ĐAO HÓA NGOẠI – 12
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Từ Nhữ Thành từ bé đã không biết gảy bàn tính, còn không biết buôn bán nhỏ lẻ như Ngụy Thành Hưởng, nhất thời sắp không đếm hết có mấy “Triệu Cầm Đan” chạy khắp thế giới, dù sao ngoài hắn ra thì tất cả đều giống thật.
Tu sĩ Trúc Cơ của Triệu gia lấy ra nguyên một bộ vật dụng cầu nguyện và bói toán, kiểm tra một vòng quanh “hàng nhái” kia.
Hắn vội nói:
Triệu Cầm Đan thoạt tiên thót tim, một cách khó hiểu, nàng hơi lo lắng cho người đàn ông xa lạ thay thế thân phận mình, sợ hắn bị đại sư huynh phát hiện.
Đây dù sao cũng là nhà nàng, nàng rõ từng cái cây cọng cỏ như lòng bàn tay, đánh ngã một thị vệ tuần tra lạc đàn một cách dễ như trở bàn tay và trà trộn vào đội đón khách. Ngụy Thành Hưởng đi theo bắt chước nàng, đeo mặt nạ Lục Ngô tiền bối Thái Tuế gửi ra từ tiên cung Xà vương và nối đuôi đội thị vệ.
– Tiền bối, ngươi cản được nàng không?
Người Triệu gia đợi ở cửa vào bí cảnh nghênh đón trùm địa phương từ sớm, nhà giàu mới nổi của Dư Gia Loan bị nội tình của tiên gia Triệu thị thuyết phục, người Triệu gia thấy vốn liếng dày dặn của Dư gia thì sốt hết cả ruột muốn hòa nhập với Tam Nhạc Tây Sở.
Chẳng bao lâu, nàng nhìn thấy mấy thị nữ dìu một cô gái che mặt ăn vận lộng lẫy đi tới.
Hề Bình đưa mắt nhìn bóng dáng nhanh như chớp giật của Triệu Cầm Đan, ngón tay vuốt qua dây đàn Thái Tuế:
Thảo nào Ngụy Thành Hưởng và Từ Nhữ Thành bất an như vậy, một… bất kể là thứ gì, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy nàng đang sống, thì có lẽ đúng là nàng đang sống!
– Được.
Triệu Cầm Đan chứng kiến tình cảnh này, đầu kêu “ong ong” mãi, nỗi tự trách và vướng mắc yếu ớt đột nhiên tiêu tan, nàng nhìn sư huynh ruột thịt của mình một cách khó tin, nhất thời bị nỗi khuất nhục không thể diễn tả nhấn chìm.
Từ Nhữ Thành: …
– Bạch linh mười lượng là đủ.
– Thế ngươi mau ngăn nàng ta lại đi, thế này còn chưa đủ loạn sao!
Cả nhà không một ai phát hiện nàng bỏ trốn, Triệu Cầm Đan càng lúc càng ngỡ ngàng ngờ vực, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình không nằm mơ, thật sự có người giả mạo mình ở đây?”
Ngụy Thành Hưởng cũng nhìn theo ánh mắt nàng, lòng bỗng dấy lên chút bất an, hỏi Hề Bình:
Hề Bình không nhúc nhích, im lặng một lúc, hắn hỏi ngược:
– Tại sao không?
– Tiền bối, thúc yên tâm. Ta sẽ trông kỹ nàng ta.
Triệu Cầm Đan đến huyện Đào vốn muốn mua một ít binh khí dùng tiện tay từ chợ đen ngầm, nào ngờ chưa đến Dã Hồ hương trước hết đã tự dưng bị người ta đuổi giết mấy lượt liền, linh thạch trên người mất non nửa. Nàng đã không cơm nước gì hơn một ngày, vô cùng nhếch nhác, không biết chỗ nào trên người bị thương, dù sao chỗ nào cũng đau, đại tiểu thư được cưng chiều từ bé này không khỏi hoài nghi sự nổi loạn của mình có lý hay không.
Từ Nhữ Thành: …
Cách rất xa, linh cảm của Triệu Cầm Đan bị chạm vào, cảm nhận được cao thủ toàn tộc dường như đều ở đây, Triệu Cầm Đan chỉ sợ lộ sơ hở nên không dám tùy tiện lại gần, gắn hết linh cảm lên hai mắt, cẩn thận tránh thần thức của vị sư huynh Trúc Cơ kia và trông ra đài tế tổ phía xa.
