THÁI TUẾ – CHƯƠNG 99

ĐAO HÓA NGOẠI – 6

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Lâm Sí nói chuyện chậm chạp nhẹ nhàng hơn người bình thường, có vài lời vừa ra khỏi miệng hắn đã lộ vẻ thần thần quỷ quỷ.

Giây lát sau, khóe mắt nàng liếc thấy chuyển sinh mộc khắp nơi.

Hắn chưa nói hết một câu, một viên xúc xắc đột nhiên đập tới ập vào mặt, tà ma bị bất ngờ đưa tay chộp, đúng lúc gặp mặt sáu chấm của viên xúc xắc kia hướng lên.

Với gia thế của Triệu Cầm Đan, chưa chắc nàng đã phát hiện ra vòng Phá Pháp lén lút thó mấy khối bích chương trên người mình, phát hiện thì có lẽ cũng sẽ cho rằng mình bất cẩn đánh rơi, chưa chắc đã để ý. Nhưng Từ Nhữ Thành mượn hoa dâng Phật, túi linh thạch trộm cho Triệu Cầm Đan kia gì cũng có, quy ra phải xấp xỉ hai ba lượng bạch linh, vòng Phá Pháp bám trên đó rất có vẻ không hút hết là sẽ không ngừng.

Cũng không biết do nghe thấy lời này, hay vì linh cảm bị thứ gì đó chạm tới, Hề Bình vô thức hướng thần thức về phía huyện Đào.

Và đúng lúc này, Ngụy Thành Hưởng và Lục Ngô trong tiên cung Xà vương truyền tin tới gần như đồng thời.

Và đúng lúc này, Ngụy Thành Hưởng và Lục Ngô trong tiên cung Xà vương truyền tin tới gần như đồng thời.

– Khách đỏ ghê.

– Tiền bối, – Ngụy Thành Hưởng nói bằng giọng khó hiểu – có phải trên người Triệu cô nương này dán phù chú gợi đòn gì không?

Lâm Sí nghe vậy nghiêm mặt:

Hề Bình trực tiếp lấy mình làm vật dẫn, lôi thần thức Lâm Sí vào chuyển sinh mộc.

– Kêu Lục Ngô trong bí cảnh Triệu gia tiếp ứng ngươi rồi rút đi. – Hề Bình không lắm lời với hắn, trầm giọng bảo – Triệu Cầm Đan ở huyện Đào, lệnh bài Triệu gia trên người bị kẻ khác phát hiện, khả năng đã bại lộ rồi.

Lão Điền đóng giữ tiên cung Xà vương truyền tin tới:

Ngụy Thành Hưởng ném vòng Phá Pháp đi ngay trước thời điểm tiền đề thực hiện vào ngày mồng bảy tháng bảy, ở đó có tu sĩ Thăng Linh không quen biết của các nước, Lục Ngô mất phương hướng, còn có đại yêu tà Thu Sát.

– Tiền bối, có người Triệu gia tiến vào huyện Đào.

Chỉ trong thời gian một chốc như vậy, thân phận Triệu Cầm Đan đã bại lộ tới tiên cung Xà vương rồi?

– Khi không hoạt động, bình thường tiên khí không cần linh thạch.

Triệu Cầm Đan thay đổi suy nghĩ rất nhanh, có người theo dõi nàng trong bóng tối, là ai? Ánh mắt tới từ đâu?

May mà hắn có thói quen giấu tiền trong giày tất đề phòng chẳng may, trước đó đã giấu cả mảnh chuyển sinh mộc và linh thạch dự phòng bên dưới mặt nạ Lục Ngô, bằng không hôm nay chưa biết chừng hắn sẽ phải đứt không minh bạch tại đây.

Hề Bình căng da đầu, dùng chuyển sinh mộc truy vết tới Triệu Cầm Đan. Chỉ thấy “Nhân Gian Hành Tẩu” chưa bao giờ hành tẩu nhân gian này giờ thảm hại vô cùng, đang bị mấy tà ma liền bao vây chặn đánh, hắn bèn vội hỏi Ngụy Thành Hưởng:

Triệu Cầm Đan giẫm lên một thanh kiếm sắt mẻ mua bên đường, bay còn nhanh hơn cả gió, nàng là linh cảm đẳng Giáp hiếm gặp, ở Tiềm Tu tự, đến cả La Diêm vương cũng ôn hòa nhã nhặn với nàng, lúc này cảm nhận rõ ràng một ánh mắt khóa chặt nàng như bóng với hình.

Hề Bình: …

Triệu đại tiểu thư đã từng nhìn thấy đồ tốt, Ngụy Thành Hưởng vừa ló mặt, nàng đã nhìn ra tay trái của tà ma nghèo kiết xác kia là một tiên khí tương đối cao minh. Có lẽ cả đời tà ma chưa từng ăn mấy bữa no, gầy quắt gầy queo, tay trông rất đặc biệt – mảnh hơn đàn ông cùng vóc dáng mấy phần, xương cốt như chưa nảy nở, ngón tay gầy đến mức nhòn nhọn, giống y như đúc móng vuốt quỷ quái ăn trộm linh thạch trong túi nàng!

– Chuyện gì thế?

– Vòng tay quỷ yêu giở trò mất dạy, giúp ta tóm cổ con ả.

– Xin sư thúc cố gắng hết sức, thật sự không được thì để ta.

– Không biết, – Ngụy Thành Hưởng bám theo Triệu Cầm Đan không gần không xa và bí mật quan sát, không ra tay tùy tiện – nàng ta như gặp vận rủi đụng hỏng linh cảm ấy, đi sai đường thì thôi, lại còn đâm đầu vào một đống tà ma, một thân một mình còn mang theo nhiều linh thạch thế, người khác sao có thể không nổi ý xấu? Những tà ma không chính thống kia cũng chẳng phải đối thủ của Nhân Gian Hành Tẩu, kết quả chẳng hiểu khéo thể nào mà lệnh bài Triệu thị trên người nàng ta rớt ra bị một tà ma vừa vặn nhìn thấy, đám người kia điên hết rồi… ai cũng biết người Triệu gia mang dị bảo lưu vong nước ngoài, tin tức không chân mà chạy, ta thấy hiện tại tà ma cả Dã Hồ hương đều muốn đến chặn đầu nàng ta. Nếu không đi theo cả đoạn đường biết nàng ta không có chi viện, ta còn phải tưởng nàng ta cố ý thả câu – lệnh bài kia thật sự y như nàng ta tự ném ra.

– Nhất định phải bắt được Phá Pháp trước lúc khởi động, – tốc độ nói của Lâm Sí gần như sắp chạm tới phạm vi của người bình thường – sau đó cần một thần thức đủ mạnh áp chế ả và niêm phong Phá Pháp, đợi tiền đề vừa xuất hiện thì tất cả đã muộn.

Hề Bình liền thấy Triệu Cầm Đan quát khẽ một tiếng và ném ra một tá phù chú. Nhìn bán tiên bằng tu vi và thần thức hiện tại của mình, hắn có thể nhìn ra quỹ đạo lưu động của linh khí đối phương, vừa nhìn đã thấy linh khí trôi mất ít nhất một nửa khi nàng vung phù chú bằng linh thạch, một bàn tay người lúc ẩn lúc hiện vụt qua như bóng ma trên túi linh thạch kia.

Nhưng bàn tay đứt của nàng và vòng Phá Pháp lại không cánh mà bay.

Lão Điền đóng giữ tiên cung Xà vương truyền tin tới:

Hề Bình: …

Hề Bình liền thấy Triệu Cầm Đan quát khẽ một tiếng và ném ra một tá phù chú. Nhìn bán tiên bằng tu vi và thần thức hiện tại của mình, hắn có thể nhìn ra quỹ đạo lưu động của linh khí đối phương, vừa nhìn đã thấy linh khí trôi mất ít nhất một nửa khi nàng vung phù chú bằng linh thạch, một bàn tay người lúc ẩn lúc hiện vụt qua như bóng ma trên túi linh thạch kia.

Nếu tóc Triệu Cầm Đan không quá dài, có lẽ chúng có thể tập thể dựng đứng trên đầu nàng.

Hết cách rồi, tài nguyên của hắn quá ít, chỉ có thể còn nước còn tát.

Chẳng phải lệnh bài bị cố ý ném ra sao, vòng Phá Pháp ôn dịch làm đấy.

Triệu Cầm Đan ngẫm nghĩ: Người này bỉ ổi quá, thế mà lại móc túi, còn âm mưu lừa gạt lòng tin của nàng!

Sau đó, hắn lại truyền tin cho Lục Ngô ở tiên cung Xà vương:

Tu sĩ không thể không phát hiện linh thạch mang theo bên người bị trộm, họ chỉ không đếm linh thạch khi đánh nhau phù chú bay loạn. Nên vòng Phá Pháp kia cố ý dẫn người tới vây đánh Triệu Cầm Đan, thừa dịp bọn họ đánh nhau bèn thần không biết quỷ không hay trộm linh thạch từ trên người nàng.

Ai dè người Triệu gia cũng có thể tàn nhẫn như vậy với “ngọc quý”.

Hề Bình sởn gai ốc một trận, cái vòng tay sứt này thành tinh rồi.

Ngụy Thành Hưởng giao toàn bộ linh cảm cho Hề Bình, để thần thức trong chuyển sinh mộc dẫn dắt nàng khóa chặt một cách chuẩn xác vị trí từng đối thủ, tay nàng lắc một cái, một tá hạt màu trong hộp ngân bàn thải lóe lên giữa kẽ tay, phù chú lóe lên trên hạt màu và bay vào huyệt Khí Hải của một đám tà ma – bao gồm một tên luôn trốn trong chỗ tối không lộ mặt.

Triệu Cầm Đan bại lộ hay không không phải vấn đề quan trọng, mà là Từ Nhữ Thành còn đang đội lốt nàng kìa!

Lúc này, Từ Nhữ Thành trong bí cảnh Triệu gia khóc lóc la lối đã đời nhất thời nhanh chóng nếm được trái đắng – cả đời hắn chưa có cơ hội tiếp xúc khuê tú thế gia gì cả, vốn cho rằng đại tiểu thư như Triệu Cầm Đan đều là “ngọc quý trên tay”, cho dù ngỗ nghịch thì người nhà phạt nàng bữa cơm, tịch thu linh thạch hay phong bế kinh mạch đã là cực hạn.

– Lâm phong chủ, theo như hiểu biết của ngươi với tiên khí thì giờ phải làm sao, ngươi có giải pháp không? – Hề Bình hỏi.

– Thái Tuế kêu ta tới giúp. – Ngụy Thành Hưởng không kịp nói nhiều, chỉ báo một tiếng đơn giản với Lục Ngô rồi cắt lòng bàn tay nhanh chóng vẽ một phù chú – Trở về!

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rb

Ai dè người Triệu gia cũng có thể tàn nhẫn như vậy với “ngọc quý”.

– Không sao, lệnh bài ta đưa nàng là lệnh bài hạ nhân, cho dù tin tức truyền ra thì một chốc một lát Triệu gia cũng không nghi ngờ được tới đây — ta thoát thân ngay mới khiến bọn họ phản ứng ra chỗ không ổn.

Tu sĩ Trúc Cơ kia cũng không đánh hắn, mà trực tiếp ra tay phong bế linh đài hắn, nhốt thần thức “đại tiểu thư” trong một ảo cảnh, thậm chí còn không cho tỉnh lại.

Ngụy Thành Hưởng: …

Giây lát sau, bàn tay quỷ kia liền tan biến vào hư không như biết mình bị phát hiện, ngón tay như còn sờ một cái lên mu bàn tay nàng.

“Gia pháp” Triệu thị vượt xa sức tưởng tượng của Từ Nhữ Thành, hắn vừa rơi vào đã bị máu và lửa lớn bao vây. Trong thoáng chốc, Từ Nhữ Thành như trở về trận đại loạn Du Châu năm năm trước, hắn nhận được tin tức liều mạng đuổi về nhà, nhưng ngay cả xác cũng kịp nhặt…

Ngụy Thành Hưởng lập tức mất dấu nàng, mi tâm nảy lên, đúng lúc này, một tấm lưới lớn đột nhiên nổi khỏi mặt nước, bốn góc được kéo bởi bốn Lục Ngô che giấu hình dạng bằng phù chú tiềm hành, “rào” một tiếng bắt Triệu Cầm Đan từ dưới nước.

Xúc xắc rơi xuống đất, biến thành ánh sáng vụt qua.

Một đạo phù chú của nàng tạt lên mặt nước, cả người tan vào nước sông, tan biến mất dạng.

– Từ Nhữ Thành! – Một tiếng quát lớn của Hề Bình đánh thức hắn.

Cái tay đứt kia sao?

– Không thể, ta học nghệ không tinh!

Từ Nhữ Thành giật mình một cái và hoàn hồn, lông tơ dựng ngược mắng một tràng lời lẽ thô tục – thứ thủ đoạn này tên là “tri hối quyết”, là một hình phạt của Thiên Cơ các có thể vây hãm thần thức con người tại nơi đáng sợ nhất đời hắn, không nhẹ nhàng hơn “sưu hồn” là bao.

Hề Bình: …

Lâm Sí: …

Nếu không phải không thể gả một đứa đần cho hoàng tôn Bính, chưa biết chừng bọn họ có thể sưu hồn thật.

Vòng Phá Pháp dán trên cổ tay sáng lên.

Ngụy Thành Hưởng chống một tay xuống đất bật người dậy, Triệu Cầm Đan lại bỏ lại nàng, chỉ để lại một câu lạnh tanh trong gió:

May mà hắn có thói quen giấu tiền trong giày tất đề phòng chẳng may, trước đó đã giấu cả mảnh chuyển sinh mộc và linh thạch dự phòng bên dưới mặt nạ Lục Ngô, bằng không hôm nay chưa biết chừng hắn sẽ phải đứt không minh bạch tại đây.

Tu sĩ Trúc Cơ kia cũng không đánh hắn, mà trực tiếp ra tay phong bế linh đài hắn, nhốt thần thức “đại tiểu thư” trong một ảo cảnh, thậm chí còn không cho tỉnh lại.

Từ Nhữ Thành thở hổn hển:

Lúc này, Từ Nhữ Thành trong bí cảnh Triệu gia khóc lóc la lối đã đời nhất thời nhanh chóng nếm được trái đắng – cả đời hắn chưa có cơ hội tiếp xúc khuê tú thế gia gì cả, vốn cho rằng đại tiểu thư như Triệu Cầm Đan đều là “ngọc quý trên tay”, cho dù ngỗ nghịch thì người nhà phạt nàng bữa cơm, tịch thu linh thạch hay phong bế kinh mạch đã là cực hạn.

– Mả cha nhà nó, Triệu Cầm Đan bị nhặt về à?

Tu sĩ không thể không phát hiện linh thạch mang theo bên người bị trộm, họ chỉ không đếm linh thạch khi đánh nhau phù chú bay loạn. Nên vòng Phá Pháp kia cố ý dẫn người tới vây đánh Triệu Cầm Đan, thừa dịp bọn họ đánh nhau bèn thần không biết quỷ không hay trộm linh thạch từ trên người nàng.

ĐAO HÓA NGOẠI – 6

– Kêu Lục Ngô trong bí cảnh Triệu gia tiếp ứng ngươi rồi rút đi. – Hề Bình không lắm lời với hắn, trầm giọng bảo – Triệu Cầm Đan ở huyện Đào, lệnh bài Triệu gia trên người bị kẻ khác phát hiện, khả năng đã bại lộ rồi.

Hề Bình vừa định nói “mắc mớ gì đến ngươi, ngươi lại còn nghiện anh hùng cứu mỹ nhân, một mình mỹ nhân đại thế gia chấp được hai ngươi”, thì thấy Từ Nhữ Thành mở to mắt nhìn cố hương không thể quay về trong tri hối quyết, bảo khẽ khàng như nói mớ:

Từ Nhữ Thành ban đầu bị hắn dỗ dành lừa gạt mặc lên bộ da người của đại tiểu thư, Hề Bình vốn tưởng hắn sẽ thở phào, ai ngờ Từ Nhữ Thành trầm mặc giây lát trong tri hối quyết, rồi lại nói:

– Mả cha nhà nó, Triệu Cầm Đan bị nhặt về à?

– Không sao, lệnh bài ta đưa nàng là lệnh bài hạ nhân, cho dù tin tức truyền ra thì một chốc một lát Triệu gia cũng không nghi ngờ được tới đây — ta thoát thân ngay mới khiến bọn họ phản ứng ra chỗ không ổn.

– Ý ngươi là cái vòng kia tự tạo phản, xóa bỏ thần thức A Hưởng, tự khởi động… tiền đề khởi động của nó là gì?

Cũng không biết do nghe thấy lời này, hay vì linh cảm bị thứ gì đó chạm tới, Hề Bình vô thức hướng thần thức về phía huyện Đào.

Hề Bình vừa định nói “mắc mớ gì đến ngươi, ngươi lại còn nghiện anh hùng cứu mỹ nhân, một mình mỹ nhân đại thế gia chấp được hai ngươi”, thì thấy Từ Nhữ Thành mở to mắt nhìn cố hương không thể quay về trong tri hối quyết, bảo khẽ khàng như nói mớ:

– Năm ấy, A Hoa cũng bị bọn chúng ép buộc như thế nhỉ… A Hoa còn chưa làm đại tiểu thư bao giờ đâu.

Nơi xa, trên một đống xác tà ma bị Ngụy Thành Hưởng quật ngã, một bàn tay trắng bệch bỗng dưng xuất hiện trên mi tâm thi thể.

Hề Bình sững sờ, kế đó không khuyên hắn vô ích nữa, quả quyết quay qua Ngụy Thành Hưởng:

– Vòng tay quỷ yêu giở trò mất dạy, giúp ta tóm cổ con ả.

Hắn bèn nói khoác không biết ngượng mồm với Lâm Sí:

Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, nàng ngửa ra sau như cắt ngang eo, một viên xúc xắc bắn ra chặn đứng bùa kia.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rb

Sau đó, hắn lại truyền tin cho Lục Ngô ở tiên cung Xà vương:

Chỉ trong thời gian một chốc như vậy, thân phận Triệu Cầm Đan đã bại lộ tới tiên cung Xà vương rồi?

– Tiền bối, – Ngụy Thành Hưởng nói bằng giọng khó hiểu – có phải trên người Triệu cô nương này dán phù chú gợi đòn gì không?

– Nghĩ cách phong tỏa tin tức, người của chúng ta ở bí cảnh Triệu gia, đừng để chuyện này ra khỏi huyện Đào.

“Gia pháp” Triệu thị vượt xa sức tưởng tượng của Từ Nhữ Thành, hắn vừa rơi vào đã bị máu và lửa lớn bao vây. Trong thoáng chốc, Từ Nhữ Thành như trở về trận đại loạn Du Châu năm năm trước, hắn nhận được tin tức liều mạng đuổi về nhà, nhưng ngay cả xác cũng kịp nhặt…

– Lâm phong chủ, – sắp xếp huyện Đào xong xuôi, Hề Bình chạy về hỏi Lâm Sí – vòng Phá Pháp không tiếc cố ý khơi lên đấu đá giữa tu sĩ để trộm linh thạch, nó muốn làm gì?

Hề Bình trả lời khiêm nhường:

Lâm Sí nghe vậy nghiêm mặt:

Từ Nhữ Thành thở hổn hển:

Chỉ nghe một tiếng nói hạ giọng cười bảo:

– Trộm linh thạch? Nó trộm bao nhiêu linh thạch? Ngươi hãy nói chi tiết.

– Ý ngươi là nó muốn gom linh thạch để tự khởi động? Từ từ, đợi đã… chủ nhân của nó không phải A Hưởng sao? A Hưởng không có mặt thì ai khởi động nó? – Hề Bình hỏi.

Với gia thế của Triệu Cầm Đan, chưa chắc nàng đã phát hiện ra vòng Phá Pháp lén lút thó mấy khối bích chương trên người mình, phát hiện thì có lẽ cũng sẽ cho rằng mình bất cẩn đánh rơi, chưa chắc đã để ý. Nhưng Từ Nhữ Thành mượn hoa dâng Phật, túi linh thạch trộm cho Triệu Cầm Đan kia gì cũng có, quy ra phải xấp xỉ hai ba lượng bạch linh, vòng Phá Pháp bám trên đó rất có vẻ không hút hết là sẽ không ngừng.

– Vô sỉ, ta nhớ mặt ngươi rồi đấy!

Hề Bình hỏi:

Túi linh thạch bị linh khí ẩn chứa trong một chưởng của nàng ép mở ra, linh thạch bên trong lăn ra ngoài.

– Giữ tươi một cái tay đứt cần nhiều linh khí vậy sao?

Con ngươi Lâm Sí hơi co lại:

– Khi không hoạt động, bình thường tiên khí không cần linh thạch.

Vị “Thái Tuế” có trình độ càn rỡ luôn luôn đi trước tu vi bản lĩnh của mình nghĩ rằng: “Hắn là Thăng Linh, mình kém Thăng Linh một bước, nhưng thần thức của người khác đều dựa vào thân thể, mình mạnh hơn người cùng cấp, chưa chắc đã không liều được.”

– Ý ngươi là nó muốn gom linh thạch để tự khởi động? Từ từ, đợi đã… chủ nhân của nó không phải A Hưởng sao? A Hưởng không có mặt thì ai khởi động nó? – Hề Bình hỏi.

– Trong Lục Ngô, giờ người có tu vi cao nhất ta liên hệ được là Trúc Cơ, e rằng không được, Lâm đại sư, ngươi giúp với!

Cái tay đứt kia sao?

– … Rút trúng độc đắc, thưởng một phát sấm.

– Sau khi Ngụy tiểu huynh đệ cắt cổ tay ném Phá Pháp đi, nàng liền không cảm ứng được Phá Pháp, có lẽ tiên khí đã mất khống chế ngay lúc đó. – Lâm Sí nói – Bình thường có hai trường hợp tiên khí mất khống chế, hoặc là chủ nhân đã chết, thần thức để lại trên đó tiêu tan, hoặc là có người tu vi cao hơn cưỡng chế xóa bỏ vết tích của chủ nhân trước — trường hợp sau không có nhiều khả năng với loại tiên khí có thể chống lại Thiền Thuế như Phá Pháp và Vọng Xuyên, nếu có chủ nhân mới, Phá Pháp cũng không đến mức phải đi “trộm” linh thạch khắp nơi.

Đình trệ chỉ trong giây lát như vậy, một tà ma đột nhiên lăn khỏi bụi cây khô, tay cầm một cây sáo kim thổi một tiếng lanh lảnh.

Hề Bình:

Mặt trên cùng của xúc xắc dừng lại tại một chấm, “soạt” một cái, phù chú tan thành một đám hơi nước và cùng tan biến với xúc xắc.

– Ý ngươi là cái vòng kia tự tạo phản, xóa bỏ thần thức A Hưởng, tự khởi động… tiền đề khởi động của nó là gì?

Lâm Sí nói chuyện chậm chạp nhẹ nhàng hơn người bình thường, có vài lời vừa ra khỏi miệng hắn đã lộ vẻ thần thần quỷ quỷ.

– Tiên khí không có suy nghĩ, – Lâm Sí nói – phải xem khoảnh khắc nó mất khống chế, ý niệm của ai có mặt là mạnh nhất.

– Thu Sát đã lên chầu tiên thánh chịu đòn rồi, một Điểm Kim thủ sống sờ sờ ngươi sẽ át được ả, chắc chắn ngươi làm được!

– Năm ấy, A Hoa cũng bị bọn chúng ép buộc như thế nhỉ… A Hoa còn chưa làm đại tiểu thư bao giờ đâu.

Nếu không bị người chiêu tuyết đuổi giết chết tươi mấy năm liền, kiểu gì Ngụy Thành Hưởng cũng bị phù chú tát nổ đom đóm.

Ngụy Thành Hưởng ném vòng Phá Pháp đi ngay trước thời điểm tiền đề thực hiện vào ngày mồng bảy tháng bảy, ở đó có tu sĩ Thăng Linh không quen biết của các nước, Lục Ngô mất phương hướng, còn có đại yêu tà Thu Sát.

– Giữ tươi một cái tay đứt cần nhiều linh khí vậy sao?

Thế thì hỏng bét rồi, khi đó Thiền Thuế Tam Nhạc còn ở ngoài Phá Pháp, tất cả Thăng Linh phế vật có mặt gộp lại còn không xơi nổi một mình Thu Sát, ý niệm mạnh nhất không phải ả thì là ai?

Từ Nhữ Thành quá rộng rãi, linh thạch trong túi Triệu Cầm Đan quá nhiều, còn để cái vòng tay kia hút tiếp là nó sẽ gom đủ linh khí để tự khởi động.

Con ngươi Lâm Sí hơi co lại:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rb

Tiền đề chính là tất cả trong phạm vi bao phủ của vòng Phá Pháp, dù là Thăng Linh hay Thiền Thuế đều không thể đi vòng qua quy tắc của nó. Trời mới biết Phá Pháp sẽ phát triển ra tiền đề gì theo ý niệm khi đó của Thu Sát – ả thì có thể trông chờ chuyện tốt lành gì.

Một khi Phá Pháp khởi động, huyện Đào cũng không cần đợi tới mười lăm tháng tám nữa!

Khá lắm, sóng trước chưa yên sóng sau đã nổi, huyện Đào là cái nơi quỷ tha ma bắt gì, có phải nên tìm thầy phong thủy tới sửa địa thế không?

Hề Bình sởn gai ốc một trận, cái vòng tay sứt này thành tinh rồi.

– Lâm phong chủ, theo như hiểu biết của ngươi với tiên khí thì giờ phải làm sao, ngươi có giải pháp không? – Hề Bình hỏi.

Cả người Triệu Cầm Đan chấn động, bị tiếng sáo kia cố định.

Từ Nhữ Thành giật mình một cái và hoàn hồn, lông tơ dựng ngược mắng một tràng lời lẽ thô tục – thứ thủ đoạn này tên là “tri hối quyết”, là một hình phạt của Thiên Cơ các có thể vây hãm thần thức con người tại nơi đáng sợ nhất đời hắn, không nhẹ nhàng hơn “sưu hồn” là bao.

– Nhất định phải bắt được Phá Pháp trước lúc khởi động, – tốc độ nói của Lâm Sí gần như sắp chạm tới phạm vi của người bình thường – sau đó cần một thần thức đủ mạnh áp chế ả và niêm phong Phá Pháp, đợi tiền đề vừa xuất hiện thì tất cả đã muộn.

Hề Bình vừa truyền đồng bộ chuyện “bắt Phá Pháp” cho Ngụy Thành Hưởng và Lục Ngô, vừa điểm qua những người mình có thể nhờ vả, nói với Lâm Sí:

Một cách không chút kiêng nể, chi đứt kia áp lòng bàn tay lên, hút đi linh khí trên thi thể.

Ngụy Thành Hưởng kéo đấu lạp xuống, khoác rương ngân bàn thải to tướng của nàng bước ra:

– Trong Lục Ngô, giờ người có tu vi cao nhất ta liên hệ được là Trúc Cơ, e rằng không được, Lâm đại sư, ngươi giúp với!

Khoảnh khắc đó, ngũ quan bình thường không có nhiều cử động của Lâm đại sư sững sờ không che nổi kinh hoàng, buột miệng nói:

Hề Bình bình tĩnh tính toán: ngộ nhỡ không trông cậy được vào Lâm Sí, thì cứ để hắn tới thử xem ý niệm khiến Phá Pháp mất kiểm soát kia mạnh cỡ nào, nếu là Thu Sát thật…

– Không thể, ta học nghệ không tinh!

– Để, để ai? Đợi đã, ta nhớ không lầm… ngươi có tu vi gì?

Hề Bình: …

Đỉnh Độ Nguyệt đổi tên thành “đỉnh Không Thể” có được không?

Hề Bình:

– Không biết, – Ngụy Thành Hưởng bám theo Triệu Cầm Đan không gần không xa và bí mật quan sát, không ra tay tùy tiện – nàng ta như gặp vận rủi đụng hỏng linh cảm ấy, đi sai đường thì thôi, lại còn đâm đầu vào một đống tà ma, một thân một mình còn mang theo nhiều linh thạch thế, người khác sao có thể không nổi ý xấu? Những tà ma không chính thống kia cũng chẳng phải đối thủ của Nhân Gian Hành Tẩu, kết quả chẳng hiểu khéo thể nào mà lệnh bài Triệu thị trên người nàng ta rớt ra bị một tà ma vừa vặn nhìn thấy, đám người kia điên hết rồi… ai cũng biết người Triệu gia mang dị bảo lưu vong nước ngoài, tin tức không chân mà chạy, ta thấy hiện tại tà ma cả Dã Hồ hương đều muốn đến chặn đầu nàng ta. Nếu không đi theo cả đoạn đường biết nàng ta không có chi viện, ta còn phải tưởng nàng ta cố ý thả câu – lệnh bài kia thật sự y như nàng ta tự ném ra.

– Sư thúc, Thăng Linh có thể giúp hiện tại chỉ có sư thúc, đó là lãnh thổ Tây Sở, thông báo tới Tam Nhạc thì tráng miệng cũng nguội ngắt, chẳng lẽ sư thúc thấy chết không cứu?

Khoảnh khắc đó, ngũ quan bình thường không có nhiều cử động của Lâm đại sư sững sờ không che nổi kinh hoàng, buột miệng nói:

Lâm Sí: …

Hề Bình hỏi:

Lâm Sí: …

Linh cảm của Triệu Cầm Đan như bị kim mảnh đâm một phát, nàng hiểu ra: những cái cây này đã bị người khác giở trò!

Hề Bình:

– Thu Sát đã lên chầu tiên thánh chịu đòn rồi, một Điểm Kim thủ sống sờ sờ ngươi sẽ át được ả, chắc chắn ngươi làm được!

Lâm Sí đã không thể nói ra câu như “ta muốn thấy chết không cứu”, lại tuyệt nhiên không cho rằng mình làm được, sắp bị hắn bức tử.

– Tiền bối, có người Triệu gia tiến vào huyện Đào.

Hề Bình trực tiếp lấy mình làm vật dẫn, lôi thần thức Lâm Sí vào chuyển sinh mộc.

Từ Nhữ Thành ban đầu bị hắn dỗ dành lừa gạt mặc lên bộ da người của đại tiểu thư, Hề Bình vốn tưởng hắn sẽ thở phào, ai ngờ Từ Nhữ Thành trầm mặc giây lát trong tri hối quyết, rồi lại nói:

Hết cách rồi, tài nguyên của hắn quá ít, chỉ có thể còn nước còn tát.

Hề Bình bình tĩnh tính toán: ngộ nhỡ không trông cậy được vào Lâm Sí, thì cứ để hắn tới thử xem ý niệm khiến Phá Pháp mất kiểm soát kia mạnh cỡ nào, nếu là Thu Sát thật…

Vị “Thái Tuế” có trình độ càn rỡ luôn luôn đi trước tu vi bản lĩnh của mình nghĩ rằng: “Hắn là Thăng Linh, mình kém Thăng Linh một bước, nhưng thần thức của người khác đều dựa vào thân thể, mình mạnh hơn người cùng cấp, chưa chắc đã không liều được.”

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rb

Hắn bèn nói khoác không biết ngượng mồm với Lâm Sí:

– Sư thúc, Thăng Linh có thể giúp hiện tại chỉ có sư thúc, đó là lãnh thổ Tây Sở, thông báo tới Tam Nhạc thì tráng miệng cũng nguội ngắt, chẳng lẽ sư thúc thấy chết không cứu?

– Xin sư thúc cố gắng hết sức, thật sự không được thì để ta.

Hề Bình:

Đại tiểu thư quyết đoán kịp thời, nhắm trúng hướng một con sông, vút một cái đã một lần nữa bỏ lại Ngụy Thành Hưởng và nhảy xuống con sông nước xiết kia – dòng nước trên con sông kia chảy xiết, gần đó không có chuyển sinh mộc.

Lâm đại sư nhất thời hoài nghi tai mình có vấn đề, nói càng thêm kinh hoàng:

– Để, để ai? Đợi đã, ta nhớ không lầm… ngươi có tu vi gì?

– Đa tạ tiền bối giúp đỡ, – Lục Ngô dẫn đầu nói với Hề Bình – bắt được nàng ta rồi.

Hề Bình trả lời khiêm nhường:

Lâm Sí đã không thể nói ra câu như “ta muốn thấy chết không cứu”, lại tuyệt nhiên không cho rằng mình làm được, sắp bị hắn bức tử.

– Coi như Trúc Cơ.

– Trộm linh thạch? Nó trộm bao nhiêu linh thạch? Ngươi hãy nói chi tiết.

Lâm Sí: …

Tà ma nọ cười gằn vươn tay về phía nàng:

Số cao thủ Thăng Linh Thu Sát một tay làm thịt ở huyện Đào lên đến hai con số, một Trúc Cơ con con nhập đạo sáu năm trước nói “thật sự không được thì để hắn”?

– Sau khi Ngụy tiểu huynh đệ cắt cổ tay ném Phá Pháp đi, nàng liền không cảm ứng được Phá Pháp, có lẽ tiên khí đã mất khống chế ngay lúc đó. – Lâm Sí nói – Bình thường có hai trường hợp tiên khí mất khống chế, hoặc là chủ nhân đã chết, thần thức để lại trên đó tiêu tan, hoặc là có người tu vi cao hơn cưỡng chế xóa bỏ vết tích của chủ nhân trước — trường hợp sau không có nhiều khả năng với loại tiên khí có thể chống lại Thiền Thuế như Phá Pháp và Vọng Xuyên, nếu có chủ nhân mới, Phá Pháp cũng không đến mức phải đi “trộm” linh thạch khắp nơi.

Số cao thủ Thăng Linh Thu Sát một tay làm thịt ở huyện Đào lên đến hai con số, một Trúc Cơ con con nhập đạo sáu năm trước nói “thật sự không được thì để hắn”?

Hậu bối bây giờ toàn bị làm sao vậy?

Triệu Cầm Đan suýt chút bị một thanh loan đao đánh lén trừ khử, máu bắn lên cây cỏ bên cạnh, nàng tung người tránh, tay áo dài đung đưa, ba đạo phù chú khiến người ta hoa mắt bay ra. Linh khí Triệu Cầm Đan có hơi khó lòng tiếp tục, nàng đưa tay tóm về phía túi linh thạch bên hông, lại vừa vặn nắm được một bàn tay người.

Ngụy Thành Hưởng báo một tiếng với Hề Bình, lợi dụng chuyển sinh mộc không đâu không có để một lần nữa khóa chặt Triệu Cầm Đan.

Giây lát sau, bàn tay quỷ kia liền tan biến vào hư không như biết mình bị phát hiện, ngón tay như còn sờ một cái lên mu bàn tay nàng.

Thế này khiếp người quá!

– Tiền bối yên tâm, bọn ta đã phân phát hai mươi tấm lệnh bài minh văn Triệu gia ra ngoài, tin tức về lệnh bài giả sẽ nhanh chóng làm lẫn lộn việc này. – Lục Ngô dẫn đầu vừa nói vừa thuần thục khống chế Triệu Cầm Đan với đồng liêu, đoạt lấy túi linh thạch của nàng và nhìn về phía Ngụy Thành Hưởng phi thân đáp xuống.

