QUỲNH PHƯƠNG CHƯỚNG – KẾT
Tác giả: Priest
Edit: El-Ngựa sắt sông băng vào trong mộng
Chi Tu đúng là tu dưỡng tốt, nghe phát ngôn mặt mâm này của hắn mà có thể nhịn không mở miệng châm biếm, chỉ lắc đầu bình tĩnh ôn hòa:
– Không được.
Minh văn ẩn khắp chốn bên bờ tây sông Lăng Dương từ từ sáng lên, Trang vương vốn ngủ không sâu bị ánh sáng lờ mờ kinh động.
– Ngụy Thành Hưởng!
– Người nhà ngươi bình an, bờ tây sông Lăng Dương có chôn minh kỵ lửa dưới đất.
Hề Bình bèn trơ mặt nói khoác không ngượng mồm:
Chi Tu thu hồi giới tử, khoát tay với hắn, sờ vết rạch kia, đột nhiên có cảm giác, y nhíu mày nhìn về phía bầu trời trong vắt mà buốt giá trên đỉnh Phi Quỳnh.
A Hưởng hiểu chuyện cảm ơn rồi xuống xe, chạy về phía khu xưởng. Đuổi kịp giờ người ta sắp đóng cửa hàng, cô dùng tiền cơm tiết kiệm được mua một tờ kim bàn thải. Trúng hay không không quan trọng, dù sao cô cũng không đợi được đến lúc trao thưởng, có thể giữ lại một kỷ niệm.
– Sư phụ, ta thế này là vì nước vì dân. Người bảo ta không được chỗ nào? Không phải người nói Khai Khiếu kỳ hành tẩu giang hồ chủ yếu dựa vào ngoại vật sao…
Tiếng gào khóc không biết bay từ đâu tới, đẩy cô lảo đảo bước tới tận hẻm chuột
Cô… thậm chí không cần làm công nhân nữa?
– Mỗi năm món…
Chi Tu tốt tính sửa lại:
Miếu Nam Thánh rung chuông báo động.
Hề Bình lập tức cảm thấy chân đeo sức nặng ngàn quân, hắn thử giơ chân, dùng cạn kiệt sức lực mà độ cao nâng lên vẫn không đủ cho một con chuột chui qua:
– Dựa vào kinh nghiệm và kiến thức.
Một trận gió bấc cuốn tới, mùi khét lẹt trút đầy mặt A Hưởng.
Lúc này, Gang Tấc bạch ngọc Trang vương đặt trên bàn nhỏ đầu giường sáng lên.
– Thế đi theo sư phụ cũng không tăng thêm kiến thức gì mà, – nghịch đồ lại bắt đầu lên nóc nhà lật ngói – ta thấy hình như người cũng quên từ lâu rồi, hỏi chút xíu mà người cũng phải tạm xem thiên tượng.
Bạch Lệnh vừa chỉnh áo ngoài cho y vừa nói:
Chi Tu: …
– Thu dọn rồi kiểm tra một lượt xem có thương vong không. Con bé kia, ngươi đi theo ta. – Bàng Tiển gọi A Hưởng lại, nói thêm với các áo lam – Điều tra lô rượu tuyết trên thuyền… không, đề phòng ngộ nhỡ, lưu ý đến tất cả rượu tuyết gần đây trên thị trường cho ta, không ổn thì tìm hết về.
Một tờ giấy bay vào từ cửa sổ, người Bạch Lệnh cũng dính tro.
– Hơn nữa ta còn có linh cốt…
– Ta luyện kiếm lợi hại rồi có thể bảo vệ người thân bạn bè không?
– Ta biết…
– Còn có mặt mũi nhắc đến linh cốt gà mờ của ngươi, ngươi nói nó từng “linh” mấy lần? – Chi Tu thở dài, giơ tay.
– Năm mươi tám… năm mươi chín!
A Hưởng ngẩng đầu, thế là Hề Bình cũng cùng cô nhìn mệnh trời đè lên đầu chúng sinh, không thể đẽo gọt và cũng không thể làm trái kia.
Mắt Hề Bình hoa lên, bị sư tôn hắn ném vào một hạt giới tử.
– Khắc minh văn cần Trúc Cơ, nhưng ngươi phải biết chữ minh văn thường gặp, cầm cuốn sách đọc trên đường.
Hề Bình lập tức cảm thấy chân đeo sức nặng ngàn quân, hắn thử giơ chân, dùng cạn kiệt sức lực mà độ cao nâng lên vẫn không đủ cho một con chuột chui qua:
– Về phần bùa, kiếm tu không hay vẽ bùa, đạo phù chú ta cũng lơ lỏng, ngươi mang “Phù chú điển”, dùng đến cái nào thì vẽ theo, quên thì tra lại. Thất bại chính là do không khống chế tốt linh khí, thử thêm mấy lần là biết. Vẽ trên giấy bùa dễ hơn đôi chút, thuần thục rồi cũng có thể vẽ luôn lên không khí.
– Sư phụ, người muốn dìm ta xuống sông* sao?
*Thời xưa nam nữ tư thông sẽ bị tống vào chuồng lợn tre, thêm đá lớn và ném xuống sông.
Đồ dễ cháy dễ nổ trong khu xưởng ngoại thành Nam quá nhiều,trời lại không chịu giúp hướng gió, một tia lửa rơi xuống trực tiếp dẫn đến hỏa thiêu liên doanh bảy trăm dặm!
Người đi cạnh vũng bùn luôn lo sợ bị bùn bắn đầy người… trừ khi bản thân cũng nhảy xuống.
– Hôm nay có tà ma trà trộn vào Kim Bình qua thuyền chở rượu tuyết, Thiên Cơ các đã kịp thời bắt người, nhưng trước đó đã có một lô hàng đổ vào thị trường. Những rượu tuyết này dùng gấp đôi thạch tuyết nên đậm hơn, mùi hương lạ sẽ dụ người uống quá chén. Thủ đoạn thử độc của các ông chủ cửa hàng rượu tuyết có thể so với Thiên Cơ các, thực ra họ đều ngầm hiểu rõ, chỉ là thấy làm ăn tốt nên cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, còn dùng mánh lới “không say” để nâng giá… lời nói và hành động của người uống nhiều loại rượu tuyết đậm đặc này đúng là không khác gì tỉnh táo, chỉ là tinh thần trí tuệ tổn thương, thường có hành động bừa bãi kinh người. Đợt này tai nạn xe cộ ngoại thành Nam nhiều gấp đôi bình thường, e rằng đều vì mầm họa này.
Giọng Chi Tu truyền tới từ “xa xôi”:
Lúc này, một ông lão ăn xin mình đầy bụi bặm chống gậy bước qua, miệng hát lập lờ rằng:
– Ngẩng đầu.
Trên giới tử có một vết rạch tràn đầy lệ khí, đã rách.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
Hề Bình vừa ngẩng lên đã thấy bảy cây nến lơ lửng từ gần đến xa trên đầu mình, cây gần nhất cách hắn hơn một trượng:
– Đến linh đường cũng đã bố trí xong…
Hề Bình nghe xong vẫn không thấy dễ chịu.
– Nói nhảm lắm, trong giới tử này không được lên cao, không được ngự kiếm, không được ném đồ, cấm tiệt phù chú pháp trận minh văn, ngươi chỉ có thể dùng đàn xương làm tắt nến. Khi nào ngươi khống chế thành thạo đàn xương, gảy một phát dập tắt bảy cây nến, khi đó ta sẽ thả ngươi xuống núi. – Chi Tu nói khoan thai – Yên tâm, Hề Duyệt sẽ nấu cơm cho ngươi, không để ngươi đói. Đương nhiên, nếu ngươi đồng ý không gây rối quấy nhiễu ta nữa và tu luyện tử tế trên đỉnh Phi Quỳnh, vi sư cũng có thể thả ngươi ra bất cứ lúc nào.
Bầu trời trước hừng đông nói cho y địa ngục nhân gian ngoài thành Nam Kim Bình lúc này, bóng đen lướt qua khuôn mặt Chi Tu.
Hề Bình: …
Thế nên kiếm tu gảy “đàn”, đàn ra chính là kiếm ý.
Ngoại thành Nam Kim Bình, Bàng Tiển thu hồi tiên khí bị phá hủy, tuy đã quen, hắn vẫn buồn bực thở dài thườn thượt.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, dù sao cũng không có việc của cô, bán cô theo cân cũng chẳng mua được một chén rượu tuyết. Dù có uống hỏng cả bụng, chẳng lẽ các quý nhân còn không có tiền thuốc giống ông nội cô?
– Sư phụ, ta thế này là vì nước vì dân. Người bảo ta không được chỗ nào? Không phải người nói Khai Khiếu kỳ hành tẩu giang hồ chủ yếu dựa vào ngoại vật sao…
– Thu dọn rồi kiểm tra một lượt xem có thương vong không. Con bé kia, ngươi đi theo ta. – Bàng Tiển gọi A Hưởng lại, nói thêm với các áo lam – Điều tra lô rượu tuyết trên tàu… không, đề phòng ngộ nhỡ, lưu ý đến tất cả rượu tuyết gần đây trên thị trường cho ta, không ổn thì tìm hết về.
Bàng Tiển đương nhiên sẽ không làm khó một đứa trẻ choai choai, rất khách khí với A Hưởng, trước tiên dẫn cô về ăn bữa cơm, rồi lại ôn tồn hỏi mấy câu, A Hưởng đều nói theo lời Hề Bình dạy. Thực ra Bàng Tiển vừa nghe đã biết cô có điều che giấu, nhưng Chi tướng quân không nói gì mà chỉ bảo hắn thu xếp giúp cô bé này, hắn đoán đỉnh Phi Quỳnh hẳn đã nắm rõ chuyện cô che giấu.
Hề Duyệt vốn đang viết tên của mình, “Hề” có quá nhiều nét, nó viết kiểu gì cũng không xong, một đống chữ đầu lìa khỏi xác bò đầy đất, như xác chết cháy đầu hẻm chuột.
Thế nên ông nội mới luôn để cô giả trai.
Góc nhìn của Hề Bình chỉ có thể đi theo A Hưởng, không nhìn được toàn cảnh thành Nam. Hắn lúc thì nhìn Kim Bình nhờ A Hưởng, lúc lại xem Gang Tấc bạch ngọc của hắn đã có hồi âm chưa, mắt bận rộn sắp không theo kịp.
Hiểu rõ mọi việc là có cơ hội, ngược lại thì lúc nên hồ đồ cũng không cần vội thông minh, thế là Bàng Tiển tha cho A Hưởng thấp tha thấp thỏm một cách nhẹ tênh, chỉ nói:
– Ở đây có một… năm mươi tư, – bọn họ tìm được thi thể là sẽ hô to số – qua đây giúp một tay.
– Đã có tà ma tìm được ngươi thì về sau sẽ có không ít chuyện như vậy, ngươi đừng sống tùy tiện trong khu xưởng tối tăm hỗn loạn đó nữa. Thế này, lát nữa ngươi về thu dọn đồ đạc, sáng mai ta đưa ngươi về quê, sắp xếp cho ngươi một thân phận.
A Hưởng không có tư cách ý kiến, hỏi dè dặt:
– Ta nhớ rồi, nhớ thật rồi. – A Hưởng thì thầm với hắn – Thúc, dù là họ nổ, ta cũng phải giống họ thì mới có thể báo thù.
A Hưởng căng thẳng, tôn trưởng nói muốn tìm người nhận nuôi cô, vậy nếu cô không phải cô nhi thì chắc chắn là không được. Nhưng từ khi ông nội ra đi, cô và Xuân Anh hai người phụ nữ một già một trẻ gần như có chút ý nghĩa gửi gắm vào nhau, cô rời đi trong sạch, để dì Xuân Anh ở lại nơi đó một mình sao?
– Tôn trưởng muốn ta làm gì?
A Hưởng hơi mù mờ, thấy từ xa tít có một đám mây đen khổng lồ vươn mình khỏi đất bằng rồi xộc lên trời.
Hề Bình bèn trơ mặt nói khoác không ngượng mồm:
Có người dính đầy máu me lảo đảo chạy tới:
– Ngươi thì làm được gì? – Bàng Tiển cười ha hả – Ta tìm người nhận ngươi làm con gái nuôi, ngươi làm con của người ta, sau này đổi tên rồi sống cho tốt, mấy năm nữa tìm một nhà chồng tốt. Nhưng ngươi phải cảnh giác, đừng nhắc chuyện quá khứ nữa.
– Thôi, – y thở dài – ngươi đi theo ta.
A Hưởng sửng sốt cả buổi, không dám tin còn có chuyện tốt thế này.
A Hưởng sửng sốt cả buổi, không dám tin còn có chuyện tốt thế này.
Thế là cô cắn răng, nói không biết tốt xấu y như trước:
– Thất đức, cũng chỉ có kiếm tu với nghệ nhân xiếc ảo thuật nghĩ được ra chiêu hiểm cỡ này. – Mông Hề Bình như mọc đinh, lúc thì phồng má thổi lên trời, lúc lại thò đầu phá đám Hề Duyệt – Ta nói nè bé cưng Duyệt, chữ này của ngươi… ối…
Chi Tu đả tọa trên vách đá bỗng mở mắt, giây lát sau, y đáp xuống cạnh giới tử ở cửa nhà tranh.
Cô… thậm chí không cần làm công nhân nữa?
Tất cả thuyền hơi nước trên dòng Đại Vận tránh khẩn cấp, nước cả nửa con sông đều đổ vào khu xưởng, ròng rã một canh giờ, lửa lớn mới dừng.
Không phải A Hưởng sợ bán sức lao động, cô biết viết biết tính, máy móc mới học là quen tay, có thể làm ít nghề mộc sơ sơ, cơm tập thể của mấy chục người cũng có thể đảm đương, gắng sức kiếm sống là điều rất tốt.
Không biết nhà ai lại đang vội làm gì, khói bụi ngoài thành Nam còn nhiều hơn trước kia, A Hưởng không khỏi ho khan mấy tiếng, thầm nghĩ: Tết nhất đến nơi rồi, sao vẫn còn thâu đêm suốt sáng…
Nhưng “công nhân nữ” ở Đại Uyển có thanh danh gì? Nói ra đều khiến người ta cho rằng đó là ngôn hành thô bỉ, sớm chiều kè kè với một đám đàn ông, hạng người ai cũng có thể làm chồng, cũng chẳng khác gái giang hồ là bao.
Nước sông Vận thối, mưa rơi từ trên trời cũng thối, đâu đâu cũng thối um.
Dù sao cô cũng không thể trở thành đại nhân áo lam, chẳng bằng nhảy xuống cho rồi.
Thế nên ông nội mới luôn để cô giả trai.
– Chạy mau! Đi mau…
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
A Hưởng há hốc miệng, suýt nữa mừng phát khóc.
Chi Tu nhìn hắn, kỳ dị lắm, cảm giác như nhìn thấy mình của rất nhiều năm trước.
Bỗng cô lại nhớ ra gì đó, thấp thỏm ngập ngừng hỏi:
Hề Bình bị nhốt trong giới tử đang buồn bực ngán ngẩm khều tay, Hề Duyệt bầu bạn bên cạnh.
– Tôn trưởng, ta có thể mang “mẹ” ta đi không?
Các áo lam của Thiên Cơ các ngự kiếm vọt khỏi thành, nước sông Vận được các bán tiên trực tiếp điều động tạt về phía lửa lớn.
– Mẹ gì của ngươi? – Bàng Tiển hỏi.
Đứng ở đầu hẻm chuột, A Hưởng cơ hồ thảng thốt một hồi, hoài nghi mình đã tìm nhầm chỗ.
Hề Bình: …
A Hưởng căng thẳng, tôn trưởng nói muốn tìm người nhận nuôi cô, vậy nếu cô không phải cô nhi thì chắc chắn là không được. Nhưng từ khi ông nội ra đi, cô và Xuân Anh hai người phụ nữ một già một trẻ gần như có chút ý nghĩa gửi gắm vào nhau, cô rời đi trong sạch, để dì Xuân Anh ở lại nơi đó một mình sao?
– Hơn nữa ta còn có linh cốt…
Thế là cô cắn răng, nói không biết tốt xấu y như trước:
– Tùy ý, – Bàng đại nhân thậm chí còn không nghe hết, xua tay rất không để ý – ngươi tự xem mà làm, kín miệng là được.
Bàng Tiển đương nhiên sẽ không làm khó một đứa trẻ choai choai, rất khách khí với A Hưởng, trước tiên dẫn cô về ăn bữa cơm, rồi lại ôn tồn hỏi mấy câu, A Hưởng đều nói theo lời Hề Bình dạy. Thực ra Bàng Tiển vừa nghe đã biết cô có điều che giấu, nhưng Chi tướng quân không nói gì mà chỉ bảo hắn thu xếp giúp cô bé này, hắn đoán đỉnh Phi Quỳnh hẳn đã nắm rõ chuyện cô che giấu.
– Chính là… người dì luôn chăm sóc ta, dì ấy đang…
– Thúc, Bàng đại nhân kia nói muốn đưa ta về quê đổi lốt, sống tháng ngày yên lành.
– Tùy ý, – Bàng đại nhân thậm chí còn không nghe hết, xua tay rất không để ý – ngươi tự xem mà làm, kín miệng là được.
Lúc này, một người áo lam sải bước đi tới, rỉ tai gì đó với Bàng Tiển.
Mà Gang Tấc bạch ngọc vẫn chưa có hồi âm.
Lại một âm thanh ầm ĩ át mất tiếng trả lời của đối phương, gió nóng cuốn cát đá hung dữ quật lên mặt A Hưởng. Cô đưa tay che gò má nóng rát, tai kêu ong ong, đã sờ thấy máu.
A Hưởng tuổi trẻ thính tai, loáng thoáng nghe thấy tôn trưởng kia nói “rượu tuyết… không ổn… không ít người…” gì đó, nhớ người đàn ông mặt trắng từng nói với cô “dạo này phải cẩn thận với người uống rượu tuyết”, thầm nghĩ: chẳng lẽ rượu tuyết đã bị bọn họ trộn gì vào.
Giọng Chi Tu truyền tới từ “xa xôi”:
– Nhưng ta không muốn đi nữa. Thay cái gì, đổi cái gì, không phải trên đầu vẫn là một bầu trời sao… vô ích thôi.
Chi Tu: …
Nhưng cô không nghĩ nhiều, dù sao cũng không có việc của cô, bán cô theo cân cũng chẳng mua được một chén rượu tuyết. Dù có uống hỏng cả bụng, chẳng lẽ các quý nhân còn không có tiền thuốc giống ông nội cô?
Những người sống sót sau thảm họa đeo khuôn mặt hát hí, cũng không nhìn ra ai với ai. A Hưởng loạng choạng, thấy ai có dáng vẻ giống người quen của cô là níu lại. Không ai bực cô mạo phạm, những người lang thang trên tro tàn đều đã mất hồn, vẻ mặt thê lương hệt như cô.
Bàng đô thống nghe xong vội vàng rảo bước đi mất, chỉ sắp xếp một người áo lam dẫn A Hưởng đi.
Nhưng kiếm khí bễ nghễ vô song ấy lại không tổn hại hắn mảy may, chỉ chui vào mi tâm hắn, tan vào trong trăm xương.
– Thế ta đi làm gì? – Hề Bình nói – Sư phụ, người vẫn nên dạy ta ít việc dùng được đi, ta muốn xuống núi xử chết đám tà ma này.
Trên xe, A Hưởng chậm nửa nhịp nhớ lại những thứ chấn động lòng người ngày hôm nay, thầm thổn thức một hồi rồi lại đặt sang bên.
Ngõ hẻm nhỏ âm u ẩm ướt trong ký ức không thấy nữa, tầm nhìn xung quanh trở nên thoáng đãng, nháy mắt đã thấy được dòng Đại Vận.
Hắn còn chưa kịp bình luận, một tiếng kêu thê thảm tê tâm liệt phế bỗng bùng nổ bên tai, trước mắt ánh lửa ngút trời.
Con người ấy à, có thể sống tử tế qua ngày đã là không tồi rồi, nghĩ nhiều thế để làm gì? Hãy để ý dưới chân thôi.
A Hưởng cất bước định xông vào lửa.
– Lăng Dương vệ, Lăng Dương vệ, mây lành bay cao, trăng bạc rụng xuống. Cửa son uống tuyết, quỷ nghèo say mèm… các vị, thưởng hai đồng đi ôi chao, lão đã cúng bài vị trường sinh cho ngài rồi… thưởng hai đồng đi ôi chao…
Áo lam làm qua quýt cho xong, ném cô tại cổng thành Nam rồi mặc kệ:
Hề Bình gọi mấy tiếng, cô không đáp.
– Hôm nay sông Vận vừa xảy ra động tĩnh lớn như thế, một chốc một lát chắc đám tà ma cũng không dám đến, không nguy hiểm gì, ngươi tự về đi.
– Ngụy Thành Hưởng, ngươi muốn làm gì? Lần trước coi như ngươi vẫn chưa nhớ được! Những tà ma kia thế nào ngươi không thấy sao, lẫn lộn với chúng, ngươi cẩn thận bị hủy dung nở hoa cả mặt như “lão bùn” kia! Ngươi muốn như con chuột dưới cống ngầm, bị Thiên Cơ các truy sát đến chết sao? Nói không chừng nhà các ngươi bị chính những tên khốn đó nổ!
A Hưởng hiểu chuyện cảm ơn rồi xuống xe, chạy về phía khu xưởng. Đuổi kịp giờ người ta sắp đóng cửa hàng, cô dùng tiền cơm tiết kiệm được mua một tờ kim bàn thải. Trúng hay không không quan trọng, dù sao cô cũng không đợi được đến lúc trao thưởng, có thể giữ lại một kỷ niệm.
Giây lát sau, một đạo kiếm khí bức thẳng đến mi tâm hắn, cả đỉnh Phi Quỳnh đều run cầm cập theo.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
Cô định đến hẻm chuột tìm dì Xuân trước, hôm nay nếu gặp khách làng chơi thì phải chửi ầm lên một lần cho sung sướng, dù sao họ cũng sắp rời khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này rồi! A Hưởng không rành mấy lời chợ búa tục tằn lắm, ông nội nuôi cô lớn dù sao cũng là người đọc sách, sợ vừa lâm trận thể hiện đã kích động quên lời, bèn bắt đầu vừa nhảy chân sáo vừa chuẩn bị.
– Pháp trận có thể coi là minh văn bậc thấp, nhưng cần linh thạch, dễ sửa chứ cũng không có uy lực lớn như minh văn. Quy tắc vận hành tuy có khác biệt, nhưng tư duy cơ bản tương tự nhau, đừng lơ là bài học của ngươi. Nhập môn không có đường tắt, thuộc lòng là được.
Không biết nhà ai lại đang vội làm gì, khói bụi ngoài thành Nam còn nhiều hơn trước kia, A Hưởng không khỏi ho khan mấy tiếng, thầm nghĩ: Tết nhất đến nơi rồi, sao vẫn còn thâu đêm suốt sáng…
– Ngươi cho rằng ai cũng có thể giống với Bàng sư huynh ngươi, đồ linh tinh đầy người mà không lẫn lộn? Hắn đã tích lũy từ trăm năm vào sinh ra tử. Gà mờ như ngươi xoay xở được bốn năm món tiên khí đã không tồi. Mang nhiều đồ, gặp chuyện thật còn không đến lượt ngươi chọn tiên khí, đợi ngươi có thêm chút bản lĩnh rồi lại đến lấy.
Cô bỗng cảm thấy không ổn, nghe thấy tiếng hét điên cuồng và tiếng mắng chửi giận dữ truyền tới trong gió.
Đỉnh Phi Quỳnh băng phủ kín ngàn dặm, không thể tự dưng mọc ra tâm.
Nhưng khóe miệng còn chưa hạ xuống, Trang vương bỗng khựng lại: sao hắn biết?
Một trận gió bấc cuốn tới, mùi khét lẹt trút đầy mặt A Hưởng.
Uỳnh —
Bầu trời phía nam đổi màu.
Hề Bình: …
– Thưởng hai đồng đi ôi chao… – Lão ăn mày mặt hướng xuống bùn, lưng ngoảnh lên trời, quỳ trên đất vừa chắp tay vừa lẩm bẩm – Cửa son uống tuyết… quỷ nghèo say mèm… cửa son uống tuyết…
Có người gào lên tê tâm liệt phế:
– Công xưởng cháy rồi!
Có người gào lên tê tâm liệt phế:
– Chạy mau! Đi mau…
A Hưởng tuổi trẻ thính tai, loáng thoáng nghe thấy tôn trưởng kia nói “rượu tuyết… không ổn… không ít người…” gì đó, nhớ người đàn ông mặt trắng từng nói với cô “dạo này phải cẩn thận với người uống rượu tuyết”, thầm nghĩ: chẳng lẽ rượu tuyết đã bị bọn họ trộn gì vào.
Uỳnh —
A Hưởng há hốc miệng, suýt nữa mừng phát khóc.
Một tiếng động ầm ĩ, mặt đất chấn động khiến chân người ta mềm nhũn.
Một thi thể nữ tên “sáu mươi” bị ném tới bên chân A Hưởng, khuôn mặt đã bị thiêu cháy, há miệng ngửa mặt lên trời hứng nước mưa.
A Hưởng hơi mù mờ, thấy từ xa tít có một đám mây đen khổng lồ vươn mình khỏi đất bằng rồi xộc lên trời.
Có người dính đầy máu me lảo đảo chạy tới:
Một tiếng động ầm ĩ, mặt đất chấn động khiến chân người ta mềm nhũn.
– Đừng hóng nữa! Bên đó nổ rồi!
A Hưởng bị đám người bỏ chạy tứ tán xô đẩy, rướn cổ hỏi:
Hề Bình kinh ngạc nhìn tay mình.
– Chỗ nào cháy? Chỗ nào nổ? Xảy ra chuyện gì rồi?
– Tránh ra, – quan lão gia sứt đầu mẻ chán tiến tới xua đuổi, đạp một phát khiến ông già lảo đảo – lão ăn mày từ đâu tới, chỗ nào cũng chui, đêm qua sao không hỏa táng ngươi luôn thể, xúi quẩy!
– Nói nhảm lắm, trong giới tử này không được lên cao, không được ngự kiếm, không được ném đồ, cấm tiệt phù chú pháp trận minh văn, ngươi chỉ có thể dùng đàn xương làm tắt nến. Khi nào ngươi khống chế thành thạo đàn xương, gảy một phát dập tắt bảy cây nến, khi đó ta sẽ thả ngươi xuống núi. – Chi Tu nói khoan thai – Yên tâm, Hề Duyệt sẽ nấu cơm cho ngươi, không để ngươi đói. Đương nhiên, nếu ngươi đồng ý không gây rối quấy nhiễu ta nữa và tu luyện tử tế trên đỉnh Phi Quỳnh, vi sư cũng có thể thả ngươi ra bất cứ lúc nào.
Có người trả lời:
– Không biết, bùng từ xưởng sợi bông bên kia…
Lại một âm thanh ầm ĩ át mất tiếng trả lời của đối phương, gió nóng cuốn cát đá hung dữ quật lên mặt A Hưởng. Cô đưa tay che gò má nóng rát, tai kêu ong ong, đã sờ thấy máu.
Bầu trời phía nam đổi màu.
Con người Hề Bình đa phần thời gian vô tâm, gảy bừa đàn xương chỉ có thể nhiễu dân.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
– Lò luyện kim cũng nổ rồi! Lò luyện độ nguyệt kim nổ rồi!
Xưởng sợi bông… không phải rất gần hẻm chuột sao?
A Hưởng cất bước định xông vào lửa.
Hề Bình bị nhốt trong giới tử đang buồn bực ngán ngẩm khều tay, Hề Duyệt bầu bạn bên cạnh.
Không phải A Hưởng sợ bán sức lao động, cô biết viết biết tính, máy móc mới học là quen tay, có thể làm ít nghề mộc sơ sơ, cơm tập thể của mấy chục người cũng có thể đảm đương, gắng sức kiếm sống là điều rất tốt.
Bán ngẫu cứ như một cái đuôi nhỏ trung thành, lúc chơi cùng luôn để hắn thắng; lúc chịu phạt lại làm phần lớn công việc cho hắn. Đưa cơm xong nó cũng không đi, Hề Bình luyện đàn xương, bán ngẫu bèn nhặt một cành cây trong giới tử, vạch từng nét lớn viết chữ trên đất.
– Thất đức, cũng chỉ có kiếm tu với nghệ nhân xiếc ảo thuật nghĩ được ra chiêu hiểm cỡ này. – Mông Hề Bình như mọc đinh, lúc thì phồng má thổi lên trời, lúc lại thò đầu phá đám Hề Duyệt – Ta nói nè bé cưng Duyệt, chữ này của ngươi… ối…
– Lò luyện kim cũng nổ rồi! Lò luyện độ nguyệt kim nổ rồi!
Hắn còn chưa kịp bình luận, một tiếng kêu thê thảm tê tâm liệt phế bỗng bùng nổ bên tai, trước mắt ánh lửa ngút trời.
Bạch Lệnh ho khan mấy tiếng, nhanh nhẹn nói:
Hề Bình giật nảy mình.
Xưởng sợi bông… không phải rất gần hẻm chuột sao?
Miếu Nam Thánh rung chuông báo động.
– Ta biết vì sao đàn xương của ngươi lúc linh lúc không linh rồi, – Chi Tu nói – ngươi lấy xương làm đàn, thứ đàn là tiếng lòng, tâm không động, dây đàn cũng không động.
Các áo lam của Thiên Cơ các ngự kiếm vọt khỏi thành, nước sông Vận được các bán tiên trực tiếp điều động tạt về phía lửa lớn.
Có minh kỵ lửa, thế chống nước thì sao? Giảm xóc thì sao?
Nhưng dường như đó là nghiệp hỏa trên con đường cùng, đội gió táp mưa sa vẫn nhảy múa điên cuồng không ngừng nghỉ. Khói đặc bùng lên nơi nước lửa giao phong một mất một còn, bay vào Kim Bình, phủ một tầng hoa cái* dày đặc trên bầu không u ám của tòa thành.
*Sao cổ, hàm ý vận đen.
– Chính là… người dì luôn chăm sóc ta, dì ấy đang…
Hề Bình đột ngột rơi xuống tuyết, suýt chút không đứng vững:
A Hưởng nghe thấy hai câu quen tai này bèn từ từ quay đầu, cách màn mưa, cô đối diện với ánh mắt sáng rực của ông già ăn mày.
Minh văn ẩn khắp chốn bên bờ tây sông Lăng Dương từ từ sáng lên, Trang vương vốn ngủ không sâu bị ánh sáng lờ mờ kinh động.
– Xưởng sợi bông ngoài thành Nam, em vợ ông chủ hay ai đó uống say rượu tuyết, dẫn một đám người bắn pháo hoa trong khu xưởng, đốt chòi lán công nhân ở. Thế lửa không hề ngừng lại, vọt sang nhà kho cách vách, nhà kho kia quản lý không tốt, một đống “bột bạc”* chất ở đó không ai quản, gặp lửa liền nổ. Vừa hay gặp phải lò luyện độ nguyệt kim gần đó tăng ca thêm giờ, tạo thành một dây chuyền nổ tung một mạch toàn bộ mặt đất ngoài thành Nam.*Chú thích của tác giả: Thực ra là nhôm.
Một tờ giấy bay vào từ cửa sổ, người Bạch Lệnh cũng dính tro.
Nhưng đống đổ nát và xác chết cháy đầy đất rốt cuộc đã khiến thiếu gia biết vật thương đồng loại.
Chi Tu tốt tính sửa lại:
– Sao thế?
Bạch Lệnh ho khan mấy tiếng, nhanh nhẹn nói:
– Ngươi thì làm được gì? – Bàng Tiển cười ha hả – Ta tìm người nhận ngươi làm con gái nuôi, ngươi làm con của người ta, sau này đổi tên rồi sống cho tốt, mấy năm nữa tìm một nhà chồng tốt. Nhưng ngươi phải cảnh giác, đừng nhắc chuyện quá khứ nữa.
Thiếu gia nhà ngoại Thôi ký nghe mà cũng nhũn cả đầu gối.
Mấy quan binh phòng vệ thành thu dọn tàn cuộc đẩy cô không khách khí, bịt mũi xới tung đống đổ nát.
– Xưởng sợi bông ngoài thành Nam, em vợ ông chủ hay ai đó uống say rượu tuyết, dẫn một đám người bắn pháo hoa trong khu xưởng, đốt chòi lán công nhân ở. Thế lửa không hề ngừng lại, vọt sang nhà kho cách vách, nhà kho kia quản lý không tốt, một đống “bột bạc”* chất ở đó không ai quản, gặp lửa liền nổ. Vừa hay gặp phải lò luyện độ nguyệt kim gần đó tăng ca thêm giờ, tạo thành một dây chuyền nổ tung một mạch toàn bộ mặt đất ngoài thành Nam.
*Chú thích của tác giả: Thực ra là nhôm.
Cô bỗng cảm thấy không ổn, nghe thấy tiếng hét điên cuồng và tiếng mắng chửi giận dữ truyền tới trong gió.
Tang!
– Thay đồ hộ ta. – Trang vương biết đêm nay không ngủ được nữa, đẩy chăn ngồi dậy – Rượu tuyết? Không phải uống hai chén thứ đó là chỉ biết cười ngu thôi sao, sao còn gây bệnh điên?
Bạch Lệnh vừa chỉnh áo ngoài cho y vừa nói:
– Hôm nay có tà ma trà trộn vào Kim Bình qua tàu chở rượu tuyết, Thiên Cơ các đã kịp thời bắt người, nhưng trước đó đã có một lô hàng đổ vào thị trường. Những rượu tuyết này dùng gấp đôi thạch tuyết nên đậm hơn, mùi hương lạ sẽ dụ người uống quá chén. Thủ đoạn thử độc của các ông chủ cửa hàng rượu tuyết có thể so với Thiên Cơ các, thực ra họ đều ngầm hiểu rõ, chỉ là thấy làm ăn tốt nên cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, còn dùng mánh lới “không say” để nâng giá… lời nói và hành động của người uống nhiều loại rượu tuyết đậm đặc này đúng là không khác gì tỉnh táo, chỉ là tinh thần trí tuệ tổn thương, thường có hành động bừa bãi kinh người. Đợt này tai nạn xe cộ ngoại thành Nam nhiều gấp đôi bình thường, e rằng đều vì mầm họa này.
– Chỗ nào cũng có hắn, còn không đủ cho hắn nhọc lòng… – Lòng Trang vương đang chứa ngàn người ngàn việc, không nhìn kỹ, chỉ nở nụ cười trong lúc bề bộn.
– Không được.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
Suy nghĩ của Trang vương xoay chuyển rất nhanh – chòi lán trong khu xưởng ngoại thành nam người chật thành họa, kho “bột bạc” nên thanh lý hẳn vẫn chưa thanh lý, khu xưởng không thoát khỏi tội quản lý không tốt. Kinh triệu doãn bù đầu không nhắc, khu xưởng kia đều có liên hệ dây mơ rễ má khó gỡ với ti thủy vận.
– Còn có mặt mũi nhắc đến linh cốt gà mờ của ngươi, ngươi nói nó từng “linh” mấy lần? – Chi Tu thở dài, giơ tay.
Nhưng phía sau nhà cung cấp rượu tuyết lớn nhất kinh thành là bộ Binh… chuyện này dễ xé rồi.
Hề Bình giật nảy mình.
Lúc này, Gang Tấc bạch ngọc Trang vương đặt trên bàn nhỏ đầu giường sáng lên.
Trang vương ngoái đầu liếc một cái, thấy một dòng chữ không mở đầu không lạc khoản trồi lên trên đó: Ở nhà thế nào? Khói dày quá, tam ca và bà nội tuyệt đối đừng ra ngoài!
– Thúc, thúc nói đúng, Nam Thánh sẽ không hiển linh, trên đời nào có thần tiên. – A Hưởng quả quyết nhét chuyển sinh mộc vào ngực, không còn niệm tụng tên họ thần tiên trong tâm tưởng cô, Hề Bình nhất thời không nhìn thấy gì nữa.
– Chỗ nào cũng có hắn, còn không đủ cho hắn nhọc lòng… – Lòng Trang vương đang chứa ngàn người ngàn việc, không nhìn kỹ, chỉ nở nụ cười trong lúc bề bộn.
Nhân Gian Hành Tẩu của Thiên Cơ các bay tới bay lui trấn long mạch đánh yêu tà, tuyệt đối không ngờ một đám bán tiên lại bị pháo của đám phá gia chi tử vờn cho thảm hại thế này.
Nhưng khóe miệng còn chưa hạ xuống, Trang vương bỗng khựng lại: sao hắn biết?
Nhân Gian Hành Tẩu của Thiên Cơ các bay tới bay lui trấn long mạch đánh yêu tà, tuyệt đối không ngờ một đám bán tiên lại bị pháo của đám phá gia chi tử vờn cho thảm hại thế này.
Đồ dễ cháy dễ nổ trong khu xưởng ngoại thành Nam quá nhiều,trời lại không chịu giúp hướng gió, một tia lửa rơi xuống trực tiếp dẫn đến hỏa thiêu liên doanh bảy trăm dặm!
Nhưng dường như đó là nghiệp hỏa trên con đường cùng, đội gió táp mưa sa vẫn nhảy múa điên cuồng không ngừng nghỉ. Khói đặc bùng lên nơi nước lửa giao phong một mất một còn, bay vào Kim Bình, phủ một tầng hoa cái* dày đặc trên bầu không u ám của tòa thành.*Sao cổ, hàm ý vận đen.
Tất cả tàu hơi nước trên dòng Đại Vận tránh khẩn cấp, nước cả nửa con sông đều đổ vào khu xưởng, ròng rã một canh giờ, lửa lớn mới dừng.
– Đến linh đường cũng đã bố trí xong…
Mà cơn mưa lớn các Nhân Gian Hành Tẩu dời đến vẫn chưa ngừng.
– Tu sĩ Khai Khiếu kỳ chỉ dùng được tiên khí cấp Khai Khiếu, bậc cao hơn ngươi không điều khiển được, nhặt thứ có duyên, chọn mấy món mang đi. Giữa các tiên khí cũng có trái tính và xung khắc, lúc chọn ngươi để ý chút, đừng để sau này chúng đánh nhau trong túi ngươi, cũng không được quá năm món.
Góc nhìn của Hề Bình chỉ có thể đi theo A Hưởng, không nhìn được toàn cảnh thành Nam. Hắn lúc thì nhìn Kim Bình nhờ A Hưởng, lúc lại xem Gang Tấc bạch ngọc của hắn đã có hồi âm chưa, mắt bận rộn sắp không theo kịp.
Những người sống sót sau thảm họa đeo khuôn mặt hát hí, cũng không nhìn ra ai với ai. A Hưởng loạng choạng, thấy ai có dáng vẻ giống người quen của cô là níu lại. Không ai bực cô mạo phạm, những người lang thang trên tro tàn đều đã mất hồn, vẻ mặt thê lương hệt như cô.
Tiếng gào khóc không biết bay từ đâu tới, đẩy cô lảo đảo bước tới tận hẻm chuột
– Ta chưa trả lệnh xuống núi, ngươi mang đi, chỉ nói ta phái ngươi đi truy tra dư nghiệt tà ma. – Chi Tu nói – Sĩ Dung…
Đứng ở đầu hẻm chuột, A Hưởng cơ hồ thảng thốt một hồi, hoài nghi mình đã tìm nhầm chỗ.
Ngõ hẻm nhỏ âm u ẩm ướt trong ký ức không thấy nữa, tầm nhìn xung quanh trở nên thoáng đãng, nháy mắt đã thấy được dòng Đại Vận.
– Ngươi mang đạo kiếm khí này tan vào đàn xương, khi nguy cấp có thể bắn ra dọa người. Chỉ là bán tiên không có chân nguyên, kiếm khí Thăng Linh cũng không phải thứ mà chút linh khí phàm gian có thể chống đỡ được, bắn một lần tốn hai viên bạch linh. Tiết kiệm chút, đừng bắn phá hết mấy cái mỏ nhà ngươi.
Mấy quan binh phòng vệ thành thu dọn tàn cuộc đẩy cô không khách khí, bịt mũi xới tung đống đổ nát.
– Ở đây có một… năm mươi tư, – bọn họ tìm được thi thể là sẽ hô to số – qua đây giúp một tay.
Bỗng cô lại nhớ ra gì đó, thấp thỏm ngập ngừng hỏi:
– Năm mươi lăm, năm mươi sáu, năm mưới bảy — cái này dính thành cục rồi, coi như năm mươi bảy đi… ôi, con điếm này chơi thoáng thế.
– Năm mươi tám… năm mươi chín!
Lão ăn mày khúm na khúm núm, quan lão gia kia khạc nhổ rồi lại đi nhanh như lướt.
Đám quan binh mới đầu còn nâng thi thể lên, sau đó vội làm không xuể, đều lười biếng lôi tới lôi lui thi thể cháy khét trên mặt đất. Không biết vị đại nhân nào bảo họ thống kê số người thương vong, thế là những thi thể co quắp có số của riêng mình.
– Tôn trưởng muốn ta làm gì?
Năm đó Lan Thương xâm phạm phía bắc, không phải heo chó vẫn tràn ngập thành, minh gì cũng vô dụng?
Một thi thể nữ tên “sáu mươi” bị ném tới bên chân A Hưởng, khuôn mặt đã bị thiêu cháy, há miệng ngửa mặt lên trời hứng nước mưa.
Con người ấy à, có thể sống tử tế qua ngày đã là không tồi rồi, nghĩ nhiều thế để làm gì? Hãy để ý dưới chân thôi.
Khi còn sống chắc hẳn rất khát.
– Công xưởng cháy rồi!
Hề Bình nôn nóng nghiêng đầu, vừa hay thấy khuôn mặt lo lắng không yên của Hề Duyệt và chữ viết lộn xộn đầy đất của nó.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
Nàng có thể là Xuân Anh, cũng có thể không phải.
Bàng đô thống nghe xong vội vàng rảo bước đi mất, chỉ sắp xếp một người áo lam dẫn A Hưởng đi.
Nước sông Vận thối, mưa rơi từ trên trời cũng thối, đâu đâu cũng thối um.
– Còn có cái này, đón lấy.
A Hưởng không tiến lên, trong cơn mưa lớn, cô cũng ngước nhìn trời theo ánh mắt của thi thể nữ, tay nắm chặt thẻ bài chuyển sinh mộc.
Những xác chết cháy cứ lởn vởn mãi trước mắt hắn, nếu hắn và A Hưởng đổi chỗ cho nhau… Hề Bình không dám nghĩ tiếp.
Hề Bình gọi mấy tiếng, cô không đáp.
Hề Bình nôn nóng nghiêng đầu, vừa hay thấy khuôn mặt lo lắng không yên của Hề Duyệt và chữ viết lộn xộn đầy đất của nó.
Hề Duyệt vốn đang viết tên của mình, “Hề” có quá nhiều nét, nó viết kiểu gì cũng không xong, một đống chữ đầu lìa khỏi xác bò đầy đất, như xác chết cháy đầu hẻm chuột.
Một quả thông lăn xuống đập vào đầu Hề Bình.
Mà Gang Tấc bạch ngọc vẫn chưa có hồi âm.
Hắn lạnh nhạt bàng quan nhìn những người phụ nữ vùng vẫy mưu sinh trong ngõ tối; hắn giận những người cùng đường bái lạy tà thần không biết đấu tranh, hắn mù mờ khó hiểu khi tà ma tự xưng đại nghĩa lớn tiếng la hét.
Nhưng đống đổ nát và xác chết cháy đầy đất rốt cuộc đã khiến thiếu gia biết vật thương đồng loại.
A Hưởng ngẩng đầu, thế là Hề Bình cũng cùng cô nhìn mệnh trời đè lên đầu chúng sinh, không thể đẽo gọt và cũng không thể làm trái kia.
– Chỗ nào cháy? Chỗ nào nổ? Xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc này, một ông lão ăn xin mình đầy bụi bặm chống gậy bước qua, miệng hát lập lờ rằng:
– Lăng Dương vệ, Lăng Dương vệ, mây lành bay cao, trăng bạc rụng xuống. Cửa son uống tuyết, quỷ nghèo say mèm… các vị, thưởng hai đồng đi ôi chao, lão đã cúng bài vị trường sinh cho ngài rồi… thưởng hai đồng đi ôi chao…
Trang vương ngoái đầu liếc một cái, thấy một dòng chữ không mở đầu không lạc khoản trồi lên trên đó: Ở nhà thế nào? Khói dày quá, tam ca và bà nội tuyệt đối đừng ra ngoài!
– Tránh ra, – quan lão gia sứt đầu mẻ chán tiến tới xua đuổi, đạp một phát khiến ông già lảo đảo – lão ăn mày từ đâu tới, chỗ nào cũng chui, đêm qua sao không hỏa táng ngươi luôn thể, xúi quẩy!
Lão ăn mày khúm na khúm núm, quan lão gia kia khạc nhổ rồi lại đi nhanh như lướt.
– Thưởng hai đồng đi ôi chao… – Lão ăn mày mặt hướng xuống bùn, lưng ngoảnh lên trời, quỳ trên đất vừa chắp tay vừa lẩm bẩm – Cửa son uống tuyết… quỷ nghèo say mèm… cửa son uống tuyết…
A Hưởng nghe thấy hai câu quen tai này bèn từ từ quay đầu, cách màn mưa, cô đối diện với ánh mắt sáng rực của ông già ăn mày.
– A Hưởng, – giọng của “đại thúc” truyền tới trong chuyển sinh mộc, lần đầu tiên người kia nói chuyện ôn tồn với cô – người này không ổn, là cùng một bọn với những tà ma kia, Thiên Cơ các đang xử lý hậu quả gần đó, ngươi gọi người tới, mau!
A Hưởng nhìn ông già ăn mày không chớp mắt, rất lâu sau, cô lẳng lặng nói:
– Thúc, Bàng đại nhân kia nói muốn đưa ta về quê đổi lốt, sống tháng ngày yên lành.
– Ta biết…
Suy nghĩ của Trang vương xoay chuyển rất nhanh – chòi lán trong khu xưởng ngoại thành nam người chật thành họa, kho “bột bạc” nên thanh lý hẳn vẫn chưa thanh lý, khu xưởng không thoát khỏi tội quản lý không tốt. Kinh triệu doãn bù đầu không nhắc, khu xưởng kia đều có liên hệ dây mơ rễ má khó gỡ với ti thủy vận.
– Nhưng ta không muốn đi nữa. Thay cái gì, đổi cái gì, không phải trên đầu vẫn là một bầu trời sao… vô ích thôi.
– Sư phụ! Ta…
– Ngụy Thành Hưởng, ngươi muốn làm gì? Lần trước coi như ngươi vẫn chưa nhớ được! Những tà ma kia thế nào ngươi không thấy sao, lẫn lộn với chúng, ngươi cẩn thận bị hủy dung nở hoa cả mặt như “lão bùn” kia! Ngươi muốn như con chuột dưới cống ngầm, bị Thiên Cơ các truy sát đến chết sao? Nói không chừng nhà các ngươi bị chính những tên khốn đó nổ!
– Đã có tà ma tìm được ngươi thì về sau sẽ có không ít chuyện như vậy, ngươi đừng sống tùy tiện trong khu xưởng tối tăm hỗn loạn đó nữa. Thế này, lát nữa ngươi về thu dọn đồ đạc, sáng mai ta đưa ngươi về quê, sắp xếp cho ngươi một thân phận.
– Ta nhớ rồi, nhớ thật rồi. – A Hưởng thì thầm với hắn – Thúc, dù là họ nổ, ta cũng phải giống họ thì mới có thể báo thù.
Người đi cạnh vũng bùn luôn lo sợ bị bùn bắn đầy người… trừ khi bản thân cũng nhảy xuống.
Mà cơn mưa lớn các Nhân Gian Hành Tẩu dời đến vẫn chưa ngừng.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
Dù sao cô cũng không thể trở thành đại nhân áo lam, chẳng bằng nhảy xuống cho rồi.
– Người thân bạn bè, – Chi Tu cười, quay đầu nhìn đệ tử trẻ tuổi một cái, ánh mắt y mờ mịt khó hiểu, giọng nói lại mang chút dịu dàng thương xót – Sĩ Dung à, đại đạo thông thiên, trên đường không có người thân bạn bè.
Giọng Chi Tu truyền tới từ trên đỉnh núi:
– Ngụy Thành Hưởng!
– Thúc, thúc nói đúng, Nam Thánh sẽ không hiển linh, trên đời nào có thần tiên. – A Hưởng quả quyết nhét chuyển sinh mộc vào ngực, không còn niệm tụng tên họ thần tiên trong tâm tưởng cô, Hề Bình nhất thời không nhìn thấy gì nữa.
Lòng hắn phẫn uất khó nguôi ngoai, nện mạnh xuống đất, ngón tay phát ra âm thanh lanh lảnh cụt lủn như xé vải.
Hề Bình không nghe lọt thâm ý trong lời y, hỏi rất thực dụng:
Tang!
Chi Tu đả tọa trên vách đá bỗng mở mắt, giây lát sau, y đáp xuống cạnh giới tử ở cửa nhà tranh.
Linh cốt người khác thành là đều có pháp khí bản mệnh xuất thế, pháp khí bản mệnh của Hề Bình ẩn trong xương ngón tay không ra, e rằng đang đợi đạo tâm của hắn.
Trên giới tử có một vết rạch tràn đầy lệ khí, đã rách.
Hề Bình đột ngột rơi xuống tuyết, suýt chút không đứng vững:
Đám quan binh mới đầu còn nâng thi thể lên, sau đó vội làm không xuể, đều lười biếng lôi tới lôi lui thi thể cháy khét trên mặt đất. Không biết vị đại nhân nào bảo họ thống kê số người thương vong, thế là những thi thể co quắp có số của riêng mình.
– Sư phụ! Ta…
Chi Tu thu hồi giới tử, khoát tay với hắn, sờ vết rạch kia, đột nhiên có cảm giác, y nhíu mày nhìn về phía bầu trời trong vắt mà buốt giá trên đỉnh Phi Quỳnh.
Bầu trời trước hừng đông nói cho y địa ngục nhân gian ngoài thành Nam Kim Bình lúc này, bóng đen lướt qua khuôn mặt Chi Tu.
Lát sau, y mới quay đầu nói với Hề Bình:
– Người nhà ngươi bình an, bờ tây sông Lăng Dương có chôn minh kỵ lửa dưới đất.
Hề Bình nghe xong vẫn không thấy dễ chịu.
Có minh kỵ lửa, thế chống nước thì sao? Giảm xóc thì sao?
– A Hưởng, – giọng của “đại thúc” truyền tới trong chuyển sinh mộc, lần đầu tiên người kia nói chuyện ôn tồn với cô – người này không ổn, là cùng một bọn với những tà ma kia, Thiên Cơ các đang xử lý hậu quả gần đó, ngươi gọi người tới, mau!
Năm đó Lan Thương xâm phạm phía bắc, không phải heo chó vẫn tràn ngập thành, minh gì cũng vô dụng?
Những xác chết cháy cứ lởn vởn mãi trước mắt hắn, nếu hắn và A Hưởng đổi chỗ cho nhau… Hề Bình không dám nghĩ tiếp.
Hề Bình vừa ngẩng lên đã thấy bảy cây nến lơ lửng từ gần đến xa trên đầu mình, cây gần nhất cách hắn hơn một trượng:
– Ta biết vì sao đàn xương của ngươi lúc linh lúc không linh rồi, – Chi Tu nói – ngươi lấy xương làm đàn, thứ đàn là tiếng lòng, tâm không động, dây đàn cũng không động.
Thế nên kiếm tu gảy “đàn”, đàn ra chính là kiếm ý.
Chi Tu đúng là tu dưỡng tốt, nghe phát ngôn mặt mâm này của hắn mà có thể nhịn không mở miệng châm biếm, chỉ lắc đầu bình tĩnh ôn hòa:
Con người Hề Bình đa phần thời gian vô tâm, gảy bừa đàn xương chỉ có thể nhiễu dân.
Đọc truyện tại wp.me/pbtIYS-mI
Linh cốt người khác thành là đều có pháp khí bản mệnh xuất thế, pháp khí bản mệnh của Hề Bình ẩn trong xương ngón tay không ra, e rằng đang đợi đạo tâm của hắn.
Đỉnh Phi Quỳnh băng phủ kín ngàn dặm, không thể tự dưng mọc ra tâm.
– Côn Luân Bắc Lịch nổi danh nhờ kiếm đạo, đệ tử vài tuổi đã lên núi khổ tu, đạo kiếm tu này vô ý vô tâm cũng có thể đi. – Chi Tu đứng chắp tay sau lưng, trong một chớp mắt như thế, người đàn ông thậm chí hiếm khi cao giọng nói chuyện này sắc bén cô độc như vách núi xung quanh – Nhập kiếm đạo, đàn xương của ngươi có lẽ sẽ biến thành cầm kiếm. Kiếm như đèn sáng, có thể khiến ngươi đoạn tuyệt ngoại vật. Ngươi có thể không cần nhìn quanh, không cần quay đầu, suốt đời chỉ truy cần kiếm ý bén hơn, sâu hơn, cho đến khi phá vỡ trời xanh, đập tan hư không — Sĩ Dung, ngươi xác định không nhập kiếm đạo theo vi sư sao?
Lát sau, y mới quay đầu nói với Hề Bình:
Hề Bình không nghe lọt thâm ý trong lời y, hỏi rất thực dụng:
– Ta luyện kiếm lợi hại rồi có thể bảo vệ người thân bạn bè không?
– Người thân bạn bè, – Chi Tu cười, quay đầu nhìn đệ tử trẻ tuổi một cái, ánh mắt y mờ mịt khó hiểu, giọng nói lại mang chút dịu dàng thương xót – Sĩ Dung à, đại đạo thông thiên, trên đường không có người thân bạn bè.
– Sao thế?
– Thế ta đi làm gì? – Hề Bình nói – Sư phụ, người vẫn nên dạy ta ít việc dùng được đi, ta muốn xuống núi xử chết đám tà ma này.
Chi Tu nhìn hắn, kỳ dị lắm, cảm giác như nhìn thấy mình của rất nhiều năm trước.
– Thôi, – y thở dài – ngươi đi theo ta.
Chiếu Đình mang chủ nhân lên đỉnh Phi Quỳnh, Hề Bình sững sờ, vội loay hoay ngự kiếm hắn vừa học loạng choạng đi theo, nghe một tiếng vang khẽ, sư phụ hắn đã mở sơn ấn.
– Tu sĩ Khai Khiếu kỳ chỉ dùng được tiên khí cấp Khai Khiếu, bậc cao hơn ngươi không điều khiển được, nhặt thứ có duyên, chọn mấy món mang đi. Giữa các tiên khí cũng có trái tính và xung khắc, lúc chọn ngươi để ý chút, đừng để sau này chúng đánh nhau trong túi ngươi, cũng không được quá năm món.
Nhưng phía sau nhà cung cấp rượu tuyết lớn nhất kinh thành là bộ Binh… chuyện này dễ xé rồi.
– Mỗi năm món…
Một quả thông lăn xuống đập vào đầu Hề Bình.
Giọng Chi Tu truyền tới từ trên đỉnh núi:
– Ngươi cho rằng ai cũng có thể giống với Bàng sư huynh ngươi, đồ linh tinh đầy người mà không lẫn lộn? Hắn đã tích lũy từ trăm năm vào sinh ra tử. Gà mờ như ngươi xoay xở được bốn năm món tiên khí đã không tồi. Mang nhiều đồ, gặp chuyện thật còn không đến lượt ngươi chọn tiên khí, đợi ngươi có thêm chút bản lĩnh rồi lại đến lấy.
– Khắc minh văn cần Trúc Cơ, nhưng ngươi phải biết chữ minh văn thường gặp, cầm cuốn sách đọc trên đường.
– Pháp trận có thể coi là minh văn bậc thấp, nhưng cần linh thạch, dễ sửa chứ cũng không có uy lực lớn như minh văn. Quy tắc vận hành tuy có khác biệt, nhưng tư duy cơ bản tương tự nhau, đừng lơ là bài học của ngươi. Nhập môn không có đường tắt, thuộc lòng là được.
– Về phần bùa, kiếm tu không hay vẽ bùa, đạo phù chú ta cũng lơ lỏng, ngươi mang “Phù chú điển”, dùng đến cái nào thì vẽ theo, quên thì tra lại. Thất bại chính là do không khống chế tốt linh khí, thử thêm mấy lần là biết. Vẽ trên giấy bùa dễ hơn đôi chút, thuần thục rồi cũng có thể vẽ luôn lên không khí.
– Còn có cái này, đón lấy.
Chi Tu chưa dứt lời, lông tơ Hề Bình bỗng dựng đứng.
– Không biết, bùng từ xưởng sợi bông bên kia…
Giây lát sau, một đạo kiếm khí bức thẳng đến mi tâm hắn, cả đỉnh Phi Quỳnh đều run cầm cập theo.
Chi Tu chưa dứt lời, lông tơ Hề Bình bỗng dựng đứng.
Nhưng kiếm khí bễ nghễ vô song ấy lại không tổn hại hắn mảy may, chỉ chui vào mi tâm hắn, tan vào trong trăm xương.
Lòng hắn phẫn uất khó nguôi ngoai, nện mạnh xuống đất, ngón tay phát ra âm thanh lanh lảnh cụt lủn như xé vải.
Hề Bình kinh ngạc nhìn tay mình.
– Ngươi mang đạo kiếm khí này tan vào đàn xương, khi nguy cấp có thể bắn ra dọa người. Chỉ là bán tiên không có chân nguyên, kiếm khí Thăng Linh cũng không phải thứ mà chút linh khí phàm gian có thể chống đỡ được, bắn một lần tốn hai viên bạch linh. Tiết kiệm chút, đừng bắn phá hết mấy cái mỏ nhà ngươi.
Hề Bình: …
Bán ngẫu cứ như một cái đuôi nhỏ trung thành, lúc chơi cùng luôn để hắn thắng; lúc chịu phạt lại làm phần lớn công việc cho hắn. Đưa cơm xong nó cũng không đi, Hề Bình luyện đàn xương, bán ngẫu bèn nhặt một cành cây trong giới tử, vạch từng nét lớn viết chữ trên đất.
Thiếu gia nhà ngoại Thôi ký nghe mà cũng nhũn cả đầu gối.
– Ta chưa trả lệnh xuống núi, ngươi mang đi, chỉ nói ta phái ngươi đi truy tra dư nghiệt tà ma. – Chi Tu nói – Sĩ Dung…
Thành Kim Bình vẫn không thấy mặt trời như cũ, vầng dương vừa ló của đỉnh Phi Quỳnh đã nhuộm đỏ đồng tuyết mênh mông.
Y dường như còn muốn dặn dò gì đó, nhưng cuối cùng lại tan trong một tiếng thở dài.
Thành Kim Bình vẫn không thấy mặt trời như cũ, vầng dương vừa ló của đỉnh Phi Quỳnh đã nhuộm đỏ đồng tuyết mênh mông.