SƠN LĂNG BĂNG – 15
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Cung Quảng Vận thành một mớ hỗn độn, mấy bán tiên áo lam của Thiên Cơ các phá không lao tới, vượt qua đại điện cháy thành ống khói và xông thẳng vào cung cấm.
Triệu Dự còn chưa đặt chân xuống đất, đã thấy một nội thị ngã nhào xuống đất. Cú ngã này làm gãy răng cửa, nội thị miệng đầy máu kia chạy vãi cứt vãi đái ra ngoài:
– Nguyên Hồi là một người tuyệt diệu, tu vi có thể so sánh với chân thần Nguyệt Mãn. Hắn không có Nguyệt Mãn là vì đạo của hắn không nằm trong ba ngàn đại đạo, không được đất trời chấp nhận.
– Bệ hạ… bệ hạ ngài…
Cho dù ẩn cốt của ma thần đặc biệt thần bí tạm thời dung chứa thần thức hắn, vậy sau trúc cơ thì sao?
Không phải, cho dù có đạo tâm, có linh cốt, với đức hạnh một hoa giáp chưa thuộc hết “Kinh mạch tường giải” kia của Hề Bình, hắn biết trúc cơ nên dẫn linh thế nào không?
Triệu Dự đẩy phắt cửa noãn các, cơn gió mang mùi khét lẹt ùa vào trước hắn nửa bước, thổi hoa mẫu đơn trái mùa rụng đầy đất.
– Tiểu quỷ kia à, – khuôn mặt quen thuộc trong nước kia nói nhẹ nhàng – mệnh có kiếp, hắn nên mang đạo của Nguyên Hồi đi.
Thái Minh hoàng đế Chu Khôn ngồi ngay ngắn trong phòng, nửa trên khuôn mặt kinh nộ đan xen, nửa dưới khuôn mặt lại ngưng đọng một nụ cười vừa méo mó vừa nhẹ nhõm. Cổ mặt trần trụi bên ngoài và đôi tay ông ta phủ đầy minh văn u ám như hình xăm xuyên ra từ kẽ xương, công khai tội nhân giết người thân hiến tế và cung phụng ma vật cuối cùng của Chu thị.
Nhưng lúc này nơi này không cho phép y nghĩ kỹ nữa, đám ma vật trong biển Vô Độ đều đã phát điên, chúng chống lại kiếm quang lẫm liệt của Chiếu Đình, hung hãn không sợ chết xông ra.
– Sĩ Dung. – Hắn nghe thấy giọng Chi Tu vang lên bên tai, như truyền tới qua tiên khí, sư tôn nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh – Tiết học cầu đạo, ta vẫn chưa giảng cho con. Nhiều năm như vậy, vi sư tự hỏi đất trời không hề có kết quả, thật sự không nên tùy tiện làm hại con cháu người ta.
Sống lưng Triệu Dự lạnh toát, sửng sốt cả buổi, kinh ngạc phát hiện người trong noãn các không còn hơi thở, vội vàng lấy một bộ găng tay ra từ trong ngực đeo vào, đi lên xem xét.
– “Nguyên Hồi” chính là vị tiền bối tu “tử đạo” kia phải không?
– “Tử đạo”? – Ma vật bị phong mấy ngàn năm quả nhiên bị y khơi gợi hứng nói chuyện, tiếng cười dậy sóng biển – Đây là tên ai đặt, quá là mất phong cách.
Hắn chưa kịp đụng vào Chu Khôn, da thịt trên cơ thể người đó đã nổ tung từng tấc, bạo quân hô mưa gọi gió nửa đời ầm ầm đổ xuống.
Chân Ngụy Thành Hưởng mềm nhũn khuỵu xuống, hoảng hốt quay đầu nhìn, bấy giờ cô mới phát hiện mình vô tri và bạo gan thế nào.
Cùng nổ tung hoàn toàn còn có Phong Ma ấn dưới xoáy Phản Hồn.
Chi Tu lập tức biết hắn nói đến Lương Thần:
– Lúc nhập môn con nói, “mọi người đều đang lấy đạo của mình khấu hỏi trời đất, trời đất chắc hẳn sẽ bị phiền chết mất”, – giọng Chi Tu như có chút ý cười – con trẻ ngây thơ, nói rất đúng, ngược lại là những người chúng ta đi quá xa, thường xuyên quên mất khởi nguồn.
Chi Tu một tay xách đồ đệ hở gân lộ xương đi, một tay cầm kiếm, chặn đứng hàng ngàn hàng vạn ma vật dưới Đông Hải. Trong lúc bận rộn, y còn vội vã kiểm tra vết thương của Hề Bình… sau đó Phi Quỳnh phong chủ suýt nữa bị sặc một ngụm nước biển vào phổi.
– Bệ hạ… bệ hạ ngài…
Trúc Cơ?!
Triệu Dự đẩy phắt cửa noãn các, cơn gió mang mùi khét lẹt ùa vào trước hắn nửa bước, thổi hoa mẫu đơn trái mùa rụng đầy đất.
Khi tu sĩ trúc cơ nhất định phải có đạo tâm, vì con người phải thoát thai hoán cốt vào bước này, linh đài vốn chứa thần thức sẽ được linh khí dẫn vào cơ thể phá tan, cho đến khi những linh khí này một lần nữa tụ thành linh cơ mới được tính là đại công cáo thành. Trong quá trình này, tu sĩ nhất định phải duy trì tỉnh táo.
Đây với kia là có thể trúc cơ? Y bế quan không cẩn thận quên mất xuân thu, mở mắt ra đã là trăm năm sau sao?
– Đạo của hắn không có tên, – trong nước biển, ma vật cộng sinh hỗn độn dùng mặt Nam Thánh nói – ngược lại thì ta sẵn lòng gọi đó là “bất tuần”.
Tên nhóc này nhặt đâu ra đạo tâm?
Trúc Cơ?!
– Cái thứ này ra kiểu…
Không phải, cho dù có đạo tâm, có linh cốt, với đức hạnh một giáp chưa thuộc hết “Kinh mạch tường giải” kia của Hề Bình, hắn biết trúc cơ nên dẫn linh thế nào không?
Hề Bình đập tiên khí một phát:
Chi Tu ngẩng đầu thu hồi toàn bộ suy tư, hồi lâu không lên tiếng.
Lịch sử huyền môn lâu đời thi thoảng cũng sẽ xuất hiện mấy tên đần, đề phòng mấy thứ suốt ngày không biết nghĩ gì trong đầu ăn nhầm, tất cả phong ấn của bình đan không ôn hòa đều đặt cấm chế, đặc biệt là Trúc Cơ đan. Theo lý thuyết, chỉ có những Khai Khiếu đỉnh cao đã khống chế nhuần nhuyễn linh khí và chuẩn bị vẹn toàn sẵn sàng kinh mạch linh cốt mới có năng lực phá vỡ cấm chế của bình Trúc Cơ.
Ánh mắt y xa xăm mà yên tĩnh, như đang đáp lại đạo tâm của mình:
– Vãn bối chỉ là một kiếm tu nhỏ nhoi, tư chất kém cỏi, phi thần phi thánh, vì sao phải không tự lượng sức đi chiếu cố đại cục?
Nghịch đồ khốn nạn này rốt cuộc đã dùng cái răng nào gặm mở bình đan?!
Chi tướng quân sống hơn hai trăm năm, lần đầu tiên không nghĩ ra như vậy.
Khuôn mặt Nam Thánh hiện lên vẻ hoài niệm, như đang nhớ về một người bạn cũ:
Nhưng lúc này nơi này không cho phép y nghĩ kỹ nữa, đám ma vật trong biển Vô Độ đều đã phát điên, chúng chống lại kiếm quang lẫm liệt của Chiếu Đình, hung hãn không sợ chết xông ra.
Ma vật kia cười lớn:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tj
Tất cả cấm chế biến mất, thần thức kiếm tu càn quét quần ma, đánh thẳng một mạch, quét qua vực thẳm Vô Độ ngàn năm không thấy mặt trời, y nhìn thấy đàn tế đã sụp đổ.
Y nhìn thấy những vết nhơ loang lổ khó lòng nhìn thẳng tại nơi khuất sáng của thời đại hưng thịnh, lần lượt gặp mặt những lá ngọc cành vàng sống sờ sờ bị kìm kẹp đến chết dưới biển Vô Độ; thấy kẻ điên tre già măng mọc, vật tế đi vào đường cùng, bên dưới hài cốt quỷ dị mĩ miều như điêu khắc từ bạch linh, oán hồn thợ mỏ và lương tâm nô lệ tan tành đầy đất… cũng thấy bán tiên nhỏ bé không vẽ nổi một lá bùa hoàn chỉnh vì bảo vệ y mà liều lĩnh một mình đấu với tâm ma.
Đồng tử Chi Tu co lại đột ngột.
Chi Tu một tay xách đồ đệ hở gân lộ xương đi, một tay cầm kiếm, chặn đứng hàng ngàn hàng vạn ma vật dưới Đông Hải. Trong lúc bận rộn, y còn vội vã kiểm tra vết thương của Hề Bình… sau đó Phi Quỳnh phong chủ suýt nữa bị sặc một ngụm nước biển vào phổi.
Linh cảm của Thăng Linh không cần vừa tra sách vừa đoán mò như Hề Bình, chỉ quét một cái, Chi Tu đã thu hết những cuộc đời vùi lấp dưới cựu tích của những bộ xương trắng vô danh kia vào đáy mắt.
– Vi sư không có gì để truyền thụ cho con, chỉ có chút đường quanh co, ngược lại có thể làm vết xe đổ cho con. – Chi Tu phớt lờ, nói thẳng – Đừng hỏi đất trời, dù đạo của con không được đất trời dung chứa — hãy hỏi bản thân con. Và…
Y nhìn thấy những vết nhơ loang lổ khó lòng nhìn thẳng tại nơi khuất sáng của thời đại hưng thịnh, lần lượt gặp mặt những lá ngọc cành vàng sống sờ sờ bị kìm kẹp đến chết dưới biển Vô Độ; thấy kẻ điên tre già măng mọc, vật tế đi vào đường cùng, bên dưới hài cốt quỷ dị mĩ miều như điêu khắc từ bạch linh, oán hồn thợ mỏ và lương tâm nô lệ tan tành đầy đất… cũng thấy bán tiên nhỏ bé không vẽ nổi một lá bùa hoàn chỉnh vì bảo vệ y mà liều lĩnh một mình đấu với tâm ma.
– Chỉ sai một li, ma hồn của ta chỉ sai một li là có thể hoàn chỉnh, – khuôn mặt Nam Thánh dưới biển lại thở dài – xem ra đây là số phận của người Chu gia, cũng là số phận của ta. Nhưng Huyền Ẩn cũng chỉ có thêm một tia hi vọng sống mà thôi, một Thăng Linh nhỏ bé như ngươi cũng đừng châu chấu đá xe nữa. Trên người ngươi có hơi thở quen thuộc, rất thân thiết, chết ở đây thì tiếc lắm, lùi lại đi.
Y nghĩ: Nếu tâm ma còn ở đây, lần này có lẽ thật sự là số kiếp khó tránh.
Như thể chủ nhân ngọn núi tuyết duy nhất của Huyền Ẩn cũng có thể bị thương, cũng có thể chết vậy.
Đây với kia là có thể trúc cơ? Y bế quan không cẩn thận quên mất xuân thu, mở mắt ra đã là trăm năm sau sao?
Theo tâm niệm vừa động của y, kiếm Chiếu Đình xuyên thủng Phong Ma ấn bị phá hủy, kiếm khí đánh thẳng vào khu rừng chuyển sinh mộc nọ. Ma thần thượng cổ dù sao cũng đã chết hơn ngàn năm, tàn tích bị một kiếm của Chiếu Đình quét qua tan thành tro bụi.
Có một giây lát nhất thời như thế, Chi Tu cảm nhận rõ ràng tâm thần mình bất ổn.
Chi Tu nói nhẹ nhàng:
Y nghĩ: Nếu tâm ma còn ở đây, lần này có lẽ thật sự là số kiếp khó tránh.
Chẳng trách hắn nuốt Trúc Cơ đan liền như biết nên dẫn linh đi đâu theo bản năng!
May thay thuyền băng và kiếm khí xuất phát từ cùng nguồn, kiếm khí không làm cô bị thương, một tiếng “keng” giòn giã, thuyền băng nguyên đầu nguyên đuôi bắn ra và rơi trên mặt biển. Kiếm khí như có ý đưa cô một đoạn đường, gió dữ được khuấy lên đột ngột đẩy con thuyền ra xa..
Chi Tu nhắm mắt: Chiếu Đình!
Đồng tử Chi Tu co lại đột ngột.
Triệu Dự còn chưa đặt chân xuống đất, đã thấy một nội thị ngã nhào xuống đất. Cú ngã này làm gãy răng cửa, nội thị miệng đầy máu kia chạy vãi cứt vãi đái ra ngoài:
Theo tâm niệm vừa động của y, kiếm Chiếu Đình xuyên thủng Phong Ma ấn bị phá hủy, kiếm khí đánh thẳng vào khu rừng chuyển sinh mộc nọ. Ma thần thượng cổ dù sao cũng đã chết hơn ngàn năm, tàn tích bị một kiếm của Chiếu Đình quét qua tan thành tro bụi.
Thú linh thủy long trực tiếp tan biến ngay tại chỗ, bị tiếng tim đập này đánh về pháp trận.
Ngay sau đó, chúng như hơi nước mỏng manh trên phiến đá bị vải lụa nhẹ nhàng lau qua, biến mất từng cụm ngay tại chỗ. Ma khí, linh khí, kiếm chí… thậm chí minh văn thần bí không thấy tận cùng dưới đáy biển và xoáy Phản Hồn cũng cùng bị xóa sạch.
Chi Tu áp lòng bàn tay lên mi tâm Hề Bình, nhân danh dòng của Ti Mệnh, y đánh xuống một đạo cấm chế “không thể thăm dò” – từ nay về sau, trừ khi có người vượt qua được Biển Sao, bằng không không một ai có thể nhìn thấy kinh lịch và ngọn nguồn của Hề Bình.
Thời không nhất thời bất động, Đông Hải yên lặng trở lại một cách bất tự nhiên.
Mượn nửa bộ ẩn cốt mở linh khiếu cũng thôi, còn về vấn đề bán tiên không có đạo tâm, người khác cùng lắm chỉ nói được một câu người trẻ này mệnh cách kỳ quỷ.
Nhưng trúc cơ ở động ma, còn cuốn đi ẩn cốt của ma thần tử đạo, là quá mức.
Cùng nổ tung hoàn toàn còn có Phong Ma ấn dưới xoáy Phản Hồn.
Đúng lúc này, mặt biển gió giục mây vần đột nhiên đông đặc, rồi rãnh nước và sóng lớn bị kiếm khí đánh ra như bị một bàn tay cưỡng chế vuốt phẳng.
Thực ra Chi Tu không hề cho rằng đạo tâm ma thần sẽ có vấn đề gì… thứ gọi là “ma thần thượng cổ” cũng chỉ là đại năng bị đánh bại trong cuộc tranh đoạt thần vị Nguyệt Mãn mà thôi. Đã đạt đến đỉnh cao Thiền Thuế, đạo của họ chí ít sẽ không tệ hơn tuyệt đại đa số “đạo tâm chính thống” hiện có.
Cho nên… không phải Lương Thần lấy trộm ẩn cốt của ma thần thượng cổ, là nửa bộ ẩn cốt kia ký sinh trên người hắn, lợi dụng hắn tìm truyền nhân mới.
Nhưng y không kiểm soát được người khác nghĩ thế nào, nhập môn chưa được một năm đã trúc cơ, tứ đại tiên sơn chưa từng có tiền lệ. Tất cả kỳ tích đều là khác loài, chưa chắc có thể được người đời chấp nhận.
Khuôn mặt kia Chi Tu nhìn kiểu gì cũng thấy quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
– Kiếm tu Thăng Linh hai trăm năm, kiếm ý thế này, nếu ngươi sinh sớm mấy trăm năm, thần vị Nguyệt Mãn nên có tên ngươi.
Cấm chế đáp xuống, kiếm ý mơ hồ quét qua xương trắng khiếp người kia của Hề Bình, che phủ hơi thở có chút cổ quái trên người hắn, Hề Bình lập tức cho người ta cảm giác như một kiếm tu chính thống.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tj
Lúc này, Chiếu Đình phát ra tiếng ong ong như cảnh báo, Chi Tu bỗng cảm nhận được gì đó, gửi một đạo vấn thiên về núi tiên.
– Nhãi con tìm chết… rút lui hết tốc lực về phía nam!
Chiếu Đình vẫn là Chiếu Đình.
Rồi y nhanh chóng lấy một phiến lá ra từ trong tay áo, cuốn lên người Hề Bình:
Nghịch đồ khốn nạn này rốt cuộc đã dùng cái răng nào gặm mở bình đan?!
– Đưa hắn về đỉnh Phi Quỳnh.
Có một giây lát nhất thời như thế, Chi Tu cảm nhận rõ ràng tâm thần mình bất ổn.
Tiên khí hình lá liễu kia trải rộng tới một trượng vuông, nơi ánh sáng chảy qua trên phần đuôi lộ ra một chữ “Lâm” nho nhỏ – rõ ràng là một tiên khí cấp bậc Thăng Linh. Y quấn Hề Bình kín kẽ như kén tằm, tiên khí trên cơ thể tỏa ra ánh sáng trắng, bất kể là ma khí xung quanh hay là kiếm khí đều nhượng bộ lui binh, bọc lấy Hề Bình phóng hết tốc lực lên mặt biển.
– Đạo của Nguyên Hồi ấy à, mỗi lần trèo lên một bước là phải thịt nát xương tan, vứt bỏ quá khứ một lần. Thời cơ thịt nát xương tan phải chuẩn, bằng không phá kén trùng sinh cũng chỉ cách thân chết đạo tiêu một lằn ranh. Thời cơ đó là gì thì e rằng không ai biết ngoài bản thân hắn. Di cốt của hắn bầu bạn với ta bao nhiêu năm nay dưới đáy biển Vô Độ, ta chưa bao giờ hiểu thấu đạo của hắn.
Vừa mới đưa đồ đệ đi, quần ma trong biển Vô Độ đã sôi lên sùng sục, xô lên kiếm quang của Chiếu Đình như liều mạng.
– Giờ người ở Đông Hải, kiếm ở Đông Hải thôi.
Kiếm khí bắn ra, thủy long đã rút khỏi xoáy Phản Hồn bị kinh động vọt lên không, va vào đội tàu nhà mình.
Nhưng tiên khí quấn quanh lại dịu dàng đỡ lấy đầu hắn.
Lâm Chiêu Lý là người cảm nhận được đầu tiên, linh cảm của kiếm tu Trúc Cơ báo hiệu điên cuồng. Hắn tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể tách hàm răng run cầm cập ra, phất tay áo cuốn Hề Duyệt định nhảy xuống nước về và đánh ngất:
Vừa mới đưa đồ đệ đi, quần ma trong biển Vô Độ đã sôi lên sùng sục, xô lên kiếm quang của Chiếu Đình như liều mạng.
– Người Chu gia đến rồi lại đi, đều cho rằng khu rừng chuyển sinh mộc kia chỉ là di vật thượng cổ. Chỉ khi dồn mình vào chỗ chết mới có thể chạm tới ẩn cốt dưới rừng chuyển sinh mộc. Chín năm trước có một người cơ duyên trùng hợp tiến vào, gặp phải tâm ma, đạo tâm vỡ nát, khiến hắn gặp truyền thừa ẩn cốt trong tuyệt cảnh… nhưng hắn không nắm lấy cơ hội.
– Nhãi con tìm chết… rút lui hết tốc lực về phía nam!
Ngụy Thành Hưởng và thuyền băng cùng bị sóng lớn hất tung lên cao, tân bán tiên mới vừa tự cảm thấy mình “nắm chặt vận mệnh, không xứng được cầu nguyện với tiên nhân nữa” lập tức bị đánh về nguyên hình, cô lại thành sâu kiến tép riu trong mưa gió bấp bênh.
Thét đến mấy chữ cuối cùng, giọng của hắn lại vỡ ra.
Chi Tu nhắm mắt: Chiếu Đình!
Lâm Chiêu Lý xưa nay sĩ diện lớn hơn trời không để tâm che giấu nỗi kinh hoàng của mình trước mặt đồng liêu:
Thứ khiến tiên thánh Nguyệt Mãn năm đó bó tay bất lực trong Phong Ma ấn… tỉnh rồi.
Vực thẳm Vô Độ như chưa từng tồn tại.
– Đi mau!
Chi Tu áp lòng bàn tay lên mi tâm Hề Bình, nhân danh dòng của Ti Mệnh, y đánh xuống một đạo cấm chế “không thể thăm dò” – từ nay về sau, trừ khi có người vượt qua được Biển Sao, bằng không không một ai có thể nhìn thấy kinh lịch và ngọn nguồn của Hề Bình.
– Vì sao?
Ngụy Thành Hưởng và thuyền băng cùng bị sóng lớn hất tung lên cao, tân bán tiên mới vừa tự cảm thấy mình “nắm chặt vận mệnh, không xứng được cầu nguyện với tiên nhân nữa” lập tức bị đánh về nguyên hình, cô lại thành sâu kiến tép riu trong mưa gió bấp bênh.
Thuyền băng trượt đi như bay trên mặt biển như mặt kính, thuyền lật hất Ngụy Thành Hưởng xuống biển, may mà cô một mực không buông tay.
Ngụy Thành Hưởng không mở nổi mắt, chỉ có thể dùng hết tứ chi giữ chặt lấy thuyền băng, bị sóng lớn hất tung quay cuồng.
Một đạo kiếm khí vô hình tràn ra từ dưới nước tách đôi biển cả, trước mắt Ngụy Thành Hưởng tối sầm, cô ngã lên kiếm khí theo thuyền băng.
May thay thuyền băng và kiếm khí xuất phát từ cùng nguồn, kiếm khí không làm cô bị thương, một tiếng “keng” giòn giã, thuyền băng nguyên đầu nguyên đuôi bắn ra và rơi trên mặt biển. Kiếm khí như có ý đưa cô một đoạn đường, gió dữ được khuấy lên đột ngột đẩy con thuyền ra xa..
Chân Ngụy Thành Hưởng mềm nhũn khuỵu xuống, hoảng hốt quay đầu nhìn, bấy giờ cô mới phát hiện mình vô tri và bạo gan thế nào.
Nếu nhìn thấy kiếm này sớm hơn, chưa chắc cô đã dám nhìn thẳng vị tiên tôn áo xám kia!
Hề Bình mê man như bị ác mộng đánh trúng lồng ngực, giật bắn người trong tiên khí.
Đúng lúc này, mặt biển gió giục mây vần đột nhiên đông đặc, rồi rãnh nước và sóng lớn bị kiếm khí đánh ra như bị một bàn tay cưỡng chế vuốt phẳng.
– Đi mau!
Thời không nhất thời bất động, Đông Hải yên lặng trở lại một cách bất tự nhiên.
Một thứ áp lực vô hình ấn chặt kiếm tu xuất chúng nhất núi Huyền Ẩn dưới đáy biển, Chi Tu nhất thời có một ảo giác rằng Đông Hải bao la đè hết lên vai y. Xương sống cứng như núi tuyết kia của Thăng Linh phát ra âm thanh chẳng lành, như thể sắp bị đè nát.
Đạo tâm là để nâng cao thần thức tạm thời sau khi linh đài vỡ vụn.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tj
Thuyền băng trượt đi như bay trên mặt biển như mặt kính, thuyền lật hất Ngụy Thành Hưởng xuống biển, may mà cô một mực không buông tay.
Khi kiếm ở trong tay Phi Quỳnh phong chủ, sau lưng vĩnh viễn là vách núi.
Giây phút đó, toàn bộ Đông Hải, tất cả vật sống đều nghe thấy một tiếng “bụp” như tim đập.
Sống lưng Triệu Dự lạnh toát, sửng sốt cả buổi, kinh ngạc phát hiện người trong noãn các không còn hơi thở, vội vàng lấy một bộ găng tay ra từ trong ngực đeo vào, đi lên xem xét.
Nhưng đúng lúc cô đang chật vật bò lên thuyền băng, lồng ngực đột nhiên ngột ngạt.
Giây phút đó, toàn bộ Đông Hải, tất cả vật sống đều nghe thấy một tiếng “bụp” như tim đập.
Chi Tu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tiên thánh kia, nhìn thẳng vào sự chất vấn của trời đất.
Tiếng tim đập kia to lớn lại rõ ràng, như truyền tới từ biển sâu, lại như vang lên trong lồng ngực mỗi người.
Bất kể là tu sĩ, người phàm… thậm chí bán ngẫu đều bị cú kia chấn động suýt ngạt thở.
Nhưng đúng lúc cô đang chật vật bò lên thuyền băng, lồng ngực đột nhiên ngột ngạt.
Thú linh thủy long trực tiếp tan biến ngay tại chỗ, bị tiếng tim đập này đánh về pháp trận.
Hề Bình gan to bằng trời, không chút thường thức, vì sư phụ vẫn chưa dạy đến đó – không một sư tôn nào sẽ giảng “Tứ thư” khi đệ tử còn chưa thuộc hết hai dòng Thiên tự văn.
Hề Bình mê man như bị ác mộng đánh trúng lồng ngực, giật bắn người trong tiên khí.
Cái này nghe hợp với nghịch đồ long trời lở đất kia của y hơn kiếm đạo thường thường không có gì mới lạ.
Đáy biển Vô Độ, Chi Tu chỉ thấy ma vật chi chít trước mặt như được đồng loạt cởi bỏ phép định thân.
Nhưng không kịp báo bình an với Trang vương, hơi thở kia của Hề Bình lại treo lơ lửng – vừa nãy rõ ràng hắn đã cảm giác được sư phụ, người đâu?
Ngay sau đó, chúng như hơi nước mỏng manh trên phiến đá bị vải lụa nhẹ nhàng lau qua, biến mất từng cụm ngay tại chỗ. Ma khí, linh khí, kiếm chí… thậm chí minh văn thần bí không thấy tận cùng dưới đáy biển và xoáy Phản Hồn cũng cùng bị xóa sạch.
Vực thẳm Vô Độ như chưa từng tồn tại.
Chi Tu: …
Một thứ áp lực vô hình ấn chặt kiếm tu xuất chúng nhất núi Huyền Ẩn dưới đáy biển, Chi Tu nhất thời có một ảo giác rằng Đông Hải bao la đè hết lên vai y. Xương sống cứng như núi tuyết kia của Thăng Linh phát ra âm thanh chẳng lành, như thể sắp bị đè nát.
Rồi y nghe thấy một tiếng thở dài vang lên trong Đông Hải:
Không có đạo tâm đủ hoàn chỉnh trấn giữ, thần thức sẽ trực tiếp tiêu tan, người đương nhiên cũng sẽ đi gặp tiên thánh. Vì thế những đệ tử có đạo tâm học theo sư trưởng trước khi trúc cơ nhất định phải trải qua “tam khấu tam vấn” của trưởng bối, đảm bảo đạo tâm đủ kiên định – đây cũng là lý do vì sao gần như tất cả đệ tử nội môn đều sẽ đi theo đạo tâm của sư tôn: tự mình tìm tòi đạo tâm, hoặc là ở ngoại môn thu thập đạo tâm của tổ tiên không có bước này, thì phải tự mình gánh chịu nguy hiểm.
– Không ngờ linh khí thế gian ảm đạm nhạt đi nhiều như vậy mà vẫn xuất hiện được nhân vật như ngươi.
Lịch sử huyền môn lâu đời thi thoảng cũng sẽ xuất hiện mấy tên đần, đề phòng mấy thứ suốt ngày không biết nghĩ gì trong đầu ăn nhầm, tất cả phong ấn của bình đan không ôn hòa đều đặt cấm chế, đặc biệt là Trúc Cơ đan. Theo lý thuyết, chỉ có những Khai Khiếu đỉnh cao đã khống chế nhuần nhuyễn linh khí và chuẩn bị vẹn toàn sẵn sàng kinh mạch linh cốt mới có năng lực phá vỡ cấm chế của bình Trúc Cơ.
Thứ khiến tiên thánh Nguyệt Mãn năm đó bó tay bất lực trong Phong Ma ấn… tỉnh rồi.
Chi Tu:
Nước biển khẽ chấn động, sóng nước bắn ra một khuôn mặt người cao trăm trượng trước mặt y, rủ mắt nhìn chăm chú con người nhỏ bé.
– Môn hạ Ti Mệnh, vậy mà sinh ra kẻ không nhìn ngọn nguồn bất chấp nhân quả!
Nhưng trúc cơ ở động ma, còn cuốn đi ẩn cốt của ma thần tử đạo, là quá mức.
Khuôn mặt kia Chi Tu nhìn kiểu gì cũng thấy quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Đáy biển Vô Độ, Chi Tu chỉ thấy ma vật chi chít trước mặt như được đồng loạt cởi bỏ phép định thân.
– Kiếm tu Thăng Linh hai trăm năm, kiếm ý thế này, nếu ngươi sinh sớm mấy trăm năm, thần vị Nguyệt Mãn nên có tên ngươi.
Năm đó ngươi không màng sống chết bảo vệ long mạch Kim Bình, tự thấy vì nước vì dân, đến tột cùng, ngươi là kiếm trong tay ai, và đã bảo vệ điều gì đây?
– Hổ thẹn, – đáy biển dưới chân Chi Tu bị giẫm ra vết nứt, người vẫn nho nhã lễ độ như cũ – vừa đưa đi một Trúc Cơ nhập môn chưa đến một năm, vãn bối có khi cũng là sóng trước bị xô lên bờ.
Linh thạch nuôi dưỡng vực thẳm Vô Độ có một nửa nên được ghi tạc dưới công danh ngươi. Và những người từng đi theo ngươi đến giờ đều có kết cục gì?
Hề Bình lúc này đã bay tới mặt biển, nỗi sợ hãi từng gặp một lần ở khoảng cách gần đáy biển Vô Độ xuyên qua tiên khí đâm vào lưng hắn như kim mảnh. Phản ứng đầu tiên của hắn là thò tay vào giới tử kiểm tra linh cốt tam ca, thấy linh cốt bình an bèn thở phào một hơi trước.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tj
– Tiểu quỷ kia à, – khuôn mặt quen thuộc trong nước kia nói nhẹ nhàng – mệnh có kiếp, hắn nên mang đạo của Nguyên Hồi đi.
Chi Tu cụp mi, biết sư môn nhận tin chạy tới cần thời gian, bèn cố ý câu giờ:
Rồi y nghe thấy một tiếng thở dài vang lên trong Đông Hải:
– “Nguyên Hồi” chính là vị tiền bối tu “tử đạo” kia phải không?
– “Tử đạo”? – Ma vật bị phong mấy ngàn năm quả nhiên bị y khơi gợi hứng nói chuyện, tiếng cười dậy sóng biển – Đây là tên ai đặt, quá là mất phong cách.
Hay là từ khi hắn có được ẩn cốt kia… từ khi hắn sai một ly đi một dặm, không giao miếng ngọc sinh thần kia cho Thiên Cơ các, đã định sẵn giờ này hôm nay?
Khuôn mặt cười này… đầu Chi Tu bỗng lóe linh quang, nhớ ra y đã thấy khuôn mặt này ở đâu – đây là mặt của Nam Thánh!
Như thể chủ nhân ngọn núi tuyết duy nhất của Huyền Ẩn cũng có thể bị thương, cũng có thể chết vậy.
Chi Tu xưa nay luôn lễ độ chu toàn với các thể loại lễ nghi rườm rà, nhưng toàn là qua loa đại khái, y căn bản chưa từng để ý đến các thể loại nghi thức tế điển thăm viếng tiên thánh, tượng thần trên hương án hôm đó thay người y cũng chưa chắc nhìn ra được. Nếu không phải dáng điệu cúi đầu cười ban nãy của cái mặt to kia giống y như đúc tượng Nam Thánh đỉnh chính Huyền Ẩn bày, y còn không nhận ra tổ sư gia!
Vì sao thủ lĩnh quần ma muốn dùng mặt Nam Thánh? Ẩn ý thấp thoáng trong đây khiến người ta sởn hết gai ốc.
– Kiếm tu, ma bắt đầu từ lòng người, dù hôm nay ngươi liều mạng giữ ta tại Đông Hải, nhân gian có thể thanh bình nhờ vậy sao?
Chi Tu định thần:
Mượn nửa bộ ẩn cốt mở linh khiếu cũng thôi, còn về vấn đề bán tiên không có đạo tâm, người khác cùng lắm chỉ nói được một câu người trẻ này mệnh cách kỳ quỷ.
Vì sao thủ lĩnh quần ma muốn dùng mặt Nam Thánh? Ẩn ý thấp thoáng trong đây khiến người ta sởn hết gai ốc.
Tiếng của hắn tạo ra âm vọng trong tiên khí.
– Thỉnh giáo tiền bối, không gọi là “tử đạo” thì nên gọi là gì?
– Hổ thẹn, – đáy biển dưới chân Chi Tu bị giẫm ra vết nứt, người vẫn nho nhã lễ độ như cũ – vừa đưa đi một Trúc Cơ nhập môn chưa đến một năm, vãn bối có khi cũng là sóng trước bị xô lên bờ.
– Đạo của hắn không có tên, – trong nước biển, ma vật cộng sinh hỗn độn dùng mặt Nam Thánh nói – ngược lại thì ta sẵn lòng gọi đó là “bất tuần”.
Tiếng tim đập kia to lớn lại rõ ràng, như truyền tới từ biển sâu, lại như vang lên trong lồng ngực mỗi người.
Chi Tu: …
Non nửa người Hề Bình toàn là xương trắng chưa mọc máu thịt, trọng tâm hơi không vững, hắn cố gắng chống đỡ tứ chi, chật vật giữ thăng bằng của cơ thể, tim lại hụt mất mấy nhịp.
Cái này nghe hợp với nghịch đồ long trời lở đất kia của y hơn kiếm đạo thường thường không có gì mới lạ.
Thực ra Chi Tu không hề cho rằng đạo tâm ma thần sẽ có vấn đề gì… thứ gọi là “ma thần thượng cổ” cũng chỉ là đại năng bị đánh bại trong cuộc tranh đoạt thần vị Nguyệt Mãn mà thôi. Đã đạt đến đỉnh cao Thiền Thuế, đạo của họ chí ít sẽ không tệ hơn tuyệt đại đa số “đạo tâm chính thống” hiện có.
Nước biển khẽ chấn động, sóng nước bắn ra một khuôn mặt người cao trăm trượng trước mặt y, rũ mắt nhìn chăm chú con người nhỏ bé.
Khuôn mặt Nam Thánh hiện lên vẻ hoài niệm, như đang nhớ về một người bạn cũ:
– Nguyên Hồi là một người tuyệt diệu, tu vi có thể so sánh với chân thần Nguyệt Mãn. Hắn không có Nguyệt Mãn là vì đạo của hắn không nằm trong ba ngàn đại đạo, không được đất trời chấp nhận.
– Vì sao?
Lâm Chiêu Lý xưa nay sĩ diện lớn hơn trời không để tâm che giấu nỗi kinh hoàng của mình trước mặt đồng liêu:
– Vì đạo này không có đạo tâm.
Chi Tu:
– Thỉnh giáo tiền bối, không gọi là “tử đạo” thì nên gọi là gì?
– Cái gì?!
Hề Bình gan to bằng trời, không chút thường thức, vì sư phụ vẫn chưa dạy đến đó – không một sư tôn nào sẽ giảng “Tứ thư” khi đệ tử còn chưa thuộc hết hai dòng Thiên tự văn.
Khi tu sĩ trúc cơ nhất định phải có đạo tâm, vì con người phải thoát thai hoán cốt vào bước này, linh đài vốn chứa thần thức sẽ được linh khí dẫn vào cơ thể phá tan, cho đến khi những linh khí này một lần nữa tụ thành linh cơ mới được tính là đại công cáo thành. Trong quá trình này, tu sĩ nhất định phải duy trì tỉnh táo.
Rồi y nhanh chóng lấy một phiến lá ra từ trong tay áo, cuốn lên người Hề Bình:
Đạo tâm là để nâng cao thần thức tạm thời sau khi linh đài vỡ vụn.
Nhưng y không kiểm soát được người khác nghĩ thế nào, nhập môn chưa được một năm đã trúc cơ, tứ đại tiên sơn chưa từng có tiền lệ. Tất cả kỳ tích đều là khác loài, chưa chắc có thể được người đời chấp nhận.
Không có đạo tâm đủ hoàn chỉnh trấn giữ, thần thức sẽ trực tiếp tiêu tan, người đương nhiên cũng sẽ đi gặp tiên thánh. Vì thế những đệ tử có đạo tâm học theo sư trưởng trước khi trúc cơ nhất định phải trải qua “tam khấu tam vấn” của trưởng bối, đảm bảo đạo tâm đủ kiên định – đây cũng là lý do vì sao gần như tất cả đệ tử nội môn đều sẽ đi theo đạo tâm của sư tôn: tự mình tìm tòi đạo tâm, hoặc là ở ngoại môn thu thập đạo tâm của tổ tiên không có bước này, thì phải tự mình gánh chịu nguy hiểm.
Hề Sĩ Dung không đạo tâm trúc cơ kiểu gì?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tj
Cho dù ẩn cốt của ma thần đặc biệt thần bí tạm thời dung chứa thần thức hắn, vậy sau trúc cơ thì sao?
Linh cảm của Thăng Linh không cần vừa tra sách vừa đoán mò như Hề Bình, chỉ quét một cái, Chi Tu đã thu hết những cuộc đời vùi lấp dưới cựu tích của những bộ xương trắng vô danh kia vào đáy mắt.
Hắn không có đạo tâm về sau sẽ đi khấu vấn cái gì, mài giũa cái gì? Bước tiếp theo đi về đâu? Thăng linh thăng lên đâu?
– Đạo của Nguyên Hồi ấy à, mỗi lần trèo lên một bước là phải thịt nát xương tan, vứt bỏ quá khứ một lần. Thời cơ thịt nát xương tan phải chuẩn, bằng không phá kén trùng sinh cũng chỉ cách thân chết đạo tiêu một lằn ranh. Thời cơ đó là gì thì e rằng không ai biết ngoài bản thân hắn. Di cốt của hắn bầu bạn với ta bao nhiêu năm nay dưới đáy biển Vô Độ, ta chưa bao giờ hiểu thấu đạo của hắn.
– Người Chu gia đến rồi lại đi, đều cho rằng khu rừng chuyển sinh mộc kia chỉ là di vật thượng cổ. Chỉ khi dồn mình vào chỗ chết mới có thể chạm tới ẩn cốt dưới rừng chuyển sinh mộc. Chín năm trước có một người cơ duyên trùng hợp tiến vào, gặp phải tâm ma, đạo tâm vỡ nát, khiến hắn gặp truyền thừa ẩn cốt trong tuyệt cảnh… nhưng hắn không nắm lấy cơ hội.
– Sư phụ đừng vội, chúng ta quay về rồi giảng, – cổ họng Hề Bình trở nên khô khốc – thả… thả con ra trước có được không?
Chi Tu lập tức biết hắn nói đến Lương Thần:
– Nhưng không phải hắn đã mang đi nửa bộ ẩn cốt, còn có được đạo tâm mới thành công trúc cơ?
Khuôn mặt cười này… đầu Chi Tu bỗng lóe linh quang, nhớ ra y đã thấy khuôn mặt này ở đâu – đây là mặt của Nam Thánh!
– Hắn bị đạo tâm giả trong ẩn cốt kia dụ dỗ, tưởng mình đã bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng không ngừng dấn thân vào đó. – Ma đầu cười bảo – Tâm chí thế này sao có thể tiếp nhận đạo bất tuần? Không phải hắn mang nửa bộ ẩn cốt đi, là nửa bộ ẩn cốt kia dựa vào hắn để rời khỏi biển Vô Độ.
Chi Tu vào huyền môn trên vách đá Biển Sao, cực kỳ mẫn cảm với sợi dây nhân quả, nghe vậy kinh hoàng: chẳng trách Hề Bình có thể cơ duyên trùng hợp cạy mở được cấm chế bình Trúc Cơ đan dưới tình thế cấp bách!
Chẳng trách hắn nuốt Trúc Cơ đan liền như biết nên dẫn linh đi đâu theo bản năng!
Cho nên… không phải Lương Thần lấy trộm ẩn cốt của ma thần thượng cổ, là nửa bộ ẩn cốt kia ký sinh trên người hắn, lợi dụng hắn tìm truyền nhân mới.
Chu thị bày bố tám trăm năm, che giấu kín kẽ núi Huyền Ẩn và Biển Sao, sắp đến cuối cùng bị hắn phá vỡ, đến mức suýt thành lại bại, chẳng lẽ cũng là sự sắp đặt của ai đó trong bóng tối?
Vậy Hề Bình bất ngờ rơi vào biển Vô Độ tại xoáy Phản Hồn thật sự là “bất ngờ” sao?
Kiếm khí bắn ra, thủy long đã rút khỏi xoáy Phản Hồn bị kinh động vọt lên không, va vào đội thuyền nhà mình.
Hay là từ khi hắn có được ẩn cốt kia… từ khi hắn sai một ly đi một dặm, không giao miếng ngọc sinh thần kia cho Thiên Cơ các, đã định sẵn giờ này hôm nay?
Vậy Phong Ma ấn biển Vô Độ bị xé rách trước thời hạn do hắn cưỡng chế trúc cơ lại được tính là gì?
– Sư phụ?
Chu thị bày bố tám trăm năm, che giấu kín kẽ núi Huyền Ẩn và Biển Sao, sắp đến cuối cùng bị hắn phá vỡ, đến mức suýt thành lại bại, chẳng lẽ cũng là sự sắp đặt của ai đó trong bóng tối?
Khoảnh khắc đó, Chi Tu có thứ cảm giác run rẩy khi lần đầu chìm vào Biển Sao, thấy chư thiên tương liên nhân quả, bản thân nhỏ bé như quân cờ.
– Chỉ sai một li, ma hồn của ta chỉ sai một li là có thể hoàn chỉnh, – khuôn mặt Nam Thánh dưới biển lại thở dài – xem ra đây là số phận của người Chu gia, cũng là số phận của ta. Nhưng Huyền Ẩn cũng chỉ có thêm một tia hi vọng sống mà thôi, một Thăng Linh nhỏ bé như ngươi cũng đừng châu chấu đá xe nữa. Trên người ngươi có hơi thở quen thuộc, rất thân thiết, chết ở đây thì tiếc lắm, lùi lại đi.
– Sư phụ! – Không được để người khác thăm dò đạo của con.
Chi Tu ngẩng đầu thu hồi toàn bộ suy tư, hồi lâu không lên tiếng.
Lúc này, Chiếu Đình phát ra tiếng ong ong như cảnh báo, Chi Tu bỗng cảm nhận được gì đó, gửi một đạo vấn thiên về núi tiên.
Rồi y nắm chuôi kiếm Chiếu Đình, vậy mà từ từ đứng thẳng.
Ma vật được tưới thù hằn tám trăm năm nhìn y bằng khuôn mặt Nam Thánh, nói ôn tồn hòa nhã:
Ngụy Thành Hưởng không mở nổi mắt, chỉ có thể dùng hết tứ chi giữ chặt lấy thuyền băng, bị sóng lớn hất tung quay cuồng.
– Kiếm tu, ma bắt đầu từ lòng người, dù hôm nay ngươi liều mạng giữ ta tại Đông Hải, nhân gian có thể thanh bình nhờ vậy sao?
Năm đó ngươi không màng sống chết bảo vệ long mạch Kim Bình, tự thấy vì nước vì dân, đến tột cùng, ngươi là kiếm trong tay ai, và đã bảo vệ điều gì đây?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tj
Linh thạch nuôi dưỡng vực thẳm Vô Độ có một nửa nên được ghi tạc dưới công danh ngươi. Và những người từng đi theo ngươi đến giờ đều có kết cục gì?
Đại tướng quân, vô số người truyền tụng tên ngươi, nhưng ngươi có nghe chăng tiếng ai ca vang vọng không ngớt của dân bách loạn khi gặm nhấm thi thể người thân?
Ngươi có nghe chăng lời nguyền rủa hết ngày dài lại đêm thâu của họ?
Chi Tu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tiên thánh kia, nhìn thẳng vào sự chất vấn của trời đất.
Rồi y cười chậm rãi:
– Không ngờ linh khí thế gian ảm đạm nhạt đi nhiều như vậy mà vẫn xuất hiện được nhân vật như ngươi.
– Vãn bối chỉ là một kiếm tu nhỏ nhoi, tư chất kém cỏi, phi thần phi thánh, vì sao phải không tự lượng sức đi chiếu cố đại cục?
Tất cả cấm chế biến mất, thần thức kiếm tu càn quét quần ma, đánh thẳng một mạch, quét qua vực thẳm Vô Độ ngàn năm không thấy mặt trời, y nhìn thấy đàn tế đã sụp đổ.
Ánh mắt y xa xăm mà yên tĩnh, như đang đáp lại đạo tâm của mình:
– Hơn nữa lúc này ngoái nhìn không thẹn với lòng đã là không tồi, không rảnh hối hận về lúc bắt đầu, cũng không có sức chu toàn kết quả.
– Giờ ngươi lại muốn thế nào?
Chi Tu nói nhẹ nhàng:
– Giờ người ở Đông Hải, kiếm ở Đông Hải thôi.
Rốt cuộc không dạy y xem tiền căn chú ý hậu vận.
Khi kiếm ở trong tay Phi Quỳnh phong chủ, sau lưng vĩnh viễn là vách núi.
Hắn không có đạo tâm về sau sẽ đi khấu vấn cái gì, mài giũa cái gì? Bước tiếp theo đi về đâu? Thăng linh thăng lên đâu?
Bái vào môn hạ Ti Mệnh hai trăm năm, Biển Sao chỉ dạy y xem thiên tượng khi quên mất việc vặt, để tránh mất thể diện trước mặt hậu bối.
Rốt cuộc không dạy y xem tiền căn chú ý hậu vận.
Chiếu Đình vẫn là Chiếu Đình.
Ma vật kia cười lớn:
– Môn hạ Ti Mệnh, vậy mà sinh ra kẻ không nhìn ngọn nguồn bất chấp nhân quả!
Ngươi có nghe chăng lời nguyền rủa hết ngày dài lại đêm thâu của họ?
Hề Bình lúc này đã bay tới mặt biển, nỗi sợ hãi từng gặp một lần ở khoảng cách gần đáy biển Vô Độ xuyên qua tiên khí đâm vào lưng hắn như kim mảnh. Phản ứng đầu tiên của hắn là thò tay vào giới tử kiểm tra linh cốt tam ca, thấy linh cốt bình an bèn thở phào một hơi trước.
Nhưng không kịp báo bình an với Trang vương, hơi thở kia của Hề Bình lại treo lơ lửng – vừa nãy rõ ràng hắn đã cảm giác được sư phụ, người đâu?
Không biết thứ gì đang quấn quanh hắn, Hề Bình sờ đông sờ tây không tìm thấy lối ra, chỉ nghe thấy tiếng nước bên ngoài tiên khí:
Lời này nghe sao mà…
– Sư phụ?
Tiếng của hắn tạo ra âm vọng trong tiên khí.
Lâm Chiêu Lý là người cảm nhận được đầu tiên, linh cảm của kiếm tu Trúc Cơ báo hiệu điên cuồng. Hắn tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể tách hàm răng run cầm cập ra, phất tay áo cuốn Hề Duyệt định nhảy xuống nước về và đánh ngất:
Hề Bình đập tiên khí một phát:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-tj
– Cái thứ này ra kiểu…
– Cái gì?!
Thái Minh hoàng đế Chu Khôn ngồi ngay ngắn trong phòng, nửa trên khuôn mặt kinh nộ đan xen, nửa dưới khuôn mặt lại ngưng đọng một nụ cười vừa méo mó vừa nhẹ nhõm. Cổ mặt trần trụi bên ngoài và đôi tay ông ta phủ đầy minh văn u ám như hình xăm xuyên ra từ kẽ xương, công khai tội nhân giết người thân hiến tế và cung phụng ma vật cuối cùng của Chu thị.
Chưa nói xong, dưới Đông Hải không biết đã xảy ra chuyện gì, Hề Bình trở tay không kịp bị sóng biển hất lên, đầu đập vào tiên khí.
Nhưng tiên khí quấn quanh lại dịu dàng đỡ lấy đầu hắn.
Tên nhóc này nhặt đâu ra đạo tâm?
Nếu nhìn thấy kiếm này sớm hơn, chưa chắc cô đã dám nhìn thẳng vị tiên tôn áo xám kia!
– Sĩ Dung. – Hắn nghe thấy giọng Chi Tu vang lên bên tai, như truyền tới qua tiên khí, sư tôn nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh – Tiết học cầu đạo, ta vẫn chưa giảng cho con. Nhiều năm như vậy, vi sư tự hỏi đất trời không hề có kết quả, thật sự không nên tùy tiện làm hại con cháu người ta.
– Giờ ngươi lại muốn thế nào?
Non nửa người Hề Bình toàn là xương trắng chưa mọc máu thịt, trọng tâm hơi không vững, hắn cố gắng chống đỡ tứ chi, chật vật giữ thăng bằng của cơ thể, tim lại hụt mất mấy nhịp.
Lời này nghe sao mà…
Rồi y cười chậm rãi:
– Lúc nhập môn con nói, “mọi người đều đang lấy đạo của mình khấu hỏi trời đất, trời đất chắc hẳn sẽ bị phiền chết mất”, – giọng Chi Tu như có chút ý cười – con trẻ ngây thơ, nói rất đúng, ngược lại là những người chúng ta đi quá xa, thường xuyên quên mất khởi nguồn.
– Sư phụ đừng vội, chúng ta quay về rồi giảng, – cổ họng Hề Bình trở nên khô khốc – thả… thả con ra trước có được không?
– Vi sư không có gì để truyền thụ cho con, chỉ có chút đường quanh co, ngược lại có thể làm vết xe đổ cho con. – Chi Tu phớt lờ, nói thẳng – Đừng hỏi đất trời, dù đạo của con không được đất trời dung chứa — hãy hỏi bản thân con. Và…
– Sư phụ!
– Không được để người khác thăm dò đạo của con.