KHÁCH THA HƯƠNG – 1
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Bọn họ là “vọng xuyên*” vượt sang từ bên bờ Vong Xuyên, vì vậy vừa gặp bóng dáng quen thuộc kia đã như cách mấy đời, Từ Nhữ Thành và Hề Bình gần như đồng thời ngơ ngẩn.
*“Vọng xuyên” nghĩa là trông theo con nước, “vọng xuyên” (望川) đồng âm với “vọng xuyên” (望穿) trong “vọng xuyên thu thủy”, nghĩa là mỏi mắt ngóng trông.
– Nói được gì thì nói đó, việc khác để Bạch tiên sinh tự trông mà làm.
Lão phu nhân lắc đầu nói:
“Bạch tiên sinh!
Linh cảm và thính lực của bán tiên như hắn lại không hề mảy may phát hiện.
Hề Bình bỗng lạnh toát cả người: cả đời bà còn có bao nhiêu lần chỉnh thọ nữa? Bà đã hồ đồ đến mức không biết đau lòng nữa, hay là…
Hỏng bét, lại không cho nói.
“Bạch Lệnh đại ca…”
– Gọi hắn lại! Mau!
Hề Bình ngỡ ngàng ngậm miệng.
Dù Hề Bình đã biết “Bạch tiên sinh” phía sau Lục Ngô chính là Bạch Lệnh trong phủ Trang vương năm đó, hắn vẫn không khỏi có cảm xúc lẫn lộn khi vừa thấy người thật.
– Thuộc hạ dĩ hạ phạm thượng, tội đáng muôn chết, xin chủ thượng trách phạt. Cho dù ngài muốn tự mình tới huyện Đào, thì ít nhất hãy đợi thêm mười ngày nửa tháng…
Liền chỉ thấy Từ Nhữ Thành chưa nói dứt lời, thần sắc Bạch Lệnh đột ngột thay đổi.
Hề Bình ngắm nghía Bạch Lệnh, Bạch Lệnh đại ca không còn là ám vệ giấy không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, hơi thở trên người thu lại rất nhiều, thoạt nhìn gần như không khác gì người phàm. Nhưng Hề Bình vừa nhìn đã biết hắn đã trúc cơ… thật tốt.
Đáng tiếc hắn không thể nói, không thể chào hỏi.
– Ngươi…
Chu Doanh rõ ràng vui vẻ hòa nhã, Từ Nhữ Thành lại cảm thấy mình như chim non bị rắn độc để mắt tới, toát hết mồ hôi lạnh, đúng lúc này, một bóng trắng lóe lên, người giấy hốt hoảng rơi xuống ngăn giữa hai người:
Chuyển sinh mộc khắp nơi trước mắt thành rừng, như biết người tới là ai, những cái cây kia hiểu tính người nhường ra một con đường.
Vừa qua biên cảnh Uyển Sở, Hề Bình liền thấy gông xiềng trên người mình lại siết chặt hơn ba phần. Ở nước Sở vẫn chỉ là người khác không nghe thấy hắn và Từ Nhữ Thành nói chuyện, nhưng tới bên này chỉ cần có mặt người thứ ba, tiếng Từ đại bảo nói với hắn sẽ biến mất, lời hắn nói cũng không thể truyền tới tai Từ Nhữ Thành.
Khoảnh khắc đó, y không vui vẻ nữa, không có tư cách làm ma nữa.
Hề Bình ở trong biên giới Đại Uyển, thần thức bị hạn chế không thể thăm dò bên ngoài, lòng thấy quái lạ – động tĩnh ở huyện Đào lớn như vậy, đáng lẽ Bạch Lệnh nên gấp rút truy hỏi Từ Nhữ Thành xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tu sĩ cũng không nhất định phải ngủ… chuyện gì còn quan trọng hơn cả Tam Nhạc Đông Hành đưa thần khí trấn sơn ra?
Chuyển sinh mộc cũng không thể làm trung gian – nhân quả sâu hơn nữa thì cũng chỉ có thể thiết lập liên hệ với hắn khi dùng thứ chứa thần thức hắn, và huyện Đào vừa về nhân gian, Hề Bình liền không còn tự do đi lại khắp nơi trong chuyển sinh mộc nữa, thần thức chỉ có mấy nơi để đi như vậy.
Giữa đất trời mênh mang, không một ai nghe thấy.
Ai ngờ khi Ngân Nguyệt luân quét qua huyện Đào, Chu Doanh lại định cưỡng chế chấn nát người giấy phong y mặc kệ tâm mạch mình. Bạch Lệnh sợ vỡ mật, chỉ đành đánh ngất y.
Chỉ là không rõ vì sao, lúc này đôi lông mày Bạch Lệnh cau thành nếp nhăn, trông tâm tình hơi bất ổn.
Lúc trước khi lừa tên ngốc chơi, Hề Bình cố ý không nói cho Từ Nhữ Thành thần thức của mình ở trên túi lưới hắn mang theo bên mình, giờ lại phát hiện thực ra mình có muốn cũng không thể nói ra chuyện này. Đừng nói đến việc bảo thẳng với Từ Nhữ Thành, cho dù hắn muốn nhắc nhở bóng gió rằng túi lưới có vấn đề hoặc bảo Từ Nhữ Thành cầm túi lưới thử đi lấy máu người khác, Từ Nhữ Thành cũng “không nghe thấy” lời liên quan.
Mùa thu Kim Bình tới sớm, vừa qua tháng bảy, sớm tối đã có gió lạnh.
