THÁI TUẾ – CHƯƠNG 115

ĐAO HÓA NGOẠI – 22

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Tộc trưởng đời này của Dư gia tên “Trí Viễn”, tự “Quảng Bác”, tu vi Khai Khiếu, tướng mạo khá là đoan chính, để một ít ria mép cho trang nghiêm, lúc này đi đứng vội vàng mà dáng điệu vẫn ngay ngắn vững vàng.

Dư Thường cười một tiếng không rõ ý tứ, tận dụng triệt để thăm dò:

Hắn là trời xanh trên đầu Dư Gia Loan, không thể tỏ ra hoang mang trước mặt người khác.

Chỉ thấy trên bái thiếp viết rằng: Phụng mệnh núi tiên tuần tra biên cảnh Uyển Sở, đề phòng kẻ xấu làm loạn. Bí cảnh Triệu gia đổ bộ Dư Gia Loan qua lại nhiều với quý phủ, e có “Lục Ngô” trà trộn, một khắc nữa mỗ sẽ tới nhà viếng thăm. Lần này bí mật tuần tra, hành tung không tiện tiết lộ, vẫn mong tộc trưởng tạo điều kiện, mặt sau đính kèm thủ lệnh núi tiên.

Những kẻ khác theo sau hắn theo bối phận, vẻ mặt đều vô cùng trang nghiêm.

Nói xong, hắn lại chặn đứng cách không tin tức các Lục Ngô báo đồng bộ cho Bạch Lệnh một cách tỉnh bơ.

Dưới sự trợ giúp của một nhóm Lục Ngô, Ngụy Thành Hưởng đã hoàn thành tụ linh trận ở huyện Đào, nàng kiểm tra một lượt lần cuối và trả lời:

Giờ Ngọ ba hôm trước, trong từ đường nhà cổ Dư gia, một bia đá trang trí trên bàn cung phụng ở cửa đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan dọa lão bộc quét dọn sợ chết khiếp. Và đây dường như là điềm không lành nào đó, ba ngày sau, một phong thư nhà bay tới từ hậu sơn chuyển trực tiếp cho tộc trưởng Dư gia.

Nhưng nói thì dễ làm thì khó, nội môn núi tiên có mấy ai sờ tới được rìa của Thăng Linh? Mang văn ấn linh tướng lên đến nửa Thăng Linh không thể nói là chưa từng nghe thấy, nhưng cũng xấp xỉ.

Hạng Vấn Thanh không còn, y đồng ý hai tay, Thái Tuế không còn, sau này y càng tự do.

– Trong gối.

“Vị kia” của nhà họ đã hết thời gian, “thần thú trấn núi” sắp về trời.

Hề Bình giở đại khái mấy quyển, gập “bộp” lại, hít sâu một hơi, nói với Dư Thường:

– Tất cả đã sẵn sàng — tổn hao sẽ không vượt quá hai phần mười.

Tu sĩ dân gian vượt qua được ải Trúc Cơ vốn là lông phượng sừng lân, đỉnh cao Trúc Cơ bốn trăm năm lại càng có một không hai, cùng với việc thời gian vị đại cung phụng kia bế quan ngày một dài, người Dư gia đã có chuẩn bị, một trăm năm trước đã bắt đầu chọn lựa tu sĩ cung phụng tư chất tốt nhất thay thế y.

Giờ Ngọ ba hôm trước, trong từ đường nhà cổ Dư gia, một bia đá trang trí trên bàn cung phụng ở cửa đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan dọa lão bộc quét dọn sợ chết khiếp. Và đây dường như là điềm không lành nào đó, ba ngày sau, một phong thư nhà bay tới từ hậu sơn chuyển trực tiếp cho tộc trưởng Dư gia.

Dư Thường ngậm một viên Thanh Tâm đan, nói lãnh đạm:

– Có oán báo oán, có thù báo thù, ngươi lạm sát phải lưu ý đạo tâm, đừng để sông lớn chảy qua rồi lật thuyền trong mương.

Nhưng nói thì dễ làm thì khó, nội môn núi tiên có mấy ai sờ tới được rìa của Thăng Linh? Mang văn ấn linh tướng lên đến nửa Thăng Linh không thể nói là chưa từng nghe thấy, nhưng cũng xấp xỉ.

– Họ Dư không đáng tin, chúng ta tận lực đánh nhanh thắng nhanh.

Vậy nên tâm tình tộc trưởng vô cùng thống thiết, âm thầm tính toán xem nên tìm người nâng cấp cho pháp trận trong cốc, hay nên chiêu mộ thêm vài tu sĩ xăm mặt vào cửa… cách nào có lợi hơn.

Cùng lúc đó, Dư Thường cũng nhìn thấy bái thiếp qua hàm sa vực không đâu không có của y, hai người gần như đồng thanh.

Đại cung phụng này chết không đúng lúc chút nào. Quá nửa chi phí ở nội môn của hoàng tôn nhà lão đại đều do trong tộc chu cấp, lần này kết thân với Triệu gia lại mất một khoản lớn để đưa họ lên phía bắc, những người khác đã có lời oán thán từ lâu, mấy ngày nay liên tiếp lập danh mục khoản chi trong tộc, không còn cách nào để chặn dòng tiền nữa, xem ra vẫn phải nghĩ cách khai thác tài nguyên mới.

Hề Bình: …

Liền thấy một “thằng ở” mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng tiến vào:

Thế là tộc trưởng trăm công nghìn việc vừa bước vào gian nhà nhỏ đã như buồn ngủ gặp chiếu manh trút bỏ gánh nặng, an giấc nghìn thu.

Làm tộc trưởng gia tộc lớn thật không dễ dàng!

