhận là Dư Thường giở trò quỷ.
Triệu Cầm Đan không nhịn nổi nói:
Linh khí trong tay Hạng Vấn Thanh tan biến vào hư không, Thăng Linh kỳ giữa này loạng loạng rơi xuống đất, kinh sợ đan xen – hắn không tài nào huy động một tia linh khí.
– Không mở à, đang đợi gì đấy?
Tụ linh trận chỉ là bắt đầu, tiện tay ném nồi cho Dư Thường là gia vị thức nhắm, vở kịch lớn sau cùng này có diễn hỏng hay không, huyện Đào có thể thoát khỏi số phận đã thành cục diện không thể thay đổi hay không, phải xem chủ nhân thật sự của Phá Pháp… lựa chọn con đường nào.
Ngụy Thành Hưởng giơ một ngón tay với nàng bằng tay giả, Triệu Cầm Đan bỗng phát hiện kẻ lừa đảo miệng lưỡi trơn tru này có một đôi mắt bình thản lạ thường, như một đôi hồ nước phẳng lặng đã phản chiếu rất nhiều sinh ly tử biệt.
Trong phạm vi bao phủ của Phá Pháp, một quy tắc mới lặng lẽ đáp xuống huyện Đào: nơi đây chỉ có người, không có tiên ma, không có tu sĩ, cấm linh.
– A Hưởng, – Hề Bình bỗng nói với Ngụy Thành Hưởng – thực ra nhân phẩm Bàng Văn Xương cũng không tệ, nếu hồi đó ngươi nghe theo sắp xếp của hắn đến thôn Kính Hoa, giờ hẳn đã yên lành tốt đẹp ổn định thành gia rồi… khi ấy ngươi tuổi nhỏ kích động, khăng khăng muốn đi con đường sai lầm này, ta không khuyên được ngươi. Giờ đây lang bạt kỳ hồ ngần ấy năm, khí thế thiếu niên đã hết lâu rồi nhỉ? Ngươi có sợ không, đã bao giờ hối hận chưa?
Khoảnh khắc thần thức từng tiến vào Phá Pháp rảo bước tới huyện Đào, đàn Thái Tuế khẽ nhúc nhích.
Lúc này vẫn còn mấy ngày nữa mới đến Trung thu, Hề Bình vốn đã chừa lại lượng dư đầy đủ, ai ngờ thằng cha Dư Thường kia xui xẻo thật sự, đụng đầu phải đại năng Tam Nhạc, ép hắn hắn chỉ có thể bí quá hóa liều, giao nộp cả vận mệnh của “Thái Tuế”.
Ngụy Thành Hưởng mặt không đổi sắc trả lời:
Họ nói:
Cơn bạo động linh khí như long trời đổ đất lan rộng ra xung quanh trong chớp mắt, Hạng Vấn Thanh đuổi tới biên giới huyện Đào và Dư Thường vừa tới huyện Đào đồng thời nghe thấy!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-TC
– Hai mươi mấy năm qua ta đã phạm rất nhiều sai lầm, tiền bối, ta đã trả giá cho một số, còn một số… ta trời sinh ngu dốt, có lẽ vẫn chưa phát hiện mình sai ở đâu. Ta dám nói điều duy nhất ta không làm sai chính là xuống phía nam tới vùng đất bách loạn cùng người chiêu tuyết, dẫm lên đầu Thiên Nhật Bạch đẩy mở huyền môn.
Hắn vốn cho rằng Dư Thường có thể đấu với vị này hơn nửa nén hương, còn bỏ trốn mất dạng ngay dưới mũi đối phương, thì mình chí ít cũng có thể vật một trận.
Hề Bình nói:
– Mặt đầy sương gió, không nơi định cư, sẹo Linh Khiếu không hết, tay lại mất một bàn, vẻ vang lắm à? Đại tiểu thư vừa gặp đã thấy ngươi không phải người tốt kìa.
Hạng Vấn Thanh chỉ liếc mắt một cái đã bắt được kiếm ý tàn dư bay ra trong Gạn Đục Khơi Trong.
– … Sở lăng hoang, núi mây vạn đỉnh bóng trùng trùng, chưa đến giờ trưa chẳng thấy sáng…
Ngụy Thành Hưởng ngẩng đầu liếc nhìn chuyển sinh mộc ven đường, như đối diện với Thái Tuế thần bí không biết đang ở nơi đâu kia:
– Quỳ trong bùn, ta bằng lòng bò lên; ngồi trên xe thơm, ta không tự tại. Cuộc đời sâu kiến cho đến lúc chết, dù cho có thể dịch chuyển ngược gió một tấc cũng tốt, tốt hơn theo sóng xuôi dòng ba ngàn dặm, ngươi nói có phải không?
Hề Duyệt bụng đầy câu hỏi: Người Hạng gia đến là kỳ giữa Thăng Linh đó, thần thức kỳ giữa Thăng Linh có thể bao phủ một nửa Đông Hải mà không bao phủ được một huyện Đào? Bên trên huyện Đào có nắp?
Hắn bỗng sững sờ, Phá Pháp động rồi.
– Không sai, – Hề Bình bỗng cười – nên uống cạn một chén lớn.
