THÁI TUẾ – CHƯƠNG 71

VE BẤT BÌNH – 5

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Các nơi ở Đại Uyển đều lập “ti Khai Minh”, vì nhân viên đông đảo và việc vặt bề bộn, số lượng ti Khai Minh nhiều hơn phân bộ Thiên Cơ các tròn ba lần.

“Ti Khai Minh” của thành Kim Bình đặt ở thành Nam, lúc này, trong viện có một nhúm tu sĩ Khai Minh chuẩn bị gia nhập thủy vận đang học vẽ thủy long phù một cách vụng về.

– Người nhà Vĩnh Ninh hầu gia. – Bạch tiên sinh cười bảo.

– Lão phu nhân sống lâu trăm tuổi, còn phải được một thập niên nữa. Tu sĩ Khai Khiếu bế quan không quá chục năm, đến lúc đó kiểu gì thế tử cũng sẽ trở về.

Những tu sĩ Khai Minh này đều ăn mặc rất gọn gàng – gọn gàng đến độ quá sức long trọng, ai nấy y như sắp tham gia đại điển phong thiện* nào đó vậy. Mặc ba lớp trong ba lớp ngoài như vậy, “hì hà hì hục” vẽ bùa dưới ngày hè chói chang, chưa được một lát đã nóng toát mồ hôi đầy người.
*Vua chúa lên Thái Sơn cúng tế trời đất.

– Trời ạ, tên ma tinh kia, mí mắt này của ta giật cả tháng rồi. – Bàng Tiển day mi tâm, thở dài – Mấy hôm trước Lục Ngô vừa gây ra động tĩnh ở phía bắc, phân bộ Thiên Cơ các ở Du Châu lại báo bọn họ đã cho ít nhất bốn đội vượt sông Hạp… tỏ rõ Thiên Cơ các chúng ta bao nhiêu năm nay quá là vô năng, thảo nào núi tiên dám dùng y thật, đến lúc đó đừng có để bị cắn ngược.

Ánh mắt Bàng Tiển sa sầm.

– Không sao, – Bàng Tiển nói – bán ma Bạch Lệnh kia gần đây hẳn đã qua cảnh giới Trúc Cơ, hắn vừa đến là tháp Thanh Long liền căng thẳng, ta ra xem thử — sao, nghe nói Chu Doanh xuống núi rồi?

– Ti trưởng, ta đi trước.

– Ừm, Lục Ngô có chút việc, – Bạch tiên sinh ngừng lại, nụ cười bỗng hơi gượng gạo – đợi… đợi thế tử nhà ngươi xuống núi đi, nói không chừng khi đó chủ thượng có thể dành ra thời gian. Hầu phủ tiếp tục phiền ngươi trông nom, ngươi mang cái này về.

Nhưng không ai cười nhạo bọn họ, chủ bộ ti Khai Minh tiến vào nhìn một cái, chỉ lẳng lặng bảo người bỏ thêm ít băng vào sân.

Các học viên đổ mồ hôi khắp người tập thể thở phào nhẹ nhõm, chắp tay lia lịa với quản giáo chủ bộ ti Khai Minh – trừ khi ở nơi đặc biệt dồi dào linh khí, bằng không tu sĩ Khai Khiếu kỳ vẽ bùa đều phải đốt linh thạch. Nói trắng ra, vừa nãy là quản giáo tự móc tiền túi ra mời gió mát tới quạt cho bọn họ. Các tu sĩ xuất thân gia tộc lớn xưa nay không để ý điều này, dù sao bản thân bọn họ ăn mấy bữa cơm xoàng cũng dám đến Thê Phượng các, các tu sĩ Khai Minh lại đều phải tính toán chi li, ngoại trừ công vụ có thể dùng “công quỹ” thì không ai nỡ tùy tiện vẽ bùa riêng, nên họ rất đội ơn này.

Người thường trú trong ti Khai Minh phần lớn cũng là tu sĩ Khai Minh, vừa gột sạch bùn đầy người vẫn chưa quên xuất thân, đương nhiên sẽ không cười nhạo những người anh em xuất thân giống mình này… dù mấy năm nữa quên mất gốc thì hẳn họ cũng không dám, Trang vương điện hạ trên đầu bọn họ cũng chẳng phải Bồ Tát sống gì.

Chỉ là không muốn về Kim Bình gặp người mà thôi.

Khi Ti Khai Minh vừa thành lập, người ít mà việc hỗn tạp, bề bộn làm không xuể, vừa vặn núi Huyền Ẩn mới xóa bỏ trụ sở mỏ, các tu sĩ ngoại môn lúc đầu ở mỏ Nam liền được điều vào ti Khai Minh.

– Chuyện lớn gì, người đừng có đang nói lại ngừng.

Quản giáo xua tay, hắn trông vẻ thanh niên, một thân trường bào xanh ngọc của Thiên Cơ các như vẫn mặc đồ thu đông, tay còn đeo găng, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra khuôn mặt, không biết có thần thông gì mà tuyệt nhiên không nóng.

Nước mỏ Nam bị huynh muội Chu thị khuấy đảo đục ngầu, người có thể toàn thây trở ra cơ bản đều là con cháu gia tộc lớn và xuất thân Tiềm Tu tự chính phái, năm đó mở linh khiếu nhưng không được chọn vào Thiên Cơ các. Những người này không thấy nhục nhã vì mình là phế vật, ngược lại còn không thoải mái vì bị ép nhập bọn với những tiện dân nhà quê này, ở mỏ Nam có trưởng công chúa An Dương áp chế thì còn được, tới ti Khai Minh là hếch hết lỗ mũi lên trời, bên trong có thể trồng mấy hàng hoa hướng dương.

Trang vương điện hạ làm việc chú ý “suy tính kỹ càng” và không nhanh không chậm, giết người lại như sấm rền gió cuốn. Tay trái y giết người xong, tay phải đã gửi vấn thiên lên điện chính Huyền Ẩn, cũng khách khách khí khí gửi hàm mời mấy nhà phái người tới nhận xác.

Đám “chậu hoa hướng dương” này cả đời không liên quan gì đến Trúc Cơ và cũng chẳng định tinh tiến tu vi, thường ngày xa xỉ phóng túng, uống rượu tuyết như nước. Hít nhiều quỳnh phương chướng mụ mị lòng người, làm việc càng lúc càng không có nhân dạng. Ti Khai Minh vừa khởi đầu đã có mấy “tu sĩ tiền bối” uống say ức hiếp một nữ tu Khai Minh, khiến người này nuốt bùa tự sát. Đồng hương đồng bạn của nàng bi phẫn đòi lời giải thích mà không ai thừa nhận, các “tiền bối” hơn người một bậc đều đoàn kết nhất trí. Ti Khai Minh ở đó không biết làm sao, chỉ đành vừa báo lên trên vừa lệnh người điều tra một cách vô ích.

Tam Nhạc để lộ lỗ hổng lớn như vậy, phô trương thanh thế tìm hai năm còn không bắt được một cọng lông của đại yêu tà.

Nói đoạn Bạch tiên sinh lấy ra một viên giới tử đưa Hề Duyệt:

– Chủ thượng không về Kim Bình.

Kết quả vừa báo lên trên, ngay đêm hôm đó, mấy tu sĩ mỏ Nam liên quan đến sự việc đã bị treo trong sân như cá bị người ướp muối, toàn thể bị khoét linh mạch. Một tấm gương nhân quả được dựng bên chân các thi thể, bên trên ghi rõ ràng chính xác hành vi phạm tội, mặt sau tấm gương dán một tờ giấy liệt kê điều luật Đại Uyển vài người đã phạm phải.

Năm năm qua, Hề Duyệt đã chỉnh trang một lượt cơ thể tượng gỗ của mình, câu trông lớn hơn, cũng giống một con người hơn, chỉ là phần lớn thời gian vẫn quen dùng tay ra hiệu tuy đã có thể nói chuyện.

Một phù chú thủy long dạy ba ngày mới gỡ xong, chủ bộ thở phào nhẹ nhõm, vừa định cung tiễn quản giáo ra ngoài thì chợt thấy một thủ hạ thở không ra hơi chạy vào:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-wx

Trang vương điện hạ làm việc chú ý “suy tính kỹ càng” và không nhanh không chậm, giết người lại như sấm rền gió cuốn. Tay trái y giết người xong, tay phải đã gửi vấn thiên lên điện chính Huyền Ẩn, cũng khách khách khí khí gửi hàm mời mấy nhà phái người tới nhận xác.

Im lặng một hồi, thủ ngữ của Hề Duyệt chậm lại: Ta biết, tổng đốc vừa viết thư hỏi Lâm Chiêu Lý tiên tôn, Lâm tiên tôn cũng bảo đỉnh Phi Quỳnh vẫn đang phong sơn… nhưng sắp đến thọ thần của lão phu nhân rồi.

“Ti Khai Minh” của thành Kim Bình đặt ở thành Nam, lúc này, trong viện có một nhúm tu sĩ Khai Minh chuẩn bị gia nhập thủy vận đang học vẽ thủy long phù một cách vụng về.

– Bạch Bạch Bạch tiên sinh! Bạch tiên sinh tới rồi!

Nội loạn vừa kết thúc, ba mươi sáu phong chủ đều phải cụp đuôi làm người, người mấy nhà tại nội môn Huyền Ẩn tập thể tới trước mặt Ti Lễ đại trưởng lão thỉnh tội, không dám đánh một phát rắm.

Ti trưởng lần đầu nghe cậu nói một câu dài như vậy, được sủng mà sợ đến mức cà lăm:

Hắn đưa tay xoa một cái trên lệnh bài truyền tin, thấy Thiên Cơ các Du Châu báo lên rằng: Hạng Triệu xác thực đã vẫn lạc, bị Thu Sát giết.

Nhắc tới cũng thú vị, bốn bộ luật Đại Uyển trong miệng Lương Thần năm đó lại được hợp làm một dưới đao của bán ma Bạch Lệnh.

Ấy là Hạng Triệu đó… người được mệnh danh là “Nam kiếm” khi Chi tướng quân chưa thăng linh. Cứ thế mà chết dưới tay một tà ma mới thăng linh hai năm!

“Quản giáo” dạy phù chú thấy họ thêm băng, lúc này mới ý thức được gì đó. Hắn cũng không dùng giấy bùa mà vẽ một tấm phù chú vô cùng ít được quan tâm giữa không trung, rồi gảy khẽ ngón tay. Gió mát lập tức cuốn tới ngay trong tiểu viện ve kêu ran ran, thổi bay tiết trời nóng bức của Kim Bình trong chớp mắt.

Hai năm trước, chợ đen lớn nhỏ như nuôi cổ của Tam Nhạc rốt cuộc nuôi ra một độc vật lớn, một tà ma Thăng Linh hoành không xuất thế – không phải hàng lậu dựa vào linh cốt ma thần cưỡng chế nâng tu vi như Lương Thần, là Thăng Linh thật sự. Người này tự xưng là “Thu Sát”, hôm thăng linh đúng vào mười lăm tháng Tám, bốn nước đều mở mắt trừng trừng nhìn trăng tròn to lớn kia nhuốm màu máu.