Phong Ma ấn dán miệng rõ chặt, đúng là không để lại chỗ cho hắn linh động.
Bạch Lệnh buồn bực:
– Ồ? – Một giọng nói vang lên sau lưng hắn – Thế ngươi là ai, sao biết ta đi qua?
Chu Doanh nhìn Từ Nhữ Thành, như sợ lớn giọng sẽ kinh động đến thứ gì đó, hỏi khẽ:
Hề Bình ngắm nghía Bạch Lệnh, Bạch Lệnh đại ca không còn là ám vệ giấy không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, hơi thở trên người thu lại rất nhiều, thoạt nhìn gần như không khác gì người phàm. Nhưng Hề Bình vừa nhìn đã biết hắn đã trúc cơ… thật tốt.
– À, nghe nói tên là “Vọng Xuyên”, – thực ra Từ Nhữ Thành căn bản cũng không biết Vọng Xuyên là thứ gì, trả lời một cách vô tri và bạo dạn – chính là thứ Thu Sát nhắc đến trong thư viết cho chủ thượng.
Chỉ là không rõ vì sao, lúc này đôi lông mày Bạch Lệnh cau thành nếp nhăn, trông tâm tình hơi bất ổn.
– Nói thừa, ngươi làm ta tức chết rồi, mau đuổi theo hắn cho ta…
Từ Nhữ Thành tiến lên muốn bái, Bạch Lệnh không đợi đầu gối hắn khuỵu xuống đã đỡ hắn dậy:
Đầu hắn kêu “ong ong”: đợi… đợi đã, không phải là vì bức thư kia chứ?
– Lần này huynh đệ vất vả rồi.
Hề Bình sững sờ.
Từ Nhữ Thành suýt rớt nước mắt, nghĩ mình vẫn còn chuyện quan trọng chưa nói bèn cố nén lại. Hành lễ ngắn gọn xong, hắn liền nói:
Từ Nhữ Thành đứng bật dậy nhìn xung quanh:
– Để họ hát thêm một lúc nữa, mẹ không buồn ngủ. Để mẹ xem, chọn thêm đoạn nào đây…
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Me
– Thuộc hạ cả gan phiền ngài độ ta về nước là muốn…
– Ơ, nhưng…
Hề Bình lại như bị sét đánh.
Kết quả còn chưa nói xong câu này đã thấy Bạch Lệnh vốn đang kiên nhẫn nghe hắn nói đột nhiên biến sắc, đứng bật dậy.
– Trời vẫn chưa tối, còn sớm mà. – Bà cụ mắt mờ, tưởng đèn hơi nước là ánh sáng ban ngày, dặn dò liên hồi – Bảo Nhi với Doanh còn chưa về tới nhà kìa… Doanh… điện hạ ăn không ngon miệng, hâm cháo gạo tẻ trước, Tiểu Bảo… ha, không cần để ý tới nó, nó cái gì cũng ăn…
Hề Bình: Hả? Sao năm năm không gặp, Bạch đại ca ngược lại còn không vững vàng như ngày trước làm ám vệ?
Bạch Lệnh: …
– Ta… – Từ Nhữ Thành há há miệng, lời phía sau lại tự động mất tiếng.
– Tam ca, – thần thức bị vây hãm trong túi lưới của hắn cất tiếng – huynh…
– Trước tiên… trước tiên không vội. – Bạch Lệnh nôn nóng nhìn về phía sân trong, nói với Từ Nhữ Thành một cách gượng gạo – Huyện Đào bên đó binh hoang mã loạn, coi khí tượng thì Tam Nhạc Đông Hành đã để lại ít nhất bốn năm Thăng Linh lởn vởn, mấy ngày nay trước tiên ngươi không cần về vội. Đêm nay đã qua giờ Tý, ta kêu người dọn chỗ cho ngươi nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta từ từ nói.
Tu sĩ Khai Khiếu kỳ thành linh cốt là “Khai Khiếu viên mãn”, sẽ có được pháp khí bản mệnh và thần thông. Nhưng không rõ do linh cốt trời sinh ngâm trong đống quần ma lâu ngày hay làm sao mà Chu Doanh rất đặc biệt. Dường như y không có pháp khí bản mệnh, thần thông linh cốt mang đến cũng khác với người thường: y có thể bỗng dưng tiêu tan tại bất kỳ nơi nào, tùy ý xáo trộn cảm quan của người khác, người cùng cấp bậc, Trúc Cơ, thậm chí một vài Thăng Linh linh cảm không nhạy bén lắm đều có thể bị y đánh lừa.
Lúc trước khi lừa tên ngốc chơi, Hề Bình cố ý không nói cho Từ Nhữ Thành thần thức của mình ở trên túi lưới hắn mang theo bên mình, giờ lại phát hiện thực ra mình có muốn cũng không thể nói ra chuyện này. Đừng nói đến việc bảo thẳng với Từ Nhữ Thành, cho dù hắn muốn nhắc nhở bóng gió rằng túi lưới có vấn đề hoặc bảo Từ Nhữ Thành cầm túi lưới thử đi lấy máu người khác, Từ Nhữ Thành cũng “không nghe thấy” lời liên quan.
– Bẩm chủ thượng, ta không nói ra được.
Giờ Dậu mồng bảy bên bờ sông, Bạch Lệnh không biết vì sao mà điện hạ nhà hắn đột nhiên như tẩu hỏa nhập ma, nhận định thế tử ở huyện Đào, lúc đó liền muốn đối đầu Ngân Nguyệt luân ngự kiếm xuyên thẳng qua biên giới. Không một ai biết linh cảm đỉnh cao có thể thấy điều gì, không một ai biết thứ họ tóm lấy là manh mối thật sự hay là chấp niệm điên đảo của bản thân, tóm lại Bạch Lệnh không thể nhìn y tự tìm cái chết, bèn dùng người giấy phong tâm mạch y và tạm thời khống chế người.
– Chủ thượng, – Từ Nhữ Thành hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói – Bạch tiên đón ta về là để ta dâng lên thứ ngài muốn.
Ai ngờ khi Ngân Nguyệt luân quét qua huyện Đào, Chu Doanh lại định cưỡng chế chấn nát người giấy phong y mặc kệ tâm mạch mình. Bạch Lệnh sợ vỡ mật, chỉ đành đánh ngất y.
Phong Ma ấn dán miệng rõ chặt, đúng là không để lại chỗ cho hắn linh động.
Nhưng mới vừa rồi, hắn cảm giác được người giấy của mình đã bị điện hạ tiêu trừ!
Hắn vô thức gọi thành tiếng:
Hề Bình ở trong biên giới Đại Uyển, thần thức bị hạn chế không thể thăm dò bên ngoài, lòng thấy quái lạ – động tĩnh ở huyện Đào lớn như vậy, đáng lẽ Bạch Lệnh nên gấp rút truy hỏi Từ Nhữ Thành xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tu sĩ cũng không nhất định phải ngủ… chuyện gì còn quan trọng hơn cả Tam Nhạc Đông Hành đưa thần khí trấn sơn ra?
Đại thọ tám mươi của lão phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu, bởi chủ nhân Khai Minh Trang vương và thế tử trong truyền thuyết bái làm môn hạ đỉnh Phi Quỳnh mà hầu phủ đông như trẩy hội, náo nhiệt mãi đến khi Kim Ô lặn về tây.
Từ Nhữ Thành cũng không hiểu ra sao:
Từ Nhữ Thành mù mà mù mờ, nghe tiếng liền bắt đầu hãi hùng khiếp vía: Bạch tiên sinh phạm tội rồi?
– Ơ, nhưng…
Thế này làm sao còn kịp về Kim Bình ngày mồng mười?
Liền chỉ thấy Từ Nhữ Thành chưa nói dứt lời, thần sắc Bạch Lệnh đột ngột thay đổi.
Từ Nhữ Thành há miệng rồi lại bất lực khép lại.
Trái tim rối bời bất an của hắn ngừng đập cái “két”, cùng xoay người theo Từ Nhữ Thành, đối diện với một đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vừa nãy điện hạ đã bóp nát hết tất cả người giấy phòng thân trên người mình!
Chu Doanh không nghe thấy, chỉ nói gần như không thể nghe được:
Điều này có nghĩa là y không cho hắn đi theo, điện hạ muốn đi đâu? Bờ bên kia sao? Y là thân vương Đại Uyển đấy… đám Thăng Linh Tam Nhạc còn chưa đi đâu!
Từ Nhữ Thành không kịp đề phòng giật nảy mình.
Lẽ nào bức thư kia rơi vào tay tam ca rồi?
Hề Bình nhìn sắc mặt hắn, đột nhiên ý thức được gì đó.
– Ngươi vẫn luôn liên hệ được với hắn sao? Hắn vẫn ổn chứ?
Không, không thể nào…
Với sự chừng mực của Bạch Lệnh, cho dù nhìn ra người viết thư là hắn, cho dù biết… thì hẳn cũng sẽ xử lý ổn thỏa.
Hắn hét lên với Từ Nhữ Thành:
Trưởng lão Thiền Thuế Tam Nhạc mang Ngân Nguyệt luân giáng thế, mười mấy vị Thăng linh của tứ đại môn phái có mặt – Vọng Xuyên trên người yêu tà số một thiên hạ bị một bán tiên nho nhỏ ngươi thần không biết quỷ không hay tiện tay lấy mất? Ngươi là ai? Cha nuôi của thiên đạo à?
– Gọi hắn lại! Mau!
Không được, Bạch tiên sinh có ơn với hắn.
Từ Nhữ Thành không nghe thấy – có người ở đây, hai người họ không thể trao đổi.
Đại Uyển không hề có quy củ vãn bối phong trần mệt mỏi tới nhà, đó là vội về chịu tang, kiểu gì y cũng phải chừa ra một hai hôm tắm gội nghỉ ngơi chỉnh đốn chứ… chẳng lẽ y không định về?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Me
Hề Bình: …
Từ Nhữ Thành tiến lên muốn bái, Bạch Lệnh không đợi đầu gối hắn khuỵu xuống đã đỡ hắn dậy:
Núi Huyền Ẩn chết băm chết vằm!
Nhưng hắn không thể gọi ai lại.
Hề Bình nhìn sắc mặt hắn, đột nhiên ý thức được gì đó.
Bạch Lệnh không để ý Từ Nhữ Thành nữa, chỉ kịp vội vàng dặn dò một câu rồi phi thân đuổi theo.
Câu này của Hề Bình nói được một nửa thì đột nhiên đứt quãng.
Chậm nữa là sẽ không kịp.
Chu Doanh cuối cùng đã đích thân tới nơi từng giam cầm y hơn hai mươi năm, trong lúc nhất thời, cơn đau quen thuộc như lại ùa lên trong kẽ xương.
– Ai nói thế? Ai nói cho ngươi đây chính là Vọng Xuyên?
Tu sĩ Khai Khiếu kỳ thành linh cốt là “Khai Khiếu viên mãn”, sẽ có được pháp khí bản mệnh và thần thông. Nhưng không rõ do linh cốt trời sinh ngâm trong đống quần ma lâu ngày hay làm sao mà Chu Doanh rất đặc biệt. Dường như y không có pháp khí bản mệnh, thần thông linh cốt mang đến cũng khác với người thường: y có thể bỗng dưng tiêu tan tại bất kỳ nơi nào, tùy ý xáo trộn cảm quan của người khác, người cùng cấp bậc, Trúc Cơ, thậm chí một vài Thăng Linh linh cảm không nhạy bén lắm đều có thể bị y đánh lừa.
Ai? Chủ thượng?
Lúc này nếu Hề Bình có tim, có lẽ nó đã phải nhảy vọt khỏi cổ họng – ai trên đời này có thể khiến Bạch Lệnh hoảng hốt lo sợ? Còn có thể là ai?
Mỗi tu sĩ xuất thân “Khai Minh” đều cảm kích Trang vương, bình thường ở ngoài đều tự xưng là chó săn dưới tòa Trang vương điện hạ, nhưng muốn bảo không sợ y thì là không thể – ấn tượng sâu đậm nhất Trang vương để lại cho bọn họ tới tận bây giờ chính là dao giết người đặc biệt nhanh.
– Đây chính là Tiểu Từ của Lục Ngô khi trước viết ngày tháng trong thư, ta gọi hắn về trình báo trực tiếp việc ở Dã Hồ hương, mời chủ thượng nghe trước…
– Không thể nói ra, không thể nói ra… – Chu Doanh khẽ lặp lại lời của hắn mấy lần, đuôi lông mày khẽ động, đôi mắt đen kịt bỗng tỏa ra ánh sáng kinh tâm động phách – Người bảo ngươi mang đồ về có bảo ngươi khi không thể nói ra thì phải làm sao không?
Nhưng… nhưng đã mồng tám rồi, sao tam ca còn nán lại ở đây?
Hề Bình: …
Thế này làm sao còn kịp về Kim Bình ngày mồng mười?
Thần thức Hề Bình bám trên túi lưới, lặng lẽ nhìn về quá khứ.
Đại Uyển không hề có quy củ vãn bối phong trần mệt mỏi tới nhà, đó là vội về chịu tang, kiểu gì y cũng phải chừa ra một hai hôm tắm gội nghỉ ngơi chỉnh đốn chứ… chẳng lẽ y không định về?
Hề Bình bỗng ý thức được y muốn Vọng Xuyên làm gì, không đợi hắn hoàn hồn lại, Chu Doanh đã tan biến trước mắt hắn như một cơn gió.
Hề Bình bỗng lạnh toát cả người: cả đời bà còn có bao nhiêu lần chỉnh thọ nữa? Bà đã hồ đồ đến mức không biết đau lòng nữa, hay là…
Huynh ấy biết gì rồi? Giờ lại hiểu lầm gì rồi?
Hắn vô thức gọi thành tiếng:
Từ Nhữ Thành đáp:
– Bạch Lệnh!
Từ Nhữ Thành không nghe thấy – có người ở đây, hai người họ không thể trao đổi.
Bọn họ là “vọng xuyên*” vượt sang từ bên bờ Vong Xuyên, vì vậy vừa gặp bóng dáng quen thuộc kia đã như cách mấy đời, Từ Nhữ Thành và Hề Bình gần như đồng thời ngơ ngẩn.*”Vọng xuyên” nghĩa là trông theo con nước, “vọng xuyên” (望川) đồng âm với “vọng xuyên” (望穿) trong “vọng xuyên thu thủy”, nghĩa là mỏi mắt ngóng trông.
Đợi đã, huynh nói với huynh ấy…
– Hả? – Bạch Lệnh vừa đi là cấm ngôn không còn, Từ Nhữ Thành vừa hay “nghe thấy” tiếng này của hắn – Tiền bối, ngươi biết Bạch tiên sinh?
Từ Nhữ Thành: …
Rõ ràng lúc trước còn như chưa bao giờ nghe tới tu sĩ Khai Minh, cũng không biết Trang vương điện hạ là ai mà.
Thời gian năm năm đối với bán tiên chẳng hề nặng nề hơn một làn gió mát là bao, dáng vẻ Chu Doanh không thay đổi chút nào. Dường như y chỉ đi ngang qua thuận miệng bắt chuyện, thần sắc thoải mái vui vẻ, nhưng ánh mắt kia lại lạ lẫm cực kỳ. Một ánh mắt nhìn tới, y lại khiến Hề Bình nhớ tới tâm ma nói “không vui vẻ sao có tư cách làm ma vật” ở đáy biển Vô Độ.
– Nói thừa, ngươi làm ta tức chết rồi, mau đuổi theo hắn cho ta…
– Mẹ…
Vừa nãy điện hạ đã bóp nát hết tất cả người giấy phòng thân trên người mình!
Câu này của Hề Bình nói được một nửa thì đột nhiên đứt quãng.
“Bạch tiên sinh!
Dù Hề Bình đã biết “Bạch tiên sinh” phía sau Lục Ngô chính là Bạch Lệnh trong phủ Trang vương năm đó, hắn vẫn không khỏi có cảm xúc lẫn lộn khi vừa thấy người thật.
Từ Nhữ Thành thoạt tiên sững sờ, rồi lập tức ý thức được: Xung quanh có người đến!
Không phải chứ… chẳng lẽ ba lão bất tử của núi Huyền Ẩn kia là phế vật sao? Có tý việc vặt vãnh cũng làm không xong, lại để một Khai Khiếu nhìn ra đầu mối!
Nhưng lại nghe Chu Doanh bỗng hỏi bằng giọng hơi dồn dập:
Linh cảm và thính lực của bán tiên như hắn lại không hề mảy may phát hiện.
Hắn hét lên với Từ Nhữ Thành:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Me
Từ Nhữ Thành đứng bật dậy nhìn xung quanh:
– Ai?
– Ồ? – Một giọng nói vang lên sau lưng hắn – Thế ngươi là ai, sao biết ta đi qua?
– Bạch Lệnh!
Từ Nhữ Thành không kịp đề phòng giật nảy mình.
– Vậy sao huynh không về?
Hề Bình lại như bị sét đánh.
Đáy biển Vô Độ, nơi không ai có thể tới dưới Phong Ma ấn, bị Vọng Xuyên mở ra một khe hở.
Đợi đã, huynh nói với huynh ấy…
– Chủ thượng!
Trái tim rối bời bất an của hắn ngừng đập cái “két”, cùng xoay người theo Từ Nhữ Thành, đối diện với một đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thời gian năm năm đối với bán tiên chẳng hề nặng nề hơn một làn gió mát là bao, dáng vẻ Chu Doanh không thay đổi chút nào. Dường như y chỉ đi ngang qua thuận miệng bắt chuyện, thần sắc thoải mái vui vẻ, nhưng ánh mắt kia lại lạ lẫm cực kỳ. Một ánh mắt nhìn tới, y lại khiến Hề Bình nhớ tới tâm ma nói “không vui vẻ sao có tư cách làm ma vật” ở đáy biển Vô Độ.
Hề Bình:
– Mẹ, về phòng nghỉ thôi.
Hề Bình sững sờ.
Ở Dã Hồ hương, Hề Bình rốt cuộc đưa A Hưởng đi, tất cả “việc người” hắn có thể tính tới đã hết, còn lại chính là số trời. Khi đó hắn tiện thể lấy tiên khí truyền tin của Từ Nhữ Thành, viết một câu với tốc độ nhanh nhất, như vậy thì chẳng may huyện Đào không thể trở về, có lẽ hắn còn cơ hội để lại đôi câu vài lời cho Bạch Lệnh, nhắc nhở đối phương rằng Vọng Xuyên đã dùng hết, nhất định phải coi chừng Thu Sát.
Có chuyện gì vậy, linh cốt về vị trí, không phải huynh ấy nên ổn hết chứ? Vì sao sức sống trên người huynh ấy còn ít hơn khi trước làm người phàm ốm đau bệnh tật?
Từ Nhữ Thành há miệng, lưỡi lại như mắc kẹt, giây lát sau, hắn nản lòng:
Không, không thể nào…
– Tam ca, – thần thức bị vây hãm trong túi lưới của hắn cất tiếng – huynh…
Ngay sau đó hắn ý thức được thanh âm của mình trống trải như thế, rơi tới đâu cũng không có tiếng vang.
Không đợi Hề Bình sắp xếp ra manh mối từ vô vàn suy nghĩ lộn xộn, đã thấy Bạch Lệnh quỳ một gối xuống, hạ giọng gần như van nài:
Giữa đất trời mênh mang, không một ai nghe thấy.
Thôi phu nhân:
Tam ca rõ ràng gần trong gang tấc, lại chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng chán chường quan sát Từ Nhữ Thành từ trên cao… quan sát hắn.
Hề Bình ngỡ ngàng ngậm miệng.
Nhưng sau đó huyện Đào đáp đất… Phá Pháp vừa phá, không phải bức thư kia nên bị xóa sạch rồi sao?
– Thuộc hạ cả gan phiền ngài độ ta về nước là muốn…
Cấp bậc của Từ Nhữ Thành không thể gặp được Trang vương. Hắn chỉ thấy người thanh niên đáp xuống trước mặt mình ăn mặc như người đọc sách, trông vẻ cười nhẹ nhàng và tướng mạo vô cùng dễ gần. Nhưng không rõ vì sao, Từ Nhữ Thành sợ hãi đối phương theo bản năng, luôn cảm thấy nói sai một chữ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
– Ta… – Từ Nhữ Thành há há miệng, lời phía sau lại tự động mất tiếng.
Hỏng bét, lại không cho nói.
Từ Nhữ Thành thoạt tiên sững sờ, rồi lập tức ý thức được: Xung quanh có người đến!
Hề Bình: Hả? Sao năm năm không gặp, Bạch đại ca ngược lại còn không vững vàng như ngày trước làm ám vệ?
Chu Doanh rõ ràng vui vẻ hòa nhã, Từ Nhữ Thành lại cảm thấy mình như chim non bị rắn độc để mắt tới, toát hết mồ hôi lạnh, đúng lúc này, một bóng trắng lóe lên, người giấy hốt hoảng rơi xuống ngăn giữa hai người:
Cấp bậc của Từ Nhữ Thành không thể gặp được Trang vương. Hắn chỉ thấy người thanh niên đáp xuống trước mặt mình ăn mặc như người đọc sách, trông vẻ cười nhẹ nhàng và tướng mạo vô cùng dễ gần. Nhưng không rõ vì sao, Từ Nhữ Thành sợ hãi đối phương theo bản năng, luôn cảm thấy nói sai một chữ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
– Chủ thượng!
Từ Nhữ Thành: …
Từ Nhữ Thành suýt rớt nước mắt, nghĩ mình vẫn còn chuyện quan trọng chưa nói bèn cố nén lại. Hành lễ ngắn gọn xong, hắn liền nói:
Ai? Chủ thượng?
– Trước tiên… trước tiên không vội. – Bạch Lệnh nôn nóng nhìn về phía sân trong, nói với Từ Nhữ Thành một cách gượng gạo – Huyện Đào bên đó binh hoang mã loạn, coi khí tượng thì Tam Nhạc Đông Hành đã để lại ít nhất bốn năm Thăng Linh lởn vởn, mấy ngày nay trước tiên ngươi không cần về vội. Đêm nay đã qua giờ Tý, ta kêu người dọn chỗ cho ngươi nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta từ từ nói.
Trang vương điện hạ?!
đồng âm với “vọng xuyên” (望穿) trong “vọng xuyên thu thủy”, nghĩa là mỏi mắt ngóng trông.
Má ơi! Chân Từ Nhữ Thành mềm nhũn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Me
Bạch Lệnh mau chóng nói:
– Đây chính là Tiểu Từ của Lục Ngô khi trước viết ngày tháng trong thư, ta gọi hắn về trình báo trực tiếp việc ở Dã Hồ hương, mời chủ thượng nghe trước…
– À, người của ngươi, thế thì không cần, – Chu Doanh thu nụ cười giấu dao lại, mặt không cảm xúc khoát tay, không để ý Từ Nhữ Thành nữa, nói nhàn nhạt – ta tự qua, người mình tự tay giết cũng nên tự đi nhặt xác.
– Lần này huynh đệ vất vả rồi.
Thần trí như gỉ sét của Hề Bình cuối cùng đã quay lại sau một trăm năm: Đang nói tới ai vậy?
Trang vương điện hạ?!
Đầu hắn kêu “ong ong”: đợi… đợi đã, không phải là vì bức thư kia chứ?
Ở Dã Hồ hương, Hề Bình rốt cuộc đưa A Hưởng đi, tất cả “việc người” hắn có thể tính tới đã hết, còn lại chính là số trời. Khi đó hắn tiện thể lấy tiên khí truyền tin của Từ Nhữ Thành, viết một câu với tốc độ nhanh nhất, như vậy thì chẳng may huyện Đào không thể trở về, có lẽ hắn còn cơ hội để lại đôi câu vài lời cho Bạch Lệnh, nhắc nhở đối phương rằng Vọng Xuyên đã dùng hết, nhất định phải coi chừng Thu Sát.
Với sự chừng mực của Bạch Lệnh, cho dù nhìn ra người viết thư là hắn, cho dù biết… thì hẳn cũng sẽ xử lý ổn thỏa.
Lẽ nào bức thư kia rơi vào tay tam ca rồi?
– Ta sẽ thả hắn ra nhanh thôi.
Nhưng sau đó huyện Đào đáp đất… Phá Pháp vừa phá, không phải bức thư kia nên bị xóa sạch rồi sao?
Huynh ấy biết gì rồi? Giờ lại hiểu lầm gì rồi?
Không phải chứ… chẳng lẽ ba lão bất tử của núi Huyền Ẩn kia là phế vật sao? Có tý việc vặt vãnh cũng làm không xong, lại để một Khai Khiếu nhìn ra đầu mối!
Không đợi Hề Bình sắp xếp ra manh mối từ vô vàn suy nghĩ lộn xộn, đã thấy Bạch Lệnh quỳ một gối xuống, hạ giọng gần như van nài:
– Thuộc hạ dĩ hạ phạm thượng, tội đáng muôn chết, xin chủ thượng trách phạt. Cho dù ngài muốn tự mình tới huyện Đào, thì ít nhất hãy đợi thêm mười ngày nửa tháng…
Lúc này nếu Hề Bình có tim, có lẽ nó đã phải nhảy vọt khỏi cổ họng – ai trên đời này có thể khiến Bạch Lệnh hoảng hốt lo sợ? Còn có thể là ai?
Từ Nhữ Thành mù mà mù mờ, nghe tiếng liền bắt đầu hãi hùng khiếp vía: Bạch tiên sinh phạm tội rồi?
Mỗi tu sĩ xuất thân “Khai Minh” đều cảm kích Trang vương, bình thường ở ngoài đều tự xưng là chó săn dưới tòa Trang vương điện hạ, nhưng muốn bảo không sợ y thì là không thể – ấn tượng sâu đậm nhất Trang vương để lại cho bọn họ tới tận bây giờ chính là dao giết người đặc biệt nhanh.
Không được, Bạch tiên sinh có ơn với hắn.
Chuyển sinh mộc cũng không thể làm trung gian – nhân quả sâu hơn nữa thì cũng chỉ có thể thiết lập liên hệ với hắn khi dùng thứ chứa thần thức hắn, và huyện Đào vừa về nhân gian, Hề Bình liền không còn tự do đi lại khắp nơi trong chuyển sinh mộc nữa, thần thức chỉ có mấy nơi để đi như vậy.
Từ Nhữ Thành nghĩ đến đây bèn nắm lòng bàn tay, một viên đá trong suốt như lưu ly liền nảy khỏi lòng bàn tay hắn, trong viên đá có khói nhẹ tuôn trào, hình dạng như luôn biến hóa.
– Chủ thượng, – Từ Nhữ Thành hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói – Bạch tiên đón ta về là để ta dâng lên thứ ngài muốn.
– Tiểu Từ… đây là gì? – Bạch Lệnh hỏi.
Thời niên thiếu hắn la hét với mọi người người khắp làng trên xóm dưới đã quen, vừa mở miệng đã nói lớn, Bạch Lệnh rùng mình một cái vì tiếng hét của hắn.
Thần trí như gỉ sét của Hề Bình cuối cùng đã quay lại sau một trăm năm: Đang nói tới ai vậy?
Có chuyện gì vậy, linh cốt về vị trí, không phải huynh ấy nên ổn hết chứ? Vì sao sức sống trên người huynh ấy còn ít hơn khi trước làm người phàm ốm đau bệnh tật?
Chu Doanh nâng mi mắt liếc hắn một cái với vẻ sao cũng được, ánh mắt lại đột nhiên đông cứng trên viên đá kia.
Giờ Dậu mồng bảy bên bờ sông, Bạch Lệnh không biết vì sao mà điện hạ nhà hắn đột nhiên như tẩu hỏa nhập ma, nhận định thế tử ở huyện Đào, lúc đó liền muốn đối đầu Ngân Nguyệt luân ngự kiếm xuyên thẳng qua biên giới. Không một ai biết linh cảm đỉnh cao có thể thấy điều gì, không một ai biết thứ họ tóm lấy là manh mối thật sự hay là chấp niệm điên đảo của bản thân, tóm lại Bạch Lệnh không thể nhìn y tự tìm cái chết, bèn dùng người giấy phong tâm mạch y và tạm thời khống chế người.
Huynh về thăm bà trước, năm năm rồi ta không viết thư, huynh còn không về nhà là bà sẽ biết đấy, bà cụ không hồ đồ vậy đâu… xin huynh đấy, ca!
Giây lát sao, y khẽ bay tới như hồn ma, vươn tay lấy đá Vọng Xuyên, không biết đã thấy gì trong làn khói trong đó, đồng tử Chu Doanh bỗng chốc co lại.
Chu Doanh nâng mí mắt liếc hắn một cái với vẻ sao cũng được, ánh mắt lại đột nhiên đông cứng trên viên đá kia.
– Tiểu Từ… đây là gì? – Bạch Lệnh hỏi.
Kết quả còn chưa nói xong câu này đã thấy Bạch Lệnh vốn đang kiên nhẫn nghe hắn nói đột nhiên biến sắc, đứng bật dậy.
Các phu nhân tiểu thư nghe hí cùng lão phu nhân đã đi hết, tiểu đán ngân dài giọng, kịch tàn người tản, cây quạt trong tay lão phu nhân rơi xuống đất, vừa mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Me
– À, nghe nói tên là “Vọng Xuyên”, – thực ra Từ Nhữ Thành căn bản cũng không biết Vọng Xuyên là thứ gì, trả lời một cách vô tri và bạo dạn – chính là thứ Thu Sát nhắc đến trong thư viết cho chủ thượng.
Bạch Lệnh: …
Huynh đệ, não ngươi hỏng hay là tai ta hỏng?
Trưởng lão Thiền Thuế Tam Nhạc mang Ngân Nguyệt luân giáng thế, mười mấy vị Thăng linh của tứ đại môn phái có mặt – Vọng Xuyên trên người yêu tà số một thiên hạ bị một bán tiên nho nhỏ ngươi thần không biết quỷ không hay tiện tay lấy mất? Ngươi là ai? Cha nuôi của đạo trời à?
Bạch Lệnh nghe thấy giọng điệu quen thuộc này quay phắt đầu, cũng ý thức được gì đó, liền thấy khóe miệng Chu Doanh hơi run lên khó kiềm chế.
Nhưng lại nghe Chu Doanh bỗng hỏi bằng giọng hơi dồn dập:
– À, người của ngươi, thế thì không cần, – Chu Doanh thu nụ cười giấu dao lại, mặt không cảm xúc khoát tay, không để ý Từ Nhữ Thành nữa, nói nhàn nhạt – ta tự qua, người mình tự tay giết cũng nên tự đi nhặt xác.
– Ai nói thế? Ai nói cho ngươi đây chính là Vọng Xuyên?
Núi Huyền Ẩn chết băm chết vằm!
Từ Nhữ Thành há miệng, lưỡi lại như mắc kẹt, giây lát sau, hắn nản lòng:
Chậm nữa là sẽ không kịp.
– Bẩm chủ thượng, ta không nói ra được.
Bạch Lệnh buồn bực:
Đợi đã, tam ca! Năm năm rồi, ta quen từ lâu rồi, mấy ngày cũng không khác nhau, nhưng bà nội không đợi được huynh!
– Ngươi…
– Không thể nói ra, không thể nói ra… – Chu Doanh khẽ lặp lại lời của hắn mấy lần, đuôi lông mày khẽ động, đôi mắt đen kịt bỗng tỏa ra ánh sáng kinh động lòng người – Người bảo ngươi mang đồ về có bảo ngươi khi không thể nói ra thì phải làm sao không?
Từ Nhữ Thành cũng không hiểu ra sao:
Từ Nhữ Thành đáp:
– Nói được gì thì nói đó, việc khác để Bạch tiên sinh tự trông mà làm.
Bạch Lệnh nghe thấy giọng điệu quen thuộc này quay phắt đầu, cũng ý thức được gì đó, liền thấy khóe miệng Chu Doanh hơi run lên khó kiềm chế.
Khoảnh khắc đó, y không vui vẻ nữa, không có tư cách làm ma nữa.
Nhưng mới vừa rồi, hắn cảm giác được người giấy của mình đã bị điện hạ tiêu trừ!