– Thái Tuế, linh thạch nửa phía tây đã đặt xong.
Ánh mắt hắn xuyên qua núi non trùng điệp trong chớp mắt – Dư Thường hiển nhiên đã đoán được mối liên hệ giữa hắn và chuyển sinh mộc, liên tiếp tránh tầm mắt của Hề Bình, nhưng y không hề hay biết huyện Đào nằm dưới sự bao phủ của vòng Phá Pháp.
– Mở. – Hề Bình nói.
Nếu là chân thân hắn, chưa biết chừng thủy long châu còn có thể chắn cho hắn một chút, Chiếu Đình trong mi tâm hắn chưa biết chừng còn có thể còn có thể giúp hắn một tay, nhưng lúc này người đứng ở đây nhất định phải là “Dư Thường”, chết cũng phải là Dư Thường, bằng không tất cả sắp đặt lúc trước đều sẽ uổng phí.
Khoảnh khắc thần thức từng tiến vào Phá Pháp rảo bước tới huyện Đào, đàn Thái Tuế khẽ nhúc nhích.
Đầu Dư Thường “ong ong”: không đúng, có chỗ nào đó không đúng! Thái Tuế cố ý dẫn y đến huyện Đào!
Linh khí cuốn theo hơi nước bay lên trời, dâng lên sương mù như mây lành bao phủ trời trong vạn dặm, chưa được giây lát đã đổ mưa. Trong Dư Gia Loan, nước đọng đục ngầu trong khe rãnh bắt đầu chảy như kỳ tích ngấm vào lòng sông nứt nẻ và nối liền với nhau. Ngọn núi sắp sửa sạt lở được rễ cây bỗng trở nên kiên cố trên sườn núi cố định. Lúa và rau quỳ trước cửa sau nhà duỗi lưng, khuôn mặt sắp bị sấy khô của những dược nông trẻ tuổi hiện màu máu loáng thoáng.
Một sợi gân sau đầu Dư Thường nảy lên, vô duyên vô cớ sởn gai ốc một trận.
– Nước Hạp dài, dài đứt ruột, gió sông không hiểu Sở lăng hoang…
– Mở. – Hề Bình nói.
Bố cụ tổ đây là sỉ nhục!
– Phiên chợ lớn đã qua, mùa này Dã Hồ hương ít khách, nhưng vẫn còn một vài tu sĩ, chú ý che giấu.
Ngụy Thành Hưởng không mảy may chần chừ bỗng rót linh khí lên đầu ngón tay bóp mở giới tử trong tay. Túi linh thạch cuối cùng được trút vào trung tâm pháp trận.
Dư Thường vừa xông vào phạm vi huyện Đào, tụ linh trận liền thành hình như soát thông tin, ai không biết còn phải tưởng y là mắt trận.
– Mặt đầy sương gió, không nơi định cư, sẹo Linh Khiếu không hết, tay lại mất một bàn, vẻ vang lắm à? Đại tiểu thư vừa gặp đã thấy ngươi không phải người tốt kìa.
Dư Thường kinh ngạc – tạm thời chưa kể đến việc Thái Tuế kia lấy được trăm mấy ngàn lượng bạch linh dưới tình huống không có sự trợ giúp của mình thế nào, hắn lại dám khởi động tụ linh trận ngay dưới mũi cao thủ nội môn Tam Nhạc!
Không muốn sống nữa à? Thu Sát còn không phải vết xe đổ?
Đến lúc đó nội môn Tam Nhạc lại mang Ngân Nguyệt luân xuống núi, rồi cũng chiếu một vòng vào hắn, sấy hắn thành thịt khô đồng thời hút cạn huyện Đào một lần nữa, mưu đồ gì?!
ĐAO HÓA NGOẠI – 24
Cùng lúc đó, tất cả những người bày trận đều dán cho mình “thoi tiềm hành” chuẩn bị từ trước, biến mất trong màn đêm và phân tán ra bốn phương tám hướng – thoi tiềm hành là một loại tiên khí từ đỉnh Độ Nguyệt núi Huyền Ẩn, hiệu quả tương tự phù chú tiềm hành, có thể cho phép người ta che giấu thân hình. Nhưng phù chú tiềm hành chỉ có thể lừa người phàm và chỉ có tác dụng yếu với tu sĩ cấp thấp, méo mó có hơn không, còn loại thoi tiềm hành này hoàn có thể tránh được bán tiên, thậm chí một số Trúc Cơ linh cảm không xuất chúng lắm.
– Không, hình như là địa mạch…
Hề Duyệt:
Tụ linh trận xuyên suốt toàn bộ huyện Đào lóe lên ánh sáng yếu ớt gần như không thể phát hiện, ngay sau đó, linh khí của một trăm ngàn lượng bạch linh bị rút sạch trong vài hơi thở, linh thạch hóa thành bột mịn.
Cả huyện Đào phát ra một tiếng thở dài, địa mạch như bị nghiền nát từng tấc một, địa mạch đã khô cạn một tháng, không, khô cạn mấy chục, thậm chí hàng trăm năm được linh khí trong tụ linh trận xối vào, kêu lên “ầm ầm” thay da đổi thịt.