Một đoàn người tới một tòa trạch viện biệt lập ở nơi sâu nhất trong rừng, một tấm chắn vô hình chặn đường mọi người.

Vừa định nói gì nhỉ, quên mất từ.

Các cung phụng khác của Dư gia cũng tới không ít, họ vây thành mấy vòng lẻ tẻ bên ngoài thò đầu nhìn vào, có kẻ sụt sùi, có kẻ hâm mộ phô trương, có kẻ như nhìn thấy kết cục của mình, còn có kẻ thèm nhỏ dãi vị trí sắp sửa bỏ trống của đại cung phụng… không hề ít.

– Ngươi nói đúng.

Hề Bình lắc người tiến vào giới tử, suýt nữa bị kỳ trân dị bảo rực rỡ đủ loại lóa mù mắt, biểu thiếu gia Thôi ký cũng không khỏi sinh ra tâm lý thù ghét nhà giàu.

Dư tộc trưởng bước khỏi đám đông, cất cao giọng khách khí nói:

Mọi người nghe xong, chẳng phải sao, nửa Thăng Linh toi đời chưa biết chừng có thể làm sạt nửa ngọn núi, thế là nhao nhao cúi mình chắp tay qua quýt về phía viện của Dư Thường, chưa được giây lát đã nháo nhác tan đàn, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị ảnh hưởng.

Lần này hắn chỉ có thể chém trước chịu đòn sau.

– Lão tổ tông, Trí Viễn tới rồi, nếu có lời gì nhắn nhủ, ngài có muốn gặp vãn bối một lần không?

Hắn liếc thi thể Dư tộc trưởng, hạ thấp giọng:

Tức là một trăm hai mươi ngàn lượng là đủ.

Giây lát sau, họ thấy một bóng đen trải ra trên bãi đất trống trước cửa thông tới dưới chân Dư tộc trưởng như một con đường nhỏ mời hắn bước vào.

Giây lát sau, họ thấy một bóng đen trải ra trên bãi đất trống trước cửa thông tới dưới chân Dư tộc trưởng như một con đường nhỏ mời hắn bước vào.

Các cung phụng khác của Dư gia cũng tới không ít, họ vây thành mấy vòng lẻ tẻ bên ngoài thò đầu nhìn vào, có kẻ sụt sùi, có kẻ hâm mộ phô trương, có kẻ như nhìn thấy kết cục của mình, còn có kẻ thèm nhỏ dãi vị trí sắp sửa bỏ trống của đại cung phụng… không hề ít.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-To

Tộc trưởng hơi do dự theo bản năng, hắn đã tiếp quản Dư gia được trăm năm, nhưng mỗi lần gặp vị kia vẫn luôn thấy sờ sợ. Giống như sư tử và hổ nhà nuôi, tuy tự mình cho ăn, nhưng nếu nửa đêm bừng tỉnh phát hiện con thú lớn như vậy ngồi chồm hỗm ở đầu giường chảy nước miếng cũng có thể dọa cho người ta vỡ hết gan mật.

– Xem ra vận may của phần lớn những kẻ dùng hết cơ mưu không tốt là sự thật. – Dư Thường nói.

Một cách vừa thống thiết vừa thương cảm, bóng của Dư tộc trưởng hòa vào cái bóng trên mặt đất, như bị cái bóng lớn kia một hơi nuốt chửng.

Người giấy sống động như thật đến mức cũng nổi da gà, Hề Bình xù lông: Có yêu quái lợi dụng ta! Không phải… yêu quái này rốt cuộc là nam hay nữ? Còn xấu như vậy, không có tiền mua gương thì không thể tự đái một bãi à!

Nhưng ánh mắt tộc trưởng quét qua xung quanh, toàn tộc trên dưới đều đang nhìn, hắn cũng không muốn bị mất mặt, bèn bước một chân vào cái bóng.

– Triệu tiểu thư đã giúp không ít, xuất thân Tiềm Tu tự chính phái đúng là có bản lĩnh vững vàng.

– Ngươi chắc chắn là sao Tang Môn đầu thai. – Hề Bình nói.

Một trăm năm rồi, không phải lúc nào cũng hành xử trong sợ sệt mà tới sao, e rằng đây cũng là lần cuối.

– Cút ra!

Hề Duyệt: …

Vừa nghĩ như vậy, hắn lại hơi thương cảm.

Vậy nên tâm tình tộc trưởng vô cùng thống thiết, âm thầm tính toán xem nên tìm người nâng cấp cho pháp trận trong cốc, hay nên chiêu mộ thêm vài tu sĩ xăm mặt vào cửa… cách nào có lợi hơn.

Tu sĩ dân gian vượt qua được ải Trúc Cơ vốn là lông phượng sừng lân, đỉnh cao Trúc Cơ bốn trăm năm lại càng có một không hai, cùng với việc thời gian vị đại cung phụng kia bế quan ngày một dài, người Dư gia đã có chuẩn bị, một trăm năm trước đã bắt đầu chọn lựa tu sĩ cung phụng tư chất tốt nhất thay thế y.

Hề Bình bày sẵn tư thế:

Một cách vừa thống thiết vừa thương cảm, bóng của Dư tộc trưởng hòa vào cái bóng trên mặt đất, như bị cái bóng lớn kia một hơi nuốt chửng.

– Nhưng Dã Hồ hương đã trở thành chợ đen của tà ma, chúng ta bỏ tiên cung Xà vương, liệu những tà ma khác có lợi dụng chỗ trống để chen chân?

Dư Thường giả vờ vẫn lạc cho nổ hậu sơn, linh khí trong khe núi sẽ rối loạn trong giây lát, họ có thể nhân lúc đó động thủ với pháp trận hộ sơn.

