VE BẤT BÌNH – KẾT
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Nước sông Hạp như thủy triều bị ánh trăng hút theo, lặng lẽ dâng lên rồi lại rút xuống như thở dài.
Bầy cá dưới nước ngơ ngác lững lờ, người giấy thế thân được bán ma gieo xuống trôi khỏi miệng cá đang mở, chưa kịp nổi lên mặt nước đã tới tấp tan biến.
Và “ánh trăng” tuyệt vọng cứ thế quét qua.
– Đừng nhúc nhích!
Không chỉ huyện Đào mà toàn bộ phạm vi trăm dặm xung quanh huyện Đào cũng bị “ánh trăng” quét qua, người giấy lặng lẽ lẻn vào nước Sở và bám trên người phàm cũng từ từ tan thành mây khói.
Thần thức Thăng Linh nước ngoài thăm dò ngoài biên giới đều là đại kỵ, đừng nói đến việc bọn họ đến cả người thật, còn đầu đầy bụi đất bị đại trưởng lão Thiền Thuế Tam Nhạc bắt quả tang.
Nhưng thần thức của hắn bám trên người phàm đã “chết” quá nhiều lần, khi đó hắn không thể thoát, chỉ có thể sống sờ sờ mà bị bắt ở đó chờ đợi chịu đựng, ham muốn và hành động “bỏ trốn” tách biệt ở chỗ hắn, hắn quen nếp thành tự nhiên, Hề Bình ngơ ngẩn không nhớ ra lúc này mình đã có thể tự do thu thần thức đi.
Bạch Lệnh bờ bên kia như bị hỏa thiêu, nếu không có biên giới ngăn trở, bán ma ô uế hắn có thể bị một gầu ánh trăng của Ngân Nguyệt luân đưa đi.
– Cấu tứ thật tinh xảo, – Huyền Vô trưởng lão ca ngợi, nói đầy ẩn ý – dùng vĩnh xuân cẩm đối phó vãn thu hồng, Điểm Kim thủ quả nhiên là kỳ tài không phải đời nào cũng có. Chỉ là không rõ vật này có thể câu ra “Phá Pháp” và “Vọng Xuyên” trong truyền thuyết không?
Hắn cố nén cơn đau rát không hé răng, chặn ngang lưng níu Chu Doanh lại:
– Ơ? Không… – Trong lúc cấp bách, đôi đồng tử của Bạch Lệnh đột nhiên hóa trắng, người giấy thế thân chắn tai ương dán trên người Chu Doanh tan ra, cấp tốc chui vào ngực Chu Doanh nhân lúc tâm thần y chấn động.
Lòng Hề Bình tính toán điên cuồng: ba trưởng lão Huyền Ẩn phong hắn bằng Phong Ma ấn là Thiền Tuế, trưởng lão Tam Nhạc “mất mặt” này cũng là Thiền Thuế, Phong Ma ấn ba trưởng lão niêm phong chưa chắc đã giấu được người đồng cấp. Huống hồ Từ đại bảo chỉ là một bán tiên vừa khai khiếu, chênh lệch giữa bán tiên và Thăng Linh… cũng tương đương với chênh lệch giữa hơn trăm con người với một con kiến – Từ Nhữ Thành không thể nói ra sự tồn tại của hắn, Thăng Linh Lâm Sí thì chưa chắc.
– Chủ thượng, nếu chỉ có Thiền Thuế đến thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Nhưng Ngân Nguyệt luân là đạo trời, Tam Nhạc mời thiên kiếp xuống giết sạch ngoại đạo! Bất kể ngài muốn lấy thứ gì, ngày tháng về sau còn dài mà chủ thượng!
Vì sao Chu thị sinh ra thiên tài và kẻ điên từ đời này sang đời khác lại chỉ có thể nghĩ ra biện pháp tồi tệ không lên nổi sân khấu là nuôi ma dưới đáy biển.
Đây là tiên khí gì? Khiến lão quỷ lông trắng Tam Nhạc cũng phải tán thưởng… và, vì sao Lâm Sí lại muốn bao che cho hắn?
Còn lấy thứ gì nữa…
Bạch Lệnh ngẩn người:
Chu Doanh quay phắt đầu:
Dị vật Hề Bình: …
Thăng Linh còn thần trí, ánh mắt Trúc Cơ mơ màng, khuôn mặt các bán tiên ai nấy gần như đều trống rỗng.
– Huyền Vô trưởng lão.
– Hắn ở huyện Đào.
Hở? Cái gì?
Bạch Lệnh ngẩn người:
Chu Doanh mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chặp bờ bên kia.
– Ai? Ai ở huyện Đào?
Cho đến giờ phút này, khi thần thức hắn hoảng hốt rời khỏi chuyển sinh mộc và lướt sát qua “ánh trăng” kia, Hề Bình mới hiểu vì sao hàng trăm đời nay, đám cuồng đồ xưa nay không một ai dám to gan trắng trợn thách thức thiên đạo.
Chiếc mặt nạ kia quỷ dị lắm, trên đó không có lỗ thông hơi và lỗ nhìn ra ngoài, cứ chụp lên mặt người một cách kín kẽ như vậy, như một con quỷ sống bị trấn nước* mà chết. Bút pháp khoa trương trên mặt nạ giấy vẽ ngũ quan, ngũ quan được vẽ lại có thể cử động, biểu cảm vẫn luôn thay đổi.*Phủ giấy lên mặt phạm nhân và dội nước lên.
– Sĩ Dung… Sĩ Dung… ngươi buông ra!
Chu Doanh quay phắt đầu:
– Ơ? Không… – Trong lúc cấp bách, đôi đồng tử của Bạch Lệnh đột nhiên hóa trắng, người giấy thế thân chắn tai ương dán trên người Chu Doanh tan ra, cấp tốc chui vào ngực Chu Doanh nhân lúc tâm thần y chấn động.
Chu Doanh thoáng cái bị cố định, như bị đổ một thùng nước lạnh vào trăm xương.
Và ra quân ồ ạt thế này chỉ để tru một Thăng Linh “hai tuổi”!
– Tà thần ngu dân biên cảnh thờ phụng.
Chu Doanh thoáng cái bị cố định, như bị đổ một thùng nước lạnh vào trăm xương.
Luồng ánh trăng cuối cùng rơi xuống như khói bụi, biến thành một bóng người.
Không chỉ huyện Đào mà toàn bộ phạm vi trăm dặm xung quanh huyện Đào cũng bị “ánh trăng” quét qua, người giấy lặng lẽ lẻn vào nước Sở và bám trên người phàm cũng từ từ hôi phi yên diệt.
– Thuộc hạ đáng chết muôn lần. – Bạch Lệnh kéo y về, nói rất nhanh – Nếu thế tử gia còn thì sao năm năm không về hầu phủ? Sao ngài có thể không cảm nhận được chút nào? Cho dù là di… thứ gì đó hắn để lại, thì cũng sẽ không ở nơi hang cùng ngõ hẻm như huyện Đào chứ, nơi này có liên quan gì đến hắn? Đừng nói địa giới nước Sở, hắn còn chưa chắc đã biết Du Châu Đại Uyển ở đâu!
Ngụy Thành Hưởng hơi giật mình, thần trí và ký ức đột nhiên được thu hồi, bấy giờ vết thương mới đau như kim châm muối xát.
Chu Doanh mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chặp bờ bên kia.
– Hai đại ma khí xuất hiện rồi biến mất, không biết là duyên hay là kiếp với nhân thế — Kỳ Lân vệ làm việc không tốt, huyện Đào vàng thau lẫn lộn, để chư vị chê cười rồi. Náo nhiệt hôm nay đã hết, trấn Thập Thất Lý đã thành đống đổ nát, chắc hẳn không còn gì hay để mua nữa? Ngân Nguyệt luân không tiện ở lâu tại nhân gian, ta không tiễn nữa. – Huyền Vô cất cao giọng, cả người biến thành một chùm sáng tan biến tại chỗ.
Trong lúc cấp bách, Hề Bình rốt cuộc nhớ ra thần thức của hắn giờ đã tương đối tự do hơn, tức khắc muốn hoảng hốt chạy quàng rút về địa cung, nhưng đúng lúc này, hắn lại thấy lông mi như chiếc quạt của Lâm Sí cụp xuống, lấy một thứ gì đó ra từ trong ngực đưa cho Huyền Vô trưởng lão:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LY
Thân y không thể động, người không thể tới, khoảnh khắc đó y như trở về đáy biển Vô Độ – bị vận mệnh khống chế như đồ vật, lòng mang nỗi phẫn nộ phá hủy núi non, chỉ là bất lực.
Một tu sĩ Tam Nhạc chỉ còn nửa hơi run giọng gọi:
Bầy cá dưới nước ngơ ngác lững lờ, người giấy thế thân được bán ma gieo xuống trôi khỏi miệng cá đang mở, chưa kịp nổi lên mặt nước đã tới tấp tan biến.
Chỉ là bất lực.
Sau đó bước chân “sột soạt” giẫm qua cỏ khô đầy đất, người nọ chậm rãi bước khỏi rừng, đưa tay phẩy qua từng cây chuyển sinh mộc chết khô như đang tìm kiếm gì đó.
Bạch Lệnh chớp mắt hiểu ra sát ý nặng nề trong mắt y, ngậm miệng, không nói lời nào quỳ sang một bên.
Nó không thể trái, không thể nghịch, không thể đoán, như giông tố rơi xuống đất, dòng nước trôi đi không thể trở về.
Và “ánh trăng” tuyệt vọng cứ thế quét qua.
Lâm Sí không lên tiếng, nắm tay giấu dưới tay áo siết chặt.
Ngân Nguyệt luân của Tam Nhạc là thần khí trấn sơn cùng cấp bậc với chuông Kiếp Huyền Ẩn, cùng thuộc về hóa thân của linh sơn.
Nhưng cả trấn Thập Thất Lý bị dây leo quỷ quái đã chết kia cày một lượt, hai đại thần khí đảo ngược thời không kia vẫn không có chút tung tích.
Hề Bình từng “may mắn” được gặp chuông Kiếp hai lần đều chưa nhìn kỹ: lần đầu tự hắn nghịch ngu, dựa hết vào đại trưởng công chúa Đoan Duệ nắn cho mới không hóa tro, chỉ hận chuông kia không gõ nhanh hơn; lần thứ hai hắn bất tỉnh nhân sự, khi mở mắt thì chuông Kiếp đã chỉ còn dư âm, ma vật Chu thị nuôi mấy chục đời bị chuông lớn kia gõ xuống mồ.
Huyền Vô trưởng lão mang Ngân Nguyệt luân tới cơ bản đồng nghĩa với việc linh sơn Tam Nhạc đích thân dạo bước tới từ Đông Hành. Địa mạo và khí hậu của khu vực huyện Đào đều sẽ thay đổi đột ngột, năm tới còn không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người.
Nó cũng ở khắp mọi nơi, im hơi lặng tiếng.
Cho đến giờ phút này, khi thần thức hắn hoảng hốt rời khỏi chuyển sinh mộc và lướt sát qua “ánh trăng” kia, Hề Bình mới hiểu vì sao hàng trăm đời nay, đám cuồng đồ xưa nay không một ai dám to gan trắng trợn thách thức thiên đạo.
Hề Bình giật nảy mình, nhất thời có một ảo giác như thần thức của mình vẫn ở bên trong.
Vì sao Chu thị sinh ra thiên tài và kẻ điên từ đời này sang đời khác lại chỉ có thể nghĩ ra biện pháp tồi tệ không lên nổi sân khấu là nuôi ma dưới đáy biển.
Rồi hắn và túi lưới trên người hắn cùng nhìn thấy người phía sau Lục Ngô và Khai Minh trong truyền thuyết.
Nó không thể trái, không thể nghịch, không thể đoán, như giông tố rơi xuống đất, dòng nước trôi đi không thể trở về.
Hề Bình: …
Nó cũng ở khắp mọi nơi, im hơi lặng tiếng.
– Ai? Ai ở huyện Đào?
Con người sinh ra trong đó đã quen với hết thảy, coi nhật nguyệt tinh tú đều là điều hiển nhiên, nên khinh cuồng không biết kính sợ. Nhưng thì ra khi thiên kiếp thực thụ đáp xuống, linh hồn ngạo mạn bất kham nhất cũng không thể nảy ra chút xíu suy nghĩ phản kháng.
Liền thấy Huyền Vô trưởng lão gảy khẽ một cái trên ngòi bút kia, một sợi linh khí quét tới theo ngòi bút, một cây chuyển sinh mộc đã chết khô bên cạnh đột nhiên cải tử hoàn sinh, khẽ đung đưa theo ngòi bút như thành tinh vậy, linh khí lượn lờ trên cành cây run bần bật.
Hắn cố nén cơn đau rát không hé răng, chặn ngang lưng níu Chu Doanh lại:
Thu Sát như một cái bóng bị ánh trăng quét sạch, tất cả mọi người có mặt đều hốt hoảng theo đó, như thể hai mươi ngày kinh hồn của huyện Đào là một giấc mộng.
– Sĩ Dung… Sĩ Dung… ngươi buông ra!
Thăng Linh còn thần trí, ánh mắt Trúc Cơ mơ màng, khuôn mặt các bán tiên ai nấy gần như đều trống rỗng.
Những người phàm đốt dây leo quỷ quái bằng một mồi lửa cùng nhắm mắt với màn đêm.
Những người phàm đốt dây leo quỷ quái bằng một mồi lửa cùng nhắm mắt với màn đêm.
Tuy các Thăng Linh không biết những chuyển sinh mộc ban nãy từ đâu tới, nhưng họ đều thấy Lâm Sí mượn linh khí những chuyển sinh mộc kia hút tới để đánh ra một đạo phù chú, thế là ánh mắt tập thể rơi lên người Lâm Sí.
Phá Pháp là một giấc mộng hoang đường, họ nắm lấy vận mệnh của mình trong mộng, cuồng hoan một trận, khi tỉnh dậy sẽ quên hết tất cả, thuần hóa như dê bò y như trước.
Cùng lúc đó, một tấm sa mỏng rơi lên người Ngụy Thành Hưởng.
Phá Pháp là một giấc mộng hoang đường, họ nắm lấy vận mệnh của mình trong mộng, cuồng hoan một trận, khi tỉnh dậy sẽ quên hết tất cả, thuần hóa như dê bò y như trước.
– Đồ tuy là đồ tốt, nhưng vĩnh xuân cẩm không lành, nó ở đây làm Ngân Nguyệt luân luôn không yên lòng, không nên để thứ này lại nhân gian, Lâm đại sư không ý kiến chứ?
