ĐAO HÓA NGOẠI – 17
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Quanh người Hề Bình bọc một tầng linh khí, tất cả da thịt lộ ra bên ngoài đều tỏa ra ánh sáng nhạc, linh quang lấp đầy hết những nếp nhăn và khe rãnh trên khuôn mặt già nua kia của hắn, trông như một thái giám già trét phấn khi nhìn từ xa tít.
Ngũ quan không chịu khống chế của Dư Thường dần lộ ra khát khao điên cuồng như mãnh thú một ngàn năm chưa được ăn huyết thực. Nhưng biểu cảm của y càng điên cuồng, giọng nói lại càng trầm thấp.
– Kỹ thuật làm gai văn ấn gọi là “trát kỹ”, Thái Tuế muốn thì ta có thể truyền thụ cho ngươi… à, chỉ cần ngươi không sợ làm nhiều chuyện thất đức tổn hại đạo tâm. – Dư Thường vừa nói, răng vừa hơi run – ngươi có thể hiểu mỗi cây gai văn ấn là một cây “cầu” đặc thù được đặc chế đối chiếu với một linh tướng, “cầu” kia chỉ có thể thông tới một linh tướng riêng. Lúc chính Ngọ, minh văn trên gai văn ấn móc nối với ánh mặt trời, mặt trời thiêu đốt đi qua “cầu” mới có thể rơi lên linh đài thần thức người và thành xăm mặt. Ta chỉ cần tái tạo một cây gai văn ấn, sửa một minh văn trên đó và đảo ngược nó, đợi khi chính Ngọ đồng thời xuyên gai văn ấn qua ta và người giấy — cứ như vậy, ta sẽ tương đương với mặt trời gay gắt chính Ngọ, người giấy thì thành đối tượng xăm mặt, có lẽ có thể dẫn trọn vẹn “liệt hỏa” in dấu trên linh tướng ta đi… ta chưa thử, nhưng thử một lần cũng không có hại gì với hai ta, phải không?
Vị Thái Tuế da mịn thịt mềm này bắn hào quang tứ phía khiến cái bóng mình trực tiếp lóe lên và biến mất, một đạo linh khí chưa đậu lại trong cái bóng bị ép ra và bay sát qua hắn.
Nói đoạn y giơ tay vuốt phẳng ngũ quan vặn vẹo đáng sợ, cả người thoáng cái trở nên gió mát trăng thanh, chưa dứt lời, người đã cách vài thước và đáp lên nóc một đại điện của tiên cung Xà vương. Không đếm xỉa linh khí lạnh thấu, Dư Thường hướng về phía đông bắc – liếc nhìn hướng Dư Gia Loan, hạ giọng nói:
Đúng lúc này, trong tai Hề Bình nhói lên, châm chích khiến hắn giật mình hoàn hồn, mạch suy nghĩ thoáng cái đứt đoạn – trước đó hắn đã phục chế mấy minh văn “bảo vệ” trên thần thức Triệu Cầm Đan vàgiấu lần lượt trong hai mắt hai tai mình, lúc này minh văn trong tai đột nhiên bị chạm vào, hắn phát hiện lớp vỏ linh khí dày đặc trên người mình không biết từ khi nào đã rò một khe!
Muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt, Hề Bình chộp vào tay như thường và chiếm làm của riêng trước khi linh khí tiêu tan.
Cổ họng Hề Bình bất giác hơi cử động, một trăm lượng bạch linh, y kêu là “mỗi”.
– Sao thế, có công tử ăn chơi cưỡng đoạt dân nữ?
– Chợ đen Dã Hồ hương có một loại bảo bối ngàn vàng khó cầu tên là “hàm sa vực*”, nghe nói thứ đó hạ vào bóng người là có thể xâm nhiễm thần thức linh đài người ta trong tình huống không đoạt xá. – Bộ râu bạc màu của Hề Bình vểnh lên, ngoài cười trong không cười bảo – Cao nhất xào đến ba lượng bạch linh một con, hôm nay hời cho ta rồi.
*Vực là một loài quái vật trong truyền thuyết sống trong nước, thấy bóng người là sẽ phun cát vào, người bị phun sẽ bị bệnh, thậm chí chết. Chỉ hành động ném đá giấu tay, ngấm ngầm hại người.
– Hàm sa vực ba lượng bạch linh này cho bán tiên dùng có thể thần không biết quỷ không hay thay đổi yêu ghét của người khác; Trúc Cơ dùng càng ghê gớm hơn, chỉ cần dẫn dắt thích hợp, suy nghĩ hoang đường đến đâu cũng có thể bén rễ nảy mầm; càng không cần nói bản thân các hạ, chắc chắn thần giữ của cũng có thể tán gia bại sản vì ngươi, liệt nữ trinh tiết cũng có thể quyết một lòng với ngươi nhỉ?
– Sáu tuổi, hơn nửa năm sau mở linh khiếu. – Dư Thường nói – Kẻ muốn làm môn hạ Dư quản gia quá nhiều, chỉ cho người phàm chưa khai khiếu nửa năm, vì ta tuổi nhỏ nên được nhiều hơn người khác vài tháng, đó đã là ưu ái quá mức. Sống chết của bọn ta đều nằm trong một suy nghĩ của chủ nhân, muốn có bất cứ tài nguyên gì đều phải tự kiếm, không ai dám chểnh mảng.
– Nếu Thái Tuế đã nhìn ra tu vi của ta, có lẽ cũng có thể thông cảm cho cái khó của ta, nếu không bất đắc dĩ, ta thật sự không nên làm khách không mời mà đến thế này.
Kẻ này quên mình hơn kẻ kia – y phải chết, vậy hoàng tôn Bính vào nội môn tám năm không nhúc nhích tý nào trong truyền thuyết kia nên xuống mười tám tầng hỏa ngục.
Y trông như sắp sửa sụp đổ, người hơi có kinh nghiệm giang hồ đều biết đừng đuổi chó cùng đường, đừng truy giặc thua chạy, tránh cho đối phương bị ép tới đường cùng hại mình hại người.
Một tà ma nửa Thăng Linh trốn khỏi sự tra khám của Thiền Thuế Tam Nhạc cạnh thi thể Thu Sát tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì.
