VE BẤT BÌNH – 3
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Người không đợi được hỏi đã vội vàng đáp lời còn chẳng có mấy ai là hạng lương thiện, huống chi tượng thần quỷ quái trong hang ổ tà ma?
Giọng nói kia có chút uể oải như chưa tỉnh ngủ, vừa nghe đã thấy không giống thứ gì tốt lành.
– Chậc. – Tượng thần cảm khái, ngáp một cái “méo mó vẹo vọ” rõ to, nghe càng thêm gợi đòn.
Linh thuẫn vỡ vụn!
Người làm lễ giả này hiển nhiên đã là kẻ giang hồ lão luyện, biết lòng hiếu kỳ không nên có sẽ giết chết người, bèn giơ tay ném bức tượng thần quỷ dị kia đi. Nhưng khúc gỗ thất đức kia không biết khéo thế nào mà nứt ra một vết rất sâu, túi lưới vừa vặn mắc vào. Bản thân chỉ thắt túi vốn không phải chỉ tốt và bền chắc gì, mấy năm qua đi đã hơi mủn, người làm lễ giả ném chuột sợ vỡ bình không dám lôi mạnh xuống.
Từ Nhữ Thành thở phào.
Với cú kéo này, hung thú xông ra từ bức tranh đã vồ tới trước mắt hắn.
– Thất kính, dám hỏi vị tráng sĩ đây, ngài đọc xong mấy cuốn rồi?
Âm thanh bên tai nói sâu xa:
Bị chủ nhân phóng ra hết sức ngược hướng với phù chú.
– Những gì nhìn thấy trước mắt đều là hư…
Hắn khoác sẹo vảy rắn đầy người, ngồi quỳ trên mặt đất ngẩn người một lúc, nghe thấy tiếng người truyền tới từ trong mật đạo, đoán chừng đồng bọn tà ma đã tới. Chỉ đành cẩn thận cất túi lưới màu xanh tím nhạt kia đi, dồn toàn bộ tinh thần đi đối phó với những kẻ kia trước.
Xà vương thấy đánh úp thành công vừa hơi thở phào, không đề phòng bị thanh đao bay tới kia đâm thẳng xuyên thủng ngực trước!
Người làm lễ giả: …
Người làm lễ giả không nghe hắn tán dóc, hít sâu một hơi cầm ngang đao nghênh đón. Một đao này này như chém lên đá vàng, đao bổ củi suýt gãy, cả người cả đao liền bay ngang ra, sắp sửa va vào pháp trận trên tường.
– Sao ngươi…
Người làm lễ giả vừa chạy như bay vừa nhanh chóc gỡ túi lưới kia khỏi mình tượng thần chuyển sinh mộc:
– Phế hắn trước, hắn có vốn liếng rất dày dặn và tinh thông bàng môn tà đạo, thứ ngu dốt như ngươi đừng có lại lật thuyền trong mương. Rồi ngươi nói cho hắn…
Phản ứng khi lâm trận của người làm lễ giả kia rất nhanh, định quăng bức tượng thần trong tay ra làm đệm lưng, ai ngờ tượng thần kia lại hướng mặt mắc túi lưới vào tường, thấy đoạn chỉ màu nhỏ kia sắp sửa bị pháp trận cuốn vào, người làm lễ giả chửi khẽ một tiếng, treo mình giữa không trung che tượng thần trước người, chống đỡ được một lát.
Giây lát sau, chữ trên Gang Tấc biến mất.
Người làm lễ giả phản ứng cực nhanh, giơ chân giẫm gãy khuỷu tay Xà vương, một viên bạch linh lăn khỏi móng vuốt như động vật máu lạnh kia, pháp trận kích hoạt được một nửa tắt máy không còn đoạn sau.
Một con hung thú giống y như đúc đột nhiên trồi ra từ pháp trận được kích phát, ngoạm một phát về phía vai người làm lễ giả, răng nanh để lại một vệt máu sau lưng hắn.
Người làm lễ giả thụp xuống nhào về phía trước thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, cầm ngang đao bổ củi trước ngực, lần lượt tránh khỏi cú đánh gọng kìm của hai con cự thú.
Giọng nói kia có chút uể oải như chưa tỉnh ngủ, vừa nghe đã thấy không giống thứ gì tốt lành.
Nếu hắn không tránh nhanh, thứ đó có thể cắn nát bả vai hắn.
– Đại cô nương tốt đẹp nhắm cái gì mà lại vừa ý ngươi, ôi, mới tí tuổi đầu đã mù mắt… nhắm mắt thịt mà không nhắm nội tâm, còn ở đây ngu người hồi tưởng ảo giác ngươi vừa thấy, đần độn!
– Cá không ăn muối cá ăn cám, – tượng thần phát biểu kiến giải mới một cách chậm rì rì – ngươi không phát hiện hai con đó cùng một mẹ sinh ra sao?
Gân cổ người làm lễ giả nổi gồ lên, hai mắt đỏ ngầu, gầm khẽ:
– Chậc. – Tượng thần cảm khái, ngáp một cái “méo mó vẹo vọ” rõ to, nghe càng thêm gợi đòn.
Người làm lễ giả: …
– Cái cứt! – Người làm lễ giả kẹp tượng thần dưới nách – Trên đời ba ngàn đạo, điển tịch thành núi, chưa từng có một ghi chép rằng cây có thể thành tinh!
Một con hung thú đã đủ cho hắn, càng không phải nhắc một đôi, người làm lễ giả không thể chống đỡ, chỉ có thể chạy loạn khắp phòng, văng đủ loại phù chú ra như không cần tiền, hai con súc vật kia lại không mảy may tổn hại một sợi tóc.