– Nàng ta chung quy sẽ trở về, không phải hiện tại thì là tương lai. – Hề Bình nói bằng giọng nhàn nhạt – Giờ về đúng lúc gặp kịch to khai mạc, há không tuyệt thay?
Triệu tộc trưởng mặt ủ mày chau trả lời:
Ngay sau đó, thần thức người giấy hiện ra trong ao nước nhỏ trước mắt Hề Bình, một chiếc gai nhọn đen nhánh vạch nét đầu tiên trên mặt nàng.
Nghe nói Triệu Cầm Đan thông minh lại chăm chỉ, khi ở Tiềm Tu tự toàn ở lì trong Yên Hải lâu cả ngày, là một trong số ít đệ tử La Thanh Thạch trông mà không bực dọc.
Người Dư gia như có thể cùng một nỗi lòng, liên tục gật đầu phụ họa, ánh mắt lại lia loạn xạ khắp bí cảnh đồ sộ tráng lệ. Nghe đến khoảng trống giữa lời kể khổ của Triệu tộc trưởng, bèn tận dụng triệt để bảo:
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, Hề Bình bỗng ý thức được bất kể “nàng” là gì, bất kể nàng là cha sinh mẹ nuôi, hay là giấy dán đàn gảy, nàng đều có thể thống khổ như người sống.
Chỉ là không biết vị đại tiểu thư này có đủ hiểu biết không, đã bao giờ nghe đến “văn ấn linh tướng” chưa.
– Chèo chống một bí cảnh như vậy cần đốt bao nhiêu linh thạch một ngày?
Hề Bình quay đầu chuyển lời với Ngụy Thành Hưởng, nhờ nàng âm thầm đi theo.
Sư huynh trịnh trọng bái thiên địa tổ tiên, vẻ mặt trang nghiêm mà u ám, rồi hắn bảo người bịt mắt mình, hai tay đón lấy một cái gai dài chừng ba thước, trên cán in khắc đầy minh văn.
Hề Bình không nhúc nhích, im lặng một lúc, hắn hỏi ngược:
Ngụy Thành Hưởng còn chưa nghe hết sự tình, gân xanh trên nắm tay đã nổi lên như giun đất, trầm giọng nói:
Lòng Triệu Cầm Đan nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại một đoạn văn nàng từng đọc trong Yên Hải lâu rất lâu về trước: văn ấn linh tướng cần chờ chính Ngọ, lấy đồ xăm đâm vào linh đài tội nô, da thịt nô không hỏng, kinh mạch không thương, chỉ có linh tướng in văn ấn, thần thức như bị hình phạt bào cách*.*Trói người vào cột đồng bên trong đặt lửa than, người bị thiêu đốt đến chết; hoặc bắt người đi trên cột đồng gác trên than cháy cho đến khi rơi vào lửa và bị thiêu chết; về sau biến thành đốt da người bằng sắt nung đỏ.
– Tiền bối, thúc yên tâm. Ta sẽ trông kỹ nàng ta.
Ngụy Thành Hưởng nhất thời không để ý tới sắc mặt biến hóa khó lường của đại tiểu thư, cùng Hề Bình đồng thời hít một hơi lạnh: một trăm ngàn lượng bạch linh!
Hề Bình ù ù cạc cạc:
Ngụy Thành Hưởng sởn gai ốc, căng da đầu, Từ Nhữ Thành suýt chút nhào tới, mấy tu sĩ Triệu gia xung quanh bất giác nhìn đi chỗ khác.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-RV
– Ngươi trông nàng ta làm gì?
Hề Bình giật mình, đàn Thái Tuế suýt chút lăn khỏi đầu gối hắn.
Ngụy Thành Hưởng: …
Người Dư gia nghe vậy lập tức bàn luận ngay trước mặt, tới tấp nói “đúng là không đắt”, “vừa tiết kiệm tiền vừa khí thế” vân vân.
– Nàng ta muốn nghĩ “thông” hay “quẩn” không liên quan đến chúng ta, nếu là một kẻ ngu dốt hỏng việc, ta cũng có cách giữ nàng ta lại, ngươi không cần để ý. – Hề Bình dặn dò – Triệu gia muốn xăm ấn cho con gái sẽ không đóng cửa lén xăm, ít nhất phải để thổ hoàng đế của Dư Gia Loan chứng kiến, ta bảo ngươi đi theo nàng ta là để ngươi xem có cơ hội thăm dò gốc rễ Dư Gia Loan không. Nhưng tuyệt đối đừng làm bừa, Dư Gia Loan sát vách hang ổ tà ma, có thể vững vàng bá chiếm nhiều tài nguyên như vậy bao nhiêu năm nay, chắc chắn không phải dựa vào hoàng tôn Bính của nội môn Tam Nhạc, ngươi cẩn thận.
