VE BẤT BÌNH – 2
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Tây sông Hạp, huyện Đào.
Nơi đây là biên cảnh Tây Sở, qua sông là đến Nam Uyển. Hai nơi rất gần nhau, người qua người lại, thường có thương nhân thông hôn. Lại thêm mấy năm trước Nam Uyển nội loạn, còn có không ít người Uyển chạy nạn sang, lẫn lộn vào nhau lâu ngày, nơi này ngày một trở nên “uyển thanh uyển khí”.
Người làm lễ nhận hồng bao liếc vào một cái, thấy mấy chục đồng nằm trơ trọi lộn xộn trong đó, bỗng nảy ra một kế.
“Người làm lễ” mắng khẽ một câu:
Nơi đây là một gian mật thất, chính giữa bày một pho tượng thần bằng chuyển sinh mộc nhìn kiểu gì cũng thấy hèn hạ, trên bài vị viết hai chữ “Thái Tuế”.
Mọi người đều nói ngôn ngữ pha trộn, lề lối cưới gả tang ma cũng học nhau.
Tiền giấy bay đi theo gió, đoàn người đưa tang thổi sáo đánh trống đi về tây.
– Đã bảo ngươi không phải bên đó rồi, cẩn thận trên đầu.
Tiếng đàn thoáng cái ngừng lại, vũ nữ nhỏ kia giật nảy mình.
Tại trấn Thập Thất Lý của huyện Đào, một hộ gia đình khá giả đang đưa ma. Tổ tiên người chết có lẽ là người Uyển, họ mời người làm lễ hát Hoàn hồn điệu của Đại Uyển, kèn trống đàn hát quanh nhà cũ lại toàn là phong tục đất Sở.
– Nâng quan tài, qua hai rạp, đặt linh cữu trọn bảy ngày, đại đạo thông thiên dẫn lối về!
“Người làm lễ” huyết khí bốc lên đầu, đang định đuổi theo dấu chân, đột nhiên khóe mắt hắn quét được thứ gì đó, xoay phắt đầu – hắn luôn cảm thấy tượng thần khắc bằng chuyển sinh mộc kia đã động đậy, như còn khẽ lắc đầu.
– Nâng quan tài, qua hai rạp, đặt linh cữu trọn bảy ngày, đại đạo thông thiên dẫn lối về!
Hắn chưa dứt lời, đúng lúc này, một đạo đao quang sáng như tuyết bổ cửa điện chính ra, tiếng rít kìm nén trong cổ họng của vũ nữ nhỏ cuối cùng đã rạch nát tiếng đàn lả lướt.
*Phân vai trong Việt kịch, chủ yếu diễn vai phụ con gái.
Người lo liệu nghi thức tự xưng là người Nam Uyển sinh trưởng tại bản địa, làm việc này từ nhỏ, rất thông thạo, kết quả lại chẳng biết thứ nghiệp dư từ đâu ra, giọng thì méo mó, lại còn lạc điệu.
Liễu nương nương được sủng rất nhiều năm, tiền thì lắm mà tính tình vẫn rất keo. Người làm lễ đưa tang ông bô hôm qua còn trả lại hồng bao, hắn cũng không ngại xui, tiện tay cất tiền vào hà bao, hôm sau tiến tiên cung hầu hạ như thường lệ.
Hắn râu ria xồm xoàm, không nhìn ra bao nhiêu tuổi, cánh tay để trần lộ ra một thân cơ bắp phơi gió phơi nắng, khiến bài Hoàn hồn điệu đang yên đang lành y như gào hò dô ta, bước chân mấy vị nâng quan tài nghe vẻ ngay ngắn đồng đều cực kỳ, âm vang mạnh mẽ, hận không thể xóc người trong quan tài dậy lộn mèo, mượn trời thêm năm trăm năm.
Bàn tay sần sùi như động vật máu lạnh kia chụp lên mi mắt nàng:
Quan tài phải đi quanh trấn ba vòng xem như bái biệt phụ lão hương thân, bấy giờ mới đưa tới mộ tổ.
Hắn điều chỉnh trạng thái tâm lý một cách thuần thục, chỉnh lại tóc mai, nặn ra khuôn mặt tươi cười và chậm rãi bước vào.
– Từ huynh mau đuổi theo!
Cổ họng như giấy ráp của người làm lễ nghiệp dư kia suýt chút chà xát cho phụ lão toàn trấn đi cùng. Hắn vừa dẫn quan tài đi vừa thản nhiên thu hết địa hình phong cảnh của trấn Thập Thất Lý này vào mắt, thấy một “tiên cung” nằm chình ình tại mép nước đầu gió. Nhìn rõ tiên cung mở mấy cửa, phương hướng đại khái vân vân, người làm lễ đưa mắt ra hiệu với người đồng hành khiêng quan tài.
– Ngươi là thứ gì?
Kẻ khiêng quan tài gõ mấy phát lên có quy luật lên quan tài: mỗi cửa có một cặp lính canh, bên trong chắc chắn có cơ quan pháp trận, vẫn phải tìm người dẫn đường.
Hắn lấy một bầu rượu sứt ra từ bên hông làm trơn họng, gào lên bằng giọng điệu mừng vui hơn hớn như “đưa vào động phòng” rằng:
Yên Vân Liễu kinh hãi, sợ vãi đái rụt về gầm bàn.
Mọi người đều nói ngôn ngữ pha trộn, lề lối cưới gả tang ma cũng học nhau.
Người làm lễ gật đầu một cái không dễ thấy lắm: Biết.
Đêm, không sao không trăng.
Đám người này chạy tới “tiên cung” ở trấn Thập Thất Lý này.
Tay anh chị ở “Dã Hồ hương” xưng là “Xà vương”, đặt tên như vậy vì khắp trên khắp dưới người phủ đầy sẹo như da rắn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vC
Với bất cứ nước nào, khu vực huyện Đào này đều là trời cao hoàng đế xa.
Nàng chỉ cảm thấy mình đang dán lên người một con mãng xà lớn, nhìn rõ khuôn mặt đáng sợ kia của Xà vương trong khoảng cách gần, nàng run lên không kìm chế được.
Vừa vào rồi ra chưa kịp đứng vững, đã nghe thấy tiếng “ầm ầm” truyền tới từ bốn phương tám hướng, một con linh thú khổng lồ được cởi xiềng xích đón đầu vồ về phía hắn.
Biên thùy xưa nay luôn được đông đảo yêu ma quỷ quái yêu quý.
Người làm lễ gật đầu một cái không dễ thấy lắm: Biết.
Đao bổ củi trong tay “người làm lễ” nghênh đón không hề tránh né, một đao đâm vào cái mồm rộng như bồn máu của con thú khổng lồ, cự thú gào thét một tiếng kinh thiên động địa. Rồi hắn quát khẽ một tiếng, vung một tấm phù chú ra nhét thẳng vào miệng cự thú, linh khí bùng nổ rạch bụng cự thú.
Mấy năm nay, chức danh của Bàng Tiển Thiên Cơ các Đại Uyển từ phó đô thống thành tổng đốc, người như cũng biến từ chó săn thành chó dại, thủ đoạn đối phó tà ma rất tàn độc, rất có ý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ép không ít tán tu dân gian chạy ra nước ngoài.
Vị đại hiếu tử này trước là tiểu đán*, không biết hát nhưng tướng mạo thì thật sự không tồi. Hắn giới nam tướng nữ, còn nữ hơn cả nữ, biệt danh “Yên Vân Liễu”.
– Cuồng đồ to gan!
Quan tài phải đi quanh trấn ba vòng xem như bái biệt phụ lão hương thân, bấy giờ mới đưa tới mộ tổ.
So ra thì thái độ với tán tu dân gian của Tam Nhạc nước Sở khoan dung hơn nhiều, chỉ cần không làm ra chuyện trộm thiên thời rõ rành rành, họ đều mắt nhắm mắt mở với việc giao dịch linh thạch chợ đen các thể loại, dân không tố là quan không tra.
“Người làm lễ” nổi hết da gà da vịt, giơ phù chú lên soi mặt tượng thần Thái Tuế bằng ánh sáng xanh, khuôn mặt tượng thần bày ra nụ cười quỷ dị thần bí, lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
Xà vương huýt sáo một tiếng, bảy tám tà ma Khai Khiếu kỳ nhảy vào phòng đánh chặn thích khách, bản thân hắn thì quay người chui vào tường.
Thế là nơi đường thủy đường bộ đều phát đạt như trấn Thập Thất Lý dần dà tập hợp thành một chợ đen giao dịch pháp khí linh thạch đan dược, được người ta đặt biệt hiệu “Dã Hồ hương”.
Lại thấy thích khách kia ngang nhiên táo tợn rút ra một thanh đao bổ củi không chuôi từ trong ngực, quẹt lòng bàn tay lên lưỡi đao, lập tức kích phát phù chú trên sống đao, đao phong “ù” một phát tách làn khói trắng ăn thịt người kia ra và lao thẳng tới Xà vương.
Tay anh chị ở “Dã Hồ hương” xưng là “Xà vương”, đặt tên như vậy vì khắp trên khắp dưới người phủ đầy sẹo như da rắn.
Đúng lúc này, một giọng nói uể oải vang lên bên tai hắn:
Người làm lễ lộn nhào ra sau tránh đạo đao quang kia, đao quang bắn lên tường, lại chạm phải một pháp trận khác.
Bức “tường” kia vậy mà là một cánh cửa ẩn hình.
Vị Xà vương này thần thông quảng đại, đặc biệt giỏi trà trộn, mấy năm đầu thừa dịp Đại Uyển nội loạn, hắn lừa lọc đảo điên khắp nơi, gom được không ít của. Núi Huyền Ẩn ra tay dẹp loạn bằng phương thức sấm sét, Xà vương lại quay đầu đến cậy nhờ Sở.
Người này có những thủ đoạn cổ quái và cực giỏi vẹn cả đôi đường, đút lót ngoại môn Tam Nhạc vô cùng thỏa đáng, đồng thời thu nhận một đám tà ma không nơi để đi. Chưa đến mấy năm, hắn thật sự đã làm nên trò trống, trở thành thổ hoàng đế tại Dã Hồ hương này.