Lần này chủ thượng của họ muốn lấy Dã Hồ hương giao giới Uyển Sở, không chỉ một đội được phái tới, các đồng liêu chắc hẳn đã trà trộn vào cục giao dịch của Dã Hồ hương. Hắn vốn không đủ tư cách tham dự chuyện lớn như vậy, là vị tiên sinh kia nhớ huyết hải thâm thù của hắn, đặc biệt quan tâm cho hắn cơ hội này. Hắn tự biết lịch duyệt tu vi đều không bằng người khác, khó có thể tính toán chu toàn như đồng liêu, bấy giờ mới trực tiếp đi đường ám sát… nếu lần này thất bại, chưa nói đến việc liên lụy các anh em đi theo hắn, e rằng còn có thể ảnh hưởng đến kế hoạch tổng thể của đồng liêu khác và chủ thượng.
– Cá không ăn muối cá ăn cám, – tượng thần chậm rì rì phát biểu kiến giải mới – ngươi không phát hiện hai con đó cùng một mẹ sinh ra à?
Đạo đồng quét lá rụng trong viện, trong tịnh thất ở gian phía bắc, một đôi mắt lặng lẽ mở ra, nhìn về phía “vấn thiên” mở trước mắt. Trên cuộn giấy là nét chữ quen thuộc của Bạch Lệnh: Đã nắm trấn Thập Thất Lý.
– Ngươi mới là tà thần, ngươi mới ăn cây táo rào cây sung! Ông ăn gì của hắn?
Người làm lễ giả vô thức liếc nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hai con hung thú bọc đánh về phía hắn đúng là giống nhau như đúc, hoa văn trên người như cùng bản dập!
Hắn vừa nói vừa ngáp, giọng nói càng lúc càng mơ hồ:
– Ê, pháp trận của người ta sắp thành hình rồi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vI
Tượng thần nói:
Thái Tuế nói khẽ:
Người không đợi được hỏi đã vội vàng đáp lời còn chẳng có mấy ai là hạng lương thiện, huống chi tượng thần quỷ quái trong hang ổ tà ma?
– Giờ đã rõ chưa?
Người làm lễ giả không nghe, hai tay siết chặt, đao quang của đao bổ củi trong tay hắn hừng hực sục sôi trực tiếp chia Xà vương ra làm hai, bổ đôi linh đài.
– Cảm tạ trời đất, cuối cùng đã thông suốt. Đuổi theo, làm thịt tên ma lem xấu hoắc kia!
Người làm lễ giả: …
– Những gì nhìn thấy trước mắt đều là hư…
Rõ cái gì?
Nhưng lần này không còn hồi âm nữa.
– A, – tượng thần thở dài thườn thượt như đang cảm khái sau khi ngủ một giấc dậy, trên đời lại có nhiều kẻ không biết dùng não như vậy, nhân gian này đúng là hết thuốc chữa rồi – hai ta rốt cuộc ai chưa tỉnh ngủ hả, ta nói chứ ngươi tới làm thích khách hay tới mộng du vậy? Pháp trận đầy tường ở đây như gương ấy, phản xạ đao quang phản xạ hung thú, nếu đã là hình ảnh phản chiếu thì hoa văn đương nhiên cũng sẽ ngược trái phải, sao lại cùng một bên? Là vì ngươi nghe thấy lời của ta, giữ ấn tượng ban đầu rằng chúng giống nhau như đúc, bọn chúng liền biến thành giống nhau như đúc trong mắt ngươi. Đây là ảo ảnh, ảo ảnh! Còn muốn ta giải thích rõ ràng thế nào hả, Đại Thành huynh đệ.
Tượng thần nói:
Người làm lễ giả nghe đến đây đột nhiên sững người, “Đại Thành” là nhũ danh ở quê của hắn, bao nhiêu năm rồi không còn ai gọi nữa:
Tượng thần nói:
– Sao ngươi…
Hắn chưa dứt lời, người làm lễ giả đã trượt chân, vừa hay tránh được một phát bắn lén.
– Trông kìa, lại còn phân tâm!
Người làm lễ giả không nghe hắn tán dóc, hít sâu một hơi cầm ngang đao nghênh đón. Một đao này này như chém lên đá vàng, đao bổ củi suýt gãy, cả người cả đao liền bay ngang ra, sắp sửa va vào pháp trận trên tường.
Nhưng mấy câu này lại là tiếng phổ thông Kim Bình nhả chữ tròn vành chuẩn xác.
Một con hung thú đã đủ cho hắn, càng không phải nhắc một đôi, người làm lễ giả không thể chống đỡ, chỉ có thể chạy loạn khắp phòng, văng đủ loại phù chú ra như không cần tiền, hai con súc vật kia lại không mảy may tổn hại một sợi tóc.
Người làm lễ giả thụp xuống nhào về phía trước thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, cầm ngang đao bổ củi trước ngực, lần lượt tránh khỏi cú đánh gọng kìm của hai con cự thú.
– Nghe A Hoa nói, đoán.
Phản ứng khi lâm trận của người làm lễ giả kia rất nhanh, định quăng bức tượng thần trong tay ra làm đệm lưng, ai ngờ tượng thần kia lại hướng mặt mắc túi lưới vào tường, thấy đoạn chỉ màu nhỏ kia sắp sửa bị pháp trận cuốn vào, người làm lễ giả chửi khẽ một tiếng, treo mình giữa không trung che tượng thần trước người, chống đỡ được một lát.
Hắn lảo đảo lùi lại mấy bước, va người vào pháp trận, không gian hữu hạn lập tức có thêm hai con cự thú!
Nhưng giây lát sau, mùi tanh bỗng chốc tiêu tan, trước mắt hắn tối sầm, khi định thần lại, hắn đã ở trong một lối đi chật hẹp.
– Đao hay!
Người làm lễ giả quả nhiên nhìn thấy hoa văn của hung thú mới trồi ra kia đều là hình ảnh phản chiếu, hắn nhất thời bị tà thần trong tượng thần dẫn dắt, trong lòng hơi hỗn loạn, vừa nảy ra ý nghĩ “sao vừa nãy không phải ảnh phản chiếu, giờ lại thành ảnh phản chiếu rồi”, hoa văn của bốn con hung thú kia lại thay đổi, dao động khiến người ta rối lòng hoa cả mắt.
– Nhớ không?!