Thế là tộc trưởng trăm công nghìn việc vừa bước vào gian nhà nhỏ đã như buồn ngủ gặp chiếu manh trút bỏ gánh nặng, an giấc nghìn thu.

– Heo chó nhà ngươi nuôi mắc ôn dịch chết, không mau mau lôi đi thiêu, chẳng lẽ còn phải đặt linh cữu bảy ngày mặc đồ để tang?

Dư Thường hơi khom lưng ngắm nghía từ trên cao thi thể gọn gàng kia của tộc trưởng trong giây lát, khoảnh khắc đó, y như đang nhấm nháp nghiền ngẫm nhiều lần thứ gì đó. Rồi y nheo mắt một cách thỏa mãn, một cái bóng cao gầy chui vào xác tộc trưởng, cởi từng món tiên khí hộ thân lặt vặt trên thi thể xuống, đồng thời một pháp trận vận chuyển thành hình giữa không trung.

Nhưng tên đã lên dây, đã trừ khử cả thổ hoàng đế của Dư Gia Loan, họ chỉ có thể động thủ cướp ngôi.

– Không phiền dặn dò.

Ánh sáng sóng sánh của trận vận chuyển tản ra trong veo, một Dư tộc trưởng giống y hệt người chết đáp xuống với vẻ mặt đờ đẫn. Sau một hơi thở, ánh mắt Dư tộc trưởng đột nhiên đảo qua và trở nên linh động – chính là Hề Bình tới dựa vào người giấy.

Hề Bình vẫn không nhìn ra sao đối phương có mặt mũi sắc dụ – hắn còn chưa làm thế bao giờ đâu:

– Ai thường ngày giao hảo với y thì qua chào từ biệt đi, – Hề Bình hóp thành khuôn mặt thống thiết bằng người giấy, làm bộ làm tịch dặn dò – chỉ là động tĩnh đại năng vẫn lạc không phải chuyện vừa, nơi này hung hiểm, vẫn xin chư vị đừng ở lâu. Hậu sơn tạm thời giới nghiêm, không được để ai lạc vào.

Trên kệ trong cùng là một tá sổ sách, khác với sổ sách công khai, sổ sách ở đây ghi chép của cải thật sự của Dư Gia Loan.

Phản ứng đầu tiên sau khi đáp đất của Hề Bình chính là kéo giãn khoảng cách với Dư Thường, lặng lẽ thêm hết minh văn vào ngũ quan người giấy và nhanh chóng kiểm tra một lượt bóng của mình.

Phản ứng đầu tiên sau khi đáp đất của Hề Bình chính là kéo giãn khoảng cách với Dư Thường, lặng lẽ thêm hết minh văn vào ngũ quan người giấy và nhanh chóng kiểm tra một lượt bóng của mình.

Hắn liếc thi thể Dư tộc trưởng, hạ thấp giọng:

Tiên khí truyền tin dùng không tốt sao? Hay là Dư Gia Loan có phong tục gì đặc biệt?

Giọng nói của Dư Thường truyền tới dọc theo chuyển sinh mộc:

– Dễ thế?

Dù sao cũng là thời cơ hiếm có, không thể bỏ lỡ.

Người này có thế nào thì cũng là bán tiên, một vũ khí hủy diệt hàng loạt như Dư Thường ở trong nhà, sát ý chỉ thẳng vào mình, linh cảm bị trét phân mà không cảm giác được?

Hề Bình đã sớm chuẩn bị rụt chân lại, “thằng ở” vồ hụt, “ôi da” nằm rạp ra đất.

Hề Bình suy bụng ta ra bụng người, một chuỗi dài âm mưu lóe lên trong đầu:

– Không phải cứ bỏ xăm mặt linh tướng là sẽ không còn rủi ro tẩu hỏa nhập ma, ngươi biết chứ?

– E là lừa bịp? Hắn có thế thân không? Có giả chết không? Có…

Hề Bình vờ như không nghe ra, không tiếp lời, dặn dò đôi câu rồi lại liên hệ với Lục Ngô.

Chưa nói xong đã thấy cái bóng quấn trên người tộc trưởng đột nhiên chui vào từ mi tâm thi thể, mi tâm phẳng phiu của Dư tộc trưởng nổi lên một vòng xoáy, da thịt bắt đầu méo mó, ngay sau đó là tiếng vặn vẹo vỡ vụn của xương cốt. Cùng với “vòng xoáy” nọ xoay xoắn càng lúc càng lớn, ngũ quan của thi thể cũng lên đường dời chỗ, mắt gần như dựng đứng, sống mũi cong như cung kéo căng… một bên khóe miệng gần như lệch tới tận xương gò má!

Sắp xếp xong xuôi, Hề Bình trao đổi ánh mắt lần cuối với Dư Thường, hai người gật đầu với nhau.

– Tộc trưởng, có thư của ngài.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-To

Hề Bình trong phút chốc một lần nữa trải nghiệm cảm giác sởn gai ốc năm đó khi cưỡi trên đầu tường hầu phủ và nhìn thấy thi thể công tử nhà bên “cười xinh tươi” với mình:

Thái Tuế biết rõ sắp tới Tam Nhạc sẽ phái người tới mà còn khăng khăng muốn khởi động tụ linh trận trước Trung thu, chứng tỏ hắn nhất định phải lấy được một trăm lượng bạch linh kia, Dư Thường đoán có liên quan đến an nguy của huyện Đào hoặc đạo tâm của hắn. Một trăm ngàn lượng bạch linh không phải con số nhỏ, nói không chừng đối phương chỉ có một cơ hội này, hắn sẽ nỡ từ bỏ sao?

– Dừng dừng dừng… ngươi làm gì đấy!