Kiếm tức chết sư phụ kia của Hề Bình chỉ có thể phát huy tối đa bốn năm phần mười sư phụ năm đó, nhưng đã đủ.
Tụ linh trận xuyên suốt toàn bộ huyện Đào lóe lên ánh sáng yếu ớt gần như không thể phát hiện, ngay sau đó, linh khí của một trăm ngàn lượng bạch linh bị rút sạch trong vài hơi thở, linh thạch hóa thành bột mịn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-TC
Gần tiên cung Xà vương, cây khô chết dưới Ngân Nguyệt luân lại trở nên mềm mại, lại đâm chồi cành không nổi bật lắm!
“Uỳnh”!
Hề Duyệt bị đám Lục Ngô xua đi bỗng cảm nhận được gì đó, lúc rút lui đi qua một khu dân cư, cậu vô thức vươn thần thức ra, thấy mấy đứa trẻ chen chúc trên một chiếc chiếu đang ngủ ngon lành. Tay chân chúng gác lên nhau, một đứa trẻ thấy ngứa bèn rút tay mình về và gãi trong vô thức.
Lục Ngô làm việc đáng tin cậy lần lượt gửi hồi âm.
Vừa động thủ như này hắn mới biết, không phải Thăng Linh kém, mà là tên Dư Thường kia sống bốn trăm năm không lăn lộn uổng phí, thực lực thật mạnh hơn hàng lậu hắn quá nhiều!
Đồng tử Hề Duyệt hơi co lại, thấy trên mu bàn tay đứa trẻ kia có một miếng vảy như vảy rắn, mắt thường có thể nhìn thấy nó nhạt dần và chậm rãi khép lại.
Đồng tử Hề Duyệt hơi co lại, thấy trên mu bàn tay đứa trẻ kia có một miếng vảy như vảy rắn, mắt thường có thể nhìn thấy nó nhạt dần và chậm rãi khép lại.
Và lúc này, tất cả tu sĩ ở huyện Đào bị động tĩnh của tụ linh trận kinh động, nhao nhao ra ngoài kiểm tra.
Nhưng hỏng ở chỗ miệng Hề Duyệt không đủ nhanh, không đợi cậu sắp xếp xong từ ngữ, Ngụy Thành Hưởng và một nhóm Lục Ngô đã bị Hề Bình hốt sạch vào Phá Pháp. Mọi người ba chân bốn cẳng tự mình cầm giới tử lấy linh thạch, bận rộn như đi ăn cướp vậy. Hề Duyệt bị mọi người quấn lấy, thân bất do kỷ chuyển linh thạch khỏi Phá Pháp, chưa kịp mở miệng.
– Động đất à?
Hề Bình không lên tiếng, Ngụy Thành Hưởng bèn không giục, nàng nắm giới tử bằng bàn tay thật duy nhất của mình một cách vững vàng, phớt lờ mọi ánh nhìn hoặc nôn nóng, hoặc thấp thỏm rơi trên người mình.
Ngụy Thành Hưởng giơ một ngón tay với nàng bằng tay giả, Triệu Cầm Đan bỗng phát hiện kẻ lừa đảo miệng lưỡi trơn tru này có một đôi mắt bình thản lạ thường, như một đôi hồ nước phẳng lặng đã phản chiếu rất nhiều sinh ly tử biệt.
– Không, hình như là địa mạch…
Tay áo rộng khá thoải mái của Hạng Vấn Thanh phồng lên, căn bản không cần vẽ phù chú vẫn có thể khống chế chuẩn xác hướng đi của linh khí, kiếm ý do linh khí phóng ra rơi vào tay hắn, ngoan ngoãn để hắn xoa vào lòng bàn tay, trực tiếp hóa thành gió thoảng.
– Linh khí từ đâu tới, sao dày đặc vậy?
Dây đàn đứt văng trong kiếm cuối rạch rách tay hắn, ba kiếm gần như tiêu hết chân nguyên hắn.
– Không ổn!
Bánh cá đồng âm với với “cá Bính”.
Hề Bình căng hết da đầu.
Kẻ nói “không ổn” là một trùng sư, Hề Duyệt nấp trong bóng tối vừa liếc thấy kẻ kia đã cong lưng theo bản năng. Mãi đến giờ cậu mới phát hiện ra huyện Đào ẩn rất nhiều trùng sư!
Trong phút chốc, Hề Duyệt mở to mắt hiểu ra tiền căn hậu quả – thảo nào người kia khăng khăng muốn kích nổ tụ linh trận vào thời điểm nhạy cảm thế này bất chấp lời cảnh báo của Trang vương điện hạ; thảo nào hắn phải đưa thần thức mình tới Tây Sở giữa đêm… thảo nào hắn phải bảo mình tự tay đặt một phần linh thạch, tự tay thay đổi vận mệnh một số người.
Kẻ nói “không ổn” là một trùng sư, Hề Duyệt nấp trong bóng tối vừa liếc thấy kẻ kia đã cong lưng theo bản năng. Mãi đến giờ cậu mới phát hiện ra huyện Đào ẩn rất nhiều trùng sư!
