THÁI TUẾ – CHƯƠNG 65

SƠN LĂNG BĂNG – 17

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Ấn “chân trời cùng chung lúc này” không thể đóng trên người sống sờ sờ, việc này giống như nã một phát hỏa súng vào đầu là có thể tiễn người lên đường, thuộc loại đạo lý không nói tự hiểu, sư phụ thậm chí không nhiều chuyện dặn dò.

Nhưng Hề Bình chẳng những đóng, mà còn đóng trên linh cơ của mình.

Chiếu Đình là kiếm bản mệnh của sư phụ, kiếm bản mệnh đã vỡ, vậy…

Ấn cùng chung lúc này bị kiếm ghét bỏ giáp không ưa trên đỉnh Phi Quỳnh không được chết yên lành, và sau khi chồng tất cả chuyển sinh mộc toàn thiên hạ lại với nhau, thần thức Hề Bình cũng bị đánh tan thành cát mịn, bị xua đi khắp thiên hạ.

– Vậy còn họa ngầm không?

Thiếu nữ chọn chỉ màu xanh tím, giấu trong tay áo thắt nút.

Hắn mới trúc cơ, thần thức còn xa mới dũng mãnh như vậy, mau chóng không biết đêm nay là đêm nào.

Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy mình lúc thì quẩn quanh giữa đồng ruộng, khi lại du đãng trên phế tích. Chuyển sinh mộc mọc khắp nơi trên thôn hoang vắng và đất khô cằn, đâu đâu cũng có ý thức mơ hồ rải rác của hắn.

Không biết đã trôi nổi bao lâu, Hề Bình nhìn thấy A Hưởng đang leo lên đá ngầm bên bờ Đông Hải.

– Sư phụ! Sư…Hề Bình bỗng chốc phanh lại, chỉ thấy phía bên kia rừng cây chuyển sinh, giữa khoảng trống được minh văn bậc một thần bí vây quanh có ba người ngồi trên mặt đất, vây quanh một cái hố sâu rộng một thước vuông ở giữa.Cái hố kia như thể xuyên thẳng tới tâm trái đất, vì quá sâu, nó hiện ra một thứ màu đen thuần túy, nhìn chằm chằm một lúc là có thể khiến người ta đầu váng mắt hoa.Trong ba người ngồi quây tròn quanh hố sâu kia có một người trung niên nhắm mắt, một người đàn ông mặt tròn tướng mạo bình bình, và một thanh niên thanh tú bịt miệng bằng sa tanh trắng.Hề Bình đột nhiên xông tới, ba người đồng thời hơi nghiêng đầu về phía hắn, hai cặp mắt rơi trên người Hề Bình, trong chớp mắt, hắn như bị người ta chiếu xuyên gan mật.

Hề Bình thầm nghĩ xanh nào cũng không hợp, nói uể oải:

A Hưởng nói là làm, liên tục gọi hắn, thẻ bài gỗ nhỏ cô mang theo bên người dẫn thần thức Hề Bình tới. Hề Bình chấn động, chợt nhớ ra cô là ai, và nhớ lại mình là ai.

Thế là vô số tiếng gọi “Thái Tuế” như cây chổi quét thần thức hắn thành từng đống. Hề Bình không kịp nói một câu với A Hưởng, thần thức lại bị kéo về đất liền từ bờ biển.

Hắn như một người nhặt ve chai vừa đi vừa nhặt đầu óc của mình trên chặng đường đi theo những âm thanh kia, mỗi lần tìm về một phần, thần trí sẽ rõ ràng hơn một chút.

Người bái “Thái Tuế” quá nhiều, phần lớn đều không phải “ve bất bình”.

Khi người ta không muốn bái Nam Thánh nữa, dòng dõi chồn hoang yêu quỷ tự nhiên sẽ tiến vào từng bước và đi lên hương án – “Thái Tuế” Hề Bình này sóng vai với tầm cỡ như “Hoàng Bạch đại tiên*”, được một đám người ba lừa bảy lọc dựng nên điện thờ, cho một đám người có bệnh mới lo tìm thầy bái một cách hồ đồ mù mờ.
*Tiên chồn tiên nhím, một tín ngưỡng thờ cúng ở Trung Quốc.

Ánh mắt tà ma vói ra từ mảnh vải rách che mặt, như lưỡi rắn liếm một phát lên người thiếu nữ, như đã cười.Gã đàn ông gầy còm mừng rỡ như điên, vội vàng đẩy thiếu nữ một phát.Cô bất lực lảo đảo, run lên cầm cập, ngã xuống bên cạnh tà ma, bị một bàn tay lạnh toát nổi đầy sẹo da rắn tóm lấy.Lẽ nào lại vậy!Hề Bình đứng bật dậy, nhưng nơi khác lại vang lên tiếng gọi Thái Tuế, hắn bị kéo bay đi.Đợi đã, ông chưa muốn đi mà! Ông phải xử chết thằng chó đẻ này!Nhưng chuyện này không thuận theo hắn, hắn chỉ là một nắm thần thức bị điện thờ dối trá vung qua vung lại. Ánh mắt hoảng loạn của thiếu nữ xin giúp đỡ khắp xung quanh, những kẻ bàng quan vô cảm vui vẻ nở nụ cười rỗng tuếch với cô, chỉ màu cô thắt một nửa ban nãy bị vô số bàn chân giẫm lên… sợi chỉ rẻ tiền hạ giá nhuộm bằng hóa chất liền như bụi đất.Hề Bình giận muốn nứt mắt, nhưng hắn không linh.Lời rủa của hắn không linh, chúc phúc cũng không linh.Gió lớn cuốn hắn lên, Hề Bình cố gắng ghi nhớ nơi này, ghi nhớ tà ma cả gan mạo danh Thái Tuế, để sau này chẻ xác thứ kia ra. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra điều này là vô ích, hắn căn bản không thể phân biệt đâu với đâu.