Dư Thường khẽ thở dài, trịnh trọng trả lời hắn:

– Hiện tại tu sĩ còn viết thư cho nhau không?

– Kiểm tra rồi, không phải thế thân, không phải giả chết, hay là ngươi tự nhìn lại xem?

Hắn nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong bí văn mình từng nghe từ Dã Hồ hương: phải rồi, người này là nhân vật số hai trên ba đỉnh chính Trung Tây của Tam Nhạc, xuất thân chi bên Hạng thị. Tương truyền vị đại năng này chính là người đứng sau Dư gia, cháu ngoại trai hoàng tôn không có tiền đồ kia của Dư gia vào nội môn thông qua hắn… một Thăng Linh kỳ giữa.

– A Hưởng, – Hề Bình lại liên lạc với Ngụy Thành Hưởng – ngươi thế nào?

Hề Bình nhìn chằm chằm đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên của y, trầm giọng bảo:

– Không phải cứ bỏ xăm mặt linh tướng là sẽ không còn rủi ro tẩu hỏa nhập ma, ngươi biết chứ?

Làm tộc trưởng gia tộc lớn thật không dễ dàng!

Dư Thường chợt ngước mắt đối diện với khuôn mặt kia của tộc trưởng, khóe mắt bất giác co rút một cái. Y bỗng hít sâu một hơi và dời mắt, giây lát sau nói gần như không thể nghe thấy:

Hề Bình sầm mặt tại chỗ, biểu diễn lão quyền quý cao ngạo bằng bản sắc:

Dư tộc trưởng bước khỏi đám đông, cất cao giọng khách khí nói:

– Ngươi nói đúng.

Linh cảm Hề Bình bỗng nhảy lên.

– Bán tiên như bọn họ về sau căn bản không có linh cảm. – Dư Thường không nhìn Hề Bình, chỉ ném tiên khí trên thi thể cho hắn và thu thi thể vào giới tử của mình – Nhờ là bán tiên, những kẻ này sẽ không bị tửu sắc tổn hại như người phàm, nên không hề tiết chế. Những thứ mỹ thực rượu ngon này sẽ làm người ta tê liệt rất nhanh, họ đành phải chuyển hướng sang rượu tuyết, khi rượu tuyết cũng không thể làm họ hài lòng, một số người thậm chí còn nuốt sống phù chú để tìm kích thích — lại còn linh cảm? À… người của ngươi chuẩn bị xong chưa?

Dư Thường nhắc:

Hề Duyệt bên kia mấy ngày nay không rảnh rỗi, cậu đối chiếu đi đối chiếu lại pháp trận mình tự ghi nhớ tính toán và bản vẽ Dư Thường cung cấp, tìm điển tịch khắp nơi và hiểu thấu đáo. Lúc này, thần thức bán ngẫu ở trong vòng Phá Pháp và có thể tới nhờ một người giấy bất cứ lúc nào… nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Hề Bình không định cho cậu tới.

– Chuyện trong màn giường người khác mà ngươi cũng nhìn… ngươi đúng là chẳng ra làm sao!

– Theo lời dặn của ngài, các anh em và linh thạch đều đã chuyển ra ngoài, ở lại tiên cung là thế thân. – Lão Điền đóng giữ tiên cung hơi dừng lại khi nói đến đây, lo âu bảo – Xin hỏi Thái Tuế, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra?

Người giấy nát vụn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thần thức chắc chắn sẽ phải bị thương, tiểu Hề Duyệt chưa bị Thiền Thuế đập nát bao giờ không chịu được đánh đập như hắn.

Người giấy nát vụn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thần thức chắc chắn sẽ phải bị thương, tiểu Hề Duyệt chưa bị Thiền Thuế đập nát bao giờ không chịu được đánh đập như hắn.

– A Hưởng, – Hề Bình lại liên lạc với Ngụy Thành Hưởng – ngươi thế nào?

– Cho gọi ngươi chưa?

Hề Duyệt bên kia mấy ngày nay không rảnh rỗi, cậu đối chiếu đi đối chiếu lại pháp trận mình tự ghi nhớ tính toán và bản vẽ Dư Thường cung cấp, tìm điển tịch khắp nơi và hiểu thấu đáo. Lúc này, thần thức bán ngẫu ở trong vòng Phá Pháp và có thể tới nhờ một người giấy bất cứ lúc nào… nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Hề Bình không định cho cậu tới.

Dưới sự trợ giúp của một nhóm Lục Ngô, Ngụy Thành Hưởng đã hoàn thành tụ linh trận ở huyện Đào, nàng kiểm tra một lượt lần cuối và trả lời:

Hắn là trời xanh trên đầu Dư Gia Loan, không thể tỏ ra hoang mang trước mặt người khác.

– Tất cả đã sẵn sàng — tổn hao sẽ không vượt quá hai phần mười.

– Thái Tuế, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, việc còn lại giao cho ngươi.

Tức là một trăm hai mươi ngàn lượng là đủ.

Tiếng cười khẩy của Dư Thường truyền tới trong chuyển sinh mộc:

Ánh sáng sóng sánh của trận vận chuyển tản ra trong veo, một Dư tộc trưởng giống y hệt người chết đáp xuống với vẻ mặt đờ đẫn. Sau một hơi thở, ánh mắt Dư tộc trưởng đột nhiên đảo qua và trở nên linh động – chính là Hề Bình tới dựa vào người giấy.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-To

Lúc này, Ngụy Thành Hưởng nói thêm:

Tộc trưởng đời này của Dư gia tên “Trí Viễn”, tự “Quảng Bác”, tu vi Khai Khiếu, tướng mạo khá là đoan chính, để một ít ria mép cho trang nghiêm, lúc này đi đứng vội vàng mà dáng điệu vẫn ngay ngắn vững vàng.

