THÁI TUẾ – CHƯƠNG 79

VE BẤT BÌNH – 13

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

– Thái Tuế phù hộ…

Tiếng thì thầm truyền tới từ khu dân cư cách đó không xa, móc một sợi thần thức của hắn đi.

Vậy người phàm thì sao?

Mả cha!

– Thái Tuế phù hộ…

Trước cổng một ngôi nhà dân rách nát, một bà lão Tây Sở lom khom đeo kính lão đang mượn ánh sao để khắc tượng thần Thái Tuế trên tấm chuyển sinh mộc.

– Ta… khụ, thất lễ, thúc… tiền bối…

Chuyển sinh mộc vang lên “xào xạc”, Ngụy Thành Hưởng chậm rãi thu hồi cảm xúc, kể về thay đổi của Đại Uyển và vãn thu hồng dưới núi Lan Thương.

– Thái Tuế phù hộ cho cảnh hỗn loạn này mau qua, sợ chết khiếp rồi. – Bà cụ lải nhải một mình – Những tiên quân thần quân này ấy à, năm nào cũng tới, đến là kiểu gì cũng gây huyên náo đến mất mạng người, khiến mọi người hận không thể đào một cái hố dưới đất tự chôn cho xong, đợi bọn họ đi rồi lại bò ra…

Thảo nào Thu Sát có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, thì ra đúng là đồng loại.

Nhưng Hề Bình nghe xong không hề yên tâm, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Cửa sổ nhà bà vừa vặn có một cây chuyển sinh mộc, Thái Tuế bèn ở trong đó, cành cây dựa vào song cửa sổ nhà người ta, thầm nghĩ: Sợ thế thì sao không chuyển đi?

Hơ, giờ Đại Uyển bên kia toàn những tập tục gì, cô nương nói chuyện khách khí như vậy?

Đây là điểu Hề Bình chỉ biết sau khi dung hợp với ẩn cốt chính phụ của Nguyên Hồi.

Rồi hắn quan sát nhà bà cụ, nhà chỉ có một gian phòng, bên trong có một bộ bàn ghế chiếu giường rách tả tơi, đều thiếu chân và được kê bằng bùn. Trên bàn có đèn dầu, bà không nỡ thắp mà mượn ánh sáng ngoài cửa. Trên xà nhà treo một cái giỏ bẫy chuột, trong giỏ có nửa miếng bánh gạo tạp, còn có dưa chua đen sì sì… là thứ khiến hắn ăn mà đau khổ tột cùng ở Du Châu năm ấy. Góc tường bày một ít đồ chơi nhỏ kiểu trống bỏi và một đống giỏ đan từ cành liễu, tay nghề rất thô sơ, thua xa ép bằng máy, cũng không biết còn có ai mua.

– Nhưng giọng điệu gièm pha người khác của hai người rất giống nhau.

Ngụy Thành Hưởng cởi thẻ bài chuyển sinh mộc đeo trên cổ, nước mắt dính trên ngón tay không cẩn thận thấm vào thẻ bài chuyển sinh mộc, người đặt mình trong chuyển sinh mộc cách đó mấy bước nếm được vị mặn trong chớp mắt.

À, hắn hiểu vì sao bà cụ không chuyển đi rồi.

Ngụy Thành Hưởng nghẹn họng trố mắt, căn bản không nghe rõ hắn nói gì.

Đây chẳng phải là mọi người cùng vui sao?

– Lần trước khi bệnh sắp chết, mụ đã cầu Thái Tuế cứu. Mụ không tin ai cả, gặp chuyện gì cũng chỉ tin Thái Tuế. Thần bài phải khắc lén lút, Xà vương không cho bái… ôi, không thể chọc vào những tiên tôn kia, Thái Tuế đừng trách…

Năm năm, vậy bà đã tám mươi rồi…

Nhưng Ngụy Thành Hưởng vừa mở miệng, giọng nói rốt cuộc vẫn không vững vàng, nghiêng ngả một cái rồi trượt thành tiếng nghẹn ngào:

Chất gỗ chuyển sinh mềm, dao cắt được, bà nhanh chóng làm xong một tấm thần bài, thổi sạch vụn gỗ trên đó.

– Ta chủ yếu hoạt động ở vùng đất bách loạn. – Ngụy Thành Hưởng nói.

Khoảnh khắc khi thần bài thành hình, lực hấp dẫn kỳ lạ lại yếu ớt truyền tới, nhưng thần thức Thái Tuế xưa đâu bằng nay, không còn bị cưỡng chế kéo lên người kẻ khác nữa.

Bà cụ “ôi chao” một tiếng, sợ đến mức đánh rơi thần bài xuống đất, nhìn lại, hai bên mặt Thái Tuế trên thần bài đã có thêm mấy cọng râu đối xứng, Thái Tuế thần quân thành Thái Tuế thần mèo!

– Ta đi bế quan rồi. – Hề Bình nói tóm gọn.

– Đợt trước nghe nói có người muốn lấy giỏ liễu, ngày ngày ngóng trông mà mãi không đến, Thái Tuế phù hộ người lấy giỏ mau mau đến… phù hộ cho năm nay có thể nhặt được ít đồ tốt trong Dã Hồ hương, năm ngoái đến trễ, năm nay nhất định sẽ chạy tới sớm… thức ăn mà rẻ hơn một chút thì tốt, răng không dùng được, sắp không nhai được cơm hạng bốn rồi…

Thái Tuế…

Trong tiếng lải nhải của bà cụ, thần thức Thái Tuế tiếp tục lan rộng dọc theo con hẻm nhỏ, nhìn thấy một người đàn ông mình trần đang đánh trẻ con.