Hề Duyệt:
Trên tụ linh trận có tổng cộng bốn mươi chín vị trí cần đặt linh thạch, trong màn đêm, những bán tiên như cái bóng lướt vun vút qua đất đai cằn cỗi, đối mặt với gia súc ốm o; nhà trọ vắng tanh vừa đóng cửa, phường đậu phụ đã sáng đèn, ánh sáng lập lòe của ngọn đèn đâm ngắt quãng vào ga thuồng luồng cưỡi mây nhỏ bỏ hoang – nơi đó vốn được dự định thông xe với Đại Uyển, xây được một nửa thì bị bỏ hoang. Công nhân năm đó mừng vui khấp khởi tưởng đâu huyện Đào từ nay phát đạt, nào ngờ trắc trở đủ đường, cuối cùng vẫn chết yểu, tiền công đến nay chưa nhận được ba phần.
– Ca!
Hề Duyệt bị đám Lục Ngô xua đi bỗng cảm nhận được gì đó, lúc rút lui đi qua một khu dân cư, cậu vô thức vươn thần thức ra, thấy mấy đứa trẻ chen chúc trên một chiếc chiếu đang ngủ ngon lành. Tay chân chúng gác lên nhau, một đứa trẻ thấy ngứa bèn rút tay mình về và gãi trong vô thức.
Hề Bình không trả lời, chỉ cười một tiếng mơ hồ.
Dư Thường: Ta đệt cụ tổ nhà ngươi!
– Không mở à, đang đợi gì đấy?
Hắn không kích phát pháp trận như Dư Thường, mà lấy ra sách cổ “Gạn Đục Khơi Trong” lấy được từ chỗ Dư Thường, rồi không di chuyển đàn của mình mà đánh ra một đạo kiếm khí bằng đàn Thái Tuế do cuốn sách cổ kia mô phỏng.
– Không sai, – Hề Bình bỗng cười – nên uống cạn một chén lớn.
“Tang” —
Nhưng Hề Bình không phải chủ nhân vòng Phá Pháp, hắn không thể thay đổi bất cứ quy tắc nào ở huyện Đào nơi Phá Pháp bao phủ, Phá Pháp cũng sẽ mặc kệ sống chết của hắn khi bị người ta truy sát ở huyện Đào… cùng lắm thì “sập nhà” rồi chuyển chỗ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-TC
“Uỳnh”!
Kiếm tức chết sư phụ kia của Hề Bình chỉ có thể phát huy tối đa bốn năm phần mười sư phụ năm đó, nhưng đã đủ.
Một đạo kiếm khí xẹt qua như tia chớp trực tiếp xuyên thủng minh văn bảo vệ kho linh toàn bộ nội khố, cuối cùng rơi thẳng vào trung tâm pháp trận.
Một đạo kiếm khí xẹt qua như tia chớp trực tiếp xuyên thủng minh văn bảo vệ kho linh toàn bộ nội khố, cuối cùng rơi thẳng vào trung tâm pháp trận.
Pháp trận tức khắc được rót đầy linh khí bức người và kích hoạt cùng lệ khí, khiến gần trăm kho linh còn lại tại đây cùng nhau nổ tung.
– Mau lên, người Hạng gia đến huyện Đào là không múa may được gì nữa đâu.
Đừng nói đến cơ thể người giấy của Hề Bình, dù chân thân hắn ở đây cũng chưa chắc đã kham nổi – người giấy kia của hắn tan thành mây khói trong nháy mắt, thần thức như bị một trăm ngàn con kim giáp tranh giẫm đạp một lượt, thoắt cái bị Phá Pháp hút về.
Cùng lúc đó, khe núi Dư gia như trở thành một ngọn linh sơn tạm thời.
Linh khí bị minh văn che phủ chặt chẽ mấy trăm năm qua rít gào bay khỏi nhà kho, xối nát tan vô số pháp trận và minh văn trong khe núi Dư gia dễ như bẻ cành khô, kế đó tràn lan ra bốn phía như gió bão.
Linh khí cuốn theo hơi nước bay lên trời, dâng lên sương mù như mây lành bao phủ trời trong vạn dặm, chưa được giây lát đã đổ mưa. Trong Dư Gia Loan, nước đọng đục ngầu trong khe rãnh bắt đầu chảy như kỳ tích ngấm vào lòng sông nứt nẻ và nối liền với nhau. Ngọn núi sắp sửa sạt lở được rễ cây bỗng trở nên kiên cố trên sườn núi cố định. Lúa và rau quỳ trước cửa sau nhà duỗi lưng, khuôn mặt sắp bị sấy khô của những dược nông trẻ tuổi hiện màu máu loáng thoáng.
Nổ tiên cung Xà vương không cần nhiều linh thạch như kia, một tiếng đàn truyền xuống, cung điện nguy nga lộng lẫy… và phèn liền hôi phi yên diệt, sức tàn phá của nửa Thăng Linh kinh người, “Xà vương” và “bọn chó săn bán tiên” của Xà vương trong tiên cung – tức đám người giấy chuẩn bị sẵn từ trước – còn chưa kêu một tiếng đã bị một kiếm kia nghiền thành bột mịn.
Vị đại năng Thăng Linh này lập tức chạy thẳng tới phế tích tiên cung Xà vương – nơi đó lại có hơi thở của sách Gạn Đục Khơi Trong.
