THÁI TUẾ – CHƯƠNG 94

ĐAO HÓA NGOẠI – 1
*Thanh đao ngoài vòng giáo hóa.

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Sau khi linh mạch khôi phục, trận gió lớn rối ren của núi Huyền Ẩn rốt cuộc thổi tới phàm gian, trong lúc nhất thời có đủ thứ để nói: có người quan sát đại cục nói đây là âm mưu của Chu thị, có người nói đây là sự trả thù của Lý thị, còn có người nghĩ rõ lắm, nói e rằng thần vị Nguyệt Mãn bỏ trống, các thánh nhân Thiền Thuế đang đấu đá lục đục? Và điều được nhiều người quan tâm hơn cả là lần này điện chính núi Huyền Ẩn đổ mất một cây cột lớn, ai có thể lấp vào, liệu núi tiên có nâng đỡ tông tộc mới không, Thiên Cơ các sụp một nửa, người bị thiếu phải làm sao, chưa đến mấy năm thoáng cái lại đến năm Đại tuyển, liệu có tuyển chọn mở rộng không?

– Nếu còn sống, giờ cô gái ngốc nghếch có mắt không thấy Thái Sơn Trần Bạch Thược kia sẽ phải quỳ xuống thắp hương cho con. Con mới là “Thái Tuế” hàng thật giá thật, thuần chủng hơn cái vị nàng ta bái mù quáng năm đó nhiều. – Hề Bình nói với hầu gia – Nếu nàng trên trời có linh, giờ đây hẳn đã thống khoái… có thể nể tình con báo thù cho nàng để chăm sóc bà nhà mình một chút thì tốt, có lẽ bà nội thích nghe nàng hát.

Mỗi một vị trí bỏ trống sẽ có hàng ngàn hàng vạn cái mông ngo ngoe rục rịch đợi được dán lên, trong lúc nhất thời, tâm tư của kẻ có ít tiền, có ít quyền đều trở nên linh động, cho rằng gió xuân thay mới vạn vật đã thổi đến nhà mình, ca tụng thời đại hưng thịnh phát triển không ngừng này.

– Cha.

– Bạch Lệnh đi rồi à? Ta nói với huynh mấy câu rồi cũng đi, ta biết huynh muốn ở một mình. – Hề Bình nói.

Nhưng đó đều là náo nhiệt của người khác.

– Đo đất huyện Đào. – Ngụy Thành Hưởng bình tĩnh trả lời – Ta muốn tính xem cần bao nhiêu linh thạch mới có thể bồi đắp lại mấy chỗ đất này. Còn muốn xem có bao nhiêu người gặp nạn… tiền bối, linh mạch Đại Uyển khôi phục rồi à?

Dù sao bọn họ cũng không vội nữa.

Ngoài kia hoa tươi cài gấm, ầm ĩ vang trời chẳng liên quan gì đến phủ Vĩnh Ninh hầu lúc này.

Người lâu không gặp lạ mắt, tiếng lâu không nghe loạn tai, chỉ có mùi vị là như có thể cắm rễ sâu ba thước trong lòng người và đi theo họ suốt cả cuộc đời. Vừa ngửi thấy mùi đó, Chu Doanh nhắm mắt cũng biết mình đã đến hầu phủ.

Khi tỉnh dậy, thoạt tiên Chu Doanh ngửi thấy mùi cam cúc thoang thoảng, y vừa nghiêng đầu đã thấy bếp sưởi nhỏ bên gối đang hâm một bình nước cam cúc.

– Tam ca, thế ta đi thăm cha ta.

– Tam ca nói, năm đó người câu kết người Bắc Lịch, tính đào vong tới núi Bắc Tuyệt chăn dê, thất kính, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được cha đẻ ạ, con nghe mà rớt cả hàm. – Hề Bình chỉ lo việc mình nói – Chậc, sao lại không đi chứ? Một bát rượu sữa lớn với một miếng thịt dê to bao no, nghĩ thôi cũng sướng, núi Bắc Tuyệt mọc ra một đóa hoa lạ hiếm có là con đây, tuyết liên trăm năm ngàn năm gì kia cũng đều phải té sang bên, sao này đọ chống lưng với núi khác cũng phải cứng hơn ba phần.

Bà cụ sợ ban đêm mất giấc nên không hay uống trà sau buổi trưa, thường ngày chỉ hãm cam cúc nhỏ phơi khô với nước rồi bỏ thêm ít đường phèn cho vừa miệng.

– Sĩ Dung.

Người lâu không gặp lạ mắt, tiếng lâu không nghe loạn tai, chỉ có mùi vị là như có thể cắm rễ sâu ba thước trong lòng người và đi theo họ suốt cả cuộc đời. Vừa ngửi thấy mùi đó, Chu Doanh nhắm mắt cũng biết mình đã đến hầu phủ.

Chu Doanh nắm chặt chén ngọc nhỏ trong veo lấp lánh, hạ giọng:

Y chống người dậy, rót một chén nước cam cúc, không nếm được vị.

– Bận gì thế?

Hề Bình bèn không quấy rầy cậu nữa, rút thần thức về.

