QUYỂN BA: ĐỘ KIẾP
VE BẤT BÌNH – 1
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Hai đứa nhỏ Hề Duyệt và A Hưởng đi đến hiện tại ít nhiều đều có nguyên nhân ở hắn, Hề Bình phải cho chúng một lời dặn dò. Người khác thì không đến lượt hắn nhọc lòng – Hề Bình hơi mừng vì khi đó đại ma đầu muốn phá Đông Hải, hắn chưa có thời gian nói lời gì với tam ca, bằng không thì thật sự không thể bào chữa cho tròn.
Hắn dùng tay trái viết một bức thư xiêu xiêu vẹo trên Gang Tấc bạch ngọc: “Khỏe mạnh, bảo trọng chớ mong, đã về đỉnh Phi Quỳnh.”
Cũng có nghĩa là, Hề Bình căn bản không phải vào lầm “tử đạo”, bản thân hắn chính là “tử đạo”. Thảo nào một đạo “ấn cùng chung lúc này” kia của hắn đã chấn nát linh cơ, mà thần thức vẫn có thể không chút hoang mang tự động về vị trí sau khi linh cơ khôi phục, ẩn cốt có thể sinh sôi không ngừng kia của ma thần cùng tồn tại với thần thức hắn.
– Ngày sau Tĩnh Trai xuất quan, nếu nó thật sự có thể vấn đạo Thiền Thuế, nhất định cũng sẽ nhìn thấy tầng này, ngươi muốn nó lựa chọn thế nào? – Triệu Ẩn đưa tay chỉ – Chương sư huynh, ngươi nhìn đó.
Y ra tay quyết đoán và thô bạo hơn Triệu Ẩn nhiều, lóc linh cốt chỉ tốn một khắc đồng hồ, trực tiếp chấn nát linh cơ Hề Bình.
Thư vắn nhìn như viết khi thương nặng, về phần thương gì, vì sao không dùng linh đài đối thoại trực tiếp qua linh cốt thì tùy tam ca đoán, hắn càng nói càng dở.
– Không có đạo tâm, linh cơ mất chân nguyên tự nhiên sẽ bị tiêu trừ, còn lại không tổn hại. Một chốc một lát là có thể cho thần thức về vị trí cũ.
Triệu Ẩn không nhiều lời nữa, nặn ra mấy minh văn từ hư không đánh lên quan khiếu khắp người Hề Bình, lòng bàn tay lập tức có thêm một bộ xương người y như thật.
Dù sao người phàm cũng đều có cùng chung nhận thức rằng chỉ cần chưa tắt thở là tiên môn có thể vớt về. Có tiền đề này, tam ca đoán ra sao cũng sẽ không quá lo lắng.
Hắn suy nghĩ đại nghịch bất đạo: bằng không cho dù hôm nay hắn bó tay bất lực, tương lai cũng phải đâm thủng cái Biển Sao cứt chó gì đó kia.
Con ngươi trắng như tuyết của Chương Giác hơi run lên.
Cứ như vậy, nếu bỏ linh cốt thuận lợi thì hắn có thể trở về làm người phàm, đầu tiên là đến phủ Trang vương ăn trận đòn, rồi tiếp tục làm nghề công tử bột của hắn, sau này cưới một đại mỹ nhân không xấu mặt gia môn, cũng đỡ cho Hề gia tuyệt hậu. Đợi sư phụ xuất quan, có thể đón con cháu hắn về đỉnh Phi Quỳnh làm bình hoa.
Thấy tinh thạch bao lấy thần thức hắn một cách vững vàng và chắc chắn, Triệu Ẩn gật đầu bảo:
Nhưng tinh thạch trong tay Chương Giác vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Vạn nhất… nếu có “vạn nhất” gì đó, hắn có thể giả vờ bị sư phụ lôi về nội môn bế quan. Tiên nhân ư, bế quan cái là một trăm năm, vừa vặn chứa được một niệm tưởng của người phàm.
Cứ như vậy, nếu bỏ linh cốt thuận lợi thì hắn có thể trở về làm người phàm, đầu tiên là đến phủ Trang vương ăn trận đòn, rồi tiếp tục làm nghề công tử bột của hắn, sau này cưới một đại mỹ nhân không xấu mặt gia môn, cũng đỡ cho Hề gia tuyệt hậu. Đợi sư phụ xuất quan, có thể đón con cháu hắn về đỉnh Phi Quỳnh làm bình hoa.
Núi Huyền Ẩn còn lại sắp xếp rất sòng phẳng, hắn cũng coi như tiến lùi thỏa đáng.
Lâm Tông Nghi nói:
Hồ ma bên cạnh Thôi phu nhân nhịn cười chạy tới gọi hắn, nói phu nhân kêu thiếu gia qua nếm điểm tâm mới làm. Hề Bình đành đứng dậy với mùi thơm ngào ngạt khắp người, khá là phê bình kín đáo với phương thức lừa người rập khuôn hai mươi năm không đổi này của mẹ hắn. Mỗi lần hắn còn phải giả bộ mắc mưu, bị “lừa” tới, còn bị mẹ hắn đè ra hóa trang thành đủ kiểu quỷ quái cho bà vẽ tranh… còn không thể đổi bài cũ, khiến hắn như một đứa đam mê ăn uống vậy.