Chu Doanh nhìn Từ Nhữ Thành, như sợ lớn giọng sẽ kinh động đến thứ gì đó, hỏi khẽ:
Từ Nhữ Thành nghĩ đến đây bèn nắm lòng bàn tay, một viên đá trong suốt như lưu ly liền nảy khỏi lòng bàn tay hắn, trong viên đá có khói nhẹ tuôn trào, hình dạng như luôn biến hóa.
Đáng tiếc hắn không thể nói, không thể chào hỏi.
– Ngươi vẫn luôn liên hệ được với hắn sao? Hắn vẫn ổn chứ?
Từ Nhữ Thành há miệng rồi lại bất lực khép lại.
Thần thức Hề Bình bám trên túi lưới, lặng lẽ nhìn về quá khứ.
Chu Doanh nắm Vọng Xuyên trong lòng bàn tay, trầm mặc giây lát, khàn giọng bảo:
Huynh đệ, não ngươi hỏng hay là tai ta hỏng?
– Ta biết rồi, có cơ hội ngươi hãy nói với hắn, trong nhà đều ổn, không cần lo lắng.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-Me
Hề Bình:
– Vậy sao huynh không về?
Chu Doanh không nghe thấy, chỉ nói gần như không thể nghe được:
– Ta sẽ thả hắn ra nhanh thôi.
Rõ ràng lúc trước còn như chưa bao giờ nghe tới tu sĩ Khai Minh, cũng không biết Trang vương điện hạ là ai mà.
Hề Bình bỗng ý thức được y muốn Vọng Xuyên làm gì, không đợi hắn hoàn hồn lại, Chu Doanh đã tan biến trước mắt hắn như một cơn gió.
Đợi đã, tam ca! Năm năm rồi, ta quen từ lâu rồi, mấy ngày cũng không khác nhau, nhưng bà nội không đợi được huynh!
Điều này có nghĩa là y không cho hắn đi theo, điện hạ muốn đi đâu? Bờ bên kia sao? Y là thân vương Đại Uyển đấy… đám Thăng Linh Tam Nhạc còn chưa đi đâu!
Huynh về thăm bà trước, năm năm rồi ta không viết thư, huynh còn không về nhà là bà sẽ biết đấy, bà cụ không hồ đồ vậy đâu… xin huynh đấy, ca!
Nhưng hắn không thể gọi ai lại.
Giây lát sao, y khẽ bay tới như quỷ hồn, vươn tay lấy đá Vọng Xuyên, không biết đã thấy gì trong làn khói trong đó, đồng tử Chu Doanh bỗng chốc co lại.
Mùa thu Kim Bình tới sớm, vừa qua tháng bảy, sớm tối đã có gió lạnh.
Đại thọ tám mươi của lão phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu, bởi chủ nhân Khai Minh Trang vương và thế tử trong truyền thuyết bái làm môn hạ đỉnh Phi Quỳnh mà hầu phủ đông như trẩy hội, náo nhiệt mãi đến khi Kim Ô lặn về tây.
Các phu nhân tiểu thư nghe hí cùng lão phu nhân đã đi hết, tiểu đán ngân dài giọng, kịch tàn người tản, cây quạt trong tay lão phu nhân rơi xuống đất, vừa mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Bà lớn tuổi lắm rồi, nghe một vở kịch có thể ngủ mấy lần liền. Thôi phu nhân thấy bà cụ mở mắt vội tới nói:
– Mẹ, về phòng nghỉ thôi.
Lão phu nhân lắc đầu nói:
– Để họ hát thêm một lúc nữa, mẹ không buồn ngủ. Để mẹ xem, chọn thêm đoạn nào đây…
Bạch Lệnh mau chóng nói:
Thôi phu nhân:
Vừa qua biên cảnh Uyển Sở, Hề Bình liền thấy gông xiềng trên người mình lại siết chặt hơn ba phần. Ở nước Sở vẫn chỉ là người khác không nghe thấy hắn và Từ Nhữ Thành nói chuyện, nhưng tới bên này chỉ cần có mặt người thứ ba, tiếng Từ đại bảo nói với hắn sẽ biến mất, lời hắn nói cũng không thể truyền tới tai Từ Nhữ Thành.
– Mẹ…
– Trời vẫn chưa tối, còn sớm mà. – Bà cụ mắt mờ, tưởng đèn hơi nước là ánh sáng ban ngày, dặn dò liên hồi – Bảo Nhi với Doanh còn chưa về tới nhà kìa… Doanh… điện hạ ăn không ngon miệng, hâm cháo gạo tẻ trước, Tiểu Bảo… ha, không cần để ý tới nó, nó cái gì cũng ăn…
Hí trong hậu viện hầu phủ hát suốt cả đêm, cho đến khi đèn hơi nước trong phường Đan Quế cũng tối đi.
Đáy biển Vô Độ, nơi không ai có thể tới dưới Phong Ma ấn, bị Vọng Xuyên mở ra một khe hở.
Chu Doanh cuối cùng đã đích thân tới nơi từng giam cầm y hơn hai mươi năm, trong lúc nhất thời, cơn đau quen thuộc như lại ùa lên trong kẽ xương.
Chuyển sinh mộc khắp nơi trước mắt thành rừng, như biết người tới là ai, những cái cây kia hiểu tính người nhường ra một con đường.
Chu Doanh liếc nhìn vào sâu trong lùm cây, chân như dán trên mặt đất.
“Khoảnh khắc đó, y không vui vẻ nữa, không có tư cách làm ma nữa.” 1 câu thôi đã tả dc Chu Doanh làm sao từ ma thành người phàm có tâm có máu có thịt TT-TT
ThíchĐã thích bởi 2 người