– Triệu tiểu thư đã giúp không ít, xuất thân Tiềm Tu tự chính phái đúng là có bản lĩnh vững vàng.

Lão Điền nói:

Hề Bình cười một tiếng, Ngụy Thành Hưởng ngoài mặt như không ăn ý lắm với Triệu Cầm Đan, có thể khiến đại tiểu thư tức điên lên trong dăm ba câu, rảnh rỗi bèn trêu nàng để giải trí. Nhưng dường như rất lo cho con “mèo nhà” Triệu Cầm Đan này rời nhà không biết sống thế nào, Ngụy Thành Hưởng nói gần nói xa ám chỉ nàng, thầm muốn giành một chỗ dung thân cho nàng ở huyện Đào.

Đầu Hề Bình “ong” một tiếng, Hạng Vấn Thanh… Hạng Vấn Thanh…

Hề Bình vờ như không nghe ra, không tiếp lời, dặn dò đôi câu rồi lại liên hệ với Lục Ngô.

– Theo lời dặn của ngài, các anh em và linh thạch đều đã chuyển ra ngoài, ở lại tiên cung là thế thân. – Lão Điền đóng giữ tiên cung hơi dừng lại khi nói đến đây, lo âu bảo – Xin hỏi Thái Tuế, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra?

– Không thể dùng vị trí Xà vương nữa, – Hề Bình nhanh chóng đáp lời – năm đó Xà vương là người Đại Uyển, hiện tại Lục Ngô bại lộ ở Nam Thục, xuất thân này của hắn quá nhạy cảm, chúng ta cần đổi thân phận.

Tống cổ của nợ đi, Hề Duyệt mới nói với hắn:

Lão Điền nói:

– Bán tiên như bọn họ về sau căn bản không có linh cảm. – Dư Thường không nhìn Hề Bình, chỉ ném tiên khí trên thi thể cho hắn và thu thi thể vào giới tử của mình – Nhờ là bán tiên, những kẻ này sẽ không bị tửu sắc tổn hại như người phàm, nên không hề tiết chế. Những thứ mỹ thực rượu ngon này sẽ làm người ta tê liệt rất nhanh, họ đành phải chuyển hướng sang rượu tuyết, khi rượu tuyết cũng không thể làm họ hài lòng, một số người thậm chí còn nuốt sống phù chú để tìm kích thích — lại còn linh cảm? À… người của ngươi chuẩn bị xong chưa?

– Nhưng Dã Hồ hương đã trở thành chợ đen của tà ma, chúng ta bỏ tiên cung Xà vương, liệu những tà ma khác có lợi dụng chỗ trống để chen chân?

Hắn để thân thể và thần thức phục chế còn sót lại đưa mình về chỗ ở của tộc trưởng, vào phòng đuổi hạ nhân, Hề Bình lập tức tiếp quản hoàn toàn thân thể người giấy, lục lọi bốn phía như ăn trộm.

– Không đâu, – Hề Bình trả lời bình tĩnh – ta có sắp xếp.

Biết ngay thằng cha này không đáng tin lúc then chốt mà!

Nói xong, hắn lại chặn đứng cách không tin tức các Lục Ngô báo đồng bộ cho Bạch Lệnh một cách tỉnh bơ.

Trời cao có đức hiếu sinh, nhưng tam ca không có, tam ca mà biết hắn gây chuyện vì thứ gì trong lúc mấu chốt này, y có thể chuyển bảo tháp trấn quỷ sông của Lâm đại sư tới chụp hắn vào trong.

Chưa nói xong đã thấy cái bóng quấn trên người tộc trưởng đột nhiên chui vào từ mi tâm thi thể, mi tâm phẳng phiu của Dư tộc trưởng nổi lên một vòng xoáy, da thịt bắt đầu méo mó, ngay sau đó là tiếng vặn vẹo vỡ vụn của xương cốt. Cùng với “vòng xoáy” nọ xoay xoắn càng lúc càng lớn, ngũ quan của thi thể cũng lên đường dời chỗ, mắt gần như dựng đứng, sống mũi cong như cung kéo căng… một bên khóe miệng gần như lệch tới tận xương gò má!

Lần này hắn chỉ có thể chém trước chịu đòn sau.

Một đoàn người tới một tòa trạch viện biệt lập ở nơi sâu nhất trong rừng, một tấm chắn vô hình chặn đường mọi người.

Sắp xếp xong xuôi, Hề Bình trao đổi ánh mắt lần cuối với Dư Thường, hai người gật đầu với nhau.

– Không đâu, – Hề Bình trả lời bình tĩnh – ta có sắp xếp.

Vệt đỏ trong mắt Dư Thường chưa lui, Hề Bình thầm nghĩ: Tên chó điên này có đáng tin không đây?

Hề Bình giả vờ không nghe thấy, “hết sức chuyên chú” bóc thư, bức thư kia đúng là dán kín, chỗ dán viết bốn chữ “tộc trưởng tự mở”, phải là chính Dư tộc trưởng mới mở được, bằng không nội dung sẽ bị phá hủy.

Hắn bèn không nhịn được nói:

– Có oán báo oán, có thù báo thù, ngươi lạm sát phải lưu ý đạo tâm, đừng để sông lớn chảy qua rồi lật thuyền trong mương.

Dư Thường ngậm một viên Thanh Tâm đan, nói lãnh đạm:

– Không phiền dặn dò.

Vệt đỏ trong mắt Dư Thường chưa lui, Hề Bình thầm nghĩ: Tên chó điên này có đáng tin không đây?

Hề Bình nhanh chóng điểm lại mọi việc trong lòng, không hiểu sao nhìn kiểu gì cũng thấy không chút sơ hở, mà linh cảm hắn vẫn luôn kéo căng như có lời muốn nói.