Hề Bình:

Nếu tóc Triệu Cầm Đan không quá dài, có lẽ chúng có thể tập thể dựng đứng trên đầu nàng.

Đình trệ chỉ trong giây lát như vậy, một tà ma đột nhiên lăn khỏi bụi cây khô, tay cầm một cây sáo kim thổi một tiếng lanh lảnh.

Cả người Triệu Cầm Đan chấn động, bị tiếng sáo kia cố định.

Không ổn!

Tà ma nọ cười gằn vươn tay về phía nàng:

– “Chìa khóa” ra vào bí cảnh Triệu gia, ta cười…

Hắn chưa nói hết một câu, một viên xúc xắc đột nhiên đập tới ập vào mặt, tà ma bị bất ngờ đưa tay chộp, đúng lúc gặp mặt sáu chấm của viên xúc xắc kia hướng lên.

Chỉ nghe một tiếng nói hạ giọng cười bảo:

– Khách đỏ ghê.

Chưa dứt tiếng, một tia chớp đã bay khỏi xúc xắc nhắm thẳng tới cằm tà ma nọ, hàm dưới tà ma bị hất văng trong chớp mắt, cháy đen một mảng.

– Vừa khéo. – Hề Bình nói – Phá Pháp ở trong túi linh thạch của nàng ta.

Xúc xắc rơi xuống đất, biến thành ánh sáng vụt qua.

– Tiên khí không có suy nghĩ, – Lâm Sí nói – phải xem khoảnh khắc nó mất khống chế, ý niệm của ai có mặt là mạnh nhất.

Ngụy Thành Hưởng kéo đấu lạp xuống, khoác rương ngân bàn thải to tướng của nàng bước ra:

– … Rút trúng độc đắc, thưởng một phát sấm.

– Coi như Trúc Cơ.

Chuyển sinh mộc khô héo xung quanh reo lên như phụ họa, ngay sau đó, bảy tám viên xúc xắc lăn tới từ bốn phương tám hướng, đám tà ma đã trải nghiệm chỗ quỷ dị của xúc xắc kia của nàng vội vàng nhìn chằm chằm vào xúc xắc kia mà tránh đi.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rb

Đám xúc xắc bị tránh va vào nhau, một trận sáng mạnh đủ lóa mù mắt bán tiên bùng nổ.

Ngoài Ngụy Thành Hưởng nhắm mắt và Triệu Cầm Đan được nàng che mắt bằng một tay, tất cả đều bị ánh sáng kia chiếu cho không nhìn thấy gì.

Hề Bình vừa truyền đồng bộ chuyện “bắt Phá Pháp” cho Ngụy Thành Hưởng và Lục Ngô, vừa điểm qua những người mình có thể nhờ vả, nói với Lâm Sí:

Ngụy Thành Hưởng giao toàn bộ linh cảm cho Hề Bình, để thần thức trong chuyển sinh mộc dẫn dắt nàng khóa chặt một cách chuẩn xác vị trí từng đối thủ, tay nàng lắc một cái, một tá hạt màu trong hộp ngân bàn thải lóe lên giữa kẽ tay, phù chú lóe lên trên hạt màu và bay vào huyệt Khí Hải của một đám tà ma – bao gồm một tên luôn trốn trong chỗ tối không lộ mặt.

Ngoài Ngụy Thành Hưởng nhắm mắt và Triệu Cầm Đan được nàng che mắt bằng một tay, tất cả đều bị ánh sáng kia chiếu cho không nhìn thấy gì.

Sau một trận người ngã ngựa đổ, ánh sáng mạnh mới tiêu tan, Ngụy Thành Hưởng buông bàn tay che mắt Triệu Cầm Đan xuống, vừa định nói chuyện, nụ cười lễ độ trên mặt còn chưa thành hình, một đạo phù chú đã ập vào mặt.

Nếu không bị người chiêu tuyết đuổi giết chết tươi mấy năm liền, kiểu gì Ngụy Thành Hưởng cũng bị phù chú tát nổ đom đóm.

Trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, nàng ngửa ra sau như cắt ngang eo, một viên xúc xắc bắn ra chặn đứng bùa kia.

Hề Bình căng da đầu, dùng chuyển sinh mộc truy vết tới Triệu Cầm Đan. Chỉ thấy “Nhân Gian Hành Tẩu” chưa bao giờ hành tẩu nhân gian này giờ thảm hại vô cùng, đang bị mấy tà ma liền bao vây chặn đánh, hắn bèn vội hỏi Ngụy Thành Hưởng:

Mặt trên cùng của xúc xắc dừng lại tại một chấm, “soạt” một cái, phù chú tan thành một đám hơi nước và cùng tan biến với xúc xắc.

Ngụy Thành Hưởng chống một tay xuống đất bật người dậy, Triệu Cầm Đan lại bỏ lại nàng, chỉ để lại một câu lạnh tanh trong gió:

– Vô sỉ, ta nhớ mặt ngươi rồi đấy!

Hậu bối bây giờ toàn bị làm sao vậy?

Đỉnh Độ Nguyệt đổi tên thành “đỉnh Không Thể” có được không?

Ngụy Thành Hưởng: …

Sao nàng lại vô sỉ rồi? Kỳ oan thiên cổ!

Triệu đại tiểu thư đã từng nhìn thấy đồ tốt, Ngụy Thành Hưởng vừa ló mặt, nàng đã nhìn ra tay trái của tà ma nghèo kiết xác kia là một tiên khí tương đối cao minh. Có lẽ cả đời tà ma chưa từng ăn mấy bữa no, gầy quắt gầy queo, tay trông rất đặc biệt – mảnh hơn đàn ông cùng vóc dáng mấy phần, xương cốt như chưa nảy nở, ngón tay gầy đến mức nhòn nhọn, giống y như đúc móng vuốt quỷ quái ăn trộm linh thạch trong túi nàng!

Triệu Cầm Đan ngẫm nghĩ: Người này bỉ ổi quá, thế mà lại móc túi, còn âm mưu lừa gạt lòng tin của nàng!

Ngụy Thành Hưởng báo một tiếng với Hề Bình, lợi dụng chuyển sinh mộc không đâu không có để một lần nữa khóa chặt Triệu Cầm Đan.

– Nàng ta nhìn ra đó là tay ngươi, ngươi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy sạch, – Hề Bình nói với nàng – đừng giải thích, cứ thẳng tay cướp túi linh thạch của nàng ta, bắt vòng Phá Pháp, Lục Ngô sẽ tới ngay!

Một khi Phá Pháp khởi động, huyện Đào cũng không cần đợi tới mười lăm tháng tám nữa!

Từ Nhữ Thành quá rộng rãi, linh thạch trong túi Triệu Cầm Đan quá nhiều, còn để cái vòng tay kia hút tiếp là nó sẽ gom đủ linh khí để tự khởi động.

Sao nàng lại vô sỉ rồi? Kỳ oan thiên cổ!

Ngụy Thành Hưởng tức ngực, cảm thấy sự trong sạch một đời của mình bị cái vòng tay quỷ yêu kia phá hỏng hết rồi.

Triệu Cầm Đan giẫm lên một thanh kiếm sắt mẻ mua bên đường, bay còn nhanh hơn cả gió, nàng là linh cảm đẳng Giáp hiếm gặp, ở Tiềm Tu tự, đến cả La Diêm vương cũng ôn hòa nhã nhặn với nàng, lúc này cảm nhận rõ ràng một ánh mắt khóa chặt nàng như bóng với hình.

Ngụy Thành Hưởng tức ngực, cảm thấy sự trong sạch một đời của mình bị cái vòng tay quỷ yêu kia phá hỏng hết rồi.

– Dừng bước! – Tên móc túi hèn hạ kia lại đuổi tới, đối phương rõ ràng đã đi đường tắt!

Thế này khiếp người quá!

Triệu Cầm Đan thay đổi suy nghĩ rất nhanh, có người theo dõi nàng trong bóng tối, là ai? Ánh mắt tới từ đâu?

Giây lát sau, khóe mắt nàng liếc thấy chuyển sinh mộc khắp nơi.

Hề Bình:

Linh cảm của Triệu Cầm Đan như bị kim mảnh đâm một phát, nàng hiểu ra: những cái cây này đã bị người khác giở trò!

Đại tiểu thư quyết đoán kịp thời, nhắm trúng hướng một con sông, vút một cái đã một lần nữa bỏ lại Ngụy Thành Hưởng và nhảy xuống con sông nước xiết kia – dòng nước trên con sông kia chảy xiết, gần đó không có chuyển sinh mộc.

Một đạo phù chú của nàng tạt lên mặt nước, cả người tan vào nước sông, tan biến mất dạng.

Sau một trận người ngã ngựa đổ, ánh sáng mạnh mới tiêu tan, Ngụy Thành Hưởng buông bàn tay che mắt Triệu Cầm Đan xuống, vừa định nói chuyện, nụ cười lễ độ trên mặt còn chưa thành hình, một đạo phù chú đã ập vào mặt.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Rb

Ngụy Thành Hưởng lập tức mất dấu nàng, mi tâm nảy lên, đúng lúc này, một tấm lưới lớn đột nhiên nổi khỏi mặt nước, bốn góc được kéo bởi bốn Lục Ngô che giấu hình dạng bằng phù chú tiềm hành, “rào” một tiếng bắt Triệu Cầm Đan từ dưới nước.

– Đa tạ tiền bối giúp đỡ, – Lục Ngô dẫn đầu nói với Hề Bình – bắt được nàng ta rồi.

– Vừa khéo. – Hề Bình nói – Phá Pháp ở trong túi linh thạch của nàng ta.

Khi bị tà ma đuổi giết, Triệu Cầm Đan không cẩn thận để máu bắn lên chuyển sinh mộc, Hề Bình vừa vặn áp chế nàng trên linh đài, dụ nàng nhảy xuống nước.

Tiền đề chính là tất cả trong phạm vi bao phủ của vòng Phá Pháp, dù là Thăng Linh hay Thiền Thuế đều không thể đi vòng qua quy tắc của nó. Trời mới biết Phá Pháp sẽ phát triển ra tiền đề gì theo ý niệm khi đó của Thu Sát – ả thì có thể trông chờ chuyện tốt lành gì.

– Tiền bối yên tâm, bọn ta đã phân phát hai mươi tấm lệnh bài minh văn Triệu gia ra ngoài, tin tức về lệnh bài giả sẽ nhanh chóng làm lẫn lộn việc này. – Lục Ngô dẫn đầu vừa nói vừa thuần thục khống chế Triệu Cầm Đan với đồng liêu, đoạt lấy túi linh thạch của nàng và nhìn về phía Ngụy Thành Hưởng phi thân đáp xuống.

– Thái Tuế kêu ta tới giúp. – Ngụy Thành Hưởng không kịp nói nhiều, chỉ báo một tiếng đơn giản với Lục Ngô rồi cắt lòng bàn tay nhanh chóng vẽ một phù chú – Trở về!

– Dừng bước! – Tên móc túi hèn hạ kia lại đuổi tới, đối phương rõ ràng đã đi đường tắt!

Túi linh thạch bị linh khí ẩn chứa trong một chưởng của nàng ép mở ra, linh thạch bên trong lăn ra ngoài.

Nhưng bàn tay đứt của nàng và vòng Phá Pháp lại không cánh mà bay.

Khi bị tà ma đuổi giết, Triệu Cầm Đan không cẩn thận để máu bắn lên chuyển sinh mộc, Hề Bình vừa vặn áp chế nàng trên linh đài, dụ nàng nhảy xuống nước.

Nơi xa, trên một đống xác tà ma bị Ngụy Thành Hưởng quật ngã, một bàn tay trắng bệch bỗng dưng xuất hiện trên mi tâm thi thể.

Một cách không chút kiêng nể, chi đứt kia áp lòng bàn tay lên, hút đi linh khí trên thi thể.

Vòng Phá Pháp dán trên cổ tay sáng lên.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s