THÁI TUẾ – CHƯƠNG 44

VÕNG LƯỢNG HƯƠNG – 7

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Nơi đây đâu đâu cũng lộ vẻ kỳ quặc, nếu chỉ có một mình, Bàng Tiển sẽ không chần chừ mà tới trước dò xét, nhưng bên người còn mang theo đồ lỉnh kỉnh.

Tuy Hề Bình tự xưng “linh cốt trời sinh”, nhưng có tu vi không có nghĩa là có bản lĩnh, số Trúc Cơ bị Bàng đô thống giết vượt cấp cũng đếm không xuể.

Lúc này ba khắc vừa vặn qua đi, phù chú trên người Hề Bình đột ngột mất hiệu lực, hắn lại tiến vào trạng thái quy tức không thể nhìn cũng chẳng thể nghe, được Bàng Tiển kéo xuyên qua lòng đất, khi nhìn thấy lại mặt trời thì đã đến giao giới Nam Thục với trú địa nước Sở.

Trong mắt lão Nhân Gian Hành Tẩu, linh cốt trời sinh nhập môn nửa năm không khác trẻ con tay cầm hỏa súng là bao, không để mình suy sụp khi gặp chuyện đã được coi là rất bình tĩnh rồi.

Hề Duyệt nghe vậy bèn cắn chặt răng, ép mình cầm nước mắt.

Chính là dùng cho lúc này!

Nhưng không đợi hắn do dự đưa ra đáp án, Hề Bình thấy hắn không động đậy bèn muốn trực tiếp vượt qua hắn xuyên lên trước.

– Nhà kho kia chứa đầy linh thạch xử lý rất cẩu thả, thạch tuyết đều chưa chải sạch, – Bàng Tiển trầm giọng – ta không thấy lối ra trong kho, chỉ thấy một pháp trận vận chuyển.

Nhưng nhìn theo cách này, những tai nạn mỏ dăm ba bữa một lần kia có mấy hồi là thiên tai, mấy hồi do người làm đây?

Bàng Tiển vươn tay tóm cổ hắn về, làm mặt hung dữ lườm hắn: Giữ bản lĩnh của ngươi lại!

Tay Bàng Tiển nhanh như một ảo ảnh vung ra một nắm phù chú tạm thời áp chế minh văn trên mặt đất, sau đó kéo Hề Bình cùng lên khỏi vòng vây, lướt theo hướng bức tượng đầu người thân bọ cạp kia.

Bàng Tiển nhếch khóe miệng, để lộ một nụ cười lạnh chưa thành hình:

Ẩn trong tường cũng chưa chắc đã an toàn, tu sĩ có thể dùng các loại thủ đoạn xuyên tường trong thiên hạ không chỉ có mình Bàng Tiển, ngay cả thư phòng phía nam của Trang vương cũng có minh văn cấm xuyên, huống chi là nơi giấu linh thạch thần bí thế này? Bàng Tiển chỉ vào Hề Bình cảnh cáo, tự mình đi trước.

Ẩn trong tường cũng chưa chắc đã an toàn, tu sĩ có thể dùng các loại thủ đoạn xuyên tường trong thiên hạ không chỉ có mình Bàng Tiển, ngay cả thư phòng phía nam của Trang vương cũng có minh văn cấm xuyên, huống chi là nơi giấu linh thạch thần bí thế này? Bàng Tiển chỉ vào Hề Bình cảnh cáo, tự mình đi trước.

Hề Bình chui khỏi mặt đất, lảo đảo một cái rồi ngã lên người Bàng Tiển, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đường này không thông, trừ khi có thể súc địa thành đậu.

Quả nhiên, theo linh khí dồi dào đến mức có thể ngấm vào đá, thủ vệ nước Thục bên ngoài cũng càng lúc càng nghiêm ngặt, minh văn chi chít chắn trước mặt bọn họ.

Lam ngọc được sắp xếp rất là qua loa, bích chương càng không cần phải nói, bày một đống tùy tiện, thạch tuyết bên trên còn chưa được làm sạch.

Mắt Bàng Tiển hoa lên, nhưng ngay sau đó, thú Nhân Quả lại được thả ra – vừa nãy nó bị cuốn vào một pháp trận vận chuyển.

Bàng Tiển chần chờ giây lát, lắc đầu – hắn nhất thời cũng không đếm hết.

Nhìn từ trong tường, minh văn giống như ánh sáng đi sâu vào tường từ phía bên kia, chúng không giảm bớt và tạo thành một hàng rào ánh sáng.

Bàng Tiển có thật, ngẫm nghĩ rồi móc một con thú Nhân Quả to bằng ngón cái ra từ cái túi gì cũng có kia.

Hắn giật mình một cái, đến tay bị thương cũng tạm thời đặt sang bên, hỏi:

Cũng không thể phá hỏng minh văn, vì nhìn từ mé bên thật sự không thể thấy nơi đó có minh gì.

Bên ngoài toàn là trạm gác nước Thục, cũng không thông.

Hề Bình lật tay qua nhanh như chớp, lấy ra ấn cùng chung lúc này. Rồi hắn duỗi dài cánh tay, cổ tay ngửa ra sau, đóng một con dấu về phía mình giữa bức tường theo hướng bóng đen kia xô tới – hắn đã lưu lại một con dấu trong tường khi gặp thủ vệ Nam Thục đầu tiên để dùng khi vấn đề phát sinh.

Đường này không thông, trừ khi có thể súc địa thành đậu.

Hề Bình chọc chọc Bàng Tiển: Nhìn thấy gì rồi?

Bàng Tiển thầm nghĩ: Bạch Lệnh ở đây thì tốt.

Thủ vệ ở cửa nhà kho đột ngột cảnh giác, cách một bức tường, họ đồng loạt chuyển hướng về phía hai người ẩn thân.

Trong một lúc đó, ý thức Hề Bình đứt đoạn rồi nhanh chóng lại bị đau đến tỉnh lại. Linh thạch trong miệng hắn thoáng cái bị lưỡi đè vỡ vụn, cũng không biết đã hóa thành bột từ khi nào.

Hắn không nói một lời đập đầy phù chú phòng tai mách vạch rừng lên cửa nẻo, ngồi một bên nẫng mất rượu của Hề Bình, một ngụm buồn bực đi vào, bấy giờ mới chậm rãi cất tiếng:

Bên ngoài toàn là trạm gác nước Thục, cũng không thông.

Bàng Tiển chỉ kịp nhìn một cái vào lúc thú Nhân Quả xông khỏi pháp trận, rồi liên hệ giữa hắn và thánh thú bị đứt do khoảng cách, đồng tử thú tức khắc biến về mắt người, cả người Bàng Tiển thoáng chao đảo.

Hề Bình liếc Bàng Tiển một cái: Sư huynh, trong túi còn pháp bảo gì, đừng giấu nữa.

Bàng Tiển khựng lại, nụ cười bỡn cợt đời trên mặt bốc hơi hết.

Cũng không thể phá hỏng minh văn, vì nhìn từ mé bên thật sự không thể thấy nơi đó có minh gì.

Hắn đưa tay phẩy qua mắt thú Nhân Quả, lặng lẽ niệm gì đó. Hề Bình liền thấy đồng tử Bàng Tiển biến thành đồng tử thú giống y như đúc thánh thú.

Bàng Tiển có thật, ngẫm nghĩ rồi móc một con thú Nhân Quả to bằng ngón cái ra từ cái túi gì cũng có kia.

Hề Bình thì không giống thế, linh cốt kia của hắn là nhặt được, mà nguyên chủ thâm thù đại hận là một lão già điên dại thích nghiền nát mình định kỳ… cũng chẳng còn nguyên bộ, chẳng biết tương lai còn cơ hội đổi không.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-p8

Thú Nhân Quả thường đi theo giải quyết việc chung với Thiên Cơ các đều ở trên giấy như được vẽ, lúc này hai người họ đang ở trong tường, thú Nhân Quả liền thành lập thể.

Trong mắt lão Nhân Gian Hành Tẩu, linh cốt trời sinh nhập môn nửa năm không khác trẻ con tay cầm hỏa súng là bao, không để mình suy sụp khi gặp chuyện đã được coi là rất bình tĩnh rồi.

Hề Bình lần đầu gặp thú Nhân Quả sống lập thể, thấy đèn mắt to kia mông tròn hơn đầu bèn không nhịn được muốn sờ một phát.

Bàng Tiển trợn mắt: Thú Nhân Quả trong thiên hạ đều là một phân thân của thánh thú, ngươi không còn cơ hội làm người nữa, sau này đến Thiên Cơ các thì cẩn thận chút.

– Đệt… xuỵt… mẹ… mẹ ta mà ở đây… ta đảm bảo… gào khóc đến mức gà trong vòng ba dặm đều, đều không dám gáy, – Hề Bình cắn răng rút khăn tay quấn lấy bàn tay bị thương máu thịt lẫn lộn – khóc… khóc với ngươi tốt gì cho ta? Ôi… Duyệt tổ tông, xin hãy thương xót, ta đã thế này rồi… còn để ta dỗ ngươi?

Ai ngờ thú Nhân Quả thế mà nhận ra hắn, thấy hắn xâm phạm bèn nhảy dựng lên cắn hắn một phát. Bàng Tiển vội tóm gáy thánh thú, đồng thời đập móng vuốt của Hề Bình ra, chia tách hai vị này.

Hề Bình hoàn toàn mất sức dựa lên ngực bán ngẫu, trước mắt tối sầm từng đợt, dù là vậy, hắn vẫn dùng bàn tay nguyên vẹn còn sót lại nhổ linh thạch ra nhìn một cái, rì rầm gần như không thể nghe thấy:

Hai ấn kết hợp, bóng đen kia cũng vừa hay áp sát – đó là một tượng đá lớn đầu người thân bọ cạp với khuôn mặt dữ tợn đang va đụng lung tung trong tường.

Hề Bình vô cùng tiếc nuối, khoa tay bảo: Sao lại là con thú quen thuộc có thù này?

Dù là vậy, mỗi năm vẫn có một lượng lớn người lao động nằm mơ cũng muốn xuống phía nam khai thác mỏ, tuyển chọn nghiêm ngặt có thể so với thi võ. Thợ mỏ nhiều tiền, thêm phụ cấp thạch tuyết dùng cho nhà, làm mấy năm là có thể mua nhà mua đất. Dù không may chết trong tai nạn mỏ, vợ con già trẻ sau này đều sẽ có chỗ dựa… huống chi ở thợ mỏ Đại Uyển cũng được coi là “người thượng đẳng” ở vùng đất bách loạn. Dù lương bổng giống nhau, nghe người ta la hét om sòm trên phố sao sánh được với việc bưng bát mỳ và thở dài với dân bách loạn một cách có tôn nghiêm?

Không biết vừa nãy Bàng Tiển đã bị hồ ly tinh hoang dã nào hút mất hồn, hoàn toàn bị hắn kéo đi. Lần đầu tiên Hề Bình trải qua tình huống thế này, thấy thủ vệ vây tới, hắn bèn chạy trong tường theo bản năng, không để ý dưới chân bị thứ gì đó quấn lấy – một khối đá ẩn trong tường đá vậy mà có khắc minh văn, như dây leo vây hai người tại chỗ.

Bàng Tiển trợn mắt: Thú Nhân Quả trong thiên hạ đều là một phân thân của thánh thú, ngươi không còn cơ hội làm người nữa, sau này đến Thiên Cơ các thì cẩn thận chút.

Hắn đưa tay phẩy qua mắt thú Nhân Quả, lặng lẽ niệm gì đó. Hề Bình liền thấy đồng tử Bàng Tiển biến thành đồng tử thú giống y như đúc thánh thú.

Sau đó Bàng Tiển lấy ra một viên đá bích chương cho thú Nhân Quả, thánh thủ nhỏ ngậm viên đá ve vẩy đuôi với hắn, khéo léo chui vào từ khe hở trên minh văn.

Ngoài ghét ác như thù, thú Nhân Quả còn nhạy cảm khác thường với pháp trận, do bản thân chúng thường xuyên qua lại trong bích họa và tường phòng sách.

Còn chưa đáp vững, một bóng người bất chợt vồ tới, cướp lấy Hề Bình và đẩy Bàng Tiển ra.

Hề Bình quan sát kỹ đôi mắt Bàng Tiển, thấy ảnh ngược của minh văn không ngừng lóe lên trong đôi đồng tử thú kia, liền biết Bàng sư huynh có thể mượn mắt thú Nhân Quả để thăm dò phía trước.

Cung bản mệnh của Bàng Tiển tên “Phá Chướng”, người có thể xuyên tường độn thổ, xem tất cả chướng ngại như không. Gõ tường một cái, hắn liền biết đầu kia có linh khí xuất hiện hay không… tất cả thần thông của hắn dường như đều hợp thành hai chữ “phá chướng” kia.

Nhưng còn chưa kịp hỏi, linh cảm của Hề Bình đột ngột báo động, không biết có phải do thú Nhân Quả nhỏ kia đã chạm đến pháp trận trong nhà kho không, minh văn trước mắt hai người họ đã bị kinh động, chữ minh văn tuôn trào.

Bàng Tiển trầm ngâm giây lát, viết hai chữ “linh thạch” lên mu bàn tay hắn.

Sư phụ nói linh cốt tự mình tu ra thường tương hợp với đạo tâm, bất kể Bàng sư huynh dùng trường cung hay dùng đại đao, hắn đều có một thái độ thẳng tiến không lùi chư ma chớ quấy rầy.

Thú Nhân Quả thường đi theo giải quyết việc chung với Thiên Cơ các đều ở trên giấy như được vẽ, lúc này hai người họ đang ở trong tường, thú Nhân Quả liền thành lập thể.

Khóe mắt hắn giật một cái, nhưng chân bị trói, nửa bước khó đi!

Hề Bình thì không giống thế, linh cốt kia của hắn là nhặt được, mà nguyên chủ thâm thù đại hận là một lão già điên dại thích nghiền nát mình định kỳ… cũng chẳng còn nguyên bộ, chẳng biết tương lai còn cơ hội đổi không.

– … Bích chương, móc chết ngươi.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ lung tung, Bàng Tiển bỗng vô thức nheo nheo mắt, đồng tử thú đột ngột co lại như bị ánh sáng mạnh quét qua.

Sau đó, tượng đá kia đập đầu vào linh ấn, được truyền thẳng đến chỗ con dấu còn lại.

Ai ngờ thú Nhân Quả thế mà nhận ra hắn, thấy hắn xâm phạm bèn nhảy dựng lên cắn hắn một phát. Bàng Tiển vội tóm gáy thánh thú, đồng thời đập móng vuốt của Hề Bình ra, chia tách hai vị này.

Thú Nhân Quả đã xuyên qua khu vực minh văn!

Hề Bình chớp rơi mồ hôi lạnh trên lông mi:

Vậy thì những linh thạch này tới từ đâu?

Hề Bình chọc chọc Bàng Tiển: Nhìn thấy gì rồi?

Bàng Tiển trầm ngâm giây lát, viết hai chữ “linh thạch” lên mu bàn tay hắn.

Bàng Tiển thầm nghĩ: Bạch Lệnh ở đây thì tốt.

Bàng Tiển nhíu mày – pháp trận chạy bằng linh thạch, đặt pháp trận trong kho linh thạch tương đương với bỏ hộp đánh lửa vào thùng dầu và thùng thuốc nổ. Bình thường mà nói thì kho linh trọng địa không được có gì ngoài vài loại minh văn riêng biệt.

Huỳnh quang của linh thạch khiến đồng tử thú Nhân Quả thoáng cái co nhỏ, thế này phải có bao nhiêu?

– Kẻ đêm qua giả làm tà ma thăm dò trú địa nước Thục là người ở trụ sở mỏ Đại Uyển chúng ta, ngươi đã biết rồi. Vì ngươi gây rối, cũng bởi vì trú địa nước Sở bên cạnh nghe thấy động tĩnh bèn tới chung vui, bọn họ đại khái không đạt được mục đích nên vội vàng rút lui.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-p8

Bàng Tiển chần chờ giây lát, lắc đầu – hắn nhất thời cũng không đếm hết.

Phía sau những minh văn phòng hộ dày cộp kia là một nhà kho rộng kinh người, có bạch linh nguyên khối chồng đống như gạch xây tường nhìn không thấy tận cùng. Nếu người thích tính toán như Chi tướng quân tận mắt thấy tình cảnh này, ước chừng có thể tính toán đến mức tê liệt ngay tại chỗ.

Linh cốt của Hề Bình là ẩn cốt bám trên xương thật, bộ ẩn cốt này còn coi nổ tung xương thật là việc tốt, nghe vậy cười khổ bảo:

Lam ngọc được sắp xếp rất là qua loa, bích chương càng không cần phải nói, bày một đống tùy tiện, thạch tuyết bên trên còn chưa được làm sạch.

Thú Nhân Quả nhỏ chạy xuống men theo hố, thận trọng đi một vòng lớn dưới đáy hố, thi thoảng lại cẩn thận tránh gì đó, sau đó dường như nó đã hiểu rõ pháp trận ẩn hình kia, bước dè chừng đến trung tâm trận, nhả bích chương đang ngậm ra.

Thợ mỏ tuyệt đối sẽ không xử lý thạch tuyết qua loa như thế, các mỏ linh thạch lớn đều giám sát công việc khai thác linh thạch vô cùng nghiêm ngặt, xử lý linh thạch thế nào, xử lý thành tiêu chuẩn ra sao, cân nặng vào sổ đều có quy củ và tầng tầng kiểm định, không được sai một chút – huống chi sẽ có người lấy thạch tuyết, trên mỏ thường mắt nhắm mắt mở với việc này, thạch tuyết đều là thu nhập riêng của thợ mỏ, sẽ không có ai có vấn đề với tiền bạc.

Hề Bình đột nhiên nhớ tới Thái Tuế Lương Thần từng tiết lộ cho hắn trong lúc vô ý, Bàng Tiển là con trai thợ mỏ ở mỏ Nam – cả nhà chết trong tai nạn mỏ!

Vậy thì những linh thạch này tới từ đâu?

Lúc này, thú Nhân Quả bỗng lúc lắc đầu, như cảm thấy gì đó, nó lại chạy tiếp.

Nếu ba tháng không về nhà, sân sau hầu phủ đổi mấy chậu hoa, hắn cũng không dám đảm bảo nhìn một cái là nhận ra.

Trên đầu thú Nhân Quả nhỏ có vô số linh thạch giá trị liên thành, chui tới chui lui giữa minh văn phòng cháy ổn định nhiệt độ và độ ẩm, chạy chừng một dặm, nó dừng lại.

Sau đó Bàng Tiển lấy ra một viên đá bích chương cho thú Nhân Quả, thánh thủ nhỏ ngậm viên đá ve vẩy đuôi với hắn, khéo léo chui vào từ khe hở trên minh văn.

Nơi đó có một cái hố to, mặt đất lõm vào chừng trăm thước, đáy hố là một vòng tròn ngay ngắn đạt chuẩn đường kính vài chục trượng được đánh sáng bóng, rõ ràng là được tạo và chỉnh bởi con người.

Mắt Hề Bình đau đến rã rời, hơi thở nông không qua được cổ họng, hươu vượn như nói mớ:

Nhìn từ trong tường, minh văn giống như ánh sáng đi sâu vào tường từ phía bên kia, chúng không giảm bớt và tạo thành một hàng rào ánh sáng.

Ngoài ghét ác như thù, thú Nhân Quả còn nhạy cảm khác thường với pháp trận, do bản thân chúng thường xuyên qua lại trong bích họa và tường phòng sách.

Hề Bình chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm thế này trên mặt Bàng sư huynh hắn. Sự hoang mang xen lẫn với thứ gì đó không thể nói rõ, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy hồn của Bàng Tiển đã bốc hơi hết.

Đây là… pháp trận ẩn hình?

Quả nhiên, theo linh khí dồi dào đến mức có thể ngấm vào đá, thủ vệ nước Thục bên ngoài cũng càng lúc càng nghiêm ngặt, minh văn chi chít chắn trước mặt bọn họ.

Bàng Tiển nhíu mày – pháp trận chạy bằng linh thạch, đặt pháp trận trong kho linh thạch tương đương với bỏ hộp đánh lửa vào thùng dầu và thùng thuốc nổ. Bình thường mà nói thì kho linh trọng địa không được có gì ngoài vài loại minh văn riêng biệt.

Hộp… pháp trận này để làm gì?

– Tai nạn mỏ hay xảy ra không?

Cung bản mệnh của Bàng Tiển tên “Phá Chướng”, người có thể xuyên tường độn thổ, xem tất cả chướng ngại như không. Gõ tường một cái, hắn liền biết đầu kia có linh khí xuất hiện hay không… tất cả thần thông của hắn dường như đều hợp thành hai chữ “phá chướng” kia.

Thú Nhân Quả nhỏ chạy xuống men theo hố, thận trọng đi một vòng lớn dưới đáy hố, thi thoảng lại cẩn thận tránh gì đó, sau đó dường như nó đã hiểu rõ pháp trận ẩn hình kia, bước dè chừng đến trung tâm trận, nhả bích chương đang ngậm ra.

Thú Nhân Quả đang đi trong mặt đất, bích chương nhả ra tương đương với khảm trực tiếp vào đất, pháp trận lập tức được kích hoạt.

Bàng Tiển nói:

Tiếng thét của thuyền viên truyền đến từ ngoài cửa sổ, thuyền thay quân sắp rời trạm dịch nước Sở.

Ngay sau đó, một luồng sáng nhanh đến mức người và thú đều không kịp phản ứng xuyên qua thân thể thú Nhân Quả, thú Nhân Quả thoáng cái biến mất tại chỗ.

– Linh thạch trong mỏ có thể trộm tùy ý sao? Không đếm à?

Mắt Bàng Tiển hoa lên, nhưng ngay sau đó, thú Nhân Quả lại được thả ra – vừa nãy nó bị cuốn vào một pháp trận vận chuyển.

Bàng Tiển: …

Bàng Tiển chỉ kịp nhìn một cái vào lúc thú Nhân Quả xông khỏi pháp trận, rồi liên hệ giữa hắn và thánh thú bị đứt do khoảng cách, đồng tử thú tức khắc biến về mắt người, cả người Bàng Tiển thoáng chao đảo.

– Tai nạn mỏ.

Trên đầu thú Nhân Quả nhỏ có vô số linh thạch giá trị liên thành, chui tới chui lui giữa minh văn phòng cháy ổn định nhiệt độ và độ ẩm, chạy chừng một dặm, nó dừng lại.

Hề Bình chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm thế này trên mặt Bàng sư huynh hắn. Sự hoang mang xen lẫn với thứ gì đó không thể nói rõ, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy hồn của Bàng Tiển đã bốc hơi hết.

Hề Duyệt mang khóa thuần long không cần hắn mở miệng phân phó, lập tức cầm một viên bạch linh tới đút cho hắn, luống cuống chân tay đặt hắn lên giường.

Nhưng còn chưa kịp hỏi, linh cảm của Hề Bình đột ngột báo động, không biết có phải do thú Nhân Quả nhỏ kia đã chạm đến pháp trận trong nhà kho không, minh văn trước mắt hai người họ đã bị kinh động, chữ minh văn tuôn trào.

Thủ vệ ở cửa nhà kho đột ngột cảnh giác, cách một bức tường, họ đồng loạt chuyển hướng về phía hai người ẩn thân.

Nhưng so với những quốc gia đại sự này, mối quan tâm trước nhất của Hề Bình vĩnh viễn là vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện của người bên cạnh, hắn phát hiện khi nói hai chữ “mỏ Nam” này, Bàng Tiển nghiến răng.

– Tên nhóc ngươi được đấy, thế mà không khóc, gan ghê.

Hề Bình tóm lấy Bàng Tiển, ba chân bốn cẳng bỏ chạy,

Huỳnh quang của linh thạch khiến đồng tử thú Nhân Quả thoáng cái co nhỏ, thế này phải có bao nhiêu?

– Thú Nhân Quả rời khỏi pháp trận là đứt liên hệ với ta, ta chỉ nhìn được một cái. Nhưng một cái nhìn này của ta tuyệt đối không nhận lầm… nó bị chuyển đến mỏ Nam. – Bàng Tiển ngước mắt, gằn từng chữ – Có người ở mỏ linh thạch câu kết nước ngoài, lén vận chuyển một lượng lớn linh thạch đến trú địa nước Thục.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-p8

Minh văn phía sau phun lên ánh sáng màu lam như thủy triều, ánh sáng kia cuộn trào đuổi tới, chỉ rõ chỗ kẻ cắp cho thủ vệ.

Bàng Tiển vươn tay tóm cổ hắn về, làm mặt hung dữ lườm hắn: Giữ bản lĩnh của ngươi lại!

Các thủ vệ tụ tập tới cách một bức tường mỏng, ném phù chú pháp khí lên tường như không cần tiền.

– Không cần cái này, rót cho ta chén rượu. Ta nói này lão Bàng, lúc đó ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì?

Phía sau những minh văn phòng hộ dày cộp kia là một nhà kho rộng kinh người, có bạch linh nguyên khối chồng đống như gạch xây tường nhìn không thấy tận cùng. Nếu người thích tính toán như Chi tướng quân tận mắt thấy tình cảnh này, ước chừng có thể tính toán đến mức tê liệt ngay tại chỗ.

Không biết vừa nãy Bàng Tiển đã bị hồ ly tinh hoang dã nào hút mất hồn, hoàn toàn bị hắn kéo đi. Lần đầu tiên Hề Bình trải qua tình huống thế này, thấy thủ vệ vây tới, hắn bèn chạy trong tường theo bản năng, không để ý dưới chân bị thứ gì đó quấn lấy – một khối đá ẩn trong tường đá vậy mà có khắc minh văn, như dây leo vây hai người tại chỗ.

Gần như cùng lúc đó, bên ngoài bức tường truyền tới tiếng “ù ù”, âm thanh đó nhanh chóng biến từ trầm thành lanh lảnh, như một cỗ thuồng luồng cưỡi mây đang đón đầu. Hề Bình ngoái đầu về phía trong tường, thấy một bóng đen khổng lồ cao chừng một trượng đang nghiền về phía bọn họ.

Khóe mắt hắn giật một cái, nhưng chân bị trói, nửa bước khó đi!

Hề Bình lật tay qua nhanh như chớp, lấy ra ấn cùng chung lúc này. Rồi hắn duỗi dài cánh tay, cổ tay ngửa ra sau, đóng một con dấu về phía mình giữa bức tường theo hướng bóng đen kia xô tới – hắn đã lưu lại một con dấu trong tường khi gặp thủ vệ Nam Thục đầu tiên để dùng khi vấn đề phát sinh.

Hề Duyệt đập tay Bàng Tiển ra như một con thú non căng thẳng, cổ họng phát ra khí âm the thé.

Chính là dùng cho lúc này!

Sư phụ nói linh cốt tự mình tu ra thường tương hợp với đạo tâm, bất kể Bàng sư huynh dùng trường cung hay dùng đại đao, hắn đều có một thái độ thẳng tiến không lùi chư ma chớ quấy rầy.

Hề Bình ổn định hơi thở:

Hai ấn kết hợp, bóng đen kia cũng vừa hay áp sát – đó là một tượng đá lớn đầu người thân bọ cạp với khuôn mặt dữ tợn đang va đụng lung tung trong tường.

Hề Duyệt bình thường trông như một cậu bé mắt mày thanh tú, lúc này khuôn mặt vừa hiện vẻ tức giận liền lộ ra yêu tướng, răng nanh như sắp đâm rách môi… sau đó hốt hoảng rụt về vì tiếng hít không khí của Hề Bình.

Một tiếng xương vỡ vụn rõ mồn một gọi hồn Bàng Tiển về, hắn hãi hùng quay đầu, thấy tay Hề Bình từ cổ tay trở xuống chưa kịp rút về bị tượng đá kia nghiền nát.

– Dăm ba bữa một lần.

Sau đó, tượng đá kia đập đầu vào linh ấn, được truyền thẳng đến chỗ con dấu còn lại.

– Xương thịt đang khép lại, vấn đề không nghiêm trọng… ôi, tiểu quỷ.

Tốt, năm đó thấy hắn là liên tục run rẩy không dám động đậy, bây giờ còn dám giơ tay cào cả hắn rồi, thể xác không lớn uổng.

Thiếu gia kia thế mà thật sự không nói tiếng nào!

Hề Bình tóm lấy Bàng Tiển, ba chân bốn cẳng bỏ chạy,

Tay Bàng Tiển nhanh như một ảo ảnh vung ra một nắm phù chú tạm thời áp chế minh văn trên mặt đất, sau đó kéo Hề Bình cùng lên khỏi vòng vây, lướt theo hướng bức tượng đầu người thân bọ cạp kia.

Linh cốt đều có tính tình quái gở riêng, chuyện này giống với vết bớt trên mông vậy, thân thiết với người ta thế nào đi chăng nữa cũng không nên bới móc chi tiết. Bàng Tiển bèn không truy hỏi nữa, lục tìm đan dược trong giới tử.

Minh văn phía sau phun lên ánh sáng màu lam như thủy triều, ánh sáng kia cuộn trào đuổi tới, chỉ rõ chỗ kẻ cắp cho thủ vệ.

Lúc này ba khắc vừa vặn qua đi, phù chú trên người Hề Bình đột ngột mất hiệu lực, hắn lại tiến vào trạng thái quy tức không thể nhìn cũng chẳng thể nghe, được Bàng Tiển kéo xuyên qua lòng đất, khi nhìn thấy lại mặt trời thì đã đến giao giới Nam Thục với trú địa nước Sở.

Thợ mỏ tuyệt đối sẽ không xử lý thạch tuyết qua loa như thế, các mỏ linh thạch lớn đều giám sát công việc khai thác linh thạch vô cùng nghiêm ngặt, xử lý linh thạch thế nào, xử lý thành tiêu chuẩn ra sao, cân nặng vào sổ đều có quy củ và tầng tầng kiểm định, không được sai một chút – huống chi sẽ có người lấy thạch tuyết, trên mỏ thường mắt nhắm mắt mở với việc này, thạch tuyết đều là thu nhập riêng của thợ mỏ, sẽ không có ai có vấn đề với tiền bạc.

Hề Bình chui khỏi mặt đất, lảo đảo một cái rồi ngã lên người Bàng Tiển, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bàng Tiển nhét một viên linh thạch vào miệng hắn, vác người lên bằng một tay, lật bàn tay đánh một đạo “tiềm hành phù” lên người hai người, bay như yến về thuyền quan Đại Uyển, đáp thẳng xuống tầng ba, xuyên tường mà qua.

Còn chưa đáp vững, một bóng người bất chợt vồ tới, cướp lấy Hề Bình và đẩy Bàng Tiển ra.

– Bọn họ đang tìm gì? Kho linh thạch viết đầy minh văn dưới lòng đất kia?

Hề Duyệt bình thường trông như một cậu bé mắt mày thanh tú, lúc này khuôn mặt vừa hiện vẻ tức giận liền lộ ra yêu tướng, răng nanh như sắp đâm rách môi… sau đó hốt hoảng rụt về vì tiếng hít không khí của Hề Bình.

Bàng Tiển nhét một viên linh thạch vào miệng hắn, vác người lên bằng một tay, lật bàn tay đánh một đạo “tiềm hành phù” lên người hai người, bay như yến về thuyền quan Đại Uyển, đáp thẳng xuống tầng ba, xuyên tường mà qua.

Hề Bình hoàn toàn mất sức dựa lên ngực bán ngẫu, trước mắt tối sầm từng đợt, dù là vậy, hắn vẫn dùng bàn tay nguyên vẹn còn sót lại nhổ linh thạch ra nhìn một cái, rì rầm gần như không thể nghe thấy:

– Có, – sắc mặt Bàng Tiển sa sầm hơn chút – trên linh thạch thường có tạp chất, thạch tuyết cũng không chia đều, nếu chỉ kiểm kê trọng lượng thì rất dễ sai số. Để đề phòng mỏ linh thạch xảy ra chuyện biển thủ, lượng linh thạch khai thác được tính toán dựa theo tình hình xuất hiện linh khí – mức độ hoạt động của linh khí trong mỏ linh thạch liên hệ chặt chẽ với lượng linh thạch xuất mỏ, không thể làm giả, thiếu một khối bích chương hạ đẳng cũng tra được… chỉ trừ một tình huống.

– … Bích chương, móc chết ngươi.

Hề Bình dự cảm được hắn muốn nói gì.

Bàng Tiển nhíu mày xem xét bàn tay bị đè nát của Hề Bình:

– Tay của ngươi không phải linh cốt sao, chuyện gì vậy, sao yếu thế?

Liền nghe Hề Bình đột nhiên chửi một tiếng, cả người gần như co giật – ẩn cốt ôn dịch kia bắt đầu biểu diễn “phục sinh người chết”, mọc lại còn đau hơn cả đè nát!

Bàng Tiển không chấp nhặt với bán ngẫu, “chậc” một tiếng, hắn thu tay về khoanh lại và đứng vững, nói với Hề Bình:

Linh cốt của Hề Bình là ẩn cốt bám trên xương thật, bộ ẩn cốt này còn coi nổ tung xương thật là việc tốt, nghe vậy cười khổ bảo:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-p8

– Có… có lẽ nó… thích thế này…

Một tiếng xương vỡ vụn rõ mồn một gọi hồn Bàng Tiển về, hắn hãi hùng quay đầu, thấy tay Hề Bình từ cổ tay trở xuống chưa kịp rút về bị tượng đá kia nghiền nát.

Linh cốt đều có tính tình quái gở riêng, chuyện này giống với vết bớt trên mông vậy, thân thiết với người ta thế nào đi chăng nữa cũng không nên bới móc chi tiết. Bàng Tiển bèn không truy hỏi nữa, lục tìm đan dược trong giới tử.

Liền nghe Hề Bình đột nhiên chửi một tiếng, cả người gần như co giật – ẩn cốt ôn dịch kia bắt đầu biểu diễn “phục sinh người chết”, mọc lại còn đau hơn cả đè nát!

Trong một lúc đó, ý thức Hề Bình đứt đoạn rồi nhanh chóng lại bị đau đến tỉnh lại. Linh thạch trong miệng hắn thoáng cái bị lưỡi đè vỡ vụn, cũng không biết đã hóa thành bột từ khi nào.

Hề Duyệt mang khóa thuần long không cần hắn mở miệng phân phó, lập tức cầm một viên bạch linh tới đút cho hắn, luống cuống chân tay đặt hắn lên giường.

Thú Nhân Quả đang đi trong mặt đất, bích chương nhả ra tương đương với khảm trực tiếp vào đất, pháp trận lập tức được kích hoạt.

– Xương thịt đang khép lại, vấn đề không nghiêm trọng… ôi, tiểu quỷ.

Hề Duyệt đập tay Bàng Tiển ra như một con thú non căng thẳng, cổ họng phát ra khí âm the thé.

Bàng Tiển nhíu mày xem xét bàn tay bị đè nát của Hề Bình:

Tốt, năm đó thấy hắn là liên tục run rẩy không dám động đậy, bây giờ còn dám giơ tay cào cả hắn rồi, thể xác không lớn uổng.

Bàng Tiển không chấp nhặt với bán ngẫu, “chậc” một tiếng, hắn thu tay về khoanh lại và đứng vững, nói với Hề Bình:

– Tên nhóc ngươi được đấy, thế mà không khóc, gan ghê.

Lúc mỏ xảy ra tai nạn, khu mỏ đổ sụp, linh khí xô lung tung, giám sát sẽ mất hiệu lực.

– Đệt… xuỵt… mẹ… mẹ ta mà ở đây… ta đảm bảo… gào khóc đến mức gà trong vòng ba dặm đều, đều không dám gáy, – Hề Bình cắn răng rút khăn tay quấn lấy bàn tay bị thương máu thịt lẫn lộn – khóc… khóc với ngươi tốt gì cho ta? Ôi… Duyệt tổ tông, xin hãy thương xót, ta đã thế này rồi… còn để ta dỗ ngươi?

Hề Duyệt nghe vậy bèn cắn chặt răng, ép mình cầm nước mắt.

Mắt Hề Bình đau đến rã rời, hơi thở nông không qua được cổ họng, hươu vượn như nói mớ:

– Quá không đáng tin… ngươi quá không đáng tin cậy rồi lão Bàng… sau này ta ra ngoài trộm gà cắp chó sẽ không dẫn theo ngươi nữa…

Hề Bình lần đầu gặp thú Nhân Quả sống lập thể, thấy đèn mắt to kia mông tròn hơn đầu bèn không nhịn được muốn sờ một phát.

Mỏ Nam của Đại Uyển đúng là náo nhiệt, không chỉ tà ma tơ tưởng, còn có nước láng giềng nhìn chòng chọc như hổ đói.

Bàng Tiển: …

Làm lỡ mất chuyện đứng đắn của ngài rồi.

Các thủ vệ tụ tập tới cách một bức tường mỏng, ném phù chú pháp khí lên tường như không cần tiền.

Ước chừng qua một tuần hương, đám xương thịt vỡ nát trên cổ tay Hề Bình mới miễn cưỡng có chút hình dạng của tay, đau buốt qua đi, hắn từ từ làm quen, cuối cùng cũng hít hơi vào đến phổi

Ước chừng qua một tuần hương, đám xương thịt vỡ nát trên cổ tay Hề Bình mới miễn cưỡng có chút hình dạng của tay, đau buốt qua đi, hắn từ từ làm quen, cuối cùng cũng hít hơi vào đến phổi

Hề Duyệt cẩn thận đút cho hắn nửa chén nước, Hề Bình uống được hai ngụm liền lắc đầu tránh:

– Không cần cái này, rót cho ta chén rượu. Ta nói này lão Bàng, lúc đó ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì?

Bàng Tiển khựng lại, nụ cười bỡn cợt đời trên mặt bốc hơi hết.

Hắn không nói một lời đập đầy phù chú phòng tai mách vạch rừng lên cửa nẻo, ngồi một bên nẫng mất rượu của Hề Bình, một ngụm buồn bực đi vào, bấy giờ mới chậm rãi cất tiếng:

– Kẻ đêm qua giả làm tà ma thăm dò trú địa nước Thục là người ở trụ sở mỏ Đại Uyển chúng ta, ngươi đã biết rồi. Vì ngươi gây rối, cũng bởi vì trú địa nước Sở bên cạnh nghe thấy động tĩnh bèn tới chung vui, bọn họ đại khái không đạt được mục đích nên vội vàng rút lui.

Hề Bình chớp rơi mồ hôi lạnh trên lông mi:

– Bọn họ đang tìm gì? Kho linh thạch viết đầy minh văn dưới lòng đất kia?

– Nhà kho kia chứa đầy linh thạch xử lý rất cẩu thả, thạch tuyết đều chưa chải sạch, – Bàng Tiển trầm giọng – ta không thấy lối ra trong kho, chỉ thấy một pháp trận vận chuyển.

– Pháp trận vận chuyển? Liền với nguồn linh thạch? – Mạch suy nghĩ của Hề Bình bị đau đớn gọt giũa sắc nhọn vô cùng, lập tức hỏi – Thế nên thú Nhân Quả đã tìm vào pháp trận rồi? Linh thạch đến từ đâu?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-p8

– Thú Nhân Quả rời khỏi pháp trận là đứt liên hệ với ta, ta chỉ nhìn được một cái. Nhưng một cái nhìn này của ta tuyệt đối không nhận lầm… nó bị chuyển đến mỏ Nam. – Bàng Tiển ngước mắt, gằn từng chữ – Có người ở mỏ linh thạch câu kết nước ngoài, lén vận chuyển một lượng lớn linh thạch đến trú địa nước Thục.

Hề Duyệt cẩn thận đút cho hắn nửa chén nước, Hề Bình uống được hai ngụm liền lắc đầu tránh:

Mỏ Nam của Đại Uyển đúng là náo nhiệt, không chỉ tà ma tơ tưởng, còn có nước láng giềng nhìn chòng chọc như hổ đói.

Nhưng so với những quốc gia đại sự này, mối quan tâm trước nhất của Hề Bình vĩnh viễn là vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện của người bên cạnh, hắn phát hiện khi nói hai chữ “mỏ Nam” này, Bàng Tiển nghiến răng.

Nơi thế nào sẽ khiến người ta liếc một cái vội vàng đã “tuyệt đối không nhận lầm”?

Nếu ba tháng không về nhà, sân sau hầu phủ đổi mấy chậu hoa, hắn cũng không dám đảm bảo nhìn một cái là nhận ra.

Hề Bình đột nhiên nhớ tới Thái Tuế Lương Thần từng tiết lộ cho hắn trong lúc vô ý, Bàng Tiển là con trai thợ mỏ ở mỏ Nam – cả nhà chết trong tai nạn mỏ!

Hắn giật mình một cái, đến tay bị thương cũng tạm thời đặt sang bên, hỏi:

– Linh thạch trong mỏ có thể trộm tùy ý sao? Không đếm à?

– Có, – sắc mặt Bàng Tiển sa sầm hơn chút – trên linh thạch thường có tạp chất, thạch tuyết cũng không chia đều, nếu chỉ kiểm kê trọng lượng thì rất dễ sai số. Để đề phòng mỏ linh thạch xảy ra chuyện biển thủ, lượng linh thạch khai thác được tính toán dựa theo tình hình xuất hiện linh khí – mức độ hoạt động của linh khí trong mỏ linh thạch liên hệ chặt chẽ với lượng linh thạch xuất mỏ, không thể làm giả, thiếu một khối bích chương hạ đẳng cũng tra được… chỉ trừ một tình huống.

Nơi đó có một cái hố to, mặt đất lõm vào chừng trăm thước, đáy hố là một vòng tròn ngay ngắn đạt chuẩn đường kính vài chục trượng được đánh sáng bóng, rõ ràng là được tạo và chỉnh bởi con người.

Hề Bình dự cảm được hắn muốn nói gì.

Bàng Tiển nói:

– Tai nạn mỏ.

Lúc mỏ xảy ra tai nạn, khu mỏ đổ sụp, linh khí xô lung tung, giám sát sẽ mất hiệu lực.

Hề Bình ổn định hơi thở:

– Tai nạn mỏ hay xảy ra không?

Bàng Tiển nhếch khóe miệng, để lộ một nụ cười lạnh chưa thành hình:

Làm lỡ mất chuyện đứng đắn của ngài rồi.

– Dăm ba bữa một lần.

– Có… có lẽ nó… thích thế này…

Mỏ linh thạch không thể so sánh với nơi khác, ngoài pháp trận lớn ngang tầm nội môn Huyền Ẩn thì không được đặt pháp trận khác trên mỏ, ngay cả minh văn cũng phải cực kỳ cẩn trọng. Biện pháp phòng hộ với thợ mỏ thực ra còn không bằng công nhân cạnh lò luyện độ nguyệt kim – nếu xưởng chịu mở pháp trận.

Hề Bình quan sát kỹ đôi mắt Bàng Tiển, thấy ảnh ngược của minh văn không ngừng lóe lên trong đôi đồng tử thú kia, liền biết Bàng sư huynh có thể mượn mắt thú Nhân Quả để thăm dò phía trước.

Thợ mỏ chưa trải qua dăm ba trận tai nạn mỏ thì đều không xứng được gọi là “thợ mỏ già dặn”. Bọn họ chỉ có thể mang theo bên người đủ loại phù chú hộ thân, bám víu tạm bợ hết khả năng khi xảy ra tai nạn nhỏ… gặp phải tai họa lớn thì phó thác cho trời.

Dù là vậy, mỗi năm vẫn có một lượng lớn người lao động nằm mơ cũng muốn xuống phía nam khai thác mỏ, tuyển chọn nghiêm ngặt có thể so với thi võ. Thợ mỏ nhiều tiền, thêm phụ cấp thạch tuyết dùng cho nhà, làm mấy năm là có thể mua nhà mua đất. Dù không may chết trong tai nạn mỏ, vợ con già trẻ sau này đều sẽ có chỗ dựa… huống chi ở thợ mỏ Đại Uyển cũng được coi là “người thượng đẳng” ở vùng đất bách loạn. Dù lương bổng giống nhau, nghe người ta la hét om sòm trên phố sao sánh được với việc bưng bát mỳ và thở dài với dân bách loạn một cách có tôn nghiêm?

Nhưng không đợi hắn do dự đưa ra đáp án, Hề Bình thấy hắn không động đậy bèn muốn trực tiếp vượt qua hắn xuyên lên trước.

Nhưng nhìn theo cách này, những tai nạn mỏ dăm ba bữa một lần kia có mấy hồi là thiên tai, mấy hồi do người làm đây?

Tiếng thét của thuyền viên truyền đến từ ngoài cửa sổ, tàu thay quân sắp rời trạm dịch nước Sở.

Ngay sau đó, một luồng sáng nhanh đến mức người và thú đều không kịp phản ứng xuyên qua thân thể thú Nhân Quả, thú Nhân Quả thoáng cái biến mất tại chỗ.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s