Cơn bạo động linh khí như long trời đổ đất lan rộng ra xung quanh trong chớp mắt, Hạng Vấn Thanh đuổi tới biên giới huyện Đào và Dư Thường vừa tới huyện Đào đồng thời nghe thấy!
Y biết tiên cung Xà vương bị Thái Tuế làm nổ, khoảng cách gần như vậy, thần thức Thăng Linh đã quét qua, dù có châu hóa bóng thì Thái Tuế cũng không thể thoát khỏi sự lục soát của Hạng Vấn Thanh.
Hạng Vấn Thanh chỉ liếc mắt một cái đã bắt được kiếm ý tàn dư bay ra trong Gạn Đục Khơi Trong.
Hề Bình nói:
Muốn Phá Pháp treo cao trên huyện Đào đứng về phía hắn, Hề Bình nhất định phải để “chủ nhân Phá Pháp” cấu tạo nên tiền đề Phá Pháp cho hắn một quy tắc.
– Dư, Thường!
Mi tâm Hề Bình lạnh buốt, quay đầu bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, giây lát sau, hắn chỉ nghe thấy một tiếng xé lụa, cơ thể người giấy rách nát, linh khí xung quanh huyễn hóa thành một vùng đầm lầy rộng lớn dính chặt thần thức hắn vào trong. Hắn không thể rút về Phá Pháp, cũng không thể trốn vào chuyển sinh mộc được nữa.
Nhân gian thực thụ, cấm tiên ma, cấm tu sĩ, cấm dùng tiên khí chẳng thể đề phòng, cấm nhập tiên sủng sống dở chết dở, tách biệt với núi tiên, tách biệt với thiên hạ, từ nay tự thành một thể chế.
Đầu Dư Thường “ong ong”: không đúng, có chỗ nào đó không đúng! Thái Tuế cố ý dẫn y đến huyện Đào!
Liền nghe Hề Bình lại dặn dò rằng:
Chỉ trong giây lát như vậy, Hề Bình đã về đến huyện Đào, va đập của thần thức nằm trong phạm vi chịu đựng, hắn như một con mèo lớn giỏi chịu đau, mặt không đổi sắc mời “Dư Thường Bính” ra bằng tiếng đàn.
Vị “bánh cá*” này thảm hơn cả hai anh trai y, vừa mới chào đời đã bị Hề Bình khống chế linh đài, như con rối giật dây một lần nữa dùng tới pháp khí bản mệnh Gạn Đục Khơi Trong mô phỏng đàn Thái Tuế, một đạo kiếm khí đánh về phía tiên cung Xà vương.
*Bánh cá đồng âm với với “cá Bính”.
Và Hạng Vấn Thanh đã tới sát trước mắt, Hề Bình đội lớp da của Dư Thường, cầm pháp khí bản mệnh của Dư Thường, tiên hạ thủ vi cường đánh ra cùng lúc tất cả phù chú công kích từ Trúc Cơ trở lên hắn có thể nghĩ ra. Hạng Vấn Thanh còn không chớp mắt, không một phù chú nào trong số kia có thể tới gần người hắn trong phạm vi ba trượng!
Hạng Vấn Thanh cười lạnh nói:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-TC
Nổ tiên cung Xà vương không cần nhiều linh thạch như kia, một tiếng đàn truyền xuống, cung điện nguy nga lộng lẫy… và phèn liền tan thành mây khói, sức tàn phá của nửa Thăng Linh kinh người, “Xà vương” và “bọn chó săn bán tiên” của Xà vương trong tiên cung – tức đám người giấy chuẩn bị sẵn từ trước – còn chưa kêu một tiếng đã bị một kiếm kia nghiền thành bột mịn.
Chỉ còn lại tiếng đàn réo rắt!
– Thái Tuế…
Dư Thường: Ta đệt cụ tổ nhà ngươi!
Đổ tội thì được, nhưng ngươi không thể cho ta đổi chiêu sao?!
Bố cụ tổ đây là sỉ nhục!
Lúc này Hạng Vấn Thanh chưa bước vào phạm vi bao phủ của Phá Pháp, vì vậy không cảm nhận được tụ linh trận nằm dưới sự bảo vệ của Phá Pháp, nhưng hắn không điếc. Thính lực của Thăng Linh mà không nghe thấy được động tĩnh lớn như vậy khi tiên cung Xà vương nổ?
Hạng Vấn Thanh không nói lời nào đuổi tới theo tiếng động, vừa tiến vào huyện Đào đã phát hiện ra vấn đề.
Hạng Vấn Thanh ban nãy chậm nửa bước, lúc này tụ linh trận đã thành công phân tán và dẫn linh khí của một lượng lớn linh thạch vào địa mạch, chỉ còn lại dư âm dồi dào của linh khí, Hạng Vấn Thanh hơi chậm chân không tài nào suy đoán ngọn nguồn trận pháp và mắt trận ở đâu. Mà huyện Đào chứa chấp dơ bẩn, tà ma mọi ngả thì nhiều, Lục Ngô đặt linh thạch đã lặng lẽ giải tán, hắn không biết ai làm bèn nhất mực mặc nhận là Dư Thường giở trò quỷ.