Người Dư gia ưng ý “món hàng” này vô cùng, châu đầu ghé tai liên tục gật đầu.
ĐAO HÓA NGOẠI – 12
Hề Bình đoán rất chuẩn – ngựa xe phải đi trọn một ngày từ huyện Đào đến Dư Gia Loan, ngự kiếm lại chỉ trong chốc lát. Mặt trời sắp leo lên giữa trời, Ngụy Thành Hưởng bám theo Triệu Cầm Đan cả chặng đường đến vị trí bí cảnh Triệu gia, đúng lúc bắt gặp xe của Dư gia “lộc cộc” chạy qua. Có xe ngựa và cả xe hơi mới tới từ phía Đại Uyển, đều buộc lụa đỏ và kéo theo một chuỗi rương hòm lớn nhỏ.
Đồng hồ lớn đến “giờ Ngọ”, “cụp” một tiếng, sau đó tiếng chuông vang khắp bí cảnh bắt đầu vọng lại, tu sĩ Trúc Cơ đâm xuyên chiếc gai dài kia qua mi tâm “Triệu Cầm Đan” trên đài.
Người Triệu gia đợi ở cửa vào bí cảnh nghênh đón trùm địa phương từ sớm, nhà giàu mới nổi của Dư Gia Loan bị nội tình của tiên gia Triệu thị thuyết phục, người Triệu gia thấy vốn liếng dày dặn của Dư gia thì sốt hết cả ruột muốn hòa nhập với Tam Nhạc Tây Sở.
Khi nỗi nghi hoặc trong lòng nàng đang bốc từng tá ra ngoài, người hai nhà Triệu, Dư đã dắt tay nhau một cách nồng nhiệt thắm thiết đi tới đài tế tổ trong bí cảnh.
Hề Bình quay đầu chuyển lời với Ngụy Thành Hưởng, nhờ nàng âm thầm đi theo.
Hai bên ăn nhịp với nhau đọ độ nhiệt tình.
Chỉ là không biết vị đại tiểu thư này có đủ hiểu biết không, đã bao giờ nghe đến “văn ấn linh tướng” chưa.
Trên người Triệu Cầm Đan có minh văn có thể tự do ra vào bí cảnh, nàng cẩn thận vẽ mấy pháp trận vô cùng tà đạo trên người mình che giấu hình dạng và trà trộn vào một lối vào khác của bí cảnh.
Nàng nghe thấy tộc trưởng Triệu thị đang vừa dẫn khách vào vừa nói:
Đây dù sao cũng là nhà nàng, nàng rõ từng cái cây cọng cỏ như lòng bàn tay, đánh ngã một thị vệ tuần tra lạc đàn một cách dễ như trở bàn tay và trà trộn vào đội đón khách. Ngụy Thành Hưởng đi theo bắt chước nàng, đeo mặt nạ Lục Ngô tiền bối Thái Tuế gửi ra từ tiên cung Xà vương và nối đuôi đội thị vệ.
– Tại sao không?
Nàng nghe thấy tộc trưởng Triệu thị đang vừa dẫn khách vào vừa nói:
Con người luôn nhạy cảm hơn với hình ảnh của chính mình, vừa thấy “cô gái” kia, Triệu Cầm Đan trước hết đã kinh hãi một cách rất chân thực.
– … Phải, sắp xếp sớm một chút mọi người cũng yên tâm sớm. Đan Đan đã đi chuẩn bị rồi, con gái tuổi nhỏ bất tài, căn cốt chỉ thường thường bậc trung, vào Tiềm Tu tự gần chín tháng mới nhập đạo, chỉ có linh cảm là khá hơn người khác một chút…
– Nàng ta chung quy sẽ trở về, không phải hiện tại thì là tương lai. – Hề Bình nói bằng giọng nhàn nhạt – Giờ về đúng lúc gặp kịch to khai mạc, há không tuyệt thay?
Cả nhà không một ai phát hiện nàng bỏ trốn, Triệu Cầm Đan càng lúc càng ngỡ ngàng ngờ vực, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình không nằm mơ, thật sự có người giả mạo mình ở đây?”