Ngay sau đó, mũi giày mang theo mùi bùn đất hậu sơn nâng cằm “thằng ở” kia lên, sút tới một cách lạnh lùng.

Nhưng tên đã lên dây, đã trừ khử cả thổ hoàng đế của Dư Gia Loan, họ chỉ có thể động thủ cướp ngôi.

Hề Bình quay người bước khỏi tiểu viện của Dư Thường – trước khi chết Dư tộc trưởng từng bị hắn kéo vào Phá Pháp, hắn nhân bản một thần thức tộc trưởng do mình khống chế, lúc này, thần thức nhân bản đờ đẫn kia ở ngay trong người giấy, Hề Bình hơi nới lỏng kìm kẹp một chút là người giấy liền tự động điều chỉnh thành tư thái của nguyên chủ khi còn sống dưới sự ảnh hưởng của thần thức nhân bản kia.

“Vị kia” của nhà họ đã hết thời gian, “thần thú trấn núi” sắp về trời.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-To

– Ai thường ngày giao hảo với y thì qua chào từ biệt đi, – Hề Bình hóp thành khuôn mặt thống thiết bằng người giấy, làm bộ làm tịch dặn dò – chỉ là động tĩnh đại năng vẫn lạc không phải chuyện vừa, nơi này hung hiểm, vẫn xin chư vị đừng ở lâu. Hậu sơn tạm thời giới nghiêm, không được để ai lạc vào.

Nói đoạn muốn vồ lên giày hắn.

Hề Bình trong phút chốc một lần nữa trải nghiệm cảm giác sởn gai ốc năm đó khi cưỡi trên đầu tường hầu phủ và nhìn thấy thi thể công tử nhà bên “cười xinh tươi” với mình:

Mọi người nghe xong, chẳng phải sao, nửa Thăng Linh toi đời chưa biết chừng có thể làm sạt nửa ngọn núi, thế là nhao nhao cúi mình chắp tay qua quýt về phía viện của Dư Thường, chưa được giây lát đã nháo nhác tan đàn, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị ảnh hưởng.

– Lão tổ tông kỳ giữa Thăng Linh tới rồi, ta giả chết một nửa thế này chắc chắn sẽ lộ, chẳng bằng đánh nhanh thắng nhanh.

Hề Bình: …

Hề Bình bèn đưa tay nhận, ai ngờ “thằng ở” kia lại thừa cơ tóm lấy tay hắn, cào một cái cực nhanh trong lòng bàn tay hắn và ngước đôi mắt câu hồn hút phách lên liếc mắt đưa tình với hắn, mùi thơm quen thuộc tỏa ra khắp người – chính là một trong mấy mùi vừa làm Hề Bình sặc hắt xì!

Toàn nhân duyên gì đây?

– Ta bảo này Dư huynh, chó cũng thèm ngó huynh hả?

Tiếng cười khẩy của Dư Thường truyền tới trong chuyển sinh mộc:

– Heo chó nhà ngươi nuôi mắc ôn dịch chết, không mau mau lôi đi thiêu, chẳng lẽ còn phải đặt linh cữu bảy ngày mặc đồ để tang?

– Hề Duyệt, – Hề Bình nhanh chóng đổi ý trong lòng, với tu vi hiện giờ của mình, hắn đã cảm nhận được đại năng đến cửa – sự việc có biến, hôm nay trước hết…

Hề Bình: …

– Tộc trưởng.

Hắn để thân thể và thần thức nhân bản còn sót lại đưa mình về chỗ ở của tộc trưởng, vào phòng đuổi hạ nhân, Hề Bình lập tức tiếp quản hoàn toàn thân thể người giấy, lục lọi bốn phía như ăn trộm.

Hề Duyệt đang muốn nói gì đó, linh cảm Hề Bình bỗng khẽ động, có người lại gần.

Dư Thường nhắc:

– Trong gối.

– Hơ… hắt xì! – Hề Bình vừa vén màn đã bị mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi vả miệng, khứu giác của tu sĩ Trúc Cơ có thể ngửi thấy mùi mấy hôm trước còn sót lại, Hề Bình vừa thò đầu vào đã ngửi thấy ít nhất bảy tám loại mùi hương son phấn trên cơ thể những người khác nhau, sặc sụa khiến hắn hắt hơi.

Hắn vừa xoa mũi vừa đưa tay sờ gối, quả nhiên, bên trong có một giới tử, hắn không khỏi nổi da gà khắp người:

– Tộc trưởng, Lan Nhi biết sai rồi…

– Chuyện trong màn giường người khác mà ngươi cũng nhìn… ngươi đúng là chẳng ra làm sao!

Dư Thường cười không nói gì.

Hề Bình lắc người tiến vào giới tử, suýt nữa bị kỳ trân dị bảo rực rỡ đủ loại lóa mù mắt, biểu thiếu gia Thôi ký cũng không khỏi sinh ra tâm lý thù ghét nhà giàu.

– Thiếu… ca, huynh cho ta qua, để ta cắt đứt pháp trận.

Trên kệ trong cùng là một tá sổ sách, khác với sổ sách công khai, sổ sách ở đây ghi chép của cải thật sự của Dư Gia Loan.

May mà thần thức Dư tộc trưởng được bảo tồn bên trong người giấy, Hề Bình dễ dàng bóc phong thư kia, mở ra xem mới biết vì sao phải gửi bằng phương thức thư từ – đó là một phong bái thiếp khá long trọng.

Hề Bình giở đại khái mấy quyển, gập “bộp” lại, hít sâu một hơi, nói với Dư Thường:

– Tu sĩ nhà dân xưa nay thiếu thốn tài nguyên, biết một vừa hai phải như Thái Tuế không hay gặp.