Nơi gần nhất của Sở với Uyển chỉ cách một con sông, Hạng thị nước Sở luôn thèm nhỏ dãi hàng xóm giàu chảy mỡ, đương nhiên sẽ nhân loạn đục nước béo cò, Xà vương bèn làm người dẫn đường cho nước Sở vượt sông nam hạ khi đó. Ba mươi sáu phong chủ núi Huyền Ẩn có hơn chục vị hạ phàm, căn cơ của tiên môn lâu đời sao mà vững chắc, vừa ra tay đã múc hết đám linh cẩu này, Tam Nhạc dù sao cũng không dám ngang nhiên trở mặt với Huyền Ẩn, sau đó bèn sống chết mặc bay.
Nơi gần nhất của Sở với Uyển chỉ cách một con sông, Hạng thị nước Sở luôn thèm nhỏ dãi hàng xóm giàu chảy mỡ, đương nhiên sẽ nhân loạn đục nước béo cò, Xà vương bèn làm người dẫn đường cho nước Sở vượt sông nam hạ khi đó. Ba mươi sáu phong chủ núi Huyền Ẩn có hơn chục vị hạ phàm, căn cơ của tiên môn lâu đời sao mà vững chắc, vừa ra tay đã múc hết đám linh cẩu này, Tam Nhạc dù sao cũng không dám ngang nhiên trở mặt với Huyền Ẩn, sau đó bèn sống chết mặc bay.
– Đàn bà ngu ngốc thấy mặt thật của bản tọa là nhắm mắt, ngươi biết về sau chúng đều ra sao không…
Mấy thích khách trực tiếp vượt qua thủ vệ mắt mở trừng trừng lẻn vào tiên cung, “người làm lễ” dẫn đầu lấy từ ngực ra một tấm phù chú đánh nát giữa không trung, mặt đất có thêm một hàng dấu chân như ẩn như hiện. Hắn dùng tay ra hiệu với đồng bọn, phi vào theo dấu chân kia, chưa tới thời gian một tuần hương đã tìm tới điện chính của tiên cung.
Sở không chiếm được lợi, đám tiểu nhân lẫn trong đó lại y như cỏ dại, cơn gió loạn thế thổi phát là đón gió mọc loạn xạ. Qua sự kiện này, Xà vương đã gia nhập chính phái nước Sở.
Trong chớp mắt, cả mật thất đầy ánh đao bóng kiếm, “người làm lễ” trong lúc cấp bách tóm phắt lấy tượng thần chuyển sinh mộc che trước người, trong lúc lộn nhào, một túi lưới màu xanh tím nhạt thắt được một nửa rơi khỏi thắt lưng hắn, vừa vặn quấn lên cổ tay tượng thần.
– … Hai năm nay không thể sang nam, cứ từ từ, Huyền Ẩn đang căng kìa. Lão Thái Minh cuối đời nhập tà đạo, làm cho dân chúng khắp nơi lầm than thì thôi không nói, lại còn gây chuyện lớn ở Đông Hải, thế trận năm đó ấy à, ha, các ngươi đều không trông thấy! Nếu không sao lại nói thời cuộc rối ren mới lộ bản sắc anh hùng chứ, chút của cải này của bản tọa đều gom được vào lúc ấy…
Người này có những thủ đoạn cổ quái và cực giỏi vẹn cả đôi đường, đút lót ngoại môn Tam Nhạc vô cùng thỏa đáng, đồng thời thu nhận một đám tà ma không nơi để đi. Chưa đến mấy năm, hắn thật sự đã làm nên trò trống, trở thành thổ hoàng đế tại Dã Hồ hương này.
“Người làm lễ” ngẩng đầu liếc nhìn phía trên, thấy trên xà nhà có một bức tranh hung thú khổng lồ, hung thú được vẽ thoát khỏi bức tranh, ngoác miệng ngoạm về phía hắn. Người đàn ông không kịp nghĩ kỹ, chật vật ôm tượng thần lăn đi, lại nghe thấy giọng nói kia cười bảo:
Nghe nói ngay cả sâu bọ chim chóc khắp trấn Thập Thất Lý cũng đều là tai mắt của vị Xà vương này, hắn ngồi trong một tòa “tiên cung” chiếm diện tích trăm mẫu, khắp nơi trong cung toàn là minh văn bậc ba, đại bác Hồng Y oanh tạc cũng không vỡ.
Vị lão tiên sinh trong quan tài kia nghe nói đã qua tuổi thất thập cổ lai hy, từ mấy năm trước đã bảo sắp toi, già mà không chết. Hiếu tử trong nhà từ lâu đã thấy phiền, coi như nhịn được tới lúc lão già đi, qua quýt cho xong rồi thôi, cố ý chọn một người làm lễ rẻ hơn người khác một nửa.
Người làm lễ kia nhìn chằm chằm tiên cung khí thế kia một lát rồi thu hồi tầm mắt, cụp hàng mi dày che lấp sát cơ trong mắt.
– Giả thần giả quỷ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vC
Hắn lấy một bầu rượu sứt ra từ bên hông làm trơn họng, gào lên bằng giọng điệu mừng vui hơn hớn như “đưa vào động phòng” rằng:
Thế là Yên Vân Liễu trở thành hồng nhân trước mặt Xà vương, mọi người đều gọi là “Liễu nương nương”.
– Người sống cho qua, trong nhà thưởng — tiền!
Tiền giấy bay đi theo gió, đoàn người đưa tang thổi sáo đánh trống đi về tây.
Yên Vân Liễu vội đưa mắt ra hiệu với nàng sau lưng Xà vương, ý bảo nàng cười. Vũ nữ nhỏ hiểu sắc mặt hắn, nơm nớp lo sợ nở một nụ cười cứng ngắc tiến lên vái chào, chưa kịp nói gì đã bị một bàn tay lạnh toát lôi tới.
– Không giấu gì huynh đài, hôm nay đưa tang cho nhà huynh, ta nhớ tới cha già ở quê nhà mình.
Vị lão tiên sinh trong quan tài kia nghe nói đã qua tuổi thất thập cổ lai hy, từ mấy năm trước đã bảo sắp toi, già mà không chết. Hiếu tử trong nhà từ lâu đã thấy phiền, coi như nhịn được tới lúc lão già đi, qua quýt cho xong rồi thôi, cố ý chọn một người làm lễ rẻ hơn người khác một nửa.
Tại trấn Thập Thất Lý của huyện Đào, một hộ gia đình khá giả đang đưa ma. Tổ tiên người chết có lẽ là người Uyển, họ mời người làm lễ hát Hoàn hồn điệu của Đại Uyển, kèn trống đàn hát quanh nhà cũ lại toàn là phong tục đất Sở.
Minh văn và pháp trận hung hiểm lóe lên bốn phía.
Người làm lễ này trông không đáng tin lắm, nhưng tổng thể cũng không có sai sót gì. Về phần Hoàn hồn điệu chạy tới núi Bắc Tuyệt – núi Bắc Tuyệt còn chẳng ý kiến, ông bô có gì mà không thể chịu đựng? Hiếu tử vô cùng hài lòng, chôn cất cha xong bèn dúi cho người làm lễ hồng bao để đuổi vận xui.
Một làn gió nhẹ lướt qua vạt áo hắn, in dấu ẩn hình trên con đường hắn bước chân qua.
Người làm lễ nhận hồng bao liếc vào một cái, thấy mấy chục đồng nằm trơ trọi lộn xộn trong đó, bỗng nảy ra một kế.
Người làm lễ này trông không đáng tin lắm, nhưng tổng thể cũng không có sai sót gì. Về phần Hoàn hồn điệu chạy tới núi Bắc Tuyệt – núi Bắc Tuyệt còn chẳng ý kiến, ông bô có gì mà không thể chịu đựng? Hiếu tử vô cùng hài lòng, chôn cất cha xong bèn dúi cho người làm lễ hồng bao để đuổi vận xui.
Hắn “oa” một cái không hề báo trước, dọa hiếu tử nhà người ta giật mình:
So ra thì thái độ với tán tu dân gian của Tam Nhạc nước Sở khoan dung hơn nhiều, chỉ cần không làm ra chuyện trộm thiên thời rõ rành rành, họ đều mắt nhắm mắt mở với việc giao dịch linh thạch chợ đen các thể loại, dân không tố là quan không tra.
– Không giấu gì huynh đài, hôm nay đưa tang cho nhà huynh, ta nhớ tới cha già ở quê nhà mình.
Hiếu tử ngạc nhiên bảo:
Hiếu tử ngạc nhiên bảo:
Xà vương háo sắc, chay mặn đều ăn, đặc biệt thích không chay không mặn, thấy hắn là thích liền, nghe biệt danh của hắn lại càng hô lớn có duyên, quyết định giữ lại bên người ngay tại chỗ – “yên vân liễu” là tên gọi dân gian của đất Sở với chuyển sinh mộc, không rõ vì sao mà Xà vương đặc biệt yêu thích chuyển sinh mộc, nghe nói còn bí mật cung phụng một pho tượng tà thần khắc bằng chuyển sinh mộc, bảo là vật khai vận của hắn.
– Sao thế, chẳng lẽ lệnh tôn cũng thọ tỷ Nam Sơn?
Người làm lễ kia bèn kéo tay hiếu tử, nói bằng giọng dạt dào cảm xúc rằng mình căn bản không phải người làm lễ đúng chuẩn gì, chỉ là cha già ở quê đã về trời, hắn kiếm sống bên ngoài không kịp về hạ táng nên ân hận suốt đời. Vừa hay đi ngang qua đây đúng lúc gặp quý phủ lo tang sự, không khỏi mong muốn bù đắp di hận, hát một lượt Hoàn hồn điệu cho cha già người ta cũng coi như đã đưa tiễn cha mình. Có lý nào lại nhận hồng bao của nhà? Không thối lại đã là không tồi.
Vừa nói, hắn vừa giở trò trên tiền đồng một cách tỉnh rụi.
Đồng bọn khẽ chạm vào vai hắn như an ủi.
Hiếu tử nghe xong còn hài lòng với tên này, thế thì tốt quá.
Sở không chiếm được lợi, đám tiểu nhân lẫn trong đó lại y như cỏ dại, cơn gió loạn thế thổi phát là đón gió mọc loạn xạ. Qua sự kiện này, Xà vương đã gia nhập chính phái nước Sở.
Nghe nói ngay cả sâu bọ chim chóc khắp trấn Thập Thất Lý cũng đều là tai mắt của vị Xà vương này, hắn ngồi trong một tòa “tiên cung” chiếm diện tích trăm mẫu, khắp nơi trong cung toàn là minh văn bậc ba, đại bác Hồng Y oanh tạc cũng không vỡ.
Xà vương đang bày tiệc trên địa bàn của mình, không thèm che đậy một thân da rắn lõa lồ, hắn ợ rượu một cái chưa đã trong tiếng lấy lòng của đám khách khứa, lim dim mắt nhìn về phía sân nhảy, chỉ vào một vũ nữ xinh đẹp nhất và bảo:
Nhìn lại người làm lễ kia, tuy lôi thôi lếch thếch nhưng mắt mày lộ ra cũng khá đâu ra đấy, hơn nữa còn có da có thịt. Thế là đại hiếu tử hơn hớn lấy hồng bao về, tiện thể sờ một phát lên bàn tay gân cốt rõ ràng của người làm lễ, cảm thấy đến vết sẹo hình trăng non trên mu bàn tay người này cũng tràn đầy khí chất nam tử hán, khóc “sụt sùi” bảo:
Đây chẳng phải là người làm lễ không đáng tin cậy kia sao?
– Ôi chao ôi, anh em mình đúng là đồng bệnh tương liên mà!
Vị đại hiếu tử này trước là tiểu đán*, không biết hát nhưng tướng mạo thì thật sự không tồi. Hắn giới nam tướng nữ, còn nữ hơn cả nữ, biệt danh “Yên Vân Liễu”.
*Phân vai trong Việt kịch, chủ yếu diễn vai phụ con gái.
Xà vương háo sắc, chay mặn đều ăn, đặc biệt thích không chay không mặn, thấy hắn là thích liền, nghe biệt danh của hắn lại càng hô lớn có duyên, quyết định giữ lại bên người ngay tại chỗ – “yên vân liễu” là tên gọi dân gian của đất Sở với chuyển sinh mộc, không rõ vì sao mà Xà vương đặc biệt yêu thích chuyển sinh mộc, nghe nói còn bí mật cung phụng một pho tượng tà thần khắc bằng chuyển sinh mộc, bảo là vật khai vận của hắn.
“Người làm lễ” cắn răng trấn tĩnh lại, gắn linh cảm lên hai tai, ngưng thần lắng nghe.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vC
Thế là Yên Vân Liễu trở thành hồng nhân trước mặt Xà vương, mọi người đều gọi là “Liễu nương nương”.
Liễu nương nương được sủng rất nhiều năm, tiền thì lắm mà tính tình vẫn rất keo. Người làm lễ đưa tang ông bô hôm qua còn trả lại hồng bao, hắn cũng không ngại xui, tiện tay cất tiền vào hà bao, hôm sau tiến tiên cung hầu hạ như thường lệ.
Với bất cứ nước nào, khu vực huyện Đào này đều là trời cao hoàng đế xa.
Trước khi tiến cung, hắn hít sâu một hơi trước – với dung nhan kia của Xà vương, nửa đêm mở mắt nhìn một cái có thể dọa rớt hồn người. Yên Vân Liễu bình thường theo bên người Xà vương, thấy những tiên tôn đường xa tới đây ai cũng có thần thông, và ai cũng có chỗ dọa người. Dung mạo chỉ là phụ, trên đời không có khuôn mặt xấu xí nào không thể che lấp bằng vinh hoa phú quý, hơn nữa ngày ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy cũng đã quen, nhưng cái “xấu” của các tiên tôn không giống thế, Yên Vân Liễu cứ cảm thấy mình đang hầu hạ một con thằn lằn biết nói tiếng người.
Hắn điều chỉnh trạng thái tâm lý một cách thuần thục, chỉnh lại tóc mai, nặn ra khuôn mặt tươi cười và chậm rãi bước vào.
Yên Vân Liễu dè dặt thò đầu khỏi gầm bàn, gặp ngay Xà vương đang phun một ngụm khói trắng vào thích khách cầm đầu. Hắn nhớ rất rõ khói trắng kia, khi trước có một con bé cả gan khóc trước mặt Xà vương, liền bị một ngụm khói này phụt rớt nửa khuôn mặt, ngũ quan tan chảy hết!
Một làn gió nhẹ lướt qua vạt áo hắn, in dấu ẩn hình trên con đường hắn bước chân qua.
Nơi đây là biên cảnh Tây Sở, qua sông là đến Nam Uyển. Hai nơi rất gần nhau, người qua người lại, thường có thương nhân thông hôn. Lại thêm mấy năm trước Nam Uyển nội loạn, còn có không ít người Uyển chạy nạn sang, lẫn lộn vào nhau lâu ngày, nơi này ngày một trở nên “uyển thanh uyển khí”.
Cổ họng như giấy ráp của người làm lễ nghiệp dư kia suýt chút chà xát cho phụ lão toàn trấn đi cùng. Hắn vừa dẫn quan tài đi vừa thản nhiên thu hết địa hình phong cảnh của trấn Thập Thất Lý này vào mắt, thấy một “tiên cung” nằm chình ình tại mép nước đầu gió. Nhìn rõ tiên cung mở mấy cửa, phương hướng đại khái vân vân, người làm lễ đưa mắt ra hiệu với người đồng hành khiêng quan tài.
Đêm, không sao không trăng.
Mu bàn tay người kia có một vết sẹo hình trăng non – hôm trước hắn vừa sờ vào!
Tuần tra trong tiên cung vừa đổi gác xong, thủ vệ người phàm ở cửa chỉ nghe một tiếng chuông reo “reng”, lập tức như con rối bị hút mất hồn phách, không động đậy một chút. Mấy bóng người im hơi lặng tiếng đáp xuống, chính là đám người làm lễ đưa tang lớn cho cha Yên Vân Liễu.
Người làm lễ kia nhìn chằm chằm tiên cung khí thế kia một lát rồi thu hồi tầm mắt, rũ hàng mi dày che lấp sát cơ trong mắt.
Mấy thích khách trực tiếp vượt qua thủ vệ mắt mở trừng trừng lẻn vào tiên cung, “người làm lễ” dẫn đầu lấy từ ngực ra một tấm phù chú đánh nát giữa không trung, mặt đất có thêm một hàng dấu chân như ẩn như hiện. Hắn dùng tay ra hiệu với đồng bọn, phi vào theo dấu chân kia, chưa tới thời gian một tuần hương đã tìm tới điện chính của tiên cung.
Trong điện chính hương khói lượn lờ, ngập tràn oanh ca yến ngữ, “người làm lễ” thò tay vào ngực nắm lấy một túi lưới thắt một nửa màu xanh tím nhạt, nhắm mắt lại.
Thế là nơi đường thủy đường bộ đều phát đạt như trấn Thập Thất Lý dần dà tập hợp thành một chợ đen giao dịch pháp khí linh thạch đan dược, được người ta đặt biệt hiệu “Dã Hồ hương”.
Đồng bọn khẽ chạm vào vai hắn như an ủi.
“Người làm lễ” cắn răng trấn tĩnh lại, gắn linh cảm lên hai tai, ngưng thần lắng nghe.
Thích khách từ trên trời giáng xuống khiến một đám yêu ma quỷ quái say bí tỉ tập thể tỉnh rượu, Yên Vân Liễu thấy tình hình không ổn bèn không nói hai lời chui ngay xuống gầm bàn.
Một giọng nam say bét nhè trong điện chính đang ba hoa chích chòe:
Mấy năm nay, chức danh của Bàng Tiển Thiên Cơ các Đại Uyển từ phó đô thống thành tổng đốc, người như cũng biến từ chó săn thành chó dại, thủ đoạn đối phó tà ma rất tàn độc, rất có ý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ép không ít tán tu dân gian chạy ra nước ngoài.
– … Hai năm nay không thể sang nam, cứ từ từ, Huyền Ẩn đang căng kìa. Lão Thái Minh cuối đời nhập tà đạo, làm cho dân chúng khắp nơi lầm than thì thôi không nói, lại còn gây chuyện lớn ở Đông Hải, thế trận năm đó ấy à, ha, các ngươi đều không trông thấy! Nếu không sao lại nói thời cuộc rối ren mới lộ bản sắc anh hùng chứ, chút của cải này của bản tọa đều gom được vào lúc ấy…
Xà vương đang bày tiệc trên địa bàn của mình, không thèm che đậy một thân da rắn lõa lồ, hắn ợ rượu một cái chưa đã trong tiếng lấy lòng của đám khách khứa, lim dim mắt nhìn về phía sân nhảy, chỉ vào một vũ nữ xinh đẹp nhất và bảo:
Vị Xà vương này thần thông quảng đại, đặc biệt giỏi trà trộn, mấy năm đầu thừa dịp Đại Uyển nội loạn, hắn lừa lọc đảo điên khắp nơi, gom được không ít của. Núi Huyền Ẩn ra tay dẹp loạn bằng phương thức sấm sét, Xà vương lại quay đầu đến cậy nhờ Sở.
– Ngươi qua đây.
“Người làm lễ” nói một tiếng “đa tạ”, tung người đuổi theo vào cánh cửa ẩn hình Xà vương chui vào.
Tiếng đàn thoáng cái ngừng lại, vũ nữ nhỏ kia giật nảy mình.
Người lo liệu nghi thức tự xưng là người Nam Uyển sinh trưởng tại bản địa, làm việc này từ nhỏ, rất thông thạo, kết quả lại chẳng biết thứ nghiệp dư từ đâu ra, giọng thì méo mó, lại còn lạc điệu.
Yên Vân Liễu vội đưa mắt ra hiệu với nàng sau lưng Xà vương, ý bảo nàng cười. Vũ nữ nhỏ hiểu sắc mặt hắn, nơm nớp lo sợ nở một nụ cười cứng ngắc tiến lên vái chào, chưa kịp nói gì đã bị một bàn tay lạnh toát lôi tới.
Kẻ khiêng quan tài gõ mấy phát lên có quy luật lên quan tài: mỗi cửa có một cặp lính canh, bên trong chắc chắn có cơ quan pháp trận, vẫn phải tìm người dẫn đường.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vC
Nàng chỉ cảm thấy mình đang dán lên người một con mãng xà lớn, nhìn rõ khuôn mặt đáng sợ kia của Xà vương trong khoảng cách gần, nàng run lên không kìm chế được.
– Run cái gì? – Xà vương miết nhẹ cằm nàng lên, ghé sát tai nàng nói bằng giọng u ám lạnh lẽo – Vừa nãy ngươi múa không ngẩng đầu lấy một lần, sao, chê bản tọa tướng mạo khó coi à?
Vũ nữ nhỏ càng run dữ, nhắm mắt lại theo bản năng.
Vũ nữ nhỏ càng run dữ, nhắm mắt lại theo bản năng.
– Ôi chao ôi, anh em mình đúng là đồng bệnh tương liên mà!
Bàn tay sần sùi như động vật máu lạnh kia chụp lên mi mắt nàng:
– Đàn bà ngu ngốc thấy mặt thật của bản tọa là nhắm mắt, ngươi biết về sau chúng đều ra sao không…
Hắn chưa dứt lời, đúng lúc này, một đạo đao quang sáng như tuyết bổ cửa điện chính ra, tiếng rít kìm nén trong cổ họng của vũ nữ nhỏ cuối cùng đã rạch nát tiếng đàn lả lướt.
– Cuồng đồ to gan!
Thích khách từ trên trời giáng xuống khiến một đám yêu ma quỷ quái say bí tỉ tập thể tỉnh rượu, Yên Vân Liễu thấy tình hình không ổn bèn không nói hai lời chui ngay xuống gầm bàn.
Chỉ thấy nhóm thích khách này rõ ràng cũng không phải người phàm, tiên khí phù chú nhất thời chiếu rọi lẫn nhau trong gian phòng, tiếng kêu thảm thiết và chửi mắng giận dữ cùng bay ra.
Yên Vân Liễu dè dặt thò đầu khỏi gầm bàn, gặp ngay Xà vương đang phun một ngụm khói trắng vào thích khách cầm đầu. Hắn nhớ rất rõ khói trắng kia, khi trước có một con bé cả gan khóc trước mặt Xà vương, liền bị một ngụm khói này phụt rớt nửa khuôn mặt, ngũ quan tan chảy hết!
Tuần tra trong tiên cung vừa đổi gác xong, thủ vệ người phàm ở cửa chỉ nghe một tiếng chuông reo “reng”, lập tức như con rối bị hút mất hồn phách, không động đậy một chút. Mấy bóng người im hơi lặng tiếng đáp xuống, chính là đám người làm lễ đưa tang lớn cho cha Yên Vân Liễu.
Lại thấy thích khách kia ngang nhiên táo tợn rút ra một thanh đao bổ củi không chuôi từ trong ngực, quẹt lòng bàn tay lên lưỡi đao, lập tức kích phát phù chú trên sống đao, đao phong “ù” một phát tách làn khói trắng ăn thịt người kia ra và lao thẳng tới Xà vương.
Mu bàn tay người kia có một vết sẹo hình trăng non – hôm trước hắn vừa sờ vào!
Đây chẳng phải là người làm lễ không đáng tin cậy kia sao?
Yên Vân Liễu kinh hãi, sợ vãi đái rụt về gầm bàn.
Xà vương huýt sáo một tiếng, bảy tám tà ma Khai Khiếu kỳ nhảy vào phòng đánh chặn thích khách, bản thân hắn thì quay người chui vào tường.
Biên thùy xưa nay luôn được đông đảo yêu ma quỷ quái yêu quý.
Bức “tường” kia vậy mà là một cánh cửa ẩn hình.
Mấy thích khách kết trận ngăn viện quân của Xà vương lại, nói với người cầm đầu:
– Từ huynh mau đuổi theo!
– Ngươi qua đây.
“Người làm lễ” nói một tiếng “đa tạ”, tung người đuổi theo vào cánh cửa ẩn hình Xà vương chui vào.
Nhìn lại người làm lễ kia, tuy lôi thôi lếch thếch nhưng mắt mày lộ ra cũng khá đâu ra đấy, hơn nữa còn có da có thịt. Thế là đại hiếu tử hơn hớn lấy hồng bao về, tiện thể sờ một phát lên bàn tay gân cốt rõ ràng của người làm lễ, cảm thấy đến vết sẹo hình trăng non trên mu bàn tay người này cũng tràn đầy khí chất nam tử hán, khóc “sụt sùi” bảo:
Vừa vào rồi ra chưa kịp đứng vững, đã nghe thấy tiếng “ầm ầm” truyền tới từ bốn phương tám hướng, một con linh thú khổng lồ được cởi xiềng xích đón đầu vồ về phía hắn.
Đao bổ củi trong tay “người làm lễ” nghênh đón không hề tránh né, một đao đâm vào cái mồm rộng như bồn máu của con thú khổng lồ, cự thú gào thét một tiếng kinh thiên động địa. Rồi hắn quát khẽ một tiếng, vung một tấm phù chú ra nhét thẳng vào miệng cự thú, linh khí bùng nổ rạch bụng cự thú.
Hắn bổ nhào về phía trước theo quán tính, lấy ra một viên bích chương đầy tạp chất trong ngực ra hòa tan vào lòng bàn tay, khi hắn đẩy thân thể cự thú ra, nhìn lại thì đã không thấy Xà vương đâu nữa.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vC
Nơi đây là một gian mật thất, chính giữa bày một pho tượng thần bằng chuyển sinh mộc nhìn kiểu gì cũng thấy hèn hạ, trên bài vị viết hai chữ “Thái Tuế”.
– Cửa mật đạo ở trong miệng thứ đó, ngươi tin không đây.
Minh văn và pháp trận hung hiểm lóe lên bốn phía.
Hắn “oa” một cái không hề báo trước, dọa hiếu tử nhà người ta giật mình:
“Người làm lễ” nắm chặt đao bổ củi, vê một tấm phù chú giữa kẽ tay, phù chú lặng lẽ cháy, ánh sáng xanh lam quét qua xà nhà và mặt đất, quét ra vô số pháp trận và minh văn ẩn nấp… cùng một hàng dấu chân hoảng loạn.
Trước khi tiến cung, hắn hít sâu một hơi trước – với dung nhan kia của Xà vương, nửa đêm mở mắt nhìn một cái có thể dọa rớt hồn người. Yên Vân Liễu bình thường theo bên người Xà vương, thấy những tiên tôn đường xa tới đây ai cũng có thần thông, và ai cũng có chỗ dọa người. Dung mạo chỉ là phụ, trên đời không có khuôn mặt xấu xí nào không thể che lấp bằng vinh hoa phú quý, hơn nữa ngày ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy cũng đã quen, nhưng cái “xấu” của các tiên tôn không giống thế, Yên Vân Liễu cứ cảm thấy mình đang hầu hạ một con thằn lằn biết nói tiếng người.
“Người làm lễ” huyết khí bốc lên đầu, đang định đuổi theo dấu chân, đột nhiên khóe mắt hắn quét được thứ gì đó, xoay phắt đầu – hắn luôn cảm thấy tượng thần khắc bằng chuyển sinh mộc kia đã động đậy, như còn khẽ lắc đầu.
– Run cái gì? – Xà vương miết nhẹ cằm nàng lên, ghé sát tai nàng nói bằng giọng u ám lạnh lẽo – Vừa nãy ngươi múa không ngẩng đầu lấy một lần, sao, chê bản tọa tướng mạo khó coi à?
“Người làm lễ” nổi hết da gà da vịt, giơ phù chú lên soi mặt tượng thần Thái Tuế bằng ánh sáng xanh, khuôn mặt tượng thần bày ra nụ cười quỷ dị thần bí, lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
Hiếu tử nghe xong còn hài lòng với tên này, thế thì tốt quá.
“Người làm lễ” mắng khẽ một câu:
– Giả thần giả quỷ.
Hắn râu ria xồm xoàm, không nhìn ra bao nhiêu tuổi, cánh tay để trần lộ ra một thân cơ bắp phơi gió phơi nắng, khiến bài Hoàn hồn điệu đang yên đang lành y như gào hò dô ta, bước chân mấy vị nâng quan tài nghe vẻ ngay ngắn đồng đều cực kỳ, âm vang mạnh mẽ, hận không thể xóc người trong quan tài dậy lộn mèo, mượn trời thêm năm trăm năm.
Giọng nói kia đáp lời: – Tên này rõ vô lễ — ngươi là thứ gì thì ta là thứ đó.
Rồi hắn thu hồi tầm mắt, không chút do dự đuổi theo dấu chân, một đao bổ về phía bức tường nơi dấu chân biến mất.
Lưỡi đao chưa đáp xuống, hắn đã cảm thấy không đúng, trên bức tường kia lại có một pháp trận dội ngược linh khí, phản xạ lại đao của hắn một cách nguyên vẹn.
Người làm lễ lộn nhào ra sau tránh đạo đao quang kia, đao quang bắn lên tường, lại chạm phải một pháp trận khác.
Trong chớp mắt, cả mật thất đầy ánh đao bóng kiếm, “người làm lễ” trong lúc cấp bách tóm phắt lấy tượng thần chuyển sinh mộc che trước người, trong lúc lộn nhào, một túi lưới màu xanh tím nhạt thắt được một nửa rơi khỏi thắt lưng hắn, vừa vặn quấn lên cổ tay tượng thần.
Đúng lúc này, một giọng nói uể oải vang lên bên tai hắn:
– Đã bảo ngươi không phải bên đó rồi, cẩn thận trên đầu.
“Người làm lễ” ngẩng đầu liếc nhìn phía trên, thấy trên xà nhà có một bức tranh hung thú khổng lồ, hung thú được vẽ thoát khỏi bức tranh, ngoác miệng ngoạm về phía hắn. Người đàn ông không kịp nghĩ kỹ, chật vật ôm tượng thần lăn đi, lại nghe thấy giọng nói kia cười bảo:
Đám người này chạy tới “tiên cung” ở trấn Thập Thất Lý này.
– Cửa mật đạo ở trong miệng thứ đó, ngươi tin không đây.
– Ngươi là thứ gì?
Giọng nói kia đáp lời:
– Tên này rõ vô lễ — ngươi là thứ gì thì ta là thứ đó.
Chỉ thấy nhóm thích khách này rõ ràng cũng không phải người phàm, tiên khí phù chú nhất thời chiếu rọi lẫn nhau trong gian phòng, tiếng kêu thảm thiết và chửi mắng giận dữ cùng bay ra.