Triệu Cầm Đan đến huyện Đào vốn muốn mua một ít binh khí dùng tiện tay từ chợ đen ngầm, nào ngờ chưa đến Dã Hồ hương trước hết đã tự dưng bị người ta đuổi giết mấy lượt liền, linh thạch trên người mất non nửa. Nàng đã không cơm nước gì hơn một ngày, vô cùng nhếch nhác, không biết chỗ nào trên người bị thương, dù sao chỗ nào cũng đau, đại tiểu thư được cưng chiều từ bé này không khỏi hoài nghi sự nổi loạn của mình có lý hay không.
Lúc này trở lại môi trường quen thuộc, một suy nghĩ không thể kìm nén hiện lên, Triệu Cầm Đan nghĩ: gả vào Hạng gia Tây Sở thật sự không chấp nhận vậy sao? Nội môn Tam Nhạc kiểu gì cũng sẽ không hiểm ác hơn Dã Hồ hương gặp quỷ sống kia… thực ra nghĩ kỹ lại, nàng căm phẫn như vậy chẳng qua là vì không cam lòng, không cam lòng bị xem như nữ tử khuê các nàng luôn thầm xem thường.
Nhưng nếu không có gia thế, không có cha anh nuông chiều, nàng thật sự khác với những người phụ nữ kia sao? Mới rời khỏi nhà, nàng đã sắp bị mưa máu gió tanh bên ngoài thổi chết rồi.
Gai nhọn văn ấn đâm lên khiên chắn, Hề Bình lập tức như bị thuồng luồng cưỡi mây đâm một phát ngay ngực, tê liệt toàn thân.
Từ Nhữ Thành từ bé đã không biết gảy bàn tính, còn không biết buôn bán nhỏ lẻ như Ngụy Thành Hưởng, nhất thời sắp không đếm hết có mấy “Triệu Cầm Đan” chạy khắp thế giới, dù sao ngoài hắn ra thì tất cả đều giống thật.
Nhưng nếu không có gia thế, không có cha anh nuông chiều, nàng thật sự khác với những người phụ nữ kia sao? Mới rời khỏi nhà, nàng đã sắp bị mưa máu gió tanh bên ngoài thổi chết rồi.
– Không giấu gì ngài, – Triệu tộc trưởng lại thở dài – Dư Gia Loan địa linh nhân kiệt, quả thực là nơi tốt, chỉ là nơi đây gần biên cảnh quá. Vài ngày trước, bọn ta nhận được tin từ đồng tộc Nam Thục nói bí cảnh nhà mình vậy mà đã bị Lục Ngô Nam Uyển xâm nhập. Hôm qua còn nghe nói lệnh bài có minh văn nhà ta xuất hiện ở Dã Hồ hương… đã phái người đi xem, tuy thứ gọi là “lệnh bài minh văn” là gì, nhưng giờ bọn ta cũng không thể làm rõ kẻ phao tin giả này có ý gì, tình hình hiện tại của bọn ta, ôi, thật sự như kề sát vực sâu, như bước trên băng mỏng.
Triệu Cầm Đan chưa thấy cha mình ăn nói khép nép thế này bao giờ, tim nàng thắt lại.
Người Dư gia như có thể cùng một nỗi lòng, liên tục gật đầu phụ họa, ánh mắt lại lia loạn xạ khắp bí cảnh đồ sộ tráng lệ. Nghe đến khoảng trống giữa lời kể khổ của Triệu tộc trưởng, bèn tận dụng triệt để bảo:
– Chèo chống một bí cảnh như vậy cần đốt bao nhiêu linh thạch một ngày?
Trên người Triệu Cầm Đan có minh văn có thể tự do ra vào bí cảnh, nàng cẩn thận vẽ mấy pháp trận vô cùng tà đạo trên người mình che giấu hình dạng và trà trộn vào một lối vào khác của bí cảnh.
Nàng gần như vô thức cúi đầu nhìn mình một cái, nhất thời cơ hồ ngờ vực hoang đường rằng mình mới là giả… kẻ giả mạo nàng không phải đàn ông sao, lại có thể bắt chước giống như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nàng nhớ tới tên hàng nhái mình nhìn thấy, đối phương đã nhìn thấy nàng xuyên qua mặt nước, dường như chẳng những không e ngại vì bị lộ, mà còn như có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Ánh mắt đó là thứ không chứa ác ý hiếm hoi sau khi nàng rời khỏi Triệu gia.
Triệu tộc trưởng mặt ủ mày chau trả lời:
Hề Bình ù ù cạc cạc:
– Bạch linh mười lượng là đủ.