Trong khoảnh khắp chớp sáng lửa lóe, Hề Bình hít một hơi thật sâu, một tay mở sách Gạn Đục Khơi Trong và lấy đàn Thái Tuế mô phỏng bên trong ra, đổi góc độ đánh ra ba đạo kiếm khí, đạo này mạnh hơn đạo kia, vào thời khắc sinh tử, kiếm “tức chết sư phụ” gần như có vài phần kiếm khí thực sự của sư tôn bên trong.
Vị đại năng Thăng Linh này lập tức chạy thẳng tới phế tích tiên cung Xà vương – nơi đó lại có hơi thở của sách Gạn Đục Khơi Trong.
Vòng Phá Pháp ký sinh trong đàn Thái Tuế chỉ cho chủ nhân đàn quyền “mở cửa” và “bố trí”, cho phép hắn quản lý không gian trong vòng Phá Pháp.
Dư Thường bị Hạng Vấn Thanh bỏ qua trốn trong bóng, lông tơ dựng ngược.
Linh khí bị minh văn che phủ chặt chẽ mấy trăm năm qua rít gào bay khỏi nhà kho, xối nát tan vô số pháp trận và minh văn trong khe núi Dư gia dễ như bẻ cành khô, kế đó tràn lan ra bốn phía như gió bão.
Y biết tiên cung Xà vương bị Thái Tuế làm nổ, khoảng cách gần như vậy, thần thức Thăng Linh đã quét qua, dù có châu hóa bóng thì Thái Tuế cũng không thể thoát khỏi sự lục soát của Hạng Vấn Thanh.
Đỉnh cao Khai Khiếu có lẽ có thể vượt qua một viên Trúc Cơ đan, vượt cấp giết kỳ đầu Trúc Cơ, nhưng từ Trúc Cơ đến Thăng Linh phải trải qua lôi kiếp, trước mặt kỳ giữa Thăng Linh, tu sĩ Trúc Cơ mới vừa sờ vào bậc cửa Thăng Linh không có sức đánh trả. Dù hắn dùng người giấy thế thân, Hạng Vấn Thanh cũng có thể trực tiếp bóp chết thần thức hắn.
Lúc này, Dư Thường không còn nhìn ra Thái Tuế còn con đường sống nào, nhưng y biết, một đống nợ câu kết Lục Ngô, dẫn nổ nội khố Dư Gia Loan, tụ linh trận huyện Đào đều đã ghi dưới tên y, bất kể Thái Tuế có yên ổn được hay không, y chắc chắn không yên ổn nổi!
Đổ tội kiểu tự sát hại người không lợi mình gì đây!
Hề Bình còn không muốn trốn.
Cùng lúc đó, tất cả những người bày trận đều dán cho mình “thoi tiềm hành” chuẩn bị từ trước, biến mất trong màn đêm và phân tán ra bốn phương tám hướng – thoi tiềm hành là một loại tiên khí từ đỉnh Độ Nguyệt núi Huyền Ẩn, hiệu quả tương tự phù chú tiềm hành, có thể cho phép người ta che giấu thân hình. Nhưng phù chú tiềm hành chỉ có thể lừa người phàm và chỉ có tác dụng yếu với tu sĩ cấp thấp, méo mó có hơn không, còn loại thoi tiềm hành này hoàn có thể tránh được bán tiên, thậm chí một số Trúc Cơ linh cảm không xuất chúng lắm.
Hắn ở lại tại chỗ, cùng lúc đó, một âm thanh vang lên bên tai từng người dân hoặc bị đánh thức, hoặc hãy còn trong mộng: muốn biến nơi đây thành nhân gian không?
Nhưng kiếm khí hắn tự thấy long trời lở đất vẫn không thể tới được trước mặt Hạng Vấn Thanh!
Nhân gian thực thụ, cấm tiên ma, cấm tu sĩ, cấm dùng tiên khí chẳng thể đề phòng, cấm nhập tiên sủng sống dở chết dở, tách biệt với núi tiên, tách biệt với thiên hạ, từ nay tự thành một thể chế.
Vòng Phá Pháp ký sinh trong đàn Thái Tuế chỉ cho chủ nhân đàn quyền “mở cửa” và “bố trí”, cho phép hắn quản lý không gian trong vòng Phá Pháp.
– Dư, Thường!
Nhưng Hề Bình không phải chủ nhân vòng Phá Pháp, hắn không thể thay đổi bất cứ quy tắc nào ở huyện Đào nơi Phá Pháp bao phủ, Phá Pháp cũng sẽ mặc kệ sống chết của hắn khi bị người ta truy sát ở huyện Đào… cùng lắm thì “sập nhà” rồi chuyển chỗ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-TC
Muốn Phá Pháp treo cao trên huyện Đào đứng về phía hắn, Hề Bình nhất định phải để “chủ nhân Phá Pháp” cấu tạo nên tiền đề Phá Pháp cho hắn một quy tắc.
Chủ nhân Phá Pháp nửa đêm canh ba bị khua dậy cật vấn cuối cùng đã đưa ra một quyết định khó khăn, giống như cô thiếu nữ ngoại thành Nam Kim Bình kiên quyết khoác bọc hành lý nam hạ năm đó – vô số sâu kiến ngược chiều gió bò một tấc về phía trước.
