ĐAO HÓA NGOẠI – 7
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Hề Bình thầm kêu một tiếng không ổn, hắn là người phản ứng đầu tiên – dù sao hắn cũng đã thật sự có suy nghĩ lệch lạc giết người lấy linh khí.
– Nhưng linh đài là…
Bản thân tu sĩ Linh Khiếu không có chân nguyên, không thể không “tiêu hóa”, ánh mắt tới trước người khác một bước của Hề Bình trơ mắt nhìn nơi bàn tay đứt kia lướt qua, thân thể bán tiên đều trở thành thây khô. Sau đó vì thần thức chủ nhân tiêu tan, giới tử họ mang theo bên người như dưa bở chín rục nối tiếp nhau rơi xuống.
Ngụy Thành Hưởng vặn bàn tay giả trên cổ tay trái của mình xuống, bàn tay bị vòng Phá Pháp bắt giữ dù sao cũng mọc từ trên người nàng, bị chủ nhân thu hút theo bản năng, cuốn lấy vòng Phá Pháp bay về phía nàng.
Vòng Phá Pháp nhận hết quà biếu, cả người cả đá đều không lãng phí, nó còn rất từng trải.
Đây là Thiền Thuế sao? Thiền Thuế có uy lực thế này sao?
Chi đứt đeo nó trơn bóng hơn lúc mọc trên người Ngụy Thành Hưởng gấp trăm lần, cũng không biết ai là người sinh ra!
– Cũng không là bao, có lẽ chỉ có hai viên bạch linh thôi.
– Tránh ra!
Hề Bình có thể nhảy giữa các cây trong chớp mắt, người khác thì không được, đám Lục Ngô và Ngụy Thành Hưởng không còn để ý đến Triệu Cầm Đan nữa, quay đầu chạy như điên.
Huyện Đào lúc này linh khí rỗng không, vạn vật ủ rũ, vòng Phá Pháp khuấy động linh khí mỏng manh bị đánh cắp, cành khô của chuyển sinh mộc xung quanh không gió tự động theo đó, đột ngột nảy chồi non mảnh.
Ngụy Thành Hưởng ngự kiếm sắp biến thành một tàn ảnh, người chưa đến mà nàng đã ném một nắm xúc xắc ra.
Hề Bình là một tên gàn dở không chấp nhận “không thể” và “xong đời”, xưa nay chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lúc này nhìn thấy tiền đề có hiệu lực không ai cứu vãn được, cơn chấn động ngắn ngủi qua đi, hắn liền lập tức đổi lối suy nghĩ: hắn phải liều mạng nắm bắt nội dụng tiền đề, dùng hết khả năng thu thập tin tức trước khi mất ý thức.
Nhưng giây lát sau, Ngụy Thành Hưởng mở tung linh đài mình về phía Hề Bình không giữ lại chút nào, giống như nhiều năm trước mặc cho thần thức hắn tiến vào.
Hơn mười viên xúc xắc quây tròn vòng Phá Pháp ở giữa, toàn là sáu chấm hướng lên, một trận sấm chớp vang dội bao quanh vòng tay kia.
Điểm Kim thủ thành danh mấy trăm năm, đánh không trả đòn mắng không cãi lại là một chuyện, nhưng bất kể bình thường Lâm Sí có tư thái không chống đỡ được thế nào thì tu vi của hắn cũng tuyệt đối không yếu – Thu Sát mỗi kiếm khều một Thăng Linh năm lần bảy lượt bị cản trở trước mặt hắn, Hề Bình hoài nghi hắn ít nhất đã đến kỳ giữa sau Thăng Linh.
Tiền đề không thể làm trái có hiệu lực.
Ai ngờ vòng Phá Pháp “cơm no rượu say” căn bản không sợ chút xíu đạo hạnh tí tẹo kia của bán tiên. Tia sét thẳng tắp lại gần nó trong vòng nửa thước sẽ tự chuyển hướng, quặt thành một quả cầu sấm sét chói mắt với trung tâm là vòng Phá Pháp. Phá Pháp ung dung để đoạn chi đứt kia nhặt giới tử vô chủ cuối cùng lên, tia sét chệch hướng thiêu cháy một cái xác khô, ánh lửa phách lối như đang khiêu khích.
Tiền đề chưa thành hình kia bị Hề Bình nắm trong lòng bàn tay, thần thức hắn lập tức bị lưỡi lửa liếm không còn hình người, chỉ còn lại một cụm mơ hồ.
Ngụy Thành Hưởng vặn bàn tay giả trên cổ tay trái của mình xuống, bàn tay bị vòng Phá Pháp bắt giữ dù sao cũng mọc từ trên người nàng, bị chủ nhân thu hút theo bản năng, cuốn lấy vòng Phá Pháp bay về phía nàng.
Còn lúc này trong huyện Đào, tất cả như đã dừng lại, thần thức mỗi tu sĩ đều bị nước lũ cuốn qua, trong chốc lát không còn tri giác.
Thân thể Vọng Xuyên chở đại ma đầu biển Vô Độ cũng không thể trộm đi cứ thế xuất hiện tại nơi cách đó ngàn dặm, được một nguyện vọng độ về nhân gian.