Các học viên đổ mồ hôi khắp người tập thể thở phào nhẹ nhõm, chắp tay lia lịa với quản giáo chủ bộ ti Khai Minh – trừ khi ở nơi đặc biệt dồi dào linh khí, bằng không tu sĩ Khai Khiếu kỳ vẽ bùa đều phải đốt linh thạch. Nói trắng ra, vừa nãy là quản giáo tự móc tiền túi ra mời gió mát tới quạt cho bọn họ. Các tu sĩ xuất thân gia tộc lớn xưa nay không để ý điều này, dù sao bản thân bọn họ ăn mấy bữa cơm xoàng cũng dám đến Thê Phượng các, các tu sĩ Khai Minh lại đều phải tính toán chi li, ngoại trừ công vụ có thể dùng “công quỹ” thì không ai nỡ tùy tiện vẽ bùa riêng, nên họ rất đội ơn này.

Các nơi ở Đại Uyển đều lập “ti Khai Minh”, vì nhân viên đông đảo và việc vặt bề bộn, số lượng ti Khai Minh nhiều hơn phân bộ Thiên Cơ các tròn ba lần.

Quản giáo xua tay, hắn trông vẻ thanh niên, một thân trường bào xanh ngọc của Thiên Cơ các như vẫn mặc đồ thu đông, tay còn đeo găng, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra khuôn mặt, không biết có thần thông gì mà tuyệt nhiên không nóng.

Chỉ có các nguyên lão của ti Khai Minh là từng gặp Bạch tiên sinh bên cạnh Trang vương điện hạ, sau khi ti Khai Minh đi vào nề nếp, hắn liền sang bên Lục Ngô, càng ngày càng như thần long kiến thủ bất kiến vĩ.

Đây là người được mời đến từ Thiên Cơ các, người giỏi viết bùa nhất Đại Uyển đều ở Thiên Cơ các.

Ti trưởng kinh ngạc:

Người thường trú trong ti Khai Minh phần lớn cũng là tu sĩ Khai Minh, vừa gột sạch bùn đầy người vẫn chưa quên xuất thân, đương nhiên sẽ không cười nhạo những người anh em xuất thân giống mình này… dù mấy năm nữa quên mất gốc thì hẳn họ cũng không dám, Trang vương điện hạ trên đầu bọn họ cũng chẳng phải Bồ Tát sống gì.

Khi vừa đến, quản giáo đã khiến ti Khai Minh căng thẳng hết sức – người này vô cùng khó gần, đôi mắt đen to hơn người khác một cỡ, cả con người đen trắng rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng kia quét một cái, bất kể người mạnh vì gạo bạo vì tiền cỡ nào cũng không gợi được chuyện phiếm. Hắn chưa bao giờ xã giao, khi đến đừng nói tới tiệc rượu, nước trà cũng không dính môi, nói ít y như người câm, người khác thao thao bất tuyệt một tràng, hắn cùng lắm là gật đầu, khi dạy phù chú có thể thị phạm là sẽ không lên tiếng, có thể biểu đạt đủ ý trong một từ, tuyệt đối không nói một câu.

Lần đầu nói chuyện với hắn, tuy Thái Tuế toàn chửi mát, khẩu âm thì luôn lộn xộn, nhưng tổng thể rất bình thường, có thể nói lý thông suốt, còn cứu cái mạng nhỏ của hắn. Sau đó đột nhiên không nói gì nữa, vì muốn làm rõ hắn ra sao, ngày nào Từ Nhữ Thành cũng học Xà vương thắp hương thăm bái ba lần – vừa hay phiên chợ lớn của Dã Hồ hương sắp đến, vào lần họp chợ lớn mỗi năm một lần, tà ma mọi ngả đều sẽ tới đây mua bán, theo lẽ thường Xà vương thật cũng sẽ thắp hương cầu xin phù hộ không ngừng nghỉ.

Liền thấy ti trưởng ti Khai Minh cũng nhận được tin chạy lon ton ra đón:

Vừa nãy hắn cơ bản đã nghe thấy hết Bạch Lệnh và Hề Duyệt nói chuyện với nhau.

Hơn nữa đó chính là bán tiên áo lam tổng dinh, nghe nói là đi theo Bàng tổng đốc, chắc chắn cao minh hơn những người ở mỏ kia không biết bao nhiêu lần, đại nội cũng xông vài được, e rằng là một ông giời con?

Tam Nhạc mặc kệ đệ tử nhà mình, đối ngoại cũng qua quýt kém cỏi, cả nước từ trên xuống dưới đều tự do tản mạn. Chợ đen linh thạch nước Sở gần như là nửa công khai, có không ít quyền quý trà trộn trong đó, kẻ vốn liếng dày dặn thậm chí còn dám chất một ngọn núi linh thạch nhỏ tại phàm gian tự mở linh khiếu – dù sao xong việc họ cũng tìm người dàn xếp một lượt và tiến cống ít linh thạch cho núi tiên, Tam Nhạc sẽ mắt nhắm mắt mở.

Nhưng theo thời gian, mọi người lại phát hiện vị quản giáo này dễ sống chung đến lạ.

Bạch tiên sinh nói:

Hề Duyệt ra khỏi ti Khai Minh theo Bạch tiên sinh, lập tức không kịp chờ đợi mà làm một loạt động tác tay mau lẹ.

Nhưng theo thời gian, mọi người lại phát hiện vị quản giáo này dễ sống chung đến lạ.

Dường như hắn chỉ không quen với việc “người mọc miệng là phải nói chuyện” cho lắm, chứ không phải không để ý đến mọi người. Hắn không cười khi được người khác lấy lòng, hắn cũng không phản ứng khi đám nhà quê bày trò cười. Rất nhiều tu sĩ Khai Minh đều không biết chữ, học phù chú vô cùng vất vả, có khi chủ bộ ở bên nhìn mà mướt hết mồ hôi, quản giáo lại chưa lần nào mất kiên nhẫn, dạy một trăm lần không được, hắn liền thị phạm y nguyên lần thứ một trăm lẻ một, thái độ tự nhiên và không chút miễn cưỡng đến mức như thể đó là đạo lý hiển nhiên.

– Cũng hết cách, tương lai còn dài mà.

Một phù chú thủy long dạy ba ngày mới gỡ xong, chủ bộ thở phào nhẹ nhõm, vừa định cung tiễn quản giáo ra ngoài thì chợt thấy một thủ hạ thở không ra hơi chạy vào:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-wx

– Chủ bộ! Chuyện lớn! Bạch, Bạch…

Bấy giờ Hề Duyệt mới mở miệng:

Chủ bộ cau mày nói:

– Chuyện lớn gì, người đừng có đang nói lại ngừng.

Những tu sĩ Khai Minh này đều ăn mặc rất gọn gàng – gọn gàng đến độ quá sức long trọng, ai nấy y như sắp tham gia đại điển phong thiện* nào đó vậy. Mặc ba lớp trong ba lớp ngoài như vậy, “hì hà hì hục” vẽ bùa dưới ngày hè chói chang, chưa được một lát đã nóng toát mồ hôi đầy người.

– Bạch Bạch Bạch tiên sinh! Bạch tiên sinh tới rồi!

Hề Duyệt gật gật.

Chưa dứt lời đã thấy một người đội đấu lạp bước vào, tất cả quản lý thâm niên của ti Khai Minh im phăng phắc trong giây lát rồi đồng loạt đứng dậy, các học viên không biết người tới là nhân vật lớn nào cũng vội vàng đứng dậy theo, căng thẳng đến mức không biết để tay vào đâu.

Bàng Tiển chắp tay, đưa mắt nhìn theo Bạch Lệnh nhấp nhô mấy lần rồi mất dạng, đoán chừng đã về phủ Trang vương xử lý việc gì rồi. Thần sắc bỡn cợt đời của hắn liền nhạt đi.

Liền thấy ti trưởng ti Khai Minh cũng nhận được tin chạy lon ton ra đón:

– Bạch tiên sinh!

Thái Tuế lúc thì nói mình là cây già thành tinh, lúc lại bảo mình từng gặp A Hoa. Từng gặp A Hoa thì hẳn là cây ở Du Châu, cây ở Du Châu sao lại biết nói tiếng phổ thông Kim Bình cao quý? Theo như lời Thái Tuế kia, hắn luôn ngủ say trong tượng thần, chỉ thi thoảng bị đánh thức bởi thờ cúng của Xà vương, vậy tiếng lai tạp chính hiệu đầy mồm của hắn học từ đâu ra?

Chỉ có các nguyên lão của ti Khai Minh là từng gặp Bạch tiên sinh bên cạnh Trang vương điện hạ, sau khi ti Khai Minh đi vào nề nếp, hắn liền sang bên Lục Ngô, càng ngày càng như thần long kiến thủ bất kiến vĩ.

Đại yêu tà xưa nay chưa từng có này khiến mấy đại môn phái tập thể trở nên căng thẳng, nếu không có ả, e rằng “Lục Ngô” của Chu Doanh sẽ không được núi tiên gật đầu đồng ý một cách suôn sẻ như vậy.

Các học viên không dám thở mạnh dè dặt quan sát vị đặt nền móng cho ti Khai Minh này, thấy hắn trông độ hai mươi ba mươi tuổi, thân hình gầy gò và vô cùng linh hoạt, khuôn mặt như đao đục búa đẽo lộ ra dưới đấu lạp.

Từ Nhữ Thành ngẫm nghĩ, lại viết một câu: Làm việc quái đản, hỉ nộ vô thường.

– Không cần gióng trống khua chiêng, ta không có công vụ, vừa về Kim Bình gặp một vị tiểu huynh đệ nhà người thân, – Bạch tiên sinh thuận miệng chào hỏi ti trưởng mấy câu, giơ tay gọi vị quản giáo áo lam kia một cách thân quen – Hề Duyệt.

*Vua chúa lên Thái Sơn cúng tế trời đất.

Ti trưởng kinh ngạc:

Lúc này, hắn bỗng cảm nhận được gì đó, lấy lệnh bài Thiên Cơ các ra từ trong ngực, vừa thấy thư đến lại là của phân bộ Thiên Cơ các Du Châu nơi biên cảnh Uyển Sở, đầu hắn trước tiên to thêm một cỡ.

– Sao, Hề quản giáo là…

– Người nhà Vĩnh Ninh hầu gia. – Bạch tiên sinh cười bảo.

Hề quản giáo – Hề Duyệt thấy hắn, khuôn mặt xưa nay cứng nhắc khô khan cuối cùng cũng lộ ra đôi chút nét cười, rảo bước đi tới và chắp tay cáo từ ti trưởng.

Nội loạn vừa kết thúc, ba mươi sáu phong chủ đều phải cụp đuôi làm người, người mấy nhà tại nội môn Huyền Ẩn tập thể tới trước mặt Ti Lễ đại trưởng lão thỉnh tội, không dám đánh một phát rắm.

Bạch tiên sinh khẽ bợp lưng cậu một phát, nói bất lực:

– Nói chuyện.

Đám “chậu hoa hướng dương” này cả đời không liên quan gì đến Trúc Cơ và cũng chẳng định tinh tiến tu vi, thường ngày xa xỉ phóng túng, uống rượu tuyết như nước. Hít nhiều quỳnh phương chướng mụ mị lòng người, làm việc càng lúc càng không có nhân dạng. Ti Khai Minh vừa khởi đầu đã có mấy “tu sĩ tiền bối” uống say ức hiếp một nữ tu Khai Minh, khiến người này nuốt bùa tự sát. Đồng hương đồng bạn của nàng bi phẫn đòi lời giải thích mà không ai thừa nhận, các “tiền bối” hơn người một bậc đều đoàn kết nhất trí. Ti Khai Minh ở đó không biết làm sao, chỉ đành vừa báo lên trên vừa lệnh người điều tra một cách vô ích.

Bấy giờ Hề Duyệt mới mở miệng:

Bạch tiên sinh thở dài:

– Ti trưởng, ta đi trước.

Bàng Tiển thầm nghĩ: Đợi lão thái thái hầu phủ bọn họ mừng thọ xong, vẫn phải tìm thêm cho bán ngẫu này ít việc để làm vậy.

Ti trưởng lần đầu nghe cậu nói một câu dài như vậy, được sủng mà sợ đến mức cà lăm:

Dường như hắn chỉ không quen với việc “người mọc miệng là phải nói chuyện” cho lắm, chứ không phải không để ý đến mọi người. Hắn không cười khi được người khác lấy lòng, hắn cũng không phản ứng khi đám nhà quê bày trò cười. Rất nhiều tu sĩ Khai Minh đều không biết chữ, học phù chú vô cùng vất vả, có khi chủ bộ ở bên nhìn mà mướt hết mồ hôi, quản giáo lại chưa lần nào mất kiên nhẫn, dạy một trăm lần không được, hắn liền thị phạm y nguyên lần thứ một trăm lẻ một, thái độ tự nhiên và không chút miễn cưỡng đến mức như thể đó là đạo lý hiển nhiên.

Đồng thời thì việc tu hành ở Tam Nhạc thoải mái hơn Huyền Ẩn nhiều. Tam Nhạc không có cơ cấu quyền lực phức tạp như đây, đương nhiên cũng không có nhiều thanh quy giới luật đến vậy.

Ba nước còn lại đều thấy họ làm ẩu như thế sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng chỉ cần long mạch Đông Hành không đứt, đại trận Tam Nhạc còn vững, ngoài việc đấu võ mồm với nhau ra, nước khác cũng chẳng quản được chuyện nội bộ nhà người ta.

– Ôi ôi, được, quản, quản giáo đi thong thả.

Hề Duyệt cau mày.

Giọng nói không hiểu sao hơi khàn khàn của Thái Tuế vang lên bên tai hắn: – Ngươi đang bắn tin cho ai?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-wx

Hề Duyệt ra khỏi ti Khai Minh theo Bạch tiên sinh, lập tức không kịp chờ đợi mà làm một loạt động tác tay mau lẹ.

Nhưng lần này Thái Tuế kia không biết làm sao mà cáu kỉnh cực kỳ, chỉ phun một chữ “cút” với hắn, sát ý cơ hồ xuyên ra từ khối gỗ.

Nhưng không ai cười nhạo bọn họ, chủ bộ ti Khai Minh tiến vào nhìn một cái, chỉ lẳng lặng bảo người bỏ thêm ít băng vào sân.

Hề Duyệt sửng sốt.

Bạch tiên sinh nói:

Đuổi Hề Duyệt đi, Bàng Tiển nheo mắt, quay đầu nhìn về phía bắc một cái, thấy một cái bóng trắng lóe qua giữa không trung, gật đầu hỏi thăm hắn từ xa.

– Ừ, chủ thượng xuống núi rồi… nhưng đỉnh Phi Quỳnh vẫn đang phong sơn, không gặp được thế tử.

Hề Duyệt ngẩn người, ánh sáng trong mắt tối đi.

Hề Duyệt vội nói: Năm nay khác.

Năm năm trước, cậu bị tên khốn nạn Hề Bình kia vứt ở mỏ Nam, khóa thuần long vỡ vụn, cậu không còn cách nào khác chỉ đành đi theo Bàng Tiển. Pháp trận trung tâm trên người cậu còn do Bàng tổng đốc đích thân sửa, từ đó có thể điều động linh khí như tu sĩ Khai Khiếu. Có tiền đề này, pháp trận còn lại đều do Hề Duyệt tự tay làm. Cậu xem qua là nhớ, ngấu nghiến hết sạch một tá sách Chi tướng quân nhét cho khi xuống núi, từ đó suy luận ra để học pháp trận. Bàng Tiển quý tài, bèn giấu thân phận bán ngẫu giúp cậu, đưa cậu về Kim Bình và giữ lại ở Thiên Cơ các.

Khi Ti Khai Minh vừa thành lập, người ít mà việc hỗn tạp, bề bộn làm không xuể, vừa vặn núi Huyền Ẩn mới xóa bỏ trụ sở mỏ, các tu sĩ ngoại môn lúc đầu ở mỏ Nam liền được điều vào ti Khai Minh.

Năm năm qua, Hề Duyệt đã chỉnh trang một lượt cơ thể tượng gỗ của mình, câu trông lớn hơn, cũng giống một con người hơn, chỉ là phần lớn thời gian vẫn quen dùng tay ra hiệu tuy đã có thể nói chuyện.

Im lặng một hồi, thủ ngữ của Hề Duyệt chậm lại: Ta biết, tổng đốc vừa viết thư hỏi Lâm Chiêu Lý tiên tôn, Lâm tiên tôn cũng bảo đỉnh Phi Quỳnh vẫn đang phong sơn… nhưng sắp đến thọ thần của lão phu nhân rồi.

Như vậy xem ra, Hề Sĩ Dung có thể thật sự đã…

Bạch tiên sinh thở dài:

– Cũng hết cách, tương lai còn dài mà.

Bạch tiên sinh khẽ bợp lưng cậu một phát, nói bất lực:

Nước mỏ Nam bị huynh muội Chu thị khuấy đảo đục ngầu, người có thể toàn thây trở ra cơ bản đều là con cháu gia tộc lớn và xuất thân Tiềm Tu tự chính phái, năm đó mở linh khiếu nhưng không được chọn vào Thiên Cơ các. Những người này không thấy nhục nhã vì mình là phế vật, ngược lại còn không thoải mái vì bị ép nhập bọn với những tiện dân nhà quê này, ở mỏ Nam có trưởng công chúa An Dương áp chế thì còn được, tới ti Khai Minh là hếch hết lỗ mũi lên trời, bên trong có thể trồng mấy hàng hoa hướng dương.

Hề Duyệt vội nói: Năm nay khác.

– Chủ bộ! Chuyện lớn! Bạch, Bạch…

Năm nay lão phu nhân tám mươi rồi, là chỉnh thọ*, một đời người phàm có thể có bao nhiêu lần chỉnh thọ?
*Từ năm mươi tuổi trở đi, năm tuổi tròn chục được gọi là “chỉnh thọ”.

Nhắc tới cũng thú vị, bốn bộ luật Đại Uyển trong miệng Lương Thần năm đó lại được hợp làm một dưới đao của bán ma Bạch Lệnh.

Hề Duyệt đành gượng nở nụ cười, Bạch tiên sinh vỗ vỗ vai cậu, lại dặn dò cậu mấy câu như một người anh lớn, rồi biến thành một tờ giấy bay đi theo gió.

– Bạch tiên sinh!

Bạch tiên sinh nói:

– Lão phu nhân sống lâu trăm tuổi, còn phải được một thập niên nữa. Tu sĩ Khai Khiếu bế quan không quá chục năm, đến lúc đó kiểu gì thế tử cũng sẽ trở về.

Hề Duyệt cúi đầu cô đơn: Vậy điện hạ trở về cũng tốt…

Chưa dứt lời đã thấy một người đội đấu lạp bước vào, tất cả quản lý thâm niên của ti Khai Minh im phăng phắc trong giây lát rồi đồng loạt đứng dậy, các học viên không biết người tới là nhân vật lớn nào cũng vội vàng đứng dậy theo, căng thẳng đến mức không biết để tay vào đâu.

– Chủ thượng không về Kim Bình.

– Ừ, chủ thượng xuống núi rồi… nhưng đỉnh Phi Quỳnh vẫn đang phong sơn, không gặp được thế tử.

Hề Duyệt sửng sốt.

– Ừm, Lục Ngô có chút việc, – Bạch tiên sinh ngừng lại, nụ cười bỗng hơi gượng gạo – đợi… đợi thế tử nhà ngươi xuống núi đi, nói không chừng khi đó chủ thượng có thể dành ra thời gian. Hầu phủ tiếp tục phiền ngươi trông nom, ngươi mang cái này về.

– Ôi ôi, được, quản, quản giáo đi thong thả.

Nói đoạn Bạch tiên sinh lấy ra một viên giới tử đưa Hề Duyệt:

– Thọ lễ của phủ Trang vương cho thọ yến lão phu nhân do hạ nhân chuẩn bị theo quy chế. Trong đây là thọ lễ chủ thượng tự mình chọn. Ta là thân bán ma, ngày tốt lành đến nhà thì không ổn nên không đi nữa, ta chúc thọ lão phu nhân trước. Lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, tháng ngày hưởng phúc hãy còn phía trước.

Hề Duyệt đành gượng nở nụ cười, Bạch tiên sinh vỗ vỗ vai cậu, lại dặn dò cậu mấy câu như một người anh lớn, rồi biến thành một tờ giấy bay đi theo gió.

Hề Duyệt nắm lấy viên giới tử kia, lặng lẽ thở dài, bỗng cảm thấy gì đó, vừa quay đầu đã thấy Bàng Tiển thần không biết quỷ không hay đáp xuống sau lưng cậu.

– Không sao, – Bàng Tiển nói – bán ma Bạch Lệnh kia gần đây hẳn đã qua cảnh giới Trúc Cơ, hắn vừa đến là tháp Thanh Long liền căng thẳng, ta ra xem thử — sao, nghe nói Chu Doanh xuống núi rồi?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-wx

Hề Duyệt gật gật.

– Trời ạ, tên ma tinh kia, mi mắt này của ta giật cả tháng rồi. – Bàng Tiển day mi tâm, thở dài – Mấy hôm trước Lục Ngô vừa gây ra động tĩnh ở phía bắc, phân bộ Thiên Cơ các ở Du Châu lại báo bọn họ đã cho ít nhất bốn đội vượt sông Hạp… tỏ rõ Thiên Cơ các chúng ta bao nhiêu năm nay quá là vô năng, thảo nào núi tiên dám dùng y thật, đến lúc đó đừng có để bị cắn ngược.

– Không cần gióng trống khua chiêng, ta không có công vụ, vừa về Kim Bình gặp một vị tiểu huynh đệ nhà người thân, – Bạch tiên sinh thuận miệng chào hỏi ti trưởng mấy câu, giơ tay gọi vị quản giáo áo lam kia một cách thân quen – Hề Duyệt.

Hề Duyệt cau mày.

Đến Chi tướng quân cũng suýt đứt ở Đông Hải năm đó, khi ấy hung hiểm cỡ nào, cũng chỉ có bán ngẫu cứng nhắc và cố chấp kia còn ở đây đợi người trở về một cách ngốc nghếch thật thà.

– Ôi, được rồi, ta không nói nữa, – Bàng Tiển giơ tay – Bạch Lệnh bảo ngươi tặng quà cho Hề lão phu nhân hộ phải không? Đi mau đi, hôm thọ yến ta cũng đến xin chén rượu uống.

Ở Huyền Ẩn, dù là Chi Tu muốn xuống núi thì cũng phải đến đỉnh chính xin lệnh, Trúc Cơ trở lên trong nội môn bất cứ ai cũng không được vượt qua Tiềm Tu tự trái phép, ba mươi sáu phong chủ so cao thấp với nhau đều chỉ sợ không cẩn thận để người đàm tiếu. Tam Nhạc thì chẳng ai quản, đừng nói Trúc Cơ, mấy năm trước bọn họ thậm chí còn xảy ra việc rách nát là một cao thủ Thăng Linh xuống núi sống ẩu, không cẩn thân động tình kiếp cưới vợ sinh con. Con của Thăng Linh căn bản không phải thai phàm, một xác hai mạng là còn nhẹ, bản thân Thăng linh kia cũng bị tổn hại đạo tâm vì đó rồi chưa bao lâu đã vẫn lạc, như là trò cười cho bốn nước.

Đuổi Hề Duyệt đi, Bàng Tiển nheo mắt, quay đầu nhìn về phía bắc một cái, thấy một cái bóng trắng lóe qua giữa không trung, gật đầu hỏi thăm hắn từ xa.

Bạch tiên sinh nói:

Bàng Tiển chắp tay, đưa mắt nhìn theo Bạch Lệnh nhấp nhô mấy lần rồi mất dạng, đoán chừng đã về phủ Trang vương xử lý việc gì rồi. Thần sắc bỡn cợt đời của hắn liền nhạt đi.

Vừa nãy hắn cơ bản đã nghe thấy hết Bạch Lệnh và Hề Duyệt nói chuyện với nhau.

Tên Chu Doanh kia ở Tiềm Tu tự năm năm không ra ngoài cũng làm lỡ y hô mưa gọi gió, chuyện gì có thể phiền tới y đích thân xử lý, Lục Ngô muốn thích sát trưởng môn Đông Hành Tam Nhạc hay gì?

Chỉ là không muốn về Kim Bình gặp người mà thôi.

Như vậy xem ra, Hề Sĩ Dung có thể thật sự đã…

Đến Chi tướng quân cũng suýt đứt ở Đông Hải năm đó, khi ấy hung hiểm cỡ nào, cũng chỉ có bán ngẫu cứng nhắc và cố chấp kia còn ở đây đợi người trở về một cách ngốc nghếch thật thà.

Bàng Tiển thầm nghĩ: Đợi lão thái thái hầu phủ bọn họ mừng thọ xong, vẫn phải tìm thêm cho bán ngẫu này ít việc để làm vậy.

Hề Duyệt cúi đầu cô đơn: Vậy điện hạ trở về cũng tốt…

Lúc này, hắn bỗng cảm nhận được gì đó, lấy lệnh bài Thiên Cơ các ra từ trong ngực, vừa thấy thư đến lại là của phân bộ Thiên Cơ các Du Châu nơi biên cảnh Uyển Sở, đầu hắn trước tiên to thêm một cỡ.

Hề Duyệt nắm lấy viên giới tử kia, lặng lẽ thở dài, bỗng cảm thấy gì đó, vừa quay đầu đã thấy Bàng Tiển thần không biết quỷ không hay đáp xuống sau lưng cậu.

Hắn đưa tay xoa một cái trên lệnh bài truyền tin, thấy Thiên Cơ các Du Châu báo lên rằng: Hạng Triệu xác thực đã vẫn lạc, bị Thu Sát giết.

Ánh mắt Bàng Tiển sa sầm.

Đây là người được mời đến từ Thiên Cơ các, người giỏi viết bùa nhất Đại Uyển đều ở Thiên Cơ các.

“Quản giáo” dạy phù chú thấy họ thêm băng, lúc này mới ý thức được gì đó. Hắn cũng không dùng giấy bùa mà vẽ một tấm phù chú vô cùng ít được quan tâm giữa không trung, rồi gảy khẽ ngón tay. Gió mát lập tức cuốn tới ngay trong tiểu viện ve kêu ran ran, thổi bay tiết trời nóng bức của Kim Bình trong chớp mắt.

Tây Sở không giống Huyền Ẩn, nước Sở họ Hạng, quốc đô Đông Hành xây dưới chân linh sơn, quốc giáo “Tam Nhạc” do hoàng tộc nắm giữ, là chuyên quyền.

Sau đó quả nhiên đã xảy chuyện.

Đồng thời thì việc tu hành ở Tam Nhạc thoải mái hơn Huyền Ẩn nhiều. Tam Nhạc không có cơ cấu quyền lực phức tạp như đây, đương nhiên cũng không có nhiều thanh quy giới luật đến vậy.

Hề quản giáo – Hề Duyệt thấy hắn, khuôn mặt xưa nay cứng nhắc khô khan cuối cùng cũng lộ ra đôi chút nét cười, rảo bước đi tới và chắp tay cáo từ ti trưởng.

Ở Huyền Ẩn, dù là Chi Tu muốn xuống núi thì cũng phải đến đỉnh chính xin lệnh, Trúc Cơ trở lên trong nội môn bất cứ ai cũng không được vượt qua Tiềm Tu tự trái phép, ba mươi sáu phong chủ so cao thấp với nhau đều chỉ sợ không cẩn thận để người đàm tiếu. Tam Nhạc thì chẳng ai quản, đừng nói Trúc Cơ, mấy năm trước bọn họ thậm chí còn xảy ra việc rách nát là một cao thủ Thăng Linh xuống núi sống ẩu, không cẩn thân động tình kiếp cưới vợ sinh con. Con của Thăng Linh căn bản không phải thai phàm, một xác hai mạng là còn nhẹ, bản thân Thăng linh kia cũng bị tổn hại đạo tâm vì đó rồi chưa bao lâu đã vẫn lạc, như là trò cười cho bốn nước.

Tam Nhạc mặc kệ đệ tử nhà mình, đối ngoại cũng qua quýt kém cỏi, cả nước từ trên xuống dưới đều tự do tản mạn. Chợ đen linh thạch nước Sở gần như là nửa công khai, có không ít quyền quý trà trộn trong đó, kẻ vốn liếng dày dặn thậm chí còn dám chất một ngọn núi linh thạch nhỏ tại phàm gian tự mở linh khiếu – dù sao xong việc họ cũng tìm người dàn xếp một lượt và tiến cống ít linh thạch cho núi tiên, Tam Nhạc sẽ mắt nhắm mắt mở.

Ba nước còn lại đều thấy họ làm ẩu như thế sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng chỉ cần long mạch Đông Hành không đứt, đại trận Tam Nhạc còn vững, ngoài việc đấu võ mồm với nhau ra, nước khác cũng chẳng quản được chuyện nội bộ nhà người ta.

Sau đó quả nhiên đã xảy chuyện.

Hai năm trước, chợ đen lớn nhỏ như nuôi cổ của Tam Nhạc rốt cuộc nuôi ra một độc vật lớn, một tà ma Thăng Linh hoành không xuất thế – không phải hàng lậu dựa vào linh cốt ma thần cưỡng chế nâng tu vi như Lương Thần, là Thăng Linh thật sự. Người này tự xưng là “Thu Sát”, hôm thăng linh đúng vào mười lăm tháng Tám, bốn nước đều mở mắt trừng trừng nhìn trăng tròn to lớn kia nhuốm màu máu.

Đại yêu tà xưa nay chưa từng có này khiến mấy đại môn phái tập thể trở nên căng thẳng, nếu không có ả, e rằng “Lục Ngô” của Chu Doanh sẽ không được núi tiên gật đầu đồng ý một cách suôn sẻ như vậy.

– Nói chuyện.

Kết quả vừa báo lên trên, ngay đêm hôm đó, mấy tu sĩ mỏ Nam liên quan đến sự việc đã bị treo trong sân như cá bị người ướp muối, toàn thể bị khoét linh mạch. Một tấm gương nhân quả được dựng bên chân các thi thể, bên trên ghi rõ ràng chính xác hành vi phạm tội, mặt sau tấm gương dán một tờ giấy liệt kê điều luật Đại Uyển vài người đã phạm phải.

Tam Nhạc để lộ lỗ hổng lớn như vậy, phô trương thanh thế tìm hai năm còn không bắt được một cọng lông của đại yêu tà.

*Từ năm mươi tuổi trở đi, năm tuổi tròn chục được gọi là “chỉnh thọ”.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-wx

Cuối năm ngoái, kiếm tu số một Đông Hành Tam Nhạc Hạng Triệu đích thân xuống núi, không lâu sau đó lại mất tích bí ẩn, một Thăng Linh lớn như vậy bặt vô âm tín, chưa được bao lâu dị tượng đã giáng xuống – sơn mạch Đông Hành địa chấn, khi đó liền có người nói Hạng Triệu vẫn lạc.

Hề Duyệt ngẩn người, ánh sáng trong mắt tối đi.

Ấy là Hạng Triệu đó… người được mệnh danh là “Nam kiếm” khi Chi tướng quân chưa thăng linh. Cứ thế mà chết dưới tay một tà ma mới thăng linh hai năm!

Từ Nhữ Thành dừng lại, bổ sung thêm rằng: Lời nói hư hư thực thực.

Cùng lúc đó, Từ Nhữ Thành vừa cắm rễ tại trấn Thập Thất Lý cũng nhận được tin.

Từ Nhữ Thành hồi đáp đồng liêu một câu “đã nhận”, sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi lại viết: Trong địa cung bí mật của Xà vương có một tượng thần điêu bằng chuyển sinh mộc tự xưng “Thái Tuế”, cực kỳ quỷ dị, có thể nói tiếng người, cái chết của Xà vương là do một tay hắn thúc đẩy.

Từ Nhữ Thành dừng lại, bổ sung thêm rằng: Lời nói hư hư thực thực.

Thái Tuế lúc thì nói mình là cây già thành tinh, lúc lại bảo mình từng gặp A Hoa. Từng gặp A Hoa thì hẳn là cây ở Du Châu, cây ở Du Châu sao lại biết nói tiếng phổ thông Kim Bình cao quý? Theo như lời Thái Tuế kia, hắn luôn ngủ say trong tượng thần, chỉ thi thoảng bị đánh thức bởi thờ cúng của Xà vương, vậy tiếng lai tạp chính hiệu đầy mồm của hắn học từ đâu ra?

Lần đầu nói chuyện với hắn, tuy Thái Tuế toàn chửi mát, khẩu âm thì luôn lộn xộn, nhưng tổng thể rất bình thường, có thể nói lý thông suốt, còn cứu cái mạng nhỏ của hắn. Sau đó đột nhiên không nói gì nữa, vì muốn làm rõ hắn ra sao, ngày nào Từ Nhữ Thành cũng học Xà vương thắp hương thăm bái ba lần – vừa hay phiên chợ lớn của Dã Hồ hương sắp đến, vào lần họp chợ lớn mỗi năm một lần, tà ma mọi ngả đều sẽ tới đây mua bán, theo lẽ thường Xà vương thật cũng sẽ thắp hương cầu xin phù hộ không ngừng nghỉ.

Có công mài sắt có ngày nên kim, một nửa đêm hắn đã thật sự “bái” dậy được Thái Tuế.

Nhưng lần này Thái Tuế kia không biết làm sao mà cáu kỉnh cực kỳ, chỉ phun một chữ “cút” với hắn, sát ý cơ hồ xuyên ra từ khối gỗ.

Từ Nhữ Thành ngẫm nghĩ, lại viết một câu: Làm việc quái đản, hỉ nộ vô thường.

Nhưng hắn còn chưa viết hết nét, bức thư bỗng không còn sót lại một chữ, biến mất như bị gió lớn cuốn qua.

Tên Chu Doanh kia ở Tiềm Tu tự năm năm không ra ngoài cũng làm lỡ y phiên vân phúc vũ, chuyện gì có thể phiền tới y đích thân xử lý, Lục Ngô muốn thích sát trưởng môn Đông Hành Tam Nhạc hay gì?

Giọng nói không hiểu sao hơi khàn khàn của Thái Tuế vang lên bên tai hắn:

– Ngươi đang bắn tin cho ai?

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s