– Nguyên thân của ma đầu này do oán khí khi đại chiến thần ma hóa thành, cao thủ ngũ đại môn phái không làm gì được hắn, còn phải nhét vào một người phục ma. Nếu để ma hồn của hắn phát triển đầy đủ rồi thoát ấn ra ngoài thì hỏng. Hiện nay nhân gian không còn đại tông sư Nguyệt Mãn và người phục ma nữa, đến lúc đó ắt sẽ là một trận đại kiếp. Ngươi cơ duyên trùng hợp phá vỡ Phong Ma ấn trước thời hạn, giống như… xé rách kén tằm trước vậy. Ngài độc trong đó còn chưa thể cất cánh, giành cho chúng ta một tia hi vọng sống. Cậu bé, ngươi có công lao rất lớn đấy.

– Quần ma loạn vũ dưới biển Vô Độ tám trăm năm, vô số linh cốt trời sinh vùi thân trong đó, oán ghét khó tan, e rằng Đông Hải sẽ phải tiêu hóa một thời gian. Ba người bọn ta sẽ trấn thủ ở đây. – Ti Mệnh Chương Giác trưởng lão nói.- Ồ, vậy thì tốt. – Hề Bình đáp một tiếng.Hắn vừa bị kiếm Chiếu Đình vỡ dọa cho hơi mềm nhũn chân, đầu gối vẫn run lên không thể khống chế.Trước mặt ba vị trưởng lão Thiền Thuế, hắn chính là một con kiến khuyết hồn đoản trí, Hề Bình đoán chừng ba cụ ấy cũng sẽ không bới lông tìm vết một con kiến, bèn khoanh chân ngồi xuống một cách dứt khoát không bận tâm.

Hắn nghe một đứa trẻ hỏi người lớn “vì sao phải bái chồn, sau này thấy chồn bắt trộm gà có phải chắp tay cung tiễn không”, đang thấy buồn cười thì nghe đứa bé kia lại hỏi: “Thái Tuế kia là gì?”

– Nhục linh chi là gì?- Là một cây nấm lớn ăn vào có thể trường sinh bất lão.Hề Bình: …“Cây nấm lớn” xúi quẩy thấy mồ nhặt thần thức của mình rồi đi liền, chửi mát nguyền rủa những tên đần này về sau ăn nấm bị tiêu chảy.Dù sao hắn nói gì cũng không linh.Hắn đi càng lúc càng sâu vào đám đông, nhặt về càng nhiều ký ức – núi Huyền Ẩn, mỏ Nam, biển Vô Độ… từng việc từng chuyện, mỗi lần nhớ ra một ít, bước chân của hắn lại vội vàng hơn một chút.Hắn còn chưa trả lại linh cốt của tam ca.

– Ta biết, Tĩnh Trai là đệ tử ta.Hề Bình kinh ngạc: Ti Mệnh đại trưởng lão!

Những tạp âm phiền phức quá sức chịu đựng kia càng lúc càng xa, Hề Bình như bước hụt trong mơ, thoáng cái rơi về thân thể mình.

Người lớn trả lời:

Chiếu Đình vô số lần đập vào lưng khi hắn ngủ gà ngủ gật, lơ lửng trên đầu khi hắn mới học ngự kiếm, Chiếu Đình như một cánh tay của sư tôn!

Hề Bình “chậc” một tiếng, lại nghe thấy cô nhỏ giọng thì thầm câu được câu chăng:

– Mọi người đều gọi là nhục linh chi*.
*Tương truyền nhục linh chi là hóa thân của Thái Tuế.

– Cái hầm bà lằng gì vậy, – đôi mày dài chạm tóc mai của Hề Bình nhướng lên – ngươi bảo đây là “đáng tin cậy”, nhìn người sao lại mù y như phối màu thế?Thiếu nữ thì thầm:

– Đây là cháu gái nhà đại ca ta, dáng dấp coi như cũng gọn gàng, lại nhanh nhẹn, chưa hứa gả đâu.

– Nhục linh chi là gì?

– Là một cây nấm lớn ăn vào có thể trường sinh bất lão.

Hề Bình: …

“Cây nấm lớn” xúi quẩy thấy mồ nhặt thần thức của mình rồi đi liền, chửi mát nguyền rủa những tên đần này về sau ăn nấm bị tiêu chảy.

Dù sao hắn nói gì cũng không linh.

Hắn đi càng lúc càng sâu vào đám đông, nhặt về càng nhiều ký ức – núi Huyền Ẩn, mỏ Nam, biển Vô Độ… từng việc từng chuyện, mỗi lần nhớ ra một ít, bước chân của hắn lại vội vàng hơn một chút.

Hắn còn chưa trả lại linh cốt của tam ca.

Tương truyền nhục linh chi là hóa thân của Thái Tuế.

Vị được Thiên Cơ các đón về chủ trì Đại tuyển tu bổ long mạch kia mới gọi là “tiên sứ”! Cứt chó thối hoắc gì cũng xứng?Hề Bình trông mà cứng nắm tay, chỉ hận không thể phá bĩnh.“Tiếng tiên” của cứt chó phun đến giai đoạn kết thúc, hưởng thụ sự thờ phụng của mọi người, một gã đàn ông gầy còm khom lưng tỏa ra ánh sáng cuồng nhiệt trong đôi mắt, thành kính rót trà cho hắn, vừa định tự tay dâng lên lại rụt về như tự thẹn mình dơ bẩn. Gã chùi tay lên người mấy lần, bỗng nhìn thấy thiếu nữ len lén thắt guồng chỉ kia, mắt sáng lên, vẫy tay bảo:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tA

Sư phụ thế nào rồi?

Cuối cùng hắn không còn lòng dạ nghe người ta nói gì, sốt ruột đến mức hận không thể chắp cánh bay về.Nhưng những người áo quần rách rưới kia cầu nguyện “rì rà rì rầm”, quấn lấy không cho hắn đi.Hề Bình muốn cầu xin họ đi bái người khác – hắn cũng không biết hiển linh, nếu hắn có thể hiển linh, việc đầu tiên chắc chắn sẽ là niệm chú cho đám người mãi không dứt này thành câm hết.Nhưng người thành kính dâng hương không nghe thấy tiếng lòng của hắn, thần thức của hắn bị bắn từ đám người này sang đám người khác. Hề Bình cũng không nghe rõ những người này đang nói gì, vùng vẫy đến cạn kiệt sức lực giữa những âm thanh hỗn độn không giống tiếng người kia.“Thần nấm lớn” sắp bị làm phiền đến chết thật sự hết cách, ôm đầu che tai, tìm một nơi tương đối yên tĩnh ngồi xổm, mặt ủ mày chau nghĩ cách.Lúc này, hắn nghe thấy bên cạnh có người tự nhủ:

Cuối cùng hắn không còn lòng dạ nghe người ta nói gì, sốt ruột đến mức hận không thể chắp cánh bay về.