Tụ linh trận chỉ là bắt đầu, tiện tay ném nồi cho Dư Thường là gia vị thức nhắm, vở kịch lớn sau cùng này có diễn hỏng hay không, huyện Đào có thể thoát khỏi số phận đã thành cục diện không thể thay đổi hay không, phải xem chủ nhân thật sự của Phá Pháp… lựa chọn con đường nào.
Lúc này vẫn còn mấy ngày nữa mới đến Trung thu, Hề Bình vốn đã chừa lại lượng dư đầy đủ, ai ngờ thằng cha Dư Thường kia xui xẻo thật sự, đụng đầu phải đại năng Tam Nhạc, ép hắn hắn chỉ có thể bí quá hóa liều, giao nộp cả vận mệnh của “Thái Tuế”.
Dù sao thì hồn ma biển Vô Độ hắn cũng do huyện Đào gọi về, cược một lần nữa thì đã sao?
Và Hạng Vấn Thanh đã tới sát trước mắt, Hề Bình đội lớp da của Dư Thường, cầm pháp khí bản mệnh của Dư Thường, tiên hạ thủ vi cường đánh ra cùng lúc tất cả phù chú công kích từ Trúc Cơ trở lên hắn có thể nghĩ ra. Hạng Vấn Thanh còn không chớp mắt, không một phù chú nào trong số kia có thể tới gần người hắn trong phạm vi ba trượng!
– Không ổn!
Nhưng trước khi chưởng phong kia rơi lên người Hề Duyệt, một tiếng đàn bỗng truyền tới tai Hề Bình, đàn Thái Tuế thật vang lên!
Hề Bình như một kẻ tu “đạo gậy chọc cứt”, ngoài việc thi thoảng ra tay bắt nạt kẻ tu vi không bằng mình thì chưa đánh nhau trực diện thực sự bao giờ. Tên này vốn dễ cảm thấy hài lòng về bản thân, Chi Tu vốn không nỡ dạy dỗ khắc nghiệt, hắn lại toàn đánh đu với hạng như Lâm Sí, dần dà liền sinh ra ảo giác “Thăng Linh chẳng có gì tài giỏi, ta đây cũng rất khá”.
Lúc này, Dư Thường không còn nhìn ra Thái Tuế còn con đường sống nào, nhưng y biết, một đống nợ câu kết Lục Ngô, dẫn nổ nội khố Dư Gia Loan, tụ linh trận huyện Đào đều đã ghi dưới tên y, bất kể Thái Tuế có yên ổn được hay không, y chắc chắn không yên ổn nổi!
Từ khi chào đời đến nay, đây vẫn là lần đầu Hề Bình một mình đối mặt với cao thủ Thăng Linh thực thụ.
Hắn vốn cho rằng Dư Thường có thể đấu với vị này hơn nửa nén hương, còn bỏ trốn mất dạng ngay dưới mũi đối phương, thì mình chí ít cũng có thể vật một trận.
Vừa động thủ như này hắn mới biết, không phải Thăng Linh kém, mà là tên Dư Thường kia sống bốn trăm năm không lăn lộn uổng phí, thực lực thật mạnh hơn hàng lậu hắn quá nhiều!
Sư phụ mềm lòng không đánh được, thì sẽ có người ngoài tới dạy tên hậu sinh không biết trời cao đất dày này làm người.
Kỳ giữa Thăng Linh giận dữ trước mặt, đừng nói đến vật nhau, Hề Bình chỉ cảm thấy mình hít thở cũng không thông. Chân nguyên hắn ngưng trệ như đóng băng, Hạng Vấn Thanh một chưởng đập ra một lá phù chú hắn căn bản không biết, phù chú kia vừa mới thành hình, gió xung quanh như đều đã thành đao con, hắn sắp không duy trì được thân người giấy nữa rồi!
Trong khoảnh khắp chớp sáng lửa lóe, Hề Bình hít một hơi thật sâu, một tay mở sách Gạn Đục Khơi Trong và lấy đàn Thái Tuế mô phỏng bên trong ra, đổi góc độ đánh ra ba đạo kiếm khí, đạo này mạnh hơn đạo kia, vào thời khắc sinh tử, kiếm “tức chết sư phụ” gần như có vài phần kiếm khí thực sự của sư tôn bên trong.
Dây đàn đứt văng trong kiếm cuối rạch rách tay hắn, ba kiếm gần như tiêu hết chân nguyên hắn.
Nhưng kiếm khí hắn tự thấy long trời lở đất vẫn không thể tới được trước mặt Hạng Vấn Thanh!
Tay áo rộng khá thoải mái của Hạng Vấn Thanh phồng lên, căn bản không cần vẽ phù chú vẫn có thể khống chế chuẩn xác hướng đi của linh khí, kiếm ý do linh khí phóng ra rơi vào tay hắn, ngoan ngoãn để hắn xoa vào lòng bàn tay, trực tiếp hóa thành gió thoảng.
Chỉ còn lại tiếng đàn réo rắt!
Mi tâm Hề Bình lạnh buốt, quay đầu bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, giây lát sau, hắn chỉ nghe thấy một tiếng xé lụa, cơ thể người giấy rách nát, linh khí xung quanh huyễn hóa thành một vùng đầm lầy rộng lớn dính chặt thần thức hắn vào trong. Hắn không thể rút về Phá Pháp, cũng không thể trốn vào chuyển sinh mộc được nữa.
