VÕNG LƯỢNG HƯƠNG – 8
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Tàu hơi nước thở dài ồm ồm, Bàng Tiển trở lại bình thường, dằn tâm trạng rối loạn xuống, xua xua tay với Hề Bình:
– Ta sẽ bẩm rõ chuyện này với tiên môn, ngươi không cần lo, sư phụ ngươi bảo ngươi đến là để giúp ta tra dư nghiệt tà ma.
Nói xong, hắn đứng dậy định về phòng mình, đi tới cửa lại nhớ ra gì đó:
– Em gái ta… cũng đang… con bé còn nhỏ, tôn trưởng cứu nó trước, nó ở…
Hề Bình lập tức nói:
– Ngươi thương xót, bớt ít chuyện cho lão phu đi.
– Sư huynh, thế nên ngươi thấy câu kết với người Thục không phải tà ma?
Hề Bình đập giường bằng tay lành: Hắn đúng hay ta đúng? Ngươi ngả theo ta hay ngả theo hắn?
– Còn thân thích à, cũng rất tốt.
Bàng Tiển: …
– Sao?
– Đại ca…
Thôi xong, mồm nhanh hơn não.
– Lấy rượu cho ta.
Hắn cắn răng giữ hơi thở vừa nhẹ vừa chậm, dựa lên chiếc giường nhỏ chợp mắt, khi thì nghĩ đến hôm qua lang thang cả ngày trong mười tám tầng địa ngục, khi lại nhớ tới sư phụ.
Tuy có nhiều thứ không theo kịp trong nước, nhưng cũng coi như ra dáng… kiểu gì cũng là quán trọ tốt nhất Ngụy Thành Hưởng từng ở.
Dẫn trẻ con theo không đáng sợ, hắn rất thích người trẻ, hơi nhát thực ra cũng chẳng việc gì, dù sao bản thân hắn cũng không nghiêm túc.
– Mau xem, ở đây có một người sống! Có một người sống!
Nhưng cái loại ranh con nói một câu không suy xét cẩn thận là sẽ bị tóm lấy sơ hở này thật sự quá đáng ghét! Hạng như Hề Sĩ Dung thích hợp ở với người câm.
Là một bài Hoàn hồn điệu không may mắn lắm.
Khi kéo cha mẹ không còn nhìn rõ nguyên dạng, thiếu niên Bàng Tiển rốt cuộc không kìm được òa khóa nức nở.
– Ngươi… – Bàng Tiển á khẩu hồi lâu, nói một cách bất đắc dĩ – lúc không nên nhanh trí, phản ứng không cần nhanh như vậy.
Vụ tai nạn mỏ xưa nay chưa từng có làm sụp quỳnh phương chướng như một ngọn núi nhỏ, chướng khí hơn tháng không tan, mà những linh thạch quý giá lại trí mạng kia vẫn không ngừng trượt xuống dưới, đến bán tiên ở mỏ cũng không dám đến gần. Chỉ có hắn xông vào như phát điên nhân lúc các quản lý không để ý.
Thuyền hơi nước thở dài ồm ồm, Bàng Tiển trở lại bình thường, dằn tâm trạng rối loạn xuống, xua xua tay với Hề Bình:
Nếu xuôi theo lối suy nghĩ bình thường, giải thích hợp lý nhất cho chuyện này hẳn là như vậy: tà ma Lương Thần tự xưng Thái Tuế ngoài mặt là quản lý khu mỏ, thực ra là tên bán nước, nhiều năm nay không chỉ làm chuyện tà ma mà còn cấu kết với nước ngoài ám độ Trần Thương gây ra tai nạn mỏ. Tám năm trước Lương Thần rời mỏ Nam bế quan vì sự cố, để một vị tâm phúc của hắn – “Vô Thường Nhất” chưa rõ thân phận ở lại mỏ, người này tiếp tục ăn cây táo rào cây sung, bí mật vận chuyển linh thạch đến địa cung trong trú địa Nam Thục.
– Cút xéo.
– Sư huynh, ngươi định làm thế nào? – Hề Bình hỏi.
Biển ý thức tôi luyện đạo tâm của hắn là một vùng mây mù bao quanh, mê ảo um tùm… giống như quỳnh phương chướng hằng tháng không tan trong mỏ Nam khi hắn mở linh khiếu.
Từ thú Nhân Quả trở lên đều có thể làm chứng.
Bàng Tiển: …
Như vậy thì chỉ cần bắt được dư nghiệt tà ma do Vô Thường Nhất cầm đầu, vụ án trộm cắp linh thạch kéo dài mấy trăm năm nghe mà rợn người này sẽ lộ ra chân tướng. Đến khi đó tà nên tru ác nên trừ liếc qua là thấy, tự nhiên sẽ có lời giải thích với những vong hồn gặp nạn trôi nổi mấy trăm năm trong khu mỏ Nam.
Như vậy thì chỉ cần bắt được dư nghiệt tà ma do Vô Thường Nhất cầm đầu, vụ án trộm cắp linh thạch kéo dài mấy trăm năm nghe mà rợn người này sẽ lộ ra chân tướng. Đến khi đó tà nên tru ác nên trừ liếc qua là thấy, tự nhiên sẽ có lời giải thích với những vong hồn gặp nạn trôi nổi mấy trăm năm trong khu mỏ Nam.
Bàng Tiển:
Hề Bình muốn cười, cười được một nửa liền đau đến biến dạng, xương ngón tay vỡ vụn bắt đầu hợp lại.
Bàng Tiển gửi “vấn thiên” xong, bèn dọn sạch tất cả tạp niệm trong đầu, ngồi ngay ngắn nhập định.
Nhưng rõ ràng là Bàng Tiển không định tiếp nhận lời “giải thích hợp lý” này.
Hai ngày sau, các tu sĩ mang phù chú xua chướng và mặt nạ xông tới, nhanh chóng có người phát hiện ra hắn, kêu kinh ngạc:
Người thần bí tới đón cô sắp xếp cô ở trong một gian phòng đơn, trong phòng trọ còn chuẩn bị trà nước và trái cây.
– Ta hiểu, trường kỳ tham ô lượng linh thạch lớn nhường ấy và tai nạn mỏ nhân tạo mãi không có ai truy đến cùng không phải điều một dúm tà ma con con có thể làm ra, nếu là thế thật thì Kim Bình cũng đã thay đổi triều đại rồi. – Hề Bình nhanh nhẹn nói – Vả lại ta thấy phần lớn tà mà đều nghèo kiết xác, chỉ cho tín đồ mới thu nạp một ít bột thanh khoáng để ăn, khiến cho tu sĩ dưới trướng ai nấy người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu tà ma họ Lương có bản lĩnh lấy được nhiều linh thạch thế, còn cần lẫn với đám chân đất mắt toét kia?
Thi thể cô bé con đã cứng ngắc từ lâu, đầu biến dạng, một khối linh thạch vẫn khảm trên xương sọ cô. Nhưng những nơi khác được bảo tồn hoàn hảo, quần áo thậm chí có thể gọi là gọn gàng sạch sẽ, có người luôn chăm sóc cô như người sống… chỉ là thi thể nọ thiếu một bên chân.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-px
Bàng Tiển sầm mặt, quát hắn:
Nếu một ngày kia, công đạo trong lòng ngươi trái ngược với gia quốc sư môn, trái ngược với cha mẹ ân sư, ngươi làm thế nào đây?
Mười ngón tay liền với tim, đầu ngón tay run rẩy của hắn như khơi lên đau đớn toàn thân một cách thông suốt, ngay cả lưng cũng bắt đầu tê dại. Nhưng hắn vẫn tận lực chịu đựng không lên tiếng, vì Hề Duyệt ở đây.
– Ngươi hiểu cái đếch, đừng nói mò.
Tám trăm mê ảo trận trong truyền thuyết không cái nào vây hãm được Bàng Tiển của Thiên Cơ các. Vì phá chướng đạo vĩnh viễn tìm sự thật, không bao giờ bị mê chướng vây hãm, đạo tâm phá chướng được tôi luyện từ chính mỗi lần vùng mình khỏi huyễn cảnh nguy hiểm trùng trùng.
Hề Bình lại bảo:
Nhưng hôm nay hắn suýt nữa đã thất bại, sau khi nhập định, chướng khí trong linh đài hắn không tài nào ra nổi, ngay khi Bàng Tiển bắt đầu trở nên nôn nóng, tiếng đàn đột nhiên xuyên thủng màn sương dày đặc trước mắt hắn.
– Phải rồi… con bé xui xẻo mệnh phạm tà ma ở khu xưởng ngoại thành Nam tên Ngụy Thành Hưởng, ngươi có ấn tượng nhỉ?
Khi tai nạn xảy ra trong mỏ linh thạch, linh khí tán loạn giữa linh thạch thường sẽ kích phát thạch tuyết, hình thành một loại chướng khí đặc thù gọi là “quỳnh phương chướng”. Những nguyên liệu của rượu tuyết giá trị liên thành kia khi chưa xử lý có tác dụng gây ảo giác, mạnh hơn hẳn rượu tuyết gì đó.
– Kỳ lạ nhất là đêm qua, người ở trụ sở mỏ lại giả làm tà ma đi thăm dò trú địa Nam Thục, quả thực khó bề tưởng tượng, nói ra bản thân tà ma còn không dám tin. Nếu chuyện trộm linh thạch thật sự do mấy nội gián tà ma làm ra, trụ sở mỏ có lẽ có thể khống chế người, trước tiên tra rõ trộm trong nhà mình, rồi đi tìm nước khác đòi giải thích, cần gì phí nhiều sức bỏ gần tìm xa thế?
– Ta sẽ bẩm rõ chuyện này với tiên môn, ngươi không cần lo, sư phụ ngươi bảo ngươi đến là để giúp ta tra dư nghiệt tà ma.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt:
Bàng Tiển:
Tâm tư Bàng Tiển rất kỹ càng, theo lẽ thường phải lập tức nhận ra chỗ không đúng, nhưng hắn nghe xong câu này lại chỉ gật gật đầu, nói như than thở:
Bàng Tiển không hiểu thế nào là “linh đài tỉnh táo”, chỉ cảm thấy đan dược kia đắng đến tê cả lưỡi. Hắn vất vả nuốt xuống, đan dược bắt đầu lùa chướng khí chất chồng trong người hắn, thất khiếu hắn tuôn ra toàn mùi trái cây đặc thù của thạch tuyết.
– Mỗi ngươi có miệng!
Mặt Hề Bình không lộ vẻ khác lạ, nói:
Hắn lấy ra một bộ cung tên trên người, mừng rỡ như điên lại thêm đói đến váng đầu, hắn không có tâm sức nghĩ kỹ xem cung tên tới từ đâu. Đáp cung bắn tên lưu loát, một tên bắn hạ hươu nhỏ nọ, vui sướng chia nhau ăn chân hươu với em gái.
Hề Bình:
– Thế nên kẻ câu kết Nam Thục chắc chắn là người chúng ta không dám tra công khai.
Giờ Mão hôm nay đã qua từ lâu, sư phụ không gửi bài tập cho hắn, chắc chắn đã biết khi đó hắn ở địa cung trong trú địa nước Thục. Hề Bình nghĩ: thần thức của sư phụ có thể tập trung đến nơi đây… cái nơi quỷ quái trùng trùng nguy cơ um tùm yêu tà này.
Hai người thốt ra câu cuối gần như cùng lúc, biểu cảm của Bàng Tiển như bị người ta bất ngờ đánh úp một trận sau khi say rượu, chỉ vào Hề Bình cả buổi không nói nên lời:
Hai mươi.
Màn đêm buông xuống, thân thuyền run nhè nhẹ, cửa sổ trên khoang được hải đăng quét qua, bọn họ cuối cùng đã đến trú địa Đại Uyển.
– Ngươi thương xót, bớt ít chuyện cho lão phu đi.
– Ngươi… – Bàng Tiển á khẩu hồi lâu, nói một cách bất đắc dĩ – lúc không nên nhanh trí, phản ứng không cần nhanh như vậy.
– Ta biết, tra ra những kẻ không gốc không rễ như bọn Lương Thần đã làm chuyện gì thất đức là mọi người cùng vui, bắt được là xong, tiên môn và triều đình đều không có ý kiến khác. Người khác ấy à… – lông my Hề Bình rủ xuống chắn tầm mắt – ví dụ như những họ Triệu họ Lâm kia thì không được. Phải đi móc nối khắp trên khắp dưới, mở tiên hội lớn nhỏ xấp xỉ trăm lần, lại lên mời Biển Sao. Đợi sao trăng thần tiên người phàm đều đã gật đầu, sự tình mới có thể định luận tốt xấu.
Hề Bình nhét cái tay nát vào trong ngực, lại “không hiểu tiếng người” một cách có chọn lọc, ánh mắt sáng rực như ánh sao mà Kim Bình không xứng có được, cả người hắn toát ra khí thế thiếu niên nghé mới sinh không sợ cọp.
– Ngươi hiểu cái đếch, đừng nói mò.
Khiến Bàng Tiển nhớ ra hắn mới vừa cập quan*.
*Hai mươi.
Cuối cùng đến thi thể cũng sắp không còn để ăn, chướng khí vẫn chưa tan, Bàng Tiển đang hết đường xoay sở, lại phát hiện ra một con hươu sống không biết chạy vào kiểu gì.
– Rồi bẩm rõ với núi tiên Huyền Ẩn, để núi tiên quyết định.
Bên đống lửa tắt ngóm, một bộ xương chân sạch sẽ nằm ngang tại đó, của con người.
Bàng Tiển nhìn hắn, ngữ khí không khỏi ôn hòa vững vàng hơn mấy phần, kiên nhẫn nói:
– Không sao, chướng khí nhiều hơn nữa cũng có ngày tan đi, anh đưa em ra ngoài. Sau này cha mẹ không còn, anh nuôi em. Còn hai tháng nữa là anh đủ tuổi, có thể xuống mỏ… các quản lý đều biết anh, sẽ không bỏ mặc anh.
– Sĩ Dung à, trên đời có vài việc không sảng khoái như truy bắt tà ma. Người nào thương thiên hại lý bắt người đó, mọi người đấu một trận sung sướng… làm Nhân Gian Hành Tẩu không dễ như thế.
Hề Duyệt gập “bộp” quyển sách kia lại, hoảng sợ giấu ra sau lưng.
Mới đầu hắn còn biết dùng quần áo ẩm bịt mũi miệng, ôm một tia hi vọng tìm người trong chướng khí và đổ nát.
– Ta biết, tra ra những kẻ không gốc không rễ như bọn Lương Thần đã làm chuyện gì thất đức là mọi người cùng vui, bắt được là xong, tiên môn và triều đình đều không có ý kiến khác. Người khác ấy à… – lông mi Hề Bình cụp xuống chắn tầm mắt – ví dụ như những họ Triệu họ Lâm kia thì không được. Phải đi móc nối khắp trên khắp dưới, mở tiên hội lớn nhỏ xấp xỉ trăm lần, lại lên mời Biển Sao. Đợi sao trăng thần tiên người phàm đều đã gật đầu, sự tình mới có thể định luận tốt xấu.
Bàng Tiển:
– … Sao sư phụ ngươi cũng mặc kệ chẳng quản ngươi.
– Dám noi theo cái dáng quỷ này để lớn, ta không cần ngươi nữa. – Hề Bình bảo.
– Sư huynh, ngươi định làm thế nào? – Hề Bình hỏi.
Bàng Tiển không phải người lắm mồm ưa giải thích, vốn không định nói rõ điều gì với Hề Bình. Nhưng Chi tướng quân giao cho hắn một con chó hoang không buộc dây, không trông chừng giây lát là không biết sẽ làm ra chuyện gì. Bèn đành phải nói rõ ràng:
Nhưng tìm đến cạn kiệt sức lực, ngón tay cọ be bét máu thịt, chỉ đào ra được từng cỗ thi thể vặn vẹo, đều là người hắn quen khi còn sống.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-px
– Ta sẽ truy tra đến cùng, giữ kín không nói
Truy tra đến cùng là vì đạo tâm phá chướng, giữ kín không nói là vì đại cục.
Hề Bình lại bảo:
Hắn là đô thống Thiên Cơ các, không phải khổ chủ nhỏ nhoi nhặt được mạng trong tai nạn mỏ trăm năm trước nữa.
– Ngươi… ngươi yên tâm, đồng liêu đã…
Thực ra Bàng Tiển không được tính là “người sống sót” trong tai nạn mỏ, khi mỏ linh thạch sập vùi thợ mỏ bên dưới, hắn vừa vặn đến bến tàu đón thuyền buôn với bạn nên không ở đó.
– Rồi bẩm rõ với núi tiên Huyền Ẩn, để núi tiên quyết định.
Toàn tộc Trần thị Ninh An kính cẩn chờ đợi dưới cửu tuyền đã lâu, nợ gì chưa xong trên dương gian để bọn họ tự đi mà tính.
– Thế nếu tiên môn cắt xén không đúng cỡ thì sao? – Hề Bình hỏi.
– Kỳ lạ nhất là đêm qua, người ở trụ sở mỏ lại giả làm tà ma đi thăm dò trú địa Nam Thục, quả thực khó bề tưởng tượng, nói ra bản thân tà ma còn không dám tin. Nếu chuyện trộm linh thạch thật sự do mấy nội gián tà ma làm ra, trụ sở mỏ có lẽ có thể khống chế người, trước tiên tra rõ trộm trong nhà mình, rồi đi tìm nước khác đòi giải thích, cần gì phí nhiều sức bỏ gần tìm xa thế?
– Ngươi nói tiếng người tử tế cho ta, ta biết ngươi biết nói. – Lòng kiên nhẫn của Bàng Tiển sắp bị hắn mài mòn hết, hắn ngừng lại, rồi lại nói bằng giọng gần như chân thành – Sĩ Dung, khi lớn bằng ngươi, ta cũng cảm thấy trên đời chỉ có ta là nhiệt tình vì lợi ích chung, ta là có lý nhất. Nhưng thực ra Huyền Ẩn ba mươi sáu đỉnh, đại năng Trúc Cơ trở lên đều có đạo tậm, đạo tâm vô tà, người làm trái ý này đất trời sẽ có trừng phạt. Tiên môn… tự khắc có đạo lý của tiên môn.
Cô nghiên cứu hồi lâu mới biết bóc vỏ quả kia kiểu gì, nhưng cắn một miếng lại nhổ ra.
Hề Bình nói gần như không nghe thấy:
– Ờ, – Hề Bình nói hời hợt – biết rồi, ông cố Bàng.
– Nếu một ngày kia, công đạo trong lòng ngươi trái ngược với gia quốc sư môn, trái ngược với cha mẹ ân sư, ngươi làm thế nào đây? – Bàng Tiển thở dài – Ngươi thành thật một chút, trong lòng thật sự có điều không hiểu thì viết thư cho sư phụ ngươi… ông đây sắp thành mẹ ngươi rồi. Ta thấy xương thịt ngươi một ngày là mọc lại được, tự tĩnh dưỡng tử tế, không được uống rượu.
Phàm là Ngụy Thành Hưởng còn thân thích có nhân dạng bất kể già yếu hay bệnh tật, cô cũng không đến nỗi một thân một mình lăn lộn ở ngoại thành Nam, ngày ngày rúc vào hẻm chuột hôi thối ngút trời để sưởi ấm.
Nói xong, hắn đứng dậy định về phòng mình, đi tới cửa lại nhớ ra gì đó:
Dẫn trẻ con theo không đáng sợ, hắn rất thích người trẻ, hơi nhát thực ra cũng chẳng việc gì, dù sao bản thân hắn cũng không nghiêm túc.
– Phải rồi… con bé xui xẻo mệnh phạm tà ma ở khu xưởng ngoại thành Nam tên Ngụy Thành Hưởng, ngươi có ấn tượng nhỉ?
Hề Bình: …
– Chi tướng quân nhờ ta thu xếp cho con bé, ta thấy nó tuổi còn nhỏ, vốn định tìm gia đình nhận nuôi trong thôn Kính Hoa. À, chắc ngươi không biết thôn Kính Hoa, đó là địa bàn của Nhân Gian Hành Tẩu, một thôn nhỏ cải tạo bằng giới tử. Tu hành tịch mịch, gia quyến đời sau đều tụ cư tại đó. Kết quả hôm đó gặp phải khu xưởng ngoại thành Nam phát nổ, Thiên Cơ các cũng đều rối ren cả, thủ hạ làm việc không tốt để lạc mất người, ta đã cho người đi tìm kiếm hỏi thăm rồi.
Ấn tượng đặc biệt sâu, vừa xuất phát đến đại bản doanh tà ma làm thánh nữ rồi.
Hề Bình nốc một phát hết nửa bình rượu, máu đột ngột nóng lên cơ hồ thông kinh mạch đau tê dại của hắn, bấy giờ hắn mới thở ra một hơi dài, nỗi nghi hoặc bỗng dấy lên trong đầu: phải rồi, sao vừa nãy Bàng sư huynh đột nhiên nhớ tới A Hưởng?
Bàng Tiển không chú ý đến sắc mặt đột nhiên cứng đờ của hắn, chỉ nói:
– Chi tướng quân nhờ ta thu xếp cho con bé, ta thấy nó tuổi còn nhỏ, vốn định tìm gia đình nhận nuôi trong thôn Kính Hoa. À, chắc ngươi không biết thôn Kính Hoa, đó là địa bàn của Nhân Gian Hành Tẩu, một thôn nhỏ cải tạo bằng giới tử. Tu hành tịch mịch, gia quyến đời sau đều tụ cư tại đó. Kết quả hôm đó gặp phải khu xưởng ngoại thành Nam phát nổ, Thiên Cơ các cũng đều rối ren cả, thủ hạ làm việc không tốt để lạc mất người, ta đã cho người đi tìm kiếm hỏi thăm rồi.
Mặt Hề Bình không lộ vẻ khác lạ, nói:
– Sư huynh, thế nên ngươi thấy câu kết với người Thục không phải tà ma?
Tay bị thương của hắn bỗng co rút một cái, Hề Bình xuýt xoa hít một hơi. Lại thấy Hề Duyệt ôm một cuốn sách không bìa chạy lại, lật đến giữa và chỉ một con quái vật cho hắn xem. Hai vai quái vật nọ cao vống lên, nơi nên mọc tay lại biến thành hai lưỡi dao sắc, trên mặt và da đầu toàn là pháp trận, dồn cho ngũ quan không còn chỗ ở, chú thích bên cạnh viết rằng: bán ngẫu kiếm, có thể ngày đi ngàn dặm, không biết mệt mỏi, còn một hơi thở, giết địch không ngừng.
– Không sao, không tìm được thì thôi, chắc tự về quê tìm người thân rồi.
Bọn họ mồm năm miệng mười nói “quỳnh phương chướng rót mở linh khiếu” gì đó, có người nhét đan dược vào miệng hắn, không ngừng hỏi han hắn, hỏi hắn tên gì, cha mẹ là ai, nhà còn người nào, kêu hắn không được mơ màng, giữ cho linh đài tỉnh táo.
Phàm là Ngụy Thành Hưởng còn thân thích có nhân dạng bất kể già yếu hay bệnh tật, cô cũng không đến nỗi một thân một mình lăn lộn ở ngoại thành Nam, ngày ngày rúc vào hẻm chuột hôi thối ngút trời để sưởi ấm.
Bàng Tiển nói:
Hắn là đô thống Thiên Cơ các, không phải khổ chủ nhỏ nhoi nhặt được mạng trong tai nạn mỏ trăm năm trước nữa.
Bàng Tiển mở mắt theo tiếng đàn, nhưng không động đậy, hắn ngồi yên ở đó nghe tiếng đàn cách vách có thể xuyên qua linh đài người ta.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-px
Tâm tư Bàng Tiển rất kỹ càng, theo lẽ thường phải lập tức nhận ra chỗ không đúng, nhưng hắn nghe xong câu này lại chỉ gật gật đầu, nói như than thở:
– Còn thân thích à, cũng rất tốt.
Hề Bình đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ: hồn bay mất của Bàng sư huynh vẫn chưa về.
Bán tiên… một nửa đạo tâm kia của tiên song toàn với đại cục, lòng người rốt cuộc khó yên.
Bàng Tiển nhìn hắn, ngữ khí không khỏi ôn hòa vững vàng hơn mấy phần, kiên nhẫn nói:
Hề Bình nhét cái tay nát vào trong ngực, lại “không hiểu tiếng người” một cách có chọn lọc, ánh mắt sáng rực như ánh sao mà Kim Bình không xứng có được, cả người hắn toát ra khí thế thiếu niên nghé mới sinh không sợ cọp.
Tay bị thương của hắn bỗng co rút một cái, Hề Bình xuýt xoa hít một hơi. Lại thấy Hề Duyệt ôm một cuốn sách không bìa chạy lại, lật đến giữa và chỉ một con quái vật cho hắn xem. Hai vai quái vật nọ cao vống lên, nơi nên mọc tay lại biến thành hai lưỡi dao sắc, trên mặt và da đầu toàn là pháp trận, dồn cho ngũ quan không còn chỗ ở, chú thích bên cạnh viết rằng: bán ngẫu kiếm, có thể ngày đi ngàn dặm, không biết mệt mỏi, còn một hơi thở, giết địch không ngừng.
Hề Duyệt: Ta muốn đổi thành thế này, ta đã nhớ kỹ hết pháp trận, thiếu gia đi theo suy nghĩ của ta trong khóa thuần long là được.
Hề Bình xua tay:
– Cút xéo.
Bao nhiêu năm nay người đó mài kiếm một mình giữa trời băng đất tuyết, chốc chốc hướng tầm mắt đến vùng đất bách loạn, nhìn người ta đấu đá nhau đều vì linh thạch ngưng kết từ máu thịt dân bách loạn, nhìn dân bách loạn sống tạm bợ… trong lòng có tư vị gì?
Hề Duyệt khẩn cầu hắn: Ta muốn trở nên hữu dụng hơn một chút.
Hề Bình khịt mũi coi thường chí hướng của bán ngẫu nhỏ, bản thân hắn chính là một người thú vị lại vô dụng, không hề hiểu vì sao con người sống trên đời nhất định phải truy cầu “hữu dụng”.
– Ta hiểu, trường kỳ tham ô lượng linh thạch lớn nhường ấy và tai nạn mỏ nhân tạo mãi không có ai truy đến cùng không phải điều một dúm tà ma con con có thể làm ra, nếu là thế thật thì Kim Bình cũng đã thay đổi triều đại rồi. – Hề Bình nhanh nhẹn nói – Vả lại ta thấy phần lớn tà mà đều nghèo kiết xác, chỉ cho tín đồ mới thu nạp một ít bột thanh khoáng để ăn, khiến cho tu sĩ dưới trướng ai nấy người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu tà ma họ Lương có bản lĩnh lấy được nhiều linh thạch thế, còn cần lẫn với đám chân đất mắt toét kia?
– Động cơ hơi nước hữu dụng nhất, ta đưa ngươi đến công xưởng phun khí là được. Ôi, ta bảo ngươi tra xem đổi thế nào để ngươi nói chuyện được và cao hơn, có nhân dạng hơn chút. Ngươi lại tra cho ta làm sao biến thành tên ma lem!
Hề Duyệt không lên tiếng nữa, nó không muốn nói chuyện chút nào, không cần thiết nói với người khác, “nói chuyện” với Hề Bình có khóa thuần long là đủ rồi… nó luôn hoài nghi một khi mình có thể nói chuyện, Hề Bình sẽ rút khóa thuần long đi tiêu hủy.
Bàng Tiển không phải người lắm mồm ưa giải thích, vốn không định nói rõ điều gì với Hề Bình. Nhưng Chi tướng quân giao cho hắn một con chó hoang không buộc dây, không trông chừng giây lát là không biết sẽ làm ra chuyện gì. Bèn đành phải nói rõ ràng:
– Dám noi theo cái dáng quỷ này để lớn, ta không cần ngươi nữa. – Hề Bình bảo.
– Nếu một ngày kia, công đạo trong lòng ngươi trái ngược với gia quốc sư môn, trái ngược với cha mẹ ân sư, ngươi làm thế nào đây? – Bàng Tiển thở dài – Ngươi thành thật một chút, trong lòng thật sự có điều không hiểu thì viết thư cho sư phụ ngươi… ông đây sắp thành mẹ ngươi rồi. Ta thấy xương thịt ngươi một ngày là mọc lại được, tự tĩnh dưỡng tử tế, không được uống rượu.
Hề Duyệt gập “bộp” quyển sách kia lại, hoảng sợ giấu ra sau lưng.
Lúc này quỳnh phương chướng đã biến thành mê chướng, bên ngoài không thể vào, người bên trong cũng chẳng thể ra.
Cô bé sống sót đã cho hắn một ống tinh khí thần, Bàng Tiển thoáng chốc từ một thiếu niên tuyệt vọng mất chỗ dựa trở thành anh trai đội trời đạp đất. Hắn bỏ ra hai ngày ròng rã đẩy tảng đá có thể sập xuống bất cứ lúc nào, bình tĩnh kiên nhẫn dùng tay đào cô bé ra.
Hề Bình muốn cười, cười được một nửa liền đau đến biến dạng, xương ngón tay vỡ vụn bắt đầu hợp lại.
Hề Bình đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ: hồn bay mất của Bàng sư huynh vẫn chưa về.
Mười ngón tay liền với tim, đầu ngón tay run rẩy của hắn như khơi lên đau đớn toàn thân một cách thông suốt, ngay cả lưng cũng bắt đầu tê dại. Nhưng hắn vẫn tận lực chịu đựng không lên tiếng, vì Hề Duyệt ở đây.
– Sĩ Dung à, trên đời có vài việc không sảng khoái như truy bắt tà ma. Người nào thương thiên hại lý bắt người đó, mọi người đấu một trận sung sướng… làm Nhân Gian Hành Tẩu không dễ như thế.
Hề Duyệt trong mắt hắn là một đứa nhỏ chưa phát triển hết linh trí, trừ những lúc nằm ỳ trên giường không tỉnh táo, thiếu gia cũng cần mặt mũi.
Hắn cắn răng giữ hơi thở vừa nhẹ vừa chậm, dựa lên chiếc giường nhỏ chợp mắt, khi thì nghĩ đến hôm qua lang thang cả ngày trong mười tám tầng địa ngục, khi lại nhớ tới sư phụ.
Giờ Mão hôm nay đã qua từ lâu, sư phụ không gửi bài tập cho hắn, chắc chắn đã biết khi đó hắn ở địa cung trong trú địa nước Thục. Hề Bình nghĩ: thần thức của sư phụ có thể tập trung đến nơi đây… cái nơi quỷ quái trùng trùng nguy cơ um tùm yêu tà này.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-px
Bao nhiêu năm nay người đó mài kiếm một mình giữa trời băng đất tuyết, chốc chốc hướng tầm mắt đến vùng đất bách loạn, nhìn người ta đấu đá nhau đều vì linh thạch ngưng kết từ máu thịt dân bách loạn, nhìn dân bách loạn sống tạm bợ… trong lòng có tư vị gì?
Chỉ cần xác định Triệu Chấn Uy kia là kẻ thù và chủ nợ, rồi lặng lẽ trừ khử, xong việc đổ tội cho tà ma.
Hề Bình bỗng thấy hơi hối hận, hắn không nên vội vã xuống núi, ít nhất cũng nên ở đỉnh Phi Quỳnh đón Tết với sư phụ.
Lúc này, linh cảm Hề Bình khẽ động, cảm nhận được Bàng sư huynh cách vách thả “vấn thiên” về hướng núi tiên Huyền Ẩn.
Nếu một ngày kia, công đạo trong lòng ngươi trái ngược với gia quốc sư môn, trái ngược với cha mẹ ân sư, ngươi làm thế nào đây?
Hề Bình nghe tiếng hắn không ổn, đứng lúng túng một bên, muốn đụng lại không dám đụng.
Hề Bình nghiền ngẫm lời Bàng sư huynh, thầm nghĩ Bàng sư huynh trông như thổ phỉ thật sự chính trực đến mức không cong lưng, khiến người ta cảm phục.
Nhưng cảm phục thì cảm phục, hắn không tín phục – phản hết một lượt thiên địa quân thân sư thì chẳng thành tà ma rồi sao?
– Thế nếu tiên môn cắt xén không đúng cỡ thì sao? – Hề Bình hỏi.
Hề Bình nghiền ngẫm lời Bàng sư huynh, thầm nghĩ Bàng sư huynh trông như thổ phỉ thật sự chính trực đến mức không cong lưng, khiến người ta cảm phục.
Đã như vậy, còn đợi gì mà không làm chuyện tà ma.
– Mỗi ngươi có miệng!
Ví như lần này hắn chạy đến vì họ Triệu kia, chút chuyện vặt này cần tuyên truyền cho cả thế giới biết sao? Theo quan điểm của hắn, chuyện này đã không cần cầu công đạo với sư môn, lại càng không cần xin triều đình sửa lại án sai… dù sao thì đừng nói đến người sống, tro cốt nhà Trần cô nương còn không gom đủ một vốc, trăm cay nghìn đắng cầu công đạo cũng không biết sau này sẽ lợi cho ai.
Chỉ cần xác định Triệu Chấn Uy kia là kẻ thù và chủ nợ, rồi lặng lẽ trừ khử, xong việc đổ tội cho tà ma.
Bàng Tiển không chú ý đến sắc mặt đột nhiên cứng đờ của hắn, chỉ nói:
Toàn tộc Trần thị Ninh An kính cẩn chờ đợi dưới cửu tuyền đã lâu, nợ gì chưa xong trên dương gian để bọn họ tự đi mà tính.
Hề Bình lập tức nói:
– Shh… – ngay khi hắn đã có ý nghĩ sai trái trong đầu, xương vỡ của một ngón tay nữa lại bất ngờ kết hợp, Hề Bình như bị roi sắt quất một phát từ vai đến tay khiến hắn đau rúm người – Hề Duyệt… Hề Duyệt…
Hề Bình: …
Hề Bình nghe tiếng hắn không ổn, đứng lúng túng một bên, muốn đụng lại không dám đụng.
Truy tra đến cùng là vì đạo tâm phá chướng, giữ kín không nói là vì đại cục.
Hề Bình nói gần như không nghe thấy:
– Ta sẽ truy tra đến cùng, giữ kín không nói
– Lấy rượu cho ta.
Hề Duyệt thoáng do dự: vừa nãy hình như Bàng đô thống kia nói…
Hề Bình đập giường bằng tay lành: Hắn đúng hay ta đúng? Ngươi ngả theo ta hay ngả theo hắn?
Hề Duyệt chỉ sợ động tác mạnh động đến vết thương, vội bụm cái tay đập giường của hắn lại, cuống quýt gật đầu: Ngươi đúng ngươi đúng nhất, lấy cho ngươi.
Nó vội vàng chạy đi lấy một bình rượu nhỏ, đưa cho Hề Bình mới loáng thoáng thấy không thích hợp – ai có lý ngả theo người đó… đây là cùng một việc sao?
Hắn mang theo em gái nhỏ gian nan cầu sinh, khốn khổ tìm miếng ăn trong đống đổ nát, mấy ngày liền không còn một hạt gạo. Thiếu niên chỉ đành cõng em gái lặng lẽ cắt thịt trên thi thể chết trong tai nạn, giả làm thịt động vật rồi mang về ăn… trong quỳnh phương chướng, thi thể không thối không nát.
Hề Bình nốc một phát hết nửa bình rượu, máu đột ngột nóng lên cơ hồ thông kinh mạch đau tê dại của hắn, bấy giờ hắn mới thở ra một hơi dài, nỗi nghi hoặc bỗng dấy lên trong đầu: phải rồi, sao vừa nãy Bàng sư huynh đột nhiên nhớ tới A Hưởng?
Bàng Tiển gửi “vấn thiên” xong, bèn dọn sạch tất cả tạp niệm trong đầu, ngồi ngay ngắn nhập định.
Hề Duyệt khẩn cầu hắn: Ta muốn trở nên hữu dụng hơn một chút.
Tám trăm mê ảo trận trong truyền thuyết không cái nào vây hãm được Bàng Tiển của Thiên Cơ các. Vì phá chướng đạo vĩnh viễn tìm sự thật, không bao giờ bị mê chướng vây hãm, đạo tâm phá chướng được tôi luyện từ chính mỗi lần vùng mình khỏi huyễn cảnh nguy hiểm trùng trùng.
Biển ý thức tôi luyện đạo tâm của hắn là một vùng mây mù bao quanh, mê ảo um tùm… giống như quỳnh phương chướng hằng tháng không tan trong mỏ Nam khi hắn mở linh khiếu.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-px
Khi tai nạn xảy ra trong mỏ linh thạch, linh khí tán loạn giữa linh thạch thường sẽ kích phát thạch tuyết, hình thành một loại chướng khí đặc thù gọi là “quỳnh phương chướng”. Những nguyên liệu của rượu tuyết giá trị liên thành kia khi chưa xử lý có tác dụng gây ảo giác, mạnh hơn hẳn rượu tuyết gì đó.
Thực ra Bàng Tiển không được tính là “người sống sót” trong tai nạn mỏ, mỏ linh thạch sập vùi thợ mỏ bên dưới đúng vào lúc hắn đến bến tàu đón tàu buôn với bạn nên không ở đó.
Vụ tai nạn mỏ xưa nay chưa từng có làm sụp quỳnh phương chướng như một ngọn núi nhỏ, chướng khí hơn tháng không tan, mà những linh thạch quý giá lại trí mạng kia vẫn không ngừng trượt xuống dưới, đến bán tiên ở mỏ cũng không dám đến gần. Chỉ có hắn xông vào như phát điên nhân lúc các quản lý không để ý.
Mới đầu hắn còn biết dùng quần áo ẩm bịt mũi miệng, ôm một tia hi vọng tìm người trong chướng khí và đổ nát.
Nhưng tìm đến cạn kiệt sức lực, ngón tay cọ be bét máu thịt, chỉ đào ra được từng cỗ thi thể vặn vẹo, đều là người hắn quen khi còn sống.
Khi kéo cha mẹ không còn nhìn rõ nguyên dạng, thiếu niên Bàng Tiển rốt cuộc không kìm được òa khóa nức nở.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt:
– Đại ca…
Bàng Tiển giật mình, dưới hắn có một em gái nhỏ hơn hai tuổi, vóc dáng lớn chậm hơn bé gái bình thường, mười ba tuổi vẫn trông như trẻ con. Vì nhỏ gầy, cô bé bị xà cửa và đá tảng chặn trong một góc người lớn không vào được, sống sót.
Cô bé sống sót đã cho hắn một ống tinh khí thần, Bàng Tiển thoáng chốc từ một thiếu niên tuyệt vọng mất chỗ dựa trở thành anh trai đội trời đạp đất. Hắn bỏ ra hai ngày ròng rã đẩy tảng đá có thể sập xuống bất cứ lúc nào, bình tĩnh kiên nhẫn dùng tay đào cô bé ra.
Lúc này quỳnh phương chướng đã biến thành mê chướng, bên ngoài không thể vào, người bên trong cũng chẳng thể ra.
Ấn tượng đặc biệt sâu, vừa xuất phát đến đại bản doanh tà ma làm thánh nữ rồi.
Cùng lúc đó, nhóm Ngụy Thành Hưởng cũng đã được đón đến trú địa Đại Uyển – thương lộ Đại Uyển phát đạt, thương lái đến vùng đất bách loạn nhiều nhất, trú địa cũng giống nhân gian hơn nơi khác. Khu vực lân cận bến tàu gần như phát triển thành một trấn nhỏ náo nhiệt, không ít quán trọ còn treo câu đối Tết cho hợp hoàn cảnh.
Bàng Tiển nói:
– Không sao, chướng khí nhiều hơn nữa cũng có ngày tan đi, anh đưa em ra ngoài. Sau này cha mẹ không còn, anh nuôi em. Còn hai tháng nữa là anh đủ tuổi, có thể xuống mỏ… các quản lý đều biết anh, sẽ không bỏ mặc anh.
Hắn mang theo em gái nhỏ gian nan cầu sinh, khốn khổ tìm miếng ăn trong đống đổ nát, mấy ngày liền không còn một hạt gạo. Thiếu niên chỉ đành cõng em gái lặng lẽ cắt thịt trên thi thể chết trong tai nạn, giả làm thịt động vật rồi mang về ăn… trong quỳnh phương chướng, thi thể không thối không nát.
Hề Bình:
Cuối cùng đến thi thể cũng sắp không còn để ăn, chướng khí vẫn chưa tan, Bàng Tiển đang hết đường xoay sở, lại phát hiện ra một con hươu sống không biết chạy vào kiểu gì.
Hắn lấy ra một bộ cung tên trên người, mừng rỡ như điên lại thêm đói đến váng đầu, hắn không có tâm sức nghĩ kỹ xem cung tên tới từ đâu. Đáp cung bắn tên lưu loát, một tên bắn hạ hươu nhỏ nọ, vui sướng chia nhau ăn chân hươu với em gái.
Đêm đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bóng trăng mờ mờ trong quỳnh phương chướng, lòng suy nghĩ lạc quan: có vật sống chạy vào, chướng khí chắc chắn sắp tan rồi.
– Ngươi nói tiếng người tử tế cho ta, ta biết ngươi biết nói. – Lòng kiên nhẫn của Bàng Tiển sắp bị hắn mài mòn hết, hắn ngừng lại, rồi lại nói bằng giọng gần như chân thành – Sĩ Dung, khi lớn bằng ngươi, ta cũng cảm thấy trên đời chỉ có ta là nhiệt tình vì lợi ích chung, ta là có lý nhất. Nhưng thực ra Huyền Ẩn ba mươi sáu đỉnh, đại năng Trúc Cơ trở lên đều có đạo tậm, đạo tâm vô tà, người làm trái ý này đất trời sẽ có trừng phạt. Tiên môn… tự khắc có đạo lý của tiên môn.
Dự cảm của Bàng Tiển không sai, quỳnh phương chướng kéo dài hai tháng rốt cuộc sắp được pháp trận lớn trong mỏ tiêu hóa hết.
Hai ngày sau, các tu sĩ mang phù chú xua chướng và mặt nạ xông tới, nhanh chóng có người phát hiện ra hắn, kêu kinh ngạc:
– Mau xem, ở đây có một người sống! Có một người sống!
Tiếng của hắn im bặt, vì đúng lúc này, hai thợ mỏ không rõ tình hình khiêng một thi thể nhỏ bé ra ngoài, vừa hay chạm phải ánh mắt Bàng Tiển – mà lúc này, tiên đan tàn khốc đã thổi tan giấc mộng ngọt ngào che mắt hắn.
Đêm đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bóng trăng mờ mờ trong quỳnh phương chướng, lòng suy nghĩ lạc quan: có vật sống chạy vào, chướng khí chắc chắn sắp tan rồi.
“Không đúng…” Bàng Tiển mơ mơ màng màng nghĩ, “có hai người mà.”
Khiến Bàng Tiển nhớ ra hắn mới vừa cập quan*.*Hai mươi.
Bọn họ mồm năm miệng mười nói “quỳnh phương chướng rót mở linh khiếu” gì đó, có người nhét đan dược vào miệng hắn, không ngừng hỏi han hắn, hỏi hắn tên gì, cha mẹ là ai, nhà còn người nào, kêu hắn không được mơ màng, giữ cho linh đài tỉnh táo.
Bàng Tiển không hiểu thế nào là “linh đài tỉnh táo”, chỉ cảm thấy đan dược kia đắng đến tê cả lưỡi. Hắn vất vả nuốt xuống, đan dược bắt đầu lùa chướng khí chất chồng trong người hắn, thất khiếu hắn tuôn ra toàn mùi trái cây đặc thù của thạch tuyết.
Hề Duyệt: Ta muốn đổi thành thế này, ta đã nhớ kỹ hết pháp trận, thiếu gia đi theo suy nghĩ của ta trong khóa thuần long là được.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-px
Bàng Tiển thơm ngào ngạt tóm lấy góc áo đối phương:
Nhưng cái loại ranh con nói một câu không suy xét cẩn thận là sẽ bị tóm lấy sơ hở này thật sự quá đáng ghét! Hạng như Hề Sĩ Dung thích hợp ở với người câm.
– Em gái ta…
– Động cơ hơi nước hữu dụng nhất, ta đưa ngươi đến công xưởng phun khí là được. Ôi, ta bảo ngươi tra xem đổi thế nào để ngươi nói chuyện được và cao hơn, có nhân dạng hơn chút. Ngươi lại tra cho ta làm sao biến thành tên ma lem!
– Sao?
Nó vội vàng chạy đi lấy một bình rượu nhỏ, đưa cho Hề Bình mới loáng thoáng thấy không thích hợp – ai có lý ngả theo người đó… đây là cùng một việc sao?
– Em gái ta… cũng đang… con bé còn nhỏ, tôn trưởng cứu nó trước, nó ở…
Hề Duyệt thoáng do dự: vừa nãy hình như Bàng đô thống kia nói…
Bàng Tiển:
Quản lý mỏ kia nghe xong biến sắc, trầm mặc một cách kỳ dị trong giây lát, ngập ngừng:
– Ngươi… ngươi yên tâm, đồng liêu đã…
Bàng Tiển sầm mặt, quát hắn:
Tiếng của hắn im bặt, vì đúng lúc này, hai thợ mỏ không rõ tình hình khiêng một thi thể nhỏ bé ra ngoài, vừa hay chạm phải ánh mắt Bàng Tiển – mà lúc này, tiên đan tàn khốc đã thổi tan giấc mộng ngọt ngào che mắt hắn.
Thi thể cô bé con đã cứng ngắc từ lâu, đầu biến dạng, một khối linh thạch vẫn khảm trên xương sọ cô. Nhưng những nơi khác được bảo tồn hoàn hảo, quần áo thậm chí có thể gọi là gọn gàng sạch sẽ, có người luôn chăm sóc cô như người sống… chỉ là thi thể nọ thiếu một bên chân.
Bên đống lửa tắt ngóm, một bộ xương chân sạch sẽ nằm ngang tại đó, của con người.
Thì ra em gái, hươu nhỏ, trường cung một phát trúng ngay… đều là một giấc mộng trong quỳnh phương chướng.
Tỉnh mộng, linh khiếu hắn đã thông thiên địa, từ đó thề sẽ không bị mê hoặc bởi bất kỳ ảo ảnh nào nữa.
Nhưng hôm nay hắn suýt nữa đã thất bại, sau khi nhập định, chướng khí trong linh đài hắn không tài nào ra nổi, ngay khi Bàng Tiển bắt đầu trở nên nôn nóng, tiếng đàn đột nhiên xuyên thủng màn sương dày đặc trước mắt hắn.
Là một bài Hoàn hồn điệu không may mắn lắm.
Bàng Tiển mở mắt theo tiếng đàn, nhưng không động đậy, hắn ngồi yên ở đó nghe tiếng đàn cách vách có thể xuyên qua linh đài người ta.
Thôi xong, mồm nhanh hơn não.
Màn đêm buông xuống, thân tàu run nhè nhẹ, cửa sổ trên khoang được hải đăng quét qua, bọn họ cuối cùng đã đến trú địa Đại Uyển.
– Không sao, không tìm được thì thôi, chắc tự về quê tìm người thân rồi.
Cùng lúc đó, nhóm Ngụy Thành Hưởng cũng đã được đón đến trú địa Đại Uyển – thương lộ Đại Uyển phát đạt, thương lái đến vùng đất bách loạn nhiều nhất, trú địa cũng giống nhân gian hơn nơi khác. Khu vực lân cận bến tàu gần như phát triển thành một trấn nhỏ náo nhiệt, không ít quán trọ còn treo câu đối Tết cho hợp hoàn cảnh.
Tuy có nhiều thứ không theo kịp trong nước, nhưng cũng coi như ra dáng… kiểu gì cũng là quán trọ tốt nhất Ngụy Thành Hưởng từng ở.
Từ thú Nhân Quả trở lên đều có thể làm chứng.
Người thần bí tới đón cô sắp xếp cô ở trong một gian phòng đơn, trong phòng trọ còn chuẩn bị trà nước và trái cây.
Cô nghiên cứu hồi lâu mới biết bóc vỏ quả kia kiểu gì, nhưng cắn một miếng lại nhổ ra.
Mùi rượu tuyết – cô biết rồi, đây là vải.
Nhưng cảm phục thì cảm phục, hắn không tín phục – phản hết một lượt thiên địa quân thân sư thì chẳng thành tà ma rồi sao?
Một suy nghĩ 1 thoughts on “THÁI TUẾ – CHƯƠNG 45”