Lâm Sí xe nhẹ đường quen không đếm xỉa mọi thứ xung quanh, thần thức tiến thẳng tới trung tâm Phá Pháp – trung tâm của Vọng Xuyên là khói nhẹ tính chất như hơi nước, trung tâm của Phá Pháp lại là một cụm lửa nóng nảy.
– A Hưởng, – Hề Bình quát – giao linh đài cho ta!
Chưa dứt tiếng, minh văn phong ấn ngọn lửa của Lâm Sí đã chia năm xẻ bảy, ngọn lửa vừa bị đè xuống của Phá Pháp bật lại trong thoáng chốc, nhảy nhót cao hơn cả lúc mới đầu.
Tiền đề trong ánh sáng vàng tứ tán kia viết rằng: Thái Tuế tinh quân phù hộ, chúng ta không làm thịt cá trên thớt, cỏ lay trong gió.
Ngụy Thành Hưởng đặc biệt hơn tất cả những người liên hệ với hắn bằng chuyển sinh mộc – thuở nhỏ nàng bị Lương Thần lừa gạt, từng là “tín đồ” cung phụng cả linh đài và xác thịt của mình cho chủ nhân chuyển sinh mộc, nói một cách chính xác, nàng có thể làm một cây “chuyển sinh mộc” hình người.
Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, Lâm Sí không kịp nghĩ nhiều nữa, cưỡng chế xô tới bằng thần thức Thăng Linh.
Không đợi Hề Bình hoàn hồn lại, hắn đã như bước hụt trong mơ và “rơi” vào linh đài kia.
Lâm Sí bị Hề Bình cuốn tới nghe vậy sửng sốt:
Nhưng Hề Bình đã là thợ lành nghề trong lĩnh vực “thịt nát xương tan”, nát nhưng không tan, đè lên tiền đề sáng vàng kia nhất định không buông.
– Nhưng linh đài là…
Căn cơ của tu sĩ mà.
– Hề Sĩ Dung!
Nếu nói kiếm tu ngang với thông sát, thì hai đạo luyện khí và luyện đan trông giữ bệ bếp lò lửa chính là người có thần thức cô đọng nhất trong những người cùng cấp. Cùng với lửa lò tiên, một món pháp khí có thể phải luyện vài tháng, thậm chí vài năm, tu sĩ phân tâm một cái là công lao sẽ đổ sông đổ bể, vậy nên sự chuyên chú của tu sĩ luyện khí đạo và đan đạo không ai có thể bì kịp.
Chi Tu cười mắng một câu:
Nhưng giây lát sau, Ngụy Thành Hưởng mở tung linh đài mình về phía Hề Bình không giữ lại chút nào, giống như nhiều năm trước mặc cho thần thức hắn tiến vào.
– Người cứ không bế quan tử tế, nhọc lòng lại rõ nhiều.
Ngọn “lửa” kia nuốt trọn túi linh thạch cuối cùng, ngọn lửa bùng lên, đường nét ngọn lửa phác họa một thân hình phụ nữ tuyệt đẹp. Hai tay nàng dang ra, một bên cổ tay mảnh mai đeo một chuỗi vòng mảnh, chiếc cằm nhọn nâng lên, là tư thái bễ nghễ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rg
Cùng lúc đó, nàng tóm lấy bàn tay đứt của mình.
Chi đứt đeo nó trơn bóng hơn lúc mọc trên người Ngụy Thành Hưởng gấp trăm lần, cũng không biết ai là người sinh ra!
Hề Bình: …
Khoảnh khắc nàng chạm tới vòng Phá Pháp, bên tai Ngụy Thành Hưởng lập tức kêu “ong” một tiếng, ý niệm gần như mênh mông ùa tới, nó rền vang nhấn chìm thần thức sâu kiến Khai Khiếu.
Ả mà lợi hại thế này thì đã trực tiếp xách đao giết lên núi Tam Nhạc từ lâu rồi!
Căn cơ của tu sĩ mà.
Ngụy Thành Hưởng chỉ kịp truyền suy nghĩ cuối cùng tới đồng đội: Không ổn, vòng Phá Pháp khởi động rồi!
Lửa nến đang tự bốc cháy vô cớ, khói nhẹ lơ lửng bay lên hóa thành hình dáng của rất nhiều chuyển sinh mộc. Bóng cây trong làn khói kia và cây thật chết khô trong huyện lị phụ họa lẫn nhau, trong sương khói, một bóng người dần hiện ra.
– Sĩ Dung, Sĩ Dung…
Lâm Sí và Hề Bình đồng thời kinh ngạc: Thu Sát có giỏi đến đâu thì cũng đã chết, thần thức tàn lưu của một người bị Ngân Nguyệt luân xóa sổ gần một tháng sao có thể mạnh đến vậy?
Trong huyện Đào, chuyển sinh mộc rung động cùng một nhịp nối tiếp nhau dừng lại, truyền thẳng một mạch từ ngoài cùng huyện Đào đến tiên cung Xà vương, cuối cùng tất cả cùng chui vào mật thất dưới lòng đất.