– Ta muốn một trăm hai chục ngàn lượng bạch linh kích phát tụ linh trận, còn lại tùy ngươi, mang đi hay tiêu hủy đều được, nhưng để lại ít nhất tám phần mười linh thạch còn lại trả cho Dư Gia Loan — tương đương với một việc trên huyết khế thư.

Dư Thường cười một tiếng không rõ ý tứ, tận dụng triệt để thăm dò:

Đỉnh Tây Tam Nhạc, Hạng Vấn Thanh kính gửi.

– Tu sĩ nhà dân xưa nay thiếu thốn tài nguyên, biết một vừa hai phải như Thái Tuế không hay gặp.

Hề Bình phớt lờ y, nói lạnh lùng:

– Ngươi có thể chuẩn bị “nổ” hậu sơn rồi.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-To

Dư Thường giả vờ vẫn lạc cho nổ hậu sơn, linh khí trong khe núi sẽ rối loạn trong giây lát, họ có thể nhân lúc đó động thủ với pháp trận hộ sơn.

– E là lừa bịp? Hắn có thế thân không? Có giả chết không? Có…

Hề Bình gửi lời với Hề Duyệt:

– Kiểm tra rồi, không phải thế thân, không phải giả chết, hay là ngươi tự nhìn lại xem?

– Họ Dư không đáng tin, chúng ta tận lực đánh nhanh thắng nhanh.

Những kẻ khác theo sau hắn theo bối phận, vẻ mặt đều vô cùng trang nghiêm.

Hề Duyệt đang muốn nói gì đó, linh cảm Hề Bình bỗng khẽ động, có người lại gần.

Hắn bước một bước khỏi giới tử, liền nghe thấy tiếng bước chân như mèo truyền tới từ ngoài cửa, có người gọi khẽ:

– Tộc trưởng.

– Ta muốn một trăm hai chục ngàn lượng bạch linh kích phát tụ linh trận, còn lại tùy ngươi, mang đi hay tiêu hủy đều được, nhưng để lại ít nhất tám phần mười linh thạch còn lại trả cho Dư Gia Loan — tương đương với một việc trên huyết khế thư.

Hề Bình bày sẵn tư thế:

– Vào đi.

Hề Bình: …

Liền thấy một “thằng ở” mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng tiến vào:

– Ngươi có thể chuẩn bị “nổ” hậu sơn rồi.

– Tộc trưởng, có thư của ngài.

Hề Bình vừa ghé lại đã ngửi thấy một luồng linh khí thoang thoảng, hơi khó hiểu:

Hề Bình bèn đưa tay nhận, ai ngờ “thằng ở” kia lại thừa cơ tóm lấy tay hắn, cào một cái cực nhanh trong lòng bàn tay hắn và ngước đôi mắt câu hồn hút phách lên liếc mắt đưa tình với hắn, mùi thơm quen thuộc tỏa ra khắp người – chính là một trong mấy mùi vừa làm Hề Bình sặc hắt xì!

Người giấy sống động như thật đến mức cũng nổi da gà, Hề Bình xù lông: Có yêu quái lợi dụng ta! Không phải… yêu quái này rốt cuộc là nam hay nữ? Còn xấu như vậy, không có tiền mua gương thì không thể tự đái một bãi à!

Hề Duyệt: …

Vừa định nói gì nhỉ, quên mất từ.

Hề Bình sầm mặt tại chỗ, biểu diễn lão quyền quý cao ngạo bằng bản sắc:

Hề Bình cười một tiếng, Ngụy Thành Hưởng ngoài mặt như không ăn ý lắm với Triệu Cầm Đan, có thể khiến đại tiểu thư tức điên lên trong dăm ba câu, rảnh rỗi bèn trêu nàng để giải trí. Nhưng dường như rất lo cho con “mèo nhà” Triệu Cầm Đan này rời nhà không biết sống thế nào, Ngụy Thành Hưởng nói gần nói xa ám chỉ nàng, thầm muốn giành một chỗ dung thân cho nàng ở huyện Đào.

– Cho gọi ngươi chưa?

“Thằng ở” cũng không ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ phải chân, xiêu vẹo quỳ xuống, hơi thở như lan nói khẽ khàng:

– Tộc trưởng, Lan Nhi biết sai rồi…

Dư Thường thầm nghĩ: vừa hay xem thử chó nội môn Tam Nhạc và vị tà thần thần bí của Dã Hồ hương này ai cao ai thấp.

Nói đoạn muốn vồ lên giày hắn.

Hề Bình đã sớm chuẩn bị rụt chân lại, “thằng ở” vồ hụt, “ôi da” nằm rạp ra đất.

– Không thể dùng vị trí Xà vương nữa, – Hề Bình nhanh chóng đáp lời – năm đó Xà vương là người Đại Uyển, hiện tại Lục Ngô bại lộ ở Nam Thục, xuất thân này của hắn quá nhạy cảm, chúng ta cần đổi thân phận.

Ngay sau đó, mũi giày mang theo mùi bùn đất hậu sơn nâng cằm “thằng ở” kia lên, sút tới một cách lạnh lùng.

Vừa nghĩ như vậy, hắn lại hơi thương cảm.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-To

Hề Bình vẫn không nhìn ra sao đối phương có mặt mũi sắc dụ – hắn còn chưa làm thế bao giờ đâu:

– Cút ra!

Tống cổ của nợ đi, Hề Duyệt mới nói với hắn:

– Thiếu… ca, huynh cho ta qua, để ta cắt đứt pháp trận.