– Các hạ tiết kiệm ít linh thạch, tắt đèn một lúc đi, ta sắp bị ngươi rọi ra “thanh phong nội chướng”* rồi.*Chú thích của tác giả: Chính là bệnh tăng nhãn áp.
Nhưng, ngay khi hắn chạm vào cuốn sách kia, dị biến bỗng xảy ra.
– Mấy trăm năm rồi, chuyện dài lắm.
Dư Thường chỉ thăm dò đại khái, không hi vọng có thể thành công, bị người khác nhìn thấu thủ đoạn, y vẫn không đổi sắc mặt cười bảo:
“Ong” một tiếng, tiếng đàn Thái Tuế bỗng im bặt, tiếng đàn mấy phần sắc bén tiêu tan cách người đàn ông áo trắng một thước, linh khí thổi tung mái tóc rối của y, khuôn mặt trẻ trung lộ ra một đôi mắt già nua mỏi mệt. Tay y cầm một cuộn sách ố vàng, tên là “Trát thuật”.
– Hàm sa vực chỉ là một “phân linh phù” vụng về, cấp bậc còn thấp hơn “phân cốt phù”*, lấy đi chỉ có thể dùng thần thông của người vẽ bùa một lần, có thể phát huy ra sao còn phải xem tu vi của bản thân người dùng bùa. Có thể “xâm nhiễm linh đài” nói từ đâu vậy? Bản thân ta còn không làm được, nữa là những Khai Khiếu Trúc Cơ cần mượn thần thông kia? Đây đều là tiểu nhân xào cao giá bịa đặt vớ vẩn, sao Thái Tuế cũng tin cái này?
*Chú thích của tác giả: Xem chương 43.
– Ngươi cứ nói.
– Có lẽ tạc một tiên cung Xà vương trên linh đài người khác hơi khó với các hạ, nhưng ảnh hưởng tâm trí người ta trong vô hình thì quá dễ. – Hề Bình vừa cười khẩy, vừa khiến linh khí hộ thân quanh mình càng cuộn càng dày, cuộn thành một ngọn đèn hơi nước hình người… cho đến khi hắn làm lóa mắt chính mình.
Dư Thường nói hòa nhã:
– Hàm sa vực ba lượng bạch linh này cho bán tiên dùng có thể thần không biết quỷ không hay thay đổi yêu ghét của người khác; Trúc Cơ dùng càng ghê gớm hơn, chỉ cần dẫn dắt thích hợp, suy nghĩ hoang đường đến đâu cũng có thể bén rễ nảy mầm; càng không cần nói bản thân các hạ, chắc chắn thần giữ của cũng có thể tán gia bại sản vì ngươi, liệt nữ trinh tiết cũng có thể quyết một lòng với ngươi nhỉ?
– Nhiều năm nay ta quanh quẩn giữa đạo tâm và xăm mặt, đạo tâm tổn hại nghiêm trọng, sau khi xóa bỏ xăm mặt, ta sẽ đi bế quan dưỡng thương, trong vòng ít nhất trăm năm sẽ không xuất hiện tại nhân thế. Dư Gia Loan nuôi sống bao nhiêu cung phụng, bản vẽ minh văn pháp trận nhà chính, độ nông sâu của nội khố… thậm chí thân phận này của ta đều có thể để lại cho Thái Tuế, giống như các người âm thầm đánh tráo Triệu Cầm Đan vậy. Đừng nói mỗi một trăm ngàn lượng bạch linh, sau này linh thảo lấy không hết, xưởng độ nguyệt kim thành hàng tùy ngươi điều phối.
Hề Bình nhất thời hơi hụt hẫng mất mát, đàn Thái Tuế tuôn ra một đoạn nhạc, hắn đưa tay đón lấy cuốn sách cổ ố vàng kia.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-SQ
– Thế Thái Tuế càng không cần lo nữa, theo ta được biết, số tiền thiếu hụt của ngài nhiều hơn gia sản. Về phần “quyết một lòng” ấy à… – Dư Thường nhìn thân thể quý báu phục trang lộng lẫy của hắn, không khỏi chớp mắt mấy lần liền mới có thể giữ mình nhìn thẳng, nói khách sáo – đương nhiên lại càng hoàn toàn không cần thiết.
Sức mạnh ý chí đáng sợ này khiến người ta trông mà kinh hồn táng đảm.
Hề Bình: …
Dư Thường thở dài:
– Ý kiến cũng thú vị, chỉ là “làm một thần thức giả giống y hệt” nghe hơi không hợp thói thường.
Tên mặt trắng này có ý gì đây, vừa đến đã dùng ám chiêu thì thôi, lại còn dám chế nhạo hắn vừa nghèo vừa xấu?!
– Kẻ chịu được đe dọa không ít, kẻ chịu được cám dỗ chẳng mấy, giỏi, đạo hữu, định lực tốt!
Dư Thường này không cần “ném đá giấu tay”, y chỉ cần mở miệng nói chuyện là có thể thần không biết quỷ không hay giở thủ đoạn.
Dư Thường nói hòa nhã:
Lời của Dư Thường như tâm ma gõ cửa, từng câu từng chữ đều gõ lên tâm khảm hắn:
Muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt, Hề Bình chộp vào tay như thường và chiếm làm của riêng trước khi linh khí tiêu tan.
Dư Thường chỉ thăm dò đại khái, không hi vọng có thể thành công, bị người khác nhìn thấu thủ đoạn, y vẫn không đổi sắc mặt cười bảo:
– Lần này ta đến thăm là thật lòng thật dạ muốn hợp tác với Thái Tuế.
Nói đoạn, y đưa tay xoa mặt một cái lau đi chút ngụy trang trên mặt, để lộ một đôi mắt như bị đau mắt. Khi nói chuyện, ngũ quan đã co rút không tự chủ. Miệng y không ngừng nhếch lên như không nhịn được cười, ánh mắt lại dữ tợn bức người, hơn nữa đôi nhãn cầu đã tách rời và không chịu xoay về cùng một hướng.
