ĐAO HÓA NGOẠI – 2
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Nước Sở, huyện Dư Gia Loan.
Ngụy Thành Hưởng vừa định đưa tay nhận, búp bê kia lại giữ lấy:
Ngụy Thành Hưởng cười một tiếng vờ vịt với hắn, kéo tấm lụa kia lại và mở ra, chỉ thấy một pháp trận được vẽ tỉ mỉ trên lụa, đối phương còn dán bản đồ huyện Đào lên một cách thân tình vô cùng như sợ nàng nhìn không hiểu.
Dư Gia Loan nằm ở phía đông bắc huyện Đào, một địa điểm trên thượng du sông Hạp và giữa nhóm núi.
Nếu là bản thân nàng, một túi bánh nướng là đủ gặm đến Đông Hành, tiền bữa cơm này có thể mua một xe mì!
Không ngờ người Triệu gia trở về sớm hơn dự đoán của hắn.
Phóng tầm mắt nhìn xuống từ trên cao, cả huyện không thấy mấy chỗ đất bằng, chục mẫu đất là đủ gộp thành một trấn. Người nơi đây sang nhà hàng xóm vay cây hành cũng phải trèo mấy chục bậc thang, đường núi nối liền bốn phía mảnh và quanh co tựa sợi chỉ, như thể gió thổi phát là đứt, trông mà kinh hồn bạt vía. Phần lớn mọi người đều sẽ dành vài khoảng đất trống trước cửa sau nhà và tận dụng mọi thứ để trồng ít lương thực, sinh kế thì chủ yếu dựa vào hai mỏ: phía tây Dư Gia Loan là quặng sắt, có một vòng lớn xưởng luyện kim dựa vào mỏ, nghe nói ba phần mười độ nguyệt kim của Đại Sở đều đến từ đây; dựa vào phía bắc có một núi thanh khoáng lớn được khai phá thành ruộng bậc thang, sản xuất ra lượng lớn linh dược mỗi năm.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tu sĩ cách đó không xa nói khẽ:
Luyện khí bằng người sống tổn hại âm đức, nghề trùng sư này chú trọng rất nhiều, điều đầu tiên chính là không được cố ý hại người, chỉ có thể dùng “quỷ dương gian”, tức là người bị nhiễm tà khí ắt phải chết. Trùng sư một mặt cứu vớt người ắt phải chết về phàm gian, cốt nhục tử sinh, mặt khác những bán ngẫu này lại chỉ có thể sống dựa vào ăn linh thạch, thường bị người ta chà đạp như nô lệ đắt đỏ, sống không bằng chết, giống như Hề Duyệt hồi nhỏ. Cho nên rất khó để nói việc trùng sư làm là tốt hay xấu, dù sao bọn họ cũng toàn câu kết làm bậy với tà ma mọi ngả, đều là cá mè một lứa trong mắt danh môn chính phái.
Ngụy Thành Hưởng bèn hỏi:
Ngoài cướp đường bắt cóc tống tiền và giở tà thuật, trên đời thật sự không có nhiều thứ có lắm việc làm béo bở như xưởng luyện kim và ruộng thanh khoáng, Dư Gia Loan chính là vùng đất báu mịt mù chướng khí như thế.
– Ai?
– Thứ gì vậy, bọn chúng cũng xứng…
Mé tây nam Dư Gia Loan có một ngọn núi nhỏ cao hơn những ngọn núi khác một chút tên “đỉnh Thọ Tinh”, cũng không biết cái tên thất đức do ai đặt, nghe như ám chỉ gì đó – núi này trọc lốc.
– Cha, bọn họ có ý gì?
– Ha! – Triệu Cầm Đan cười khẩy một tiếng – Đệ tử nội môn ở núi tiên tám năm không mở nổi linh khiếu?
Đoán chừng do phong thủy hơi có vấn đề, đỉnh Thọ Tinh này khi không toàn bị sét đánh, dăm ba hôm lại một đám cháy, lưng chừng núi đổ lên bị thiêu mấp mô lồi lõm. Trên đỉnh còn có một ngôi miếu hoang chỉ còn lại bức tường đổ nát cháy sém, cờ phướn rách rưới đen sì sì treo trên cửa, gió vừa thổi là kêu “vù vù”. Dân làng lân cận sẽ đi vòng qua nơi này, đặc biệt là vào buổi tối, ai cũng nói miếu hoang có quỷ quấy phá.
– Phô trương lớn như vậy?
Lúc này tịch dương đã lặn xuống giữa những ngọn núi, gió đêm lành lạnh, một người trẻ tuổi đeo hộp gỗ lớn đang đi lên một mình dọc theo những bậc đá mọc đầy cỏ dại.
Hề Bình cười bảo:
Hôm nay tộc trưởng Dư Gia Loan mở tiệc chiêu đãi tộc trưởng Triệu thị, tộc trưởng dẫn theo mấy bán tiên Thiên Cơ các đi dự tiệc, nhân lúc bọn họ vắng mặt, Từ Nhữ Thành cấp tốc bày phù chú nghe lén ẩn hình khắp nơi.
Người trẻ tuổi cởi đấu lạp rách thủng lỗ xuống, ngẩng đầu liếc nhìn tấm bảng trên miếu hoang, tay không vẽ mấy nét giữa không trung. Linh khí khuấy động trên đầu ngón tay người này, một phù chú không vật dẫn thành hình và lưu loát bay ra ngoài, chỉ nghe “soạt” một tiếng, miếu hoang trước mắt thoáng cái bị phù chú đập nát như trăng trong nước, tường viện cháy đen bị quét sạch, lộ ra một tòa tiểu lâu rất có phong tình Tây Sở.
– Ta biết ngươi muốn hỏi gì — không sai, bọn ta đều đến vì “quỷ dương gian” Ngân Nguyệt luân để lại.