Nhưng những người áo quần rách rưới kia cầu nguyện “rì rà rì rầm”, quấn lấy không cho hắn đi.

Hề Bình muốn cầu xin họ đi bái người khác – hắn cũng không biết hiển linh, nếu hắn có thể hiển linh, việc đầu tiên chắc chắn sẽ là niệm chú cho đám người mãi không dứt này thành câm hết.

Nhưng người thành kính dâng hương không nghe thấy tiếng lòng của hắn, thần thức của hắn bị bắn từ đám người này sang đám người khác. Hề Bình cũng không nghe rõ những người này đang nói gì, vùng vẫy đến cạn kiệt sức lực giữa những âm thanh hỗn độn không giống tiếng người kia.

“Thần nấm lớn” sắp bị làm phiền đến chết thật sự hết cách, ôm đầu che tai, tìm một nơi tương đối yên tĩnh ngồi xổm, mặt ủ mày chau nghĩ cách.

Lúc này, hắn nghe thấy bên cạnh có người tự nhủ:

– Xanh tím đẹp hay xanh chàm đẹp?

Phải rồi, Ti Mệnh trưởng lão trấn thủ Biển Sao trong truyền thuyết không mở mắt ngoài Biển Sao, vậy hai vị còn lại ngồi ngang hàng với ông…

– Đợi đã.Nhưng thân thể hắn ở Đông Hải xa xôi, không thể chạm tới người thật.Thiếu nữ rúm ró đứng dậy, chỉ màu thắt một nửa rơi xuống đất cũng không để ý, đi thẳng qua tay Hề Bình và tới trước, nói ấp úng:

Hề Bình nhất thời không thở nổi.Liền nghe Ti Mệnh trưởng lão nói:

Hề Bình uể oải liếc một cái, thấy đó là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang thừa nước đục thả câu. Người khác đều đang thành kính bái thần, cô thì ngồi quỳ bên cạnh lặng lẽ chơi thắt guồng chỉ… thảo nào chỗ này yên tĩnh thế.

– Chỉ là việc “báo mất giấy tờ bổ sung hồ sơ” này hơi rườm rà. Kiếm bản mệnh của nó tổn hại, thần thức trọng thương, ta đưa nó về đỉnh Phi Quỳnh bế quan rồi.Hề Bình ngẫm nghĩ, hỏi:

Hề Bình thầm nghĩ xanh nào cũng không hợp, nói uể oải:

– Vị tiền bối đây, vãn bối Hề Bình đỉnh Phi Quỳnh Huyền Ẩn…Người trung niên cười một cái:

– Thái Tuế phù hộ ta tìm được lang quân như ý nhé.Hề Bình sứt đầu mẻ trán day huyệt Thái Dương:

– Chọn xanh lam.

– Một kiếm này đã để lại vết tích trên kiếm đạo, mệnh nó chưa nên hết, cũng coi như chuyển họa thành phúc.Hề Bình chỉ nghe hiểu bốn chữ “mệnh chưa nên hết”, tâm tình thay đổi nhanh chóng, thở phào một hơi suýt gãy cột sống.

– Nên ý ngài là, một kiếm của sư phụ ta đã ghi tên trong ba ngàn đại đạo… giống như đối ấn giữ tiền ở ngân trang, ngân phiếu bị phá hủy cũng có thể báo mất giấy tờ bổ sung hồ sơ, đúng không?Người Uyển từ xưa coi trọng hàm súc, thư họa phải để lại khoảng trắng, nói chuyện thì không bàn luận viển vông. Chỉ có trẻ con hoặc người hạ đẳng không biết mấy chữ mới tìm cách chứng thực một cách cặn kẽ thế này. Nhưng Ti Mệnh đại trưởng lão không chê hắn giải thích việc tu hành nông cạn như thế, kiên nhẫn gật đầu, nói xuôi theo lời của hắn:

Thiếu nữ chọn chỉ màu xanh tím, giấu trong tay áo thắt nút.

Ti Mệnh đưa tay, một thanh kiếm vỡ nát đến mức không thành hình nổi lên trong lòng bàn tay ông.Hề Bình nhìn rõ chuôi kiếm và kiếm minh, đầu lập tức “ong” một tiếng: Chiếu Đình!

Hề Bình “chậc” một tiếng, lại nghe thấy cô nhỏ giọng thì thầm câu được câu chăng:

Phải rồi, Hề Bình nhớ lại, sau khi đột phá cấm chế của sư phụ, hắn đã cảm nhận được một thứ hơi thở hùng mạnh nào đó. Khi đó hắn không hề nghĩ ngợi đã đóng ấn cùng chung lúc này xuyên qua linh cơ… nên người hắn gọi đến là ai?Người trung niên nhắm mắt vẫy tay với hắn, gọi:

– Thái Tuế phù hộ ta tìm được lang quân như ý nhé.

Hề Bình sứt đầu mẻ trán day huyệt Thái Dương:

– Lực bất tòng tâm, ngươi cứ từ từ mà tìm.

Nói đoạn ông ta lại chỉ vào thanh niên bịt miệng bảo:

– Cũng không cần quá đẹp, sạch sẽ gọn gàng như Đại Thành ca là được. Quan trọng là bụng dạ phải nhân hậu, hiếu thuận hữu ái. Không cần nói nhiều, nhưng có thể tin cậy. Nhờ huynh ấy điều gì, huynh ấy cũng có thể làm…

Trong sầu khổ ngập trời, lời nói dông dài của thiếu nữ như một thìa sương trong vắt, Hề Bình nghe một lát, cơn đau đầu sắp nổ tung vậy mà dịu đi đôi chút, bèn chống đầu quan sát cô.

Cô nương kia tự nói một mình đến mức ngại ngùng, “ôi chao” một tiếng che mặt.