Hắn vội nói:
Người Dư gia nghe vậy lập tức bàn luận ngay trước mặt, tới tấp nói “đúng là không đắt”, “vừa tiết kiệm tiền vừa khí thế” vân vân.
Lúc này trở lại môi trường quen thuộc, một suy nghĩ không thể kìm nén hiện lên, Triệu Cầm Đan nghĩ: gả vào Hạng gia Tây Sở thật sự không chấp nhận vậy sao? Nội môn Tam Nhạc kiểu gì cũng sẽ không hiểm ác hơn Dã Hồ hương gặp quỷ sống kia… thực ra nghĩ kỹ lại, nàng căm phẫn như vậy chẳng qua là vì không cam lòng, không cam lòng bị xem như nữ tử khuê các nàng luôn thầm xem thường.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-RV
Người Dư gia đi đầu nói lấy lòng:
– Để con cháu tiến bộ, tộc bọn ta cũng cố ý đắp cho đám không thành tài chúng một ngọn “linh sơn nhỏ” bằng linh thạch, tốn những một trăm ngàn lượng bạch linh đấy, thế mà không bì được với bí cảnh có tiên khí này của các ngươi, thảo nào mấy con khỉ kia không có lấy một đứa khai khiếu.
Người Dư gia đi đầu nói lấy lòng:
Ngụy Thành Hưởng nhất thời không để ý tới sắc mặt biến hóa khó lường của đại tiểu thư, cùng Hề Bình đồng thời hít một hơi lạnh: một trăm ngàn lượng bạch linh!
Đến cả Triệu tộc trưởng cũng nghe mà giật mi mắt, nhất thời không biết nên bình luận thế nào.
Đúng lúc này, có người chạy tới báo với họ “ngày tốt giờ lành sắp đến, đại tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi.”.
Triệu Cầm Đan tạm thời hoàn hồn lại từ nỗi hổ thẹn, thấy hơi hoang mang khi nghe lời này, thầm nghĩ: người Dư gia không đến gặp gỡ Triệu gia giúp hoàng tôn? Và… cần “ngày tốt giờ lành” gì vậy?
Tu sĩ Trúc Cơ Triệu gia nâng chiếc gai dài kia đứng bất động trên đài tế tổ hơi nước lượn lờ, bầu không khí quá đỗi trang nghiêm, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi nín thở theo.
Lúc này đã gần chính Ngọ, chính là thời điểm “chí âm” theo dân gian, mặt trời to lớn chiếu ngay đầu, nào có phải phải “giờ lành”?
Khi nỗi nghi hoặc trong lòng nàng đang bốc từng tá ra ngoài, người hai nhà Triệu, Dư đã dắt tay nhau một cách nồng nhiệt thắm thiết đi tới đài tế tổ trong bí cảnh.
Cách rất xa, linh cảm của Triệu Cầm Đan bị chạm vào, cảm nhận được cao thủ toàn tộc dường như đều ở đây, Triệu Cầm Đan chỉ sợ lộ sơ hở nên không dám tùy tiện lại gần, gắn hết linh cảm lên hai mắt, cẩn thận tránh thần thức của vị sư huynh Trúc Cơ kia và trông ra đài tế tổ phía xa.
Cùng lúc đó, Từ Nhữ Thành đã thay đổi diện mạo bằng mặt nạ Lục Ngô và biến thành “thị nữ” dìu đại tiểu thư cũng đang hỏi Hề Bình câu hỏi tương tự:
Chẳng bao lâu, nàng nhìn thấy mấy thị nữ dìu một cô gái che mặt ăn vận lộng lẫy đi tới.
Con người luôn nhạy cảm hơn với hình ảnh của chính mình, vừa thấy “cô gái” kia, Triệu Cầm Đan trước hết đã kinh hãi một cách rất chân thực.
Hắn vốn không coi thần thức phục chế trong vòng Phá Pháp là người sống, vì người sống sẽ thay đổi, còn thể phục chế thì “đứng im”. Hắn vốn cho rằng thần thức phục chế tương tự một loại chân dung đặc thù, chỉ là sinh ra từ bàn tay “họa sĩ” cao minh này của hắn nên có thể đánh lừa mắt kẻ ngu.
Hề Bình không chút nghĩ ngợi đưa thần thức vào thăm dò ao nước, đàn Thái Tuế kêu một tiếng vừa vặn cắt ngang âm thanh hỗn độn kia. Suy nghĩ hắn lay động, tiếng dây đàn Thái Tuế như mưa rào xối xả dệt thành một tầng khiên chắn mỏng manh trên thần thức người giấy.
Hề Bình đoán rất chuẩn – ngựa xe phải đi trọn một ngày từ huyện Đào đến Dư Gia Loan, ngự kiếm lại chỉ trong chốc lát. Mặt trời sắp leo lên giữa trời, Ngụy Thành Hưởng bám theo Triệu Cầm Đan cả chặng đường đến vị trí bí cảnh Triệu gia, đúng lúc bắt gặp xe của Dư gia “lộc cộc” chạy qua. Có xe ngựa và cả xe hơi mới tới từ phía Đại Uyển, đều buộc lụa đỏ và kéo theo một chuỗi rương hòm lớn nhỏ.
Nàng gần như vô thức cúi đầu nhìn mình một cái, nhất thời cơ hồ ngờ vực hoang đường rằng mình mới là giả… kẻ giả mạo nàng không phải đàn ông sao, lại có thể bắt chước giống như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nàng nhớ tới tên hàng nhái mình nhìn thấy, đối phương đã nhìn thấy nàng xuyên qua mặt nước, dường như chẳng những không e ngại vì bị lộ, mà còn như có rất nhiều lời muốn nói với nàng. Ánh mắt đó là thứ không chứa ác ý hiếm hoi sau khi nàng rời khỏi Triệu gia.
Tu sĩ Trúc Cơ của Triệu gia lấy ra nguyên một bộ vật dụng cầu nguyện và bói toán, kiểm tra một vòng quanh “hàng nhái” kia.
Triệu Cầm Đan chưa thấy cha mình ăn nói khép nép thế này bao giờ, tim nàng thắt lại.
Hề Bình ngoài miệng trả lời hai người họ “để tiểu bán tiên ngươi nhìn ra sơ hở thì còn đùa cái gì”, nhưng tim cũng vô cớ thót lên, không nhịn được gảy đàn trên linh đài Triệu Cầm Đan, dọa người giật nảy mình mới an tâm.
Triệu Cầm Đan thoạt tiên thót tim, một cách khó hiểu, nàng hơi lo lắng cho người đàn ông xa lạ thay thế thân phận mình, sợ hắn bị đại sư huynh phát hiện.
Ngụy Thành Hưởng cũng nhìn theo ánh mắt nàng, lòng bỗng dấy lên chút bất an, hỏi Hề Bình:
– Tiền bối, văn ấn linh tướng không phải đùa, đây là người giấy thật?
Triệu Cầm Đan tạm thời hoàn hồn lại từ nỗi hổ thẹn, thấy hơi hoang mang khi nghe lời này, thầm nghĩ: người Dư gia không đến gặp gỡ Triệu gia giúp hoàng tôn? Và… cần “ngày tốt giờ lành” gì vậy?
Không chỉ tu sĩ hiện tại ở trong bí cảnh Triệu gia nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, còn có cả Hề Bình.
Cùng lúc đó, Từ Nhữ Thành đã thay đổi diện mạo bằng mặt nạ Lục Ngô và biến thành “thị nữ” dìu đại tiểu thư cũng đang hỏi Hề Bình câu hỏi tương tự:
– Tiền bối, ta thật sự không nhìn ra nàng giống người giấy chỗ nào, mong ngươi xác nhận lại một lần. Ngộ nhỡ… ngươi bảo ta trơ mắt nhìn văn ấn quỷ kia in lên người sống, ta không sống nổi mất.
Đúng lúc này, một tiếng trầm đục vang lên trên đài tế tổ, chiếc đồng hồ lớn dựng ở góc tây nam rõ ràng chưa tới đúng giờ Ngọ đã phun ra hơi nước chuẩn bị báo giờ trước.
Hề Bình ngoài miệng trả lời hai người họ “để tiểu bán tiên ngươi nhìn ra sơ hở thì còn đùa cái gì”, nhưng tim cũng vô cớ thót lên, không nhịn được gảy đàn trên linh đài Triệu Cầm Đan, dọa người giật nảy mình mới an tâm.
Đó là người giấy hắn tự tay làm, vòng Phá Pháp và pháp trận vận chuyển đều đã xác thực.
– Thế ngươi mau ngăn nàng ta lại đi, thế này còn chưa đủ loạn sao!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-RV
Bất luận là Trúc Cơ của Triệu gia, tu sĩ đi cùng của Dư gia, hay bộ tiên khí cổ xưa kia đều không thể nhìn ra người giấy nọ có bất kỳ chỗ nào không ổn, tiên khí hiển thị sinh thần bát tự, tuổi xương, tư chất, linh cảm của nàng như vạch răng trâu ngựa, cứ thế bày ra cho người Dư gia xem.
Người Dư gia ưng ý “món hàng” này vô cùng, châu đầu ghé tai liên tục gật đầu.
Triệu Cầm Đan chứng kiến tình cảnh này, đầu kêu “ong ong” mãi, nỗi tự trách và vướng mắc yếu ớt đột nhiên tiêu tan, nàng nhìn sư huynh ruột thịt của mình một cách khó tin, nhất thời bị nỗi khuất nhục không thể diễn tả nhấn chìm.
Bất luận là Trúc Cơ của Triệu gia, tu sĩ đi cùng của Dư gia, hay bộ tiên khí cổ xưa kia đều không thể nhìn ra người giấy nọ có bất kỳ chỗ nào không ổn, tiên khí hiển thị sinh thần bát tự, tuổi xương, tư chất, linh cảm của nàng như vạch răng trâu ngựa, cứ thế bày ra cho người Dư gia xem.
Đúng lúc này, một tiếng trầm đục vang lên trên đài tế tổ, chiếc đồng hồ lớn dựng ở góc tây nam rõ ràng chưa tới đúng giờ Ngọ đã phun ra hơi nước chuẩn bị báo giờ trước.
Trói người vào cột đồng bên trong đặt lửa than, người bị thiêu đốt đến chết; hoặc bắt người đi trên cột đồng gác trên than cháy cho đến khi rơi vào lửa và bị thiêu chết; về sau biến thành đốt da người bằng sắt nung đỏ.
Sư huynh trịnh trọng bái thiên địa tổ tiên, vẻ mặt trang nghiêm mà u ám, rồi hắn bảo người bịt mắt mình, hai tay đón lấy một cái gai dài chừng ba thước, trên cán in khắc đầy minh văn.
Người giấy và thần thức được người giấy kia bao bọc đều đi ra từ vòng Phá Pháp, cùng với việc tu sĩ Trúc Cơ kia in văn ấn lên linh tướng người giấy, vòng Phá Pháp đột nhiên vang lên âm thanh hỗn độn của đồ sắt gỉ sét ma sát với nhau, đục thẳng vào tai người.
Gai dài vừa đâm ngập da người, tất cả minh văn trên cán sáng rực, đầu nhọn tan vào mi tâm “Triệu Cầm Đan” như mờ đi, da thịt… ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không bị rụng.
Đồng tử Triệu Cầm Đan đột ngột co lại: họ muốn làm gì đây?
Tu sĩ Trúc Cơ Triệu gia nâng chiếc gai dài kia đứng bất động trên đài tế tổ hơi nước lượn lờ, bầu không khí quá đỗi trang nghiêm, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi nín thở theo.
– Nàng ta muốn nghĩ “thông” hay “quẩn” không liên quan đến chúng ta, nếu là một kẻ ngu dốt hỏng việc, ta cũng có cách giữ nàng ta lại, ngươi không cần để ý. – Hề Bình dặn dò – Triệu gia muốn xăm ấn cho con gái sẽ không đóng cửa lén xăm, ít nhất phải để thổ hoàng đế của Dư Gia Loan chứng kiến, ta bảo ngươi đi theo nàng ta là để ngươi xem có cơ hội thăm dò gốc rễ Dư Gia Loan không. Nhưng tuyệt đối đừng làm bừa, Dư Gia Loan sát vách hang ổ tà ma, có thể vững vàng bá chiếm nhiều tài nguyên như vậy bao nhiêu năm nay, chắc chắn không phải dựa vào hoàng tôn Bính của nội môn Tam Nhạc, ngươi cẩn thận.
Đồng hồ lớn đến “giờ Ngọ”, “cụp” một tiếng, sau đó tiếng chuông vang khắp bí cảnh bắt đầu vọng lại, tu sĩ Trúc Cơ đâm xuyên chiếc gai dài kia qua mi tâm “Triệu Cầm Đan” trên đài.
Gai dài vừa đâm ngập da người, tất cả minh văn trên cán sáng rực, đầu nhọn tan vào mi tâm “Triệu Cầm Đan” như mờ đi, da thịt… ngay cả một sợi tóc của nàng cũng không bị rụng.
Trong mắt người phàm, “Triệu Cầm Đan” không hề nhúc nhích như chỉ ngồi ngay ngắn tại đó để người nhà đội mũ cho mình. Nhưng tất cả những tu sĩ gắn linh cảm lên tai đều nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương tột độ của phụ nữ.
