VÕNG LƯỢNG HƯƠNG – 2
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Mười bảy tháng chạp, tam hoàng tử Trang vương đi tuần phía nam.
Vị điện hạ này sức khỏe không tốt, bình thường không hay rời kinh, mọi người đều không đoán được y có nội tình gì, chỉ biết người yếu ớt lắm bệnh cơ bản có hai loại: hoặc là yếu đuối đa sầu vì bệnh, hoặc là trái tính thất thường vì bệnh. Không biết vị này thuộc loại nào.
Mười bảy tháng chạp, tam hoàng tử Trang vương đi tuần phía nam.
Một kiểu chữ thảo.
Giữa giờ Mão, gian phòng khách trong cùng trên tầng ba sáng đèn.
Nhưng ngay sau đó, họ nhanh chóng phát hiện Trang vương xuất phát rất gấp, đi lại không nhanh, người còn chưa rời cổng thành Kim Bình mà hành trình tuyến đường đã công khai, cho mọi người đủ thời gian chuẩn bị.
Ấn thần lập tức có hiệu lực, hai gian phòng thông nhau trong chớp mắt.
“Đại thúc” trong chuyển sinh mộc nói, dù cô đã quyết tâm đi theo những tà ma nọ, thì cũng tuyệt đối không được giống những nạn dân không tên không họ kia. Đám tà ma này quét người ta tới lui như cầm chổi quét lá rụng, gặp chuyện chắc chắn sẽ đẩy những người này ra, sống hay chết trông cả vào số phận. Cô mua bao nhiêu kim bàn thải mà chưa trúng được một đồng, sao trộm được vận may giữ mạng kia?
Quan lại và thương nhân đều thở phào một hơi – Trang vương là người sĩ diện.
Ánh sáng xanh lam lặng lẽ chảy qua pháp trận, không nổ chết cô ngay tại chỗ.
Hề Duyệt xem qua là nhớ, tuy chưa luyện chữ tốt nhưng vẽ pháp trận rất nhanh, chưa đến một tuần hương đã hoàn thành hết pháp trận trên bài thi. Nhưng nó chưa kịp bỏ bút xuống, góc đề thi đã nổi lên một dòng chữ nhỏ: rót linh khí vào.
Là người sĩ diện thì tốt, vương gia sĩ diện, người bên dưới mới có chỗ linh động thích hợp, hai bên đều tốt đẹp, chẳng phải mọi người cùng vui sao.
Vùng đất bách loạn tuy nguy hiểm nhưng cũng lắm kỳ trân, đặc biệt là kỳ hoa dị thảo tương truyền có thể tráng dương, rất được săn đón giữa đám người có tiền rảnh rỗi sinh nông nổi ở Kim Bình. Thương nhân hám lợi cần tiền không cần mạng đến, tìm được cách là sẽ bỏ tiền mua mấy phòng khách trên đội thuyền thay quân, đi nhờ thuyền trú quân hơi đắt một tí, nhưng ít nhất an toàn yên tâm.
– Phía thái tử quả nhiên ba phải. – Tàu quá tròng trành, Trang vương không đọc được, bèn để Bạch Lệnh đọc mật báo các bên truyền tới cho y – Bệ hạ không tỏ vẻ gì.
Nói thì chậm việc xảy ra thì nhanh, Bàng đô thống không hổ là người số một dưới Trúc Cơ, bóng người loáng cái đã lùi ra sau cửa, không biết rút từ đâu ra một thanh trường kiếm.
Thiếu gia vùi trong chăn không lên tiếng, bàn tay níu vạt áo nó đưa qua đưa lại.
– Ừ, – Trang vương gật đầu hơi chậm chạp – không bất ngờ.
Nam Hạp sau khi diệt nước trở thành thứ gọi là “vùng đất bách loạn”, bị bốn nước phân chia – chủ yếu là chia mỏ linh thạch, nơi rách nát ma chướng um tùm kia không ai thích quản – mỹ danh là “cộng trị”.
Ranh con!
Hề Duyệt: …
Không biết vì sao, lòng y hiếm khi có chút không chắc chắn.
Bán ngẫu: …
Giữa hoàng đế Thái Minh và Huyền Ẩn có sóng ngầm cuộn trào, lại có một khế ước ngầm vi diệu, y không thể nắm bắt hoàn toàn.
Hề Bình đang bị linh khí đuổi đánh u cả đầu, nghe thấy tiếng cười khẽ cách vách, tức khắc cáu điên, thầm nói: xem thiếu gia là trò cười, đợi đấy cho ta.
– Hẳn là đến vùng đất bách loạn.
Chu Doanh quen trốn sau sương mù dày đặc và là người thấy rõ mồn một mọi chuyện, lúc này không kịp trở tay đã bị đẩy lên sân khấu, y loáng thoáng có một thứ cảm giác mất khống chế.
Hề Bình nhanh tay nhanh mắt nâng cuốn sách lên, nghe thấy một thú gầm trầm thấp.
Bạch Lệnh dòm sắc mặt y, đổi giọng, lại bảo:
– Chào mừng đến với Võng Lượng* hương, chàng trai trẻ.*Võng lượng là loài yêu quái ở gỗ đá trong núi sông.
– Hôm nay thế tử đã rời kinh với Bàng đô thống của Thiên Cơ các, tháp Thanh Long tạm giao cho Triệu Dự trù tính, không nói đi làm gì.
Mắt Hề Bình sáng rực, nhưng không đợi hắn nhìn kỹ, con thú khổng lồ kia đột nhiên ngoác cái mồm rộng như bồn máu ngoạm vào một chiếc thuyền con bên cạnh!
Trang vương đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt, ngẫm nghĩ rồi nói:
Người hầu nhỏ thở dài, vắt màn giường lên, kính cẩn “mời” cuốn sách kia xuống.
Hề Bình từng đi theo thương đội Thôi ký qua kinh đô Chiêu Nghiệp thành nước Thục, “linh thú” nhìn thấy đều lớn bằng mèo chó bình thường, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy thứ vĩ đại thế này.
– Hẳn là đến vùng đất bách loạn.
Chưa dứt lời, linh khí trên ấn thần cạn sạch, hai căn phòng đâu về đấy.
– Tra chuyện Lương Thần? – Bạch Lệnh lập tức phản ứng – Đi theo Bàng đô thống, lại có đỉnh Phi Quỳnh dõi theo, chặng đường này chắc không có gì nguy hiểm. Chỉ là vùng đất bách loạn không được như Đại Uyển, thế tử có rèn luyện rồi.
Không thể gọi dậy bằng phương thức, cuốn sách bỗng chốc dâng lên ba thước, chuẩn bị dùng vũ lực quất hắn. Vị trên giường kia như một con giòi đã trải qua muôn vàn thử thách, uốn éo người mỗi lần cuốn sách vất vả quật hắn, không thừa không thiếu một tấc.
Hắn gần như muốn thò cả nửa người ra ngoài cửa sổ, luôn miệng hỏi Bàng Tiển:
– Chắc chắn là hắn tự nhao nhao đòi xuống núi chơi. – Trang vương bảo.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ns
Trang vương day day mi tâm:
Sớm biết thì hắn đã chôn mình trên đỉnh Phi Quỳnh, không lèo nhèo đòi xuống núi rồi.
– Ta đoán chừng không phải Chi tướng quân phái hắn tới, phái hắn ra thì làm được gì? Trong tay Bàng Văn Xương có “vấn thiên”, có việc thật cũng không thể không liên hệ được với Phi Quỳnh phong chủ.
Sáng sớm, pháp trận được sửa bị phá hủy, để lại cho cô hai cỗ thi thể, linh thạch pháp trận từng dùng hiện tại đã vào bụng Ngụy Thành Hưởng.
– Vậy… – Bạch Lệnh nói.
Vùng đất bách loạn, một đội thuyền khách hơi nước chạy qua đường sông yên tĩnh, huýt dài “ù” một tiếng, nhả khói đặc cuồn cuộn.
– Chắc chắn là hắn tự nhao nhao đòi xuống núi chơi. – Trang vương bảo.
Theo suy đoán của Ngụy Thành Hưởng, pháp trận có lẽ là một môn học riêng rẽ, dù sao thì đại thúc trong chuyển sinh mộc tự xưng mình là “kiếm tu” cũng không hiểu thứ này lắm.
Nhìn từ trên thuyền, quang cảnh này hệt như một giấc mơ kỳ lạ sặc sỡ.
Bạch Lệnh vừa định nói “sao có thể, ra thể thống gì”, lại lập tức nhớ tới thế tử Vĩnh Ninh hầu kỳ thú kia, lại nuốt lời vào – thứ kia cũng không phải không làm được.
– Chi tướng quân luyện thành kiếm tu bên bờ Biển Sao, chưa đến hai trăm năm đã thăng linh, kiếm tâm còn hơn thép đá. Ta thấy Sĩ Dung chưa chắc đã tiếp được đạo tâm của y. Tên nhóc này coi tu tâm cầu đạo là thú vui, suốt ngày nghịch mấy thứ bàng môn tà đạo… – Trang vương nói đến đây đột nhiên dừng lại, bất giác nắm lấy tuyết liên nở rộ trên cổ y, hồi lâu mới thở dài – Kêu hắn đến đó, tận mắt nhìn xem người không sức mạnh có kết cục thế nào cũng tốt.
– Chi tướng quân luyện thành kiếm tu bên bờ Biển Sao, chưa đến hai trăm năm đã thăng linh, kiếm tâm còn hơn thép đá. Ta thấy Sĩ Dung chưa chắc đã tiếp được đạo tâm của y. Tên nhóc này coi tu tâm cầu đạo là thú vui, suốt ngày nghịch mấy thứ bàng môn tà đạo… – Trang vương nói đến đây đột nhiên dừng lại, bất giác nắm lấy tuyết liên nở rộ trên cổ y, hồi lâu mới thở dài – Kêu hắn đến đó, tận mắt nhìn xem người không sức mạnh có kết cục thế nào cũng tốt.
Vùng đất bách loạn, một đội tàu khách hơi nước chạy qua đường sông yên tĩnh, huýt dài “ù” một tiếng, nhả khói đặc cuồn cuộn.
Trang vương day day mi tâm:
Mạn tàu khảm phù điêu trăm hoa bằng đồng đỏ vây quanh hai hàng nòng đại bác hình đầu thú, bên dưới đè minh văn bậc bốn thành hàng, vừa nhìn đã biết thuyền quan Đại Uyển.
Ngụy Thành Hưởng không lên tiếng – cô đang ngậm linh thạch trong miệng.
Giờ Mão hai khắc, trời còn chưa sáng, thuyền viên ca sáng tối đã bắt đầu giao ca, những “thuyền viên” này ai nấy đều mặc giáp, trên tàu thậm chí còn có một đội hỏa súng.
Các nước đều có khu vực trực thuộc, trong khu vực trực thuộc có trạm dịch và trú quân của riêng mình để hiệp trợ vận chuyển linh thạch và thu xếp cho thương khách. Trừ khu mỏ linh thạch, người phàm chờ ở đây quá lâu dễ tổn thương thân thể, vì vậy trú quân áp dụng quy chế luân phiên, khu trực thuộc Đại Uyển thay quân hai tháng một lần.
Thì ra đây không phải thuyền quan bình thường, là biên cảnh Đại Uyển thay quân đến vùng đất bách loạn.
– Bàng sư huynh, linh thú lớn này tên là gì? Trông tính tình có vẻ rất hiền hòa, nó có bao nhiêu linh trí? Hiểu con người không? Nói đi cũng phải nói lại, nước Thục không đủ chỗ à, sao lại đưa lính thú đến nơi xa tít này để nuôi…
Thục quốc giáo Lăng Vân, giỏi thuật ngự thú.
Nam Hạp sau khi diệt nước trở thành thứ gọi là “vùng đất bách loạn”, bị bốn nước phân chia – chủ yếu là chia mỏ linh thạch, nơi rách nát ma chướng um tùm kia không ai thích quản – mỹ danh là “cộng trị”.
Bàng Tiển chụp lấy vai hắn:
Các nước đều có khu vực trực thuộc, trong khu vực trực thuộc có trạm dịch và trú quân của riêng mình để hiệp trợ vận chuyển linh thạch và thu xếp cho thương khách. Trừ khu mỏ linh thạch, người phàm chờ ở đây quá lâu dễ tổn thương thân thể, vì vậy trú quân áp dụng quy chế luân phiên, khu trực thuộc Đại Uyển thay quân hai tháng một lần.
Lúc này, con thú khổng lồ thong dong tự tại quay đầu về phía hắn.
Vùng đất bách loạn tuy nguy hiểm nhưng cũng lắm kỳ trân, đặc biệt là kỳ hoa dị thảo tương truyền có thể tráng dương, rất được săn đón giữa đám người có tiền rảnh rỗi sinh nông nổi ở Kim Bình. Thương nhân hám lợi cần tiền không cần mạng đến, tìm được cách là sẽ bỏ tiền mua mấy phòng khách trên đội tàu thay quân, đi nhờ tàu trú quân hơi đắt một tí, nhưng ít nhất an toàn yên tâm.
Đêm qua sau khi lên xe ngựa, đại thúc tìm tòi sách vở đến nửa đêm mới nghiên cứu được pháp trận trên xe thông qua chuyển sinh mộc một cách chắp vá và rời rạc – có thứ giám sát cô, có thứ dùng để tấn công giết người. Cái sau không thể kết nối khởi động, chắc là để đề phòng vạn nhất.
Nhưng đúng vào cuối năm, người ra ngoài đi lại làm ăn cũng không nhiều, khách đi nhờ tàu đều ở trên chiếc tàu hơi nước cuối hàng.
– Vậy… – Bạch Lệnh nói.
Giữa giờ Mão, gian phòng khách trong cùng trên tầng ba sáng đèn.
Bàng Tiển: …
Một người hầu nhỏ tay chân nhẹ nhàng như mèo đẩy cửa sổ cho gió sớm thổi vào, quay đầu liếc nhìn chủ nhân lấy chăn che kín đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Phòng khách trên thuyền hơi nước sáng đèn tới tấp, dù có minh văn, trú quân trên boong tàu vẫn lặng lẽ nâng hỏa súng.
Chỉ thấy một cuốn sách lơ lửng giữa không trung như ma quỷ đang không ngừng dí vào cái đầu dưới chăn.
– Sư phụ bảo ta cảm ơn Bàng sư huynh tương trợ.
– Linh thú kia tên “kim giáp tranh”, người toàn vật quý, gần một nửa số tiên khí hộ thân đều dùng đến vảy của nó, máu thịt có thể làm thuốc, rất giá trị. – Bàng Tiển nói chậm rãi – Quả thật không tính là quá hung dữ, ngoại trừ thi thoảng ăn thịt người thì những việc khác vẫn ổn. Nhưng sau khi Lan Thương bị tiêu diệt, nước Nam Hạp tan vỡ hai trăm năm, “dân bách loạn” cũng không được coi là người cho lắm.
Cái đầu trùm chăn giả chết đến cùng, dí kiểu gì cũng không động đậy.
Vị điện hạ này sức khỏe không tốt, bình thường không hay rời kinh, mọi người đều không đoán được y có nội tình gì, chỉ biết người yếu ớt lắm bệnh cơ bản có hai loại: hoặc là yếu đuối đa sầu vì bệnh, hoặc là trái tính thất thường vì bệnh. Không biết vị này thuộc loại nào.
Chỉ thấy một cuốn sách lơ lửng giữa không trung như ma quỷ đang không ngừng dí vào cái đầu dưới chăn.
Không thể gọi dậy bằng phương thức, cuốn sách bỗng chốc dâng lên ba thước, chuẩn bị dùng vũ lực quất hắn. Vị trên giường kia như một con giòi đã trải qua muôn vàn thử thách, uốn éo người mỗi lần cuốn sách vất vả quật hắn, không thừa không thiếu một tấc.
Hề Bình đã xuống núi, bài tập âm hồn không tan cũng không tha cho hắn.
Hắn hất tơ triền linh một cái đánh rớt mấy đạo linh khí áp sát trước mặt, thừa cơ lấy ra một tiên khí khác từ trong ngực – đó là một con dấu chơi bằng đá điền hoàng, khắc “chân trời cùng chung lúc này”, không rõ tác giả, Hề Bình vừa liếc đã vừa ý.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ns
Người hầu nhỏ thở dài, vắt màn giường lên, kính cẩn “mời” cuốn sách kia xuống.
Cuốn sách rơi một tờ giấy ra trước, pháp trận chưa hoàn chỉnh đầy giấy, bên trên có một dòng chữ nhỏ: kiểm tra bài tập hôm qua, hoàn thành pháp trận trên giấy – Hề Duyệt không được viết thay.
Nhưng ngay sau đó, họ nhanh chóng phát hiện Trang vương xuất phát rất gấp, đi lại không nhanh, người còn chưa rời cổng thành Kim Bình mà hành trình tuyến đường đã công khai, cho mọi người đủ thời gian chuẩn bị.
Người hầu nhỏ – chính là Hề Duyệt ấn khóa thuần long ẩn hình trên cổ, truyền bài thi đến đầu giòi trên giường.
Con thú khổng lồ kia trông như tê tê, đầu nhọn đuôi dài, vảy vàng kín lưng, tứ chi khoan thai lướt đi trong nước, chỉ bộ phận lộ khỏi mặt nước đã cao xấp xỉ thuyền lớn thay quân!
Lát sau, một cái móng vuốt ấm áp thò ra từ trong chăn, quờ quạng một hồi rồi tóm lấy vạt áo Hề Duyệt.
Cô nhất định phải cải trang, giả vờ có chỗ dựa có đồng đảng, để người ta không biết thực hư về cô, không biết nói thì đừng nói, thật sự không kìm được thì lén nói với chuyển sinh mộc.
Hề Bình: Duyệt bé cưng ngoan, làm thay ta.
Bán ngẫu: Thiếu gia, đây là bài tập của người, phong chủ nói không cho ta viết thay.
Bàng Tiển đang đả tọa vừa mở mắt đã cảm nhận được linh khí tán loạn cách vách, biết Chi tướng quân lại bắt đầu dạy dỗ đồ đệ.
Bán ngẫu: Thiếu gia, đây là bài tập của người, phong chủ nói không cho ta viết thay.
Thiếu gia vùi trong chăn không lên tiếng, bàn tay níu vạt áo nó đưa qua đưa lại.
– Phía thái tử quả nhiên ba phải. – Thuyền quá tròng trành, Trang vương không đọc được, bèn để Bạch Lệnh đọc mật báo các bên truyền tới cho y – Bệ hạ không tỏ vẻ gì.
Hề Duyệt cự tuyệt bằng ngôn từ chính nghĩa: Phong chủ biết chắc chắn sẽ phạt người, mau dậy đi thiếu gia!
Hề Bình đầu bù tóc rối bị linh khí đầy phòng bức ép nhảy lên nhảy xuống, hắn xoa một cái vào lòng bàn tay, trên tay có thêm một cuộn chỉ mảnh như tơ tằm thò ra như lưỡi rắn, một phát đánh tan ba bốn đạo linh khí đuổi riết không tha.
Giòi bự tên Hề Bình quấn chăn trượt một thước trên giường, bày tỏ hắn thấy pháp trận là muốn nôn, ăn đòn cũng không dậy, có chết cũng không dậy.
Bàng đô thống không chiều theo hắn, gấp rút đưa đồ đạc bị linh khí hất tung trong phòng về vị trí, xắn tay áo xuyên tường sang phòng bên, chuẩn bị trừng trị thằng ranh con kia.
Hề Bình đã xuống núi, bài tập âm hồn không tan cũng không tha cho hắn.
Răng nhọn cao hơn trượng đầy mồm nó tỏa ánh sáng lạnh lẽo xuyên thủng xương sớm, cả người cả thuyền chỉ được một miếng. Hề Bình không kịp trở tay, lỗ tai bao trùm lên linh cảm thoáng cái bắt được tiếng răng cửa cắm xuyên máu thịt!
Bản thân Chi Tu xưa nay không ngủ, cũng không cho đồ đệ ngủ, mỗi ngày khoảng giữa giờ Mão sẽ gửi một cuốn sách nhỏ cho hắn, tiếp giá chậm chút là thứ kia sẽ bắt đầu đánh người.
Thì ra đây không phải thuyền quan bình thường, là biên cảnh Đại Uyển thay quân đến vùng đất bách loạn.
Thế là bán ngẫu cầm tờ giấy kia đi tìm Hề Bình, không đợi nó đi đến bên giường, chú thích nhỏ bình tĩnh ôn hòa đã biến mất, chữ trên bài thi biến thành cuồng thảo*: Ta biết ngay, nghịch đồ!*Một kiểu chữ thảo.
Trong cuốn sách ghi chú rõ bài tập một ngày của hắn, còn kèm theo một bài thi để kiểm tra những thứ hắn học trước đó.
Suốt ngày học, suốt ngày thi, phát rồ.
Mạn thuyền khảm phù điêu trăm hoa bằng đồng đỏ vây quanh hai hàng nòng đại bác hình đầu thú, bên dưới đè minh văn bậc bốn thành hàng, vừa nhìn đã biết thuyền quan Đại Uyển.
Sớm biết thì hắn đã chôn mình trên đỉnh Phi Quỳnh, không lèo nhèo đòi xuống núi rồi.
Hôm qua Hề Bình vừa giả đò tham quan khắp nơi để đóng một con dấu cho Bàng sư huynh hắn.
Hề Duyệt không chịu được hắn mè nheo nhờ vả, đành phải ngoan ngoãn viết thay hắn.
– Tra chuyện Lương Thần? – Bạch Lệnh lập tức phản ứng – Đi theo Bàng đô thống, lại có đỉnh Phi Quỳnh dõi theo, chặng đường này chắc không có gì nguy hiểm. Chỉ là vùng đất bách loạn không được như Đại Uyển, thế tử có rèn luyện rồi.
Là người sĩ diện thì tốt, vương gia sĩ diện, người bên dưới mới có chỗ linh động thích hợp, hai bên đều tốt đẹp, chẳng phải mọi người cùng vui sao.
Nhưng đúng vào cuối năm, người ra ngoài đi lại làm ăn cũng không nhiều, khách đi nhờ thuyền đều ở trên chiếc thuyền hơi nước cuối hàng.
Thiếu gia bùn nhão không trát được tường của nó đạt được ý đồ bèn thò đầu ra, hài lòng xoay người, ngủ lại sau khi thức dậy, mãn nguyện nằm mơ: nếu sau này Hề Duyệt có thể tự đổi pháp trận cho mình thì tốt, hắn không cần trông gì nữa, để bán ngẫu tự lớn thành đại năng.
– Vậy thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đi ha ha ha!
Hề Duyệt xem qua là nhớ, tuy chưa luyện chữ tốt nhưng vẽ pháp trận rất nhanh, chưa đến một tuần hương đã hoàn thành hết pháp trận trên bài thi. Nhưng nó chưa kịp bỏ bút xuống, góc đề thi đã nổi lên một dòng chữ nhỏ: rót linh khí vào.
Đù!
Hề Duyệt không chịu được hắn mè nheo nhờ vả, đành phải ngoan ngoãn viết thay hắn.
Hề Duyệt: …
Một người hầu nhỏ tay chân nhẹ nhàng như mèo đẩy cửa sổ cho gió sớm thổi vào, quay đầu liếc nhìn chủ nhân lấy chăn che kín đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Còn phải rót linh khí, nó không biết rót linh khí.
Hề Bình khoác áo ngoài, đang vừa để bán ngẫu chải đầu vừa làm bộ làm tịch lật đọc bài tập mới Chi Tu đưa hắn. Thấy Bàng Tiển xông vào, hắn không hề hoảng, đẩy quyển sách kia ra, cười bảo:
Thế là bán ngẫu cầm tờ giấy kia đi tìm Hề Bình, không đợi nó đi đến bên giường, chú thích nhỏ bình tĩnh ôn hòa đã biến mất, chữ trên bài thi biến thành cuồng thảo*: Ta biết ngay, nghịch đồ!
*Một kiểu chữ thảo.
– Nơi này là trú địa nước Thục, thường hay gặp họ chăn thả linh thú. Trên thuyền chúng ta có minh đuổi thú kỵ chướng khí bậc bốn do tiên môn ban tặng, không đến quá gần thì không sao.
Bàng Tiển cười trên nỗi đau người khác nghe náo nhiệt cách vách, thi thoảng lại nghe thấy tiếng hít không khí, liền biết Hề Bình bị đánh, quả thực muốn vỗ tay tán thưởng một tiếng “giáo huấn hay lắm” – chưa bao giờ thấy thứ gì đã mở linh khiếu mà còn ngủ nướng, nên đánh.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ns
Thân thể tượng gỗ hiện tại của Hề Duyệt vẫn chưa cao cấp đến trình độ có thể sử dụng linh khí như tu sĩ, vì thế nó không phát hiện ra mặt sau bài thi kia còn có một pháp trận ẩn hình vừa vặn liên kết với pháp trận nó hoàn thành. Bị chặn do không kịp thời rót linh khí, giấy pháp trận kia hùng hổ bay ra giữa không trung, quấn thành một thanh kiếm giấy, một đạo linh khí bổ xuống Hề Bình đang nằm mơ.
Thuyền hơi nước tuy nhanh nhưng đi ngang qua vùng đất bách loạn đến trú địa của Đại Uyển cũng mất mấy ngày, thế là sáng nào Bàng đô thống cũng được xem một vở kịch gà bay chó sủa.
Bán ngẫu: …
Chu Doanh quen trốn sau sương mù dày đặc và là người thấy rõ mồn một mọi chuyện, lúc này không kịp trở tay đã bị đẩy lên sân khấu, y loáng thoáng có một thứ cảm giác mất khống chế.
Bàng Tiển đang đả tọa vừa mở mắt đã cảm nhận được linh khí tán loạn cách vách, biết Chi tướng quân lại bắt đầu dạy dỗ đồ đệ.
Chuyện Thái Tuế đến nay vẫn giữ kín không tuyên bố, lần này đi mỏ Nam lại muốn xử lý nội ứng, nên Bàng Tiển mang theo Hề Bình bí mật đến biên cảnh Đại Uyển, cải trang thành thương lái, trà trộn lên tàu thay quân – chủ yếu là Bàng Tiển cải trang, Hề Bình kiểu gì cũng được, dù sao cũng không ai biết, trông hắn cũng không giống người đứng đắn gì.
– Nơi này là trú địa nước khác, đây là thuyền quan Đại Uyển, ngươi làm gì?
Tàu hơi nước tuy nhanh nhưng đi ngang qua vùng đất bách loạn đến trú địa của Đại Uyển cũng mất mấy ngày, thế là sáng nào Bàng đô thống cũng được xem một vở kịch gà bay chó sủa.
Hai thầy trò có thể gọi là “đạo cao một thước ma cao một trượng”, tranh đấu xuất sắc dồn dập, rất là đáng xem.
Linh khí bỏ trong kiếm giấy không biết có thần thông gì mà chỉ đuổi theo vật sống, đụng phải cửa sổ tường tủ là sẽ bật ngược trở lại một cách nhã nhặn. Linh khí bật ngược không tiêu tan, quay đầu liền đi theo hội cựu chiến binh gia nhập đuổi đánh nghịch đồ. Hề Bình càng tránh càng bắn, càng bắn càng nhiều.
Hề Bình đầu bù tóc rối bị linh khí đầy phòng bức ép nhảy lên nhảy xuống, hắn xoa một cái vào lòng bàn tay, trên tay có thêm một cuộn chỉ mảnh như tơ tằm thò ra như lưỡi rắn, một phát đánh tan ba bốn đạo linh khí đuổi riết không tha.
Linh khí của viên lam ngọc kia đã cạn sạch, viên đá biến thành than xốp, lưỡi đè một phát đã nát. Cô không lãng phí mà nuốt cả vụn đá, đưa tay sờ pháp trận bị phá hủy trên xe ngựa.
Đây là một trong năm món linh khí Hề Bình chọn trên đỉnh Phi Quỳnh, tên là “tơ triền linh”, mềm mại dẻo dai, mảnh như sợi tóc, mắt thường gần như không nhìn thấy một sợi tơ riêng lẻ, đánh người không đau, nhưng chuyên dùng để đánh tan linh khí.
Bàng Tiển đang ung dung tự tại “nghe” hàng xóm cháy nhà, không kịp trở tay đã bị một con dấu ấn sang “nhà hàng xóm”, “tên linh khí” sục sôi đâm như trút lên mặt hắn.
Trang vương đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt, ngẫm nghĩ rồi nói:
Sư tôn nói thứ này được ví như dây thép cạy khóa, để ở đó chẳng có tác dụng gì, rơi vào tay siêu trộm là sẽ trở thành thần khí phá cửa. Nó có thể phát huy tác dụng lớn thế nào thì hoàn toàn trông vào chủ nhân. Chủ nhân không giỏi thì dùng nó để treo cổ cũng không chết được; nhưng nếu chủ nhân đủ nhạy bén với linh khí, thời cơ ra tay đủ chuẩn xác, tiên khí cấp Khai Khiếu này có thể trộm gà cắp chó trong cuộc chiến với Trúc Cơ và thậm chí cao hơn.
Thừa dịp tà ma nhặt xác, cô tranh thủ thời gian dựa lên xe ngựa nghỉ ngơi lấy sức.
Hề Bình hiển nhiên vẫn chưa giỏi lắm, linh khí đuổi theo hắn quá nhiều, một tên gà mờ mới học cách ngự kiếm như hắn không có trình độ “siêu trộm”, nhanh chóng đỡ trái hở phải.
– Không phải không đủ chỗ, – trong tiếng nhai khiến người ta sởn hết gai ốc, Bàng Tiển chắp tay đứng bên cửa sổ, bình tĩnh trả lời – là “nhân công” ở vùng đất bách loạn tương đối tiện.
Lại sống tạm thêm một ngày.
Bàng Tiển cười trên nỗi đau người khác nghe náo nhiệt cách vách, thi thoảng lại nghe thấy tiếng hít không khí, liền biết Hề Bình bị đánh, quả thực muốn vỗ tay tán thưởng một tiếng “giáo huấn hay lắm” – chưa bao giờ thấy thứ gì đã mở linh khiếu mà còn ngủ nướng, nên đánh.
Hề Bình đang bị linh khí đuổi đánh u cả đầu, nghe thấy tiếng cười khẽ cách vách, tức khắc cáu điên, thầm nói: xem thiếu gia là trò cười, đợi đấy cho ta.
Hề Bình: Duyệt bé cưng ngoan, làm thay ta.
Hắn hất tơ triền linh một cái đánh rớt mấy đạo linh khí áp sát trước mặt, thừa cơ lấy ra một tiên khí khác từ trong ngực – đó là một con dấu chơi bằng đá điền hoàng, khắc “chân trời cùng chung lúc này”, không rõ tác giả, Hề Bình vừa liếc đã vừa ý.
– Hôm nay thế tử đã rời kinh với Bàng đô thống của Thiên Cơ các, tháp Thanh Long tạm giao cho Triệu Dự trù tính, không nói đi làm gì.
Bàng Tiển hít sâu một hơi đưa kiếm về vỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy chỗ nối liền bởi ấn dẫn họa mình cho người, tên khốn họ Hề nhe răng cười với hắn:
Hắn muốn đặt cho thứ này biệt danh “ấn dẫn họa mình cho người”, dùng thế này: đóng một con dấu vào nơi thứ nhất, nhân lúc linh khí trên con dấu này chưa tan hết lại đóng thêm một con dấu vào nơi thứ hai, chỉ cần cách nhau trong vòng một dặm, hai nơi sẽ được con dấu này nối liền với nhau.
Hôm qua Hề Bình vừa giả đò tham quan khắp nơi để đóng một con dấu cho Bàng sư huynh hắn.
– Nếu sư huynh đã cao hứng như thế… – Hề Bình nhảy lên, người gần như dán lên nóc nhà, linh khí dày đặc lướt sát qua hắn, đâm vào tường rồi dội ngược về gấp đôi. Lúc rơi xuống đất hắn không buồn quay đầu, đóng “chân trời cùng chung lúc này” “bộp” một phát lên tường.
Ấn thần lập tức có hiệu lực, hai gian phòng thông nhau trong chớp mắt.
Giữa hoàng đế Thái Minh và Huyền Ẩn có sóng ngầm cuộn trào, lại có một khế ước ngầm vi diệu, y không thể nắm bắt hoàn toàn.
Ngoài xe ngựa, nạn dân ngủ ngoài trời chết mấy người liền, nghe nói đêm qua bị dân bách loạn tập kích.
Hề Bình:
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ns
– Vậy thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đi ha ha ha!
Cuốn sách rơi một tờ giấy ra trước, pháp trận chưa hoàn chỉnh đầy giấy, bên trên có một dòng chữ nhỏ: kiểm tra bài tập hôm qua, hoàn thành pháp trận trên giấy – Hề Duyệt không được viết thay.
Suốt ngày học, suốt ngày thi, phát rồ.
Bàng Tiển đang ung dung tự tại “nghe” hàng xóm cháy nhà, không kịp trở tay đã bị một con dấu ấn sang “nhà hàng xóm”, “tên linh khí” sục sôi đâm như trút lên mặt hắn.
Đù!
Nói thì chậm việc xảy ra thì nhanh, Bàng đô thống không hổ là người số một dưới Trúc Cơ, bóng người loáng cái đã lùi ra sau cửa, không biết rút từ đâu ra một thanh trường kiếm.
Hề Duyệt cự tuyệt bằng ngôn từ chính nghĩa: Phong chủ biết chắc chắn sẽ phạt người, mau dậy đi thiếu gia!
Thân kiếm “cụp” một cái chặn linh khí đầy trời, mu bàn tay Bàng Tiển nổi gân xanh, vung trường kiếm, linh khí ùa vào mặt bị kiếm kia quấn lấy. Linh khí chân nguyên đến từ kiếm tu đỉnh Phi Quỳnh gần gũi với thân kiếm một cách tự nhiên, bọc một tầng sương hàn ý bức người trên lưỡi kiếm, rồi dừng lại.
Bàng Tiển hít sâu một hơi đưa kiếm về vỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy chỗ nối liền bởi ấn dẫn họa mình cho người, tên khốn họ Hề nhe răng cười với hắn:
Một tiếng thú gầm đánh thức Ngụy Thành Hưởng vừa ngủ chưa lâu, cô mở mắt thích ứng một lúc với ánh nắng, qua cửa sổ rách tả tơi, cô nhìn thấy đằng xa có một vật khổng lồ đi qua. Lưng thứ to lớn đó đeo giáp vàng, rực rỡ vô cùng trong nắng sớm.
– Chào buổi sáng Bàng sư huynh, tặng ngươi một đạo kiếm khí vô song, không cần cảm ơn!
Linh khí bỏ trong kiếm giấy không biết có thần thông gì mà chỉ đuổi theo vật sống, đụng phải cửa sổ tường tủ là sẽ bật ngược trở lại một cách nhã nhặn. Linh khí bật ngược không tiêu tan, quay đầu liền đi theo hội cựu chiến binh gia nhập đuổi đánh nghịch đồ. Hề Bình càng tránh càng bắn, càng bắn càng nhiều.
Chưa dứt lời, linh khí trên ấn thần cạn sạch, hai căn phòng đâu về đấy.
Lát sau, một cái móng vuốt ấm áp thò ra từ trong chăn, quờ quạng một hồi rồi tóm lấy vạt áo Hề Duyệt.
Bàng Tiển: …
Ranh con!
Hắn muốn đặt cho thứ này biệt danh “ấn dẫn họa mình cho người”, dùng thế này: đóng một con dấu vào nơi thứ nhất, nhân lúc linh khí trên con dấu này chưa tan hết lại đóng thêm một con dấu vào nơi thứ hai, chỉ cần cách nhau trong vòng một dặm, hai nơi sẽ được con dấu này nối liền với nhau.
Bàng đô thống không chiều theo hắn, gấp rút đưa đồ đạc bị linh khí hất tung trong phòng về vị trí, xắn tay áo xuyên tường sang phòng bên, chuẩn bị trừng trị thằng ranh con kia.
Hề Bình khoác áo ngoài, đang vừa để bán ngẫu chải đầu vừa làm bộ làm tịch lật đọc bài tập mới Chi Tu đưa hắn. Thấy Bàng Tiển xông vào, hắn không hề hoảng, đẩy quyển sách kia ra, cười bảo:
– Sư phụ bảo ta cảm ơn Bàng sư huynh tương trợ.
Bàng Tiển nhìn kỹ một cái, thấy nét chữ ngay ngắn của Chi tướng quân trên cuốn sách, điều đầu tiên viết rằng: hiểu rõ cách dùng “tơ triền linh” và “ấn cùng chung lúc này”, linh khí đã gửi đến. Nếu không thể xoay xở, đi tìm Bàng sư huynh ngươi là được.
Bàng Tiển: …
Bàng đô thống còn chưa thành công nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt đằng đằng sát khí, con tàu lớn bỗng dừng đột ngột, nước trên bàn văng ra ngoài.
Hề Bình nhanh tay nhanh mắt nâng cuốn sách lên, nghe thấy một thú gầm trầm thấp.
Lúc này chưa đến bình minh, sao Mai treo lửng lơ cô độc, hơi nước trên sông và hai bên bờ chưa tan. Hề Bình thò đầu ra từ trên tàu, thấy sâu trong sương sớm có một cái bóng to lớn đang băng ngang dòng Đại Vận.
Võng lượng là loài yêu quái ở gỗ đá trong núi sông.
Con thú khổng lồ kia trông như tê tê, đầu nhọn đuôi dài, vảy vàng kín lưng, tứ chi khoan thai lướt đi trong nước, chỉ bộ phận lộ khỏi mặt nước đã cao xấp xỉ tàu lớn thay quân!
– Ừ, – Trang vương gật đầu hơi chậm chạp – không bất ngờ.
Một đội thuyền con đi theo bên cạnh nó, nhấp nhô lên xuống theo sóng nước thú khổng lồ rẽ ra. Trên thuyền dùng gậy dài treo đèn sương mù đặc biệt tỏa ra quầng sáng trắng ngà dịu dàng trong bóng đêm, chiếu sáng lưng cự thú xinh đẹp như sống núi miên man.
Nhìn từ trên tàu, quang cảnh này hệt như một giấc mơ sặc sỡ lạ kì.
Hề Bình nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, chắc là khách khác trên tàu kinh động vì thả neo nên ra dò hỏi.
Trú quân trên tàu trả lời:
– Nơi này là trú địa nước Thục, thường hay gặp họ chăn thả linh thú. Trên tàu chúng ta có minh đuổi thú kỵ chướng khí bậc bốn do tiên môn ban tặng, không đến quá gần thì không sao.
Thục quốc giáo Lăng Vân, giỏi thuật ngự thú.
– Chào buổi sáng Bàng sư huynh, tặng ngươi một đạo kiếm khí vô song, không cần cảm ơn!
Hề Bình từng đi theo thương đội Thôi ký qua kinh đô Chiêu Nghiệp thành nước Thục, “linh thú” nhìn thấy đều lớn bằng mèo chó bình thường, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy thứ vĩ đại thế này.
Bản thân Chi Tu xưa nay không ngủ, cũng không cho đồ đệ ngủ, mỗi ngày khoảng giữa giờ Mão sẽ gửi một cuốn sách nhỏ cho hắn, tiếp giá chậm chút là thứ kia sẽ bắt đầu đánh người.
– Thứ ngươi nói là sủng vật phối giống từ chút xíu huyết thống dị thú để dỗ trẻ con chơi, không phải “linh thú”. – Bàng Tiển nghe xong bèn bảo hắn – Khóa thuần long chính là thứ khống chế linh thú bên họ gửi đến, ngươi nghĩ buộc con chó con mèo phải dùng tiên khí long trọng vậy sao?
Người thiếu niên có một thớt ngựa tốt cũng có thể vui vẻ nửa tháng, hiếm ai không thích dị thú, Hề Bình cũng không ngoại lệ.
– Thứ ngươi nói là sủng vật phối giống từ chút xíu huyết thống dị thú để dỗ trẻ con chơi, không phải “linh thú”. – Bàng Tiển nghe xong bèn bảo hắn – Khóa thuần long chính là thứ khống chế linh thú bên họ gửi đến, ngươi nghĩ buộc con chó con mèo phải dùng tiên khí long trọng vậy sao?
Hắn gần như muốn thò cả nửa người ra ngoài cửa sổ, luôn miệng hỏi Bàng Tiển:
Còn phải rót linh khí, nó không biết rót linh khí.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ns
– Bàng sư huynh, linh thú lớn này tên là gì? Trông tính tình có vẻ rất hiền hòa, nó có bao nhiêu linh trí? Hiểu con người không? Nói đi cũng phải nói lại, nước Thục không đủ chỗ à, sao lại đưa lính thú đến nơi xa tít này để nuôi…
Lúc này, con thú khổng lồ thong dong tự tại quay đầu về phía hắn.
Mắt Hề Bình sáng rực, nhưng không đợi hắn nhìn kỹ, con thú khổng lồ kia đột nhiên ngoác cái mồm rộng như bồn máu ngoạm vào một chiếc thuyền con bên cạnh!
Linh thú ăn thịt người không nhanh không chậm như sơn dương nhai lá cây, ăn xong lại tiếp tục bơi về phía trước, những chiếc thuyền con vẫn đi theo như cũ, như thể vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Răng nhọn cao hơn trượng đầy mồm nó tỏa ánh sáng lạnh lẽo xuyên thủng xương sớm, cả người cả thuyền chỉ được một miếng. Hề Bình không kịp trở tay, lỗ tai bao trùm lên linh cảm thoáng cái bắt được tiếng răng cửa cắm xuyên máu thịt!
– Không phải không đủ chỗ, – trong tiếng nhai khiến người ta sởn hết gai ốc, Bàng Tiển chắp tay đứng bên cửa sổ, bình tĩnh trả lời – là “nhân công” ở vùng đất bách loạn tương đối tiện.
Hề Bình chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, bàn tay đặt trên song cửa sổ siết chặt.
Bàng Tiển chụp lấy vai hắn:
Bàng Tiển: …
– Nơi này là trú địa nước khác, đây là thuyền quan Đại Uyển, ngươi làm gì?
Thân thể tượng gỗ hiện tại của Hề Duyệt vẫn chưa cao cấp đến trình độ có thể sử dụng linh khí như tu sĩ, vì thế nó không phát hiện ra mặt sau bài thi kia còn có một pháp trận ẩn hình vừa vặn liên kết với pháp trận nó hoàn thành. Bị chặn do không kịp thời rót linh khí, giấy pháp trận kia hùng hổ bay ra giữa không trung, quấn thành một thanh kiếm giấy, một đạo linh khí bổ xuống Hề Bình đang nằm mơ.
Phòng khách trên tàu hơi nước sáng đèn tới tấp, dù có minh văn, trú quân trên boong tàu vẫn lặng lẽ nâng hỏa súng.
Linh thú ăn thịt người không nhanh không chậm như sơn dương nhai lá cây, ăn xong lại tiếp tục bơi về phía trước, những chiếc thuyền con vẫn đi theo như cũ, như thể vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi những chiếc đèn sương mù kia đi xa, đội tàu hơi nước của Đại Uyển mới cất tiếng còi tiếp tục đi về phía trước.
– Linh thú kia tên “kim giáp tranh”, người toàn vật quý, gần một nửa số tiên khí hộ thân đều dùng đến vảy của nó, máu thịt có thể làm thuốc, rất giá trị. – Bàng Tiển nói chậm rãi – Quả thật không tính là quá hung dữ, ngoại trừ thi thoảng ăn thịt người thì những việc khác vẫn ổn. Nhưng sau khi Lan Thương bị tiêu diệt, nước Nam Hạp tan vỡ hai trăm năm, “dân bách loạn” cũng không được coi là người cho lắm.
Bạch Lệnh vừa định nói “sao có thể, ra thể thống gì”, lại lập tức nhớ tới thế tử Vĩnh Ninh hầu kỳ thú kia, lại nuốt lời vào – thứ kia cũng không phải không làm được.
Thiếu gia bùn nhão không trát được tường của nó đạt được ý đồ bèn thò đầu ra, hài lòng xoay người, ngủ lại sau khi thức dậy, mãn nguyện nằm mơ: nếu sau này Hề Duyệt có thể tự đổi pháp trận cho mình thì tốt, hắn không cần trông gì nữa, để bán ngẫu tự lớn thành đại năng.
Bàng Tiển buông hắn ra:
– Có gì mà không dám. – Ngụy Thành Hưởng nghĩ.
– Chào mừng đến với Võng Lượng* hương, chàng trai trẻ.
*Võng lượng là loài yêu quái ở gỗ đá trong núi sông.
Không biết vì sao, lòng y hiếm khi có chút không chắc chắn.
Quan lại và thương nhân đều thở phào một hơi – Trang vương là người sĩ diện.
Trú quân trên thuyền trả lời:
Sư tôn nói thứ này được ví như dây thép cạy khóa, để ở đó chẳng có tác dụng gì, rơi vào tay siêu trộm là sẽ trở thành thần khí phá cửa. Nó có thể phát huy tác dụng lớn thế nào thì hoàn toàn trông vào chủ nhân. Chủ nhân không giỏi thì dùng nó để treo cổ cũng không chết được; nhưng nếu chủ nhân đủ nhạy bén với linh khí, thời cơ ra tay đủ chuẩn xác, tiên khí cấp Khai Khiếu này có thể trộm gà cắp chó trong cuộc chiến với Trúc Cơ và thậm chí cao hơn.
Cho đến khi những chiếc đèn sương mù kia đi xa, đội thuyền hơi nước của Đại Uyển mới cất tiếng còi tiếp tục đi về phía trước.
Một tiếng thú gầm đánh thức Ngụy Thành Hưởng vừa ngủ chưa lâu, cô mở mắt thích ứng một lúc với ánh nắng, qua cửa sổ rách tả tơi, cô nhìn thấy đằng xa có một vật khổng lồ đi qua. Lưng thứ to lớn đó đeo giáp vàng, rực rỡ vô cùng trong nắng sớm.
– Đó là kim giáp tranh được nuôi ở trú địa nước Thục. Vùng đất này nhiều linh thú, con súc sinh kia nổi điên lên là không nhận người thân, cẩn thận một chút. – Một người bảo, liếc Ngụy Thành Hưởng qua cửa sổ, lôi lên một thi thể đã lạnh ngắt cạnh xe ngựa, như muốn cười rồi lại thôi, gật đầu một cái với cô – “Ve bất bình”, khá đấy.
Ngụy Thành Hưởng không lên tiếng – cô đang ngậm linh thạch trong miệng.
Thân kiếm “cụp” một cái chặn linh khí đầy trời, mu bàn tay Bàng Tiển nổi gân xanh, vung trường kiếm, linh khí ùa vào mặt bị kiếm kia quấn lấy. Linh khí chân nguyên đến từ kiếm tu đỉnh Phi Quỳnh gần gũi với thân kiếm một cách tự nhiên, bọc một tầng sương hàn ý bức người trên lưỡi kiếm, rồi dừng lại.
Linh khí của viên lam ngọc kia đã cạn sạch, viên đá biến thành than xốp, lưỡi đè một phát đã nát. Cô không lãng phí mà nuốt cả vụn đá, đưa tay sờ pháp trận bị phá hủy trên xe ngựa.
“Đại thúc” trong chuyển sinh mộc nói, dù cô đã quyết tâm đi theo những tà ma nọ, thì cũng tuyệt đối không được giống những nạn dân không tên không họ kia. Đám tà ma này quét người ta tới lui như cầm chổi quét lá rụng, gặp chuyện chắc chắn sẽ đẩy những người này ra, sống hay chết trông cả vào số phận. Cô mua bao nhiêu kim bàn thải mà chưa trúng được một đồng, sao trộm được vận may giữ mạng kia?
Cô nhất định phải cải trang, giả vờ có chỗ dựa có đồng đảng, để người ta không biết thực hư về cô, không biết nói thì đừng nói, thật sự không kìm được thì lén nói với chuyển sinh mộc.
Cô là “khách” không phải tín đồ, những tà ma được gọi là “người chiêu tuyết” kia quả nhiên khá khách khí với cô. Trên tàu, Ngụy Thành Hưởng có một phòng riêng, cập bờ bách loạn, người khác ngủ ngoài trời, cô có xe ngựa… trên xe ngựa giấu không ít pháp trận.
Theo suy đoán của Ngụy Thành Hưởng, pháp trận có lẽ là một môn học riêng rẽ, dù sao thì đại thúc trong chuyển sinh mộc tự xưng mình là “kiếm tu” cũng không hiểu thứ này lắm.
Đêm qua sau khi lên xe ngựa, đại thúc tìm tòi sách vở đến nửa đêm mới nghiên cứu được pháp trận trên xe thông qua chuyển sinh mộc một cách chắp vá và rời rạc – có thứ giám sát cô, có thứ dùng để tấn công giết người. Cái sau không thể kết nối khởi động, chắc là để đề phòng vạn nhất.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-ns
Đặt nhiều “mắt” trên xe như vậy, những tà ma này chắc chắn đang thăm dò cô, đại thúc hỏi cô có dám sửa pháp trận trên xe theo chỉ dẫn của hắn không. Người phàm chưa mở linh khiếu dù làm pháp trận thì hiệu quả cũng rất hạn chế, chỉ có thể lợi dụng thứ có sẵn.
Đại thúc nói chút căn bản về pháp trận của hắn thuần túy là học đến đâu áp dụng đến đấy, không đảm bảo hiệu quả, làm sai không cần người khác ra tay, chính hắn có thể khiến cô và xe nổ tung xác.
– Có gì mà không dám. – Ngụy Thành Hưởng nghĩ.
Giờ Mão hai khắc, trời còn chưa sáng, thuyền viên ca sáng tối đã bắt đầu giao ca, những “thuyền viên” này ai nấy đều mặc giáp, trên thuyền thậm chí còn có một đội hỏa súng.
Cô còn thứ gì không thể hi sinh?
Nửa đêm hôm qua, hai người họ một động mồm một động tay, kinh tâm động phách tạo lại pháp trận. Rồi Ngụy Thành Hưởng nghiến răng một cái như cược mạng, cho một viên linh thạch vào pháp trận kia.
Cô là “khách” không phải tín đồ, những tà ma được gọi là “người chiêu tuyết” kia quả nhiên khá khách khí với cô. Trên thuyền, Ngụy Thành Hưởng có một phòng riêng, cập bờ bách loạn, người khác ngủ ngoài trời, cô có xe ngựa… trên xe ngựa giấu không ít pháp trận.
Ánh sáng xanh lam lặng lẽ chảy qua pháp trận, không nổ chết cô ngay tại chỗ.
Sáng sớm, pháp trận được sửa bị phá hủy, để lại cho cô hai cỗ thi thể, linh thạch pháp trận từng dùng hiện tại đã vào bụng Ngụy Thành Hưởng.
Ngoài xe ngựa, nạn dân ngủ ngoài trời chết mấy người liền, nghe nói đêm qua bị dân bách loạn tập kích.
Ngụy Thành Hưởng không nhìn kỹ hai thi thể chết trong tay cô, cũng không rảnh sụt sùi cho người đồng hành mạng rẻ hơn đất.
Thừa dịp tà ma nhặt xác, cô tranh thủ thời gian dựa lên xe ngựa nghỉ ngơi lấy sức.
Cái đầu trùm chăn giả chết đến cùng, dí kiểu gì cũng không động đậy.
Hề Bình:
Lại sống tạm thêm một ngày.
Bạch Lệnh dòm sắc mặt y, đổi giọng, lại bảo: