VE BẤT BÌNH – 15
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Lâm Sí bất ngờ bị đánh lén, trong lúc vội vàng chỉ xoay tay trải ra một lớp linh khí mỏng manh chắn sau lưng, đạo phù chú lai lịch bất minh kia xuyên thủng phòng hộ của hắn, đập đến pháp phục hộ thân trên người hắn mới tiêu tan, đẩy mạnh cả người hắn đi. Lại thêm dưới chân bị rễ cây ngáng, đường đường Độ Nguyệt phong chủ suýt chút ngã sấp mặt. Lâm Sí loạng choạng bước chân say rượu hơn trượng rồi đâm vào tường.
Ngụy Thành Hưởng chỉ có thể nghe thấy âm thanh qua khe hở minh văn: …
– “Thái Tuế”… a, nơi này thuộc về ngươi ngay đây, sau này ngươi chính là chân thần của huyện Đào, đúng là làm người ta hâm mộ mà.
Phá Pháp lại giở trò quái gở gì, sao đột nhiên lại có thiên kiếp?
– Sao lại nhanh thế?
Tiếng động gì vậy?
– Thái Tuế!
– Khụ khụ… ái chà… khụ… xem đủ náo nhiệt rồi, cuối cùng ngươi không nhịn nổi mà ra tay à?
– Người bên trong chắc hẳn sắp gặp được Hạng Cánh rồi… “Hạng Triệu”, “Hạng Cánh”, tên hai anh em này còn rất có ý nghĩa*, như thể trong tên có số phận vậy.
Hề Bình: …
– Hiện tại chúng ta đều ở trong một pháp khí tên là “Phá Pháp”, pháp khí kéo tất cả chúng ta đến mồng bảy tháng bảy, nếu Thu Sát không chết trước khi thời gian bên ngoài qua mồng bảy tháng bảy dạ yến tiên cung, huyện Đào sẽ không thể trở về nhân…
Thu Sát cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp tiên cung, gần như cộng hưởng cùng tiếng sấm sét:
E là Lâm đại sư vừa thay tứ chi lúc mới đến, sao trông mới như vậy?
Không đợi hắn nhớ lại, đã thấy chữ viết phẩy trái phẩy phải bay loạn xa kia nắn nót điềm đạm hơn một chút, viết thêm: “Có lẽ ta có cách thử được, nếu các hạ không vội đi đầu thai lắm thì có thể giúp ta một việc được không?
Mà Thu Sát như biết Phá Pháp đang giúp mình, ả dứt khoát “tan” vào vãn thu hồng đầy tiên cung, đâu đâu cũng là ả, đâu đâu cũng không phải ả!
Thành Ngọc nhìn theo ánh mắt ả, thấy một người đàn ông áo đỏ đất cưỡi một con chim thanh loan cao bằng hai người giáng xuống từ trên trời, sắc mặt còn trắng hơn người chết đầy đất.
Hắn quả thực có hơi ngẩn ngơ: có phải hắn còn quên chuyện khác không? Hắn đúng là Trúc Cơ à… loại trúc trống rỗng không đạo tâm?
– Ừm? Sao… – Lâm Sí còn chưa phản ứng kịp, đã thấy Nam Thục và Tam Nhạc đồng thời có tu sĩ ra tay về phía rìa giới tử.
Lâm đại sư không phải tín đồ Thái Tuế, cũng chưa từng thổ huyết lên chuyển sinh mộc, Hề Bình không thể nói chuyện trực tiếp với hắn, bèn thu hồi suy nghĩ thượng vàng hạ cám, vạch lên mặt đất bằng linh khí rằng: “Lâm phong chủ dừng bước.”
Năm đó ở Đông Hải, hắn cắt bằng một đạo kiếm khí của sư phụ khiến chân Lâm Chiêu Lý mềm nhũn; vừa nãy những tu sĩ Trúc Cơ lạc vào chiến trường Thăng Linh kia cũng đều như nước nhỏ vào chảo nóng, rơi xuống đất là bốc hơi – sao đến hắn thì chẳng những có thể tự do qua lại trong chiến trường Thăng Linh, mà còn dám đánh cả Độ Nguyệt phong chủ?
– Mẹ kiếp ngươi Thu Sát!
Lâm Sí chật vật vịn tường đứng vững:
Lục Ngô chạy tới vội vàng kéo người đi, đại thụ đổ xuống rầm rầm.
– Ta không tin! – Thành Ngọc đột ngột nắm chặt kiếm trong tay, ngang tàng nghênh đón dây leo đầy trời – Ra đây cho ta!
– Tôn giá là thần thánh phương nào?
Mấy người cẩn thận bàn bạc giây lát mới bắt đầu phá minh, qua chuyển sinh mộc, Hề Bình nhìn thấy ngay khi minh văn ngoài tường viện vừa mới bị phá vỡ ra một khe hở, bão linh khí bỗng cuốn lên trong viện. Trên tường, mặt đất, và cả cơ thể Ngụy Thành Hưởng toàn là minh văn tầng tầng lớp lớp, hai người họ không một ai phát hiện chúng được đặt lúc nào!
Đồng tử Thành Ngọc hơi giãn rộng, quét qua vãn thu hồng đầy khắp núi đồi: Nếu đám dây leo nào cũng mọc trên xác chết, vậy đồng nghĩa với việc… tất cả những người chết ở đây lúc trước đều đã trở thành con rối của Thu Sát! Ả có một chi hộ vệ Thăng Linh!
– Dù sao quá giờ không giết được Thu Sát thì huyện Đào cũng phải biến mất, trong mắt người ta, hy sinh một ít sâu kiến quanh trấn Thập Thất lý này để cứu cả huyện là đạo lý hiển nhiên, đâu có trái đạo tâm? Đạo tâm vẫn ổn lắm.
Lâm đại sư không phải tín đồ Thái Tuế, cũng chưa từng thổ huyết lên chuyển sinh mộc, Hề Bình không thể nói chuyện trực tiếp với hắn, bèn thu hồi suy nghĩ thượng vàng hạ cám, vạch lên mặt đất bằng linh khí rằng: “Lâm phong chủ dừng bước.”
Vừa dứt lời, đã có một tu sĩ Tam Nhạc run sợ biến sắc:
Lâm Sí cúi đầu nhìn, thấy chữ kia là chữ Uyển nghiêm chỉnh… không biết vì sao mà nét chữ trông còn quen quen.
– Xuôi nam dòng Hạp ơ, trông bến Du phía đông; gợn sóng lả lướt ơ, cùng công tử vượt qua —
Hề Bình đoán, tuy vòng Phá Pháp chưa chắc sẽ dừng lại khi Ngụy Thành Hưởng chết, nhưng không còn chủ nhân chắc chắn cũng có ảnh hưởng tới tiên khí, bằng không vòng Phá Pháp vừa khởi động là Thu Sát đã giết người diệt khẩu ngay rồi, căn bản không cần giữ nàng lại tiết lộ tiền đề của Phá Pháp. Quây Ngụy Thành Hưởng lại chắc chắn là để bảo vệ nàng cho đến mốc thời gian của dạ yến tiên cung.
Hắn quả thực có hơi ngẩn ngơ: có phải hắn còn quên chuyện khác không? Hắn đúng là Trúc Cơ à… loại trúc trống rỗng không đạo tâm?
Không đợi hắn nhớ lại, đã thấy chữ viết phẩy trái phẩy phải bay loạn xa kia nắn nót điềm đạm hơn một chút, viết thêm: “Có lẽ ta có cách thử được, nếu các hạ không vội đi đầu thai lắm thì có thể giúp ta một việc được không?