Hơn mười viên xúc xắc quây tròn vòng Phá Pháp ở giữa, toàn là sáu chấm hướng lên, một trận sấm chớp vang dội bao quanh vòng tay kia.
– Lâm, Lâm sư thúc?
Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, Lâm Sí không kịp nghĩ nhiều nữa, cưỡng chế xô tới bằng thần thức Thăng Linh.
Tu sĩ trúc cơ đăng tiên nhờ đạo tâm, tiên khí mất kiểm soát bởi ý niệm.
Điểm Kim thủ thành danh mấy trăm năm, đánh không trả đòn mắng không cãi lại là một chuyện, nhưng bất kể bình thường Lâm Sí có tư thái không chống đỡ được thế nào thì tu vi của hắn cũng tuyệt đối không yếu – Thu Sát mỗi kiếm khều một Thăng Linh năm lần bảy lượt bị cản trở trước mặt hắn, Hề Bình hoài nghi hắn ít nhất đã đến kỳ giữa sau Thăng Linh.
Chiếc vòng tay nhỏ bé kia như có một bộ núi non sông bể khác, bên ngoài linh sơn… thậm chí bên ngoài đất trời, bên trong như kính vạn hoa quấn lấy ba ngàn cõi.
“Bụp” một tiếng, trái tim im ắng năm năm đập một nhát.
Trong mật thất dưới lòng đất của tiên cung Xà vương, tượng thần Thái Tuế vốn được thờ phụng đã bị Huyền Vô Tam Nhạc đánh nát, hương án đã phủ một lớp bụi.
Nếu nói kiếm tu ngang với thông sát, thì hai đạo luyện khí và luyện đan trông giữ bệ bếp lò lửa chính là người có thần thức cô đọng nhất trong những người cùng cấp. Cùng với lửa lò tiên, một món pháp khí có thể phải luyện vài tháng, thậm chí vài năm, tu sĩ phân tâm một cái là công lao sẽ đổ sông đổ bể, vậy nên sự chuyên chú của tu sĩ luyện khí đạo và đan đạo không ai có thể bì kịp.
Lúc này, một tiếng than khóc bỗng vang lên bên tai Hề Bình.
Huống chi nếu trên đời còn có người dám nói mình hiểu “Phá Pháp” quỷ dị này, thì đó cũng chỉ có thể là Điểm Kim thủ.
Thật sự không thể thì bọn họ chỉ có thể tìm đủ mọi cách khoan lỗ hổng để tiền đề phá, hắn ngược lại còn muốn xem thử ý niệm của thần thánh phương nào hùng mạnh như vậy —
Chiếc vòng tay nhỏ bé kia như có một bộ núi non sông bể khác, bên ngoài linh sơn… thậm chí bên ngoài đất trời, bên trong như kính vạn hoa quấn lấy ba ngàn cõi.
Hề Bình nhất thời rối mắt, nếu Lâm Sí không mang theo hắn, vừa chạm mặt là hắn đã bị lún vào bên trong.
Ánh sáng vàng vừa bị Hề Bình bóp nát ngưng tụ một cách không thể ngăn cản, nó như mặt trời mới mọc xé toạc nắng ban mai và giội xuống, bao phủ toàn bộ huyện Đào.
Lâm Sí xe nhẹ đường quen không đếm xỉa mọi thứ xung quanh, thần thức tiến thẳng tới trung tâm Phá Pháp – trung tâm của Vọng Xuyên là khói nhẹ tính chất như hơi nước, trung tâm của Phá Pháp lại là một cụm lửa nóng nảy.
Bản thân tu sĩ Linh Khiếu không có chân nguyên, không thể không “tiêu hóa”, ánh mắt tới trước người khác một bước của Hề Bình trơ mắt nhìn nơi bàn tay đứt kia lướt qua, thân thể bán tiên đều trở thành thây khô. Sau đó vì thần thức chủ nhân tiêu tan, giới tử họ mang theo bên người như dưa bở chín rục nối tiếp nhau rơi xuống.
Tất cả những điều này xảy ra vô hình không dấu vết, núi tiên Tam Nhạc không hề hay biết.
Ngọn “lửa” kia nuốt trọn túi linh thạch cuối cùng, ngọn lửa bùng lên, đường nét ngọn lửa phác họa một thân hình phụ nữ tuyệt đẹp. Hai tay nàng dang ra, một bên cổ tay mảnh mai đeo một chuỗi vòng mảnh, chiếc cằm nhọn nâng lên, là tư thái bễ nghễ.
Dám gõ chuông Kiếp giả lừa gạt chín đại phong chủ trên đỉnh chính núi Huyền Ẩn, Lâm Sí những tưởng mình đã được chứng kiến gan to bằng trời đỉnh cao, lúc này mắt thấy thần thức Hề Bình bị cuốn vào lưỡi lửa, Lâm Sí vẫn không khỏi thất thanh:
Hôm nay cho dù năm ngọn linh sơn phủ đầu đè xuống, hắn cũng phải chém gió cho xong:
Thần thức Lâm Sí bỗng dưng biến thành một ký hiệu minh văn Hề Bình không hiểu, hung hãn đâm vào ngọn lửa vút cao của Phá Pháp, ngọn lửa rung lắc dữ dội, bị cao thủ luyện khí đạo tuyệt đỉnh đương thời cưỡng chế dằn xuống.