Một cặp bán ngẫu lùn cao chừng ba thước đứng trước cửa tiểu lâu, cũng không biết là thai song sinh thật hay sau này được tạc thành một hình dạng, chúng phun ra cái lưỡi dài mảnh như rắn, thèm nhỏ nước dãi nhìn lom lom khách tới, cùng nhau kêu rằng:
Phóng tầm mắt nhìn xuống từ trên cao, cả huyện không thấy mấy chỗ đất bằng, chục mẫu đất là đủ gộp thành một trấn. Người nơi đây sang nhà hàng xóm vay cây hành cũng phải trèo mấy chục bậc thang, đường núi nối liền bốn phía mảnh và quanh co tựa sợi chỉ, như thể gió thổi phát là đứt, trông mà kinh hồn bạt vía. Phần lớn mọi người đều sẽ dành vài khoảng đất trống trước cửa sau nhà và tận dụng mọi thứ để trồng ít lương thực, sinh kế thì chủ yếu dựa vào hai mỏ: phía tây Dư Gia Loan là quặng sắt, có một vòng lớn xưởng luyện kim dựa vào mỏ, nghe nói ba phần mười độ nguyệt kim của Đại Sở đều đến từ đây; dựa vào phía bắc có một núi thanh khoáng lớn được khai phá thành ruộng bậc thang, sản xuất ra lượng lớn linh dược mỗi năm.
– Quan khách tới rồi, mời quan khách vào trong.
Nhưng Tam Nhạc không có thứ gọi là “Đại tuyển”, họ nhận học trò dựa vào “duyên phận” – tức là xem đường đi nước bước. Sau khi đến, đệ tử phải nộp tiền cấp dưỡng sư tôn mình, ví dụ như đệ tử đỉnh Tây “địa linh nhân kiệt”, Trúc Cơ trở lên không nộp tiền còn có thể làm bừa ít việc vặt để lĩnh linh thạch dùng. Đệ tử dưới Trúc Cơ thì chia làm bốn đẳng dựa vào tư chất, một người đẳng Giáp mỗi tháng đòi ba lượng bạch linh, thấp hơn một bậc học phí gấp đôi, càng ăn hại càng phải nộp nhiều tiền.
Cứ để kệ?
Nơi đây vậy mà là một trạm dịch chuyên tiếp đãi tu sĩ, còn rất kiêu ngạo – không ít nhà giàu mới nổi ở Tây Sở sẽ mở linh khiếu bằng cách rót đan dược và linh thạch trong mấy chục năm, những người đó không tu hành, mở linh khiếu đơn thuần để kéo dài tuổi thọ và giữ gìn dung nhan, họ mù tịt phù pháp minh và còn phàm tục hơn cả phàm tục, ngoài tiểu lâu bao phủ phép che mắt, phải có khả năng phá bỏ nó mới nhìn thấy được bộ mặt thật của tiểu lâu, tỏ rõ họ không chào đón loại tu sĩ giả này.
Dư Gia Loan nằm ở phía đông bắc huyện Đào, một địa điểm trên thượng du sông Hạp và giữa nhóm núi.
Vì loại bán ngẫu này còn được gọi là “bán ngẫu tò vò”, nên luyện khí sư loại này được gọi là “trùng sư”.
– Hạng Triệu không biết đã gom đủ xương kia hình như xuất thân đỉnh Tây.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qn
– Bán ngẫu muốn thưởng linh thạch. – Giọng Hề Bình vang lên bên tai người trẻ tuổi — Ngụy Thành Hưởng – Ngươi cứ cho dù ít dù nhiều.
Người trẻ tuổi cởi đấu lạp rách thủng lỗ xuống, ngẩng đầu liếc nhìn tấm bảng trên miếu hoang, tay không vẽ mấy nét giữa không trung. Linh khí khuấy động trên đầu ngón tay người này, một phù chú không vật dẫn thành hình và lưu loát bay ra ngoài, chỉ nghe “soạt” một tiếng, miếu hoang trước mắt thoáng cái bị phù chú đập nát như trăng trong nước, tường viện cháy đen bị quét sạch, lộ ra một tòa tiểu lâu rất có phong tình Tây Sở.
Đại tiểu thư Triệu gia Triệu Cầm Đan gắng gượng giữ vững vẻ mặt bằng ngũ quan, vừa về bí cảnh Triệu gia tạm trú của bọn họ đã phát cáu:
Ngụy Thành Hưởng vẽ bùa vào cửa đã thấy lãng phí linh thạch:
Ngụy Thành hít sâu một hơi, cố gắng lên tinh thần, bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan. Như để chuyển dời sự chú ý, nàng lắng nghe tiếng của người khác, hỏi Hề Bình:
Bán ngẫu vốn định đưa đồ ăn lên cho Ngụy Thành Hưởng vừa thấy người tới đã suýt chút quỳ xuống, quay đầu chạy luôn, không dám bưng thức ăn thêm nguyên liệu lên nữa.
– Không cho, dân phong nơi đây bất chính.
Kẻ vắt cổ chày ra nước này đi vào tìm một xó xỉnh tối như hũ nút và ngồi xuống, đặt hộp gỗ lớn đựng ngân bàn thải bên cạnh, thứ kia vừa nặng vừa chiếm chỗ, nhanh chóng thu hút cái nhìn lườm nguýt của người khác. Nàng cũng mặc kệ, bảo Hề Bình giúp nàng đọc hết một lượt thực đơn tiếng Sở nàng không hiểu lắm, nhớ được không ít chữ, gọi một suất mì rẻ nhất.
Hề Bình cười bảo:
Ai ngờ thế sự vô thường đến vậy, lão tổ tông Triệu gia ngã xuống, “thế gia tiên tộc” xưa kia người người kêu đánh, trở thành chuột chạy qua đường, nàng vượt sông Hạp cùng một số tiền bối trong Thiên Cơ các, từ đây trở thành khách tha hương không căn cơ.
– Không sợ chúng bỏ đồ vào đồ ăn thức uống của ngươi?
Ngụy Thành Hưởng buột miệng nói:
Ngụy Thành Hưởng cúi đầu, giả vờ không thấy sắc mặt của bán ngẫu:
ĐAO HÓA NGOẠI – 2
– Quan khách tới rồi, mời quan khách vào trong.
– Không có tiền, bỏ thuốc chết ta cũng không cho.
Tim Ngụy Thành Hưởng lệch nhịp, nhớ tới vảy trăng tròn nàng phát hiện trên người đứa trẻ ở huyện Đào:
Triệu tộc trưởng khoát tay ngắt lời nàng:
Kẻ vắt cổ chày ra nước này đi vào tìm một xó xỉnh tối như hũ nút và ngồi xuống, đặt hộp gỗ lớn đựng ngân bàn thải bên cạnh, thứ kia vừa nặng vừa chiếm chỗ, nhanh chóng thu hút cái nhìn lườm nguýt của người khác. Nàng cũng mặc kệ, bảo Hề Bình giúp nàng đọc hết một lượt thực đơn tiếng Sở nàng không hiểu lắm, nhớ được không ít chữ, gọi một suất mì rẻ nhất.