Ngụy Thành Hưởng sởn gai ốc, căng da đầu, Từ Nhữ Thành suýt chút nhào tới, mấy tu sĩ Triệu gia xung quanh bất giác nhìn đi chỗ khác.
Đúng lúc này, có người chạy tới báo với họ “ngày tốt giờ lành sắp đến, đại tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi.”.
Lòng Triệu Cầm Đan nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại một đoạn văn nàng từng đọc trong Yên Hải lâu rất lâu về trước: văn ấn linh tướng cần chờ chính Ngọ, lấy đồ xăm đâm vào linh đài tội nô, da thịt nô không hỏng, kinh mạch không thương, chỉ có linh tướng in văn ấn, thần thức như bị hình phạt bào cách*.
*Trói người vào cột đồng bên trong đặt lửa than, người bị thiêu đốt đến chết; hoặc bắt người đi trên cột đồng gác trên than cháy cho đến khi rơi vào lửa và bị thiêu chết; về sau biến thành đốt da người bằng sắt nung đỏ.
– Được.
Hai bên ăn nhịp với nhau đọ độ nhiệt tình.
Người chịu hình phạt này, suốt đời không được siêu thoát.
Đồng tử Triệu Cầm Đan đột ngột co lại: họ muốn làm gì đây?
Không chỉ tu sĩ hiện tại ở trong bí cảnh Triệu gia nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, còn có cả Hề Bình.
– Tiền bối, ta thật sự không nhìn ra nàng giống người giấy chỗ nào, mong ngươi xác nhận lại một lần. Ngộ nhỡ… ngươi bảo ta trơ mắt nhìn văn ấn quỷ kia in lên người sống, ta không sống nổi mất.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-RV
Hề Bình giật mình, đàn Thái Tuế suýt chút lăn khỏi đầu gối hắn.
Nghe nói Triệu Cầm Đan thông minh lại chăm chỉ, khi ở Tiềm Tu tự toàn ở lì trong Yên Hải lâu cả ngày, là một trong số ít đệ tử La Thanh Thạch trông mà không bực dọc.
Hắn vốn không coi thần thức nhân bản trong vòng Phá Pháp là người sống, vì người sống sẽ thay đổi, còn bản sao thì “đứng im”. Hắn vốn cho rằng thần thức nhân bản tương tự một loại chân dung đặc thù, chỉ là sinh ra từ bàn tay “họa sĩ” cao minh này của hắn nên có thể đánh lừa mắt kẻ ngu.
Ngụy Thành Hưởng còn chưa nghe hết sự tình, gân xanh trên nắm tay đã nổi lên như giun đất, trầm giọng nói:
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, Hề Bình bỗng ý thức được bất kể “nàng” là gì, bất kể nàng là cha sinh mẹ nuôi, hay là giấy dán đàn gảy, nàng đều có thể thống khổ như người sống.
Thảo nào Ngụy Thành Hưởng và Từ Nhữ Thành bất an như vậy, một… bất kể là thứ gì, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy nàng đang sống, thì có lẽ đúng là nàng đang sống!
Hắn khốn nạn rồi, không nên “nặn” con người.
Người giấy và thần thức được người giấy kia bao bọc đều đi ra từ vòng Phá Pháp, cùng với việc tu sĩ Trúc Cơ kia in văn ấn lên linh tướng người giấy, vòng Phá Pháp đột nhiên vang lên âm thanh hỗn độn của đồ sắt gỉ sét ma sát với nhau, đục thẳng vào tai người.
Ngay sau đó, thần thức người giấy hiện ra trong ao nước nhỏ trước mắt Hề Bình, một chiếc gai nhọn đen nhánh vạch nét đầu tiên trên mặt nàng.
Hề Bình không chút nghĩ ngợi đưa thần thức vào thăm dò ao nước, đàn Thái Tuế kêu một tiếng vừa vặn cắt ngang âm thanh hỗn độn kia. Suy nghĩ hắn lay động, tiếng dây đàn Thái Tuế như mưa rào xối xả dệt thành một tầng khiên chắn mỏng manh trên thần thức người giấy.
Hắn khốn nạn rồi, không nên “nặn” con người.
– Ngươi trông nàng ta làm gì?
Gai nhọn văn ấn đâm lên khiên chắn, Hề Bình lập tức như bị thuồng luồng cưỡi mây đâm một phát ngay ngực, tê liệt toàn thân.