Chương trưởng lão lấy ra một viên đá chỉ to hơn hạt đậu tằm một xíu, xám sì xám xịt, Hề Bình nhìn kỹ, thấy viên đá kia thực ra trong suốt, chỉ là bề mặt được phủ đầy bởi những mặt lục giác được mài nhẵn bóng như hàng trăm hàng ngàn mặt gương nhỏ. Mỗi mặt gương đều đang phản quang, làm viên đá trông có vẻ vẩn đục.
Triệu Ẩn tốn hai khắc để thay linh cốt hắn bằng cốt ngọc, hắn liền tốn hai khắc để “nhả” cốt ngọc thượng hạng bị đập nát kia ra.
– Đây là tinh thạch sinh ra từ Biển Sao. – Chương trưởng lão nói – Hình phạt loại bỏ linh cốt thường rơi lên người cao thủ, thời gian mở linh khiếu của ngươi quá ngắn, chỉ e thần thức không đủ vững vàng, có thể tạm trú nhờ tinh thạch.
– Ti Mệnh, ngươi nhìn nhân gian xem.
Cũng có nghĩa là, lúc này tinh thạch nên xám xịt trở lại.
Chương Giác lặng yên không nói.
Triệu Ẩn nói:
– Thần thức tránh vào tinh thạch là sẽ cắt đứt lục cảm, sẽ không đau đớn. Ba người ta hộ pháp, sẽ tạm thời phong bế linh khiếu ngươi, tuyệt đối không tổn thương kinh mạch, dùng “cốt ngọc” thượng hạng của núi Bắc Tuyệt thay thế linh cốt, vững chắc và chịu được mài mòn tốt hơn xương thật, sau này cử động của ngươi sẽ không bất tiện hơn bất cứ ai… còn điều gì muốn gửi gắm không?
– Cho nên giờ các ngươi muốn giết người? Ti Hình từng chính miệng nói, đứa trẻ này có công không tội, lẽ nào thuận theo đạo trời chính là vô cớ giết người có công? Hai vị, đạo tâm có vững không?
Triệu Ẩn so đo những chuyện vặt vãnh này với ông, rũ mí vờ như không thấy, ánh mắt rơi trên bộ ẩn cốt của ma thần thượng cổ kia.
Đúng lúc này, hơi thở của ma trong ma chủng đột nhiên sục sôi dữ dội, một làn sương đen bay vút lên trời, suýt chút đập nát phong ấn dưới đáy biển.
– Không, – Hề Bình nói như có vẻ không tim không phổi – sau đó làm phiền các trưởng lão đưa ta về quê nhà Kim Bình… may mà thời gian tu hành của ta ngắn.
– Chương sư huynh, ẩn cốt kia… nếu ta không đoán lầm, hẳn đã bám lên thần thức hắn.
May mà hắn vẫn chưa phải tiên trăm tuổi, bà nội thất thập cổ lai hy trong nhà hãy còn. Cha mẹ lo lỡ làng tiền đồ hắn, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thực ra vẫn mong ngóng hắn trở về, câu “tiên môn không chỗ dựa, không được gây rắc rối” kia của hầu gia trước khi đi vẫn văng vẳng bên tai. May mà những người này trói chân hắn lại, kéo được hắn về hồng trần an tâm làm người phàm.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vs
May mà hắn vẫn chưa phải tiên trăm tuổi, bà nội thất thập cổ lai hy trong nhà hãy còn. Cha mẹ lo lỡ làng tiền đồ hắn, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thực ra vẫn mong ngóng hắn trở về, câu “tiên môn không chỗ dựa, không được gây rắc rối” kia của hầu gia trước khi đi vẫn văng vẳng bên tai. May mà những người này trói chân hắn lại, kéo được hắn về hồng trần an tâm làm người phàm.
Lâm Tông Nghi trầm giọng bảo:
Hắn suy nghĩ đại nghịch bất đạo: bằng không cho dù hôm nay hắn bó tay bất lực, tương lai cũng phải đâm thủng cái Biển Sao cứt chó gì đó kia.
Và cùng lúc đó, tro bụi trôi nổi xung quanh một lần nữa tụ lại, sắp tụ thành hình người ngay trước mắt ba trưởng lão Thiền Thuế sứt đầu mẻ trán.
Hơi thở trên người thanh niên này đột ngột đại biến: người trẻ tuổi rõ ràng vừa trúc cơ chưa được mấy ngày này cuốn linh khí tàn dư của Đông Hải vào chân nguyên mới sinh, đột phá kỳ giữa Trúc Cơ!
– Đúng thế, – lần này Triệu Ẩn không nhìn thấu tà khí dưới lớp da thiếu gia – thứ này là họa ngầm với cả nước nhà và bản thân ngươi, trừ sớm lúc nào tốt lúc ấy.
Chương trưởng lão lấy ra một viên đá chỉ to hơn hạt đậu tằm một xíu, xám sì xám xịt, Hề Bình nhìn kỹ, thấy viên đá kia thực ra trong suốt, chỉ là bề mặt được phủ đầy bởi những mặt lục giác được mài nhẵn bóng như hàng trăm hàng ngàn mặt gương nhỏ. Mỗi mặt gương đều đang phản quang, làm viên đá trông có vẻ vẩn đục.
Chương Giác thầm thở dài, khẽ chấm một cái lên mi tâm hắn, trước mắt Hề Bình tối sầm, thần thức lập tức tràn vào tinh thạch.
– Người làm cái gì!
Núi Huyền Ẩn còn lại sắp xếp rất sòng phẳng, hắn cũng coi như tiến lùi thỏa đáng.
Vô số mặt gương trên tinh thạch phản xạ ra vô số hắn từ nhỏ tới lớn – ký ức của chính Hề Bình về thuở bé đã mơ hồ cả, chút chuyện đi tè xuống bùn lại bị tinh thạch tiết lộ hai năm rõ mười. Hắn như trở về thời niên thiếu không buồn không lo, ngủ một giấc dậy lại ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu vừa bị gió xuân đánh thức, hắn mơ mơ màng màng lộn người lăn xuống khỏi băng ghế đá, bị sặc hắt xì… cũng không biết con quỷ thất đức nào đặc biệt lướt tới đó đón hắn.
Hắn trông không có vẻ gì là không ổn, chỉ là hơi thở đột nhiên thay đổi, linh khí không ổn định lắm trên người ra theo linh cốt, trở thành một người phàm.
Hồ ma bên cạnh Thôi phu nhân nhịn cười chạy tới gọi hắn, nói phu nhân kêu thiếu gia qua nếm điểm tâm mới làm. Hề Bình đành đứng dậy với mùi thơm ngào ngạt khắp người, khá là phê bình kín đáo với phương thức lừa người rập khuôn hai mươi năm không đổi này của mẹ hắn. Mỗi lần hắn còn phải giả bộ mắc mưu, bị “lừa” tới, còn bị mẹ hắn đè ra hóa trang thành đủ kiểu quỷ quái cho bà vẽ tranh… còn không thể đổi bài cũ, khiến hắn như một đứa đam mê ăn uống vậy.
Thấy tinh thạch bao lấy thần thức hắn một cách vững vàng và chắc chắn, Triệu Ẩn gật đầu bảo:
– Chương sư huynh, chẳng lẽ ngươi không để ý thấy phán quyết của Lâm sư huynh là “ma thần phải trừ” à.
– Đúng thế, – lần này Triệu Ẩn không nhìn thấu tà khí dưới lớp da thiếu gia – thứ này là họa ngầm với cả nước nhà và bản thân ngươi, trừ sớm lúc nào tốt lúc ấy.
– Dù là Thăng Linh cũng không thể thoát khỏi kiếp trước kiếp này trong tinh thạch, bắt đầu thôi.
– Không, – Hề Bình nói như có vẻ không tim không phổi – sau đó làm phiền các trưởng lão đưa ta về quê nhà Kim Bình… may mà thời gian tu hành của ta ngắn.
Chương Giác không để ý đến ông ta, ngồi một bên, nâng tinh thạch hộ pháp thần thức Hề Bình trong lòng bàn tay.
Thần thức của tu sĩ có thể tìm nơi tránh trong một chốc ngắn ngủi, nhưng cũng chỉ là tạm thời, kỳ thực không khác người phàm hít ma phí tán* là bao, một khi thể xác bị phá hủy là thần thức sẽ lập tức tan thành tro bụi theo.
Sau khi hắn tiến vào, tinh thạch ảm đạm liền được mạ một tầng huỳnh quang màu trắng ngà như đèn sương mù của thành Kim Bình – không phải người trẻ tuổi mới ra ràng thì không thể khiến tinh thạch phát ra ánh sáng như vậy: vừa trưởng thành chưa lâu, tim còn để ở nhà, yêu hận đều nhạt, tinh thạch trong veo như suối chảy từ núi.
Chương Giác không để ý đến ông ta, ngồi một bên, nâng tinh thạch hộ pháp thần thức Hề Bình trong lòng bàn tay.
Huyền môn lâu rồi chưa gặp.
Lần này chỉ mất một khắc, hơi thở trên người tiến thẳng sát tới kỳ sau Trúc Cơ!
Triệu Ẩn không nhiều lời nữa, nặn ra mấy minh văn từ hư không đánh lên quan khiếu khắp người Hề Bình, lòng bàn tay lập tức có thêm một bộ xương người y như thật.
Cốt ngọc trộn với vụn linh cốt trên mặt đất, trên người Hề Bình lại sinh ra một bộ linh cốt khác!
Hề Bình lơ lửng giữa không trung, bộ xương kia nhanh chóng điều chỉnh kích thước bên cạnh hắn, chưa tới giây lát đã giống y hệt khung xương của chính hắn. Ngay sau đó, bộ xương cốt ngọc hóa ra biến thành một dải sáng trắng “trải” phẳng trên người Hề Bình và chậm rãi ngấm vào theo da thịt. Cùng lúc đó, sau lưng Hề Bình “chảy” ra ánh sáng bạc chói mắt, hắn như mọc một đôi cánh thủy ngân.
Nét cười trên khuôn mặt linh cốt bị lóc ra càng lúc càng rõ ràng, góc xương hàm dưới quá lớn không khớp với tướng mạo vốn có của Hề Bình… xương kia vừa mới rời người, không đợi Lâm Tông Nghi ra tay đã tự vỡ nát, rồi sự việc ban nãy một lần nữa tái diễn, trên người Hề Bình lại mọc ra một bộ linh cốt mới.
– Năm đó ngũ thánh đạt Nguyệt Mãn, cao thủ còn lại bị thiên đạo đào thải tới tấp, từ đó huyền môn lấy ngũ thánh làm nền móng và phân chia linh sơn, nhân gian cũng tách bạch đục trong. Có trật tự này, huyền môn và phàm gian mới có thể thái bình yên ổn. – Triệu Ẩn nói – Nam Hạp khơi lên chiến hỏa, ngũ đại linh sơn đã mất một, từ đó về sau, ma vật dưới đáy biển Vô Độ tăng vọt. Hai trăm năm nay, nhân gian có thêm bao nhiêu rối ren, có bao nhiêu sinh dân chết oan, thậm chí đợt dân oán do độ nguyệt kim dẫn tới này — xét cho cùng, không phải tất cả đều sinh ra do mất linh sơn! Chẳng lẽ Ti Mệnh đại trưởng lão còn cần người khác dạy cho đạo lý này?
Hình dạng của xương cốt dần dần lộ ra cùng linh cốt trên người bị cốt ngọc ép ra.
Thư vắn nhìn như viết khi thương nặng, về phần thương gì, vì sao không dùng linh đài đối thoại trực tiếp qua linh cốt thì tùy tam ca đoán, hắn càng nói càng dở.
Triệu trưởng lão quả nhiên tránh kinh mạch của hắn một cách rất khéo léo, hai khắc tròn trôi qua, tất cả ma chủng trên mặt đất co nhỏ lại một cỡ, linh cốt của Hề Bình mới được cốt ngọc thay thế hoàn toàn.
Hề Bình lơ lửng giữa không trung, bộ xương kia nhanh chóng điều chỉnh kích thước bên cạnh hắn, chưa tới giây lát đã giống y hệt khung xương của chính hắn. Ngay sau đó, bộ xương cốt ngọc hóa ra biến thành một dải sáng trắng “trải” phẳng trên người Hề Bình và chậm rãi ngấm vào theo da thịt. Cùng lúc đó, sau lưng Hề Bình “chảy” ra ánh sáng bạc chói mắt, hắn như mọc một đôi cánh thủy ngân.
Tử đạo sống hướng về cái chết, không có đạo tâm, thấy được mà không thể sờ được. Khi trước họ đều cho rằng tiểu đệ tử trẻ tuổi này chỉ bị ẩn cốt ma thần phụ thân, lại chẳng ngờ hắn đã có được truyền thừa hoàn chỉnh.
Phán quyết của y hạ xuống, tinh thạch trong tay Chương Giác đột nhiên chấn động một phát.
Hắn trông không có vẻ gì là không ổn, chỉ là hơi thở đột nhiên thay đổi, linh khí không ổn định lắm trên người ra theo linh cốt, trở thành một người phàm.
Triệu Ẩn kiểm tra linh đài hắn:
Bình thường lóc linh cốt không nhẹ nhàng thế này, đây là vinh dự núi Huyền Ẩn dành cho đệ tử “biết nguyên tắc”.
Lâm Tông Nghi kéo bịt miệng xuống:
– Không có đạo tâm, linh cơ mất chân nguyên tự nhiên sẽ bị tiêu trừ, còn lại không tổn hại. Một chốc một lát là có thể cho thần thức về vị trí cũ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vs
Bình thường lóc linh cốt không nhẹ nhàng thế này, đây là vinh dự núi Huyền Ẩn dành cho đệ tử “biết nguyên tắc”.
Nếp nhăn trên mi tâm Chương Giác hơi giãn ra. Đưa tay một cái, Ti Mệnh kéo Hề Bình lơ lửng giữa không trung qua, định tự mình kiểm tra kinh mạch Hề Bình như nghi ngờ Triệu Ẩn sẽ giở trò gì vậy.
Triệu Ẩn nói:
– Ti Hình, – Chương Giác dằn giọng, nhấn từng chữ – ngươi trừ ma bất luận tội, còn xứng quản hình phạt sao?
Triệu Ẩn không so đo những chuyện vặt vãnh này với ông, cụp mi vờ như không thấy, ánh mắt rơi trên bộ ẩn cốt của ma thần thượng cổ kia.
– Ngươi thấy rồi đấy, Chương sư huynh! – Triệu Ẩn nói.
Cùng lúc đó, như tăng theo hành động lóc xương thô bạo vừa rồi của Lâm Tông Nghi, ma khí trong ma chủng tăng vọt một cách nóng nảy, minh văn bốn phía như ẩn như hiện, rừng chuyển sinh mộc phía xa sinh trưởng như điên!
Không biết có phải ảo giác của hắn không, khuôn mặt hài cốt kia như có chút nét cười quỷ dị.
Nếp nhăn trên mi tâm Chương Giác hơi giãn ra. Đưa tay một cái, Ti Mệnh kéo Hề Bình lơ lửng giữa không trung qua, định tự mình kiểm tra kinh mạch Hề Bình như nghi ngờ Triệu Ẩn sẽ giở trò gì vậy.
Hài cốt sao lại biết cười?
Triệu Ẩn nhẹ nhàng nói:
Lại nghe trong cơ thể Hề Bình kêu lên “răng rắc”, da thịt móp méo từng tấc rồi lại phục hồi nguyên trạng, như xương cốt toàn thân tự vỡ vụn một lượt rồi một lần nữa mọc lại! Rồi cả người hắn như trở thành đèn cầu, ánh sáng trắng lắt nhắt không ngừng rỉ xuống từ người hắn, đáp đất liền biến thành từng mảnh vụn của cốt ngọc.
Nhưng Chương Giác mới chạm tới cổ tay Hề Bình, lại như không cẩn thận cầm vào một cây thất huyền cầm.
Dây đàn gảy phát là kêu, “ong” một tiếng.
Một tiếng “keng” khẽ vang lên trong tay áo Ti Mệnh đại trưởng lão, mảnh vỡ mang kiếm minh của Chiếu Đình bay thẳng ra, chui tọt vào mi tâm Hề Bình.
Cây đàn hình người này vừa phát ra âm thanh, toàn bộ phong ấn dưới đáy biển liền hơi chấn động theo, ma chủng bị ba đại cao thủ Thiền Thuế liên thủ trấn áp lập tức bành trướng ra một cỡ.
Chương Giác lạnh lùng nói:
Chương Giác như bị thứ gì đó làm bỏng, lập tức rụt tay lại. Triệu Ẩn không mảy may do dự đánh nát bộ linh cốt bị lóc ra.
Chương Giác rốt cuộc nhắm mắt lại, một viên tinh thạch rời khỏi tay ông.
– Tử đạo của Nguyên Hồi không có đạo tâm, mỗi lần thịt nát xương tan là một bước ngoặt, ẩn cốt sau khi tan nát sẽ tái sinh máu thịt. – Triệu Ẩn nhanh chóng bấm đốt gì đó – Vì sao hắn vừa vặn trái ngược, thân thể máu thịt sẽ tái sinh linh cốt? Lẽ nào linh cốt không hề là ẩn cốt thực thụ… ẩn cốt của ma thần kia giấu ở đâu?
Lại nghe trong cơ thể Hề Bình kêu lên “răng rắc”, da thịt móp méo từng tấc rồi lại phục hồi nguyên trạng, như xương cốt toàn thân tự vỡ vụn một lượt rồi một lần nữa mọc lại! Rồi cả người hắn như trở thành đèn cầu, ánh sáng trắng lắt nhắt không ngừng rỉ xuống từ người hắn, đáp đất liền biến thành từng mảnh vụn của cốt ngọc.
Thần thức Hề Bình rõ ràng đang ở yên đợi trong tinh thạch, thân thể lại chậm rãi xoay qua giữa không trung, nở một nụ cười trào phúng giống y hệt bộ linh cốt kia với Lâm Tông Nghi.
Triệu Ẩn tốn hai khắc để thay linh cốt hắn bằng cốt ngọc, hắn liền tốn hai khắc để “nhả” cốt ngọc thượng hạng bị đập nát kia ra.
Không biết có phải ảo giác của hắn không, khuôn mặt hài cốt kia như có chút nét cười quỷ dị.
– Phải, đạt được tới cảnh giới Thiền Thuế, đạo tâm không có đúng sai, chúng ta đều rõ điều này. Đừng nói đứa bé vừa cập quan này, cho dù là Nguyên Hồi năm đó, điển tịch cũng chưa từng ghi chép việc xấu mất trí nào của hắn. – Triệu Ẩn nói – Nhưng ma thần tái xuất nhân gian có nghĩa gì, Tĩnh Trai không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?
Cốt ngọc trộn với vụn linh cốt trên mặt đất, trên người Hề Bình lại sinh ra một bộ linh cốt khác!
Và đúng vào khoảnh khắc này, thân thể Hề Bình vừa hay hoàn toàn tụ thành hình, nụ cười trào phúng trên mặt biến mất, hơi thở toàn thân ảm đạm.
Hơi thở trên người thanh niên này đột ngột đại biến: người trẻ tuổi rõ ràng vừa trúc cơ chưa được mấy ngày này cuốn linh khí tàn dư của Đông Hải vào chân nguyên mới sinh, đột phá kỳ giữa Trúc Cơ!
– Ma thần phải trừ.
Lâm Tông Nghi đứng phắt dậy, đích thân vén tay áo để lộ ra một đôi tay khô gầy, một lần nữa loại bỏ linh cốt Hề Bình.
Giờ kiếm đã nát, bản năng che chở tiểu đệ tử như vẫn còn.
Y ra tay quyết đoán và thô bạo hơn Triệu Ẩn nhiều, lóc linh cốt chỉ tốn một khắc đồng hồ, trực tiếp chấn nát linh cơ Hề Bình.
– Thần thức tránh vào tinh thạch là sẽ cắt đứt lục cảm, sẽ không đau đớn. Ba người ta hộ pháp, sẽ tạm thời phong bế linh khiếu ngươi, tuyệt đối không tổn thương kinh mạch, dùng “cốt ngọc” thượng hạng của núi Bắc Tuyệt thay thế linh cốt, vững chắc và chịu được mài mòn tốt hơn xương thật, sau này cử động của ngươi sẽ không bất tiện hơn bất cứ ai… còn điều gì muốn gửi gắm không?
Nét cười trên khuôn mặt linh cốt bị lóc ra càng lúc càng rõ ràng, góc xương hàm dưới quá lớn không khớp với tướng mạo vốn có của Hề Bình… xương kia vừa mới rời người, không đợi Lâm Tông Nghi ra tay đã tự vỡ nát, rồi sự việc ban nãy một lần nữa tái diễn, trên người Hề Bình lại mọc ra một bộ linh cốt mới.
Chỉ thấy ma chủng bị Thiền Thuế trấn áp không ngừng trào ma khí ra ngoài, ti tỉ sợi ma khí tuôn về phía thân người đang tụ lại như bị thứ gì đó hấp dẫn.
Lần này chỉ mất một khắc, hơi thở trên người tiến thẳng sát tới kỳ sau Trúc Cơ!
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vs
Cùng lúc đó, như tăng theo hành động lóc xương thô bạo vừa rồi của Lâm Tông Nghi, ma khí trong ma chủng tăng vọt một cách nóng nảy, minh văn bốn phía như ẩn như hiện, rừng chuyển sinh mộc phía xa sinh trưởng như điên!
Hai đứa nhỏ Hề Duyệt và A Hưởng đi đến hiện tại ít nhiều đều có nguyên nhân ở hắn, Hề Bình phải cho chúng một lời dặn dò. Người khác thì không đến lượt hắn nhọc lòng – Hề Bình hơi mừng vì khi đó đại ma đầu muốn phá Đông Hải, hắn chưa có thời gian nói lời gì với tam ca, bằng không thì thật sự không thể bào chữa cho tròn.
Thần thức Hề Bình rõ ràng đang ở yên đợi trong tinh thạch, thân thể lại chậm rãi xoay qua giữa không trung, nở một nụ cười trào phúng giống y hệt bộ linh cốt kia với Lâm Tông Nghi.
Triệu Ẩn nhất thời có một ảo giác, như thể không phải bọn họ đang loại bỏ linh cốt, mà là đang tự tay giúp ma thần thượng cổ trở về nhân gian!
– Tử đạo của Nguyên Hồi không có đạo tâm, mỗi lần thịt nát xương tan là một bước ngoặt, ẩn cốt sau khi tan nát sẽ tái sinh máu thịt. – Triệu Ẩn nhanh chóng bấm đốt gì đó – Vì sao hắn vừa vặn trái ngược, thân thể máu thịt sẽ tái sinh linh cốt? Lẽ nào linh cốt không hề là ẩn cốt thực thụ… ẩn cốt của ma thần kia giấu ở đâu?
Ba vị đại trưởng lão Thiền Thuế đưa mắt nhìn nhau giây lát, Lâm Tông Nghi đột nhiên ra tay không hề báo trước, một chưởng vung về phía Hề Bình.
Dây đàn gảy phát là kêu, “ong” một tiếng.
Chương Giác đứng bật dậy, đã quá muộn.
Vô số mặt gương trên tinh thạch phản xạ ra vô số hắn từ nhỏ tới lớn – ký ức của chính Hề Bình về thuở bé đã mơ hồ cả, chút chuyện đi tè xuống bùn lại bị tinh thạch tiết lộ hai năm rõ mười. Hắn như trở về thời niên thiếu không buồn không lo, ngủ một giấc dậy lại ở trong phủ Vĩnh Ninh hầu vừa bị gió xuân đánh thức, hắn mơ mơ màng màng lộn người lăn xuống khỏi băng ghế đá, bị sặc hắt xì… cũng không biết con quỷ thất đức nào đặc biệt lướt tới đó đón hắn.
Đông Hải bình tĩnh trở lại, ma chủng một lần nữa im bặt, ma thần đã trừ.
Dù lúc này là kỳ sau Trúc Cơ, Hề Bình rốt cuộc cũng chỉ là một Trúc Cơ, bị trưởng lão Thiền Thuế gần như đồng thọ cùng đất trời và mở miệng như tụng thiên luật này đánh một chưởng tan thành mây khói, máu thịt chưa kịp vãi tung đã trực tiếp hóa thành cát bụi.
Chương Giác:
– Người làm cái gì!
Lâm Tông Nghi và Triệu Ẩn lại đồng thời nhìn về phía tinh thạch trong tay ông.
Thần thức của tu sĩ có thể tìm nơi tránh trong một chốc ngắn ngủi, nhưng cũng chỉ là tạm thời, kỳ thực không khác người phàm hít ma phí tán* là bao, một khi thể xác bị phá hủy là thần thức sẽ lập tức tan thành tro bụi theo.
*Thuốc mê.
Y dứt lời, vô số khung cảnh chợt lóe lên giữa bốn bức tường phong ấn đáy biển và minh văn chồng chất vết thương: tiếng nện đàn vang vọng bốn phía, những người nghe thấy tiếng đàn phẫn nộ kia như bị thứ gì đó kích nổ thù hận, họ giết chóc bất chấp hậu quả, lại chết chùm dưới hỏa súng và đao tên.
– Dù là Thăng Linh cũng không thể thoát khỏi kiếp trước kiếp này trong tinh thạch, bắt đầu thôi.
Cũng có nghĩa là, lúc này tinh thạch nên xám xịt trở lại.
Nhưng tinh thạch trong tay Chương Giác vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Chương Giác cũng ý thức được gì đó, nắm viên tinh thạch vào lòng bàn tay.
Triệu Ẩn trầm giọng bảo:
– Chương sư huynh, ẩn cốt kia… nếu ta không đoán lầm, hẳn đã bám lên thần thức hắn.
Tử đạo sống hướng về cái chết, không có đạo tâm, thấy được mà không thể sờ được. Khi trước họ đều cho rằng tiểu đệ tử trẻ tuổi này chỉ bị ẩn cốt ma thần phụ thân, lại chẳng ngờ hắn đã có được truyền thừa hoàn chỉnh.
Cũng có nghĩa là, Hề Bình căn bản không phải vào lầm “tử đạo”, bản thân hắn chính là “tử đạo”. Thảo nào một đạo “ấn cùng chung lúc này” kia của hắn đã chấn nát linh cơ, mà thần thức vẫn có thể không chút hoang mang tự động về vị trí sau khi linh cơ khôi phục, ẩn cốt có thể sinh sôi không ngừng kia của ma thần cùng tồn tại với thần thức hắn.
Triệu Ẩn trầm giọng bảo:
Huyền môn lâu rồi chưa gặp.
Chương Giác lạnh lùng nói:
– Cho nên giờ các ngươi muốn giết người? Ti Hình từng chính miệng nói, đứa trẻ này có công không tội, lẽ nào thuận theo đạo trời chính là vô cớ giết người có công? Hai vị, đạo tâm có vững không?
Triệu Ẩn mím môi, nhất thời sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đúng lúc này, hơi thở của ma trong ma chủng đột nhiên sục sôi dữ dội, một làn sương đen bay vút lên trời, suýt chút đập nát phong ấn dưới đáy biển.
Chương Giác cũng ý thức được gì đó, nắm viên tinh thạch vào lòng bàn tay.
– Đây là tinh thạch sinh ra từ Biển Sao. – Chương trưởng lão nói – Hình phạt loại bỏ linh cốt thường rơi lên người cao thủ, thời gian mở linh khiếu của ngươi quá ngắn, chỉ e thần thức không đủ vững vàng, có thể tạm trú nhờ tinh thạch.
Ba đại Thiền Thuế nhất thời không kịp nội chiến, liên thủ trấn áp nó, chỉ cảm thấy ma chủng phản kháng dữ dội gần như sánh ngang đại ma tám trăm tuổi sống sờ sờ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vs
Và cùng lúc đó, tro bụi trôi nổi xung quanh một lần nữa tụ lại, sắp tụ thành hình người ngay trước mắt ba trưởng lão Thiền Thuế sứt đầu mẻ trán.
– Ngươi thấy rồi đấy, Chương sư huynh! – Triệu Ẩn nói.
Chương Giác thầm thở dài, khẽ điểm một cái lên mi tâm, trước mắt Hề Bình tối sầm, thần thức lập tức tràn vào tinh thạch.
Lâm Tông Nghi kéo bịt miệng xuống:
Chương Giác đứng bật dậy, đã quá muộn.
– Ma thần phải trừ.
Phán quyết của y hạ xuống, tinh thạch trong tay Chương Giác đột nhiên chấn động một phát.
Và gần như cùng lúc, Ti Mệnh trưởng lão đột ngột mở mắt bên ngoài Biển Sao, con ngươi của ông vậy mà cũng trắng y hệt như ánh sáng trắng của tinh thạch, một ánh mắt chặn phán quyết của Lâm Tông Nghi bên ngoài tinh thạch.
Vạn nhất… nếu có “vạn nhất” gì đó, hắn có thể giả vờ bị sư phụ lôi về nội môn bế quan. Tiên nhân ư, bế quan cái là một trăm năm, vừa vặn chứa được một niệm tưởng của người phàm.
Hình dạng của xương cốt dần dần lộ ra cùng linh cốt trên người bị cốt ngọc ép ra.
– Ti Hình, – Chương Giác dằn giọng, nhấn từng chữ – ngươi trừ ma bất luận tội, còn xứng quản hình phạt sao?
Triệu Ẩn nhẹ nhàng nói:
– Chương sư huynh, chẳng lẽ ngươi không để ý thấy phán quyết của Lâm sư huynh là “ma thần phải trừ” à.
Nét cười nhàn nhạt treo trên khuôn mặt dần trở nên rõ ràng của thanh niên, như cười nhạo tất cả thiên quy thiết luật trên đời: nhật nguyệt đông mọc tây lặn, mười hai canh giờ phân ra ngày đêm, con người và súc vật sinh tử luân hồi sinh sôi không ngừng, nước chảy về đông, cây mọc lên cao, lập tâm mới có thể trúc cơ, chính đạo mới có thể thành thần…
Con ngươi trắng như tuyết của Chương Giác hơi run lên.
Lâm Tông Nghi trầm giọng bảo:
Ba vị đại trưởng lão Thiền Thuế đưa mắt nhìn nhau giây lát, Lâm Tông Nghi đột nhiên ra tay không hề báo trước, một chưởng vung về phía Hề Bình.
– Ti Mệnh, ngươi nhìn nhân gian xem.
Y dứt lời, vô số khung cảnh chợt lóe lên giữa bốn bức tường phong ấn đáy biển và minh văn chồng chất vết thương: tiếng nện đàn vang vọng bốn phía, những người nghe thấy tiếng đàn phẫn nộ kia như bị thứ gì đó kích nổ thù hận, họ giết chóc bất chấp hậu quả, lại chết chùm dưới hỏa súng và đao tên.
– Phải, đạt được tới cảnh giới Thiền Thuế, đạo tâm không có đúng sai, chúng ta đều rõ điều này. Đừng nói đứa bé vừa cập quan này, cho dù là Nguyên Hồi năm đó, điển tịch cũng chưa từng ghi chép việc xấu mất trí nào của hắn. – Triệu Ẩn nói – Nhưng ma thần tái xuất nhân gian có nghĩa gì, Tĩnh Trai không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?
Chương Giác lặng yên không nói.
Triệu Ẩn nhất thời có một ảo giác, như thể không phải bọn họ đang loại bỏ linh cốt, mà là đang tự tay giúp ma thần thượng cổ trở về nhân gian!
– Năm đó ngũ thánh đạt Nguyệt Mãn, cao thủ còn lại bị thiên đạo đào thải tới tấp, từ đó huyền môn lấy ngũ thánh làm nền móng và phân chia linh sơn, nhân gian cũng tách bạch đục trong. Có trật tự này, huyền môn và phàm gian mới có thể thái bình yên ổn. – Triệu Ẩn nói – Nam Hạp khơi lên chiến hỏa, ngũ đại linh sơn đã mất một, từ đó về sau, ma vật dưới đáy biển Vô Độ tăng vọt. Hai trăm năm nay, nhân gian có thêm bao nhiêu rối ren, có bao nhiêu sinh dân chết oan, thậm chí đợt dân oán do độ nguyệt kim dẫn tới này — xét cho cùng, không phải tất cả đều sinh ra do mất linh sơn! Chẳng lẽ Ti Mệnh đại trưởng lão còn cần người khác dạy cho đạo lý này?
Lâm Tông Nghi nói:
Dù lúc này là kỳ sau Trúc Cơ, Hề Bình rốt cuộc cũng chỉ là một Trúc Cơ, bị trưởng lão Thiền Thuế gần như đồng thọ cùng đất trời và mở miệng như tụng thiên luật này đánh một chưởng hôi phi yên diệt, máu thịt chưa kịp vãi tung đã trực tiếp hóa thành cát bụi.
– Kẻ bị thiên đạo vứt bỏ trở về nhân gian ắt sẽ tổn hại chính đạo, nơi đây nhân quả móc nối, sức người không thể phá. Quản mệnh, không giản đơn như “vô tội”.
Hài cốt sao lại biết cười?
– Ngày sau Tĩnh Trai xuất quan, nếu nó thật sự có thể vấn đạo Thiền Thuế, nhất định cũng sẽ nhìn thấy tầng này, ngươi muốn nó lựa chọn thế nào? – Triệu Ẩn đưa tay chỉ – Chương sư huynh, ngươi nhìn đó.
Chỉ thấy ma chủng bị Thiền Thuế trấn áp không ngừng trào ma khí ra ngoài, ti tỉ sợi ma khí tuôn về phía thân người đang tụ lại như bị thứ gì đó hấp dẫn.
– Ta tin các đại năng trong cuộc chiến thần ma năm đó đều không muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán, nhưng ngươi đừng quên, ma vật biển Vô Độ sinh ra chính bởi vì họ.
Cây đàn hình người này vừa phát ra âm thanh, toàn bộ phong ấn dưới đáy biển liền hơi chấn động theo, ma chủng bị ba đại cao thủ Thiền Thuế liên thủ trấn áp lập tức bành trướng ra một cỡ.
Lúc này người Hề Bình đã thành hình quá nửa, thoáng lộ ra hơi thở của Trúc Cơ viên mãn, thêm một lần nữa là có thể hắn sẽ trực tiếp thăng linh.
Nét cười nhàn nhạt treo trên khuôn mặt dần trở nên rõ ràng của thanh niên, như cười nhạo tất cả thiên quy thiết luật trên đời: nhật nguyệt đông mọc tây lặn, mười hai canh giờ phân ra ngày đêm, con người và súc vật sinh tử luân hồi sinh sôi không ngừng, nước chảy về đông, cây mọc lên cao, lập tâm mới có thể trúc cơ, chính đạo mới có thể thành thần…
Chương Giác rốt cuộc nhắm mắt lại, một viên tinh thạch rời khỏi tay ông.
Một tiếng “keng” khẽ vang lên trong tay áo Ti Mệnh đại trưởng lão, mảnh vỡ mang kiếm minh của Chiếu Đình bay thẳng ra, chui tọt vào mi tâm Hề Bình.
Khi ở đỉnh Phi Quỳnh, kiếm vá trời bị Chi Tu sai bảo thành “hộ lý sắt”, bất đắc dĩ xoay vòng quanh nghịch đồ, phòng hắn quậy hỏng hết núi tuyết.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-vs
Giờ kiếm đã nát, bản năng che chở tiểu đệ tử như vẫn còn.
Tinh thạch vỡ nát, thần thức trắng tinh trong đó, hầu phủ biếng nhác và cuối xuân Kim Bình cũng cùng nhau tan thành mây khói.
Và đúng vào khoảnh khắc này, thân thể Hề Bình vừa hay hoàn toàn tụ thành hình, nụ cười trào phúng trên mặt biến mất, hơi thở toàn thân ảm đạm.
Đông Hải bình tĩnh trở lại, ma chủng một lần nữa im bặt, ma thần đã trừ.
– Dù là Thăng Linh cũng không thể thoát khỏi kiếp trước kiếp này trong tinh thạch, bắt đầu thôi.