VÕNG LƯỢNG HƯƠNG – 10
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Bàng Tiển vốn định làm việc kín tiếng, chẳng ngờ vừa đến mỏ Nam đã kinh động trú khoáng sứ – e rằng tà ma cướp tàu không dám ra tay rồi.
Nhưng hiện tại, thứ hắn muốn tra hiển nhiên không còn là chút chuyện tà ma kia.
– Sao thánh nữ biết… Nhất tiên sinh đi thăm dò Thiên Cơ các?
– Không được nói lung tung, – Bàng Tiển dặn dò Hề Bình trước – ngươi là một hậu bối vừa nhập môn, tự giữ mồm, không biết gì là được, sẽ không có ai truy hỏi thăm dò ngươi. Gặp trú khoáng sứ thì chỉ nói tà ma làm loạn gây đại họa ở ngoại thành Nam, Thiên Cơ các phụng mệnh nam hạ điều tra việc buôn bán rượu tuyết, kiểm tra thân phận thợ mỏ, đề phòng tà ma trà trộn vào trọng địa linh khoáng.
Liền thấy công chúa An Dương bỗng nở nụ cười, cả vườn mẫu đơn trở nên ảm đạm, nói:
“Vô Thường Nhất” này rất thú vị, trước hết hắn chưa chắc đã là “tín đồ Thái Tuế”, vì chẳng những hắn biết thân phận thật sự của Lương Thần, mà còn biết bộ ẩn cốt đặc biệt trên người Lương Thần có thể đoạt xá xác thịt người khác. Lần mò nguồn cơn “Thái Tuế” rõ như thế mà vẫn tín được, vậy Hề Bình phải kính nể hắn như một người đàn ông – hắn giống người hợp tác với Lương Thần hơn.
– Không dám, – Bàng Tiển chắp tay – vẫn phải xin điện hạ cho thú Nhân Quả lùng tìm tà khí dọc mỏ Nam.
Hề Bình ngoài mặt nói “được”, bộ dạng lanh lợi “nghe sư huynh hết”, thầm nghĩ: tà ma biết chúng ta đến đây làm gì – là ta tiết lộ.
– Chào sư tỷ, ta là…
Không đợi hắn nói xong, công chúa An Dương liếc thấy bội kiếm bên hông hắn, bèn bảo:
“Vô Thường Nhất” này rất thú vị, trước hết hắn chưa chắc đã là “tín đồ Thái Tuế”, vì chẳng những hắn biết thân phận thật sự của Lương Thần, mà còn biết bộ ẩn cốt đặc biệt trên người Lương Thần có thể đoạt xá xác thịt người khác. Lần mò nguồn cơn “Thái Tuế” rõ như thế mà vẫn tín được, vậy Hề Bình phải kính nể hắn như một người đàn ông – hắn giống người hợp tác với Lương Thần hơn.
Thế là hắn càng giả vờ giả vịt hớn hở:
Đồng thời, phía Vô Thường hiển nhiên còn biết chuyện trộm trong nhà cấu kết nước ngoài trộm linh thạch khỏi mỏ.
Hề Bình bày ra nụ cười mặt người dáng chó nhất của hắn, trịnh trọng lên trước hành lễ:
Giây lát sau, Hề Bình sống không còn lưu luyến nhận quà gặp mặt của trưởng công chúa: một túi linh thạch nhỏ và một chiếc khóa trường mệnh.
Cũng có nghĩa là, mỏ Nam của Đại Uyển hiện tại có ba nhóm người âm mưu xấu xa: đầu tiên là “trộm nhà” tạo tai nạn mỏ câu kết Nam Thục. Đây là đám giặc có nguồn gốc lâu đời, đã thành thế lực thâm căn cố đế ở mỏ.
– Không nên chậm trễ, – Bàng Tiển nói với trưởng công chúa An Dương – giờ ta muốn đến mỏ xem xét, rồi sau đó điện hạ có thể cho mượn tất cả danh sách thợ mỏ… bao gồm người đã chết, hồ sơ quản lý ra vào mỏ, lượng linh thạch xuất mỏ vân vân được không?
Tiếp theo là người phát hiện bất thường, lén lút điều tra giặc nhà, cũng chính là những “tà ma giả” thăm dò trú địa nước Thục trong đêm. Tuy có tu sĩ Trúc Cơ, những người này lại buộc phải làm chuyện mất mặt như vậy, thoạt nhìn có vẻ căn cơ không sâu.
– Thời niên thiếu ta cải trang xuất cung đến Thôi ký chơi, vừa ý một cây trâm, hỏi ra mới biết là quà cập kê Thôi ký tặng đại tiểu thư nhà mình. Khi đó ta cũng xấc láo tùy hứng, khăng khăng đòi mua, đúng lúc Cẩm Cẩm tới lấy, vừa gặp như đã thân với ta, nhường cho ta cây trâm và cả bộ trang sức kia. Nàng tài hoa hơn người, tính tình tốt lắm, thời trẻ thân nhất với ta.
Phía bên kia, Hề Bình đặt đầu lưỡi lên nướu trên mới không lộ vẻ bất thường – Vô Thường Nhất, bắt được ngươi rồi.
Nhóm thứ ba chính là Thái Tuế Lương Thần và dư nghiệt của hắn. Người khác khó nói, Lương Thần và Vô Thường Nhất hiển nhiên thuộc phe cánh “trộm nhà”, đồng thời chắc chắn không kiếm chác được gì béo bở trong đó, ghi nợ khắp nơi không nói, lại còn có suy nghĩ dối gian, bắt đầu câu kết với hạng chân đất mắt toét như người chiêu tuyết.
Vài người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt Ngụy Thành Hưởng, là ve bất bình nhận lệnh “Vô Thường Nhất” đến thu xếp cho cô.
Hề Bình khuấy động một phát trong đó, đẩy Ngụy Thành Hưởng vào nội bộ tà ma, đồng thời cũng cho Vô Thường Nhất hai tin tức: một là thân phận của Thái Tuế Lương Thần đã bại lộ trong Thiên Cơ các, Bàng Tiển đến không có ý tốt; hai là “tà ma giả” đã đoán được khái quát sự tình, bắt đầu âm thầm điều tra “giặc nhà”.
Cũng có nghĩa là, mỏ Nam của Đại Uyển hiện tại có ba nhóm người âm mưu xấu xa: đầu tiên là “trộm nhà” tạo tai nạn mỏ câu kết Nam Thục. Đây là đám giặc có nguồn gốc lâu đời, đã thành thế lực thâm căn cố đế ở mỏ.
Về phần Vô Thường Nhất, hắn có tiết lộ tin tức phía sau cho “trộm nhà” không?
Trên đời còn có thứ gì cấm dục hơn khóa trường mệnh sao?
Ngụỵ Thành Hưởng: …
Hề Bình nghĩ chắc chắn là có: nếu bản thân là “Vô Thường Nhất”, hắn không biết Bàng Tiển trời xui đất khiến đã phát hiện pháp trận vận chuyển, chỉ biết Thiên Cơ các đến nhằm vào mình, vậy hắn nhất định sẽ thêm mắm dặm muối mục đích của Bàng Tiển thành “Thiên Cơ các đến nhằm vào vụ án trộm linh thạch”, để phía “trộm nhà” như lâm đại địch đối phó Thiên Cơ các, che giấu chính mình.
Đoạn nghe Chu Tình vừa dẫn bọn họ đến mỏ Nam vừa nói:
– Từ khi Thái Tuế không giáng thần dụ, chúng ta cũng không thể truyền tin cho nhau bằng chuyển sinh mộc nữa, đến cả lần này cũng phải nhờ người ngoài để liên hệ thánh nữ.
Trong toàn bộ ván bài hiện tại, mù tịt nhất là “tà ma giả”, phía “trộm nhà” như lâm đại địch, “tà ma thật” tự cho rằng tất cả đã ở hết trong lòng bàn tay, chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu.
Chu Tình đồng ý ngay:
Khảo nghiệm luôn đến không kịp trở tay.
Đúng lúc này, tiếng Ngụy Thành Hưởng bỗng truyền tới linh đài Hề Bình:
Ngoài ra, Lương Thần khi đó từng nói dưới chuông Kiếp rằng linh tướng mình có “xăm mặt”. Sau đó sư phụ đã giải thích cho hắn “xăm mặt” là gì, chuyện này có liên quan đến trộm trong nhà ăn cắp linh thạch không?
Rồi hắn nhìn thấy trú khoáng sứ trong một vườn hoa mẫu đơn, Hề Bình nghĩ: phì, hoa không xứng.
– Không giấu gì sư huynh, từ khi ta được điều đến mỏ Nam, hai mươi năm nay không có lúc nào là không khó khăn. Ai cũng nói tư chất ta không tốt, không vào được nội môn, nhờ họ Chu mới lên làm trú khoáng sứ. Ta ít trải, lại đàn bà con gái, mười quản lý lớn của mỏ ngoài mặt thì khách khách khí khí với ta, gặp vấn đề thật thì đừng nói nghe hiệu lệnh của ta, ngay cả một người bàn bạc với ta cũng không có.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-q1
Trú khoáng sứ thống lĩnh toàn bộ mỏ Nam là “trộm nhà”, hay là “tà ma giả” bất lực?
– Thế thì tốt, – Chu Tình không mảy may dị nghị nửa câu sau, chỉ hướng ánh mắt trù trừ về phía Hề Bình – để Sĩ Dung tự đi… có ổn không?
Hề Bình nghĩ chắc chắn là có: nếu bản thân là “Vô Thường Nhất”, hắn không biết Bàng Tiển trời xui đất khiến đã phát hiện pháp trận vận chuyển, chỉ biết Thiên Cơ các đến nhằm vào mình, vậy hắn nhất định sẽ thêm mắm dặm muối mục đích của Bàng Tiển thành “Thiên Cơ các đến nhằm vào vụ án trộm linh thạch”, để phía “trộm nhà” như lâm đại địch đối phó Thiên Cơ các, che giấu chính mình.
– Mời đề đốc áp tải Triệu Chấn Uy, tổng binh Lã Thừa Ý sư huynh… còn có quản lý mỏ Lâm Chiêu Lý sư huynh tới gặp ta một chuyến.
Và Triệu Chấn Uy chuẩn bị áp tải linh thạch lên phía bắc là người phe nào?
Nhưng hiện tại, thứ hắn muốn tra hiển nhiên không còn là chút chuyện tà ma kia.
Trú khoáng sứ thống lĩnh toàn bộ mỏ Nam là “trộm nhà”, hay là “tà ma giả” bất lực?
Hề Bình vừa không ngừng lật bài trong lòng, vừa như một công tử bột chưa từng thấy việc đời, theo sau Bàng Tiển hỏi đông hỏi tây, thấy thứ gì cũng mới mẻ.
– Lã Thừa Ý.
Hề Bình nhất thời không buồn đánh giá Triệu Chấn Uy, trực tiếp đối mặt với ánh mắt người trung niên nọ, đối phương ung dung cười một cái với hắn, cảm giác trong lòng bàn tay trái của Hề Bình càng thêm rõ ràng.
Phủ trú khoáng sứ khá có “phong vị phương nam”, không có trạch viện sâu như Kim Bình, vừa vào cửa đã thấy một biển hoa tử đằng dào dạt nở rộ phách lối lạ thường nhờ khí hậu ấm áp ở Nam cương. Đi dọc đường mòn trong cơn gió thơm ngát, bên trong vườn hoa nối tiếp vườn hoa, ong bướm rộn ràng không biết đậu nơi đâu. Hề Bình đếm được Bàng sư huynh đã hắt hơi ba lần suốt quãng đường từ khi vào cửa.
– Ngươi cũng đừng gọi sư tỷ nữa, gọi dì Tình đi.
Hắn lẩm bẩm trong lòng: chẳng lẽ trú khoáng sứ này là người “mê hoa”?
Rồi hắn nhìn thấy trú khoáng sứ trong một vườn hoa mẫu đơn, Hề Bình nghĩ: phì, hoa không xứng.
– Lâm sư huynh là quản lý mỏ duy nhất chịu giúp ta. – Chu Tình nói – Chỉ là huynh ấy lớn tuổi, khi trước lại hiện tướng ngũ suy do thương bệnh, bất đắc dĩ cưỡng chế lên Trúc Cơ ở mỏ, hiện đang bổ sung Tiếp dẫn linh ở nội môn, cũng sắp phải rời mỏ Nam. Ta nhờ vả thêm một lần này để huynh ấy đi cùng thuyền hộ tống. Thời buổi rối ren, có cao thủ Trúc Cơ áp trận kiểu gì cũng an toàn hơn, tiện thể chăm sóc con của cố nhân thay ta.
Tóm lại là trưởng công chúa chỉ thấy hắn không đáng tin thôi.
Trú khoáng sứ là một nữ tu, khuôn mặt điểm trang nhẹ nhàng lấn lướt khiến hoa cỏ khắp sân mình đầy bụi đất… dù sao cũng khiến Hề thế tử mắng cô nương từ chối danh hoa chọc tức hầu gia bò khắp đường kia bỗng trở nên nho nhã lễ độ.
– Lâm sư huynh! – Chu Tình vội đứng dậy giới thiệu với mọi người.
Đến cả Bàng Tiển như thổ phỉ cũng cẩn trọng hơn vài phần, hạ giọng xuống ba nấc, cung kính gọi:
– Thúc, thúc khống chế được chuyển sinh mộc không?
Đến Bàng Tiển như thổ phỉ cũng cẩn trọng hơn vài phần, hạ giọng xuống ba nấc, cung kính gọi:
– An Dương điện hạ.
Sư huynh thân mến ơi! “Kính không thấy sáng” chính là không thể gặp sáng, nói toạc giữa ban ngày ban mặt như thế thì hắn còn lén lút tra tên thật của tà ma kiểu gì!
Hề Bình vỡ lẽ: à, người Chu gia.
Quả nhiên, tám chín phần mười số sư tỷ có thể gặp ở ngoại môn đều là công chúa.
Đại Uyển có rất nhiều hạn chế với phụ nữ, dù những năm gần đây bắt đầu có công nhân và thương nhân nữ, nhưng cũng đều bị các đại nho xem là minh chứng của “thói đời xuống dốc”, “lễ nhạc sụp đổ”, đều phải gánh đầy mình những lời thêm thắt đặt điều mà kiếm sống. Dường như sau khi trưởng thành, một người phụ nữ chỉ có thể sống bằng nghề làm vợ hoặc làm ca kỹ, những người khác đều là tấm màn che cho sự xấu xa của gái điếm.
Đầu óc Hề Bình xoay chuyển cực nhanh, nói với Ngụy Thành Hưởng trong chuyển sinh mộc:
Về phần Vô Thường Nhất, hắn có tiết lộ tin tức phía sau cho “trộm nhà” không?
Đây cũng là lý do vì sao Nhân Gian Hành Tẩu không chịu nổi cô đơn, chỉ có thể giấu tên giấu họ sống cùng người phàm trong cảnh hoa trong gương trăng đáy nước. Bọn họ gần như không thể tìm được đạo lữ trong số đồng liêu – thiếp tuyển chọn khó kiếm xiết bao, công tử vương tôn còn không chia được, nào có phần của tiểu thư khuê các? Còn phải ở lại làm thông gia chứ. Nữ đệ tử môn hạ Huyền Ẩn vô cùng ít ỏi, hoặc là có thiên phú dị bẩm vào nội môn từ sớm, hoặc là xuất thân cực cao, đâu phải trèo cao lên được.
Nhưng tu sĩ Trúc Cơ họ Lâm… không phải chính là thủ lĩnh áo đen thu hút hỏa lực bên hồ linh thú hôm đó sao?
– Ôi chao, đúng thật là ngươi, đã cao thế này rồi. Cẩm Cẩm có khỏe không?
Nói đi cũng phải nói lại, Hề Bình láng máng thấy phong hiệu “An Dương” này nghe quen quen…
– Bàng đại nhân mệt nhọc cả chặng đường, vất vả rồi. – Công chúa An Dương nói khách khí, lại nhìn sang Hề Bình – Vị này là?
– Ngươi bảo lão Cửu kia đợi Vô Thường Nhất đối phó với người của Thiên Cơ các xong rồi ta tự có an bài.
Ngụy Thành Hưởng học một biết mười, lần này không đợi Hề Bình dạy đã tự động bày ra vẻ mặt “ngươi không xứng được biết”.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-q1
Hề Bình bày ra nụ cười mặt người dáng chó nhất của hắn, trịnh trọng lên trước hành lễ:
– Cũng không cần dời ngày của thuyền áp tải, để Sĩ Dung hộ tống theo thuyền là được, ta sẽ ở lại mỏ giúp điện hạ tra rõ nội ứng.
Chu Tình cười khổ:
– Chào sư tỷ, ta là…
– Nhất tiền bối nói Thái Tuế biết hắn, chắc chắn sẽ đồng ý.
Không đợi hắn nói xong, công chúa An Dương liếc thấy bội kiếm bên hông hắn, bèn bảo:
– Ngươi họ Hề, là Hề Sĩ Dung phải không?
– Vậy nhờ cậy cả vào sư huynh!
– Ta không biết làm, ngươi đừng tiếp chuyện. Cứ bảo… thánh nữ có thể tùy tiện liên hệ sao? Chúng không xứng.
Đuôi lông mày Hề Bình khẽ động, thầm nghĩ: tiếng lành của ta đồn xa thế rồi sao?
Trú khoáng sứ là một nữ tu, khuôn mặt điểm trang nhẹ nhàng lấn lướt khiến hoa cỏ khắp sân mình đầy bụi đất… dù sao cũng khiến Hề thế tử mắng cô nương từ chối danh hoa chọc tức hầu gia bò khắp đường kia bỗng trở nên nho nhã lễ độ.
Hề Bình ngoài mặt nói “được”, bộ dạng lanh lợi “nghe sư huynh hết”, thầm nghĩ: tà ma biết chúng ta đến đây làm gì – là ta tiết lộ.
Thế là hắn càng giả vờ giả vịt hớn hở:
– Sư tỷ cũng từng nghe đến ta sao? Ôi, có thể dạo một ngày bên người tôn quý, bất kể tiếng tốt hay tiếng xấu, ta cũng đã may mắn ba kiếp rồi.
Bàng Tiển cúi đầu nhún hai vai.
– Ngươi họ Hề, là Hề Sĩ Dung phải không?
Bàng Tiển lườm hắn một cái trong bóng râm: chú ý mặt mũi ngươi!
Đại Uyển có rất nhiều hạn chế với phụ nữ, dù những năm gần đây bắt đầu có công nhân và thương nhân nữ, nhưng cũng đều bị các đại nho xem là minh chứng của “thói đời xuống dốc”, “lễ nhạc sụp đổ”, đều phải gánh đầy mình những lời thêm thắt đặt điều mà kiếm sống. Dường như sau khi trưởng thành, một người phụ nữ chỉ có thể sống bằng nghề làm vợ hoặc làm ca kỹ, những người khác đều là tấm màn che cho sự xấu xa của gái điếm.
Quả nhiên, tám chín phần mười số sư tỷ có thể gặp ở ngoại môn đều là công chúa.
Liền thấy công chúa An Dương bỗng nở nụ cười, cả vườn mẫu đơn trở nên ảm đạm, nói:
– Ôi chao, đúng thật là ngươi, đã cao thế này rồi. Cẩm Cẩm có khỏe không?
Cùng lúc đó, qua kính không thấy sáng, Bàng Tiển thấy tên người đàn ông mặt chữ điền dẫn đầu có một chữ “Lâm” mờ mờ, chính là Trúc Cơ bên hồ linh thú hôm đó.
Phủ trú khoáng sứ khá có “phong vị phương nam”, không có trạch viện sâu như Kim Bình, vừa vào cửa đã thấy một biển hoa tử đằng dào dạt nở rộ phách lối lạ thường nhờ khí hậu ấm áp ở Nam cương. Đi dọc đường mòn trong cơn gió thơm ngát, bên trong vườn hoa nối tiếp vườn hoa, ong bướm rộn ràng không biết đậu nơi đâu. Hề Bình đếm được Bàng sư huynh đã hắt hơi ba lần suốt quãng đường từ khi vào cửa.
Hề Bình: …
Vị đi cuối cùng mặc kiểu văn sĩ, đã có đôi chút triệu chứng ngũ suy, da thịt nhão và xệ xuống, trông có dáng dấp của người trung niên.
– Không có gì khác, – Bàng Tiển nói bình tĩnh – nếu thợ mỏ và thuyền viên trên thuyền áp tải đều có vấn đề thì rất phiền.
“Cẩm Cẩm” là khuê danh của Thôi phu nhân mẫu thân Hề Bình. Mỹ nhân không nói chuyện theo hướng bình thường, hắn có một dự cảm chẳng lành.
Công chúa An Dương cười bảo:
– Thân phận thì dễ, – Bàng Tiển nói, không đợi Hề Bình ngăn cản đã móc “kính không thấy sáng” ra – kính này có thể thấy tên trên linh tướng, đối chiếu với tên họ trên giấy tờ tùy thân là biết.
“Cẩm Cẩm” là khuê danh của Thôi phu nhân mẫu thân Hề Bình. Mỹ nhân không nói chuyện theo hướng bình thường, hắn có một dự cảm chẳng lành.
– Từ lâu ta đã bảo tuy rượu tuyết tốt, nhưng thạch tuyết lại gây ảo giác, mỏ nên quản chế nghiêm ngặt, bọn họ lại bảo ta không ăn khói lửa nhân gian, không cảm thông thợ mỏ vất vả, chỉ biết tước đi sinh kế của người khác vì thanh danh của mình. – Chu Tình than thở – Từ khi Lương sư huynh nghỉ việc, thuyền áp tải liên tiếp xảy ra sự cố. Bọn họ một mặt mắng ta bất tài, một mặt lại ngăn cản ta ngừng vận chuyển để tra rõ, nói cái gì mà “thuyền áp tải linh thạch phải hợp thiên thời, không được dây dưa”, ta trơ mắt nhìn thuyền áp tải lên phía bắc… ôi, có lẽ ta đúng là bất tài thật, điều về Tiềm Tu tự sửa đạo đồng cho xong.
– Thời niên thiếu ta cải trang xuất cung đến Thôi ký chơi, vừa ý một cây trâm, hỏi ra mới biết là quà cập kê Thôi ký tặng đại tiểu thư nhà mình. Khi đó ta cũng xấc láo tùy hứng, khăng khăng đòi mua, đúng lúc Cẩm Cẩm tới lấy, vừa gặp như đã thân với ta, nhường cho ta cây trâm và cả bộ trang sức kia. Nàng tài hoa hơn người, tính tình tốt lắm, thời trẻ thân nhất với ta.
Hề Bình bỗng nhớ ra, “An Dương” không phải công chúa, là trưởng công chúa – chị gái cùng mẹ của đương kim bệ hạ.
Việc này thì không thể từ chối bằng “hắn không xứng”.
Trưởng công chúa cười hiền từ:
– Thái Tuế nói…
– Ngươi cũng đừng gọi sư tỷ nữa, gọi dì Tình đi.
Nụ cười tự nhận là phong lưu phóng khoáng của Hề Bình còn chưa tan đã bị một “dì Tình” dán lên mặt.
Trú khoáng sứ ấm ức này mới tới từ hai mươi năm trước, nghe có vẻ không giống đám “trộm nhà” căn cơ thâm hậu kia.
Hề Bình bỗng nhớ ra, “An Dương” không phải công chúa, là trưởng công chúa – chị gái cùng mẹ của đương kim bệ hạ.
Bàng Tiển cúi đầu nhún hai vai.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-q1
Giây lát sau, Hề Bình sống không còn lưu luyến nhận quà gặp mặt của trưởng công chúa: một túi linh thạch nhỏ và một chiếc khóa trường mệnh.
– Chỉ nói Thiên Cơ các tra án, kẻ cản trở coi như đồng đảng tà ma. – Bàng Tiển bảo.
Trên đời còn có thứ gì cấm dục hơn khóa trường mệnh sao?
Hề Bình vừa không ngừng lật bài trong lòng, vừa như một công tử bột chưa từng thấy việc đời, theo sau Bàng Tiển hỏi đông hỏi tây, thấy thứ gì cũng mới mẻ.
Người đàn ông tự xưng “lão Cửu” trông như bánh bao lên men, cũng chưa chắc đã dùng mặt thật. Đôi mắt nhỏ lóe lên vẻ giảo hoạt, cung kính khách khí nói với Ngụy Thành Hưởng:
Và trưởng công chúa còn bọc thứ tào lao này trong bao lì xì, bảo là tiền mừng tuổi.
Hề Bình tứ đại giai không theo bên cạnh Bàng Tiển, nghe hai vị “trưởng bối” này tán chuyện vụ nổ và tà ma Nam cương, cảm thán tà ma ngang ngược bách tính gian nan.
Ngụy Thành Hưởng thầm nghiến răng, vắt hết óc nghĩ cách ứng đối.
Tác giả: Thôi phu nhân: Chỉ cần ngươi đủ đẹp, ta sẽ cho ngươi hết, nước sôi lửa bỏng không thành vấn đề, nếu đúng giới tính, bỏ nhà theo ngươi cũng được!
– Không có gì khác, – Bàng Tiển nói bình tĩnh – nếu thợ mỏ và thuyền viên trên tàu áp tải đều có vấn đề thì rất phiền.
– Không được nói lung tung, – Bàng Tiển dặn dò Hề Bình trước – ngươi là một hậu bối vừa nhập môn, tự giữ mồm, không biết gì là được, sẽ không có ai truy hỏi thăm dò ngươi. Gặp trú khoáng sứ thì chỉ nói tà ma làm loạn gây đại họa ở ngoại thành Nam, Thiên Cơ các phụng mệnh nam hạ điều tra việc buôn bán rượu tuyết, kiểm tra thân phận thợ mỏ, đề phòng tà ma trà trộn vào trọng địa linh khoáng.
– Ôi, nói gì đây, đau đầu chết mất. – Điệu bộ và thái độ của con người thường thay đổi theo tuổi tác và tướng mạo, Chu Tình trông như thiếu nữ, thuận miệng phàn nàn một câu cũng có sự ngây thơ hờn dỗi không nói thành lời, khiến người ta không tài nào tưởng tượng nàng có một người em trai tóc đã hoa râm.
– Ôi, nói gì đây, đau đầu chết mất. – Điệu bộ và thái độ của con người thường thay đổi theo tuổi tác và tướng mạo, Chu Tình trông như thiếu nữ, thuận miệng phàn nàn một câu cũng có sự ngây thơ hờn dỗi không nói thành lời, khiến người ta không tài nào tưởng tượng nàng có một người em trai tóc đã hoa râm.
– Điện hạ gặp khó khăn? – Bàng Tiển hỏi.
Hề Bình bừng tỉnh: à, người Chu gia.
Chu Tình cười khổ:
Chu Tình cắn môi, đưa tay lấy ra một tấm phù chú, nó bốc cháy trong nháy mắt, bảo:
– Không giấu gì sư huynh, từ khi ta được điều đến mỏ Nam, hai mươi năm nay không có lúc nào là không khó khăn. Ai cũng nói tư chất ta không tốt, không vào được nội môn, nhờ họ Chu mới lên làm trú khoáng sứ. Ta ít trải, lại đàn bà con gái, mười quản lý lớn của mỏ ngoài mặt thì khách khách khí khí với ta, gặp vấn đề thật thì đừng nói nghe hiệu lệnh của ta, ngay cả một người bàn bạc với ta cũng không có.
Bàng Tiển và Hề Bình kín đáo liếc nhau một cái.
Trú khoáng sứ ấm ức này mới tới từ hai mươi năm trước, nghe có vẻ không giống đám “trộm nhà” căn cơ thâm hậu kia.
– Không thành vấn đề.
– Từ lâu ta đã bảo tuy rượu tuyết tốt, nhưng thạch tuyết lại gây ảo giác, mỏ nên quản chế nghiêm ngặt, bọn họ lại bảo ta không ăn khói lửa nhân gian, không cảm thông thợ mỏ vất vả, chỉ biết tước đi sinh kế của người khác vì thanh danh của mình. – Chu Tình than thở – Từ khi Lương sư huynh nghỉ việc, tàu áp tải liên tiếp xảy ra sự cố. Bọn họ một mặt mắng ta bất tài, một mặt lại ngăn cản ta ngừng vận chuyển để tra rõ, nói cái gì mà “tàu áp tải linh thạch phải hợp thiên thời, không được dây dưa”, ta trơ mắt nhìn tàu áp tải lên phía bắc… ôi, có lẽ ta đúng là bất tài thật, điều về Tiềm Tu tự sửa đạo đồng cho xong.
Tới lượt Triệu Chấn Uy, nụ cười của Hề Bình rạng rỡ như anh em ruột thất lạc bao năm giờ đoàn tụ, và đến người đàn ông trung niên, Hề Bình hệt trẻ mồ côi lưu lạc nửa đời tìm được cha ruột.
Bàng Tiển ngẫm nghĩ, nói:
– Cũng không cần dời ngày của tàu áp tải, để Sĩ Dung hộ tống theo tàu là được, ta sẽ ở lại mỏ giúp điện hạ tra rõ nội ứng.
Hề Bình ho một tiếng, vô thức ngồi thẳng.
– Thế thì tốt, – Chu Tình không mảy may dị nghị nửa câu sau, chỉ hướng ánh mắt trù trừ về phía Hề Bình – để Sĩ Dung tự đi… có ổn không?
Và trưởng công chúa còn bọc thứ tào lao này trong bao lì xì, bảo là tiền mừng tuổi.
Hề Bình ho một tiếng, vô thức ngồi thẳng.
Hề Bình khẽ nắm tay trái, suy nghĩ khẽ động:
Chu Tình cắn môi, đưa tay lấy ra một tấm phù chú, nó bốc cháy trong nháy mắt, bảo:
– Lúc trước nghe nói ngoại thành Nam Kim Bình xảy ra chuyện, ta bèn lệnh người điều tra thương nhân rượu tuyết, không ngờ vẫn chậm một bước. Tà ma động chân tay vào rượu tuyết đã chạy mất, khi trước sử dụng giấy tờ giả mạo thân phận người khác… tà ma có đủ kiểu ngụy trang ẩn nấp, thật sự không thể tra ra chúng trà trộn vào.
– Mời đề đốc áp tải Triệu Chấn Uy, tổng binh Lã Thừa Ý sư huynh… còn có quản lý mỏ Lâm Chiêu Lý sư huynh tới gặp ta một chuyến.
Nụ cười tự nhận là phong lưu phóng khoáng của Hề Bình còn chưa tan đã bị một “dì Tình” dán lên mặt.
– Lâm sư huynh là quản lý mỏ duy nhất chịu giúp ta. – Chu Tình nói – Chỉ là huynh ấy lớn tuổi, khi trước lại hiện tướng ngũ suy do thương bệnh, bất đắc dĩ cưỡng chế lên Trúc Cơ ở mỏ, hiện đang bổ sung lệnh tiếp dẫn ở nội môn, cũng sắp phải rời mỏ Nam. Ta nhờ vả thêm một lần này để huynh ấy đi cùng tàu hộ tống. Thời buổi rối ren, có cao thủ Trúc Cơ áp trận kiểu gì cũng an toàn hơn, tiện thể chăm sóc con của cố nhân thay ta.
Lại nghe lão Cửu nói thêm:
Hề Bình: …
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-q1
Tóm lại là trưởng công chúa chỉ thấy hắn không đáng tin thôi.
Nhưng tu sĩ Trúc Cơ họ Lâm… không phải chính là thủ lĩnh áo đen thu hút hỏa lực bên hồ linh thú hôm đó sao?
Xem ra, trưởng công chúa An Dương đúng là cùng bọn với “tà ma giả”.
– Không nên chậm trễ, – Bàng Tiển nói với trưởng công chúa An Dương – giờ ta muốn đến mỏ xem xét, rồi sau đó điện hạ có thể cho mượn tất cả danh sách thợ mỏ… bao gồm người đã chết, hồ sơ quản lý ra vào mỏ, lượng linh thạch xuất mỏ vân vân được không?
Quản lý mỏ Chu Tình này đúng là bất lực, nghe vậy bèn mặt ủ mày chau:
Đồng thời, phía Vô Thường hiển nhiên còn biết chuyện trộm trong nhà cấu kết nước ngoài trộm linh thạch khỏi mỏ.
– Ta sẽ gắng sức đi hỏi các quản lý mỏ, nếu bọn họ một mực từ chối…
– Chỉ nói Thiên Cơ các tra án, kẻ cản trở coi như đồng đảng tà ma. – Bàng Tiển bảo.
Mắt Chu Tình sáng lên, như một cô bé lấy được Thượng Phương bảo kiếm:
Mắt Chu Tình sáng lên, như một cô bé lấy được Thượng Phương bảo kiếm:
– Vậy nhờ cậy cả vào sư huynh!
– Không dám, – Bàng Tiển chắp tay – vẫn phải xin điện hạ cho thú Nhân Quả lùng tìm tà khí dọc mỏ Nam.
Trong toàn bộ ván bài hiện tại, mù tịt nhất là “tà ma giả”, phía “trộm nhà” như lâm đại địch, “tà ma thật” tự cho rằng tất cả đã ở hết trong lòng bàn tay, chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu.
Chu Tình đồng ý ngay:
– Không thành vấn đề.
– Đợi đã.
Hắn lẩm bẩm trong lòng: chẳng lẽ trú khoáng sứ này là người “mê hoa”?
Thiên Cơ các và trú khoáng sứ thê thảm bị cho ra rìa trên địa bàn của mình ăn nhịp với nhau, sự việc thuận lợi không tưởng tượng nổi.
Hề Bình lại thầm nhíu mày: e rằng không dễ như vậy, trưởng công chúa bị che mắt, đám “trộm nhà” hẳn đã được Vô Thường Nhất cảnh báo, chắc chắn đã dọn dẹp sạch sẽ dấu vết.
– Đám người bọn ta không được vời thì đương nhiên không xứng nói chuyện với thánh nữ, chỉ là “Nhất” tiền bối ở mỏ không tiện ra vào, lại thường có chuyện quan trọng phải bẩm báo với Thái Tuế và thánh nữ. Có thể xin Thái Tuế đặc cách cho hắn dùng chuyển sinh mộc để liên lạc với thánh nữ?
Lát sau, mi tâm hắn có thêm một góc nhìn lạ lùng – “Thái Tuế” Hề Bình như trở thành một đôi mắt sau lưng Lã Thừa Ý, cao cao tại thượng nhìn chằm chằm “tín đồ” không hay biết gì từ một góc độ khác.
Bàng Tiển vốn định làm việc kín tiếng, chẳng ngờ vừa đến mỏ Nam đã kinh động trú khoáng sứ – e rằng tà ma cướp thuyền không dám ra tay rồi.
Đoạn nghe Chu Tình vừa dẫn bọn họ đến mỏ Nam vừa nói:
Hề Bình: …
– Lúc trước nghe nói ngoại thành Nam Kim Bình xảy ra chuyện, ta bèn lệnh người điều tra thương nhân rượu tuyết, không ngờ vẫn chậm một bước. Tà ma động chân tay vào rượu tuyết đã chạy mất, khi trước sử dụng giấy tờ giả mạo thân phận người khác… tà ma có đủ kiểu ngụy trang ẩn nấp, thật sự không thể tra ra chúng trà trộn vào.
Bàng Tiển và Hề Bình kín đáo liếc nhau một cái.
– Đây là Lã sư huynh, – Chu Tình nói – cũng là đàn anh ở mỏ rồi, luôn chạy theo thuyền áp tải.
Hề Bình lại thầm nhíu mày: e rằng không dễ như vậy, trưởng công chúa bị che mắt, đám “trộm nhà” hẳn đã được Vô Thường Nhất cảnh báo, chắc chắn đã dọn dẹp sạch sẽ dấu vết.
– Thân phận thì dễ, – Bàng Tiển nói, không đợi Hề Bình ngăn cản đã móc “kính không thấy sáng” ra – kính này có thể thấy tên trên linh tướng, đối chiếu với tên họ trên giấy tờ tùy thân là biết.
Điều này có nghĩa là gì?
Hề Bình: …
Sư huynh thân mến ơi! “Kính không thấy sáng” chính là không thể gặp sáng, nói toạc giữa ban ngày ban mặt như thế thì hắn còn lén lút tra tên thật của tà ma kiểu gì!
Và Triệu Chấn Uy chuẩn bị áp tải linh thạch lên phía bắc là người phe nào?
Nhưng chuyện này hiện là bí mật lớn nhất của hắn, không thể nói, Hề Bình chẳng có cách nào để ngăn cản Bàng Tiển.
– Không dám, hạ quan Lã Thừa Ý, chào hai vị sứ giả Kim Bình.
Đúng lúc này, tiếng Ngụy Thành Hưởng bỗng truyền tới linh đài Hề Bình:
– Thúc, thúc khống chế được chuyển sinh mộc không?
Mắt Hề Bình lóe sáng.
Vài người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt Ngụy Thành Hưởng, là ve bất bình nhận lệnh “Vô Thường Nhất” đến thu xếp cho cô.
Người đàn ông tự xưng “lão Cửu” trông như bánh bao lên men, cũng chưa chắc đã dùng mặt thật. Đôi mắt nhỏ lóe lên vẻ giảo hoạt, cung kính khách khí nói với Ngụy Thành Hưởng:
– Từ khi Thái Tuế không giáng thần dụ, chúng ta cũng không thể truyền tin cho nhau bằng chuyển sinh mộc nữa, đến cả lần này cũng phải nhờ người ngoài để liên hệ thánh nữ.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-q1
Hề Bình lập tức nói:
Tiếp theo là người phát hiện bất thường, lén lút điều tra giặc nhà, cũng chính là những “tà ma giả” thăm dò trú địa nước Thục trong đêm. Tuy có tu sĩ Trúc Cơ, những người này lại buộc phải làm chuyện mất mặt như vậy, thoạt nhìn có vẻ căn cơ không sâu.
Công chúa An Dương cười bảo:
– Ta không biết làm, ngươi đừng tiếp chuyện. Cứ bảo… thánh nữ có thể tùy tiện liên hệ sao? Chúng không xứng.
Trưởng công chúa cười hiền từ:
Đuôi lông mày Hề Bình khẽ động, thầm nghĩ: tiếng lành của ta đồn xa thế rồi sao?
Ngụy Thành Hưởng đã quen với phong cách bá vương đến đâu cũng “đảo khách thành chủ” của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lạnh tanh không lên tiếng, ngắm nghía người đàn ông mặt trắng trước mắt một cách kiêu căng.
Đúng lúc này, lòng bàn tay trái Hề Bình bỗng hơi nóng lên, gọi Ngụy Thành Hưởng:
Lão Cửu đảo mắt, cười nói lấy lòng:
– Đám người bọn ta không được vời thì đương nhiên không xứng nói chuyện với thánh nữ, chỉ là “Nhất” tiền bối ở mỏ không tiện ra vào, lại thường có chuyện quan trọng phải bẩm báo với Thái Tuế và thánh nữ. Có thể xin Thái Tuế đặc cách cho hắn dùng chuyển sinh mộc để liên lạc với thánh nữ?
Việc này thì không thể từ chối bằng “hắn không xứng”.
Ngụy Thành Hưởng thầm nghiến răng, vắt hết óc nghĩ cách ứng đối.
Lại nghe lão Cửu nói thêm:
– Nhất tiền bối nói Thái Tuế biết hắn, chắc chắn sẽ đồng ý.
Ngụỵ Thành Hưởng: …
Mắt Hề Bình lóe sáng.
Hề Bình: …
Khảo nghiệm luôn đến không kịp trở tay.
– Bàng đại nhân mệt nhọc cả chặng đường, vất vả rồi. – Công chúa An Dương nói khách khí, lại nhìn sang Hề Bình – Vị này là?
Cổ họng Ngụy Thành Hưởng khô khốc, cầm lòng không đậu tránh ánh mắt người đàn ông mặt trắng:
Nói đi cũng phải nói lại, Hề Bình láng máng thấy phong hiệu “An Dương” này nghe quen quen…
– Thái Tuế nói…
Hề Bình lập tức nói:
Đúng lúc này, lòng bàn tay trái Hề Bình bỗng hơi nóng lên, gọi Ngụy Thành Hưởng:
Ngoài ra, Lương Thần khi đó từng nói dưới chuông Kiếp rằng linh tướng mình có “xăm mặt”. Sau đó sư phụ đã giải thích cho hắn “xăm mặt” là gì, chuyện này có liên quan đến trộm trong nhà ăn cắp linh thạch không?
– Đợi đã.
Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy ba người đàn ông đi về phía này.
Cùng lúc đó, qua kính không thấy sáng, Bàng Tiển thấy tên người đàn ông mặt chữ điền dẫn đầu có một chữ “Lâm” mờ mờ, chính là Trúc Cơ bên hồ linh thú hôm đó.
Một trong số hai người còn lại rất trẻ – không chỉ khuôn mặt mà dáng vẻ hắn cũng rất đường đường, cả con người cho người ta một cảm giác “hào hoa xa xỉ”. Kính không thấy sáng tận trung chức trách tiết lộ tên hắn: Triệu Chấn Uy.
Vị đi cuối cùng mặc kiểu văn sĩ, đã có đôi chút triệu chứng ngũ suy, da thịt nhão và xệ xuống, trông có dáng dấp của người trung niên.
Hề Bình nhất thời không buồn đánh giá Triệu Chấn Uy, trực tiếp đối mặt với ánh mắt người trung niên nọ, đối phương ung dung cười một cái với hắn, cảm giác trong lòng bàn tay trái của Hề Bình càng thêm rõ ràng.
Điều này có nghĩa là gì?
Quản lý mỏ Chu Tình này đúng là bất lực, nghe vậy bèn mặt ủ mày chau:
Đầu óc Hề Bình xoay chuyển cực nhanh, nói với Ngụy Thành Hưởng trong chuyển sinh mộc:
– Ngươi bảo lão Cửu kia đợi Vô Thường Nhất đối phó với người của Thiên Cơ các xong rồi ta tự có an bài.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-q1
Ngụy Thành Hưởng trấn tĩnh lại, chuyển lời y nguyên, lão Cửu kia sửng sốt, nghi ngờ trong mắt lập tức tiêu tan, hắn nói bằng giọng gần như thẽ thọt khúm núm:
Hề Bình: …
– Sao thánh nữ biết… Nhất tiên sinh đi thăm dò Thiên Cơ các?
Ngụy Thành Hưởng học một biết mười, lần này không đợi Hề Bình dạy đã tự động bày ra vẻ mặt “ngươi không xứng được biết”.
Phía bên kia, Hề Bình đặt đầu lưỡi lên nướu trên mới không lộ vẻ bất thường – Vô Thường Nhất, bắt được ngươi rồi.
– Lâm sư huynh! – Chu Tình vội đứng dậy giới thiệu với mọi người.
Ngụy Thành Hưởng trấn tĩnh lại, chuyển lời y nguyên, lão Cửu kia sửng sốt, nghi ngờ trong mắt lập tức tiêu tan, hắn nói bằng giọng gần như thẽ thọt khúm núm:
Tới lượt Triệu Chấn Uy, nụ cười của Hề Bình rạng rỡ như anh em ruột thất lạc bao năm giờ đoàn tụ, và đến người đàn ông trung niên, Hề Bình hệt trẻ mồ côi lưu lạc nửa đời tìm được cha ruột.
– Đây là Lã sư huynh, – Chu Tình nói – cũng là đàn anh ở mỏ rồi, luôn chạy theo tàu áp tải.
– Không dám, hạ quan Lã Thừa Ý, chào hai vị sứ giả Kim Bình.
Hề Bình khẽ nắm tay trái, một suy nghĩ hiện ra: “Lã Thừa Ý.”
Lát sau, mi tâm hắn có thêm một góc nhìn lạ lùng – “Thái Tuế” Hề Bình như trở thành một đôi mắt sau lưng Lã Thừa Ý, cao cao tại thượng nhìn chằm chằm “tín đồ” không hay biết gì từ một góc độ khác.
Tác giả: Thôi phu nhân: Chỉ cần ngươi đủ đẹp, ta sẽ cho ngươi hết, nước sôi lửa bỏng không thành vấn đề, nếu đúng giới tính, bỏ nhà theo ngươi cũng được!