– … Nghe nói Đại Uyển có một chi thứ Triệu gia ở Dư Gia Loan, gia chủ Dư gia đích thân tiếp đãi, nội môn Tam Nhạc đã đến cả rồi.
Người tới cười với Ngụy Thành Hưởng một cái, ngũ quan như tách rời, cười lên chỉ có miệng cử động. Ánh mắt hắn nhìn thẳng, vừa lên tiếng đã khó phân đực cái:
Trong trạm dịch chuyên tiếp đãi tu sĩ, đồ ăn thức uống bình thường đều thêm linh thảo, không có đồ rẻ, toàn để no bụng. Bán ngẫu không kiếm chác được tiền thưởng nhìn ra đây là đồ nghèo kiết xác, bèn trợn ngược mắt nói:
Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc, lén hỏi hắn:
Người này đeo găng tay, mặc một chiếc áo bào gấm không ăn nhập với xung quanh, long trọng đến mức hơi quái đản. Người cao nhòng, khung xương giãn rộng, ngũ quan không đâu không chạm khắc tinh xảo, nhưng không biết vì sao kết hợp với nhau… trông lại không đẹp lắm.
– Đưa tiền trước, bản điếm chỉ thu linh thạch.
– Nửa hoa thanh khoáng hạng tư. – Ngụy Thành Hưởng chấm lên chữ Sở mình không thạo trên thực đơn, nhíu mày phàn nàn – Sao không đi giành?
Dân phong nước Sở bên này sông Hạp thì lại tắc nghẽn hơn rất nhiều.
Thế là dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, nàng lấy ra một cái cân nhỏ dùng trong hiệu thuốc, tay không khều ra ít vụn từ một khối thanh khoáng hạng kém to bằng móng tay rồi cân, không thừa không thiếu, vừa đúng nửa hoa, cẩn thận túm vào một gói giấy nhỏ đưa cho bán ngẫu:
– Này.
Sở Uyển là nước láng giềng, tuy chỉ cách nhau một dòng sông, sông núi địa lý lại rất khác biệt.
Bán ngẫu: …
– Sao?
Hề Bình: …
– Tụ linh trận tụ linh cũng cần thời gian, muộn nhất là trước Trung thu, trận pháp sẽ thành. – Búp bê nhẹ nhàng nói mát – Ôi, cuối tháng bảy rồi, chuyển linh thạch từ núi tiên Tam Nhạc e là muộn hết cả rồi — bất kể ra sao, ta đã đưa ra cách, điều kiện đã đặt ra không được thu hồi.
Nước Sở, huyện Dư Gia Loan.
Về phương diện keo kiệt, Bàng Văn Xương cũng phải chào thua.
Triệu Cầm Đan nghe ra hàm ý trong lời phụ thân, nhìn chằm chằm ông ta cả buổi với vẻ khó tin:
Lúc này, bán ngẫu lùn thật thà bưng thức ăn lên, một bát lớn như cái chậu kết hợp với một đĩa gân bò, bốn lạng giăm bông và vài món ăn kèm, cộng thêm một bình Hoa Điêu hảo hạng mùi thơm nức mũi.
Bán ngẫu hoàn hồn lại, giành lấy gói giấy, chửi mát và bỏ đi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qn
– Ông chủ Ngụy, – Hề Bình thở dài – ngươi tốt xấu gì cũng ăn lam ngọc nhập đạo.
– Được, – Hề Bình nói – ngươi cũng gửi lời hỏi thăm tới tiên sinh “không tim không phổi” sau lưng tên tượng này hộ ta.
– Tuổi nhỏ vô tri, thúc cũng không chỉ bảo ta. Nếu năm đó ta biết lam ngọc giá bao nhiêu, có nát như xơ mướp ta cũng không dùng nó. – Ngụy Thành Hưởng vẫn đang xót ruột – Tiền bối, người thúc hẹn gặp ở đâu chẳng được, sao cứ nhất định phải đến nơi đắt thế này?
Nếu là bản thân nàng, một túi bánh nướng là đủ gặm đến Đông Hành, tiền bữa cơm này có thể mua một xe mì!
– Không có tiền, bỏ thuốc chết ta cũng không cho.
– Chỗ đối phương chọn, là người quý giá, cẩn thận lắm, không ở địa bàn của mình là không lộ diện. – Hề Bình nói thủng thẳng – Dư nghiệt Triệu gia ở trên bờ Dư Gia Loan, chúng ta vẫn phải dựa vào bọn họ để trà trộn vào Đông Hành, đúng lúc cũng tiện đường.
– Chúng ta dù sao cũng là ngoại lai, nếu muốn cắm rễ ở Tam Nhạc, kết thân với Hạng gia là lựa chọn tốt nhất.
Ngụy Thành Hưởng bèn hỏi:
Ngụy Thành Hưởng cúi đầu, giả vờ không thấy sắc mặt của bán ngẫu:
– Ai?
Ngụy Thành Hưởng vẽ bùa vào cửa đã thấy lãng phí linh thạch:
– Nghe đến “trùng sư” bao giờ chưa? – Hề Bình hỏi.
Cười nhạo như vậy là vì nội môn tiên môn cao không thể với – ngoại trừ Tam Nhạc Đông Hành.
Ngụy Thành Hưởng nghe vậy bèn vô thức ngẩng đầu liếc nhìn bán ngẫu lùn đang bận rộn trong tiểu điếm.
– Không cho, dân phong nơi đây bất chính.
– Ta đã bảo rồi, lòng dạ tà ma chưa chắc cứng hơn cha mẹ — đây, tụ linh trận.
Vào nam ra bắc, nàng đương nhiên biết “trùng sư” là gì – đó là một loại đạo luyện khí đặc thù, vật liệu sử dụng không phải linh thú linh thạch, mà là vật sống.
Hề Bình nảy ra suy nghĩ: huyện Đào thâm sơn cùng cốc nhưng cách vách thì không, còn có một đám họ lớn Huyền Ẩn lắm tiền nhiều của tới cách vách kìa.