– Khỏi bàn. – Hề Bình trả lời lạnh lùng – Ta không biết loại bỏ văn ấn linh tướng, ngươi có trồng một trăm suy nghĩ trên thần thức ta thì ta cũng không biết là không biết. Biết cũng không giúp ngươi, trông ngươi chẳng giống thứ tốt lành.
Hề Bình ngây người.
Nói đoạn hắn lấy ra một chén trà không biết từ đâu rồi bưng lên nhấc nắp chén trà, một đạo linh khí lạnh lẽo chết chóc mang theo kiếm ý đập thẳng về phía ngực Dư Thường.
Hề Bình tò mò nói:
Linh thảo là cơ sở của tiên đan, độ nguyệt kim là mệnh mạch đất nước, lại thêm huyện Đào được Phá Pháp bao phủ… hắn muốn lật đổ linh sơn, thủ đoạn có thể học, tu vi có thể luyện, chỉ có tài nguyên là thứ hắn không thể có được bất luận ra sao.
Dư Thường nhất thời không dám chống lại mũi nhọn, trong chớp mắt người đã lùi tới ngoài cửa, một cái gai dài sủi ra trong lòng bàn tay y nằm ngang trước ngực, “keng” một tiếng như đâm vào kiếm. Hai tay Dư Thường ngứa ran, không khỏi run sợ: đối phương vậy mà như thoáng cao hơn hắn một cái đầu!
Hề Bình suýt nữa không giữ được vẻ mặt, vỗ ngay đùi trong lòng, nghĩ: “Còn chơi được thế này!”
May mà Thái Tuế với tư cách người đứng sau “Xà vương” không có ý phá hang ổ của mình, bưng trà chỉ để tiễn khách, linh khí vừa chạm đã tan.
Nhưng Dư Thường nói chuyện vẫn thong thả như cũ:
Dư Thường loạng choạng một thoáng mới đứng vững, y thu lại nét cười và nghiêm mặt nói:
– Một người giấy đã có thể xóa bỏ hoàn toàn xăm mặt linh tướng sao? Cho dù xăm mặt có thể bị linh tướng tương tự cọ sạch… cho dù người giấy giống y hệt thần thức của bản thân ngươi đi, thì nó có thể cọ sạch sẽ xăm mặt trên linh tướng ngươi?
– Dư… đạo hữu kỳ tài ngút trời, ta thật sự bình sinh hiếm thấy, – Hề Bình không nhịn được nói – nếu không có xăm mặt linh tướng, ngươi đã thăng linh từ lâu… không, ta thấy ngươi có thể thiền thuế.
– Nếu Thái Tuế đã nhìn ra tu vi của ta, có lẽ cũng có thể thông cảm cho cái khó của ta, nếu không bất đắc dĩ, ta thật sự không nên làm khách không mời mà đến thế này.
Người đàn ông áo trắng kia bèn nói một cách mộc mạc:
Nói đoạn, y đưa tay xoa mặt một cái lau đi chút ngụy trang trên mặt, để lộ một đôi mắt như bị đau mắt. Khi nói chuyện, ngũ quan đã co rút không tự chủ. Miệng y không ngừng nhếch lên như không nhịn được cười, ánh mắt lại dữ tợn bức người, hơn nữa đôi nhãn cầu đã tách rời và không chịu xoay về cùng một hướng.
Hề Bình đưa tay gảy không một cái, giữa không trung như có một cây đàn vô hình réo một tiếng đánh bật âm thanh lén giấu linh khí của Dư Thường về, đồng thời linh khí trên đầu ngón tay hắn hóa thành châm khều ra một cụm sương mù xám xịt từ trong tai. Cụm sương mù kia thấy sáng toan chạy, bị Hề Bình chặn ngang nắm vào lòng bàn tay và đánh tan.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-SQ
Hoa dung nguyệt mạo không chịu nổi thứ biểu cảm này, khuôn mặt vốn thanh tao tuấn tú trông vừa quái đản vừa quỷ dị, Hề Bình nổi da gà da vịt khắp người.
– Giờ lại vẽ bánh gì cho ta?
– Dư Gia Loan là của ngươi.
Linh khí lưu chuyển trên người Hề Bình bỗng dày thêm ba phần, hai tay Dư Thường kết ấn như đã đoán trước từ lâu, phù chú làm người ta rối mắt bùng nổ hất văng tiếng đàn bao phủ như thiên la địa võng.
Nhưng Dư Thường nói chuyện vẫn thong thả như cũ:
Vực là một loài quái vật trong truyền thuyết sống trong nước, thấy bóng người là sẽ phun cát vào, người bị phun sẽ bị bệnh, thậm chí chết. Chỉ hành động ném đá giấu tay, ngấm ngầm hại người.
– Thái Tuế hẳn đã nhìn ra, giờ ta chỉ cách tẩu hỏa nhập ma một lằn ranh, khuôn mặt này phải che kỹ mới dám ra ngoài gặp người — cơ hội xoay chuyển duy nhất của ta chính là loại bỏ xăm mặt trên linh tướng. Tư thái nắm lấy cọng rơm cứu mạng của con người luôn không được đẹp mắt lắm, có chỗ nào thất lễ, rất mong rộng lòng lượng thứ.
Y trông như sắp sửa sụp đổ, người hơi có kinh nghiệm giang hồ đều biết đừng đuổi chó cùng đường, đừng truy giặc thua chạy, tránh cho đối phương bị ép tới đường cùng hại mình hại người.
Dư Thường nhìn chằm chằm vào biểu cảm nhỏ xíu của hắn:
Hề Bình chần chừ giây lát, giọng điệu bất giác chậm hơn mấy phần:
– Ngươi cứ nói.
– Thái Tuế hẳn đã nhìn ra, giờ ta chỉ cách tẩu hỏa nhập ma một lằn ranh, khuôn mặt này phải che kỹ mới dám ra ngoài gặp người — cơ hội xoay chuyển duy nhất của ta chính là loại bỏ xăm mặt trên linh tướng. Tư thái nắm lấy cọng rơm cứu mạng của con người luôn không được đẹp mắt lắm, có chỗ nào thất lễ, rất mong rộng lòng lượng thứ.