Con gái nhà nghèo khổ không son phấn, xương thịt hơi rúm ró, cũng không da mịn thịt mềm như những tiểu thư quý phụ kia, nhưng cô không có một chút gì gọi là mình đầy bụi đất. Cô đội vải vụn rách cài đóa hoa, trông cũng đẹp, cũng mới mẻ, trên khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều có một đôi mắt như quả nho, vừa đen vừa ngấn nước, nhìn theo hướng nào cũng tỏa sáng lấp lánh. Đôi mắt đó khiến Hề Bình nhớ đến chú cún bà nội nuôi hồi bé, cảm thấy cô trở nên đặc biệt thân thiết và đáng yêu.

– Suốt ngày binh hoang mã loạn, Thái Tuế, bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?Thái Tuế giả khó lòng bảo vệ chính mình ngẩn người không có gì để đáp, chỉ đành ngồi một bên cùng thẫn thờ với cô.Bỗng, thiếu nữ như giật nảy mình vì thứ gì đó, cuống quýt thu chỉ màu trong tay lại và quỳ ngay ngắn.Hề Bình nhìn theo ánh mắt cô, thấy một người che mặt tiền hô hậu ủng bước vào, trên người có mùi hôi thối. Hề Bình nhìn phát biết ngay, đây là một tà ma mở hỏng linh khiếu.Tà ma kia cũng chẳng phải ve bất bình, hình như còn chẳng biết câu “thà chết đầu sương không trái lòng” kia – những tà ma phá lẻ này lựa bừa một cái tên rồi đi lừa bịp khắp nơi, làm mấy trò ảo thuật liền được coi là đệ tử dưới tòa tiên tôn cứu khổ cứu nạn, còn chẳng bằng ve bất bình.Hề Bình chỉ thấy thứ này vừa vào liền bắt đầu nói nhăng nói cuội, giảng đạo của “Thái Tuế” ngay trước mặt “Thái Tuế”, ba hoa chích chòe bậy bạ một tràng. Mọi người nghe mà đầu rạp xuống đất, đều gọi hắn là “tiên sứ”.

– Lực bất tòng tâm, ngươi cứ từ từ mà tìm.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tA

– Ngươi rất xinh, – Hề Bình nói – vừa ý ai thì tìm người ta nói thử một tiếng, ta thấy vấn đề không lớn.

Thiếu nữ chắp hai tay trước ngực, che một nắm chỉ sặc sỡ khua khua tay:

– Đi mau, dâng trà cho tiên sứ.

– Thái Tuế phù hộ người ta thương mến cũng thương mến ta.

– Được thôi, – Hề Bình vân vê ngón tay nói – ta xem thiên tượng ban đêm, thấy ngươi… sao chủ quản tỏa sáng rực rỡ, ở cái nơi… tóm lại là một vị trí không tồi, có thể có đại vận ba năm, nhân duyên ắt sẽ suôn sẻ, bình an phát tài…

Thiếu nữ không nghe thấy hắn nói gì, không đợi hắn nói dứt lời đã lại thở dài:

Ấn cùng chung lúc này bị kiếm ghét bỏ giáp không ưa trên đỉnh Phi Quỳnh không được chết yên lành, và sau khi chồng tất cả chuyển sinh mộc toàn thiên hạ lại với nhau, thần thức Hề Bình cũng bị đánh tan thành cát mịn, bị xua đi khắp thiên hạ.

– Nhưng Đại Thành ca cũng tới chỗ “Trung Nghĩa đại soái” rồi, bọn họ nói “Trung Nghĩa đại soái” trước kia là một tên cướp đường, căn bản không muốn đòi công đạo cho ai, chỉ muốn thừa cơ dấy binh mưu phản… đó không phải là chuyện mất đầu sao, ta khuyên huynh ấy đừng đi, mà huynh ấy không nghe.

– Cái hầm bà lằng gì vậy, – đôi mày dài chạm tóc mai của Hề Bình nhướng lên – ngươi bảo đây là “đáng tin cậy”, nhìn người sao lại mù y như phối màu thế?

Thiếu nữ thì thầm:

– Suốt ngày binh hoang mã loạn, Thái Tuế, bao giờ chuyện này mới kết thúc đây?

Thái Tuế giả khó lòng bảo vệ chính mình ngẩn người không có gì để đáp, chỉ đành ngồi một bên cùng thẫn thờ với cô.

Bỗng, thiếu nữ như giật nảy mình vì thứ gì đó, cuống quýt thu chỉ màu trong tay lại và quỳ ngay ngắn.

Hề Bình nhìn theo ánh mắt cô, thấy một người che mặt tiền hô hậu ủng bước vào, trên người có mùi hôi thối. Hề Bình nhìn phát biết ngay, đây là một tà ma mở hỏng linh khiếu.

Tà ma kia cũng chẳng phải ve bất bình, hình như còn chẳng biết câu “thà chết đầu sương không trái lòng” kia – những tà ma phá lẻ này lựa bừa một cái tên rồi đi lừa bịp khắp nơi, làm mấy trò ảo thuật liền được coi là đệ tử dưới tòa tiên tôn cứu khổ cứu nạn, còn chẳng bằng ve bất bình.

Hề Bình chỉ thấy thứ này vừa vào liền bắt đầu nói nhăng nói cuội, giảng đạo của “Thái Tuế” ngay trước mặt “Thái Tuế”, ba hoa chích chòe bậy bạ một tràng. Mọi người nghe mà đầu rạp xuống đất, đều gọi hắn là “tiên sứ”.

– Vậy… ma đầu không ai nói được ra tên kia thì sao?

Vị được Thiên Cơ các đón về chủ trì Đại tuyển tu bổ long mạch kia mới gọi là “tiên sứ”! Cứt chó thối hoắc gì cũng xứng?

Hề Bình trông mà cứng nắm tay, chỉ hận không thể phá bĩnh.

“Tiếng tiên” của cứt chó phun đến giai đoạn kết thúc, hưởng thụ sự thờ phụng của mọi người, một gã đàn ông gầy còm khom lưng tỏa ra ánh sáng cuồng nhiệt trong đôi mắt, thành kính rót trà cho hắn, vừa định tự tay dâng lên lại rụt về như tự thẹn mình dơ bẩn. Gã chùi tay lên người mấy lần, bỗng nhìn thấy thiếu nữ len lén thắt guồng chỉ kia, mắt sáng lên, vẫy tay bảo:

– A Hoa, mau lại đây!