Hề Bình giả vờ không nghe thấy, “hết sức chuyên chú” bóc thư, bức thư kia đúng là dán kín, chỗ dán viết bốn chữ “tộc trưởng tự mở”, phải là chính Dư tộc trưởng mới mở được, bằng không nội dung sẽ bị phá hủy.

Hề Bình vừa ghé lại đã ngửi thấy một luồng linh khí thoang thoảng, hơi khó hiểu:

– Hiện tại tu sĩ còn viết thư cho nhau không?

Tiên khí truyền tin dùng không tốt sao? Hay là Dư Gia Loan có phong tục gì đặc biệt?

May mà thần thức Dư tộc trưởng được bảo tồn bên trong người giấy, Hề Bình dễ dàng bóc phong thư kia, mở ra xem mới biết vì sao phải gửi bằng phương thức thư từ – đó là một phong bái thiếp khá long trọng.

Linh cảm Hề Bình bỗng nhảy lên.

Hắn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng động lớn, hậu sơn đã sụp – Dư Thường đã dẫn nổ pháp trận chuẩn bị trước đó ngụy tạo động tĩnh nửa Thăng Linh vẫn lạc, linh khí khơi lên sóng to gió lớn trong khe núi tĩnh lặng của nhà cổ Dư gia, cụm pháp trận lớn nhỏ trở nên rối loạn, tiên khí từ Trúc Cơ trở xuống đồng thời mất linh!

Chỉ thấy trên bái thiếp viết rằng: Phụng mệnh núi tiên tuần tra biên cảnh Uyển Sở, đề phòng kẻ xấu làm loạn. Bí cảnh Triệu gia đổ bộ Dư Gia Loan qua lại nhiều với quý phủ, e có “Lục Ngô” trà trộn, một khắc nữa mỗ sẽ tới nhà viếng thăm. Lần này bí mật tuần tra, hành tung không tiện tiết lộ, vẫn mong tộc trưởng tạo điều kiện, mặt sau đính kèm thủ lệnh núi tiên.

Đỉnh Tây Tam Nhạc, Hạng Vấn Thanh kính gửi.

Đầu Hề Bình “ong” một tiếng, Hạng Vấn Thanh… Hạng Vấn Thanh…

– Hơ… hắt xì! – Hề Bình vừa vén màn đã bị mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi vả miệng, khứu giác của tu sĩ Trúc Cơ có thể ngửi thấy mùi mấy hôm trước còn sót lại, Hề Bình vừa thò đầu vào đã ngửi thấy ít nhất bảy tám loại mùi hương son phấn trên cơ thể những người khác nhau, sặc sụa khiến hắn hắt hơi.

Hắn nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong bí văn mình từng nghe từ Dã Hồ hương: phải rồi, người này là nhân vật số hai trên ba đỉnh chính Trung Tây của Tam Nhạc, xuất thân chi bên Hạng thị. Tương truyền vị đại năng này chính là người đứng sau Dư gia, cháu ngoại trai hoàng tôn không có tiền đồ kia của Dư gia vào nội môn thông qua hắn… một Thăng Linh kỳ giữa.

Cùng lúc đó, Dư Thường cũng nhìn thấy bái thiếp qua hàm sa vực không đâu không có của y, hai người gần như đồng thanh.

– Xem ra vận may của phần lớn những kẻ dùng hết cơ mưu không tốt là sự thật. – Dư Thường nói.

– Ngươi chắc chắn là sao Tang Môn đầu thai. – Hề Bình nói.

– Dừng dừng dừng… ngươi làm gì đấy!

– Hề Duyệt, – Hề Bình nhanh chóng đổi ý trong lòng, với tu vi hiện giờ của mình, hắn đã cảm nhận được đại năng đến cửa – sự việc có biến, hôm nay trước hết…

Hề Bình suy bụng ta ra bụng người, một chuỗi dài âm mưu lóe lên trong đầu:

Hắn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng động lớn, hậu sơn đã sụp – Dư Thường đã dẫn nổ pháp trận chuẩn bị trước đó ngụy tạo động tĩnh nửa Thăng Linh vẫn lạc, linh khí khơi lên sóng to gió lớn trong khe núi tĩnh lặng của nhà cổ Dư gia, cụm pháp trận lớn nhỏ trở nên rối loạn, tiên khí từ Trúc Cơ trở xuống đồng thời mất linh!

Giọng nói của Dư Thường truyền tới dọc theo chuyển sinh mộc:

– Lão tổ tông kỳ giữa Thăng Linh tới rồi, ta giả chết một nửa thế này chắc chắn sẽ lộ, chẳng bằng đánh nhanh thắng nhanh.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-To

Thái Tuế biết rõ sắp tới Tam Nhạc sẽ phái người tới mà còn khăng khăng muốn khởi động tụ linh trận trước Trung thu, chứng tỏ hắn nhất định phải lấy được một trăm lượng bạch linh kia, Dư Thường đoán có liên quan đến an nguy của huyện Đào hoặc đạo tâm của hắn. Một trăm ngàn lượng bạch linh không phải con số nhỏ, nói không chừng đối phương chỉ có một cơ hội này, hắn sẽ nỡ từ bỏ sao?

Dù sao cũng là thời cơ hiếm có, không thể bỏ lỡ.

Dư Thường thầm nghĩ: vừa hay xem thử chó nội môn Tam Nhạc và vị tà thần thần bí của Dã Hồ hương này ai cao ai thấp.

Hạng Vấn Thanh không còn, y đồng ý hai tay, Thái Tuế không còn, sau này y càng tự do.

Lúc này, Ngụy Thành Hưởng nói thêm:

– Thái Tuế, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, việc còn lại giao cho ngươi.

Hề Bình: …

Biết ngay thằng cha này không đáng tin lúc then chốt mà!

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s