Dư Thường cảm kích chắp tay một cái với hắn:
– Nếu không có xăm mặt linh tướng, ta đã đầu thai mấy chục lần rồi. – Dư Thường cười thoải mái – Xăm mặt là hủ tục, nhưng đến giờ ta vẫn cảm kích Dư quản gia, nếu không cùng đường bí lối, trong lòng ta cũng không hề muốn phản bội nhà chủ…
– Có lẽ tạc một tiên cung Xà vương trên linh đài người khác hơi khó với các hạ, nhưng ảnh hưởng tâm trí người ta trong vô hình thì quá dễ. – Hề Bình vừa cười khẩy, vừa khiến linh khí hộ thân quanh mình càng cuộn càng dày, cuộn thành một ngọn đèn hơi nước hình người… cho đến khi hắn làm lóa mắt chính mình.
– Thứ tinh quân đặt trên đài tế Triệu gia không phải người sống, là người giả giấy dán, không biết ta nói có đúng không?
Hề Bình: …
Người giấy là của Bạch Lệnh, tu vi Bạch Lệnh không cao bằng tên điên này, bị người ta nhìn ra cũng là bình thường, Hề Bình nở nụ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Ngũ quan không chịu khống chế của Dư Thường dần lộ ra khát khao điên cuồng như mãnh thú một ngàn năm chưa được ăn huyết thực. Nhưng biểu cảm của y càng điên cuồng, giọng nói lại càng trầm thấp.
Dư Thường nói đến đây bèn cười bảo:
– Thuật xăm mặt lưu truyền giữa quyền quý Tây Sở đã được hàng ngàn năm, sào sâu khó nhổ, tuyệt đối không được truyền chuyện xăm mặt có thể tẩy ra ngoài, bằng không ngược lại còn chuốc họa cho ngươi. Ta có một nhóm tiểu huynh đệ lúc trước đều bị ép đi vào đường cùng in xăm mặt, đạo tâm của những người này đều là tự vất vả kiếm tìm, vốn nên đi được xa hơn trên con đường tu hành, vẽ xăm mặt ngược lại còn dễ tẩu hỏa nhập ma hơn những kẻ ăn cắp đạo tâm kia. Ta sẽ bảo họ lập lời thề tâm ma không thể tiết lộ bí mật, nếu thuật tẩy xăm mặt thành công, ngươi hãy giúp họ — không giúp không, những người này đều có tu vi Trúc Cơ, là “cung phụng” như trụ cột của các nơi và của các thế gia vọng tộc, đều có thể là trợ lực của ngươi.
Sức mạnh ý chí đáng sợ này khiến người ta trông mà kinh hồn táng đảm.
Hề Bình nhướng mày, hắn mang khuôn mặt hèn hạ của Thái Tuế, như một con đom đóm lớn trong đêm.
Ngón tay Hề Bình hơi thả lỏng, cảm thấy mặt trắng già này nói chuyện giống di ngôn.
– Trên người giấy kia lại có thần thức, ta không biết các hạ làm được thế nào mà lại có thể lừa được gai văn ấn — nếu không phải thần thức trong người giấy kia không bị hàm sa vực quấy nhiễu, ta cũng suýt nữa nhìn nhầm, cho rằng ngươi dùng bí pháp bắt thần thức bản thân Triệu đại tiểu thư vào. – Dư Thường nói – Ta muốn xin Thái Tuế dùng ta làm bản gốc để làm một người giấy như vậy.
Người giấy là của Bạch Lệnh, tu vi Bạch Lệnh không cao bằng tên điên này, bị người ta nhìn ra cũng là bình thường, Hề Bình nở nụ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Quanh người Hề Bình bọc một tầng linh khí, tất cả da thịt lộ ra bên ngoài đều tỏa ra ánh sáng nhạc, linh quang lấp đầy hết những nếp nhăn và khe rãnh trên khuôn mặt già nua kia của hắn, trông như một thái giám già trét phấn khi nhìn từ xa tít.
Hề Bình tò mò nói:
Dư Thường trầm mặc giây lát, gọi cây gai dài vừa chắn trước người y ra – nhìn kỹ, cây gai dài này giống y hệt “gai văn ấn” in xăm mặt cho người, chỉ là không nhiều minh văn như gai văn ấn.
– Một người giấy đã có thể xóa bỏ hoàn toàn xăm mặt linh tướng sao? Cho dù xăm mặt có thể bị linh tướng tương tự cọ sạch… cho dù người giấy giống y hệt thần thức của bản thân ngươi đi, thì nó có thể cọ sạch sẽ xăm mặt trên linh tướng ngươi?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-SQ
Dư Thường trầm mặc giây lát, gọi cây gai dài vừa chắn trước người y ra – nhìn kỹ, cây gai dài này giống y hệt “gai văn ấn” in xăm mặt cho người, chỉ là không nhiều minh văn như gai văn ấn.
Hề Bình không lên tiếng, hắn lơ lửng giữa không trung, ôm đàn Thái Tuế huyễn hóa thành một cụm sương trắng trên đầu gối, đàn mấy tiếng như có ý giục y nói tiếp.
– Đây là pháp khí bản mệnh của ta, tên là “Trác Tâm”, – khóe mắt vốn lộ ra ánh sáng hung ác của Dư Thường nảy lên “thình thịch” như đang nén chịu đau đớn cực độ, điều này khiến tiếng của y không liền mạch lắm, y đập nát một viên linh thạch đưa vào lòng bàn tay mới coi như thở lại bình thường – xuýt… không giấu gì ngươi, phần lớn gai văn ấn ở Dư Gia Loan đều sinh ra từ tay ta.
Vị Thái Tuế da mịn thịt mềm này bắn hào quang tứ phía khiến cái bóng mình trực tiếp lóe lên và biến mất, một đạo linh khí chưa đậu lại trong cái bóng bị ép ra và bay sát qua hắn.
Hề Bình tập trung lắng nghe, đồng thời nặn một phù chú dở dang trong tay – chuyện làm gai văn ấn hiển nhiên trái với đạo tâm Dư Thường, nhắc một câu đạo tâm xao động một lần, Hề Bình sợ y chưa nói xong một câu đã phát nổ.