Hề Bình nhíu mày, đưa tay ngăn lại:

Bấy giờ hắn mới có lòng dạ trở lại, nghiền ngẫm lại lời của Ti Mệnh trưởng lão, cố gắng hiểu cả buổi, chỉ sợ hiểu sai ý mà hỏi rằng:

– Đợi đã.

Nhưng thân thể hắn ở Đông Hải xa xôi, không thể chạm tới người thật.

Thiếu nữ rúm ró đứng dậy, chỉ màu thắt một nửa rơi xuống đất cũng không để ý, đi thẳng qua tay Hề Bình và tới trước, nói ấp úng:

– Nhưng Đại Thành ca cũng tới chỗ “Trung Nghĩa đại soái” rồi, bọn họ nói “Trung Nghĩa đại soái” trước kia là một tên cướp đường, căn bản không muốn đòi công đạo cho ai, chỉ muốn thừa cơ dấy binh mưu phản… đó không phải là chuyện mất đầu sao, ta khuyên huynh ấy đừng đi, mà huynh ấy không nghe.

Gã đàn ông gầy còm đưa chén trà cho cô, lệnh cô hầu hạ lão tà ma thối hoắc không biết dơ kia:

– Nhị thúc.

– Trưởng lão, sư phụ ta không bị…

Gã đàn ông gầy còm đưa chén trà cho cô, lệnh cô hầu hạ lão tà ma thối hoắc không biết dơ kia:

– Xanh tím đẹp hay xanh chàm đẹp?

– Đi mau, dâng trà cho tiên sứ.

– Đây là Ti Hình.

Rồi lại trơ mặt tỏ vẻ nịnh hót nói với tà ma kia:

Thực ra Hề Bình biết, chỉ là lúc này nói không nên lời: La sư huynh từng giảng ở Tiềm Tu tự, khác biệt lớn nhất của “Thiền Thuế” và “Thăng Linh” chính là đạo của Thiền Thuế đã được trời đất tiếp nhận, trở thành một con đường trong ba ngàn đại đạo. Tu sĩ đã qua cảnh giới Thiền Thuế đều đã hòa một nửa cơ thể vào đất trời – ví dụ như Chi Tu là đệ tử thân truyền của Ti Mệnh đại trưởng lão, dòng của Ti Mệnh cơ bản là độc truyền, theo lý thực ra Hề Bình nên gọi Ti Mệnh trưởng lão một tiếng “sư tổ”. Nhưng với người trung niên trước mắt, từ “sư tổ” này căn bản không xuất hiện trong đầu hắn, hắn liền gọi “trưởng lão” theo bản năng. Nếu sư phụ hắn mà nói chuyện ngắt nghỉ không đúng chỗ thế này, Hề Bình đã nói năng lỗ mãng từ lâu, nhưng lúc này hắn rõ ràng hận không thể quất một roi sau lời đại trưởng lão, lại ngây người không dám giục.

– Đây là cháu gái nhà đại ca ta, dáng dấp coi như cũng gọn gàng, lại nhanh nhẹn, chưa hứa gả đâu.

– Thái Tuế phù hộ người ta thương mến cũng thương mến ta.

A Hưởng nói là làm, liên tục gọi hắn, thẻ bài gỗ nhỏ cô mang theo bên người dẫn thần thức Hề Bình tới. Hề Bình chấn động, chợt nhớ ra cô là ai, và nhớ lại mình là ai.Thế là vô số tiếng gọi “Thái Tuế” như cây chổi quét thần thức hắn thành từng đống. Hề Bình không kịp nói một câu với A Hưởng, thần thức lại bị kéo về đất liền từ bờ biển.Hắn như một người nhặt ve chai vừa đi vừa nhặt đầu óc của mình trên chặng đường đi theo những âm thanh kia, mỗi lần tìm về một phần, thần trí sẽ rõ ràng hơn một chút.Người bái “Thái Tuế” quá nhiều, phần lớn đều không phải “ve bất bình”.Khi người ta không muốn bái Nam Thánh nữa, dòng dõi chồn hoang yêu quỷ tự nhiên sẽ tiến vào từng bước và đi lên hương án – “Thái Tuế” Hề Bình này sóng vai với tầm cỡ như “Hoàng Bạch đại tiên*”, được một đám người ba lừa bảy lọc dựng nên điện thờ, cho một đám người có bệnh mới lo tìm thầy bái một cách hồ đồ mù mờ.*Tiên chồn tiên nhím, một tín ngưỡng thờ cúng ở Trung Quốc.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tA

Ánh mắt tà ma vói ra từ mảnh vải rách che mặt, như lưỡi rắn liếm một phát lên người thiếu nữ, như đã cười.

Gã đàn ông gầy còm mừng rỡ như điên, vội vàng đẩy thiếu nữ một phát.

Cô bất lực lảo đảo, run lên cầm cập, ngã xuống bên cạnh tà ma, bị một bàn tay lạnh toát nổi đầy sẹo da rắn tóm lấy.

Lẽ nào lại vậy!

Hề Bình đứng bật dậy, nhưng nơi khác lại vang lên tiếng gọi Thái Tuế, hắn bị kéo bay đi.

Đợi đã, ông chưa muốn đi mà! Ông phải xử chết thằng chó đẻ này!

Nhưng chuyện này không thuận theo hắn, hắn chỉ là một nắm thần thức bị điện thờ dối trá vung qua vung lại. Ánh mắt hoảng loạn của thiếu nữ xin giúp đỡ khắp xung quanh, những kẻ bàng quan vô cảm vui vẻ nở nụ cười rỗng tuếch với cô, chỉ màu cô thắt một nửa ban nãy bị vô số bàn chân giẫm lên… sợi chỉ rẻ tiền hạ giá nhuộm bằng hóa chất liền như bụi đất.

Hề Bình giận muốn nứt mắt, nhưng hắn không linh.

Lời rủa của hắn không linh, chúc phúc cũng không linh.

Gió lớn cuốn hắn lên, Hề Bình cố gắng ghi nhớ nơi này, ghi nhớ tà ma cả gan mạo danh Thái Tuế, để sau này chẻ xác thứ kia ra. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra điều này là vô ích, hắn căn bản không thể phân biệt đâu với đâu.

– Mọi người đều gọi là nhục linh chi*.*Tương truyền nhục linh chi là hóa thân của Thái Tuế.

Ti Lễ trưởng lão Triệu Ẩn thần long kiến thủ bất kiến vĩ sau đại điện đỉnh chính Huyền Ẩn, còn có Ti Hình trưởng lão Lâm Tông Nghi nghe nói luôn bế quan.Trái tim treo trong lồng ngực Hề Bình “rầm” một phát rơi xuống đất, ba trưởng lão Thiền Thuế của núi Huyền Ẩn!Đừng nói đại ma biển Vô Độ, trời sập đất lún cũng vững vàng.Hắn bèn nhìn Ti Mệnh trưởng lão bằng ánh mắt chờ mong:

Chỗ nào trông cũng na ná, chỗ nào cũng có thứ mùi hôi thối của tà ma ngoại đạo.

Ẩn cốt tới từ ma thần thượng cổ có khả năng tự hồi phục kinh người, linh cơ được dựng lại bắt đầu kéo thần thức lang thang của Hề Bình về.

Ấn “chân trời cùng chung lúc này” không thể đóng trên người sống sờ sờ, việc này giống như nã một phát hỏa súng vào đầu là có thể tiễn người lên đường, thuộc loại đạo lý không nói tự hiểu, sư phụ thậm chí không nhiều chuyện dặn dò.

Những tạp âm phiền phức quá sức chịu đựng kia càng lúc càng xa, Hề Bình như bước hụt trong mơ, thoáng cái rơi về thân thể mình.

Ba vị này còn không có hơi người bằng tượng thần trong miếu Nam Thánh, có một sự thôi thúc khiến Hề Bình muốn dâng hương bày đồ cúng trước mặt ba vị này. Hắn không dám lỗ mãng, cúi đầu một vòng bằng tư thế dâng hương, hỏi:

Hắn phút chốc mở mắt, vẫn ở trong tiên khí hình phiến lá kia, tiên khí chi chít vết nứt, chạm vào là vỡ vụn.

Hề Bình bò ra, phát hiện mình đang ở đáy biển Đông Hải.

Nói là đáy biển, nhưng hắn không ngâm mình trong nước. Nước biển xung quanh như bị một bức tường cao vô hình ngăn cách bên ngoài, thi thoảng có xoáy nước lại gần, chạm một cái rồi đi. Khi có ngoại vật va tới, “tường” vô hình lóe lên minh văn, những minh văn kia khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hề Bình hoảng sợ giật mình – sư phụ từng giảng, chỉ có minh văn bậc một trong truyền thuyết mới khiến người ta cảm nhận được sự đe dọa và áp bức.

Phải rồi, sư phụ đâu?

Hề Bình đột ngột sải bước chạy theo minh văn kia, hắn nhớ mang máng sư phụ đã rơi vào rừng chuyển sinh…

Hắn nhanh chóng tìm thấy rừng chuyển sinh, nhưng quay cuồng một vòng như ruồi không đầu cũng không tìm thấy tung tích Chi Tu.

– Cũng không cần quá đẹp, sạch sẽ gọn gàng như Đại Thành ca là được. Quan trọng là bụng dạ phải nhân hậu, hiếu thuận hữu ái. Không cần nói nhiều, nhưng có thể tin cậy. Nhờ huynh ấy điều gì, huynh ấy cũng có thể làm…Trong sầu khổ ngập trời, lời nói dông dài của thiếu nữ như một thìa sương trong vắt, Hề Bình nghe một lát, cơn đau đầu sắp nổ tung vậy mà dịu đi đôi chút, bèn chống đầu quan sát cô.Cô nương kia tự nói một mình đến mức ngại ngùng, “ôi chao” một tiếng che mặt.Con gái nhà nghèo khổ không son phấn, xương thịt hơi rúm ró, cũng không da mịn thịt mềm như những tiểu thư quý phụ kia, nhưng cô không có một chút gì gọi là mình đầy bụi đất. Cô đội vải vụn rách cài đóa hoa, trông cũng đẹp, cũng mới mẻ, trên khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều có một đôi mắt như quả nho, vừa đen vừa ngấn nước, nhìn theo hướng nào cũng tỏa sáng lấp lánh. Đôi mắt đó khiến Hề Bình nhớ đến chú cún bà nội nuôi hồi bé, cảm thấy cô trở nên đặc biệt thân thiết và đáng yêu.

– Sư phụ! Sư…

Hề Bình bỗng chốc phanh lại, chỉ thấy phía bên kia rừng cây chuyển sinh, giữa khoảng trống được minh văn bậc một thần bí vây quanh có ba người ngồi trên mặt đất, vây quanh một cái hố sâu rộng một thước vuông ở giữa.

Cái hố kia như thể xuyên thẳng tới tâm trái đất, vì quá sâu, nó hiện ra một thứ màu đen thuần túy, nhìn chằm chằm một lúc là có thể khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Trong ba người ngồi quây tròn quanh hố sâu kia có một người trung niên nhắm mắt, một người đàn ông mặt tròn tướng mạo bình bình, và một thanh niên thanh tú bịt miệng bằng sa tanh trắng.

Hề Bình đột nhiên xông tới, ba người đồng thời hơi nghiêng đầu về phía hắn, hai cặp mắt rơi trên người Hề Bình, trong chớp mắt, hắn như bị người ta chiếu xuyên gan mật.

Người đàn ông mặt tròn gật đầu bảo:

Phải rồi, Hề Bình nhớ lại, sau khi đột phá cấm chế của sư phụ, hắn đã cảm nhận được một thứ hơi thở hùng mạnh nào đó. Khi đó hắn không hề nghĩ ngợi đã đóng ấn cùng chung lúc này xuyên qua linh cơ… nên người hắn gọi đến là ai?

Người trung niên nhắm mắt vẫy tay với hắn, gọi:

– Đến.

Tiên chồn tiên nhím, một tín ngưỡng thờ cúng ở Trung Quốc.

Ba vị này còn không có hơi người bằng tượng thần trong miếu Nam Thánh, có một sự thôi thúc khiến Hề Bình muốn dâng hương bày đồ cúng trước mặt ba vị này. Hắn không dám lỗ mãng, cúi đầu một vòng bằng tư thế dâng hương, hỏi:

Người lớn trả lời:

Sư phụ thế nào rồi?

– Vị tiền bối đây, vãn bối Hề Bình đỉnh Phi Quỳnh Huyền Ẩn…

Người trung niên cười một cái:

– Chọn xanh lam.

– Ta biết, Tĩnh Trai là đệ tử ta.

Hề Bình kinh ngạc: Ti Mệnh đại trưởng lão!

Phải rồi, Ti Mệnh trưởng lão trấn thủ Biển Sao trong truyền thuyết không mở mắt ngoài Biển Sao, vậy hai vị còn lại ngồi ngang hàng với ông…

Người đàn ông mặt tròn gật đầu bảo:

– Ta Ti Lễ.

Chỗ nào trông cũng na ná, chỗ nào cũng có thứ mùi hôi thối của tà ma ngoại đạo.Ẩn cốt tới từ ma thần thượng cổ có khả năng tự hồi phục kinh người, linh cơ được dựng lại bắt đầu kéo thần thức lang thang của Hề Bình về.

Nói đoạn ông ta lại chỉ vào thanh niên bịt miệng bảo:

– Đây là Ti Hình.

Ti Lễ trưởng lão Triệu Ẩn thần long kiến thủ bất kiến vĩ sau đại điện đỉnh chính Huyền Ẩn, còn có Ti Hình trưởng lão Lâm Tông Nghi nghe nói luôn bế quan.

Trái tim treo trong lồng ngực Hề Bình rơi “rầm” một phát xuống đất, ba trưởng lão Thiền Thuế của núi Huyền Ẩn!

Đừng nói đại ma biển Vô Độ, trời sập đất lún cũng vững vàng.

Hắn bèn nhìn Ti Mệnh trưởng lão bằng ánh mắt chờ mong:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tA

– Trưởng lão, sư phụ ta không bị…

– Được thôi, – Hề Bình vân vê ngón tay nói – ta xem thiên tượng ban đêm, thấy ngươi… sao chủ quản tỏa sáng rực rỡ, ở cái nơi… tóm lại là một vị trí không tồi, có thể có đại vận ba năm, nhân duyên ắt sẽ suôn sẻ, bình an phát tài…Thiếu nữ không nghe thấy hắn nói gì, không đợi hắn nói dứt lời đã lại thở dài:

Hắn nghe một đứa trẻ hỏi người lớn “vì sao phải bái chồn, sau này thấy chồn bắt trộm gà có phải chắp tay cung tiễn không”, đang thấy buồn cười thì nghe đứa bé kia lại hỏi: “Thái Tuế kia là gì?”

Ti Mệnh đưa tay, một thanh kiếm vỡ nát đến mức không thành hình nổi lên trong lòng bàn tay ông.

Hề Bình nhìn rõ chuôi kiếm và kiếm minh, đầu lập tức “ong” một tiếng: Chiếu Đình!

– Ở đây. – Ti Lễ trưởng lão Triệu Ẩn mặt tròn điểm vào vực sâu đen kịt giữa ba người – Đây chính là ma chủng.Chương trưởng lão Ti Mệnh tuy khá là hòa nhã dễ chịu, nhưng lại có một khuôn mặt rất buồn khổ, Lâm trưởng lão Ti hình trực tiếp dùng vải bịt miệng lại, đại khái cũng không định bụng giao lưu với người khác.Chỉ có Triệu trưởng lão Ti Lễ hơn hai vị này chút hơi người, cười lên còn rất hiền hậu.

Chiếu Đình vô số lần đập vào lưng khi hắn ngủ gà ngủ gật, lơ lửng trên đầu khi hắn mới học ngự kiếm, Chiếu Đình như một cánh tay của sư tôn!

– A Hoa, mau lại đây!Hề Bình nhíu mày, đưa tay ngăn lại:

Chiếu Đình là kiếm bản mệnh của sư phụ, kiếm bản mệnh đã vỡ, vậy…

Rồi lại trơ mặt tỏ vẻ nịnh hót nói với tà ma kia:

Hề Bình nhất thời không thở nổi.

Liền nghe Ti Mệnh trưởng lão nói:

– Kiếm ý cuối cùng của Tĩnh Trai đã chạm tới rìa của Thiền Thuế, kiếm ý đã tới, tu vi còn kém xa, bấy giờ mới chấn nát kiếm bản mệnh — ngươi biết Thiền Thuế có nghĩa là gì không?

Thực ra Hề Bình biết, chỉ là lúc này nói không nên lời: La sư huynh từng giảng ở Tiềm Tu tự, khác biệt lớn nhất của “Thiền Thuế” và “Thăng Linh” chính là đạo của Thiền Thuế đã được trời đất tiếp nhận, trở thành một con đường trong ba ngàn đại đạo. Tu sĩ đã qua cảnh giới Thiền Thuế đều đã hòa một nửa cơ thể vào đất trời – ví dụ như Chi Tu là đệ tử thân truyền của Ti Mệnh đại trưởng lão, dòng của Ti Mệnh cơ bản là độc truyền, theo lý thực ra Hề Bình nên gọi Ti Mệnh trưởng lão một tiếng “sư tổ”. Nhưng với người trung niên trước mắt, từ “sư tổ” này căn bản không xuất hiện trong đầu hắn, hắn liền gọi “trưởng lão” theo bản năng. Nếu sư phụ hắn mà nói chuyện ngắt nghỉ không đúng chỗ thế này, Hề Bình đã nói năng lỗ mãng từ lâu, nhưng lúc này hắn rõ ràng hận không thể quất một roi sau lời đại trưởng lão, lại ngây người không dám giục.

Ti Mệnh trưởng lão nói bằng giọng đều đều chậm rãi:

– Một kiếm này đã để lại vết tích trên kiếm đạo, mệnh nó chưa nên hết, cũng coi như chuyển họa thành phúc.

Hề Bình chỉ nghe hiểu bốn chữ “mệnh chưa nên hết”, tâm tình thay đổi nhanh chóng, thở phào một hơi suýt gãy cột sống.

Hắn mới trúc cơ, thần thức còn xa mới dũng mãnh như vậy, mau chóng không biết đêm nay là đêm nào.Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy mình lúc thì quẩn quanh giữa đồng ruộng, khi lại du đãng trên phế tích. Chuyển sinh mộc mọc khắp nơi trên thôn hoang vắng và đất khô cằn, đâu đâu cũng có ý thức mơ hồ rải rác của hắn.Không biết đã trôi nổi bao lâu, Hề Bình nhìn thấy A Hưởng đang leo lên đá ngầm bên bờ Đông Hải.

Bấy giờ hắn mới có lòng dạ trở lại, nghiền ngẫm lại lời của Ti Mệnh trưởng lão, cố gắng hiểu cả buổi, chỉ sợ hiểu sai ý mà hỏi rằng:

– Nên ý ngài là, một kiếm của sư phụ ta đã ghi tên trong ba ngàn đại đạo… giống như đối ấn giữ tiền ở ngân trang, ngân phiếu bị phá hủy cũng có thể báo mất giấy tờ bổ sung hồ sơ, đúng không?

Người Uyển từ xưa coi trọng hàm súc, thư họa phải để lại khoảng trắng, nói chuyện thì không bàn luận viển vông. Chỉ có trẻ con hoặc người hạ đẳng không biết mấy chữ mới tìm cách chứng thực một cách cặn kẽ thế này. Nhưng Ti Mệnh đại trưởng lão không chê hắn giải thích việc tu hành nông cạn như thế, kiên nhẫn gật đầu, nói xuôi theo lời của hắn:

– Chỉ là việc “báo mất giấy tờ bổ sung hồ sơ” này hơi rườm rà. Kiếm bản mệnh của nó tổn hại, thần thức trọng thương, ta đưa nó về đỉnh Phi Quỳnh bế quan rồi.

Hề Bình ngẫm nghĩ, hỏi:

– Vậy… ma đầu không ai nói được ra tên kia thì sao?

Nhưng Hề Bình chẳng những đóng, mà còn đóng trên linh cơ của mình.

– Ở đây. – Ti Lễ trưởng lão Triệu Ẩn mặt tròn điểm vào vực sâu đen kịt giữa ba người – Đây chính là ma chủng.

Chương trưởng lão Ti Mệnh tuy khá là hòa nhã dễ chịu, nhưng lại có một khuôn mặt rất buồn khổ, Lâm trưởng lão Ti hình trực tiếp dùng vải bịt miệng lại, có lẽ cũng không định bụng giao lưu với người khác.

Chỉ có Triệu trưởng lão Ti Lễ nhiều hơi người hơn hai vị này một chút, cười lên còn rất hiền hậu.

– Kiếm ý cuối cùng của Tĩnh Trai đã chạm tới rìa của Thiền Thuế, kiếm ý đã tới, tu vi còn kém xa, bấy giờ mới chấn nát kiếm bản mệnh — ngươi biết Thiền Thuế có nghĩa là gì không?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tA

Triệu trưởng lão nói:

– Nhị thúc.

– Nguyên thân của ma đầu này do oán khí khi đại chiến thần ma hóa thành, cao thủ ngũ đại môn phái không làm gì được hắn, còn phải nhét vào một người phục ma. Nếu để ma hồn của hắn phát triển đầy đủ rồi thoát ấn ra ngoài thì hỏng. Hiện nay nhân gian không còn đại tông sư Nguyệt Mãn và người phục ma nữa, đến lúc đó ắt sẽ là một trận đại kiếp. Ngươi cơ duyên trùng hợp phá vỡ Phong Ma ấn trước thời hạn, giống như… xé rách kén tằm trước vậy. Ngài độc trong đó còn chưa thể cất cánh, giành cho chúng ta một tia hi vọng sống. Cậu bé, ngươi có công lao rất lớn đấy.

Hề Bình làm bộ làm tịch cười vờ vịt một cái, miệng nói “không dám” – Triệu trưởng lão rõ ràng đang học theo giọng điệu nói chuyện với hắn của Ti Mệnh Chương trưởng lão ban nãy.

Nhưng Chương trưởng lão là để ý đến hắn lo lắng cho đại hỉ đại bi của sư tôn, hai câu này của Triệu trưởng lão làm cho người ta không dễ chịu lắm, như hạ mình giải thích cho kẻ ngu vậy.

Hề Bình hỏi:

– Vậy còn họa ngầm không?

– Quần ma loạn vũ dưới biển Vô Độ tám trăm năm, vô số linh cốt trời sinh vùi thân trong đó, oán ghét khó tan, e rằng Đông Hải sẽ phải tiêu hóa một thời gian. Ba người bọn ta sẽ trấn thủ ở đây. – Ti Mệnh Chương Giác trưởng lão nói.

– Ồ, vậy thì tốt. – Hề Bình đáp một tiếng.

Hắn vừa bị kiếm Chiếu Đình vỡ dọa cho hơi nhũn chân, đầu gối vẫn run lên không thể khống chế.

Trước mặt ba vị trưởng lão Thiền Thuế, hắn chính là một con kiến khuyết hồn đoản trí, Hề Bình đoán chừng ba cụ ấy cũng sẽ không bới lông tìm vết một con kiến, bèn khoanh chân ngồi xuống một cách dứt khoát không bận tâm.

– Vậy nên nói đến ta rồi. – Hề Bình nói – Ba vị trưởng lão tính xử lý ta thế nào?

Hề Bình làm bộ làm tịch cười vờ vịt một cái, miệng nói “không dám” – Triệu trưởng lão rõ ràng đang học theo giọng điệu nói chuyện với hắn của Ti Mệnh Chương trưởng lão ban nãy.Nhưng Chương trưởng lão là để ý đến hắn lo lắng cho đại hỉ đại bi của sư tôn, hai câu này của Triệu trưởng lão làm cho người ta không dễ chịu lắm, như hạ mình giải thích cho kẻ ngu vậy.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s