Linh cảm đỉnh cao của bán tiên gắn với vị giác, đồ ăn vừa vào miệng là có thể biết cơm đã qua tay ai từ khi làm cho đến lúc bưng lên… sao có thể không nếm được vị của một chén nước ngọt? Thế là y uống thêm một ngụm nữa và phân biệt cẩn thận, vị giác và linh cảm tê dại dần dần thức tỉnh, vị hoa, vị ngọt, vị dụng cụ, vị người trong nước… từ từ hiện ra, chỉ thiếu mỗi mùi sáp đinh hương trên tay bà.

Hề Bình nói bình thản:

Chu Doanh nắm chặt chén ngọc nhỏ trong veo lấp lánh, hạ giọng:

Tiên nhân thì có gì tài giỏi?

Hề Bình biết ngay y đã “tỉnh”.

– Bạch Lệnh.

Hắn phải đi quấy phá trước đã.

Mỗi một vị trí bỏ trống sẽ có hàng ngàn hàng vạn cái mông ngo ngoe rục rịch đợi được dán lên, trong lúc nhất thời, tâm tư của kẻ có ít tiền, có ít quyền đều trở nên linh động, cho rằng gió xuân thay mới vạn vật đã thổi đến nhà mình, ca tụng thời đại hưng thịnh phát triển không ngừng này.

Trong phòng không động tĩnh – Bạch Lệnh vừa nhận giao phó của hầu gia, dĩ hạ phạm thượng ra tay đánh ngất y, lúc này không dám lộ diện.

Nha dịch và chó săn của ti Thủy vận và trụ sở sông Vận năm ấy đã bị tiên đế thanh toán sạch sẽ, mà giờ, Triệu gia tan đàn xẻ nghé đợi đám kền kền thèm nhỏ dãi vồ tới ních đầy bụng, cũng nên đến lượt chuông Kiếp rồi.

– Ta biết ngươi ở đây, – Chu Doanh nói – đi ra.

Trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì y như cũ, chỉ có bài “Hoàn hồn điệu” xa xăm trôi tới từ rạp đám ma gần đó, trong giây lát, một tiếng huýt sáo đặc biệt trộn vào bài Hoàn hồn điệu kia, nó dằng dặc mà trống trải, Chu Doanh vừa nghe đã biết Bạch Lệnh đi rồi.

Tiếng nói của Hề Bình ngừng lại, bỗng nhớ ra, khi gây sự ở tháp Thanh Long, đám tà ma con con không biết trời cao đất dày Tương Ly kia đã cho đám thi thể mở miệng hát giai điệu này.

– Sĩ Dung.

Linh vật cái cứt.

Sau khi linh mạch khôi phục, trận gió lớn rối ren của núi Huyền Ẩn rốt cuộc thổi tới phàm gian, trong lúc nhất thời có đủ thứ để nói: có người quan sát đại cục nói đây là âm mưu của Chu thị, có người nói đây là sự trả thù của Lý thị, còn có người nghĩ rõ lắm, nói e rằng thần vị Nguyệt Mãn bỏ trống, các thánh nhân Thiền Thuế đang đấu đá lục đục? Và điều được nhiều người quan tâm hơn cả là lần này điện chính núi Huyền Ẩn đổ mất một cây cột lớn, ai có thể lấp vào, liệu núi tiên có nâng đỡ tông tộc mới không, Thiên Cơ các sụp một nửa, người bị thiếu phải làm sao, chưa đến mấy năm thoáng cái lại đến năm Đại tuyển, liệu có tuyển chọn mở rộng không?

Hắn không tin núi sẽ không sụp đổ.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qc

Tiếng huýt sáo ngừng lại.

Dựa vào đâu hắn sinh ra là một con người đường đường chính chính, lại phải làm quỷ hồn không thể gặp sáng cũng không thể gặp người?

Vừa bới, họ vừa không ngừng lẩm nhẩm cầu xin tà thần bị cấm đoán ở địa phương.

– Bạch Lệnh đi rồi à? Ta nói với huynh mấy câu rồi cũng đi, ta biết huynh muốn ở một mình. – Hề Bình nói.

Chu Doanh nắm chặt chiếc chén rỗng, ngồi mình dưới bóng của màn giường trong phòng khách, khoát tay với hắn như gỉ sét, rồi cởi chuyển sinh mộc xuống niêm phong trong giới tử, ngăn cách với thần thức Hề Bình.

– Ừ, – dường như phản ứng của Chu Doanh hôm nay luôn chậm hơn một chút, hỏi không đầu không đuôi – về kịp rồi? Bà bảo gì?

Trước kia, hắn ảo tưởng tam ca mang chuyển sinh mộc chứa thần thức hắn về nhà làm mấy món đồ trang trí nho nhỏ, đặt mỗi món trong phòng ngủ của cha mẹ và bà nội. Như vậy, hắn có thể làm linh vật trấn trạch trừ tà của họ như thú Nhân Quả, rảnh rỗi thì đi dạo một vòng. Mỗi ngày trước khi ngủ, khi họ cho lui những người không phận sự, hắn sẽ đến đánh tiếng, làm nũng, thỉnh an chút chút.