Tượng thần nói:
Tà thần cung phụng nhiều năm vậy mà thật sự có thể hiển linh, việc làm đầu tiên khi hiển linh chính là giúp người ngoài xử chết hắn, nhân quả báo ứng ly kỳ gì đây!
– Ngũ sắc làm mù mắt người, nếu là ngươi thì ta sẽ không nhìn.
– Giờ đã rõ chưa?
Người làm lễ giả:
Tiềm Tu tự đưa đệ tử đi càng trở nên tĩnh mịch, là một nơi thanh tu lý tưởng.
Từ Nhữ Thành ngẩng phắt đầu.
– A, – tượng thần thở dài thườn thượt như đang cảm khái sau khi ngủ một giấc dậy, trên đời lại có nhiều kẻ không biết dùng não như vậy, nhân gian này đúng là hết thuốc chữa rồi – hai ta rốt cuộc ai chưa tỉnh ngủ hả, ta nói chứ ngươi tới làm thích khách hay tới mộng du vậy? Pháp trận đầy tường ở đây như gương ấy, phản xạ đao quang phản xạ hung thú, nếu đã là hình ảnh phản chiếu thì hoa văn đương nhiên cũng sẽ ngược trái phải, sao lại cùng một bên? Là vì ngươi nghe thấy lời của ta, giữ ấn tượng ban đầu rằng chúng giống nhau như đúc, bọn chúng liền biến thành giống nhau như đúc trong mắt ngươi. Đây là ảo ảnh, ảo ảnh! Còn muốn ta giải thích rõ ràng thế nào hả, Đại Thành huynh đệ.
– Câm, mồm!
Có hỏa súng và cả phù chú bắn tới, hỏa súng không thể xuyên qua linh thuẫn, nhưng phù chú cuốn theo cùng hỏa lực dày đặc lại đánh ra từng vết nứt trên linh thuẫn trong suốt, trông khó có thể cầm cự thêm.
– Nàng không chịu được làm nhục, trốn thoát khỏi tay ngươi… bị lũ chó đẻ của ngươi bắt về. Một cô gái người phàm thương tích đầy mình cũng dám không tuân theo, ngươi giận điên lên kêu gào “Thái Tuế giáng tội” giữa đám đông, thiêu sống nàng trước mặt phụ lão hương thân.
Lúc này, chiếc khuyên vàng nhỏ cài trên tai hắn rung lên, bên trong truyền tới tiếng còi lanh lảnh chỉ mình hắn nghe thấy – là cảnh báo của đồng bọn hắn.
– Vậy A Hoa đã chết rồi sao?
Người làm lễ giả bỗng chốc mở mắt, trước mặt là một cái mồm rộng như bồn máu của hung thú.
Một chuỗi âm thanh dồn dập, có nghĩa đối phương lại có trợ giúp tới.
Người làm lễ giả đánh liều quyết tâm, bất chợt nhắm mắt lại.
Người làm lễ giả bỗng chốc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn xuống, thủ ấn trông như nguệch ngoạc của Xà vương đã liên kết thành pháo trận hoàn chỉnh, đang sắp giơ tay ấn thứ gì đó vào tường.
Dã Hồ hương là địa bàn của Xà Vương, tà ma tới lui qua lại đều là người của hắn, bên trong cái được gọi là “tiên cung” này rối rắm phức tạp, bọn họ có thể trà trộn vào hoàn toàn do vận may, nếu không thể tốc chiến tốc thắng thì rất khó để trà trộn vào lần nữa.
Lần này chủ thượng của họ muốn lấy Dã Hồ hương giao giới Uyển Sở, không chỉ một đội được phái tới, các đồng liêu chắc hẳn đã trà trộn vào cục giao dịch của Dã Hồ hương. Hắn vốn không đủ tư cách tham dự chuyện lớn như vậy, là vị tiên sinh kia nhớ huyết hải thâm thù của hắn, đặc biệt quan tâm cho hắn cơ hội này. Hắn tự biết lịch duyệt tu vi đều không bằng người khác, khó có thể tính toán chu toàn như đồng liêu, bấy giờ mới trực tiếp đi đường ám sát… nếu lần này thất bại, chưa nói đến việc liên lụy các anh em đi theo hắn, e rằng còn có thể ảnh hưởng đến kế hoạch tổng thể của đồng liêu khác và chủ thượng.
Người làm lễ giả quát lớn một tiếng nghênh đón đợt bắn lén, thân hình sắp biến thành một làn gió.
Từ Nhữ Thành đợi rất lâu, lại thử treo túi lưới lên bức điêu gỗ.
Người làm lễ giả đánh liều quyết tâm, bất chợt nhắm mắt lại.
– Những điển tịch kia thành núi hay là thành biển thì liên quan gì đến ngươi? Kiến thức nông cạn, coi chừng đánh lén đi, Tiểu Thành Thành!
Nhưng mắt hắn có thể nhắm, miệng mũi tai lại không mọc nắp, vẫn ngửi thấy gió tanh như cũ, vẫn nghe thấy y nguyên hơi thở phì phò của những con súc vật to lớn kia, lông tơ người làm lễ giả tập thể dựng đứng, bất giác run lên, hắn sắp sửa vùi thây trong miệng thú.
Lúc này, chiếc khuyên vàng nhỏ cài trên tai hắn rung lên, bên trong truyền tới tiếng còi lanh lảnh chỉ mình hắn nghe thấy – là cảnh báo của đồng bọn hắn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vI
Chết dở! Nhất thời nóng nảy bị tà thần lai lịch bất minh kia mê hoặc rồi!
– Ngươi không phải tà thần Xà vương kia cung phụng à, sao còn ăn cây táo rào cây sung?
“Tà thần” lại nói lạnh tanh:
Tiếng cười của Thái Tuế đột nhiên ngừng bặt.
Tà ma xông vào hô to gọi nhỏ chạy về phía “Xà vương” của chúng, khiêng cả người cả tượng thần đi.
Thái Tuế hồi lâu không đáp, hắn như một cây cổ thụ thật sự, bị mắc kẹt trong hồi ức quá sức xa xôi.