Thái Tuế đi ngang qua cổng gánh hát, mỉm cười.

Năm năm rồi.

Đó là một gánh hát Sở, người vùng sông Hạp thích nhất hí kịch bản địa không kể nhiều chuyện đế vương khanh tướng tài tử giai nhân lắm, đều là hài kịch gây cười. Điều đặc sắc là màn cuối cùng, tất cả nhân vật – kể cả những người đã chết trong kịch – đều cùng nhau lộn mèo.

Trong thoáng chốc, hắn bị gió biển tanh mặn cuốn lên, cuốn về giữa xoáy Phản Hồ ngàn trượng, đáy biển Vô Độ không thấy đáy, trong một chiếc lá, bị kiếm vá trời cắt vào lòng bàn tay.

Ma cà bông Xà vương kia khi trước không biết thích thú cái gì mà cứ thích xem người ta lộn mèo, trẻ con đang lớn mười mấy tuổi nhất định phải lộn đến sùi bọt mép mới khiến hắn cười lớn ban thưởng, thế là tất cả gánh hát Sở khắp bờ sông Hạp bắt đầu liều mạng tập lộn mèo, còn phải nghiên cứu làm thế nào để lộn cho đa dạng. Người đàn ông cởi trần có lẽ là sư phụ, đánh cho một đám trẻ con bảy tám tuổi khóc la oai oái, sư phụ mắt đỏ ngầu hận rèn sắt không thành thép, vừa đánh vừa quát:

Linh khí vạch chuẩn xác lên thần bài bà cụ thành kính vừa khắc xong.

– Ngươi nói Thu Sát có thể khống chế vãn thu hồng giết người, còn có thể hòa làm một với những cây kia?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-L2

– Chạy cái gì? Đánh ngươi chẳng lẽ là hại ngươi? Đồ không hiểu chuyện, các ngươi thì làm được gì? Phải ngậm đắng nuốt cay, mới vượt lên người khác, nói không rõ ràng à!

À, hắn hiểu vì sao bà cụ không chuyển đi rồi.

Đó là một gánh hát Sở, người vùng sông Hạp thích nhất hí kịch bản địa không kể nhiều chuyện đế vương khanh tướng tài tử giai nhân lắm, đều là hài kịch gây cười. Điều đặc sắc là màn cuối cùng, tất cả nhân vật – kể cả những người đã chết trong kịch – đều cùng nhau lộn mèo.

Ba chữ “vượt lên người” của hắn không lên được nốt cao, khuấy động vỡ cả giọng.

Sau đó Thái Tuế trở mình, thần thức nhanh chóng co cụm lại, khi đi qua một nơi nào đó, hắn sẽ đánh ra một đạo linh khí rất mỏng.

Tấm chuyển sinh mộc kia như đã trở thành một giấc mộng, một chút an ủi mỏng manh thời niên thiếu của nàng.

Thái Tuế đi ngang qua cổng gánh hát, mỉm cười.

Một số cao thủ khi thiền thuế sẽ thúc sinh một loại cỏ cây vốn không tồn tại trên đời, gọi là “sống kèm”, ví dụ như chuyển sinh mộc của Nguyên Hồi. Cho dù người đã chết, cỏ cây cũng có thể tìm được môi trường sống thích hợp và tiếp tục sinh sôi mãi không ngừng.

Phải ngậm đắng nuốt cay, mới vượt lên người khác… giống như to tiếng là có thể thành sự thật vậy.

– Đừng đổ cho ông, bệnh của bà tự khỏi, liên quan gì đến ông chứ? Hôm nay có việc tốt cắm lên đầu ông, ngày mai không vừa ý cũng muốn cắm lên đầu ông, ông đây bị các ngươi trồng cỏ đầy đầu, khốn nạn!

Hắn mở miệng gọi cô nương nam trang nhìn kiểu gì cũng thấy quen kia:

Huyện Đào biến mất, huyền môn tổn thất thảm trọng.

Thế vì sao phải lo việc đâu đâu chứ?

Vậy người phàm thì sao?

Mặt đất có thuồng luồng cưỡi mây, sông Hạp có tàu thủy hơi nước, nhưng những thứ đó đều không liên quan lắm đến người phàm không làm là mất ăn, phần lớn mọi người đều như cỏ dại, sống rỉ rả líu ríu quây quần trên đất hoang, gió thổi là lớn, thu lạnh là héo, vừa động là chết. Nơi xa nhất tám phần mười số người đi qua cả đời chính là thị trấn, huyện Đào không ở nhân thế thì có gì khác biệt với họ đây?

Mặt đất có thuồng luồng cưỡi mây, sông Hạp có tàu thủy hơi nước, nhưng những thứ đó đều không liên quan lắm đến người phàm không làm là mất ăn, phần lớn mọi người đều như cỏ dại, sống rỉ rả líu ríu quây quần trên đất hoang, gió thổi là lớn, thu lạnh là héo, vừa động là chết. Nơi xa nhất tám phần mười số người đi qua cả đời chính là thị trấn, huyện Đào không ở nhân thế thì có gì khác biệt với họ đây?

Ừm, có lẽ cũng có đôi chút, huyện Đào tà ma hoành hành, công xưởng tốn linh thạch sẽ tránh vùng này, nơi đây không có những món đồ được ép từ máy móc lớn, việc làm ăn của bà cụ có lẽ có thể tốt hơn một chút. Một huyện lị nhỏ bé chết nhiều Thăng linh như thế trong một thời gian ngắn, linh khí không tan đi, đất đai không trồng được gì có lẽ sẽ tốt hơn.

Gia quốc bình an, tam ca cũng bình an… mở tu sĩ Khai Minh này rồi tiêu tiền của núi Huyền Ẩn để nuôi người mình, tận dụng đông đảo tà ma tự cho là có tình hoài, không vơ vét cao minh hơn liệt tổ liệt tông Chu gia dưới biển Vô Độ sao? Giờ đã là tháng bảy, bà mừng thọ, y hẳn đã về Kim Bình.

Đây chẳng phải là mọi người cùng vui sao?

Thái Tuế: …

Thế vì sao phải lo việc đâu đâu chứ?

Thần thức của Thái Tuế tản đến chuyển sinh mộc khắp huyện, trải dài đến cực hạn, hắn vừa ở trên túi lưới của Từ Nhữ Thành, vừa ở trên lan can chuyển sinh mộc nơi bến đò sông Hạp huyện Đào, kéo mình dài bằng cả huyện Đào. Suy nghĩ vừa động, ngọn cây liền nhẹ nhàng lắc lư cùng một biên độ, những người dân để ý phát hiện dị trạng vô cùng sửng sốt, nhao nhao quỳ bái những ngọn cây kia.

Chẳng lẽ hắn muốn bị nhốt về tượng thần không thể tự chủ, thần thức bị niềm vui và đau đớn của người khác áp giải đi bất cứ lúc nào sao?

Thần thức của Thái Tuế tản đến chuyển sinh mộc khắp huyện, trải dài đến cực hạn, hắn vừa ở trên túi lưới của Từ Nhữ Thành, vừa ở trên lan can chuyển sinh mộc nơi bến đò sông Hạp huyện Đào, kéo mình dài bằng cả huyện Đào. Suy nghĩ vừa động, ngọn cây liền nhẹ nhàng lắc lư cùng một biên độ, những người dân để ý phát hiện dị trạng vô cùng sửng sốt, nhao nhao quỳ bái những ngọn cây kia.

Lời còn chưa lọt hết vào tai người phàm, hắn đã trở về khoảng sân của cô nương Đại Uyển kia.

Lâu lắm rồi hắn chưa sung sướng thế này.

– Ê.

Sau đó Thái Tuế trở mình, thần thức nhanh chóng co cụm lại, khi đi qua một nơi nào đó, hắn sẽ đánh ra một đạo linh khí rất mỏng.

Lời vừa ra khỏi miệng, Thái Tuế đã ngẩn người: câu này quen quen, có phải hắn đã từng nói điều gì tương tự không…

Linh khí vạch chuẩn xác lên thần bài bà cụ thành kính vừa khắc xong.

Lâu lắm rồi hắn chưa sung sướng thế này.

Ngụy Thành Hưởng lắc đầu:

“Lần trước” là lần nào?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-L2

Bà cụ “ôi chao” một tiếng, sợ đến mức đánh rơi thần bài xuống đất, nhìn lại, hai bên mặt Thái Tuế trên thần bài đã có thêm mấy cọng râu đối xứng, Thái Tuế thần quân thành Thái Tuế thần mèo!

Hắn từng ngỗ nghịch ba ngàn đại đạo, tự cho là bất tuân, đến giờ chỉ cố định ở đây vậy mà cũng miễn cưỡng đủ dùng.

Sau đó một giọng nói bản địa chính gốc vang lên bên tai bà:

Trước cổng một ngôi nhà dân rách nát, một bà lão Tây Sở lom khom đeo kính lão đang mượn ánh sao để khắc tượng thần Thái Tuế trên tấm chuyển sinh mộc.

– Đừng đổ cho ông, bệnh của bà tự khỏi, liên quan gì đến ông chứ? Hôm nay có việc tốt cắm lên đầu ông, ngày mai không vừa ý cũng muốn cắm lên đầu ông, ông đây bị các ngươi trồng cỏ đầy đầu, khốn nạn!

Lời còn chưa lọt hết vào tai người phàm, hắn đã trở về khoảng sân của cô nương Đại Uyển kia.

Nàng từng hoảng hốt, từng oán hận, sau này có một lần mơ thấy tiền bối trong chuyển sinh mộc không phải không quan tâm đến nàng, mà là bị thương chết rồi, thế là nàng lại bắt đầu lo lắng.

Ớ?

Thu Sát chỉ là một Thăng Linh, bản thân còn không thật sự rõ vẻ xúi quẩy trên mặt, mà lại đi xếp đặt số phận cho người khác.

Khoảnh khắc khi thần bài thành hình, lực hấp dẫn kỳ lạ lại yếu ớt truyền tới, nhưng thần thức Thái Tuế xưa đâu bằng nay, không còn bị cưỡng chế kéo lên người kẻ khác nữa.

– Tiền đề ở đây là “mồng bảy tháng bảy, Thu Sát ở dạ yến tiên cung”, Thu Sát vừa đến tiên cung thì thời gian ở đây chính là dạ yến tiên cung, nếu ả chết tại đó hoặc rời đi giữa chừng, dạ yến còn mà người không còn, thì vế “ả ở dạ yến tiên cung” không được thiết lập, đây gọi là “tiền đề phá”. “Tiền đề thực hiện” là bên ngoài Phá Pháp cũng thực hiện được tiền đề này, trong ngoài tương thông là Phá Pháp sẽ tự khắc giải trừ — cũng có nghĩa là nhân gian thật sự đến thời điểm dạ yến tiên cung ngày mồng bảy tháng bảy, nếu Thu Sát còn ở tiên cung, Phá Pháp đúng lúc đó sẽ trả huyện Đào về.

Hắn nghĩ: Ả còn thật sự coi mình là ngũ thánh?

Hơn nữa ngũ thánh thì sao, nguyệt mãn xong thành thần không dính bụi, đạp nát hư không rồi đi một mình, nhân gian còn lại không phải vẫn trở thành cái bộ dạng này?

Cầm minh là …

Mả cha!

Ba chữ “vượt lên người” của hắn không lên được nốt cao, khuấy động vỡ cả giọng.

– Lần trước ta không chú ý, – hắn nghe mình thốt lên – sao vẫn để lại sẹo linh khiếu rồi?

Hắn mở miệng gọi cô nương nam trang nhìn kiểu gì cũng thấy quen kia:

Giọng nói này… giọng nói này là…

– Ê.

Nàng chụp lấy vòng Phá Pháp, phản ứng đầu tiên là tiên khí thần quỷ khó dò này đã làm cái quỷ gì:

Cô nương nam trang – Ngụy Thành Hưởng lập tức mở to mắt, cả người như bị sét đánh.

– Thái Tuế phù hộ cho cảnh hỗn loạn này mau qua, sợ chết khiếp rồi. – Bà cụ lải nhải một mình – Những tiên quân thần quân này ấy à, năm nào cũng tới, đến là kiểu gì cũng gây huyên náo đến mất mạng người, khiến mọi người hận không thể đào một cái hố dưới đất tự chôn cho xong, đợi bọn họ đi rồi lại bò ra…

– Không có ác ý, đừng căng thẳng. – Thái Tuế gặp người Uyển, bèn đổi về khẩu âm hắn quen thuộc nhất theo bản năng – Chỉ hỏi một câu, ngươi biết họ Thu cao to ngu ngốc kia chuẩn bị lợi dụng ngươi làm cả huyện Đào biến mất không?

Vãn thu hồng là dây leo ký sinh, như vậy xem ra còn thật sự có khuynh hướng như vậy.

Ngụy Thành Hưởng nghẹn họng trố mắt, căn bản không nghe rõ hắn nói gì.

Giọng nói này… giọng nói này là…

– Chạy cái gì? Đánh ngươi chẳng lẽ là hại ngươi? Đồ không hiểu chuyện, các ngươi thì làm được gì? Phải ngậm đắng nuốt cay, mới vượt lên người khác, nói không rõ ràng à!

Miệng lại nói năng lộn xộn:

Nàng chụp lấy vòng Phá Pháp, phản ứng đầu tiên là tiên khí thần quỷ khó dò này đã làm cái quỷ gì:

– Ta chỉ… chỉ có hơi bất ngờ…

Suy nghĩ này của Hề Bình chỉ lướt qua rồi dứt khoát dừng lại – hắn không thể trở về, nhớ nhung cũng vô dụng, chỉ tổ thêm sầu, chẳng bằng tập trung vào trước mắt:

– … Thúc thúc?

Thái Tuế: …

Hơn nữa ngũ thánh thì sao, nguyệt mãn xong thành thần không dính bụi, đạp nát hư không rồi đi một mình, nhân gian còn lại không phải vẫn trở thành cái bộ dạng này?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-L2

Hơ, giờ Đại Uyển bên kia toàn những tập tục gì, cô nương nói chuyện khách khí như vậy?

– … Thúc thúc?

Biết cãi trả rồi!

– Ngươi đừng khóc.

– Ôi, – được lợi mà không chiếm là đồ khốn, hắn thuận miệng đáp lại – gọi bá bá cũng được.

Ớ?

Chỉ là cứ nói như vậy, nàng thật sự đã quen với việc “tự đi”.

Lời vừa ra khỏi miệng, Thái Tuế đã ngẩn người: câu này quen quen, có phải hắn đã từng nói điều gì tương tự không…

Hắn ngắm nghía kỹ càng khuôn mặt gầy gò mang theo chút mùi vị gió sương của cô nương, thấy vết sẹo linh khiếu như vệt nước mắt nơi khóe mắt nàng, có thứ gì đó đang chực chờ tiết lộ.

Hắn nhớ ra rồi, hắn không phải đại yêu tà như Thu Sát, còn kém xa, hắn không xứng đánh đồng.

Trong tiếng lải nhải của bà cụ, thần thức Thái Tuế tiếp tục lan rộng dọc theo con hẻm nhỏ, nhìn thấy một người đàn ông mình trần đang đánh trẻ con.

– Lần trước ta không chú ý, – hắn nghe mình thốt lên – sao vẫn để lại sẹo linh khiếu rồi?

“Mình đang nằm mơ ư?” Nàng nghĩ, “Nếu không thì sao giọng nói này vẫn giống y như năm đó, đến giọng điệu nói chuyện cũng không thay đổi?

Vì sao hắn lại nói lần trước?

“Lần trước” là lần nào?

Vành mắt Ngụy Thành Hưởng thoáng chốc đỏ hoe.

– Không có ác ý, đừng căng thẳng. – Thái Tuế gặp người Uyển, bèn đổi về khẩu âm hắn quen thuộc nhất theo bản năng – Chỉ hỏi một câu, ngươi biết họ Thu cao to ngu ngốc kia chuẩn bị lợi dụng ngươi làm cả huyện Đào biến mất không?

Vì sao hắn lại nói lần trước?

Năm năm rồi.

Cô nương nam trang – Ngụy Thành Hưởng lập tức mở to mắt, cả người như bị sét đánh.

– Thế nào là “tiền đề phá” và “tiền đề thực hiện”?

Năm đó hắn chỉ để lại một câu “con đường về sau tự đi”, nói không gặp nữa, thật sự đã “không gặp nữa”.

Ngươi biết ta sao?

Thảo nào đạo của ả trông có vẻ quỷ dị như vậy – Hề Bình vây xem mấy trận, ả dường như không có pháp khí và sát chiêu của riêng mình, nhưng có thể “nuốt” trọn chân nguyên của người sắp chết trong tay ả rồi lấy giả tráo thật để sử dụng. Pháp khí bản mệnh của đối phương không hề ngưng trệ, căn bản không biết chủ nhân đã đổi… cho đến khi ả hao hết chân nguyên còn sót lại của người khác.

Nàng từng hoảng hốt, từng oán hận, sau này có một lần mơ thấy tiền bối trong chuyển sinh mộc không phải không quan tâm đến nàng, mà là bị thương chết rồi, thế là nàng lại bắt đầu lo lắng.

Hề Bình: …

Ngày nào nàng cũng lẩm bẩm với thẻ bài chuyển sinh mộc, nói khi đau lòng khó chịu, nói khi gặp chuyện khó giải quyết, và cả khi cùng đường bí lối… nhưng ngoài lần trong rừng vãn thu hồng, thẻ bài chuyển sinh mộc chưa từng cho nàng bất cứ phản ứng nào.

Chỉ là cứ nói như vậy, nàng thật sự đã quen với việc “tự đi”.

Tấm chuyển sinh mộc kia như đã trở thành một giấc mộng, một chút an ủi mỏng manh thời niên thiếu của nàng.

“Mình đang nằm mơ ư?” Nàng nghĩ, “Nếu không thì sao giọng nói này vẫn giống y như năm đó, đến giọng điệu nói chuyện cũng không thay đổi?

Ngụy Thành Hưởng gắng sức nhắm mắt, khóe miệng mỏng manh run rẩy mấy lần, cố gắng cong lên thành một nụ cười mỉm.

Hắn chỉ là một thiếu gia không nghiêm chỉnh, sinh ra ở phường Đan Quế thành Tây Kim Bình, trong thâm viện phủ Vĩnh Ninh hầu.

Nàng phải thể hiện như một người lớn, nàng không phải cô nhóc ngây ngô miệng còn hôi sức năm đó nữa. Nàng là một người tu hành tầm đạo, không được để tiền bối thất vọng.

Nhưng Ngụy Thành Hưởng vừa mở miệng, giọng nói rốt cuộc vẫn không vững vàng, nghiêng ngả một cái rồi trượt thành tiếng nghẹn ngào:

Nàng phải thể hiện như một người lớn, nàng không phải cô nhóc ngây ngô miệng còn hôi sức năm đó nữa. Nàng là một người tu hành tầm đạo, không được để tiền bối thất vọng.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-L2

– Ta… khụ, thất lễ, thúc… tiền bối…

Tiếng thì thầm truyền tới từ khu dân cư cách đó không xa, móc một sợi thần thức của hắn đi.

Hắn nghĩ: Ả còn thật sự coi mình là ngũ thánh?

Não và miệng của cô như đã tách rời, thân ai nấy lo. Não cô chệch đi một cách mờ mịt: Sao mình có thể khóc chứ? Không phải trận lửa lớn ngoại thành Nam Kim Bình kia đã đốt cạn nước mắt của mình rồi sao?

Miệng lại nói năng lộn xộn:

Hề Bình hiếm khi ngắt lời, vừa bình tĩnh nghe vừa gom tin tức vụn vặt năm năm qua hắn nhận được: thái tử đăng cơ, Diêu gia chắc đã thở phào, không biết Tử Minh huynh có còn tiêu chảy nữa hay không.

– Ta chỉ… chỉ có hơi bất ngờ…

Nhưng điều cổ quái ở chỗ, các đại môn phái đều có tổ tông Thiền Thuế trấn giữ, nhưng Hề Bình trước giờ chưa từng nghe nói ai có “cây sống kèm”, nên hắn cho rằng đây là đặc thù của Nguyên Hồi.

Thái Tuế hơi luống cuống nhìn nàng:

Sự tự tin không chút căn cứ toát ra mọi lúc mọi nơi.

– Ngươi đừng khóc.

Ngươi biết ta sao?

A Hưởng coi như được chuyển sinh mộc dẫn vào huyền môn, nên nàng không cảm thấy “cỏ cây có thần thông” là chuyện gì hiếm lạ.

Nói như vậy, thì ra ta thật sự từng tồn tại trước khi bị phong tại nơi nào đó sao?

Hắn ngắm nghía kỹ càng khuôn mặt gầy gò mang theo chút mùi vị gió sương của cô nương, thấy vết sẹo linh khiếu như vệt nước mắt nơi khóe mắt nàng, có thứ gì đó đang chực chờ tiết lộ.

Ta là ai?

Rồi hắn quan sát nhà bà cụ, nhà chỉ có một gian phòng, bên trong có một bộ bàn ghế chiếu giường rách tả tơi, đều thiếu chân và được kê bằng bùn. Trên bàn có đèn dầu, bà không nỡ thắp mà mượn ánh sáng ngoài cửa. Trên xà nhà treo một cái giỏ bẫy chuột, trong giỏ có nửa miếng bánh gạo tạp, còn có dưa chua đen sì sì… là thứ khiến hắn ăn mà đau khổ tột cùng ở Du Châu năm ấy. Góc tường bày một ít đồ chơi nhỏ kiểu trống bỏi và một đống giỏ đan từ cành liễu, tay nghề rất thô sơ, thua xa ép bằng máy, cũng không biết còn có ai mua.

Sau đó một giọng nói bản địa chính gốc vang lên bên tai bà:

– Không có, không, không khóc, – Ngụy Thành Hưởng vụng về lau nước mắt chảy dài theo vết sẹo linh khiếu – chỉ là ta nghĩ tới tiền bối nói, nhạc sư bên bờ sông Lăng Dương chẳng là gì cả, một cây đàn của ngươi có thể nâng lừa đực thành danh ca… thật đấy, không thổi phồng, về sau ta từng nghe rất nhiều danh cầm, không cây nào bằng được của ngươi.

Vành mắt Ngụy Thành Hưởng thoáng chốc đỏ hoe.

Đầu “Thái Tuế” “uỳnh” một tiếng: Phải, hình như hắn từng có một cây đàn.

Cầm minh là “Thái Tuế”.

Cầm minh là …

Trong huyện Đào rộng lớn lúc này, tiếng thì thầm của dân Sở truyền tới từ chuyển sinh mộc cao thấp nhấp nhô bên đường.

Thái Tuế…

Thái Tuế phù hộ…

Thái Tuế hãy giúp chúng tôi…

– Nó được gọi là không phẩm cấp, ai cũng có thể dùng, nhưng ta cảm thấy phẩm cấp quá cao, có lẽ tu sĩ hiện nay không thể hiểu thấu. Ta chỉ có thể mở nó, đặt ra “tiền đề”, ta và ả ước định “tiền đề phá” hoặc “tiền đề thực hiện” là Phá Pháp kết thúc — thúc, thúc yên tâm, ta có chừng mực, huyện Đào sẽ không biến mất.

Cầm minh là “Thái Tuế”.

– A Hưởng à, – thời gian xa cách nhiều năm, Hề Bình gọi tên cố nhân như thở dài – phẩm vị này của người rõ ràng vẫn chưa lệch lạc, sao lại lẫn với yêu ma quỷ quái thế kia?

Ngụy Thành Hưởng cởi thẻ bài chuyển sinh mộc đeo trên cổ, nước mắt dính trên ngón tay không cẩn thận thấm vào thẻ bài chuyển sinh mộc, người đặt mình trong chuyển sinh mộc cách đó mấy bước nếm được vị mặn trong chớp mắt.

Mặn như sóng dữ Đông Hải.

Trong huyện Đào rộng lớn lúc này, tiếng thì thầm của dân Sở truyền tới từ chuyển sinh mộc cao thấp nhấp nhô bên đường.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-L2

Trong thoáng chốc, hắn bị gió biển tanh mặn cuốn lên, cuốn về giữa xoáy Phản Hồ ngàn trượng, đáy biển Vô Độ không thấy đáy, trong một chiếc lá, bị kiếm vá trời cắt vào lòng bàn tay.

Nơi đó, quần ma cùng đường, thánh nhân bội tín, chuông Kiếp vang lên không biết vì ai. Giữa một tiếng động lớn, bài ca đầy trong sóng nước sông Lăng Dương và tuyết ngập trời trên đỉnh Phi Quỳnh đều đã qua rồi, hắn bước hụt trong bụi cẩm tú và ngã xuống bên bờ sông Hạp, trong thôn hoang vắng, ngã thành cô hồn dã quỷ chia năm xẻ bảy… trộn lẫn trong một đống người phàm, khó lòng tách rời với linh hồn tràn ngập mùi dưa muối của họ.

Hắn nhớ ra rồi, hắn không phải đại yêu tà như Thu Sát, còn kém xa, hắn không xứng đánh đồng.

Ừm, có lẽ cũng có đôi chút, huyện Đào tà ma hoành hành, công xưởng tốn linh thạch sẽ tránh vùng này, nơi đây không có những món đồ được ép từ máy móc lớn, việc làm ăn của bà cụ có lẽ có thể tốt hơn một chút. Một huyện lị nhỏ bé chết nhiều Thăng linh như thế trong một thời gian ngắn, linh khí không tan đi, đất đai không trồng được gì có lẽ sẽ tốt hơn.

Hắn chỉ là một thiếu gia không nghiêm chỉnh, sinh ra ở phường Đan Quế thành Tây Kim Bình, trong thâm viện phủ Vĩnh Ninh hầu.

Hắn tên là Hề Bình, tự Sĩ Dung, hiệu Dư Cam thị, là hộ chuyên nghiệp bỏ nhà theo trai tiếng tăm lẫy lừng nhất chốn gió trăng, nghịch đồ giỏi làm mất mặt nhất trên đỉnh Phi Quỳnh Huyền Ẩn… đều như đã cách mấy đời.

– Nên ta luôn hoài nghi ả ta là một thụ yêu. – Ngụy Thành Hưởng nói.

Hắn từng ngỗ nghịch ba ngàn đại đạo, tự cho là bất tuân, đến giờ chỉ cố định ở đây vậy mà cũng miễn cưỡng đủ dùng.

– A Hưởng à, – thời gian xa cách nhiều năm, Hề Bình gọi tên cố nhân như thở dài – phẩm vị này của người rõ ràng vẫn chưa lệch lạc, sao lại lẫn với yêu ma quỷ quái thế kia?

Ngụy Thành Hưởng cười trong nước mắt:

Phải ngậm đắng nuốt cay, mới vượt lên người khác… giống như to tiếng là có thể thành sự thật vậy.

Hề Bình: …

– Nhưng giọng điệu gièm pha người khác của hai người rất giống nhau.

Đầu “Thái Tuế” “uỳnh” một tiếng: Phải, hình như hắn từng có một cây đàn.

Sự tự tin không chút căn cứ toát ra mọi lúc mọi nơi.

Hề Bình: …

Hắn tên là Hề Bình, tự Sĩ Dung, hiệu Dư Cam thị, là hộ chuyên nghiệp bỏ nhà theo trai tiếng tăm lẫy lừng nhất chốn gió trăng, nghịch đồ giỏi làm mất mặt nhất trên đỉnh Phi Quỳnh Huyền Ẩn… đều như đã cách mấy đời.

Năm đó hắn chỉ để lại một câu “con đường về sau tự đi”, nói không gặp nữa, thật sự đã “không gặp nữa”.

Biết cãi trả rồi!

Duyên phận của hai người họ rất kỳ diệu, một mặt vướng mắc rất sâu, có thể vượt qua sinh tử; mặt khác quan hệ lại rất bạc, chỉ có một tấm chuyển sinh mộc hơn tấc để duy trì, nhắc về chuyện xưa tự nhiên cũng không viết được bao nhiêu nỗi buồn biệt ly. Bất luận là lưu lạc trong khe nứt của chính tà Uyển Hạp, hay là lăn lộn giữa chúng sinh hai bên bờ sông Hạp, thì đều nặng hơn ngàn cân, lời nói nhẹ nhàng không thể kéo nổi.

– Ta đi bế quan rồi. – Hề Bình nói tóm gọn.

Chẳng lẽ hắn muốn bị nhốt về tượng thần không thể tự chủ, thần thức bị niềm vui và đau đớn của người khác áp giải đi bất cứ lúc nào sao?

Thái Tuế hãy giúp chúng tôi…

– Ta chủ yếu hoạt động ở vùng đất bách loạn. – Ngụy Thành Hưởng nói.

Chuyển sinh mộc vang lên “xào xạc”, Ngụy Thành Hưởng chậm rãi thu hồi cảm xúc, kể về thay đổi của Đại Uyển và vãn thu hồng dưới núi Lan Thương.

– Ôi, – được lợi mà không chiếm là đồ khốn, hắn thuận miệng đáp lại – gọi bá bá cũng được.

Hề Bình hiếm khi ngắt lời, vừa bình tĩnh nghe vừa gom tin tức vụn vặt năm năm qua hắn nhận được: thái tử đăng cơ, Diêu gia chắc đã thở phào, không biết Tử Minh huynh có còn tiêu chảy nữa hay không.

Gia quốc bình an, tam ca cũng bình an… mở tu sĩ Khai Minh này rồi tiêu tiền của núi Huyền Ẩn để nuôi người mình, tận dụng đông đảo tà ma tự cho là có tình hoài, không vơ vét cao minh hơn liệt tổ liệt tông Chu gia dưới biển Vô Độ sao? Giờ đã là tháng bảy, bà mừng thọ, y hẳn đã về Kim Bình.

Năm năm, vậy bà đã tám mươi rồi…

Ngụy Thành Hưởng cười trong nước mắt:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-L2

Suy nghĩ này của Hề Bình chỉ lướt qua rồi dứt khoát dừng lại – hắn không thể trở về, nhớ nhung cũng vô dụng, chỉ tổ thêm sầu, chẳng bằng tập trung vào trước mắt:

– Ngươi nói Thu Sát có thể khống chế vãn thu hồng giết người, còn có thể hòa làm một với những cây kia?

– Nên ta luôn hoài nghi ả ta là một thụ yêu. – Ngụy Thành Hưởng nói.

– Trước hết không nói đến ả, “Phá Pháp” kia nhận ngươi làm chủ? Ngươi có thể đóng nó không? – Hề Bình hỏi.

Hề Bình: …

Ngày nào nàng cũng lẩm bẩm với thẻ bài chuyển sinh mộc, nói khi đau lòng khó chịu, nói khi gặp chuyện khó giải quyết, và cả khi cùng đường bí lối… nhưng ngoài lần trong rừng vãn thu hồng, thẻ bài chuyển sinh mộc chưa từng cho nàng bất cứ phản ứng nào.

A Hưởng coi như được chuyển sinh mộc dẫn vào huyền môn, nên nàng không cảm thấy “cỏ cây có thần thông” là chuyện gì hiếm lạ.

Thực ra thứ gọi là “yêu quái” chỉ là tưởng tượng của dân gian, thứ gần với “yêu” nhất trên đời nên là linh thú người Thục nuôi, cỏ cây muông thú thông thường không thể “tu luyện thành tinh” – ngày ngày trút linh thạch vào cũng không được, cùng lắm là biến dị thành ít nguyên liệu đan dược, khác biệt giữa cỏ tiên và cỏ phàm chính là “ăn được hay không” và “ăn kiểu gì”, linh trí sẽ không tự dưng sinh ra.

Chỉ có một trường hợp có thể khống chế một loại cỏ cây như cơ thể của chính mình, chính là “cây sống kèm”.

Đây là điểu Hề Bình chỉ biết sau khi dung hợp với ẩn cốt chính phụ của Nguyên Hồi.

Một số cao thủ khi thiền thuế sẽ thúc sinh một loại cỏ cây vốn không tồn tại trên đời, gọi là “sống kèm”, ví dụ như chuyển sinh mộc của Nguyên Hồi. Cho dù người đã chết, cỏ cây cũng có thể tìm được môi trường sống thích hợp và tiếp tục sinh sôi mãi không ngừng.

Hậu nhân cơ duyên trùng hợp có được một vài truyền thừa mấu chốt nào đó là có thể “kế thừa” loài cây sống kèm này.

Nhưng điều cổ quái ở chỗ, các đại môn phái đều có tổ tông Thiền Thuế trấn giữ, nhưng Hề Bình trước giờ chưa từng nghe nói ai có “cây sống kèm”, nên hắn cho rằng đây là đặc thù của Nguyên Hồi.

Giờ xem ra, chuyển sinh mộc không phải cá biệt, vãn thu hồng rất có thể cũng là một loại cây “sống kèm”.

– Đợt trước nghe nói có người muốn lấy giỏ liễu, ngày ngày ngóng trông mà mãi không đến, Thái Tuế phù hộ người lấy giỏ mau mau đến… phù hộ cho năm nay có thể nhặt được ít đồ tốt trong Dã Hồ hương, năm ngoái đến trễ, năm nay nhất định sẽ chạy tới sớm… thức ăn mà rẻ hơn một chút thì tốt, răng không dùng được, sắp không nhai được cơm hạng bốn rồi…

Thảo nào Thu Sát có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, thì ra đúng là đồng loại.

Thảo nào đạo của ả trông có vẻ quỷ dị như vậy – Hề Bình vây xem mấy trận, ả dường như không có pháp khí và sát chiêu của riêng mình, nhưng có thể “nuốt” trọn chân nguyên của người sắp chết trong tay ả rồi lấy giả tráo thật để sử dụng. Pháp khí bản mệnh của đối phương không hề ngưng trệ, căn bản không biết chủ nhân đã đổi… cho đến khi ả hao hết chân nguyên còn sót lại của người khác.

Vãn thu hồng là dây leo ký sinh, như vậy xem ra còn thật sự có khuynh hướng như vậy.

– Trước hết không nói đến ả, “Phá Pháp” kia nhận ngươi làm chủ? Ngươi có thể đóng nó không? – Hề Bình hỏi.

Ngụy Thành Hưởng lắc đầu:

– Nó được gọi là không phẩm cấp, ai cũng có thể dùng, nhưng ta cảm thấy phẩm cấp quá cao, có lẽ tu sĩ hiện nay không thể hiểu thấu. Ta chỉ có thể mở nó, đặt ra “tiền đề”, ta và ả ước định “tiền đề phá” hoặc “tiền đề thực hiện” là Phá Pháp kết thúc — thúc, thúc yên tâm, ta có chừng mực, huyện Đào sẽ không biến mất.

Hề Bình ngẩn người:

– Lần trước khi bệnh sắp chết, mụ đã cầu Thái Tuế cứu. Mụ không tin ai cả, gặp chuyện gì cũng chỉ tin Thái Tuế. Thần bài phải khắc lén lút, Xà vương không cho bái… ôi, không thể chọc vào những tiên tôn kia, Thái Tuế đừng trách…

– Thế nào là “tiền đề phá” và “tiền đề thực hiện”?

Ngụy Thành Hưởng gắng sức nhắm mắt, khóe miệng mỏng manh run rẩy mấy lần, cố gắng cong lên thành một nụ cười mỉm.

– Tiền đề ở đây là “mồng bảy tháng bảy, Thu Sát ở dạ yến tiên cung”, Thu Sát vừa đến tiên cung thì thời gian ở đây chính là dạ yến tiên cung, nếu ả chết tại đó hoặc rời đi giữa chừng, dạ yến còn mà người không còn, thì vế “ả ở dạ yến tiên cung” không được thiết lập, đây gọi là “tiền đề phá”. “Tiền đề thực hiện” là bên ngoài Phá Pháp cũng thực hiện được tiền đề này, trong ngoài tương thông là Phá Pháp sẽ tự khắc giải trừ — cũng có nghĩa là nhân gian thật sự đến thời điểm dạ yến tiên cung ngày mồng bảy tháng bảy, nếu Thu Sát còn ở tiên cung, Phá Pháp đúng lúc đó sẽ trả huyện Đào về.

Nhưng Hề Bình nghe xong không hề yên tâm, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Advertisement

Một suy nghĩ 1 thoughts on “THÁI TUẾ – CHƯƠNG 79

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s