Chỉ có Từ Nhữ Thành, hình người vừa nãy bị hắn nắm trong lòng bàn tay biến thành một làn khói chui vào lòng bàn tay, như một cây chùy băng cắm rễ trong lòng bàn tay hắn. “Ánh trăng” vừa quét qua hắn liền tỉnh, khó hiểu nhìn khuôn mặt đờ đẫn của đồng bạn, hắn vừa muốn bò dậy gọi người, một tiếng quát khẽ của Thái Tuế đã vang lên bên tai:
Đại trưởng lão Tam Nhạc chính miệng hạ lệnh đuổi khách, không ai dám có ý kiến, mọi người chỉ đành thu dọn xác của đệ tử đồng đội bằng tốc độ nhanh nhất rồi ỉu xìu ai về nhà nấy, để người của Tam Nhạc Đông Hành ở lại thu dọn tàn cuộc.
Hề Bình lạnh toát cả người, tượng thần kia nát vụn trong ánh trăng. Hắn chưa kịp căng thẳng hậu chấn thương, Ngân Nguyệt luân đã cùng tan biến với Huyền Vô trưởng lão, chỉ để lại huyện Đào đầy rẫy tan hoang trước mắt.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LY
– Đừng nhúc nhích!
Cùng lúc đó, một tấm sa mỏng rơi lên người Ngụy Thành Hưởng.
Hai đại Thiền Thuế đối mặt cách không gian, Huyền Vô trưởng lão hơi dừng lại cách Lâm Sí vài bước, co bàn tay như người chết kia lại.
Giọng Lâm Sí xuyên qua gỗ chuyển sinh đập lên màng nhĩ nàng:
– Gỗ vĩnh xuân cẩm? Đây là một vật rất lâu đời.
– Nấp kỹ, đừng nhìn, đừng tò mò.
Ngân Nguyệt luân của Tam Nhạc là thần khí trấn sơn cùng cấp bậc với chuông Kiếp Huyền Ẩn, cùng thuộc về hóa thân của linh sơn.
Ngụy Thành Hưởng hơi giật mình, thần trí và ký ức đột nhiên được thu hồi, bấy giờ vết thương mới đau như kim châm muối xát.
Nhưng “tà ma” suốt ngày giắt đầu trên lưng quần đều biết nặng nhẹ, Ngụy Thành Hưởng không hề rên một tiếng co mình không nhúc nhích trong tấm “sa” Lâm đại sư cho nàng.
Lập tức có pháp khí hộ thân trên người Lâm Sí lóe lên, thấp thoáng lộ ra hơi thở của Ti Hình trưởng lão sau lưng hắn.
Nói một cách nghiêm trọng, chuyện này có thể khơi lên chiến tranh bốn nước.
Vầng trăng tròn dư ra trên trời như bị thiêu cẩu ăn mất, tối đi thành màu đồng cổ từng chút một, vẫn treo trên bầu không huyện Đào.
Luồng ánh trăng cuối cùng rơi xuống như khói bụi, biến thành một bóng người.
Sau đó bước chân “sột soạt” giẫm qua cỏ khô đầy đất, người nọ chậm rãi bước khỏi rừng, đưa tay phẩy qua từng cây chuyển sinh mộc chết khô như đang tìm kiếm gì đó.
Các Thăng Linh nghe thấy cái tên này tập thể bất động thanh sắc hít ngược một hơi – người này vậy mà là Huyền Vô trưởng lão của Tam Nhạc Đông Hành, thân sư đệ của chưởng môn Tam Nhạc.
Người này vóc dáng cao lớn, trông hình thể thì ước chừng là đàn ông, người như không có màu sắc. Mái tóc bạc không chút pha tạp của y xõa tung, một đôi tay lộ khỏi tay áo tuy hai mà một với áo bào trắng bệch, mặt đeo một chiếc mặt nạ chất như giấy trắng.
Một câu nói khiến chúng Thăng Linh ngoài Tam Nhạc đều không thể ngẩng đầu.
Chiếc mặt nạ kia quỷ dị lắm, trên đó không có lỗ thông hơi và lỗ nhìn ra ngoài, cứ chụp lên mặt người một cách kín kẽ như vậy, như một con quỷ sống bị trấn nước* mà chết. Bút pháp khoa trương trên mặt nạ giấy vẽ ngũ quan, ngũ quan được vẽ lại có thể cử động, biểu cảm vẫn luôn thay đổi.
*Phủ giấy lên mặt phạm nhân và dội nước lên.
Thu Sát như một cái bóng bị ánh trăng quét sạch, tất cả mọi người có mặt đều hốt hoảng theo đó, như thể hai mươi ngày kinh hồn của huyện Đào là một giấc mộng.
Huyền Vô trưởng lão khoát tay, linh khí như ẩn như hiện cuốn ra theo tay áo lộng gió của y, các Thăng Linh chỉ thấy lồng ngực dịu đi, chân nguyên ban nãy bị bức ép đến gần như khô cạn lưu chuyển trở lại.
“Y đang tìm mình.” Hề Bình sởn hết gai ốc, trong chớp mắt, hắn có một sự thôi thúc bản năng muốn rút toàn bộ thần thức về tượng thần trong mật thất ngầm của tiên cung, ẩn nấp không đương đầu với Thiền Thuế đáng sợ này.
Đêm hôm đó, Từ Nhữ Thành trà trộn trong một đám tà ma sống sót sau kiếp nạn của phiên chợ lớn trấn Thập Thất Lý. Khi chui vào bến cảng, một người giấy lặng lẽ dán lên người hắn, thân hình Từ Nhữ Thành lóe lên, giây lát sau, thế thân người giấy tiếp nhận kiểm tra thay hắn, bản thân Từ Nhữ Thành đã im hơi lặng tiếng xuyên qua người giấy bán ma và vượt qua biên giới Sở Uyển, về đến Du Châu Đại Uyển.
Sa mỏng như sắp bị ánh sáng kia ăn mòn, bắt đầu tan ra từ bề mặt, càng lúc càng mỏng… ngay khi ánh sáng sắp sửa xuyên qua sa mỏng và lọt vào, Huyền Vô có lẽ phát hiện đây chỉ là sâu kiến Khai Khiếu, còn được Lâm Sí bảo vệ, cũng lười xử nghiêm, bèn tha cho nàng.
Nhưng thần thức của hắn bám trên người phàm đã “chết” quá nhiều lần, khi đó hắn không thể thoát, chỉ có thể sống sờ sờ mà bị bắt ở đó chờ đợi chịu đựng, ham muốn và hành động “bỏ trốn” tách biệt ở chỗ hắn, hắn quen nếp thành tự nhiên, Hề Bình ngơ ngẩn không nhớ ra lúc này mình đã có thể tự do thu thần thức đi.
Chỉ có Từ Nhữ Thành, hình người vừa nãy bị hắn nắm trong lòng bàn tay biến thành một làn khói chui vào lòng bàn tay, như một cây chùy băng cắm rễ trong lòng bàn tay hắn. “Ánh trăng” vừa quét qua hắn liền tỉnh, khó hiểu nhìn khuôn mặt đờ đẫn của đồng bạn, hắn vừa muốn bò dậy gọi người, một tiếng quát khẽ của Thái Tuế đã vang lên bên tai:
Một tu sĩ Tam Nhạc chỉ còn nửa hơi run giọng gọi:
Bấy giờ Huyền Vô mới mở miệng nói khô khan:
– Huyền Vô sư thúc…
Ngũ quan trên mặt nạ giấy lưu động trong giây lát, vẻ mặt tức giận biến thành một nụ cười mỉm hơi quỷ dị, Huyền Vô chậm rãi gật đầu:
Hề Bình quả thực đã tê liệt, vừa đối phó với đại yêu tà và cặp pháp khí nghịch thiên kia xong còn chưa thở được một hơi đã lại đến một trưởng lão Thiền Thuế. Hắn nghi ngờ kiếp trước mình có phải đã đốt giết bắt cóc cướp của đồ thành, nếu không thì là thiếu huyết đức tám đời, thiên đạo vì sao đến mức đuổi cùng giết tận hắn?
Các Thăng Linh nghe thấy cái tên này tập thể bất động thanh sắc hít ngược một hơi – người này vậy mà là Huyền Vô trưởng lão của Tam Nhạc Đông Hành, thân sư đệ của chưởng môn Tam Nhạc.
Tim Hề Bình thắt lại, quả quyết phân thần thức tới người Ngụy Thành Hưởng và Từ Nhữ Thành dưới uy lực áp bức của trưởng lão Thiền Thuế, thấy Từ Nhữ Thành không biết vì sao lại vô cùng an toàn lẫn trong đám người phàm, được ánh trăng trắng như tuyết kia bỏ qua dễ dàng, chắc hẳn là do Vọng Xuyên. Ánh sáng mạnh kia gần như xuyên qua sa mỏng trên người Ngụy Thành Hưởng, Ngụy Thành Hưởng không hề động đậy, đồng tử co nhỏ hết cỡ.
Lâm Sí hành lễ vãn bối một cách quy củ:
Huyền Vô trưởng lão mang Ngân Nguyệt luân tới cơ bản đồng nghĩa với việc linh sơn Tam Nhạc đích thân dạo bước tới từ Đông Hành. Địa mạo và khí hậu của khu vực huyện Đào đều sẽ thay đổi đột ngột, năm tới còn không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LY
Và ra quân ồ ạt thế này chỉ để tru một Thăng Linh “hai tuổi”!
Thần hình Huyền Vô trưởng lão lóe lên, đáp tới bên cạnh Lâm Sí gần như cùng lúc với những ánh mắt hoặc công khai hoặc kín đáo kia.
Huyền Vô trưởng lão khoát tay, linh khí như ẩn như hiện cuốn ra theo tay áo lộng gió của y, các Thăng Linh chỉ thấy lồng ngực dịu đi, chân nguyên ban nãy bị bức ép đến gần như khô cạn lưu chuyển trở lại.
Trong một chớp mắt, gần như tất cả mọi người đều bị in trong nét phác bị ánh sáng mạnh quét qua.
Bấy giờ Huyền Vô mới mở miệng nói khô khan:
– Chư vị đến nước Sở đây giúp ta tru tà trừ ác, là Tam Nhạc đãi khách không chu đáo, vẫn xin chư vị thứ lỗi.
Một câu nói khiến chúng Thăng Linh ngoài Tam Nhạc đều không thể ngẩng đầu.
Thần thức Thăng Linh nước ngoài thăm dò ngoài biên giới đều là đại kỵ, đừng nói đến việc bọn họ đến cả người thật, còn đầu đầy bụi đất bị đại trưởng lão Thiền Thuế Tam Nhạc bắt quả tang.
Không đợi Lâm Sí nói gì đó, linh khí lạnh toát của Huyền Vô trưởng lão đã chảy xuống theo ngòi bút kia, cành còn sót lại của vãn thu hồng rõ ràng đã chết khô bị cây bút kia “gọi dậy” một cách cứng ngắc như xác chết vùng dậy, cuốn lên từng tầng cuồn cuộn như sóng nước.
Nói một cách nghiêm trọng, chuyện này có thể khơi lên chiến tranh bốn nước.
Hề Bình từng “may mắn” được gặp chuông Kiếp hai lần đều chưa nhìn kỹ: lần đầu tự hắn nghịch ngu, dựa hết vào đại trưởng công chúa Đoan Duệ nắn cho mới không hóa tro, chỉ hận chuông kia không gõ nhanh hơn; lần thứ hai hắn bất tỉnh nhân sự, khi mở mắt thì chuông Kiếp đã chỉ còn dư âm, ma vật Chu thị nuôi mấy chục đời bị chuông lớn kia gõ xuống mồ.
Huyền Vô trưởng lão có lẽ cũng không muốn khuấy động khiến thiên hạ đại loạn, bởi vậy vừa mở miệng đã xác định tính chất của sự việc này, nói bọn họ “đến giúp tru tà trừ ma”, tuy lời này là để giảng hòa sự việc, nhưng lúc này càng nghe càng có vẻ chối tai – hôm nay nếu Tam Nhạc không đưa thần khí trấn sơn ra, còn không biết ai trừ ai đâu.
– Không nhắc chuyện này, – biểu cảm trên mặt nạ của Huyền Vô trưởng lão dừng lại trên một vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói – nơi này còn có dị vật.
Lâm Sí lấy ra một cây bút, cán bút làm bằng một loại gỗ Hề Bình chưa thấy bao giờ, bóng loáng như đá, trong suốt như thạch anh. Không biết đã được xoa vuốt bao nhiêu lần, có những chỗ đã sáng rực phản quang.
Chỉ là bất lực.
Người này vóc dáng cao lớn, trông hình thể thì ước chừng là đàn ông, người như không có màu sắc. Mái tóc bạc không chút pha tạp của y xõa tung, một đôi tay lộ khỏi tay áo tuy hai mà một với áo bào trắng bệch, mặt đeo một chiếc mặt nạ chất như giấy trắng.
Dị vật Hề Bình: …
Nước sông Hạp như thủy triều bị ánh trăng hút theo, lặng lẽ dâng lên rồi lại rút xuống như thở dài.
Thân y không thể động, người không thể tới, khoảnh khắc đó y như trở về đáy biển Vô Độ – bị vận mệnh khống chế như đồ vật, lòng mang nỗi phẫn nộ phá hủy núi non, chỉ là bất lực.
Tuy các Thăng Linh không biết những chuyển sinh mộc ban nãy từ đâu tới, nhưng họ đều thấy Lâm Sí mượn linh khí những chuyển sinh mộc kia hút tới để đánh ra một đạo phù chú, thế là ánh mắt tập thể rơi lên người Lâm Sí.
Thần hình Huyền Vô trưởng lão lóe lên, đáp tới bên cạnh Lâm Sí gần như cùng lúc với những ánh mắt hoặc công khai hoặc kín đáo kia.
Lập tức có pháp khí hộ thân trên người Lâm Sí lóe lên, thấp thoáng lộ ra hơi thở của Ti Hình trưởng lão sau lưng hắn.
– Hắn ở huyện Đào.
Hai đại Thiền Thuế đối mặt cách không gian, Huyền Vô trưởng lão hơi dừng lại cách Lâm Sí vài bước, co bàn tay như người chết kia lại.
Ngũ quan trên mặt nạ giấy lưu động trong giây lát, vẻ mặt tức giận biến thành một nụ cười mỉm hơi quỷ dị, Huyền Vô chậm rãi gật đầu:
– Điểm Kim thủ đại giá quang lâm, may mắn.
Giọng Lâm Sí xuyên qua gỗ chuyển sinh đập lên màng nhĩ nàng:
Lâm Sí hành lễ vãn bối một cách quy củ:
– Vật này do vãn bối luyện, không xứng được đánh đồng với Phá Pháp.
– Huyền Vô trưởng lão.
– Phải vật này không?
– Lâm đại sư không cần đa lễ, – Huyền Vô trưởng lão nói – dường như ngươi biết dị vật là gì, thỉnh giáo?
– Điểm Kim thủ đại giá quang lâm, may mắn.
Lòng Hề Bình tính toán điên cuồng: ba trưởng lão Huyền Ẩn phong hắn bằng Phong Ma ấn là Thiền Tuế, trưởng lão Tam Nhạc “mất mặt” này cũng là Thiền Thuế, Phong Ma ấn ba trưởng lão niêm phong chưa chắc đã giấu được người đồng cấp. Huống hồ Từ đại bảo chỉ là một bán tiên vừa khai khiếu, chênh lệch giữa bán tiên và Thăng Linh… cũng tương đương với chênh lệch giữa hơn trăm con người với một con kiến – Từ Nhữ Thành không thể nói ra sự tồn tại của hắn, Thăng Linh Lâm Sí thì chưa chắc.
– Lâm đại sư không cần đa lễ, – Huyền Vô trưởng lão nói – dường như ngươi biết dị vật là gì, thỉnh giáo?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LY
Làm sao giờ?
Hề Bình quả thực đã tê liệt, vừa đối phó với đại yêu tà và cặp pháp khí nghịch thiên kia xong còn chưa thở được một hơi đã lại đến một trưởng lão Thiền Thuế. Hắn nghi ngờ kiếp trước mình có phải đã đốt giết bắt cóc cướp của đồ thành, nếu không thì là thiếu huyết đức tám đời, thiên đạo vì sao đến mức đuổi cùng giết tận hắn?
Trong lúc cấp bách, Hề Bình rốt cuộc nhớ ra thần thức của hắn giờ đã tương đối tự do hơn, tức khắc muốn hoảng hốt chạy quàng rút về địa cung, nhưng đúng lúc này, hắn lại thấy lông mi như chiếc quạt của Lâm Sí cụp xuống, lấy một thứ gì đó ra từ trong ngực đưa cho Huyền Vô trưởng lão:
– Phải vật này không?
Còn lấy thứ gì nữa…
Huyền Vô hơi lấy làm tiếc “chậc” một tiếng, bảo:
Hề Bình: …
Làm sao giờ?
Hở? Cái gì?
Lâm Sí lấy ra một cây bút, cán bút làm bằng một loại gỗ Hề Bình chưa thấy bao giờ, bóng loáng như đá, trong suốt như thạch anh. Không biết đã được xoa vuốt bao nhiêu lần, có những chỗ đã sáng rực phản quang.
Huyền Vô trưởng lão vừa duỗi tay, cây bút kia liều rơi vào tay y. Ngũ quan trên mặt nạ của y lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nói:
– Gỗ vĩnh xuân cẩm? Đây là một vật rất lâu đời.
Liền thấy Huyền Vô trưởng lão gảy khẽ một cái trên ngòi bút kia, một sợi linh khí quét tới theo ngòi bút, một cây chuyển sinh mộc đã chết khô bên cạnh đột nhiên cải tử hoàn sinh, khẽ đung đưa theo ngòi bút như thành tinh vậy, linh khí lượn lờ trên cành cây run bần bật.
Hề Bình giật nảy mình, nhất thời có một ảo giác như thần thức của mình vẫn ở bên trong.
Đây là tiên khí gì? Khiến lão quỷ lông trắng Tam Nhạc cũng phải tán thưởng… và, vì sao Lâm Sí lại muốn bao che cho hắn?
– Cấu tứ thật tinh xảo, – Huyền Vô trưởng lão ca ngợi, nói đầy ẩn ý – dùng vĩnh xuân cẩm đối phó vãn thu hồng, Điểm Kim thủ quả nhiên là kỳ tài không phải đời nào cũng có. Chỉ là không rõ vật này có thể câu ra “Phá Pháp” và “Vọng Xuyên” trong truyền thuyết không?
Không đợi Lâm Sí nói gì đó, linh khí lạnh toát của Huyền Vô trưởng lão đã chảy xuống theo ngòi bút kia, cành còn sót lại của vãn thu hồng rõ ràng đã chết khô bị cây bút kia “gọi dậy” một cách cứng ngắc như xác chết vùng dậy, cuốn lên từng tầng cuồn cuộn như sóng nước.
Huyền Vô trưởng lão vừa duỗi tay, cây bút kia liều rơi vào tay y. Ngũ quan trên mặt nạ của y lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nói:
Nhưng cả trấn Thập Thất Lý bị dây leo quỷ quái đã chết kia cày một lượt, hai đại thần khí đảo ngược thời không kia vẫn không có chút tung tích.
Bấy giờ Lâm Sí mới rủ mắt mày xuống, nói dở sống dở chết:
– Vật này do vãn bối luyện, không xứng được đánh đồng với Phá Pháp.
Huyền Vô hơi lấy làm tiếc “chậc” một tiếng, bảo:
– Đồ tuy là đồ tốt, nhưng vĩnh xuân cẩm không lành, nó ở đây làm Ngân Nguyệt luân luôn không yên lòng, không nên để thứ này lại nhân gian, Lâm đại sư không ý kiến chứ?
Lâm Sí không lên tiếng, nắm tay giấu dưới tay áo siết chặt.
Huyền Vô chỉ tùy tiện nói một câu khách khí, cũng mặc kệ hắn có ý kiến hay không, khóe miệng trên mặt nạ nhếch lên một cái, cây bút kia liền tan thành mây khói.
Lâm Sí không hề nhúc nhích, thần hồn vốn đã mỏng manh lại tan mất một phần.
– Hai đại ma khí xuất hiện rồi biến mất, không biết là duyên hay là kiếp với nhân thế — Kỳ Lân vệ làm việc không tốt, huyện Đào vàng thau lẫn lộn, để chư vị chê cười rồi. Náo nhiệt hôm nay đã hết, trấn Thập Thất Lý đã thành đống đổ nát, chắc hẳn không còn gì hay để mua nữa? Ngân Nguyệt luân không tiện ở lâu tại nhân gian, ta không tiễn nữa. – Huyền Vô cất cao giọng, cả người biến thành một chùm sáng tan biến tại chỗ.
Y hợp lại với Ngân Nguyệt luân trên trời, vầng trăng tròn kia như bị chó nôn ra, “ánh trăng” không hề báo trước trào ra khắp bốn phương tám phương, nhất thời sáng chói khiến người ta không mở được mắt.
Bạch Lệnh chớp mắt hiểu ra sát ý nặng nề trong mắt y, ngậm miệng, không nói lời nào quỳ sang một bên.
Trong một chớp mắt, gần như tất cả mọi người đều bị in trong nét phác bị ánh sáng mạnh quét qua.
Tim Hề Bình thắt lại, quả quyết phân thần thức tới người Ngụy Thành Hưởng và Từ Nhữ Thành dưới uy lực áp bức của trưởng lão Thiền Thuế, thấy Từ Nhữ Thành không biết vì sao lại vô cùng an toàn lẫn trong đám người phàm, được ánh trăng trắng như tuyết kia bỏ qua dễ dàng, chắc hẳn là do Vọng Xuyên. Ánh sáng mạnh kia gần như xuyên qua sa mỏng trên người Ngụy Thành Hưởng, Ngụy Thành Hưởng không hề động đậy, đồng tử co nhỏ hết cỡ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LY
Sa mỏng như sắp bị ánh sáng kia ăn mòn, bắt đầu tan ra từ bề mặt, càng lúc càng mỏng… ngay khi ánh sáng sắp sửa xuyên qua sa mỏng và lọt vào, Huyền Vô có lẽ phát hiện đây chỉ là sâu kiến Khai Khiếu, còn được Lâm Sí bảo vệ, cũng lười xử nghiêm, bèn tha cho nàng.
Huyền Vô trưởng lão có lẽ cũng không muốn khuấy động khiến thiên hạ đại loạn, bởi vậy vừa mở miệng đã xác định tính chất của sự việc này, nói bọn họ “đến giúp tru tà trừ ma”, tuy lời này là để giảng hòa sự việc, nhưng lúc này càng nghe càng có vẻ chối tai – hôm nay nếu Tam Nhạc không đưa thần khí trấn sơn ra, còn không biết ai trừ ai đâu.
Hề Bình chưa kịp thở phào, đột nhiên thấy một thứ quen mắt bay ra từ dưới mặt đất – là bức tượng thần Thái Tuế giấu dưới mặt đất tiên cung kia!
Giọng nói của Huyền Vô trưởng lão truyền tới từ trong ánh sáng:
– Tà thần ngu dân biên cảnh thờ phụng.
Phủ giấy lên mặt phạm nhân và dội nước lên.
Hề Bình lạnh toát cả người, tượng thần kia nát vụn trong ánh trăng. Hắn chưa kịp căng thẳng hậu chấn thương, Ngân Nguyệt luân đã cùng tan biến với Huyền Vô trưởng lão, chỉ để lại huyện Đào đầy rẫy tan hoang trước mắt.
Vầng trăng tròn dư ra trên trời như bị thiêu cẩu ăn mất, tối đi thành màu đồng cổ từng chút một, vẫn treo trên bầu không huyện Đào.
Đại trưởng lão Tam Nhạc chính miệng hạ lệnh đuổi khách, không ai dám có ý kiến, mọi người chỉ đành thu dọn xác của đệ tử đồng đội bằng tốc độ nhanh nhất rồi ỉu xìu ai về nhà nấy, để người của Tam Nhạc Đông Hành ở lại thu dọn tàn cuộc.
Đêm hôm đó, Từ Nhữ Thành trà trộn trong một đám tà ma sống sót sau kiếp nạn của phiên chợ lớn trấn Thập Thất Lý. Khi chui vào bến cảng, một người giấy lặng lẽ dán lên người hắn, thân hình Từ Nhữ Thành lóe lên, giây lát sau, thế thân người giấy tiếp nhận kiểm tra thay hắn, bản thân Từ Nhữ Thành đã im hơi lặng tiếng xuyên qua người giấy bán ma và vượt qua biên giới Sở Uyển, về đến Du Châu Đại Uyển.
Rồi hắn và túi lưới trên người hắn cùng nhìn thấy người phía sau Lục Ngô và Khai Minh trong truyền thuyết.
🥲đọc phần này mà não căng thẳng từ đầu đến cuối
ThíchThích