– Đại cô nương tốt đẹp nhắm cái gì mà lại vừa ý ngươi, ôi, mới tí tuổi đầu đã mù mắt… nhắm mắt thịt mà không nhắm nội tâm, còn ở đây ngu người hồi tưởng ảo giác ngươi vừa thấy, đần độn!
– Ta đang nói, – tà thần gằn từng chữ – nơi này có một mật đạo, lối ra ở trong miệng hung thú kia.
– Ngươi đang nói ai? – Người làm lễ giả nhất thời chấn động tâm thần, ảo giác có thể giết người kia lại bị hắn quên sạch trong phút chốc – Cô nương nào?
Liền thấy nét chữ bên trên lại thay đổi: “Người đã khuất có thể nhắm mắt rồi.”
Chết hoàn toàn.
– Ta đang nói, – tà thần gằn từng chữ – nơi này có một mật đạo, lối ra ở trong miệng hung thú kia.
“Tà thần” lại nói lạnh tanh:
– Đợi đã, tiền bối! – Từ Nhữ Thành bước một bước tới trước, quỳ một chân xuống trước tượng thần nọ – Ngươi vừa nói “đại cô nương tốt đẹp nhắm cái gì mà lại vừa ý ngươi”… tiền bối, A Hoa khi còn sống từng nói gì với ngươi, tiền bối?
Người làm lễ giả bỗng chốc mở mắt, trước mặt là một cái mồm rộng như bồn máu của hung thú.
Người làm lễ giả vô thức liếc nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hai con hung thú bọc đánh về phía hắn đúng là giống nhau như đúc, hoa văn trên người như cùng bản dập!
Người làm lễ giả này hiển nhiên đã là kẻ giang hồ lão luyện, biết lòng hiếu kỳ không nên có sẽ giết chết người, bèn giơ tay ném bức tượng thần quỷ dị kia đi. Nhưng khúc gỗ thất đức kia không biết khéo thế nào mà nứt ra một vết rất sâu, túi lưới vừa vặn mắc vào. Bản thân chỉ thắt túi vốn không phải chỉ tốt và bền chắc gì, mấy năm qua đi đã hơi mủn, người làm lễ giả ném chuột sợ vỡ bình không dám lôi mạnh xuống.
Khoảnh khắc đó, hắn bình tĩnh lại một cách lạ thường – với tốc độ chuyển động của những con súc vật này, nếu là thật thì chạy tới ngoạm phát đứt đầu hắn chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, tuyệt đối sẽ không cho hắn và tà thần kia nói lắm như vậy!
Người làm lễ giả:
Đây đúng là ảo ảnh.
Niềm tin vững như bàn thạch trấn giữ trên linh đài hắn, người làm lễ giả mặt không đổi sắc nhấc chân bước vào cái mồm rộng ngoác như bồn máu kia của cự thú, răng nanh gần như đã chạm vào đỉnh đầu hắn!
Với cú kéo này, hung thú xông ra từ bức tranh đã vồ tới trước mắt hắn.
Nhưng giây lát sau, mùi tanh bỗng chốc tiêu tan, trước mắt hắn tối sầm, khi định thần lại, hắn đã ở trong một lối đi chật hẹp.
Thái Tuế “chậc” một tiếng:
Tà thần nói khích lệ:
Dã Hồ hương là địa bàn của Xà Vương, tà ma tới lui qua lại đều là người của hắn, bên trong cái được gọi là “tiên cung” này rối rắm phức tạp, bọn họ có thể trà trộn vào hoàn toàn do vận may, nếu không thể tốc chiến tốc thắng thì rất khó để trà trộn vào lần nữa.
– Cảm tạ trời đất, cuối cùng đã thông suốt. Đuổi theo, làm thịt tên ma lem xấu hoắc kia!
Người làm lễ giả: …
– Cứ bảo “Tên hàng nhái, Thái Tuế giáng tội”.
Đây đúng là ảo ảnh.
Không phải chứ, bản thân vị này có dung mạo như đây, sao còn có mặt mũi chê bai người khác là “ma lem xấu hoắc” chứ?
Người làm lễ giả vừa chạy như bay vừa nhanh chóc gỡ túi lưới kia khỏi mình tượng thần chuyển sinh mộc:
– Ngươi không phải tà thần Xà vương kia cung phụng à, sao còn ăn cây táo rào cây sung?
Thái Tuế bật cười ầm ĩ.
Lời này có lẽ đã chọc giận tà thân uể oải, tượng thần chửi đổng một tràng bằng phương ngữ bản địa chính hiệu:
– Ngươi mới là tà thần, ngươi mới ăn cây táo rào cây sung! Ông ăn gì của hắn?
– … Hương hỏa?
– Ăn hương hỏa bằng bộ phận nào, ăn xong còn mọc thêm hai lạng óc lợn chắc? Ta thấy mình nên cắm một nén hương vào lỗ mũi ngươi. – “Tà thần” chửi đổng trôi chảy khác thường phẫn nộ nói – Tên ma lem xấu hoắc kia mỗi lần giao dịch lớn là lại khuân ta ra, giày vò khiến ta đang sống sờ sờ phải tỉnh dậy, xem bọn chúng bán thầy bán u bán mình. Ngày lễ ngày Tết lại càng không được yên tĩnh, tìm một đám phế vật đến kèn trống đàn hát, hun ta cả một ngày bằng cái lư hương mẻ kia của hắn, lại đưa một đống thịt sống làm ta phát ọe, còn có mặt mũi bảo ta phù hộ hắn năm tới nhiều may mắn. Phì, ông đây phù hộ cho hắn chết sớm siêu sinh sớm! Đi mau, báo ứng, dám làm ta thất vọng, sau này ta sẽ nguyền rủa ngươi.
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Cho đến khi Từ Nhữ Thành cho rằng hắn không ở trong tượng thần nữa, bên tai lại vang lên tiếng của tà thần:
– … Hương hỏa?
– Ma lem xấu hoắc gọi ta là “Thái Tuế”, cái tên giẻ rách nghe quá là xui xẻo, nhưng mà ta cũng quen rồi, ngươi cũng có thể gọi. – Tà thần nói – Người thật thì là cây già thành tinh.
Một con hung thú giống y như đúc đột nhiên trồi ra từ pháp trận được kích phát, ngoạm một phát về phía vai người làm lễ giả, răng nanh để lại một vệt máu sau lưng hắn.
– Câm, mồm!
– Cái cứt! – Người làm lễ giả kẹp tượng thần dưới nách – Trên đời ba ngàn đạo, điển tịch thành núi, chưa từng có một ghi chép rằng cây có thể thành tinh!
Thái Tuế dùng giọng điệu thiếu mười trận đòn đau của hắn cười bảo:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vI
– Thất kính, dám hỏi vị tráng sĩ đây, ngài đọc xong mấy cuốn rồi?
Từ Nhữ Thành giả vờ trọng thương, đêm khuya một đám người không phận sự đã đi, Yên Vân Liễu trông nom cũng đã ngủ gà ngủ gật. Bấy giờ Từ Nhữ Thành mới lặng lẽ thả ra một chút mê hương, Yên Vân Liễu không kêu một tiếng cắm đầu xuống.
Người làm lễ giả: …
– Ngươi rốt cuộc là ai?
– Những điển tịch kia thành núi hay là thành biển thì liên quan gì đến ngươi? Kiến thức nông cạn, coi chừng đánh lén đi, Tiểu Thành Thành!
Hắn chưa dứt lời, người làm lễ giả đã trượt chân, vừa hay tránh được một phát bắn lén.
– Trông kìa, lại còn phân tâm!
– Ta có đại danh, ngươi tôn trọng chút! – Người làm lễ giả không thể chịu đựng thêm gầm lên với tượng thần Thái Tuế kia, đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, một quả đấm nện vỡ cằm Xà vương, vừa vặn tránh được một ngụm khói độc.
Người làm lễ giả ném tượng thần sang bên, lấy ra một tấm phù chú từ trong ngực, một chiếc thuẫn ẩn hình lập tức ngưng kết trước người, chặn những đợt bắn lén dày đặc.
Tượng thần không còn âm thanh nữa, Từ Nhữ Thành cúi đầu nhìn, chỉ thấy rõ ràng cùng một bức điêu gỗ, mà hơi thở thần bí quỷ dị ban nãy bỗng tiêu tan, giờ chỉ còn lại một khúc gỗ.
Có hỏa súng và cả phù chú bắn tới, hỏa súng không thể xuyên qua linh thuẫn, nhưng phù chú cuốn theo cùng hỏa lực dày đặc lại đánh ra từng vết nứt trên linh thuẫn trong suốt, trông khó có thể cầm cự thêm.
Không phải chứ, bản thân vị này có dung mạo như đây, sao còn có mặt mũi chê bai người khác là “ma lem xấu hoắc” chứ?
Người làm lễ giả quát lớn một tiếng nghênh đón đợt bắn lén, thân hình sắp biến thành một làn gió.
Rõ cái gì?
Đao bổ củi đã chém đứt linh mạch toàn thân Xà vương, hắn như một người phàm… không, như một con thạch sùng bị dao găm đóng đinh lên tường, dùng hết tứ chi liều chết giãy giụa, còn mỗi con mắt trợn trừng hệt như chuông đồng.
Linh thuẫn vỡ vụn!
– Sao… sao ngươi biết nàng?
Hỏa súng trực tiếp nổ trên người làm lễ giả, dù hỏa lực kia không thể nổ chết bán tiên, nhưng cũng gần như hất văng quá nửa bả vai hắn. Người làm lễ giả hệt như không hề biết đau, máu đầy tay kích hoạt pháp trận trên sống đao, trong chớp mắt, nó như trở thành thần binh lợi khí thẳng tiến không lùi.
– Cái này là do mẹ nàng lén nhặt về khi nàng bị những kẻ kia bán cho tà ma. A Hoa là người phàm, đến chết vẫn chưa từng tiếp xúc với huyền môn. Nàng cũng… chẳng phải quốc sắc thiên hương gì, vì sao tiền bối lại ghi nhớ nàng?
Bị chủ nhân phóng ra hết sức ngược hướng với phù chú.
“Ý trời rồi.” Hắn nghĩ, nắn vết thương trên vai mình trông như đao chém và kéo thẳng đến tận cổ – như vậy thì một chốc một lát sẽ không cần nói chuyện, đề phòng để lộ sơ hở – rồi hắn nằm xuống đất, mời tượng thần lên.
Xà vương thấy đánh úp thành công vừa hơi thở phào, không đề phòng bị thanh đao bay tới kia đâm thẳng xuyên thủng ngực trước!
– Cứ đi theo mật đạo này là có thể tìm thấy địa cung hắn tư tàng bảo vật và linh thạch, ta chưa tới nơi đó bao giờ, nhưng đoán chừng chỗ đó đủ dùng. – Thái Tuế nói bằng giọng rùng rợn – Đủ một mồi lửa tiễn hắn lên đường.
Thái Tuế xem náo nhiệt không chê việc lớn, hò reo hoan hô:
– Đao hay!
Vết thương đao chém biến mất, cổ thi thể có thêm mấy vết cào cắn của thú hoang, trông như bị thú dữ ngoạm mất đầu.
Thái Tuế xem náo nhiệt không chê việc lớn, hò reo hoan hô:
Người làm lễ giả xông lên như thần ma khô máu, tóm phắt lấy đao bổ củi, dùng quán tính đẩy về phía trước, ghim Xà vương lên tường!
Thái Tuế bật cười ầm ĩ.
Người làm lễ giả quả nhiên nhìn thấy hoa văn của hung thú mới trồi ra kia đều là hình ảnh phản chiếu, hắn nhất thời bị tà thần trong tượng thần dẫn dắt, trong lòng hơi hỗn loạn, vừa nảy ra ý nghĩ “sao vừa nãy không phải ảnh phản chiếu, giờ lại thành ảnh phản chiếu rồi”, hoa văn của bốn con hung thú kia lại thay đổi, dao động khiến người ta rối lòng hoa cả mắt.
Người làm lễ giả nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có hình dạng đáng sợ của Xà vương, đè tiếng trong cổ họng:
– Năm năm trước, ở Du Châu, ngươi giả làm “tiên sứ Thái Tuế” để lừa người. Người đi theo ngươi và tin lời xằng bậy của ngươi đều là bách tính bình dân đến bước đường cùng, chưa nói đến việc bị ngươi lừa khuynh gia bại sản. Ngươi ép khô xương tủy của họ và quay đầu bán họ cho người Sở, biến họ thành bia đỡ đạn cho cuộc chiến giữa hai nước. Ngươi còn… ngươi còn chà đạp một cô nương tuổi vừa mười bảy, ngươi còn nhớ nàng không?
Nếu hắn không tránh nhanh, thứ đó có thể cắn nát bả vai hắn.
Tiếng cười của Thái Tuế đột nhiên ngừng bặt.
Đao bổ củi đã chém đứt linh mạch toàn thân Xà vương, hắn như một người phàm… không, như một con thạch sùng bị dao găm đóng đinh lên tường, dùng hết tứ chi liều chết giãy giụa, còn mỗi con mắt trợn trừng hệt như chuông đồng.
– Nàng không chịu được làm nhục, trốn thoát khỏi tay ngươi… bị lũ chó đẻ của ngươi bắt về. Một cô gái người phàm thương tích đầy mình cũng dám không tuân theo, ngươi giận điên lên kêu gào “Thái Tuế giáng tội” giữa đám đông, thiêu sống nàng trước mặt phụ lão hương thân.
Gân cổ người làm lễ giả nổi gồ lên, hai mắt đỏ ngầu, gầm khẽ:
Âm thanh bên tai nói sâu xa:
– Nhớ không?!
Kế đó người làm lễ giả lại lấy ra một tấm cánh ve khác khoác lên người mình, vừa xoay người, hắn đã biến thành dáng vẻ của Xà vương.
Thái Tuế bỗng cắt lời hắn:
Từ Nhữ Thành nhìn chằm chằm hàng chữ kia ngây người hồi lâu, bờ môi khẽ run lên – Bạch tiên sinh nhớ vì sao hắn nhập môn.
– Ê, pháp trận của người ta sắp thành hình rồi.
Người làm lễ giả bỗng chốc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn xuống, thủ ấn trông như nguệch ngoạc của Xà vương đã liên kết thành pháo trận hoàn chỉnh, đang sắp giơ tay ấn thứ gì đó vào tường.
Lúc này, người làm lễ giả mới đột nhiên ý thức được, thì ra Xà vương chưa bao giờ nghe thấy “thần dụ” của Thái Tuế mình cung phụng.
Người làm lễ giả phản ứng cực nhanh, giơ chân giẫm gãy khuỷu tay Xà vương, một viên bạch linh lăn khỏi móng vuốt như động vật máu lạnh kia, pháp trận kích hoạt được một nửa tắt máy không còn đoạn sau.
– Đòi nợ đừng vội tính toán tiền nong, Tiểu Thành Tử, răng cửa bên trái kia của hắn là một giới tử, cẩn thận hắn ám toán ngươi.
– Ta có đại danh, ngươi tôn trọng chút! – Người làm lễ giả không thể chịu đựng thêm gầm lên với tượng thần Thái Tuế kia, đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, một quả đấm nện vỡ cằm Xà vương, vừa vặn tránh được một ngụm khói độc.
Nhưng mắt hắn có thể nhắm, miệng mũi tai lại không mọc nắp, vẫn ngửi thấy gió tanh như cũ, vẫn nghe thấy y nguyên hơi thở phì phò của những con súc vật to lớn kia, lông tơ người làm lễ giả tập thể dựng đứng, bất giác run lên, hắn sắp sửa vùi thây trong miệng thú.
Giới tử ngụy trang thành răng cửa lăn xa vài thước và rơi xuống bên dưới tượng thần Thái Tuế.
Tượng thần mặt mày rạng rỡ đối diện với ánh mắt kinh hoàng muốn chết của Xà vương, người làm lễ giả nghe thấy Thái Tuế nói nhẹ nhàng bên tai hắn:
Thái độ của người làm lễ giả kính cẩn hơn không ít, tự giới thiệu:
– Phế hắn trước, hắn có vốn liếng rất dày dặn và tinh thông bàng môn tà đạo, thứ ngu dốt như ngươi đừng có lại lật thuyền trong mương. Rồi ngươi nói cho hắn…
Lúc này, người làm lễ giả mới đột nhiên ý thức được, thì ra Xà vương chưa bao giờ nghe thấy “thần dụ” của Thái Tuế mình cung phụng.
Tà thần cung phụng nhiều năm vậy mà thật sự có thể hiển linh, việc làm đầu tiên khi hiển linh chính là giúp người ngoài xử chết hắn, nhân quả báo ứng ly kỳ gì đây!
“Thần dụ” tín đồ không nghe thấy nói:
– Có lẽ là báo thù, cứ mơ thấy nàng là ta ngủ không ngon, giờ coi như đã làm xong…
– Cứ bảo “Tên hàng nhái, Thái Tuế giáng tội”.
Người làm lễ giả nổi hết da gà da vịt, Thái Tuế này ban nãy luôn nói thứ thổ ngữ bản địa Uyển Sở lai tạp kia mắng chửi nghe đặc biệt chất lượng, đến mức hắn cũng bất tri bất giác buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn cự lại.
– Tiền bối?
Nhưng mấy câu này lại là tiếng phổ thông Kim Bình nhả chữ tròn vành chuẩn xác.
– Cứ đi theo mật đạo này là có thể tìm thấy địa cung hắn tư tàng bảo vật và linh thạch, ta chưa tới nơi đó bao giờ, nhưng đoán chừng chỗ đó đủ dùng. – Thái Tuế nói bằng giọng rùng rợn – Đủ một mồi lửa tiễn hắn lên đường.