Hề Bình để ý tới chuyển sinh mộc xung quanh, thấy chồi non vừa mọc trên cây lại khô quắt héo rũ, nhất thời cũng không biết nên cười khổ hay nên yên tâm.
– Sĩ Dung?
Tiền đề sáng vàng bị thần thức hắn giữ chặt, cuối cùng đã méo mó biến dạng.
Bấy giờ hắn mới có thời gian quan sát vô số thế giới nhỏ xung quanh, chỉ nhìn vài lần mà thần thức đã có cảm giác sắp bị hút đi, bèn vội vàng thu hồi tầm mắt, ngưng thần tĩnh tâm.
Khoảnh khắc nàng chạm tới vòng Phá Pháp, bên tai Ngụy Thành Hưởng lập tức kêu “ong” một tiếng, ý niệm gần như mênh mông ùa tới, nó rền vang nhấn chìm thần thức sâu kiến Khai Khiếu.
Đây đúng là không phải Thu Sát.
– Lâm phong chủ, – Hề Bình nói – tiên… thần khí này hủy được không? Nó cũng nguy hiểm quá.
– Thần thức của ông từng bị thánh nhân Thiền Thuế đánh nát, một cái vòng sứt con con…
Lâm Sí không trả lời.
Ai ngờ vòng Phá Pháp “cơm no rượu say” căn bản không sợ chút xíu đạo hạnh tí tẹo kia của bán tiên. Tia sét thẳng tắp lại gần nó trong vòng nửa thước sẽ tự chuyển hướng, quặt thành một quả cầu sấm sét chói mắt với trung tâm là vòng Phá Pháp. Phá Pháp ung dung để đoạn chi đứt kia nhặt giới tử vô chủ cuối cùng lên, tia sét chệch hướng thiêu cháy một cái xác khô, ánh lửa phách lối như đang khiêu khích.
Lâm Sí không dám chần chừ, một nắm minh văn lại thành hình được ép vào trung tâm Phá Pháp bị Hề Bình áp chế, nghiệp hỏa rần rần thiêu đốt một lần nữa bị hai đại cao thủ liên thủ áp chế.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rg
Hề Bình bỗng cảm thấy không ổn:
– … Có bằng cái đèn lồng!
Huyện Đào lúc này linh khí rỗng không, vạn vật ủ rũ, vòng Phá Pháp khuấy động linh khí mỏng manh bị đánh cắp, cành khô của chuyển sinh mộc xung quanh không gió tự động theo đó, đột ngột nảy chồi non mảnh.
Nhưng ý thức của hắn vẫn tỉnh táo, vẫn có thể mở miệng ngông cuồng:
– Lâm, Lâm sư thúc?
Lâm Sí là Thăng Linh hàng thật giá thật, tuy thân thể Hề Bình không đủ tiêu chuẩn, nhưng độ kiên cố của thần thức không còn xếp dưới Lâm đại sư. Lúc này hai thần thức cấp Thăng Linh không còn sức đánh trả, bị ý niệm bùng nổ trong Phá Pháp đập ra.
Giọng nói biến điệu của Lâm Sí nổ vang bên tai hắn:
ĐAO HÓA NGOẠI – 7
– Tránh ra!
Chưa dứt tiếng, minh văn phong ấn ngọn lửa của Lâm Sí đã chia năm xẻ bảy, ngọn lửa vừa bị đè xuống của Phá Pháp bật lại trong thoáng chốc, nhảy nhót cao hơn cả lúc mới đầu.
Lâm Sí choáng váng trước sự gan lì của thần thức hậu bối này, hắn gần như nghi ngờ ý niệm hãi người trong vòng Phá Pháp thật sự là của Hề Bình.
Ngụy Thành Hưởng đặc biệt hơn tất cả những người liên hệ với hắn bằng chuyển sinh mộc – thuở nhỏ nàng bị Lương Thần lừa gạt, từng là “tín đồ” cung phụng cả linh đài và xác thịt của mình cho chủ nhân chuyển sinh mộc, nói một cách chính xác, nàng có thể làm một cây “chuyển sinh mộc” hình người.
Một chùm sáng vàng sáng lên ở trung tâm ngọn lửa, không cần hỏi Lâm Sí, Hề Bình biết theo trực giác đó chính là “tiền đề” mới sắp sửa thành hình của Phá Pháp. Hắn đã loáng thoáng cảm nhận được sức mạnh quy tắc không thể chống lại kéo cả huyện Đào tới mồng bảy kia của Phá Pháp.
Khói trên bàn thờ chui hết vào thân thể Hề Bình.
– Ta không kìm nổi nữa! – Lâm Sí nói.
Hề Bình thu hồi tất cả thần thức phân tán trong chuyển sinh mộc khắp nơi, khoảnh khắc Lâm Sí bị vòng Phá Pháp cưỡng chế hất ra, hắn ỷ vào thần thức “da dày thịt béo” được sông Hạp tôi luyện vô số lần, bất chấp ngọn lửa dữ dội bạo ngược đánh thẳng một mạch xông về phía luồng sáng vàng kia.
Tu sĩ trúc cơ đăng tiên nhờ đạo tâm, tiên khí mất kiểm soát bởi ý niệm.
– Nhân lúc này, phong nó!
– Không được, – Lâm Sí hốt hoảng nói dưới lưỡi lửa phẫn nộ – đây thật sự là di niệm của Thu Sát sao?
Lâm Sí và Hề Bình đồng thời kinh ngạc: Thu Sát có giỏi đến đâu thì cũng đã chết, thần thức tàn lưu của một người bị Ngân Nguyệt luân xóa sổ gần một tháng sao có thể mạnh đến vậy?
– Không phải ả thì còn có thể là ai, chẳng lẽ lại là ta? Ngươi thấy nó để ý đến ta sao? – Hề Bình đáp – Không được cũng phải được, bất kể là ai, tiền đề này tuyệt đối không thể thành hình!
Một chùm sáng vàng sáng lên ở trung tâm ngọn lửa, không cần hỏi Lâm Sí, Hề Bình biết theo trực giác đó chính là “tiền đề” mới sắp sửa thành hình của Phá Pháp. Hắn đã loáng thoáng cảm nhận được sức mạnh quy tắc không thể chống lại kéo cả huyện Đào tới mồng bảy kia của Phá Pháp.
Trong một khoảnh khắc như thế, Lâm Sí như nghe thấy ba ngàn đại đạo đang rúng động, đạo ngoài vòng giáo hóa linh sơn không thể áp chế bất tuân hệt như năm ấy.
– Ta không kìm nổi nữa! – Lâm Sí nói.
Hề Bình thu hồi tất cả thần thức phân tán trong chuyển sinh mộc khắp nơi, khoảnh khắc Lâm Sí bị vòng Phá Pháp cưỡng chế hất ra, hắn ỷ vào thần thức “da dày thịt béo” được sông Hạp tôi luyện vô số lần, bất chấp ngọn lửa dữ dội bạo ngược đánh thẳng một mạch xông về phía luồng sáng vàng kia.
Cùng lúc đó, dưới xoáy Phản Hồn ngàn trượng, trên người Hề Bình bị phong ấn dưới đáy biển Vô Độ cũng ma chủng đột nhiên hiện lên ánh sáng màu lửa, cả người hắn từ từ tan vào trong ánh sáng, thần không biết quỷ không hay tan biến khỏi cấm địa của Thiền Thuế.
Dám gõ chuông Kiếp giả lừa gạt chín đại phong chủ trên đỉnh chính núi Huyền Ẩn, Lâm Sí những tưởng mình đã được chứng kiến gan to bằng trời đỉnh cao, lúc này mắt thấy thần thức Hề Bình bị cuốn vào lưỡi lửa, Lâm Sí vẫn không khỏi thất thanh:
Huống chi nếu trên đời còn có người dám nói mình hiểu “Phá Pháp” quỷ dị này, thì đó cũng chỉ có thể là Điểm Kim thủ.
– Hề Sĩ Dung!
Tiền đề chưa thành hình kia bị Hề Bình nắm trong lòng bàn tay, thần thức hắn lập tức bị lưỡi lửa liếm không còn hình người, chỉ còn lại một cụm mơ hồ.
Hề Bình thầm kêu một tiếng không ổn, hắn là người phản ứng đầu tiên – dù sao hắn cũng đã thật sự có suy nghĩ lệch lạc giết người lấy linh khí.
Nhưng ý thức của hắn vẫn tỉnh táo, vẫn có thể mở miệng ngông cuồng:
Ngụy Thành Hưởng chỉ kịp truyền suy nghĩ cuối cùng tới đồng đội: Không ổn, vòng Phá Pháp khởi động rồi!
Hề Bình nhất thời rối mắt, nếu Lâm Sí không mang theo hắn, vừa chạm mặt là hắn đã bị lún vào bên trong.
– Thần thức của ông từng bị thánh nhân Thiền Thuế đánh nát, một cái vòng sứt con con…
Ý niệm bị đè nén trong vòng Phá Pháp giãy giụa càng thêm phẫn nộ, nóng nảy đập tan tiếng nói của hắn.
Nhưng Hề Bình đã là thợ lành nghề trong lĩnh vực “thịt nát xương tan”, nát nhưng không tan, đè lên tiền đề sáng vàng kia nhất định không buông.
Tiền đề thần bí không thể thấy không thể sờ bay qua đường lớn ngõ nhỏ, cuốn qua trái tim nam nữ già trẻ, ký ức bị Ngân Nguyệt luân xóa sạch ầm ầm về vị trí. Mọi người nhớ ra đêm thất tịch mãi không thể sáng hôm đó, nhớ tới trận lửa lớn phẫn nộ không kìm lại được, chuyển sinh mộc chết khô toàn huyện đồng loạt vang lên “xào xạc” như đang đồng ý đáp lại gì đó.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rg
Hôm nay cho dù năm ngọn linh sơn phủ đầu đè xuống, hắn cũng phải chém gió cho xong:
Ý niệm mãnh liệt lượn quanh trong vòng Phá Pháp ngưng trệ lại.
– … Có bằng cái đèn lồng!
Tiền đề sáng vàng bị thần thức hắn giữ chặt, cuối cùng đã méo mó biến dạng.
Lâm Sí choáng váng trước sự gan lì của thần thức hậu bối này, hắn gần như nghi ngờ ý niệm hãi người trong vòng Phá Pháp thật sự là của Hề Bình.
Tiền đề chưa thành hình bị thần thức khủng bố kia của Hề Bình khuấy thành vụn sáng, Lâm Sí vô thức lùi lại – đại sư luyện khí đều câu thông thiên địa trong liệt hỏa, đôi khi họ có thể cảm nhận được thứ những tu sĩ khác không phát hiện ra.
Trong một khoảnh khắc như thế, Lâm Sí như nghe thấy ba ngàn đại đạo đang rúng động, đạo ngoài vòng giáo hóa linh sơn không thể áp chế bất tuân hệt như năm ấy.
Ý niệm mãnh liệt lượn quanh trong vòng Phá Pháp ngưng trệ lại.
Bên phía Lâm Sí truyền đến suy nghĩ cùng đường bí lối: Xong rồi.
Hề Bình “ha” một tiếng, hắn có ảo giác rằng mình có thân thể, hơn nữa còn bị dầu chiên toàn thân một lượt, cười gằn nghiến răng nói:
Hắn như một con kiến trên con đê dài sắp sửa sụp đổ, còn chưa kịp thở một hơi đã bị đỉnh lũ khóc than bi phẫn xô đi… không khá hơn Ngụy Thành Hưởng ban nãy chút nào.
Cùng lúc đó, nàng tóm lấy bàn tay đứt của mình.
– Nhân lúc này, phong nó!
Lâm Sí không dám chần chừ, một nắm minh văn lại thành hình được ép vào trung tâm Phá Pháp bị Hề Bình áp chế, nghiệp hỏa rần rần thiêu đốt một lần nữa bị hai đại cao thủ liên thủ áp chế.
Hề Bình “ha” một tiếng, hắn có ảo giác rằng mình có thân thể, hơn nữa còn bị dầu chiên toàn thân một lượt, cười gằn nghiến răng nói:
Vòng Phá Pháp nhận hết quà biếu, cả người cả đá đều không lãng phí, nó còn rất từng trải.
Lúc này, một tiếng than khóc bỗng vang lên bên tai Hề Bình.
Bấy giờ hắn mới có thời gian quan sát vô số thế giới nhỏ xung quanh, chỉ nhìn vài lần mà thần thức đã có cảm giác sắp bị hút đi, bèn vội vàng thu hồi tầm mắt, ngưng thần tĩnh tâm.
Hề Bình ngây người, nghi ngờ thần thức mình bị thương xuất hiện ảo giác – thanh âm kia khàn vô cùng, mỏi mệt vô cùng, gần như mang theo nỗi tuyệt vọng hết hơi hết sức, không giống với ma khí giảo hoạt dắt tất cả mọi người xoay vòng vòng, cũng không phải Thu Sát, loáng thoáng… có hơi quen tai.
Nhưng Hề Bình còn chưa kịp nhớ lại, thần thức hắn đã đột nhiên bị một sức mạnh không thể kháng cự nào đó đánh bay.
Hắn như một con kiến trên con đê dài sắp sửa sụp đổ, còn chưa kịp thở một hơi đã bị đỉnh lũ khóc than bi phẫn xô đi… không khá hơn Ngụy Thành Hưởng ban nãy chút nào.
Lâm Sí là Thăng Linh hàng thật giá thật, tuy thân thể Hề Bình không đủ tiêu chuẩn, nhưng độ kiên cố của thần thức không còn xếp dưới Lâm đại sư. Lúc này hai thần thức cấp Thăng Linh không còn sức đánh trả, bị ý niệm bùng nổ trong Phá Pháp đập ra.
Lâm Sí bị Hề Bình cuốn tới nghe vậy sửng sốt:
Mồng bảy tháng bảy, bọn họ đốt cháy vãn thu hồng của yêu tà thượng cổ, mơ một giấc mộng anh hùng rồi lập tức bị “ánh trăng” xóa sạch. Dụng võ trong khoảnh khắc ấy không hề là vô căn cứ, nó đã lưu lại mãi mãi trong Phá Pháp, một khi châm lửa là sẽ dũng mãnh đến mức không ai có thể ngăn cản.
Hề Bình: …
– A Hưởng, – Hề Bình quát – giao linh đài cho ta!
Đây đúng là không phải Thu Sát.
Ả mà lợi hại thế này thì đã trực tiếp xách đao giết lên núi Tam Nhạc từ lâu rồi!
Hề Bình bỗng cảm thấy không ổn:
Đây là Thiền Thuế sao? Thiền Thuế có uy lực thế này sao?
Ánh sáng vàng vừa bị Hề Bình bóp nát ngưng tụ một cách không thể ngăn cản, nó như mặt trời mới mọc xé toạc nắng ban mai và giội xuống, bao phủ toàn bộ huyện Đào.
Thần thức Lâm Sí bỗng dưng biến thành một ký hiệu minh văn Hề Bình không hiểu, hung hãn đâm vào ngọn lửa vút cao của Phá Pháp, ngọn lửa rung lắc dữ dội, bị cao thủ luyện khí đạo tuyệt đỉnh đương thời cưỡng chế dằn xuống.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rg
Tiền đề không thể làm trái có hiệu lực.
Hề Bình mơ mơ màng màng lẩm bẩm:
Bên phía Lâm Sí truyền đến suy nghĩ cùng đường bí lối: Xong rồi.
Sau đó họ nghe thấy vô số tiếng xì xào chồng chéo nhau xối vào tai, hội tụ thành tiếng động lớn như chuông lớn và sóng biển.
Hề Bình ngây người, nghi ngờ thần thức mình bị thương xuất hiện ảo giác – thanh âm kia khàn vô cùng, mỏi mệt vô cùng, gần như mang theo nỗi tuyệt vọng hết hơi hết sức, không giống với ma khí giảo hoạt dắt tất cả mọi người xoay vòng vòng, cũng không phải Thu Sát, loáng thoáng… có hơi quen tai.
Hề Bình là một tên gàn dở không chấp nhận “không thể” và “xong đời”, xưa nay chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lúc này nhìn thấy tiền đề có hiệu lực không ai cứu vãn được, cơn chấn động ngắn ngủi qua đi, hắn liền lập tức đổi lối suy nghĩ: hắn phải liều mạng nắm bắt nội dụng tiền đề, dùng hết khả năng thu thập tin tức trước khi mất ý thức.
Thật sự không thể thì bọn họ chỉ có thể tìm đủ mọi cách khoan lỗ hổng để tiền đề phá, hắn ngược lại còn muốn xem thử ý niệm của thần thánh phương nào hùng mạnh như vậy —
Thần thức chồng chất vết thương của Hề Bình ngưng thành một lưỡi đao sắc, “đao sắc” chặt phăng vô vàn tạp âm và tiến thẳng vào sâu bên trong ánh sáng vàng kia… tiền đề của Phá Pháp lóe lên rất nhanh trước mắt hắn, Hề Bình nhìn rõ, lại ngây người.
Lâm Sí không trả lời.
Tiền đề trong ánh sáng vàng tứ tán kia viết rằng: Thái Tuế tinh quân phù hộ, chúng ta không làm thịt cá trên thớt, cỏ lay trong gió.
“Uỳnh” một tiếng, Khai Khiếu Trúc Cơ Thăng Linh gì đó… thần thức của người và tiên đều bị Phá Pháp nghiến qua.
– Cút đi!
Ý niệm khiến Phá Pháp thần phục kia không thuộc về bất cứ Thăng Linh trên chín tầng mây nào.
Nó là của những người phàm run lên bần bật, sống chết không do mình trong khe hở của chiến trường Thăng Linh ở huyện Đào khi đó.
Nó là của những người phàm run lên bần bật, sống chết không do mình trong khe hở của chiến trường Thăng Linh ở huyện Đào khi đó.
Mồng bảy tháng bảy, bọn họ đốt cháy vãn thu hồng của yêu tà thượng cổ, mơ một giấc mộng anh hùng rồi lập tức bị “ánh trăng” xóa sạch. Dụng võ trong khoảnh khắc ấy không hề là vô căn cứ, nó đã lưu lại mãi mãi trong Phá Pháp, một khi châm lửa là sẽ dũng mãnh đến mức không ai có thể ngăn cản.
Hề Bình:
Tà ma không thể, tiên tôn không thể, họ tự mình dựng lên, “thần linh” bản thân hết lòng tin tưởng cũng không thể.
Mi tâm Chu Doanh đang đọc lướt tình báo của Lục Ngô các nước như bị kim mảnh đâm một phát, linh cảm đỉnh cao chạm phải thứ gì đó, ngón tay xoa một cái, Chu Doanh chụp lấy một mảnh chuyển sinh mộc:
Trên bàn thờ ở huyện Đào, bóng người trong hơi sương và khói nhẹ ngưng tụ ra thực thể.
– Sĩ Dung?
Không có hồi âm.
Còn lúc này trong huyện Đào, tất cả như đã dừng lại, thần thức mỗi tu sĩ đều bị nước lũ cuốn qua, trong chốc lát không còn tri giác.
Tiền đề thần bí không thể thấy không thể sờ bay qua đường lớn ngõ nhỏ, cuốn qua trái tim nam nữ già trẻ, ký ức bị Ngân Nguyệt luân xóa sạch ầm ầm về vị trí. Mọi người nhớ ra đêm thất tịch mãi không thể sáng hôm đó, nhớ tới trận lửa lớn phẫn nộ không kìm lại được, chuyển sinh mộc chết khô toàn huyện đồng loạt vang lên “xào xạc” như đang đồng ý đáp lại gì đó.
Trong mật thất dưới lòng đất của tiên cung Xà vương, tượng thần Thái Tuế vốn được thờ phụng đã bị Huyền Vô Tam Nhạc đánh nát, hương án đã phủ một lớp bụi.
