VÕNG LƯỢNG HƯƠNG – KẾT
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Ngụy Thành Hưởng chưa kịp thở phào, đột nhiên có người gõ cửa phòng, cô suýt nữa suy sụp ngay tại chỗ, não và mặt trống rỗng trong chớp mắt.
Ánh mắt trống rỗng này lại khiến mồ hôi lạnh của lão Cửu chảy ra mau hơn: đây là ánh mắt của quỷ thần mà!
Lứa quản lý mỏ đầu tiên của Lương Thần đều bị tổn thương kinh mạch, không thể vào Thiên Cơ các nên mới được thu xếp ở mỏ Nam, từ sau bọn họ mới coi như thiết lập căn bản cho mỏ Nam – tuy cùng thuộc ngoại môn, nhưng trụ sở mỏ thấp hơn Thiên Cơ các một bậc.
Đắc tội người ta mà không biết – cũng có nghĩa là, Lâm Chiêu Lý đang tra nội gián trộm trong nhà, nhưng “trộm trong nhà” này rõ ràng là người hắn không nghĩ tới.
Lão Cửu chỉ thấy đôi mắt không chút cảm xúc của thiếu nữ bắn ra cái nhìn lạnh buốt của thần, nhất thời hối hận không thôi vì sự tự cho là thông minh của mình, vội cung kính cúi đầu, đứng dậy đi mở cửa.
Một đám quản lý mỏ thế này cho dù tập thể mất trí, ăn gan hùm mật gấu kết bè cho trưởng công chúa ra rìa, Chu Tính nhịn được bọn họ hai mươi năm?
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt kia tới từ sau lưng, không phải hai người của Thiên Cơ các trước mặt.
Kẻ tới là người chiêu tuyết đưa Ngụy Thành Hưởng đến vùng đất bách loạn.
– Nếu ông chủ Bạch có gan, chúng ta nội ứng ngoại hợp, thừa dịp nước đục vớt con cá béo này. – Lão Cửu liếc phía nam như có thể nhìn xuyên tường thấy mặt “Vô Thường Nhất” đối diện – Linh thạch lấy được chia theo tỷ lệ Thái Tuế và chư vị thương lượng khi trước, linh khế làm chứng. Nếu hợp tác tốt, ve bất bình bọn ta và người chiêu tuyết về sau không ngại kết nghĩa kim lan.
Người chiêu tuyết nở nụ cười rạng rỡ, hỏi:
Ngụy Thành Hưởng không khách khí giẫm lên hắn xuống xe, liền nghe người chiêu tuyết đón bọn họ ở cổng hạ giọng:
Hai người ôm đầu thống thiết thuật lại nỗi khổ thanh tu ở Tiềm Tu tự xong, Hề Bình thuận miệng vu oan Trang vương:
– Chào Cửu huynh. Không biết thánh nữ quý giáo đã nghỉ khỏe, đã ở quen nơi này chưa?
– Thuyền áp tải lần này nghiêm ngặt hơn bình thường, còn có đại năng Trúc Cơ đi theo hộ tống.
Lã Thừa Ý sau rốt đoàn người chỉ thấy chuyển sinh mộc trong ngực nóng lên, hắn bình tĩnh quay đầu, đối diện với ánh mắt của một thiếu nữ.
Lão Cửu không thể để Thái Tuế thấy hắn lỗ mãng lại còn vô dụng, thế là cố gắng lấy lại bình tĩnh, lại trở thành tay già đời lọc lõi lăn lộn ở mỏ Nam:
– Ta đã nói ta không có khiếu đó, đều tại biểu huynh kia của ta, sống chết muốn nhét ta vào Tiềm Tu tự.
Rất có thể cái nhìn này là vô ý, dù sao trưởng công chúa cũng là nhân vật số một ở mỏ Nam, người lại như nam châm thu hút ánh nhìn, cấp dưới liếc nàng một cái khi không bình tĩnh cũng là bình thường.
Bữa tiệc thượng hạng đầy ắp món ăn Nam Hạp đặc sắc như nước chảy, Hề Bình uống rượu hoa, vừa nghe trưởng công chúa An Dương kể khổ về tà ma ở mỏ Nam đã lâu; vừa nghe Thiên Nhật Bạch chỉ trích tệ nạn, phát ngôn xằng bậy.
– Tốt lắm, cảm ơn chiêu tuyết huynh đệ.
Ngụy Thành Hưởng bất giác chớp mắt, thầm nghĩ: “Quý nhân từ đâu tới mà đẹp thế?”
– Ve bất bình thấy bất bình là lên tiếng, người chiêu tuyết phạt sạch oan khiên, mọi người đều chung đường, không cần cảm ơn. – Người chiêu tuyết chào hỏi đơn giản xong liền đi thẳng vào vấn đề – Là thế này, chủ thượng nhà ta nghe nói thánh nữ giá đáo, có lòng bày tiệc ở lầu Vọng Nam để đón gió tẩy trần cho thánh nữ, không biết thánh nữ có thấy tiện?
Hàng mi dài của trưởng công chúa An Dương khẽ chớp một cái, gật đầu bằng ánh mắt.
Chu Tình vui vẻ nhận, tiện thể hỏi thăm phủ Vĩnh Ninh hầu.
Ngụy Thành Hưởng lập tức hoàn hồn – chủ tử của người chiêu tuyết… đó chẳng phải một trong những bàn tay nhúng chàm sau màn biến ngoại thành Nam thành đất cằn sao?
– Không đáng nhắc tới, – Thiên Nhật Bạch cười “ha ha” một cái, liên tục xua tay – không đáng nhắc. Vất vả cho cô nương Thập Lục rồi, hộ tống môn đồ ta cả một quãng đường dài về phương nam… tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, Thái Tuế nhà cô khỏe chứ?
Lão Cửu không dám tự tiện quyết định, quay đầu xin Ngụy Thành Hưởng chỉ thị bằng ánh mắt.
Chỉ cần vẫn là một con người thì sẽ không thể chịu được sự giám sát và khống chế kiểu này, kể cả khi hai lão già này có tư tình.
Bàn tay giấu dưới bàn của Ngụy Thành Hưởng siết chặt, lần này cô không hỏi ý kiến tiền bối trong chuyển sinh mộc, chỉ nói với Hề Bình: Thúc, ta phải gặp người này.
Chắc chắn là không biết.
– Che mặt lại, tránh gặp phải người của Thiên Cơ các từng thấy ngươi. – Hề Bình nhìn chằm chằm Lã Thừa Ý, nói với Ngụy Thành Hưởng – Đi đi, ta gánh cho ngươi.
