THÁI TUẾ – CHƯƠNG 41

VÕNG LƯỢNG HƯƠNG – 4

Tác giả: Priest

Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng

Ngụy Thành Hưởng nuốt nước bọt, một đống suy nghĩ lướt qua trong đầu – nghĩa là sao, ai bắt ai? Chẳng lẽ vị “thần thánh” không rõ danh tính trong chuyển sinh mộc đang ở gần đây? Rốt cuộc hắn có thân phận gì, đáng tin cậy không?

Người chiêu tuyết đang đợi bên ngoài, không kịp nghĩ nhiều thế, cô hỏi:

“Nơi đó” là nơi nào?

– Ta nên nói sao?

Ngụy Thành Hưởng hắng cổ họng khô khốc:

Hai nhóm tu sĩ đang bay lên bay xuống đánh nhau say sưa.

Hề Bình không buồn nghĩ:

Qua kính không thấy sáng, ánh mắt Bàng Tiển một lần nữa rơi trên mấy cái tên quen thuộc.

– Lúc ta mới đến Tiềm Tu tự, La đô con sư huynh còn phán ta có linh cảm đẳng Giáp cơ.

– Ta cũng muốn mang những bảo kiếm trường cung uy phong gì đó đi, – Hề Bình thở dài bất đắc dĩ – nhưng tiên khí có thuộc tính mà, cái nào cái nấy đều quá là nóng nảy. Ta lấy xong tơ triền linh và ấn dẫn họa…. cùng chung lúc này xong, tiên khí trên đỉnh Phi Quỳnh đều trốn ta, ta còn cách nào đây?

– Bảo bọn họ là giả.

Trừ khi Hề Bình có thể nhắm được người cụ thể.

Nhưng chuyện đến nước này… đã hết cách.

Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc:

– Ta thấy chuyện này hơi sâu, ngươi đừng tơ tưởng thừa cơ la liếm nữa, cách xa Trúc Cơ một chút, đừng tưởng ngươi có linh cốt coi như nửa Trúc Cơ rồi, Trúc Cơ và Khai Khiếu khác nhau một trời một vực.

– Thật hay giả? Sao nhìn ra được họ là giả?

Liền nghe người chiêu tuyết Khai Khiếu kỳ kia “a” dài một tiếng:

Hắn và Bàng Tiển nấp trên cao nhìn xuống, thu hết hồ linh thú khổng lồ trong trú địa nước Thục vào mắt – hồ linh thú có lẽ lớn bằng danh thắng hồ Trường Thọ ở Ninh An, có thể nhìn thấy dấu vết nhân tạo rõ ràng, một hành lang dài thông về phía đình đài lâu năm không tu sửa giữa hồ, tuy đã đổ nát nhưng vẻ tao nhã của lan can chạm trổ năm ấy vẫn còn.

Hề Bình nói với vẻ dĩ nhiên:

– Thúc biết sớm mà không nói cho ta, dọa ta sợ chết khiếp… – Ngụy Thành Hưởng phàn nàn một tiếng, rồi nhanh nhẹn bảo – Trước hết không nói cái này, thúc, “ve bất bình” liên hệ với hắn muốn gặp ta!

– Ngươi là thật, bọn họ đương nhiên là giả.

Người chiêu tuyết duy trì pháp trận nghe xong sửng sốt, thầm nghĩ: những “ve giả” đánh lén hồ linh thú là người ở khu mỏ Đại Uyển?

Ngụy Thành Hưởng: …

Người chiêu tuyết đang đợi bên ngoài, không kịp nghĩ nhiều thế, cô hỏi:

– Sư huynh, không phải Trúc Cơ có thể tự “trộm thiên thời” à? Vì sao còn muốn trộm tim miên long?

Không phải chứ vị tiền bối này, có phải ngươi hơi bất thường không?

Người chiêu tuyết cười bảo:

Ngụy Thành Hưởng cảm thấy vị tiền bối này khi thì đáng tin, khi thì không đáng tin – lúc dạy cô đổi pháp trận nói một câu ngắc ngứ cả buổi như đẻ khó vậy, bản thân còn kích động suốt, có thể hù chết người. Khi xúi giục cô cùng giả mạo lừa lọc, sức lực lại đủ đầy như quay về nghề chính lâu năm.

Ngoài phát triển một đám tín đồ, Lương Thần còn câu kết nước ngoài, bí mật giao dịch với nước Thục ở mỏ Nam?

Hàng giả đụng độ hàng thật, không nghĩ xem tránh kiểu gì, ngươi còn muốn tu hú chiếm tổ! Còn cây ngay không sợ chết đứng nói người ta là giả! Ai cho ngươi tự tin như thế?

Cả phái Lăng Vân chủ yếu tu ngự thú, tu sĩ ngoại môn cũng vậy, sức chiến đấu khi lâm trận quá nửa dựa vào linh thú. Lúc này đám linh thú trong hồ không biết uống nhầm thuốc gì mà con nào con nấy bệnh rã rời, đi đứng đều loạng choạng.

Đuôi lông mày Hề Bình nhướng lên, phản ứng nhanh kinh người:

Ngụy Thành Hưởng vội nói:

– Hắn có ý gì?

Bàng Tiển tới gần mới phát hiện, những tiếng gầm khẽ kia giống rên rỉ hơn.

– Bảo bọn họ là giả.

– Nhưng nhỡ sơ hở thì làm thế nào?

Bàng Tiển liền nghe Hề Bình phàn nàn một câu “còn chẳng phân biệt được ai với ai”, sau đó thấy hắn mò ra một cặp kính từ trong giới tử… chớ nói, vô cùng xứng đôi với tấm da già hèn mọn hắn đang đeo.

– Chẳng phải vẫn chưa hở sao, hở rồi nói tiếp. Cùng lắm thì vu cho bọn chúng là phản đồ. – Hề Bình nói.

Hề Bình cảm thấy cơ thể thả lỏng của hắn thoáng cái đã cứng đờ, không khỏi cho hắn một ánh mắt thắc mắc.

– Cô nương Lục Thập?

Hắn lặn lội đường xa đến mà.

Tiếng gõ xe ngựa kia như giòi bò trong xương, trong cơn lo lắng như lửa đốt, Ngụy Thành Hưởng đầu đầy “thật giả” buột miệng:

Coi như đã gạt được…

– Hắn cho rằng lão Thái Tuế già khắm kia đang bám trên người ngươi, ngươi không cần nửa đêm khều pháp trận nữa, chuẩn bị hưởng thụ đãi ngộ của tà thần đi.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-nW

Đọc tru

– Giả.

Hãm hại tà ma xong, Hề Bình ngoái đầu nhìn về phía hồ linh thú gần như sôi trào, vẫn nhớ nhung sừng miên long, đảo mắt một vòng, gậy chọc cứt này nghĩ: đã là sư huynh ngoại môn Huyền Ẩn, chắc cũng không để bụng ta dừng xe mang ít đặc sản đi đâu nhỉ?

Người chiêu tuyết sững sờ:

Linh cốt trời sinh, một khi mở linh khiếu là sẽ có linh cốt trời sinh tu vi trăm năm của người khác!

– Cái gì?

– Giả?

– Ôi, nghe ngươi.

Hắn nói, đoạn gác “kính không thấy sáng” lên sống mũi:

Ngụy Thành Hưởng: …

– Nên ngươi cũng không nhìn thấy tên đầy đủ của họ Lâm kia? Chẳng lẽ thật sự là Trúc Cơ?

Xong rồi, sao cô lại nói ra rồi.

Cô định thần, đeo ngay ngắn chuyển sinh mộc, xuống xe ngựa.

Nhưng chuyện đến nước này… đã hết cách.

Ngụy Thành Hưởng nuốt nước bọt, một đống suy nghĩ lướt qua trong đầu – nghĩa là sao, ai bắt ai? Chẳng lẽ vị “thần thánh” không rõ danh tính trong chuyển sinh mộc đang ở gần đây? Rốt cuộc hắn có thân phận gì, đáng tin cậy không?

Hề Bình nói không chút hoang mang:

Cô bé quyết tâm bất chấp: mẹ nó thích kiểu gì thì kiểu, cô đã biến từ nữ công nhân ngoại thành Nam Kim Bình thành nữ quỷ vùng đất bách loạn rồi, rời xa lẽ thường cả vạn dặm, còn kém một vạn lẻ một dặm này sao?

Thì ra hắn chính là “Vô Thường Nhất” trong lời kể.

Hề Bình xoa xoa cằm mình.

– Ký hiệu là giả. – Cô liếm môi, nghe mình dùng giọng nói bình tĩnh lạ thường bảo – Ta chưa từng nghe Thái Tuế chỉ thị đêm nay hành động, chuyện này ắt có người đang mạo danh chúng ta.

– Thà chết đầu sương không trái lòng.

Ngừng một chút, không biết sao mà phúc đến lòng cũng sáng, cô lại phát huy thêm một câu hơn hẳn bình thường:

Còn có tu sĩ Trúc Cơ không nhìn rõ tên kia… họ Lâm, đây là họ lớn của Huyền Ẩn.

– Chân thần thần ẩn, ma quỷ đầy đất, hiện giờ loại người gì cũng dám mạo danh hành sự, khinh người quá đáng. Ta nhất định sẽ báo cho các vị đồng đội.

Sở dĩ Hề Bình lấy “kính không thấy sáng” đi chính là để đến Nam cương tra dư nghiệt Thái Tuế – hắn không biết ai trong số dư nghiệt của Thái Tuế, dù gỡ thanh tâm quyết của sư phụ xuống, hắn cũng chỉ nghe được một đống tạp âm mồm năm miệng mười, căn bản không thể phân biệt ai với ai. Dư nghiệt tự mình đến trước mặt hắn lắc một vòng hắn cũng chưa chắc đã có thể nhận ra.

– Giả?

Cách ánh lửa và tình hình rối loạn, Hề Bình kêu một tiếng giỏi với cô từ xa.

Hiển nhiên, trong tay những người áo đen này có pháp bảo hoặc thuốc khắc linh thú… Bàng Tiển biết mấy loại, nhưng đều có giá trên trời – nếu đã khắc được linh thú thì đương nhiên cũng phải đắt hơn bản thân chúng.

Hắn và Bàng Tiển nấp trên cao nhìn xuống, thu hết hồ linh thú khổng lồ trong trú địa nước Thục vào mắt – hồ linh thú có lẽ lớn bằng danh thắng hồ Trường Thọ ở Ninh An, có thể nhìn thấy dấu vết nhân tạo rõ ràng, một hành lang dài thông về phía đình đài lâu năm không tu sửa giữa hồ, tuy đã đổ nát nhưng vẻ tao nhã của lan can chạm trổ năm ấy vẫn còn.

Trúc Cơ họ Lâm kia thậm chí còn chưa đánh hết sức, chiến cuộc trong hồ linh thú đã ngả sang một bên – tu sĩ của bãi chăn linh thú nước Thục rõ ràng không bằng.

Chẳng trách hắn còn chưa ngự kiếm lưu loát mà Chi tướng quân cũng dám thả xuống núi chạy lung tung!

Ngụy Thành Hưởng nâng cằm, siết chặt nắm tay đề phòng người khác nhìn ra tay cô đang run. Theo lời Hề Bình dạy, cô nói bằng giọng cao ngạo:

Trong hồ mây khói lượn lờ, bóng linh thú khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng rống như voi lại như hổ sư bập bềnh theo sóng nước.

– Thế ngươi còn nói cái đếch, gặp. – Hề Bình nói – Đeo chuyễn sinh mộc lên cổ, ta nhìn cho ngươi.

Một con linh thú toàn thân lam nhạt bị cuốn trong lưới lớn không ngừng giãy giụa, thoạt nhìn như một con mãng xà lớn ăn quá nhiều lam ngọc, đỉnh đầu còn mọc một đôi sừng màu lam biếc.

Chính Thái Tuế là do hắn tự tay lắc chết, mấy dư nghiệt dưới trướng tính là gì, thiếu gia không ngán một ai.

Hai nhóm tu sĩ đang bay lên bay xuống đánh nhau say sưa.

– Đây lại là thứ gì?

Trong đó một bên che mặt và mặc đồ đen, hẳn là tà ma đến đánh bắt cá trái phép; bên còn lại không che mặt và đều mặc loại y phục bó chặt ống tay và ống quần của đất Thục, hẳn là người của bãi chăn linh thú.

Hắn hạ giọng:

Bàng Tiển liền nghe Hề Bình phàn nàn một câu “còn chẳng phân biệt được ai với ai”, sau đó thấy hắn mò ra một cặp kính từ trong giới tử… chớ nói, vô cùng xứng đôi với tấm da già hèn mọn hắn đang đeo.

Bèn nghe “Vô Thường Nhất” nói với người chiêu tuyết kia:

Bàng Tiển trông mà đau mắt, hỏi:

Tu sĩ Trúc Cơ họ Lâm kia thét dài một tiếng, không áp chế tu vi nữa, túi lưới vốn đang quấn trên người miên long phút chốc mở rộng, như muốn vợt cả hồ linh thú đi.

“Cái miệng này của ta đúng là thần kỳ.” Hắn nghĩ thầm, “Đám người này đúng là tà ma giả!”

– Đây lại là thứ gì?

Cách ánh lửa và tình hình rối loạn, Hề Bình kêu một tiếng giỏi với cô từ xa.

Hề Bình nói:

Hề Bình lướt một lượt, tên thật của những người áo đen trộm linh thú kia liếc cái là thấy, nhưng khi thử dùng chuyển sinh mộc để định vị những người này, hắn lại phát hiện không tra thấy.

Bàng Tiển kinh hãi đan xen, vô thức gỡ kính kia xuống kiểm tra một lượt, hoài nghi thứ này hỏng rồi.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-nW

Đọc tru

– Đây gọi là “kính không thấy sáng”, đeo kính này là có thể thấy hết tên thật trên linh tướng của những người từ Trúc Cơ trở xuống và tu vi không cao bằng ta.

Thứ hai là, hắn biết vài cái tên trong số hắn nhìn được… nếu không nhớ nhầm, mấy người này đều là quản lý khu mỏ Nam!

Nhưng đúng là năm nào cũng có chuyện lạ, năm nay quả thật đặc biệt nhiều… mệnh quan triều đình giả làm “tà ma” đến bãi chăn nước láng giềng trộm cá!

Bàng Tiển ù ù cạc cạc, thầm nghĩ ngươi tự dưng nhìn tên thật của người khác làm gì, xem mắt chắc?

Thế chẳng phải là bắt cua sông bằng túi lưới vàng?

Lúc này tới gần hắn mới biết, bội kiếm Hề Bình giẫm dưới chân căn bản không phải tiên khí gì, đó đúng là một thanh “bội” kiếm, vỏ kiếm khắc đầy hoa hoàn toàn không cần thiết và khảm một đôi đá quý lão Bàng trông không hiểu, ấn cá chép gấm hoa lệ trên chuôi tỏ rõ tính chất của vật này – chuôi kiếm kia là một món “trang sức” nam giới do Thôi ký sản xuất.

– Đây gọi là “kính không thấy sáng”, đeo kính này là có thể thấy hết tên thật trên linh tướng của những người từ Trúc Cơ trở xuống và tu vi không cao bằng ta.

Phối hợp với lớp da Hề Bình đang đeo, cứ như một lão già còn đổ đốn bụng đầy tâm địa gian xảo.

– Chẳng phải vẫn chưa hở sao, hở rồi nói tiếp. Cùng lắm thì vu cho bọn chúng là phản đồ. – Hề Bình nói.

Về phần “ruột” trong vỏ kiếm, ước chừng là một miếng sắt vụn tặng kèm.

– Ký hiệu là giả. – Cô liếm môi, nghe mình dùng giọng nói bình tĩnh lạ thường bảo – Ta chưa từng nghe Thái Tuế chỉ thị đêm nay hành động, chuyện này ắt có người đang mạo danh chúng ta.

Bàng Tiển không nhịn được bảo:

Cái gì?!

– Ngươi đã lấy những thứ gì từ đỉnh Phi Quỳnh? Có thứ gì đứng đắn không?

– Sư… Thái Tuế, bọn chúng đang tìm “nơi đó”!

– Chữa bệnh, ta không bệnh, tặng rồi.

– Có một món do Lâm Sí sư thúc tự tay làm. – Hề Bình nói.

Khuôn mặt Ngụy Thành Hưởng sóng yên biển lặng, gật đầu nói:

– Đâu? – Bàng Tiển hỏi.

“Nhị tiên sinh” đã xách lồng chim đi gặp Diêm vương gia từ lâu rồi, chết không đối chứng, Vô Thường Nhất bèn bảo:

Hắn ngầm hiểu ra: e rằng những “tà ma” áo đen này căn bản không đến trộm linh thú, mà là để gây động tĩnh khiến tu sĩ nước Thục trong bãi chăn linh thú đều tập trung lại.

– Chữa bệnh, ta không bệnh, tặng rồi.

Vô Thường nghe xong quả thực kinh ngạc, không còn để ý nghi ngờ thân phận Ngụy Thành Hưởng, buột miệng nói:

Bàng Tiển: ….

Người đàn ông kêu lên:

– Ta cũng muốn mang những bảo kiếm trường cung uy phong gì đó đi, – Hề Bình thở dài bất đắc dĩ – nhưng tiên khí có thuộc tính mà, cái nào cái nấy đều quá là nóng nảy. Ta lấy xong tơ triền linh và ấn dẫn họa…. cùng chung lúc này xong, tiên khí trên đỉnh Phi Quỳnh đều trốn ta, ta còn cách nào đây?

Hắn nói, đoạn gác “kính không thấy sáng” lên sống mũi:

– Chân thần thần ẩn, ma quỷ đầy đất, hiện giờ loại người gì cũng dám mạo danh hành sự, khinh người quá đáng. Ta nhất định sẽ báo cho các vị đồng đội.

Hàng giả đụng độ hàng thật, không nghĩ xem tránh kiểu gì, ngươi còn muốn tu hú chiếm tổ! Còn cây ngay không sợ chết đứng nói người ta là giả! Ai cho ngươi tự tin như thế?

– Đời người luôn phải lựa chọn mà… ồ?

Tiếng còi lượn lờ trên không trú địa, mấy chục bóng người ngự kiếm tới, đáp xuống đất rồi cấp tốc kết trận.

Nhịp tim Ngụy Thành Hưởng sắp đập gãy xương sườn cô, nhưng cô không dám thở mạnh phá hỏng hình tượng “cao nhân” của mình, nói bậy nói bạ xong chỉ đành kiềm chế với khuôn mặt không cảm xúc.

Liền nghe người chiêu tuyết Khai Khiếu kỳ kia “a” dài một tiếng:

Cô bé quyết tâm bất chấp: mẹ nó thích kiểu gì thì kiểu, cô đã biến từ nữ công nhân ngoại thành Nam Kim Bình thành nữ quỷ vùng đất bách loạn rồi, rời xa lẽ thường cả vạn dặm, còn kém một vạn lẻ một dặm này sao?

– Vậy mà có chuyện này, đến ta cũng bị chúng lừa, nếu không thì đêm nay chúng ta đã ngủ bên ngoài trú địa Tây Sở.

– Kính cho ta mượn, tự chú ý cẩn thận, đợi ở đây đừng lộn xộn, ta qua xem thử. – Bàng Tiển nói.

Hơn ngàn năm không thấy một bộ, sao lại sinh ra trên người thứ này, thiên lý ở đâu!

Ngụy Thành Hưởng cẩn thận thở ra.

– Cô nương Lục Thập cũng không cần tức giận, ta liên hệ với đồng đội thay cô trước.

Điệu hổ ly sơn sao?

Coi như đã gạt được…

– Bàng sư huynh, – Hề Bình kéo kéo Bàng Tiển, đưa “kính không thấy sáng” qua – ngươi nhìn hộ ta cái người áo đen chỉ huy ở giữa kia xem tên gì? Tu vi người đó cao hơn ta, ta chỉ thấy được họ hắn.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-nW

Đọc tru

Người chiêu tuyết cười bảo:

– Cô nương Lục Thập cũng không cần tức giận, ta liên hệ với đồng đội thay cô trước.

Thấy không ổn, tu sĩ nước Thục lại thổi còi dài.

Phản ứng đầu tiên của Bàng Tiển là: chẳng lẽ chính là nội gián tà ma trong mỏ?

– Ngươi chạy được không? – Hề Bình hỏi.

Cái gì?!

Tim Ngụy Thành Hưởng kẹt giữa hai xương sườn.

Người chiêu tuyết đã vẽ sẵn một pháp trận trên mặt đất, bốn góc đặt linh thạch bích chương, một khuôn mặt đàn ông rất bình thản nổi lên trên pháp trận lóe sáng xanh lá kia. Ngũ quan khiến người ta quay mặt là quên ngay, là thủ đoạn ngụy trang thường thấy khi tu sĩ che giấu diện mạo mình.

Tim Ngụy Thành Hưởng kẹt giữa hai xương sườn.

Giống như khi sư phụ hắn dùng chuông Kiếp đối phó Lương Thần vậy, lấy được tên thật của đối phương trên linh tướng.

Không biết tu sĩ trong bãi chăn linh thú dùng thần thông gì, một tia sét khủng khiếp đánh xuống vào một ngày trời trong.

– Nhắc tới cũng khéo, – người chiêu tuyết kia chậm rãi nói – thuở trước ta du lịch ở Nam cương có quen một con “ve bất bình”, mọi người tuy khác tín ngưỡng nhưng mục tiêu luôn nhất trí, về sau cũng chưa từng đứt liên lạc. Vị bằng hữu này hiện nay cũng ở Nam cương, để ta truyền tin cho hắn.

– Có một món do Lâm Sí sư thúc tự tay làm. – Hề Bình nói.

Có lẽ do mấy ngày nay luôn ăn bột linh thạch, năm giác quan của Ngụy Thành Hưởng nhạy bén hơn trước không ít, cách xe ngựa, cô nghe thấy rõ ràng tiếng người chiêu tuyết kia gấp giấy và tiếng giấy bay đi.

– Nhắc tới cũng khéo, – người chiêu tuyết kia chậm rãi nói – thuở trước ta du lịch ở Nam cương có quen một con “ve bất bình”, mọi người tuy khác tín ngưỡng nhưng mục tiêu luôn nhất trí, về sau cũng chưa từng đứt liên lạc. Vị bằng hữu này hiện nay cũng ở Nam cương, để ta truyền tin cho hắn.

Lưng áo cô đầm đìa mồ hôi lạnh.

Hề Bình và hắn nhìn nhau giây lát, nói không chớp mắt:

Không biết tu sĩ trong bãi chăn linh thú dùng thần thông gì, một tia sét khủng khiếp đánh xuống vào một ngày trời trong.

Trong hồ mây khói lượn lờ, bóng linh thú khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng rống như voi lại như hổ sư bập bềnh theo sóng nước.

Hề Bình kéo kính không thấy sáng trên sống mũi xuống, mắt nhìn từ phía trên gọng kính, rồi lại nhìn qua kính.

“Cái miệng này của ta đúng là thần kỳ.” Hắn nghĩ thầm, “Đám người này đúng là tà ma giả!”

Sở dĩ Hề Bình lấy “kính không thấy sáng” đi chính là để đến Nam cương tra dư nghiệt Thái Tuế – hắn không biết ai trong số dư nghiệt của Thái Tuế, dù gỡ thanh tâm quyết của sư phụ xuống, hắn cũng chỉ nghe được một đống tạp âm mồm năm miệng mười, căn bản không thể phân biệt ai với ai. Dư nghiệt tự mình đến trước mặt hắn lắc một vòng hắn cũng chưa chắc đã có thể nhận ra.

Chẳng trách cái thứ không đáng tin này chưa huấn luyện ở Tiềm Tu tự được một năm đã có thể tới đỉnh Phi Quỳnh!

Ngụy Thành Hưởng vội nói:

Trừ khi Hề Bình có thể nhắm được người cụ thể.

Giống như khi sư phụ hắn dùng chuông Kiếp đối phó Lương Thần vậy, lấy được tên thật của đối phương trên linh tướng.

Ly kỳ hơn là trong số những người áo đen còn có một vị không hiện rõ tên, chỉ có một chữ “Lâm” mơ hồ.

Rất nhiều tà ma bị hủy hoại diện mạo, ông bà bô ruột còn chưa chắc đã nhận ra, cũng đều dùng tên giả và biệt hiệu với nhau, với tu vi và kiến thức hiện tại của hắn, muốn cấp tốc biết được tên thật vẫn phải dựa vào tiên khí.

Hề Bình lướt một lượt, tên thật của những người áo đen trộm linh thú kia liếc cái là thấy, nhưng khi thử dùng chuyển sinh mộc để định vị những người này, hắn lại phát hiện không tra thấy.

Hề Bình nói:

Ly kỳ hơn là trong số những người áo đen còn có một vị không hiện rõ tên, chỉ có một chữ “Lâm” mơ hồ.

Không thể thấy tên đầy đủ của đối phương bằng kính, điều này chứng tỏ tu vi người kia cao hơn hắn… tốt xấu gì cũng có một chữ, chắc chênh lệch không lớn, chỉ cao hơn chút.

Ngụy Thành Hưởng kinh ngạc:

– Bàng sư huynh, – Hề Bình kéo kéo Bàng Tiển, đưa “kính không thấy sáng” qua – ngươi nhìn hộ ta cái người áo đen chỉ huy ở giữa kia xem tên gì? Tu vi người đó cao hơn ta, ta chỉ thấy được họ hắn.

Bàng Tiển đang tính toán ngư ông đắc lợi kiểu gì, nhận lấy rồi tiện tay đeo lên, đồng tử đột nhiên co lại.

Ngụy Thành Hưởng cười khẩy bảo:

Hề Bình cảm thấy cơ thể thả lỏng của hắn thoáng cái đã cứng đờ, không khỏi cho hắn một ánh mắt thắc mắc.

Bàng Tiển kinh hãi đan xen, vô thức gỡ kính kia xuống kiểm tra một lượt, hoài nghi thứ này hỏng rồi.

Xong rồi, sao cô lại nói ra rồi.

Lúc này tới gần hắn mới biết, bội kiếm Hề Bình giẫm dưới chân căn bản không phải tiên khí gì, đó đúng là một thanh “bội” kiếm, vỏ kiếm khắc đầy hoa hoàn toàn không cần thiết và khảm một đôi đá quý lão Bàng trông không hiểu, ấn cá chép gấm hoa lệ trên chuôi tỏ rõ tính chất của vật này – chuôi kiếm kia là một món “trang sức” nam giới do Thôi ký sản xuất.

Hắn kinh hãi vì hai điều: thứ nhất, hắn cũng chỉ thấy được một chữ “Lâm” trên người Hề Bình chỉ, nên đối phương rất có thể là một tu sĩ Trúc Cơ. Bản thân Bàng Tiển cũng chỉ cách Trúc Cơ một phong lệnh tiếp dẫn của nội môn, mang tiên khí Khai Khiếu kỳ đỉnh cao, thấy được họ của tu sĩ Trúc Cơ cũng không lạ, nhưng không phải Hề Bình là một tiểu đệ tử mới vừa nhập môn nửa năm sao?

Bàng Tiển không nhịn được bảo:

– Ngươi đã lấy những thứ gì từ đỉnh Phi Quỳnh? Có thứ gì đứng đắn không?

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-nW

Đọc tru

Thứ hai là, hắn biết vài cái tên trong số hắn nhìn được… nếu không nhớ nhầm, mấy người này đều là quản lý khu mỏ Nam!

Ngụy Thành Hưởng: …

Phản ứng đầu tiên của Bàng Tiển là: chẳng lẽ chính là nội gián tà ma trong mỏ?

Nhưng hắn không nói ra.

– Cô nương Lục Thập?

Tội danh này quá lớn, một khi xác thực sẽ liên lụy gia tộc, nhất định phải thận trọng… dù sao người trùng họ trùng tên cũng không hiếm lạ.

Tội danh này quá lớn, một khi xác thực sẽ liên lụy gia tộc, nhất định phải thận trọng… dù sao người trùng họ trùng tên cũng không hiếm lạ.

Còn có “Vô Thường Nhất” này… tín đồ đầu tiên của Thái Tuế quả nhiên không giống người khác, dường như hắn biết thân phận thực sự của Lương Thần.

Bàng Tiển quay đầu quan sát Hề Bình qua kính không thấy sáng – hắn có thể thấy tên Hề Bình, nhưng vô cùng mơ hồ, chữ “Bình” chỉ có hơn một nửa:

Ngụy Thành Hưởng cẩn thận thở ra.

– Ngươi có tu vi gì?

Đuôi lông mày Hề Bình nhướng lên, phản ứng nhanh kinh người:

Bàng Tiển quay đầu quan sát Hề Bình qua kính không thấy sáng – hắn có thể thấy tên Hề Bình, nhưng vô cùng mơ hồ, chữ “Bình” chỉ có hơn một nửa:

– Nên ngươi cũng không nhìn thấy tên đầy đủ của họ Lâm kia? Chẳng lẽ thật sự là Trúc Cơ?

Bàng Tiển kinh ngạc:

Bàng Tiển: ….

Chẳng lẽ…

– Chẳng lẽ ngươi thật sự là linh cốt trời sinh?

Hề Bình và hắn nhìn nhau giây lát, nói không chớp mắt:

– À, phải.

Nhịp tim Ngụy Thành Hưởng sắp đập gãy xương sườn cô, nhưng cô không dám thở mạnh phá hỏng hình tượng “cao nhân” của mình, nói bậy nói bạ xong chỉ đành kiềm chế với khuôn mặt không cảm xúc.

Tiếng gõ xe ngựa kia như giòi bò trong xương, trong cơn lo lắng như lửa đốt, Ngụy Thành Hưởng đầu đầy “thật giả” buột miệng:

Bàng Tiển nghe xong thật sự hận không thể giậm chân đấm ngực – đấm ngực Hề Bình.

Hề Bình thấy vẻ mặt hắn vô cùng đặc sắc, lại càng muốn chơi trội, thuận mồm khoác lác:

Chẳng trách cái thứ không đáng tin này chưa huấn luyện ở Tiềm Tu tự được một năm đã có thể tới đỉnh Phi Quỳnh!

Chẳng trách hắn còn chưa ngự kiếm lưu loát mà Chi tướng quân cũng dám thả xuống núi chạy lung tung!

Linh cốt trời sinh, một khi mở linh khiếu là sẽ có linh cốt trời sinh tu vi trăm năm của người khác!

Hơn ngàn năm không thấy một bộ, sao lại sinh ra trên người thứ này, thiên lý ở đâu!

Hề Bình thấy vẻ mặt hắn vô cùng đặc sắc, lại càng muốn chơi trội, thuận mồm khoác lác:

– Thì ra là hắn. Ngươi nói Thái Tuế đã liên hệ với ngươi, thật sao? Lão nhân gia ngài vẫn ổn chứ?

– Lúc ta mới đến Tiềm Tu tự, La đô con sư huynh còn phán ta có linh cảm đẳng Giáp cơ.

– Cái cứt! – Bàng Tiển nói – Linh cốt trời sinh và linh cảm đẳng Giáp kết hợp với nhau, đó chẳng phải là yêu nghiệt rồi, thân phàm nhân sao có thể chịu được? Nếu thật sự có đủ hai thứ thì người đã chết trong bụng mẹ từ hai mươi năm trước rồi, còn muốn đi bày trò khắp nơi!

Dù sao Hề Bình cũng không biết xấu hổ, chém gió bay cả nhà xong bèn cười một cái rồi cho qua, hỏi:

Trong đó một bên che mặt và mặc đồ đen, hẳn là tà ma đến đánh bắt cá trái phép; bên còn lại không che mặt và đều mặc loại y phục bó chặt ống tay và ống quần của đất Thục, hẳn là người của bãi chăn linh thú.

– Sư huynh, không phải Trúc Cơ có thể tự “trộm thiên thời” à? Vì sao còn muốn trộm tim miên long?

Ngụy Thành Hưởng dựa trên xe ngựa, gần như hư thoát, lấy chuyển sinh mộc ra:

– Chẳng lẽ ngươi thật sự là linh cốt trời sinh?

Bàng Tiển trầm ngâm giây lát, nhíu mày bảo:

– Ta thấy chuyện này hơi sâu, ngươi đừng tơ tưởng thừa cơ la liếm nữa, cách xa Trúc Cơ một chút, đừng tưởng ngươi có linh cốt coi như nửa Trúc Cơ rồi, Trúc Cơ và Khai Khiếu khác nhau một trời một vực.

Hề Bình nói với Ngụy Thành Hưởng:

Hề Bình rất lanh lợi:

– Không. – Tuy lá gan Ngụy Thành Hưởng đang run lên và lòng thì đuổi theo Hề Bình gào ba lượt “tiền bối ngươi điên rồi phải không”, miệng cô vẫn nói trọn vẹn lời Hề Bình dạy – Thiên Cơ các giấu rất kỹ, ngươi không biết cũng là bình thường. Chó săn Kim Bình… đã gặp chân thân ta.

– Ôi, nghe ngươi.

Cả bãi chăn linh thú có thể có bao nhiêu tu sĩ?

– Kính cho ta mượn, tự chú ý cẩn thận, đợi ở đây đừng lộn xộn, ta qua xem thử. – Bàng Tiển nói.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-nW

Đọc tru

Trúc Cơ họ Lâm kia thậm chí còn chưa đánh hết sức, chiến cuộc trong hồ linh thú đã ngả sang một bên – tu sĩ của bãi chăn linh thú nước Thục rõ ràng không bằng.

Rất nhiều tà ma bị hủy hoại diện mạo, ông bà bô ruột còn chưa chắc đã nhận ra, cũng đều dùng tên giả và biệt hiệu với nhau, với tu vi và kiến thức hiện tại của hắn, muốn cấp tốc biết được tên thật vẫn phải dựa vào tiên khí.

Cả phái Lăng Vân chủ yếu tu ngự thú, tu sĩ ngoại môn cũng vậy, sức chiến đấu khi lâm trận quá nửa dựa vào linh thú. Lúc này đám linh thú trong hồ không biết uống nhầm thuốc gì mà con nào con nấy bệnh rã rời, đi đứng đều loạng choạng.

– Nửa năm trước, không ít huynh đệ của chúng ta bại lộ, ký hiệu liên lạc cũ cũng bị chúng chiếm làm của riêng. Đám chó săn đương nhiên không thể dùng thân phận ngoại môn Huyền Ẩn tập kích Nam Thục ban đêm, có lẽ cảm thấy giả mạo chúng ta là an toàn nhất…

Hề Bình nói với vẻ dĩ nhiên:

Bàng Tiển tới gần mới phát hiện, những tiếng gầm khẽ kia giống rên rỉ hơn.

Hiển nhiên, trong tay những người áo đen này có pháp bảo hoặc thuốc khắc linh thú… Bàng Tiển biết mấy loại, nhưng đều có giá trên trời – nếu đã khắc được linh thú thì đương nhiên cũng phải đắt hơn bản thân chúng.

Vậy câu hỏi đặt ra là, đều đã có được thứ quý giá như vậy, những người áo đen lắm tiền nhiều của này vì sao còn muốn đến trộm mấy con linh thú?

Thế chẳng phải là bắt cua sông bằng túi lưới vàng?

Ái chà, thú vị đấy, tiết lộ cho hắn, tà ma giả kia vậy mà đúng là người mình.

Huống hồ đã khống chế được linh thú, vì sao không lặng lẽ mò vào chấm mút rồi đi, cứ phải làm ra động tĩnh phách lối như vậy?

Qua kính không thấy sáng, ánh mắt Bàng Tiển một lần nữa rơi trên mấy cái tên quen thuộc.

Bàng Tiển nghe xong thật sự hận không thể giậm chân đấm ngực – đấm ngực Hề Bình.

Sóng dữ trong lòng yên tĩnh trở lại, hắn suy nghĩ kỹ càng, chỉ thấy chuyện này càng lộ vẻ kỳ quặc: giả sử mấy người kia đúng là tu sĩ ở mỏ mà hắn biết, thì hẳn cũng đều xuất thân thế gia, sao lại nhập bọn với tà ma nghèo kiết xác. Chuyện này không hợp lý.

Lúc này, một tu sĩ nước Thục bước hụt và ngã vào hồ linh thú, linh thú mình đeo khóa thuần long váng đầu, vậy mà quăng đuôi một phát vào tu sĩ kia. Khóa thuần long lóe ánh sáng lạnh lẽo, người bay đi, thú cũng phát ra một tiếng rít giãy chết.

Thấy không ổn, tu sĩ nước Thục lại thổi còi dài.

Bàng Tiển trốn bên cạnh đếm nhân số tu sĩ nước Thục: ba mươi bảy, ba mươi tám…

Huống hồ đã khống chế được linh thú, vì sao không lặng lẽ mò vào chấm mút rồi đi, cứ phải làm ra động tĩnh phách lối như vậy?

Tiếng còi lượn lờ trên không trú địa, mấy chục bóng người ngự kiếm tới, đáp xuống đất rồi cấp tốc kết trận.

Tu sĩ Trúc Cơ họ Lâm kia thét dài một tiếng, không áp chế tu vi nữa, túi lưới vốn đang quấn trên người miên long phút chốc mở rộng, như muốn vợt cả hồ linh thú đi.

Bàng Tiển trốn bên cạnh đếm nhân số tu sĩ nước Thục: ba mươi bảy, ba mươi tám…

– Cô nương Lục Thập là thánh nữ của chúng ta, đa tạ huynh đệ chiêu tuyết đã hộ tống nàng đến, ta lập tức phái người tiếp ứng các ngươi.

– Ngươi là thật, bọn họ đương nhiên là giả.

Cả bãi chăn linh thú có thể có bao nhiêu tu sĩ?

Hắn ngầm hiểu ra: e rằng những “tà ma” áo đen này căn bản không đến trộm linh thú, mà là để gây động tĩnh khiến tu sĩ nước Thục trong bãi chăn linh thú đều tập trung lại.

Điệu hổ ly sơn sao?

– Không lạ, “Thái Tuế” đã im hơi lặng tiếng nửa năm, bọn chúng đều thành ruồi không đầu, ngươi đột nhiên trồi ra nói mình nhận chỉ thị của Thái Tuế, đương nhiên bọn chúng sẽ đến gặng hỏi.

Ngụy Thành Hưởng dựa trên xe ngựa, gần như hư thoát, lấy chuyển sinh mộc ra:

– Thúc, người chiêu tuyết kia thế mà biết tà ma trong ve bất bình, ta suýt nữa lộ tẩy!

Hề Bình đang ngồi xếp bằng trên bội kiếm quý giá kia của hắn, nheo mắt suy xét vì sao Bàng Tiển lại mượn “kính không thấy sáng” của hắn – hắn có ẩn cốt Thái Tuế để lại, cần nhìn tên của những dư nghiệt Thái Tuế kia.

Còn Bàng sư huynh mượn kính để nhìn gì?

Trông phản ứng ban nãy của hắn, trong những tà ma giả áo đen kia chắc chắn có cái tên hắn biết.

Còn có tu sĩ Trúc Cơ không nhìn rõ tên kia… họ Lâm, đây là họ lớn của Huyền Ẩn.

Không thể thấy tên đầy đủ của đối phương bằng kính, điều này chứng tỏ tu vi người kia cao hơn hắn… tốt xấu gì cũng có một chữ, chắc chênh lệch không lớn, chỉ cao hơn chút.

– Ta nên nói sao?

Chẳng lẽ…

Hề Bình nói với Ngụy Thành Hưởng:

Bàng Tiển kinh ngạc:

– Sẽ không lộ tẩy đâu, những tà ma này đúng là giả mạo.

Ngụy Thành Hưởng:

Về phần “ruột” trong vỏ kiếm, ước chừng là một miếng sắt vụn tặng kèm.

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-nW

Đọc tru

– Thúc biết sớm mà không nói cho ta, dọa ta sợ chết khiếp… – Ngụy Thành Hưởng phàn nàn một tiếng, rồi nhanh nhẹn bảo – Trước hết không nói cái này, thúc, “ve bất bình” liên hệ với hắn muốn gặp ta!

Hề Bình nói:

– Không lạ, “Thái Tuế” đã im hơi lặng tiếng nửa năm, bọn chúng đều thành ruồi không đầu, ngươi đột nhiên trồi ra nói mình nhận chỉ thị của Thái Tuế, đương nhiên bọn chúng sẽ đến gặng hỏi.

– Ta có gặp không? – Ngụy Thành Hưởng hỏi.

– Ngươi chạy được không? – Hề Bình hỏi.

– Không thể, người chiêu tuyết trông chừng ta là tu sĩ Khai Khiếu.

– Thế ngươi còn nói cái đếch, gặp. – Hề Bình nói – Đeo chuyễn sinh mộc lên cổ, ta nhìn cho ngươi.

Chính Thái Tuế là do hắn tự tay lắc chết, mấy dư nghiệt dưới trướng tính là gì, thiếu gia không ngán một ai.

Ngụy Thành Hưởng cảm thấy vị tiền bối này khi thì đáng tin, khi thì không đáng tin – lúc dạy cô đổi pháp trận nói một câu ngắc ngứ cả buổi như đẻ khó vậy, bản thân còn kích động suốt, có thể hù chết người. Khi xúi giục cô cùng giả mạo lừa lọc, sức lực lại đủ đầy như quay về nghề chính lâu năm.

Cô định thần, đeo ngay ngắn chuyển sinh mộc, xuống xe ngựa.

Người chiêu tuyết đã vẽ sẵn một pháp trận trên mặt đất, bốn góc đặt linh thạch bích chương, một khuôn mặt đàn ông rất bình thản nổi lên trên pháp trận lóe sáng xanh lá kia. Ngũ quan khiến người ta quay mặt là quên ngay, là thủ đoạn ngụy trang thường thấy khi tu sĩ che giấu diện mạo mình.

Người đàn ông kêu lên:

– Lửa lớn không dừng, ve kêu không dứt.

Bàng Tiển ù ù cạc cạc, thầm nghĩ ngươi tự dưng nhìn tên thật của người khác làm gì, xem mắt chắc?

Ngụy Thành Hưởng hắng cổ họng khô khốc:

– Thà chết đầu sương không trái lòng.

– Ta biệt hiệu “Nhất”, – người đàn ông kia quan sát Ngụy Thành Hưởng, dường như sửng sốt vì tuổi của cô, nhanh chóng nói – tiểu tỷ muội Lục Thập, dám hỏi sư thừa ngươi?

Thì ra hắn chính là “Vô Thường Nhất” trong lời kể.

Ngụy Thành Hưởng nâng cằm, siết chặt nắm tay đề phòng người khác nhìn ra tay cô đang run. Theo lời Hề Bình dạy, cô nói bằng giọng cao ngạo:

– Ta không có sư thừa, nhưng Thái Tuế tinh quân từng lệnh Nhị tiên sinh chiếu cố ta một thời gian, coi như nhận ta nhập môn.

Một con linh thú toàn thân lam nhạt bị cuốn trong lưới lớn không ngừng giãy giụa, thoạt nhìn như một con mãng xà lớn ăn quá nhiều lam ngọc, đỉnh đầu còn mọc một đôi sừng màu lam biếc.

“Nhị tiên sinh” đã xách lồng chim đi gặp Diêm vương gia từ lâu rồi, chết không đối chứng, Vô Thường Nhất bèn bảo:

– Không sai.

Nhưng hắn không nói ra.

– Thì ra là hắn. Ngươi nói Thái Tuế đã liên hệ với ngươi, thật sao? Lão nhân gia ngài vẫn ổn chứ?

Ngụy Thành Hưởng cười khẩy bảo:

– Nhọc lòng lo lắng, lão nhân gia ngài không ổn lắm, còn muốn lệnh ta thỉnh giáo chư vị: năm đó ngài giao cứ điểm mỏ Nam quan trọng nhường ấy vào tay chư vị, các người làm việc như thế sao? Đám chó săn Huyền Ẩn trong khu mỏ vì sao đêm nay lại giả làm chúng ta và đánh lén bãi chăn linh thú Nam Thục?

Vậy câu hỏi đặt ra là, đều đã có được thứ quý giá như vậy, những người áo đen lắm tiền nhiều của này vì sao còn muốn đến trộm mấy con linh thú?

Người chiêu tuyết duy trì pháp trận nghe xong sửng sốt, thầm nghĩ: những “ve giả” đánh lén hồ linh thú là người ở khu mỏ Đại Uyển?

– Ta không có sư thừa, nhưng Thái Tuế tinh quân từng lệnh Nhị tiên sinh chiếu cố ta một thời gian, coi như nhận ta nhập môn.

Biểu cảm trong chớp mắt của Vô Thường Nhất khiến Hề Bình hiểu ra, hắn chẳng những biết thân phận thực sự của Lương Thần, mà e rằng còn biết cả “chân thân” của Lương Thần có đức hạnh gì.

Nhưng đúng là năm nào cũng có chuyện lạ, năm nay quả thật đặc biệt nhiều… mệnh quan triều đình giả làm “tà ma” đến bãi chăn nước láng giềng trộm cá!

– Thúc, người chiêu tuyết kia thế mà biết tà ma trong ve bất bình, ta suýt nữa lộ tẩy!

Đợi đã, con bé này luôn ở trong xe ngựa còn chẳng thò đầu ra, sao nó biết? Thái Tuế thần bí của ve bất bình quả đúng là có chỗ quỷ quyệt.

“Vô Thường Nhất” tự biết lỡ lời, nhanh chóng liếc người chiêu tuyết, lại bảo:

Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-nW

Đọc tru

Vô Thường nghe xong quả thực kinh ngạc, không còn để ý nghi ngờ thân phận Ngụy Thành Hưởng, buột miệng nói:

– Sư… Thái Tuế, bọn chúng đang tìm “nơi đó”!

Sóng dữ trong lòng yên tĩnh trở lại, hắn suy nghĩ kỹ càng, chỉ thấy chuyện này càng lộ vẻ kỳ quặc: giả sử mấy người kia đúng là tu sĩ ở mỏ mà hắn biết, thì hẳn cũng đều xuất thân thế gia, sao lại nhập bọn với tà ma nghèo kiết xác. Chuyện này không hợp lý.

Hề Bình xoa xoa cằm mình.

Lưng áo cô đầm đìa mồ hôi lạnh.

– Nên giờ Thái Tuế… đang ở cùng chúng ta sao?

Ái chà, thú vị đấy, tiết lộ cho hắn, tà ma giả kia vậy mà đúng là người mình.

“Nơi đó” là nơi nào?

Ngoài phát triển một đám tín đồ, Lương Thần còn câu kết nước ngoài, bí mật giao dịch với nước Thục ở mỏ Nam?

– Nhọc lòng lo lắng, lão nhân gia ngài không ổn lắm, còn muốn lệnh ta thỉnh giáo chư vị: năm đó ngài giao cứ điểm mỏ Nam quan trọng nhường ấy vào tay chư vị, các người làm việc như thế sao? Đám chó săn Huyền Ẩn trong khu mỏ vì sao đêm nay lại giả làm chúng ta và đánh lén bãi chăn linh thú Nam Thục?

Còn có “Vô Thường Nhất” này… tín đồ đầu tiên của Thái Tuế quả nhiên không giống người khác, dường như hắn biết thân phận thực sự của Lương Thần.

Hề Bình kéo kính không thấy sáng trên sống mũi xuống, mắt nhìn từ phía trên gọng kính, rồi lại nhìn qua kính.

“Vô Thường Nhất” tự biết lỡ lời, nhanh chóng liếc người chiêu tuyết, lại bảo:

– Nửa năm trước, không ít huynh đệ của chúng ta bại lộ, ký hiệu liên lạc cũ cũng bị chúng chiếm làm của riêng. Đám chó săn đương nhiên không thể dùng thân phận ngoại môn Huyền Ẩn tập kích Nam Thục ban đêm, có lẽ cảm thấy giả mạo chúng ta là an toàn nhất…

– Không. – Tuy lá gan Ngụy Thành Hưởng đang run lên và lòng thì đuổi theo Hề Bình gào ba lượt “tiền bối ngươi điên rồi phải không”, miệng cô vẫn nói trọn vẹn lời Hề Bình dạy – Thiên Cơ các giấu rất kỹ, ngươi không biết cũng là bình thường. Chó săn Kim Bình… đã gặp chân thân ta.

Biểu cảm trong chớp mắt của Vô Thường Nhất khiến Hề Bình hiểu ra, hắn chẳng những biết thân phận thực sự của Lương Thần, mà e rằng còn biết cả “chân thân” của Lương Thần có đức hạnh gì.

Ngay sau đó, vị “Nhất tiên sinh” này nhìn kỹ đặc trưng ngoại hình của Ngụy Thành Hưởng, đột nhiên “hiểu” ra gì đó.

Hắn hạ giọng:

– Nên giờ Thái Tuế… đang ở cùng chúng ta sao?

Khuôn mặt Ngụy Thành Hưởng sóng yên biển lặng, gật đầu nói:

Ngụy Thành Hưởng: …

– Không sai.

Lòng hỏi:

– Hắn có ý gì?

Hề Bình đang ngồi xếp bằng trên bội kiếm quý giá kia của hắn, nheo mắt suy xét vì sao Bàng Tiển lại mượn “kính không thấy sáng” của hắn – hắn có ẩn cốt Thái Tuế để lại, cần nhìn tên của những dư nghiệt Thái Tuế kia.

Hề Bình nói không chút hoang mang:

– Giả.

– Hắn cho rằng lão Thái Tuế già khắm kia đang bám trên người ngươi, ngươi không cần nửa đêm khều pháp trận nữa, chuẩn bị hưởng thụ đãi ngộ của tà thần đi.

Ngụy Thành Hưởng:

– Cái gì?

Ngừng một chút, không biết sao mà phúc đến lòng cũng sáng, cô lại phát huy thêm một câu hơn hẳn bình thường:

Bèn nghe “Vô Thường Nhất” nói với người chiêu tuyết kia:

– Cô nương Lục Thập là thánh nữ của chúng ta, đa tạ huynh đệ chiêu tuyết đã hộ tống nàng đến, ta lập tức phái người tiếp ứng các ngươi.

Lòng hỏi:

Hãm hại tà ma xong, Hề Bình ngoái đầu nhìn về phía hồ linh thú gần như sôi trào, vẫn nhớ nhung sừng miên long, đảo mắt một vòng, gậy chọc cứt này nghĩ: đã là sư huynh ngoại môn Huyền Ẩn, chắc cũng không để bụng ta dừng xe mang ít đặc sản đi đâu nhỉ?

– Ta có gặp không? – Ngụy Thành Hưởng hỏi.

Hắn lặn lội đường xa đến mà.

– Không thể, người chiêu tuyết trông chừng ta là tu sĩ Khai Khiếu.

Advertisement

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s