ĐAO HÓA NGOẠI – 4
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Tương lai gì cơ?
Thi thể của tu sĩ cũng có thể dùng như linh thạch.
Từ Nhữ Thành nghi ngờ tai mình có vấn đề:
– Sư phụ?
– Đây cũng là mệnh lệnh của chủ thượng?
Hề Bình đưa thần niệm ra ngoài, gọi Lục Ngô đóng giữ tiên cung xà vương tới xua đuổi những con kền kền ngửi thấy mùi hôi thối này.
Từ Nhữ Thành: …
Chủ thượng tuyệt đối không thể buông tuồng thế này.
Từ Nhữ Thành biết ngay mình đã biến đại tiểu thư thành tên ngốc to xác thôn bên cạnh, trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, hắn khá nhanh trí, không đợi đối phương phản ứng ra chỗ là lạ, hắn đã ném một đạo phù chú về phía đám người:
– Cầm Đan sư muội!
– Thế thì không, – Hề Bình cây ngay không sợ chết đứng nói – trước mười lăm tháng tám, ta muốn lấy một trăm nghìn lượng bạch linh.
– Phá!
– Hê, – Hề Bình không chút hoang mang nhả ra ba chữ – thề tâm ma.
Từ Nhữ Thành: …
Thần thức Hề Bình loáng cái đã về đến huyện Đào.
Hề Bình kinh ngạc phát hiện, bọn họ nói hắn là tà ma, hắn liền càng lúc càng giống tà thần Thái Tuế thật sự.
Tay trái của Ngụy Thành Hưởng trắng hơn hẳn tay phải, nàng dùng một món tiên khí Lâm đại sư cho. Nàng không có ẩn cốt “tử đạo”, người cũng không phải thạch sùng, vết thương đương nhiên có thể khỏi, nhưng chi đứt sẽ không tái sinh, trừ khi nàng có cơ hội trúc cơ.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng bảy, tạm thời đổi nhân bánh trung thu cho Tết Trung thu còn không kịp, có một tà thần nhàn nhã chỉ vào mặt trăng nói hắn muốn ăn thứ đó!
– Nhưng vẫn không có tiền thì phải làm sao đây, sư phụ.
Thứ lỗi cho hắn kiến thức nông cạn, năm đó thủy quân mỏ Nam áp tải một lượt linh thạch tới Đại Uyển được nửa tá thủy long hộ tống, cộng dồn hết lam ngọc bích chương thậm chí cả xỉ thanh khoáng trên đội tàu vào với nhau, tổng giá trị được tới một trăm nghìn lượng bạch linh sao?
Nói thì nói vậy, mọi người không thể rời đi, giao thông Tây Sở không phát triển như Nam Uyển, đi một chuyến từ thị trấn mình ở đến huyện lị đã được coi là đi xa nhà. Trùm và thổ hoàng đế các nơi nắm giữ công xưởng đồng ruộng, mọi người đều phải tranh cái ăn trong kẽ tay chúng, nên các nơi đều bài ngoại.
“Ngắm tùy thích.” Hề Bình bị châm hơi nổi nóng, đương đầu với dư uy của Ngân Nguyệt luân, chút bất kham trời sinh kia của hắn bị kích thích thành cố chấp phiến diện, thầm nghĩ, “Ông cứ thích đợi ở đây đấy.”
– Ngươi đó, làm việc cẩn thận một tí, sau này còn phải nghĩ cách trà trộn vào nội môn Tam Nhạc, – tà thần đứng nói chuyện không đau lưng kia vẫn đang bình luận quốc gia đại sự – ngươi có thể tiếp tục dùng thân phận này, đi lấy chồng xong thành luôn người đỉnh Tây, rất tiện.
Người bịt mắt sẽ không thể đi đường thẳng.
– Sao ngươi không… – Từ Nhữ Thành tức sùi bọt mép, suýt nữa lỡ lời vì hắn, cố gắng định thần lại, túm lời về – ngươi cần nhiều linh thạch thế làm gì?
– Đại tiểu thư!
– À, ta muốn bày một tụ linh trận nhỏ ở huyện Đào. – Tà thần nói – Quần thể chuyển sinh mộc của huyện Đào là căn cơ của ta, nhờ phúc của Thu Sát, ta vốn có thể không chịu hạn chế ở huyện Đào, ai ngờ bị một tia sáng của lão già ăn hại chiếu tới phá đám. Nghe nói nơi Ngân Nguyệt luân chiếu qua sẽ để lại “bóng trăng”, linh khí không thông suốt trong vòng ít nhất nửa năm, đến lúc đó chẳng lẽ những chuyển sinh mộc kia của ta sẽ phải mục nát đến mức không còn cả rễ? Phải tụ ít linh để giữ chúng, pháp trận tốn linh thạch.
Thần thức của Hề Bình vừa luẩn quẩn trong Dã Hồ hương hoang tàn khắp chốn, vừa lấy luật Đại Uyển làm căn cứ để nghiền ngẫm một lượt từng tội danh bắt được là sẽ bị xử chém sau mùa thu, tính toán xem cái nào kiếm tiền nhanh nhất.
Trán Từ Nhữ Thành đập “bình bịch”:
Kế đó, kiếm ý rõ ràng truyền tới thần thức hắn, Hề Bình tiếp nhận vô cùng mù mờ: sư phụ làm gì đây? Truyền kiếm? Hắn không có tay mà.
Hề Bình thở ra một hơi thật dài, may mà nước Sở trời nóng không có tuyết, nếu không nóc nhà cả huyện đều sẽ để hắn quét hết.
– Ngươi tưởng ta ngu à? Lúc trước ngươi còn bảo ta chặt hết chuyển sinh mộc ở huyện Đào, giờ khó khăn lắm Thiền Thuế Tam Nhạc mới bớt việc cho ngươi, ngươi lại bảo sợ cây mục, cần linh thạch?
Hề Bình trước nay toàn thuận miệng lừa gạt hắn, nhất thời quên mất lúc trước mình nói hươu nói vượn gì, hơi ngắc ngứ:
Tu sĩ Trúc Cơ nhanh chóng cắt đứt linh khí của minh văn, người và thần thức xông vào tiểu viện gần như cùng lúc.
Đi qua một hốc cây khác, hắn lại nhìn thấy một đám trẻ con đang líu ríu vây quanh một cô bé. Hề Bình thấy trẻ con liền nhớ tới nước mũi, vốn định kính nhi viễn chi, lúc đi qua vô tình liếc một cái, lại thấy cô bé được vây quanh tôn thờ kia đang cầm thuốc nhuộm nước hoa vẽ động vật nhỏ lên cánh tay người khác.
Hắn có thể hoành hành thiên địa, làm việc dựa hết vào yêu ghét của chính mình. Hắn sẽ biến thành thứ gì đây?
– Nay khác mai khác mà — ta còn chưa nói xong đâu. Muốn loại trừ bóng trăng ở huyện Đào, tụ linh trận nhất định phải thành hình trước Trung thu, lấy linh thạch từ Tam Nhạc Đông Hành e là nước xa không cứu được lửa gần, giờ chỉ có thể dựa vào ngươi.
– Sư… ối!
Hề Bình trước nay toàn thuận miệng lừa gạt hắn, nhất thời quên mất lúc trước mình nói hươu nói vượn gì, hơi ngắc ngứ:
Một bên tai của Từ Nhữ Thành nghe tà thần gảy bàn tính “cành cạch”, một bên tai nghe tiếng người huyên náo ngoài viện, trợn tròn đôi mắt hạnh của tiểu nha đầu thành chuông đồng:
Còn nơi nào có thể nhanh chóng kiếm được tiền?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-QR
– Dựa… mẹ kiếp chuyện đó liên quan đếch gì đến ta? Ngươi toàn mồm điêu, sao ta phải giúp ngươi làm chuyện này?
Lũ trẻ không hiểu chuyện hò hét xô đẩy, coi vảy trăng tròn là huân chương.
Nghe nói núi Tam Nhạc đồng ý cho huyện Đào tiền và lương thực cứu trợ thiên tai, sống sót qua mùa đông không thành vấn đề, thế là mọi người vừa cào mặt đất chuẩn bị phương án phụ, vừa an phận trông mong ngóng chờ.
– Hê, – Hề Bình không chút hoang mang nhả ra ba chữ – thề tâm ma.
– Hì hì, mèo đã là gì, mảnh của tao lớn nhất, tao muốn cọp bự.
Từ Nhữ Thành: …
– Ngươi tưởng ta ngu à? Lúc trước ngươi còn bảo ta chặt hết chuyển sinh mộc ở huyện Đào, giờ khó khăn lắm Thiền Thuế Tam Nhạc mới bớt việc cho ngươi, ngươi lại bảo sợ cây mục, cần linh thạch?
Một Trúc Cơ… một Thăng Linh, có thể tương đương với bao nhiêu bạch linh?
Đệt tám đời tổ tông nhà ngươi!
Hề Bình bỗng hoàn hồn, cảm giác lạnh lẽo chạm vào thần thức của hắn có hơi thở quen thuộc… Chiếu Đình!
Lại có kiếm khí nhẹ nhàng đánh hắn một cái, lần này hắn phát hiện, hình như Chiếu Đình nổi giận rồi.
– Đại tiểu thư!
Hề Bình cười lớn:
Thứ gọi là “một trăm ngàn lượng” thực ra là hắn nửa đêm nửa hôm quấy rầy Lâm Sí và Hề Duyệt, bảo từng người họ giúp đỡ xem xét tụ linh trận rồi đối chiếu với bản vẽ kia cùng A Hưởng, gảy bàn tính cả đêm tính ra con số thấp nhất. Đại trận bao phủ cả một huyện thế này, cao thủ pháp trận nào đến cũng không dám nói liệu có hao hụt hai ba phần mười linh thạch không.
– Đan Đan!
Không hiểu sao hắn bỗng thấy hơi cô quạnh, lựa một cây chuyển sinh mộc mọc dưới sông chưa bị con nít ranh quệt nước mũi vào, Hề Bình cuộn tròn thần thức lại, chìm vào tâm sự. Lần đầu tiên trong năm năm nay, hắn nhập định như một đệ tử tiên gia chính thống.
Một kiếm kia mới đầu ôn hòa công chính, sau đó càng lúc càng lạnh thấu, càng lúc càng càn rỡ, kiếm vốn là lợi khí giết người sống nhờ máu người, không còn hạn chế, khí thế hung bạo ác liệt ập thẳng vào mặt. Hề Bình sởn hết gai ốc, nếu không tin tưởng từ tận đáy lòng rằng sư phụ sẽ không làm hắn bị thương, hắn suýt nữa đã quay đầu bỏ chạy.
“Tà thần” không sợ cả dư uy Ngân Nguyệt luân vãi cứt vãi đái bay mất.
– Cầm Đan sư muội!
– Tớ muốn mèo.
Sau đó sát khí của kiếm kia chạm vào thứ gì đó, chiếu rọi rõ ràng đủ loại suy nghĩ săn tu sĩ ban nãy của Hề Bình, đánh một loạt tới trước mắt hắn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng “uỳnh” một tiếng, trước mắt hắn chỉ còn lại một vùng huyết quang.
Nói thì chậm việc xảy ra thì nhanh, Từ Nhữ Thành vừa rụt cổ quay ra sau khung xích đu, góc váy phấp phới còn chưa rơi xuống, đã nghe một tiếng quát khẽ:
Nhưng Điểm Kim thủ chính là Điểm Kim thủ, bàn tay giả này lắp lên không khác gì tay thật, vẽ bùa làm trận đều không ngưng trệ chút nào – da dẻ còn mềm mại hơn tay thật của nàng. Những ngày này qua đi, Ngụy Thành Hưởng đã coi tiên khí kia như tay của chính mình, lúc này nàng mới bất chợt nhớ ra, nàng còn có một đoạn chi đứt bị vòng Phá Pháp ăn trộm.
– À, ta muốn bày một tụ linh trận nhỏ ở huyện Đào. – Tà thần nói – Quần thể chuyển sinh mộc của huyện Đào là căn cơ của ta, nhờ phúc của Thu Sát, ta vốn có thể không chịu hạn chế ở huyện Đào, ai ngờ bị một tia sáng của lão già ăn hại chiếu tới phá đám. Nghe nói nơi Ngân Nguyệt luân chiếu qua sẽ để lại “bóng trăng”, linh khí không thông suốt trong vòng ít nhất nửa năm, đến lúc đó chẳng lẽ những chuyển sinh mộc kia của ta sẽ phải mục nát đến mức không còn cả rễ? Phải tụ ít linh để giữ chúng, pháp trận tốn linh thạch.
– Phá!
Nơi quỷ quái này trông chẳng khác gì trước kia.
Ngọn lửa trên minh văn bậc ba bị tu sĩ Trúc Cơ cưỡng chế dập tắt bằng linh khí, may mà phần lớn minh văn đã cháy lẫn lộn, nhất thời cũng không thể nhìn ra chúng đã bị giở trò.
Hề Bình nói đến là qua loa với Từ Nhữ Thành, nhưng cấm có nhắc nỗi nôn nóng trong lòng.
Tu sĩ Trúc Cơ nhanh chóng cắt đứt linh khí của minh văn, người và thần thức xông vào tiểu viện gần như cùng lúc.
Cho nên sư phụ vẫn luôn trông coi hắn.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng bảy, tạm thời đổi nhân bánh trung thu cho Tết Trung thu còn không kịp, có một tà thần nhàn nhã chỉ vào mặt trăng nói hắn muốn ăn thứ đó!
Từ Nhữ Thành che mặt không còn lựa chọn nào khác, một viên bích chương thúc đẩy tiên khí trên người, khi tay áo buông xuống, hắn cao thêm ba tấc rưỡi, mặt tròn thuôn dài thành hình trái xoan, biến thành diện mạo của Triệu Cầm Đan.
Tiếc thay tiên khí có thể mô phỏng linh tướng, Từ Nhữ Thành lại không học được dáng vẻ của đại tiểu thư. Anh chàng to lớn này diễn giải bằng thực lực thế nào là “mặc long bào cũng không giống thái tử”. Mỹ nhân cao gầy vốn giống hạc tiên, bên trong chứa hắn không hiểu sao lại thành lạc đà – chân vẫn dài như cũ, trông lại rất không phải như vậy.
Bỗng, hắn nhớ tới chuyện khi huyện Đào bị Phá Pháp bao phủ, linh khí các Thăng Linh tiết ra suýt nữa biến đất hoang thành ruộng thanh khoáng.
Hề Bình: …
Chủ thượng tuyệt đối không thể buông tuồng thế này.
Một bên tai của Từ Nhữ Thành nghe tà thần gảy bàn tính “cành cạch”, một bên tai nghe tiếng người huyên náo ngoài viện, trợn tròn đôi mắt hạnh của tiểu nha đầu thành chuông đồng:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-QR
Ngay cả người Triệu gia xông vào cũng ngây người.
– Quản ta sống chết làm gì, ta trả máu thịt lại cho các người!
Từ Nhữ Thành biết ngay mình đã biến đại tiểu thư thành tên ngốc to xác thôn bên cạnh, trong khoảnh khắc chớp sáng lửa lóe, hắn khá nhanh trí, không đợi đối phương phản ứng ra chỗ là lạ, hắn đã ném một đạo phù chú về phía đám người:
– Thế thì không, – Hề Bình cây ngay không sợ chết đứng nói – trước mười lăm tháng tám, ta muốn lấy một trăm nghìn lượng bạch linh.
Ngay cả người Triệu gia xông vào cũng ngây người.
– Quản ta sống chết làm gì, ta trả máu thịt lại cho các người!
Rồi hắn nghe thấy tiếng ngâm khẽ của trường kiếm gõ vào thần thức mình từ Đông Hải xa xôi, Hề Bình vô thức tìm tới theo âm thanh yếu ớt kia:
Quả nhiên, đe dọa bằng cái chết đúng lúc, mọi người nhất thời không kịp để ý soi mói dáng vẻ của đại tiểu thư. Từ Nhữ Thành sợ nói lỡ lời, không dám phát huy tự do, chỉ gào lại một lượt phương thức một khóc hai nháo ba thắt cổ bằng lời của Triệu Cầm Đan hắn nghe lén được, để tránh giống một con vẹt nhại đi nhại lại, hắn còn biết điều chỉnh trật tự câu từ của lời nói gốc.
Khi ở trên đỉnh Phi Quỳnh, Chi Tu chưa từng dạy hắn kiếm pháp – tiểu đệ tử vừa nhập môn, chênh lệch quá xa, dạy cũng vô ích như đàn gảy tai trâu. Nhưng giờ đây, Hề Bình thân là đỉnh cao Trúc Cơ, thần thức qua lại mài giũa hai bên bờ sông Hạp, có khi còn mạnh mẽ ngang tàng hơn Thăng Linh bình thường, sớm đã xưa không bằng nay, hắn phát hiện mình có thể “đọc hiểu” kiếm ý của sư tôn rồi.
Trong bí cảnh Triệu gia, gà bay chó chạy khắp tiểu viện đại tiểu thư.
– Đây cũng là mệnh lệnh của chủ thượng?
Hề Bình cười lớn:
Một đám trẻ con không tâm sự đuổi bắt đùa giỡn bên cạnh, một vị trong đó ngoác mồm, hắt hơi một cái hào phóng, nước mũi phụt ra nửa thước. Vị hào kiệt này rất không để ý vẩy nước mũi lòng thòng lên chuyển sinh mộc bên cạnh, gào lên “à hú” nhặng xị nhào về phía bạn mình.
Trán Từ Nhữ Thành đập “bình bịch”:
– Từ tài năng, ngươi khuynh thành tuyệt thế đấy!
Đang thèm nhỏ dãi nhìn chằm chặp vào đám “quỷ dương gian” nhỏ bé này.
Từ Nhữ Thành thầm nghiến răng: Rõ thất đức, ngươi đoạn tử tuyệt tôn đi!
– Dựa… mẹ kiếp chuyện đó liên quan đếch gì đến ta? Ngươi toàn mồm điêu, sao ta phải giúp ngươi làm chuyện này?
Thành công cài Từ Nhữ Thành vào thân phận của Triệu Cầm Đan, Hề Bình không lo hắn diễn hỏng – Lục Ngô này bình thường thiếu tim thiếu phổi, lúc then chốt vẫn coi như đáng tin.
Nhưng vừa rút thần thức khỏi bí cảnh Triệu gia, hắn cũng không cười được lắm.
Còn người không có đạo tâm, vạn sự vạn vật đều không thể kìm hãm được hắn, giống như bão lốc không ai có thể tra khảo trên biển Vô Độ.
Hề Bình nói đến là qua loa với Từ Nhữ Thành, nhưng cấm có nhắc nỗi nôn nóng trong lòng.
Thứ gọi là “một trăm ngàn lượng” thực ra là hắn nửa đêm nửa hôm quấy rầy Lâm Sí và Hề Duyệt, bảo từng người họ giúp đỡ xem xét tụ linh trận rồi đối chiếu với bản vẽ kia cùng A Hưởng, gảy bàn tính cả đêm tính ra con số thấp nhất. Đại trận bao phủ cả một huyện thế này, cao thủ pháp trận nào đến cũng không dám nói liệu có hao hụt hai ba phần mười linh thạch không.
Tiếc thay tiên khí có thể mô phỏng linh tướng, Từ Nhữ Thành lại không học được dáng vẻ của đại tiểu thư. Anh chàng to lớn này diễn giải bằng thực lực thế nào là “mặc long bào cũng không giống thái tử”. Mỹ nhân cao gầy vốn giống hạc tiên, bên trong chứa hắn không hiểu sao lại thành lạc đà – chân vẫn dài như cũ, trông lại rất không phải như vậy.
Hắn không biết Dư Gia Loan có nhiều tiền như vậy không, cũng không biết có thể lấy ra bao nhiêu.
Hề Bình: …
Nửa tháng…
– Tao muốn hổ trước, mày không được đòi! Mảnh này của tao lớn hơn mày, không tin thì so xem!
Hề Bình sợ hãi hoảng hốt, kiếm khí tiêu tan, chỉ còn đôi chút lạnh lẽo trên mi tâm hắn, như tuyết mịn trên đỉnh Phi Quỳnh.
Như lời A Hưởng, xua hết người huyện Đào đi còn thực tế hơn đôi chút.
Như lời A Hưởng, xua hết người huyện Đào đi còn thực tế hơn đôi chút.
Thần thức Hề Bình loáng cái đã về đến huyện Đào.
Nhưng vừa rút thần thức khỏi bí cảnh Triệu gia, hắn cũng không cười được lắm.
Nghe nói núi Tam Nhạc đồng ý cho huyện Đào tiền và lương thực cứu trợ thiên tai, sống sót qua mùa đông không thành vấn đề, thế là mọi người vừa cào mặt đất chuẩn bị phương án phụ, vừa an phận trông mong ngóng chờ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-QR
Nơi quỷ quái này trông chẳng khác gì trước kia.
Chuyển sinh mộc bị Ngân Nguyệt luân quét qua, hắn ở trong cây rất không thoải mái. Ánh sáng của Ngân Nguyệt luân như vẫn còn sót lại bên trong đâm vào thần thức hắn như kim mảnh, nhắc nhở hắn đạo trời vĩnh hằng đang nhìn chằm chằm vào con sâu kiến Trúc Cơ không biết trời cao đất dày hắn.
Nói thì nói vậy, mọi người không thể rời đi, giao thông Tây Sở không phát triển như Nam Uyển, đi một chuyến từ thị trấn mình ở đến huyện lị đã được coi là đi xa nhà. Trùm và thổ hoàng đế các nơi nắm giữ công xưởng đồng ruộng, mọi người đều phải tranh cái ăn trong kẽ tay chúng, nên các nơi đều bài ngoại.
Cho dù một người đức cao vọng trọng công khai chuyện “bóng trăng”, mọi người cùng lắm cũng chỉ thêm tuyệt vọng, chứ không muốn rời đi. Vì trong những năm thiên tai lớn trước đây, một khi rời xa quê hương trở thành lưu dân, số người sống sót sau cùng còn xa mới được một nửa, ở lại trong bóng trăng – căn cứ theo lời nhiều vị trùng sư, dù sao hơn nửa số người trưởng thành không có vấn đề sức khỏe nghiêm trọng có thể vượt qua được, chỉ giảm mười mấy hai mươi năm tuổi thọ mà thôi.
Hề Bình dừng lại – cô bé đang vẽ vời trên vảy trăng tròn, vảy trăng tròn khiếp người được cô tô thành cái bụng tròn vo của động vật nhỏ.
Hề Bình cân nhắc một chút, phải hắn, hắn cũng không đi.
Bên phía tiên cung Xà vương vốn liếng vốn vẫn coi như dày dặn, kết quả bị Thu Sát giày vò một phát như thế, linh thạch bị hút cạn ít nhất một nửa, hiện tại dù có đập nồi bán sắt thì cùng lắm cũng chỉ gom góp được một hai ngàn lượng bạch linh như muối bỏ bể.
Chuyển sinh mộc bị Ngân Nguyệt luân quét qua, hắn ở trong cây rất không thoải mái. Ánh sáng của Ngân Nguyệt luân như vẫn còn sót lại bên trong đâm vào thần thức hắn như kim mảnh, nhắc nhở hắn đạo trời vĩnh hằng đang nhìn chằm chằm vào con sâu kiến Trúc Cơ không biết trời cao đất dày hắn.
“Ngắm tùy thích.” Hề Bình bị châm hơi nổi nóng, đương đầu với dư uy của Ngân Nguyệt luân, chút bất kham trời sinh kia của hắn bị kích thích thành cố chấp phiến diện, thầm nghĩ, “Ông cứ thích đợi ở đây đấy.”
Một đám trẻ con không tâm sự đuổi bắt đùa giỡn bên cạnh, một vị trong đó ngoác mồm, hắt hơi một cái hào phóng, nước mũi phụt ra nửa thước. Vị hào kiệt này rất không để ý vẩy nước mũi lòng thòng lên chuyển sinh mộc bên cạnh, gào lên “à hú” nhặng xị nhào về phía bạn mình.
Ngụy Thành Hưởng không ngừng lướt qua lướt lại huyện Đào như một cơn gió, tiền bối Thái Tuế nói hắn sẽ nghĩ cách lấy linh thạch, nàng phải bày xong pháp trận trước mười lăm. Nàng đã bỏ công sức trên lĩnh vực pháp trận, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên xử lý pháp trận lớn như vậy, nàng không dám lơ là chút nào, hận không thể nuốt bản vẽ tụ linh trận kia vào trong bụng.
Hề Bình: …
Từ Nhữ Thành che mặt không còn lựa chọn nào khác, một viên bích chương thúc đẩy tiên khí trên người, khi tay áo buông xuống, hắn cao thêm ba tấc rưỡi, mặt tròn thuôn dài thành hình trái xoan, biến thành diện mạo của Triệu Cầm Đan.
“Tà thần” không sợ cả dư uy Ngân Nguyệt luân vãi cứt vãi đái bay mất.
Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc: nàng cảm nhận được vòng Phá Pháp!
Đi qua một hốc cây khác, hắn lại nhìn thấy một đám trẻ con đang líu ríu vây quanh một cô bé. Hề Bình thấy trẻ con liền nhớ tới nước mũi, vốn định kính nhi viễn chi, lúc đi qua vô tình liếc một cái, lại thấy cô bé được vây quanh tôn thờ kia đang cầm thuốc nhuộm nước hoa vẽ động vật nhỏ lên cánh tay người khác.
Quả nhiên, đe dọa bằng cái chết đúng lúc, mọi người nhất thời không kịp để ý soi mói dáng vẻ của đại tiểu thư. Từ Nhữ Thành sợ nói lỡ lời, không dám phát huy tự do, chỉ gào lại một lượt phương thức một khóc hai nháo ba thắt cổ bằng lời của Triệu Cầm Đan hắn nghe lén được, để tránh giống một con vẹt nhại đi nhại lại, hắn còn biết điều chỉnh trật tự câu từ của lời nói gốc.
Hề Bình dừng lại – cô bé đang vẽ vời trên vảy trăng tròn, vảy trăng tròn khiếp người được cô tô thành cái bụng tròn vo của động vật nhỏ.
– Tớ cũng có, tớ cũng muốn! – Đứa trẻ bên cạnh giơ tay, để lộ cái vảy như vảy rắn trên mu bàn tay – Vẽ cho tớ một bông hoa nhỏ!
– Tớ muốn mèo.
Từ Nhữ Thành nghi ngờ tai mình có vấn đề:
– Hì hì, mèo đã là gì, mảnh của tao lớn nhất, tao muốn cọp bự.
– Tao muốn hổ trước, mày không được đòi! Mảnh này của tao lớn hơn mày, không tin thì so xem!
Cho dù một người đức cao vọng trọng công khai chuyện “bóng trăng”, mọi người cùng lắm cũng chỉ thêm tuyệt vọng, chứ không muốn rời đi. Vì trong những năm thiên tai lớn trước đây, một khi rời xa quê hương trở thành lưu dân, số người sống sót sau cùng còn xa mới được một nửa, ở lại trong bóng trăng – căn cứ theo lời nhiều vị trùng sư, dù sao hơn nửa số người trưởng thành không có vấn đề sức khỏe nghiêm trọng có thể vượt qua được, chỉ giảm mười mấy hai mươi năm tuổi thọ mà thôi.
– Tớ cũng có, tớ cũng muốn! – Đứa trẻ bên cạnh giơ tay, để lộ cái vảy như vảy rắn trên mu bàn tay – Vẽ cho tớ một bông hoa nhỏ!
Lũ trẻ không hiểu chuyện hò hét xô đẩy, coi vảy trăng tròn là huân chương.
Nói thì chậm việc xảy ra thì nhanh, Từ Nhữ Thành vừa rụt cổ quay ra sau khung xích đu, góc váy phấp phới còn chưa rơi xuống, đã nghe một tiếng quát khẽ:
Linh cảm Hề Bình bỗng khẽ động, hắn phóng tầm mắt, thấy một người già che mặt đứng cách đó không xa, là một trùng sư.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-QR
Đang thèm nhỏ dãi nhìn chằm chặp vào đám “quỷ dương gian” nhỏ bé này.
Từ Nhữ Thành: …
Hề Bình đưa thần niệm ra ngoài, gọi Lục Ngô đóng giữ tiên cung xà vương tới xua đuổi những con kền kền ngửi thấy mùi hôi thối này.
Phải, tu sĩ “trộm thiên thời” là đánh cắp linh khí xung quanh giấu vào chân nguyên của mình, sau khi những người này vẫn lạc, linh khí trong chân nguyên cũng sẽ không tự dưng tan biến.
Bên phía tiên cung Xà vương vốn liếng vốn vẫn coi như dày dặn, kết quả bị Thu Sát giày vò một phát như thế, linh thạch bị hút cạn ít nhất một nửa, hiện tại dù có đập nồi bán sắt thì cùng lắm cũng chỉ gom góp được một hai ngàn lượng bạch linh như muối bỏ bể.
Tất cả sổ sách bên phía tam ca đều phải qua trình tự công khai, hơn nữa hắn muốn ít tiền tiêu vặt thì cũng thôi, lượng lớn linh thạch quá cảnh cũng không thực tế.
Thời gian quá gấp, định mức quá lớn, hắn cũng không thể dồn hết tiền của lên người Từ Nhữ Thành.
Thời gian quá gấp, định mức quá lớn, hắn cũng không thể dồn hết tiền của lên người Từ Nhữ Thành.
Còn nơi nào có thể nhanh chóng kiếm được tiền?
Thần thức của Hề Bình vừa luẩn quẩn trong Dã Hồ hương hoang tàn khắp chốn, vừa lấy luật Đại Uyển làm căn cứ để nghiền ngẫm một lượt từng tội danh bắt được là sẽ bị xử chém sau mùa thu, tính toán xem cái nào kiếm tiền nhanh nhất.
Tất cả sổ sách bên phía tam ca đều phải qua trình tự công khai, hơn nữa hắn muốn ít tiền tiêu vặt thì cũng thôi, lượng lớn linh thạch quá cảnh cũng không thực tế.
Bỗng, hắn nhớ tới chuyện khi huyện Đào bị Phá Pháp bao phủ, linh khí các Thăng Linh tiết ra suýt nữa biến đất hoang thành ruộng thanh khoáng.
Trong bí cảnh Triệu gia, gà bay chó chạy khắp tiểu viện đại tiểu thư.
Phải, tu sĩ “trộm thiên thời” là đánh cắp linh khí xung quanh giấu vào chân nguyên của mình, sau khi những người này vẫn lạc, linh khí trong chân nguyên cũng sẽ không tự dưng tan biến.
Thi thể của tu sĩ cũng có thể dùng như linh thạch.
Ngay khi nàng kết thúc một nét trên biên giới huyện Đào, vừa thở ra một hơi, linh cảm bỗng bị kinh động.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Hề Bình đã phát triển mất kiểm soát: ít nhất trước khi chuyển sinh mộc hoàn toàn mục nát, Dã Hồ hương vẫn là địa bàn của hắn, không ai biết tai mắt của hắn trải khắp bên trong cây mọc hoang trên mái tường ven đường, chỉ cần thao tác chính xác, những tu sĩ bước vào Dã Hồ hương kia đều có thể là con mồi của hắn…
Một Trúc Cơ… một Thăng Linh, có thể tương đương với bao nhiêu bạch linh?
– Sao ngươi không… – Từ Nhữ Thành tức sùi bọt mép, suýt nữa lỡ lời vì hắn, cố gắng định thần lại, túm lời về – ngươi cần nhiều linh thạch thế làm gì?
Nửa tháng…
Ngay khi mạch suy nghĩ của hắn ngày một trượt tới nơi nguy hiểm, bên tai Hề Bình vang lên một tiếng “ong”, thần thức như bị một mảnh kim khí cực mỏng búng một cái, dư âm rung lên không ngừng.
Linh cảm Hề Bình bỗng khẽ động, hắn phóng tầm mắt, thấy một người già che mặt đứng cách đó không xa, là một trùng sư.
Hề Bình bỗng hoàn hồn, cảm giác lạnh lẽo chạm vào thần thức của hắn có hơi thở quen thuộc… Chiếu Đình!
– Sư phụ?
Không ai trả lời.
Thần thức Hề Bình liền quay một vòng khắp bốn phía như một con ruồi mất đầu, nhưng trước mắt chỉ có núi đồi mênh mông và đường chân trời thoạt nhìn không thể trông thấy.
Cái vòng tay kia hình như đang theo dõi rình mò nàng.
Không hiểu sao hắn bỗng thấy hơi cô quạnh, lựa một cây chuyển sinh mộc mọc dưới sông chưa bị con nít ranh quệt nước mũi vào, Hề Bình cuộn tròn thần thức lại, chìm vào tâm sự. Lần đầu tiên trong năm năm nay, hắn nhập định như một đệ tử tiên gia chính thống.
Khi nỗi lòng nôn nóng nhấp nhô của hắn lắng xuống, Hề Bình “trông thấy” sự trói buộc của Phong Ma ấn trên thần thức hắn, đi ngược dòng dọc theo Phong Ma ấn như gông xiềng kia, hắn sinh ra một chút liên hệ với bản thể dưới đáy biển Vô Độ.
Hề Bình cân nhắc một chút, phải hắn, hắn cũng không đi.
Rồi hắn nghe thấy tiếng ngâm khẽ của trường kiếm gõ vào thần thức mình từ Đông Hải xa xôi, Hề Bình vô thức tìm tới theo âm thanh yếu ớt kia:
ĐAO HÓA NGOẠI – 4
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-QR
– Sư… ối!
Lại có kiếm khí nhẹ nhàng đánh hắn một cái, lần này hắn phát hiện, hình như Chiếu Đình nổi giận rồi.
– Đan Đan!
Kế đó, kiếm ý rõ ràng truyền tới thần thức hắn, Hề Bình tiếp nhận vô cùng mù mờ: sư phụ làm gì đây? Truyền kiếm? Hắn không có tay mà.
Nhưng ngoài mấy chữ trên quạt của Văn Phỉ, lâu lắm rồi hắn không nhận được đôi câu vài lời từ sư tôn, vội vàng ngưng thần lĩnh hội.
Khi ở trên đỉnh Phi Quỳnh, Chi Tu chưa từng dạy hắn kiếm pháp – tiểu đệ tử vừa nhập môn, chênh lệch quá xa, dạy cũng vô ích như đàn gảy tai trâu. Nhưng giờ đây, Hề Bình thân là đỉnh cao Trúc Cơ, thần thức qua lại mài giũa hai bên bờ sông Hạp, có khi còn mạnh mẽ ngang tàng hơn Thăng Linh bình thường, sớm đã xưa không bằng nay, hắn phát hiện mình có thể “đọc hiểu” kiếm ý của sư tôn rồi.
Một kiếm kia mới đầu ôn hòa công chính, sau đó càng lúc càng lạnh thấu, càng lúc càng càn rỡ, kiếm vốn là lợi khí giết người sống nhờ máu người, không còn hạn chế, khí thế hung bạo ác liệt ập thẳng vào mặt. Hề Bình sởn hết gai ốc, nếu không tin tưởng từ tận đáy lòng rằng sư phụ sẽ không làm hắn bị thương, hắn suýt nữa đã quay đầu bỏ chạy.
Sau đó sát khí của kiếm kia chạm vào thứ gì đó, chiếu rọi rõ ràng đủ loại suy nghĩ săn tu sĩ ban nãy của Hề Bình, đánh một loạt tới trước mắt hắn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng “uỳnh” một tiếng, trước mắt hắn chỉ còn lại một vùng huyết quang.
Hề Bình sợ hãi hoảng hốt, kiếm khí tiêu tan, chỉ còn đôi chút lạnh lẽo trên mi tâm hắn, như tuyết mịn trên đỉnh Phi Quỳnh.
– Nay khác mai khác mà — ta còn chưa nói xong đâu. Muốn loại trừ bóng trăng ở huyện Đào, tụ linh trận nhất định phải thành hình trước Trung thu, lấy linh thạch từ Tam Nhạc Đông Hành e là nước xa không cứu được lửa gần, giờ chỉ có thể dựa vào ngươi.
Thần thức hắn đột ngột bừng tỉnh khỏi nhập định, có một khoảnh khắc như thế, hắn hiểu được vì sao mình không được trời đất dung chứa – hắn thực sự không có đạo tâm.
Ngay cả trùng sư bắt người luyện khí cũng đều có đạo tâm treo cao ba thước trên đầu không cho bọn họ ra tay với người bình thường khác ngoài “quỷ dương gian”.
Còn người không có đạo tâm, vạn sự vạn vật đều không thể kìm hãm được hắn, giống như bão lốc không ai có thể tra khảo trên biển Vô Độ.
Hắn không biết Dư Gia Loan có nhiều tiền như vậy không, cũng không biết có thể lấy ra bao nhiêu.
Hắn có thể hoành hành thiên địa, làm việc dựa hết vào yêu ghét của chính mình. Hắn sẽ biến thành thứ gì đây?
Hề Bình kinh ngạc phát hiện, bọn họ nói hắn là tà ma, hắn liền càng lúc càng giống tà thần Thái Tuế thật sự.
Thứ lỗi cho hắn kiến thức nông cạn, năm đó thủy quân mỏ Nam áp tải một lượt linh thạch tới Đại Uyển được nửa tá thủy long hộ tống, cộng dồn hết lam ngọc bích chương thậm chí cả xỉ thanh khoáng trên đội thuyền vào với nhau, tổng giá trị được tới một trăm nghìn lượng bạch linh sao?
Cục diện hỗn loạn ở huyện Đào là do Thu Sát để lại, hiện giờ hắn cảm thấy Thu Sát là đại yêu tà hại nước hại dân, nhưng… có lẽ sớm muộn gì cũng có một ngày, cũng sẽ có người nhìn hắn như nhìn Thu Sát.
Người bịt mắt sẽ không thể đi đường thẳng.
Cho nên sư phụ vẫn luôn trông coi hắn.
Hề Bình thở ra một hơi thật dài, may mà nước Sở trời nóng không có tuyết, nếu không nóc nhà cả huyện đều sẽ để hắn quét hết.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-QR
– Nhưng vẫn không có tiền thì phải làm sao đây, sư phụ.
Lần này bên trong thần thức hắn lặng ngắt như tờ, mảnh vỡ Chiếu Đình cũng không lên tiếng nữa, sư tôn là kẻ nghèo kiết xác xót ruột hai lượng bạch linh một trăm năm, lực bất tòng tâm.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Hề Bình đã phát triển mất kiểm soát: ít nhất trước khi chuyển sinh mộc hoàn toàn mục nát, Dã Hồ hương vẫn là địa bàn của hắn, không ai biết tai mắt của hắn trải khắp bên trong cây mọc hoang trên mái tường ven đường, chỉ cần thao tác chính xác, những tu sĩ bước vào Dã Hồ hương kia đều có thể là con mồi của hắn…
– Từ tài năng, ngươi khuynh thành tuyệt thế đấy!
Ngụy Thành Hưởng không ngừng lướt qua lướt lại huyện Đào như một cơn gió, tiền bối Thái Tuế nói hắn sẽ nghĩ cách lấy linh thạch, nàng phải bày xong pháp trận trước mười lăm. Nàng đã bỏ công sức trên lĩnh vực pháp trận, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên xử lý pháp trận lớn như vậy, nàng không dám lơ là chút nào, hận không thể nuốt bản vẽ tụ linh trận kia vào trong bụng.
Ngay khi nàng kết thúc một nét trên biên giới huyện Đào, vừa thở ra một hơi, linh cảm bỗng bị kinh động.
Thần thức hắn đột ngột bừng tỉnh khỏi nhập định, có một khoảnh khắc như thế, hắn hiểu được vì sao mình không được trời đất dung chứa – hắn thực sự không có đạo tâm.
Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc: nàng cảm nhận được vòng Phá Pháp!
Tay trái của Ngụy Thành Hưởng trắng hơn hẳn tay phải, nàng dùng một món tiên khí Lâm đại sư cho. Nàng không có ẩn cốt “tử đạo”, người cũng không phải thạch sùng, vết thương đương nhiên có thể khỏi, nhưng chi đứt sẽ không tái sinh, trừ khi nàng có cơ hội trúc cơ.
Lần này bên trong thần thức hắn lặng ngắt như tờ, mảnh vỡ Chiếu Đình cũng không lên tiếng nữa, sư tôn là kẻ nghèo kiết xác xót ruột hai lượng bạch linh một trăm năm, lực bất tòng tâm.
Nhưng Điểm Kim thủ chính là Điểm Kim thủ, bàn tay giả này lắp lên không khác gì tay thật, vẽ bùa làm trận đều không ngưng trệ chút nào – da dẻ còn mềm mại hơn tay thật của nàng. Những ngày này qua đi, Ngụy Thành Hưởng đã coi tiên khí kia như tay của chính mình, lúc này nàng mới bất chợt nhớ ra, nàng còn có một đoạn chi đứt bị vòng Phá Pháp ăn trộm.
Cái vòng tay kia hình như đang theo dõi rình mò nàng.
– Ngươi đó, làm việc cẩn thận một tí, sau này còn phải nghĩ cách trà trộn vào nội môn Tam Nhạc, – tà thần đứng nói chuyện không đau lưng kia vẫn đang bình luận quốc gia đại sự – ngươi có thể tiếp tục dùng thân phận này, đi lấy chồng xong thành luôn người đỉnh Tây, rất tiện.