ĐAO HÓA NGOẠI – 17
– Kỹ thuật làm gai văn ấn gọi là “trát kỹ”, Thái Tuế muốn thì ta có thể truyền thụ cho ngươi… à, chỉ cần ngươi không sợ làm nhiều chuyện thất đức tổn hại đạo tâm. – Dư Thường vừa nói, răng vừa hơi run – ngươi có thể hiểu mỗi cây gai văn ấn là một cây “cầu” đặc thù được đặc chế đối chiếu với một linh tướng, “cầu” kia chỉ có thể thông tới một linh tướng riêng. Lúc chính Ngọ, minh văn trên gai văn ấn móc nối với ánh mặt trời, mặt trời thiêu đốt đi qua “cầu” mới có thể rơi lên linh đài thần thức người và thành xăm mặt. Ta chỉ cần tái tạo một cây gai văn ấn, sửa một minh văn trên đó và đảo ngược nó, đợi khi chính Ngọ đồng thời xuyên gai văn ấn qua ta và người giấy — cứ như vậy, ta sẽ tương đương với mặt trời gay gắt chính Ngọ, người giấy thì thành đối tượng xăm mặt, có lẽ có thể dẫn trọn vẹn “liệt hỏa” in dấu trên linh tướng ta đi… ta chưa thử, nhưng thử một lần cũng không có hại gì với hai ta, phải không?
Hề Bình suýt nữa không giữ được vẻ mặt, vỗ ngay đùi trong lòng, nghĩ: “Còn chơi được thế này!”
– Chợ đen Dã Hồ hương có một loại bảo bối ngàn vàng khó cầu tên là “hàm sa vực*”, nghe nói thứ đó hạ vào bóng người là có thể xâm nhiễm thần thức linh đài người ta trong tình huống không đoạt xá. – Bộ râu bạc màu của Hề Bình vểnh lên, ngoài cười trong không cười bảo – Cao nhất xào đến ba lượng bạch linh một con, hôm nay hời cho ta rồi.*Vực là một loài quái vật trong truyền thuyết sống trong nước, thấy bóng người là sẽ phun cát vào, người bị phun sẽ bị bệnh, thậm chí chết. Chỉ hành động ném đá giấu tay, ngấm ngầm hại người.
Hắn bày ra tư thế lão luyện thành thục tỏa sáng lấp lánh, gật đầu một cái vững vàng:
– Ý kiến cũng thú vị, chỉ là “làm một thần thức giả giống y hệt” nghe hơi không hợp thói thường.
Dư Thường trầm giọng nói:
Dư Thường nhất thời không dám chống lại mũi nhọn, trong chớp mắt người đã lùi tới ngoài cửa, một cái gai dài sủi ra trong lòng bàn tay y nằm ngang trước ngực, “keng” một tiếng như đâm vào kiếm. Hai tay Dư Thường ngứa ran, không khỏi run sợ: đối phương vậy mà như thoáng cao hơn hắn một cái đầu!
– Dư Gia Loan là của ngươi.
Tên mặt trắng này có ý gì đây, vừa đến đã dùng ám chiêu thì thôi, lại còn dám chế nhạo hắn vừa nghèo vừa xấu?!
Giọng y trầm thấp, câu nói này gần như có tiếng vọng, Hề Bình bỗng chốc ngước mắt một cái.
– Hàm sa vực chỉ là một “phân linh phù” vụng về, cấp bậc còn thấp hơn “phân cốt phù”*, lấy đi chỉ có thể dùng thần thông của người vẽ bùa một lần, có thể phát huy ra sao còn phải xem tu vi của bản thân người dùng bùa. Có thể “xâm nhiễm linh đài” nói từ đâu vậy? Bản thân ta còn không làm được, nữa là những Khai Khiếu Trúc Cơ cần mượn thần thông kia? Đây đều là tiểu nhân xào cao giá bịa đặt vớ vẩn, sao Thái Tuế cũng tin cái này?*Chú thích của tác giả: Xem chương 43.
– Ngươi vừa nói năm đó đó ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi mở linh khiếu lúc nào?
Dư Thường nhìn chằm chằm vào biểu cảm nhỏ xíu của hắn:
– Thế Thái Tuế càng không cần lo nữa, theo ta được biết, số tiền thiếu hụt của ngài nhiều hơn gia sản. Về phần “quyết một lòng” ấy à… – Dư Thường nhìn thân thể quý báu phục trang lộng lẫy của hắn, không khỏi chớp mắt mấy lần liền mới có thể giữ mình nhìn thẳng, nói khách sáo – đương nhiên lại càng hoàn toàn không cần thiết.
– Lần này ta đến thăm là thật lòng thật dạ muốn hợp tác với Thái Tuế.
– Nhiều năm nay ta quanh quẩn giữa đạo tâm và xăm mặt, đạo tâm tổn hại nghiêm trọng, sau khi xóa bỏ xăm mặt, ta sẽ đi bế quan dưỡng thương, trong vòng ít nhất trăm năm sẽ không xuất hiện tại nhân thế. Dư Gia Loan nuôi sống bao nhiêu cung phụng, bản vẽ minh văn pháp trận nhà chính, độ nông sâu của nội khố… thậm chí thân phận này của ta đều có thể để lại cho Thái Tuế, giống như các người âm thầm đánh tráo Triệu Cầm Đan vậy. Đừng nói mỗi một trăm ngàn lượng bạch linh, sau này linh thảo lấy không hết, xưởng độ nguyệt kim thành hàng tùy ngươi điều phối.
Cổ họng Hề Bình bất giác hơi cử động, một trăm lượng bạch linh, y kêu là “mỗi”.
Hề Bình: …
– Nếu đã vậy, ta yên tâm giao Dư Gia Loan cho ngươi rồi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-SQ
Lời của Dư Thường như tâm ma gõ cửa, từng câu từng chữ đều gõ lên tâm khảm hắn:
Hoa dung nguyệt mạo không chịu nổi thứ biểu cảm này, khuôn mặt vốn thanh tao tuấn tú trông vừa quái đản vừa quỷ dị, Hề Bình nổi da gà da vịt khắp người.