Tà ma trộm thiên thời lâu ngày tại một nơi sẽ ảnh hưởng đến người phàm xung quanh, đặc biệt là phụ nữ mang thai và trẻ em, trẻ sơ sinh thường dị dạng, trẻ nhỏ cũng sẽ bị bệnh lạ, nếu để đấy mặc kệ thì không bao lâu chúng sẽ chết yểu. Có một thủ đoạn bất chính biến những đứa trẻ gần chết này thành bán ngẫu, bán ngẫu làm tốt thậm chí vừa ra đời đã có tu vi và thần thông.
Triệu Cầm Đan là con gái tộc trưởng Triệu thị Du Châu, Triệu thị Dư Châu cách nhà chính một vạn tám ngàn dặm, tuy ỷ vào trời cao hoàng đế xa, bản thân lén lút nuôi không ít bán tiên trong tộc, nhưng cũng không dám âm mưu với Đại tuyển Huyền Ẩn. Đại tuyển sáu năm trước, trong tộc điền bừa tên một số con cháu đến tuổi theo lệ rồi báo lên, trong đó có Triệu Cầm Đan.
Gia thế, tướng mạo, tư chất… thậm chí vận may của Triệu Cầm Đan không thứ nào không nổi bật, năm ấy nàng là một trong những đệ tử mở linh khiếu đầu tiên ở Tiềm Tu tự, vào thẳng danh sách của Thiên Cơ các, xuống núi liền tiến vào phân bộ Du Châu một cách tự nhiên suôn sẻ.
Vì loại bán ngẫu này còn được gọi là “bán ngẫu tò vò”, nên luyện khí sư loại này được gọi là “trùng sư”.
Nếu có, nói không chừng đã nghĩ ra cách ăn cướp bên cạnh rồi.
Luyện khí bằng người sống tổn hại âm đức, nghề trùng sư này chú trọng rất nhiều, điều đầu tiên chính là không được cố ý hại người, chỉ có thể dùng “quỷ dương gian”, tức là người bị nhiễm tà khí ắt phải chết. Trùng sư một mặt cứu vớt người ắt phải chết về phàm gian, cốt nhục tử sinh, mặt khác những bán ngẫu này lại chỉ có thể sống dựa vào ăn linh thạch, thường bị người ta chà đạp như nô lệ đắt đỏ, sống không bằng chết, giống như Hề Duyệt hồi nhỏ. Cho nên rất khó để nói việc trùng sư làm là tốt hay xấu, dù sao bọn họ cũng toàn câu kết làm bậy với tà ma mọi ngả, đều là cá mè một lứa trong mắt danh môn chính phái.
Tim Ngụy Thành Hưởng lệch nhịp, nhớ tới vảy trăng tròn nàng phát hiện trên người đứa trẻ ở huyện Đào:
– Nhưng “trộm thiên thời” không phải sẽ ảnh hưởng lâu dài sao? – Ngụy Thành Hưởng hỏi.
– Một trong bốn họ lớn Huyền Ẩn, đi đến đâu cũng tự mang bí cảnh, giỏi lắm cũng chỉ có bản thân người Triệu gia vào được, vừa đi sâu vào trong là không ai tìm được. Triệu gia lộ diện ở Dư Gia Loan chính là có ý kết giao, ai lại không muốn ăn miếng thịt mỡ to nhường này, danh môn vọng tộc tích lũy mấy ngàn năm phải có bao nhiêu thứ hay ho chứ?
– Sao?
Ngụy Thành Hưởng: …
– Sau lần trước ngươi nói, ta đã để ý đôi chút tới vùng phụ cận, phát hiện không ít trùng sư đã tới huyện Đào, – Hề Bình nói – sức mạnh khiến nơi đi qua không mọc một ngọn cỏ của Ngân Nguyệt luân khi đó liền khiến ta nghĩ tới trộm thiên thời, ta hoài nghi bọn họ đều đến tìm “vật liệu”.
Nàng chỉ lướt sơ qua, tim đã chùng xuống: bạch linh cần trong đây là con số thiên văn.
– Nhưng “trộm thiên thời” không phải sẽ ảnh hưởng lâu dài sao? – Ngụy Thành Hưởng hỏi.
Khóe mắt Ngụy Thành Hưởng giật một cái.
Linh khí phàm gian vốn đã mỏng manh lại không đồng đều, cho dù Ngân Nguyệt luân có một hơi hút khô cả huyện Đào thì trời cũng không bị đậy lại, gió cũng sẽ nhanh chóng thổi linh khí nơi khác tới, ngoài cây non yếu ớt chết rồi không dễ sống lại trong đất, người phàm hẳn sẽ không dễ bị ảnh hưởng đến vậy mới phải.
Thế là dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, nàng lấy ra một cái cân nhỏ dùng trong hiệu thuốc, tay không khều ra ít vụn từ một khối thanh khoáng hạng kém to bằng móng tay rồi cân, không thừa không thiếu, vừa đúng nửa hoa, cẩn thận túm vào một gói giấy nhỏ đưa cho bán ngẫu:
– Ta không biết… tới rồi, ngươi hỏi hắn.
Hề Bình chưa dứt lời, Ngụy Thành Hưởng đã ngửi thấy mùi nhựa thông thoang thoảng, rồi trước mắt nàng hoa lên, một người như hiện ra từ hư không đáp xuống đối diện nàng.
Hề Bình bổ sung một câu:
Người này đeo găng tay, mặc một chiếc áo bào gấm không ăn nhập với xung quanh, long trọng đến mức hơi quái đản. Người cao nhòng, khung xương giãn rộng, ngũ quan không đâu không chạm khắc tinh xảo, nhưng không biết vì sao kết hợp với nhau… trông lại không đẹp lắm.
Nàng từng cho rằng mình là thiên chi kiêu nữ một trong một vạn.
Búp bê nghe vậy, nở nụ cười khiến hai cục thịt khiếp người hiện lên trên mặt, như đã chuẩn bị từ sớm, hắn lấy ra một cuộn lụa thơm ngào ngạt từ trong tay áo:
– Ngân Nguyệt luân lệ khí nặng nề, nơi nó quét qua sẽ biến thành “bóng trăng”, linh khí xung quanh không thể chảy tới trong vòng ít nhất nửa năm, đến lúc đó e rằng trẻ con dưới ba tuổi đều phải trở thành “búp bê”.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qn
Kiểu không đẹp lại chẳng thể bới ra khuyết điểm này nhìn chằm chằm hồi lâu còn khiến người ta hơi sởn gai ốc.
Ngoài cướp đường bắt cóc tống tiền và giở tà thuật, trên đời thật sự không có nhiều thứ có lắm việc làm béo bở như xưởng luyện kim và ruộng thanh khoáng, Dư Gia Loan chính là vùng đất báu mịt mù chướng khí như thế.