Thông báo với đồng đội bên ngoài “thành công, mau rút” xong, hắn gỡ thi thể Xà vương xuống khỏi tường, lấy ra một tấm “vải” mỏng như cánh ve đắp lên người thi thể.
Người làm lễ giả không nghe, hai tay siết chặt, đao quang của đao bổ củi trong tay hắn hừng hực sục sôi trực tiếp chia Xà vương ra làm hai, bổ đôi linh đài.
Chết hoàn toàn.
Thái Tuế “chậc” một tiếng:
– Nhàm chán.
Người làm lễ giả giết chết Xà vương, thở hồng hộc mấy hơi, sau đó lấy ra một cái còi ghé bên miệng thổi mạnh mấy lượt, còi không có tiếng, chỉ người mang vật phẩm đặc thù mới có thể nghe được.
Thông báo với đồng đội bên ngoài “thành công, mau rút” xong, hắn gỡ thi thể Xà vương xuống khỏi tường, lấy ra một tấm “vải” mỏng như cánh ve đắp lên người thi thể.
Người làm lễ giả ném tượng thần sang bên, lấy ra một tấm phù chú từ trong ngực, một chiếc thuẫn ẩn hình lập tức ngưng kết trước người, chặn những đợt bắn lén dày đặc.
Vải kia rơi lên người lập tức hòa tan, thi thể Xà vương được trùm bên dưới biến thành dáng vẻ của người làm lễ giả. Người làm lễ giả xem xét giây lát, lại tiến lên nặn vết thương trên người thi thể, vẽ mấy nét lên đầu và vai thi thể bằng đầu ngón tay.
– Ăn hương hỏa bằng bộ phận nào, ăn xong còn mọc thêm hai lạng óc lợn chắc? Ta thấy mình nên cắm một nén hương vào lỗ mũi ngươi. – “Tà thần” chửi đổng trôi chảy khác thường phẫn nộ nói – Tên ma lem xấu hoắc kia mỗi lần giao dịch lớn là lại khuân ta ra, giày vò khiến ta đang sống sờ sờ phải tỉnh dậy, xem bọn chúng bán thầy bán u bán mình. Ngày lễ ngày Tết lại càng không được yên tĩnh, tìm một đám phế vật đến kèn trống đàn hát, hun ta cả một ngày bằng cái lư hương mẻ kia của hắn, lại đưa một đống thịt sống làm ta phát ọe, còn có mặt mũi bảo ta phù hộ hắn năm tới nhiều may mắn. Phì, ông đây phù hộ cho hắn chết sớm siêu sinh sớm! Đi mau, báo ứng, dám làm ta thất vọng, sau này ta sẽ nguyền rủa ngươi.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vI
Vết thương đao chém biến mất, cổ thi thể có thêm mấy vết cào cắn của thú hoang, trông như bị thú dữ ngoạm mất đầu.
Kế đó người làm lễ giả lại lấy ra một tấm cánh ve khác khoác lên người mình, vừa xoay người, hắn đã biến thành dáng vẻ của Xà vương.
Niềm tin vững như bàn thạch trấn giữ trên linh đài hắn, người làm lễ giả mặt không đổi sắc nhấc chân bước vào cái mồm rộng ngoác như bồn máu kia của cự thú, răng nanh gần như đã chạm vào đỉnh đầu hắn!
– À, – Thái Tuế lạnh nhạt bàng quan nói – thì ra ngươi không những đến để báo thù riêng, mà ham muốn còn không nhỏ nhỉ, rất dám nghĩ.
Thái độ của người làm lễ giả kính cẩn hơn không ít, tự giới thiệu:
– Ờ, từng gặp một lần. – Giọng nói của tà thần trong chuyển sinh mộc thấp xuống, làm người nghe cũng thấy mệt mỏi theo hắn – Ta ngủ quá lâu, ngoại trừ ma lem xấu hoắc kia thi thoảng có thể đánh thức ta một lát, cũng chỉ có túi… túi lưới xấu òm kia trên người ngươi là gọi ta dậy.
Từ Nhữ Thành nhìn hắn một cái, móc một tấm Gang Tấc ngọc rất nhỏ ra khỏi ngực, viết trên đó rằng: “Xà vương đã chết.”
– Vãn bối Từ Nhữ Thành, dám hỏi tiền bối và ta có uyên nguyên chi, vì sao biết nhũ danh ở quê của ta?
– Vãn bối Từ Nhữ Thành, dám hỏi tiền bối và ta có uyên nguyên chi, vì sao biết nhũ danh ở quê của ta?
Thái Tuế hồi lâu không đáp, hắn như một cây cổ thụ thật sự, bị mắc kẹt trong hồi ức quá sức xa xôi.
Cho đến khi Từ Nhữ Thành cho rằng hắn không ở trong tượng thần nữa, bên tai lại vang lên tiếng của tà thần:
– Nghe A Hoa nói, đoán.
Từ Nhữ Thành ngẩng phắt đầu.
Vải kia rơi lên người lập tức hòa tan, thi thể Xà vương được trùm bên dưới biến thành dáng vẻ của người làm lễ giả. Người làm lễ giả xem xét giây lát, lại tiến lên nặn vết thương trên người thi thể, vẽ mấy nét lên đầu và vai thi thể bằng đầu ngón tay.
Thái Tuế nói khẽ:
Hắn lảo đảo lùi lại mấy bước, va người vào pháp trận, không gian hữu hạn lập tức có thêm hai con cự thú!
– Vậy A Hoa đã chết rồi sao?
– Sao… sao ngươi biết nàng?
– Ờ, từng gặp một lần. – Giọng nói của tà thần trong chuyển sinh mộc thấp xuống, làm người nghe cũng thấy mệt mỏi theo hắn – Ta ngủ quá lâu, ngoại trừ ma lem xấu hoắc kia thi thoảng có thể đánh thức ta một lát, cũng chỉ có túi… túi lưới xấu òm kia trên người ngươi là gọi ta dậy.