Linh khí Thăng Linh va vào nhau và quét ngang ra ngoài, sắp san phẳng cả huyện Đào thành bình địa!
Bước đầu tiên trong kế hoạch cua Hề Bình chính là thả nàng khỏi tiểu viện kia.
– Thái Tuế hiển linh rồi!
Tiên cung trấn Thập Thất Lý —
Hề Bình: …
Rõ ràng là tháng sáu giữa hè… không, ngày đầu tháng bảy, vãn thu hồng lại bao phủ khắp núi đồi bạt ngàn xung quanh tiên cung. Dây leo ký sinh trái mùa dọn sạch tất cả cỏ hoa cây cối xung quanh tiên cung một cách bá đạo, chuyển sinh mộc cũng không thể may mắn thoát khỏi.
– Đa tạ, – kiếm tu tới từ phương bắc nhanh chóng ổn định hơi thở gấp, chắp tay với người tới – đa tạ, Thành Ngọc Côn Luân.
Vãn thu hồng ung dung cố ý tránh chuyển sinh mộc, Thu Sát ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời vĩnh viễn ở giờ Dậu của tiên cung, cười lớn:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LI
Nếu những vãn thu hồng kia không có vẻ như kiêng dè gì đó và chỉ hoạt động trong phạm vi bao phủ của giới tử, e rằng chỉ cả huyện Đào sẽ bị nó chiếm hết chỉ trong chốc lát.
Chắc chắn Thu Sát đã có chuẩn bị khác. Đại yêu tà quá giảo hoạt, Hề Bình chủ trương không hành động tùy tiện, để đám danh môn chính phái này giẫm mìn hộ trước.
Lúc này, một kiếm tu tới từ Bắc Lịch Côn Luân mắt đỏ ngầu, chém một kiếm về phía những vãn thu hồng kia.
Năm đó ở Đông Hải, hắn cắt bằng một đạo kiếm khí của sư phụ khiến chân Lâm Chiêu Lý mềm nhũn; vừa nãy những tu sĩ Trúc Cơ lạc vào chiến trường Thăng Linh kia cũng đều như nước nhỏ vào chảo nóng, rơi xuống đất là bốc hơi – sao đến hắn thì chẳng những có thể tự do qua lại trong chiến trường Thăng Linh, mà còn dám đánh cả Độ Nguyệt phong chủ?
Kiếm tu Côn Luân này tên là Thành Ngọc, cũng là nhân vật thành danh từ lâu ở phía bắc, được sư môn phái đến đất Sở “tru tà”, vốn không coi Thu Sát ra gì – kỳ đầu Thăng Linh mới “hai tuổi”, cảnh giới cũng chưa chắc đã ổn. Hạng Triệu lật thuyền trong mương chỉ có thể chứng minh đàn ông đúng là không có mấy ai là kiếm tu xuất sắc thôi – khi trở về, hắn còn mang theo mấy hạt giống tốt trúc cơ trong vòng trăm năm chục năm, đều là danh kiếm Côn Luân của năm trăm năm tiếp theo, ai ngờ một thế hệ anh tài lại đứt hết ở đây vì hắn nhất thời liều lĩnh.
Quả nhiên hắn đã đoán đúng tám, chín phần mười, Ngụy Thành Hưởng không còn sẽ có ảnh hưởng tới Phá Pháp, nhưng không thể khiến Phá Pháp dừng lại. Nếu người khác muốn bắt nàng, khi đó nàng chắc chắn sẽ không lại gần cửa, “đường lui” của Thu Sát sẽ chuyển nàng tới nơi khác; còn nếu chính nàng làm phản, thì giữ lại chủ nhân vòng Phá Pháp nàng đây hại nhiều hơn lợi, Thu Sát sẽ dứt khoát giết chết cái “đuôi đứt*” của ả.
Một kiếm của Thành Ngọc bổ mặt đất nứt sâu mấy chục thước, vãn thu hồng quỷ dị bị hắn lật tung cả rễ, hắn nhìn rõ rễ của dây leo quỷ quái kia, da đầu căng hết cả ra – chỉ thấy những dây leo ký sinh kia không cắm rễ trong cỏ cây, mà bộ rễ nhô lên quấn lên xác người, bên trong có không ít khuôn mặt quen thuộc!
Tiếng cười khẩy của “Thái Tuế” truyền tới trong linh đài hắn:
Tu sĩ Trúc Cơ chết ở đây chỉ còn linh cốt, xác thịt còn lại đều là Thăng Linh trở lên. Thành Ngọc nhận ra ngay một bộ thi thể cách đó không xa chính là một vị đồng môn của hắn.
Hề Bình sắp mất bình tĩnh:
Nhưng tin tức hắn nhận được trước khi vào huyện Đào nói vị đồng môn này còn đang trên đường, sao lại đuổi tới trước hắn rồi chết tại đây… nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Sí lại thở dài – Hề Bình hoài nghi vị Lâm đại sư này làm nghề nguội quá nhiều, phổi hơi có vấn đề, thở ngắn than dài liên tục, hệt như một người góa vợ vừa chết cả nhà.
– Ngươi hại nàng thân chết đạo tiêu, còn có mặt mũi lấy đồ của nàng lừa đời lấy tiếng, Điểm Kim thủ nói khoác không biết ngượng, cút ra đây cho ta! Nhận lấy cái chết!
Không đợi hắn bình ổn lại bộ não đầy hỗn độn, dây leo ký sinh cắm rễ trên người đồng môn kia của hắn đã vồ về phía hắn một cách hung dữ và mạnh bạo, kiếm khí với thanh thế khổng lồ ập vào mặt. Thành Ngọc hét lớn một tiếng, chật vật chặn lại, kiếm bản mệnh bị chấn ra vết nứt. Hắn lùi liên tiếp mấy thước, kinh hãi đan xen – hắn nhắm mắt cũng sẽ không nhận nhầm đạo kiếm khí vừa nãy, là Cửu kiếm Côn Luân chính xác đến mức không thể chính xác hơn.
– Chư vị đạo hữu có ai thạo minh văn xin đến xem thử.
Dây leo ký sinh bám trên người đồng môn như đã hút đi toàn bộ chân nguyên và tu vi của người đó!
Thu Sát cười lớn:
Hề Bình: …
Đồng tử Thành Ngọc hơi giãn rộng, quét qua vãn thu hồng đầy khắp núi đồi: Nếu đám dây leo nào cũng mọc trên xác chết, vậy đồng nghĩa với việc… tất cả những người chết ở đây lúc trước đều đã trở thành con rối của Thu Sát! Ả có một chi hộ vệ Thăng Linh!
Hề Bình: …
Hề Bình vội hỏi:
– Con rùa, rụt đầu, nhà ngươi! – Thu Sát bám riết không tha, mỗi lần gằn giọng là sẽ tung lên một đợt kiếm phong núi thét biển gầm đập vào tiên khí bao lấy hắn, sau hung dữ hơn trước, sau nặng nề hơn trước — đây nào có phải kỳ đầu Thăng Linh!
Sao có thể?
– Tôn giá là thần thánh phương nào?
Cho dù trên đời thật sự có tà đạo có thể nuốt tu vi người, ả cũng là cấp Thăng Linh, sao có thể dung nạp được nhiều chân nguyên cùng đẳng cấp như vậy?
Hề Bình:
Tiếng động gì vậy?
Lúc này, một giọng nữ hơi trầm ngâm nga “Sở nữ ngư ca” truyền tới từ những chiếc lá đỏ hơi run rẩy:
Hắn vừa mở miệng, Thu Sát lập tức vồ lên như chim cắt ngửi thấy mùi máu tươi. Thanh loan chở Lâm Sí lao vút lên như gió lốc, tiên khí đốt bạch linh quả nhiên không tầm thường, thanh loan thật không thể bay thế này!
– Xuôi nam dòng Hạp ơ, trông bến Du phía đông; gợn sóng lả lướt ơ, cùng công tử vượt qua —
– Ta không tin! – Thành Ngọc đột ngột nắm chặt kiếm trong tay, ngang tàng nghênh đón dây leo đầy trời – Ra đây cho ta!
Ngươi nói xong lời ta bảo ngươi nói trước rồi hãy chết, có thể có tiền đồ hơn được không hả Lâm phong chủ, xin ngươi đấy!
Một người theo tiếng đi ra trong dây leo, Thu Sát bị máu dính đầy người, tay cầm kiếm bản mệnh của người chết, hai thanh Cửu kiếm Côn Luân cùng nguồn va vào nhau, tiếng hát của ả bỗng lảnh lót, âm cuối biến thành tiếng huýt sáo. Thành Ngọc muốn phản ứng lại nhưng đã không kịp, dây leo sau lưng hắn bỗng xé toạc một lỗ hổng, một con linh thú Nam Thục bị tiếng huýt sáo khống chế ngoạm một phát xuống hắn.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Lâm Sí cũng hơi trì độn.
Thành Ngọc hạ quyết tâm, kiếm phong đã ra thì không quay đầu, hắn không mảy may để tâm sau lưng và ấn trọng kiếm xuống bằng hai tay. Lưỡi kiếm gần như đè lên chóp mũi Thu Sát, mấy sợi tóc dài bị kiếm phong quét qua, răng nanh của linh thú cũng sắp chạm tới đỉnh đầu kiếm tu.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng thét to, một luồng lửa sáng rực xé bầu không lao tới nhưng không đáp đất, vừa vặn chen vào giữa linh thú và Thành Ngọc.
Mấy cao thủ minh văn trong số tu sĩ lập tức liếc nhau và lui khỏi vòng chiến, các kiếm tu và phù chú lập tức lấp đầy chỗ trống, chặn Thu Sát một cách rất ăn ý.
Kiếm trong tay Thu Sát gãy, chân nguyên trên xác kiếm tu Côn Luân bị vãn thu hồng quấn cạn kiệt, tan rã sụp đổ trong chớp mắt, còn ả như một con thiêu thân màu gỉ sắt tung bay ra sau đan cài với kiếm phong, dây leo vãn thu hồng bùng lên gấp rút chắn trước mặt ả bị kiếm Côn Luân đuổi sương xé tuyết chém đứt hết, kiếm khí kia từ từ áp sát tới trước ả, để lại một vệt máu trên khuôn mặt mỹ nhân yêu dị kia.
Không đợi hắn bình ổn lại bộ não đầy hỗn độn, dây leo ký sinh cắm rễ trên người đồng môn kia của hắn đã vồ về phía hắn một cách hung dữ và mạnh bạo, kiếm khí với thanh thế khổng lồ ập vào mặt. Thành Ngọc hét lớn một tiếng, chật vật chặn lại, kiếm bản mệnh bị chấn ra vết nứt. Hắn lùi liên tiếp mấy thước, kinh hãi đan xen – hắn nhắm mắt cũng sẽ không nhận nhầm đạo kiếm khí vừa nãy, là Cửu kiếm Côn Luân chính xác đến mức không thể chính xác hơn.
Theo hắn dự đoán, cho dù bọn họ không thể cảm nhận chuẩn xác thời gian qua đi trong Phá Pháp, thì đó cũng là hai mươi ngày ròng rã, dù thế nào cũng không thể nhắm mắt một cái rồi mở ra là trôi qua. Cuối tháng sáu Lâm Sí mới vào huyện Đào, khi hắn tìm đến Ngụy Thành Hưởng, bên ngoài chắc hẳn vẫn còn ít nhất hơn nửa thời gian mới phải!
Linh thú ả điều khiển quệt chóp mũi vào ngọn lửa khi rơi xuống đất, nó đau đớn gầm lớn một tiếng và lùi lại, không nghe hiệu lệnh của tiếng còi nữa và cuộn tròn trong vòng lửa không dám cử động.
Hề Bình nghiêm giọng quát lên:
Hắn lập tức truyền tin cho Từ đại bảo:
– Lồng Hỏa Linh… – Thu Sát thè lưỡi kiếm vết máu trên gò má — đến lưỡi của ả cũng dài hơn người khác, có thể thoải mái chạm tới chóp mũi của mình — đôi mắt hẹp kia phản chiếu ánh lửa như sắp bốc cháy vậy, ánh mắt ả sáng rực nhìn chằm chằm về một hướng:
– Tên hèn nhát, coi như ngươi dám lộ diện, sao, chọc đến cái đùi ngươi muốn ôm rồi?
Lúc này, một giọng nữ hơi trầm ngâm nga “Sở nữ ngư ca” truyền tới từ những chiếc lá đỏ hơi run rẩy:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LI
Thành Ngọc nhìn theo ánh mắt ả, thấy một người đàn ông áo đỏ đất cưỡi một con chim thanh loan cao bằng hai người giáng xuống từ trên trời, sắc mặt còn trắng hơn người chết đầy đất.
– Có lẽ, luyện khí đạo rất ít khi có kẻ đặc biệt ngu. – Hộ tâm liên trên cổ Chu Doanh lóe lên, như không bằng lòng với việc y nói người làm ra mình như thế, Chu Doanh không để ý nó, tiếp tục nói – Thế nên nếu Thu Sát vẫn chưa chết, giờ người bên trong chắc hẳn đã phát điên rồi.
Bóng cây phủ xuống, ông lão ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy chuyển sinh mộc sắp nện lên đầu mình lại mắc kẹt giữa không trung trong một tư thế quỷ dị.
– Đa tạ, – kiếm tu tới từ phương bắc nhanh chóng ổn định hơi thở gấp, chắp tay với người tới – đa tạ, Thành Ngọc Côn Luân.
Mọi người sống sót sau kiếp nạn quỳ xuống.
Người đàn ông áo đỏ đất chạm mắt với hắn một chút rồi nhanh chóng dời đi, chỉ gật đầu một cái lãnh đạm khách khí:
– Lâm Sí Huyền Ẩn.
– Hắn cũng xứng?
Thành Ngọc kinh ngạc:
Giây lát sau, Ngụy Thành Hưởng bỗng dưng biến mất, Hề Bình thầm nói một tiếng “may mắn”, thần thức trong chuyển sinh mộc theo sát nàng.
– Thái Tuế…
– Điểm Kim thủ?
Thần thức Hề Bình quét một lượt, vừa hay nơi này cách chỗ Từ Nhữ Thành không xa.
Thu Sát cười lớn:
Hề Bình ngẩng đầu: phải rồi, Thu Sát đã thề không được tổn thương người vô tội, bằng không Phá Pháp ắt sẽ cắn trả.
– Hắn cũng xứng?
Chưa nói xong chữ cuối cùng, vãn thu hồng trong giới tử đã bạo động, mười mấy dây leo lao vút lên trời, từng Thu Sát huyễn hóa ra trong mỗi dây leo to bằng người ôm, kiếm khí không biết chiếm đoạt từ kiếm tu xui xẻo nào ùa tới từ bốn phương tám hướng.
Lâm Sí không phản bác, đầu ngón tay kẹp phù chú xoa một cái lên cổ mình, giọng nói của hắn chớp mắt khuếch tán trong toàn bộ giới tử:
Dân Sở hoàn hồn lại, không rõ ai hô trước:
– Chư vị đạo hữu!
– Chư vị…
– Chủ thượng, Lâm đại sư cũng ở bên trong, nghe nói hắn cũng từng có giao tình rất sâu đậm với Huệ Tương Quân, hắn nhất định biết chuyện Phá Pháp nhỉ? Hắn có thể đoán ra tiền đề của Phá Pháp không?
Hắn vừa mở miệng, Thu Sát lập tức vồ lên như chim cắt ngửi thấy mùi máu tươi. Thanh loan chở Lâm Sí lao vút lên như gió lốc, tiên khí đốt bạch linh quả nhiên không tầm thường, thanh loan thật không thể bay thế này!
Nếu bản thân Ngụy Thành Hưởng muốn ra ngoài và đứng ở cửa đúng lúc này, với tu vi của một bán tiên nho nhỏ như nàng, chắc hẳn người đã bị nghiền nát.
Thân pháp Thu Sát nhanh bao nhiêu là tiên khí thanh loan nhanh bấy nhiêu, nó không cần người điều khiển vẫn có thể tự điều chỉnh tốc độ và phương hướng theo người truy tung phía sau, Lâm Sí như đọc thuộc lòng, giọng nói đều đều tựa sông Hạp giữa hè:
– Ta… ta tiến vào trong đêm mười sáu!
– Hiện tại chúng ta đều ở trong một pháp khí tên là “Phá Pháp”, pháp khí kéo tất cả chúng ta đến mồng bảy tháng bảy, nếu Thu Sát không chết trước khi thời gian bên ngoài qua mồng bảy tháng bảy dạ yến tiên cung, huyện Đào sẽ không thể trở về nhân…
Chưa nói xong chữ cuối cùng, vãn thu hồng trong giới tử đã bạo động, mười mấy dây leo lao vút lên trời, từng Thu Sát huyễn hóa ra trong mỗi dây leo to bằng người ôm, kiếm khí không biết chiếm đoạt từ kiếm tu xui xẻo nào ùa tới từ bốn phương tám hướng.
Một con ve đoán chừng đã bị dọa ngu người bò trên thân chuyển sinh mộc, thế mà không bay đi, nó vỗ cánh kêu một tiếng.
Lâm Sí không hoảng, cánh thanh loan cưỡi bên dưới biến dạng duỗi dài bọc hắn lại, vừa vặn gánh lấy kiếm của Thu Sát.
Một tiên khí sứt thế mà còn có sở thích của riêng mình! Sao lại có chuyện này chứ!
– E rằng vẫn là do “Phá Pháp”, nó không thích bị cưỡng chế phá bỏ mà thích “thực hiện”. Vì thế nó thản nhiên sửa quy tắc có lợi để mình “thực hiện”. Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra vào mười sáu tháng sáu, tu sĩ lỡ vào huyện Đào hôm đó rất nhiều, đối với Thu Sát thì càng tới gần “giờ thực hiện” càng nguy hiểm, nên Phá Pháp sẽ cố hết sức rút ngắn khoảng thời gian này. Và… e rằng cũng là vì ta và ngươi.
Lúc này, một kiếm tu tới từ Bắc Lịch Côn Luân mắt đỏ ngầu, chém một kiếm về phía những vãn thu hồng kia.
– Con rùa, rụt đầu, nhà ngươi! – Thu Sát bám riết không tha, mỗi lần gằn giọng là sẽ tung lên một đợt kiếm phong núi thét biển gầm đập vào tiên khí bao lấy hắn, sau hung dữ hơn trước, sau nặng nề hơn trước — đây nào có phải kỳ đầu Thăng Linh!
Lâm Sí biến sắc:
– Lâm đại sư, xin hỏi làm thế nào để biết thời gian bên ngoài đến đâu rồi?
Lâm Sí trốn trong tiên khí tối mù mù, thấy tiên khí đại yêu tà kia nện ra kẽ hở và bạch linh càng lúc càng tối đi, hắn đánh không lại và cũng chẳng chửi lại được nhưng không sốt ruột, lặng lẽ đối mặt với khe hở kia.
Thân pháp Thu Sát nhanh bao nhiêu là tiên khí thanh loan nhanh bấy nhiêu, nó không cần người điều khiển vẫn có thể tự điều chỉnh tốc độ và phương hướng theo người truy tung phía sau, Lâm Sí như đọc thuộc lòng, giọng nói đều đều tựa sông Hạp giữa hè:
– Ngươi hại nàng thân chết đạo tiêu, còn có mặt mũi lấy đồ của nàng lừa đời lấy tiếng, Điểm Kim thủ nói khoác không biết ngượng, cút ra đây cho ta! Nhận lấy cái chết!
Ai để ý ả đúng hay không?
Lâm Sí lại thở dài – Hề Bình hoài nghi vị Lâm đại sư này làm nghề nguội quá nhiều, phổi hơi có vấn đề, thở ngắn than dài liên tục, hệt như một người góa vợ vừa chết cả nhà.
Bạch Lệnh hơi đứng ngồi không yên, liên tục móc tiên khí truyền tin ra nhìn, chuẩn bị một tá giấy trắng thế thân:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LI
Lúc này, Hề Bình phân ra một sợi thần thức ẩn trong thẻ bài chuyển sinh mộc trong tay áo Lâm Sí.
– Thì ra ả tổn hại đến người người phàm là sẽ bị Phá Pháp cắn trả…
Vị Độ Nguyệt phong chủ này là Thăng Linh dễ bắt nạt nhất Hề Bình từng gặp trong đời, không có một trong. Hề Bình còn chuẩn bị sẵn một bụng lời định cò kè mặc cả để hắn nhỏ một giọt máu lên thẻ bài chuyển sinh mộc, ai ngờ chưa kịp nói một chữ thì Lâm Sí đã nhỏ máu, vô tư thẳng thắn tỏ rõ thái độ – ngươi ám toán tùy thích, minh toán cũng được, dù sao ta cũng chán sống rồi.
Trong sự trợn mắt há mồm của mọi người, loài chuyển sinh mộc kém cỏi vốn chỉ có thể mọc cao hơn trượng lại lớn thành đại thụ chọc trời quây chiến rường Thăng Linh lại như thành tinh.
Lúc này Hề Bình không nhịn được mở miệng nói:
*Triệu (肇) là bắt đầu, Cánh (竟) là kết thúc.
Ngụy Thành Hưởng chỉ có thể nghe thấy âm thanh qua khe hở minh văn: …
– Lâm phong chủ…
– Ôi, nàng ta nói đúng lắm. – Lâm Sí nói.
– Ôi, nàng ta nói đúng lắm. – Lâm Sí nói.
– Cái gì?!
Hề Bình: …
Lúc này, Hề Bình phân ra một sợi thần thức ẩn trong thẻ bài chuyển sinh mộc trong tay áo Lâm Sí.
Ai để ý ả đúng hay không?
Nhưng đã muộn, Lâm Sí đã nói ra.
Ngươi nói xong lời ta bảo ngươi nói trước rồi hãy chết, có thể có tiền đồ hơn được không hả Lâm phong chủ, xin ngươi đấy!
Lúc này Hề Bình không nhịn được mở miệng nói:
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, tiên khí bảo vệ Lâm Sí bị Thu Sát dùng bạo lực nện rách, kiếm khí lạnh thấu xương ập vào mặt, may mà lúc này các tu sĩ khác bị vây ở tiên cung đã hoàn hồn lại, Thành Ngọc Côn Luân dẫn đầu phi một kiếm tới cản cho Lâm Sí.
Chu Doanh lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn một cái:
Linh thú ả điều khiển quệt chóp mũi vào ngọn lửa khi rơi xuống đất, nó đau đớn gầm lớn một tiếng và lùi lại, không nghe hiệu lệnh của tiếng còi nữa và cuộn tròn trong vòng lửa không dám cử động.
Ngay sau đó, một con linh thú Nam Thục không rõ tên và phù chù đồng thời bay tới, phù chú dẹp sạch vãn thu hồng giương nanh múa vuốt, linh thú đón lấy Lâm Sí rơi xuống giữa không trung. Các tu sĩ bị vãn thu hồng vây khắp nơi trong tiên cung như ruồi mất đầu tới tấp tập hợp lại.
Ý trời!
Hề Bình sắp mất bình tĩnh:
Giây lát sau, một đạo kinh lôi bỗng lóe lên trên không huyện Đào và đánh thẳng xuống dây leo vãn thu hồng đã rời khỏi giới tử.
– Nói mau!
Thành Ngọc kinh ngạc:
Linh thú chở Lâm Sí lướt sát qua một luồng gió tanh, Lâm đại sư kia cuối cùng cũng nhớ ra mình phải làm gì, tiếp tục “đọc thuộc lòng”:
Tu sĩ trong huyện Đào đúng là đã phát điên, người lần lượt tiến vào tiên cung tự báo giờ Tuất (19-21h), giờ Thân (15-17h) mười sáu tháng sáu… chớp mắt đã qua giờ Ngọ (11-13h) và tiếp tục tiến lên phía trước.
– Phá Pháp không ở trong tay ả, chủ nhân Phá Pháp là đồng bọn của ả, tu vi không cao, ẩn thân ở biên giới huyện Đào, bị minh văn ngăn cách.
Nói xong, hắn báo địa chỉ của Ngụy Thành Hưởng:
E là Lâm đại sư vừa thay tứ chi lúc mới đến, sao trông mới như vậy?
Nói xong, hắn báo địa chỉ của Ngụy Thành Hưởng:
– Chư vị đạo hữu có ai thạo minh văn xin đến xem thử.
Hắn sống sờ sờ bị người ta cưỡng ép cung phụng năm năm, ghét ăn đồ muối thì ai quan tâm?
Mấy cao thủ minh văn trong số tu sĩ lập tức liếc nhau và lui khỏi vòng chiến, các kiếm tu và phù chú lập tức lấp đầy chỗ trống, chặn Thu Sát một cách rất ăn ý.
Ngụy Thành Hưởng kinh động bởi minh văn đột nhiên sáng lên trong viện, biết ngay người “cứu nàng” đã đến.
Bước đầu tiên trong kế hoạch cua Hề Bình chính là thả nàng khỏi tiểu viện kia.
Thành Ngọc hạ quyết tâm, kiếm phong đã ra thì không quay đầu, hắn không mảy may để tâm sau lưng và ấn trọng kiếm xuống bằng hai tay. Lưỡi kiếm gần như đè lên chóp mũi Thu Sát, mấy sợi tóc dài bị kiếm phong quét qua, răng nanh của linh thú cũng sắp chạm tới đỉnh đầu kiếm tu.
Hề Bình đoán, tuy vòng Phá Pháp chưa chắc sẽ dừng lại khi Ngụy Thành Hưởng chết, nhưng không còn chủ nhân chắc chắn cũng có ảnh hưởng tới tiên khí, bằng không vòng Phá Pháp vừa khởi động là Thu Sát đã giết người diệt khẩu ngay rồi, căn bản không cần giữ nàng lại tiết lộ tiền đề của Phá Pháp. Quây Ngụy Thành Hưởng lại chắc chắn là để bảo vệ nàng cho đến mốc thời gian của dạ yến tiên cung.
Trong lúc nhất thời, chúng Thăng Linh căn bản đều không phản ứng được như Lâm Sí suýt vấp ngã sấp mặt vậy, linh khí vừa đánh ra bị chuyển sinh mộc “trả lại” hết, vô cùng trầy trật.
Thu Sát để A Hưởng ở trong một tiểu viện cách xa trấn Thập Thất Lý, chú ý hai bên chắc chắn sẽ quá sức khi tiên cung bên kia đánh nhau. Như vậy lỡ đâu nơi ẩn thân của Ngụy Thành Hưởng bị người ta phát hiện, hoặc bản thân nàng làm phản muốn ra ngoài thì phải làm sao?
Người đàn ông áo đỏ đất chạm mắt với hắn một chút rồi nhanh chóng dời đi, chỉ gật đầu một cái lãnh đạm khách khí:
Chắc chắn Thu Sát đã có chuẩn bị khác. Đại yêu tà quá giảo hoạt, Hề Bình chủ trương không hành động tùy tiện, để đám danh môn chính phái này giẫm mìn hộ trước.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LI
Lúc này, mấy cao thủ minh văn tới từ Tam Nhạc vây quanh tiểu viện, thần sắc đều vô cùng nghiêm túc, chỉ thấy minh văn ngoài tường viện này cổ xưa chưa gặp bao giờ.
Mấy người cẩn thận bàn bạc giây lát mới bắt đầu phá minh, qua chuyển sinh mộc, Hề Bình nhìn thấy ngay khi minh văn ngoài tường viện vừa mới bị phá vỡ ra một khe hở, bão linh khí bỗng cuốn lên trong viện. Trên tường, mặt đất, và cả cơ thể Ngụy Thành Hưởng toàn là minh văn tầng tầng lớp lớp, hai người họ không một ai phát hiện chúng được đặt lúc nào!
Kiếm tu Côn Luân này tên là Thành Ngọc, cũng là nhân vật thành danh từ lâu ở phía bắc, được sư môn phái đến đất Sở “tru tà”, vốn không coi Thu Sát ra gì – kỳ đầu Thăng Linh mới “hai tuổi”, cảnh giới cũng chưa chắc đã ổn. Hạng Triệu lật thuyền trong mương chỉ có thể chứng minh đàn ông đúng là không có mấy ai là kiếm tu xuất sắc thôi – khi trở về, hắn còn mang theo mấy hạt giống tốt trúc cơ trong vòng trăm năm chục năm, đều là danh kiếm Côn Luân của năm trăm năm tiếp theo, ai ngờ một thế hệ anh tài lại đứt hết ở đây vì hắn nhất thời liều lĩnh.
Chỉ nghe một tiếng động lớn, mấy đại cao thủ trở tay không kịp bị nổ bay ra ngoài không rõ sống chết, mặt đất ở cửa viện gần như vỡ thành một miệng giếng!
– Lâm Sí!
Nếu bản thân Ngụy Thành Hưởng muốn ra ngoài và đứng ở cửa đúng lúc này, với tu vi của một bán tiên nho nhỏ như nàng, chắc hẳn người đã bị nghiền nát.
Giây lát sau, Ngụy Thành Hưởng bỗng dưng biến mất, Hề Bình thầm nói một tiếng “may mắn”, thần thức trong chuyển sinh mộc theo sát nàng.
Rõ ràng là tháng sáu giữa hè… không, ngày đầu tháng bảy, vãn thu hồng lại bao phủ khắp núi đồi bạt ngàn xung quanh tiên cung. Dây leo ký sinh trái mùa dọn sạch tất cả cỏ hoa cây cối xung quanh tiên cung một cách bá đạo, chuyển sinh mộc cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Quả nhiên hắn đã đoán đúng tám, chín phần mười, Ngụy Thành Hưởng không còn sẽ có ảnh hưởng tới Phá Pháp, nhưng không thể khiến Phá Pháp dừng lại. Nếu người khác muốn bắt nàng, khi đó nàng chắc chắn sẽ không lại gần cửa, “đường lui” của Thu Sát sẽ chuyển nàng tới nơi khác; còn nếu chính nàng làm phản, thì giữ lại chủ nhân vòng Phá Pháp nàng đây hại nhiều hơn lợi, Thu Sát sẽ dứt khoát giết chết cái “đuôi đứt*” của ả.
*Một số loài vật như lợn, chó, ngựa,… được cắt đuôi để cho đỡ vướng và tránh bị thương.
– Tránh ra!
Ngụy Thành Hưởng thoát một kiếp nạn được chuyển đến một nơi khác ở biên giới huyện Đào, gần như đã đến nơi cách tiên cung trấn Thập Thất Lý xa nhất, nàng nghiêng ngả rồi đứng vững, minh văn trên người biến mất, tay vẫn đang run.
– Lâm phong chủ…
Thần thức Hề Bình quét một lượt, vừa hay nơi này cách chỗ Từ Nhữ Thành không xa.
Một đám cao thủ Thăng Linh bị tiếng sét này dọa giật nảy mình.
Ý trời!
Trong tiên cung, Thành Ngọc bắt lấy Lâm Sí tránh một dây leo vãn thu hồng, nhanh chóng hỏi:
Hắn lập tức truyền tin cho Từ đại bảo:
*Một số loài vật như lợn, chó, ngựa,… được cắt đuôi để cho đỡ vướng và tránh bị thương.
– Qua tiếp ứng một người hộ ta!
Lâm Sí chật vật vịn tường đứng vững:
Trong tiên cung, Thành Ngọc bắt lấy Lâm Sí tránh một dây leo vãn thu hồng, nhanh chóng hỏi:
– Lâm đại sư, xin hỏi làm thế nào để biết thời gian bên ngoài đến đâu rồi?
Người lỡ vào huyện Đào hôm mười sáu tháng sáu là nhiều nhất, một đám đông tu sĩ đã tới, mà Phá Pháp trong bóng tối kia vẫn đang tăng tốc thời gian!
Lâm Sí nói:
– Vào huyện Đào càng sớm thì đến càng muộn, nếu ta nhớ không lầm thì huyện Đào biến mất vào sáng sớm mười sáu tháng sáu, người tiến vào trước bình minh hôm đó chính là nhóm cuối cùng, thấy họ là cơ hội còn lại của chúng ta không còn nhiều.
Vừa dứt lời, đã có một tu sĩ Tam Nhạc run sợ biến sắc:
– Ta… ta tiến vào trong đêm mười sáu!
– Cái gì?!
Thành Ngọc quay đầu không nhìn ra ngoài, một kiếm chém về phía vãn thu hồng trong tiên cung.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Lâm Sí cũng hơi trì độn.
Hề Bình vội hỏi:
Chỉ thấy những chuyển sinh mộc nghiêng eo dạng háng bên đường bắt đầu bật lên từ rễ như đang sống, từng bộ rễ thô chắc lần lượt chọc thủng mặt đất và từ từ chặn vết nứt trên mặt đất lại, gánh lấy nhà cửa lung lay sắp đổ, thân cây thì đang điên cuồng hút linh khí tiết ra ngoài từ chiến trường Thăng Linh.
– Sao lại nhanh thế?
Ả vừa dứt lời, một kẻ mất phương hướng xuất hiện trong tiên cung, kinh hoàng nhìn một vùng đổ nát và dây leo quỷ quái đầy đất.
Theo hắn dự đoán, cho dù bọn họ không thể cảm nhận chuẩn xác thời gian qua đi trong Phá Pháp, thì đó cũng là hai mươi ngày ròng rã, dù thế nào cũng không thể nhắm mắt một cái rồi mở ra là trôi qua. Cuối tháng sáu Lâm Sí mới vào huyện Đào, khi hắn tìm đến Ngụy Thành Hưởng, bên ngoài chắc hẳn vẫn còn ít nhất hơn nửa thời gian mới phải!
Lâm Sí suy nghĩ giây lát:
Lúc này, mấy cao thủ minh văn tới từ Tam Nhạc vây quanh tiểu viện, thần sắc đều vô cùng nghiêm túc, chỉ thấy minh văn ngoài tường viện này cổ xưa chưa gặp bao giờ.
– E rằng vẫn là do “Phá Pháp”, nó không thích bị cưỡng chế phá bỏ mà thích “thực hiện”. Vì thế nó thản nhiên sửa quy tắc có lợi để mình “thực hiện”. Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra vào mười sáu tháng sáu, tu sĩ lỡ vào huyện Đào hôm đó rất nhiều, đối với Thu Sát thì càng tới gần “giờ thực hiện” càng nguy hiểm, nên Phá Pháp sẽ cố hết sức rút ngắn khoảng thời gian này. Và… e rằng cũng là vì ta và ngươi.
Hề Bình suy sụp nói:
– Sao trong đây còn có việc của ta?
Lâm Sí không phản bác, đầu ngón tay kẹp phù chú xoa một cái lên cổ mình, giọng nói của hắn chớp mắt khuếch tán trong toàn bộ giới tử:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LI
– Vị huynh đệ Tiểu Ngụy kia nói tiền đề ở đây cho ta và ngươi, vô hình trung tăng thêm nguy cơ tiền đề bị phá, chỉ sợ đã dẫn đến việc vòng Phá Pháp tiến một bước rút ngắn thời gian.
Hề Bình: …
Dây leo ký sinh bám trên người đồng môn như đã hút đi toàn bộ chân nguyên và tu vi của người đó!
“Uỳnh” —
Một tiên khí sứt thế mà còn có sở thích của riêng mình! Sao lại có chuyện này chứ!
Hắn sống sờ sờ bị người ta cưỡng ép cung phụng năm năm, ghét ăn đồ muối thì ai quan tâm?
Lâm Sí chưa dứt lời, tiếng người và tiếng mắng chửi đã truyền tới từ nơi không xa.
Cho dù trên đời thật sự có tà đạo có thể nuốt tu vi người, ả cũng là cấp Thăng Linh, sao có thể dung nạp được nhiều chân nguyên cùng đẳng cấp như vậy?
Lâm Sí bất ngờ bị đánh lén, trong lúc vội vàng chỉ xoay tay trải ra một lớp linh khí mỏng manh chắn sau lưng, đạo phù chú lai lịch bất minh kia xuyên thủng phòng hộ của hắn, đập đến pháp phục hộ thân trên người hắn mới tiêu tan, đẩy mạnh cả người hắn đi. Lại thêm dưới chân bị rễ cây ngáng, đường đường Độ Nguyệt phong chủ suýt chút ngã sấp mặt. Lâm Sí loạng choạng bước chân say rượu hơn trượng rồi đâm vào tường.