Bán ngẫu vốn định đưa đồ ăn lên cho Ngụy Thành Hưởng vừa thấy người tới đã suýt chút quỳ xuống, quay đầu chạy luôn, không dám bưng thức ăn thêm nguyên liệu lên nữa.
Một cặp bán ngẫu lùn cao chừng ba thước đứng trước cửa tiểu lâu, cũng không biết là thai song sinh thật hay sau này được tạc thành một hình dạng, chúng phun ra cái lưỡi dài mảnh như rắn, thèm nhỏ nước dãi nhìn lom lom khách tới, cùng nhau kêu rằng:
Hề Bình chưa dứt lời, Ngụy Thành Hưởng đã ngửi thấy mùi nhựa thông thoang thoảng, rồi trước mắt nàng hoa lên, một người như hiện ra từ hư không đáp xuống đối diện nàng.
Người tới cười với Ngụy Thành Hưởng một cái, ngũ quan như tách rời, cười lên chỉ có miệng cử động. Ánh mắt hắn nhìn thẳng, vừa lên tiếng đã khó phân đực cái:
Tà ma trộm thiên thời lâu ngày tại một nơi sẽ ảnh hưởng đến người phàm xung quanh, đặc biệt là phụ nữ mang thai và trẻ em, trẻ sơ sinh thường dị dạng, trẻ nhỏ cũng sẽ bị bệnh lạ, nếu để đấy mặc kệ thì không bao lâu chúng sẽ chết yểu. Có một thủ đoạn bất chính biến những đứa trẻ gần chết này thành bán ngẫu, bán ngẫu làm tốt thậm chí vừa ra đời đã có tu vi và thần thông.
– Dư gia là gì? Họ lớn Tam Nhạc?
– Hạnh ngộ, cô nương, gửi lời hỏi thăm tới Xà vương điện hạ và “Thái Tuế tinh quân” sau lưng cô hộ ta.
Mé tây nam Dư Gia Loan có một ngọn núi nhỏ cao hơn những ngọn núi khác một chút tên “đỉnh Thọ Tinh”, cũng không biết cái tên thất đức do ai đặt, nghe như ám chỉ gì đó – núi này trọc lốc.
Trong trạm dịch chuyên tiếp đãi tu sĩ, đồ ăn thức uống bình thường đều thêm linh thảo, không có đồ rẻ, toàn để no bụng. Bán ngẫu không kiếm chác được tiền thưởng nhìn ra đây là đồ nghèo kiết xác, bèn trợn ngược mắt nói:
Ngụy Thành Hưởng nhướng mày – lâu lắm rồi không có ai một hơi nói toạc thân phận của nàng.
– Được, – Hề Bình nói – ngươi cũng gửi lời hỏi thăm tới tiên sinh “không tim không phổi” sau lưng tên tượng này hộ ta.
Trên có Hạng gia Tây Sở nắm giữ Tam Nhạc Đông Hành làm thần thánh trên trời, thừa vận làm thiên tử, các nơi cũng đều có thổ hoàng đế của mình.
Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc, lén hỏi hắn:
– Đây là người giả? Hắn chính là trùng sư Bộ Chi Sầu thần bí nhất nước Sở?
– Bình tĩnh đi, – Hề Bình nói – hắn tới phiên chợ lớn Dã Hồ hương vét đồ, còn phải nộp phí bảo kê cho tiên cung Xà vương đấy.
Hề Bình: …
Ngụy Thành Hưởng: …
Lúc này trong tiên cung Xà vương, “Xà vương” đổi thành lão Điền, Từ Nhữ Thành thì phụng mệnh trà trộn vào bí cảnh ẩn mình của người Triệu gia cùng một nhóm Lục Ngô khác.
Nàng đoán được thế lực chính thức của Đại Uyển đã xâm nhập vào tiên cung Xà vương, hơn nữa hình như còn liên quan không ít đến vị tiền bối Thái Tuế này, bèn gật đầu một cái lạnh nhạt với búp bê kia, nói vài câu khách sáo theo lời Hề Bình.
– Tam Nhạc Đông Hành…
Búp bê kia bèn bảo:
– Ông chủ Ngụy, – Hề Bình thở dài – ngươi tốt xấu gì cũng ăn lam ngọc nhập đạo.
– Ta biết ngươi muốn hỏi gì — không sai, bọn ta đều đến vì “quỷ dương gian” Ngân Nguyệt luân để lại.
Búp bê kia bèn bảo:
Khóe mắt Ngụy Thành Hưởng giật một cái.
Về phương diện keo kiệt, Bàng Văn Xương cũng phải chào thua.
Búp bê bảo:
– Ngân Nguyệt luân lệ khí nặng nề, nơi nó quét qua sẽ biến thành “bóng trăng”, linh khí xung quanh không thể chảy tới trong vòng ít nhất nửa năm, đến lúc đó e rằng trẻ con dưới ba tuổi đều phải trở thành “búp bê”.
Ngụy Thành Hưởng buột miệng nói:
– Tam Nhạc Đông Hành…
– Nghe đến “trùng sư” bao giờ chưa? – Hề Bình hỏi.
Cứ để kệ?
– Đừng nói ngớ ngẩn, – Hề Bình trên linh đài ngắt lời nàng – trẻ con chết rất nhiều trong những năm đói kém, mùa màng không tốt đổi con cho nhau làm thức ăn hoặc bị cha mẹ chôn sống khi xảy ra dịch bệnh đều không mới lạ, đây đã tính là gì? Ngươi nói với Bộ Chi Sầu, sau này bất kể mua bán gì, hắn đến dạ yến tiên cung là chia hoa hồng giảm một nửa cho hắn, hỏi hắn làm kiểu gì.
Búp bê nghe vậy, nở nụ cười khiến hai cục thịt khiếp người hiện lên trên mặt, như đã chuẩn bị từ sớm, hắn lấy ra một cuộn lụa thơm ngào ngạt từ trong tay áo:
– Không sợ chúng bỏ đồ vào đồ ăn thức uống của ngươi?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qn
– Ta đã bảo rồi, lòng dạ tà ma chưa chắc cứng hơn cha mẹ — đây, tụ linh trận.
Ngụy Thành Hưởng vừa định đưa tay nhận, búp bê kia lại giữ lấy:
– Ta không biết… tới rồi, ngươi hỏi hắn.
– Nhưng ta nhắc nhở các hạ, cái này không lời đâu.
Triệu tộc trưởng lại ngừng lại, nói uyển chuyển:
Ngụy Thành Hưởng cười một tiếng vờ vịt với hắn, kéo tấm lụa kia lại và mở ra, chỉ thấy một pháp trận được vẽ tỉ mỉ trên lụa, đối phương còn dán bản đồ huyện Đào lên một cách thân tình vô cùng như sợ nàng nhìn không hiểu.
Ngụy Thành Hưởng nghe vậy bèn vô thức ngẩng đầu liếc nhìn bán ngẫu lùn đang bận rộn trong tiểu điếm.
– Sau lần trước ngươi nói, ta đã để ý đôi chút tới vùng phụ cận, phát hiện không ít trùng sư đã tới huyện Đào, – Hề Bình nói – sức mạnh khiến nơi đi qua không mọc một ngọn cỏ của Ngân Nguyệt luân khi đó liền khiến ta nghĩ tới trộm thiên thời, ta hoài nghi bọn họ đều đến tìm “vật liệu”.
Nàng chỉ lướt sơ qua, tim đã chùng xuống: bạch linh cần trong đây là con số thiên văn.
– Tụ linh trận tụ linh cũng cần thời gian, muộn nhất là trước Trung thu, trận pháp sẽ thành. – Búp bê nhẹ nhàng nói mát – Ôi, cuối tháng bảy rồi, chuyển linh thạch từ núi tiên Tam Nhạc e là muộn hết cả rồi — bất kể ra sao, ta đã đưa ra cách, điều kiện đã đặt ra không được thu hồi.
Kiểu không đẹp lại chẳng thể bới ra khuyết điểm này nhìn chằm chằm hồi lâu còn khiến người ta hơi sởn gai ốc.
– Ngươi… – Ngụy Thành Hưởng ngẩng đầu, chỗ ngồi đối diện đã không còn một ai, búp bê đã biến mất.
Linh khí phàm gian vốn đã mỏng manh lại không đồng đều, cho dù Ngân Nguyệt luân có một hơi hút khô cả huyện Đào thì trời cũng không bị đậy lại, gió cũng sẽ nhanh chóng thổi linh khí nơi khác tới, ngoài cây non yếu ớt chết rồi không dễ sống lại trong đất, người phàm hẳn sẽ không dễ bị ảnh hưởng đến vậy mới phải.
Lúc này, bán ngẫu lùn thật thà bưng thức ăn lên, một bát lớn như cái chậu kết hợp với một đĩa gân bò, bốn lạng giăm bông và vài món ăn kèm, cộng thêm một bình Hoa Điêu hảo hạng mùi thơm nức mũi.
Nơi đây vậy mà là một trạm dịch chuyên tiếp đãi tu sĩ, còn rất kiêu ngạo – không ít nhà giàu mới nổi ở Tây Sở sẽ mở linh khiếu bằng cách rót đan dược và linh thạch trong mấy chục năm, những người đó không tu hành, mở linh khiếu đơn thuần để kéo dài tuổi thọ và giữ gìn dung nhan, họ mù tịt phù pháp minh và còn phàm tục hơn cả phàm tục, ngoài tiểu lâu bao phủ phép che mắt, phải có khả năng phá bỏ nó mới nhìn thấy được bộ mặt thật của tiểu lâu, tỏ rõ họ không chào đón loại tu sĩ giả này.
Nhưng Ngụy Thành Hưởng không có hứng ăn, hai người nhất thời trầm mặc.
– Nhưng ta nhắc nhở các hạ, cái này không lời đâu.
Lúc này tịch dương đã lặn xuống giữa những ngọn núi, gió đêm lành lạnh, một người trẻ tuổi đeo hộp gỗ lớn đang đi lên một mình dọc theo những bậc đá mọc đầy cỏ dại.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tu sĩ cách đó không xa nói khẽ:
– … Nghe nói Đại Uyển có một chi thứ Triệu gia ở Dư Gia Loan, gia chủ Dư gia đích thân tiếp đãi, nội môn Tam Nhạc đã đến cả rồi.
– Phô trương lớn như vậy?
– Đưa tiền trước, bản điếm chỉ thu linh thạch.
– Một trong bốn họ lớn Huyền Ẩn, đi đến đâu cũng tự mang bí cảnh, giỏi lắm cũng chỉ có bản thân người Triệu gia vào được, vừa đi sâu vào trong là không ai tìm được. Triệu gia lộ diện ở Dư Gia Loan chính là có ý kết giao, ai lại không muốn ăn miếng thịt mỡ to nhường này, danh môn vọng tộc tích lũy mấy ngàn năm phải có bao nhiêu thứ hay ho chứ?
Ngụy Thành hít sâu một hơi, cố gắng lên tinh thần, bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan. Như để chuyển dời sự chú ý, nàng lắng nghe tiếng của người khác, hỏi Hề Bình:
Núi Huyền Ẩn mười năm tuyển một lứa đệ tử, bất kể là con cháu nhà ai, Tiềm Tu tự cũng chỉ cho ở ba trăm sáu mươi ngày. Không thể mở linh khiếu trong thời gian này thì tới từ đâu phải về nơi ấy, không còn lần sau. Kệ xác ngươi là quận vương hay công chúa, đến đó đều phải dậy từ canh năm nửa đêm mới bò đi ngủ.
– Dư gia là gì? Họ lớn Tam Nhạc?
– Ngoài Hạng gia, nước Sở không có cái gọi là “họ lớn”, – Hề Bình nói – đây là nói về trùm địa phương.
Sở Uyển là nước láng giềng, tuy chỉ cách nhau một dòng sông, sông núi địa lý lại rất khác biệt.
Ngoài Tĩnh Châu nối liền dãy núi Huyền Ẩn cùng Hồng Âm và Sóc Châu phía bắc đều có đôi chút đồi núi, các vùng khác của nước Uyển phần lớn là đồng bằng. Trong nước có tổng cộng chín châu phủ lớn, dưới châu lại có quận huyện. Một con sông Vận từ nam chí bắc, giao thông phát triển, một nơi nổi gió, chưa đến mấy hôm đã thổi khắp cả nước. Kẻ có chút thế lực – ví dụ như ti thủy vận năm đó, có thể trải rộng dọc theo hệ thống sông Vận, một số thì là quan thương móc ngoặc vượt châu, các nơi cành lá đan xen rắc rối, câu kết tám hướng, nói một ngày một đêm cũng chưa chắc đã có thể sắp xếp rành rọt.
– Chỗ đối phương chọn, là người quý giá, cẩn thận lắm, không ở địa bàn của mình là không lộ diện. – Hề Bình nói chậm rì rì – Dư nghiệt Triệu gia ở trên bờ Dư Gia Loan, chúng ta vẫn phải dựa vào bọn họ để trà trộn vào Đông Hành, đúng lúc cũng tiện đường.
Dân phong nước Sở bên này sông Hạp thì lại tắc nghẽn hơn rất nhiều.
Nơi đây nhiều núi, nhiều đồi, khi trước không có động cơ hơi nước mở núi làm đường, hai nơi cách nhau một núi hận không thể đánh xe ngựa mấy ngày liền mới tới, khai thông liên lạc đều bất tiện. Vì thế nước Sở từ xưa không lập châu phủ lớn mà chỉ chia thành các quận huyện khác nhau dựa vào thế núi. Qua lại giữa các huyện khác nhau thường phải trèo đèo lội suối, trở ngại trùng trùng, thế lực của bọn trùm rất lớn.
Trên có Hạng gia Tây Sở nắm giữ Tam Nhạc Đông Hành làm thần thánh trên trời, thừa vận làm thiên tử, các nơi cũng đều có thổ hoàng đế của mình.
Thổ hoàng đế của Dư Gia Loan chính là đại tộc Dư thị nơi đây, chiếm giữ vùng đất báu này, họ giàu sang bức người, tộc trưởng chính là một bán tiên vào huyền môn trái phép… loại không tu hành, cũng không làm lỡ người ta phô trương hơn cả Thăng Linh Thiền Thuế núi Huyền Ẩn – cả huyện Dư Gia Loan, chỉ riêng đền thờ sống cung phụng ông cụ tộc trưởng đã có mấy ngôi liền. Tượng lớn của tộc trưởng ở cổng lò luyện kim cao hơn một trượng, ai không biết còn tưởng ông ta sáng tạo ra thuật phảng kim. Nghe nói vị tộc trưởng này còn có cô cháu gái đến Đông Hành làm hoàng tử phi, sinh được đứa con nghe đâu có tiền đồ cực kỳ, đã vào “tòa Tây” trong ba đỉnh chính “Đông Trung Tây” của Tam Nhạc.
Thổ hoàng đế của Dư Gia Loan chính là đại tộc Dư thị nơi đây, chiếm giữ vùng đất báu này, họ giàu sang bức người, tộc trưởng chính là một bán tiên vào huyền môn trái phép… loại không tu hành, cũng không làm lỡ người ta phô trương hơn cả Thăng Linh Thiền Thuế núi Huyền Ẩn – cả huyện Dư Gia Loan, chỉ riêng đền thờ sống cung phụng ông cụ tộc trưởng đã có mấy ngôi liền. Tượng lớn của tộc trưởng ở cổng lò luyện kim cao hơn một trượng, ai không biết còn tưởng ông ta sáng tạo ra thuật phảng kim. Nghe nói vị tộc trưởng này còn có cô cháu gái đến Đông Hành làm hoàng tử phi, sinh được đứa con nghe đâu có tiền đồ cực kỳ, đã vào “tòa Tây” trong ba đỉnh chính “Đông Trung Tây” của Tam Nhạc.
– Bình tĩnh đi, – Hề Bình nói – hắn tới phiên chợ lớn Dã Hồ hương vét đồ, còn phải nộp phí bảo kê cho tiên cung Xà vương đấy.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qn
Hề Bình bổ sung một câu:
– Hạng Triệu không biết đã gom đủ xương kia hình như xuất thân đỉnh Tây.
– Hiểu rồi, tiền đồ vô lượng. – Ngụy Thành Hưởng nói, rồi lại thở dài – Sao huyện Đào không có ông trùm phú quý bức người thế này chứ?
– Nên cha đồng ý?
Nếu có, nói không chừng đã nghĩ ra cách ăn cướp bên cạnh rồi.
Hề Bình nảy ra suy nghĩ: huyện Đào thâm sơn cùng cốc nhưng cách vách thì không, còn có một đám họ lớn Huyền Ẩn lắm tiền nhiều của tới cách vách kìa.
Lúc này trong tiên cung Xà vương, “Xà vương” đổi thành lão Điền, Từ Nhữ Thành thì phụng mệnh trà trộn vào bí cảnh ẩn mình của người Triệu gia cùng một nhóm Lục Ngô khác.
– Này.
Hôm nay tộc trưởng Dư Gia Loan mở tiệc chiêu đãi tộc trưởng Triệu thị, tộc trưởng dẫn theo mấy bán tiên Thiên Cơ các đi dự tiệc, nhân lúc bọn họ vắng mặt, Từ Nhữ Thành cấp tốc bày phù chú nghe lén ẩn hình khắp nơi.
Không ngờ người Triệu gia trở về sớm hơn dự đoán của hắn.
Chỉ cần trả được tiền, ở ỳ tại núi tiên đến lúc chết già cũng được.
Đại tiểu thư Triệu gia Triệu Cầm Đan gắng gượng giữ vững vẻ mặt bằng ngũ quan, vừa về bí cảnh Triệu gia tạm trú của bọn họ đã phát cáu:
– Cha, bọn họ có ý gì?
Đồng tộc Triệu thị trong phân bộ Du Châu không ít, phó đô thống chính là tiền bối đến từ nhà chính Kim Bình, đột nhiên có một cô nương nhỏ tuổi như vậy tới, ngàn vạn sủng ái đương nhiên không cần phải nói, ai cũng nâng niu nhường nhịn, đồ tốt từ nội môn bình thường đều cho nàng mặc sức chọn trước, việc bẩn thỉu mệt nhọc xưa này đều không để nàng mó vào.
Triệu Cầm Đan là con gái tộc trưởng Triệu thị Du Châu, Triệu thị Dư Châu cách nhà chính một vạn tám ngàn dặm, tuy ỷ vào trời cao hoàng đế xa, bản thân lén lút nuôi không ít bán tiên trong tộc, nhưng cũng không dám âm mưu với Đại tuyển Huyền Ẩn. Đại tuyển sáu năm trước, trong tộc điền bừa tên một số con cháu đến tuổi theo lệ rồi báo lên, trong đó có Triệu Cầm Đan.
Bán ngẫu hoàn hồn lại, giành lấy gói giấy, chửi mát và bỏ đi.
Báo thì báo, cũng chẳng ai để ý, nào hay lần Đại tuyển đó lại do Chi tướng quân đích thân chủ trì, không ai biết vị kiếm thần kia rốt cuộc chọn người bằng tiêu chuẩn gì, dù sao thì khi thiếp tuyển chọn được đưa đến Du Châu, cả nhà cũng trợn tròn mắt như phủ Vĩnh Ninh hầu năm ấy.
Gia thế, tướng mạo, tư chất… thậm chí vận may của Triệu Cầm Đan không thứ nào không nổi bật, năm ấy nàng là một trong những đệ tử mở linh khiếu đầu tiên ở Tiềm Tu tự, vào thẳng danh sách của Thiên Cơ các, xuống núi liền tiến vào phân bộ Du Châu một cách tự nhiên suôn sẻ.
Đồng tộc Triệu thị trong phân bộ Du Châu không ít, phó đô thống chính là tiền bối đến từ nhà chính Kim Bình, đột nhiên có một cô nương nhỏ tuổi như vậy tới, ngàn vạn sủng ái đương nhiên không cần phải nói, ai cũng nâng niu nhường nhịn, đồ tốt từ nội môn bình thường đều cho nàng mặc sức chọn trước, việc bẩn thỉu mệt nhọc xưa này đều không để nàng mó vào.
Nàng từng cho rằng mình là con gái cưng của trời một trong một vạn.
Ai ngờ thế sự vô thường đến vậy, lão tổ tông Triệu gia ngã xuống, “thế gia tiên tộc” xưa kia người người kêu đánh, trở thành chuột chạy qua đường, nàng vượt sông Hạp cùng một số tiền bối trong Thiên Cơ các, từ đây trở thành khách tha hương không căn cơ.
– Hiểu rồi, tiền đồ vô lượng. – Ngụy Thành Hưởng nói, rồi lại thở dài – Sao huyện Đào không có ông trùm phú quý bức người thế này chứ?
Ngụy Thành Hưởng nhướng mày – lâu lắm rồi không có ai một hơi nói toạc thân phận của nàng.
Người Sở vô lễ bực nào, ếch ngồi đáy giếng trong một huyện lị con con lại bảo ngay trước mặt cha mẹ nàng gả nàng cho cái vị hoàng tôn nội môn không biết là tròn hay dẹt kia của Dư gia bọn họ!
– Thứ gì vậy, bọn chúng cũng xứng…
Triệu tộc trưởng khoát tay ngắt lời nàng:
– Bất kể nhà ngoại xuất thân ra sao thì đó cũng là hoàng tôn Đại Sở, nhà ta chẳng qua cũng chỉ là một chi bên nơi biên thùy, nói đến dòng dõi, chúng ta còn tính là trèo cao đấy. Huống chi điện hạ là đệ tử nội môn đỉnh chính Tam Nhạc…
– Tuổi nhỏ vô tri, thúc cũng không chỉ bảo ta. Nếu năm đó ta biết lam ngọc giá bao nhiêu, có nát như xơ mướp ta cũng không dùng nó. – Ngụy Thành Hưởng vẫn đang xót ruột – Tiền bối, người thúc hẹn gặp ở đâu chẳng được, sao cứ nhất định phải đến nơi đắt thế này?
– Ha! – Triệu Cầm Đan cười khẩy một tiếng – Đệ tử nội môn ở núi tiên tám năm không mở nổi linh khiếu?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qn
Cười nhạo như vậy là vì nội môn tiên môn cao không thể với – ngoại trừ Tam Nhạc Đông Hành.
Núi Huyền Ẩn mười năm tuyển một lứa đệ tử, bất kể là con cháu nhà ai, Tiềm Tu tự cũng chỉ cho ở ba trăm sáu mươi ngày. Không thể mở linh khiếu trong thời gian này thì tới từ đâu phải về nơi ấy, không còn lần sau. Kệ xác ngươi là quận vương hay công chúa, đến đó đều phải dậy từ canh năm nửa đêm mới bò đi ngủ.
Vào nam ra bắc, nàng đương nhiên biết “trùng sư” là gì – đó là một loại đạo luyện khí đặc thù, vật liệu sử dụng không phải linh thú linh thạch, mà là vật sống.
Nhưng Tam Nhạc không có thứ gọi là “Đại tuyển”, họ nhận học trò dựa vào “duyên phận” – tức là xem đường đi nước bước. Sau khi đến, đệ tử phải nộp tiền cấp dưỡng sư tôn mình, ví dụ như đệ tử đỉnh Tây “địa linh nhân kiệt”, Trúc Cơ trở lên không nộp tiền còn có thể làm bừa ít việc vặt để lĩnh linh thạch dùng. Đệ tử dưới Trúc Cơ thì chia làm bốn đẳng dựa vào tư chất, một người đẳng Giáp mỗi tháng đòi ba lượng bạch linh, thấp hơn một bậc học phí gấp đôi, càng ăn hại càng phải nộp nhiều tiền.
Chỉ cần trả được tiền, ở ỳ tại núi tiên đến lúc chết già cũng được.
Cháu ngoại trai hoàng tôn của Dư gia kia là “Bính”, mỗi năm cần nộp gần một trăm năm mươi lượng bạch linh cho Tam Nhạc – đây là khái niệm thế nào? Quy đổi thành vàng bạc theo giá thị trường, thu nhập tài chính và thuế vụ của cả huyện Đào cách vách có lẽ cũng chỉ được chút ấy – nộp tám năm, thiếu niên tươi xanh tiến vào nay đã râu một chòm vẫn là người phàm, định lực xiết bao.
Triệu tộc trưởng lại ngừng lại, nói uyển chuyển:
– Chúng ta dù sao cũng là ngoại lai, nếu muốn cắm rễ ở Tam Nhạc, kết thân với Hạng gia là lựa chọn tốt nhất.
Triệu Cầm Đan nghe ra hàm ý trong lời phụ thân, nhìn chằm chằm ông ta cả buổi với vẻ khó tin:
– Nên cha đồng ý?
– Bán ngẫu muốn thưởng linh thạch. – Giọng Hề Bình vang lên bên tai người trẻ tuổi — Ngụy Thành Hưởng – Ngươi cứ cho dù ít dù nhiều.