– Năm năm trước, ở Du Châu, ngươi giả làm “tiên sứ Thái Tuế” để lừa người. Người đi theo ngươi và tin lời xằng bậy của ngươi đều là bách tính bình dân đến bước đường cùng, chưa nói đến việc bị ngươi lừa khuynh gia bại sản. Ngươi ép khô xương tủy của họ và quay đầu bán họ cho người Sở, biến họ thành bia đỡ đạn cho cuộc chiến giữa hai nước. Ngươi còn… ngươi còn chà đạp một cô nương tuổi vừa mười bảy, ngươi còn nhớ nàng không?
Từ Nhữ Thành lấy túi lưới kia ra khỏi ngực:
– Cái này là do mẹ nàng lén nhặt về khi nàng bị những kẻ kia bán cho tà ma. A Hoa là người phàm, đến chết vẫn chưa từng tiếp xúc với huyền môn. Nàng cũng… chẳng phải quốc sắc thiên hương gì, vì sao tiền bối lại ghi nhớ nàng?
Thái Tuế bỗng cắt lời hắn:
– Không nhớ nữa. – Tà thần trầm mặc một lát, nói nhàn nhạt – Cứ nằm mơ thấy nàng. Luôn cảm thấy nàng xin ta chuyện gì đó, mà ta vẫn chưa làm cho.
Hắn vừa nói vừa ngáp, giọng nói càng lúc càng mơ hồ:
– Có lẽ là báo thù, cứ mơ thấy nàng là ta ngủ không ngon, giờ coi như đã làm xong…
Chết dở! Nhất thời nóng nảy bị tà thần lai lịch bất minh kia mê hoặc rồi!
– Đợi đã, tiền bối! – Từ Nhữ Thành bước một bước tới trước, quỳ một chân xuống trước tượng thần nọ – Ngươi vừa nói “đại cô nương tốt đẹp nhắm cái gì mà lại vừa ý ngươi”… tiền bối, A Hoa khi còn sống từng nói gì với ngươi, tiền bối?
Tượng thần không còn âm thanh nữa, Từ Nhữ Thành cúi đầu nhìn, chỉ thấy rõ ràng cùng một bức điêu gỗ, mà hơi thở thần bí quỷ dị ban nãy bỗng tiêu tan, giờ chỉ còn lại một khúc gỗ.
– Tiền bối?
Người làm lễ giả: …
Hỏa súng trực tiếp nổ trên người làm lễ giả, dù hỏa lực kia không thể nổ chết bán tiên, nhưng cũng gần như hất văng quá nửa bả vai hắn. Người làm lễ giả hệt như không hề biết đau, máu đầy tay kích hoạt pháp trận trên sống đao, trong chớp mắt, nó như trở thành thần binh lợi khí thẳng tiến không lùi.
Từ Nhữ Thành đợi rất lâu, lại thử treo túi lưới lên bức điêu gỗ.
Nhưng lần này không còn hồi âm nữa.
Hắn khoác sẹo vảy rắn đầy người, ngồi quỳ trên mặt đất ngẩn người một lúc, nghe thấy tiếng người truyền tới từ trong mật đạo, đoán chừng đồng bọn tà ma đã tới. Chỉ đành cẩn thận cất túi lưới màu xanh tím nhạt kia đi, dồn toàn bộ tinh thần đi đối phó với những kẻ kia trước.
“Ý trời rồi.” Hắn nghĩ, nắn vết thương trên vai mình trông như đao chém và kéo thẳng đến tận cổ – như vậy thì một chốc một lát sẽ không cần nói chuyện, đề phòng để lộ sơ hở – rồi hắn nằm xuống đất, mời tượng thần lên.
Tà ma xông vào hô to gọi nhỏ chạy về phía “Xà vương” của chúng, khiêng cả người cả tượng thần đi.
Tà thần nói khích lệ:
Từ Nhữ Thành giả vờ trọng thương, đêm khuya một đám người không phận sự đã đi, Yên Vân Liễu trông nom cũng đã ngủ gà ngủ gật. Bấy giờ Từ Nhữ Thành mới lặng lẽ thả ra một chút mê hương, Yên Vân Liễu không kêu một tiếng cắm đầu xuống.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vI
Từ Nhữ Thành nhìn hắn một cái, móc một tấm Gang Tấc ngọc rất nhỏ ra khỏi ngực, viết trên đó rằng: “Xà vương đã chết.”
Người làm lễ giả nghe đến đây đột nhiên sững người, “Đại Thành” là nhũ danh ở quê của hắn, bao nhiêu năm rồi không còn ai gọi nữa:
Người làm lễ giả nổi hết da gà da vịt, Thái Tuế này ban nãy luôn nói thứ thổ ngữ bản địa Uyển Sở lai tạp kia mắng chửi nghe đặc biệt chất lượng, đến mức hắn cũng bất tri bất giác buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn cự lại.
Giây lát sau, chữ trên Gang Tấc biến mất.
– Ngũ sắc làm mù mắt người, nếu là ngươi thì ta sẽ không nhìn.
Bên kia trả lời: “Đã thông báo với các anh em khác, sẽ phối hợp với ngươi.”
Từ Nhữ Thành thở phào.
Liền thấy nét chữ bên trên lại thay đổi: “Người đã khuất có thể nhắm mắt rồi.”
“Thần dụ” tín đồ không nghe thấy nói:
Từ Nhữ Thành nhìn chằm chằm hàng chữ kia ngây người hồi lâu, bờ môi khẽ run lên – Bạch tiên sinh nhớ vì sao hắn nhập môn.
Tiềm Tu tự đưa đệ tử đi càng trở nên tĩnh mịch, là một nơi thanh tu lý tưởng.
Hơn năm năm, trúc và cây trong viện chữ Khâu xây mới đã lớn.
Đạo đồng quét lá rụng trong viện, trong tịnh thất ở gian phía bắc, một đôi mắt lặng lẽ mở ra, nhìn về phía “vấn thiên” mở trước mắt.
Trên cuộn giấy là nét chữ quen thuộc của Bạch Lệnh: Đã nắm trấn Thập Thất Lý.