Hề Bình không lên tiếng.

Há không nực cười sao?

Đồng tử Chu Doanh hơi co lại, lấy ra một mảnh chuyển sinh mộc nhỏ đeo trên cổ mình một cách hơi hốt hoảng:

– … Không có sao?

– Nâng quan tài, qua hai rạp, đặt linh cữu trọn bảy ngày, đại đạo thông thiên dẫn lối về —

– Về kịp rồi, – bấy giờ Hề Bình mới nói – ta nói chuyện khác với huynh trước, lát nữa sẽ kể cho huynh.

Nghe nói khi chết, con người có thể nhớ tới người và việc trong cuộc đời mình, y không biết liệu bà có nhớ tới mình trong một chốc một lát nào đó không, cũng luôn không dám nghĩ kỹ liệu bà có đoán được điều gì khi y mãi không tới, liệu bà có oán trách y không.

– Ôi chao, nhóc câm còn học được cách chửi đổng rồi. – Hề Bình cười một tiếng, tiếng cười khiến Hề Duyệt phải khuỵu xuống đất che mắt, không biết là hứng máu hay hứng nước mắt.

Chu Doanh ngẩn ngơ, như thể người đuổi tới quá nhanh, thần hồn đánh rơi trên đường còn chưa tới, lòng y trống rỗng, không tỉnh táo lắm.

– Nếu chuyển sinh mộc còn thừa, huynh phần Hề Duyệt một mảnh hộ ta. Như vậy thì sẽ có người chú ý Kim Bình bên đây giúp huynh nếu lần sau lại có tình huống bị chặn tin tức. – Hề Bình nói – Về phần mảnh chuyển sinh mộc rơi vào tay cha mẹ ta, huynh cứ bảo ông ấy là đồ ta mang theo bên mình là được, họ sẽ giữ gìn cẩn thận, trong nhà có việc ta cũng trông được. Việc khác… việc khác chưa rõ tương lai, hơn nữa Phong Ma ấn hạn chế, huynh muốn tiết lộ ngọn nguồn cũng khó, hay là cứ dứt khoát đừng nói nữa.

Đúng lúc này, một thằng ở tiến vào, xin chỉ thị gì đó với hầu gia. Hầu gia hoàn hồn lại, gật đầu với thằng ở kia.

Chu Doanh hiểu ý hắn:

– Ta dặn Bạch Lệnh đi làm.

– Ừm được, Lâm đại sư nói có thể cho huynh mấy tấm mặt nạ linh tướng, đeo lên có thể che linh tướng, Thăng Linh trở xuống vấn đề không lớn, Thiền Thuế khó nói, hắn không dám đảm bảo, – Hề Bình nói – Thiền Thuế là cảnh giới chúng Thăng Linh đều không thể chạm tới và cũng không thể hiểu thấu, trừ Huệ Tương Quân… ta muốn đi Tam Nhạc tìm di tích của nàng, không chỉ để lấy lò Hóa Ngoại sửa Chiếu Đình.

Ngụy Thành Hưởng ngây người, nhớ tới khi mình vừa bắt đầu gọi hắn là Thái Tuế, người này sẽ kêu ầm lên như bị giẫm phải đuôi:

Ở nơi không ai nghe thấy, hắn cất giọng khép lại bài “Hoàn hồn điệu” kia, không phải bái biệt bà nội, hắn tự tiễn đưa mình, trung khí dồi dào, hiện ra niềm vui chan chứa:

Tiên nhân thì có gì tài giỏi?

Chén ngọc bích vỡ nát.

Cả một chậu tiền giấy đốt xong, bên ngoài cất tiếng hát Hoàn hồn điệu.

Hề Bình không lên tiếng.

Người phàm ngước nhìn núi tiên luôn cảm thấy họ cao cao tại thượng, không gì không thể, nhìn thêm một cái cũng là đi quá giới hạn – nhưng không phải tiên nhân cũng sẽ chết vì sợ hãi sao? Cũng sẽ có yêu hận và tham giận sao? Ngoài Vọng Xuyên, trong Phá Pháp, chẳng phải thiên quy cũng có thể bị xé nát sao?

– … Không có sao?

Ngụy Thành Hưởng không hiểu lắm vì sao vị tiền bối Đại Uyển này lại phải trông nom người nước Sở:

Hắn không tin núi sẽ không sụp đổ.

Trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì y như cũ, chỉ có bài “Hoàn hồn điệu” xa xăm trôi tới từ rạp đám ma gần đó, trong giây lát, một tiếng huýt sáo đặc biệt trộn vào bài Hoàn hồn điệu kia, nó dằng dặc mà trống trải, Chu Doanh vừa nghe đã biết Bạch Lệnh đi rồi.

– Ừ, – dường như phản ứng của Chu Doanh hôm nay luôn chậm hơn một chút, hỏi không đầu không đuôi – về kịp rồi? Bà bảo gì?