Người lỡ vào huyện Đào hôm mười sáu tháng sáu là nhiều nhất, một đám đông tu sĩ đã tới, mà Phá Pháp trong bóng tối kia vẫn đang tăng tốc thời gian!
Đúng lúc này, toàn bộ chuyển sinh mộc quanh trấn Thập Thất Lý bỗng phát triển rầm rộ, tất cả linh thạch cất giữ trong tiên cung đều ùa về những chuyển sinh mộc kia.
Du Châu Đại Uyển, Kim Ô lặn về tây, tiếng ve cuối hạ đầu thu huyên náo như sắp sôi trào.
– Vào huyện Đào càng sớm thì đến càng muộn, nếu ta nhớ không lầm thì huyện Đào biến mất vào sáng sớm mười sáu tháng sáu, người tiến vào trước bình minh hôm đó chính là nhóm cuối cùng, thấy họ là cơ hội còn lại của chúng ta không còn nhiều.
Du Châu Đại Uyển, Kim Ô lặn về tây, tiếng ve cuối hạ đầu thu huyên náo như sắp sôi trào.
Chu Doanh lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn một cái:
– Người bên trong chắc hẳn sắp gặp được Hạng Cánh rồi… “Hạng Triệu”, “Hạng Cánh”, tên hai anh em này còn rất có ý nghĩa*, như thể trong tên có số phận vậy.
*Triệu (肇) là bắt đầu, Cánh (竟) là kết thúc.
Bạch Lệnh hơi đứng ngồi không yên, liên tục móc tiên khí truyền tin ra nhìn, chuẩn bị một tá giấy trắng thế thân:
– Tên hèn nhát, coi như ngươi dám lộ diện, sao, chọc đến cái đùi ngươi muốn ôm rồi?
– Chủ thượng, Lâm đại sư cũng ở bên trong, nghe nói hắn cũng từng có giao tình rất sâu đậm với Huệ Tương Quân, hắn nhất định biết chuyện Phá Pháp nhỉ? Hắn có thể đoán ra tiền đề của Phá Pháp không?
– Có lẽ, luyện khí đạo rất ít khi có kẻ đặc biệt ngu. – Hộ tâm liên trên cổ Chu Doanh lóe lên, như không bằng lòng với việc y nói người làm ra mình như thế, Chu Doanh không để ý nó, tiếp tục nói – Thế nên nếu Thu Sát vẫn chưa chết, giờ người bên trong chắc hẳn đã phát điên rồi.
Tu sĩ trong huyện Đào đúng là đã phát điên, người lần lượt tiến vào tiên cung tự báo giờ Tuất (19-21h), giờ Thân (15-17h) mười sáu tháng sáu… chớp mắt đã qua giờ Ngọ (11-13h) và tiếp tục tiến lên phía trước.
Trong chớp mắt đã có một canh giờ trôi qua như cát lọt kẽ tay.
Mà Thu Sát như biết Phá Pháp đang giúp mình, ả dứt khoát “tan” vào vãn thu hồng đầy tiên cung, đâu đâu cũng là ả, đâu đâu cũng không phải ả!
Giới tử bao trùm chiến trường Thăng Linh đang mở rộng liên tục, lúc này gần tới biên giới trấn Thập Thất Lý, nó bị căng đến mức lung lay chực sụp. Trong lúc vô tình, một kiếm của Thành Ngọc giết đỏ cả mắt không thu lại, kiếm phong đâm rách rìa giới tử.
Và lúc này, ngoài nhóm Từ Nhữ Thành thăm dò biên giới, một nhóm Lục Ngô khác vừa đưa người già yếu bệnh tật rút khỏi trấn Thập Thất Lý còn chưa kịp thở một hơi.
Để tránh kiếm của kiếm tu Côn Luân, vãn thu hồng đã thò ra khỏi giới tử, quấn đứt rễ một cây chuyển sinh mộc và nện tới đầu của một ông lão tay chân không linh hoạt.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng thét to, một luồng lửa sáng rực xé bầu không lao tới nhưng không đáp đất, vừa vặn chen vào giữa linh thú và Thành Ngọc.
Hề Bình:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LI
– Mẹ kiếp ngươi Thu Sát!
Lâm Sí nói:
Bóng cây phủ xuống, ông lão ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy chuyển sinh mộc sắp nện lên đầu mình lại mắc kẹt giữa không trung trong một tư thế quỷ dị.
Ông lão đờ ra trợn tròn đôi mắt mờ già nua:
– Thái Tuế…
Để tránh kiếm của kiếm tu Côn Luân, vãn thu hồng đã thò ra khỏi giới tử, quấn đứt rễ một cây chuyển sinh mộc và nện tới đầu của một ông lão tay chân không linh hoạt.
Hề Bình:
Lâm Sí lẩm bẩm:
– Tránh ra!
Lục Ngô chạy tới vội vàng kéo người đi, đại thụ đổ xuống rầm rầm.
Chỉ nghe một tiếng động lớn, mấy đại cao thủ trở tay không kịp bị nổ bay ra ngoài không rõ sống chết, mặt đất ở cửa viện gần như vỡ thành một miệng giếng!
Giây lát sau, một đạo kinh lôi bỗng lóe lên trên không huyện Đào và đánh thẳng xuống dây leo vãn thu hồng đã rời khỏi giới tử.
Sao có thể?
Một đám cao thủ Thăng Linh bị tiếng sét này dọa giật nảy mình.
Phá Pháp lại giở trò quái gở gì, sao đột nhiên lại có thiên kiếp?
– Lâm Sí Huyền Ẩn.
Hề Bình ngẩng đầu: phải rồi, Thu Sát đã thề không được tổn thương người vô tội, bằng không Phá Pháp ắt sẽ cắn trả.
Lâm Sí lẩm bẩm:
Hạng Cánh vào huyện Đào từ rạng sáng ngày mười sáu tháng sáu đã tới. Người cuối cùng.
– Qua tiếp ứng một người hộ ta!
– Thì ra ả tổn hại đến người người phàm là sẽ bị Phá Pháp cắn trả…
Hề Bình nghiêm giọng quát lên:
– Lâm Sí!
Nhưng đã muộn, Lâm Sí đã nói ra.
Nhưng tin tức hắn nhận được trước khi vào huyện Đào nói vị đồng môn này còn đang trên đường, sao lại đuổi tới trước hắn rồi chết tại đây… nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Ừm? Sao… – Lâm Sí còn chưa phản ứng kịp, đã thấy Nam Thục và Tam Nhạc đồng thời có tu sĩ ra tay về phía rìa giới tử.
Giới tử cầm cự lâu như vậy vốn đã sắp không xong, sao có thể chịu được nhiều Thăng Linh như vậy cùng ra tay? Nó lập tức sập, dư ba của chiến trường Thăng Linh xới tung cả địa mạch trấn Thập Thất Lý.
Lâm Sí biến sắc:
– Nhìn kìa, yên vân liễu! Là Thái Tuế!
– Chư vị đạo hữu!
Lâm Sí chưa dứt lời, tiếng người và tiếng mắng chửi đã truyền tới từ nơi không xa.
Các ngươi đang làm gì vậy? Không cần đạo tâm nữa sao?!
Tiếng cười khẩy của “Thái Tuế” truyền tới trong linh đài hắn:
– Dù sao quá giờ không giết được Thu Sát thì huyện Đào cũng phải biến mất, trong mắt người ta, hy sinh một ít sâu kiến quanh trấn Thập Thất lý này để cứu cả huyện là đạo lý hiển nhiên, đâu có trái đạo tâm? Đạo tâm vẫn ổn lắm.
Thành Ngọc quay đầu không nhìn ra ngoài, một kiếm chém về phía vãn thu hồng trong tiên cung.
– Được, tặng cho ngươi.
Cùng lúc đó, đông đảo pháp khí của cao thủ Thăng Linh nện xuống như mưa lên dây leo nơi Thu Sát nương thân, trong ngoài trấn Thập Thất Lý đất rung núi chuyển theo đó, thiên kiếp treo trên đầu vang lên “uỳnh uỳnh”, cảnh cáo Thu Sát không được làm trái lời thề.
Linh thú chở Lâm Sí lướt sát qua một luồng gió tanh, Lâm đại sư kia cuối cùng cũng nhớ ra mình phải làm gì, tiếp tục “đọc thuộc lòng”:
Thu Sát cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp tiên cung, gần như cộng hưởng cùng tiếng sấm sét:
– Tốt! Danh môn chính phái! Hay lắm!
“Uỳnh” —
Giới tử cầm cự lâu như vậy vốn đã sắp không xong, sao có thể chịu được nhiều Thăng Linh như vậy cùng ra tay? Nó lập tức sập, dư ba của chiến trường Thăng Linh xới tung cả địa mạch trấn Thập Thất Lý.
Ả ngang nhiên phản kích mặc kệ thiên kiếp, sấm sét muốn xé rách tai người đáp thẳng lên vãn thu hồng.
Linh khí Thăng Linh va vào nhau và quét ngang ra ngoài, sắp san phẳng cả huyện Đào thành bình địa!
Thu Sát để A Hưởng ở trong một tiểu viện cách xa trấn Thập Thất Lý, chú ý hai bên chắc chắn sẽ quá sức khi tiên cung bên kia đánh nhau. Như vậy lỡ đâu nơi ẩn thân của Ngụy Thành Hưởng bị người ta phát hiện, hoặc bản thân nàng làm phản muốn ra ngoài thì phải làm sao?
Đúng lúc này, toàn bộ chuyển sinh mộc quanh trấn Thập Thất Lý bỗng phát triển rầm rộ, tất cả linh thạch cất giữ trong tiên cung đều ùa về những chuyển sinh mộc kia.
– Chư vị…
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-LI
Vãn thu hồng muốn tranh đoạt linh khí trị thương theo bản năng, Thu Sát lại có suy nghĩ ngăn dây leo rục rịch ngóc đầu lại:
Ông lão đờ ra trợn tròn đôi mắt mờ già nua:
– Khụ khụ… ái chà… khụ… xem đủ náo nhiệt rồi, cuối cùng ngươi không nhịn nổi mà ra tay à?
Chỉ thấy những chuyển sinh mộc nghiêng eo dạng háng bên đường bắt đầu bật lên từ rễ như đang sống, từng bộ rễ thô chắc lần lượt chọc thủng mặt đất và từ từ chặn vết nứt trên mặt đất lại, gánh lấy nhà cửa lung lay sắp đổ, thân cây thì đang điên cuồng hút linh khí tiết ra ngoài từ chiến trường Thăng Linh.
– Lồng Hỏa Linh… – Thu Sát thè lưỡi kiếm vết máu trên gò má — đến lưỡi của ả cũng dài hơn người khác, có thể thoải mái chạm tới chóp mũi của mình — đôi mắt hẹp kia phản chiếu ánh lửa như sắp bốc cháy vậy, ánh mắt ả sáng rực nhìn chằm chằm về một hướng:
Thu Sát cười nói:
– Được, tặng cho ngươi.
Tiên cung trấn Thập Thất Lý —
Trong sự trợn mắt há mồm của mọi người, loài chuyển sinh mộc kém cỏi vốn chỉ có thể mọc cao hơn trượng lại lớn thành đại thụ chọc trời quây chiến rường Thăng Linh lại như thành tinh.
Lâm Sí không hoảng, cánh thanh loan cưỡi bên dưới biến dạng duỗi dài bọc hắn lại, vừa vặn gánh lấy kiếm của Thu Sát.
Nhưng trong Phá Pháp, phù chú những cây kia đánh ra lại như trời trách phạt, hoàn toàn không chạm đến linh cảm tu sĩ.
Ngay sau đó, không biết tán của cái cây nào lắc lư một cái, một đạo phù chú bay ra không hề báo trước quăng thẳng một tu sĩ Tam Nhạc lân cận xuống từ giữa không trung.
Ngoài tu sĩ kiểu kiếm tu biết rèn luyện thân thể, tu sĩ đi đạo khác chưa chắc đã tinh thông võ nghệ. Đánh nhau với người khác đều nhờ vào linh cảm của mình chỉ huy, vì thế phần lớn tu sĩ động thủ chính là so kè tu vi cấp bậc mà thôi.
Ngoài tu sĩ kiểu kiếm tu biết rèn luyện thân thể, tu sĩ đi đạo khác chưa chắc đã tinh thông võ nghệ. Đánh nhau với người khác đều nhờ vào linh cảm của mình chỉ huy, vì thế phần lớn tu sĩ động thủ chính là so kè tu vi cấp bậc mà thôi.
Nhưng trong Phá Pháp, phù chú những cây kia đánh ra lại như trời trách phạt, hoàn toàn không chạm đến linh cảm tu sĩ.
– Vị huynh đệ Tiểu Ngụy kia nói tiền đề ở đây cho ta và ngươi, vô hình trung tăng thêm nguy cơ tiền đề bị phá, chỉ sợ đã dẫn đến việc vòng Phá Pháp tiến một bước rút ngắn thời gian.
Trong lúc nhất thời, chúng Thăng Linh căn bản đều không phản ứng được như Lâm Sí suýt vấp ngã sấp mặt vậy, linh khí vừa đánh ra bị chuyển sinh mộc “trả lại” hết, vô cùng trầy trật.
Một con ve đoán chừng đã bị dọa ngu người bò trên thân chuyển sinh mộc, thế mà không bay đi, nó vỗ cánh kêu một tiếng.
Dân Sở hoàn hồn lại, không rõ ai hô trước:
– Nhìn kìa, yên vân liễu! Là Thái Tuế!
– Thái Tuế!
Mọi người sống sót sau kiếp nạn quỳ xuống.
Lâm Sí suy nghĩ giây lát:
Ngay sau đó, một con linh thú Nam Thục không rõ tên và phù chù đồng thời bay tới, phù chú dẹp sạch vãn thu hồng giương nanh múa vuốt, linh thú đón lấy Lâm Sí rơi xuống giữa không trung. Các tu sĩ bị vãn thu hồng vây khắp nơi trong tiên cung như ruồi mất đầu tới tấp tập hợp lại.
– Thái Tuế hiển linh rồi!
Vãn thu hồng ung dung cố ý tránh chuyển sinh mộc, Thu Sát ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời vĩnh viễn ở giờ Dậu của tiên cung, cười lớn:
– “Thái Tuế”… a, nơi này thuộc về ngươi ngay đây, sau này ngươi chính là chân thần của huyện Đào, đúng là làm người ta hâm mộ mà.
Ả vừa dứt lời, một kẻ mất phương hướng xuất hiện trong tiên cung, kinh hoàng nhìn một vùng đổ nát và dây leo quỷ quái đầy đất.
Hạng Cánh vào huyện Đào từ rạng sáng ngày mười sáu tháng sáu đã tới.
Người cuối cùng.