– Ý của Cửu tiên sinh là chúng ta không ra tay với lô hàng này, mà phải tính việc lâu dài?
Lã Thừa Ý xúi quẩy chẳng ngờ vừa gặp mặt đã lộ sạch nội tình, hắn chỉ thấy linh cảm bị chạm mà không hề báo trước, bỗng có cảm giác bị cao thủ khóa chặt.
Ngụy Thành Hưởng: …
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt kia tới từ sau lưng, không phải hai người của Thiên Cơ các trước mặt.
Kẻ tới là người chiêu tuyết đưa Ngụy Thành Hưởng đến vùng đất bách loạn.
– Có vẻ ta không chu đáo rồi.
Hề Bình nhìn thấy lưng hắn cứng đờ, thần thức nhanh chóng do thám một vòng trong phạm vi nhỏ – phải, Hề Bình cảm nhận được thần thức của đối phương, dù thần thức vươn ra của Lã Thừa Ý không chạm vào bất cứ ai.
Lã Thừa Ý không kịp trở tay đã bị Hề Bình gõ một phát, nhưng chỉ hơi khựng lại, sau đó cười nói kín kẽ trôi chảy:
Bàng Tiển nở nụ cười thâm sâu:
Trong lầu Tư Bắc, Hề Bình nói dăm ba câu đã thành sư đệ thân thiết của Triệu Chấn Uy, chia sẻ tám trăm “giai thoại La tiên tử không làm người”, hận gặp nhau muộn.
Chẳng trách Lương Thần còn mỗi bộ xương khô cũng muốn giả thần trong chuyển sinh mộc.
Ngũ quan thiếu nữ như bánh xe gỉ sét, chậm rãi đùn ra… một nụ cười nồng nặc quỷ khí dưới mạng che mặt:
Vô Thường Nhất lúc này cho rằng tất cả nằm trong lòng bàn tay, lại chẳng hay mình nằm hoàn toàn trong sự kiểm soát của người khác.
– Chào Cửu huynh. Không biết thánh nữ quý giáo đã nghỉ khỏe, đã ở quen nơi này chưa?
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qj
Thì ra mùi vị làm “thần linh” là như thế này.
Vậy… trên đời này sẽ có quỷ thần thật sao? Và giờ phút này hắn đang nằm dưới chú ý của ai?
Lâm Chiêu Lý bị một đám người tâng bốc, trong đó còn có giai nhân tuyệt đại như trưởng công chúa An Dương, lâng lâng rối tinh rối mù, rất coi trọng bản thân mà nói rằng:
Trong mắt Hề Bình, nhất cử nhất động của Lã Thừa Ý đều được phóng đại vô số lần. Hề Bình vừa ngẩng đầu là nhìn thấy chính diện khuôn mặt hắn, mắt cụp xuống, mi tâm lại “nhìn thấy” một mặt khác của Lã Thừa Ý: động tác nhỏ xíu, điểm dừng của ánh mắt, thần thức vươn ra… thậm chí có thể “thấy” loáng thoáng hướng linh khí tuôn trào trong kinh mạch toàn thân hắn.
Hề Bình thấy vừa mới lạ vừa kinh ngạc, đồng thời, một suy nghĩ sởn gai ốc nảy lên trong đầu hắn: “Vô Thường Nhất” này… biết mình đang nằm dưới sự giám sát và khống chế của Lương Thần không?
– Ôi, lũ nhãi ranh hỗn láo vô giáo dục này. – Tiểu nhị của lầu Vọng Nam nói với Ngụy Thành Hưởng một cách niềm nở – Cô nương chú ý bậc thang dưới chân.
Chắc chắn là không biết.
Trong tình huống bình thường, lúc này không nên quan sát đôi chút sắc mặt của Lâm Chiêu Lý sao? Dù sao linh cảm của tu sĩ Trúc Cơ cũng mạnh, nếu vừa này không phải ảo giác của hắn, bên cạnh thật sự có cao thủ chưa biết, Trúc Cơ nên là người nhận thấy trước nhất.
Chỉ cần vẫn là một con người thì sẽ không thể chịu được sự giám sát và khống chế kiểu này, kể cả khi hai lão già này có tư tình.
– Chó ngoại môn Huyền Ẩn ở mỏ Nam đang đấu đá nội bộ, Trúc Cơ họ Lâm kia không để ai vào mắt, đắc tội người ta mà không biết, – lão Cửu gằn từng chữ – có người muốn lấy mạng hắn trên đường.
Vô Thường Nhất lúc này cho rằng tất cả nằm trong lòng bàn tay, lại chẳng hay mình nằm hoàn toàn trong sự kiểm soát của người khác.
Ngụy Thành Hưởng phớt lờ, đi lên không nhìn ngang liếc dọc, có người mở cửa nhã gian hộ cô, một luồng linh khí cuồn cuộn trào ra, bốn bức tường, sàn nhà, nóc nhà đều vẽ đầy pháp trận phức tạp, nháy mắt tiêu trừ hơi nóng loáng thoáng của Nam Cương.
Trưởng công chúa An Dương nói nửa đùa nửa thật:
Lã Thừa Ý dằn nỗi bất an trong lòng, đáp:
Vậy… trên đời này sẽ có quỷ thần thật sao? Và giờ phút này hắn đang nằm dưới chú ý của ai?
Chơi chữ từ “thiên nhật hồng”, tức cúc bách nhật, tượng trưng cho lòng thủy chung son sắt.
Đào sâu suy nghĩ vào việc này quả thực có thể khiến người ta tẩu hỏa nhập ma. May thay Hề Bình trời sinh phóng khoáng, nhanh chóng gạt sang một bên – dù sao hắn không bái thần cũng chẳng tin quỷ.
Lúc này, linh cảm Hề Bình khẽ động, một chiếc xe ngựa vừa vặn gặp họ ở giao lộ.
Hắn thử thu lại tâm thần, bình tâm tĩnh khí, dằn sự hưng phấn của mình khi bắt được Vô Thường Nhất. Quả nhiên, Lã Thừa Ý nhanh chóng không cảm nhận được hắn nữa, thả lỏng một cách ngờ vực.
Rồi Hề Bình thấy người này thu hồi thần thức, úp mở nhìn về phía một người.
– Mỏ thật sự không thể tách rời sư huynh.
Nụ cười trên mặt Thiên Nhật Bạch nhạt bớt đôi phần:
Hả?
Trong tình huống bình thường, lúc này không nên quan sát đôi chút sắc mặt của Lâm Chiêu Lý sao? Dù sao linh cảm của tu sĩ Trúc Cơ cũng mạnh, nếu vừa này không phải ảo giác của hắn, bên cạnh thật sự có cao thủ chưa biết, Trúc Cơ nên là người nhận thấy trước nhất.
– Là sao?
Nhưng… vì sao “Vô Thường Nhất” lại liếc trưởng công chúa An Dương?
Nhưng… vì sao “Vô Thường Nhất” lại liếc trưởng công chúa An Dương?
Rất có thể cái nhìn này là vô ý, dù sao trưởng công chúa cũng là nhân vật số một ở mỏ Nam, người lại như nam châm thu hút ánh nhìn, cấp dưới liếc nàng một cái khi không bình tĩnh cũng là bình thường.
Thương lái mang hàng đến rồi bán ra tại chỗ, lại mang hàng hiếm của Nam cương đi, vì thế đâu đâu cũng có quầy hàng. Cách lầu Vọng Nam Tư Bắc không xa còn có một sân khấu xiếc, hai dân bách loạn đang ra sức cắn xé nhau trong lồng sắt trên sân khấu kia. Nhưng dân bản địa không còn thấy mới lạ từ lâu, người dừng chân lác đác, gã thu tiền thưởng ngáp dài chán ngán.
Nhưng không rõ vì sao, Hề Bình bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Hắn bèn mở miệng hỏi:
Không rõ Bàng đô thống và thánh thú đã trao đổi gì, thú Nhân Quả lắc đầu ảo não rồi tan biến.
– Tiện dân! Tiện dân!
– Lã sư huynh bắt đầu đi áp tải ở mỏ từ bao giờ?
Lã Thừa Ý dằn nỗi bất an trong lòng, đáp:
Hả?
– Chuyện này dài dòng lắm, sắp hai trăm năm rồi.
Tim Lã Thừa Ý giật thót, hắn ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt như lưỡi đao của Bàng Tiển, hắn lại không kìm nổi nhìn trưởng công chúa An Dương một cái.
– Chuyện này dài dòng lắm, sắp hai trăm năm rồi.
– Oa, – Hề Bình cảm khái một tiếng, “không tim không phổi” ngoái đầu hỏi Bàng Tiển – sư huynh, không phải cũng xấp xỉ với tư lịch của Lương tổng đốc chúng ta sao?
Khóe mắt Thiên Nhật Bạch giật lên.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qj
Tim Lã Thừa Ý giật thót, hắn ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt như lưỡi đao của Bàng Tiển, hắn lại không kìm nổi nhìn trưởng công chúa An Dương một cái.
Người chiêu tuyết nở nụ cười rạng rỡ, hỏi:
Triệu Chấn Uy đứng dậy kính rượu, bày tỏ chuyến thuyền áp tải đầu tiên trong năm mới cũng là lần đầu hắn đưa đội thuyền lên phía bắc sau khi chuyển tới mỏ Nam, sợ hãi không thôi, nhờ cậy cả vào Lâm sư huynh và Hề thế tử. Lưu manh Hề Bình này là kẻ hình thức, thuận thế cùng kính Lâm Chiêu Lý, bày tỏ mình chỉ góp cho đủ số.
Nhưng chó sống hai trăm năm cũng học được cách gảy bàn tính, người tự nhiên cũng thành tinh.
Xe và người lướt sát qua nhau.
Lã Thừa Ý không kịp trở tay đã bị Hề Bình gõ một phát, nhưng chỉ hơi khựng lại, sau đó cười nói kín kẽ trôi chảy:
Hắn cụp mắt, từ mi tâm “thấy” Lã Thừa ngấm ngầm nhìn về phía Chu Tình, lần này, ánh mắt Chu Tình vừa vặn đối diện với Lã Thừa Ý.
– Không dám nhận, Lương sư huynh là lứa quản lý mở đầu tiên ở mỏ Nam, thời trẻ từng hy sinh vì nước nhà. Tư chất ta kém, đạo hạnh cũng thấp, nào xứng được so sánh với sư huynh. Lương sư huynh chuyển về Kim Bình cũng đã mấy năm, dạo này có khỏe không?
Lúc này, thú Nhân Quả được Bàng Tiển phái đi lục soát quặng mỏ đã trở về, hơn mười phân thân hợp thành một con bò lên theo hoa văn trên vỏ kiếm Bàng Tiển.
Bàng Tiển nở nụ cười thâm sâu:
– Thế tử chắc chắn còn mạnh hơn ta, ta mới không có khiếu đó. Chỉ là gia phụ thật sự đã vắt hết óc để tiên sứ Đại tuyển năm đó nhìn ta một cái, vừa thu thập danh châu vừa tìm ruộng thanh khoáng khắp nơi… ta ngủ trên giường linh thạch trọn một năm, ngày ngày gặp áo mộng, chỉ sợ tiên sứ chướng mắt, phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ.
Lã Thừa Ý thấy vậy vội vàng đứng dậy bồi theo:
– Đa tạ quan tâm, ta mới đi gặp ngài ấy mấy hôm trước, khỏe lắm.
– Lâm sư huynh đi chuyến này, về sau ta lại càng không còn ai để dựa vào nữa… ta cũng kính Lâm sư huynh.
Ba người chào hỏi một lượt, sóng ngầm tuôn trào, người ngoài lại không biết Lương Thần đã bị chuông Kiếp kết liễu. Triệu Chấn Uy nói nhiệt tình:
– Vừa nghe điện hạ gọi là ta liền biết đại nhân Thiên Cơ các đã đến, đã đặt tiệc rượu ở lầu Tư Bắc cho hai vị đón gió tẩy trần. Mỏ ở ngay đây cũng chẳng chạy được, Bàng đại nhân, Hề thế tử, bán tiên chúng ta dù sao cũng chưa tịch cốc, vẫn sống bằng lương thực?
– Vừa nghe điện hạ gọi là ta liền biết đại nhân Thiên Cơ các đã đến, đã đặt tiệc rượu ở lầu Tư Bắc cho hai vị đón gió tẩy trần. Mỏ ở ngay đây cũng chẳng chạy được, Bàng đại nhân, Hề thế tử, bán tiên chúng ta dù sao cũng chưa tịch cốc, vẫn sống bằng lương thực?
– Ve bất bình, tri kỷ đã lâu mà chưa gặp mặt!
Trưởng công chúa An Dương nói nửa đùa nửa thật:
Nhưng không rõ vì sao, Hề Bình bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
– Có vẻ ta không chu đáo rồi.
Đám trẻ nghịch ngợm ở mỏ nhìn dân bách loạn đã quen nên cũng không sợ, cướp lại diều, va vào khiến cu li lảo đảo. Cu li co ro không lên tiếng, đợi lũ nhóc con chạy xa mới dè dặt nhặt mũ đội lên, ánh mắt rơi vào lồng sắt lúc này đã định đoạt thắng thua. Cu li và người chiến thắng thở hồn hển nhìn nhau giây lát, lại đờ đẫn cõng đồ đứng dậy và tiếp tục đi về phía trước.
Có người muốn lấy mạng hắn trên đường – hắn bị người nào chỉ tên hộ tống linh thạch…
Triệu Chấn Uy mạnh vì gạo bạo vì tiền, tiếp lời đùa của trưởng công chúa không hề vấp váp, dăm ba câu đã ăn nhịp. Bàng Tiển đã thả thú Nhân Quả, sao cũng được đi theo chủ nhà, tháo kính không thấy sáng, để Triệu Chấn Uy dẫn đường đi đến “lầu Tư Bắc”.
– Không, – lão Cửu nghiêm mặt bảo – Nhất tiền bối bào ta hỏi ông chủ Bạch có dám liều ăn nhiều.
– Không dám nhận, Lương sư huynh là lứa quản lý mở đầu tiên ở mỏ Nam, thời trẻ từng hy sinh vì nước nhà. Tư chất ta kém, đạo hạnh cũng thấp, nào xứng được so sánh với sư huynh. Lương sư huynh chuyển về Kim Bình cũng đã mấy năm, dạo này có khỏe không?
– Chim chóc cũng không đến vùng đất bách loạn này, trú địa Đại Uyển chúng ta ngựa xe như nước, – Triệu Chấn Uy vừa đi vừa giới thiệu – đặc biệt nổi danh với hai lâu “nhìn nam nhớ bắc”, toàn làm những món Nam Hạp đặc sắc lựa từ sách cổ độc nhất. Lầu Vọng Nam thuần chất hơn chút, lầu Tư Bắc thay đổi chút đỉnh dựa vào khẩu vị người Uyển chúng ta. Không ít người nước khác tốn hết tâm sức mới có được giấy tờ thông quan đến mỏ chúng ta chỉ để nếm thử hương vị xưa của Nam Hạp… A, chư vị sư huynh, chúng ta đến rồi.
Lão Cửu không dám tự tiện quyết định, quay đầu xin Ngụy Thành Hưởng chỉ thị bằng ánh mắt.
Rồi tiễn ngươi lên đường.
Chỉ thấy trên trấn nhỏ trong trú địa có hai tòa tửu lâu cách bến tàu không xa, một tòa hướng về phía nam, một toà quay sang phía bắc, cách nhau một con đường ở giữa.
Ngụy Thành Hưởng chưa kịp thở phào, đột nhiên có người gõ cửa phòng, cô suýt nữa suy sụp ngay tại chỗ, não và mặt trống rỗng trong chớp mắt.
Triệu Chấn Uy giới thiệu:
Mái hiên như răng cưa của hai lầu đối mặt, sân thượng nhìn nhau, mùi rượu bay ra quện vào nhau, là rượu hoa Nam Hạp trong truyền thuyết.
Lúc này, linh cảm Hề Bình khẽ động, một chiếc xe ngựa vừa vặn gặp họ ở giao lộ.
Tính tình vị này cũng không khỏi quá nhu nhược dễ bắt nạt rồi, không khớp với “công chúa ngổ ngáo vừa ý thứ gì là nhất định phải có được” kia trong lời kể của chính nàng.
Ngụy Thành Hưởng đang ngậm linh thạch, đang tận dụng mọi cơ hội đả tọa hít thở, bỗng nghe thấy tiền bối trong chuyển sinh mộc nói: Bây giờ ngươi hãy nhìn ra ngoài xe ngựa, cẩn thận không được lộ mặt. Nhìn một người trung niên mặc trường bào xám.
Trong mắt Hề Bình, nhất cử nhất động của Lã Thừa Ý đều được phóng đại vô số lần. Hề Bình vừa ngẩng đầu là nhìn thấy chính diện khuôn mặt hắn, mắt cụp xuống, mi tâm lại “nhìn thấy” một mặt khác của Lã Thừa Ý: động tác nhỏ xíu, điểm dừng của ánh mắt, thần thức vươn ra… thậm chí có thể “thấy” loáng thoáng hướng linh khí tuôn trào trong kinh mạch toàn thân hắn.
Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc, lập tức mở mắt và nghe lời vén một góc rèm xe.
Hề Bình ăn một miếng thịt không biết của con nào, cảm thấy một bàn thức ăn này không có mấy món không ngọt, chán ngấy. Bèn lười động miệng, gắp một miếng bánh hoa sen cho trưởng công chúa An Dương, nói lấy lòng:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qj
Người đầu tiên đập vào mắt cô lại là một thanh niên áo gấm, tuy chỉ lộ sườn mặt, nhưng ngũ quan gần như lóa mắt, người đó hoàn toàn không ăn nhập với vùng đất bách loạn mênh mang hoang tàn.
Hề Bình nghe vậy bèn rót chén rượu, miệng chén hạ thấp ba phân, thân thiết cụng ly với Triệu Chấn Uy:
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên vội vã, cô ôm thù máu, từng bước kinh tâm, cơn gió có thể dễ dàng thổi bay nhành dương liễu trong tim thiếu nữ đã như mây khó thoảng qua, Ngụy Thành Hưởng nhanh chóng rời mắt khỏi người thanh niên kia, tìm kiếm người trung niên mặc trường bào xám.
Ngụy Thành Hưởng bất giác chớp mắt, thầm nghĩ: “Quý nhân từ đâu tới mà đẹp thế?”
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên vội vã, cô ôm thù máu, từng bước kinh tâm, cơn gió có thể dễ dàng thổi bay nhành dương liễu trong tim thiếu nữ đã như mây khó thoảng qua, Ngụy Thành Hưởng nhanh chóng rời mắt khỏi người thanh niên kia, tìm kiếm người trung niên mặc trường bào xám.
Lã Thừa Ý sau rốt đoàn người chỉ thấy chuyển sinh mộc trong ngực nóng lên, hắn bình tĩnh quay đầu, đối diện với ánh mắt của một thiếu nữ.
– Lầu Tư Bắc là của cải do trụ sở mỏ chúng ta bỏ ra nặc danh, địa bàn nhà mình, chúng ta muốn dùng là sẽ không tiếp khách lạ, không có người không phận sự.
Ngụy Thành Hưởng mỉm cười với hắn, Lã Thừa Ý gật đầu rất khẽ, xác nhận thân phận của nhau.
Ngụy Thành Vang mở to mắt, trong thoáng chốc, xuyên qua người đàn ông toát đầy vẻ cao quý trước mặt, cô nhìn thấy khuôn miệng không khép lại được của một thi thể phụ nữ cháy đen.
Xe và người lướt sát qua nhau.
– Thúc, – Ngụy Thành Hưởng hưng phấn thầm hỏi Hề Bình – người mặc đồ xám chính là thúc sao?
Ngụy Thành Hưởng đang ngậm linh thạch, đang tận dụng mọi cơ hội đả tọa hít thở, bỗng nghe thấy tiền bối trong chuyển sinh mộc nói: Bây giờ ngươi hãy nhìn ra ngoài xe ngựa, cẩn thận không được lộ mặt. Nhìn một người trung niên mặc trường bào xám.
– Cái cứt, – Hề Bình cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề – người ta bảo ngươi nhìn là “Vô Thường Nhất”! Ghi nhớ khuôn mặt này cho ta, đây là mặt thật của hắn.
Ba người chào hỏi một lượt, sóng ngầm tuôn trào, người ngoài lại không biết Lương Thần đã bị chuông Kiếp kết liễu. Triệu Chấn Uy nói nhiệt tình:
Ngụy Thành Hưởng: …
– Tốt lắm, cảm ơn chiêu tuyết huynh đệ.
Không nói sớm, cười hớ rồi.
Ánh mắt kia lạnh lẽo cực kỳ, nào có còn nửa phần “hoang mang bối rối”?
Thì ra mùi vị làm “thần linh” là như thế này.
Lão Cửu chỉ thấy “thánh nữ” vắt rèm xe, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng tan biến, lại căng thành dáng vẻ lạnh lùng băng sương, không khỏi kinh hồn táng đảm một hồi, thầm nghĩ: “Thánh nữ hiện tại vẫn là thân người phàm, nếu vừa nãy nàng không vén rèm xe, ta cũng không phát hiện Nhất tiền bối ở gần… Thái Tuế quả nhiên ở trên người nàng!”
– Điện hạ yên tâm, ta đến nội môn làm thủ tục, làm xong sẽ xin lệnh xuống núi với sư môn, kiểu gì cũng sẽ lo liệu thỏa đáng chuyện ở mỏ cho ngài.
Hắn lại càng tỏ ra kính cẩn, đến cửa lầu Nam Vọng liền nhảy xuống xe trước một bước, dùng tay làm bậc hầu hạ thánh nữ.
Ngụy Thành Hưởng không khách khí giẫm lên hắn xuống xe, liền nghe người chiêu tuyết đón bọn họ ở cổng hạ giọng:
– Lầu Vọng Nam là sản nghiệp của huynh đệ chúng ta, an toàn, nhã gian đã chuẩn bị từ lâu, mời.
Hắn lại càng tỏ ra kính cẩn, đến cửa lầu Nam Vọng liền nhảy xuống xe trước một bước, dùng tay làm bậc hầu hạ thánh nữ.
Bọn trẻ nhà thợ mỏ không biết kiếm đâu được một con diều, cầm dây chạy một mạch như điên, con diều vẫn rơi xuống đất, đâm vào người một cu li trong lớp bùn dưới sông trong vắt. Cu li kia cõng vật nặng chưa kịp né tránh, cái mũ bẩn thỉu đã bị con diều đập xuống, lộ ra một khuôn mặt dị dạng – đó cũng là một dân bách loạn. Ba phần mười số dân bách loạn sinh ra giống chó dại không có trí óc, những kẻ khác tuy dáng dấp không giống con người nhưng ít nhiều vẫn được tính là người, có thể tự nguyện nhổ răng móng để đi làm cu li ở trú địa các nước… hoặc là chăn linh thú.
Xe ngựa che khuất bóng lưng gầy gò của Ngụy Thành Hưởng, trong lầu Tư Bắc cách một con đường, ông chủ đích thân ra ngoài đón khách quý vào cửa.
Dì Tình ạ, thà rằng dì đừng tròng tầng quan hệ này lên, đơn thuần dụ dỗ bằng sắc đẹp thôi là được.
– Đa tạ, Thái Tuế bảo ta chuyển lời hỏi thăm ông chủ Bạch.
Triệu Chấn Uy giới thiệu:
– Lầu Tư Bắc là của cải do trụ sở mỏ chúng ta bỏ ra nặc danh, địa bàn nhà mình, chúng ta muốn dùng là sẽ không tiếp khách lạ, không có người không phận sự.
Nàng vội vã đồng ý cho Bàng Tiển lục soát mỏ căn bản không phải vì ấm ức đã lâu, mà là do đã chuẩn bị sẵn sàng và không hề sợ hãi.
Cách một con đường, tiên nhân về nam, tà ma xuôi bắc.
Trên đường người qua kẻ lại.
– Ve bất bình thấy bất bình là lên tiếng, người chiêu tuyết phạt sạch oan khiên, mọi người đều chung đường, không cần cảm ơn. – Người chiêu tuyết chào hỏi đơn giản xong liền đi thẳng vào vấn đề – Là thế này, chủ thượng nhà ta nghe nói thánh nữ giá đáo, có lòng bày tiệc ở lầu Vọng Nam để đón gió tẩy trần cho thánh nữ, không biết thánh nữ có thấy tiện?
Thương lái mang hàng đến rồi bán ra tại chỗ, lại mang hàng hiếm của Nam cương đi, vì thế đâu đâu cũng có quầy hàng. Cách lầu Vọng Nam Tư Bắc không xa còn có một sân khấu xiếc, hai dân bách loạn đang ra sức cắn xé nhau trong lồng sắt trên sân khấu kia. Nhưng dân bản địa không còn thấy mới lạ từ lâu, người dừng chân lác đác, gã thu tiền thưởng ngáp dài chán ngán.
Lão Cửu không thể để Thái Tuế thấy hắn lỗ mãng lại còn vô dụng, thế là cố gắng lấy lại bình tĩnh, lại trở thành tay già đời lọc lõi lăn lộn ở mỏ Nam:
Bọn trẻ nhà thợ mỏ không biết kiếm đâu được một con diều, cầm dây chạy một mạch như điên, con diều vẫn rơi xuống đất, đâm vào người một cu li trong lớp bùn dưới sông trong vắt. Cu li kia cõng vật nặng chưa kịp né tránh, cái mũ bẩn thỉu đã bị con diều đập xuống, lộ ra một khuôn mặt dị dạng – đó cũng là một dân bách loạn. Ba phần mười số dân bách loạn sinh ra giống chó dại không có trí óc, những kẻ khác tuy dáng dấp không giống con người nhưng ít nhiều vẫn được tính là người, có thể tự nguyện nhổ răng móng để đi làm cu li ở trú địa các nước… hoặc là chăn linh thú.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qj
Đám trẻ nghịch ngợm ở mỏ nhìn dân bách loạn đã quen nên cũng không sợ, cướp lại diều, va vào khiến cu li lảo đảo. Cu li co ro không lên tiếng, đợi lũ nhóc con chạy xa mới dè dặt nhặt mũ đội lên, ánh mắt rơi vào lồng sắt lúc này đã định đoạt thắng thua. Cu li và người chiến thắng thở hồn hển nhìn nhau giây lát, lại đờ đẫn cõng đồ đứng dậy và tiếp tục đi về phía trước.
Giọng nói hò reo hớn hở của đám trẻ ranh vang lên bên đường:
Chẳng trách Lương Thần còn mỗi bộ xương khô cũng muốn giả thần trong chuyển sinh mộc.
– Tiện dân! Tiện dân!
Ánh mắt trống rỗng này lại khiến mồ hôi lạnh của lão Cửu chảy ra mau hơn: đây là ánh mắt của quỷ thần mà!
– Ôi, lũ nhãi ranh hỗn láo vô giáo dục này. – Tiểu nhị của lầu Vọng Nam nói với Ngụy Thành Hưởng một cách niềm nở – Cô nương chú ý bậc thang dưới chân.
Ngụy Thành Hưởng mỉm cười với hắn, Lã Thừa Ý gật đầu rất khẽ, xác nhận thân phận của nhau.
Ngụy Thành Hưởng phớt lờ, đi lên không nhìn ngang liếc dọc, có người mở cửa nhã gian hộ cô, một luồng linh khí cuồn cuộn trào ra, bốn bức tường, sàn nhà, nóc nhà đều vẽ đầy pháp trận phức tạp, nháy mắt tiêu trừ hơi nóng loáng thoáng của Nam Cương.
Một người đàn ông khá phúc hậu đứng dậy nghênh đón, cười bảo:
Hề Bình nhìn thấy lưng hắn cứng đờ, thần thức nhanh chóng do thám một vòng trong phạm vi nhỏ – phải, Hề Bình cảm nhận được thần thức của đối phương, dù thần thức vươn ra của Lã Thừa Ý không chạm vào bất cứ ai.
– Ve bất bình, tri kỷ đã lâu mà chưa gặp mặt!
Xe ngựa che khuất bóng lưng gầy gò của Ngụy Thành Hưởng, trong lầu Tư Bắc cách một con đường, ông chủ đích thân ra ngoài đón khách quý vào cửa.
Những người chiêu tuyết cung kính cúi đầu hành lễ, miệng gọi “chủ thượng”.
– Tại hạ “Thiên Nhật Bạch*”, – người đàn ông phúc hậu kia nói – Cửu tiên sinh, cô nương Lục Thập, xin mời ngồi mau.
*Chơi chữ từ “thiên nhật hồng”, tức cúc bách nhật, tượng trưng cho lòng thủy chung son sắt.
Nhưng chó sống hai trăm năm cũng học được cách gảy bàn tính, người tự nhiên cũng thành tinh.
Chỉ thấy trên trấn nhỏ trong trú địa có hai tòa tửu lâu cách bến tàu không xa, một tòa hướng về phía nam, một toà quay sang phía bắc, cách nhau một con đường ở giữa.
Bị mỹ mạo làm choáng váng đầu óc, sau khi hoàn hồn hắn luôn cảm thấy trưởng công chúa An Dương có điều gì đó không ổn. Giờ đây cuối cùng đã biết là gì – lời nói Chu Tình có mâu thuẫn.
Lão Cửu chào hỏi thay cho thánh nữ:
– Một chén rượu tuyết của ông chủ Bạch chuốc say thành Kim Bình, thêm một tràng pháo hoa quá đỗi tưng bừng cho ngày Tết năm nay, thật là mạnh bạo, thật là khí phách!
Một người đàn ông khá phúc hậu đứng dậy nghênh đón, cười bảo:
– Không đáng nhắc tới, – Thiên Nhật Bạch cười “ha ha” một cái, liên tục xua tay – không đáng nhắc. Vất vả cho cô nương Thập Lục rồi, hộ tống môn đồ ta cả một quãng đường dài về phương nam… tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, Thái Tuế nhà cô khỏe chứ?
Ngụy Thành Vang mở to mắt, trong thoáng chốc, xuyên qua người đàn ông toát đầy vẻ cao quý trước mặt, cô nhìn thấy khuôn miệng không khép lại được của một thi thể phụ nữ cháy đen.
Hề Bình như ngán rượu hoa ngọt khé cổ, cúi đầu hớp một ngụm trà, khóe mắt thoáng thấy Lâm Chiêu Lý đang ba hoa chích chòe, chỉ thấy mũi Lâm sư huynh mọc rất là khéo, thầm nghĩ: “Hai tòa tửu lâu trong vòng trăm thước có chừng một bàn tay người muốn mạng ngươi, ông anh còn chưa hắt xì sao?”
Ngũ quan thiếu nữ như bánh xe gỉ sét, chậm rãi đùn ra… một nụ cười nồng nặc quỷ khí dưới mạng che mặt:
– Mẹ ta thích ăn món này, nhưng sợ ăn nhiều vận động ít rồi mặc chật quần áo nên không dám dùng nhiều, dì Tình ngày ngày vất vả vì công việc ở mỏ, dì ăn nhiều một chút.
Hề Bình bừng tỉnh: thì ra là thế.
– Cái cứt, – Hề Bình cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề – người ta bảo ngươi nhìn là “Vô Thường Nhất”! Ghi nhớ khuôn mặt này cho ta, đây là mặt thật của hắn.
– Đa tạ, Thái Tuế bảo ta chuyển lời hỏi thăm ông chủ Bạch.
Rồi tiễn ngươi lên đường.
Hắn thử thu lại tâm thần, bình tâm tĩnh khí, dằn sự hưng phấn của mình khi bắt được Vô Thường Nhất. Quả nhiên, Lã Thừa Ý nhanh chóng không cảm nhận được hắn nữa, thả lỏng một cách ngờ vực.
Trong lầu Tư Bắc, Hề Bình nói dăm ba câu đã thành sư đệ thân thiết của Triệu Chấn Uy, chia sẻ tám trăm “giai thoại La tiên tử không làm người”, hận gặp nhau muộn.
Vậy thì hai lần Lã Thừa Ý nhìn trưởng công chúa ban nãy đã có lời giải: lần đầu hắn phát hiện mình bị cao thủ chưa biết khóa chặt, hoài nghi Thiên Cơ các còn mang theo trợ thủ khác, dùng ánh mắt hỏi dò trưởng công chúa có mấy người đến.
Hai người ôm đầu thống thiết thuật lại nỗi khổ thanh tu ở Tiềm Tu tự xong, Hề Bình thuận miệng vu oan Trang vương:
– Ta đã nói ta không có khiếu đó, đều tại biểu huynh kia của ta, sống chết muốn nhét ta vào Tiềm Tu tự.
Triệu Chấn Uy nói theo hắn một cách tự nhiên, cũng lắc đầu than thở:
– Thế tử chắc chắn còn mạnh hơn ta, ta mới không có khiếu đó. Chỉ là gia phụ thật sự đã vắt hết óc để tiên sứ Đại tuyển năm đó nhìn ta một cái, vừa thu thập danh châu vừa tìm ruộng thanh khoáng khắp nơi… ta ngủ trên giường linh thạch trọn một năm, ngày ngày gặp áo mộng, chỉ sợ tiên sứ chướng mắt, phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qj
Hề Bình nghe vậy bèn rót chén rượu, miệng chén hạ thấp ba phân, thân thiết cụng ly với Triệu Chấn Uy:
Những người chiêu tuyết cung kính cúi đầu hành lễ, miệng gọi “chủ thượng”.
– Ôi, sư huynh, hai ta thật đúng là đồng bệnh tương liên, có duyên!
Đều nợ mạng người nhà họ Trần, ngươi nói có khéo không?
Bữa tiệc thượng hạng đầy ắp món ăn Nam Hạp đặc sắc như nước chảy, Hề Bình uống rượu hoa, vừa nghe trưởng công chúa An Dương kể khổ về tà ma ở mỏ Nam đã lâu; vừa nghe Thiên Nhật Bạch chỉ trích tệ nạn, phát ngôn xằng bậy.
Hề Bình không hề bất ngờ, người ta đã nghĩ xong cả cách trừ khử Lâm Chiêu Lý, xem ra chứng cứ phạm tội đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Triệu Chấn Uy đứng dậy kính rượu, bày tỏ chuyến tàu áp tải đầu tiên trong năm mới cũng là lần đầu hắn đưa đội tàu lên phía bắc sau khi chuyển tới mỏ Nam, sợ hãi không thôi, nhờ cậy cả vào Lâm sư huynh và Hề thế tử. Lưu manh Hề Bình này là kẻ hình thức, thuận thế cùng kính Lâm Chiêu Lý, bày tỏ mình chỉ góp cho đủ số.
Trưởng công chúa An Dương cũng than thở:
– Lâm sư huynh đi chuyến này, về sau ta lại càng không còn ai để dựa vào nữa… ta cũng kính Lâm sư huynh.
Lã Thừa Ý thấy vậy vội vàng đứng dậy bồi theo:
– Mỏ thật sự không thể tách rời sư huynh.
– Lầu Vọng Nam là sản nghiệp của huynh đệ chúng ta, an toàn, nhã gian đã chuẩn bị từ lâu, mời.
Lâm Chiêu Lý bị một đám người tâng bốc, trong đó còn có giai nhân tuyệt đại như trưởng công chúa An Dương, lâng lâng rối tinh rối mù, rất coi trọng bản thân mà nói rằng:
Hề Bình cụp mắt, liền nghe thấy lão Cửu ve bất bình bên kia nói với Thiên Bạch Nhật:
– Điện hạ yên tâm, ta đến nội môn làm thủ tục, làm xong sẽ xin lệnh xuống núi với sư môn, kiểu gì cũng sẽ lo liệu thỏa đáng chuyện ở mỏ cho ngài.
– Thúc, – Ngụy Thành Hưởng hưng phấn thầm hỏi Hề Bình – người mặc đồ xám chính là thúc sao?
Mái hiên như răng cưa của hai lầu đối mặt, sân thượng nhìn nhau, mùi rượu bay ra quện vào nhau, là rượu hoa Nam Hạp trong truyền thuyết.
Rồi bắt đầu bình chuyện giang sơn.
Hề Bình thấy vừa mới lạ vừa kinh ngạc, đồng thời, một suy nghĩ sởn gai ốc nảy lên trong đầu hắn: “Vô Thường Nhất” này… biết mình đang nằm dưới sự giám sát và khống chế của Lương Thần không?
Hề Bình cụp mắt, liền nghe thấy lão Cửu ve bất bình bên kia nói với Thiên Bạch Nhật:
– Tàu áp tải lần này nghiêm ngặt hơn bình thường, còn có đại năng Trúc Cơ đi theo hộ tống.
– Oa, – Hề Bình cảm khái một tiếng, “không tim không phổi” ngoái đầu hỏi Bàng Tiển – sư huynh, không phải cũng xấp xỉ với tư lịch của Lương tổng đốc chúng ta sao?
Nụ cười trên mặt Thiên Nhật Bạch nhạt bớt đôi phần:
– Ý của Cửu tiên sinh là chúng ta không ra tay với lô hàng này, mà phải tính việc lâu dài?
– Không, – lão Cửu nghiêm mặt bảo – Nhất tiền bối bào ta hỏi ông chủ Bạch có dám liều ăn nhiều.
– Là sao?
– Chó ngoại môn Huyền Ẩn ở mỏ Nam đang đấu đá nội bộ, Trúc Cơ họ Lâm kia không để ai vào mắt, đắc tội người ta mà không biết, – lão Cửu gằn từng chữ – có người muốn lấy mạng hắn trên đường.
Khóe mắt Thiên Nhật Bạch giật lên.
– Nếu ông chủ Bạch có gan, chúng ta nội ứng ngoại hợp, thừa dịp nước đục vớt con cá béo này. – Lão Cửu liếc phía nam như có thể nhìn xuyên tường thấy mặt “Vô Thường Nhất” đối diện – Linh thạch lấy được chia theo tỷ lệ Thái Tuế và chư vị thương lượng khi trước, linh khế làm chứng. Nếu hợp tác tốt, ve bất bình bọn ta và người chiêu tuyết về sau không ngại kết nghĩa kim lan.
Hề Bình như ngán rượu hoa ngọt khé cổ, cúi đầu hớp một ngụm trà, khóe mắt thoáng thấy Lâm Chiêu Lý đang ba hoa chích chòe, chỉ thấy mũi Lâm sư huynh mọc rất là khéo, thầm nghĩ: “Hai tòa tửu lâu trong vòng trăm thước có chừng một bàn tay người muốn mạng ngươi, ông anh còn chưa hắt xì sao?”
Đắc tội người ta mà không biết – cũng có nghĩa là, Lâm Chiêu Lý đang tra nội gián trộm trong nhà, nhưng “trộm trong nhà” này rõ ràng là người hắn không nghĩ tới.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-qj
Có người muốn lấy mạng hắn trên đường – hắn bị người nào chỉ tên hộ tống linh thạch…
– Ôi, sư huynh, hai ta thật đúng là đồng bệnh tương liên, có duyên!
Lúc này, thú Nhân Quả được Bàng Tiển phái đi lục soát quặng mỏ đã trở về, hơn mười phân thân hợp thành một con bò lên theo hoa văn trên vỏ kiếm Bàng Tiển.
Không rõ Bàng đô thống và thánh thú đã trao đổi gì, thú Nhân Quả lắc đầu ảo não rồi tan biến.
Hề Bình không hề bất ngờ, người ta đã nghĩ xong cả cách trừ khử Lâm Chiêu Lý, xem ra chứng cứ phạm tội đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn cụp mắt, từ mi tâm “thấy” Lã Thừa ngấm ngầm nhìn về phía Chu Tình, lần này, ánh mắt Chu Tình vừa vặn đối diện với Lã Thừa Ý.
Hàng mi dài của trưởng công chúa An Dương khẽ chớp một cái, gật đầu bằng ánh mắt.
Ánh mắt kia lạnh lẽo cực kỳ, nào có còn nửa phần “hoang mang bối rối”?
Hề Bình vỡ lẽ: thì ra là thế.
Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc, lập tức mở mắt và nghe lời vén một góc rèm xe.
Bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, sau khi hoàn hồn hắn luôn cảm thấy trưởng công chúa An Dương có điều gì đó không ổn. Giờ đây cuối cùng đã biết là gì – lời nói Chu Tình có mâu thuẫn.
Lứa quản lý mỏ đầu tiên của Lương Thần đều bị tổn thương kinh mạch, không thể vào Thiên Cơ các nên mới được thu xếp ở mỏ Nam, từ sau bọn họ mới coi như thiết lập căn bản cho mỏ Nam – tuy cùng thuộc ngoại môn, nhưng trụ sở mỏ thấp hơn Thiên Cơ các một bậc.
Một đám quản lý mỏ thế này cho dù tập thể mất trí, ăn gan hùm mật gấu kết bè cho trưởng công chúa ra rìa, Chu Tính nhịn được bọn họ hai mươi năm?
Tính tình vị này cũng không khỏi quá nhu nhược dễ bắt nạt rồi, không khớp với “công chúa ngổ ngáo vừa ý thứ gì là nhất định phải có được” kia trong lời kể của chính nàng.
Nàng vội vã đồng ý cho Bàng Tiển lục soát mỏ căn bản không phải vì ấm ức đã lâu, mà là do đã chuẩn bị sẵn sàng và không hề sợ hãi.
Lã Thừa Ý xúi quẩy chẳng ngờ vừa gặp mặt đã lộ sạch nội tình, hắn chỉ thấy linh cảm bị chạm mà không hề báo trước, bỗng có cảm giác bị cao thủ khóa chặt.
Vậy thì hai lần Lã Thừa Ý nhìn trưởng công chúa ban nãy đã có lời giải: lần đầu hắn phát hiện mình bị cao thủ chưa biết khóa chặt, hoài nghi Thiên Cơ các còn mang theo trợ thủ khác, dùng ánh mắt hỏi dò trưởng công chúa có mấy người đến.
Lần thứ hai hắn nghe họ bất ngờ nhắc đến Lương Thần, lại nhìn sang sắc mặt trưởng công chúa, là lo lắng Thiên Cơ các và trưởng công chúa cùng chung ý đồ vạch trần lời nói dối của hắn.
Lão Cửu chỉ thấy đôi mắt không chút cảm xúc của thiếu nữ bắn ra cái nhìn lạnh buốt của thần, nhất thời hối hận không thôi vì sự tự cho là thông minh của mình, vội cung kính cúi đầu, đứng dậy đi mở cửa.
Hề Bình ăn một miếng thịt không biết của con nào, cảm thấy một bàn thức ăn này không có mấy món không ngọt, chán ngấy. Bèn lười động miệng, gắp một miếng bánh hoa sen cho trưởng công chúa An Dương, nói lấy lòng:
– Mẹ ta thích ăn món này, nhưng sợ ăn nhiều vận động ít rồi mặc chật quần áo nên không dám dùng nhiều, dì Tình ngày ngày vất vả vì công việc ở mỏ, dì ăn nhiều một chút.
Giọng nói hò reo hớn hở của đám trẻ ranh vang lên bên đường:
Chu Tình vui vẻ nhận, tiện thể hỏi thăm phủ Vĩnh Ninh hầu.
Hề Bình trổ hết bản lĩnh thường ngày nịnh mẹ ra, nịnh đầm khiến trưởng công chúa rạng rỡ mặt mày.
Đào sâu suy nghĩ vào việc này quả thực có thể khiến người ta tẩu hỏa nhập ma. May thay Hề Bình trời sinh phóng khoáng, nhanh chóng gạt sang một bên – dù sao hắn không bái thần cũng chẳng tin quỷ.
Lão Cửu chỉ thấy “thánh nữ” vắt rèm xe, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng tan biến, lại căng thành dáng vẻ lạnh lùng băng sương, không khỏi kinh hồn táng đảm một hồi, thầm nghĩ: “Thánh nữ hiện tại vẫn là thân người phàm, nếu vừa nãy nàng không vén rèm xe, ta cũng không phát hiện Nhất tiền bối ở gần… Thái Tuế quả nhiên ở trên người nàng!”
Dì Tình ạ, thà rằng dì đừng tròng tầng quan hệ này lên, đơn thuần dụ dỗ bằng sắc đẹp thôi là được.