– Muốn lấy lò Hóa Ngoại thì bảo Lâm Sí với Văn Phỉ đi “đường sáng”, xin chỉ thị của đỉnh chính xong thì liên hệ Bạch Lệnh, đừng lén lén lút lút. – Chu Doanh uống hết non nửa bình cam cúc, ánh mắt lơ lửng giữa không trung trầm xuống – Lâm Sí không nên cho rằng luyện khí dễ như trở bàn tay, tiên khí cấp Thăng Linh đều dùng đến nguyên liệu hiếm, hắn sờ vào, sổ sách đỉnh Độ Nguyệt cũng không dễ khớp đâu. Lại thêm sau chuyện của Triệu gia, e rằng núi tiên sẽ giám sát vấn thiên. Ngươi cũng đừng tự thấy kín kẽ rồi hí hửng, Phong Ma ấn là do hai lão ăn hại của núi Huyền Ẩn kia phong đấy.

– Vậy ta chính là Thái Tuế.

Hề Bình biết ngay y đã “tỉnh”.

Chu Doanh nói xong im lặng cả buổi, như đang cạo xương bóp tủy gom một chút dũng khí, Hề Bình cũng không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.

– Thái Tuế…

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qc

Dù sao bọn họ cũng không vội nữa.

Lén lén lút lút, làm linh vật lừa mình dối người cái gì?

Không biết đã qua bao lâu, Chu Doanh mới hỏi khẽ:

Chu Doanh nói xong im lặng cả buổi, như đang cạo xương bóp tủy gom một chút dũng khí, Hề Bình cũng không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.

– Bà… bảo gì với ngươi?

Ngực hắn có nỗi căm phẫn cứng chắc đến thế như tứ đại linh sơn, có thanh đao vạn cổ không uống được máu liền vo ve không ngớt.

Nghe nói khi chết, con người có thể nhớ tới người và việc trong cuộc đời mình, y không biết liệu bà có nhớ tới mình trong một chốc một lát nào đó không, cũng luôn không dám nghĩ kỹ liệu bà có đoán được điều gì khi y mãi không tới, liệu bà có oán trách y không.

Y chống người dậy, rót một chén nước cam cúc, không nếm được vị.

Không biết đã qua bao lâu, Chu Doanh mới hỏi khẽ:

Y như một học trò nhỏ đã biết mình thi rớt dù thông báo chưa dán.

– Đừng đo nữa, tính ra ngươi cũng chẳng có nhiều tiền như thế, chuẩn bị đi với ta, chúng ta đến Tam Nhạc Đông Hành kiếm tiền.

Hề Bình nhẹ nhàng nói vài câu bên tai y, rồi bảo:

Đó là thứ bà cụ nắm trong lòng bàn tay lúc lâm chung, mãi mới gỡ ra được. Nghe Hề Duyệt nói, Tiểu Bảo nhà ông có quan hệ không nhỏ với thứ gỗ này, từng dùng thứ này làm tiên khí liên lạc, được điện hạ gửi về cùng một miếng lưu ly nứt bằng pháp trận… chắc là đồ cũ.

– Tam ca, thế ta đi thăm cha ta.

– Thái Tuế phù hộ…

Chu Doanh nắm chặt chiếc chén rỗng, ngồi mình dưới bóng của màn giường trong phòng khách, khoát tay với hắn như gỉ sét, rồi cởi chuyển sinh mộc xuống niêm phong trong giới tử, ngăn cách với thần thức Hề Bình.

Chén ngọc bích vỡ nát.

– Năm nay Ngân Nguyệt luân đoạt thiên thời, Tam Nhạc sẽ cấp tiền cứu tế — đúng lúc đón người Triệu gia cũng giúp bọn họ làm giàu ngang xương một phen, bỏ ra một ít da lông là đủ nấu cháo một mùa đông rồi, đừng nóng, ta sẽ trông nom.

Nếu không… vậy chính là vì hắn không về được nữa.

Thế là hắn nói một lèo rất nhiều chuyện, cơ bản đều là lời lạc đề và nói nhảm lung lung lộn xộn – vừa vào cửa nhà, bình thường Hề Bình sẽ bỏ não xuống và treo lên cùng áo ngoài, không biết thứ gì đang chạy đầy miệng, dù sao cũng chẳng có nửa câu nghiêm chỉnh.

Hầu gia canh đêm trong linh đường liên tục vuốt ve mảnh chuyển sinh mộc chỉ lớn hơn quân cờ một chút trong tay.

Đó là thứ bà cụ nắm trong lòng bàn tay lúc lâm chung, mãi mới gỡ ra được. Nghe Hề Duyệt nói, Tiểu Bảo nhà ông có quan hệ không nhỏ với thứ gỗ này, từng dùng thứ này làm tiên khí liên lạc, được điện hạ gửi về cùng một miếng lưu ly nứt bằng pháp trận… chắc là đồ cũ.

Năm nay ngay cả cây con lưa thưa cũng không còn, Ngân Nguyệt luân vừa chiếu, sức sống của huyện Đào sắp sửa đứt hết.

– Tiền bối, họ gọi thúc là Thái Tuế…

Trong đây sẽ có gì?