Tiếng cười kia quá sống động, Hề Bình giật mình tỉnh táo lại:
Lửa nến đang tự bốc cháy vô cớ, khói nhẹ lơ lửng bay lên hóa thành hình dáng của rất nhiều chuyển sinh mộc. Bóng cây trong làn khói kia và cây thật chết khô trong huyện lị phụ họa lẫn nhau, trong sương khói, một bóng người dần hiện ra.
Cùng lúc đó, dưới xoáy Phản Hồn ngàn trượng, trên người Hề Bình bị phong ấn dưới đáy biển Vô Độ cũng ma chủng đột nhiên hiện lên ánh sáng màu lửa, cả người hắn từ từ tan vào trong ánh sáng, thần không biết quỷ không hay tan biến khỏi cấm địa của Thiền Thuế.
Trên bàn thờ ở huyện Đào, bóng người trong hơi sương và khói nhẹ ngưng tụ ra thực thể.
Thân thể Vọng Xuyên chở đại ma đầu biển Vô Độ cũng không thể trộm đi cứ thế xuất hiện tại nơi cách đó ngàn dặm, được một nguyện vọng độ về nhân gian.
Mi tâm Chu Doanh đang đọc lướt tình báo của Lục Ngô các nước như bị kim mảnh đâm một phát, linh cảm đỉnh cao chạm phải thứ gì đó, ngón tay xoa một cái, Chu Doanh chụp lấy một mảnh chuyển sinh mộc:
– Sĩ Dung, Sĩ Dung…
Hề Bình cảm thấy mình phảng phất nghe thấy giọng Chi Tu, thầm tự giễu một câu: Sao vừa bị đánh đã nhớ tới sư tôn thế, mình vẫn chưa cai sữa à?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rg
Nhưng thần thức hắn lại đuổi tới theo giọng nói kia một cách bản năng.
– Đi theo ta, lối này. – Giọng Chi Tu khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề, ngữ khí lại không hề gấp gáp — dường như y chính là kiểu đàn ông dù chỉ còn một hơi thở cũng có thể thu xếp ổn thỏa mọi thứ và mỉm cười rồi mới ra đi.
Hề Bình mơ mơ màng màng lẩm bẩm:
– Người cứ không bế quan tử tế, nhọc lòng lại rõ nhiều.
Chi Tu:
– Vì nghiệt chướng không biết phấn đấu nào đó… ta nói chứ, kiếp trước rốt cuộc ta nợ ngươi bao nhiêu tiền?
Giọng nói biến điệu của Lâm Sí nổ vang bên tai hắn:
Hề Bình:
– Cũng không là bao, có lẽ chỉ có hai viên bạch linh thôi.
Chi Tu không trả lời, Hề Bình chỉ cảm thấy giọng nói của sư phụ dẫn mình vào một nơi quen thuộc vô cùng, một… linh đài không có đạo tâm, bên trên chỉ có một cây đàn.
Chi Tu cười mắng một câu:
– Cút đi!
Tiếng cười kia quá sống động, Hề Bình giật mình tỉnh táo lại:
– Sư phụ?!
Thần thức chồng chất vết thương của Hề Bình ngưng thành một lưỡi đao sắc, “đao sắc” chặt phăng vô vàn tạp âm và tiến thẳng vào sâu bên trong ánh sáng vàng kia… tiền đề của Phá Pháp lóe lên rất nhanh trước mắt hắn, Hề Bình nhìn rõ, lại ngây người.
– Sư phụ?!
Chi Tu không trả lời, Hề Bình chỉ cảm thấy giọng nói của sư phụ dẫn mình vào một nơi quen thuộc vô cùng, một… linh đài không có đạo tâm, bên trên chỉ có một cây đàn.
Không đợi Hề Bình hoàn hồn lại, hắn đã như bước hụt trong mơ và “rơi” vào linh đài kia.
Trong huyện Đào, chuyển sinh mộc rung động cùng một nhịp nối tiếp nhau dừng lại, truyền thẳng một mạch từ ngoài cùng huyện Đào đến tiên cung Xà vương, cuối cùng tất cả cùng chui vào mật thất dưới lòng đất.
Khói trên bàn thờ chui hết vào thân thể Hề Bình.
“Bụp” một tiếng, trái tim im ắng năm năm đập một nhát.
Sâu bên dưới mặt đất huyện Đào dường như cũng có một tiếng tim đập nặng nề gõ vào thần hồn mọi người, đập tan sự ngưng trệ nhất thời do Phá Pháp tạo ra.
Tiền đề chưa thành hình bị thần thức khủng bố kia của Hề Bình khuấy thành vụn sáng, Lâm Sí vô thức lùi lại – đại sư luyện khí đều câu thông thiên địa trong liệt hỏa, đôi khi họ có thể cảm nhận được thứ những tu sĩ khác không phát hiện ra.
Mọi người giàn giụa nước mắt trong lúc bất tri bất giác.
Tất cả những điều này xảy ra vô hình không dấu vết, núi tiên Tam Nhạc không hề hay biết.
Tín ngưỡng, sức mạnh vượt lên cả Linh Khiếu- Trúc Cơ- Thăng Linh. Mà không chỉ là tín ngưỡng, mà còn là khát vọng sống của sâu kiến tưởng như kiến ngã ai ngờ xe lăn a.
ThíchThích