Nếu là chân thân hắn, chưa biết chừng thủy long châu còn có thể chắn cho hắn một chút, Chiếu Đình trong mi tâm hắn chưa biết chừng còn có thể còn có thể giúp hắn một tay, nhưng lúc này người đứng ở đây nhất định phải là “Dư Thường”, chết cũng phải là Dư Thường, bằng không tất cả sắp đặt lúc trước đều sẽ uổng phí.
Huynh rốt cuộc muốn thế nào?
– Đừng dùng thế thân người giấy trước mặt người tu vi cao hơn ngươi, thần thức còn chết nhanh hơn xác thịt, chẳng lẽ người bạn Lục Ngô kia của ngươi chưa dạy ngươi sao?
Hạng Vấn Thanh cười lạnh nói:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-TC
– Đừng dùng thế thân người giấy trước mặt người tu vi cao hơn ngươi, thần thức còn chết nhanh hơn xác thịt, chẳng lẽ người bạn Lục Ngô kia của ngươi chưa dạy ngươi sao?
Hề Bình thậm chí có ảo giác rằng mình đang bắt đầu “tan chảy”…
Đúng lúc này, một bóng dáng che mặt bằng mặt nạ Lục Ngô bỗng xuất hiện, tay cầm một khẩu súng phù chú châu chấu đá xe đánh về phía Hạng Vấn Thanh.
Hề Duyệt!
Hề Bình căng hết da đầu.
Tiểu bán tiên sao dám tự tiện xông vào chiến trường Thăng Linh, ngươi điên rồi à? Muốn chết à!
Hạng Vấn Thanh không buồn nhìn, một chưởng quật tới, Hề Bình giận muốn rách mắt giãy mạnh một cái, nhưng căn bản không thể thoát khỏi phù chú như thiên la địa võng quanh người.
Nhưng trước khi chưởng phong kia rơi lên người Hề Duyệt, một tiếng đàn bỗng truyền tới tai Hề Bình, đàn Thái Tuế thật vang lên!
Đến lúc đó nội môn Tam Nhạc lại mang Ngân Nguyệt luân xuống núi, rồi cũng chiếu một vòng vào hắn, sấy hắn thành thịt khô đồng thời hút cạn huyện Đào một lần nữa, mưu đồ gì?!
Hắn bỗng sững sờ, Phá Pháp động rồi.
Chủ nhân Phá Pháp nửa đêm canh ba bị khua dậy cật vấn cuối cùng đã đưa ra một quyết định khó khăn, giống như cô thiếu nữ ngoại thành Nam Kim Bình kiên quyết khoác bọc hành lý nam hạ năm đó – vô số sâu kiến ngược chiều gió bò một tấc về phía trước.
– Thái Tuế, chúng ta muốn nhân gian.
– Muốn thoát ly sự quản thúc của linh sơn, thoát ly tông pháp, thoát ly tiên sơn, thoát ly luật lệ và khuôn phép thế gian này ước định thành hàng trăm năm… từ nay tự thành một thể chế.
Đúng lúc này, một bóng dáng che mặt bằng mặt nạ Lục Ngô bỗng xuất hiện, tay cầm một khẩu súng phù chú châu chấu đá xe đánh về phía Hạng Vấn Thanh.
Họ nói:
– Thái Tuế, chúng ta muốn nhân gian.
Trong phạm vi bao phủ của Phá Pháp, một quy tắc mới lặng lẽ đáp xuống huyện Đào: nơi đây chỉ có người, không có tiên ma, không có tu sĩ, cấm linh.
Ngụy Thành Hưởng ngẩng đầu liếc nhìn chuyển sinh mộc ven đường, như đối diện với Thái Tuế thần bí không biết đang ở nơi đâu kia:
Một chưởng đánh vững vàng lên người Hề Duyệt biến thành gió… gió thật.
Gió thổi người dán bằng giấy đi như một con diều, thần thông người giấy biến mất, thần thức không thuộc về nơi đây ai về chỗ đó, Hề Bình trở về chân thân, Hề Duyệt bị trục xuất khỏi biên giới và ném về Kim Bình.
Và nước sông Hạp đang lặng lẽ chảy.
Linh khí trong tay Hạng Vấn Thanh tan biến vào hư không, Thăng Linh kỳ giữa này loạng loạng rơi xuống đất, kinh sợ đan xen – hắn không tài nào huy động một tia linh khí.
– Hai mươi mấy năm qua ta đã phạm rất nhiều sai lầm, tiền bối, ta đã trả giá cho một số, còn một số… ta trời sinh ngu dốt, có lẽ vẫn chưa phát hiện mình sai ở đâu. Ta dám nói điều duy nhất ta không làm sai chính là xuống phía nam tới vùng đất bách loạn cùng người chiêu tuyết, dẫm lên đầu Thiên Nhật Bạch đẩy mở huyền môn.
Hắn thành một người phàm.
Viên gạch đầu tiên, cũng là tiền đề của cuộc cách mạng, nổ ra rồi.
ThíchThích