Rồi sẽ có một ngày, nếu hắn không nguyên đầu nguyên đuôi bước vào cổng lớn, quỳ xuống dập đầu mấy cái với linh vị bà nội, và để cha hắn cầm gia pháp đánh một trận – vì hắn đi xa bất hiếu.

Hầu gia ngẫm nghĩ, cũng bôi một ít máu trên đầu ngón tay lên đó, lặng lẽ chờ đợi.

Ở nơi ông không nhìn thấy, thần thức Hề Bình luôn quẩn quanh bên cạnh, thấy vậy bèn khẽ gọi một tiếng:

Trong đây sẽ có gì?

– Cha.

Hề Bình nhìn một cái thật sâu vào linh vị của Hề lão phu nhân đặt một bên, khắc ghi dáng hình của bà vào tim, rồi tàn nhẫn rút thần thức ra.

Tiền giấy đốt trong chậu than phát ra tiếng “lộp bộp”, ngoài rạp đám ma người qua kẻ lại, thế là hầu gia không nghe thấy gì cả.

– Cha, con lại sắp xa nhà rồi. – Hề Bình bỗng nghiêm mặt, nói với hầu gia – Cha với mẹ có thể đợi con thêm mấy năm không?

Đại Uyển chính là Đại Uyển, ngoài linh đài người sắp chết sắp sửa về với diệt vong có thể thu lưu hắn một chốc, nơi đây không có chỗ cho hắn dung thân – thảo nào bà coi hắn là người bên kia suối vàng, trước khi ra đi, con người ta ước chừng cũng sẽ có đôi chút linh tính khác người thường.

Giờ không muốn nữa.

– Tam ca nói, năm đó người câu kết người Bắc Lịch, tính đào vong tới núi Bắc Tuyệt chăn dê, thất kính, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được cha đẻ ạ, con nghe mà rớt cả hàm. – Hề Bình chỉ lo việc mình nói – Chậc, sao lại không đi chứ? Một bát rượu sữa lớn với một miếng thịt dê to bao no, nghĩ thôi cũng sướng, núi Bắc Tuyệt mọc ra một đóa hoa lạ hiếm có là con đây, tuyết liên trăm năm ngàn năm gì kia cũng đều phải té sang bên, sao này đọ chống lưng với núi khác cũng phải cứng hơn ba phần.

Trong ngoài linh đường đương nhiên không có người lớn tiếng ồn ào, hầu gia cũng không lên tiếng, thế là tình này cảnh này khiến Hề Bình có một ảo giác, dường như hầu gia đang thật sự yên lặng lắng nghe hắn nói.

Thế là hắn nói một lèo rất nhiều chuyện, cơ bản đều là lời lạc đề và nói nhảm lung lung lộn xộn – vừa vào cửa nhà, bình thường Hề Bình sẽ bỏ não xuống và treo lên cùng áo ngoài, không biết thứ gì đang chạy đầy miệng, dù sao cũng chẳng có nửa câu nghiêm chỉnh.

– Bà… bảo gì với ngươi?

Cả một chậu tiền giấy đốt xong, bên ngoài cất tiếng hát Hoàn hồn điệu.

– Chớ bồi hồi —

– Nâng quan tài, qua hai rạp, đặt linh cữu trọn bảy ngày, đại đạo thông thiên dẫn lối về —

Tiếng nói của Hề Bình ngừng lại, bỗng nhớ ra, khi gây sự ở tháp Thanh Long, đám tà ma con con không biết trời cao đất dày Tương Ly kia đã cho đám thi thể mở miệng hát giai điệu này.

Trong phòng không động tĩnh – Bạch Lệnh vừa nhận giao phó của hầu gia, dĩ hạ phạm thượng ra tay đánh ngất y, lúc này không dám lộ diện.

Khi đó hắn cảm thấy thi thể khóc tang nửa đêm không phải phong cảnh dương gian, hiện giờ bản thân hắn cũng chẳng phải “phong cảnh dương gian” nữa, nghe lại một lượt, vậy mà còn loáng thoáng có chút thân thiết.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qc

– Nếu còn sống, giờ cô gái ngốc nghếch có mắt không thấy Thái Sơn Trần Bạch Thược kia sẽ phải quỳ xuống thắp hương cho con. Con mới là “Thái Tuế” hàng thật giá thật, thuần chủng hơn cái vị nàng ta bái mù quáng năm đó nhiều. – Hề Bình nói với hầu gia – Nếu nàng trên trời có linh, giờ đây hẳn đã thống khoái… có thể nể tình con báo thù cho nàng để chăm sóc bà nhà mình một chút thì tốt, có lẽ bà nội thích nghe nàng hát.

Thái Tuế giả chết dưới chuông Kiếp, giờ hắn làm Thái Tuế thật, muốn đập chuông Kiếp.

Cuối tháng bảy, trung hạ du sông Hạp sắp ngày mùa, Ngụy Thành Hưởng khoác bọc hành lý ngân bàn thải kia của nàng đi lên từ bờ ruộng ở biên giới huyện Đào.

Trong ngoài linh đường đương nhiên không có người lớn tiếng ồn ào, hầu gia cũng không lên tiếng, thế là tình này cảnh này khiến Hề Bình có một ảo giác, dường như hầu gia đang thật sự yên lặng lắng nghe hắn nói.

Hầu gia hơi thất thần, nghiêng tai lắng nghe Hoàn hồn điệu, bàn tay hữu ý vô tình vuốt ve mảnh chuyển sinh mộc không biết dùng làm gì kia.

– Cha, con lại sắp xa nhà rồi. – Hề Bình bỗng nghiêm mặt, nói với hầu gia – Cha với mẹ có thể đợi con thêm mấy năm không?

Khi tỉnh dậy, thoạt tiên Chu Doanh ngửi thấy mùi cam cúc thoang thoảng, y vừa nghiêng đầu đã thấy bếp sưởi nhỏ bên gối đang hâm một bình nước cam cúc.

Đúng lúc này, một thằng ở tiến vào, xin chỉ thị gì đó với hầu gia. Hầu gia hoàn hồn lại, gật đầu với thằng ở kia.

– Được, đồng ý rồi. Đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó theo, nói không giữ lời là con chó cún. – Hề Bình nói – Giờ đầu gối với đầu con đều không ở bên cạnh, không tiện dập đầu, nợ trước, rồi sẽ có một ngày…

Trước kia, hắn ảo tưởng tam ca mang chuyển sinh mộc chứa thần thức hắn về nhà làm mấy món đồ trang trí nho nhỏ, đặt mỗi món trong phòng ngủ của cha mẹ và bà nội. Như vậy, hắn có thể làm linh vật trấn trạch trừ tà của họ như thú Nhân Quả, rảnh rỗi thì đi dạo một vòng. Mỗi ngày trước khi ngủ, khi họ cho lui những người không phận sự, hắn sẽ đến đánh tiếng, làm nũng, thỉnh an chút chút.

Giờ không muốn nữa.

Dựa vào đâu?

Người phàm ngước nhìn núi tiên luôn cảm thấy họ cao cao tại thượng, không gì không thể, nhìn thêm một cái cũng là đi quá giới hạn – nhưng không phải tiên nhân cũng sẽ chết vì sợ hãi sao? Cũng sẽ có yêu hận và tham giận sao? Ngoài Vọng Xuyên, trong Phá Pháp, chẳng phải thiên quy cũng có thể bị xé nát sao?

Dựa vào đâu hắn sinh ra là một con người đường đường chính chính, lại phải làm quỷ hồn không thể gặp sáng cũng không thể gặp người?

Hầu gia ngẫm nghĩ, cũng bôi một ít máu trên đầu ngón tay lên đó, lặng lẽ chờ đợi.

Hắn vứt thân thể tóc da cha mẹ cho dưới đáy biển Vô Độ, phải giải thích làm sao?

– Được, đồng ý rồi. Đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó theo, nói không giữ lời là con chó cún. – Hề Bình nói – Giờ đầu gối với đầu con đều không ở bên cạnh, không tiện dập đầu, nợ trước, rồi sẽ có một ngày…

Nha dịch quy định ông nội A Hưởng là điêu dân, tiên tộc quy định ruộng thanh khoáng Trần gia đổi họ Triệu, chuông Kiếp núi Huyền Ẩn cao cao tại thượng quy định ai là thần, ai là ma.

Tiền giấy đốt trong chậu than phát ra tiếng “lộp bộp”, ngoài rạp đám ma người qua kẻ lại, thế là hầu gia không nghe thấy gì cả.

Linh cảm đỉnh cao của bán tiên gắn với vị giác, đồ ăn vừa vào miệng là có thể biết cơm đã qua tay ai từ khi làm cho đến lúc bưng lên… sao có thể không nếm được vị của một chén nước ngọt? Thế là y uống thêm một ngụm nữa và phân biệt cẩn thận, vị giác và linh cảm tê dại dần dần thức tỉnh, vị hoa, vị ngọt, vị dụng cụ, vị người trong nước… từ từ hiện ra, chỉ thiếu mỗi mùi sáp đinh hương trên tay bà.

Há không nực cười sao?

– Xưng hô thôi mà.

Nha dịch và chó săn của ti Thủy vận và trụ sở sông Vận năm ấy đã bị tiên đế thanh toán sạch sẽ, mà giờ, Triệu gia tan đàn xẻ nghé đợi đám kền kền thèm nhỏ dãi vồ tới ních đầy bụng, cũng nên đến lượt chuông Kiếp rồi.

Hề Bình nhìn một cái thật sâu vào linh vị của Hề lão phu nhân đặt một bên, khắc ghi dáng hình của bà vào tim, rồi tàn nhẫn rút thần thức ra.

Thanh đao ngoài vòng giáo hóa.

Cha, mẹ, bà nội, tha lỗi cho con không còn lúc nào để làm nũng nữa.

ĐAO HÓA NGOẠI – 1*Thanh đao ngoài vòng giáo hóa.

Ngực hắn có nỗi căm phẫn cứng chắc đến thế như tứ đại linh sơn, có thanh đao vạn cổ không uống được máu liền vo ve không ngớt.

Hắn phải đi quấy phá trước đã.

Chu Doanh ngẩn ngơ, như thể người đuổi tới quá nhanh, thần hồn đánh rơi trên đường còn chưa tới, lòng y trống rỗng, không tỉnh táo lắm.

Lén lén lút lút, làm linh vật lừa mình dối người cái gì?

Linh vật cái cứt.

Rồi sẽ có một ngày, nếu hắn không nguyên đầu nguyên đuôi bước vào cổng lớn, quỳ xuống dập đầu mấy cái với linh vị bà nội, và để cha hắn cầm gia pháp đánh một trận – vì hắn đi xa bất hiếu.

Cha, mẹ, bà nội, tha lỗi cho con không còn lúc nào để làm nũng nữa.

Đồng tử Chu Doanh hơi co lại, lấy ra một mảnh chuyển sinh mộc nhỏ đeo trên cổ mình một cách hơi hốt hoảng:

Nếu không… vậy chính là vì hắn không về được nữa.

Linh cảm bị chạm khẽ, một người vừa quen thuộc vừa xa lạ đang tìm thần thức từng ẩn trong chuyển sinh mộc của hắn, Hề Duyệt nắm một khối chuyển sinh mộc ngấm máu đuổi theo ra ngoài.

Bán ngẫu bị hắn vứt bỏ giữa đường năm đó đỏ hoe hai mắt, nói năng lộn xộn mắng hắn từ đầu đến đuôi.

– Ôi chao, nhóc câm còn học được cách chửi đổng rồi. – Hề Bình cười một tiếng, tiếng cười khiến Hề Duyệt phải khuỵu xuống đất che mắt, không biết là hứng máu hay hứng nước mắt.

Hề Bình bèn không quấy rầy cậu nữa, rút thần thức về.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qc

– Chớ bồi hồi —

Bà cụ sợ ban đêm mất giấc nên không hay uống trà sau buổi trưa, thường ngày chỉ hãm cam cúc nhỏ phơi khô với nước rồi bỏ thêm ít đường phèn cho vừa miệng.

– Một đời buồn vui như bọt nước, đi về tây, đi về tây thôi!

Ở nơi không ai nghe thấy, hắn cất giọng khép lại bài “Hoàn hồn điệu” kia, không phải bái biệt bà nội, hắn tự tiễn đưa mình, trung khí dồi dào, hiện ra niềm vui chan chứa:

– Một đời buồn vui như bọt nước, đi về tây, đi về tây thôi!

Về tây – hắn đi về phía nước Sở.

Cuối tháng bảy, trung hạ du sông Hạp sắp ngày mùa, Ngụy Thành Hưởng khoác bọc hành lý ngân bàn thải kia của nàng đi lên từ bờ ruộng ở biên giới huyện Đào.

– Ừ. – Hề Bình đáp một tiếng, vừa qua sông là hắn “tự do” hơn nhiều, bất kể hoàn cảnh xung quanh thế nào, hắn không cần phải lo lắng tự nhiên bị câm khi nói chuyện với người khác nữa, và trải qua phiên chợ lớn của Dã Hồ hương, chuyển sinh mộc ở huyện Đào gần như đều từng chứa thần thức hắn, tuy Hề Bình không thể điều khiển linh khí như trong Phá Pháp, nhưng ít ra thần thức của hắn có thể dạo khắp nơi với những người kêu gọi Thái Tuế trong phạm vi huyện Đào.

Theo lý thuyết, hai bên bờ sông đều nên có đất đai màu mỡ, nhưng tu sĩ qua lại khu vực sông Hạp mỗi năm quá nhiều, mặc dù tuyệt đại đa số người đều tự chuẩn bị linh thạch, nhưng cũng khó tránh có tà ma nghèo kiết xác muốn “trộm thiên thời”, về lâu về dài khiến đất đai bạc màu hết năm này qua năm khác, chỉ có thể mọc ít cây con sống dở chết dở lưa thưa.

Năm nay ngay cả cây con lưa thưa cũng không còn, Ngân Nguyệt luân vừa chiếu, sức sống của huyện Đào sắp sửa đứt hết.

Ngụy Thành Hưởng phóng tầm mắt, chỉ thấy khắp nơi hoang tàn, một gia đình cách đó không xa đang bới kỹ đất, trông chờ có thể thu hồi chút lương thực – năm nay ngay cả phiên chợ lớn của Dã Hồ hương cũng không thể kiếm tiền, e rằng phải dựa vào ăn xin để sống qua mùa đông… cũng không biết sẽ có bao nhiêu người không thể sống sót qua mùa đông.

Ngụy Thành Hưởng phóng tầm mắt, chỉ thấy khắp nơi hoang tàn, một gia đình cách đó không xa đang bới kỹ đất, trông chờ có thể thu hồi chút lương thực – năm nay ngay cả phiên chợ lớn của Dã Hồ hương cũng không thể kiếm tiền, e rằng phải dựa vào ăn xin để sống qua mùa đông… cũng không biết sẽ có bao nhiêu người không thể sống sót qua mùa đông.

Về tây – hắn đi về phía nước Sở.

Vừa bới, họ vừa không ngừng lẩm nhẩm cầu xin tà thần bị cấm đoán ở địa phương.

Tiếng huýt sáo ngừng lại.

Hắn vứt thân thể tóc da cha mẹ cho dưới đáy biển Vô Độ, phải giải thích làm sao?

– Thái Tuế phù hộ…

– Nhưng bọn họ sống qua năm nay kiểu gì?

– Thái Tuế…

Linh cảm của bán tiên bám trên tai, có thể nghe thấy tiếng thì thầm cách đó trăm thước, Ngụy Thành Hưởng thầm nghĩ: “Hắn không thích người khác gọi mình như thế, sẽ tức giận.”

Y như một học trò nhỏ đã biết mình thi rớt dù thông báo chưa dán.

Đúng lúc này, có người gõ vang linh đài nàng, nàng nghe thấy tiền bối nói bên tai mình rằng:

– Tiền bối, sao thúc không giận nữa?

– Bận gì thế?

– Ta biết ngươi ở đây, – Chu Doanh nói – đi ra.

– Đo đất huyện Đào. – Ngụy Thành Hưởng bình tĩnh trả lời – Ta muốn tính xem cần bao nhiêu linh thạch mới có thể bồi đắp lại mấy chỗ đất này. Còn muốn xem có bao nhiêu người gặp nạn… tiền bối, linh mạch Đại Uyển khôi phục rồi à?

Bán ngẫu bị hắn vứt bỏ giữa đường năm đó đỏ hoe hai mắt, nói năng lộn xộn mắng hắn từ đầu đến đuôi.

Hề Bình nói:

– Ừ. – Hề Bình đáp một tiếng, vừa qua sông là hắn “tự do” hơn nhiều, bất kể hoàn cảnh xung quanh thế nào, hắn không cần phải lo lắng tự nhiên bị câm khi nói chuyện với người khác nữa, và trải qua phiên chợ lớn của Dã Hồ hương, chuyển sinh mộc ở huyện Đào gần như đều từng chứa thần thức hắn, tuy Hề Bình không thể điều khiển linh khí như trong Phá Pháp, nhưng ít ra thần thức của hắn có thể dạo khắp nơi với những người kêu gọi Thái Tuế trong phạm vi huyện Đào.

Nha dịch quy định ông nội A Hưởng là điêu dân, tiên tộc quy định ruộng thanh khoáng Trần gia đổi họ Triệu, chuông Kiếp núi Huyền Ẩn cao cao tại thượng quy định ai là thần, ai là ma.

– Đừng đo nữa, tính ra ngươi cũng chẳng có nhiều tiền như thế, chuẩn bị đi với ta, chúng ta đến Tam Nhạc Đông Hành kiếm tiền.

Hầu gia hơi thất thần, nghiêng tai lắng nghe Hoàn hồn điệu, bàn tay hữu ý vô tình vuốt ve mảnh chuyển sinh mộc không biết dùng làm gì kia.

– Nhưng bọn họ sống qua năm nay kiểu gì?

– Năm nay Ngân Nguyệt luân đoạt thiên thời, Tam Nhạc sẽ cấp tiền cứu tế — đúng lúc đón người Triệu gia cũng giúp bọn họ làm giàu ngang xương một phen, bỏ ra một ít da lông là đủ nấu cháo một mùa đông rồi, đừng nóng, ta sẽ trông nom.

Đúng lúc này, có người gõ vang linh đài nàng, nàng nghe thấy tiền bối nói bên tai mình rằng:

Lấy đi cái gì thì để lại cái đó, về sau hắn phát hiện ai trộm thiên thời thì để kẻ đó ở lại làm phân bón.

Linh cảm của bán tiên bám trên tai, có thể nghe thấy tiếng thì thầm cách đó trăm thước, Ngụy Thành Hưởng thầm nghĩ: “Hắn không thích người khác gọi mình như thế, sẽ tức giận.”

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Qc

Ngụy Thành Hưởng không hiểu lắm vì sao vị tiền bối Đại Uyển này lại phải trông nom người nước Sở:

– Tiền bối, họ gọi thúc là Thái Tuế…

Hề Bình nói:

– Vậy ta chính là Thái Tuế.

Ngụy Thành Hưởng ngây người, nhớ tới khi mình vừa bắt đầu gọi hắn là Thái Tuế, người này sẽ kêu ầm lên như bị giẫm phải đuôi:

– Tiền bối, sao thúc không giận nữa?

Hề Bình nói bình thản:

– Xưng hô thôi mà.

Hầu gia canh đêm trong linh đường liên tục vuốt ve mảnh chuyển sinh mộc chỉ lớn hơn quân cờ một chút trong tay.

Thái Tuế giả chết dưới chuông Kiếp, giờ hắn làm Thái Tuế thật, muốn đập chuông Kiếp.

Linh cảm bị chạm khẽ, một người vừa quen thuộc vừa xa lạ đang tìm thần thức từng ẩn trong chuyển sinh mộc của hắn, Hề Duyệt nắm một khối chuyển sinh mộc ngấm máu đuổi theo ra ngoài.

Advertisement

Một suy nghĩ 1 thoughts on “THÁI TUẾ – CHƯƠNG 94

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s