– Dư Gia Loan lân cận huyện Đào, hai nơi vừa vặn có thể bổ sung cho nhau, một nơi vốn liếng dày dặn, một nơi thông suốt tứ phương, đều là của ngươi, với thủ đoạn của Thái Tuế, tương lai có thể đối kháng với linh sơn Tam Nhạc, ta cũng muốn xem ngươi đi được bao xa.
Dư Thường vốn đã định đi, nghe vậy dừng lại, hơi trầy trật nhớ lại giây lát:
Linh thảo là cơ sở của tiên đan, độ nguyệt kim là mệnh mạch đất nước, lại thêm huyện Đào được Phá Pháp bao phủ… hắn muốn lật đổ linh sơn, thủ đoạn có thể học, tu vi có thể luyện, chỉ có tài nguyên là thứ hắn không thể có được bất luận ra sao.
Nói đến đây, y lắc đầu, rồi im lặng. Dáng vẻ không muốn nói xấu sau lưng kia bỗng dưng khiến Hề Bình nhớ tới sư phụ hắn, thấy cái bóng trắng của đối phương lóe lên chắp tay một cái với hắn, người đã không thấy đâu.
Chỉ cần dán một người giấy, chỉ cần cho Dư Thường này tiến vào…
Hề Bình gảy hờ dây đàn Thái Tuế, cười khẩy bảo:
Đúng lúc này, trong tai Hề Bình nhói lên, châm chích khiến hắn giật mình hoàn hồn, mạch suy nghĩ thoáng cái đứt đoạn – trước đó hắn đã nhân bản mấy minh văn “bảo vệ” trên thần thức Triệu Cầm Đan và giấu lần lượt vào hai mắt hai tai mình, lúc này minh văn trong tai đột nhiên bị chạm vào, hắn phát hiện lớp vỏ linh khí dày đặc trên người mình không biết từ khi nào đã rò một khe!
– Trên người giấy kia lại có thần thức, ta không biết các hạ làm được thế nào mà lại có thể lừa được gai văn ấn — nếu không phải thần thức trong người giấy kia không bị hàm sa vực quấy nhiễu, ta cũng suýt nữa nhìn nhầm, cho rằng ngươi dùng bí pháp bắt thần thức bản thân Triệu đại tiểu thư vào. – Dư Thường nói – Ta muốn xin Thái Tuế dùng ta làm bản gốc để làm một người giấy như vậy.
Dư Thường cảm kích chắp tay một cái với hắn:
Dư Thường này không cần “hàm sa xạ ảnh*”, y chỉ cần mở miệng nói chuyện là có thể thần không biết quỷ không hay giở thủ đoạn.
*Tức ném đá giấu tay, ở đây xin phép giữ nguyên Hán Việt vì liên quan đến hàm sa vực ở trên.
– Khi đó Dư Gia Loan còn tên là Bảo Quỳnh Loan, do mấy gia đình quý tộc chia để trị… nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến ta. Ta xuất thân hàn vi, cha mẹ đều là dân thường biết thân biết phận, vì thời trẻ mẹ ta bất hạnh có mấy phần dung nhan, khi ta lên sáu, trong nhà gặp phải tai họa ngập đầu.
Hề Bình đưa tay gảy không một cái, giữa không trung như có một cây đàn vô hình réo một tiếng đánh bật âm thanh lén giấu linh khí của Dư Thường về, đồng thời linh khí trên đầu ngón tay hắn hóa thành châm khều ra một cụm sương mù xám xịt từ trong tai. Cụm sương mù kia thấy sáng toan chạy, bị Hề Bình chặn ngang nắm vào lòng bàn tay và đánh tan.
Hề Bình im lặng giây lát, không khỏi hơi tôn trọng hơn:
Linh khí lưu chuyển trên người Hề Bình bỗng dày thêm ba phần, hai tay Dư Thường kết ấn như đã đoán trước từ lâu, phù chú làm người ta rối mắt bùng nổ hất văng tiếng đàn bao phủ như thiên la địa võng.
Dư Thường bật cười lớn:
– Phu xe kia bị cáu gắt vô ở chỗ chủ bèn uống rượu say khướt rồi gặp mẹ ta đưa cơm cho cha ta, mồm miệng không sạch sẽ đúng lúc bị cha ta nghe thấy, liền đánh nhau, Hắn là tên thọt chân, mãi không làm mối được, còn suốt ngày bị người ta quát tới quát lui, quay về nghĩ kiểu gì cũng không thông, bèn nghe ngóng chỗ ở của nhà ta, nửa đêm mang dầu hỏa tới đốt. Năm đó trời hạn, lại gặp phải hướng gió không tốt, lửa lớn đốt hết nửa thôn, bản thân phu xe kia cũng chết.
– Kẻ chịu được đe dọa không ít, kẻ chịu được cám dỗ chẳng mấy, giỏi, đạo hữu, định lực tốt!
Nói đoạn y giơ tay vuốt phẳng ngũ quan vặn vẹo đáng sợ, cả người thoáng cái trở nên gió mát trăng thanh, chưa dứt lời, người đã cách vài thước và đáp lên nóc một đại điện của tiên cung Xà vương. Không đếm xỉa linh khí lạnh thấu, Dư Thường hướng về phía đông bắc – liếc nhìn hướng Dư Gia Loan, hạ giọng nói:
– Nếu đã vậy, ta yên tâm giao Dư Gia Loan cho ngươi rồi.
“Ong” một tiếng, tiếng đàn Thái Tuế bỗng im bặt, tiếng đàn mấy phần sắc bén tiêu tan cách người đàn ông áo trắng một thước, linh khí thổi tung mái tóc rối của y, khuôn mặt trẻ trung lộ ra một đôi mắt già nua mỏi mệt. Tay y cầm một cuộn sách ố vàng, tên là “Trát thuật”.
Hắn bày ra tư thế lão luyện thành thục tỏa sáng lấp lánh, gật đầu một cái vững vàng:
Dư Thường buông tay, cuốn sách kia liền bay tới trước mặt Hề Bình.
– Cho ngươi. – Dư Thường nói – Ta nói cách bỏ xăm mặt với ngươi, ngươi cố gắng tìm người thử, nếu hiệu quả, cũng coi như chuyện cuối cùng ta làm vì các anh em.
Hề Bình liếc cuốn sách kia, sợ y giở trò nên không nhận bừa.
– Khỏi bàn. – Hề Bình trả lời lạnh lùng – Ta không biết loại bỏ văn ấn linh tướng, ngươi có trồng một trăm suy nghĩ trên thần thức ta thì ta cũng không biết là không biết. Biết cũng không giúp ngươi, trông ngươi chẳng giống thứ tốt lành.
Dư Thường phớt lời, nói tiếp:
– Dư Gia Loan lân cận huyện Đào, hai nơi vừa vặn có thể bổ sung cho nhau, một nơi vốn liếng dày dặn, một nơi thông suốt tứ phương, đều là của ngươi, với thủ đoạn của Thái Tuế, tương lai có thể đối kháng với linh sơn Tam Nhạc, ta cũng muốn xem ngươi đi được bao xa.
– Thuật xăm mặt lưu truyền giữa quyền quý Tây Sở đã được hàng ngàn năm, sào sâu khó nhổ, tuyệt đối không được truyền chuyện xăm mặt có thể tẩy ra ngoài, bằng không ngược lại còn chuốc họa cho ngươi. Ta có một nhóm tiểu huynh đệ lúc trước đều bị ép đi vào đường cùng in xăm mặt, đạo tâm của những người này đều là tự vất vả kiếm tìm, vốn nên đi được xa hơn trên con đường tu hành, vẽ xăm mặt ngược lại còn dễ tẩu hỏa nhập ma hơn những kẻ ăn cắp đạo tâm kia. Ta sẽ bảo họ lập lời thề tâm ma không thể tiết lộ bí mật, nếu thuật tẩy xăm mặt thành công, ngươi hãy giúp họ — không giúp không, những người này đều có tu vi Trúc Cơ, là “cung phụng” như trụ cột của các nơi và của các thế gia vọng tộc, đều có thể là trợ lực của ngươi.
– Nhiều năm nay ta khổ sở chống giữ đạo tâm, đã dầu hết đèn tắt, cho dù xăm mặt có thể tẩy thì cũng đã quá muộn, chỉ có thể nói bất hạnh không thể gặp ngươi sớm hơn… đáng tiếc không thể thấy hủ tục tan thành mây khói khi còn sống.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-SQ
Hề Bình nhướng mày, hắn mang khuôn mặt hèn hạ của Thái Tuế, như một con đom đóm lớn trong đêm.
Dư Thường thở dài:
– Các hạ tiết kiệm ít linh thạch, tắt đèn một lúc đi, ta sắp bị ngươi rọi ra “thanh phong nội chướng”* rồi.
*Chú thích của tác giả: Chính là bệnh tăng nhãn áp.
Hề Bình tập trung lắng nghe, đồng thời nặn một phù chú dở dang trong tay – chuyện làm gai văn ấn hiển nhiên trái với đạo tâm Dư Thường, nhắc một câu đạo tâm xao động một lần, Hề Bình sợ y chưa nói xong một câu đã phát nổ.
Hề Bình gảy hờ dây đàn Thái Tuế, cười khẩy bảo:
– Khi ta ngắc ngoải, Dư quản gia dẫn hai cung phụng bán tiên vừa vặn đi qua, bèn lệnh hai vị tiền bối kia giúp dập lửa cứu người, mới giữ lại một mạng cho ta. Ta bị thiêu cháy toàn thân không còn một miếng da lành lặn, phế phủ hỏng hết, ông ấy thấy ta như vậy còn không chịu chết, bèn lệnh người cho ta nửa viên tiên đan. Nhưng dù tiên đan có thể giữ mạng, ngày sau ta cũng chỉ là một người tàn tật người đầy sẹo. Ta biết đó là con đường sống duy nhất của mình, bèn liều mạng giữ lấy ông ấy khi thoi thóp. Ông ấy vẽ xăm mặt linh tướng cho ta, bảo ta nhận ông ấy làm cha nuôi, đổi họ Dư, cho ta một túi linh thạch nhỏ, độ ta vào huyền môn.
– Giờ lại vẽ bánh gì cho ta?
– Đây là pháp khí bản mệnh của ta, tên là “Trác Tâm”, – khóe mắt vốn lộ ra ánh sáng hung ác của Dư Thường nảy lên “thình thịch” như đang nén chịu đau đớn cực độ, điều này khiến tiếng của y không liền mạch lắm, y đập nát một viên linh thạch đưa vào lòng bàn tay mới coi như thở lại bình thường – xuýt… không giấu gì ngươi, phần lớn gai văn ấn ở Dư Gia Loan đều sinh ra từ tay ta.
– Không có, – Dư Thường xua xua tay – tin hay không thì tùy, không giúp thì thôi, dù sao cũng đã cho ngươi thuật trát kỹ, ngươi thích xử lý thế nào tùy ngươi. Thứ này không khó làm, cho dù ta không cho ngươi, sau này ngươi cũng có thể tìm được từ nơi khác, ngươi muốn dùng nó tạo nghiệp thì không được tính lên đầu ta.
Ngón tay Hề Bình hơi thả lỏng, cảm thấy mặt trắng già này nói chuyện giống di ngôn.
– Nhiều năm nay ta khổ sở chống giữ đạo tâm, đã dầu hết đèn tắt, cho dù xăm mặt có thể tẩy thì cũng đã quá muộn, chỉ có thể nói bất hạnh không thể gặp ngươi sớm hơn… đáng tiếc không thể thấy hủ tục tan thành mây khói khi còn sống.
– Đợi đã, – Hề Bình không nhịn được gọi y lại – ban đầu vì sao ngươi vẽ xăm mặt?
Dư Thường vốn đã định đi, nghe vậy dừng lại, hơi trầy trật nhớ lại giây lát:
– Mấy trăm năm rồi, chuyện dài lắm.
Hề Bình không lên tiếng, hắn lơ lửng giữa không trung, ôm đàn Thái Tuế huyễn hóa thành một cụm sương trắng trên đầu gối, đàn mấy tiếng như có ý giục y nói tiếp.
– Cho ngươi. – Dư Thường nói – Ta nói cách bỏ xăm mặt với ngươi, ngươi cố gắng tìm người thử, nếu hiệu quả, cũng coi như chuyện cuối cùng ta làm vì các anh em.
– Khi đó Dư Gia Loan còn tên là Bảo Quỳnh Loan, do mấy gia đình quý tộc chia để trị… nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến ta. Ta xuất thân hàn vi, cha mẹ đều là dân thường biết thân biết phận, vì thời trẻ mẹ ta bất hạnh có mấy phần dung nhan, khi ta lên sáu, trong nhà gặp phải tai họa ngập đầu.
Hề Bình vừa nghe mở đầu này đã hơi thất vọng:
Dư Thường trầm giọng nói:
– Sao thế, có công tử ăn chơi cưỡng đoạt dân nữ?
– Đó là thoại bản, – Dư Thường nở nụ cười – công tử ăn chơi nhà ai sẽ nhìn thẳng vào người thôn phụ? Không phải công tử ăn chơi, người đó là một phu xe.
Hề Bình ngây người.
Người đàn ông áo trắng kia bèn nói một cách mộc mạc:
– Phu xe kia bị cáu gắt vô ở chỗ chủ bèn uống rượu say khướt rồi gặp mẹ ta đưa cơm cho cha ta, mồm miệng không sạch sẽ đúng lúc bị cha ta nghe thấy, liền đánh nhau, Hắn là tên thọt chân, mãi không làm mối được, còn suốt ngày bị người ta quát tới quát lui, quay về nghĩ kiểu gì cũng không thông, bèn nghe ngóng chỗ ở của nhà ta, nửa đêm mang dầu hỏa tới đốt. Năm đó trời hạn, lại gặp phải hướng gió không tốt, lửa lớn đốt hết nửa thôn, bản thân phu xe kia cũng chết.
Dư Thường nói đến đây bèn cười bảo:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-SQ
– Các đại năng có đạo tâm không bao giờ cố ý làm hại chúng sinh, kẻ lòng tham không đáy đều là bán tiên. Các bán tiên cũng hiếm khi làm khó người phàm, trừ khi có lợi — giống như ngoài trẻ con, không ai sẽ cố tình đuổi theo giẫm lên con kiến. Các quý nhân quan to đều đang chạy về phía núi tiên, nào có thời giờ giày vò trâu ngựa? Kẻ sát sinh toàn là hạng giết chó thôn bên… nhà ta ấy à, chính là con chó bị giết kia.
– Khi ta ngắc ngoải, Dư quản gia dẫn hai cung phụng bán tiên vừa vặn đi qua, bèn lệnh hai vị tiền bối kia giúp dập lửa cứu người, mới giữ lại một mạng cho ta. Ta bị thiêu cháy toàn thân không còn một miếng da lành lặn, phế phủ hỏng hết, ông ấy thấy ta như vậy còn không chịu chết, bèn lệnh người cho ta nửa viên tiên đan. Nhưng dù tiên đan có thể giữ mạng, ngày sau ta cũng chỉ là một người tàn tật người đầy sẹo. Ta biết đó là con đường sống duy nhất của mình, bèn liều mạng giữ lấy ông ấy khi thoi thóp. Ông ấy vẽ xăm mặt linh tướng cho ta, bảo ta nhận ông ấy làm cha nuôi, đổi họ Dư, cho ta một túi linh thạch nhỏ, độ ta vào huyền môn.
Hề Bình im lặng giây lát, không khỏi hơi tôn trọng hơn:
– Ngươi vừa nói năm đó đó ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi mở linh khiếu lúc nào?
– Sáu tuổi, hơn nửa năm sau mở linh khiếu. – Dư Thường nói – Kẻ muốn làm môn hạ Dư quản gia quá nhiều, chỉ cho người phàm chưa khai khiếu nửa năm, vì ta tuổi nhỏ nên được nhiều hơn người khác vài tháng, đó đã là ưu ái quá mức. Sống chết của bọn ta đều nằm trong một suy nghĩ của chủ nhân, muốn có bất cứ tài nguyên gì đều phải tự kiếm, không ai dám chểnh mảng.
Hề Bình: …
Kẻ này quên mình hơn kẻ kia – y phải chết, vậy hoàng tôn Bính vào nội môn tám năm không nhúc nhích tý nào trong truyền thuyết kia nên xuống mười tám tầng hỏa ngục.
– Dư… đạo hữu kỳ tài ngút trời, ta thật sự bình sinh hiếm thấy, – Hề Bình không nhịn được nói – nếu không có xăm mặt linh tướng, ngươi đã thăng linh từ lâu… không, ta thấy ngươi có thể thiền thuế.
– Nếu không có xăm mặt linh tướng, ta đã đầu thai mấy chục lần rồi. – Dư Thường cười thoải mái – Xăm mặt là hủ tục, nhưng đến giờ ta vẫn cảm kích Dư quản gia, nếu không cùng đường bí lối, trong lòng ta cũng không hề muốn phản bội nhà chủ…
– Không có, – Dư Thường xua xua tay – tin hay không thì tùy, không giúp thì thôi, dù sao cũng đã cho ngươi thuật trát kỹ, ngươi thích xử lý thế nào tùy ngươi. Thứ này không khó làm, cho dù ta không cho ngươi, sau này ngươi cũng có thể tìm được từ nơi khác, ngươi muốn dùng nó tạo nghiệp thì không được tính lên đầu ta.
Nói đến đây, y lắc đầu, rồi im lặng. Dáng vẻ không muốn nói xấu sau lưng kia bỗng dưng khiến Hề Bình nhớ tới sư phụ hắn, thấy cái bóng trắng của đối phương lóe lên chắp tay một cái với hắn, người đã không thấy đâu.
Dư Thường buông tay, cuốn sách kia liền bay tới trước mặt Hề Bình.
Hề Bình nhất thời hơi hụt hẫng mất mát, đàn Thái Tuế tuôn ra một đoạn nhạc, hắn đưa tay đón lấy cuốn sách cổ ố vàng kia.
Hề Bình chần chừ giây lát, giọng điệu bất giác chậm hơn mấy phần:
Nhưng, ngay khi hắn chạm vào cuốn sách kia, dị biến bỗng xảy ra.
Dư Thường loạng choạng một thoáng mới đứng vững, y thu lại nét cười và nghiêm mặt nói: